1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Thế Hôn - Ý Thiên Trọng (476/476c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 2: Cố nhân [ nhất ]
      EDIT: HOÀN TÚ
      NGUỒN EDIT: http://hoantusontrang.wordpress.com/


      Lúc đó Lâm Cẩn Dung vừa mở mắt, khi nhìn thấy Quế Viên, nàng nghĩ đến việc xảy ra sau này giữa mình và Quế Viên, định đuổi Quế Viên ra ngoài, nhưng nàng chung quy vẫn đối với Quế Viên nở nụ cười ngọt ngào. tại hết thảy chưa phát sinh, nàng lại có được tiên cơ, có thể biết trước chuyện xảy ra, sao có thể giữ Quế Viên bên cạnh nữa đây? Nàng có lòng phòng bị, ai có thể biết cuối cùng kết cục là thế nào? Mặc kệ là người tốt hay người xấu, dùng đúng chỗ đúng lúc đó cũng là việc tốt.

      Quế Viên làm sao biết Lâm Cẩn Dung trong nháy mắt chuyển vô số ý niệm trong đầu? Trước mặt nàng đây vẫn là Tứ tiểu thư thiên chân nhuyễn thiện, chỉ nghịch ngợm cười, vươn tay kéo Lâm Cẩn Dung đứng lên: “Tứ tiểu thư mau dậy, Tam phu nhân cùng Nhị phu nhân đều cử người tới hỏi thăm người, Tam tiểu thư cũng mới đến.”

      “Tỷ tỷ tới? Sao có người nào gọi ta dậy?” Lâm Cẩn Dung nhìn nhìn cửa sổ, phát sắc trời còn sớm, vì nàng tỉnh giấc giữa đêm, nên chắc hẳn Quế ma ma cùng Lệ Chi muốn để nàng ngủ nhiều thêm chút. Nếu phải bởi vì hôm nay là lễ sinh thần tròn sáu mươi tuổi của tổ mẫu, chỉ sợ hai người để nàng ngủ thoải mái cần gọi dậy.

      Quế Viên đem váy dài mềm mại sắc đỏ chỉ bạc mới tinh mặc vào cho Lâm Cẩn Dung, bên hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, bên kỉ kỉ oa oa ngừng: “Những khách nhân ở xa sớm đến rồi, nhưng người có biết, người của Cữu phu nhân còn chưa tới đâu. số khách nhân gần đây cũng vội tới, tại phòng bếp làm đồ ăn khắp nơi bận rộn, khiến mấy bọn tiểu tử nha đầu quét rác làm việc nặng thở dài than vãn.” Quế Viên trong giọng bất tri bất giác có vài phần thể diện cùng kiêu ngạo vì mình thân là đại nha hoàn bên người của tiểu thư – mấy bọn tiểu tử nha đầu phải làm việc nặng nhọc thể so sánh với mình.

      Lâm Cẩn Dung mặt mang theo ý cười thản nhiên, tùy ý để Quế Viên thay nàng vấn tóc trang điểm. Nàng tuổi còn , chưa đến tuổi búi tóc kiểu, bất quá chỉ chải tóc dài xõa bên dưới, rồi dùng dải lụa bảy màu vấn thành hai búi , dùng mấy đóa châu hoa trang trí. Đối với son phấn nàng cũng chưa đến tuổi được dùng, cho nên việc trang điểm đối với nàng mà là việc quá đơn giản.

      “Lại đeo đôi kim đinh hương được ?” Lệ Chi cầm lên cái hộp , tìm kiếm trong hộp, lấy ra đôi kim đinh hương, lôi kéo Lâm Cẩn Dung ôn nhu đeo cho nàng, lại thay nàng sửa sang ngọc bích bên hông, mặt mày loan loan cười : “Tứ tiểu thư trưởng thành, càng ngày càng giống phu nhân.”

      Ai cũng biết Tam phu nhân Lâm gia Đào thị từng là tiểu mỹ nhân rất nổi danh, Lệ Chi cũng như vậy, mặc dù chưa từng nhắc tới dung mạo của Lâm Cẩn Dung nửa phần, nhưng chính là lời khen ngợi.

      Lâm Cẩn Dung giương mắt nhìn mình trong gương. Nàng da thịt trắng nõn tinh tế, hai rèm mi dài cong, ánh mắt trầm tĩnh dịu dàng, cánh môi mềm mại đầy đặn. Khuôn mặt này của nàng, thể gọi là vô cùng xinh đẹp, nhưng thắng ở vẻ điềm tĩnh, người ta tướng từ tâm sinh, năm đó phải vừa thấy khuôn mặt này, thấy nàng tính tình ôn nhu điềm tĩnh, cho nên mới phá lệ thích mình sao? Nếu thích, những người khác nhất định cũng phải thích hay sao. Năm đó nàng là bộ dáng gì đây? Lâm Cẩn Dung nghiêng đầu suy tưởng, lộ ra tươi cười thiên chân lại e lệ, ánh nắng sáng sớm chiếu vào khuôn mặt của nàng, quang hoa ánh ngọc.

      Tư thái lúc ăn uống của Lâm Cẩn Dung cũng rất đẹp, nhanh chậm, nhưng nàng lại ăn ngớt, thế nhân lấy tiêu chuẩn đẹp là phải gầy mảnh, từ các a di đến mẫu thân của nàng, tỷ muội trong phủ, cùng với các tiểu thiếp thông phòng đều dám ăn nhiều, lúc trước nàng cũng như thế, nhưng tại nàng nghĩ như vậy nữa. Nàng đùa dai tưởng tượng, nhóm mỹ nhân gầy yếu lúc gặp loạn phỉ, thời điểm mới chạy chút phải dừng lại nghỉ, biết lúc đó có hối hận lúc bình thường hẳn nên ăn nhiều chút hay ? Dù sao khi đó nàng cũng rất hối hận.

      Thấy nàng lại ăn ngớt, Quế Viên hướng Lệ Chi nháy mắt – từ ngày Tứ tiểu thư tỉnh lại từ kinh hách, vừa thấy đồ ăn liền có bộ dáng dường như có cừu oán với chúng vậy, lượng cơm ăn so với hồi trước lớn hơn rất nhiều, cũng sợ ăn nhiều quá mập sao? Mắt nhìn xuống thân người nàng, đúng là nửa điểm cũng kiêng kị.

      Lệ Chi mặt thay đổi, chỉ giọng : “Tiểu thư ăn ít chút, hôm nay phòng bếp đồ ăn rất nhiều, có thịt dê mà người thích nhất.” Lúc này ăn nhiều, sau đó ăn thấy ngon miệng nữa.

      “Ăn nốt đồ ăn này , đừng lãng phí.” Lâm Cẩn Dung gật gật đầu, còn đem món ăn cuối cùng trong bát ăn sạch . Người chưa từng bị đói khát, biết lương thực rất trân quý, người chưa từng chết lần, biết sinh mệnh đáng quý đến mức nào.

      Lâm Cẩn Dung đứng ở dưới gốc cây hoa mộc sum xuê trong vườn của Lâm gia, dõi mắt trông về phía xa. Thời tiết tháng tám, đúng là thời điểm thần thanh khí sảng lúc cuối thu, cảnh vườn của Lâm gia trước sau như vẫn tươi đẹp như vậy, lá cây từ màu xanh chuyển sang màu vàng, từ vàng đến đỏ, tầng tầng lớp lớp, cực kì mỹ quan.

      Lâm gia mặc dù thua kém so với hồi xưa, nhưng lão thái gia khi con đường làm quan thông thuận kiến hạ phòng viện cùng sân vườn, chẳng những phu thê Lâm lão thái gia đối với nhi tử nội tức, kể cả bảy tám tôn tử tôn nữ đều có sân viện của mình, đều có giả thạch, hồ nước, gốc cây, tùng trúc trồng ở đây đều tốn tâm tư khéo léo, xây dựng rất đẹp. Có điều giờ phút này Lâm Cẩn Dung nhìn ngắm, trong vài phần hứng thú lại có cảm giác rã rời.

      Cách đó xa, bên cạnh ao truyền đến thanh cười đùa, có người lớn tiếng giọng ồ ồ như vịt đực cười : “Ngũ biểu ca, khối linh bích thạch này của huynh là sao? Ta thấy thế nào cũng giống? Sao chỉ sờ chút hỏng rồi.” Lời còn chưa dứt, liền có thanh vang lên, ngân nga vang dội.

      Lâm Cẩn Dung hoàn toàn xem thanh vang vọng này, trong lỗ tai của nàng đều là thanh khó nghe như tiếng vịt kêu kia. bao nhiêu năm, nàng nghe thấy thanh này? Đầu ngón tay của nàng nhàng run rẩy.

      Giờ phút này thanh bất an lo âu của Lâm Diệc Chi, thứ huynh trưởng trong tộc của nàng cũng vang lên: “Lục gia biểu đệ, ngươi tốt hơn nên biết rằng, đây là thứ tổ phụ ta trong lòng trân trọng.”

      “Lâm gia biểu ca mọn.” Người có tiếng ồ ồ như vịt đực kia cười nhạo tiếng, : “Linh bích thạch của chúng ta đứng đầu ở Bình Châu, mới chỉ sờ cái, làm sao có thể hỏng được? Nhìn ngươi gấp đến mức này, mặt cũng đỏ lên rồi.” Kế tiếp chính là tiếng nước chảy, “Ai nha!” Lâm Diệc Chi kêu sợ hãi ra tiếng, sau đó là mảnh tiếng vang hỗn loạn.

      Quế Viên ánh mắt chớp chớp, vui vẻ : “Tiểu thư người nghe thấy , là Lục gia Ngũ thiếu gia đó, coi như Ngũ thiếu gia cũng chịu khổ vì rồi.” Lâm Diệc Chi là Thứ trưởng của Tam phòng, trong tộc đứng thứ năm, chỉ lớn hơn Lâm Cẩn Dung tuổi, nhưng so với bào đệ Thận Chi của nàng lớn hơn rất nhiều, cũng nhờ Hoàng di nương khéo léo, thuở hầu hạ Lâm Tam gia phụ thân Lâm Cẩn Dung, được người thích tín nhiệm, mười mấy năm thịnh sủng suy, mẫu tử hai người chính là gai trong lòng Tam phu nhân Đào thị, phu thê hai người cãi nhau mười lần có đến bảy lần đều vì hai mẫu tử này.

      Cho nên người bên cạnh Lâm Cẩn Dung đều thấy vừa mắt. Lâm Cẩn Dung tất nhiên cũng thích Lâm Diệc Chi, trong dĩ vãng thời điểm Lâm Diệc Chi bị người trêu chọc bắt nạt, nàng tuy giúp người ta bắt nạt Lâm Diệc Chi, nhưng tuyệt đối giả câm giả điếc, cho nên Quế Viên mới dám lớn mật như vậy.

      “Phu nhân còn chờ tiểu thư.” Lệ Chi cùng Quế Viên giống nhau, nàng cho tới bây giờ đều là tận lực muốn dính vào mấy chuyện như thế này, giờ phút này cũng chỉ khuyên Lâm Cẩn Dung mau rời khỏi đây, đừng động nhàn . Nhiệm vụ của nàng chính là chiếu cố Lâm Cẩn Dung cho tốt, được để Lâm Cẩn Dung rơi vào phiền toái, phiền toái của những người khác liên quan gì đến nàng?

      Lâm Cẩn Dung dường như chưa từng nghe thấy lời các nang , chỉ xoay người, cất bước hướng tới chỗ tranh cãi ầm ĩ kia. nghĩ tới, chuyện này nàng lại có liên quan rất nhiều a!

      Nàng nhớ , khối linh bích thạch kia bị hỏng, bị Lục Luân bướng bỉnh vươn tay đẩy vào hồ nước. Lục Luân là khách quý, Lâm lão thái gia dù thế nào cũng mắng mỏ , cho nên cuối cùng người phải gánh chịu là Lâm Diệc Chi.

      Lâm Diệc Chi vốn bởi vì sợ hãi mà nhảy vào hồ nước lạnh lẽo vớt tảng đá lên, lại bị phạt quỳ hai ngày hai đêm trong từ đường, bị bệnh sốt cao, vốn Hoàng di nương thân mình có bệnh cực nhọc chiếu cố cả ngày lẫn đêm, sau đó buông tay rời khỏi nhân gian. Mẫu thân bởi vậy bị phụ thân oán hận, phụ thân trả thù cưới về đống mĩ thiếp, khiến mẫu thân vừa tức vừa giận, bệnh nặng hồi, phu thê hai người vốn tình cảm tốt đẹp càng ngày càng ác liệt, liên quan đến tỷ đệ các nàng cũng bị khinh bỉ khó xử.

      Mà địa vị và thân phận của Lâm Diệc Chi từ đó về sau hơn hẳn trưởng tử, trong lòng oán hận, chân chính trở thành uy hiếp của Thất đệ, nếu phải cùng đường, mẫu thân cũng đáp ứng việc hôn nhân kia của nàng, nàng cũng phải đau khổ như vậy.

      Năm đó nàng thức dậy sớm hơn hôm nay, việc này nàng biết, cũng vô lực ngăn cản, nhưng hôm nay nàng bắt gặp, dù thế nào cũng thể ngồi yên màng đến. Nàng thấy, quyết định này của nàng có thể thay đổi rất nhiều việc. Lâm Diệc Chi bị phạt, Hoàng di nương chết sớm, phụ thân cưới về đống mĩ thiếp, mẫu thân bị bệnh, Lâm Diệc Chi oán hận các nàng, các nàng cần phải chịu khổ như vậy, mà nàng, cũng bị gả vào Lục gia, gả cho Lục Giam, rồi cuối cùng khổ sở nhảy sông tự tử.

      Thấy Lâm Cẩn Dung thẳng bước, Lệ Chi trách cứ nhìn Quế Viên liếc mắt cái, thấp giọng : “Lắm miệng! Nếu tiểu thư chọc phiền toái, xem ta mách lại Quế ma ma thế nào, đánh cái chân của ngươi.”

      Nàng chỉ mách với Quế ma ma, mà phải là Tam phu nhân, vốn là nương tay, Quế Viên cũng cảm kích, vẫn kiên nhẫn : “Ngươi cứ mách ! Cái đó đâu có liên quan đến ta? Nhanh, tiểu thư xa rồi, nhanh đuổi kịp!”

      Lâm Cẩn Dung đến bên cạnh ao dừng lại.
      Last edited: 5/8/14
      Pe Mick, huyenlaw68, duyenktn14 others thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 3: Cố nhân [ nhị ]
      EDIT: HOÀN TÚ
      NGUỒN EDIT: http://hoantusontrang.wordpress.com/


      Tháng tám, hoa sen trong ao sớm tàn lụi, chỉ còn lại ít lá khô đen cùng vài lục bình trôi dạt vật vờ. Mà mấy cụm lục bình này còn bị mấy thiếu niên tuổi nghịch ngợm quấy nhiễu lung tung. Khối linh bích thạch kia được kiến tạo ở bên cạnh hồ, Lâm lão thái gia nhất là khối linh bích thạch màu đen rơi vào ao kia, vài thiếu niên chỉ huy ba bốn gã sai vặt xấp xỉ tuổi bọn họ đứng trong ao cúi hạ thắt lưng tìm kiếm, nước ao bị bọn họ quấy đảo hỗn loạn.

      Lâm Cẩn Dung đánh giá qua, tiểu hài tử mập mạp màu da ngăm đen, hai hàng lông mày rậm giống hai con sâu róm, mặc áo choàng màu vàng nhạt là Lục gia Ngũ thiếu gia Lục Luân cùng tuổi với nàng, tiểu hài tử cao gầy nhã nhặn trắng trẻo mặc áo choàng màu xám là Ngô gia Thứ tử Ngô Tương, tiểu hài tử mập mạp mặc áo choàng màu lam kia là ca ca của Lục Luân, Lục gia Tam thiếu gia Lục Kinh. Còn tiểu hài tử bộ dạng thanh tú xinh đẹp, vẻ mặt sợ hãi tuyệt vọng, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, mặc áo choàng màu xanh nhạt là ca ca của nàng Lâm Diệc Chi.

      Nhìn mấy tiểu tử độ tuổi choai choai đảo loạn trong vườn phủ nhà mình, Lâm Cẩn Dung cũng kỳ quái. Tại Bình Châu, Lâm, Lục, Ngô ba nhà đều là vọng tộc, đều gia truyền thi thư, cho tới bây giờ chính là đối tượng hôn phối, nhất là hai nhà Lâm, Lục, khoảng cách khá gần, mỗi khi có đám hỏi thường là hai họ thông gia với nhau. Cho nên những người này đều cùng Lâm gia có quan hệ thân thích thiên ti vạn lũ, ngày bé vẫn thường xuyên ra vào Lâm gia, vì vậy đối với nhau rất quen thuộc. Tuy rằng mấy năm nay mọi người tuổi tác lớn hơn, bắt đầu có phân biệt nam nữ, nhưng trong dịp hôm nay, có Lâm Diệc Chi dẫn dắt, bọn họ vụng trộm chạy đến trong vườn giương oai cũng bị ai ngăn cấm, các gia phó cũng chỉ mắt nhắm mắt mở mà thôi.

      ra, Lâm Diệc Chi sau đó bị lão thái gia phạt vốn là điều xứng đáng, nhưng cuối cùng mẫu thân của nàng lại gặp phải tai ương bị giận chó đánh mèo, khiến tỷ đệ các nàng cũng bị khinh bỉ. Lâm Cẩn Dung cau mày suy nghĩ, điều này cũng cần phải đến? Làm thê tử được trượng phu thích, dù thế nào cũng đều là mình sai. Tại đây trong cảm nhận của nam nhân, thê tử nhà mình chẳng những phải thay để ý gia , sinh nhi dục nữ, hầu hạ hết mực, mà còn nên thay chiếu cố sủng thiếp kiều nhi cho tốt mới là lẽ phải, bằng chính là ác phụ đố phụ.

      Lâm Cẩn Dung thầm hít ngụm, đây là đạo lý chó má gì chứ! Bản thân nàng từ trước đó, trong lòng tuy rằng bất bình, nhưng cũng biết nên làm như vậy. Dù sao từ nàng chịu qua giáo dục, tai nghe mắt thấy, đều là chuyện như vậy, dài lâu cũng hình thành thói quen. Có điều trải qua chuyện sau này, sống thêm lần, ràng càng thấy thuận mắt.

      “Tứ muội muội.” Lâm Diệc Chi có tật giật mình là người đầu tiên phát ra Lâm Cẩn Dung, sợ hãi thiếu chút nữa chảy nước mắt, cơ hồ là cầu xin nhìn Lâm Cẩn Dung: “Làm thế nào đây?” Mẫu thân của dù được Lâm Tam gia sủng, cũng chỉ là con vợ kế, trong mắt Lâm lão thái gia luôn đặt nặng tôn ti trật tự, vì vậy cũng có vị thế! Nếu phải khoe khoang, vụng trộm đem mấy thiếu gia đưa tới đây xem linh bích thạch, sao có thể phát sinh chuyện như vậy? Thiếu niên mới chỉ mười ba tuổi sợ tới mức mặt trắng bệch.

      Lâm Cẩn Dung lời nào. Ánh mắt của nàng còn đặt ở người Lục Luân, tiểu hài tử ngăm đen mập mạp lại nghịch ngợm đem hai ngón áp út ép mũi hếch lên, hai ngón trỏ đè lên khóe mắt, kéo cái, làm ra mặt quỷ khó coi. “Oa……” hướng về phía nàng xem thường le lưỡi, muốn có bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu.

      “Ba!” Lục Kinh mười bốn tuổi trọng sĩ diện, mặt đỏ tát cái lên tay đệ đệ, vụng trộm nhìn thoáng qua Ngô Tương, có lỗi nhìn Lâm Cẩn Dung cười : “Tứ muội muội, muội đừng trách, Ngũ lang cũng chán ghét hình dạng quái đản này của .”

      “Ngươi đánh ta làm gì? Ta mách nương.” Lục Luân kêu to, khách khí trả lại cho ca ca của cái tát. “Ta thấy quái đản.” Nàng cũng hề muốn trách móc Lục Luân, có mấy ai đối tốt với nàng như , thậm chí hơn hẳn thân huynh. Lâm Cẩn Dung khó khăn mới đứng vững tâm thần, nhìn nhóm thiếu niên nở rộ tươi cười thản nhiên nhợt nhạt, thư giãn xoay người hạ thân chút: “Lục Tam ca, Lục Ngũ ca, Ngô Nhị ca, Ca ca.”

      Lục Luân mất mặt trừng mắt nhìn nàng, giọng khàn như vịt đực lớn tiếng : “Nghe muội bị bệnh, còn tưởng rằng muội hẳn gầy gò, sao lại béo như vậy? Muội giảm cân sao? Nhị tỷ nhà ta gần đây mỗi ngày đều la hét rằng mình rất béo, cơm cũng dám ăn.” Ngô Tương đứng bên cạnh cũng cười nhìn Lâm Cẩn Dung, chờ Lâm Cẩn Dung trả lời.

      Lâm Cẩn Dung khỏi sờ sờ hai má, bảo dưỡng nửa tháng, đúng là béo lên sao? Sao nàng phát ? Bất quá cách biệt nhiều năm như vậy lại lộn trở về thời điểm này, nàng cũng thể nhớ nổi lúc trước nàng là béo hay là gầy, trong khoảng thời gian ngắn, nàng thấy khó có thể trả lời Lục Luân.

      được hỗn. Chuyện của các tỷ tỷ muội muội ngươi cũng có thể lung tung hay sao?” Lục Kinh mắng Lục Luân phen, xấu hổ nhìn Lâm Cẩn Dung : “Tứ muội muội, hài tử mập mạp đen thùi này lại chọc họa, Diệc Chi với khối linh bích thạch này là đứng đầu Bình Châu, tin……” như thế, ánh mắt của lại vui sướng khi thấy người gặp họa tà liếc về phía Lâm Diệc Chi thất hồn lạc phách đứng bên, lại nhìn nhìn khối linh bích thạch kia nửa chìm trong nước, hướng Lâm Cẩn Dung chớp mắt vài cái đưa tình, “Ngươi biết rồi đấy…” Biểu tình cho rằng – Việc nữ nhi của chính thê Tam phòng Lâm gia thích Lâm Diệc Chi cho tới bây giờ phải là điều bí mật.

      Lâm Cẩn Dung nhìn Lục Kinh làm bộ như cái gì cũng đều hiểu ngây ngô cười, trong lòng lại cười lạnh. Lúc trước nàng là bị mỡ heo mông tâm (có mắt như mù), mới cho rằng là người tốt, nào biết người này về sau lại vì bản thân chi tư mà tự tay độc sát thân huynh đệ nhà mình. Nhìn bộ dáng tại chỉ e thiên hạ bất loạn, lại còn tại trước mặt nàng hiểm giả dạng làm người tốt, kỳ tính cách của ở giờ khắc này cũng lộ ra manh mối, sao nàng lúc ấy thể nhận ra chứ?

      Tính cách của Lục Luân, hận nhất người ta vừa mập vừa đen, kể cả thân ca cũng được, đen mặt hướng Lục Kinh lớn tiếng ồn ào: “Tên béo trắng này, ta sao biết tảng đá đó nền vững? Lâm Ngũ lang chỉ với ta tảng đá này ở Bình Châu chỉ có , cũng cho ta biết nó bị kê lệch, thể chạm vào, vẫn may ta vận khí tốt, bằng nó hướng bên này nện xuống chẳng phải ta mất mạng sao ……” hung hăng bá đạo nhìn Lâm Diệc Chi bên sắc mặt tái nhợt, lớn tiếng : “Có phải như vậy hay ? Lâm Diệc Chi! , ngươi phải cố ý phải ? Vì trả thù chuyện đánh nhau lần trước thua ta đó sao?”

      phải. Ta cũng biết bị như vậy.” Lâm Diệc Chi khẩn trương đem tay áo lau qua lau lại, nhưng dù lau thế nào cũng thể lau hết mồ hôi lạnh toát ra ngừng, cắn răng xắn tay áo chuẩn bị nhảy vào hồ nước để giúp mấy đứa sai vặt nhấc tảng đá lên.

      Bộ dáng này, quả nhiên định nhảy xuống! Lâm Cẩn Dung vội gọi Ngô Tương đứng bên trầm mặc : “Ngô Nhị ca, mau kéo lại.”

      Ngô Tương lập tức nghe lời ngăn cản Lâm Diệc Chi, Lâm Diệc Chi đáng thương hề hề giãy dụa: “Để ta nhảy xuống, nếu ta bị tổ phụ đánh chết.”

      Kỳ cũng ngốc nghếch đến mức đáng thương, cũng nhìn xem tảng đá kia chỉ với thân thể bé của cũng có thể nhấc lên hay sao? Lâm Cẩn Dung ôn hòa nhìn Lâm Diệc Chi: “Hơn phân nửa là do phần nền của tảng đá bị hỏng, liên quan đến ca ca. Chúng ta thay ngươi làm chứng. Có phải vậy ? Lục Ngũ ca?” Nàng tà nghễ nhìn Lục Luân.

      Tiểu mập mạp hộc hộc hai tiếng, rốt cuộc nể mặt Lâm Cẩn Dung, tình nguyện : “Đúng, ta nhìn thấy tảng đá này rất đẹp, muốn sờ thử, kết quả vừa sờ cái nó đổ xuống.” liếc mắt xem thường cái, “Thực xui xẻo!”

      Ngô Tương nhìn Lâm Cẩn Dung liếc mắt cái, thản nhiên cười : “Đúng như vậy, chúng ta đều thấy.” Nếu Lâm Cẩn Dung có lý do thấy Lâm Diệc Chi gặp xui cũng muốn truy cứu, cần gì phải nhiều chuyện? cho tới bây giờ cũng phải kẻ nhiều chuyện.

      Lâm Cẩn Dung cảm kích nhìn Ngô Tương cười, Ngô Tương hướng nàng lộ ra hàm răng trắng tinh, tỏ vẻ nàng cần để tâm.

      Bốn người ở đây, có ba người bao che cho , Lâm Diệc Chi trong lòng dấy lên vài phần hy vọng, cẩn thận nhìn Lục Kinh còn chưa tỏ thái độ.

      Lâm Cẩn Dung nhìn Lục Kinh trắng trẻo mập mạp, nghĩ đến ngoài mặt cười tủm tỉm đằng sau lại che giấu nhẫn tâm ác độc, cảm thấy cỗ phiền chán oán hận, mặt cố tình cười càng thêm sáng lạn: “Lục Tam ca? Huynh vừa rồi ……” Tuy rằng Lâm Diệc Chi nên trước mặt bọn họ khoe khoang tảng đá này, nhưng cũng nên khuyến khích Lục Luân trêu cợt Lâm Diệc Chi. Vừa đem mọi lỗi sai đổ lên đầu Lục Luân, tiếp theo ngay cả Lâm Diệc Chi cũng chịu buông tha hay sao? Đây là Lâm gia, cũng phải là hậu hoa viên của Lục gia !

      Thấy mấy ánh mắt đồng thời nhìn mình, Lục Kinh chớp mắt, mỉm cười: “Đương nhiên là như vậy. Tứ muội muội, nhớ lúc với các đại nhân, nên nhìn xem các tảng đá khác trong vườn có vấn đề gì hay , nếu có, nên sớm xử lý tốt, bằng làm bị thương người khác tốt.”

      Lâm Cẩn Dung ngây thơ cười: “Đó là điều tất nhiên.” Nàng hướng về phía Lâm Diệc Chi dần dần an tâm, ôn nhu : “Ca ca, ta tới tìm ngươi, phụ thân gọi a.” Chạy nhanh thôi, đừng để nương nàng bắt gặp.

      Lâm Diệc Chi khó xử nhìn tảng đá kia, lại nhìn đám người Lục Kinh. Lâm Cẩn Dung thở dài, trước vài bước, giọng : “Ngươi chạy nhanh thôi, ta với phu nhân, an bài người tới nâng tảng đá lên.”

      Lâm Diệc Chi cảm kích hướng nàng cười cái, hướng đám người Lục Kinh chắp tay, lau mồ hôi lạnh trán rồi rời .

      Lâm Cẩn Dung cười tủm tỉm nhìn mấy người Lục Kinh : “Vừa mới nghe phường diễn kịch đến, các ca ca bằng trước xem thử xem có ca kỹ nào đẹp hay , có gì hay lại với chúng ta. Ta cũng phải tìm phu nhân chút.”

      Lục Luân cước giẫm lên chân váy của nàng, hướng tới nàng nhe răng cười: “Ta , ta và ngươi cùng tìm Tiểu Thất đệ để chơi.”

      Lục Kinh búng lên cái trán đen bóng của cái, mắng: “ có quy củ! Còn buông chân của ngươi ra?”

      “Ngươi lại đánh ta lần nữa thử xem?” Lục Luân “Oành” quyền đánh vào ngực Lục Kinh, mắt lé khiêu khích nhìn Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung lại hướng cười, Lục Luân nghĩ tới nàng chẳng những tức giận, ngược lại nở nụ cười, hai tai khỏi đỏ ửng, vội thu hồi chân, ác thanh ác khí : “Ngươi có bị bệnh gì vậy?”
      Last edited: 5/8/14
      Pe Mick, Hale205, duyenktn18 others thích bài này.

    3. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      * xí xớn* edit ơi ra đây ta chụt nàng cái. iêu nàng quá cơ :p

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 4: Giao hảo
      EDIT: HOÀN TÚ
      NGUỒN EDIT: http://hoantusontrang.wordpress.com/


      Nàng có bệnh gì ư? Vấn đề này Lâm Cẩn Dung biết phải trả lời Lục Luân ra sao, ra chính là việc xấu trong nhà. Lục Luân thấy nàng lời nào, lại duỗi tay định vuốt mái tóc của nàng, nhưng bị Lệ Chi bất động thanh sắc bước lên bước ngăn lại.

      Lệ Chi lớn tuổi hơn Lục Luân, vóc dáng trưởng thành, khi đứng so với Lục Luân cao hơn gần nửa cái đầu, nàng đứng ngăn ở phía trước, rất có vài phần khí thế. Lục Luân tự xưng là thiếu niên hùng, cũng tiện cùng nha đầu động thủ, chỉ biết tỏ ra tức giận bất bình.

      , ta nghe trong đội diễn kịch có ca kỹ rất giỏi, chúng ta nhìn thử xem. Tứ muội muội hẹn gặp lại.” Ngô Tương cười ôm cổ Lục Luân, hướng Lâm Cẩn Dung liếc mắt cái, rồi kéo cả hai huynh đệ Lục gia rời .

      Quế Viên khó hiểu giọng hỏi Lâm Cẩn Dung: “Tiểu thư, vì sao người giúp Ngũ thiếu gia a?” Đây là cơ hội tốt, vừa vặn có thể hung hăng tiêu diệt uy phong của mẫu tử Hoàng di nương, khiến Tam phu nhân cao hứng, nhưng Lâm Cẩn Dung cứ như vậy nhàng buông tha.

      họ Lâm, ta cũng họ Lâm. Về sau loại chuyện này đừng để ta nghe thấy nữa.” Lâm Cẩn Dung căn bản mặc kệ Quế Viên ủy khuất tủi thân, chỉ xoay người về phía ngược lại. Kiếp trước, người mà nàng ghét nhất chính là Lục Luân ác khẩu hay trêu ghẹo này, nhưng giờ khắc này nàng bị bắt nạt, nàng lại cảm thấy thực hạnh phúc — bởi vì còn vui vẻ, mà phải là thi thể lạnh như băng cứng ngắc, chết nhắm mắt. Sau khi chết, đời này mất huynh trưởng tình thương nàng, giúp nàng giải ưu sầu. Lâm Cẩn Dung cúi hạ thắt lưng, nhấc chân váy bị Lục Luân giẫm bẩn kia lên, nhìn nhìn, khóe mắt trào ra giọt lệ. Khi đó luôn giúp đỡ nàng, lúc này nàng bảo hộ .

      “Lục Luân này đáng giận, váy mới tinh của muội muội bị giẫm bẩn như vậy, vẫn là Ngô Nhị ca tốt hơn hẳn, vừa ôn hòa lại biết lễ phép.” Lâm Diệc Chi vốn sớm rồi đột nhiên từ trong rừng trúc chui ra, đưa khăn tay trắng sạch cho Lâm Cẩn Dung: “Ta mới vừa thấm qua nước suối, muội muội dùng để lau .”

      Tuy là bánh ít , bánh quy lại, vốn là chuyện phải làm , nhưng từ trước sao nàng biết Lâm Diệc Chi cũng là người hiểu được đạo lý này? Có thể thấy được mọi chuyện đều vô tuyệt đối. “Cám ơn ca ca, muội muội khách sáo.” Lâm Cẩn Dung cười nhìn cái, tự nhiên tiếp nhận khăn tay này.

      Lệ Chi cầm lấy khăn tay ẩm ướt, ngồi xổm xuống cẩn thận giúp Lâm Cẩn Dung lau chân váy, an ủi huynh muội hai người : “Chỉ bị bẩn góc mà thôi, lau sạch xong thể nhận ra.”

      Lâm Diệc Chi bất an bẻ bẻ ngón tay, thấp giọng : “Tứ muội muội…… Đa tạ muội.” Bọn họ quan hệ từ xưa đến nay luôn lãnh đạm, tưởng rằng Lâm Cẩn Dung luôn muốn trông thấy bị bẽ mặt, đứng nhìn gặp chuyện may, ai ngờ nàng lại vì giải vây, còn nhiệt tâm khiến đám thiếu gia cao ngạo kia vì làm chứng. việc bất thường tất có điều kỳ quái, Lâm Diệc Chi có chút hoài nghi có phải Lâm Cẩn Dung mưu quỷ kế gì hay .

      Lâm Cẩn Dung nhìn ngọt ngào cười: “Ca ca, vốn phải lỗi của huynh, huynh bất quá chỉ muốn thay lão gia phân ưu, chiêu đãi khách nhân mà thôi. Ai có thể nghĩ đến gặp chuyện ngoài ý muốn như vậy? Ít nhiều tảng đá kia bị rơi vào trong ao, bằng nếu làm người khác bị thương, khi đó mới nghiêm trọng. Có phải vậy hay ?” Khẩu khí của nàng mang theo vài phần ngọt ngào dụ dỗ, nếu Lâm Diệc Chi chuyện từ lúc đầu với nàng, hẳn thể nhận ra đây là nàng.

      Lâm Diệc Chi ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Cẩn Dung, lẩm bẩm: “Tứ muội muội, ta…… Cũng là muội hiểu ta nhất.” hiểu được mình xuất thân bằng người khác, vẫn luôn muốn hòa nhập với nhi tử của chính thê hai nhà Ngô, Lục, nếu làm tốt tương lại có trợ lực, mặc dù bọn họ nhìn luôn mang theo chút khinh thường, nhưng cam lòng, trăm phương nghìn kế muốn tiếp cận bọn họ, cho nên mới cố ý ngoa rằng khối linh bích thạch này đứng đầu ở Bình Châu, vòng qua các lão gia, đám ma ma trông coi vườn, dẫn bọn họ tới nhìn ngắm tảng đá kia. Nhưng tâm tư như vậy, với Lâm Cẩn Dung, nếu Lâm Cẩn Dung thu xếp lý do cho , cứ vậy mà nhận phần tình nghĩa này của nàng, theo cái thang này bước xuống là được.

      Lâm Cẩn Dung hướng gật gật đầu, lại mang theo vài phần nghiêm túc của tiểu chủ tử, thấp giọng : “Ca ca muốn hỗ trợ là chuyện tốt, nhưng về sau chuyện như vậy ca ca nên thận trọng hơn, nếu bị bá mẫu cùng các thím nhìn thấy, tất yếu bị mắng mỏ.” Nàng dừng chút, tăng thêm ngữ khí : “Ca ca cũng nên quý bản thân mình, đừng hơi chút lại nhảy vào trong ao, nếu nhiễm lạnh bị bệnh thế nào? Bất quá là liên lụy người thân mà thôi.”

      Nếu là ngày xưa, Lâm Diệc Chi đem tiểu nha đầu như Lâm Cẩn Dung để vào mắt trong lòng, hôm nay có chút xấu hổ, cảm thấy nàng thập phần có lý, liên lụy người thân, phải là liên lụy đến mẫu thân của sao? Tam phòng trong gia tộc thất bại, Đại phòng, Nhị phòng có việc gì vẫn luôn chèn ép Tam phòng vài câu. Tam phu nhân tức giận, còn phải phát tác người mẫu thân ? Kể cả phụ thân có ở đó, bản thân cũng thoát khỏi có liên quan. Lâm Diệc Chi gật đầu, lại lo lắng : “Phu nhân nơi đó……”

      Lâm Cẩn Dung thân thiết cười : “Ca ca còn biết sao? Phu nhân tuy tính tình được tốt cho lắm, nhưng cũng hiểu được thị phi. Huynh cứ yên tâm . Sau đó để di nương qua tiếng là được.” Hôm nay khách nhân nhiều, mẫu thân cho dù muốn nể mặt Hoàng di nương, cũng quá phận.

      Lâm Diệc Chi hoàn toàn thả lỏng tâm tình, lòng với Lâm Cẩn Dung: “Tứ muội muội, mấy ngày nữa ta có thể theo phụ thân xuất môn, ta mua tượng đất cho muội, thế nào? Hay là, ta nhìn thấy đồ chơi thú vị nào đó ta mua cho muội được ?”

      Lâm Cẩn Dung cười đến mặt mày loan loan: “Tốt lắm, cám ơn ca ca. Tam tỷ tỷ cùng Thận Chi cũng rất thích.”

      đến ấu đệ Lâm Thận Chi, nhi tử của chính thê kia cùng khác nhau như trời với đất, Lâm Diệc Chi hơi hơi có chút được tự nhiên, nhưng lập tức làm bộ dáng đương nhiên hào phóng : “Tất nhiên thể thiếu Tam tỷ cùng Thất đệ .”

      Lâm Cẩn Dung hướng vẫy tay: “Ta đây đến phòng của phu nhân trước.” Nàng trông cậy vào việc Lâm Diệc Chi đối tốt với tỷ đệ các nàng thế nào, chỉ hy vọng có thể tận lực bảo trì vẻ ngoài bình thản, để người khác lấy nương nàng làm cái cớ.

      Lâm Diệc Chi lại gọi Lâm Cẩn Dung: “Tứ muội muội.” Ánh mắt dừng ở váy Lâm Cẩn Dung, có chút do dự : “Hôm nay nhiều khách nhân, nếu , muội đổi chân váy khác ? Ta thấy Ngũ muội, Lục muội, Thất muội đều ăn mặc trang điểm xinh đẹp.”

      Lâm Cẩn Dung nao nao, đột nhiên nở nụ cười: “Như vậy là được rồi. Chẳng lẽ ca ca cảm thấy tốt sao?” Ba đường muội của nàng, tuổi tác xấp xỉ nàng, đều đến thời điểm định hôn phối, giống như trường hợp lần thọ yến này, vốn là cơ hội để người có tâm chọn lựa, làm sao có thể trang điểm xinh đẹp cho được? Đặc biệt có Ngô Tương cùng Lục Giam, Đại bá mẫu cùng Nhị bá mẫu chắc chắn thập phần ra sức trang điểm công phu cho nữ nhi nhà mình. Nhưng nàng sao, hoàn toàn muốn có chút liên quan, nàng thầm nghĩ ngồi nhìn Đại phòng, Nhị phòng vì nam nhân bạc tình kia tranh giành ngớt.

      Rốt cuộc Tam phu nhân dù sao tuổi cũng hơn lại sơ ý, có tâm tư này, vì vậy có ai hướng dẫn nàng…… Lâm Diệc Chi tiện thẳng ra, thấy nàng bộ dáng ra vẻ sao, cũng chỉ tùy ý nàng, cười gượng : “Rất tốt, rất tốt.”

      Lâm Cẩn Dung mím môi cười rời . Đền đáp, đền đáp, những gì nhân tình cần làm, lúc trước nàng thất bại giờ còn gì liên quan? Nhờ điều này nàng học được chút nhân tình thế thái.

      Lâm Diệc Chi nhìn theo Lâm Cẩn Dung, chỉ cảm thấy nàng hôm nay có tư thái thể , từ trước nàng nhìn chỉ hờ hững, hôm nay nhìn lại hòa khí. cau mày suy nghĩ lâu cũng thể nắm bắt, liền thầm nghĩ, vô luận như thế nào bản thân được lợi, về sau tuổi càng lớn, nàng có thể vì mình lời hay trước mặt phu nhân là tốt rồi, sau này tốn chút công phu giao hảo tốt với nàng là được.

      Lâm Cẩn Dung qua cây cầu , vòng qua hai ba tòa đình đài lầu các, mới tới sân viện của Lâm Tam phu nhân Đào thị, mẫu thân của nàng. định bước vào cửa viện, chợt nghe thấy bên trong có người vui cười, tiếng cười thoải mái sang sảng.

      Thanh đó, nữ nhân Lâm gia nào có thể cười như vậy! Bởi vì Quế Viên bị mắng vẫn tủi thân rầu rĩ vui mở to mắt nhìn, vui mừng nhìn Lệ Chi : “Là Cữu phu nhân! Rốt cuộc người tới!”

      Lệ Chi thản nhiên nhìn nàng cái, rũ mắt xuống chuyện. Trong miệng Quế Viên vừa tới là Cữu phu nhân, đúng là thân mợ của Lâm Cẩn Dung, Ngô thị trưởng tẩu của Đào thị, cũng chính là thân của Ngô Tương. Ngô thị tính cách hoạt bát, ra tay hào phóng, mỗi lần thấy các chất nhi bên ngoại luôn tặng lễ vật, ngay cả bọn nha hoàn bên người cũng được thưởng, vì vậy Quế Viên khỏi hưng phấn. Nhưng vẻ vui mừng lộ nét mặt như vậy cũng quá hạ giá rồi, người biết, còn tưởng rằng Lâm gia nghèo khổ, ngay cả bọn hạ nhân cũng nịnh bợ nhà khác. Lệ Chi nghĩ như thế.

      Lâm Cẩn Dung mặt cũng tươi cười, cước bộ nhanh hơn vội vàng vào. Nàng tâm thích người mợ này, tính tình hoạt bát hào phóng tới, hiếm có chính là tâm tính thiện lương, từ đầu tới cuối, vẫn đối với tỷ đệ các nàng rất tốt. Nhà mẹ đẻ chính là cột sống của nữ tử xuất giá, trong khoảng thời gian tăm tối gian nan kia, nếu phải có cậu mợ chống đỡ, mẫu thân chỉ sợ sớm ngã xuống, chỉ tiếc mợ thân mình khỏe, ra quá sớm. Lúc này có thể gặp lại mợ, nàng sao lại cao hứng?
      Last edited: 5/8/14
      Pe Mick, Hale205, duyenktn13 others thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 5: Thân nhân [ nhất ]
      EDIT: HOÀN TÚ
      NGUỒN EDIT: http://hoantusontrang.wordpress.com/



      Lâm Cẩn Dung chân vừa bước thảm như ý, chỉ thấy bào tỷ (bào tỷ, bào muội: tỷ muội ruột thịt) Lâm Cẩn của nàng cúi người vén rèm chui ra, đầu cũng ngẩng lên, tỷ muội thiếu chút nữa va vào nhau.

      “Tỷ tỷ đây là muốn đâu? Gấp gáp như vậy?” Lâm Cẩn Dung đúng lúc dừng lại, phen giữ chặt Lâm Cẩn , nhìn tỷ tỷ ôn nhu tươi cười. Lâm Cẩn hứa gả cho Đại biểu ca Đào Phượng Đường, ràng vừa mới bị mợ kiêm bà bà tương lai trêu cợt, xấu hổ muốn bỏ chạy.

      Lâm Cẩn mười sáu tuổi vẻ mặt đỏ bừng, cũng dám cùng muội muội đối diện, chỉ nhàng thay muội muội để ý dải lụa bảy màu thắt đầu, sờ sờ khuôn mặt nàng, vô cùng thân thiết : “ dùng điểm tâm chưa? Buổi sáng ta đến thăm muội, muội còn chưa tỉnh dậy.” Vừa có nét mỹ mạo của Đào thị, Lâm Cẩn chẳng những khuôn mặt như hoa đào, thanh cũng rất êm tai, thanh thúy lại ngọt ngào, như châu lạc ngọc bàn.

      “Ăn rất nhiều, buổi sáng ta ăn chén cháo, bốn bánh bao thủy tinh.” Lâm Cẩn Dung chủ động cùng tỷ tỷ báo cáo số lượng điểm tâm mình ăn, trong lòng ngọt ngào hưởng thụ ôn nhu cùng quan tâm của tỷ tỷ. Nàng ngẩng mặt nhìn chằm chằm gương mặt tinh thuần trắng nõn xinh đẹp của Lâm Cẩn , chỉ cảm thấy thế nào cũng nhìn đủ, kiếp trước biết, nhưng được sống lại lần, nàng mới phát ra được thân nhân quan ái cùng ôn nhu đáng quý cỡ nào.

      ? tốt.” Lâm Cẩn quên bản thân ngượng ngùng, kéo tay muội muội, thanh từ tốn : “Ta nghe Quế ma ma , nếu buổi tối còn sợ hãi, cứ chuyển đến ngủ ở sân viện của ta.” Nàng biết muội muội vì sao sợ hãi, nhưng loại tình này, nàng là nương chưa chồng khó mà ra, chỉ có thể có an ủi muội muội: “ phải chuyện liên quan đến mình quên . Mẫu thân , mấy ngày nữa dẫn chúng ta đến Liên tự dâng hương, thỉnh đại sư niệm kinh cho muội là tốt rồi.”

      Lâm Cẩn Dung ánh mắt lóe lóe, hơi nhếch môi ngây thơ cười: “ sao, mấy ngày nay muội gặp ác mộng, đêm qua đại khái do đặt tay đè trước ngực mà thôi.” Nàng sao dám ngủ cùng Lâm Cẩn ? Nếu nàng trong mộng mê, bị Lâm Cẩn nghe thấy làm sao bây giờ? ràng chết, lại hiểu tại sao trở về thời điểm lúc còn bé, chuyện quỷ dị như vậy bảo nàng giải thích thế nào? Có ai tin đây? Sợ là người người đều nghĩ nàng cử chỉ điên rồ, phát sinh chuyện tốt. Ác mộng sao, đối với tại chính là ác mộng…… Thời gian trôi qua biến chuyển tốt hơn. Nếu nhất lao vĩnh dật (vất vả lần, an nhàn đời) giải quyết xong hôn kia, nàng có thể ngủ an ổn kiên định.

      Lâm Cẩn thương sờ sờ đầu muội muội: “Hài tử ngoan.”

      Nàng ràng so với Lâm Cẩn Dung chỉ hơn mấy tuổi, lại dùng tư thái lời lẽ như phu nhân lão thái bà, vú già cùng bọn nha hoàn đều hơi hơi bật cười, Lâm Cẩn Dung hề cảm thấy mất kiên nhẫn, ngược lại hốc mắt hơi hơi nóng lên.

      “A Dung tới rồi?” Đào thị thanh như kim chúc leng keng thể thân thể khỏe mạnh ở trong phòng vội chậm vang lên, nghe ra tâm tình của nàng có vẻ rất tốt.

      “Ta đến tổ mẫu trước.” Lâm Cẩn rốt cuộc lại ngượng ngùng, liền hướng Lâm Cẩn Dung hơi hơi khoát tay áo, cười rời .

      Lâm Cẩn Dung lên tiếng trả lời bước vào phòng, hàm chứa tươi cười đối với Ngô thị ngồi ở bên trái giường hành lễ vấn an: “Mợ vạn phúc.” Nàng ngắm Ngô thị lát, Ngô thị ăn vận rất ngăn nắp, thân áo xanh ngọc tay áo viền vàng, bên dưới là váy xòe dài rộng, đầu đeo bạch giác quan nhi trân quý, có điều làn da lại hơi vàng vọt, tròng mắt cũng có chút thâm đen. Lâm Cẩn Dung khỏi thầm thở dài, mợ bị căn bệnh này hại chết.

      Ngô thị cũng cười đem Lâm Cẩn Dung nâng dậy, quan sát trái phải lúc, thở dài: “Nửa năm gặp, lại cao hơn nhiều rồi. Có thể sánh bằng Tam nha đầu nhà ta rồi, muội nuôi dưỡng nàng thế nào vậy?” Nửa câu sau này là hỏi Đào thị ngồi ở bên.

      Trong nhà có việc vui, Đào thị cũng ăn vận trang điểm, áo ngoài dài đến đầu gối màu trắng bạc, tay áo màu lam, váy dài đản sắc, vấn tóc kiểu, đeo kim xuyến, tuy ba mươi lăm tuổi nhưng sóng mắt vẫn như thu thủy liễm diễm động lòng người, nàng hờn dỗi : “Tẩu tử lại chê cười ta.” xong liền nhàng nhăn khuôn mày ngài, tức giận bất bình : “Tẩu phải hiểu được, mấy người nhà ta đức hạnh ra sao! Nữ nhi của ta bị dọa thành bộ dạng này, vậy mà lại bỏ mặc! Còn vì ta lấy lại công đạo! Bọn nếu hiểu chuyện thế nào đây? phải bị người hại cũng bị chịu thiệt?” Vừa mở miệng, liền thao thao bất tuyệt, dường như muốn đem nhiều năm chịu ủy khuất toàn bộ kể lể với Ngô thị.

      Đào gia giàu có, Đào thị thời điểm là tiểu thư cũng là nữ nhi duy nhất trong phủ, vừa xinh đẹp lại có tài danh, nữ công may vá, cầm kỳ thư họa đều giỏi giang, ngàn vạn sủng ái, tẩu tử rộng lượng lại thiện lương, cho nên cuộc sống của nàng lúc đó sảng khoái, nhưng cũng bởi vì vậy, người trong nhà ngược lại xem việc mài giũa tính tình của nàng, dưỡng nàng thành người chịu cúi đầu, tính cách bạo liệt. Có điều gả nhiều năm, lũ tao đả kích, tính tình bạo liệt này thu liễm rất nhiều, nhưng bản tính vẫn thể sửa đổi, oán giận hay thích thú thứ gì đều vô cùng trực tiếp, hiểu cách lấy lòng khoe mẽ, hiểu có những thời điểm nên cúi đầu, trước mặt người dù mình tín nhiệm lại biết việc xấu trong nhà nên tuyên dương, hề che giấu nửa phần ý tứ. Cũng sợ trước mặt nhà mẹ đẻ này nọ, rơi vào tai người nhà phu quân, bản thân lại chọc phiền toái.

      Hai nhà mặc dù đính ước, nhưng Lâm Cẩn tương lai gả đến Đào gia, loại chuyện gièm pha này kể cho bà bà tương lai cũng nên. Lâm Cẩn Dung vừa sợ mất mặt vừa sợ tai vách mạch rừng, vội cười hì hì ôm cánh tay Đào thị, đánh gãy lời của nàng: “Nương a, sáng nay Nhị bá mẫu tới thăm ta, tặng ta đôi ngọc đeo bên hông váy để an ủi.”

      Đào thị hơi nhướn mày, khinh miệt : “Thứ nàng ta đưa sao có thể là thứ gì đáng giá chứ?” La thị này, ỷ vào việc mình là nữ nhi bên ngoại của lão thái thái, khiến người nghèo chê cười người giàu có lại tức giận, là người keo kiệt ngoan độc. Bất quá trùng hợp nàng trúng rồi, quả thực chính là đôi thanh ngọc tỷ lệ bình thường đeo bên hông váy mà thôi.

      Ngô thị nhìn lướt qua chung quanh nín thở tĩnh khí, mắt xem mũi, mũi nhìn tim, nha đầu ma ma đều giơ khăn tay lên che miệng nhàng ho khan tiếng. Muội muội của phu quân cùng nàng có cảm tình, thích đem việc khó xử cùng thống khổ cho nàng nghe là chuyện tốt, nhưng truyền ra ngoài đối với mọi người cũng hay. Dù cho người nhà mẹ đẻ muốn quản cũng thể quản mấy chuyện vặt trục trặc giữa phu thê hai người. Chuyện xấu nhiều, phu quân những thoải mái, huống chi người Lâm gia vốn cũng hiền lành.

      Đào thị phải ngốc, có điều tính tình lại có khuyết điểm như vậy, đặc biệt nếu có tức giận cũng thể nhẫn nhịn. Nàng hoãn hoãn, giọng với Ngô thị: “A Dung có việc gì là tốt rồi.” Lại vuốt mái tóc mềm mại đen mượt của Lâm Cẩn Dung, khe khẽ thở dài, vô cùng thân thiết hôn lên trán ấu nữ cái: “Nữ nhi ngoan của ta đổ bệnh lần này tỉnh lại dường như trưởng thành ít. Mọi người đều tiểu hài tử bệnh hồi trở lại như lúc nhõng nhẽo yếu ớt, nhưng nó lại giống vậy.”

      Lâm Cẩn Dung trở lại thời điểm là tiểu hài nhi, hơi có chút được tự nhiên, đứng dậy dựa vào Đào thị, cười hỏi Ngô thị: “Đại biểu ca cùng Tam biểu tỷ đâu ạ?”

      Ngô thị : “Đại biểu ca tuổi lớn, tiện ra vào trong trạch, đứng bên ngoài chuyện với phụ thân của con, Tam biểu tỷ bị cảm phong hàn, ta đưa nàng đến đây.” Sang năm Đào Phượng Đường cùng Lâm Cẩn thành thân, tất nhiên phải có chút cố kỵ.

      “Phu nhân, Thất thiếu gia dậy muốn dùng điểm tâm.” Đại nha hoàn Xuân Nha mà Đào thị vô cùng tín nhiệm cùng Lâm Thận Chi bộ dạng linh động đáng mới chỉ năm tuổi đến, cười với Lâm Thận Chi: “Đến hành lễ với Cữu phu nhân nha.”

      Lâm Thận Chi đáng tươi cười, cũng hành lễ vấn an Ngô thị giống như khuôn như dạng. “ là ngọc oa nhi, thông minh lại lanh lợi.” Ngô thị mừng vui khen ngợi xoay người nhàng ôm nó cái rồi rời tay – bản thân nàng là bệnh nhân, cũng nên tiếp xúc nhiều với tiểu hài tử.

      Lâm Thận Chi được khen, cao hứng mi phi sắc vũ, ngồi vào trong lòng Đào thị ăn điểm tâm. Đào thị ưu sầu nhìn nhi tử độc nhất thiên chân vô thế , chỉ biết ăn cùng chơi đùa thở dài: “Nhìn xem nó còn như vậy, cái gì cũng đều hiểu, nhưng cũng chỉ chớp mắt cái đón dâu nhà người, rồi lại có hài tử.” Nàng theo bản năng phủ tay lên bụng, điều này trách ai đây? Cha mẹ chồng phải chưa từng cho mình cơ hội, muốn để mình chịu thua kém, vào cửa nhiều năm qua vẫn chỉ có hai tỷ muội Lâm Cẩn , tuy rốt cục có Thất lang là độc đinh, rốt cuộc độc mộc khó thành cổ thụ, bất quá lúc này trong bụng hoài thai, vậy là tốt rồi.

      Nhi tử của vợ kế lớn tuổi, trưởng tử tuổi , tính cách bản thân lại như vậy, được cha mẹ chồng cùng trượng phu thích, lâu thấy đến đây, ngày qua ngày, xác thực quá gian nan. Ngô thị sau lúc lâu gì, chỉ đành an ủi Đào thị : “Thất lang mới năm tuổi thông minh lanh lợi như vậy, tương lai thua kém bất cứ ai, những gì là của nó, ai cũng thể tranh đoạt. Hơn nữa, nó còn có hai tỷ tỷ giúp đỡ.” Còn có câu trước mặt tiểu hài tử khó mà ra lời, Hoàng di nương kia tuy được sủng ái, cũng bất quá chỉ là tiện thiếp, dù thế nào cũng có khả năng vượt mặt Đào thị. Bằng , nhiều năm qua, Đào thị tuy được ưa thích, vị trí chủ mẫu của Tam phòng phải vẫn ngồi yên vững vàng đó thôi? Đối với Tam phòng mà , quyền lợi chỉ là tự mình biết mà thôi.

      đến hai nữ nhi xinh đẹp nhu thuận, Đào thị trong lòng vô cùng thoải mái, vừa lộ ra vẻ tươi cười, lại đột nhiên nhớ tới điều gì, vô cùng khó coi hỏi Lâm Cẩn Dung: “Vừa rồi con từ đâu tới đây?”

      Lâm Cẩn Dung trong lòng nhảy nhót, hẳn có người đem chuyện trong vườn vừa rồi báo cho Đào thị biết. Nàng phải sợ Đào thị, mà là sợ Đào thị tính tình hỏa bạo khi phát tác thể khống chế, duyên cớ làm cho người khác chê cười, nhưng chuyện ngày hôm nay, nàng làm, hạ quyết tâm làm cho trót lọt!
      Last edited: 5/8/14
      Pe Mick, duyenktn1, trangtrongnuoc3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :