1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xuyên qua thành nông phụ - Nữ Chi Thủy Tinh (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Xuyên : Xuyên qua thành nông phụ
      [​IMG]


      Tác giả: Nữ Chi Thủy Tinh.

      Converter: Ngocquynh520.

      Editor: Linh.

      Nội dung: cổ đại, điền văn, sủng ngọt.

      Nguồn edit: sưu Tầm
      Nguồn eBook: cungquanghang.com

      Giới thiệu:

      Đây là quyển chủng điền văn nông thôn chân chính, có Hoàng thượng, Vương gia, cũng có tiểu tam chen vào, càng có cực phẩm thân thích, chỉ có Vương Lâm và Lý Đại Thạch hai người thản nhiên mà lại hạnh phúc, dĩ nhiên bánh bao dễ thương là thể thiếu.

      Nhân vật chính: Vương Lâm + Lý Đại Thạch.

      Nhân vật phụ: người nhà Vương Đại Sơn, người nhà Lý Hà.​

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 28/3/16
      qh2qa06, cucdai, Meomayman10 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1. Xuyên qua đến nông gia.

      Editor: Linh

      Vương Tâm Lâm bị từng đợt tiếng heo kêu đánh thức, đầu đau như muốn nứt ra, mở mắt ra ngắm nhìn bốn phía phát chính mình nằm trong gian phòng đất cực kỳ cũ nát, dưới thân là giường đất cứng rắn, người đắp cái chăn cũ nát, chiếc chăn này hẳn là dùng lâu lắm rồi, mặt có rất nhiều mụn vá , ruột bông bên trong cũng bị cứng.

      Gian phòng đất này nhìn qua có khoảng ba bốn mươi mét vuông, vách tường bốn phía bắt đầu bị xói mòn, có chỗ bị thủng, lộ ra rơm rạ bên trong, nóc nhà là dùng cỏ tranh trải thành, bên trong phòng cũng rất đơn sơ, chỉ có cái giường đất, cái rương gỗ rất cũ kỹ đặt gần lò sưởi đầu giường, nó hẳn là dùng để chứa y phục, mặt vẫn còn phủ bộ quần áo đầy mụn vá giặt đến trắng giống như bộ quần áo mà người cổ đại mặc, bên cạnh cái chăn của mình còn có cái chăn khác, trong căn phòng này hẳn là còn người nữa ở, bên cạnh giường đất còn bày chậu nước bốc lên hơi nóng, chậu gỗ vắt cái khăn vải cũ nát, hẳn là dùng để rửa mặt, trừ bỏ những thứ này ở ngoài gian phòng này liền còn gì dư thừa.

      Bởi vậy kết luận chính mình hẳn là tại đêm qua đột nhiên xảy ra động đất được xuyên , nhưng lại sống lại ở trong gia đình nghèo khó ở nông thôn cổ đại, nhìn khối thân thể này hẳn là phải chính mình trước đây, bởi vì làn da của thân thể này so với chính mình trước đây còn trắng hơn chút, tay còn có tầng vết chai, đây là đôi tay thường xuyên làm việc, liền nhìn vào nước bên trong chậu gỗ bên cạnh giường cũng phát thân thể này phải chính mình, chủ nhân của thân thể này có gương mặt trái xoan, mắt rất to, cái miệng lớn vừa phải, tóc dài rối tung nhưng có chút khô vàng, tóm lại chủ nhân của thân thể này bộ dáng cực kỳ thanh tú, làn da cũng rất tốt, chính mình là kiếm được món hời lớn, chỉ có trong trận động đất đạt được cuộc sống mới, lại còn trở lên càng xinh đẹp hơn.

      ***

      Vương Tâm Lâm mặc quần áo tử tế, dùng nước ấm trong chậu gỗ bên cạnh giường rửa mặt, ở ngăn tủ đất tìm được cây lược, cực kỳ thuận lợi sơ kiểu tóc mà bình thường khối thân thể này vẫn sơ, xem ra khối thân thể này vẫn còn lưu ký ức trước kia.

      Vương Tâm Lâm nhắm mắt lại, chuyện tình về chủ nhân thân thể này như thủy triều dũng mãnh nhập vào trong đầu, ra chủ nhân khối thân thể này tên là Vương Lâm, đời đời đều là nông dân, tại trong nhà tổng cộng có năm nhân khẩu, phụ thân Vương Đại Sơn, nương Lưu Mẫn, muội muội mười tuổi Vương Bình, còn có đệ đệ năm tuổi Vương Tiểu Sơn. Vương Lâm là đại tỷ, năm nay mười sáu tuổi, người nhà sống ở thôn gọi là Tiểu Cương thôn, thôn này tổng cộng có năm mươi sáu hộ dân, điều kiện sinh hoạt của từng nhà cũng tính là tốt, mà nhà Vương Lâm xem như là hộ nghèo nhất trong thôn.

      Tiểu Cương thôn thuộc về Lễ Huyện và Lễ Miếu trấn cai quản, khoảng cách đến Lễ Miếu trấn là canh giờ đường, khoảng cách đến Lễ huyện là ba giờ đường, cho nên bình thường Tiểu Cương thôn và thôn dân mấy thôn trang phụ cận chợ đều Lễ Miếu trấn gần đây.

      Nơi ở Vương Lâm hình như là thời đại có tên trong lịch sở, Vương Lâm thỉnh thoảng thấy cha mẹ tại hình như là Minh Nguyên đế tại vị, năm nay là Nguyên Minh năm thứ mười hai, có chiến loạn, cuộc sống của mọi người tương đối thái bình, đều là tự cung tự cấp. Nhà Vương Lâm tổng cộng có sáu mẫu đất, hai mẫu ruộng nước, hai mẫu ruộng cạn, hai mẫu
      Nhà Vương Lâm tổng cộng có sáu mẫu đất, hai mẫu ruộng nước, hai mẫu ruộng cạn, hai mẫu ruộng dốc, nhưng là cũng tương đối cằn cỗi, hàng năm thu hoạch miễn cưỡng cũng đủ cho nhà năm miệng ăn sống tạm.

      Vương Đại Sơn là nhi, cha mẹ chỉ có mình ông còn lại đều ở lúc ông mười tuổi tất cả đều bị bệnh chết, chỉ để lại cho ông mấy gian phòng đất tại ở, mẫu ruộng nước, hai mẫu ruộng dốc, những ruộng khác đều là sau khi ông và vợ Lưu Mẫn Vương Lưu thị! Thành thân liều mạng hợp lại mua.

      (*) Vương Lưu thị: Lấy họ của chồng và họ của mình ghép lại.

      Nhà mẹ để của Vương Lưu thị ở Lưu gia thôn cách Tiểu Cương thôn hai giờ đường, mẹ của Vương Lưu thị là Lưu Trương thị khi còn trẻ làm nha hoàn cho hộ nhà giàu, sau khi chuộc thân gả cho cha của Vương Lưu thị là Lưu Đại Minh, Lưu Trương thị lòng muốn đem Vương Lưu thị gả đến trấn , thế nhưng Vương Lưu thị khăng khăng phải gả cho Vương Đại Sơn, cho nên ở sau khi Vương Lưu thị gả cho Vương Đại Sơn, nhà mẹ bà và bà cắt đứt lui tới.

      * * *

      Vương Lâm thầm mến Ngưu Đại Lang cùng thôn, nhưng là mẹ của Ngưu Đại Lang là Ngưu Lý thị từ Vương Lưu thị gả cho Vương Đại Sơn liền cùng nàng hợp, cho nên Ngưu Lý thị tuyệt đối chấp nhận Vương Lâm làm con dâu của mình, hơn nữa Ngưu Đại Lang đính lễ với Lý Tiểu Hoa ở cùng thôn rồi.

      Nhưng Vương Lâm trong lòng vẫn còn nhớ mãi quên Ngưu Đại Lang, nàng thể chấp nhận cha của nàng vì nương có bạc cho Vương Tiểu Sơn nhìn đại phu mà đem nàng gả cho Lý Đại Thạch ở Đại Hà thôn. Từ xưa hôn nhân đại của con đều là nghe lời của người làm mai và lệnh của cha mẹ, cho nên nàng thể trực tiếp bác bỏ ý của cha mẹ, cộng thêm nàng nghe Lý Đại Thạch năm nay hai mươi tuổi, dáng dấp lưng hùm vai gấu rất là dọa người, hơn nữa người ở Đại Hà thôn là điềm xấu, lúc ra đời khắc chết mẹ, lúc chín tuổi khắc chết cha, cho nên đến hai mươi tuổi cũng có ai chịu đem khuê nữ gả cho , sợ khắc chết khuê nữ của mình. Nhưng là cũng có chút người vì tiền chịu đem khuê nữ gả cho Lý Đại Thạch, vậy mà biết Lý Đại Thạch nghĩ như thế nào, cư nhiên lại đồng ý.

      Tại sao bây giờ Lý Đại Thạch lại chịu cưới Vương Lâm cơ chứ?

      Hóa ra là có ngày, Vương Lâm đưa cơm cho cha mẹ làm ruộng gặp phải Lý Đại Thạch săn thú từ núi trở về, biết thế nào liền cười cái với Lý Đại Thạch, nụ cười này để cho Lý Đại Thạch từ chưa từng có người cho sắc mặt tốt cảm nhận được ấm áp, hơn nữa Vương Lâm cũng được coi là người lớn lên xinh đẹp nhất trong mấy thôn này, cười lên đặc biệt đẹp mắt, cho nên nụ cười này liền bị Lý Đại Thạch chưa từng tiếp xúc với nữ nhân và thường bị người xem thường nhớ đến.

      Khi nghe vợ chồng Vương Đại Sơn vì cho con trai duy nhất là Vương Tiểu Sơn nhìn đại phu mà mượn bạc khắp nơi, mà lại khắp nơi bị người xem thường nên đưa đến mười lượng bạc, vợ chồng Vương Đại Sơn vì cảm kích Lý Đại Thạch hơn nữa lại cảm thấy Lý Đại Thạch là người trung hậu thành , phải biết mười lượng bạc chính là đủ cho cả nhà năm miệng ăn bọn họ dùng trong ba năm rưỡi, cho nên quyết định gả Vương Lâm cho Lý Đại Thạch làm vợ để báo đáp ơn cứu mạng của với nhi tử, mười lượng bạc mà Lý Đại Thạch đưa đến coi như làm sính lễ.

      Trước lúc này Lý Đại Thạch căn bản là chưa từng nghĩ đến muốn thành thân với Vương Lâm, ở trong lòng Vương Lâm giống như tiên nữ, căn bản phải là người như có thể muốn, cho nên khi Vương Đại Sơn đem Vương Lâm gả cho , như là bị quỷ thần xui khiến đồng ý.

      * * *

      Tổng hợp mấy nhân tố này chỉ có mình Vương Lâm buồn bực vui, luôn suy nghĩ mình bị khắc chết lúc nào, cứ như vậy nửa tháng đến nay cuối cùng cũng bị bệnh nóng sốt đời nhà ma, cái này để cho Vương Tâm Lâm có cơ hội mượn thân thể của Vương Lâm sống lại.

      là buồn bực, mình mới vừa sống lại phải lập gia đình, hơn nữa còn phải gả cho cổ nhân, bất kể như thế nào chỉ cần đối tốt với mình là được, nếu như đối với mình tốt cải tạo lại cho tốt, tin mình phần tử trí thức cao cấp của thế kỷ hai mươi mốt còn đối phó được với cổ nhân.

      Mình cũng có chút kinh ngạc về năng lực tiếp nhận của mình, chẳng lẽ trong lòng mình ra vẫn luôn khát vọng có gia đình thuộc về chính mình, có người trượng phu và hài tử đối tốt với mình? Quên , thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, bắt đầu từ bây giờ mình chính là Vương Lâm, Vương Lâm chính là Vương Tâm Lâm, ở nơi này bắt đầu cuộc sống mới của mình.
      Last edited by a moderator: 4/5/15
      linhdiep17, Lim-0403, vanlactamviem12 others thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      [​IMG]
      Snow, honglak, xuanhathudong7 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3. Nấu cơm.

      Editor: Linh

      Ba người vừa vào nhà chính, Vương Tiểu Sơn nhìn thấy Vương Lâm liền vui mừng chạy đến lôi kéo tay Vương Lâm làm nũng : "Đại tỷ, tỷ rốt cuộc cũng khỏe lại, tỷ biết, Tiểu Lâm rất lo lắng cho tỷ. Mau đến, cùng ta ngồi chung chỗ ăn cơm."

      Vương Lâm cười tiếng kêu cha, sau đó ngồi ở bên cạnh Vương Tiểu Sơn, lấy tay hướng hai bên khẽ kéo gương mặt của Vương Tiểu Sơn cười trêu : "Đúng nha, tỷ bây giờ khỏi bệnh rồi, lại có thể làm đồ ăn Tiểu Sơn tiểu tham miêu của chúng ta."

      Tất cả mọi người nhìn Tiểu Sơn, Vương Tiểu Sơn thấy cha mẹ và tỷ tỷ đều giễu cợt mình, ngượng ngùng : "Tiểu Sơn mới phải là tiểu tham miêu, đại tỷ là xấu."

      Vương Đại Sơn thấy Vương Lâm khỏe lại, hơn nữa cả người còn trở lên sáng sủa hơn so với trước kia, trong lòng hiểu Vương Lâm nhất định là nghĩ thông suốt chuyện gả cho Lý Đại Thạch, liền vui mừng với Vương Lâm: "Tiểu Lâm, ngươi nghĩ thông suốt là tốt rồi, ta và mẹ ngươi luôn là hại ngươi, Lý Đại Thạch người này cha thấy là người tốt, ngươi gả cho sai. Chờ năm nay thu hoạch lúa xong, mùng mười tháng tám ngươi phải gả qua, ngươi xem ngươi còn cần cái gì, cho mẹ ngươi nàng đặt mua cho ngươi. Tốt lắm, ăn cơm ."

      Xem ra người nhà này đều là lòng đối xử tốt với Vương Lâm, điều này làm cho Vương Lâm lần đầu tiên cảm nhận được ấm áp của gia đình, vì vậy cảm động : "Biết, cha."

      Bởi vì trong nhà rất nghèo nên bữa sáng chỉ có nồi cháo và đĩa dưa muối, đồ ăn mặc dù đơn sơ, nhưng Vương Lâm vẫn rất vui mừng, đây mới là gia đình, gia đình mà mình chờ rất lâu rồi.

      ***

      Người nhà vừa vừa cười ăn xong bữa sáng, bởi vì Vương Lâm vừa bị bệnh nặng mới khỏi liền để ở nhà dọn dẹp bát đũa, thuận tiện cho gà ăn; Vương Bình cùng những nương khác ở trong thôn cùng nhau lên núi cắt cỏ cho heo; Vương Đại Sơn và Vương Lưu thị cùng nhau ra ruộng xem xét lúa nước và cây ngô, qua hai ba ngày nữa thu hoạch; Vương Tiểu Sơn ăn cơm xong liền như làn khói chạy tìm hài tử trong thôn chơi.

      Vương Lâm đem toàn bộ bát đũa bàn nhặt vào trong phòng bếp, định chờ đun xong nước nóng rồi rửa, mặc dù bữa sáng có dầu nhưng dùng nước ấm rửa vẫn vệ sinh hơn rất nhiều, nơi này có nước rửa bát, nếu như bát đũa bẩn rửa được, dùng tro than rửa cái là được.

      Phòng bếp nhà Vương Lâm cũng là gian phòng đất, vào cửa phòng bếp dựa vào tường là cái tủ gỗ dùng để đựng bát đũa, bên cạnh tủ đựng bát là cái ghế dài rất cao dùng để để đồ; đối diện cửa phòng bếp là hai cái bếp lò dùng bùn vàng xây thành, nồi ở nơi này đều là trong nông thôn dùng củi đến đun, bên cạnh bếp lò sát tường là đống củi chiều dài vừa phải được chất đống chỉnh tề; cách bếp lò hai ba bước sát tường để vại nước, tường treo mấy cái rổ được làm từ cây trúc đan thành dùng để rửa rau.

      Vương Lâm vào phòng bếp dựa vào trí nhớ tìm được đá đánh lửa, ở trong hố gần cửa bếp lên ánh lửa, đứng dậy dùng gầu trong vại nước múc mấy gầu vào trong nồi, chờ nước nóng đem bát đũa rửa sạch rồi xếp vào trong tủ đựng bát, sau đó đến chỗ buổi sáng ngày hôm nay Vương Lưu thị băm cỏ bốc mấy nắm nhét vào trong chuồng gà để cho gà ăn, chờ gà ăn xong liền đem gà thả ra để cho năm sáu con gà ở trong sân tự mình tìm ăn, dĩ nhiên là cửa chuồng gà phải mở ra, nếu như có gà mẹ muốn đẻ trứng, nó tự vào chuồng gà đẻ xong trứng rồi lại trở ra kiếm ăn.

      Chỉ chốc lát sau, Vương Bình cắt xong cỏ cho heo trở lại, Vương Lâm nghênh đón: "Mệt , trong nhà chính ở bàn có nước nóng để lạnh cho muội, bây giờ chắc là cũng lạnh rồi, nhanh uống nước rồi nghỉ ngơi chút."

      "Tốt." Vương Bình vui mừng để xuống cái sọt vào trong nhà uống nước nghỉ ngơi.

      Vương Lâm đem cỏ cho heo trong sọt đổ ra để hong khô sương sớm, nếu cỏ cho heo bị hỏng, như vậy hôm nay cắt cỏ cho heo còn thừa lại ngày mai còn có thể tiếp tục dùng để nuôi heo, mà cần phải sợ cỏ cho heo hỏng mà ngày ngày phải cắt.

      ***

      Làm xong những thứ này, Vương Lâm nhìn mặt trời đại khái là mới gần trưa, mà Vương Đại Sơn và Vương Lưu thị phải đến giờ Dần mới có thể từ ruộng trở về, Vương Tiểu Sơn cũng phải đến lúc ăn cơm chiều mới về nhà, vì thế hai tỷ muội Vương Lâm và Vương Bình liền quyết định cùng nhau ngủ trưa.

      Lúc hai tỷ muội ngủ dậy khi đó là giờ thân, vợ chồng Vương Đại Sơn sắp trở về, vì thế Vương Lâm kêu Vương Bình ra đất trồng rau phía sau nhà hái ít rau xanh và đậu đũa trở về để chuẩn bị cơm chiều.

      Bản thân Vương Lâm vừa vào bếp liền bắt đầu nhóm lửa nấu cơm, nhóm lửa xong múc ba bốn gáo nước đổ vào trong nồi, bởi vì buổi sáng ăn chính là cháo nên nhanh đói, vợ chồng Vương Đại Sơn lại có vẻ mệt nhọc, nhưng mà nghĩ muốn làm cơm khô cũng được, cho nên sau cùng Vương Lâm quyết ̣nh đem gạo và bột ngô cùng nấu thành cơm, cứ như vậy vừa tiết kiệm được gạo lại có cơm ăn.

      Vương Lâm dùng cái bát ăn cơm lớn giống như ở hiện đại múc một bát rưỡi gạo, đặt vào trong chậu vo sạch, vừa đem gạo đổ vào nồi Vương Bình liền trở lại, “Tiểu Bình đã đem rau rửa sạch chưa, đem đồ ăn đặt vào cái giỏ bên bàn cán mì, hôm nay tỷ nấu cơm, muội giúp ta nhìn lửa .”

      “Tốt, tỷ ngươi hết bệnh rồi thật tốt, tỷ biết hai ngày tỷ bị bệnh kia ta vừa phải nấu cơm, vừa phải cắt cỏ cho heo, dọn dẹp trong nhà còn phải cho heo ăn, cho gà ăn, mỗi ngày đều mệt đến mức ta vừa lên giường liền ngủ. nhẹ nhàng giống như hôm nay, chỉ nhóm lửa sau đó chờ ăn cơm” Vương Bình vui rạo rực nói, vừa nói vừa quên thêm một cây củi vào bếp lò.

      “Tốt, ta về sau đều sẽ nấu cơm cho muội ăn, muội chỉ cần giống như hôm nay cắt cỏ cho heo là được” Vương Lâm vừa nói vừa lắc đầu, nhìn Vương Bình nghe được đảm bảo mà vui sướng hài lòng, chờ ta về sau gả đến Đại Hà thôn muội lại phải vất vả rồi.

      Chờ gạo trong nồi chín phần chín, Vương Lâm tìm đến một cái chậu mặt bày một cái rổ có khả năng xếp được vào trong nồi cơm, sau đó lại đem chậu đặt ở bếp lò cạnh nồi cơm dùng thìa múc nước cơm vào trong chậu, chờ sau khi múc xong, lại đem chậu đặt ở bàn cán mì. Múc một gáo nước vào trong nồi đem nồi rửa, lại cho thêm lượng nước vừa phải vào trong nồi đem gạo vừa lọc được đổ vào, sau đó múc hai bát bột ngô lớn đổ vào trong nồi, dùng chiếc đũa đem gạo và bột trộn lẫn chia đều, dùng lửa nhỏ đun hơn hai mươi phút là tốt rồi.

      Vương Lâm kêu Vương Bình đem một cái chảo đặt lên một cái lò khác, chuẩn bị xào rau, bởi vì dầu là đồ quý giá, cho nên dám dùng quá nhiều, đành phải lấy thêm một chút nước làm món đậu đũa xào, sau đó tiếp tục làm một món canh rau.

      Đến lúc làm xong cơm, vợ chồng Vương Đại Sơn cũng từ trong ruộng trở về, Vương Lâm và Vương Bình kêu một tiếng cha mẹ, để bọn họ rửa tay ăn cơm, Vương Bình chủ động lau bàn, bưng thức ăn, xới cơm, mới vừa làm xong những việc này Vương Tiểu Sơn cũng đến, kêu cha mẹ, đại tỷ, nhị tỷ, liền đến nhà chính bày đũa.

      Đến lúc bày xong thức ăn người một nhà đều đến bên cạnh bàn ngồi xuống, Vương Đại Sơn thấy cơm hôm nay giống với cơm khô ngày thường, liền hỏi Vương Lâm: “Hôm nay cơm rất mới lạ, ta thấy giống như có gạo còn có bột.”

      Trừ bỏ Vương Bình, Vương Lưu thị và Vương Tiểu Sơn cũng đều tò mò nhìn Vương Lâm. Vương Lâm cười hì hì trả lời: “Cha mẹ, ta thấy mọi người mỗi ngày đều cực kỳ vất vả, liền muốn làm tốt, cho nên liền dùng bột ngô và gạo cùng làm cơm, như vậy có thể dễ dàng ăn no, về sau chúng ta mỗi ngày đều có thể ăn một bữa cơm khô, cũng sẽ tạo thành tình huống đủ gạo ăn, mà có lọc ra nước cơm chúng ta có thể uống cũng có thể dùng để cho heo và gà ăn.

      Cái thời này một mẫu thượng đẳng ruộng nước thu hoạch được hai thạch tức là ba trăm bảy mươi bảy cân, chưa nộp thuế hai đấu, một mẫu ruộng nước bậc trun thu được một thạch ba tức là hai trăm năm mươi cân, chưa nộp thuế một đấu rưỡi, một mẫu ruộng nước hạ đẳng thu được một thạch tức là một trăm tám mươi chín cân, chưa nộp thuế một đấu, một mẫu đất vườn tốt để trồng ngô thu được hai thạch tức là ba trăm bảy mươi bảy cân, chưa nộp thuế một đấu rưỡi, một mẫu đất phổ thông trồng ngô thu được một thạch ba tức là hai trăm năm mươi cân, chưa nộp thuế một đấu, một mẫu ruộng dốc chưa nộp thuế nửa đấu, lúa mì và ruộng nước sản lượng sai biệt lắm.

      Nhà Vương Lâm có hai mẫu ruộng nước (một mẫu ruộng nước bậc trung, một mẫu ruộng nước hạ đẳng), hai mẫu ruộng cạn hai mùa (ruộng nước nơi này hàng năm thu hai mùa, mội quý lúa nước, một tháng cuối đông trồng lúa mì, hàng năm lúa nước gieo vào giữa tháng tư đầu tuần tháng năm, đầu tháng bảy thu hoạch, lúa mì vụ đông hàng năm trồng vào giữa tháng 8 đầu tuần tháng chín, cuối tháng ba năm sau thu hoạch) hàng năm thu được bảy thạch hai lương thực, trong đó lương thực giữ lại chính mình dùng để ăn là khoảng sáu thạch, hàng năm muốn bảy thạch lương thực mới đủ cho một nhà Vương Lâm miễn cưỡng sống tạm, hơn nữa hai mẫu ruộng dốc thu hoạch chỉ được đủ cho nhà Vương Lâm bảo đảm bị cạn lương thực mà thôi.

      Vương Lưu thị luôn miệng nói tốt, ngừng khích lệ Vương Lâm giỏi giang; Vương Tiểu Sơn hoan hô nói: “Tốt nha! Về sau mỗi ngày đều có thể ăn cơm rồi!”

      Vương Đại Sơn và Vương Bình đều cười nói đúng nha.

      Mới vừa ăn hai miếng cơm, Vương Tiểu Sơn liền ngạc nhiên nói: “Đại tỷ, hôm nay cơm ăn ngon thật!”

      “Tiểu Lâm, hôm nay cơm chỉ có ăn ngon mà còn cực kỳ dễ dàng ăn no, trước kia ăn cơm khô ta phải ăn ba bốn bát mới có thể miễn cưỡng ăn no, mà hôm nay ta mới ăn một chén cũng đã có cảm giác no rồi” Vương Lưu thị vừa nói vừa xới thêm cơm vào bát.

      Vương Đại Sơn và Vương Bình cũng đều gật đầu phụ họa.

      Sau cùng Vương Đại Sơn ăn bốn bát cơm, Vương Lưu thị ăn khoảng ba bát, Vương Lâm và Vương Bình đều ăn hai bát cơm, Vương Tiểu Sơn ăn nửa bát, tất cả mọi người đều xoa bụng bày tỏ hôm nay là một bữa ăn no nhất từ trước đến nay.

      ***

      Vương Lâm nhìn biểu tình thỏa mãn của cả nhà liền cảm thấy đặc biệt vui mừng, kỳ thật nếu có thể đem bột ngô dùng cái giần để đem trấu cám lọc ra mà nói bột ngô sẽ càng thêm mịn, làm như vậy cơm nấu ra sẽ càng ngon hơn một chút, nhưng mà bây giờ cái nhà này lương thực vốn đủ ăn, nếu lại đem trấu cám trong bột ngô lọc ra thì người một nhà nàng sẽ càng phải đói bụng.

      Ăn xong cơm chiều, Vương Bình nhà bếp thu dọn: Vương Lưu thị lại dùng nước gạo trộn với cỏ cho heo ăn; Vương Lâm liền phụ trách lùa gà vào chuồng cùng đem trứng ở bên trong nhặt ra cất kỹ, hôm nay vận khí của Vương Lâm đặc biệt tốt, cả bốn con gà mái đều đẻ trứng, Vương Lâm nhặt được bốn quả trứng.

      Lúc người một nhà đều đã ngồi phía sau nhà chính, Vương Đại Sơn tuyên bố: “Hai ngày sau chúng ta sẽ bắt đầu thu hoạch lúa, đến lúc đó cực kỳ vất vả, Tiểu Lam con mấy ngày nay đều làm cơm khô giống như hôm nay ăn , hơn nữa thu hoạch thóc mấy ngày nay mỗi ngày đều ăn cơm ba bữa.”

      Vương Lâm gật gật đầu bày tỏ đã biết. Lại đông một ít tây một ít chuyện hàn huyên, sau đó tất cả mọi người tắm rửa ngủ.

      Ngủ ở giường đất Vương Lâm hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay, cảm thấy đặc biệt phong phú, sinh hoạt như vậy chính là ước mơ của Vương Lâm từ trước đến nay, nhớ nhớ lại liền ngủ thiếp .
      Last edited by a moderator: 8/5/15
      hangk7a @gmail.com, Snow, Trâu10 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4. Thu hoạch lúa.

      Editor: Linh.

      Cối cùng cũng tới ngày gặt lúa, người nhà đều dậy từ sớm, Vương Lưu thị phòng bếp làm cơm sáng, Vương Lâm ở bên giúp nhóm lửa. Rất nhanh làm xong cơm sáng, người nhà vây quanh bàn cơm ăn cơm.

      “Tiểu Lâm, hôm nay ta và cha con, Tiểu Bình ra ngoài ruộng gặt lúa, con mới khỏi bệnh thân thể vẫn tương tối suy yếu, hơn nữa còn đến tháng nữa con phải thành thân, con hãy ở trong khoảng thời gian này dưỡng thân thể cho tốt cần phải ra ngoài ruộng, ở nhà nấu cơm cho chúng ta, dọn dẹp nhà cửa, cho heo và gà ăn. Buổi trưa chúng ta cũng trở lại ăn cơm, đến lúc đó con nấu cơm đưa đến ngoài ruộng cho chúng ta là được.”

      “Nương, cơm nước xong ngài và cha, Tiểu Bình liền thừa dịp trời vẫn còn mát mẻ mau ra ngoài ruộng , chờ ta làm xong việc nhà ra ngoài ruộng giúp mọi người, hai mẫu ruộng lúa, bốn người cùng nhau làm trong ngày là có thể gặt xong, lại thừa dịp mấy ngày nay thời tiết tốt đem thóc và kê ra phơi nắng, nếu đến lúc đó ông trời cho mưa xuống vậy cũng tốt. Đến buổi trưa ta trở về làm xong cơm rồi mang đến ngoài ruộng cho mọi người, như vậy cũng làm lỡ thời gian. Về phần bệnh của ta sớm khỏi rồi, hơn nữa ta chú ý đến thân thể mình cố sức, nếu như thấy thân thể thoải mái ta trở về nghỉ ngơi. Lúc ở ngoài ruộng ta đội nón cỏ, như vậy phơi nắng đến hỏng thân thể cũng bị phơi đen.”

      Vương Lưu thị thấy Vương Lâm kiên trì, hơn nữa suy nghĩ chút lúa này vẫn là thừa lúc mấy ngày nay thời tiết tốt mà sớm chút gặt xong, nếu chờ đến lúc gặt lúa xong ông trời lại cho mưa xuống, thể kịp lúc đem thóc và kê ra phơi nắng, đến lúc đó mốc meo thể ăn nữa, vậy nửa năm sau đủ đồ ăn người nhà đói bụng. Lại Tiểu Lâm mang nón cỏ, hơn nữa nếu Tiểu Lâm thấy nhức đầu mình bảo Tiểu Lâm đến gốc cây râm mát nghỉ ngơi, như vậy liền có việc gì. Nghĩ như vậy Vương Lưu thị liền gật đầu đồng ý.


      Chờ ba người nhà Vương Đại Sơn đến ruộng, Vương Lâm liền thu dọn tất cả bát đũa bàn cơm đưa đến phòng bếp rửa sạch sau đó cho heo và gà ăn, dặn dò Tiểu Sơn ở nhà trông nhà được chạy loạn khắp nơi. Sau đó Vương Lâm liền vào trong nhà đổi bộ y phục có nhiều mụn vá nhất, nhớ tới Vương Lưu thị trước khi ra cửa giống như kêu mình mang bình nước ra ngoài ruộng, vì vậy liền đến phòng bếp lấy nước đun sôi để nguội đổ đầy vào cái bình to, lại đến phòng tạp vật cầm lấy cái lưỡi liềm, đội nón xong rồi mới ra cửa.

      Lúc này trời vừa mới tảng sáng, mặt trời còn chưa ló ra ngoài, bên ngoài vẫn còn rất mát mẻ. Vương Lâm dựa vào trí nhớ Vương Đại Sơn đề cập qua trước khi thu hoạch tới mảnh ruộng cách nhà xa nhất, dọc theo đường đều là thôn dân ra ngoài ruộng gặt lúa, Vương Lâm nhìn thấy người quen liền cười híp mắt chào hỏi.

      Chờ đến khi nàng tới ruộng nhà mình vừa nhìn, chưa tới nửa canh giờ gặt được phần tám ruộng, cắt xong liền lấy mấy cây lúa buộc chặt rồi đặt mặt đất. Cứ theo cái tốc độ này, mẫu ruộng này gặt xong trong ngày hôm nay thành vấn đề. Vương Lâm vừa nghĩ vừa đem bình nước đặt ở bên bờ ruộng rồi về phía Vương lưu.

      Vương Lưu thị nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu nhìn về phía sau lưng, “Trong nhà dọn dẹp xong rồi a, có mang nước đến đây ?”

      “Ừ, mang theo, đặt ở bên kia.” Vương Lâm vừa vừa chỉ cho Vương Lưu thị.

      Vương Lưu thị nhìn thấy bình nước đặt ở bờ, gật đầu với Vương Lâm cái, “Tiểu Lâm, con sang phía Tiểu Bình , cùng cắt với nó.”

      Vương Lâm nghe vậy liền nhìn về phía Vương Bình bị rơi ở phía sau Vương Lưu thị và Vương Đại Sơn, với Vương Lưu thị: “Được.” Sau đó liền về phía Vương Bình.

      Vương Bình nghe thấy tiếng vang ngẩng đầu, “Tỷ, ngươi đến rồi a.”

      “Ừ, mẹ bảo ta cắt với muội.” Vừa vừa bắt đầu cắt.

      Ngày đó lúc mặt trời sắp lên đến đỉnh đầu, Vương Lưu thị liền gọi Vương Lâm: “Tiểu Lâm sắp đến buổi trưa, mặt trời cũng dần dần lớn, con và Tiểu Bình mau cùng nhau về nhà , ta và cha con ở ngoài ruộng chờ hai đứa mang cơm trưa tới đây.” Vương Lâm thấy thời gian cũng đến lúc nấu cơm trưa, trả lời: “Tốt, nương.” Vì vậy liền cùng Vương Bình cùng nhau về nhà.


      Về đến nhà vừa tới buổi trưa, Vương Tiểu Sơn rất hiểu chuyện biết hôm nay thu hoạch lúa che mẹ và hai tỷ tỷ đều bề bộn nhiều việc liền nghe lời của Vương Lâm ngoan ngoãn ở nhà trông nhà. Vương Tiểu Sơn nhìn thấy Đại tỷ, Nhị tỷ vào cửa nhà liền cầu khen ngợi: “Tỷ, các ngươi trở lại. Đại tỷ, Tiểu Sơn hôm nay có ngoan ngoãn nghe lời tỷ ở nhà trông nhà, ngay cả Cẩu Đản tới gọi ta ra ngoài chơi ta cũng , ta có phải hay rất ngoan.”

      Vương Lâm dùng bàn tay vừa mới rửa sạch véo véo khuôn mặt nhắn của Tiểu Sơn, cười : “Đúng vậy a, Tiểu Sơn của chúng ta hôm nay rất ngoan, Đại tỷ liền làm món ngon làm phần thưởng khen ngợi đệ, có được hay ?”

      Vương Tiểu Sơn nghe thấy Vương Lâm khen ngợi liền nâng lên cái ngực cao hứng gật đầu tốt. Vương Lâm xoa xoa đầu Tiểu Sơn rồi vào phòng bếp chuẩn bị nấu cơm; Vương Bình liền chủ động ra phía sau nhà hái rau.

      Bởi vì ngày mùa rất vất vả, nên ngày trước trước hôm thu hoạch lúa Vương Lưu thị nhờ Trương Tam chuyên đánh xe bò ở trong thôn mua hộ cân thịt ba chỉ, nửa cân thịt mỡ. Dùng muối ướp, như vậy cho dù là trời nóng hơn nữa nhưng đặt ở nơi râm mát cũng có thể bảo tồn được mấy ngày. Ở thời điểm này, thịt mỡ bình thường cũng rất đắt hai mươi năm văn tiền cân, thịt ba chỉ hai mươi văn tiền cân, thịt nạc mười năm văn tiền cân, xương sườn, đầu và chân heo đều là mười văn tiền cân, về phần lòng và xương đầu heo có nhiều người mua nên cũng rất rẻ. Còn có chính là ở nơi này cân tương đương với mười sáu lạng.

      Vương Lâm cắt hai lạng thịt mỡ, hai lạng thịt ba chỉ cùng với cọng hoa tỏi non Vương Bình hái về làm món cọng hoa tỏi non xào thịt và món đậu sừng xào thịt ba chỉ, lại dùng gạo và bột ngô làm cơm khô. Như vậy mới có thể đảm bảo trong ba bốn ngày mùa này hôm nào cũng có thịt để ăn, mới có khí lực làm việc. Làm cơm xong, ba tỷ muội Vương Lâm ở nhà ăn cơm, tiếp tục bảo Tiểu Sơn ở nhà trông nhà, hai tỷ muội Vương Lâm và Vương Bình ra ngoài ruộng đưa cơm cho vợ chồng Vương Đại Sơn.


      Chờ lúc ra đến ruộng, ruộng lúa nước chỉ còn lại phần tám chưa cắt, vợ chồng Vương Đại Sơn vẫn còn tiếp tục cắt lúa, Vương Lâm hô to: “Cha mẹ mau nghỉ ngơi chút , ăn cơm.” Vừa vừa đem thức ăn lấy ra đặt ở dưới bóng cây chờ Vương Đại Sơn và Vương Lưu thị tới đây ăn. Vợ chồng Vương Đại Sơn nghe vậy liền tới phía bóng cây. Vương Bình rót nước từ trong bình ra đưa cho Vương Đại Sơn: “Cha mẹ, uống nước , nước này là ta và tỷ mới mang từ trong nhà tới, uống mau rất mát.” Vương Đại Sơn và Vương Lưu thị uống nước xong, ngồi xuống cầm lấy bát cơm Vương Lâm đưa tới.

      Sau khi ăn xong, Vương Lưu thị và Vương Đại San ngồi dưới bóng cây nghỉ ngơi, Vương Lưu thị hướng về phía Vương Lâm và Vương Bình : “Hai đứa ở chỗ này nghỉ ngơi, chút nữa rồi xuống giúp ta và cha con đem lúa thu vào trong sọt. Ta và cha con mau chóng đem lúa còn lại cắt xong, sau khi đem lúa gánh về nhà lại sang thửa ruộng khác thu hoạch.”

      Vương Lâm và Vương Bình gật đầu tốt, cầm chén đũa cất xong đặt dưới bóng cây liền xuống ruộng thu lúa bày ở mặt đất.

      Người nhà Vương Lâm chiều tối ngày thứ hai thu hoạch xong hai thửa ruộng đặt ở trong gian phòng trống. Ngày mai lại đến sân đập lúa trong thôn dùng cối đập lúa (nghĩa là dùng cối đá tách hạt thóc ra khỏi thân cây lúa đấy ạ). Buổi tối sau khi ăn cơm tối xong người nhà ở gian nhà chính thương lượng chuyện ngày mai đến sân đập lúa, Vương Đại Sơn với mẹ con Vương Lưu thị: “Ngày mai sáng sớm ta đến sân đập lúa trước xem lúc nào đến phiên chúng ta tróc lúa, sau đó ta trở về cho các ngươi tiếng, nếu như ngày mai đến phiên chúng ta, đến lúc đó chúng ta mang lúa đến sân đập lúa.”

      Vương Lâm suy nghĩ chút thấy như vậy cũng rất được, dù sao trong thôn này cũng chỉ có cối đập lúa, mọi người đều là thay phiên nhau sử dụng, nếu như chưa biết tình huống ngày mai như thế nào mà mang lúa đến sân đập, lúc chưa tới phiên mình lại phải gánh lúa trở lại, cái này phiền toái lại còn làm chậm trễ thời gian phơi thóc, nếu như để lúa ở lại sân đập ban đêm thế nào cũng phải ở lại trông coi, cho nên đây mới là biện pháp tốt nhất.


      Ngày hôm sau, lúc trời còn chưa sáng đến sân đập lúa xem tình hình, tới khắc (mười năm phút) trở lại vẻ mặt lo lắng : “Chúng ta phải bốn, năm ngày sau mới có thể dùng cối đập lúa, vậy phải làm sao bây giờ, nếu như làm chậm trễ thời gian phơi thóc ông trời lại cho mưa xuống phải làm như thế nào cho phải a!”

      Nghe vậy Vương Lưu thị cũng là vẻ mặt nôn nóng, “Cha tụi nó, ông mau suy nghĩ biện pháp , nếu lương thực nửa năm sau của nhà chúng ta bị hỏng mất.” Vương Lâm nhìn vẻ mặt sầu khổ của người nhà, trong lòng cũng rất là gấp gáp, đây chính là chuyện lớn vấn đề ấm no của cả nhà a!

      Đột nhiên Vương Lâm nghĩ đến khi còn bé ở nông thôn thấy qua cái khung đánh đậu tương, hẳn là có thể dùng nó để tróc lúa, hơn nữa chế tạo cái đó cũng rất dễ. Dùng cây gỗ to bằng ngón tay cái có tính dẻo đặt ở phía ngọn lửa uốn cong thành cái khung có chiều rộng khoảng mười năm centimet, chiều dài khoảng sáu mươi centimet hình chữ nhật. Sau khi làm xong cái này lấy dây mây to gần bằng ngón tay cái bện quanh khung gỗ. Trong suốt quá trình phải đảm bảo tất cả bề mặt đều bằng phẳng, nếu thể tách hạt thóc ra được. Làm xong công đoạn này lấy miếng vải độ rộng tùy ý quấn cố định ở phía cái đinh tán, khiến nó có thể chuyển động tròn quanh đinh tán nhưng để cho đinh tán rơi ra. Sau đó đem tinh tán cố định chiều dài và chiều rộng của cây gậy trúc, dùng gậy trúc hẳn là có thể giảm bớt tất cả sức nặng của khung đập giúp sử dụng dễ dàng, như vậy là làm xong cái khung đập. (M.n đọc đoạn này mà hiểu cũng đừng ném đá ta, ta ngồi cả buổi tối tra xem nó là cái gì mà cũng tra được. Sau đó ta nhờ mấy người giúp mới được cái đoạn này, cơ mà nó vẫn chả đâu vào với đâu. Mong mọi người thông cảm.)

      Sau khi làm xong cầm đầu cây gậy trúc vung lên lên cao xem cái khung hình chữ nhật có có chuyển động vòng quanh đinh tán hay , nếu như được phải chỉnh sửa lại khiến cho nó có thể chuyển động. Chỉ có bảo đảm nó có thể chuyển động vòng quanh đinh tán, giơ lên hạ xuống mới có thể liên tiếp dùng lực đánh vào khiến cho hạt ngũ cốc rơi ra.


      Vì vậy Vương Lâm nhìn Vương Đại Sơn : “Cha, ta trước đây lâu có đến nhà Lý Tú tài tìm Lý Tú, nghe Lý Tú cha nàng ấy trước kia ở trong sách thấy qua cái gọi là khung đập gì đó có thể dùng để tróc ngũ cốc, cái khung đập này dùng ít sức mà còn nhanh hơn so với cối đập, có thể cùng lúc dùng mấy cái khung đập để tróc ngũ cốc, chỉ cần sử dụng lực thích hợp là có thể bảo đảm đem hạt ngũ cốc tróc ra đồng thời sợ đập hỏng hạt ngũ cốc. Hơn nữa nàng ấy còn cho ta biết cách làm cùng cách dùng khung đập. Ách, đúng rồi cha, loại khung đập này có thể trực tiếp dùng ở trong sân nhà chúng ta, nếu như trực tiếp đập hạt ngũ cốc rụng ở cái nia, như vậy cũng cần sợ trong ngũ cốc có bùn và đá . Dù sao mấy ngày nay cũng đến phiên chúng ta dùng cối đập lúa, nếu như làm ở nhà cha dùng khung đập lúa, ta, nương và Tiểu Bình mang thóc ra sân phơi, như vậy càng nhanh hơn.

      Vương Đại Sơn và Vương Lưu thị nghe xong đều là vẻ mặt cao hứng, trong sách viết khẳng định đều là tốt, có thể làm trước hai cái khung đập dùng thử, chừng có thể dùng được, như vậy sau này tróc lúa cũng cần phải dùng cối đập lúa.

      Vương Đại Sơn suy nghĩ lát rồi nghiêng đầu với Vương Lưu thị: “Nương nó, ngày mai bà liền cùng Tiểu Lâm Tiểu Bình ở nhà mang lúa ra đặt ở trong sân, sau đó đem tất cả nia trúc trong nhà đều lấy ra đến lúc tróc lúa sử dụng cũng dễ dàng; ta ngày mai lên núi chặt trúc, gỗ và dây mây làm khung đập. Trước làm hai cái khung đập, đến lúc đó chúng ta có thể đồng thời tróc lúa, hi vọng có thể phơi xong toàn bộ hạt ngũ cốc và bỏ vào trong phòng tạp vật trước khi trời mưa xuống, như vậy chúng ta cũng cần lo lắng.”

      Vương Lưu thị gật đầu tốt.

      Chờ ăn xong cơm sáng Vương Đại Sơn liền lên núi, ba mẹ con Vương Lâm dọn dẹp phòng bếp, cho heo và gà ăn xong liền đem lúa ra ngoài sân. Hôm nay Vương Lâm cũng đem gà thả ra ngoài sân, nếu ăn hết thóc phơi ở trong sân. Hôm nay mặt trời đặc biệt lớn, chờ đến lúc ba mẹ con Vương Lưu thị mang hết lúa ra sân liền phát hôm nay là có thể mang thóc ra phơi.

      Buổi chiều ở lúc trước khi mặt trời xuống núi Vương Đại Sơn làm xong hai cái khung đập ngũ cốc, chỉ chờ đến ngày mai là đem hạt ngũ cốc ra đập.
      Last edited by a moderator: 18/5/15
      Snow, honglak, Cỏ Ú5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :