1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Áo Mũ Chỉnh Tề - Độc Độc C76 [Tác giả của "Phù Hiểu, anh yêu em"] drop

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      ừ, ta cũng thấy thích nội dung và tình tiết uyển chuyển của bộ truyện này đó nàng @Nữ Lâm , nếu nam 9 mặt dày ta lại càng thích hơn hehe
      Nữ Lâm thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3:
      [​IMG]

      Editor: Vin
      Nguồn: touchursoul.wordpress.com
      FB: TYS QUOTES

      Vài ngày sau, Thương Tịnh ngồi trực ban ở khu khai quật ̉ mộ vô cùng buồn chán nên vào trang web hẹn hò tìm kiếm “con mồi” ….bạn khác giới tiếp theo, đột nhiên tổ trưởng tổ di tích khảo ̉ vào, “Tiểu Thương, có rảnh ?”

      “Đương nhiên ạ” nhanh chóng dùng tổ hợp phím ẩn trang web lại, rồi quay đầu, cười híp mắt nói, “Tổ trưởng Diệp, có chuyện gì ạ?”

      “À, là thế này, tôi có vài báo cáo cần giao cho tòa thị chính, hôm nay tôi có việc thật sự thể được, vậy có thể làm phiền thay được ?”

      thành vấn đề!” Thương Tịnh lập tức đồng ý, sau khi nhận tập tài liệu, hỏi. “Giao cho phòng ban nào ạ?”

      “Phòng làm việc của thị trưởng ́”

      Thương Tịnh lập tức cứng đờ người. có thể chắc chắn, lần gặp ở quán cà phê nhận ra mình là ai, nhưng thể xác ̣nh được liệu bây giờ có nhận ra người gặp ở quán cà phê là !
      “Việc này….tự tôi phải giao cho Phó thị trưởng ́ ạ?”

      Tổ trưởng Diệp khẽ cười, “ có muốn thế thì dẫu sao người ta cũng là lãnh đạo, có thể có ở phòng làm việc đâu, cứ giao cho thư ký của ngài ấy là được”

      “À, vâng ạ” Trái tim cuối cùng cũng đập bình thường trở lại.

      Vì khu khai quật ở vùng ngoại ô nên Thương Tịnh mất khoảng một tiếng để vào trong thành phố, rồi lại tốn một ít thời gian để tìm đúng phòng ban, lúc tới được phòng thư ký thì cũng sắp tới giờ tan tầm. gõ cửa nhưng nghe thấy bên trong có động tĩnh gì, ngược lại, từ phòng làm việc của Phó thị trưởng ở bên cạnh lại mơ hồ truyền ra tiếng động.

      Trái tim của bỗng đập chậm một nhịp, lặng lẽ tới nhòm xem, sau đó trán lập tức hiện lên ba vạch đen, chết rồi, sao ́ đại thị trưởng lại ở trong phòng ra chỉ thị cho thư ký cơ chứ.

      thầm cân nhắc nhưng vẫn có gan tự chui đầu vào lưới, vì vậy quyết ̣nh đợi thư ký Bàn ra rồi đưa tài liệu cho ông ta. Nghĩ xong, lùi về đứng ở một góc, rảnh rồi, nhìn đông, sờ tây, mãi lâu sau, thư ký Bàn mà trông đợi mới ra. hào hứng tới trước mặt người đàn ông trung niên cao gầy, nói, “Chào chú, tổ trưởng Diệp của tổ di vật khảo ̉ nhờ tôi tới đưa tài liệu cho chú”

      Chú thư ký liếc nhìn , nhíu mày, “Sao bây giờ mới tới? Thị trưởng ́ đợi lâu lắm rồi đấy, nhanh mang vào

      Sao lại đen đủi vậy hả? Thương Tịnh ́ gắng đấu tranh thêm vì vận mệnh của mình, “Thư ký Bàn, tôi nhát gan lắm, lần nào gặp lãnh đạo cũng lắp ba lắp bắp, chú giúp tôi, được ?”

      “Vừa khéo đây là một cơ hội cho rèn luyện đấy, yên tâm , Thị trưởng ́ ăn thịt người đâu, ” Thư ký Bàn vội vàng, thuận miệng nói một câu đuổi vào.

      Thương Tịnh cảm thấy vô lực, trời đất như xoay chuyển, chạy vọt tới nhà vệ sinh nữ, cào cào vài sợi tóc ngắn ở phía trước che trán , tự lừa mình dối người rằng như thế thì yên tâm hơn, sau đó hắng giọng, quyết ̣nh tùy cơ ứng biến.

      tới trước cửa văn phòng, gõ cửa, từ bên trong truyền một giọng nói trầm ấm, “Vào

      vào phòng, đứng thẳng ở trước cửa, “Thủ trưởng, tôi tới đưa tài liệu cửa tổ di tích khảo ̉”

      Ai ngờ, ́ Thùy Vũ gọi điện, liếc nhìn người vừa tới, rồi chỉ về phía ghế sô pha, ý bảo ngồi đợi.

      Tùy cơ ứng biến vậy, Thương Tịnh bình tĩnh, ung dung ngồi xuống ghế sô pha, lưng thẳng tắp, chớp mắt nhìn tấm bản đồ Trung Quốc tường.

      Mất khoảng gần 10 phút ́ Thùy Vũ mới nói chuyện điện thoại xong, áy náy cười, “Để bé đợi lâu rồi”

      Thương Tịnh lập tức đứng dậy, tới trước mặt , “ lâu, thưa thủ trưởng, tài liệu muốn xem đây ạ” cúi đầu, hai tay dâng tập tài liệu lên.

      “Cảm ơn”, ́ Thùy Vũ mỉm cười nhận lấy, “ ngồi , trong này có chỗ cần tôi ký tên, đợi tôi xem xong rồi lại mang về”

      “Vâng”

      Thương Tịnh nghe lời, ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn làm việc, trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn vì nhận ra mình, chợt nghe thấy nhẹ nhàng hỏi một câu, “À, phải bé lần trước cầm máy ảnh ném tên ăn trộm sao?”

      Thương Tịnh hóa đá, mất vài giây mới phản ứng lại được, nghiêng mặt, thấy thị trưởng ́ đã nói xong và lại vùi đầu vào tập tài liệu.

      ….Đúng là nghiệt! Thương Tịnh khóc ra nước mắt, nhắc tới chuyện quán cà phê, nhưng lại ́ tình gợi lại chuyện một tháng trước, rõ ràng, muốn nói cho biết: bé, tôi nhớ kỹ rồi đấy!

      Ngồi đợi lâu khiến có cảm giác như ngồi đống lửa, cuối cùng, ́ Thùy Vũ cũng xem xong tài liệu, hạ bút, ký tên như rồng bay phượng múa, rồi cười đưa tờ giấy cho .

      Thương Tịnh theo phản xạ, cười lấy lòng một tiếng.

      ́ Thùy Vũ thầm cười, nhìn đồng hồ, nói, “Sao chớp mắt đã sáu giờ rồi, trễ thế này, để tôi dẫn em ăn tối”

      Trời, Hồng Môn Yến hả…..”Cảm ơn ý tốt của ngài, nhưng tôi còn phải bắt xe, nếu chậm thì lỡ mất xe về Dương Thôn mất”

      * Hồng Môn Yến ám chỉ bữa tiệc mở ra để mượn cớ hại người!

      sao, tôi sẽ bảo lái xe đưa em về” ́ Thùy Vũ căn bản chẳng thèm bận tâm, “Em thích ăn gì?”

      thích uống cà phê được !!!

      Hai người tới một gian phòng tư khá tinh tế ở nhà hàng, ́ Thùy Vũ im lặng, hề nhắc gì tới chuyện quán cà phê nữa mà chỉ tán gẫu vu vơ với , Thương Tịnh dù yên lòng nhưng vẫn phụ họa theo, nói tới khô miệng mới giật mình, thiếu chút nữa thì có phải còn lôi cả tổ tông 18 đời ra ?

      Trong lúc đợi món ăn được bưng lên, ́ Thùy Vũ gọi một bình rượu, Thương Tịnh nhất quyết giành lấy rót cho một ly, sau đó lại rót cho mình một ly đầy, rồi cười nâng chén, “Thủ trưởng, tôi mời ngài một ly để nhận lỗi, ngài đại nhân đại lượng, nghìn vạn lần đừng để trong lòng”

      ́ Thùy Vũ như cười như , “Tôi biết rồi” Rồi uống cạn chén trong một hơi.

      “Em còn trẻ tuổi, sao đã muốn xem mặt làm gì?”

      Thấy ́ Thùy Vũ làm khó mình, Thương Tịnh khỏi cảm kích, thấy rất rộng lượng và là một người tốt, cũng còn khách sáo, ưỡn người, nghiêm mặt nói, “ biết đấy, tôi thích người kém tuổi”

      ́ Thùy Vũ nhếch môi, “ phải con gái đều muốn có người che chở cho mình sao, vậy mà em lại giống thế nhỉ?”

      “Tôi đương nhiên hy vọng có người che chở cho mình rồi, nhưng chuyện này chẳng liên quan gì tới người kém tuổi, người ít tuổi cũng có thể có suy nghĩ trưởng thành” Thương Tịnh thấy quen khi được lãnh đạo quan tâm cuộc sống riêng tư của mình, vòng vo, “Thủ trưởng, tôi mời thêm chén nữa”

      “Cảm ơn, em cũng uống

      “Tửu lượng của tôi chỉ tới một chén thôi, bình thường tôi nào dám đụng vào một giọt rượu, tôi sợ tự làm trò cười cho thiên hạ, hôm nay tôi thực sự cảm thấy còn chút mặt mũi nào, nên mới nhắm mắt làm một ly đấy ạ” Thương Tịnh cười.

      “Nói vậy, tôi vinh dự quá nhỉ?” ́ Thùy Vũ liếc nhìn , ánh mắt dưới ánh đèn màu cam có phần khó hiểu.

      Thương Tịnh lễ phép nhìn lại , cười ngây ngô.

      Bọn họ rơi vào im lặng, ăn được vài miếng, Thương Tịnh ngạc nhiên nói, “Đậu hũ này ngon thật đấy”

      “Đúng là khôn ăn, đây là món tủ của nhà hàng này đấy”

      “Tôi thích ăn ngon mà” Dân lấy ăn uống làm gốc còn gì.(*)

      Nguyên tác: Dân dĩ thực vi thiên có nguồn gốc xuất xứ từ “Sử ký – Lệ Thực Kỳ Lục Giả Liệt Truyện, trong đó có câu rằng: “Vương giả dĩ dân vi thiên, nhi dân dĩ thực vi thiên” – (tạm dịch: Bậc quân vương lấy dân làm điều tiên quyết để tồn tại, và dân lấy ăn làm điều quan trọng hàng đầu”. Thiên: ở đây có nghĩa là cái tối quan trọng để tồn tại.

      “Vậy sau này có gì ngon tôi sẽ dẫn em theo”

      “Thủ trưởng, ngài thật tốt” Thương Tịnh đương nhiên biết hề nói đùa.

      “Đừng gọi thủ trưởng nữa, nghe khó chịu lắm” Ở quân đội, ai gặp cũng gọi là thủ trưởng, muốn bị đóng cái dấu thủ trưởng lên người.

      “À, vậy gọi là thị trưởng ́ được ?”

      “Giữa chúng ta phải mối quan hệ cấp cấp dưới, em gọi tên tôi cũng được”

      Người lãnh đạo này sao lại dễ gần tới vậy, Thương Tịnh thầm nghĩ, mặt vẫn tươi cười, “Làm sao thế được”

      ́ Thùy Vũ cười nói.

      Bữa cơm trôi qua trong bầu khí hòa thuận, Thương Tịnh dám cướp việc trả tiền, bởi vì biết thể giả nổi. Liếc nhìn con số hóa đơn, nhe răng trợn mắt, bữa cơm này phải trả bằng thẻ ngân hàng mới đủ ấy nhỉ.

      ́ Thùy Vũ nhận lại thẻ vàng, đứng dậy nói, “ thôi, tôi đưa em về”

      Thương Tịnh vội vàng khua tay, “ cần đâu, phiền nhờ tài xế đưa tôi về là được ạ, nơi đó xa đây, về về làm mất thời gian nghỉ ngơi của

      sao, lâu rồi tôi cũng chưa hóng gió giải sầu, vừa khéo được nghỉ ngơi”

      Từ xưa tới nay, lãnh đạo luôn thích bị người khác từ chối, Thương Tịnh khó xử đành nghe theo.

      Xe ́ Thùy Vũ dừng lại trước cửa nhà hàng, cúi người chui vào trong xe, ́ Thùy Vũ che ở phía đầu , “Cẩn thận cụng đầu”

      Thương Tịnh sững sờ, vào xe rồi mới nói cảm ơn .

      ́ Thùy Vũ và ngồi ở hàng ghế đằng sau, dọc đường nói chuyện khá vui vẻ, sau khi xuống xe, Thương Tịnh tạm biệt , rồi quay về phòng sinh hoạt, vừa quay đầu, đã thấy ́ Thùy Vũ kéo cửa sổ xe lên, ô tô chậm rãi rời .

      Thương Tịnh than thầm, đúng là một người đàn ông khôn khéo, dù nói chuyện hay làm việc đều rất đúng mực.

      ̣nh vào lều bạt thì điện thoại vang lên, là một số lạ.

      “A lô?” Chắc ai gọi lộn số rồi.

      “Thương Tịnh? Tôi là Chu Trì”

      “…A” rể và em rể đúng là ăn ý gớm.

      “Hôm ấy, em đột nhiên bỏ làm tôi tổn thương đấy”

      “À, ngại quá…” Thương Tịnh lúng túng cười.

      “Tôi nghĩ rồi, tôi thấy chúng ta rất hợp nhau, em thấy sao?” Thật ra, mấy ngày này Chu Trì đã gặp mặt thêm vài người, nhưng vừa lòng với bất kỳ ai, ngay cả khi nắm tay cũng chẳng khiến cậu ta nổi lên chút dục vọng nào, nghĩ tới nghĩ lui, Thương Tịnh vẫn là đối tượng tốt nhất, ít nhất còn có cái miệng đáng .

      “Có lẽ tôi… trèo cao nổi”

      “Em nói linh tinh gì vậy, tôi chỉ là là sinh viên đại học, vả lại mới chỉ học năm hai”

      “Nhưng cậu lại có một người rể là Thị trưởng” Đứa trẻ này thật là khiêm tốn.

      Trời! Sao ấy biết rồi. Chu Trì bất ngờ, nhưng thấy người ta vui, cậu lập tức thông minh phản ứng lại, “Đó là bà con xa thôi, bắn đại bác tám đời cũng tới ý chứ” Dù sao bọn họ chắc cũng quen nhau được lâu dài, cứ nói bừa tạm cũng được.

      “Bà con xa mà lại giúp cậu xem mặt cơ à?” Thương Tịnh rõ ràng tin.

      “Ôi, thật mà, hôm ấy trời xui đất khiến để hai bọn tôi gặp nhau, nếu tôi thật sự là em rể của ta thì sao lại vẫn còn học cơ chứ?”

      Nghe cậu ta nói xong, Thương Tịnh thấy khá hợp lý nên có chút động lòng, cậu bé này phương diện nào cũng đều ăn khớp với hình tượng mà muốn chọn, “Đã vậy, chúng ta hẹn gặp nhau

      gái này đúng là hề biết ra vẻ. Chu Trì thường thấy phụ nữ xung quanh mình dù trong lòng rất muốn nhưng ngoài mặt lại cự tuyệt, vì vậy cậu ta cảm thấy như vậy khá tốt, “Được, lúc nào em rảnh, chúng ta gặp nhau nhé?”

      “Cuối tuần này

      “Được, quyết ̣nh vậy nhé”
      Last edited: 4/5/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4
      [​IMG]

      Edit: Vin
      touchursoul.wordpress.com
      FB: TYS QUOTES

      Từ hôm đó trở , hiểu sao Thương Tịnh trở nên bận rộn hơn, ngoài việc chủ nhật phải hẹn hò với ‘bạn trai’ để bồi dưỡng tình cảm thì ngay cả công việc của cũng có chút thời gian rảnh rỗi nào. Kể từ lúc tổ trưởng tổ di tích khảo ̉ phát hiện ra điểm tốt ở nơi – đó là cứ tài liệu nào do mang tới Tòa thị chính thì được phê duyệt rất nhanh chóng, thế là sau đó, việc đưa tài liệu dồn hết lên đầu . phải là lần nào cũng gặp được ́ Thùy Vũ, nhưng hễ gặp là xác ̣nh hôm đó sẽ ăn ở bên ngoài, nếu phải ăn đặc sản tươi ở nhà hàng, thì lại bị dẫn tới tham dự những bữa tiệc lớn, cứ thế một thời gian, việc này giống như trở thành thói quen của ́ Thùy Vũ, thấy ở đâu món ăn có mùi vị tệ thì liền gọi điện thoại cho , thậm chí còn bảo tài xế Tiểu Hoàng tới khu khai quật đón , làm một số người còn tưởng rằng là một trong những thư ký của ́ Thùy Vũ.

      mơ hồ cảm thấy ở đâu đó đúng, nhưng ́ Thùy Vũ có thể dễ dàng xua ý nghĩ này của . Hơn nữa, nếu muốn đối xử tốt với ai, thì sẽ toàn tâm và quan tâm tới người đó cực kỳ chu đáo, đôi khi, còn hoài nghi có phải nên như thế hay . Cứ như vậy mơ mơ hồ hồ một thời gian, thành phố S bước vào mùa mưa.

      Thành phố S là nơi dễ bị lũ lụt và ngập úng, rất nhiều lãnh đạo ̣a phương có công lao trong việc chống lũ, nếu năm nào lũ lớn, ngay cả Thủ tướng chính phủ cũng phải tới an ủi, hỏi thăm. Năm nay, mưa liên miên ngớt, lượng nước mưa đột biến tăng lên, Tòa thị chính từ xuống dưới tiến vào trạng thái đề phòng. Hai ngày nay, ́ Thùy Vũ luôn bận luôn chân luôn tay, nhìn bản cáo cáo phòng ngừa lũ lụt từ khu khai quật, khỏi cau mày, nếu thật sự ngập lụt, bé kia chắc chắn sẽ liều lĩnh xông lên tuyến đầu. Suy nghĩ một lát rồi bấm điện thoại.

      “Thị trưởng ́!”

      Giọng nói của bất kỳ lúc nào cũng trong trẻo lại hào sảng, ́ Thùy Vũ bật cười nói, “ làm gì thế, bé?”

      “Họp ạ. Tôi phải chạy ra ngoài đấy, hì hì”

      Chắc là hội nghị nghĩ cách phòng chống lũ lụt nên cũng hỏi nhiều, “Tôi muốn phiền em một chuyện”

      “Ngài cứ tùy ý sai khiến” nghịch ngợm nói.

      Nếu được thế thì tốt quá, đáy mắt ́ Thùy Vũ lóe lên tia sáng dị thường nhưng giọng nói của hề lay động, “Là thế này, trong phòng tôi có một thư ký xin nghỉ sinh con, vừa đúng lúc công việc trong phòng quá bận rộn, tạm thời tôi chưa tìm được người, em có thể tới giúp ?” dừng lại một lát, “Tôi sẽ gọi điện giải thích rõ tình hình với đội trưởng của em”

      Trong chốc lát, đầu dây bên kia chìm trong im lặng, rồi Thương Tịnh mới lên tiếng, “Những việc đó tôi sợ làm nổi, cũng vô ích, để tôi tiến cử cho một người khác nhé”

      “Chỉ là những việc đơn giản thôi mà, em thông minh, chỉ cần một lát là có thể bắt tay vào công việc rồi”

      Thương Tịnh cười khẽ, vẫn uyển chuyển từ chối, “Tôi còn có nhiệm vụ ở đây, được ạ”

      “Nhiệm vụ gì?”

      “Múc nước”, nói qua loa.

      “Em là con gái, sao phải làm những việc đó” ́ Thùy Vũ cau mày, đồng ý.

      “Đường đường là một thị trưởng, sao lại phân biệt đối xử như vậy? Đây là công việc của tôi!”

      “Nếu em muốn lập công, tôi giúp em nghĩ cách khác”

      Thương Tịnh hề bị xem nhẹ mà tức giận, khẽ cười nói, “Một mũi tên trúng hai con chim phải tốt hơn sao? Cảm ơn đã quan tâm tới tôi, thật ra công việc của tôi là hậu cần, các binh sĩ nam sẽ để tôi phải xông ra tiền tuyến đâu” chợt nghĩ, chẳng lẽ chỉ vì muốn gặp nguy hiểm nên mới gọi cú điện thoại này sao?

      Cái con bé bướng bỉnh này. Hiện tại, ́ Thùy Vũ quản nổi , đành mặc kệ làm càn vậy.

      Quả nhiên, đêm khuya hai ngày sau, một trận sấm sét, mưa to xối xả ập xuống, trong vòng 10 phút, nội thành đã ngập úng, xe ̣ gần như thể di chuyển. Thị trưởng và bí thư thị ủy đã tới đê chỉ huy công tác chống lũ, ́ Thùy Vũ mạo hiểm trong mưa lớn, cùng Thư ký Bàn khó khăn tới khu ̉ mộ ở Dương Thôn.

      Đầu tiên, ́ Thùy Vũ ́ch thân nắm bắt tình hình hiện tại, còn tài xế Tiểu Hoàng chạy một vòng, dù đã mặc áo mưa nhưng từ đầu tới chân cậu ta vẫn ướt như chuột lột, “́ Thị trưởng, tôi tìm thấy Thương Tịnh”

      Thư ký Bàn phải người mù, ông ta đã sớm hiểu rõ vài phần, ông ta lập tức nói, “Để tôi tìm”

      ́ Thùy Vũ cau mày, lắc đầu, mặc áo mưa, ra khỏi phòng chỉ huy, Thư ký Bàn vội đuổi theo. Dọc đường mỗi khi gặp những sĩ quan khiêng bao cát vội vàng đều đảo đèn pin qua, nhưng tất cả đều là đàn ông. Con đường dưới chân toàn bùn đất lầy lội, bước về phía những chiếc lán dựng lên để bảo vệ hố khai quật, những chiếc lán này dùng để chống mưa vừa và nhỏ thì thành vấn đề, nhưng thể chống đỡ được những cơn mưa xối xả, bọn họ phải chặn những bao cát xung quanh đề phòng nước mưa thấm ướt, hơn nữa, còn phải chú ý xem liệu nước mưa có rò rỉ từ ̉nh lán xuống hay . qua hố thứ nhất và thứ hai tình hình vẫn ổn, tới hố số ba, thì thấy có người ở dưới hố trải bạt.

      Người phụ trách mặc áo mưa, cầm ô, ngẩng đầu chỉ huy công việc, thấy có ánh đèn thoáng qua theo bản năng nhìn về hướng đó, nhìn thấy người vừa tới thì cả kinh, “Thị trưởng ́, sao lại ra đây? Mưa to quá, nên trấn thủ ở phòng chỉ huy vẫn hơn!” ta tiến lên đón, rồi dời ô về phía ́ Thùy Vũ, lớn tiếng nói trong cơn mưa.

      “Tôi sao, tình hình thế nào rồi?” ́ Thùy Vũ vừa hỏi vừa nhìn một vòng.

      được lý tưởng cho lắm ạ, có tổng ̣ng năm hố, nhưng mới chỉ có 3 hố đã được giăng bạt, chốc nữa phải phái thêm người trông chừng hai hố còn lại mới được”

      “Sao mới chỉ có ba hố?”

      Người phụ trách cười khổ, “Ở đâu mà chẳng phải chống lũ, huống hồ phải bố trí phòng ngừa thấm nước hố lớn như vậy, chúng tôi có thể làm xong ba hố đã coi như rất tốt rồi”

      “Bên này tôi vẫn cần có thêm người giúp!” Từ phía ̉nh đầu truyền tới một giọng nữ trong trẻo quen thuộc.

      “Tôi cũng cần!”

      ́ Thùy Vũ nheo mắt, “Giọng nói của ai thế?”

      “Nữ binh hỗ trợ quân đội, Thương Tịnh và Lữ Dao”

      “Sao lại để nữ binh ra đây” Thư ký Bàn hỏi

      “Chiếc lán này vững, mà cơ thể của phụ nữ lại nhẹ hơn nhiều”

      Đúng là ngớt làm người ta lo lắng! ́ Thùy Vũ vui, ngẩng đầu nhìn ̉nh lán tối đen, trông thấy một bóng đen ngọ nguậy, đột nhiên, cái bóng đó nghiêng người, ném đồ xuống phía dưới, động tác nguy hiểm đó khiến toát mồ hôi lạnh.

      biết qua bao lâu, người phụ trách hố số bốn và năm nhìn tình hình, ́ Thùy Vũ cẫn đứng canh giữ ở hố ba, vừa phân công công việc, vừa lưu ý tới động tĩnh của người phía , mãi tới khi nghe thấy tiếng hô to “Xong rồi”, mới thởi phào nhẹ nhõm, bước nhanh về phía chiếc thang gỗ lung lay, hai gái, một trước một sau leo xuống, nhưng lại chỉ quan tâm tới gái có khuôn mặt nhỏ nhắn còn tý huyết sắc.

      Lúc này, gương mặt Thương Tịnh toàn nước mưa, tóc sướt sũng bết vào trán, dây thần kinh của giờ mới được thả lỏng, đột nhiên cảm thấy tê cóng, khỏi rùng mình một cái.

      “Để cho em khoe khoang rồi” Một giọng nói mang theo sự bất đắc dĩ và đau lòng vang lên bên tai , đột nhiên bàn tay bị một bàn tay khác nắm lấy. kinh ngạc ngẩng đầu, “Thị trưởng ́? Sao lại tới đây?”

      “Tôi tới xem tình hình thế nào” Thấy hai bàn tay lạnh cóng, ngờ ́ Thùy Vũ lại chà xát bàn tay giúp , “Lạnh ?”

      lạnh…” Thương Tịnh bị động tác quan tâm này của làm cho sửng sốt, lúng túng trả lời.

      “Lạnh tới nỗi môi tái rồi, còn nói lạnh à, em nhanh chóng quay về phòng chỉ huy uống ́c nước nóng rồi nghỉ ngơi một lúc

      “Tôi còn có việc…”

      “Tôi đã phái người tới tới hố số bốn và năm rồi, em đừng cướp công của người khác nữa, nghe lời, nghỉ ngơi thôi, em đã hoàn thành nhiệm vụ rồi” ́ Thùy Vũ nhiều lời, bảo Tiểu Hoàng đưa về phòng chỉ huy.

      “Chào thủ trưởng!” Lữ Dao nói.

      “Ừ, cực khổ rồi, đồng chí này cũng mau về nghỉ ngơi ́ Thùy Vũ lộ ra nụ cười xã giao, rồi liếc nhìn bóng lưng mờ nhạt, trong chớp mắt xoay người về phía hố số bốn và năm.

      Thương Tịnh bất đắc dĩ đành quay trở về phòng chỉ huy tạm thời, căn phòng bằng gạch ngói duy nhất ở đây, Vu Lỵ dẫn theo tổ hậu cần, mang trà nóng lên cho Thương Tịnh và Lữ Dao, Lữ Dao là lính hậu cần, lúc này đã mệt muốn ngất, nàng ngồi ghế, muốn động đậy thêm gì nữa, Thương Tịnh lại thể tiếp tục nhàn rỗi, thấy Tiểu Hoàng ra bên ngoài giúp mọi người, ngồi liền đứng dậy chạy theo.

      Mãi tới tận nửa đêm, mưa mới dần ngớt, ́ Thùy Vũ và người phụ trách trở về phòng chỉ huy, nhân viện hậu cần ở trong phòng vội đứng lên, Vu Lỵ nhanh chóng rót một ́c trà nóng đưa cho thị trưởng ́.

      ́ Thùy Vũ cảm ơn, rồi uống một ngụm, sau đó cởi áo mưa nhìn một vòng quanh căn phòng nhỏ bé, rõ ràng cái người nên ở đây thì lại thấy đâu. Trong lòng, thầm mắng cái con bé ‘nói một đằng làm một nẻo’, nhưng miệng thì vẫn bàn bạc cùng người khác. Một lát sau, Thương Tịnh vội vàng vào, thấy ́ Thùy Vũ, khỏi chột dạ, rụt ̉, Phó Thị Trưởng đại nhân ngang ngược liếc mắt nhìn , rồi lại tiếp tục chỉ huy công việc.

      Thảo luận các vấn đề xong xuôi, Thương Tịnh tiến lên, nuốt nước bọt cười nói, “Thị trưởng ́, vừa rồi tôi trông thấy ngài, ngài thật là đẹp trai, gặp nguy loạn, rất có khí phách của bậc Đại tướng!” Nói gì thì nói, nịnh bợ luôn là vô ̣ch.(*)

      *Nguyên văn: Thiên xuyên vạn xuyên mã thí bất xuyên. Mã thí ở đây nghĩa là mông ngựa, trong cụm từ “vuốt mông ngựa”, ám chỉ chiêu nịnh hót lấy lòng. Cả câu có nghĩa là ngàn vạn cách có thể thất bại, chứ nịnh bợ luôn luôn là vô địch, vì ai mà chả thích nghe nịnh hót

      ́ Thùy Vũ thiếu chút nữa tức hộc máu vì cái chiêu vuốt mông ngựa này của , ngài ngài ngài, già lắm hay sao!! Cái con bé đáng trách này!

      kìm nén, lạnh lùng nói, “Sao em lại lẫn vào với binh sĩ ở đây? Cấp nói đông, vậy mà em lại làm tây sao?”

      “Đâu, làm gì có chuyện đó ạ?” Thương Tịnh cười ngây ngô, đột nhiên, hắt hơi.

      “Rõ ràng bị cảm cúm rồi vậy mà em còn ́ gắng chịu đựng” ́ Thùy Vũ rút tờ giấy ăn đưa cho .

      Thương Tịnh xoay người lau mũi, rồi lại quay lại nói, “Vâng, đúng là rất lạnh, ngài cũng bị ướt hết rồi, hay là nhanh chóng về tắm nước nóng , nếu ngài bị cảm lạnh thì nguy” Vừa rồi, Thương Tịnh trông thấy ́ Thùy Vũ ở dưới trời mưa cùng mọi người đóng cọc củng ́ lán trại, càng cảm thấy kính trọng hơn, quyền cao chức trọng nhưng vẫn xắn tay làm việc này, vậy mới xứng là lãnh đạo chứ.

      Vu Lỵ đứng bên cạnh nghe một hồi, lúc này mới chen vào, “Đúng vậy, thị trưởng ́, nên giữ gìn sức khỏe, nếu bị bệnh, chúng tôi coi như rắn mất đầu rồi”

      ́ Thùy Vũ khẽ cười, “ sao, tôi vừa mới gọi điện cho nhà khách thành phố rồi, lát nữa, nhóm người đầu tiên sẽ theo xe về nghỉ ngơi, trưa mai sẽ lại vào thay ca với mọi người”

      “Vậy tôi…”

      theo tôi” ́ Thùy Vũ như thể biết trước ̣nh nói gì nên chặn họng luôn.

      “…Vâng” Thương Tịnh ủ rũ. Áp lực có thể gây chết người, có điều đây cũng chưa hẳn là áp lực quá lớn.

      Lúc này, ́ Thùy Vũ mới hài lòng, che ô ra ngoài cùng với thư ký Bàn. Vu Lỵ nhìn bóng khuất dần sau cánh cửa, chị nhìn Thương Tịnh với ánh mắt khó hiểu, “Tiểu Thương, em và thị trưởng ́ có quan hệ tốt nhỉ”

      Thương Tịnh nói, “Thị trưởng ́ đúng là rất chiếu ́ em”

      “Vậy phải….rất tốt sao?” Vu Lỵ hỏi dò.

      “Gì cơ?” Thương tịnh mơ hồ, cái gì gọi là rất tốt?

      Vu Lỵ là người từng trải, chị cảm thấy suy đoán của mình mười phần thể sai, nhưng thấy Thương Tịnh hoàn toàn nhận ra, chị biết đó là tốt hay xấu nữa, dù sao chị cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé, đành xem vận số của Thương Tịnh vậy, “Ôi, con bé ngốc” Chị lắc đầu nói.

      Thương Tịnh bị cơn mưa lớn làm cho hồ đồ rồi, nghe chị nói vậy cũng suy nghĩ sâu xa, nghe xong cũng lập tức ném sau gáy.

      Một lát sau, nhóm đầu tiên đã vào thành phố nghỉ ngơi, Thương Tịnh đương nhiên nằm trong số đó, ̣nh lên xe bus nhưng lại bị ́ Thùy Vũ gọi lại, “Sợ còn đủ chỗ, em lên xe tôi

      Vu Lỵ nhìn ́ Thùy Vũ đầy thâm ý, đàn ông quanh năm suốt tháng lăn lộn bên ngoài, làm gì có ai tâm ̣a gian xảo chứ? Đặc biệt người đàn ông quyền cao chức trọng giống như ́ Thùy Vũ, phụ nữ vây quanh ít, nhưng sao lại coi trọng một Thương Tịnh đơn thuần nhỉ? Chẳng lẽ hoàn toàn phải lòng rồi sao?

      Người phụ trách căn cứ cũng ngồi trong xe ́ Thùy Vũ, ông ta trông thấy Thương Tịnh thì sững sờ mất một giây, đáy mắt chợt lóe lên như suy nghĩ chuyện gì đó. Thư ký Bàn ngồi ở ghế trước, Thương Tịnh nhất thời quan sát, chen lên ngồi vào giữa.

      Bầu khí xe chìm vào yên lặng, hai người đàn ông hai bên vẫn bàn bạc hạng mục công việc, đây chẳng khác gì bài hát ru đối với một Thương Tịnh mệt mỏi, khỏi cần nói, chỉ trong chốc lát, ngả đầu, ngủ ngon lành. Chiếc xe chuyển hướng, cơ thể Thương Tịnh nghiêng ngả, dựa vào bả vai người phụ trách, ngủ càng sâu. Hai người đàn ông tạm ngừng lại, người phụ trách người cứng đờ, liếc mắt nhìn ́ Thùy Vũ,

      “Xin lỗi” ́ Thùy Vũ khẽ cười, đỡ cái đầu nhỏ bé của tựa lên vai mình, đồng thời vươn tay khoát lên bả vai, ổn ̣nh vị trí của .

      ….Thương Tịnh đúng là cao nhân lộ diện. Người phụ trách thầm thở dài.

      #Vin: Sao mỗi chương nó ngày càng dài vợi *khóc ròng*

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185

      “Thương Tịnh, tỉnh, tỉnh dậy, chúng ta tới nơi rồi”

      Thương Tịnh bị giọng nam tính, dịu dàng đánh thức, vừa mở mắt thấy gương mặt tươi cười của Cố Thùy Vũ gần trong gang tấc, trong chốc lát, biết mình ở đâu nữa, chớp chớp mắt và nhớ lại, lập tức gương mặt nhắn của đỏ bừng, tự động né vai , “Xin lỗi! Tôi ngủ tới ngốc mất rồi”

      Cố Thùy Vũ cười khẽ, “ sao, xuống xe thôi”

      “Vâng” Thương Tịnh vội vàng lúng túng xuống xe, định tạm biệt Cố Thùy Vũ ai dè cũng xuống xe theo , sau đó vẫy tay, chiếc xe chạy .

      Thương Tịnh mờ mịt hiểu, nhìn quanh tòa chung cư cao cấp trước mặt, sao lại giống như nhà nghỉ chút nào vậy nhỉ, “Đây là đâu?” hỏi.

      “Nhà của tôi, thôi” Cố Thùy Vũ trước.

      “Hả?” Thương Tịnh giật nảy người, cơn buồn ngủ bay mất năm phần.

      “Tôi thấy tiểu Bàn và tiểu Hoàng cũng mệt rồi, nhà khách lại ngược đường với nơi này cho nên tôi tự mình cho rằng để em ở đây ngủ hôm cũng được” Cố Thùy Vũ quay đầu nhìn , “Tôi muốn hỏi em, nhưng nhìn em ngủ ngon quá, nước dãi chảy hết cả ra, nên tôi nào dám lên tiếng”

      “..” Thương Tịnh định gì đó, đều bị nghẹn lại hết ở yết hầu, khuôn mặt đỏ bừng lên, ngoan ngoãn theo lên tầng, “Ngại quá mất, làm phiền ngài rồi”

      sao” Cố Thùy Vũ mở cửa, khẽ cười, “Mời”

      Thương Tịnh bước vào căn phòng khoảng 100 mét vuông của Cố Thùy Vũ, phòng khách đặt chiếc sô pha da và chiếc ghế mát xa, chiếc bàn trà bằng đá cẩm thạch để ngổn ngang tài liệu và sách, ở giữa bàn là chiếc laptop mở, đây là toàn bộ đồ đạc trong phòng khách, căn phòng vậy mà nghiễm nhiên biến thành phòng làm việc, phải là phòng đọc sách hợp lý hơn, bởi vì xung quanh phòng là những giá sách được lắp sát tường, giá toàn sách, hơn nữa quyển sách nào cũng có dấu vết được động tới.

      “Cố thị trưởng, những quyển sách này phải ngài đọc hết rồi đấy chứ?” Thương Tịnh nhìn tiêu đề gáy sách, hầu như phân biệt được đó là loại sách gì, kìm được hỏi.

      “Ừ, rảnh rỗi tôi lại đọc”

      “Bình thường ngài vẫn còn có thời gian đọc sách sao?”

      “Dành chút thời gian trống vẫn có” Cố Thùy Vũ cười vào phòng khách, dùng tay gạt tấm phủ chống bụi giường, tùy tiện ném ra ban công, rồi ra, , “Em tắm trước, rồi ngủ

      “Tôi sao, ngài tắm trước ạ” Thương Tịnh ngượng ngùng .

      “Đừng khách sáo, ưu tiên phụ nữ” Cố Thùy Vũ kéo tay vào trong buồng tắm, “Tắm ”, xong ra ngoài, tốt bụng giúp khép cửa lại.

      Thương Tịnh nên lời, véo véo cánh tay vừa được người ta kéo, trong đầu chợt nhớ lại câu của Vu Lỵ, “Có phải…quá tốt ?”

      thầm giật mình, cảm thấy có phần bất an, rồi lại ném hết những suy nghĩ đó vào thùng rác, thể có chuyện đó được!

      Tắm qua loa rồi ra, Thương Tịnh trông thấy Cố Thùy Vũ thay quần áo sạch , ngồi ở sô pha dùng máy tính, gọi, “Thị trưởng Cố, tôi tắm xong rồi, ngài mau tắm !”

      Cố Thùy Vũ ngẩng đầu, thấy mặc chiếc áo rằn ri cộc tay với quần dài ra, khuôn mặt đỏ hây hây vì hơi nước nóng càng làm tôn lên làn da trắng nõn nà của . Ánh mắt tối sầm, đứng dậy , “Ừ, ở đây có máy sấy tóc, em sấy khô tóc rồi ngủ

      “Vâng” biết vì sao mà bỗng nhiên dám nhìn .

      Đơi vào phòng tắm, sấy tóc với tốc độ thần tốc, lúc Cố Thùy Vũ vừa bước ra, với câu chúc ngủ ngon, “Thị trưởng Cố, tôi ngủ đây”

      “Tóc khô chưa?”

      “Rồi ạ, cảm ơn ngài”

      Cố Thùy Vũ cười, “Vậy ngủ

      “Vâng”

      Cứ như vậy đêm yên ổn trôi qua, Thương Tịnh mơ giấc mơ kỳ quái nhưng khi tỉnh lại, cũng biết mình mơ gì nữa, chỉ cảm thấy đầu ong ong. trở mình rời giường, theo thói quen định gấp chăn ngay ngắn chợt nhớ mình phải ở quân đội, nhớ tới tấm phủ chống bụi Cố Thùy Vũ từng dùng, dựa theo trí nhớ, mô phỏng lại, rồi lấy tấm phủ ở bên ngoài vào giũ ra, phủ lên giường, mới ngủ ở đây đêm thôi mà, coi như vẫn sạch chứ nhỉ?

      Bước ra khỏi phòng, bầu khí hoàn tòan yên tĩnh, Cố Thùy Vũ chưa thức dậy, Thương Tịnh nhìn đồng hồ, 7 giờ 50 phút, hôm qua năm giờ mới ngủ, ngờ sáng nay lại tỉnh dậy sớm. ngủ thêm nữa, rửa mặt xong ra sô pha ngồi, nhưng cảm thấy như vậy được phải phép cho lắm, suy nghĩ lát, vào trong phòng bếp, quả nhiên sạch , đơn giản y như trong tưởng tượng của , ngay cả nồi cơm cũng có, mở tủ lạnh nhưng ôm chút hy vọng nào, ngờ trong tủ lạnh lại tìm thấy hộp bánh sủi cảo, xem ra đây là món duy nhất Cố đại thị trưởng chuẩn bị. nhíu mày, tìm cái nồi, đun nước, mở túi bánh, nhưng cảm thấy hơi ít nên lại mở thêm túi nữa, đổ nửa túi thứ hai vào trong nồi, tìm lượt thấy cái dây chun nào để buộc túi lại, đành gấp túi lại, rồi đem nửa túi còn lại để vào trong tủ lạnh.

      Cố Thùy Vũ bị đồng hồ báo thức đánh thức, trở mình xuống giường, nửa thân cường tráng để trần lộ ra, híp mắt nhìn thời tiết qua khung cửa sổ, vẫn u ám như hôm qua, nhưng xem ra mưa ngớt nhiều.

      mở cửa phòng, định rửa mặt ngửi thấy mùi thơm từ bếp bay tới, ngây người, đổi phương hướng.

      tới cửa bếp, trông thấy Thương Tịnh đưa lưng về phía mình rửa thứ gì đó, bên cạnh chiếc nồi bốc hơi. Môi nhếch lên thành đường cong.

      “Trong nhà, thứ duy nhất có thể ăn được bị em tìm ra rồi” dựa vào cánh cửa, chống tay .

      Thương Tịnh nghe thấy có giọng , quay đầu, phản xạ có điều kiện, nở nụ cười, “Thị trưởng Cố, chào buổi sáng”, ngừng lại lát, “Tôi tự tiện dùng phòng bếp của ngài, ngài tức giận đấy chứ?”

      “Chào buổi sáng, Thương đại tiểu thư đích thân xuống bếp, tôi mà giận phải phụ lòng tốt của em hay sao”

      “Hì hì, sắp chín rồi, ngài rửa mặt xong là có thể ăn luôn”

      Cố Thùy Vũ tới thành phố S được vài tháng, nhưng đây là lần đầu tiên ăn bữa sáng tại nhà, cảm thấy tệ, ăn xong, nhìn Thương Tịnh thu dọn bát đũa, hỏi, “Bây giờ em quay về căn cứ à? Tôi gọi xe cho em”

      Thương Tịnh ngờ lại từ chối, “Cảm ơn ngài, tôi còn có việc, đợi buổi trưa rồi tôi bắt xe bus về cùng đồng nghiệp là được ạ”

      “Vậy sao? Em còn có việc gì thế?” Cố Thùy Vũ nhíu mày.

      Thương Tịnh suy nghĩ lát, cười đáp, “ xem nơi bạn trai tôi ở có bị ngập nước ?”

      Sắc mặt Cố Thùy Vũ đổi, “Em có bạn trai lúc nào vậy?”

      “Ha ha, lúc cần vẫn phải có”

      “Ừ, ta làm gì?” Giọng Cố Thùy Vũ có phần kỳ quái.

      Thương Tịnh giật mình, cười , “Bí mật”

      Cố Thùy Vũ trừng mắt, nhìn theo bóng lưng của , tâm trạng tốt đẹp biến mất để lại chút dấu vết.

      Thương Tịnh vội vàng rửa bát đĩa, rồi cười chào tạm biệt, Cố Thùy Vũ gì, hai người chia tay mấy vui vẻ.

      Thương Tịnh tới trước cổng trường đại học của Chu Trì, trong lòng nặng nề nên muốn gọi điện cho cậu ta, tự mình chậm rãi vào. Nhớ tới những hành động trong thời gian này của Cố Thùy Vũ, chỉ hận mình quá thiếu cương quyết, sợ rằng người ta cho là ngầm đồng tình.

      Cứ thẳng về phía trước mà có mục đích, ngờ tới trước ký túc xá nữ, vốn tự chìm đắm trong suy tư bị tiếng quát to kéo về thực, “Các người đừng đánh nữa!”

      Thương Tịnh hoàn hồn, nhìn xung quanh, xác định ràng mình ở đâu, sau đó bị thu hút về phía có đông người tụ tập, dường như có hai người đàn ông đánh nhau, có vẻ là vì người con với vẻ mặt lo lắng kia. nhíu mày, định quay người rời , ngờ lại vô tình phát trong hai người đàn ông kia là Chu Trì.

      …Đây là cái tình huống gì vậy. tới nhìn kỹ, quả nhiên là bạn trai đương nhiệm của đánh nhau cùng với người đàn ông cao lớn, người con xinh đẹp đứng giữa khuyên can được, Chu Trì thể quan tâm, bảo đó tránh xa chút. Lúc này, người đàn ông cao lớn kia thừa dịp cậu ta phân tâm, tung nắm đấm tới, quyền này gần như kề sát sống mũi của cậu ta bị bàn tay mảnh khảnh như chỉ mành treo chuông bắt được.

      Những sinh viên vây xem nhìn chăm chú, thấy quyền của người đàn ông to lớn kia vậy mà lại bị ốm bắt được, mọi người ngớt lời trầm trồ khen ngợi.

      Chu Trì chợt ngoảnh đầu lại, “Thương Tịnh?!”

      Thương Tịnh buông nắm đấm của người kia ra, khẽ cười chào hỏi, “Hi!”

      “Sao em lại tới đây?”

      “Tới thăm cậu, nghe trường cậu thường hay bị ngập úng”

      Chu Trì chột dạ, tối hôm qua cậu ta hề nghĩ tới chuyện phải quan tâm tới người gọi là bạn này, lại còn ngồi tiếp điện thoại của nàng Tả Tiểu Yến sợ sấm sét cả đêm. Tả Tiểu Yến là mà cậu ta theo đuổi từ thủ đô về tận thành phố S, người ta cự tuyệt cậu, nhưng cậu lại nhớ mãi quên, cho dù người ta có bạn trai nhưng ngày nào cậu ta cũng vì ta mà mua nước, giữ chỗ, chẳng khác gì gã si tình, hôm qua Tả Tiểu Yến khóc lóc cãi nhau với người , Chu Trì vô cùng lo lắng, nghe ta sợ sấm sét, nên cứ thế kể truyện cười cho ta tới tận khi ta ngủ mới thôi, sáng sớm nay lại chạy tới dưới ký túc xá nữ bị ngập úng, định bụng cõng ta ra, vừa khéo gặp phải bạn trai ta, thế là cuộc chiến bùng nổ.

      là bạn của cậu ta?” Người con trai cao lớn cười, lạnh lùng , “Có đúng là người của nhau thế, nếu đúng hai người đúng là có tự trọng, trai tưởng nhớ người phụ nữ của người khác, lại muốn bảo vệ trai”

      Thương Tịnh đại khái hiểu bảy tám phần, trong lòng cảm thấy buồn bực, kỳ quái là hề cảm thấy kinh ngạc và buồn bã, có thể chuyện của Cố Thùy Vũ đả kích tới quá lớn, vì vậy chuyện nay so ra chả có gì đáng .

      “Tôi là bạn của Tiểu Yến, tôi thấy ấy ra khỏi cửa được nên tới giúp” Chu Trì là kẻ sĩ diện hão, muốn bị mất thể diện ở nơi đông người nên giải thích với Thương Tịnh.

      “Vậy sao” Thương Tịnh gật đầu, biểu rằng mình hiểu, “Hóa ra chỉ là chuyện , thôi”

      Mọi người còn tưởng rằng câu chuyện phát triển thành cuộc chiến tứ giác tình nữa chứ, ai dè người cần tức giận nhất lại rất bình tĩnh, quay người rời , coi như scandal ngày hôm nay chỉ giống như câu chuyện cười, mọi người thấy còn gì vui nên giải tán hết.

      Chu Trì liếc mắt nhìn Tả Tiểu Yến, rồi đuổi theo Thương Tịnh xa.

      Hai người ra cỏi cổng tường, Chu Trì thấy nét mặt Thương Tịnh bình tĩnh cảm thấy thoải mái, nghĩ tới việc ở trước mặt mọi người coi như có chuyện gì, giữ lại chút thể diện cho mình, cậu ta khỏi nuốt nước bọt, cười , “Em tới thăm tôi, tôi có phần được sủng ái mà lo sợ đấy”

      Thương Tịnh liếc nhìn cậu ta, quen cậu ta vài tuần, vậy mà lại hề động lòng chút nào, chỉ coi cậu ta giống như người bạn, xem ra cậu ta phải người mà tìm kiếm, vả lại, trong lòng cậu ta có người khác, nên trói buộc cậu ta hơn, “Chu Trì, chia tay thôi”. Sáng sớm hôm nay quá nhiều chuyện phát sinh, khiến phải hao tổn tinh thần, chút nghĩ ngợi buột miệng thốt ra.

      “Tại sao?” Chu Trì lập tức , “Tôi thực có quan hệ gì với Tiểu Yến, em phải tin tưởng tôi”

      “Ừ, tôi biết, nhưng tôi cảm thấy chúng ta hợp”

      “Tôi thấy rất thích hợp!” Cậu ta còn tưởng rằng người ta sớm si mê mình, ai dè lại bình tĩnh tới vậy, lòng tự tôn của đàn ông trong Chu Trì nhất thời bị tổn thương, theo đuổi được Tả Tiểu Yến thôi, người bạn mà cậu ta dùng cách đánh cược để quen lại coi thường cậu ta, cậu ta cảm thấy bị sỉ nhục, “Tôi chia tay!” Nếu chia tay, cũng phải do cậu ta ra!

      “Cậu….” Biết cậu ta tức giận, Thương Tịnh biết nên gì cho phải nữa.

      “Thương Tịnh, thời gian chúng ta ở bên nhau quá ngắn, em còn chưa biết hết ưu điểm của tôi, đừng như vậy, cho tôi cơ hội nữa!” Chu Trì lên cơn bướng bỉnh, cậu ta cần nhanh chóng tán đổ này mới được, đời này làm gì có nhiều Tả Tiểu Yến như vậy chứ.

      Thương Tịnh chăm chú nhìn cậu ta lúc, sau đó chậm rãi , “Chúng ta thử thêm lần nữa, nhưng trong lòng cậu thể có người con nào khác, tôi ghét điều đó”

      “Ha ha, trong lòng tôi chỉ có em” Thấy đồng ý, Chu Trì khôi phục lại mồm mép láu lỉnh.

      Xem ra, chia tay chỉ là chuyện sớm hay muộn, cứ thuận theo tự nhiên vậy. Hôm nay, Thương Tinh có sức lực nào để cãi nhau với cậu ta.

      #Vin: Ngày lễ vẫn được gặp chú Cố và chị Thương như thường :">

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6
      [​IMG]

      Lũ lụt qua , cuộc sống khôi phục lại vẻ vốn có, Chu Trì đột nhiên trở nên hăng hái, việc cậu ta tới tìm vào chủ nhật , thỉnh thoảng cậu ta còn ngồi xe cả tiếng đồng hồ chỉ để đưa cốc trà sữa hoặc thứ gì đó cho vì dịp gì cả, rốt cục cũng có cảm giác mình quen bạn trai, còn , gần như từ chối hết những lần căn cứ muốn đưa tài liệu tới tòa thị chính, dù có phần đắc tội với người phụ trách và tổ trưởng tổ di tích khảo cổ cũng hối hận, biết chuyện gì là quan trọng nhất, Cố Thùy Vũ gọi điện tới mấy lần mời tới nơi nào đó gọi là Sơn Trang ăn cơm, nhưng lần nào cũng kiếm cớ từ chối, gì, nhưng sau vài lần bị cự tuyệt, bọn họ dần mất liên lạc.

      Thứ Sáu, Cố Thùy Vũ chợt dẫn đoàn cán bộ cao cấp tới căn cứ kiểm tra, tim đập mạnh, tự an ủi mình rằng phải người duy nhất người ta có thể tìm, chừng giờ có người khác rồi ý chứ.

      Tay chân Vu Lỵ trở nên luống cuống, chị cầm máy ảnh cơ rồi kéo Thương Tịnh ra ngoài tiếp đón.

      Sắc mặt Cố Thùy Vũ vẫn bình tĩnh, trông thấy , chỉ thản nhiên nhìn lướt qua, rồi với người phụ trách rằng bọn họ chỉ kiểm tra theo thông lệ, người phụ trách vội vàng gật đầu rồi kể qua tình hình, sau đó dẫn bọn họ tới cổ mộ.

      “Máy ảnh cơ sửa xong rồi à?” Cố Thùy Vũ đột nhiên mở miệng đùa.

      “Dạ? Vâng, sửa xong rồi” Vu Lỵ sững sờ, rồi vội trả lời.

      “Ồ, có vụ gì hay ho vậy?” Đám cán bộ cười hỏi.

      Cố Thùy Vũ khẽ cười, “À là bé này, cầm chiếc máy ảnh ném thẳng vào tên trộm, cứu vãn những di vật văn hoá quý báu của quốc gia”

      Mọi người đồng loạt nhìn về phía Thương Tịnh, Thương Tịnh xấu hổ cười tiếng.

      Sau khi kiểm tra xong, Cố Thùy Vũ mời số cán bộ ở căn cứ ăn cơm, nhưng hề gọi Thương Tịnh, cuối cùng Thương Tịnh cũng có thể thở phào nhõm.

      Tối hôm đó, Thương Tịnh có hẹn với Chu Trì, cậu ta muốn tìm khách sạn ở lại nhưng đương nhiên đồng ý. Tuy quá coi trọng tấm thân xử nữ, nhưng ít nhất lần đầu tiên cũng phải dành cho người mình . Tắm xong, nghe thấy tiếng chuông điện thoại ngừng vang lên, cầm điện thoại lên thấy cái tên Cố Thùy Vũ.

      cầm điện thoại trầm ngâm trong giây lát, rồi mới chậm rãi nhấn nút nghe, “A lô, thị trưởng Cố?”

      “Thương Tịnh, tôi say rồi” Đầu dây bên kia truyền tới giọng trầm ấm mang theo mê hoặc.

      “…..vậy ngài nghỉ ngơi

      Đối phương khẽ cười, “Tới đón tôi”

      “Tài xế của ngài đâu?”

      “Ai? À, ta , để tôi nghĩ, nghĩ…” Nghĩ mãi cũng ra nguyên nhân, giống như say tới nỗi hồ đồ rồi.

      .”Ngài gọi xe , giờ taxi vẫn còn nhiều mà”

      “Ừ đúng rồi, em thông minh”

      “…Vậy ngài về cẩn thận” Thương Tịnh cúp điện thoại, rồi bật máy tính trong phòng khách để lướt web, mạng chậm rề rề làm cảm thấy sốt ruột, ngoảnh đầu lại nhìn ti vi, rồi lại nhìn điện thoại, nửa tiếng trôi qua, suy nghĩ lát, sau đó gọi điện thoại.

      lúc sau, có người tiếp máy, giọng như thể chưa tỉnh ngủ, “Ai đấy?”

      “Thị trưởng Cố, ngài về nhà chưa?”

      “Bọn họ từ chối chở tôi, họ tôi là con ma men” Cố Thùy Vũ được thể kiện cáo với .

      “Vậy…giờ ngài ở đâu?”

      “Nhà hàng. Ghế sô pha ở đây khá thoải mái”

      Xem ra say lắm rồi, ngay cả việc giữ hình tượng bản thân cũng chẳng buồn để ý. Thương Tịnh nghĩ hồi, cuối cùng quyết định hỏi địa chỉ. Nếu thực say, đưa về, nếu mượn rượu giả điên nhân dịp này giải quyết mọi chuyện luôn.

      Lúc chạy tới nhà hàng, Cố Thùy Vũ quả nhiên nằm ghế sô pha, Thương Tịnh đánh thức dậy, rồi đỡ ra khỏi nhà hàng, sau đó nhét vào trong xe taxi. Cố Thùy Vũ rất yên tĩnh, tựa đầu vào yên ghế phía sau chợp mắt, nhíu mày, chứng tỏ khó chịu, Thương Tịnh nghĩ say rồi.

      Đỡ tới huyền quan, đôi chân Cố Thùy Vũ trở nên lảo đảo, Thương Tịnh vội vàng giữ thăng bằng lại, chưa kịp làm gì ôm vào lòng, “Thương Tịnh”, giọng ‘giống như say mà phải say” vang lên bên tai .

      *Huyền quan là khu vực tính từ cửa chính vào phòng khách


      Thương Tịnh muốn giãy ra mới phát mạnh tới kinh người, hai người chẳng những tách nhau ra, ngược lại bị hung hăng chặn lại ở phía sau cửa.

      say?” Thương Tịnh ghét bản thân yếu đuối như thế.

      “Say, nhưng vừa tỉnh” Hơi thở Cố Thùy Vũ mang theo hơi rượu, quấn quít bên tai , “Tịnh Tịnh, tôi tốt với em sao?”

      Thương Tịnh nghiêng đầu, hít hơi, lạnh lùng , “Thị trưởng Cố, ngài là người có gia đình”

      “Điều đó có quan trọng ?” Đôi tay vững vàng kiềm chặt đôi tay , giọng của xuyên qua màng nhĩ , “Sao em lại làm người ta đau lòng tới vậy, tôi có cách nào thôi nghĩ về em”

      “Thị trưởng Cố, là người có gia đình” Thương Tịnh vừa dùng sức phản kháng, vừa nặng nề lặp lại lần.

      ấy quan tâm đâu”

      “Nhưng tôi quan tâm….đừng!” Chưa dứt lời, đôi môi đỏ mọng của bị bóng đen đoạt mất hơi thở. Mãi tới khi mùi rượu nồng từ đầu lưỡi truyền tới đầu lưỡi đại não trống rỗng của Thương Tịnh mới phản ứng lại được, rốt cục cũng hiểu chuyện gì xảy ra, lập tức ra sức giãy dụa.

      Người đàn ông mạnh mẽ giam cầm cửa, ngừng đuổi theo cánh môi đỏ hồng của , hết lần này tới lần khác thăm dò, quấn quít.

      Thương Tịnh cảm thấy sức lực toàn thân từ từ biến mất, thầm kinh hãi, cuối cùng cũng tìm được khe hở để thoát khỏi áp chế của .

      Cố Thùy Vũ lập tức buông ra, lùi lại bước, nhìn với vẻ khó tin, bất đắc dĩ cười , “Đúng là bé nóng nảy, hung dữ”

      đôi môi đỏ mọng của Thương Tịnh vẫn còn bóng nước, dùng sức lấy tay lau , rồi nhìn chằm chằm , tàn nhẫn , “Cố Thùy Vũ, làm người đừng có quá vô liêm sỉ”

      Cố Thùy Vũ chăm chú nhìn khuôn mặt nhắn đầy tức giận của , tại sao lại cảm thấy thế này cũng rất đáng chư, “Tịnh Tịnh, em đúng là làm người ta tổn thương, lúc ở quán cà phê, tôi muốn đặt em lên đùi rồi hôn gương mặt bé của em”

      “Biến thái” rít từng từ qua kẽ răng.

      Cố Thùy Vũ bật cười, “Đừng nghĩ tôi hư hỏng vậy, nếu tôi chỉ muốn tìm niềm vui xác thịt, tôi có thể tìm được người phụ nữ nào đó khêu gợi hơn em, nhưng tôi lại thích em”

      “Vậy tôi cũng chính thức cho biết, tôi thích

      “Tịnh Tịnh, đừng vội từ chối tôi, cùng lắm tôi chỉ ở đây hai năm, nếu như chúng ta tới chuyện đương, tình này có thể mang tới cho em những lợi ích gì, tôi bảo đảm em tưởng tượng nổi đâu”

      Thương Tịnh nhìn nét mặt đầy tự tin của Cố Thùy Vũ, đột nhiên cảm thấy thất vọng tột cùng, quen nhiều đàn ông, vài người trong số họ có mối quan hệ dược người đời khen hết lời, còn vài người khác phương diện tình cảm lại hỏng bét, có thể , vị thị trưởng Cố ở trước mắt này, thể nghi ngờ là bằng chứng xuất sắc cho vế sau.

      có sau này đâu, thị trưởng Cố” cùng chí hướng sao có thể cùng ngồi xuống bàn bạc đây, Thương Tịnh chắp tay sau lưng, vặn chốt cửa, rồi thèm quay đầu nhìn , lập tức xoay người rời .

      Cố Thùy Vũ ngăn cản , nghe thấy tiếng đóng cửa, cúi đầu, day day huyệt thái dương, rồi bật cười nhưng trong đáy mắt lóe lên tia nguy hiểm.

      Vài ngày sau, Thương Tịnh được triệu tập về quân đội, lãnh đạo mới về việc đề bạt, đại đội trưởng Chu giao tờ đơn cho điền, bởi vì số lượng nữ binh rất ít nên trong danh sách đề bạt hầu hết ứng cử viên đều là người được đề cử, ngoại trừ còn có nữ binh Lý Á Hâm ở tổ văn nghệ.

      Khi nghe tên đối thủ của mình, Thương Tịnh lâm vào trầm mặc.

      Lúc Thương Tịnh mới gia nhập vào nhóm nữ binh, được tiểu đội trưởng Đặng Hiểu Kiệt nhiệt liệt theo đuổi, có thể ta vô cùng quan tâm tới , dù mưa dù gió cũng thể ngăn cản, Thương Tịnh cũng có phần động lòng, đúng lúc đó mọi người cũng vun vào làm mối, bao lâu sau, hai người được công nhận là đôi. Nhưng ngày vui chẳng được bao lâu, trong quân đội có lãnh đạo muốn kén rể cho con mình vì vậy để thuộc hạ đề cử vài sĩ quan có ngũ quan tương đối và có tiềm năng xếp thành hàng ở thao trường, sau đó để con đừng ở xa chọn lựa. Có thể may mắn hoặc có thể là bất hạnh, Đặng Hiểu Kiệt bị chọn trúng. Còn Lý Á Hâm chính là con của lãnh đạo kia. Vì muốn tiếp cận với Đặng Hiểu Kiệt, Lý Á Hâm nhập ngũ làm nữ binh văn nghệ, quan sát Đặng Hiểu Kiệt đối xử vô cùng tốt với Thương Tịnh, ta càng chắc chắn ta là người đàn ông mình muốn, ta sống chết bắt cha phái Thương Tịnh ra ngoài học tập vài tháng, sau đó thừa dịp buổi liên hoan, khi Đặng Hiểu Kiệt say khướt, ta liền dụ dỗ lên giường, lại còn ‘ngẫu nhiên’ để bạn của Thương Tịnh bắt gặp. Đặng Hiểu Kiệt hối hận nguôi, nhưng ván đóng thành thuyền, đành lời chia tay qua điện thoại với Thương Tịnh.

      Rồi ta chính thức xác định mối quan hệ với Lý Á Hâm, chưa tới hai tuần, ta thuận lợi tăng cấp. Khi Thương Tịnh trở về, mọi chuyện đổi khác, lúc Đặng Hiểu Kiệt gặp sao, nhưng lúc tận mắt trông thấy gương mặt trắng trẻo nhắn của , ta cuối cùng cam lòng, nhiều lần lấy cớ công việc để tiếp xúc với Thương Tịnh, sau khi Lý Á Hân biết, ta chạy tới ký túc xá của Thương Tịnh cãi nhau ầm ĩ, Thương Tịnh căn bản khinh thường thèm để ý tới ả, nhưng ta bị trúng tim đen lại còn muốn đánh người, Thương Tịnh vốn phải người thích gây chuyện thị phi, nhưng càng phải người dễ bị bắt nạt, bắt lấy tay ta, rồi cho ta cái tát.

      Lần này đúng là chọc phải tổ ong rồi, Lý Á Hâm cư xử lỗ mãng trước nhưng ta lại làm như mình là người bị hại, rêu rao chuyện này khắp nơi với mọi người, cuối cùng cả hai người đều bị phạt. Tiện thể nhắc tới, giữa đường chịu phạt, Lý Á Hâm khóc tới ngất , được người ta đưa tới phòng y tế, sau đó thấy ta quay lại nữa, còn Thương Tịnh cứ thế đứng dưới ánh mặt trời chói chang ba tiếng liền.

      Hôm nay, đúng là oan gia ngõ hẹp, Thương Tịnh cảm thấy gần đây chuyện gì cũng được thuận lợi.

      #vin, chưa gì đè con nhà người ta ra hôn rôi *cầm thú* :))
      Phong nguyet, Hồngnhung16111997, Dion3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :