1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thục nữ dễ cầu - Hải Thanh Cầm Thiên Nga HOÀN đã có ebook chính văn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      "Chẩn lang. . . . . ." Ninh Nhi quay đầu nhìn lại, lại nhìn phía trước toàn là tuyết trắng trong đêm tối mịt mờ, "Chúng ta đâu đây?"

      "Trước tiên tìm nơi qua đêm." Thiệu Chẩn .

      Ninh Nhi kinh ngạc: "Qua đêm? Còn viện binh. . . . . ."

      "Ta tự có biện pháp." Thiệu Chẩn cong cong khóe môi, ôm Ninh Nhi, giơ cây đuốc lên giục ngựa chạy .

      Mặc dù thời tiết rét lạnh nhưng may là bầu trời đêm khá quang đãng so với ban ngày, có thể mơ hồ nhìn được vị trí mặt trăng.

      Thiệu Chẩn dựa vào trí nhớ, mang theo Ninh Nhi chạy hai mươi mấy dặm trong đêm.

      Ninh Nhi bất chợt nghe chàng vui vẻ tiếng: "Đến!"

      Nàng nhờ ánh lửa nhìn thấy là đoạn tường thành bỏ hoang, phía tòa thổ bảo cao đứng sừng sững, dưới ánh trăng mơ hồ có vẻ cao ngạo, lạnh lùng.

      "Ta từng theo người Thạch thị tới chỗ này qua đêm, mặc dù được như nhà ở nhưng có cửa, ngựa cũng có thể mang vào sợ dã thú." Thiệu Chẩn .

      Ninh Nhi nhìn thổ bảo, nghĩ đến Thiệu Chẩn từng ngủ lại trong đó liền thấy an lòng.

      Thổ bảo có hai tầng, tầng dưới làm chuồng ngựa, tầng để ngủ. Ninh Nhi theo Thiệu Chẩn đạp nền đất gập ghềnh, nhìn bên trong dấu vết của năm tháng, bốn vách tường lộ ra gạch mộc. Ngày thường đại khái cũng thỉnh thoảng có người tới đây ở, có cái cửa đơn sơ chắn gió. Mặc dù cũ rách nhưng dọn dẹp chút, ngủ đây so với ngoài thảo nguyên tốt hơn nhiều lần.

      Thiệu Chẩn cầm nắm cỏ khô làm chổi, tay chân lanh lẹ quét dọn mặt đất, xong rồi, ôm tới hai cuộn lông cừu, : "Đành phải chấp nhận, giờ được như thế này là tốt rồi."

      Ninh Nhi gật đầu.

      "Chỉ là, " Thiệu Chẩn nhìn nàng có chút tự nhiên, ngượng ngùng , "Ninh Nhi, chỉ có hai cuộn lông cừu, cuộn để trải, cuộn để đắp, có dư . . . . . ."

      Ninh Nhi ngẩn người, chợt hiểu ý tứ của chàng, mặt liền nóng lên.

      "Chúng ta. . . . . ." Nàng ngập ngừng giọng , "Chúng ta cùng nhau ngủ, ấm áp hơn chút sao?"

      "Hả?" Thiệu Chẩn ngẩn ra, bất chợt hiểu đây là nàng cấp bậc thang cho mình, vội vàng dùng lực gật đầu, "Đương nhiên ấm hơn, thương lữ người ta khi ngủ bên ngoài đều ngủ chung chỗ."

      Ninh Nhi ngó ngó chàng, tự nhiên cảm thấy hồi hộp: "Ừm. . . . . . Trời còn sớm, mau nghỉ ngơi thôi." Dứt lời, về phía hai cuộn lông cừu.

      Thiệu Chẩn đứng tại chỗ nhìn Ninh Nhi cởi giầy cùng áo lông, chẳng biết tại sao, bao nhiêu lý lẽ chính đáng lúc trước nghĩ ra giống như bốc hơi hơn nửa, trong lòng bắt đầu nổi trống.

      Ngủ chung . . . . . .

      Cũng phải là chưa từng ngủ chung.

      Nhưng mà giống a. . . . . .

      Có cái gì giống nhau, ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, hơn nữa đây phải là vì vạn bất đắc dĩ sao?

      Đúng! Đây là vạn bất đắc dĩ!

      Thiệu Chẩn trong lòng tự thuyết phục mình xong, hít sâu cái, sải bước tới.

      Chàng ngồi xuống, cũng cởi giày cùng áo lông, đem áo lông đắp lên phía , chui vào giữa 2 cuộn lông cừu.

      muốn nằm xuống, chàng phát Ninh Nhi nhìn mình.

      Bốn mắt chạm nhau, Ninh Nhi vội vàng quay .

      Thiệu Chẩn cười cười, hạ quyết tâm, tắt đuốc nằm xuống, đưa tay đem Ninh Nhi kéo vào trong ngực.

      Bên ngoài thổ bảo, gió lại mạnh lên,thổi ào ào. May mà nóc thổ bảo rất bền chắc, mặc dù có gió luồn vào qua vách tường nhưng cần phải lo lắng đến tuyết rơi.

      Trong bóng tối, tiếng hô hấp phập phồng, Thiệu Chẩn tuy nhắm mắt cũng cảm thấy khoái chí.

      Dán chặt người vào cỗ thân thể kia, mặc dù cách y phục dầy, Thiệu Chẩn vẫn có thể cảm nhận được mềm mại cùng ấm áp của nàng, còn có. . . . . . hương thơm nhàn nhạt. Đây là tư vị mà chàng thường xuyên nhớ lại ở trong mộng. Năm ngoái, cái đêm tranh cao thấp cùng Ngũ công tử ; trong phòng cất thuốc giữa cơn dông; tiết Đoan Ngọ, bọn họ cùng nhau tránh mưa trong đình nghỉ mát; còn có sau khi bọn họ mở lòng với nhau, rất nhiều thời khắc tựa sát thân mật. . . . . .

      Thiệu Chẩn nhớ chuyện cũ, cánh tay khỏi ôm chặt lại.

      "Chẩn lang?" tiếng Ninh Nhi dò hỏi.

      "Gì?" Thiệu Chẩn trong lòng thầm mắng chính mình phen, mỉm cười, "Ta đánh thức nàng à?"

      " phải." Ninh Nhi giọng , "Ta ngủ được. . . . . ."

      Thiệu Chẩn: ". . . . . ."

      Chốc lát, chàng bất đắc dĩ cười cười: "Ta cũng vậy, ngủ được."

      Ninh Nhi : "Chẩn lang, chúng ta chuyện được chứ?"

      "Được!" Thiệu Chẩn nghĩ nghĩ muốn chuyện bất chợt, Ninh Nhi xoay người lại.

      Thiệu Chẩn cảm thấy ngực chống vào thứ mềm nhũn ngơ ngẩn. Trong đêm yên tĩnh, hai người nằm hết sức gần, hơi thở chàng dần dần thay đổi, cảm giác mê ly. Thiệu Chẩn cảm thấy thân thể giống như củi khô dính vào ngọn lửa, có cái gì mênh mông kêu gào xông lên đầu, khỏi cứng đờ.

      "Chàng chàng từng tới nơi này ? Chẩn lang, chàng còn chưa kể cho ta nghe chuyện xảy ra sau khi chàng đến Tây Vực đó." Hai mắt Ninh Nhi trong bóng đêm lóe ra tia sáng.

      Thiệu Chẩn trả lời, giọng có chút xấu hổ: "Ừ. . . . . . Ninh Nhi, nàng quay lưng lại ."

      Ninh Nhi ngạc nhiên: "Vì sao?"

      "Ta là nam nhân. . . . . ."

      "Chàng đương nhiên là nam nhân a."

      ". . . . . ."

      Thiệu Chẩn biết nên giải thích như thế nào mới phải. Lúc này, Ninh Nhi lại phát người Thiệu Chẩn biết từ lúc nào có thêm món đồ thô sáp, chống vào nàng rất thoải mái.

      "Chẩn lang, người chàng có cái gì vậy?" Ninh Nhi đưa tay ra, còn chưa đụng tới, thân thể Thiệu Chẩn né ra, tay chàng bắt được tay nàng, "Đừng đụng!"

      Ninh Nhi kinh ngạc nhìn chàng, mặc dù thấy mặt mũi, nàng có thể cảm nhận được gương mặt chàng có vẻ rất kỳ quái.

      Thiệu Chẩn cảm thấy mặt giống như bị đốt lửa, tránh được, ở lại cũng xong.

      "Ninh Nhi. . . . . ." Chàng hít sâu cái, hơi thở có chút nặng, "Cái đó. . . . . . Nàng từng hỏi ta hôn miệng có thể mang thai hay ?"

      "Ừ, hỏi."

      "Nàng bây giờ làm vậy, ."

      ". . . . . ."

      Ninh Nhi mặc dù hiểu, lại cảm thấy Thiệu Chẩn giỡn, vội vàng im lặng, vụng về xoay người . lúc sau, nàng cảm thấy Thiệu Chẩn đứng dậy, ra ngoài. Ninh Nhi trong lòng khó hiểu, ngẩng đầu nhìn hướng chàng rời , cửa chỉ mở phân nửa, bên ngoài trời tối đen, chỉ cảm nhận được có gió thổi vào.

      Trong lòng nàng nghi vấn nặng nề. Mang thai? mới vừa như vậy sao?

      Ninh Nhi nóng hai tai, còn có mới vừa rồi Chẩn lang cho nàng chạm vào cái kia, đến tột cùng đó là cái gì nha?

      Qua hồi lâu, Thiệu Chẩn rốt cuộc quay lại. Ninh Nhi nghe chàng nằm xuống, cuộn lông cừu bị vén lên, khí lạnh đổ vào, rồi chàng nằm xuống, đắp cuộn lông cừu lên, ấm áp lại lấp đầy.

      Thiệu Chẩn vẫn ôm nàng như cũ nhưng Ninh Nhi cảm thấy chàng cố ý dịch người ra xa nàng chút.

      "Chẩn lang, mới vừa. . . . . ."

      "Sau này nàng biết." Thiệu Chẩn vuốt tóc nàng, , mang theo chút bất đắc dĩ.

      Ninh Nhi đáp tiếng, ngoan ngoãn hỏi nữa.

      "Ninh Nhi." An tĩnh hồi, Thiệu Chẩn lại gọi nàng.

      "Hả?"

      "Ta. . . . . . Ta rất nhớ nàng." Chàng nho , "Hết sức hết sức nhớ. Có lúc, cả đêm ta đều nằm mơ thấy nàng, lại sợ được gặp lại nàng hoảng sợ mà tỉnh lại."

      Ninh Nhi sững sờ, trong lòng cảm động cùng ngọt ngào tràn đầy. Nàng muốn quay người lại nhưng nhớ tới chuyện vừa rồi chỉ đành phải nắm chặt tay Thiệu Chẩn, mười ngón tay đan xen.

      "Ta cũng nhớ chàng như vậy. . . . . ." Nàng nghe tiếng tim chàng đập, lẩm bẩm , "Khi ta ở Trường An nhớ chàng đến đau lòng. . . . . ."

      Thiệu Chẩn vùi mặt vào tóc nàng, khe khẽ hôn cổ nàng.

      "Ninh Nhi, " chàng , "Tương lai vô luận ta và nàng đâu, trở thành dạng người gì, nàng đều phải ở cạnh ta đấy nhé."

      "Ừ." Ninh Nhi đồng ý, cười khẽ, "Chàng , chúng ta còn phải rất nhiều nơi, chàng còn phải đánh xe ngựa mang ta Thành Đô."

      Thiệu Chẩn cũng cười cười, thanh thấp, tựa như than thở .

      "Ngủ ." Chàng .

      Ninh Nhi nhàng "Ừ" tiếng, nhắm mắt lại.

      Cơn buồn ngủ ùa tới, trong lúc mơ mơ màng màng, trong đầu nàng chợt thoáng ra chút chuyện ngày trước.

      Tết Đoan Ngọ ở Trường An, sau cơn mưa, bên ngoài đình nghỉ mát bờ sông, mặt trời đem bóng hai người in xuống ràng.

      " Nếu là. . . . . . Nếu ngươi tìm được cậu, ngươi có nguyện ý cùng Thành Đô với ta ? "

      " Nếu ta tìm được cậu thể theo ngươi Thành Đô à? "

      " Dĩ nhiên cũng , vô luận ngươi có thể tìm được cậu hay , ta đều dẫn ngươi . . . . . . "

      " Ninh Nhi, ngươi muốn đâu, ta dẫn ngươi nơi đó! "

      Bên ngoài thổ bảo, gió lạnh gào thét. Ninh Nhi lại hề biết, nàng cuộn trong vòng ngực ấm áp ngủ say, khóe môi uốn lên nụ cười ngọt ngào.

      Thiệu Chẩn nhúc nhích, hai cánh tay ôm người trong ngực chặt.

      Đêm dần trôi, tiếng gió dần dần dịu lại, Thiệu Chẩn bất chợt mở mắt, lắng nghe tiếng hít thở nhè của người bên cạnh.

      Chàng nhìn Ninh Nhi ngủ say, trầm mặc hồi rồi nhàng hôn tóc nàng, sau đó lặng lẽ trở dậy.

      Giá lạnh ùa tới.

      Cửa gỗ nhàng bị mở ra, rồi đóng lại.

      ***

      Ba Lợi Bồ Chân cùng Sứ giả Thổ Phồn uống rượu mua vui cho đến tận đêm khuya.

      Sứ giả Thổ Phồn uống rượu mặt đỏ bừng, xộc xệch đứng dậy muốn ra ngoài tiểu quay lại tiếp tục tỷ thí tửu lượng.

      Ba Lợi Bồ Chân bật cười, sai người hầu mang ra ngoài.

      Nhưng người rời hồi lâu cũng quay lại, Ba Lợi Bồ Chân có chút hiểu, muốn cho người xem đột nhiên người mang vẻ mặt kinh hoàng chạy vào: "Thủ lĩnh! Sứ giả. . . . . . Sứ giả. . . . . ."

      Lời còn chưa dứt, màn cửa bị vén lên, cơn gió lạnh thốc vào, khiến mấy người say sưa tỉnh táo lại mấy phần.

      Ba Lợi Bồ Chân nhìn thấy người sải bước vào, người sát khí mãnh liệt.

      "Ngươi. . . . . ." Ông ta vẫn còn chưa tỉnh rượu, thấy mặt người kia.

      Người kia đem thứ cầm trong tay ném tới trước mặt ông ta, thứ đó lăn mấy vòng, Ba Lợi Bồ Chân nhìn thấy, cảm giác say rượu lập tức tiêu tán.

      Đó chính là đầu của Sứ giả Thổ Phồn.

      Có người hét ầm lên, có người rút đao, trong trướng đại loạn.

      Thiệu Chẩn lại đứng im lìm bất động nhìn Ba Lợi Bồ Chân, lạnh lùng : "Người Thổ Phồn vì giấu diếm tin tức hứa giúp Đặc cần lấy đồng cỏ. Nhưng sau đó tin tức lộ ra quân nhà Đường để cho tộc Ba Lợi được yên, Đặc cần còn muốn giúp người Thổ Phồn nữa ? !"

      Hết chương 61
      Trâu, hirariMizuki thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆, 62 Hoàng Sa

      "Thạch Chân!" người mắng,"Ngươi dám bậy! Còn dám sát hại sứ giả Thổ Phồn, đây là đất của tộc Ba Lợi, há lại để cho ngươi càn rỡ!"

      "Thạch Chân giết , đất của tộc Ba Lợi bảo vệ được." Giọng tức giận của Ba Lợi Cát Thiện truyền đến, mọi người nhìn ra thấy xanh mặt lôi người tiến vào.

      Người đó cả người bẩn thỉu, mặt xám như tro tàn.

      "Đây là. . . . . ." Ba Lợi Bồ Chân muốn hỏi lại thấy thanh niên tộc Kỳ Tức theo vào vô cùng ngạc nhiên.

      "Đây là kẻ mà người Thổ Phồn phái chờ tin tức của Sứ giả." Ba Lợi Cát Thiện tiến lên hành lễ với Ba Lợi Bồ Chân, "Phụ thân, người Thổ Phồn đem đất của tộc Ba Lợi ta hứa cho tộc Kỳ Tức để đổi phản bội của họ! Nếu phải Thạch Chân cả đêm bôn ba, tra chân tướng, chúng ta bị người Thổ Phồn lừa gạt rồi!"

      Ba Lợi Bồ Chân vô cùng giận dữ, "Thương" tiếng rút đao ra, tới trước mặt người kia: "Đó là thực phải ? !"

      Người nọ nhìn ánh đao sáng loáng, mặt mũi vặn vẹo, lớn giọng gào thét: "Các ngươi thể giết ta! Ta là sứ giả của Lộc Lâm Tán, ngài vì ta. . . . . ." Còn chưa xong, Ba Lợi Bồ Chân vung đao bổ xuống, cái đầu Sứ giả vẫn còn há hốc miệng, lăn xuống đất.

      "Phi!" Ba Lợi Bồ Chân nhổ ngụm nước bọt vào thi thể kia, mắt hổ nhìn chung quanh.

      Trong trướng im lặng đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, người người đều nhìn Ba Lợi Bồ Chân, vẻ mặt khác nhau.

      Ba Lợi Bồ Chân đẩy người bên cạnh ra, tới trước mặt Thiệu Chẩn, nhìn .

      Thiệu Chẩn cũng nhìn lại ông, ánh mắt trấn định mà ngời sáng.

      "Các dũng sĩ Ba Lợi!" Ba Lợi Bồ Chân đằng đằng sát khí, tiếng như sấm, "Theo ta đến núi đá! Giết sạch bọn Thổ Phồn dám nhục nhã tộc Ba Lợi ta!"

      Nhất hô bá ứng, mọi người có mặt đều sôi sục dâng trào, lập tức lao ra ngoài trướng.

      Tiếng kèn hiệu vang lên, trong vùng đất của tộc Ba Lợi dấy lên vô số ánh lửa đốt sáng đêm tối. Nam tử trưởng thành từ bốn mươi tuổi trở xuống đều tập trung lại có đến chừng hai vạn kỵ binh.

      "Người của tộc Kỳ Tức trở về báo tin rồi." Ba Lợi Cát Thiện với Ba Lợi Bồ Chân.

      "Chúng ta mau chút, phải đến trước bọn họ." Ba Lợi Bồ Chân , xoay người lên ngựa.

      Mễ Bồ Nguyên chạy đến cảm thấy hưng phấn nhưng người tộc Ba Lợi để cho .

      "Mẹ ngươi nổi giận lên giống như sư tử, chúng ta dám mang theo ngươi đâu!" Những người đó xong, cười ha ha.

      Mễ Bồ Nguyên muốn biện bạch, sau lưng lại truyền đến tiếng gọi: "Mễ quân."

      quay đầu lại thấy Thiệu Chẩn tới.

      Thiệu Chẩn nhìn , ánh mắt phức tạp: "Ngươi còn Trung Nguyên nữa ?"

      Mễ Bồ Nguyên hiểu, gật đầu: "Còn chứ."

      Thiệu Chẩn trầm ngâm: "Mỗ có chuyện muốn nhờ, biết Mễ quân có nguyện ý hay ."

      Mễ Bồ Nguyên quái lạ, nghi ngờ nhìn : "Chuyện gì?"

      "Từ đây về phía tây hai mươi dặm có Thổ bảo bỏ , Mễ quân có biết ?"

      "Biết."

      "Nàng ở đó."

      Mễ Bồ Nguyên sửng sốt chút, lập tức hiểu "Nàng" ở đây là ai, thất kinh: "Làm sao ngươi. . . . . ."

      đợi xong, Thiệu Chẩn ngắt lời, giọng có chút gấp gáp, nhưng từng chữ ràng: "Biểu huynh nàng giờ mắc kẹt núi đá, ta cũng muốn tới đó. Nếu chúng ta thể trở về, kính xin Mễ quân vì tình cảm cố nhân mang nàng trở về Trường An, cậu nàng vô cùng cảm tạ."

      Mễ Bồ Nguyên mở to mắt, Thiệu Chẩn vô cùng nghiêm túc nhìn , ánh mắt thành khẩn.

      "Chuyện này. . . . . . Ừ, được." Mễ Bồ Nguyên có chút cà lăm.

      "Đa tạ Mễ quân." Thiệu Chẩn trịnh trọng làm lễ vái chào, dứt lời, xoay người lên ngựa. Mới vừa lên ngựa, Mễ Bồ Nguyên bất chợt lớn tiếng gọi: "Ngươi chờ chút!"

      Thiệu Chẩn quay đầu lại thấy Mễ Bồ Nguyên nhìn cười cười: "Ngươi tốt nhất nên quay lại, đừng quên, ngươi còn nợ ta đánh trận. Đây là địa bàn của ta, ngươi chưa chắc có được may mắn giống lần trước!"

      Thiệu Chẩn sửng sốt chút, cũng cười, giục ngựa "", bóng dáng biến mất trong dòng người như nước lũ.

      ***

      Gió lạnh rít gào, trời có lớp mây mỏng lộ ra vầng trăng tròn. Ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống ngọn núi đá dốc đứng có vẻ u, sắc bén mà dữ tợn.

      Nơi này có cứ điểm nghe được xây từ khi người Hán mới tới Tây vực. Cứ điểm được dựng từ những tảng đá lớn, chắc chắn vô cùng. Nhưng là nơi này ở bình thường chỉ có mấy chục quân sĩ đóng, hôm nay lại đột nhiên có tới mấy trăm người, trở nên chật chội rất nhiều.

      Tiết Đình vì lạnh mà tỉnh lại, nhìn đống lửa trước mặt sắp tàn hết. Bên cạnh, các quân sĩ chiến đấu cả ngày nằm chen chúc ngủ say, có chăn nệm, họ dựa sát vào nhau để sưởi ấm.

      Bọn họ bị người Thổ Phồn đánh lén, tổn thất hơn nửa nhân số mới khó khăn phá được vòng vây chạy tới nơi này, trừ người và ngựa đem theo được gì.

      có ai còn rảnh rỗi thương tiếc cho những người chết, bởi vì dưới chân núi lính Thổ Phồn bao vây tứ phía. Bọn chúng có chừng hai vạn, gấp mấy chục lần nhân số quân Đường. Mặc dù, cứ điểm hiểm trở nhưng bọn họ cũng chỉ là nỗ lực duy trì. Quân Thổ Phồn tiến công hung mãnh, người bị thương càng ngày càng nhiều, vũ khí càng ngày càng ít, hơn nữa thức ăn lại thiếu thốn.

      Khói báo động vẫn duy trì đốt nhưng nơi này cách các quân trấn xung quanh đến năm ba ngày đường, ai dám khẳng định, đợi đến khi viện quân tới bọn họ có còn sống hay .

      Đáng sợ hơn chính là thời tiết rét lạnh.

      Bởi vì kịp mang vật dụng chống lạnh, khi những bụi cây lơ thơ xung quanh bị đốt sạch làm thế nào để sống được trong những đêm rét mướt là chuyện hết sức nghiêm trọng. Cho nên, bọn họ dám đốt lửa lớn, duy trì ngọn lửa để tiết kiệm củi đốt.

      Dù sao cũng ngủ được, Tiết Đình đứng lên, hoạt động chút cho người bớt cứng ngắc, xoa xoa tay, cẩn thận tránh qua các quân sĩ ngủ về phía tường thành.

      Cứ điểm dựng đỉnh núi, từ cao nhìn xuống, trong ánh trăng như thấy được trời đất tiếp giáp, hoang mạc, dòng sông uốn quanh, dĩ nhiên, còn có cả lều trại của người Thổ Phồn giăng đầy, lờ mờ trong ánh lửa.

      Tướng quân thành thấy Tiết Đình tới, vội vàng tiến lên hành lễ.

      "Bọn Thổ Phồn tới tấn công nữa à?" Tiết Đình hỏi.

      " có." Tướng quân .

      Tiết Đình nhìn vẻ mặt tiều tụy , vỗ vỗ vai : "Ngươi nghỉ ngơi chút , ta thay ngươi."

      Tướng quân vội : " làm phiền Quan Sát Sứ, hạ quan còn có thể chịu được."

      Tiết Đình lắc đầu: "Ngươi quên sao, hôm qua Đại Đô Hộ phân công hơn mười người thủ vệ, ta cũng có phần. , giờ bọn chúng càng an tĩnh, ngày mai càng hung hiểm."

      Tướng quân biết đúng, suy nghĩ chút cũng kiên trì nữa, hành lễ cáo lui.

      Gió thổi vù vù, quân sĩ thủ vệ tường thành phần lớn mệt mỏi, trừ người giám thị quân Thổ Phồn, còn lại có người có núp ở góc lim dim ngủ, có người vừa dậm chân vừa giọng chuyện với nhau.

      Nhìn thấy Tiết Đình tới, các quân sĩ đứng dậy, im lặng hành lễ.

      Tiết Đình khoát khoát tay, để cho bọn họ tự nhiên, tới sát tường ngoài nhìn xuống phía dưới.

      "Đặc biệt quan sát kỹ đường lên, " giao phó : " chỉ đường ngay cả vách đá, sườn núi cũng phải quan sát kỹ, đề phòng đánh lén."

      Bọn quân sĩ đồng ý.

      người cười : "Ta xem người Thổ Phồn giằng co ngày cũng mệt mỏi cực kì."

      Người khác : "Đó là đương nhiên, may mà cứ điểm này chắc chắn hữu dụng. Nghe Quan Sát Sứ có thể gặp Hoàng thượng, phiền ngài bẩm Hoàng thượng, xây thêm nhiều cứ điểm ở Tây Vực, huynh đệ bọn ta lúc hữu cũng có chỗ dựa a!"

      Mọi người đều cười. Coi như tìm niềm vui trong đau khổ, ở nơi này loại thời điểm này cũng là khó có được.

      Tiết Đình cũng cười cười, : "Đúng vậy a, khi ta gặp Thánh thượng nhất định phải chút." Tiếng ra ngoài, lại cảm thấy trong miệng khô khốc.

      Nhìn về bầu trời đêm mịt mờ, Tiết Đình khỏi nhìn phương hướng bọn họ chạy tới nhiều mấy lần, hình như muốn tìm kiếm thứ gì, nhưng ngoại trừ đêm đen lại chẳng có cái gì cả.

      phải quá mẫn cán mà là ngủ được.

      Mặc dù buồn ngủ, nhưng vừa nhắm mắt lại nghĩ đến lúc lạc mất Ninh Nhi, trong lòng liền phát đau.

      Ninh Nhi. . . . . . thầm gọi tên nàng, đầy bụng hối tiếc. Ban đầu, nên mang nàng đến Tây Vực. Nếu phải vọng tưởng Ninh Nhi giống như đối với Thiệu Chẩn, nảy sinh tình cảm với mình, nàng gặp phải tình cảnh này, đến giờ sống chết biết.

      Nghĩ đến nàng, Tiết Đình vô cùng sợ hãi nhưng trong tuyệt vọng cũng còn chút hi vọng.

      hi vọng Thiệu Chẩn chết, cứu được nàng.

      Nếu là như vậy, Tiết Đình cảm giác cho dù mình chết ở nơi này, cũng an tâm. . . . . .

      "Nguyên Quân?" Lúc này, bên cạnh truyền tới tiếng gọi.

      Tiết Đình nhìn thấy là Tôn Khang.

      "Bá Kiến ." vuốt cằm .

      Tôn Khang cầm thanh kiếm, y phục người có chút dơ bẩn, vẻ mặt mệt mỏi, hình như vừa tuần tra tới đây. Nhân số có hạn, trong lúc hiểm yếu có người nào được rảnh rỗi, quan văn như Pháp Tào cũng phải gánh vác nhiệm vụ tuần phòng.

      tới bên tường, cũng nhìn xuống phía dưới chút, nhíu mày.

      "Quân Thổ Phồn dưỡng sức, ngày mai chỉ sợ là ác chiến." .

      "Ừ." Tiết Đình gật đầu, "Chỉ là cứ điểm chắc chắn, từng trải qua nhiều lần ác chiến. Lần này, Thổ Phồn tuy nhiều nhưng nếu chúng ta giữ vững, cũng có thể bảo tồn."

      Giọng của thoáng vang dội, Tôn Khang biết cho mọi người cùng nghe; nhìn Tiết Đình, mặc dù cũng mặc áo bào dơ bẩn nhưng tia ảo não, thần thái vẫn sáng láng như cũ.

      Tôn Khang trong lòng khỏi than thở. Năm đó Tiết Đình được phong Tả Thiên Ngưu, giống như cá vượt long môn, ít bạn bè cùng lứa tuổi vì ham muốn mà sinh đố kỵ. Tôn Khang lúc đó cũng cảm thấy Thiên tử chính là coi trọng tình cảm xưa của phụ thân Tiết Đình. Nhưng giờ, thành tâm bội phục. Lúc phá vòng vây, Tiết Đình làm gương cho binh sĩ, ra sức chém giết, đánh đâu thắng đó gì cản nổi; bây giờ trong tuyệt cảnh khốn đốn, bốn bề quân địch, cũng suy sụp chút, thử nghĩ xem bạn bè cùng lứa tuổi có mấy người làm được như thế?

      Tôn Khang cùng Tiết Đình hàn huyên đôi câu, muốn , chợt nhớ tới cái gì, quay đầu lại hỏi Tiết Đình: "Vị Thạch Kỵ Tào dưới trướng Bùi Phó Đô Hộ kia, ta trước đây chưa từng nhìn thấy , ngươi từng gặp rồi phải ?"

      Tiết Đình ngẩn ra.

      "Chưa từng." , giọng có chút quả quyết.

      Tôn Khang gật đầu, chuyện nữa, rời .

      Trời dần dần sáng, tiếng kèn từ hoang nguyên truyền đến, tiếp theo là tiếng trống, từng tiếng từng tiếng xuyên qua tường đá chắc chắn, đánh vào lòng mọi người.

      cứ điểm cũng vang lên tiếng khèn, quân lính khẩn trương, rối rít chạy tới tường thành quan sát.

      Lâu Vũ Triệt mặc khôi giáp, đeo kiếm ngang hông, gương mặt nghiêm trang trong gió rét buổi sớm càng có vẻ tang thương.

      Tiếng hô hét từ dưới chân núi truyền đến, hồi sau lại to hơn hồi trước.

      Lâu Vũ Triệt nhìn đám người phía dưới, trầm giọng : "Bọn Thổ Phồn muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết."

      Bùi Hành Kiệm đứng bên cạnh ông, nhìn đám lính Thổ Phồn đông đúc kia cũng biết được thế công của chúng, chỉ sợ lúc nữa tường đá cứng rắn cũng khó có thể ngăn cản được.

      "Đúng vậy." Ông .

      Lâu Vũ Triệt nhìn sang khói báo động bay lên trời: "Chỉ sợ viện quân đến cũng kịp." Dứt lời, thở dài : "Lão phu tội lỗi. Nếu phải ban đầu lão phu khư khư cố chấp, nào đến nỗi bị vây, đến nỗi quân sĩ chết trận, lại còn bị dồn vào đường cùng!"

      Bùi Hành Kiệm nhìn ông, : "Đại Đô Hộ, hạ quan cho là chúng ta thay vì ngồi chờ chết, bằng xông ra."

      "Xông ra?" Lâu Vũ Triệt kinh ngạc.

      "Đúng vậy." Bùi Hành Kiệm : " núi này có nhiều khối đá khá lớn, là do khi đó xây dựng còn thừa lại. Đường lên ở phía Bắc gập ghềnh, kẻ địch ít, nếu dùng đá lăn xuống mở đường, chúng ta hợp lực đánh ra, ắt có cơ hội sống sót."

      Lâu Vũ Triệt ánh mắt ngưng lại, lập tức ra phía phía bắc tra xét.

      Quả nhiên, đúng như Bùi Hành Kiệm , bên này quân Thổ Phồn ít, chính là nơi có thể phá vòng vây. Ông lập tức triệu tập các tướng quân, định ra sách lược.

      An bài xong, mọi người vội vàng vào vị trí, đâu vào đấy.

      "Sống hay chết là ở hành động này." Hai mắt Lâu Vũ Triệt sáng lấp lánh nhìn Bùi Hành Kiệm.

      Bùi Hành Kiệm hướng Lâu Vũ Triệt thi lễ: "Có thể cùng Đại Đô Hộ sóng vai chiến đấu, Kiệm dù chết cũng tiếc."

      Lâu Vũ Triệt quay đầu, nhìn về phía mấy trăm tướng sĩ núi, rút kiếm ra, tiếng vang dội: "Các huynh đệ! Theo lão phu xuống núi, cùng Thổ Phồn quyết trận tử chiến!"

      "Quyết tử chiến!" Chúng binh sĩ cùng hô, hy vọng sinh tồn dấy lên, ý chí chiến đấu hừng hực, quên hết cái đói cùng cái rét, sỹ khí sục sôi.
      Trâu, Mizukihirari thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Trong khoảnh khắc, các tảng đá lớn lăn xuống giống như nước lũ. Binh lính Thổ Phồn bất ngờ nhiều tên bị đá xô ngã, tiếng kêu thảm thiết dứt. Còn chưa kịp phục hồi tinh thần, tiếng la giết lại xông tới, quân Đường từ xông xuống, thế như mãnh hổ.

      Tiết Đình xông lên đầu tiên, chém tên, xoay người lại, lại đâm tên.

      Mùi máu xen lẫn mùi thân thể người bốc lên trong gió lạnh, Tiết Đình cảm thấy giống như trong người được rót vào sức lực vô cùng lớn, có cái gì đó khích lệ khiến mỗi tấc xương cũng khát máu, tàn nhẫn, nhào về phía trước chém, giết, chém nữa. . . . . .

      Quân Thổ Phồn lúc đầu bị khí thế bị quân Đường đầu áp đảo, rất mau lấy lại tinh thần. Tiên phong của quân Đường còn chưa tới được chân núi, ít lính Thổ Phồn từ các phía khác chạy lại.

      người bên cạnh Tiết Đình ngã xuống, nhìn thấy kỵ binh bắn tên xông lại. Mắt thấy tên đó xông tới trước mặt, Tiết Đình nghiêng người tránh, đồng thời, đao lia ngang chém tên kỵ binh. Tên đó gào khóc rơi khỏi ngựa. Tiết Đình thừa thế xoay người lên ngựa, định tiếp tục đánh về phía trước đột nhiên, hồi tiếng khèn vang dội từ phía xa truyền đến.

      Tiết Đình nhìn ra chỉ thấy bụi tuyết bay đầy trời, lòng khỏi trầm xuống.

      Viện quân. Nhưng quân Đường lại ở xa chưa thể tới kịp, chỉ có thể là Thổ Phồn.

      Thế nhưng qua lúc, lại phát người Thổ Phồn hình như rối loạn, trong tiếng khèn truyền tới dường như còn có thanh giao chiến.

      "Đó là viện quân của chúng ta!" Có người vui mừng hô to.

      Viện quân? Tiết Đình đột nhiên phấn chấn rồi lại nghi ngờ, viện quân ở đâu ra? Nhưng cũng suy nghĩ nhiều, thừa dịp quân Thổ Phồn rối loạn dẫn quân sĩ tạo thành mũi tiến công đánh về phía trước.

      Đột nhiên, phía trước có tiếng quát to, Tiết Đình kịp nhìn , con ngựa cưỡi đột nhiên ngã xuống, chỉ kịp bảo vệ chỗ hiểm yếu, thân thể đập mạnh xuống mặt đất.

      để ý đau đớn, muốn bò dậy, lại phát vệt ánh đao bổ tới.

      Tiết Đình cả kinh, biết mình khó có thể tránh thoát nhưng sát khí chỉ kia chỉ sượt qua bên mặt, tiếng kêu thảm thiết vang lên, mùi máu tràn ngập. Tên cưỡi ngựa cầm đao bổ đầu thân hai nơi. Tiết Đình mở to mắt nhìn, thi thể kia ngã xuống, lộ ra ở phía sau người cưỡi ngựa.

      "Là ngươi!" Tiết Đình thấy Thiệu Chẩn, trợn to hai mắt, tâm tư khó tả.

      Thiệu Chẩn nhìn thấy , trong lòng buông lỏng, cũng dám trì hoãn, vội hỏi: "Phó Đô Hộ đâu? !"

      "Ở phía sau!" Tiết Đình lớn tiếng , nhanh nhẹn lên ngựa. Lúc này lại có binh lính Thổ Phồn từ hai mặt đánh tới, hai người vội ứng chiến, quay lưng lại nhau phối hợp, tên Thổ Phồn nào có thể vượt qua được.

      Lúc này, Bùi Hành Kiệm che chở Lâu Vũ Triệt chạy tới, nhìn thấy Thiệu Chẩn vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

      "Viện quân ở đâu đấy?" Ông hỏi.

      "Bộ tộc Ba Lợi bên bờ sông Đạm!" Thiệu Chẩn .

      người kinh ngạc : "Đó chẳng phải là người Đột Quyết sao?"

      " vì chúng ta mang quân tới là người phe ta!" Lâu Vũ Triệt thâm thúy nhìn Bùi Hành Kiệm, "Những lời Phó Đô Hộ từng , hôm nay lại là thượng sách cứu mạng."

      Bùi Hành Kiệm mỉm cười: "Đây là công lao của Thạch Kỵ Tào, hạ quan đâu dám tranh công."

      Quân Thổ Phồn dần dần bại lui, Đường quân thu được ít ngựa, lập lại đội kỵ binh. Quân của bộ tộc Ba Lợi cũng rất dũng mãnh, quân Thổ Phồn chống đỡ được rối rít chạy trốn.

      Thiệu Chẩn thống lĩnh đội tiên phong, lần nữa quay lại chiến trường. muốn chạy chợt nghe Tiết Đình hô to tiếng: "Thiệu Chẩn!"

      Thiệu Chẩn quay đầu lại.

      Tiết Đình vẻ mặt lo lắng: "Nàng. . . . . . Ninh Nhi. . . . . ."

      "Nàng mạnh khỏe." Thiệu Chẩn mỉm cười .

      Tiết Đình sững sờ đúng nguyên tại chỗ nhìn rời , cảm thấy trong lòng trăm thứ cảm xúc hỗn loạn.

      Mạnh khỏe. . . . . . Mắt chát chát, dùng tay áo hung hăng quệt quệt, bất chợt cảm thấy tinh thần phấn chấn, cũng xoay người lên ngựa.

      Thiệu Chẩn dẫn đầu đội kỵ binh cùng hộ vệ Đô Hộ Phủ trong loạn quân mạch tiến lên, muốn hội hợp với quân của Ba Lợi Bồ Chân từ phía bên kia. Bất chợt gặp phải đội binh lính Thổ Phồn, Thiệu Chẩn thấy sắc cờ khác biệt, trong lòng cảm giác nặng nề. cùng với quân Thổ Phồn giao thủ nhiều lần liền nhận ra, đó là cờ xí thống soái.

      Lộc Lâm Tán. nhớ tới cái tên này.

      Lộc Lâm Tán bị người Đột Quyết đánh thẳng vào, thất lạc quân lính, hộ vệ bên cạnh chỉ có khoảng 100 kỵ binh.

      Hai tướng gặp gỡ, Thiệu Chẩn bình tĩnh đối phó, chỉ huy quân lính. Kẻ thù gặp nhau hai bên cùng đỏ mắt, binh sĩ tiên phong hăng hái tinh thần đánh cho đội hộ vệ của Lộc Lâm Tán tan tác.

      Thiệu Chẩn tả xung hữu đột, đánh đâu thắng đó gì cản nổi, bao lâu đối mặt với Lộc Lâm Tán.

      Lộc Lâm Tán thấy người trẻ tuổi này cả người đầy máu, sát khí lạnh lẽo giống như ác quỷ, lấy làm kinh hãi, mặc kệ quân lính, quay đầu ngựa chạy.

      Thiệu Chẩn sử đao đâm thủng cổ họng tên hộ vệ, đoạt lấy trường mâu của , dùng hết sức ném ra!

      Trường mâu ở chiến trường làm ra đường vòng cung đẹp đẽ, xuyên qua thân thể béo tốt của Lộc Lâm Tán. Lộc Lâm Tán rơi khỏi mình ngựa.

      "Thiệu Chẩn!" Sau lưng, bất chợt có tiếng Tiết Đình kêu lên.

      Thiệu Chẩn chưa kịp quay đầu lại, lưng cảm thấy đau nhói.

      tên hộ vệ của Lộc Lâm Tán hai mắt trợn tròn, khuôn mặt là vẻ cam lòng.

      Tên hộ vệ kia còn muốn đâm tiếp đao nữa nhưng đầu lăn xuống.

      "Thiệu Chẩn!" gương mặt kinh hoàng của Tiết Đình mờ ảo trước mắt, Thiệu Chẩn nhìn , cảm thấy sức lực người từ từ biến mất.

      Chết, là như thế này sao?

      nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng khó chịu nhưng mà trong lòng còn có cái gì chưa từng bỏ xuống.

      Là cái gì?

      nhìn bầu trời phủ đầy mây trắng, dường như lên khuôn mặt dịu dàng tươi cười.

      Ninh Nhi. . . . . .

      Thiệu Chẩn cười khổ. Trong lòng, hình như truyền đến tiếng thở dài thấp.

      Ta, rốt cuộc lại lừa nàng . . . . . .

      Hết chương 62
      Trâu, hirariMizuki thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      ☆, 63 Sao mờ

      Tầng mây tách ra mảng, mặt trời lộ ra, cả vùng đất sau bão tuyết được chiếu ánh sáng kim quang nhu hòa.

      Ninh Nhi đứng sườn núi nhìn ra phương xa. Gió vẫn rét thấu xương, nàng khép chặt cổ áo, đưa ngón tay ra trước môi, nhàng thổi.

      "Đừng lo lắng, theo tin tức truyền về bọn họ thắng rồi." Mễ Bồ Nguyên thấy Ninh Nhi như vậy nhịn được an ủi.

      Ninh Nhi nhìn cười cười: "Ừ."

      Nhưng trong lòng nàng vẫn yên được. Thắng là thắng nhưng cũng có tin Thiệu Chẩn ra sao, Tiết Đình như thế nào. Nàng thể ở lại tộc Ba Lợi chờ tin, liền khăng khăng đòi Mễ Bồ Nguyên dẫn nàng ra đường lớn nơi Đường quân qua chờ bọn họ.

      Sáng sớm khi tỉnh lại, nàng phát lông cừu cùng áo lông đều đắp ở người mình nhưng thấy bóng dáng Thiệu Chẩn. Nàng hoảng hốt dứt, vội vàng chạy quanh tìm thấy Mễ Bồ Nguyên đến.

      Nàng lập tức hiểu. Thiệu Chẩn cuối cùng vẫn bỏ trách nhiệm của chàng.

      Ninh Nhi cũng lo lắng cho cả Tiết Đình nữa.

      Nhưng tất cả những chuyện này sao lại để Thiệu Chẩn tới gánh chịu.

      Chẩn lang. . . . . . Mỗi lần nhớ tới cái tên này, nàng đều cảm thấy sợ hãi cùng đau lòng.

      Nàng dám suy nghĩ, chỉ có thể chờ ở đường lớn này, lòng tràn đầy hy vọng lẫn lo sợ.

      Mễ Bồ Nguyên nhìn Ninh Nhi gì nữa. Trời đông giá rét, gương mặt nàng bị gió thổi làm hồng, được tuyết trắng chiếu sáng vô cùng xinh đẹp.

      Đáng tiếc. . . . . . Mễ Bồ Nguyên trong lòng than thở, khỏi cười khổ.

      Ở phương xa đường chân trời xuất đội ngũ, hai người đều chấn động.

      "Đúng là cờ của Đường quân!" Mễ Bồ Nguyên nhìn chút, khẳng định .

      Tim đập thình thịch, Ninh Nhi vội vàng lên ngựa chạy về hướng đó.

      Mễ Bồ Nguyên thấy bộ dáng thể chờ đợi được của nàng khỏi bật cười, cũng lên ngựa, ở phía sau : "Hồ nương tử, chậm chút!"

      Gió càng thổi mạnh, mặt trời chiếu sáng rực rỡ ở đầu.

      Khi đến gần, Ninh Nhi trông thấy người cưỡi ngựa từ trong đội ngũ chạy nhanh ra.

      Nàng nhìn kỹ.

      Người chạy ra, cao lớn mạnh khỏe chính là Tiết Đình.

      "Ninh Nhi!" Nàng nghe được lớn tiếng gọi tên mình, nước mắt trào ra làm xung quanh mờ . Khi đến gần, hai người xuống ngựa, Ninh Nhi lau nước mắt, nhào vào trong ngực Tiết Đình: "Biểu huynh. . . . . ." Còn chưa dứt lời khóc lớn lên.

      Tiết Đình ôm nàng chặt, giọng an ủi: " sao, sao. . . . . ." Nhưng mới , ánh mắt lại cảm thấy chát.

      Ninh Nhi đẩy ra, xem xét hồi, xác định quả sao, mới yên lòng.

      "Biểu huynh. . . . . ." Nàng lau nước mắt hỏi, "Chẩn lang đâu? Chẩn lang đâu rồi?"

      Tiết Đình nhìn nàng, vẻ mặt ảm đạm xuống.

      "Ninh Nhi. . . . . ." mở miệng lại cảm thấy khó .

      Ninh Nhi nhìn , tựa như dự cảm được cái gì, sắc mặt liền trở nên tái nhợt.

      Thiệu Chẩn chết, chỉ là bị thương rất nặng, bị đao từ sau lưng đâm vào, thiếu chút nữa trúng tim, chảy rất nhiều máu.

      ". . . . . . Lúc ta chạy đến, trúng đao, Lang trung , có qua được hay phải xem tối nay." Trong lều của tộc Ba Lợi, Tiết Đình giọng .

      Ninh Nhi ngồi bên cạnh giường ngơ ngẩn nhìn Thiệu Chẩn, mặt còn nước mắt.

      Chàng nằm nhúc nhích, sắc mặt môi đều trắng bệch như giấy. Ninh Nhi nắm bàn tay chàng lộ ra bên ngoài, lạnh đến run người.

      Tiết Đình nhìn Ninh Nhi, khe khẽ thở dài.

      "Ninh Nhi," có chút nhịn được, nở nụ cười khổ, "Nếu như muội muốn khóc cứ khóc , dễ chịu hơn chút."

      Ninh Nhi lắc đầu, hồi lâu mới mở miệng hỏi, giọng khàn khàn: "Lang trung , chính là tối nay sao?"

      Tiết Đình gật đầu.

      Ninh Nhi trầm mặc lát mới : "Muội biết rồi."

      ***

      Lâu Vũ Triệt và Bùi Hành Kiệm cùng Ba Lợi Bồ Chân ở trong doanh vừa vừa chuyện. Ba Lợi Bồ Chân tính tình trời sinh hào phóng, khi chuyện mặt mày hớn hở, giọng vang dội, người ở bên ngoài hơn mười trượng cũng có thể nghe được.

      Lần này, bộ tộc Ba Lợi giúp quân Đường toàn thắng, lại đem nhóm người Đại Đô Hộ về ở tạm, đợi tiếp ứng. Trong doanh địa, nam nữ lão ấu đều vui sướng, ăn thịt uống rượu, vui vẻ tưng bừng.

      Nhìn thấy Tiết Đình tới, Bùi Hành Kiệm rời khỏi mọi người, lên phía trước, hỏi: "Thạch Kỵ Tào như thế nào?"

      "Còn chưa tỉnh lại." Tiết Đình .

      Bùi Hành Kiệm trầm ngâm, : "Ai trông nom ?"

      "Biểu muội ta."

      Bùi Hành Kiệm kinh ngạc nhưng thấy vẻ mặt Tiết Đình, trong lòng cũng hiểu nàng kia cùng Thiệu Chẩn có lẽ giống bình thường.

      "Đành phải xem ở số mệnh vậy." Bùi Hành Kiệm khỏi thở dài, vuốt râu.

      Lúc này, quân sĩ tới, Lang trung mời Bùi Hành Kiệm đến lều bên kia.

      "Có hai người Hồ hình như có tranh chấp với Lang trung." . Lúc đến gần mọi người nghe được thanh tranh cãi. Lang trung theo quân đứng ở trước lều, tranh chấp với hai người Hồ.

      Bùi Hành Kiệm và Tiết Đình vội vàng tới.

      ". . . . . . Thuốc kia đen thùi lùi, ai biết là cái gì." Lang trung cau mày .

      "Đây chính thần dược của tộc ta!" Người thanh niên hiểu sơ Hán ngữ gian nan , chỉ vào trong lều, " dùng rất nhanh khỏe lại!" Bên cạnh , lão nhân râu tóc bạc trắng cầm bình lem nhem, dùng sức gật đầu.

      "Sao vậy?" Bùi Hành Kiệm hỏi.

      Lang trung thấy ông như gặp cứu tinh, vội : "Phó Đô Hộ, hai người Hồ này cầm bình dược là có thể chữa thương, muốn cho Thạch Kỵ Tào uống! Thạch Kỵ Tào hôn mê bất tỉnh, thân thể suy yếu, nếu dùng thuốc đúng chính là liên lụy đến tính mạng, tiểu nhân thực dám làm chủ!"

      Bùi Hành Kiệm sáng tỏ, nhìn hai người Hồ này chút, hòa khí : "Thuốc này, có thể chữa thương?"

      Người thanh niên : "Đúng vậy. Đây là thuốc của lão thượng trong tộc chúng ta, thuốc của ngài ấy có thể khiến người ta cải tử hồi sinh."

      Lời vừa xong, Lang trung giật tay áo Bùi Hành Kiệm, giọng : "Nghe người Hồ nhiều tà thuật, cũng biết thuốc kia bên trong có cái gì. . . . . ."

      Bùi Hành Kiệm trầm ngâm, nhìn về phía Tiết Đình: "Quan Sát Sứ nghĩ sao?"

      Tiết Đình nhìn Lang trung, : "Lang trung từng , tính mệnh Thạch Kỵ Tào phải xem ở tối nay, biết được bao nhiêu phần?"

      Lang trung suy nghĩ chút rồi : "Thạch Kỵ Tào bị thương nặng như thế, nếu cơ hội sống sợ là chưa đủ hai phần."

      Tiết Đình muốn , tiếng Ninh Nhi chợt truyền đến: "Nếu như thế, bằng xin lão nhân gia này thử lần ."

      Mọi người ngạc nhiên nhìn lại, thấy nàng ra khỏi lều, hai mắt đỏ bừng.

      Nàng nhìn Tiết Đình, cắn cắn môi: "Chẩn lang tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, nếu chàng biết cũng muốn nằm chờ chết."

      ***

      Tri giác khi có khi .

      Thiệu Chẩn cảm giác hồn phách mình quá nguyện ý ở lại thân thể, giống như thuyền trôi trong trong dòng nước xoáy, chìm nổi trôi giạt, biết muốn trôi về phương nào.

      Bên tai là tiếng hò hét ầm ĩ, có tiếng đao kiếm, có tiếng kêu thảm thiết, có tiếng quát, tất cả đan vào chỗ.

      nghe có người gọi tên mình, dường như vô cùng lo lắng.

      Thiệu Chẩn cảm thấy rất mệt mỏi, muốn ngủ giấc ngon. còn có chuyện rất quan trọng chưa làm xong, trước hết phải nghỉ ngơi cho khỏe .

      Nhưng những thanh kia ầm ĩ, Thiệu Chẩn muốn , đừng phiền nhiễu ta nữa. . . . . .

      Qua hồi lâu, màn sương mù bao phủ từ từ tản .

      Ánh sáng, màu sắc, lần lượt thay đổi khó phân biệt.

      "Chẩn lang. . . . . ." Có ai gọi , giọng dịu dàng, hình như mang theo vui vẻ ngọt ngào.

      Thiệu Chẩn muốn tìm, bất chợt có bóng người cản , nhìn lại ra là tổ phụ.

      "Định đâu đấy? Hôm nay luyện đao chưa?" Giọng của tổ phụ, Thiệu Chẩn lâu được nghe nhưng vẫn nghiêm nghị giống như trong trí nhớ.

      Luyện rồi, ngủ dậy liền luyện, ước chừng luyện hai canh giờ.

      Tổ phụ lại tựa như hài lòng lắm, nhìn , khẽ nhíu mày.

      "Đao pháp Thiệu gia được tổ thượng truyền xuống, trọng tinh túy khoa trương, con phải tập cho thành thục, được lười biếng. . . . . ."

      "Thiệu gia mấy đời trung lương, chưa từng phạm vào gian tà, con phải ghi nhớ, được khiến tiên nhân hổ thẹn. . . . . ."

      Thiệu Chẩn muốn mình chưa từng lười biếng, đao pháp của người người khen. Thế nhưng sau câu kia là gì, chợt im bặt.

      ". . . . . . Lúc trước ta chiêu ngươi vào phủ, ngươi cũng tình nguyện, hôm nay lại tự nguyện đến là vì sao?"

      ". . . . . . Ngươi từng hỏi thăm ta mộ địa của Thượng phủ Tả Nghị Đô Úy Thiệu Lăng, vì sao?"

      Thiệu Chẩn muốn trả lời nhưng đáp án lại tựa như đom đóm, ở trong lòng mơ hồ, mịt mờ.

      gấp giọng ở phía sau vang lên: "Chẩn lang."

      Thiệu Chẩn ngạc nhiên quay đầu lại.

      Ánh mặt trời ôn hòa, hoa Tử Đằng nở như thác nước, xinh đẹp đứng ở dưới tàng cây, hai gò má ửng hồng như cánh hoa, cười khanh khách nhìn . . . . . .

      "Ninh. . . . . ." nhàng gọi, thanh lại giống bị giữ trong cổ họng.

      Cảm giác trôi nổi từ từ bớt , đau đớn đột nhiên xuất giống như lửa đốt.

      Nàng kia mỉm cười với nhưng diện mạo dần dần mơ hồ.

      "Ta rất nhớ nàng. . . . . ."

      "Tương lai vô luận ta và nàng đâu, trở thành dạng người gì, nàng đều phải ở cạnh ta đấy nhé."

      "Chàng , chúng ta còn phải rất nhiều nơi, chàng còn phải đánh xe ngựa mang ta Thành Đô."

      Thiệu Chẩn trong lòng nóng nảy, vội vàng đuổi theo nàng nhưng dưới ánh sáng, bóng dáng kia dần dần nhạt , Tử Đằng rực rỡ cũng biến mất thấy gì nữa, chỉ còn đau đớn thân thể, đau thấu xương.

      Cảm giác mất mát mãnh liệt, Thiệu Chẩn đột nhiên thức tỉnh: "Ninh Nhi. . . . . ."

      tay bị cái gì cầm chặt, ấm áp mà mềm mại.

      Đau đớn do ánh sáng đâm vào mắt từ từ bớt , Thiệu Chẩn mở to mắt nhìn, khuôn mặt dần dần trở nên ràng, gần trong gang tấc.

      giọt nước rơi xuống tay , ấm áp mà chân .

      "Chẩn lang. . . . . ." Giọng kia hề hư ảo nữa, truyền vào trong tai mang theo nghẹn ngào, đè nén còn có vui mừng.

      Kinh hoàng trong lòng nháy mắt tiêu tán, Thiệu Chẩn nhìn chằm chằm nàng, giống như sợ nàng lại biến mất, hai mắt mở lớn, há mồm nhưng lại phát ra được thanh nào. Ninh Nhi biết chàng muốn gì, nàng dùng tay che môi của chàng lại, rồi vừa khóc vừa cười, chốc, đem mặt mình dán vào mặt chàng, dường như nàng muốn bao giờ tách ra nữa. . . . . .

      " vào hai câu sao?" Bên ngoài lều, Tôn Khang nhìn hai người thân mật bên trong, hỏi Tiết Đình.

      Tiết Đình cũng nhìn vào, ánh lửa nhảy nhót mặt , vẻ mặt cũng là bình tĩnh.

      " cần quấy rầy bọn họ." lạnh nhạt , dứt lời, hít sâu cái, nhìn Tôn Khang, "Ngươi làm việc quá mức, chẳng lẽ lại muốn đợi ở đây?"

      Tôn Khang cười khổ: "Nếu như ta xuống tay được, Đại Đô Hộ và Phó Đô Hộ cũng giết chết ta."

      Tiết Đình cười tiếng, vỗ vỗ vai , cùng chỗ khác. mặt tuyết lưu lại dấu chân nhàn nhạt, bóng đêm mênh mông, sao mờ đầy trời.

      Hết chương 63
      Trâu, hirari, Mizuki 1 thành viên khác thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      ☆, 64 Cảnh xuân tươi đẹp

      Những trận tuyết đầu mùa qua , bão tuyết quay cuồng, Tây Vực chính thức bước vào tiết đông giá rét.

      Trước khi cơn bão tuyết tiếp theo đến, quân cứu viện tới hộ tống Lâu Vũ Triệt và đoàn người đến Quy Tư.

      Thiệu Chẩn mặc dù giữ được mạng nhưng thương thế lúc tốt lúc xấu. May mà Quy Tư có lương y, lại có Ninh Nhi hết lòng chăm sóc, qua nửa tháng gian nan, thân thể mới từ từ chuyển tốt .

      Mùa đông ở Tây Vực so với Trung Nguyên dài hơn, tuyết cứ rơi mãi. Khi mùa xuân đến,băng bắt đầu tan, là gần tháng ba.

      Triều đình chuyển công văn bổ nhiệm đến, Bùi Hành Kiệm chính thức trở thành An Tây đại đô hộ, Lâu Vũ Triệt cáo lão về quê.

      Chức vụ Quan Sát Sứ của Tiết Đình cũng đến lúc mãn nhiệm. Đợi đến khi tuyết tan, đường lộ thông suốt, liền dọn dẹp hành lý, chuẩn bị xe ngựa, cùng Lâu Vũ Triệt trở về Trung Nguyên.

      Ngoài thành Quy Tư, ánh nắng tươi sáng, Bùi Hành Kiệm dẫn quan lại của An Tây đại đô hộ phủ dừng ở bên đường dùng rượu đưa tiễn.

      "Cơ nghiệp ở An Tây là tâm huyết của nhiều thế hệ, mong rằng Đại Đô Hộ thận trọng trông giữ đừng phụ lòng tiền nhân." Lâu Vũ Triệt với Bùi Hành Kiệm.

      Bùi Hành Kiệm thi lễ với Lâu Vũ Triệt, nghiêm mặt : "Kiệm xin vâng lời."

      Lâu Vũ Triệt mỉm cười gật đầu, đem ly rượu trong tay uống hơi cạn sạch.

      Bùi Hành Kiệm lại cùng đám người Tiết Đình từ biệt, khi nhìn thấy Thiệu Chẩn, ông cười cười: "Trí Chi lần này biết bao giờ mới gặp lại."

      Thiệu Chẩn cũng mỉm cười đáp lại: "Đại Đô Hộ nếu sau này cần đến, chỉ cần báo cho tiếng, Chẩn xin được dốc sức."

      Bùi Hành Kiệm vuốt râu, nhìn Ninh Nhi đứng ở bên cạnh chút, lắc đầu: "Chỉ sợ khi đó có người oán trách ta."

      Ninh Nhi nghe ra ông ý chỉ mình liền đỏ mặt, ngay sau đó, lại thấy ông nhìn mình : "Ta cùng Trí Chi từ biệt, muốn cùng Trí Chi uống chút rượu, kính xin Đỗ nương tử cho phép."

      Mọi người cười, mặt Ninh Nhi càng thêm đỏ, nàng nhìn Thiệu Chẩn chút, ngượng ngùng mím môi: "Chỉ cho phép uống chút."

      Bùi Hành Kiệm cười to, tự mình rót chút rượu vào chén, đưa cho Thiệu Chẩn.

      Thiệu Chẩn dùng hai tay nhận lấy, ngửa đầu uống hết.

      "Sau khi trở lại Trường An thế nào, tính toán tốt chưa?" Trước khi , Bùi Hành Kiệm hỏi Thiệu Chẩn.

      Thiệu Chẩn gật đầu: " tính kỹ rồi."

      Bùi Hành Kiệm nhìn sâu: "Ngươi có trí lại có dũng, thẹn với thanh danh cha ngươi năm đó. Những chuyện sau này, chúc ngươi mọi điều thuận lợi."

      Thiệu Chẩn mỉm cười, thi lễ với ông: "Đa tạ Đại Đô Hộ."

      Xe ngựa lên đường hướng về Trường An, trùng trùng điệp điệp xuyên qua những vùng đất yên bình.

      Trong gió vẫn còn mang theo hơi lạnh nhưng cây cối hai bên đường khoác lên màu áo mới. đồng cỏ bát ngát, thỉnh thoảng có thể thấy từng bầy thú nhàn nhã gặm cỏ, sức sống dồi dào.

      Đây là lần đầu tiên Thiệu Chẩn xa sau khi vết thương lành. Ninh Nhi ở trong xe ngựa nhìn Thiệu Chẩn ngồi lưng ngựa vẫn có chút yên lòng.

      "Chẩn lang, " lúc dừng lại nghỉ ngơi, nàng tới hỏi, "Vết thương của chàng còn đau ?"

      " đau." Thiệu Chẩn cười cười.

      Ninh Nhi vẫn yên lòng, sợ chàng dối mình, nửa tin nửa ngờ nhìn chàng hỏi: "?"

      "Đương nhiên là !" Thiệu Chẩn nháy nháy mắt, " tin ta cởi áo ra cho nàng xem." Dứt lời liền đứng dậy.

      Ninh Nhi thấy chàng cởi nút áo khoác, mặt liền đỏ bừng.

      "Chàng. . . . . . Mau dừng tay!" Ninh Nhi vừa bực mình vừa buồn cười, vội vàng giữ tay chàng lại.

      vui vẻ, bất chợt tiếng ho truyền đến, hai người quay ra nhìn, là Tiết Đình.

      Ninh Nhi vội vàng buông tay ra, mặt lại ửng đỏ, ngập ngừng gọi tiếng "Biểu huynh", quay sang trừng mắt với Thiệu Chẩn rồi vội vàng bỏ .

      Tiết Đình nhìn bóng lưng Ninh Nhi rồi nhìn Thiệu Chẩn, vẻ mặt vui đùa của thu lại nhưng khóe môi vẫn còn cong lên như cũ.

      Ở Quy Tư cả mùa đông, hai người hiểu biết nhau nhiều hơn chỉ chút. Mặc dù thể coi nhau như bạn bè chí cốt nhưng cũng còn thấy mặt nhau là giương cung bạt kiếm như trước.

      "Còn mấy ngày nữa mới đến Yên Kỳ, ngươi mỗi ngày đều cưỡi ngựa có chịu được ?" Tiết Đình hỏi.

      Thiệu Chẩn lấy làm quái lạ, ngờ Tiết Đình hỏi ra câu này. Ở Quy Tư khi mình nằm ở giường chỉ còn lại hơi tàn, Tiết Đình sang xem cũng thấy có nửa câu hỏi thăm. Thiệu Chẩn thậm chí hoài nghi đến xem mình hoàn toàn là bởi vì sợ mình nuốt mất biểu muội bảo bối của .

      "Chịu được." Thiệu Chẩn cười cười, xem , "Chỉ thế này tính là gì."

      Tiết Đình tiếp chuyện này nữa, lại hỏi: "Chuyện của ngươi với nàng chưa?"

      Mặt Thiệu Chẩn khẽ cứng lại, đáp:

      "Chưa ."

      "Vì sao ?"

      "Lúc này chỉ khiến nàng lo lắng." Thiệu Chẩn lạnh nhạt đáp.

      Tiết Đình nhìn chốc rồi gật đầu: "Ta cũng nghĩ như vậy." xong, nhìn Ninh Nhi bên kia chút, thở dài , "Ta cũng biết thành toàn cho các ngươi là tốt hay là xấu."

      ***

      Đến Yên Kỳ, đội ngũ nghỉ lại mấy ngày, Ninh Nhi hỏi Thiệu Chẩn: "Chẩn lang, chàng có muốn thăm mộ phụ thân chàng ?"

      Thiệu Chẩn suy nghĩ chút, lắc đầu: " ."

      "Vì sao?" Ninh Nhi có chút kinh ngạc.

      "Từ Yên Kỳ đến Dương Mộc có hơi xa, nếu ta thuận lợi làm liên lụy đến hành trình của mọi người." Thiệu Chẩn , nhìn Ninh Nhi chút, tai hơi nóng lên, ánh mắt sáng quắc, "Vả lại. . . . . . Ta muốn ngày sau xong chuyện rồi cùng với nàng."

      Ninh Nhi nghe được, mặt hơi đỏ lên, mắt nhìn chàng, trong lòng ngọt như mật.

      Qua Yên Kỳ, đường hướng về phía đông, sa mạc chạy dài ngừng. Đến Sa châu, băng tuyết hoàn toàn tan hết, xuân ý dạt dào.

      Năm ngoái, Tiết Đình xuất tiền xây chùa, đúc tượng, mang Ninh Nhi đến xem. núi đá, giàn giáo giống như mạng nhện, ngôi đình mới thành hình dáng, treo leo sườn núi.

      Ninh Nhi nhìn ngôi chùa núi đá, mái cong san sát nối tiếp nhau giống như Thiên cung.

      "Sau này, nơi này của biểu huynh rất đẹp." Nàng cảm thán.

      Tiết Đình gật đầu, cười cười: "Cái gì của ta, đừng quên muội và cha mẹ muội cũng có phần trong đó đấy."

      Ninh Nhi ngẩn ra, mỉm cười, mặt mày ngọt ngào.

      Tiết Đình nhìn nàng, trong lòng có chút nức nở. Mình xây dựng nơi này, vốn ước nguyện ban đầu là được cùng nàng trở thành người nhà, thành tâm thờ Phật.

      Vốn chính là người nhà, nàng là biểu muội. tiếng vang lên phản đối.

      Đúng vậy a, biểu muội. . . . . .

      Tiết Đình cười khổ, hít sâu mấy cái, suy nghĩ thêm nữa.

      Qua Sa châu cùng Qua Châu, rồi đến Lương châu, ốc đảo càng ngày càng nhiều, càng lúc càng lớn, sa mạc dần dần bị bỏ lại phía sau. Đội ngũ qua Tần Châu, chính là chuẩn bị đến vùng phụ cận kinh thành rồi.

      Khi tường thành Trường An hùng vĩ xuất ở phía xa, mọi người đều vui mừng khôn xiết.

      Tiết Đình phái người hầu phóng ngựa đưa tin về trước, Ninh Nhi nghĩ đến sắp được gặp lại cậu trong lòng hân hoan dứt, nhưng tưởng tượng đến những chuyện sắp tới nàng lại cảm thấy lo sợ.

      Nàng nghĩ lại mình từng muốn trốn cậu , biết ông có còn giận mình hay ?

      Còn Thiệu Chẩn nữa. . . . . .

      Nàng hướng ra ngoài xe nhìn trộm Thiệu Chẩn cưỡi ngựa, xoay lưng về phía nàng.

      Chuẩn bị tiến vào thành Trường An, Lâu Vũ Triệt tới trước mặt Thiệu Chẩn, nhìn : "Thiệu Chẩn, ngươi nghĩ kỹ chưa?"

      Thiệu Chẩn nhìn ông, lại nhìn đám người Tiết Đình Tiết Đình chút, gật đầu: " nghĩ kỹ."

      "Nghĩ kỹ cái gì?" Ninh Nhi hiểu nhìn bọn họ, lại thấy Lâu Vũ Triệt gật đầu cái, hai tiểu lại tới, tay cầm bộ gông xiềng.

      "Đây là làm gì? !" Ninh Nhi cả kinh, muốn tiến lên, lại bị Tiết Đình ngăn lại.

      "Chẩn lang!" Ninh Nhi vừa vội vừa sợ.

      Thiệu Chẩn vẫn bình tĩnh, để cho bọn họ đeo gồng xiềng vào mình.

      "Ninh Nhi." Chàng cười khổ, "Ta thể mang cái tên giả trở về, thể khiến thanh danh tổ phụ cùng phụ thân vì ta mà bị hoen ố."

      Ninh Nhi mở to mắt nhìn chàng, trong đôi mắt chứa đầy nước mắt.

      "Ninh Nhi, " Tiết Đình nhìn, có chút nhịn được : "Chuyện này cũng chỉ là làm cho có phép, những chuyện về sau, ta cùng với hai vị Đại Đô Hộ thương nghị thỏa đáng, phải chịu uất ức."

      Ninh Nhi gì, yên lặng nhìn Thiệu Chẩn, nước mắt chảy xuống, thấm ướt hai gò má.

      " thôi." Lâu Vũ Triệt thở dài, với Thiệu Chẩn.

      Thiệu Chẩn gật đầu, ép buộc mình đưa mắt rời khỏi Ninh Nhi.

      "Chẩn lang. . . . . ." Ninh Nhi cắn cắn môi, bất chợt la lớn, "Thiệu Chẩn!"

      Thiệu Chẩn dừng bước, quay đầu lại.

      Ninh Nhi lau nước mắt, nhìn chàng: "Chàng phải nhớ, nếu lần này chàng quay lại, ta liền cần chàng nữa. . . . . . cần chàng nữa!"

      Thiệu Chẩn sững sờ ở tại chỗ, nhìn nàng sâu, khóe mắt dường như có chút ửng hồng.

      "Được." Chàng khàn giọng , bên môi lại lên nụ cười, dứt lời, xoay người bước .

      Còn tiếp
      Mizuki thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :