1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dưỡng thú thành phi - Cửu Trọng Điện (Truyện VIP LQĐ Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 49: Dẫn nó ra ngoài giải sầu

      Editor: LimCa

      Mấy tên thái giám ngày càng khóc to, cúi lạy dập đầu liên hồi "Bệ hạ tha mạng, nô tài biết sai rồi, cầu xin bệ hạ tha mạng . . . . . ."

      "Đều do bọn nô tài phân biệt được nặng , tự tiện rời vị trí mới gây ra hỗn loạn, cầu xin bệ hạ tha mạng."

      Hơn mười người thái giám khóc lóc, tiếng dập đầu vang vọng khắp đại điện. thanh the thé hỗn hợp lan tràn khoảng, gây chói tai đến mức khiến mọi người chỉ muốn bịt lỗ tai.

      Trong hoàng cung, nơi có thể chơi đùa rất ít, mỗi ngày ngoài việc đám thái giám này nuôi nấng cá Phượng Kim Lân thời gian còn lại đều nhàn rỗi việc gì làm. Bọn họ biết ao Thanh Nguyên có nhiều người dám vào nên mới nổi lên ý định bí mật tụ tập với nhau để đánh bạc.

      Nếu trước đó bọn họ phát có người xông vào ao Thanh Nguyên kết quả nhất định như vậy.

      "Thời gian của trẫm phải dùng để nghe các ngươi giải thích." An Hoằng Hàn vỗ về bộ lông con chồn buộc nàng phải nằm đùi của .

      động tác đơn giản lại mang đến cho Tịch Tích Chi cảm giác ấm áp. Đầu thò ra nhìn xuống phía dưới, đám thái giám dập đầu đến chảy máu, mặt mũi trắng bệch còn giọt máu.

      Trong nháy mắt nàng quyết định ăn con cá kia, nàng nghĩ đến kết quả sau này. Ngay từ đầu, nàng chuẩn bị tâm lí chờ sau khi “gạo nấu thành cơm” (1) rồi khuyên An Hoằng Hàn bỏ qua cho đám thái giám, còn mình chịu trách nhiệm. ngờ An Hoằng Hàn chữ nào đến lỗi lầm của nó, ngược lại còn truy cứu trách nhiệm sao nhãng của đám thái giám.

      (1)Gạo nấu thành cơm: trong này ý , cứ ăn vào bụng rồi tính

      "Kéo xuống chém." An Hoằng Hàn trừng trị người phạm sai lầm chỉ có hai cách. là chết. Hai là sống bằng chết.

      Cho tới hôm nay chỉ có sủng vật Vân chồn có thể chọc giận An Hoằng Hàn mà vẫn còn bình yên vô sống đời.

      Lâm Ân hai bước, quay sang Ngô Kiến Phong : "Ngô thị vệ, chuyện này giao cho ngươi."

      Thân thể đám thái giám bò lổm ngổm sàn, nước mắt đẫm ướt cả khuôn mặt trông như loài chó bò mặt đất lúc bình thường, họ muốn bò đến trước mặt An Hoằng Hàn cầu xin tha thứ.

      Khuôn mặt An Hoằng Hàn chút biểu cảm, thờ ơ nhìn hành động của đám thái giám.

      Tịch Tích Chi chưa từng nghĩ đến máu lạnh đến vậy, chuyện này nàng cũng có mấy phần trách nhiệm. Huống chi, tội của bọn họ cũng quá lớn chỉ là lười biếng trốn đánh bạc mà thôi. Nàng thậm chí cho rằng cách An Hoằng Hàn xử phạt nô tài quá mức nghiêm khắc.

      Mạng sống chỉ có , mỗi người đều có quyền sinh tồn đời. Chỉ vì lỗi liền vô tình tước đoạt sinh mạng của bọn họ, làm vậy quá mức tàn nhẫn.

      Ngô Kiến Phong gọi hơn mười tên thị vệ bắt lấy đám thái giám nhao nhao hoảng loạn bỏ chạy. Tuy đám thái giám chuyên làm việc nặng nhưng sức lực so với những người học võ vẫn chỉ coi là rất yếu ớt. vũng vẫy được lâu, toàn bộ đám thái giám đều bị bắt phục tùng.

      Nàng dùng móng vuốt kéo vạt áo An Hoằng Hàn, phát giác để ý đến mình, Tịch Tích Chi thể làm gì khác đành nhảy đến trước mặt , gào thét kêu ‘chít chít’.

      "Làm sao? Ngươi lại muốn khuyên trẫm tha thứ đám nô tài này?" Cơ thể An Hoằng Hàn ngả ra sau, điều chỉnh tư thế thoải mái, thả lỏng người ngồi ngai vàng.

      Hai mắt bỏ qua chú ý với đám thái giám gào khóc ầm ĩ phía dưới, ánh nhìn chỉ rơi vào thân con chồn , "Ngươi còn nhớ buổi chiều đầu tiên trong bể tắm, trẫm qua với ngươi điều gì ? Trong hoàng cung cần tỏ ra đồng tình cuối cùng hại tự hại mình.”

      Nhưng. . . . . .

      Tịch Tích Chi vẫn thể nhẫn tâm.

      An Hoằng Hàn dạy lại sủng vật của mình, "Trẫm là vua của nước, nếu đều mang lòng dạ đàn bà khắp nơi chỉ tạo thêm phiền não cho bản thân. Trẫm cần nhất chính là uy nghiêm trong hoàng thất. Nếu lần này trẫm lại bỏ qua cho bọn họ người trong hoàng cung cũng biết sợ mà tùy tiện làm bậy."

      thể giống con chồn dễ dàng tha thứ, khoan dung cho mọi người.

      Ở nơi này, muốn sinh tồn là phải thời khắc biết dùng chiêu ‘giết gà dạo khỉ’ để tạo uy tín cho bản thân. chỉ có làm vậy mới khiến đám thần tử nô tài phía dưới khiếp đảm, có lòng mưu mô phản nghịch.

      Tịch Tích Chi nửa hiểu nửa , biết An Hoằng Hàn ngồi ở cao rất nhiều chuyện đều phải lý theo cách nhổ cỏ tận gốc. Nhưng nàng là con chồn bình thường, dùng thủ đoạn mưu mô gì trong triều.

      Nàng cố gắng khẽ động ống tay áo An Hoằng Hàn, ngừng kêu lên, muốn khuyên An Hoằng Hàn thu hồi hình phạt. Nhưng An Hoằng Hàn như ăn mất dây thần kinh(2), quyết tâm lay chuyển dư lại đường sống cho bọn họ.

      (2)Ăn mất dây thần kinh: ý chỉ quyết định ra thay đổi.
      "Hôm nay trẫm dạy ngươi đó là trái tim trở nên tàn nhẫn." An Hoằng Hàn ôm con chồn , quan tâm khắp người nó còn bẩn thỉu làm bẩn long bào của .

      Bởi vì từng có giáo huấn phải chịu phạt mấy lần trước, Tịch Tích Chi cuối cùng dừng khuyên bảo.

      An Hoằng Hàn xoa xoa trán nàng, "Nếu bọn chúng phạm sai lầm trẫm nắm được thóp(3). Vì vậy cuối cùng mọi chuyện đều do bọn tự hại chết mình, liên quan đến ngươi.”

      (3)Nắm thóp: ý nắm được điểm yếu, sơ hở, bắt được lỗi.

      An Hoằng Hàn biết con chồn này thích ôm trách nhiệm vào người, sợ nó nghĩ ra liền lên tiếng khuyên giải.

      Nếu đám thái giám lười biếng hoàn thành trách nhiệm trông coi cửa nguyên trì An Hoằng Hàn làm ra quyết định lần này. Bởi con chồn muốn ăn cá chỉ cần câu là được. Do đó gây ra nhiều hỗn loạn trước đó, đám thái giám cũng chiếm phần lớn trách nhiệm.

      Tịch Tích Chi tiêu hóa lời , chậm rãi ngẩng cái đầu đầy lông lên, gật đầu hai cái với An Hoằng Hàn, ý bảo hiểu rồi.

      Nhận hoàn cảnh mới có thể tự bảo vệ mình. Trong đầu nàng ràng biết được quy luật đó, nhưng chuyện làm lại là chuyện khác. Bởi vì hai từ ‘ cứu sống ’ sớm sâu vào trái tim nàng, đột nhiên bắt nàng phản lại điều ấy, nàng tuyệt đối thể làm được. Làm bất cứ chuyện gì đều cần có quá trình.

      Có lẽ do tự trách, mấy ngày nay Tịch Tích Chi rầu rĩ vui, cả ngày đều nằm đùi An Hoằng Hàn, chẳng buồn chỗ nào.

      Nhìn thấy tinh thần con chồn sa sút, lông mày An Hoằng Hàn nhăn lại rất sâu, mỗi ngày đều phân phó Ngự Thiện Phòng làm ít đồ ăn mà con chồn thích ăn. Lúc xử lý tấu chương, cũng thường phân tâm vuốt ve bộ lông con chồn , quan sát ánh mắt nó.

      Lâm Ân nhìn nhiều quá mức tự nhiên biết tâm tình bệ hạ tốt, mỗi ngày ông đều phải vừa run lẩy bẩy vừa hầu hạ bên cạnh bệ hạ. Lâm Ân cầm tấm thiếp mời vào điện Bàn Long, "Bệ hạ, Hữu Tướng đưa thiếp mời tới báo rằng ngày mai tổ chức tiệc đầy tháng cho cháu trai của ông ta ."

      An Hoằng Hàn suy nghĩ viễn vông, nghe được câu của Lâm Ân, tùy ý gật đầu.

      So với phản ứng An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi có vẻ hưng phấn hơn nhiều. Nàng chợt nâng lên đầu , nhìn tấm thiệp tay Lâm Ân, trong mắt như có ngọn lửa cháy muốn đốt đến tấm thiệp.

      Khó thấy được con chồn phục hồi được tinh thần, An Hoằng Hàn cúi đầu xem nó. Đột nhiên nghĩ đến, hoàng cung trừ phong cảnh tuyệt đẹp cũng chẳng có nơi nào đùa nghịch. Mấy ngày này, con chồn hầu như dạo hết khắp các nơi trong hoàng cung, chỉ sợ còn chỗ nào đem lại cảm giác mới mẻ cho nó. Huống hồ, hoàng cung to lớn, khắp nơi tồn tại mối nguy hiểm, con chồn vừa ra ngoài thường gặp phải đống phiền phức lớn, có lẽ nó sợ hãi nên mới dám huênh hoang loạn nữa.

      Dẫn nó ra ngoài giải sầu cũng được. . . . . .

      "Bệ hạ, làm theo thường lệ phân phó phủ Nội Vụ tặng lễ phẩm chúc mừng sao?" Lâm Ân cầm thiếp mời trình lên trước mặt An Hoằng Hàn, mực cung kính hỏi.

      Trước kia bất luận người nào đưa thiếp mời tới, bệ hạ chưa từng buồn liếc mắt xem qua, đều phân phó phủ Nội Vụ tự động chọn tặng phẩm đưa .

      Lâm Ân tưởng ông lại chuẩn bị nghe được chữ ‘ ừ ’ đólần nữa ——

      thanh lạnh lẽo của An Hoằng Hàn chậm rãi vang lên: "Chọn miếng Ngọc Như Ý, ngày mai trẫm tự mình đưa đến phủ Thừa Tướng."
      Trâu, ruatapchay90, minhminhle7 others thích bài này.

    2. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      A dang do Vo

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 50: Bánh Phù Dung ăn ngon tuyệt

      Editor: LimCa

      Con chồn tức khắc lên tinh thần, phủ Thừa Tướng nằm bên ngoài hoàng cung. Nàng xuyên qua lâu như vậy còn chưa từng xuất cung nhìn bên ngoài chút. Nàng thường nghe được những cung nữ chỗ nào bánh Cao Hoa Quế ăn ngon, còn đồ trang sức của cửa hàng nào làm đẹp mắt.

      Chít chít. . . . . . [Ta cũng muốn ].

      Ánh mắt Tịch Tích Chi lóng lánh nhìn An Hoằng Hàn, bộ dạng khó nén được sốt ruột.

      An Hoằng Hàn sớm biết chuyện này có thể làm con chồn trở nên vui sướng nhất định do dự, dẫn nó xuất cung du ngoạn.

      "Trẫm mang ngươi , ngươi ra sức vẫy đuôi làm gì, cũng phải chó con." Lông mày nhíu chặt của An Hoằng Hàn dần dần thả lỏng, khóe miệng nhếch lên chứa đựng ý cười.

      Giây phút nhìn thấy bệ hạ nở nụ cười, Lâm Ân cảm thấy may mắn từ tận đáy lòng, rốt cuốc nguy cơ được giải trừ, mỗi ngày cần cụp đuôi ứng xử(1) sợ hãi chọc giận mặt rồng(2).

      (1)Cụp đuôi ứng xử: ý hiểu là nhìn sắc mặt người khác mà đối đãi, biểu , thể dè dặt, e ngại cẩn thận trong từng hành động việc làm.
      (2)Mặt rồng: rồng biểu tượng của con vật cao quý, thường dùng để chỉ vua chúa ngày xưa => ý đến hoàng thượng.
      "Lâm Ân, ngươi lui xuống chuẩn bị ." An Hoằng Hàn khoát khoát tay, phân phó Lâm Ân nhanh chóng rời .

      Ngô Kiến Phong thấy bất cứ việc gì bệ hạ đều giao cho Lâm Ân làm, coi trọng mình nên liền trố mắt nhìn.

      Lâm Ân ngang qua , bỏ qua khiêu khích của , lướt nhanh ra khỏi điện Bàn Long.

      Hành động đó của Ngô Kiến Phong sao có thể lừa gạt được ánh mắt của An Hoằng Hàn.

      Ngay cả con chồn luôn luôn phản ứng chậm chạp cũng đúng lúc trông thấy màn vừa rồi. Trong lòng nàng cảm thán, người hay ghen tị lại biết nguy trang bản thân như ta sao có thể bình an vô ở lại bên cạnh An Hoằng Hàn lâu như vậy?

      Hôm nay bầu trời trong xanh, ánh nắng chan hòa, ấm áp chiếu khắp mặt đất, sức sống lan tỏa muôn nơi.

      Tịch Tích Chi biết hôm nay được ra khỏi cung nên mới sáng sớm nàng liền rời giường, vô cùng kích động. Ai ngờ đợi hết lúc này qua lúc khác, từ lúc An Hoằng Hàn lầm triều đến lúc hạ triều rồi lại Ngự Thư Phòng xử lý xong chính , đối phương còn thong dong điềm tĩnh phân phó thái giám thay quần áo.

      Tiểu Tuân Tử bưng bộ y phục hàng ngày màu xanh đậm trong tay, hai người cung nữ hầu hạ An Hoằng Hàn mặc quần áo.

      xuất cung để tham gia bữa tiệc dành cho cháu trai của Lưu Phó Thanh dĩ nhiên thể mặc long bào người. Dáng vẻ đấy quá mức nổi bật, ngộ nhỡ có thích khách đột kích ngay lập tức bị xác định trở thành mục tiêu?

      Con chồn gấp đến độ chạy vòng tròn xung quanh An Hoằng Hàn, mắt thấy sắp đến giữa trưa rồi, nếu cứ chậm trễ hơn nữa nàng có bao nhiêu thời gian để chơi.

      An Hoằng Hàn rất thích dáng vẻ lo lắng bồn chồn của nó, bình tĩnh nhìn nó , "Nếu ngươi muốn như vậy có thể trước, cần chờ trẫm."

      Con mắt nào của trông thấy nàng chờ vậy! Tịch Tích Chi thầm cắn răng, nàng liền bộ trước ra cửa, nhưng đám thị vệ trông coi quá nghiêm khắc, nàng mới vừa chạy đến cửa, nghĩ sao lại quay người chạy trở về.

      Mặc dù Tịch Tích Chi nàng học thuộc lòng bản đồ hoàng cung nhưng đối với những việc bên ngoài lại hoàn toàn biết gì. Hoàng Đô có mấy con phố, mấy cái ngõ, nàng còn đếm hết. Ngộ nhỡ nàng ra ngoài mình, bị đám gian thương có lương tâm bắt mang bán nàng biết tìm ai khóc đây.

      Nhiều cung nữ nhin được ‘xuy’ tiếng, tiếng cười phát ra khỏi miệng còn bả vai bọn thái giám cũng ngừng run run.

      " thôi, thôi, nhìn ngươi vội vàng kìa." An Hoằng Hàn mới mặc xong y phục liền ôm lấy con vật như quả cầu tròn màu trắng kia .

      Trải qua mấy ngày chăm sóc kĩ lưỡng, con chồn này nặng hơn trước. An Hoằng Hàn rất hài lòng với thành quả tỉ mỉ bồi dưỡng vật nuôi của mình, tóm lấy móng vuốt con chồn rồi mới bước chân ra ngoài.

      Lâm Ân và Ngô Kiến Phong đều đổi bộ thường phục(3), theo An Hoằng Hàn tiến về phía trước.

      (3)Thường phục: là quần áo mà người dân bình thường mặc.
      Trước cửa cung, chiếc xe ngựa bình thường đỗ. Bọn họ vừa ra ngoài liền lên xe ngựa ngồi, chiếc xe lắc lư tạm biệt hoàng cung nguy nga.

      Từ lúc ngồi lên xe ngựa, Tịch Tích Chi liền an phận. Do nàng đủ chiều cao nên hai chân sau đạp bắp đùi An Hoằng Hàn, còn hai móng vuốt ở trước vịn cửa sổ xe, nhìn chớp mắt ra ngoài.

      Đường phố ồn ào,người bán hàng mời khách gào thét, đâu đâu cũng có quán rượu, nhà trọ.

      Tịch Tích Chi trố mắt nhìn chằm chằm người dân qua lại, cái cổ duỗi thẳng vươn dài nhìn ra phía ngoài, bộ dáng như khao khát toàn bộ thân thể đều chen ra ngoài.

      An Hoằng Hàn ngồi tựa tấm da hổ, nhìn dáng vẻ hưng phấn của con chồn , khóe miệng vẫn luôn ý cười chưa biến mất. Chỉ cần con chồn chịu quay đầu nhìn lại, nàng nhất định phát ra ánh mắt vô cùng dịu dàng làm người ta phải đắm chìm trong đó.

      "Ngươi muốn rơi ra sao mà cái cổ còn định thò thêm ra bên ngoài nữa?" Thấy nửa của con chồn chen ra ngoài rồi, rốt cuộc An Hoằng Hàn cao giọng.

      Tịch Tích Chi chép chép miệng, lải nhải mấy tiếng. Đột nhiên nàng ngửi thấy được mùi thơm mê người. . . . . .

      Tịch Tích Chi thèm đến nỗi suýt chút chảy nước miếng, nước Phong Trạch chỉ nước mạnh dân giàu, đặc biệt hơn thức ăn ngon cũng rất nhiều. Tịch Tích Chi kiên quyết thừa nhận nó là con chồn chỉ biết ăn xong lại nằm, muốn trách trách người dân nước Phong Trạch rất biết cách ăn uống.

      Chít chít. . . . . . Mắt thấy xe ngựa sắp qua quầy hàng bán bánh Phù Dung, Tịch Tích Chi nhìn lưu luyến rời phía sau, đầu xoay thành góc vuông chín mươi độ, nhìn chằm chằm quầy hàng bán bánh Phù Dung ngày càng xa.

      "Dừng xe." An Hoằng Hàn vén rèm xe lên.

      Bên ngoài, Ngô Kiến Phong đánh xe liền nhanh chóng lôi kéo dây cương ngựa cho xe dừng lại.

      "Chủ tử, sao vậy?" Lâm Ân ngồi bên cạnh xe ngựa, quay đầu lại hỏi.

      An Hoằng Hàn phân phó : " trở lại mua hai phần bánh Phù Dung đến đây."

      Lâm Ân và Ngô Kiến Phong đều đồng thời kinh ngạc đến ngây người, từ khi nào bệ hạ của bọn họ nếm qua loại thức ăn bình dân khô cứng đấy. Sao hôm nay ngài lại trở nên khác thường ra lệnh cho bọn họ mua bánh Phù Dung?

      Bánh Phù Dung rất phổ biến ở dân gian, là món ăn đặc biệt rẻ tiền.

      An Hoằng Hàn nhướng mày, "Còn mau ."

      Con chồn ra sức gật đầu, tiến tới bên cạnh An Hoằng Hàn kêu lên chít chít. Có người chủ nhân thế này, nàng có lộc ăn.

      người Lâm Ân có tiền xu, ông ném thỏi bạc vụn cho người bán hàng rong, bảo cần trả lại tiền lẻ, rồi bưng hai phần bánh Phù Dung trở lại xe.

      Người bán hàng rong nhìn bóng lưng của ông, liên tục khen ngợi khách quan hào phóng, ngừng cám ơn.

      Nhận lấy bánh Phù Dung, An Hoằng Hàn đưa con chồn khối trước, ra phía ngoài: "Tiếp tục chạy ."

      Màn xe buông xuống lần nữa, xe ngựa lại lắc lư chạy.

      Hai móng vuốt của Tịch Tích Chi cầm bánh Phù Dung, mỗi lần cắn, bánh Phù Dung liền in lại dấu răng cong cong.

      An Hoằng Hàn thấy con chồn ăn say sưa ngon lành cũng cắn miếng. Chiếc bánh sần sùi khô cứng mang theo đặc trưng của món ăn. Hương vị như thế thể nếm được trong hoàng cung.

      Khó trách con chồn thích. . . . . .

      Có lẽ, cho người kêu người bán hàng rong bánh Phù Dung bắt vào hoàng cung chuyên môn làm bánh cho con chồn là ý kiến tồi.

      Vừa hay lúc người chồn ăn xong bánh Phù Dung xe ngựa dần dần dừng. Giọng Ngô Kiến Phong truyền tiến tới, "Bệ hạ, đến phủ Thừa Tướng."

      An Hoằng Hàn lau sạch móng vuốt cho con chồn , nghe thấy vậy, thản nhiên đáp tiếng.

      Lưu Phó Thanh sớm nghe được tin, vội vàng ra khỏi phủ nghênh đón thiên tử(4) giá lâm.

      (4)Thiên tử: nghĩa là con trời ý chỉ hoàng đế.
      Chỉ có số ít người biết lần này bệ hạ xuất cung. Vì vậy, Lưu Phó Thanh dám tuyên hô, "Cung nghênh chủ tử, chủ tử nguyện ý đến tham gia tiệc rượu làm cho vi thần cảm thấy vinh hạnh."

      Bên trong xe ngựa rất lâu có động tĩnh, sắc mặt Lưu Phó Thanh có phần hơi cứng ngắc.

      Ánh mắt mấy tên thủ vệ trông cửa đều hướng phía này trông đến, trong lòng thầm giật mình, người này có mặt mũi lớn(5), dĩ nhiên có thể để cho Hữu tướng Lưu đại nhân tự mình ra ngoài gặp mặt, cũng biết là đại nhân vật nào.

      Lưu Phó Thanh chớp mắt ra ý bảo Lâm Ân nhắc nhở bệ hạ nên ra.

      Gương mặt Lâm Ân trở nên đau khổ, bệ hạ nghĩ ra ông còn có biện pháp gì. Lại kêu lần nữa, bên trong xe ngựa vẫn có ai phản ứng. Đón lấy ánh mắt của Lưu Phó Thanh, Lâm Ân đành phải nhắm mắt hít sâu, vén rèm xe lên góc, nhìn vào bên trong thưa, "Bệ hạ, đến phủ Thừa Tướng."

      Mọi người nhìn cảnh tượng bên trong xe ngựa phải mất lúc lâu mới hoàn hồn.

      An Hoằng Hàn cầm khăn trong tay, nhàng lau miệng cho con chồn . Bộ dáng tỉ mỉ săn sóc như phải hình ảnh chân . Giống như nghe thấy bọn họ la lên, An Hoằng Hàn chỉ để ý làm sạch móng vuốt với miệng con chồn , rồi mới chậm rãi ngẩng đầu lên, "Trẫm lúc nào cho phép ngươi vén rèm xe lên?"

      thanh lạnh lùng hà khắc có chút phập phồng.
      Trâu, ruatapchay90, Sữa Chua5 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 51: Nếu như ngươi thích trẫm cho ngươi

      Editor: LimCa

      Lâm Ân bị dọa sợ lập tức rút tay về, hai đầu gối quỳ bộp xuống đất, giọng the thé hô: "Chủ tử tha mạng, nô tài biết sai rồi."

      bởi vì màn kia mà lúng túng, vẻ mặt An Hoằng Hàn tự nhiên, ôm con chồn , nhấc chân ra khỏi xe ngựa, ngang qua Lâm Ân lạnh lùng : "Phân biệt ràng ai mới là chủ tử của ngươi, trẫm cần nô tài cứng đầu cứng cổ."

      Mỗi chữ đều nặng nề gõ vào trong lòng Lâm Ân, Lâm Ân ngừng dập đầu, thái độ sợ hãi, "Nô tài biết sai, lần sau dám tái phạm, cầu xin chủ tử tha thứ cho nô tài thêm cơ hội."

      Ánh mắt An Hoằng Hàn lạnh lùng quét về phía Lưu Phó Thanh, chỉ cái rồi nhanh chóng thu hồi, nhanh đến làm người ta phát được.

      Tịch Tích Chi nháy mắt mấy cái, nghĩ thầm, An Hoằng Hàn bá đạo. Mỗi lần bắt được sai lầm tuyệt đối dễ dàng tha thứ người ta. Ở dưới mắt chỉ có thể nơm nớp lo sợ sống qua ngày. Trong phủ Thừa tướng kết đèn giăng hoa, tiếng chiêng trống vang dồn dập, chỉ đứng ở bên ngoài cũng có thể nghe được thanh huyên náo bên trong.

      muốn lãng phí thời gian nữa, Tịch Tích Chi giật ống tay áo An Hoằng Hàn , nhìn hướng cửa chính phủ Thừa Tướng, kêu lên chít chít.

      Hôm nay là tiệc đầy tháng của cháu trai Hữu Tướng, coi như nể mặt ông ta nên cũng nên có máu. An Hoằng Hàn cất bước vào bên trong, , "Quỳ ở chỗ này suy ngẫm cho tốt."

      Mặc dù cổng chính Phủ Thừa Tướng có nhiều đám người bình dân lưu lại, nhưng hôm nay phủ Thừa Tướng náo nhiệt như thế, người ta lui tới ít. Ai muốn tham gia tiệc rượu trước hết đều phải qua cổng chính, mỗi ánh mắt đều tò mò nhìn Lâm Ân.

      Trong đó còn có vài vị đại thần nhận ra ông là đại tổng quản, kinh ngạc hô lên: "Tổng quản Lâm, sao ngài quỳ gối chỗ này?"

      Đại thần sáng suốt nhìn thấy Lâm Ân ở đây, lập tức đoán được bệ hạ khẳng định cũng xuất cung rồi.

      Mặt mũi Lâm Ân mất sạch, vẻ mặt đau khổ : "Vì sao sái gia(1) quỳ gối nơi này đại nhân suy nghĩ chút chẳng phải biết?"

      (1)Sái gia: ý chỉ bản thân, tự xưng “Ta”

      Tòa nhà phủ Thừa Tướng rất lớn, trang hoàng lại rất giản lược, hề trang hoàng xa hoa giống như những đại thần khác. Đó là nguyên nhân khiến phủ Thừa Tướng có phong cách bất đồng với người khác, giống như con người của Lưu Phó Thanh vậy.

      Bên kia đại sảnh, vị tổng quản tay cầm bút viết tình hình quà tặng khách mời đưa tới. Ngô Kiến Phong bưng rương đựng Ngọc Như Ý tới bên kia ghi danh.

      Đôi mắt Tịch Tích Chi sáng lên nhìn đông nhìn tây. Rất nhiều mỹ nữ gia quyến tụ tập chỗ chuyện phiếm, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười cười ‘ha ha’. Mấy nữ tử trẻ ngẫu nhiên còn ngừng đánh mắt sang nhìn về hướng An Hoằng Hàn bên này, hai mắt tỏa ra nồng nhiệt, háo sắc.

      Tịch Tích Chi ngẩng đầu , móng vuốt dùng để chống cằm, trịnh trọng gật đầu. Chủ nhân nàng đích thực rất tuấn tú, từ khi bước vào cửa chính phủ Thừa Tướng, hầu như mọi ánh mắt của những nữ tử đều đặt ở người .

      ra đám nữ tử nhìn thấy An Hoằng Hàn liếc mắt đều phát ra con vật trong ngực.

      Có người nào có thể so với nam nhân ‘ có tình ’ đẹp trai, lại còn có sức hấp dẫn? Vào thời điểm nào đó, nuôi sủng vật dành để tán chắc chắn làm được ít việc lớn.

      Bị mọi người nhìn chăm chú, Tịch Tích Chi thấy được tự nhiên, nép vào trong ngực An Hoằng Hàn, kéo qua tay áo của đắp lên người mình, ngăn trở tầm mắt người khác.

      Y phục bị con vật màu trắng nào đó kéo lộn xộn, nhưng An Hoằng Hàn chút tức giận mặc con chồn làm loạn ở trong lòng .

      Lưu Phó Thanh có rất nhiều việc, thỉnh thoảng có người đến trước mặt ông ta chúc mừng, những điều tốt lành.

      Bà vú ôm đứa bé đưa cho Lưu Phó Thanh. Đứa trẻ vừa đến trong ngực Lưu Phó Thanh liền cười ‘hi hi’, gương mặt tròn như cái đĩa, có đặc điểm mập mạp của con nít.

      Từ xưa đến nay, Tịch Tích Chi rất thích trẻ con, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy đứa bé liền bị hấp dẫn qua.

      ngờ lão già Lưu Phó Thanh xấu xí này có cháu trai đáng đến vậy.

      "Chủ tử ngồi bên này." Lưu phó ôm đứa trẻ trong tay, chỉ hướng chủ tọa.

      Người nào biết chủ tọa là vị trí ngồi của chủ nhà, Lưu Phó Thanh dám thất lễ với An Hoằng Hàn, lại càng dám an bài tiện an bài vị trí ngồi cho An Hoằng Hàn chỉ có thể nhường ra chỗ ngồi của mình.

      An Hoằng Hàn liếc mắt nhìn, lắc đầu : " cần, chuyện xuất cung nên báo ra."

      công khai thân phận, nếu đoạt vị trí chủ nhà đảo khách thành chủ.

      Tuy vậy, Lưu Phó Thanh cũng dám sơ suất, kéo ra chỗ ngồi bên cạnh, " bằng liền ngồi ở đây ?"

      An Hoằng Hàn gật đầu, phất phất tay áo, ngồi vào vị trí kia.

      Sắp đến giữa trưa, Lưu Phó Thanh thấy tân khách đến sai biệt lắm, ông hỏi thăm nhà bếp nấu thức ăn xong chưa để chuẩn bị dọn thức ăn lên.

      Đúng lúc này ngoài cửa gã sai vặt đột nhiên vào. . . . . .

      "Tả Tướng đại nhân(2) sai nô tài tới tặng lễ đại nhân Lưu(3)." Gã sai vặt có vẻ rất lễ độ, bái người với Lưu Phó Thanh.

      (2)Tả Tướng đại nhân: đây là chỉ chức quan võ, ở đây từ ‘Tả Tướng’ là chức vụ lên cần đặt trước từ xưng hô là đại nhân để thể thân phân người được nhắc tới.

      (3)Đại nhân Lưu: ‘Lưu’ là họ trong tên của nhân vật nên được đặt sau danh từ xưng hô ‘Đại nhân’

      Ai cũng biết Tả Tướng và Hữu Tướng bất hòa với nhau, ngờ lão gia hỏa Tư Đồ Phi Du lại sai người mang lễ vật đưa tới.

      "Chủ tử nhà nô tài ngăn nước lũ cho nên thể tham gia tiệc đầy tháng của cháu ngài và mong ngài thứ tội. Nhưng chủ tủ nhất định phải đưa lễ vật đến phủ." Gã sai vặt lấy cái hộp từ trong túi áo ra. Chiếc hộp được chế tạo cực kỳ tinh xảo, bên được điêu khắc hoa văn thủ công thuộc vào hạng nhất.

      Tịch Tích Chi thò ra đầu muốn nhìn xem bảo bối gì.

      "Đại nhân Tư Đồ ngờ có lòng." Lưu Phó Thanh ngoài cười nhưng trong lòng cười, ôm đứa bé vỗ vỗ.

      Gã sai vặt mở ra hộp , bên trong đặt chiếc lắc tay được xâu thành chuỗi từ ngọc Phỉ Thúy, ở viên Phỉ Thúy giữa được điêu khắc thành hình con bướm, xem xét tay nghề thủ công dây chuyền này khó có thể bắt bẻ, có thể nó vô giá.

      Lưu Phó Thanh nắm bắt được ý đồ của Tư Đồ Phi Du, với quan hệ đối địch giữa hai người bọn họ lão già kia có thể bỏ ra nhiều tiền chúc mừng đầy tháng của cháu trai ông sao?

      Tịch Tích Chi lập tức trừng lớn mắt khi nhìn thấy chuỗi hạt châu, nàng quả thể tin được. . . . . .

      Người phàm nhìn bằng mắt thường nhận ra, Tịch Tích Chi lại có thể thấy rất ràng. Ở trong mắt mọi người, lắc tay bằng chuỗi Phỉ Thúy hoàn toàn là đồ trang sức cao cấp, nhưng bằng ánh mắt Tịch Tích Chi nhìn mọi thứ giống vậy.

      Tịch Tích Chi đưa móng vuốt ra liền muốn đoạt , ngờ An Hoằng Hàn phát nó khác thường, lập tức đè lại móng vuốt con chồn .

      Bữa tiệc này tổ chức ở phủ Lưu Phó Thanh. Mọi người đều phải đưa quà mừng, dù An Hoằng Hàn là vua nước cũng thể cướp đoạt trắng trợn. Nếu truyền ra ngoài quan hệ giữa và Lưu Phó Thanh rơi vào tình hình xấu. Hơn nữa, mặt mũi vị hoàng đế như mất hết.

      An Hoằng Hàn chỉ cho rằng con chồn thích chuỗi hạt châu kia, vỗ vỗ sống lưng nó, trấn an : "Nếu ngươi thích trong hoàng cung còn nhiều mà, ngươi muốn bao nhiêu, trẫm cho ngươi bấy nhiêu."

      Tịch Tích Chi căm phẫn trừng mắt, An Hoằng Hàn hoàn toàn hiểu nhầm ý tứ của con chồn nàng rồi.

      Lúc này, gã sai vặt cầm lắc tay bằng chuỗi Phỉ Thúy lên, "Đại nhân Lưu, chủ tử nhà nô tài lúc đưa đến phải để cho tiểu thiếu gia đeo xem có thích hợp hay ."

      phen làm người ta tiện từ chối.

      Lưu Phó Thanh cũng nghi ngờ nhiều, trong lòng thầm chỉ là cái lắc tay mà thôi có quá lớn nguy hiểm.

      "Cũng được." Lưu Phó Thanh nhàng nâng cánh tay đứa trẻ.

      Gã sai vặt lập tức đeo chiếc lắc tay Phỉ Thúy vào cổ tay đứa trẻ, hài lòng câu: "Ồ, chủ nhân nhà nô tài tinh mắt, đeo lên lỏng chặt mà vừa vặn."
      Trâu, ruatapchay90, minhminhle4 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 52: Con chồn tự chủ trương(*)

      Editor: LimCa

      (*)Tự chủ trương: ý tự ra quyết định rồi làm theo ý mình, cần hỏi hay xin phép người khác.

      Lời của gã sai vặt làm Tịch Tích Chi giận đến dậm chân. Chuỗi hạt châu Phỉ Thúy này có thể tùy tiện đeo sao? Từng đợt từng đợt sợi khí màu đen quay quanh lắc tay vừa nhìn liền biết là vật chẳng lành.

      Đứa bé vừa mới sinh ra lâu, có chút sức chống cự nào. Nếu hắc khí xâm nhập vào trong cơ thể, nhược đầu óc ngu si tứ chi tàn tật, nặng tử vong.

      Rốt cục Tả Tướng và Hữu Tướng có hận thù lớn bao nhiêu mà lại liên lụy đến đứa bẻ yếu ớt vô tội.

      Đứa bé dường như cũng cảm thấy thoải mái, nhất thời khóc lên thành tiếng.

      Tịch Tích Chi chỉ có thể lo lắng suông, nhìn từng luồng hắc khí dọc theo cổ tay của đứa trẻ chui vào da nó.

      Trong tất cả đám người có mặt ở đây chỉ có mình con chồn nàng biết được chân tướng việc, Tịch Tích Chi cho dù cấp bách hơn nữa cũng ai có thể hiểu suy nghĩ trong lòng nàng.

      "Ngoan, khóc khóc, hôm nay ngày đầy tháng của cháu, sao có thể khóc nào? Lâm nhi ngoan, đừng khóc." Lưu Phó Thanh rất ưa thích cháu trai, cầm khăn tay lên lau nước mắt cho đứa trẻ, vừa qua lại dụ dỗ đứa bé.

      Tịch Tích Chi nhanh chóng nhìn phía gã sai vặt, trong nháy mắt phát khóe miệng treo nụ cười nham hiểm, quả nhiên là bụng dạ khó lường đến đứa trẻ vô tội cũng xuống tay được.

      Chít chít. . . . . . Tịch Tích Chi chịu buông tha, vẫn muốn xông đến hướng đứa bé.

      An Hoằng Hàn nóng nảy vỗ vào người nó, ra hiệu nó an phận ngồi im. Trong trường hợp này chỉ cần kiên nhẫn liền rơi vào bẫy.

      Tịch Tích Chi cũng hiểu đạo lý đó nhưng trong lòng nàng rất gấp gáp. Nếu đứa đeo lắc tay ngày nó nhất định mất mạng.

      Hắc khí quay xung quanh lắc tay Phỉ Thúy ngày càng nhiều, chắc hẳn uy lực tầm thường. Nhưng bây giờ linh khí nàng còn đủ tinh lọc toàn bộ những sợi hắc khí đó, chỉ có thể phòng tránh nó.

      Chậm trễ giây đứa bé nguy hiểm hơn phần.

      "Chuỗi lắc tay Phỉ Thúy kia có gì hay? Trong hoàng cung còn nhiều lắc tay xinh đẹp, chờ sau khi chúng ta trở về, đồ trang sức, châu báu cho ngươi tha hồ chọn, hôm nay đừng gây chuyện cho trẫm." An Hoằng Hàn hoàn toàn cho rằng con chồn coi trọng chuỗi lắc tay kia mới an phận như vậy, trong lòng cũng có chút nóng nảy.

      Lời Tịch Tích Chi trách mắng ra khỏi miệng hoàn toàn biến thành trận tiếng kêu ‘chít chít’.

      Tiếng con chồn kêu gây huyên náo quá mức, ánh mắt của rất nhiều tân khách đều tập trung vào bên này của An Hoằng Hàn, khi nhìn thấy bóng dáng của còn có con vật trong ngực , liên hệ với tin đồn mấy ngày gần đây trong hoàng cung, rất nhiều người liền biết được thân phận của .

      Đối phương phơi bày thân phận nên những người còn lại cũng giả vờ ngây ngốc làm , chẳng qua mỗi tiếng cử động đều càng trở nên thận trọng cẩn thận hơn.

      " ồn áo." An Hoằng Hàn im lặng rất lâu, đột ngột trầm giọng cất tiếng .

      Trong lòng Lưu Phó Thanh nhất thời hồi hộp, sợ bệ hạ giận lây sang cháu trai của mình, vội vàng đưa đứa bé cho bà vú, "Ngươi trước hết ôm nó xuống dỗ , lúc nữa ta đến nhìn."

      Theo đứa trẻ rời sân, đại sảnh lại trở nên yên tĩnh.

      ra Lưu Phó Thanh lo lắng dư thừa, nguyên nhân làm An Hoằng Hàn thế là do sợ con chồn trong ngực ngộ nhỡ kiềm chế được tính nết, xông lên giành lễ vật của đứa bé. nâng chung trà lên, nhấp ngụm, mỗi động tác tùy ý của An Hoằng Hàn đều tràn đầy khí phách vương giả.

      Ai cũng biết nam nhân ngồi ở chỗ đó phải nhân vật đơn giản, mặt mỗi người đều mang phần thận trọng.

      "Mở. . . . . . Khai tiệc thôi." Lưu Phó Thanh giơ ống tay áo lên lau mồ hôi.

      Tại sao buổi tiệc rượu tốt đẹp như thế lại biến thành thế này.

      Nhớ tới đứa cháu trai của mình, Lưu Phó Thanh lại buồn bực trận. Từ khi sinh ra, đứa trẻ này khóc nháo, thế nào hôm nay khí vui mừng như vậy trái lại khóc ‘oa oa’?

      Mặc dù thức ăn phủ Thừa Tướng bằng mỹ vị trong hoàng cung nhưng lại có hương vị khác. Món ngon bày đầy bàn, mùi thơm xông vào mũi.

      Trong đầu Tịch Tích Chi còn nghĩ đến chuyện đứa bé nên dù khẩu vị tốt vô cùng nhưng khi nhìn bàn đầy món ngon lại mất hứng thú ăn uống. Có thể cứu, Tịch Tích Chi nhất định cứu. Huống hồ, Lưu Phó Thanh là Hữu Thừa Tướng trong triều, nếu nàng có thể giúp ông ta cứu cháu mình mạng ông ta thiếu nợ nàng ân tình.

      Nếu tương lai có lúc cần nàng có thể đòi lại ân tình mà Lưu Phó Thanh nợ.

      An Hoằng Hàn gắp hai miếng thịt đút cho nàng, Tịch Tích Chi ăn vào cảm thấy vô vị. Nàng lắc đầu , nhìn về phía tân khách ngồi đầy chung quanh, sau đó làm ra quyết định. Móng vuốt nàng đập mạnh lên bắp đùi An Hoằng Hàn, kêu ‘chít chít’ tiếng, báo cho tiếng, rồi đột ngột nhảy khỏi bắp đùi của .

      Bởi vì trong đại sảnh đặt đều là bàn tròn, mười người bàn. Rất nhiều tân khách đều tập trung mời rượu và dùng bữa, để ý đến vật dưới mặt bàn. Tịch Tích Chi thuận lợi xuyên qua phía dưỡi những cái bàn tròn, đuổi theo về phía bà vú rời khỏi.

      An Hoằng Hàn nhìn này quả cầu trắng như bôi dầu chân dần dần biến mất. nâng lên chung trà, uống hớp. Nước trà đắng chat nơi đầu lưỡi khiến người ta còn cảm nhận được mùi vị còn đọng lại. Lưu Phó Thanh thấy chủ nhân của con chồn thiếu dạy dỗ kia mãi lên tiếng nên dám tự chủ trương rời khỏi bàn.

      Chỗ ngồi Lưu Phó Thanh ngay bên cạnh An Hoằng Hàn, cảnh rời của con chồn trốn được tầm mắt người khác nhưng giấu giếm được ông.

      "Chủ tử, có muốn kêu người đuổi quay lại ?" Gần đây Lưu Phó Thanh cũng nhận được ít tin về việc con chồn được hưởng sủng ái nhất của bệ hạ.

      " cần, kệ nó , qua vài giờ nữa nó tự quay trở lại." An Hoằng Hàn hề lo lắng con chồn chạy trốn, bởi vì trừ mình ra, còn có những cây đại thụ nào con chồn còn có thể leo?

      Là người cũng đều chọn ưu tú.

      Chủ nhân tốt như còn cần có lý nào theo người khác.

      Về có thể có thể lưu lại lòng của con chồn hay , về điểm này, An Hoằng Hàn rất có tự tin.

      Những người ngồi chung bàn với An Hoằng Hàn và Lưu Phó Thanh đều là đại thần nổi danh triều đình, tất cả đều thuộc phe Lưu Phó Thanh.

      Bọn họ có vẻ tương đối quen thuộc, thỉnh thoảng chuyện mấy câu. Bởi vì có bệ hạ ở nên trọng tâm câu chuyện của bọn họ cũng mở rộng nhiều.

      An Hoằng Hàn coi như nhìn thấy, nghe được cái gì, đều tự thân ăn đồ ăn, chút tâm tư để tâm đến những người khác.

      Tịch Tích Chi mới xuyên qua đại sảnh đến hành lang hậu viện liền lạc đường. Phủ Thừa Tướng lớn lớn, cũng . Bà vú rời lâu như vậy, cũng biết nàng đường nào ở ngã ba này.

      Tịch Tích Chi dừng ở giữa cửa ngã ba, do dự quyết định được.

      Đột nhiên thanh rầu rĩ truyền đến, Tịch Tích Chi lỗ tai run lên, lập tức trốn vào bụi hoa. Hai tỳ nữ mi có khuôn mặt thanh tú bưng sữa dê tay, vội vã qua bên cạnh chỗ Tịch Tích Chi nấp.

      "Ngươi tiểu thiếu gia sao vậy nhỉ? Từ sau khi trở về từ đại sảnh, ngài ấy vẫn khóc ngừng. Theo ta thấy nhất định là trúng tà, nghe mắt đứa bé có thể nhìn thấy đồ vật mà người trưởng thành nhìn thấy, ngươi ngài ấy nhìn thấy cái gì?" thanh thanh thúy của nữ tử mang theo sợ hãi .

      Tỳ nữ còn lại có vẻ khá chín chắn, quát mắng nàng kia câu: "Lời như thế chúng ta nên sao? Ngộ nhỡ bị Hữu Tướng đại nhân nghe được, ngươi nghĩ bị ăn đòn sao? Trẻ con khóc lóc sướt mướt là chuyện rất bình thường, đừng kinh ngạc, khéo chính là đói bụng, nếu bà vú cũng phân phó chúng ta chuẩn bị sữa để đút."

      Nghe các nàng đối thoại, Tịch Tích Chi biết họ muốn đâu.

      Đợi hai người tỳ nữ cách khoảng, Tịch Tích Chi trốn tránh liền xuất , bốn chân nhanh chóng đuổi theo.
      Trâu, ruatapchay90, minhminhle2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :