1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Cô nàng lính đặc chủng xinh đẹp - Tinh Nhị S (Hoàn) Truyện VIP LQD

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14: Mỗi ngày kiss, tình , dạy em.

      Kiều Âu kéo Lam Thiên Tình đến góc lặng lẽ của yến hội, ngón tay thon dài đẩy màn che đỏ thẫm quý giá, vào.

      “Phù ~”.

      Lam Thiên Tình thở hơi như trút được gánh nặng, ngước mắt nhìn từng đám mây ngoài cửa sổ sát đất, đèn hoa vừa lên, xuất thần trong nháy mắt, đẹp quá. nhớ tới cửa sổ cỡ bàn tay của mình, chỉ có thể nhìn bầu trời mông lung, giống như con ếch đáng thương tội nghiệp ngồi ở đáy giếng. Nhưng bây giờ lại có thể đứng ở cao, cúi xuống ngắm nhìn bóng đêm tuyệt đẹp.

      nhàng nhắm mắt, ai có thể cho biết, đây có phải là giấc mông xa hoa và duy mĩ hay ?

      “Tình Tình ~”.

      Kiều Âu giọng nỉ non, ôn nhu ôm vào trong ngực, đôi môi hôn lên cái trán mềm mại của , giống như làm nũng với người .

      “Tình Tình, cảm ơn em, cảm ơn em vừa rồi dũng cảm vì ”.

      Lam Thiên Tình mở to mắt, cẩn thận suy nghĩ nguyên nhân Kiều Âu ra những lời này. Nhưng mà nghĩ mãi cũng ra được.

      Kiều Âu nhàng mỉm cười nhìn đôi mắt lưu ly chớp chớp của , rất muốn cắn khuôn mặt nhắn đỏ bừng của miếng, lại sợ dọa đến . cố gắng điều chỉnh hô hấp, khống chế cảm xúc vui sướng từ sâu trong linh hồn mình, khàn giọng :

      “Vừa rồi có phải em ghen hay ?”.

      Lam Thiên Tình nuốt ngụm nước bọt, trong ánh mắt dường như có dòng nước xoáy, hấp dẫn , nhưng lý trí lại cho biết, vừa rôi nghênh chiến với Bùi Thanh Đình, phải vì ghen mà vì cam lòng. giữ gìn tình , mà là tự tôn.

      Nhưng đối mặt với đôi mắt thâm tình có thể nhấn chìm trong ôn nhu, lời đến miệng lại dám ra.

      Trong lòng có chút day dứt, vừa rồi là lợi dụng lòng của với .

      Kiều Âu thấy Lam Thiên Tình đột nhiên trầm mặc, cũng nóng lòng, lựa chọn chờ đợi, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào , dường như vô cùng ôn nhu, lại cực kỳ uyển chuyển.

      , em, em biết cái gì là tình ”.

      ảo não cúi đầu, suy nghĩ lúc lâu, cuối cùng lại câu như vậy.

      Kiều Âu nghe vậy sửng sốt, trả lời như vậy là thừa nhận hay là phủ nhận?

      Nhìn bộ dạng ảo não thất bại của , vô tội lại đáng , Kiều Âu cũng muốn so đo. Mặc kệ, dù sao chỉ cần nhận định ghen là được rồi!

      “Tình Tình, vậy để dạy em, cái gì là tình , có được ?”.

      Tiếng làm người ta say mê, hơn nữa Kiều Âu còn dùng khuôn mặt tuấn tú đắm đuối, sói xám dụ dỗ con thỏ đương nhiên phải có khúc dạo đầu. Nhất là đôi mắt chỉ chăm chú nhìn , tràn ngập si mê và khát vọng, giống như chỉ cần chữ “”, có thể thương tâm rơi vào bước đường cùng.

      Lam Thiên Tình lờ mờ.

      dạy em thế nào?”.

      Kiều Âu bình tĩnh nhìn , nhìn hết hoảng loạn và vô thố của , thích ngây ngô và ngọt ngào của , càng muốn được nếm hương thơm say lòng người của . trả lời Lam Thiên Tình, mà nở nụ cười, trong ánh mắt lóe lên ý cười.

      “Ưm ~”.

      Đằng sau ót đột nhiên bị bàn tay to dùng sức giữ lấy, hai cánh môi nóng cháy hề báo trước dán lên đôi môi , Lam Thiên Tình chỉ thấy toàn thân như bị điện giật, cả người bỗng nhiên nhũn ra. lưng, bàn tay to dùng sức đỡ lấy , kéo cả người dính sát vào thân hình cao lớn ấm áp.

      Động tác Kiều Âu cũng trúc trắc, lại sợ dọa đến , vì thế chỉ nhàng liếm cánh môi , lại hơi hơi mút lấy, cạy mở hàm răng ra, càng dùng bàn tay to của mình chạy đến những nơi mẫn cảm cơ thể , ăn đậu hũ của .

      Dưới suy nghĩ của Kiều u, cho dù rất muốn nhưng mà lòng , thương , cho nên thể làm bị tổn thương.

      ràng chỉ là nụ hôn lướt qua, lại là lần đầu tiên bọn họ hôn nhau, Kiều Âu lại hôn lâu như vậy!

      Đợi đến khi buông ra thấy khuôn mặt đỏ lên, bộ dạng giống như uống phải cả bình rượu, ngực phập phồng, thở gấp liên tục.

      giúp đứng vững, để đầu của tựa vào ngực , làm thành nơi kiên cố để dựa vào.

      lúc sau khi hô hấp của khôi phục bình thường, Kiều Âu :

      “Tình Tình, em biết cái gì là tình sao? Về sau mỗi ngày cho hôn, rất nhanh em hiểu".

      Lam Thiên Tình nằm trong lòng trong nháy mắt gì, ngó ra ngoài thế giới phồn hoa, khỏi nghĩ lại cuộc sống trước kia của bản thân, cảm thán thế giới này giàu nghèo chênh lệch, còn cả ông trời bất công, vận mệnh bất công.

      Kiều Âu thấy gì, vì thế nhìn theo ánh mắt của .

      lâu sau, mới : “, chỉ có mới có thể đưa em đứng ở cao nhìn thế giới này, chỉ có mới có thể thay đổi tương lai của em, giúp em còn là chú ếch hèn mọn ngồi đáy giếng”.

      “Tình Tình ~”.

      đỉnh đầu tuyền đến tiếng than của , dừng lát, cố gắng khống chế cảm giác thương tiếc sâu vào xương tủy , muốn ôm chặt lấy , nghiêm túc lời thề son sắt:

      “Vậy em đừng buông ra, cho em biết, ở trong lòng , thế giới rộng lớn như thế nào!”.

      Lam Thiên Tình biết bị Kiều Âu kéo như thế nào, khi toàn bộ lý trí của được khôi phục ngồi ở góc bàn, còn Kiều Âu hứng trí cầm cái kẹp liên tục gặp thêm đồ ăn vào đĩa của .

      Hai gò má đỏ lên, rất dọa người! Mỗi lần thâm tình thổ lộ, mất ý thức như người ngốc!

      “Tình Tình, em gầy quá, ăn nhiều chút!”.

      “A!”.

      “Tình Tình, nào, há mồm, đây là cá hồi nhập khẩu từ Hokkaido, rất bổ não”.

      Kiều Âu ân cần gắp hai miếng cá hồi, chấm ít mù tạt, đưa vào trong miệng há ra của .

      Nhìn cái miệng đào đáng khiến người ta thèm dãi mấp máy vài cái, miệng Kiều Âu khô khốc, muốn rời tầm mắt để tiếp tục gắp thức ăn cho , nghe thấy bé ưm khổ sở.

      “Hu hu~ hu hu~”.

      nhíu mày quay đầu nhìn lại, lọt vào tầm mắt là Lam Thiên Tình dùng hai tay di di huyệt Thái Dương, bộ dạng chịu nổi vì bị sặc mù tạt.

      “Ha ha”.

      bật cười, lấy cho ly nước lựu, nhàng : “Cá hồi là cá sống, khi ăn phải dùng mù tạt để sát trùng, mau qua thôi, nào, uống ngụm nước”.

      Khi Kiều Âu vừa xong, Lam Thiên Tình cảm thấy cảm giác đầu như muốn vỡ ra lúc trước cũng biến mất, há mồm uống vài ngụm nước lựu, sau đó cho dù Kiều Âu dỗ dành thế nào cũng chịu ăn cá hồi.

      Kiều Âu hưởng thụ thú vui đút thức ăn cho bé, đợi đến khi ăn no mới mỉm cười, rồi vòng nhanh chóng về, trong tay bưng hai cái đĩa, phần là mì xào thích nhất, phần hoa quả cho Lam Thiên Tình ăn sau bữa ăn.

      Lam Thiên Tình chớp đôi mắt to, lẳng lặng nhìn chàng trai tr42ước mặt, ngón tay thon dài của nắm cái nĩa bạc, thuần thục mà tự nhiên cuốn những sợi mì, khi đưa đến bên miệng, khóe miệng cong đúng độ, tao nhão nuốt hết. Lúc ăn nhai kĩ nuốt chậm, đồ ăn xuô19i theo cổ, khẩn trương nhìn yết hầu khiêu gợi trượt lên trượt xuống, cảm thấy lòng mình cũng run lên cái!

      Dường như Kiều Âu cảm giác được ánh mắt nóng cháy của Lam Thiên Tình, cuốn thêm mì73 đưa vào trong miệng, nhếch cánh môi tao nhã nhai kỹ nuốt chậm, sau đó ngước mắt lên, trực tiếp bắt giữ ánh mắt của Lam Thiên Tình.

      Đáy mắt tỏa ra ý cười, vươn tay qua, chút nước miếng trong suốt tự chủ được chảy ra từ khóe miệng Lam Thiên Tình, bị ngón tay ấm áp của lướt qua.

    2. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      Cái bộ này hay mà muốn tìm convert cũng ko có mà đọc...

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 15. Người ở trong tim

      Ánh mắt Kiều Âu tràn đầy xúc động, từng dòng từng dòng, trói buộc dao động thành nhiều dáng vẻ, mỉm cười với Lam Thiên Tình. Trái tim tràn đầy ánh mặt trời, dưới ánh sáng đó, tựa như luồng ấm áp dâng lên, sương mù bắt đầu tan .

      “Đẹp mắt ?”.

      “Vâng, đẹp”.

      Đầu ngón tay còn xoa xoa chỗ nước miếng của , đáy mắt ôn nhu dần dần hóa thành ánh mắt trêu tức:

      “Vậy nếu như đẹp mắt, vậy cùng được ?”.

      Lam Thiên Tình nhíu mày, nghi ngờ hỏi:

      phải là em theo rồi sao?”.

      Kiều Âu nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó ý cười trong mắt càng sâu, giống như vòng xoáy nhìn , khiến nhìn được, cũng khiến dần dần hiểu được từ đôi mắt đó câu của có thâm ý khác, câu hai nghĩa!

      Trời ạ! Xấu hổ chết được!

      Nghĩ đến ngày hôm nay Kiều Âu luôn thổ lộ với , đương nhiên “cùng” giờ phút này phải là ý tứ đơn thuần mà hiểu lúc ban đầu, mà câu trả lời của càng như mập mờ câu hai nghĩa, đón nhận tình của !

      Lam Thiên Tình ảo não cau mày, hai gò má đỏ như khỉ mông đỏ, dám liếc nhìn .

      Mà lúc này tâm tình Kiều Âu lại cực tốt, biết, sai, “cùng” từ lâu, chẳng qua là còn chưa biết mà thôi.

      Cơm no rượu say, Kiều Âu nắm tay rời khỏi đó, hề chuyện với ai. Mà đường , Lam Thiên Tình cũng vặn xoắn đầu ngón tay, tự giằng co trong lòng: Có giải thích ? cần giải thích sao?

      So với hoảng loạn của Kiều Âu lại tự nhiên thoải mái hơn rất nhiều. Trở về đến nhà, vừa mới đổi giày, Kiều Âu bày ra bộ dáng người giám hộ, phải nhanh tắm rửa ngủ, ngày mai còn phải học. xong, bóng dáng cao to hào hoa của lười nhác tựa bên cạnh cửa, nhìn bộ dạng chạy trối chết, khóe miệng nhếch lên, trong lòng nhộn nhạo.

      nghĩ, việc người tiến vào trong lòng người khác, là chuyện hạnh phúc như thế nào? Tình cảm mập mờ nho như dây tường vi lan tràn , cho dù gì, vẫn im lặng làm bạn, yên tĩnh thích. mong sớm có thể ngày ngày cùng hàng đêm bên nhau. cái cúi đầu dịu dàng cũng làm rối loạn tâm trí của .

      giờ sau, cửa phòng Lam Thiên Tình bị gõ vang.

      dép lê chạy ra mở cửa, lọt vào trong tầm mắt, là ngón tay trắng nõn thon dài của vuốt quanh cốc thủy tinh, bên trong cốc là sữa pha cho .

      “Sữa giúp cho giấc ngủ. Em đừng suy nghĩ miên man nữa, ngủ sớm chút”.

      Giọng lười biếng có chút đắc ý, Kiều Âu xong cũng liếc nìn cái, chờ nhận lấy cái cốc sau đó nhanh chóng xoay người trở về phòng mình, đóng cửa.

      Còn , ngây ngốc đứng cầm cốc sữa đứng lặng lâu. hiểu, làm sao biết, còn suy nghĩ lung tung, ngủ yên?

      Đến khi buồn bực đóng cửa phòng Kiều Âu ở căn phòng đối diện, mới thôi dán tai lên cửa phòng, sau đó ba bước thành hai bước nhảy lên giường, vui vẻ lăn qua lộn lại giường, phải mãi sau mới ôm chăn, ngây ngô cười ra tiếng.

      “Ha ha, ấy động lòng với mình rồi! Khà khà!”.

      rất muốn tuyên bố cho toàn thế giới biết !

      Nhưng mà, làm thế sợ là dọa sợ!

      Tương tư quá nồng, đêm đẹp quá ngắn. Mơ, nỉ non mà xao xuyến; tình, chân thành mà đầy ắp, cho dù gì nhưng từng mảnh thiếu đều đc bù đắp bằng tiếng lòng. Sau khi uống sữa, Lam Thiên Tình ngủ thẳng giấc tới hừng đông, còn Kiều thiếu gia do hưng phấn quá độ, nên bị giày vò người mang đôi mắt gấu mèo.

      --- --------

      Văn phòng bộ trưởng Bộ quốc phòng.

      Kiều Nhất Phàm ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc, cẩn thận nhìn tài liệu có liên quan đến Lam Thiên Tình mà cấp dưới của ông thu thập cả đêm. Ông vừa xem vừa thấy đau lòng.

      Đúng là ấy còn lừa ông!

      Ngâm khúc nhớ nhung khôn cùng tên, mơ mấy giấc nhu tình sâu sắc, lập tức kết đêm tàn gió rét *, phóng hết tầm mắt chỉ có mình dựa vào lan can, hoa tung bay, tình đầy trời.

      (*) Ý thơ trong bài “Vũ Lâm Linh” của Liễu Vĩnh.

      Khi tiếc nuối khắc cốt ghi tâm kết hợp với mục đích ràng ở thực, Kiều Nhất Phàm ngộ ra, mười sáu tuổi, cho dù bù đắp thế nào cũng đều đủ!

      “Cốc cốc cốc!”

      Tiếng gõ cửa dồn dập đợi Kiều Nhất Phàm mở miệng, cửa văn phòng bị mở ra.

      Kiều Ân đứng thẳng, người mặc quân trang bộ binh, mang quân hàm thượng tá trực tiếp bước vào, vẻ mặt biểu cảm ngồi xuống, đối diện với Kiều Nhất Phàm, sau đó đột nhiên chân chó nở nụ cười.

      “Ba, có việc, con muốn nhờ ba giúp tay.”

      Ánh mắt Kiều Nhất Phàm lóe lên, vươn tay cầm cái chén của mình gõ lên bàn vài cái.

      Kiều Ân hiểu ý, lập tức cầm chén trà của ông mang tới trước phích nước ấm, thêm cho đầy, sau đó ân cần dùng tay dâng lên:

      “Ba, ba uống trà!”

      Con trai ông, từ đến lớn luôn làm mặt lạnh, che giấu rất sâu, dễ dàng tiếp cận. Bây giờ bỗng nhiên vui vẻ chạy tới, khiến Kiều Nhất Phàm thích ứng được, phải sai vặt phen!

      Ông nhận cốc nước đặt lên bàn, cũng nhìn :

      “Là bé tối hôm qua?”

      “Vâng, Ba, ấy sắp cuối cấp, chỉ năm là tốt nghiệp, con muốn hỏi chút, có thể giữ lại vị trí trong trường quân đội thành phố ?”

      Chỉ cần nghĩ đến bé ngây ngô rẽ sang đường mới, giương cánh bay cao ra ngoài tỉnh, trái tim Kiều Ân cảm thấy sợ hãi!

      Kiều Nhất Phàm trả lời Kiều Ân ngay lập tức, mà yên lặng nhìn :

      “Thằng nhóc, con đùa hay là ?”

      Kiều Ân nghe lời này, vẻ mặt cũng thu lại vài phần, giọng cũng lạnh vài phần nhìn ba của mình:

      “Ba, tối qua khi con đưa ấy đến tham gia tiệc sinh nhật của Ba, Ba cũng nên biết. Mấy năm qua, bên người con đừng là bạn tri kỷ, mà ngay cả người nhìn thuận mắt cũng ai! Vất vả lắm con mới có người thương trong lòng. Ba, nếu ba cảm thấy Tình Tình cũng tốt, vậy Ba giơ cao đánh khẽ giúp con, còn nếu ba cảm thấy chướng mắt với Tình Tình, như vậy con cũng chỉ có thể , cho dù ai phản đối cũng vô dụng!”

      Người thương trong lòng!

      Kiều Nhất Phàm nhìn bộ dạng thản nhiên kiên định của Kiều Ân, nhìn lúc lâu, ông nâng chén trà lên uống ngụm, sau đó hắng giọng :

      “Năm nay con 25 tuổi, con bé mới chỉ 16 tuổi, con bé nguyện ý sao? Đến khi con bé tốt nghiệp đại học, tuổi con cũng lớn, dựa vào cái gì mà muốn người ta gả cho con? Chỉ việc con là con trai của Bộ trưởng Bộ quốc phòng?”

      Kiều Ân sững sốt, những lời này của Kiều Nhất Phàm, ngược lại có vài phần như là suy xét góc độ của Lam Thiên Tình.

      “Hơn nữa, bây giờ con bé còn , học hành và bài tập là quan trọng, cả ngày con chỉ làm những việc lung tung phân tám lực chú ý của con bé đến bài tập, quấn quýt lấy con bé, làm nhiễu loạn lòng con bé, khác gì dụ dỗ vị thành niên? Con còn biết đỏ mặt?”

      Hai mắt Kiều Ân như đuốc, gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt thâm thúy xa xăm của Kiều Nhất Phàm, vô cùng nghiêm túc .

      “Những điều đó cần Ba nhắc nhở, của con chắc chắn con quý trọng ấy, bảo vệ ấy, để ấy nhận chút tổn thương nào!”

      xong, Kiều Ân vuốt vuốt bộ quân trang của mình, xoay người định rời .

      Trước khi tới, Kiều Ân nghĩ tốt. Để cho Lam Thiên Tình học ở trường quân đội thành phố, kỳ với quan hệ của nhờ ai cũng được, cho dù là nhảy cóc cũng có vấn đề. Nhưng mà muốn sau này việc Lam Thiên Tình vào trường quân đội do mình cửa sau bị Kiều Nhất Phàm biết, sau đó có cái nhìn tốt với Lam Thiên Tình. Cho nên nghĩ trước nghĩ sau, bằng trực tiếp chuyện với Kiều Nhất Phàm, nếu như Kiều Nhất Phàm đồng ý hỗ trợ tất cả đều vui vẻ, còn nếu như ông đồng ý hỗ trợ Kiều Ân cũng quyết định, cho dù Lam Thiên Tình học đại học ở nơi nào, cũng đều theo như hình với bóng!

      Ở trong tiềm thức của Kiều Ân, tôn trọng , đồng thời hi vọng những người bên cạnh cũng tôn trọng !

      “Đợi chút!”

      Kiều Nhất Phàm đột nhiên gọi Kiều Ân lại trong khoảnh khắc xoay người, ông :

      “Con chọn cho con bé , nhìn xem vào binh chủng nào thích hợp, chuyên ngành nào thích hợp, sau đó lại đến với Ba, Ba tự mình chuẩn bị chu đáo cho các con.”

      Kiều Ân lộ vẻ vui mừng, vừa muốn mở miệng Kiều Nhất Phàm lại :

      “Chủ Nhật này đưa Tình Tình về dùng cơm .”

      “Chủ Nhật? Cuối tuần này, trường của Tình Tình mở cuộc họp phụ huynh, ấy từ đến lớn ấy sợ nhất là họp phụ huynh, bởi vì mỗi lần như vậy cả lớp chỉ mình ấy có người nhà đến dự. Cho nên con đồng ý với ấy, cho dù thế nào nhất định Chủ Nhật con phải đến…”

      Kiều Nhất Phàm nghe vậy ngẩn người, ngực như bị cái gì nắm chặt, lời bỗng nhiên trở nên mềm mại:

      “Ừ, vậy con cho con bé .”
      Last edited by a moderator: 25/5/16
      Phong Vũ Yên, Tóc XùNhược Vân thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 16. Kiều Âu, xin chào ấm áp

      Buổi sáng, trước khi rời khỏi nhà, Kiều Âu , buổi chiều Lam Thiên Tình tan học về thẳng nhà, cho người đưa bữa tối về nhà cho . Bởi vì hai ngày tới hơi bận, phải ở trong đơn vị, cho nên buổi chiều lúc tan học thẻ nào đón .

      Lam Thiên Tình cười trả lời.

      biết, hai ngày vừa rồi, Kiều Âu vì muốn cảm thấy đơn tịch mịch cho nên dành ra nhiều thời gian ở cùng . Nhưng mà Kiều Âu là quân nhân, tất nhiên chính cũng phải có những quy tắc phải thuân theo.

      Đáy lòng oán giận, mà chỉ có thỏa mãn và cảm ơn.

      định rời , đôi đồng tử đen như lưu ly lóe ra linh động như nước chảy mây trôi và tự nhiên. qua cửa, định khom người thay giày, cổ tay đột nhiên bị người giữ chặt, ngước mắt lên thấy bóng dáng cao to đẹp đẽ quý phái của Kiều Âu dần dần dựa vào gần . Ngay sau đó, khuôn mặt tuấn tú được phóng lớn hơn.

      Đôi môi ấm áp, dán lên trán .

      Hôn xong, lại dán lại bên tai , nhàng nỉ non:

      “Trước tiên chi chút cho hôm nay, cho dù như vậy là đủ”.

      , khẽ nhắm mắt lại, hàng mi hơi vểnh nhàng rung động.

      yên lặng cảm thụ dịu dàng và thâm tình của chàng trai trước mắt, quyến luyến đối với muốn rời hề che giấu mà lộ ra, dường như càng nhiều hơn, có thể khiến chết chìm trong đó.

      Chính lúc ngẩn ngơ, trong chớp mắt, khuôn mặt tuấn tú của Kiều Âu biến mất trước mắt, ngay sau đó bàn chân bị người ta nhàng nâng lên.

      cúi đầu nhìn chăm chú, cảm động vào giờ phút nào cách nào thổ lộ.

      biết nụ hôn này vượt quá, giống như là tình cảm nam nữ. ảo não, tức giận với chính bản thân, vì sao trong lòng biết nhưng lại thể cự tuyệt, thậm chí, muốn cự tuyệt.

      từng là người mỗi ngày đều sống ở tầng thấp nhất của xã hội, bận rộn giống như con kiến, cha mẹ nuôi của chỉ cần lần nhìn vừa mắt, những lời ác độc với , thậm chí đánh , nhéo , cấu véo . Ở đáy lòng là có hận, nhưng là hận cha mẹ đẻ của , vì sao sinh ra còn bỏ rơi .

      Còn Kiều Âu, xuất của nghi ngờ được, chính là hấp dẫn trí mạng với Lam Thiên Tình. dịu dàng và cưng chiều vô cùng này, cảm giác như từ địa ngục về đến thiên đường mộng ảo, đến bây giờ vẫn khiến như lọt vào sương mù.

      hiểu được tình , mà đối mặt với Kiều Âu vào lúc này, càng phân biệt ràng rốt cuộc là tình hay là cảm động.

      muốn , Kiều Âu, xin chào ấm áp.

      Quả thực, là cho ấm áp mà 16 năm qua chưa bao giờ có.

      Kiều Âu động tác nhàng giúp giày, xong từ từ đứng lên, ánh mắt thâm tình nhìn vào ánh mắt biết làm thế nào của , lát say mê đâu chỉ là trái tim?

      cưng chiều xoa xoa đỉnh đầu hai cái, cười:

      “Ngoan, em đừng suy nghĩ bậy bạ, cần phải cảm thấy áp lực, bây giờ em cần phải học tập tốt, nếu em nắm giữ được tri thức là của em, đó là vốn để sau này em có để sử dụng thậm chí là khoe ra. Còn về tình cảm của đối với em, nhẫn nại chờ em, chờ em thông suốt.”

      thành công nắm giữ hoảng loạn và mất phương hướng của , biết, động lòng với mình rồi.

      Lam Thiên Tình chớp mắt, biết nên đáp lại thế nào, Kiều Ân nhìn được bộ dạng sầu khổ của , vì thế, để cho thoải mái chút, bỗng nhiên thu lại tâm tình, bày ra bộ dạng người giám hộ:

      “Tan học trở về nhà, căn cứ vào thời gian tan học của em, đúng giờ gọi điện thoại về nhà.”

      “Vâng, em biết.”

      Lam Thiên Tình trả lời, sau đó giống như con thỏ chạy trốn ra ngoài.

      Gió hè phảng phất, ánh mặt trời lấp lánh, cỏ xanh mềm mại, lá xoay tròn như múa, từng đám mây trôi lững lờ trong trung, chim chóc cất tiếng ca. Lam Thiên Tình khẽ hát bài dân ca biết tên trong miệng thẳng đường xuyên qua cửa lớn của trường học, biết vì sao, giống như từ khi có , thế giới của trở nên đặc biệt tốt đẹp.

      “Tiểu thư, quả nhiên là ta vào trường trung học Đức Nặc, sai.”

      Đối diện với trường trung học Đức Nặc, đỗ dưới cây ngô đồng cao lớn là chiếc xe hơi màu xanh ngọc, Bùi Thanh Đình cau mày lẳng lặng chờ đợi bóng dáng Lam Thiên Tình lâu rồi.

      Ngày đó yến hội, vì con bé này mà ta bị nhục nhã trước mặt bao người, ta đồng ý, là chính ta tự nghĩ rằng con bé này chỉ là quả hồng mềm, ngờ vừa hay động vào người giả heo xơi tái cọp già, ta bị Lam Thiên Tình chỉnh.

      Bùi Thanh Đình định tới tố khổ với Cung Bách Hợp, mẹ của Kiều Ân, nhưng ngoài ý muốn, ta lại phát ra ba ta tìm hiểu tư liệu về Lam Thiên Tình. Bùi Thanh Đình nghĩ rằng, nhất định là đêm đó ba ta cũng thấy nhục nhã, cho nên quyết định dùng chút thủ đoạn với hồ ly tinh mê hoặc Kiều Ân.

      Nhưng mà, chỉ có chút thù hận nho , Bùi Thanh Đình tự mình đòi lại.

      “Tiểu thư, theo phân phó của , những người đó vào, có lẽ sắp có hiệu quả. Hơn nữa Kiều thiếu cũng về đơn vị, đoán chừng hai ngày cũng về.”

      “Ừ, theo tôi làm tóc, hôm nay tâm tình tôi cực kỳ vui vẻ.”

      Chiếc xe hơi màu xanh ngọc rêu rao sáng bóng, tiến thẳng đến trung tâm thành phố. Khi qua cái ngã tư, ánh mắt Bùi Thanh Đình chợt lóe, lúc lơ đãng nhìn phong cảnh ven đường, ta kinh ngạc, hàng mi nhướng lên.

      “Dừng ở phía trước chút, Yo Yo, hỏi thăm chút, cửa hàng lễ phục này vì sao tiếp tục kinh doanh nữa?”

      “Vâng.”

      Cửa hàng lễ phục trong miệng Bùi Thanh Đình , đó là cửa hàng lễ phục Kiều Ân đưa Lam Thiên Tình đến, vài năm nay mở cửa ở thành phố luôn tốt, tại sao bỗng nhiên lại kinh doanh nữa? hiểu sao Bùi Thanh Đình cảm thấy việc này có liên quan đến việc ta mặc bộ lễ phục màu đỏ.

      Chiếc xe hơi dừng dưới bóng cây lâu, Yo Yo phụ trách xuống hỏi thăm cũng trở lại.

      “Tiểu thư, cửa hàng này tiếp tục kinh doanh nữa là do Kiều thiếu sai người đến đóng lại. Kiều thiếu đêm đó cậu ấy bọn họ lựa chọn bộ lễ phục khác cho nhưng mà đêm đó vẫn mặc bồ đồ giống bộ đồ mà người phụ nữ của cậu ấy mặc. Kiều thiếu cậu ấy muốn nghe giải thích, lập tức khiến bọn họ thể kinh doanh nữa, hơn nữa, những chi nhánh cũng thể tiếp tục kinh doanh ở nước ta nữa.”

      Bùi Thanh Đình nghe vậy cả kinh, có nghiêm trọng như vậy , phải chỉ mặc cùng bộ quần áo sao? Hơn nữa là ta chọn trước, đêm đó người bị cười nhạo cũng là ta, có cần phải khiến mọi người đều vui như vậy ?

      thế nào nữa ta cũng là con lớn nhà họ Bùi, cho dù gia tộc nhà họ Kiều có lớn nhất, cũng thể khi dễ ta như vậy chứ?

      ta tức giận bất bình, rút điện thoại di động ra, Bùi Thanh Đình tìm số di động của Kiều Ân, đây là Cung Bách Hợp đưa cho ta vì muốn ta lấy lòng Kiều Ân. Chỉ là Kiều Ân luôn lạnh lùng với ta, vì thế ta dám chủ động gọi đến lần.

      Rất nhanh, đối phương nghe máy:

      “Alo, tôi là Kiều Ân.”

      Bùi Thanh Đình bình tĩnh lại, kiêu ngạo siểm nịnh :

      “Kiều thiếu, tôi là Bùi Thanh Đình, hôm nay…”

      “Píp… píp…”

      “Này! Này!”

      ta chỉ cái tên, Kiều Ân lập tức cắt đứt cuộc gọi của ta rồi!

      Có cần phải ngoan độc như vậy ?

      Lòng tự trọng của Bùi Thanh Đình cũng bị giẫm lên rồi! ta thể nhịn được nữa, ta hăng hái gọi điện cho Kiều Ân, ấn vào nút gọi vài lần, đều nhận được câu trả lời, đối phương gọi điện thoại.

      ta nhịn cơn giận dữ, cách ba phút lại gọi lần, vẫn là trong cuộc trò chuyện.

      Mười phút sau, trong cuộc trò chuyện.

      Mười lăm phút sau, trong cuộc trò chuyện.

      Yo Yo đứng bên nhịn được.

      “Tiểu thư, hay là Kiều thiếu đưa số di động của vào sổ đen rồi?”
      Last edited by a moderator: 25/5/16
      Phong Vũ YênTóc Xù thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 17. Bị hắt nước bẩn

      đống công thức toán học khó nhớ, đầu ngón tay trắng hồng di chuyển tờ giấy trắng, giọng dịu dàng, Lam Thiên Tình tập trung tinh thần làm đề, hoàn toàn để ý, bục giảng, thầy giáo số học nhìn với ánh mắt khác thường.

      Sau khi hết giờ, thầy giáo số học câu kỳ quái:

      “Lam Thiên Tình, chủ nhiệm lớp em gọi em đến văn phòng ấy chuyến”.

      Lam Thiên Tình kinh ngạc nhìn bộ dạng mặn nhạt của thầy giáo số học, vội vàng cất kỹ sách giáo khoa, lo lắng yên bước

      luôn là bảo bối trong lòng các thầy giáo, nghĩ ra vì sao thầy giáo số học lại dùng ánh mắt như vậy nhìn . Dựa vào mẫn cảm của con , có lẽ đó phải là chuyện gì tốt. miên man suy nghĩ đường, phải là chuyện trúng tuyển miễn thi có việc gì chứ, nghĩ như vậy bước càng nhanh hơn.

      Hạ, em đến rồi”.

      vẫn nhu thuận khiêm tốn như trước, nhưng hề nhận được ánh mắt và nụ cười thân thiết giống như thường ngày của chủ nhiệm.

      “Ừ, Lam Thiên Tình, kỳ việc cá nhân của em chúng tôi muốn hỏi đến nhiều, nhưng dù sao tôi cũng là chủ nhiệm lớp của em, hơn nữa chuyện này còn làm ầm ĩ trong trường học, ảnh hưởng cũng tốt. Tôi nghĩ em hẳn là biết tôi cái gì?”.

      Lam Thiên Tình vô tôi chớp chớp đôi mắt to, lắc đầu.

      Ánh mắt chủ nhiệm lớp dần dần có vẻ khinh thường, khẩu khí cũng bắt đầu tốt:

      “Lam Thiên Tình, tôi biết từ đến lớn em sợ nghèo, nhưng mà cũng thể còn tuổi làm người tình của người khác chứ? Em mới 16 tuổi, hôm nay vợ của người đàn ông nuôi em tới đây, còn gắng gượng vác cái bụng bầu, khóc lóc như mưa, đều là phụ nữ, chẳng lẽ em chút đồng tình nào? Người ta đến văn phòng trường, vừa khóc, toàn bộ ký túc xá đều biết chuyện, bây giờ người ta trực tiếp báo cáo chỗ dạy, em cảm thấy, trường trung học Đức Nặc bởi vì toàn bộ thành tích ưu tú của em mà truy cứu sao? học sinh của Đức Nặc phải phát triển toàn diện, trí tuệ, thể chất, vẻ đẹp tâm hồn, mới là trọng điểm giáo dục của chúng tôi. Tôi xem, lần này em lành ít dữ nhiều, em về làm kiểm điểm , đợi trường học ra quyết định xử phạt với em, tôi lại gọi em”.

      Chủ nhiệm lớp hơi, liếc nhìn cái, cau mày, chán ghét nhìn giáo án.

      Có ý gì?

      Lam Thiên Tình sửng sốt đứng tại chỗ hơn mười giây, trong đầu của Lam Thiên Tình suy nghĩ liên tục, Kiều Âu có vợ rồi hả? thể nào, lần trước trong bữa tiệc sinh nhật ba Kiều Âu, tại sao lại thấy? Hay là người phụ nữ có thai?

      “Em còn đứng chỗ này làm gì? Trở về chờ xử phạt , lần trước có nữ sinh nạo thai, trường học trực tiếp đuổi học rồi, vấn đề của em còn nghiêm trọng hơn so với bạn ấy, người ta nháo đến tận trường học, danh dự trường học đều chịu ảnh hưởng rồi!”

      Chủ nhiệm lớn nghiêm mặt khiêu khích châm chọc, ý tứ trong lời đâm thẳng vào lòng tự trọng của Lam Thiên Tình.

      Lúc này, dưới cửa sổ văn phòng xẹt qua bóng người màu cà phê, là bóng dáng của người phụ nữ có thai, Lam Thiên Tình học ở đây năm năm, cơ bản đều là gương mặt quen thuộc, Lam Thiên Tình nhíu mày, miệng kiêu ngạo siểm nịnh, lại hơi nghẹn ngào:

      Hạ, từ đầu đến lớp 11, luôn là chủ nhiệm lớp em, nhân phẩm của em thế nào, nếu như ngay cả cũng ràng, biết phải gì nữa. Trường học đương nhiên là nơi dạy đạo lý và tri thức, nhưng mà hôm nay chỉ dựa vào lời bên của đối phương mà định tội cho em, vừa điều tra chân tướng việc, cũng nghe đương là em giải thích, như vậy, đợi nhà trường đuổi học em, trường học mù quáng phân biệt thị phi, có lẽ em cũng tiếp tục học được rồi. Hạ, em tin là thắng hùng biện, em tin tưởng trả công đạo cho em.

      Chủ nhiệm lớp nghe Lam Thiên Tình lý do, kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt nhắn tuyệt mĩ tràn đầy tổn thương, lại bởi vì quật cường mà tỏa sáng.

      cúi sâu người chào chủ nhiệm lớp, giống như lúc tạm biệt người thường lui tới, sau đó kiêu ngạo thẳng lưng, giọt lệ trong suốt dấu vết rơi xuống mặt đất.

      Lam Thiên Tình nhanh chóng xoay người xông ra ngoài, chạy hơi xuống dưới lầu, đuổi lát, cuối cùng cũng đuổi kịp.

      “Đợi chút.”

      mở to mồm, thở hổn hển, tiến lên trước mặt người phụ nữ có thai, sau đó nhìn chằm chằm vào gương mặt thanh tú trắng nõn của ta, :

      “Là chị đến trường học báo cáo, có người tên Lam Thiên Tình quyến rũ chồng chị sao?”

      Người phụ nữ có thai vẻ mặt phức tạp nhìn thoáng qua , ánh mắt liếc nhìn về biển hiệu áo, sắc mặt hơi trắng, nhưng kích động.

      “Cái kia… Tôi là phụ nữ có thai, đừng dứt khoát với tôi, bằng xảy ra chuyện gì, đảm đương nổi.”

      Dưới ánh mặt trời nóng bức, Lam Thiên Tình nắm chặt lấy cổ tay ta thả lỏng, ánh mắt nhìn kĩ mặt ta, sợ bỏ lỡ thay đổi mặt.

      “Chồng của chị là ai?”

      “Tôi biết gì! Tôi phải , buông tay ra!”

      “Kiều Ân sao? Là ta sao?”

      Người phụ nữ có thai nghe vậy thân mình cứng đờ.

      “Kiều… Kiều Ân?

      này trước kia là đồng nghiệp của Yo Yo, bởi vì vừa đúng là phụ nữ có thai cho nên bị Yo Yo kéo đến làm việc này, bởi vậy đều là những người hầu hạ người nhà giàu, đương nhiên ta biết Kiều Ân là ai. Chỉ là ta ngờ mình bị Yo Yo dụ dỗ đến gây chuyện với Kiều Ân sao?

      Nghe đồn trước kia có nữ phục vụ giả vờ ngã sấp xuống trước mặt Kiều Ân, ta những đỡ lấy, ngược lại còn nhìn kỹ xảo của ta, dẫm xuống cánh tay ta nghênh ngang mà , hơn nữa ngày hôm sau ai gặp lại đó, trời biết ta đâu, hoặc là ngủ yên.

      “Tôi, xin lỗi, tôi vội. Ai da, tôi đau bụng quá!”

      Người phụ nữ có thai tay cố gắng dùng sức giãy dụa muốn thoát khỏi Lam Thiên Tình, tay kia ôm bụng của mình, vẻ mặt thống khổ. ta nghĩ rằng như vậy dọa Lam Thiên Tình. Dù sao bé trước mặt chỉ là đứa mười mấy tuổi.

      Nhưng mà Lam Thiên Tình hề có ý lùi bước!

      khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy phẫn nộ, trong đôi mắt xinh đẹp dường như có chút sương mù, trong lòng tràn đầy căm phẫn, giọng vì ủy khuất mà run lên nhè , thậm chí mang theo tiếng khóc nức nở.

      “Chị có biết tôi học tập vất vả cỡ nào mới có thành tích hôm nay ? Chị có biết cuộc sống trước kia vất vả ra sao ? Vì sao muốn đến xấu tôi? Chúng ta quen biết nhau sao? Tôi có đắc tội chị sao? Hay là, tôi đắc tội người sau lưng chị? ta là ai?”

      Lam Thiên Tình cũng , từ trước đến nay an phận thủ thường, làm việc gì trái với lương tâm, trong hoàn cảnh gian khổ còn cố gắng để thay đổi vận mệnh của bản thân, nỗ lực học tập, vất vả lắm mới có cơ hội trúng tuyển đại học, làm gì có cản trở người khác?

      Cho dù đối phương là ai, người này muốn hủy toàn bộ quá trình nỗ lực của , tiền đồ của , và cả hy vọng của , làm sao có thể ngồi chờ chết? Làm sao có thể bỏ qua như vậy.

      Có lẽ là động đến tức giận, vẻ mặt Lam Thiên Tình lúc này tác động đến người phụ nữ có thai, ta giật mình, nhưng rất nhanh trấn định lại, chỉ đau bụng, muốn đến bệnh viện.

      “Chị đau bụng? Được, tôi gọi điện thoại cho Kiều Ân, nhờ đưa đến bệnh viện nhìn xem! Đứa của thoải mái, nhất định ở bên cạnh bảo vệ!”
      Last edited by a moderator: 25/5/16
      Phong Vũ Yên, Tóc XùNhược Vân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :