Tương Tư Triệu Hữu Thời - Kim Bính (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 12: Đồ dùng phải tận dụng sử dụng

      Edit: Linh


      Xe bus đến trạm, Triệu Hữu Thời cẩn thận, liên tiếp nhìn về phía sau đầy lo lắng mẹ Địch vụng trộm theo đuôi ở phía sau, lúc nào cũng có thể lột da của , thế cho nên từ đầu tới cuối hề đỏ mặt, Địch Mẫn thể nghĩ lại chính mình, nhìn kỹ Triệu Hữu Thời.

      "Này, đó có phải là mẹ của ?"

      Triệu Hữu Thời sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, cách xa Địch Mẫn sáu thước, thấp giọng : " đừng có cùng chỗ với em."

      Địch Mẫn sửa mái tóc, nghiêng đầu nhìn vào cửa kính của cửa hàng ven đường : "Đó chẳng phải là hay sao?"

      kính thủy tinh chiếu thân ảnh của Địch Mẫn sát bên , quả nhiên là , Triệu Hữu Thời tức giận, càng thêm nhanh, ném Địch Mẫn ở phía sau, tới cửa công ty khi mới phát bên trong ai, nhưng giờ là giờ làm việc, Lý Giang và Đinh Sĩ Lỗi biết là chạy đâu?

      Nàng đợi năm phút đồng hồ, còn chưa thấy Địch Mẫn xuất , tiếp tục kiên nhẫn đợi, mười phút sau vòng quanh, rốt cuộc cũng có chút nôn nóng, gửi tin nhắn hỏi Địch Mẫn đâu.

      Khi Địch Mẫn ra khỏi thang máy Triệu Hữu Thời ôm đầu gối núp ở góc tường, tay phải vung lên xua đuổi muỗi, giống hệt như trước kia lúc bị chị răn dạy xong , chạy đến góc tường ngồi suy nghĩ, Địch Mẫn rất muốn lấy tiền xu ném về phía .

      "Sao chậm như vậy." Triệu Hữu Thời oán giận, còn , "Bên trong có ai hết."

      Địch Mẫn đưa cho cái túi nilon, vừa mở cửa vừa : "Bọn họ cũng có ngày nghỉ, nếu còn nghỉ bọn họ điên đó, vừa mua thêm hơn phần điểm tâm, em có ăn hay ?"

      Triệu Hữu Thời : " ăn, em ăn rồi."

      Hai người hiếm khi được cùng chỗ, Triệu Hữu Thời có chút quen, bình thường Đinh Sĩ Lỗi ngồi ở bàn cách vách với , thường thường với vài câu, dùng PS có chỗ hiểu Triệu Hữu Thời cũng có thể tùy ý hỏi ta, nhưng hôm nay trong văn phòng chỉ có và Địch Mẫn, nếu hỏi Địch Mẫn, có nên chuẩn bị tâm lí bị trào phúng ?

      Quả nhiên, Địch Mẫn từ toilet ra, đứng ở phía sau : "Em làm cách nào thi đậu vào trường đại học Thanh Hoa thế , lại vẫn còn dùng từ điển?"

      Triệu Hữu Thời xấu hổ: "Những thứ này đều là từ chuyên ngành, em hiểu có cái gì kỳ lạ." Phần mềm PS là bản tiếng , có vài từ quả hiểu.

      Địch Mẫn vỗ đầu cái, Triệu Hữu Thời thành thói quen, giơ tay đuổi tay , thuận tiện buộc lại tóc đuôi ngựa.

      "Em làm gần tháng, còn chưa thuộc những từ này? Đừng có ở trước mặt kiếm cớ, uổng cái danh mọt sách, cho em năm phút đồng hồ giải vấn đề này."

      Triệu Hữu Thời căm giận, là cái phần mềm phiên dịch nào có đắc tội , Địch Mẫn kéo ghế dựa bên cạnh lại, ngồi xuống, : "Trước mười tám tuổi, tất cả việc học tập của em chỉ vì ứng phó việc dự thi, bây giờ nhàn hạ thả lỏng, bởi vì thi xong, có phải ?"

      Địch Mẫn đoán đúng suy nghĩ của , Triệu Hữu Thời há miệng thở dốc, có lên tiếng, Địch Mẫn còn : " trách em cứ bị chị mình đánh, em nhớ cho kỹ, bất cứ thứ gì có thể làm ra lợi ích cho cả đời mình, cho dù em muốn học cũng phải học, nếu lỡ tương lai xảy ra điều gì hay, nếu tốt nghiệp được trường học phải nghỉ học..."

      Triệu Hữu Thời kêu lên: "Địch Mẫn!"

      Địch Mẫn cười cười: "... Học được nghề, sợ thất nghiệp."

      Triệu Hữu Thời giận Địch Mẫn miệng quạ đen, : "Có phải em cũng nên học cả ngôn ngữ của người câm điếc nữa, phòng ngừa trường hợp bị người ta chọc mù mắt!"

      Địch Mẫn ngạc nhiên, ngờ lại dám học phong cách chuyện của , gật đầu: "Trẻ dễ dạy."

      Triệu Hữu Thời tuy là cãi lại Địch Mẫn, trong lòng lại biết có ý tốt, bởi vậy quyết định nghe theo, ghi nhớ bộ phận từ đơn rối bỏ từ điển , hề ỷ lại vào phần mềm phiên dịch, khi gặp phải thao tác hiểu, cũng chủ động hỏi Địch Mẫn, Địch Mẫn mỗi lần chỉ giải đáp lần, để cho cơ hội hỏi lại.

      Trí nhờ có đôi khi là bị ép mà thành , Triệu Hữu Thời hiểu lí luận này, yên lặng lặp lặp lại lời của Địch Mẫn trong đầu, qua nửa ngày ứ, trong óc của tất cả đều là giọng của Địch Mẫn, hùng hậu, biếng nhác, chậm rãi, hề lấc cấc.

      Giữa trưa bọn họ ăn mì tôm, Địch Mẫn điện thoại ngừng đổ chuông, chung quanh lại quá yên tĩnh, Triệu Hữu Thời có thể nghe thấy đầu kia điện thoại là giọng nam hay nữ, cuộc sống của Địch Mẫn đúng là muôn màu muôn vẻ, đêm nay ca hát, đêm mai đánh bi da, cuối tuần vườn bách thú.

      Triệu Hữu Thời cắn đầu lưỡi, mì cay quá, đầu lưỡi cũng run lên, sợ ngây người, Địch Mẫn mà cũng muốn vườn bách thú?

      Địch Mẫn liếc liếc mắt nhìn Triệu Hữu Thời, cười vào đầu kia điện thoại: "Ngày nào cũng phải đối diện với động vật, vườn bách thú hay là có được ? ." lát sau còn , "Loại động vật gì ấy hả? À, cú mèo."

      Triệu Hữu Thời hiểu gì cả, trong nhà Địch Mẫn có nuôi cú mèo sao?

      Đến nửa đêm Địch Mẫn về đến nhà, lúc hát uống khá nhiều rượu, vào cửa nhìn thấy mẹ mình với hai mắt phát sáng ngồi sô pha, lập tức tỉnh rượu.

      Mẹ Địch đưa rượu ngọt, Địch Mẫn nhíu mày: "Mẹ, con thích ăn."

      "Hả, vậy làm sao bây giờ, mẹ làm rất nhiều."

      Địch Mẫn như cười như , từ trước đến nay đều thích ăn loại đồ ngọt này, Địch mẫu ràng biết điều đó, biết lần này trong hồ lô của mẹ muốn bán thuốc gì. ( ý mẹ mưu gì )

      Mẹ Địch trầm tư suy nghĩ, : "Lần này có làm nhiều hơn, mẹ nhớ hai đứa nhà họ Triệu rất thích ăn cái này, con có muốn đưa ít cho tụi nó ."

      Địch Mẫn nhướn mày, cười nằm lên sô pha, mẹ Địch tận tình khuyên bảo: "Rượu ngọt cũng rất bổ thân thể cho phụ nữ, lúc ở cữ ăn rất, bình thường cũng có thể làm thành đồ ăn vặt, vừa giúp ngực nở nang vừa dưỡng nhan, mẹ cũng còn ngâm chút rượu, đến lúc đó con cũng lấy mấy bình mang sang đó , vừa uống ngon mà uống cũng say."

      Địch Mẫn nhíu mày, nghĩ đến câu "Ngực nở lại dưỡng nhan", thiếu chút nữa cười ra tiếng, cuối cùng gật đầu: "Dạ được."

      Triệu Hữu Thời cực kỳ khó hiểu đối với hành vi đưa rượu ngọt của Địch Mẫn, ngay cả chị của cũng rất lấy làm kỳ quái: "Em và cậu ấy thân đến như vậy sao ?"

      Triệu Hữu Thời muốn lắc đầu, nhưng lại nghĩ bọn họ quả cũng hề xa lạ, ngay cả Tưởng Phương Dao cũng gọi điện thoại tới oán giận : "Chẳng phải cậu thích ở cùng chỗ với Đại ca sao, bây giờ các ngươi cả ngày ra ra vào vào, có đôi có cặp, liền vứt mình sang bên!"

      Triệu Hữu Vi lo lắng, cho rằng rượu ngọt xuất quá đột ngột, đánh giá Triệu Hữu Thời, hy vọng có thể nhìn ra chút manh mối, nhưng biểu của Triệu Hữu Thời vẫn như thường, vẻ mặt lúc ăn rượu ngọt cũng rất vui vẻ, khen mẹ Địch có tay nghề siêu quần, rượu ngọt mà ngấy, gạo nếp rất thơm mà thuần vị.

      Hôm nay Triệu Hữu Vi tan tầm, như cũ đợi mọi người vãn, mới ra khỏi văn phòng, liền nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, gần như tạo được thói quen, chờ thang máy mở cửa người phía sau vội bược nhanh vài bước đuổi kịp, cười : "Muộn như vậy mới tan làm?"

      Triệu Hữu Vi gật gật đầu: " cũng vậy?"

      vào thang máy, hai người lễ phép trò chuyện,khi thang máy hạ xuống tầng , cửa mở, có người tới, : " Chị Hữu Vi, tan làm hả?"

      Triệu Hữu Vi có chút kinh ngạc nhìn Địch Mẫn, trong công ty rất ít khi đụng phải , cho dù gặp mặt, bọn họ cũng chào hỏi, lần này tại sao có thể gặp vào lúc này, Địch Mẫn còn chủ động chuyện với , Triệu Hữu Vi cảm thấy kỳ quái, cười : "Ừ, cậu cũng tan sở rồi hả?"

      Địch Mẫn nhìn tới, tầm mắt xẹt qua người thanh niên đứng bên cạnh Triệu Hữu Vi, : "Đúng rồi, mẹ em trong nhà rượu ngọt còn rất nhiều, nếu hai người còn thích ăn, em đưa sang thêm ."

      Triệu Hữu Vi cười : "Tiểu Thời rất thích ăn, em cảm ơn mẹ em giúp chị nhé, lần sau chị nấu chè đậu xanh, sai Tiểu Thời mang chút cho em."

      Người thanh niên vẫn đứng bên bị hai người vắng vẻ, nhưng lại nghe được câu: "Được đó Tiểu Thời hôm nay vẫn phải làm ở quán trà, chị với bạn trai hẹn hò? Ngày mai em đem rượu ngọt tới."

      Triệu Hữu Vi xấu hổ, giải thích: "Cậu hiểu lầm rồi, ấy là đồng nghiệp của tôi, chắc hai người chưa gặp nhau, ấy là Thẩm Đạo." lại nhìn về phía Thẩm Đạo, "Cậu ấy là Địch Mẫn, làm thêm ở bộ phận kỹ thuật."

      Thẩm Đạo lúc này mới mở miệng: "Xin chào."

      Địch Mẫn cười : "Xin lỗi, em hiểu lầm." Cửa thang máy mở ra, còn , " quấy rầy hai người, em trước."

      Buổi tối Địch Mẫn quả nhiên đưa rượu ngọt đến, Triệu Hữu Thời về đến nhà thấy thế rất vui vẻ, ăn liền hai chén, bị chị ngăn lại: "coi chừng buổi tối đái dầm, mấy ngày nữa chị nấu chè đậu xanh, em mang cho Dì Địch chút, dù thế nào cũng thể ăn của người ta."

      Triệu Hữu Thời bị câu đầu tiên làm nghẹn, lúc ngủ nằm mơ khi quả nhiên mộng thấy bồn cầu, may là hữu kinh vô hiểm ( có hoảng sợ nhưng nguy hiểm), ngày thứ hai truyền lời của chị mình cho Địch Mẫn, Địch Mẫn : "Chè đậu xanh? Là em nấu hả?"

      "Chị của em nấu."

      Người nghe cũng có phần, Đinh Sĩ Lỗi gõ mặt bàn kháng nghị: "Này này, giờ làm việc đừng có thầm tán tỉnh, cũng lâu rồi chưa ăn chè đậu xanh , Tiểu Thời, em biết ý của là gì rồi chứ?"

      Triệu Hữu Thời vốn bị chọc cười, đột nhiên ý thức được câu đầu tiên rất có vấn đề, chuẩn bị phản bác Lý Giang đánh gãy: "Còn phải hỏi nữa hả, ngay cả mình cũng hiểu, Tiểu Thời còn có thể hiểu sao, Tiểu Thời lại đây, có đồ cho em nè."

      Triệu Hữu Thời chạy đến trước mặt Lý Giang, nhận lầy phong bì đưa, sờ sờ chút thấy cũng rất dày, vui sướng, tiếng cám ơn, Lý Giang lại lấy ra 2 cái phong bì, trái phải lên bàn làm việc, phong bì chạm lên bàn có thanh leng keng, Triệu Hữu Thời đỏ mắt, ai ngờ giữa trưa còn ở phòng bếp nấu cơm, Địch Mẫn đột nhiên tới, : "Ngày mai em phải mời ăn cơm."

      Triệu Hữu Thời cảm thấy vô cùng kỳ lạ: "Vì sao?"

      Địch Mẫn tỉ mỉ cân nhắc nguyên nhân: "Bởi vì em nhận tiền lương, em còn ăn rượu ngọt của nhà ."

      Triệu Hữu Thời trừng : "Rượu ngọt em nào có ăn , vài ngày nữa em đưa chè đậu xanh, tiền lương của còn nhiều hơn em bao nhiêu, đừng tưởng rằng em biết phong bì dày thế nào, mời em ăn cơm mới đúng."

      Triệu Hữu Thời xong, cảm giác đạo lý của mình khiến người khác thể phản bác, ai biết Địch Mẫn lại : "Vậy được, mời em ăn, định thời gian và địa điểm xong báo em biết."

      Triệu Hữu Thời ngây người, quên cả đảo thức ăn, cũng may Địch Mẫn cầm tay đảo chút, "Em có thể đừng ngôc như vậy có được !"

      Triệu Hữu Thời phút chốc tránh khỏi tay , nhanh chóng lui qua bên, hai má đỏ ửng, Địch Mẫn tay kéo đến trước mặt, cầm lấy muôi nhét vào tay , nhìn chằm chằm mắt của , như cười như , giọng thấp trầm: " ra cũng biết đỏ mặt."

    2. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 13: Đồ dùng phải tận dụng sử dụng (kết)

      Edit: Linh Sờ Tinh

      Thời tiết vô cùng nóng nực, hơn nữa phòng bếp vốn là oi bức, Triệu Hữu Thời rất nhanh liền tìm cho mình cớ bị đỏ mặt, nhưng mà vẫn có chút khẩn trương, thầm nghiền ngẫm ý tứ của Địch Mẫn, rốt cục là trêu đùa hay là , cũng suy nghĩ có nên gọi Tưởng Phương Dao, mọi người cũng rất lâu chưa gặp mặt, nhân cơ hội này tụ tập cũng tốt.

      Kết quả chờ mấy ngày sau, Địch Mẫn vẫn chậm chạp cho biết thời gian và địa điểm, Triệu Hữu Thời nghĩ quả nhiên là lại bị đùa giỡn, khỏi có chút thất vọng, nhưng lại thở dài nhõm hơi.

      Hôm nay Triệu Hữu Thời ở trong nhà tính toán chút tiền riêng của , tiêng lương của quán trà thêm tiền lương công ty, dĩ nhiên là cũng quá ít, tính toán sinh hoạt phí xong, đưa hơn nửa cho chị , : "Chị, số tiền này chị tiết kiệm lại, tiền thưởng cuối năm của chị để trả nợ cho cậu mợ, số tiền này dùng để mua chân giả, cứ để dành thêm khoảng thời gian nữa chắc đủ thôi, chân giả thể mua loại kém quá."

      Triệu Hữu Vi đẩy tiền lại phía em , cười : "Được rồi, sau này tiền em kiếm được để tự mình tiêu, chi tiêu trong nhà cần em bận tâm, chân giả của chị cũng cần em lo, phải cứ lo kiếm tiền mua chân giả, nếu muốn lắp chân giả phải bệnh viện kiểm tra, còn phải lãng phí thời gian tiến hành vật lý trị liệu phục hồi chức năng, công việc bây giờ của chị bận như thế làm sao mà có thời gian, chờ sau này chị góp ngày nghỉ đủ rồi ."

      Triệu Hữu Thời lại đẩy tiền , cố chấp : "Kể cả như thế cũng để chỗ chị , em cần nhiều tiền như vậy,sau khi khai giảng, em vẫn làm ở công ty của Địch Mẫn, tiền lương đủ tiêu rồi." xong, bỗng nghĩ trước kia Địch Mẫn đề nghị chuyển đổi hình thức kinh doanh, mình có nên phòng ngừa chút, để tránh cho lúc nào đó đột nhiên mất việc.

      Còn suy nghĩ, chuông điện thoại di động chợt vang lên, Triệu Hữu Thời nghe xong, : "Được , lát nữa em đến." Cúp điện thoại xong với chị , "Địch Mẫn công ty có chút việc, kêu em tăng ca."

      "Bên đó tuần mới cho em nghỉ ngày, sao đột nhiên có chuyện liền có chuyện, về sau có thể nghỉ bù hay ?"

      Triệu Hữu Thời : "Bọn họ cũng rất chăm sóc em, bình thường nếu em đến, bọn họ cũng chưa bao giờ gì." đeo ba lô lên, nhìn thoáng qua phòng bếp, "Cơm chiều lát nữa em về làm, chị cứ nghỉ ngơi ."

      Triệu Hữu Vi đột nhiên ấp a ấp úng, muốn lại thôi, Triệu Hữu Thời cảm thấy kỳ quái, hỏi: "Chị làm sao thế, có chuyện gì?"

      Triệu Hữu Vi rốt cuộc cũng : "Buổi tối có thể chị ăn cơm nhà."

      Triệu Hữu Thời thả lỏng: "Em còn tưởng là có chuyện gì, sao, vậy em ăn ở công ty."

      gần đến buổi trưa, mặt trời gay gắt, Triệu Hữu Thời vội vã bước , như muốn trốn chạy ánh nắng, mới ra đầu ngõ, phía sau vang lên tiếng còi xe chói tai , cho rằng mình chắn đường người khác, nhanh chóng nép vào bên phải để nhường đường, ai ngờ tiếng kèn vẫn vang lên, chỉ chốc lát sau liền có người kêu: "Có phải là nên thông lỗ tai cho em hả!"

      Triệu Hữu Thời quay đầu nhìn, kinh ngạc : "Địch Mẫn!"

      Địch Mẫn mở cửa cho lên xe, bắt gài dây an toàn, : "Hôm nay mời em ăn cơm!"

      "Chẳng phải là công ty phải tăng ca sao?"

      "Nếu công ty phải tăng ca, làm sao chỉ cần câu là em vô điều kiện lập tức ra?"

      Triệu Hữu Thời đồng ý với ý nghĩ này của Địch Mẫn, nhưng vội lắc đầu, đồng ý cái gì mà đồng ý chứ ! đột nhiên sợ hãi : "Vậy được, kêu cả Tưởng Phương Dao, gần đây luôn giận dỗi, chúng ta để ý đến ấy."

      Địch Mẫn khó tin nhìn cái, cuối cùng chỉ có thể cướp lấy di động bị bấm số, tức giận : " có tiền, chỉ có thể mới người, có muốn xuống xe ở ven đường ?"

      Triệu Hữu Thời giật mình, lập tức ngoan ngoãn ngồi im.

      Cuối tuần, giao thông là những đoàn xe chen chúc, chạy hồi lâu, xe mới lên được đường cao tốc, Triệu Hữu Thời biết đường, nhưng biết nhìn bảng hướng dẫn, kỳ quái hỏi: " muốn mang em đâu, sao lại chạy lên đường cao tốc?"

      "Yên tâm, lừa bán nhi đồng đâu." Địch Mẫn liếc mắt nhìn , thấy cau mày, cười , "Đường hơi xa, sợ kịp về ăn cơm chiều, với chị em tối nay em ăn ở bên ngoài."

      "Hôm nay chị của em ăn tối ở nhà, nhưng mà rốt cục mang em đâu?"

      Địch Mẫn nhướn mày, có chút đăm chiêu, cũng trả lời câu hỏi của Triệu Hữu Thời, đến khi xe chuyển xuống khỏi đường cao tốc gặp đèn đỏ, mới lấy điện thoại di động ra phát tin nhắn, Triệu Hữu Thời xoay đầu nhìn khắp nơi, nhìn thấy phía trước kính xe có treo đồ trang trí, trong ảnh chụp Đinh Sĩ Lỗi ôm nữ sinh, chắc chiếc xe này là của Đinh Sĩ Lỗi .

      lúc sau cũng tới nơi, Triệu Hữu Thời nắm cửa xe muốn xuống, Địch Mẫn đến cửa bên , kêu: "Có tin là khoá hết lại cho em ngạt thở chết trong xe !"

      Triệu Hữu Thời lảm nhảm: " mời ăn cơm, ràng là chỉ ăn cơm, nơi này quá mắc tiền." Là Vườn bách thú Lô Xuyên, phiếu học sinh cũng phải mất 140 tệ, biết là bọn họ tham quan động vật hay là động vật tham quan bọn họ , loại tiền này tiêu quá uổng phí ,quá đáng, cũng muốn Địch Mẫn mời khách lại phải tiêu nhiều như vậy.

      Địch Mẫn bất đắc dĩ : "Có người cho vé vào cửa, lần trước lúc nghe điện thoại chẳng phải em ở bên cạnh nghe lén sao!"

      Triệu Hữu Thời nghĩ, ngay lập tức buông tay ra, ngoan ngoãn xuống xe, Địch Mẫn cười: "Đồ hẹp hòi keo kiệt!"

      Du khách thăm Vườn bách thú khá nhiều, có hướng dẫn viên du lịch kéo khách, trong vườn bách thú có quy định hoa quả đút cho động vật thể tự mang vào, Địch Mẫn mua ít hoa quả đắt đỏ bên trong vườn , đưa cho Triệu Hữu Thời: "Đói bụng tự ăn."

      Triệu Hữu Thời trừng mắt liếc , đón lấy hoa quả, khu bộ, người và động vật cách xa nhau khá xa, hổ, sư tử và gấu cũng chỉ có thể xem ở xa, buổi chiều Địch Mẫn đưa xem chương trình biểu diễn trong vườn thú, Triệu Hữu Thời xem quá chuyên chú, đề phòng bị Địch Mẫn nhét gì đó vào trong miệng , đợi khi nhai rồi, mới phát ra đó là chuối để đút cho khỉ, tức giận vô cùng ,nuốt cũng được nhả cũng xong, Địch Mẫn cười ngả ngiêng, cắn ngụm hết nửa trái chuối mà cắn dở.

      Ăn thử thức ăn nhanh có bán bên trong vườn thú, Địch Mẫn đưa xe lửa , xe chỗ ngồi gần như đầy kín, Địch Mẫn để Triệu Hữu Thời dựa vào cửa sổ, : "Thức ăn nhanh quá khó ăn, buổi tối ăn chút gì ngon mới được ."

      Triệu Hữu Thời vui vẻ, mong ngóng được nhìn thấy những con vật khác, để ý đến Địch Mẫn, Địch Mẫn chọc chuyện: "Hay là em ra ngoài đó ngồi , lát nữa du khách đút hoa quả cho em, em tích cóp mang về nhà, còn có thể bán lấy tiền."

      Triệu Hữu Thời lên tiếng, đột nhiên cầm trái táo, nhanh chóng bịt Địch Mẫn miệng, cười : " tiếp ."

      Địch Mẫn cười cười, thuận miệng cắn ngụm lớn, Triệu Hữu Thời ghét bỏ nhìn , chưa rửa đó, sợ bẩn hay có vi trùng gì sao, Địch Mẫn nhai táo, giọng kêu: "Quay đầu."

      Triệu Hữu Thời khó hiểu, xoay đầu, ngay lập tức thét chói tai, ôm lấy cánh tay Địch Mẫn, rúc vào trước ngực .

      Xe lửa khá thấp bé, cửa kính xe lại lớn, lúc này con lạc đà chỉa vào trong cửa sổ, mặt lớn lông xù, miệng mở rộng, cái mũi lớn, ánh mắt màu nâu trừng trừng, Triệu Hữu Thời sợ tới mức muốn tè ra quần, dám ngẩng đầu, du khách trong xe ai cũng ra sức dụ dỗ thu hút động vật nhưng chẳng con nào tới, chẳng làm cái gì lại có con đến tận cửa, Địch Mẫn cười to, ôm lấy giả vờ trấn an: " rồi, rồi, nó bị em dọa chạy mất rồi."

      Triệu Hữu Thời cẩn thận ngồi dậy, đột nhiên phát bên má phải có hơi thở phả lên, nghiêng mắt vừa nhìn, lại them tiếng thét chói tai, gạt Địch Mẫn ra muốn trốn ra bên ngoài, Địch Mẫn cố tình ngăn cản , nắm hông của buông tay, cứng rắn muốn nâng về bên cửa sổ, mọi người xe cười khuyên: " phải sợ, lạc đà cắn người đâu, ái chà, còn có đà điểu nữa, mau nhìn xem, em ơi, to gan chút!"

      Địch Mẫn cứng rắn đem về lại chỗ ngồi, lạc đà dời , chỉ còn lại chú Thảo ni mã ( tên tiếng là Grass Mud Horse) si ngốc nhìn Triệu Hữu Thời.

      Triệu Hữu Thời hai mắt đẫm lệ mông lung, nhìn con Thảo ni mã.

      Rời khỏi vườn thú, Triệu Hữu Thời tức đến nghiến răng nghiến lợi, muốn lau nước mắt, đáng tiếc mặt khô khốc, ngay cả muốn làm bộ làm tịch cũng được, Địch Mẫn cốc cái, nhét vào bên trong xe, nhịn cười, dỗ : "Được rồi , được rồi, dẫn em ăn đồ ngon , thịt lạc đà có được ?"

      Triệu Hữu Thời oán hận vỗ cánh tay , cánh tay quá cứng, đánh chính cũng đau tay, Địch Mẫn còn cố tình nắm trụ bờ vai buông, Triệu Hữu Thời cảm thấy mình bị dọa mất mật rồi, có ăn thịt lạc đà cũng chữa được, "Ăn cái gì mà ăn, em muốn về nhà, sau này ra ngoài với nữa..." Mấy thanh sau cùng đều là giọng mũi, rầu rĩ ngốc ngốc , "... quá thất đức, buông ra, buông ra!"

      Địch Mẫn nắm mũi , buồn cười uy hiếp: " nữa , nữa hô hấp nhân tạo cho em."

      Lúc đầu Triệu Hữu Thời để ý lời , đến khi muốn lý giải muốn nghẹn đến mức khó chịu, kịp lĩnh ngộ hàm nghĩa thâm trầm trong đó, trong lòng chỉ hận Địch Mẫn xuống tay quá ác, mũi đau quá.

      Theo đường cũ quay về, cũng mất khá lâu mới đến nội thành, sắp bảy giờ, sắc trời vẫn còn chưa tối hẳn, Địch Mẫn đưa Triệu Hữu Thời về nhà, mà đưa đến quán tôm hùm rất có tiếng, bên ngoài nhà hàng người chờ xếp hàng dài nhìn thấy cuối, Địch Mẫn bước đến quầy đón khách báo tên: "Họ Địch."

      Phục vụ vội : "Mười giờ sáng Địch có đặt trước hai chỗ, Địch, mời theo tôi."

      Triệu Hữu Thời cảm thấy kỳ lạ, lúc mười giờ bọn họ còn cho gấu ăn, Địch Mẫn sao lại đặt trước chỗ được nhỉ ? Nàng muốn nghĩ những thứ này nữa, giật tay Địch Mẫn giọng : " cần phải mời em ăn cơm này, quá lãng phí, hay là chúng ta đổi chỗ khác, em mời ăn."

      Địch Mẫn cười : "Mới vừa rồi còn muốn ăn , bây giờ lại thay tiếc tiền?"

      Hai người theo nhân viên phục vụ vào trong, còn chưa đến chỗ ngồi, Địch Mẫn đột nhiên đẩy Triệu Hữu Thời, : "Này, kia có phải là chị em ?"

      Triệu Hữu Thời thuận thế nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy chị ngồi ở chỗ gần cửa sổ, đối diện còn có thanh niên, chỉ thấy bóng dáng ta thôi, Triệu Hữu Vi trong lòng vừa động, muốn làm bộ như thấy, lát nữa lặng lẽ nhìn lén, đáng tiếc chị đột nhiên ngẩng đầu, tầm mắt hai người đụng nhau.

      Triệu Hữu Vi kêu: "Tiểu Thời!"

      Triệu Hữu Thời và Địch Mẫn đến gần, lúc này mới phát thanh niên ngồi đối diện với chị chính là người mà nhìn thấy mấy lần, lần nhận được giấy báo trúng tuyển là lần đầu tiên gặp, sau đó cũng có thể nhìn thấy và chị cùng nhau ra từ công ty, Triệu Hữu Thời bất động thanh sắc, : "Chị, chị cũng ăn ở đây hả."

      Triệu Hữu Vi đánh giá Địch Mẫn, hỏi Triệu Hữu Thời: "Em phải tăng ca cơ mà, sao lại tới đây?"

      Triệu Hữu Thời còn chưa kịp đáp, Địch Mẫn thay tìm cớ: "Đêm nay vốn là Lý Giang mời khách, bọn đến đây rồi mới có chuyện, đến được, ngờ lại trùng hợp tới như vậy, hai người cũng ăn ở đây."

      "Đây là em em hả?" Thẩm Đạo ngồi đối diện với Triệu Hữu Vi đột nhiên , "Nếu trùng hợp như thế, hay là cùng nhau ngồi ?"

      bàn có hai món ăn, xem ra bọn họ cũng vừa đến, mời cơm bằng vô tình gặp được, Địch Mẫn đương nhiên khách sáo, Triệu Hữu Thời có thể có cơ hội gần gũi quan sát người tên Thẩm Đạo này, đương nhiên cũng khách sáo, cười cách quỷ dị, tránh khỏi những ánh mắt của người khác, Triệu Hữu Vi hơi ngượng ngịu, vụng trộm nhìn Thẩm Đạo.

      Thẩm Đạo cười khẽ: "Địch Mẫn, Tiểu Thời, hai người gọi thêm vài món thức ăn, ở đây ngoài tôm hùm ra, cũng có mấy món rất ngon."

      ta thực dễ gần, trực tiếp gọi là "Tiểu Thời", Triệu Hữu Thời thầm than thở, cười vui vẻ, ngay cả Địch Mẫn cũng cảm thấy mất mặt, đành phải thay mở miệng: "Buổi chiều ấy còn muốn ăn thịt lạc đà, đáng tiếc ở đây lại có, cần để ý ấy, ấy cái gì cũng ăn."

      Triệu Hữu Thời giấu nổi sung sướng trong giờ phút này, lúc ăn cơm miệng cũng nhếch lên đến khóe mắt, Triệu Hữu Vi vô cùng xấu hổ, nhưng thể ở trước mặt Thẩm Đạo cầu em mình thu liễm chút, khiến đỏ mặt. Triệu Hữu Thời tiến vào cảnh giới, nếu phải Địch Mẫn đưa vỏ tôm hùm vào chén của tiếp tục bị người khác coi là kẻ ngốc.

      "Địch Mẫn!"

      "Hả, gọi có chuyện gì?"

      Triệu Hữu Thời gắp vỏ tôm hùm về trong bát , : " ăn nhiều chút."

      Thẩm Đạo thấy buồn cười, nhìn về phía Triệu Hữu Vi, lột vỏ tôm hùm thay , hành động hề kiêng kị này khiến Triệu Hữu Thời vô cùng vừa lòng, bữa cơm này cả khách lẫn chủ đều rất vui vẻ, Thẩm Đạo và Địch Mẫn vừa nhắc tới công việc là thao thao bất tuyệt, Triệu Hữu Thời vì thế mới biết Thẩm Đạo bằng tuổi với chị , đầu năm nay vừa du học về nước, cùng làm việc chung phòng với Hữu Vi, kỹ thuật của Địch Mẫn rất giỏi, được cán bộ chủ chốt về mảng kỹ thuật mời sau khi tốt nghiệp ở lại công ty làm. Hai người lập tức thành quen, hồi triển vọng tương lai, Địch Mẫn năng có đạo lý ràng, Thẩm Đạo có sách, mách có chứng, Triệu Hữu Thời nhìn đến há miệng, liếc nhìn chị , hai chị em cười cười, đều cảm thấy chẳng ra sao.

      Triệu Hữu Vi đối với việc Triệu Hữu Thời ở cùng chỗ với Địch Mẫn có rất nhiều ý kiến muốn biểu đạt, nhưng mà dù chuẩn bị cả buổi tối, đến khi về nhà sau bữa cơm, cũng chỉ tổng kết ra câu: "Sao Địch Mẫn cứ luôn trêu chọc ăn hiếp em thế?"

      Triệu Hữu Thời căm giận, nhưng việc quan trọng hôm nay phải là việc này, lập tức sang chuyện khác: "Chị, cái chàng Thẩm Đạo là sao, ta có phải người ở đây ?"

      Triệu Hữu Vi đẩy đẩy cái trán của : "Chuyện liên quan đến em, chị chẳng qua cũng chỉ là ăn bữa cơm với đồng nghiệp, em xem lúc ăn cơm em cười thành cái dạng gì, mất mặt có biết hay hả, em tự quản chính mình cho tốt là được rồi, nhớ kỹ đừng bừa khắp nơi."

      Chị đúng là giấu đầu hở đuôi, Triệu Hữu Thời lại càng hưng phấn, lúc này loại cảm giác khổ tẫn cam lai, quá khứ mười mấy năm vất vả chỉ là mây khói, tương lai là con đường rộng thênh thang, chị được chàng đẹp trai ưu tú nắm tay cùng chung bước, cuộc sống của các càng ngày càng tốt lên.

      Đáng tiếc số của Triệu Hữu Thời vẫn phải cực khổ , ngày hôm sau mưa dầm kéo dài, chị nấu chè đậu xanh xong : "Nhân lúc mới nấu xong nên đưa qua đó , bây giờ chắc Dì Địch còn chưa ra ngoài luyện kiếm, chị vội làm, sáng hôm nay em cần đến quán trà, có thời gian quét tước vệ sinh chút."

      Triệu Hữu Thời cầm cốc giữ nhiệt múc chén chè đậu xanh, nhét vào trong túi xách của chị : "Cũng mang chút cho Thẩm Đạo, chị đừng keo kiệt thế."

      Triệu Hữu Vi buồn cười nhéo mặt .

      Triệu Hữu Thời nghe lời chị dặn, đến nhà Địch Mẫn, quả nhiên Mẹ Địch còn chưa luyện kiếm, mở cửa nhìn thấy Triệu Hữu Thời, mẹ Địch vô cùng vui vẻ: "Tiểu Thời à, sao sáng sớm tới đây?"

      Triệu Hữu Thời đem chè đậu xanh đưa lên, cười : "Dì, chị bảo cháu mang chút chè đậu xanh đến, may mà dì chưa ra ngoài."

      Địch mẫu đảo mắt, đón lấy, đột nhiên vỗ đùi, "Ái chà, cháu ta mới nhớ, đều trễ thế này rồi à, dì còn phải ra ngoài luyện kiếm, nên đến muộn, Tiểu Thời, cháu giúp dì chuyện, đem chè đậu xanh đổ vào bát rồi để vào tủ lạnh, dì cám ơn nhiều , dì còn kịp rồi, phải ngay."

      kịp cho Triệu Hữu Thời có cơ hội phản ứng, lập tức quay vào nhà lấy kiếm, hấp tấp ra cửa, cũng thèm quay đầu lại kêu: "Đúng rồi, Mẫn Mẫn của cháu còn chưa dậy, cháu gọi nó dậy nhé, làm ở chơi lúc, cần phải vội, dì trước nhé!"

      Dưới chân mẹ Địch như có gió, tốc độ tựa như mấy bà mẹ đến siêu thị tranh đồ đại hạ giá vậy.

      Người trẻ tuổi hay thẹn thùng, bà cũng thể vạch trần, người trẻ tuổi lại quá bận rộn, bà muốn thay bọn họ tự tạo chút gian riêng, người làm mẹ như bà đúng là dễ dàng.

      Mẹ Địch giơ kiếm, chỉa vào trời mưa dầm kéo dài, tự cảm thán tình của mẹ vĩ đại.

      Chủ thớt thay tên từ Linh thành Linh Sờ Tinh, còn ai biết nhỉ? :yoyo16:
      milktruyenky, stbn, roi_se_yeu_ai2 others thích bài này.

    3. ngocanh

      ngocanh Active Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      230
      mẹ của quả là......
      Linh Sờ Tinh thích bài này.

    4. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Xin lỗi nàng, dạo này ta hơi lười gặp Tiểu Thời ví 1c của em ấy hơi dài, ta chuyển sang lấp 1 hố khác vì hứng thú, nhưng cố gắng chăm chỉ hơn , nàng thông cảm nhé @ngocanh
      roi_se_yeu_ai thích bài này.

    5. ngocanh

      ngocanh Active Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      230
      Chỉ cần nàng k drop là ok rùi :):on thi:
      Linh Sờ Tinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :