Chương 13: Đồ dùng phải tận dụng sử dụng (kết)
Edit: Linh Sờ Tinh
Thời tiết vô cùng nóng nực, hơn nữa phòng bếp vốn là oi bức, Triệu Hữu Thời rất nhanh liền tìm cho mình cớ bị đỏ mặt, nhưng mà vẫn có chút khẩn trương, thầm nghiền ngẫm ý tứ của Địch Mẫn, rốt cục là trêu đùa hay là , cũng suy nghĩ có nên gọi Tưởng Phương Dao, mọi người cũng rất lâu chưa gặp mặt, nhân cơ hội này tụ tập cũng tốt.
Kết quả chờ mấy ngày sau, Địch Mẫn vẫn chậm chạp cho biết thời gian và địa điểm, Triệu Hữu Thời nghĩ quả nhiên là lại bị đùa giỡn, khỏi có chút thất vọng, nhưng lại thở dài nhõm hơi.
Hôm nay Triệu Hữu Thời ở trong nhà tính toán chút tiền riêng của , tiêng lương của quán trà thêm tiền lương công ty, dĩ nhiên là cũng quá ít, tính toán sinh hoạt phí xong, đưa hơn nửa cho chị , : "Chị, số tiền này chị tiết kiệm lại, tiền thưởng cuối năm của chị để trả nợ cho cậu mợ, số tiền này dùng để mua chân giả, cứ để dành thêm khoảng thời gian nữa chắc đủ thôi, chân giả thể mua loại kém quá."
Triệu Hữu Vi đẩy tiền lại phía em , cười : "Được rồi, sau này tiền em kiếm được để tự mình tiêu, chi tiêu trong nhà cần em bận tâm, chân giả của chị cũng cần em lo, phải cứ lo kiếm tiền mua chân giả, nếu muốn lắp chân giả phải bệnh viện kiểm tra, còn phải lãng phí thời gian tiến hành vật lý trị liệu phục hồi chức năng, công việc bây giờ của chị bận như thế làm sao mà có thời gian, chờ sau này chị góp ngày nghỉ đủ rồi ."
Triệu Hữu Thời lại đẩy tiền , cố chấp : "Kể cả như thế cũng để chỗ chị , em cần nhiều tiền như vậy,sau khi khai giảng, em vẫn làm ở công ty của Địch Mẫn, tiền lương đủ tiêu rồi." xong, bỗng nghĩ trước kia Địch Mẫn đề nghị chuyển đổi hình thức kinh doanh, mình có nên phòng ngừa chút, để tránh cho lúc nào đó đột nhiên mất việc.
Còn suy nghĩ, chuông điện thoại di động chợt vang lên, Triệu Hữu Thời nghe xong, : "Được , lát nữa em đến." Cúp điện thoại xong với chị , "Địch Mẫn công ty có chút việc, kêu em tăng ca."
"Bên đó tuần mới cho em nghỉ ngày, sao đột nhiên có chuyện liền có chuyện, về sau có thể nghỉ bù hay ?"
Triệu Hữu Thời : "Bọn họ cũng rất chăm sóc em, bình thường nếu em đến, bọn họ cũng chưa bao giờ gì." đeo ba lô lên, nhìn thoáng qua phòng bếp, "Cơm chiều lát nữa em về làm, chị cứ nghỉ ngơi ."
Triệu Hữu Vi đột nhiên ấp a ấp úng, muốn lại thôi, Triệu Hữu Thời cảm thấy kỳ quái, hỏi: "Chị làm sao thế, có chuyện gì?"
Triệu Hữu Vi rốt cuộc cũng : "Buổi tối có thể chị ăn cơm nhà."
Triệu Hữu Thời thả lỏng: "Em còn tưởng là có chuyện gì, sao, vậy em ăn ở công ty."
gần đến buổi trưa, mặt trời gay gắt, Triệu Hữu Thời vội vã bước , như muốn trốn chạy ánh nắng, mới ra đầu ngõ, phía sau vang lên tiếng còi xe chói tai , cho rằng mình chắn đường người khác, nhanh chóng nép vào bên phải để nhường đường, ai ngờ tiếng kèn vẫn vang lên, chỉ chốc lát sau liền có người kêu: "Có phải là nên thông lỗ tai cho em hả!"
Triệu Hữu Thời quay đầu nhìn, kinh ngạc : "Địch Mẫn!"
Địch Mẫn mở cửa cho lên xe, bắt gài dây an toàn, : "Hôm nay mời em ăn cơm!"
"Chẳng phải là công ty phải tăng ca sao?"
"Nếu công ty phải tăng ca, làm sao chỉ cần câu là em vô điều kiện lập tức ra?"
Triệu Hữu Thời đồng ý với ý nghĩ này của Địch Mẫn, nhưng vội lắc đầu, đồng ý cái gì mà đồng ý chứ ! đột nhiên sợ hãi : "Vậy được, kêu cả Tưởng Phương Dao, gần đây luôn giận dỗi, chúng ta để ý đến ấy."
Địch Mẫn khó tin nhìn cái, cuối cùng chỉ có thể cướp lấy di động bị bấm số, tức giận : " có tiền, chỉ có thể mới người, có muốn xuống xe ở ven đường ?"
Triệu Hữu Thời giật mình, lập tức ngoan ngoãn ngồi im.
Cuối tuần, giao thông là những đoàn xe chen chúc, chạy hồi lâu, xe mới lên được đường cao tốc, Triệu Hữu Thời biết đường, nhưng biết nhìn bảng hướng dẫn, kỳ quái hỏi: " muốn mang em đâu, sao lại chạy lên đường cao tốc?"
"Yên tâm, lừa bán nhi đồng đâu." Địch Mẫn liếc mắt nhìn , thấy cau mày, cười , "Đường hơi xa, sợ kịp về ăn cơm chiều, với chị em tối nay em ăn ở bên ngoài."
"Hôm nay chị của em ăn tối ở nhà, nhưng mà rốt cục mang em đâu?"
Địch Mẫn nhướn mày, có chút đăm chiêu, cũng trả lời câu hỏi của Triệu Hữu Thời, đến khi xe chuyển xuống khỏi đường cao tốc gặp đèn đỏ, mới lấy điện thoại di động ra phát tin nhắn, Triệu Hữu Thời xoay đầu nhìn khắp nơi, nhìn thấy phía trước kính xe có treo đồ trang trí, trong ảnh chụp Đinh Sĩ Lỗi ôm nữ sinh, chắc chiếc xe này là của Đinh Sĩ Lỗi .
lúc sau cũng tới nơi, Triệu Hữu Thời nắm cửa xe muốn xuống, Địch Mẫn đến cửa bên , kêu: "Có tin là khoá hết lại cho em ngạt thở chết trong xe !"
Triệu Hữu Thời lảm nhảm: " mời ăn cơm, ràng là chỉ ăn cơm, nơi này quá mắc tiền." Là Vườn bách thú Lô Xuyên, phiếu học sinh cũng phải mất 140 tệ, biết là bọn họ tham quan động vật hay là động vật tham quan bọn họ , loại tiền này tiêu quá uổng phí ,quá đáng, cũng muốn Địch Mẫn mời khách lại phải tiêu nhiều như vậy.
Địch Mẫn bất đắc dĩ : "Có người cho vé vào cửa, lần trước lúc nghe điện thoại chẳng phải em ở bên cạnh nghe lén sao!"
Triệu Hữu Thời nghĩ, ngay lập tức buông tay ra, ngoan ngoãn xuống xe, Địch Mẫn cười: "Đồ hẹp hòi keo kiệt!"
Du khách thăm Vườn bách thú khá nhiều, có hướng dẫn viên du lịch kéo khách, trong vườn bách thú có quy định hoa quả đút cho động vật thể tự mang vào, Địch Mẫn mua ít hoa quả đắt đỏ bên trong vườn , đưa cho Triệu Hữu Thời: "Đói bụng tự ăn."
Triệu Hữu Thời trừng mắt liếc , đón lấy hoa quả, khu bộ, người và động vật cách xa nhau khá xa, hổ, sư tử và gấu cũng chỉ có thể xem ở xa, buổi chiều Địch Mẫn đưa xem chương trình biểu diễn trong vườn thú, Triệu Hữu Thời xem quá chuyên chú, đề phòng bị Địch Mẫn nhét gì đó vào trong miệng , đợi khi nhai rồi, mới phát ra đó là chuối để đút cho khỉ, tức giận vô cùng ,nuốt cũng được nhả cũng xong, Địch Mẫn cười ngả ngiêng, cắn ngụm hết nửa trái chuối mà cắn dở.
Ăn thử thức ăn nhanh có bán bên trong vườn thú, Địch Mẫn đưa xe lửa , xe chỗ ngồi gần như đầy kín, Địch Mẫn để Triệu Hữu Thời dựa vào cửa sổ, : "Thức ăn nhanh quá khó ăn, buổi tối ăn chút gì ngon mới được ."
Triệu Hữu Thời vui vẻ, mong ngóng được nhìn thấy những con vật khác, để ý đến Địch Mẫn, Địch Mẫn chọc chuyện: "Hay là em ra ngoài đó ngồi , lát nữa du khách đút hoa quả cho em, em tích cóp mang về nhà, còn có thể bán lấy tiền."
Triệu Hữu Thời lên tiếng, đột nhiên cầm trái táo, nhanh chóng bịt Địch Mẫn miệng, cười : " tiếp ."
Địch Mẫn cười cười, thuận miệng cắn ngụm lớn, Triệu Hữu Thời ghét bỏ nhìn , chưa rửa đó, sợ bẩn hay có vi trùng gì sao, Địch Mẫn nhai táo, giọng kêu: "Quay đầu."
Triệu Hữu Thời khó hiểu, xoay đầu, ngay lập tức thét chói tai, ôm lấy cánh tay Địch Mẫn, rúc vào trước ngực .
Xe lửa khá thấp bé, cửa kính xe lại lớn, lúc này có con lạc đà chỉa vào trong cửa sổ, mặt lớn lông xù, miệng mở rộng, cái mũi lớn, ánh mắt màu nâu trừng trừng, Triệu Hữu Thời sợ tới mức muốn tè ra quần, dám ngẩng đầu, du khách trong xe ai cũng ra sức dụ dỗ thu hút động vật nhưng chẳng con nào tới, chẳng làm cái gì lại có con đến tận cửa, Địch Mẫn cười to, ôm lấy giả vờ trấn an: " rồi, rồi, nó bị em dọa chạy mất rồi."
Triệu Hữu Thời cẩn thận ngồi dậy, đột nhiên phát bên má phải có hơi thở phả lên, nghiêng mắt vừa nhìn, lại them tiếng thét chói tai, gạt Địch Mẫn ra muốn trốn ra bên ngoài, Địch Mẫn cố tình ngăn cản , nắm hông của buông tay, cứng rắn muốn nâng về bên cửa sổ, mọi người xe cười khuyên: " phải sợ, lạc đà cắn người đâu, ái chà, còn có đà điểu nữa, mau nhìn xem, em ơi, to gan chút!"
Địch Mẫn cứng rắn đem về lại chỗ ngồi, lạc đà dời , chỉ còn lại chú Thảo ni mã ( tên tiếng là Grass Mud Horse) si ngốc nhìn Triệu Hữu Thời.
Triệu Hữu Thời hai mắt đẫm lệ mông lung, nhìn con Thảo ni mã.
Rời khỏi vườn thú, Triệu Hữu Thời tức đến nghiến răng nghiến lợi, muốn lau nước mắt, đáng tiếc mặt khô khốc, ngay cả muốn làm bộ làm tịch cũng được, Địch Mẫn cốc cái, nhét vào bên trong xe, nhịn cười, dỗ : "Được rồi , được rồi, dẫn em ăn đồ ngon , thịt lạc đà có được ?"
Triệu Hữu Thời oán hận vỗ cánh tay , cánh tay quá cứng, đánh chính cũng đau tay, Địch Mẫn còn cố tình nắm trụ bờ vai buông, Triệu Hữu Thời cảm thấy mình bị dọa mất mật rồi, có ăn thịt lạc đà cũng chữa được, "Ăn cái gì mà ăn, em muốn về nhà, sau này ra ngoài với nữa..." Mấy thanh sau cùng đều là giọng mũi, rầu rĩ ngốc ngốc , "... quá thất đức, buông ra, buông ra!"
Địch Mẫn nắm mũi , buồn cười uy hiếp: " nữa , nữa hô hấp nhân tạo cho em."
Lúc đầu Triệu Hữu Thời để ý lời , đến khi muốn lý giải muốn nghẹn đến mức khó chịu, kịp lĩnh ngộ hàm nghĩa thâm trầm trong đó, trong lòng chỉ hận Địch Mẫn xuống tay quá ác, mũi đau quá.
Theo đường cũ quay về, cũng mất khá lâu mới đến nội thành, sắp bảy giờ, sắc trời vẫn còn chưa tối hẳn, Địch Mẫn đưa Triệu Hữu Thời về nhà, mà đưa đến quán tôm hùm rất có tiếng, bên ngoài nhà hàng người chờ xếp hàng dài nhìn thấy cuối, Địch Mẫn bước đến quầy đón khách báo tên: "Họ Địch."
Phục vụ vội : "Mười giờ sáng Địch có đặt trước hai chỗ, Địch, mời theo tôi."
Triệu Hữu Thời cảm thấy kỳ lạ, lúc mười giờ bọn họ còn cho gấu ăn, Địch Mẫn sao lại đặt trước chỗ được nhỉ ? Nàng muốn nghĩ những thứ này nữa, giật tay Địch Mẫn giọng : " cần phải mời em ăn cơm này, quá lãng phí, hay là chúng ta đổi chỗ khác, em mời ăn."
Địch Mẫn cười : "Mới vừa rồi còn muốn ăn , bây giờ lại thay tiếc tiền?"
Hai người theo nhân viên phục vụ vào trong, còn chưa đến chỗ ngồi, Địch Mẫn đột nhiên đẩy Triệu Hữu Thời, : "Này, kia có phải là chị em ?"
Triệu Hữu Thời thuận thế nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy chị ngồi ở chỗ gần cửa sổ, đối diện còn có thanh niên, chỉ thấy bóng dáng ta thôi, Triệu Hữu Vi trong lòng vừa động, muốn làm bộ như thấy, lát nữa lặng lẽ nhìn lén, đáng tiếc chị đột nhiên ngẩng đầu, tầm mắt hai người đụng nhau.
Triệu Hữu Vi kêu: "Tiểu Thời!"
Triệu Hữu Thời và Địch Mẫn đến gần, lúc này mới phát thanh niên ngồi đối diện với chị chính là người mà nhìn thấy mấy lần, lần nhận được giấy báo trúng tuyển là lần đầu tiên gặp, sau đó cũng có thể nhìn thấy và chị cùng nhau ra từ công ty, Triệu Hữu Thời bất động thanh sắc, : "Chị, chị cũng ăn ở đây hả."
Triệu Hữu Vi đánh giá Địch Mẫn, hỏi Triệu Hữu Thời: "Em phải tăng ca cơ mà, sao lại tới đây?"
Triệu Hữu Thời còn chưa kịp đáp, Địch Mẫn thay tìm cớ: "Đêm nay vốn là Lý Giang mời khách, bọn đến đây rồi mới có chuyện, đến được, ngờ lại trùng hợp tới như vậy, hai người cũng ăn ở đây."
"Đây là em em hả?" Thẩm Đạo ngồi đối diện với Triệu Hữu Vi đột nhiên , "Nếu trùng hợp như thế, hay là cùng nhau ngồi ?"
bàn có hai món ăn, xem ra bọn họ cũng vừa đến, mời cơm bằng vô tình gặp được, Địch Mẫn đương nhiên khách sáo, Triệu Hữu Thời có thể có cơ hội gần gũi quan sát người tên Thẩm Đạo này, đương nhiên cũng khách sáo, cười cách quỷ dị, tránh khỏi những ánh mắt của người khác, Triệu Hữu Vi hơi ngượng ngịu, vụng trộm nhìn Thẩm Đạo.
Thẩm Đạo cười khẽ: "Địch Mẫn, Tiểu Thời, hai người gọi thêm vài món thức ăn, ở đây ngoài tôm hùm ra, cũng có mấy món rất ngon."
ta thực dễ gần, trực tiếp gọi là "Tiểu Thời", Triệu Hữu Thời thầm than thở, cười vui vẻ, ngay cả Địch Mẫn cũng cảm thấy mất mặt, đành phải thay mở miệng: "Buổi chiều ấy còn muốn ăn thịt lạc đà, đáng tiếc ở đây lại có, cần để ý ấy, ấy cái gì cũng ăn."
Triệu Hữu Thời giấu nổi sung sướng trong giờ phút này, lúc ăn cơm miệng cũng nhếch lên đến khóe mắt, Triệu Hữu Vi vô cùng xấu hổ, nhưng thể ở trước mặt Thẩm Đạo cầu em mình thu liễm chút, khiến đỏ mặt. Triệu Hữu Thời tiến vào cảnh giới, nếu phải Địch Mẫn đưa vỏ tôm hùm vào chén của tiếp tục bị người khác coi là kẻ ngốc.
"Địch Mẫn!"
"Hả, gọi có chuyện gì?"
Triệu Hữu Thời gắp vỏ tôm hùm về trong bát , : " ăn nhiều chút."
Thẩm Đạo thấy buồn cười, nhìn về phía Triệu Hữu Vi, lột vỏ tôm hùm thay , hành động hề kiêng kị này khiến Triệu Hữu Thời vô cùng vừa lòng, bữa cơm này cả khách lẫn chủ đều rất vui vẻ, Thẩm Đạo và Địch Mẫn vừa nhắc tới công việc là thao thao bất tuyệt, Triệu Hữu Thời vì thế mới biết Thẩm Đạo bằng tuổi với chị , đầu năm nay vừa du học về nước, cùng làm việc chung phòng với Hữu Vi, kỹ thuật của Địch Mẫn rất giỏi, được cán bộ chủ chốt về mảng kỹ thuật mời sau khi tốt nghiệp ở lại công ty làm. Hai người lập tức thành quen, hồi triển vọng tương lai, Địch Mẫn năng có đạo lý ràng, Thẩm Đạo có sách, mách có chứng, Triệu Hữu Thời nhìn đến há miệng, liếc nhìn chị , hai chị em cười cười, đều cảm thấy chẳng ra sao.
Triệu Hữu Vi đối với việc Triệu Hữu Thời ở cùng chỗ với Địch Mẫn có rất nhiều ý kiến muốn biểu đạt, nhưng mà dù chuẩn bị cả buổi tối, đến khi về nhà sau bữa cơm, cũng chỉ tổng kết ra câu: "Sao Địch Mẫn cứ luôn trêu chọc ăn hiếp em thế?"
Triệu Hữu Thời căm giận, nhưng việc quan trọng hôm nay phải là việc này, lập tức sang chuyện khác: "Chị, cái chàng Thẩm Đạo là sao, ta có phải người ở đây ?"
Triệu Hữu Vi đẩy đẩy cái trán của : "Chuyện liên quan đến em, chị chẳng qua cũng chỉ là ăn bữa cơm với đồng nghiệp, em xem lúc ăn cơm em cười thành cái dạng gì, mất mặt có biết hay hả, em tự quản chính mình cho tốt là được rồi, nhớ kỹ đừng bừa khắp nơi."
Chị đúng là giấu đầu hở đuôi, Triệu Hữu Thời lại càng hưng phấn, lúc này có loại cảm giác khổ tẫn cam lai, quá khứ mười mấy năm vất vả chỉ là mây khói, tương lai là con đường rộng thênh thang, chị được chàng đẹp trai ưu tú nắm tay cùng chung bước, cuộc sống của các càng ngày càng tốt lên.
Đáng tiếc số của Triệu Hữu Thời vẫn phải cực khổ , ngày hôm sau mưa dầm kéo dài, chị nấu chè đậu xanh xong : "Nhân lúc mới nấu xong nên đưa qua đó , bây giờ chắc Dì Địch còn chưa ra ngoài luyện kiếm, chị vội làm, sáng hôm nay em cần đến quán trà, có thời gian quét tước vệ sinh chút."
Triệu Hữu Thời cầm cốc giữ nhiệt múc chén chè đậu xanh, nhét vào trong túi xách của chị : "Cũng mang chút cho Thẩm Đạo, chị đừng keo kiệt thế."
Triệu Hữu Vi buồn cười nhéo mặt .
Triệu Hữu Thời nghe lời chị dặn, đến nhà Địch Mẫn, quả nhiên Mẹ Địch còn chưa luyện kiếm, mở cửa nhìn thấy Triệu Hữu Thời, mẹ Địch vô cùng vui vẻ: "Tiểu Thời à, sao sáng sớm tới đây?"
Triệu Hữu Thời đem chè đậu xanh đưa lên, cười : "Dì, chị bảo cháu mang chút chè đậu xanh đến, may mà dì chưa ra ngoài."
Địch mẫu đảo mắt, đón lấy, đột nhiên vỗ đùi, "Ái chà, cháu ta mới nhớ, đều trễ thế này rồi à, dì còn phải ra ngoài luyện kiếm, nên đến muộn, Tiểu Thời, cháu giúp dì chuyện, đem chè đậu xanh đổ vào bát rồi để vào tủ lạnh, dì cám ơn nhiều , dì còn kịp rồi, phải ngay."
Bà kịp cho Triệu Hữu Thời có cơ hội phản ứng, lập tức quay vào nhà lấy kiếm, hấp tấp ra cửa, cũng thèm quay đầu lại kêu: "Đúng rồi, Mẫn Mẫn của cháu còn chưa dậy, cháu gọi nó dậy nhé, làm ở chơi lúc, cần phải vội, dì trước nhé!"
Dưới chân mẹ Địch như có gió, tốc độ tựa như mấy bà mẹ đến siêu thị tranh đồ đại hạ giá vậy.
Người trẻ tuổi hay thẹn thùng, bà cũng thể vạch trần, người trẻ tuổi lại quá bận rộn, bà muốn thay bọn họ tự tạo chút gian riêng, người làm mẹ như bà đúng là dễ dàng.
Mẹ Địch giơ kiếm, chỉa vào trời mưa dầm kéo dài, tự cảm thán tình của mẹ vĩ đại.
Chủ thớt thay tên từ Linh thành Linh Sờ Tinh, còn ai biết nhỉ?