1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Em Dám Quên Tôi? - Cuồng Thượng Gia Cuồng (Full 73c+PN)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. leotitonannhieu

      leotitonannhieu Member

      Bài viết:
      77
      Được thích:
      26
      Hu hu T.T đây là truyện ngược đúng ko?? mình chắc chỉ hợp với sủng thôi!!

    2. Phamthanhhuong

      Phamthanhhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      316
      Lã trác nhi làm việc vô cùng ngu ngốc, ghen tức lấn át lý trí, dám vuốt râu hùm, em ơi, em game over rồi, đáng đời nhưng Cảnh giai tuệ cũng lên thanks ss Lã vì có như thế mọi việc mới bung bét ra, giấu sao nổi, trước sau gì cũng phải đối mặt, sớm cũng tốt, Thanks nàng.

    3. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 36

      Edit : Ngân Nhi


      “… Nhiên…” Trong điện thoại truyền đến tiếng trầm thấp của Thượng Thiết, đại khái dường như đoán được mục đích gọi tới của Đồng Nhiên, sau khi gọi tiếng, lại gì nữa.

      Trong tay ôm lấy miệng vết thương, tâm đau đến co rút lại, người kia vẫn nhúc nhích nằm đó, biết sống chết thế nào, nghe thấy giọng quen thuộc, Cảnh Giai Tuệ vốn cố gắng giữ bình tĩnh, giờ phút này lại nức nở : “Thượng Thiết, tôi và Đồng Nhiên gặp phải bọn lưu manh…Đồng Nhiên bị thương rồi.”

      Thượng Thiết nghe xong, dồn dập hỏi : “Đồng Nhiên bị thương ở đâu, có nặng ? Em có sao ?”

      “Đồng Nhiên bị đâm vào đùi, tại…” Cảnh Giai Tuệ nhìn thoáng qua Đồng Nhiên phát ra tiếng thở đều, biết nên hôn mê hay ngủ. “Tôi sao.”

      Thượng Thiết nghe Cảnh Giai Tuệ qua loa về tình trạng của Đồng Nhiên, hiểu lầm thành vết thương rất nặng, trong lòng lo lắng : “Hai người ở đâu? Tôi báo công an, hai người cứ ở yên đó, tôi cùng với cảnh sát đến ngay.”

      Thượng Thiết sau khi biết được vị trí của Cảnh Giai Tuệ liền cúp điện thoại, lập tức liên hệ với người quen là phó cục trưởng cục công an thành phố Thượng Hải, với mau chóng an bài người tìm Đồng Nhiên và Cảnh Giai Tuệ.

      Cảnh Giai Tuệ sau khi chuyện với Thượng Thiết trong lòng bình tĩnh hơn rất nhiều, ngồi cạnh Đồng Nhiên muốn cầm máu cho , nhưng người đến cả mảnh khăn lụa cũng có, chỉ có thể dùng hai tay đè lại miệng vết thương, để cho máu chảy chậm chút.

      Đồng Nhiên say quá rồi, miệng vết thương bị ấn vào mà vẫn tỉnh giấc, vẫn cứ ngủ khò khò, có lẽ cũng cảm thấy Cảnh Giai Tuệ nhấn chặt quá nên cũng đưa tay sờ lên miệng vết thương, sau đó lại nắm tay Cảnh Giai Tuệ buông.Cảnh Giai Tuệ dám buông ra, đành để mặc cho nắm.Nhìn Đồng Nhiên ngủ say, có lẽ do mất máu nên mặt trở nên trắng bệch, Cảnh Giai Tuệ nhịn được mà nghĩ, biết bao lâu rồi được nhìn thấy vẻ mặt yên lặng bình thản như vậy của .

      Có chỉ thị của cục công an nên tốc độ của cảnh sát rất nhanh, tới mười phút Cảnh Giai Tuệ nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, chỉ chốc lát chiếc BMW 5, thêm mấy xe cảnh sát và chiếc xe cứu thương liền đồng loạt tới đây.

      Cửa xe BMW mở ra, Thượng Thiết xuống rồi chạy đến trước mặt Cảnh Giai Tuệ, ngồi xổm xuống hỏi : “Em thế nào rồi, có bị thương ?” Cảnh Giai Tuệ : “Tôi sao, người bị thương là Đồng Nhiên.”

      Lúc này có vài cảnh sát vây quanh người đàn ông trung niên từ xe cảnh sát bước tới, người đàn ông trung niên ngồi xổm trước mặt Cảnh Giai Tuệ, hỏi : “Cảnh tiểu thư phải ? Tôi là trung đội trưởng Trịnh Khải Tuyền, có bị thương , Đồng tiên sinh thương tích thế nào rồi?” Cảnh Giai Tuệ che miệng vết thương cho Đồng Nhiên, nhất thời đứng dậy được, chỉ vội vàng với Thượng Thiết và Trịnh cục trưởng : “Đồng Nhiên bị đâm dao vào đùi, chảy rất nhiều máu, phải lập tức đưa tới bệnh viện.”

      Trịnh đội trưởng : “ yên tâm, tôi đưa Đồng tiên sinh bệnh viện.” Đưa tay ôm lấy nách Đồng Nhiên, để cho lái xe và hộ sĩ xe cứu thương ôm lấy chân và thắt lưng Đồng Nhiên, cẩn thận đưa lên xe cứu thương, sau đó ra chỉ thị cho cảnh sát đưa mấy người nằm dưới đất này đến bệnh viện luôn.

      Bị nâng lên nhưng Đồng Nhiên vẫn như cũ có tỉnh lại, tay nắm lấy tay Cảnh Giai Tuệ cũng chịu buông ra.Thượng Thiết mặt khẽ biến sắc, đưa tay muốn gỡ tay Đồng Nhiên ra, Đồng Nhiên cảm nhận được lực cản tay nên nắm càng chặt, đau đến nỗi khiến Cảnh Giai Tuệ phải kêu lên, Thượng Thiết đành phải từ bỏ ý định, cứ để cho nắm, Cảnh Giai Tuệ cũng ngồi lên xe cứu thương, thẳng đến bệnh viện.

      Đến bệnh viện, trải qua dày vò, hơn nữa lại ngủ được giấc, Đồng Nhiên tỉnh rượu khá nhiều, mở mắt ra đánh giá xung quanh, liền lạnh giọng hỏi : “ ở đâu vậy?”

      Cảnh Giai Tuệ đường đều bị nắm chặt tay, tấc cũng rời, tại mới thấy rốt cục cũng tỉnh táo lại, mới : “Bệnh viện.”

      lát sau, phỏng chừng cũng nhớ lại chuyện đánh nhau lúc đó, cũng thèm nhắc lại nữa.Cảnh Giai Tuệ lúc này mới gỡ tay Đồng Nhiên ra, cổ tay trắng nõn lưu lại vài vệt thâm đen.

      Bên này bác sĩ vừa mới khâu lại miệng vết thương cho Đồng Nhiên, bên kia Đồng Nhiên quay sang, u nhìn người em tốt cái : “Cậu tới đây làm gì?”

      Thượng Thiết gì, chỉ hỏi bác sĩ xem vết thương của thế nào, bác sĩ : “May là xử lý kịp, mặc dù mất nhiều máu nhưng nghỉ ngơi thời gian là khỏe lại.Số của cậu ấy quá may mắn, nếu lúc ấy con dao đâm sâu thêm chút nữa, ảnh hưởng tới sinh hoạt vợ chồng sau này.” Lời vừa ra, những người bên cạnh gương mặt đều có chút biến hóa.

      Nhất là Đồng Nhiên, ở trước mặt tình địch lại bị bác sĩ làm cho giảm mất khí thế nam tính như vậy, có chút nhịn được, ánh mắt trợn lên làm cho người ta rét mà run, trong lòng bác sĩ cũng cảm thấy hơi kinh sợ, vội vàng bổ sung thêm câu : “May mà Đồng tiên sinh thân thể cường tráng, có gì trở ngại, khi bình phục lại khỏe mạnh như rồng như hổ, càng đánh càng hăng.”

      Bác sĩ xong, còn cảm thấy câu hai nghĩa của mình rất hài hước, cho nên lại tự cười ha ha.Lại phát ra sắc mặt của Thượng Thiết và Cảnh Giai Tuệ hoàn toàn biến đổi.

      Nhất là Cảnh Giai Tuệ, nghe xong câu “càng đánh càng hăng” kia khuôn mặt sắp nổ tung rồi.Nghe được Đồng Nhiên có gì đáng ngại liền nhanh chóng bước ra khỏi phòng bệnh, thở phào cái định bỏ chạy lấy người, nhưng lại nghĩ đến quần áo tiền bạc của mình đều ở trong biệt thự vùng ngoại thành của Đồng Nhiên, trong túi xách ngoại trừ cây son nước và mấy miếng bông dùng để trang điểm ra chẳng còn gì khác. người lại có đồng nào nên cũng biết phải đâu, cho dù muốn mua thuốc tránh thai chắc cũng phải đứng cầu vượt hát rong kiếm tiền rồi.

      Lúc này Thượng Thiết đứng phía sau, hỏi : “Em muốn đâu?”

      Cảnh Giai Tuệ do dự lúc, cuối cùng lấy hết can đảm với Thượng Thiết : “ có thể cho tôi mượn chút tiền được ?”

      “Em cần mấy trăm vạn? tại chỉ có trăm vạn tiền mặt, có đủ ? Nếu đủ nghĩ cách.”

      Cảnh Giai Tuệ nghe xong liền trở nên mù tịt, mới nhớ ra những người này đều là ông chủ trong tay có hơn trăm ngàn vạn, bộ não đương nhiên thể suy nghĩ bình thường giống được.Thở dài cái, Cảnh Giai Tuệ : “Năm ngàn là được rồi, sau khi tôi hoàn thành công việc, còn phải máy bay về…Cho tôi số tài khoản, sau khi trở về tôi trả lại tiền cho .” Lời khách sáo của khiến cho Thượng Thiết cảm thấy hơi khó chịu.

      Cảnh Giai Tuệ nhìn khuôn mặt biến sắc của Thượng Thiết, nghĩ đến trước kia quan tâm chăm sóc cho mình, cảm thấy đành lòng, nhưng có suy nghĩ muốn ở bên , cũng hy vọng tiếp tục lún sâu vào, tiếp tục : “Tuy giữa trưa mới cùng với Đồng Nhiên đánh trận, nhưng khi vừa nghe thấy ấy bị thương liền chạy ngay đến giúp, tôi cảm thấy tình cảm giữa hai người vẫn rất tốt…Tôi nghĩ em với nhau nên vì những hiểu lầm mà trở nên xa cách, nhất là vì người bạn mà hề có cảm tình.”

      Nghe thấy Cảnh Giai Tuệ đến chữ bạn, sắc mặt Thượng Thiết trở nên hết sức khó coi : “ hận Nhiên, nhưng cũng thích em, việc này so với tình cảm huynh đệ của Nhiên có liên quan gì với nhau hết, là quang minh chính đại muốn cạnh tranh công bằng, Nhiên… hợp với em đâu!”

      “Vậy tin rằng hợp với tôi sao? Theo suy nghĩ của tôi, và Đồng Nhiên kẻ tám lạng người nửa cân…” Cảnh Giai Tuệ kiên trì , cho dù đối mặt với người mà mình thích, nhưng phương thức từ chối như vậy cũng quá trực tiếp, làm cho người ta có chỗ trốn, thế nhưng, có đôi khi phải hạ thuốc liều mạnh mới có thể khiến cho người ta thanh tỉnh.

      và Đồng Nhiên đủ loạn lắm rồi, cần có thêm Thượng Thiết làm rối ren tình hình lên nữa.

      Quả nhiên những lời này làm cho gương mặt Thượng Thiết vốn bị đánh đến thâm tím, giờ đây lại càng trở nên thâm trầm hơn, nhìn thẳng vào Cảnh Giai Tuệ, biết trong lòng nghĩ gì.

      Ngay tại lúc Cảnh Giai Tuệ muốn lại cứng ngắc lấy ví ra, lấy xấp tiền mặt, cũng nhìn xem là bao nhiêu, liền đưa thẳng cho Cảnh Giai Tuệ.

      Cảnh Giai Tuệ cảm thấy vô cùng xấu hổ, chính mình vừa rồi còn bóng gió hai người chỉ là bạn bè thân quen, còn châm chọc khiêu khích người ta phen, bây giờ lại phải vay tiền của người ta.Phải mất bao lâu để rèn được tính cách này, Thượng Thiết luôn lạnh lùng, cư nhiên lại nhân cơ hội coi thường vài câu.

      lúng ta lúng túng đưa tay muốn nhận lấy, chợt nghe thấy cạch tiếng, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Đồng Nhiên đứng đó, đùi băng vải, vẻ mặt hung tợn nhìn : “ được nhận!”
      Tieu kimquy, AikoNguyen, cucai_yunnie14 others thích bài này.

    4. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 37

      Edit : Ngân Nhi


      Ánh mắt của Đồng Nhiên như muốn bốc hỏa, cảm thấy nếu như phải chết nguyên nhân chỉ có , đó là bị này làm cho tức chết, cư nhiên ngay ngoài phòng bệnh lại dám đưa tay muốn nhận tiền của Thượng Thiết, tập tễnh tới, hỏi : “Em mượn tiền nó để làm gì?”

      Chân vừa mới băng bó lại chảy máu, Cảnh Giai Tuệ biết lần này lại trốn xong rồi, chỉ có thể : “Trong túi em có tiền, muốn ra ngoài mua hoa quả cho .” Tuy viện cớ qua loa, nhưng Đồng Nhiên cũng kiên trì hỏi nữa, chỉ lôi kéo Cảnh Giai Tuệ vào phòng bệnh.

      Sau đó nhìn Thượng Thiết, trong ánh mắt trăm mối cảm xúc ngổn ngang, Thượng Thiết cũng nhìn , tựa hồ biết phải mở miệng như thế nào.

      Cửa phòng bệnh đóng lại, Cảnh Giai Tuệ nghe thấy Đồng Nhiên và Thượng Thiết với nhau cái gì, hồi lâu sau mới thấy Đồng Nhiên mình bước vào.

      Bất quá vẻ mặt của khôi phục lại như cũ.

      chậm rãi trở về giường bệnh, ngồi lên giường, vẫy vẫy tay với Cảnh Giai Tuệ, Cảnh Giai Tuệ vẫn ngồi sô pha nhúc nhích, Đồng Nhiên : “Em nhẫn tâm , vừa mới tỉnh em muốn rồi?”

      Cảnh Giai Tuệ khẽ xoa bóp huyệt thái dương : “Đồng Nhiên, đêm nay náo loạn đủ chưa? Uống rượu thành ra như vậy, thiếu chút nữa là mất mạng rồi, xem có giống người trưởng thành hay ?”

      Đồng Nhiên lại đứng lên, khập khiễng tới rồi ngồi xuống trước mặt , gì, chỉ cầm tay chân lên rồi cẩn thận nhìn, nhận thấy mỗi tấc da thịt vẫn non mềm bóng loáng như cũ, có dấu hiệu bị thương do va chạm, lúc này mới yên lòng lại, ôm vai : “Sao hả? Chê trẻ con? còn tưởng là em thích người có tính cách như Đồng Hiểu Lượng chứ!”

      Cảnh Giai Tuệ nghe vậy, nhớ đến dáng vẻ oa oa làm nũng của Đồng Hiểu Lượng, nghĩ thế nào vẫn thấy đáng , nhưng nếu đổi thành vị hung thần ác sát trước mặt này, quả khiến cho người ta run rẩy mà dựng cả tóc gáy, trong lòng phỏng đoán biết ăn phải thuốc gì.

      Đồng Nhiên cũng nhận thấy mình có ưu thế làm ra vẻ dễ thương, cho dù cố gắng bảo vệ bị thương, nhưng vẫn đổi được câu dỗ dành của , trong lòng nhất thời càng trở nên tối tăm, xiết chặt cằm : “ lâu đánh nhau, tay chân được linh hoạt cho lắm, nghĩ tới lại để cho mấy thằng ranh đó chiếm tiện nghi…Nếu em thấy phiền quá, lúc đấy cứ đem vứt luôn trong ngõ cũng được, để cho máu tự chảy khô, tự nhiên có người tới làm phiền em nữa.”

      Đề tài này, giữa mùi thuốc nồng, đối với Cảnh Giai Tuệ khi còn trẻ mà đúng là rất quen thuộc, khi đó, người đàn ông này khi đánh nhau đạt tới trình độ ngu xuẩn, lúc nào người cũng có vết thương, cho dù luôn thừa dịp lúc ngủ say mà lẻn vào, nhưng mùi vị đó ngay lập tức khiến cho hốt hoảng mà tỉnh dậy.

      Nếu khi đó, có thể hạ quyết tâm mặc kệ tốt biết mấy…

      Nhưng người này đúng là cầm tinh ma quỷ, mạng rất dài! Chảy nhiều máu như vậy, ở sô pha vẫn còn ôm ấp mấy câu đứng đắn, bắt đầu sờ đông sờ tây, cũng biết có phải là bị bác sĩ khích lệ hay , cư nhiên lại muốn “càng đánh càng hăng” phen!

      định làm gì hả! Cả người hôi thối, cách xa em ra chút!” Cảnh Giai Tuệ đẩy được ra, chỉ có thể ôm mũi .

      Lời này cũng phải là giả, cả người toàn mùi rượu và mùi máu tươi, cho dù thay quần áo bệnh nhân cũng thể hết mùi.Thế nhưng Cảnh Giai Tuệ xong liền hối hận, bởi vì người đàn ông này lại muốn chà lau thân thể cho mình.

      “Nếu em chịu cũng sao, bất quá đừng hy vọng buông tay, em cứ như vậy cùng ngủ giường bệnh , đến lúc đó muốn thối chúng ta cùng nhau thối!” xong người đàn ông này lại giống như hồ dán người Cảnh Giai Tuệ, dùng râu cằm cọ vào hai má non mềm của .

      Cảnh Giai Tuệ có cách nào, chỉ có thể cau mày, đỏ mặt, đem người đàn ông kia kéo lên giường, vào trong phòng tắm làm ướt khăn bằng nước ấm, vắt khô, lại nhớ tới giường bệnh, người đàn ông đáng giận kia tựa nửa người giường, chờ cởi quần áo cho mình.

      Cho dù mây mưa với người đàn ông này mấy lần, nhưng chưa bao giờ chủ động cởi quần áo của , lúc này dưới ánh mắt sáng ngời của , tay khẽ run lên, động tác vô cùng nhàng, nhưng mấy cái cúc áo giống như chết rồi vậy, cởi mãi mà ra, có cách nào, lại mất lúc lâu để cởi quần.Cảnh Giai Tuệ cầm khăn mặt tự động viên mình, thể để cho người đàn ông này phát ra mất tự nhiên, bằng chỉ làm cho càng muốn đùa giỡn mình, mặc dù tại con hổ bị thương, muốn đùa giỡn lưu manh cũng lực bất tòng tâm…

      Lúc cầm khăn lên lau vẻ mặt khôi phục được bình tĩnh, đem hai cái đùi của Đồng Nhiên hạ thấp xuống, từ trong ra ngoài lau lần.Lúc bắt đầu xảy ra vấn đề gì, nhưng khi lau lên đùi Cảnh Giai Tuệ lại ngừng lại, có chút do dự, sau đó lại dứt khoát bỏ qua miệng vết thương, cao thấp chà lau xung quanh “tiểu Đồng Nhiên”.Từ từ,
      Cảnh Giai Tuệ cảm giác được bên phía dưới tay có thứ nổi lên, mà “tiểu Đồng Nhiên” cũng hưng trí dạt dào, ngừng ở trước mặt gật đầu chào hỏi.Vẻ mặt Đồng Nhiên rất bình tĩnh, nhìn ra cảm xúc gì, bàn tay đặt giường bệnh bất giác nắm chặt, ngừng nhẫn nại.

      Người phụ nữ kia chắc ý thức được, người mặc bộ lễ phục cổ chữ V thấp ngực, cổ áo mở rộng trông đẹp vô cùng, lúc cúi người xuống chà lau, bộ ngực mềm mại kia lại khẽ xao động, khiến cho người ta bị mê hoặc, hận thể lấy cặp thịt mềm kia ra khỏi áo, sau đó đặt trong lòng bàn tay mà nắn bóp…

      Cảnh Giai Tuệ sau khi lau xong vết máu và mồ hôi ở nửa thân dưới, lại lau lên phần thân của , vừa quay đầu lại liền liếc đến ánh mắt tà khí của người đàn ông kia, đầu tiên là sửng sốt, sau lại từ ánh mắt của nhìn đến trước ngực mình, tức giận cầm khăn mặt ném thẳng vào mặt Đồng Nhiên, phẫn nộ : “Xem ra máu của chảy vẫn chưa đủ nhiều phải!” Đồng Nhiên cầm lấy tay Cảnh Giai Tuệ, vẻ mặt du côn : “ đương nhiên vẫn phải lưu lại đủ máu để còn trông chừng em.” Cảnh Giai Tuệ hiểu ý , gì, chỉ giãy tay ra, bưng chậu nước ra ngoài.

      Người Trung Quốc rất thích tán chuyện, phân biệt địa vị cao thấp, từ đời xưa như vậy rồi.

      Đồng Nhiên sau khi bị thương ba ngày, chuyện ở chợ đêm bị tập kích rất nhanh được truyền ra trong phạm vi Thượng Hải.Đương nhiên có đủ loại, phiên bản gì cũng có, lại rất mau chóng được truyền các thành phố khác.

      Tuy rằng với trai Đồng Tự, nhưng Đồng Tự từ người quen cũng biết được tin tức này.Đứng ban công nhà mẹ, nhìn cây cối xanh um tươi tốt bên ngoài biệt thự, tâm tình trong lòng Đồng Tự cũng thấy khá hơn, lầu thỉnh thoảng truyền đến tiếng Triệu Lệ Phương gào khóc kể lể với mẹ chồng, khiến cho vẻ mặt Đồng Tự càng trở nên thâm trầm.

      Nếu như lúc đầu Cảnh Giai Tuệ tuyên bố chia tay khiến cho Đồng Hiểu Lượng bị đả kích trận, việc phát sinh ở yến hội mấy ngày trước hoàn toàn khiến cho suy sụp. như lần trước luôn đe dọa tìm đến cái chết, lần này trở về vẫn chưa gượng dậy nổi, giống như người bị bệnh nặng vậy.Đồng Tự từ trước tới giờ phải là người bố hiền lành, nhưng thấy con trai đau lòng, cũng chỉ có thể đưa Đồng Hiểu Lượng tới chỗ bà nội.

      Cảnh Giai Tuệ vô thanh vô tức quyến rũ chú của vị hôn phu, vụ bê bối này quả giống như tảng đá ném xuống, kích thích tầng tầng lớp lớp lòng căm phẫn của mọi người.Triệu Lệ Phương còn cùng với Đồng Lị cãi nhau trận, mắng làm bác mà giới thiệu đứa đê tiện cho cháu mình!

      Đồng lão thái thái trái lại vẫn rất bình thản, nhưng sau khi nghe cách xử lý của con mình nổi giận đùng đùng quở trách con trai trận, trọng tâm chính là : nên tham lam món lợi , vì chuyện này mà chiếm công ty mậu dịch của Đồng Nhiên.

      Đương nhiên, lời của Đông lão thái thái cũng phải là muốn gia đình hòa thuận, bà thâm sâu với con trai lớn : “Con đó! Việc nhịn được làm hỏng việc lớn!”

      Câu đầu tiên thành công thức tỉnh , tại Đồng Nhiên sớm phải là mối quan tâm của bọn họ, mặc cho ở bên ngoài tự sinh tự diệt, nhưng mạng lưới quan hệ trong nhà và lợi nhuận buôn bán vẫn còn có liên quan đến , nhất là bây giờ, lợi nhuận của Đồng gia càng ngày càng phát triển, đối với nguồn tài chính quay vòng giống như con thú ăn đủ no, đợi tiền mặt rót vào.

      Mà cậu em trai kia, chính là nơi phát sinh nguồn tài chính lớn nhất.

      Càng nghĩ, cộng thêm lời khuyên của mẹ, Đồng Tự thể đè nỗi căm tức xuống mà mang theo vợ đến Thượng Hải thăm em trai.

      Cảnh Giai Tuệ ngồi ghế đầu giường chăm chú gọt hoa quả, táo gọt xong còn được cắt thành từng miếng , sau đó chậm rãi đút vào miệng của vị “đại gia” nằm giường bệnh kia.Sở dĩ chăm sóc tỉ mỉ cho Đồng Nhiên như vậy, là vì rốt cục cũng lấy lại được tinh thần, chẳng những giúp liên hệ với vài khách hàng lớn, mà còn bảo thư ký giúp hẹn trước thời gian đàm phán với khách hàng, đến mức để cho lần này đến Thượng Hải mà tay trở về, nhưng Đồng Nhiên làm việc tốt đương nhiên là phải có điều kiện, đó là tuyệt đối được cùng với
      Thượng Thiết có bất cứ quan hệ công tư nào nữa.

      Kỳ cần Đồng Nhiên Cảnh Giai Tuệ cũng muốn liên hệ với Thượng Thiết nữa, đối với người đàn ông nửa cầu nửa ép buộc này, cũng chỉ thờ ơ, mỗi ngày có việc gì trông chừng đến , chỉ mong sao nhanh chóng xuất viện rồi thả tự do cho .

      Vừa đưa táo vào miệng Đồng Nhiên nghe được tiếng gõ cửa, ngẩng đầu lên nhìn thấy Đồng Tự và Triệu Lệ Phương đến, trong lòng cả kinh, quả táo cầm trong tay cũng làm rơi xuống đất, vội vàng đứng lên, tuy rằng mặt trước mặt như vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng chỉ trong lòng mới biết là mình vô cùng hoảng loạn, lúng ta lúng túng biết chào hỏi mẹ chồng trước như thế nào.

      Triệu Lệ Phương nhìn thấy Cảnh Giai Tuệ ở đây, lại nghĩ đến Đồng Hiểu Lượng ở nhà còn chưa ngồi dậy nổi, tựa như nuốt phải ruồi bọ, phun cũng ra, trong lòng vô cùng khó chịu, nhất thời cũng biết phải gì.Đồng Tự lại có dáng vẻ của người đau lòng cho em trai, vài bước tới giường bệnh, vẻ mặt thân thiết hỏi : “Tiểu Nhiên, cậu có sao ? Hôm đó hai em gặp nhau vẫn còn tốt, sao bây giờ lại thành ra thế này?”

      Đồng Nhiên ngẩng đầu lên nhìn trai và chị dâu, thản nhiên : “, chị dâu, em làm sao hết, hai người đâu cần phải tới đây làm gì.Đến đây ngồi .”

      Đồng Tự khẽ nhìn lướt qua Cảnh Giai Tuệ, sau đó thu hồi lại ánh mắt, đến bên cạnh Đồng Nhiên, ngồi lên ghế, : “Nghe cậu bị thương, và chị dâu đều rất lo lắng, nên đến đây thăm cậu.”

      Triệu Lệ Phương cũng biết tại khó mà cái gì, cầm trong tay lẵng hoa và hoa quả đặt lên bàn, lại nghĩ đến lời dặn của chồng, nên đành cố gắng thể ra chút dịu dàng, bề ngoài tỏ ra mềm mỏng, nhưng lời lại vô cùng bén nhọn : “Đúng vậy, mẹ vừa nghe cậu bị thương rất lo lắng, nếu phải ở nhà trông chừng Đồng Hiểu Lượng, sợ nó làm chuyện gì điên rồ sớm chạy tới đây rồi.Cậu ở trong bệnh viện, đương nhiên người trong nhà phải tới chăm sóc, mẹ cậu và là thân nhau nhất, nên nhất định phải tới thăm cậu.”

      Đồng Nhiên cười , Cảnh Giai Tuệ nghe thấy tên Đồng Hiểu Lượng, cúi đầu ngẩng lên nổi, mặt cảm thấy như bị kim châm, đứng lên khẽ : “Mọi người cứ chuyện, tôi ra ngoài lấy nước.”, xong cũng quan tâm đến việc nước trong phòng bệnh cao cấp này đều là nước ấm, liền cầm phích lên rồi chạy ra ngoài phòng bệnh.

      Bên này, Đồng Nhiên ngồi chuyện với trai và chị dâu. lát sau, Triệu Lệ Phương đứng lên : “Chị hỏi bác sĩ xem tình hình thế nào” rồi xoay người ra ngoài phòng bệnh.
      chuquynh, Tieu kimquy, AikoNguyen17 others thích bài này.

    5. Minhnhien

      Minhnhien New Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      23
      Truyen cang luc cang cao trao, hy vong ban editor ra truyen deu deu. Cmt ung ho tinh than ban!
      Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :