1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Hoạ sơn hà - Mặc Thập Bát 001 (update c64)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 5
      Trong mắt Tô Cẩn Nương sáng ngời, muốn , Phương Mặc lắc đầu đáp: "Chúng ta Chu Châu." Tô Cẩn Nương quay đầu lại nhìn nữ nhi, sắc mặt Phương Mặc trầm tĩnh, con ngươi đen như nước, : "Người Bắc Địch nếu cũng về phía Chu Châu, vậy Chu Châu đơn giản là được. Chúng ta lên núi, vượt Kỳ Sơn đến Túc Bắc!"

      Lý Tiến ngạc nhiên nhìn Phương Mặc, đứa trẻ trước mắt sắc mặt bình tĩnh, đôi mắt đen như bảo thạch óng ánh, việc làm hành động rất khác với bình thường. Nhưng mà Kỳ Sơn, cũng là vùng núi chập trùng mấy ngàn dặm, đâu đâu cũng có núi cao vách đứng, độc trùng mãnh thú, cho dù thợ săn xuất sắc nhất muốn bình yên vượt qua Kỳ Sơn đến Túc Bắc, cũng là chuyện vô cùng khó khăn, huống chi trước mắt trời đông giá rét, người phụ nữ mang theo hai đứa bé, sao có thể vượt qua Kỳ Sơn hiểm trở?

      Phương Mặc : "Cha cháu với cháu, Kỳ Sơn có lối có thể đến Túc Bắc."

      " chứ?" Ánh mắt Lý Tiến sáng lên, "Cháu biết làm sao ?"

      Tấn Châu xa xôi, dân chúng trong thành người sống nhờ núi non rất nhiều, lui tới hiệu thuốc ngoại trừ bệnh nhân, còn có người hái thuốc từ các nơi trong núi. Kỳ Sơn cao hiểm, đỉnh có tuyết đọng ngàn năm tan, có độc trùng mãnh thú, nhưng cũng có các loại dược thảo quý hiếm, Phương Đại Phúc có thể từ đông đảo người hái thuốc trong núi biết được lối cũng ngạc nhiên.

      Phương Mặc lắc đầu, : "Tuy cháu biết tìm đường kia thế nào, nhưng cháu biết có người từng qua đó, ông ta có thể mang chúng ta xuyên qua Kỳ Sơn." Thấy vẻ mặt Lý Tiến tối lại, Phương Mặc còn : "Ông ta ở ngọn Hồ Lô dưới chân núi, ở trong thành."

      Ánh mắt Lý Tiến sáng lên, nếu người kia ở trong thành, chỉ sợ cũng khó thoát kiếp, nếu là ngoài thành có lẽ cũng còn tốt. Ngọn Hồ Lô ở vùng Đông Nam Tấn Châu, ra cửa thành Nam, qua hai ngọn núi , hai, ba nén hương là đến được. Lý Tiến liếc mắt nhìn người trong phòng, : "Mặc nhi, cháu nhanh chóng cùng mẹ cháu thu dọn lần, vừa nãy ta lại đây, bắt gặp trong chuồng ngựa khách sạn Tứ Hỉ còn con, ta dắt lại đây, hai người cưỡi ngựa, đường cũng ổn thoả chút."

      Tô Cẩn Nương kinh ngạc: "Lý huynh đệ, cậu, cậu sao?"

      Lý Tiến cười nhạt, : "Ta còn chút việc, tạm thời được." Mẫu thân bị thương nặng như vậy, lúc này sao có khả năng lên được Kỳ Sơn? Huống hồ, Phương Mặc cũng rồi, thể dính nước, thể cử động, mới có thể giữ mạng. "Tẩu tử, hai người mau thu thập , ta chút trở lại."

      Lý Tiến rồi, Tô Cẩn Nương cùng Phương Mặc lại bắt đầu thu dọn đồ đạc, nếu có ngựa, vậy có thể mang nhiều thêm vài thứ. Từ Tấn Châu qua Chu Châu đến Túc Bắc, nếu khí trời tốt, bốn năm ngày là đến được, nếu là từ Kỳ Sơn vượt qua, người quen đường núi, ước chừng phải ba, bốn ngày. Mặc dù biết có lối , nhưng trước mắt tuyết lớn lấp đường, e phải tốn càng nhiều thời gian, dọc đường này ăn dùng đều thể thiếu.

      Tô Cẩn Nương từ cái tháp thấp lục ra tấm da cáo, vành mắt đỏ lên, vật này chính là thứ Tần Ngọc Lan ít lâu trước đưa, bà chuẩn bị làm cho Phương Mặc cái áo trấn thủ, kiểu dáng cắt rồi, nhưng viền vẫn chưa đơm khuy, sờ trong lòng bàn tay, đúng là ấm áp. Bà cầm da cáo vào thứ gian, Nhiếp Vân Húc còn ngủ, bà tròng lên cho cậu bé, áo trấn thủ hơi lớn chút, đành phải chặn bên hông cái thắt lưng vải bố, lại tìm cái mũ dạ của trượng phu đội lên cho cậu bé, mũ lớn, toàn bộ cái đầu dưa chuột xíu của Nhiếp Vân Húc đều lọt thỏm, chỉ chừa lại chiếc cằm bé tí bên ngoài.

      Chu thị híp mắt tĩnh dưỡng bên ho tiếng, khàn khàn : "Phương gia đại nương tử, phiền mang ngụm nước cho bà lão này uống."

      Tô Cẩn Nương vội vã đáp tiếng, ra thứ gian, nước nóng bếp lò vẫn còn lại ít, còn ấm, nhìn sang hai bên, lại tìm được chén trà lành lặn, chỉ đành vào trong hậu viện. Hậu viện lửa tắt, khói bay mù mịt, bà cầm gậy gỗ đến nhà bếp bới cái chén lành ra, dùng nước tuyết rửa sạch tro, chuẩn bị đựng nước.

      Đến trước cửa hàng, trước mắt bóng đen loé lên, bà sợ hết hồn, nhin kỹ, lại là nữ nhi Phương Mặc, lưng cõng bao đồ vật lớn từ bên ngoài vào, bà : "Mặc nhi, trước mắt rối loạn, con đâu vậy?"

      Phương Mặc thả bao xuống, hỏi: "Mẹ, người cầm chén làm gì vậy?"

      Tô Cẩn Nương : "Chu nãi nãi con muốn uống nước, chén trà trong phòng còn cái nào lành, đều bị những kẻ kia thiên đao đập vỡ, ta ra sau tìm cái."

      Sắc mặt Phương Mặc trầm xuống, nhảy lên, xốc màn thứ gian, bước chân lại dừng nơi cửa, con ngươi đen thẫm nhìn chằm chằm phía trong, khuôn mặt như sứ trắng thượng hạng, xanh xám rệt. Tô Cẩn Nương thấy sắc mặt nàng quái lạ, cũng tới nhìn xem, tới mặt ngoài màn cửa, cái chén tìm nửa ngày trong tay 'xoảng' tiếng vang giòn, vỡ tan tành.

      "Chu nãi nãi..." Tô Cẩn Nương hét tiếng.

      Chu thị vốn nằm tháp thấp, nhưng biết khi nào bò dậy, rũ rượi dựa vào góc tủ ngã đất, trán đụng ra lỗ lớn, chảy máu giọt, gương mặt lại mang theo nét cười bình thản.

      Bà ắt là tự mình đụng chết.

      Phương Mặc qua sờ phần gáy của Chu thị, còn động tĩnh. Tiếng khóc trong phòng đánh thức Nhiếp Vân Húc, cậu bé càu nhàu bò dậy, níu chiếc mũ tụt xuống đầu, cũng khóc lên, "Mẹ, mẹ, Húc sợ lắm, người ở đâu?..."

      Phương Mặc ôm Nhiếp Vân húc vào ngực, thấp giọng : "Húc ngoan, đừng khóc mà, cẩn thận dẫn người xấu tới, người xấu muốn bắt trẻ con đấy."

      Nhiếp Vân Húc nức nở thút thít, từ trong mông lung chậm rãi bình tĩnh lại, vừa giọng khóc, vừa : "Mặc tỷ tỷ, mẹ đệ đâu rồi? Sao đến trông đệ?"

      Phương Mặc ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bảng hiệu tiệm tơ lụa Chu Ký đối diện rầm rầm vang vọng, vết máu tung toé và chữ bên hỗn loạn thành khối, thể nhận ra đó viết gì. Phương Mặc thấp giọng : "Húc có sợ người xấu ?"

      Nhiếp Vân Húc gật đầu, đáp: "Sợ, mẹ người xấu muốn bắt trẻ con, đệ núp trong vại, người xấu liền nhìn thấy đệ."

      Phương Mặc thấp giọng : "Húc nghe lời, làm rất đúng. Người xấu bắt được Húc, người xấu bắt mẹ . Húc có phải rất mẹ của Húc ? Chúng ta cùng cứu bà ấy có được ?"

      Bé trai dùng đôi mắt trắng đen ràng nhìn Phương Mặc, nhịn xuống tiếng khóc, lanh lảnh đáp: "Được, Húc khóc! Húc cùng Mặc tỷ tỷ cứu mẹ, Húc đánh người xấu, Húc sợ!"

      Phương Mặc sờ đầu cậu bé, "Ừ, Húc dũng cảm."

      Bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa, Lý Tiến buộc ngựa vào cây cột ở cửa, nghe thấy tiếng khóc phòng trong, bước nhanh chạy vào, vừa thấy tình hình phía trong, tiếng gào thét, ôm Chu thị khóc rống.

      Gió nổi, hoa tuyết đất lăn lộn, thổi tứ tán khắp nơi, trời đất mảnh mênh mông mù mịt. Tô Cẩn Nương thấp giọng khóc, Lý Tiến ôm mẹ gào thét rung trời, Chu thị bình thản nằm trong lồng ngực nhi tử, Phương Mặc ôm Nhiếp Vân Húc, lặng lẽ nhìn ra khoảng trời mờ mịt phía ngoài cửa sổ.

      Lý Tiến hạ táng Tần Ngọc Lan và Chu thị, thu thập hành lý qua loa, dắt ngựa, Phương Mặc ngồi lưng ngựa cùng với Nhiếp Vân Húc, Tô Cẩn Nương chống gậy, nhóm bốn người lên đường. Lách qua phủ nha Tấn Châu, cửa phủ nha môn Tấn Châu hùng vĩ trang nghiêm nằm ngổn ngang những xác người, cửa lớn màu đỏ son chỉ trơ lại dàn giáo, tường hai bên bị thiêu đến nám đen, tới gần, mùi cháy khét càng ngày càng , vết cháy tường loang khắp nơi. Móng ngựa lọc cọc lọc cọc qua, máu pha lẫn nước tuyết dọc khe đá tấm xanh chảy bốn phía, móng ngựa đều là máu đỏ tươi.

      Lý Tiên vỗ mông ngựa cái, móng con ngựa già vung lên bước hơi nhanh chút, thời điểm ra khỏi cửa thành, trời sáng bảnh, quay đầu nhìn lại, ngoại trừ tiếng gió thổi, thành cổ Tấn Châu hoàn toàn tĩnh mịch, còn tiếng huyên náo những sáng sớm ngày xưa, trong đầy trời tuyết trắng từng vết từng vết máu đỏ tươi cắt xuống nét ấn ký, thê lương mà bắt mắt.
      Last edited: 11/5/15
      Nhã Tịnh, huyenlaw68, Winter4 others thích bài này.

    2. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 6

      Dọc theo đường ai chuyện, ngay cả Nhiếp Vân Húc sáu tuổi cũng ngoan ngoãn ngồi lưng ngựa, tiếng nào. Ra khỏi cửa thành rẽ phải, vượt hai ngọn núi , tới dưới chân ngọn Hồ Lô, ngọn Hồ Lô là núi của dãy núi Kỳ Sơn, từ xa nhìn lại nghĩ đến ngay cái hồ lô rượu, bao quát từ xuống dưới, chính giữa cứ như bị túm chặt lại bằng thắt lưng. Thôn Hồ Lô dưới núi Hồ Lô, Phương Đại Phúc từng mang theo Phương Mặc tới đây, khoảng hai mươi, ba mươi gia đình, đa phần sống bằng săn thú và bán chút dược liệu.

      Vẫn chưa tới gần, xa xa ngửi thấy mùi khét cháy, tiến vào thôn, nhìn hơn, thôn trang thấy nguyên trạng, phần lớn phòng ốc dựng bằng cỏ tranh, rất nhiều phòng đều cháy, bốn phía rải rác thi thể, hai ba thôn dân ngồi trước thi thể bi ai khóc lóc. Lý Tiến buộc ngựa vào cây cột, ôm Nhiếp Vân Húc xuống, Phương Mặc vịn tay Tô Cẩn Nương nhảy xuống lưng ngựa, nhìn xung quanh vòng. cần , người Bắc Địch càn qua thôn Hồ Lô này.

      Phương Mặc hề do dự, thẳng đến đầu thôn phía Đông, đầu thôn Đông hai gian nhà lá lửa lốp bốp cháy hừng hực, trước cửa nhà nằm người, nửa phần cổ biến mất, máu chảy đầy đất, đôi vợ chồng quỳ gối bên cạnh người kia, khóc đến kêu trời vái đất.

      "Là nhà này sao?" Lý Tiến hỏi.

      Phương Mặc gật đầu, người tính bằng trời tính, xem ra uổng công chuyến rồi, mọi người đều trầm mặc.

      Nam tử khóc ngẩng đầu lên, liếc nhìn Phương Mặc và Lý Tiến, lại liếc sang Tô Cẩn Nương và Nhiếp Vân Húc theo phía sau, lau nước mắt cái, hỏi: "Các người, các người có việc?"

      Phương Mặc hỏi: "Hồ đại thúc nhà này trốn rồi?"

      Nam tử kia : "Hoá ra là tìm nhạc phụ ta, các người tới chậm." Chỉ chỉ người nằm đất kia, "Ông ấy đây."

      Phương Mặc đến gần xem, khuôn mặt người chết tuy máu me nhầy nhụa, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra, đúng là Hồ Kim thường đến cửa hàng giao dược. Lý Tiến thấy đôi nam nữ gào khóc kia quần áo đơn bạc lam lũ, run lẩy bẩy trong gió Đông, hiển nhiên là gấp gáp ra ngoài, kịp mang nhiều quần áo, liền kiếm từ trong bao ra áo khoác dài, đưa cho nam tử, : "Trước đừng khóc, mau mặc thêm vào."

      Nam tử kia khuôn mặt ngăm đen, thân hình cao gầy, con ngươi cực kỳ linh hoạt, vừa cảm ơn vừa nhận lấy áo, vội vã mặc vào. Tô Cẩn Nương cũng lục từ trong bao ra áo khoác dài của bản thân đưa cho nữ nhân kia, "Đại muội tử, áo này tuy ta mặc qua vài lần, nhưng vẫn sạch , muội nếu chê, tạm dùng chắn gió tuyết." Kéo tìm mô đá chắn lấy, để ta mặc vào. Nữ tử kia khuôn mặt gầy gò, lưỡng quyền nhô cao, hai con mắt tí hi cay nghiệt, mặc áo, lau nước mũi, ngón tay gầy nhẳng vuốt vuốt đường viền áo cùng lớp chất liệu bên ngoài, : "Đa tạ đại tỷ."

      Tô Cẩn Nương : "Đừng cảm ơn, ai chẳng có lúc gặp nạn? Đại muội tử, muội phải người nơi này?" Nữ tử kia gật đầu, "Đây là nhà mẹ đẻ muội, chúng ta sống trong khe núi rìa thôn Tây, hôm qua cùng trượng phu về nhà mẹ đẻ, ăn cơm tối, cũng quay về, ai biết lại gặp phải người Bắc Địch vào thôn. Nếu phải người kia nhà muội tối khuya tiểu đêm phát dấu hiệu tốt, kéo muội nhảy qua cửa sổ ra ngoài, chỉ sợ cũng chạy thoát kiếp này."

      Tô Cẩn Nương thở dài hơi.

      Hai người phụ nữ mặc quần áo xong lại đây. Mặt Lý Tiến lộ vẻ vui mừng, thấp giọng với Tô Cẩn Nương: "Tẩu tử, vừa nãy ta hỏi, tiểu ca này chính là con rể Hồ lão gia, trước đây cũng thường núi, lối chúng ta nhắc tới, cậu ta cũng từng qua, cũng đồng ý mang chúng ta chuyến."

      Tô Cẩn Nương mừng rỡ, quay sang đôi vợ chồng kia : "Vậy đa tạ."

      Cặp mắt ti hí của nữ nhân kia liếc trượng phu cái, người sau cười : "Tẩu tử cũng đừng khách khí, ta cũng phải người ngoài, hiệu thuốc Phương gia nhạc phụ ta có dắt ta vài lần, Phương chưởng quỹ cùng là người quen, chút việc ấy nên giúp." Nữ nhân kia kéo kéo tay áo trượng phu, nam nhân của ta giãy ra, tiếp tục cười : "Chỉ có điều sắp muộn, đợi nhạc phụ ta hạ thổ, ta liền mang mọi người ."

      Lý Tiến vội vàng : "Ấy là đương nhiên." Dứt lời, Lý Tiến lại móc mấy thỏi bạc vụn từ trong bao quần áo đưa sang, "Chút tấm lòng gọi là, mong đừng từ chối, nếu thuận lợi qua núi, chúng ta còn thêm hậu tạ."

      Nữ nhân kia nhất thời sửa sắc mặt, nhận bạc, dùng móng tay nhọn lén bấm mạnh, cười : "Các người cũng quá khách khí. Đại tỷ trước dẫn theo mấy đứa trẻ đến bên này nghỉ ngơi lát, ở đây tránh gió." Tô Cẩn Nương cảm ơn, dẫn bọn trẻ qua.

      Hai vợ chồng mang theo Lý Tiến đến chỗ cách thôn xa chọn nơi chôn cất, hai người đàn ông vừa vừa báo họ tên, nam nhân kia họ Vương, tên Nhị Hắc. Chọn vị trí, cần phải hai người đào lỗ, Vương Nhị Hắc run lập cập cầm hai cái xẻng đến đây, Lý Tiến : "Bên này mình ta là được, tiểu ca mau giúp đại muội tử ."

      Vương Nhị Hắc liền vội vàng : "Vậy ngại." Lý Tiến cười cười, vừa đào vừa : " sao, hai người sang bên kia thu dọn nhanh chút liền xong ngay." Vương Nhị Hắc thấy như thế, cũng khách khí nữa, cảm ơn, liền nhanh chóng đuổi theo tức phụ.

      Hồ thị liếc mắt về phía Lý Tiến, kéo trượng phu thấp giọng : "Sao chàng lại theo? phải để chàng..." Vương Nhị Hắc kéo tức phụ rẽ qua chỗ khác, thấp giọng : "Hán tử kia người là được."

      "Chàng giỏi quen dùng mánh lừa mà!" Hồ thị trừng Vương Nhị Hắc cái, lại ngó nghiêng trước sau, Tô Cẩn Nương lấy lương khô từ trong bao cho hai đứa trẻ ăn, Hồ thị lại thấp giọng : "Ta hỏi chàng, chàng việc gì phải đáp ứng bọn họ? chuyến này phải mất bảy, tám ngày, chàng để lão nương ở nhà mình hầu hạ hai kẻ già vô dụng cùng với tên huynh đệ đần độn kia nhà chàng, chàng đúng là nghĩ thế."

      Vương Nhị Hắc : "Nàng phụ nhân này, chính là tóc dài, kiến thức ngắn. Vừa nãy thu bạc, sao chẳng so đo? Giờ ngược lại léo nhéo." rồi, cầm vốc nước tuyết, lau máu đen của Hồ Kim mặt, giọng, "Trong lòng ta tự có tính toán, tuyệt đến nỗi uổng công khổ cực."

      Hồ thị ngừng tay, "Tính toán gì?"

      Cặp mắt ti hí của Vương Nhị Hắc khép lại, nhìn bốn phía, khà khà cười gằn tiếng, thấp giọng : "Kỳ Sơn nào dễ vào như thế? vào, cũng nhất định là ra được! Nàng xem hán tử cùng phụ nhân kia, ăn dùng người bọn họ, cái nào là tốt nhất? tìm đến cửa chúng ta, nào có đạo lý trơ mắt buông tha?"

      Mặt Hồ thị lộ vẻ hớn hở, thấp giọng : "Hoá ra chàng đánh chủ ý này! Đồ quỷ nhà chàng, lúc đầu với lão nương, làm hại lão nương còn tưởng chàng đổi tính đấy! Ai, quỷ sứ, chàng nhìn quần áo người chúng ta này, ta thực chưa bao giờ được mặc! Vừa nãy ta cũng xem qua, thứ tốt trong bao quần áo của ả đàn bà kia thực ít, còn có da cáo người thằng bé, cũng là thứ tốt, gia đình giàu có trong thành đều thích, sợ là đáng giá ít bạc. Lần này chàng phải để ý, đừng để hụt tay."

      "Còn cần nàng sao? Nàng mau thu thập , hán tử kia còn phải chờ, đừng làm cho người nhìn ra sơ sót. Ta với nàng rồi, hán tử kia chẳng phải tướng tốt lành gì, nàng còn chưa thấy đâu, yên ngựa kia có mang theo đao đấy! hồi nàng xong việc, nhanh về, đừng làm lỡ đại của ta! Phụ nhân nàng, mí mắt quá mỏng." Vương Nhị Hắc .

      "Ta hiểu được, xấu xong việc. Gã ngốc kia lợi hại đến đâu, tiến vào núi, vẫn phải mặc chàng bài bố. Quỷ sứ, xong việc, phải mau về đấy, đừng lại chạy tới Xuân Hương Viện la cà với mấy con đĩ lẳng lơ, để lão nương ở nhà mình làm trâu làm ngựa." Hồ thị .

      Con ngươi Vương Nhị Hắc hơi chuyển, vẻ hớn hở mặt lại nhiều ba phần, lời mụ vợ nhà đúng là nhắc nhở . Tiểu nha đầu nhà nọ mang theo dáng dấp xinh đẹp, còn cả thằng bé trai, tuy tuổi , nhưng xem khuôn mặt đúng là thứ bại hoại hiếm có, nếu đưa tới Xuân Hương Viện, sợ là sắp sinh món lớn đây. Có điều mụ vợ lại được, mụ vợ này của vừa nhắc tới Xuân Hương Viện liền lên cơn động kinh, Vương Nhị Hắc cuống quít thu lại sắc mặt hớn hở, trừng mụ vợ cái, "Nàng lại bị gì vậy? Mau thu dọn ! Xong việc, ta trở về."

      Hai người đơn giản thu dọn Hồ Kim phen, tìm manh chiếu rách bó lại, gọi Lý Tiến đến, hai người đàn ông khiêng Hồ Kim xuống hố, Hồ thị khóc tang vài câu, tìm chút đồ dùng tả tơi ở mấy nhà lá chưa cháy trụi xung quanh cùng nhau đốt trước mộ phần. Chuyện xong, Hồ thị lưu lại, Vương Nhị Hắc theo nhóm người Lý Tiến lên đường.
      Nhã Tịnh, huyenlaw68, Winter2 others thích bài này.

    3. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 7

      Kỳ Sơn hiểm trở, nhìn từ xa xa, đỉnh núi như gắn liền với bầu trời, từng ngọn từng ngọn núi như như giữa muôn trùng mây đen, đứng từ sườn núi nhìn xuống, thành Tấn Châu to lớn nhàn nhạt gợn vài nét bút thuỷ mặc.

      Đường núi vốn khó , lại nhiều ngày tuyết rơi, tuyết đọng mấy ngày tan, người qua, tuyết trực tiếp nhấn chìm chân, ngựa so với người, cất bước càng thêm khó khăn, vừa bước vào, tuyết đọng ép tận bụng ngựa, ngựa cũng rét cóng run lập cập, còn cách nào, Phương Mặc cố ý xuống ngựa. hai người đàn ông lại gánh ít hành lý lưng ngựa, lúc này mới thuận lợi hơn chút.

      tới chỗ nơi sườn núi người mệt ngựa cũng đuối, Lý Tiến thấy Tô Cẩn Nương mệt đến nỗi kịp thở, đề nghị nghỉ ngơi chút. Tìm vị trí tránh gió, đoàn người dỡ hành lý lưng ngựa, tạm thời nghỉ ngơi.

      Tô Cẩn Nương mang hai đứa bé ăn chút lương khô, làm tan ít nước tuyết, liền uống, khuôn mặt của Nhiếp Vân Húc đông đến tím tái, Lý Tiến ôn nhu hỏi: "Húc, lạnh ?"

      Nhiếp Vân Húc lắc đầu, : " lạnh." Lý Tiến cười sờ sờ đầu cậu bé, "Tốt, tiểu tử đúng là kiên cường." Tô Cẩn Nương cùng Phương Mặc nhìn nhau cười cười. Vương Nhị Hắc cười : "Lý đại ca, đây là con nhà huynh à? Tiểu tử này đúng là khôi ngô."

      Lý Tiến lắc đầu, " phải." Uống hớp rượu, nhìn trời, vô hạn mịt mù, Tây Thi đậu hũ xinh đẹp thành Tấn Châu kia tựa hồ chống nạnh mắng người, từng chuỗi lời đanh đá chua ngoa tuôn ra, khiến người ta cả cơ hội cãi lại cũng có, xoay người lại nhặt vài miếng vỏ đậu bỏ vào sọt rau của Chu thị. Lý Tiến cảm thấy lòng có chút chua chát, chuyển đề tài hỏi, "Vương tiểu ca, đường này tiếp theo đều khó thế này?"

      Vương Nhị Hắc lắc đầu, "Cũng phải, vượt qua núi này, trong dãy bên kia có khe đá, xuyên thẳng qua lòng núi, miệng khe hơi hẹp chút, nếu là ngựa vẫn có thể chen qua, tiếp theo đường ngược lại dễ nhiều lắm."

      "Vậy tốt." Lý Tiến , "Chúng ta có phụ nữ trẻ em, ổn thoả là quan trọng nhất."

      "Đúng vậy, đúng vậy." Vương Nhị Hắc , "Chỉ có điều sao cũng phải qua được núi này mới ổn, núi bên này có chỗ nghỉ đêm, đầu kia ngược lại có ít sơn động, có thể tạm qua đêm."

      Lý Tiến nhìn trước sau, vách núi dốc đứng, tựa như lợi kiếm gọt thành, phóng tầm mắt vùng trắng xoá, đúng là chỗ đặt chân, nghỉ sơ cũng có thể, nếu qua đêm, sợ là gian nan. Thấp giọng thực tình với Tô Cẩn Nương, Tô Cẩn Nương cắn răng, : " sao, chúng ta vẫn nên sớm chút lên đường thôi." Cũng ăn, gói ghém đồ đạc, sửa sang đấu bồng cho nữ nhi và Nhiếp Vân Húc kín. Lý Tiến muốn đỡ Phương Mặc cưỡi ngựa, : "Ta cõng Húc hồi, để Phương Mặc lên ngựa, đừng để lũ trẻ mệt lả."

      Tô Cẩn Nương đỡ Phương Mặc lên ngựa, Lý Tiến cõng Nhiếp Vân Húc, Vương Nhị Hắc tiếp lấy bao quần áo tay Tô Cẩn Nương, đoàn người tiếp tục lên đường. Vượt qua đỉnh núi, trước mặt lập tức trống trải sáng ngời, phía dưới là bình địa được quần sơn vây quanh, diện tích khá rộng rãi, từ đỉnh nhìn sang, chỉ thấy cây cối san sát ngớt, phía đầu cành băng lấp lánh trong suốt, toả hàn quang lạnh lẽo. Trời chập choạng, đỉnh đầu tối mịt, mà mặt đất lại sáng, tuyết phản quang, toàn bộ thế giới lạnh lẽo mà tĩnh lặng.

      Mọi người mệt nhoài, theo chỉ dẫn của Vương Nhị Hắc, tìm sơn động, trú lại.

      Sơn động nằm bên sườn núi, cửa động cỏ dại mọc đầy, Lý Tiến cùng Vương Nhị Hắc dọn dẹp qua loa, liền gọi Tô Cẩn Nương và bọn trẻ lại đây. "Tẩu tử, tối nay chúng ta nghỉ lại nơi này, ta cùng Vương tiểu ca xuống dưới kiếm ít củi lửa, hôm nay cóng rét, đốt lửa, ban đêm cũng khá hơn chút. Tẩu gọi bọn trẻ vào trước nghỉ, lúc chúng ta trở về." Lý Tiến với Tô Cẩn Nương.

      Tô Cẩn Nương : "Được, các người cẩn thận chút."

      Hai người đàn ông rời , Tô Cẩn Nương dắt Phương Mặc và Nhiếp Vân Húc vào, động kia ước chừng mười mét vuông, lại nằm ở sườn núi, ngoại trừ cửa động có ít tuyết đọng, trong động cũng khô ráo, chỉ là cỏ dại đá vụn quá nhiều, Tô Cẩn Nương bỏ hành lý xuống, bắt đầu dọn dẹp.

      Phương Mặc thay Nhiếp Vân Húc cởi đấu bồng, sờ gương mặt xíu lạnh đến tím tái của cậu, "Húc, có lạnh ?"

      Nhiếp Vân Húc hấp hấp nước mũi, giòn giã đáp: " lạnh, nhưng chân tê rần rồi."

      Phương Mặc mang Nhiếp Vân Húc tìm tảng đá ngồi xuống, cởi ủng của cậu bé, chân của cậu rất lạnh, đầu ngón chân đông cứng lại, nàng vội vã ủ bàn chân vào lòng bàn tay xoa nắn. Tô Cẩn Nương thấy thế, cũng lại đây, "Sao vậy?" Lần mò, "Sao lại lạnh thế này?" Vội ủ chân cậu bé vào lồng ngực, " lát đốt lửa, chân tê nữa." Bà thêm.

      Thân thể Nhiếp Vân Húc nho ngồi ở tảng đá, mặt mày cong lên, vẻ mặt mang cười, gật gật đầu. Tô Cẩn Nương nhịn được thêm, "Húc thực hiểu chuyện."

      hồi, Tô Cẩn Nương cảm thấy bàn chân của Nhiếp Vân Húc có nhiệt độ, hỏi: "Húc, còn tê ?"

      Nhiếp Vân Húc lắc đầu, " tê nữa." Tô Cẩn Nương cười lại ủng cho cậu bé.

      Lúc này, phía cửa động Vương Nhị Hắc gọi: "Đại tẩu, Phương đại tẩu."

      Tô Cẩn Nương nghe ngữ khí sốt ruột, vội vã ra ngoài, Vương Nhị Hắc gấp gáp : "Đại tẩu, Lý đại ca rớt xuống dưới sườn núi rồi."

      Tô Cẩn Nương sợ nhảy lên, trời giá rét, sắc trời tối, ngã xuống, sao còn bò lên được? Phải làm sao bây giờ? Vương Nhị Hắc còn : "Đại Tẩu cũng chớ gấp, sườn dốc kia cũng sâu, chúng ta ở phía trợ lực, lên được thôi, chỉ có điều ta, ta sức lực đủ..."

      Tô Cẩn Nương cuống quít : "Vậy ta cũng trợ giúp." Dứt lời, vội vội vàng vàng khoác đấu bồng, đội mũ.

      Phương Mặc tới cửa động, Vương Nhị Hắc sát lại nhìn xung quanh sơn động, ánh mắt bé lạnh lùng liếc , nén được run bắn cái, thu lại ánh mắt ngó nghiêng, tâm thần siết lại, trong lòng khỏi mắng chính mình tiếng, bị ánh mắt của tiểu nha đầu doạ cho phát sợ, quá là nhát cáy.

      Tô Cẩn Nương muốn ra ngoài, Phương Mặc thấp giọng : "Mẹ, con với người."

      Tô Cẩn Nương nhíu mày :" Đứa bé này, trời tuyết lớn theo ta ra ngoài làm gì? Nghe lời, cùng Húc ở lại đây, mẹ lập tức về, giờ cũng sắp tối rồi, các con tuyệt đối đừng chạy loạn, con là tỷ tỷ, phải chăm sóc Húc cho tốt." xong, nhanh chóng cùng Vương Nhị Hắc ra ngoài.

      Phương Mặc đứng ở cửa động nhìn bọn họ, màn trời xám đen đỉnh đầu nặng nề áp xuống, rừng cây trong tuyết vắng vẻ thưa thớt, hai hàng dấu chân về phía sâu trong cánh rừng, đảo mắt thấy bóng người.

      Vương Nhị Hắc mang Tô Cẩn Nương vào trong rừng, gió lạnh heo hút thổi, liệng vòng lại từ phía bên thung lũng, tựa như tiếng khóc thê lương của phụ nhân, từng tiếng lọt vào tai, tuyết đọng cây rơi xuống, chui vào cổ, lạnh giá thấu xương, Tô Cẩn Nương nhịn được run cái, "Vương tiểu ca, còn xa lắm ?" Tô Cẩn Nương vừa vừa hỏi.

      " xa." Vương Nhị Hắc chỉ vào tầng bóng tối đen thẫm cách đó xa, "Phương gia tẩu tử, tẩu xem, là ở đó."

      Tô Cẩn Nương híp mắt nhìn, đêm tuyết nhá nhem, rừng cây san sát liền nhau, trong màu trắng mờ, từng đám tối đen mịt, nhận ra đâu là cây cối đâu là vách núi, liền chỉ tay hỏi: "Là nơi đó sao?"

      "Đúng, đúng, chính là bên kia." Vương Nhị Hắc vội vàng , "Trời giá rét, cũng biết Lý đại ca có bị thương ? Tẩu tử, tẩu hãy trước, ta kiếm gậy lại đây, chúng ta cùng kéo người lên."

      Tô Cẩn Nương gật đầu, vội vàng về phía trước, tuyết đọng rất dày, bước chân lảo đảo, bà đột nhiên cảm giác bên hông có vật nặng đập mạnh vào cái, phụ nhân hét lên, bổ nhào về phía trước, may mà tuyết đọng dày, bà lại mặc nhiều, lộn mấy vòng tuyết, đụng lên vách núi ngừng lại. Tô Cẩn Nương lẩy bẩy đứng lên, phát mình lăn tới bên dưới sườn núi, núi hoang vắng tanh, tuyết đọng ào ào rơi xuống, bà lên tiếng hỏi: "Vương tiểu ca, Vương tiểu ca, cậu có ở ?"

      Trong ngọn núi trống, tiếng vang mịt mờ, tuyết đọng theo tiếng người ào ào rơi xuống, nhưng lâu cũng chẳng thấy bóng ai, trong lòng Tô Cẩn Nương càng nặng nề, nhưng sườn núi cũng cao, bà cắn răng, bắt đầu bò lên đỉnh, song tuyết đọng trắng tinh, chỉ bò cao được nửa người, bà lại lăn xuống dưới, lần này ngã lên đống cỏ dại, mỏm núi vừa dốc vừa cứng, bên hông tê dại lúc.

      Nhất thời Tô Cẩn Nương chẳng còn hơi sức, chỉ co quắp ngồi mặt tuyết thở dốc từng hồi, quan sát xung quanh, lúc này mới phát trước mặt lại có sơn động, vươn đầu nhìn vào trong, tối đen, nhìn ra chút gì, chỉ ngửi thấy mùi tanh nồng nặc, lúc suy nghĩ, mùi tanh kia càng ngày càng nặng, trong động có luồng khí nóng quen thuộc của thú vật bốc lên. Tim Tô Cẩn Nương đập bịch bịch, chưa kịp đứng dậy, cái bóng mờ mờ của vật kia liền xuất .

      Á, Tô Cẩn Nương nhịn được kinh hãi hét lên.

    4. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 8
      Vương Nhị Hắc đẩy phụ nhân kia xuống sườn núi, vội vã xoay người chạy nhanh, đợi đến khi thấy gì nữa, mới ngừng lại, gấp gáp thở dốc, vừa thở dốc vừa khà khà tự cười, tình tiến triển thực như ý, dường như thấy bạc trắng loá ngay trước mặt. Đêm tuyết đến gần, từng trận khí lạnh kéo tới, đắc ý đủ rồi, phủi phủi tuyết bám người, vừa ngẩng đầu liền thấy phía trước bóng hai đứa trẻ đen như mực lặng im giữa tuyết trắng mênh mông.

      Đứa bé trai đầu vẫn chưa tới hông , khoác đấu bồng màu đen, nắm tay bé , khuôn mặt trắng mịn lạnh đến đỏ hồng, miệng mân chặt, hai mắt to đen bóng lặng im, nhìn xoáy . Bé bên cạnh cao hơn nó chút, cũng khoác đấu bồng màu đen, càng nổi bật khuôn mặt trắng toát trong suốt, cặp mắt lấp lánh ánh quang, đen như mực, lạnh lùng tựa lưỡi dao sắc quét qua .

      Vương Nhị Hắc chẳng hiểu sao rùng mình, nuốt ngụm nước miếng, lấy lại bình tĩnh, tiến lên hồ hởi : "Ơ kìa, các cháu, hai cháu sao lại ra đây? Nhanh về , bên ngoài lạnh lắm, đửng để bị cóng, aiz, đều nghe lời nào." rồi, liền tiến lên phía trước tính sờ đầu bé trai, bàn tay đến giữa trung, nghe thấy bé lạnh lùng hỏi: "Ông mang mẹ ta đâu rồi?"

      Vương Nhị Hắc xoay người lại, bé vẫn cao chưa tới vai , khuôn mặt trắng nõn, còn chưa to bằng bàn tay , thân hình gầy, phảng phất con gió liền thổi bay, dũng khí bỗng sinh ra, hai người lớn đều xử lý, còn phải sợ tiểu nha đầu sao? Liền phì bãi nước miếng, lừ mắt nhìn hai đứa trẻ, "Bảo chúng mày cút về, chúng mày còn dông dài cái gì?"

      Con ngươi đen thẳm của bé nhìn , lòng Vương Nhị Hắc ngứa ngáy, muốn đưa tay lôi bé trai, tay đến lưng chừng bất chợt chạm phải bàn tay lạnh lẽo mịn màng, còn chưa chờ phản ứng, bàn tay kia như lươn thuận thế mà lên, nhanh như chớp bắt lấy cánh tay , xoay ngược lại, bên hông nhức nhối, rú lên đau đớn, đột nhiên bổ nhào vào tuyết, tiếng rắc, lại nghe thấy cổ tay mình phát ra tiếng gãy giòn, khỏi tràng kêu la thảm thiết long trời lở đất.

      Đầu gối gầy yếu của bé đặt lưng Vương Nhị Hắc, ràng có nửa cân sức nặng, lại vẫn mảy may nhúc nhích được, tai nghe giọng lạnh trong hỏi: " mau, ngươi mang mẹ ta đâu?"

      Giữa trời tuyết lớn, Vương Nhị Hắc trán ứa mồ hôi lạnh, đầu cũng cấp tốc xoay chuyển, "Ta, ta, có, phải...Á..." Lời còn chưa dứt, khoé mắt loé ánh bạc, hốc mắt đột nhiên đau nhức tột độ, toàn bộ thế giới bên phải hoàn toàn đỏ ngầu, trận khủng hoảng đến rít gào.

      "Ngươi lại nhiều câu phí lời, ta liền phế hai mắt của ngươi!" Phương Mặc nắm cây trâm nhắm ngay con ngươi đen của Vương Nhị Hắc, lạnh lùng , ", ngươi mang mẹ ta đâu?"

      "Ta ! Ta !" Vương Nhị Hắc thét to.

      Tô Cẩn Nương khi còn bé từng thấy gấu lần, con gấu kia được bắt từ trong rừng già, năm, sáu hán tử khiêng, khua chiêng gõ trống khoe khoang đầy đường, bà trốn trong góc áo phụ thân lặng lẽ nhìn con thú kia, biết còn sống, nhưng trong lòng vẫn sợ chết khiếp, ngay cả nhìn nhiều cũng dám. Dù vậy, cũng biết con thú này cực kỳ hung ác, nếu bị chọc giận, ba năm hán tử đều làm gì được, hơn nữa thích nhất hút tuỷ não người, thường tát đánh người bất tỉnh, ngoạm ăn từ hốc mắt. Thứ trong sơn động kia vừa ra tới, bà liền nhận ra, chẳng phải con gấu xám rất lớn sao.

      Sắc mặt Tô Cẩn Nương mất hết, kêu ré tiếng, biết sức lực từ nơi nào, cũng quan tâm đau nhức bên hông, dùng cả tay chân, bò lên chóp núi.

      Trong rừng núi, tuyệt đọng lâu ngày, con gấu kia đói bụng từ lâu, vốn nghỉ ngơi trong động, khứu giác cực kỳ nhạy bén, nghe được hương thịt người, lắc lư đung đưa từ trong động ra, ánh tuyết sáng loá chói mắt, nó hí mắt nhìn vòng, lập tức bắt gặp vách đá đen đối diện cái bóng bò lên phía , con thú này nhạy bén, tức khắc hiểu có thức ăn, bật móng nhào tới vách đá.

      Thời khắc nguy kịch sức bật kinh người nhất, vách đá vốn khó trèo, lại nháy mắt Tô Cẩn Nương bò lên được, bà quay đầu nhìn lại, con gấu xám nhanh chóng bò lên phía , kịp suy nghĩ, Tô Cẩn Nương xốc váy mau chóng chạy về phía trước. Rừng già ken dày, trong rừng chạc cây ngang dọc, Tô Cẩn Nương dùng cả tay chân bò lên cành cây chìa ngang.

      Chỉ chốc lát, con gấu xám bò lên sườn núi, tới dưới tàng cây, đến cùng là thú vật, nhìn xung quanh còn thấy bóng đen, chỉ đảo quanh dưới cành cây, nhưng nghĩ tới ngẩng đầu nhìn lên.

      Tô Cẩn Nương ngừng thở, ôm chặt chạc cây, mắt nhúc nhích nhìn chằm chằm con gấu. Con gấu xám nửa ngày tìm được bóng người, có lẽ là căm tức, ngẩng đầu gào thét tràng.

      cành cây, tuyết đọng rất nhiều, vốn có chút chênh vênh, tiếng rống mạnh này, núi rừng chấn động, tuyết đọng ào ào rơi xuống, khối tuyết lớn ập xuống đầu Tô Cẩn Nương, lăn tới trong cổ, Tô Cẩn Nương vốn chim sợ cành cong trận hoảng hốt, hét lên tiếng, từ cây tuột xuống, ầm tiếng rơi xuống đất.

      Con gấu nghe được động tĩnh, quay đầu liền thấy Tô Cẩn Nương, mùi thịt của người kia làm nước dãi nó tiết rất nhiều, vung móng liền nhào về phía Tô Cẩn Nương.

      Trong rừng đột nhiên truyền đến tràng tiếng huýt sắc bén, chỉ thấy bóng đen chạy như bay trong tuyết, đạp cây mượn lực, vọt lên, đột nhiên đánh về phía con gấu xám, chặt bổ về sau đầu con thú, vững vàng tiếp đất. Con gấu xám đột nhiên tiếng ngã xuống đất, tuyết đọng tung toé, giữa mênh mông trắng loá, lộ ra bóng đen nho , người kia chân quỳ đất, bóng dáng như ma, khuôn mặt trầm tĩnh trắng nõn, con ngươi đen thẳm như đao.

      Vương Nhị Hắc bị bức theo sát phía sau sững sờ, tuyết rơi lả tả, hoa mắt, đợi đến lúc nhìn , con gấu xám ầm ầm ngã xuống đất, đằng trước con thú mới dần dần lộ ra bóng người nho đen như mực, như ma nép giữa mênh mông mặt tuyết.

      đột nhiên kinh hãi, trời tuyết lạnh lẽo thấu xương, áo lót của lại tuôn vô số mồ hôi lạnh.

      Thứ kia, thứ kia tiểu nha đầu mười tuổi sao? Nó lại quyền đấm chết con gấu lớn cao bằng nửa người?! bỗng dưng có chút vui mừng, may mà mình nhân cơ hội đào tẩu, bằng lúc này nằm mặt tuyết chỉ có hơi ra có hơi vào, còn phải là ?

      Tô Cẩn Nương vẫn còn kinh hồn, vốn cho là con gấu nhào xuống, bản thân khẳng định còn mạng, liền nhắm hai mắt, nào ngờ lại nghe được tiếng vang lớn, mở mắt ra, con gấu xám nằm trong tuyết trước mặt bà, mũi miệng máu giàn giụa chảy đầy đất.

      Giữa màn hoa tuyết tung toé mông lung, có bóng đen nho , quỳ chân đất, ngờ ngợ có mấy phần quen thuộc, lại chớp mắt nhìn, gương mặt thanh tú trắng noãn kia, con ngươi đen thẳm, chẳng phải khuê nữ của mình sao, Tô Cẩn Nương khỏi thào: "Mặc nhi?"

      chạy nhanh tới, hỏi: "Mẹ, có bị thương đâu ?"

      Tô Cẩn Nương như trước mấy phần lơ mơ, đưa tay sờ sờ khuôn mặt trước mặt, đúng là nữ nhi của mình mà, nhất thời kích động, được là cao hứng hay sợ hãi, nước mắt thành dòng rơi xuống, ôm chầm lấy nữ nhi.

      Phương Mặc ôm Tô Cẩn Nương, vỗ lưng bà, thấp giọng : "Mẹ, sao rồi. Chúng ta còn phải tìm Lý đại thúc." Tô Cẩn Nương lau nước mắt mặt, nghẹn ngào: "Nữ nhi ngoan của ta rất đúng." Hai người dìu nhau đứng lên, Nhiếp Vân Húc cũng chạy tới, kêu tiếng "Thẩm nương (thím)" bắt được bên góc áo của Tô Cẩn Nương, theo sát họ.

      Tô Cẩn Nương bắt gặp Vuơng Nhị Hắc phía đối diện, hán tử đen gầy kia sắc mặt tái nhợt, như vừa nhiễm cơn bệnh nặng, vô cùng suy yếu, tha thiết nhìn bà, mặt mang theo tia cười nịnh nọt nhạt nhẽo, : "Tẩu tử, tẩu tử, có chuyện gì, có chuyện là tốt rồi..." Ánh mắt liếc sang bên người bà, nhất thời trán mồ hôi như mưa, giọng cũng ngắc ngứ.

      Trong lòng Tô Cẩn Nương ngờ vực, hoài nghi hán tử này làm việc xấu, thế nhưng phụ nhân lương thiện nhát gan, hơn nữa trong lòng biết dọc đường tiếp theo cần dựa vào nhiều, dám đắc tội, chỉ cách hơi xa chút, hô: "Vương tiểu ca, mau dẫn đường."

      Vương Nhị Hắc cúi đầu khom lưng, "Được, được, ngay trong rừng bên kia thôi." Vừa , vừa vội vội vàng vàng vọt tới đằng trước, chạy vài bước, liền quay đầu lại nhìn bọn họ vài lần, dám rời bọn họ quá xa, nhưng cũng dám tới quá gần. Vài lần qua lại như thế, đến cánh rừng sâu khác, bên này cây già che trời, cây cối san sát, trong rừng tuyết động càng ngày càng dày, cất bước có phần khó khăn.

      Tô Cẩn Nương dám tin hoàn toàn hán tử đen gầy kia, chặt chẽ dắt nữ nhi và bé trai, hỏi: "Vương tiểu ca, còn xa lắm ? Là lầm đường à?" Tiếng lớn thêm can đảm, lời này của bà rất có vài phần khí lực, vừa dứt lời, đột nhiên nghe thấy trong rừng có người đáp: "Phương gia tẩu tử đến rồi?"

      Tô Cẩn Nương vừa nghe giọng này, còn phải Lý Tiến, trong lòng kích động, vội vã đáp lại: "Đúng vậy." Vừa , vừa chạy về phía thanh kia.

      thanh là từ trong hố sâu truyền ra, Tô Cẩn Nương tới bên cạnh hố, nhìn xuống dưới, bên trong tối đen ngồi xổm người, sắc trời dần muộn, xem mặt, chỉ thân hình mơ hồ tương tự Lý Tiến, Tô Cẩn Nương gọi: "Lý huynh đệ." Người trong hố đứng lên, lại đáp tiếng, Tô Cẩn Nương mừng rỡ, rằng: "Cậu chờ chút, chúng ta lập tức kéo cậu lên."

      Bên này hai người chuyện, đầu kia Vương Nhị Hắc thấy ai chú ý , lặng lẽ lui về sau, muốn xoay người nhân cơ hội chạy trốn, tiểu nương như có mắt sau lưng, quay đầu, lạnh lùng liếc . Vương Nhị Hắc nhất thời toàn thân như nhũn ra, bước chân cũng dám chuyển, đàng hoàng đứng tại chỗ. thường sang núi rừng bên này, biết hố sâu này là bẫy của thợ săn trong núi, chuyên dùng bắt dã thú, hán tử họ Lý kia vốn là bị lừa đến đây, sau đó thừa dịp đề phòng đẩy xuống, vốn nghĩ hố sâu, thêm băng tuyết trắng mịn, hán tử họ Lý kia tuyệt đối lên được, nhưng ai biết người tính bằng trời tính.

      Vương Nhị Hắc đứng như vậy, trong lòng càng nghĩ càng ngứa ngáy, hán tử kia biết tình rồi, lại dễ gạt gẫm bằng phụ nhân, nếu được kéo lên, chừng mạng cũng liên luỵ, nhưng mà chạy trốn, lại có dũng khí đó, con gấu xám kia chính là gương trước đấy! thực nghĩ ra, nha đầu kia xem diện mạo cũng chỉ chừng mười tuổi, tại sao liền quyền đấm chết con gấu lớn như thế? Thần lực thế này, đừng thấy, căn bản là chưa từng nghe thấy. Nhưng tình lại chân thực phát sinh ngay dưới mí mắt mình, cho phép bản thân tin. nhớ tới lão nhân trong núi thường , núi rừng về lâu, thường có tinh linh ma quỷ quái xuất , có lúc liền hoá hình người qua lại, hơn nữa đa phần cực kỳ mỹ lệ, chẳng lẽ, nha đầu này chính là quái trong núi hoá thành?

      Vương Nhị Hắc suy nghĩ lung tung như vậy, bên kia Tô Cẩn Nương cất tiếng: "Vương tiểu ca, lại đây giúp tay." chỉ đành lề mề qua, hai người hợp tay, tìm cái chạc, kéo Lý Tiến từ trong hố ra.

      Lý Tiến quần áo chật vật, vừa nhìn liền biết vật lộn trong hố sâu lúc lâu, được kéo lên xong, thở hổn hển mấy hơi, siết nắm đấm tung về phía Vương Nhị Hắc, vừa mắng: "Tên khốn khiếp, lại dám đùa ông nội ngươi đây? Cho ngươi giở trò! Ta cho ngươi giở trò!" Tô Cẩn Nương ngăn kịp, Vương Nhị Hắc liên tục trúng mấy đấm, nhất thời đau đến kêu cha gọi mẹ.

      ====


      Tớ rất băn khoăn phần edit: nên để "nương" hay "mẹ", "nam nhân" hay "đàn ông", "gia gia" hay "ông nội", "nãi nãi" hay "bà nội",.v.v. Mọi người góp ý giúp nhé :yoyo38:
      Last edited: 11/5/15
      Nhã Tịnh, huyenlaw68, Winter2 others thích bài này.

    5. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 9

      Tô Cẩn Nương kéo hai người ra, khuyên bảo sơ, Lý Tiến tức giận dần tan, nhổ ngụm nước bọt, với Tô Cẩn Nương: "Tẩu tử biết, ta vốn là bị tên gian trá này đẩy xuống, trong lòng quả thực tức giận." Tô Cẩn Nương kéo qua bên, thấp giọng : "Hán tử trong núi này xác thực gian xảo, ta cũng suýt bị hại." Nhớ tới con gấu xám, Tô Cẩn Nương run lên cái, "Thế nhưng dọc đường chúng ta vẫn cần dựa vào , Lý huynh đệ, cậu đừng đánh chết người, phiền phức lắm."

      Lý Tiến : "Tẩu tử đúng lắm, ta xin nghe theo. Mà biết trêu chọc mọi người thế nào?"

      Tô Cẩn Nương thấp giọng báo lại chuyện xảy ra, lúc này mới phát giác ra chỗ ổn. Bà lại được nữ nhi mình cứu?! Con gấu kia hình như bị khuê nữ của chính mình hạ gục?! Lúc đó tình thế cấp bách, kịp nhìn kỹ nghĩ nhiều, vừa cân nhắc, trong lòng thấp thỏm, ánh mắt khỏi nhìn về phía nữ nhi, giữa mênh mông tuyết trắng, thân hình và khuôn mặt nhắn kia, ràng là giống nhau như đúc, nhưng bà chợt cảm thấy rất xa lạ.

      Lý Tiến vốn và đương sai nha môn, thành Tấn Châu , chuyện tuy nhiều, nhưng dù sao cũng có chút kiến thức, nghe xong lời của Tô Cẩn Nương, trong lòng cũng lập tức sinh nghi, liên tiếp nhìn về phía Phương Mặc, càng phát tiểu nha đầu này cực kỳ giống trước kia.

      Trong lòng hai người đều cất giấu ngờ vực, nhưng ai cũng đề cập đến. Mọi người đều an toàn, lớn bé đỡ nhau trở lại sơn động, Lý Tiến đánh lửa, làm tan nước tuyết, mọi người liền ngốn lương khô cho cơm tối.

      Trời tối hẳn, Tô Cẩn Nương trong lòng ôm Nhiếp Vân Húc, bên người Phương Mặc dựa vào ngủ, bên kia Lý Tiến trói Vương Nhị Hắc, hai người nằm củi khô. Núi rừng yên tĩnh, hai đứa bé dần ngủ say, Tô Cẩn Nương có chuyện trong lòng, nào ngủ được. Trong sơn động, củi lửa nổ lốp đốp, Tô Cẩn Nương suy nghĩ hồi lâu, vẫn đưa tay ra, ôm chặt nữ nhi Phương Mặc vào lòng. Đây là con của bà, tâm can hoài thai mười tháng dưỡng nuôi, tuyệt đối thay đổi, chỉ cần con khoẻ mạnh, khác có gì quan trọng.

      Tâm tư phụ nhân đơn giản, vừa nghĩ liền thông suốt, Lý Tiến lại khó bình tĩnh được, trằn trọc đến hơn nửa đêm, trời hơi sáng liền nhịn được nữa, cước đá tỉnh Vương Nhị Hắc, xách theo tìm chỗ con gấu kia qua lại.

      Vòm trời mờ sáng, trong rừng núi nhiệt độ cực thấp, người con gấu xám kết lớp băng mỏng. Lý Tiến cau mày, cẩn thận kiểm tra, lúc nghe Tô Cẩn Nương kể còn chưa nghĩ rằng con vật này lại lớn như vậy, xem thân hình này, ba năm hán tử chỉ sợ cũng làm gì được, thực lại chết tay tiểu nha đầu gần mười tuổi?! Quả đúng là chuyện lạ.

      đường lần đến, Lý Tiến lại tìm Vương Nhị Hắc kể lại đầu đuôi lần, tình xác thực thể nghi ngờ. Lý Tiến ngồi xổm phía trước con gấu, nước tuyết chảy từ mũi miệng con vật cũng kết băng, trong suốt trắng tinh, chóp mũi bỗng xuất đoá kim hoa. Lý Tiến nhìn kỹ hồi, đưa tay rút ra đồ vậy màu vàng nọ, ngờ là trâm vàng phụ nhân thường dùng, ước chừng hai ba lạng, dài đến tấc, đuôi trâm đánh thành đoá hoa năm cánh, đầu trâm được mài nhọn hoắt, sắc bén cực kỳ. Nhất định cây trâm này bị người xuyên thẳng từ mũi con gấu đến trong đầu.

      Lý Tiến hết sức kinh ngạc, độ chính xác và lực như thế, ngay cả tổng lĩnh đại nhân thân thủ tốt nhất thành Tấn Châu chỉ sợ cũng bằng.

      Lý Tiến nhét cây trâm vào lồng ngực lúc quay về, đám người Tô Cẩn Nương tỉnh, nấu nước thu dọn, cũng hướng của mình, chỉ lấy nước, gặm mấy miếng lương thực, thấy Tô Cẩn Nương thu dọn ổn thoả, lôi Vương Nhị Hắc qua, mang theo đoàn người tiếp tục lên đường.

      Từ sườn núi xuống tới chân núi, qua cánh rừng già, thời điểm tới ngọn núi khác, trời chạng vạng. Ăn thiệt thòi quyền cước, dọc đường Vương Nhị Hắc thành rất nhiều, tới ngọn núi này lại vòng vèo quanh vách núi. Lý Tiến trầm mặt, : "Nếu ngươi dám chỉ dối, lão tử liền lột da ngươi, trói ngươi vứt vào rừng."

      Vương Nhị Hắc liền vội vàng : " dám nữa. Lý đại ca, là chỗ này sai, chỉ là mấy ngày tuyết rơi nhiều, đường bị tuyết lấp, ta cho rằng vẫn là từ nơi này vào là nhanh tiện nhất." Dứt lời, chỉ chỉ khe bên trong vách núi, "Chính là chỗ này. Xúc tuyết , nơi này lối ."

      Lý Tiến nhìn trời, với Tô Cẩn Nương: "Tẩu tử, hôm nay muộn, chúng ta nghỉ ngơi ở phụ cận đêm, đến bình minh, lại mở đường vào núi, được chứ?"

      Tô Cẩn Nương mệt vô cùng, tất nhiên là tán thành.

      Vương Nhị Hắc dẫn mọi người, tìm sơn động gần đó để ở. đêm bình yên, ngày kế, lúc nhóm người Tô Cẩn Nương tỉnh lại, Lý Tiến mang theo Vương Nhị Hắc xúc hơn nửa tuyết lấp đường, mọi người ăn cơm xong, liền vào tiểu đạo.

      Đường trong vách núi chật hẹp, ngựa chở người, miễn cưỡng có thể lách qua. Cất bước khó khăn nửa ngày như thế, rốt cuộc xuyên qua sơn động vào lòng núi, mọi người lập tức cảm thấy ấm áp rất nhiều. Vương Nhị Hắc cười nịnh: "Trong sơn động này có chỗ nước suối nóng, y theo lộ trình này, buổi tối chúng ta có thể tới đó, tối nay mọi người có thể ngủ đêm ấm áp rồi."

      Phương Mặc nhàn nhạt liếc , Vương Nhị Hắc lập tức ngậm miệng, thấp đầu, cách xa nàng.

      Trong lòng mọi người có hi vọng, lộ trình lập tức nhanh hơn. Trong lòng núi khó phân biệt ngày đêm, đến khi tới ôn tuyền Vương Nhị Hắc , tất cả mọi người đều mệt lả, ao nước suối kia trong vắt sạch , nóng hổi, thử nhiệt độ cũng quá nóng. Nhiếp Vân Húc cao hứng kêu lớn, mặt mày cong cong như trăng non, như hiến vật quý kéo Phương Mặc qua thử, ngay cả Lý Tiến cũng xông tới, vốc nước, rửa mặt hồi.

      Lòng núi chỗ này cỡ khoảng ba bốn gian phòng, nước suối trong vắt ấm áp, khí nóng mù mịt bốc lên, gian ấm áp như xuân. Đêm đó, đoàn người nghỉ ngơi vô cùng tốt, ngày kế lộ trình cũng thông thuận rất nhiều, cũng biết bao lâu, mọi người cảm giác khí lạnh dần xuất , lập tức hiểu rằng sắp ra khỏi lòng núi.

      Trước mắt quả nhiên dần có tia sáng, lên dốc thấp, vẹt rất nhiều cỏ khô, đoàn người ra khỏi lòng núi, tới mỏm núi đá. Mỏm núi nằm lưng chừng núi, từ nhìn xuống, ngọn núi dốc đứng, tuyết trắng mênh mông. Giữa bát ngát xoá trắng, con rồng đen to lớn cát cứ, định mắt nhìn kỹ, con rồng đen kia cũng phải thực, chỉ là toà thành khổng lồ mà thôi. Trong thành phòng ốc san sát, kéo dài dứt, chẳng biết là bao nhiêu, phố xá nhà cửa và tuyết đọng kết hợp lại, từng li từng tí, tỉ mỉ như vảy rồng. Tường thành cao ngất màu đen vây quanh, đường kéo dài xuống, giữa màu tuyết trắng, như như , tựa con rồng đen lượn quanh, râu rồng tung bay, mãi đến chốn tuyết trời gặp nhau.

      Toà thành khí thế hào hùng, cho dù là Phương Mặc cũng khỏi nghỉ chân nhìn kỹ.

      Vương Nhị Hắc mở miệng kêu lên: "Kia là thành Túc Bắc." Mọi người ngừng thở, đường bôn ba, nhiều lần trắc trở, rốt cuộc đến toà thành hùng tráng uy nghiêm nhất toàn bộ Mạc Bắc này.

      Vương Nhị Hắc rề rề đến bên Lý Tiến, cười nịnh : "Lý đại ca, đến Túc Bắc, vậy, ta, có phải là..."

      Lý Tiến quay đầu lại lạnh lùng quan sát , : "Kẻ gian trá nhà ngươi, nếu lại làm chuyện ác, rơi vào tay ta, nhất định lấy cái mạng của ngươi! Lúc này xem như cho ngươi cơ hội sống sót." đao cắt dây thừng người , ném bao quần áo cho , quát: "Cút ."

      Vương Nhị Hắc lượm bao đồ, luôn mồm : "Ơn tha mạng dám quên, làm chuyện ác nữa, nếu làm trái, bị sét đánh." Vừa nhanh chóng tháo chạy về sơn động.

      Lý Tiến ôm Nhiếp Vân Húc lên lưng ngựa, nhóm bốn người tiếp tục xuống núi. Hạ sơn lần này mất nửa ngày đường có dư, gió lạnh căm căm, tuyết đọng rải rác dày đặc, mờ mắt, đường nơi sườn núi cũng khó mà phân biệt, vốn cho rằng xuống núi hi vọng nằm trong tầm tay, nào ngờ đường xuống núi, trong lòng mọi người càng mê man. Tường thành Túc Bắc uy vũ, như cự long uốn lượn, râu rồng kéo đằng đẵng đến nơi trời tuyết gặp nhau kia lại là đám người phóng mắt thấy bờ. Những người kia đều quần áo lam lũ, rũ rượi khắp nơi, dắt díu con cái, lảo đảo về phía thành.

      Nhiếp Vân Húc biết thực tình, giọng non thơ hỏi: "Tỷ tỷ, những người này làm gì vậy?"

      Phương Mặc hít hơi sâu, thấp giọng : "Chạy nạn."

      Lý Tiến nhìn sâu nàng cái, giao cương ngựa cho Tô Cẩn Nương, tiến lên ngăn cản hán tử chừng bốn mươi tuổi, quần áo lam lũ, sắc mặt tê liệt chống cây gậy gỗ, chắp tay hỏi: "Vị lão ca này, biết là người nơi nào?"

      Hán tử kia hai mắt vô thần, cũng thèm nhìn , trực tiếp lướt qua. Lý Tiến lại tìm trong đám người đôi vợ chồng mặt mũi chỉnh tề hiền lành, mang theo đôi trai , lại hỏi: "Tiểu ca xin dừng bước, biết là người nơi nào?"

      Hán tử nhìn họ cái, đáp rằng: "Chúng ta là người Lâm Khê, mấy người vừa hỏi kia là người Chu Châu." Quan sát Tô Cẩn Nương ở bên vài lần, "Đại ca là người vùng núi lân cận?"

      Lý Tiến lắc đầu, : "Chúng ta là người Tấn Châu."

      Hán tử kia rất ngạc nhiên: "Tấn Châu?! Nghe người Bắc Địch tập kích ban đêm Tấn Châu xong, lại tiến hành đồ thành, khắp thành bách tính khó tìm được , hai người sống, đại ca đúng là nhanh nhạy, lại từ Tấn Châu trốn ra được." Người xung quanh nghe thấy lời họ , ít kẻ xông tới, nghe nhóm người Lý Tiến là người đến từ Tấn Châu, đều rất bội phục.

      Lý Tiến vốn là sai nha môn, rất có vài phần tài ăn , lâu sau quen mặt mọi người, sau khi hỏi tin tức xung quanh, chạy tới với Tô Cẩn Nương: "Hôm qua người Bắc Địch chiếm đóng Chu Châu, những nạn dân này có ít là từ thành Chu Châu chạy ra, có ít là người vùng phụ cận, nhiều là cả nhà chạy nạn. Nghe Lâm Châu, Tương Châu cũng lần lượt thất thủ, bách tính mấy châu bên kia cũng kéo tới Túc Bắc. Trong thành Túc Bắc, người đông như mắc cửi, cửa thành giờ Mão (5-7h sáng) mở, giờ Tuất đóng (7-9h tối), mỗi ngày chỉ được phép vào hơn trăm người."

      Tô Cẩn Nương nhìn đám người xếp hàng dài nhìn tới mút trước mặt, lẩm bẩm : "Phải làm sao mới ổn đây?" Trước mắt trời đông giá rét, phía trước người biết mấy trăm mấy ngàn, tới phiên bọn họ chẳng biết đến bao giờ, người lớn còn chịu được, bọn trẻ này làm sao qua đây?

      Lý Tiến trầm thấp thở dài hơi, : "Trước mắt, cũng chỉ có thể bước tính bước. Tẩu tử mang theo bọn trẻ trước bắt kịp đội ngũ, ta lại phía trước dò la tin tức."
      Last edited: 15/5/15
      Nhã Tịnh, huyenlaw68quỳnhpinky thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :