1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Chọc lầm xà vương lưu manh - Thâm Hải Đích Thiên Không (Hoàn - 280c +5PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Amelia

      Amelia Well-Known Member

      Bài viết:
      484
      Được thích:
      1,158
      Chương 68: Đồ cẩu nô tài này

      Đồ cẩu nô tài này, hỏi cái gì cũng biết!

      Phổi Ngu Cơ suýt chút nữa bị ông ta chọc cho nổ tung, hai tay nắm chặt, cố nén lửa giận trong lòng. Nếu phải là sợ Vương bất ngờ xuất ở đây, ả ta sớm ra tay rồi, há lại để cho ông ta chống đối như thế sao?

      Quản gia Lâm đương nhiên biết mình mạo phạm người phụ nữ trước mặt này, nhưng ả ta cũng dám động vào ông. Bởi vì ông ta là người bên cạnh Vương, nếu ả ta thông minh chút, tuyệt đối dám động tay.

      "Được rồi, quản gia Lâm, nếu Vương trở lại phải báo cho bản phu nhân tiếng". Ngu Cơ đè lửa giận trong lòng xuống, lạnh lùng với ông ta, sau đó cao ngạo xoay người rời .

      Ả ta vừa , quản gia Lâm liền ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn thoáng qua hướng ả ta rời , câu gì, thẳng vào bên trong biệt thự, rồi biến mất trong đó.

      "Tiểu thư, chúng ta đâu ạ?" Lần đầu tiên được ra ngoài, Hoàng Nhi hết nhìn đông lại ngó tây, ngừng tíu tít, giống hệt như đứa trẻ.

      Lý Quả cũng giống như nàng, hết nhìn đông lại ngó tây, muốn nhìn xem đây rốt cuộc là chỗ nào? Có xa thành phố ? Và nên về như thế nào?

      Bên tai truyền đến tiếng vui vẻ của Hoàng nhi, nhịn được nở nụ cười: "Về trường học của tôi".

      Trường học? Đó là nơi nào vậy? Vẻ mặt Hoàng nhi mờ mịt, nuốt nuốt nước bọt muốn hỏi, nhưng lại nhớ đến lời dặn dò của quản gia Lâm lúc gần , nàng liền nuốt trở lại trong bụng.

      hỏi, nghe, xem!

      "Tiểu thư, còn xa ạ?" Hoàng nhi nghẹn lúc lâu, vẫn nhịn được hỏi tiếp.

      " biết, hẳn là lâu nữa đâu". Lý Quả nghĩ ngợi chút mới đáp.

      Bởi vì lúc này xe rẽ bảy, tám lần, rời khỏi ngọn núi, cũng chẳng còn thấy biệt thự, mà đường quốc lộ ra rồi.

      Hoàng nhi gật gật đầu, lại tiếp tục rơi vào trạng thái hưng phấn, thiếu chút nữa là dán mặt vào cửa kính thủy tinh luôn.

      Qua lúc lâu, rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy cánh cổng đại học, xe rất nhanh dừng trước cổng, Lý Quả vội kéo Hoàng nhi xuống.

      "Tiểu thư, tôi đợi ở đây ạ". Tài xế đứng bên cạnh xe, cung kính .

      Nhiệm vụ của ông ta là đưa tiểu thư , đón tiểu thư về. Nếu tiểu thư quay về ông ta cũng được , nhất định phải chờ tiểu thư về.

      "Vâng, tôi biết rồi". Lý Quả vẫy vẫy với ông ta, .


      Chương 69: ta sống chung


      "Quả Quả, chị về rồi". Từ xa, Lý Lan nhìn thấy , vội vàng chạy tới, ôm chặt Lý Quả.

      Đúng là dọa chết mà, ra ngoài cả ngày, trở về cũng chẳng có tin tức, khiến vô cùng lo lắng.

      "Lan Lan, chị về rồi". Lý Quả cười tít mắt, kéo tay Lý Lan, rất vui vẻ khi nhìn thấy .

      Lý Lan vội hỏi tình hình của : "Sao rồi? Chị tìm được phòng chưa? Sao lâu vậy? Em nghĩ giữa trưa chị trở về chứ? Chị về làm em rất lo đó".

      "Cái đó, chị tìm được phòng rồi, vốn định giữa trưa quay về, nhưng lại có chút việc nên về được". Lý Quả suy nghĩ chút, mới tóm tắt cho Lý Lan.

      Trong lòng do dự xem có nên cho ấy biết mình ở cùng với Mặc Nhật Tỳ , lại càng dám , mình nhìn thấy rất, rất nhiều rắn, bị dọa ngất xỉu nên về được.

      "Chị trọ ở đâu? Sau này em có thể đến chơi bất cứ lúc nào, tốt quá". Lý Lan cực kỳ vui sướng, lôi kéo , líu ríu ngừng.

      Hoàng nhi tò mò nhìn Lý Lan, vẫn ngoan ngoãn theo hai người.

      "Chị..." Lý Quả nghẹn họng, nhất thời biết nên trả lời thế nào.

      Song, Lý Lan hoàn toàn để ý tới vẻ mặt của Lý Quả, bởi vì chợt phát ra khuôn mặt thanh tú của Hoàng nhi vẫn theo phía sau.

      "Woa, chị, ấy là ai vậy?"

      " ấy là..."

      Lý Quả biết nên giới thiệu Hoàng nhi như thế nào, chẳng lẽ lại Hoàng nhi là người hầu của gia đình Mặc Nhật Tỳ, chuyên chăm sóc cho mình?

      "À, em biết rồi, ấy là bạn mới của chị, cùng thuê trọ với chị, đúng ?" Lý Lan tự hỏi tự đáp, đợi Lý Quả trả lời, liền tự suy đoán thân phận của Hoàng nhi.

      Lý Quả bị suy đoán của làm cho á khẩu, đành gật gật đầu, coi như ấy cái gì chính là cái đó, mình đỡ mất công giải thích.

      "Hoàng nhi, đây là Lý Lan, em họ của tôi, cũng là bạn học nữa". Lý Quả giới thiệu Lý Lan cho Hoàng nhi biết.

      Hóa ra là em họ của tiểu thư, vậy nguy rồi, Hoàng nhi vội cung kính : "Tiểu thư Lý, tôi là Hoàng nhi, ngài cứ gọi tôi là Hoàng nhi ".

      "Hoàng nhi? cần khách sáo thế đâu, cái gì mà tiểu thư Lý, gọi tôi là Tiểu Lan hoặc Lan Lan là được". Lý Lan bị dáng vẻ nhã nhặn của Hoàng nhi khiến cho có chút bối rối, vội .

      Hoàng nhi dám hỏi lại, đành phải giọng đáp ứng.

      "Rồi, rồi, Lan Lan, chị về lấy ít đồ. Sau này nếu có tiết chị trở lại, có lớp chị định tìm việc làm". Lý Quả sợ Lý Lan nghi ngờ, liền vội vàng dời chú ý của .

      Lý Lan nghe xong, trong lòng hơi buồn. Lý Quả chuyển , chỉ còn đối mặt với hai người Vu Tú Tình và Hà Tiểu Ngân, bình thường quan hệ cũng tốt lắm, Lý Quả rồi, liền cảm thấy có chút đơn, giống như mất chỗ dựa.

      "Quả Quả, em nỡ xa chị."

      Nếu phải vì hai người kia, sao Quả Quả phải chuyển ? Đúng là cố ý gây , ép chết người ta mà! tại, Lý Lan giận hai người kia.

      Nghe Lý Lan , trong lòng Lý Quả vô cùng khó chịu, giờ mọi chuyện thành ra thế này, khiến có chút kịp trở tay. chưa từng nghĩ đến, tình bạn nhiều năm lại yếu ớt như vậy, trong lòng chua xót, ôm lấy Lý Lan, : "Chị cũng nỡ".

      Hoàng nhi đứng bên, thấy hai người như thế, lập tức đỏ mắt, nước mắt lưng tròng, dáng vẻ như sắp khóc.

      lúc sau, hai người mới cùng về ký túc xá, chỉ có điều, vẫn có rất nhiều người nhận ra Lý Quả, chỉ trỏ, bàn tán ngừng.

      Mặt Lý Quả lập tức đỏ bừng, có chút xấu hổ, nhưng lại chẳng thể biện minh gì. Mãi đến khi về ký túc xá vắng người, mới thở phào nhõm.

      "Lan Lan, ấy thế nào rồi?" Lý Quả lấy tiểu hắc xà từ trong túi ra, đặt lên giường, sau đó bắt đầu thu dọn quần áo, đồ dùng cá nhân của mình, vừa sắp xếp vừa hỏi.

      Lý Lan rót trà cho Hoàng nhi xong, liền ngồi xuống, nhìn Lý Quả thu dọn đồ đạc, thờ ơ : " có việc gì, chắc là xuất viện rồi, chị cần quan tâm đâu, liên quan đến chị mà".

      Ngừng chút, Lý Quả thầm thở dài, tất cả mọi chuyện đều như giấc mơ, có lúc thể chấp nhận nổi.

      "Dù sao chị cũng có liên quan, bây giờ bọn họ sao nữa, chị cũng yên tâm, ít nhất là an lòng."

      "Tiểu thư, để em sắp xếp cho". Hoàng nhi mở to hai mắt, mù mờ đứng nghe. Lúc thấy Lý Quả tự mình động tay, chút nghĩ ngợi vội đến bên cạnh, nhận lấy mấy thứ tay Lý Quả, .

      Tiểu thư? Lý Lan mở to hai mắt, cảm thấy cách gọi này kỳ lạ.

      "Hoàng nhi, cứ ngồi , biết sắp xếp đồ của tôi thế nào, cũng biết tôi muốn lấy cái gì, cứ ngồi nhìn là được rồi. Lát nữa còn phải xách đồ giúp tôi đó". Lý Quả vội ngăn cản Hoàng nhi, quen sai khiến người khác.

      "Tiểu thư, được rồi ạ". Hoàng nhi đành phải bỏ đồ trong tay xuống, đứng sang bên cạnh, nhìn Lý Quả.

      Lý Lan hết nhìn Lý Quả, lại nhìn Hoàng nhi, đầy bụng nghi vấn, rốt cuộc cũng nhịn được nữa.

      "Chị, vì sao ấy lại gọi chị là tiểu thư?" cố bĩu môi, ý chỉ Hoàng nhi.

      Lý Quả biết thể giấu nữa, với sớm muộn gì cũng biết, dù sao vẫn là chị em, thể lừa ấy được.

      "Lan Lan à, ra chị hề thuê phòng trọ, chị ở nhờ nhà Mặc Nhật Tỳ, Hoàng nhi là người hầu nhà ta, theo về giúp chị lấy đồ."

      Hả! Lý Lan nghe xong, mồm há hốc, vẻ mặt khó tin nhìn Lý Quả, vài giây sau mới tiêu hóa được lời của , vội đứng bật dậy, run run chỉ vào , hét lớn: "Chị, chị ở chung với ta?"

      Đùng! Mặt Lý Quả lập tức đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa lo lắng. Chỉ có điều, đó cũng tính là ở chung sao? Chỉ cùng mái nhà thôi mà, song, đúng là có chút mờ ám nhỉ?

      "Nhà ta rất lớn, có rất nhiều phòng, chị chỉ ở tạm thôi mà". biết nên giải thích thế nào, có cảm giác như mình càng lau càng đen.

      "Sao chị lại nghĩ tới chuyện đến ở nhà ta? Chị sợ biến giả thành à?" Lý Lan kinh ngạc lúc, sau đó khó hiểu hỏi.

      cảm thấy chị họ vẫn mấy thiện cảm với Mặc Nhật Tỳ, vậy mà có thể đến ở nhà ta?

      Lý Quả nghĩ ngợi chút, đành phải kể hết chuyện gặp được Mặc Nhật Tỳ, cùng những chuyện trải qua gần đây. Nhưng hề nhắc đến chuyện mình nhìn thấy hàng ngàn con rắn, chuyện mình ngất xỉu, và đương nhiên cả chuyện Mặc Nhật Tỳ rất giàu.

      "Hóa ra là vậy, xem ra ta đối xử với chị rất tốt, chị, nhớ phải nắm chắc đó". Lý Lan nghe xong, chẳng những phản đối, mà còn cổ vũ Lý Quả phải biết tận dụng, còn kèm thêm vẻ mặt hâm mộ.

      Lúc này, Hoàng nhi vẫn đứng yên chỗ, vội chen vào: "Tiểu thư Lý, chủ nhân rất tốt với tiểu thư". Bọn họ đều nhìn ra được, tiểu thư là người rất quan trọng.

      Lý Quả nhất thời xấu hổ, biết nên gì cho phải.

      "Chị, chị là hạnh phúc". Lý Lan có chút thương cảm .

      Người ngốc có ngốc phúc! Lý Quả vừa lương thiện lại thích tranh với người, chính chị ấy biết mình có phúc mà thôi.

      "Lan Lan, đừng lung tung, chị với ta có gì cả. Chị chỉ ở tạm thôi, đến khi tìm được việc, chị chuyển ."

      Lý Quả có chút dở khóc dở cười, sao lại chẳng cảm nhận được hạnh phúc nhỉ? Tất cả chỉ là trùng hợp thôi mà!

      Hoàng nhi thể nghe lọt nữa, lập tức kéo kéo ống tay áo của Lý Quả, vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Tiểu thư, chủ nhân đối với ngài rất tốt mà, vì sao ngài lại muốn chuyển nữa?"

      "Cái, cái này, chưa hiểu được đâu, được rồi, ngoan ngoãn ngồi chờ , tôi sắp xong rồi". thấy Hoàng nhi rất khờ khạo, lại sợ ra những điều kỳ quái, vội vàng dỗ bé ngồi nghỉ ngơi.

      Hoàng nhi bị Lý Quả đẩy đến bên cạnh Lý Lan, bị bắt ngồi xuống, vẻ mặt có chút bất an.

      " ấy làm sao thế? Ngồi lúc cũng được à? ấy vội về sao?" Lý Lan nhìn dáng vẻ lo lắng của Hoàng nhi, kỳ quái hỏi.

      Đúng là quá quy củ, chẳng lẽ phép tắc của nhà giàu rất nghiêm sao? Người hầu được tự do à?

      "Đâu có, ấy là như vậy đấy". Lý Quả hết cách với thái độ kinh sợ của Hoàng nhi, cảm thấy Hoàng nhi rất có tính nô.

      Lý Lan thêm gì nữa, cũng bắt tay thu dọn giúp Lý Quả.

      Trong lúc ba người bận rộn trong phòng Vu Tú Tình và Hà Tiểu Ngân cũng chậm rãi về ký túc xá. Vừa vào cửa liền thấy được ba người, lập tức biến sắc mặt.

      Nghe thấy tiếng bước chân, cả ba cùng quay lại, phát hóa ra là hai người, liền cảm thấy hơi ngượng ngùng. Bầu khí tự nhiên lúc trước lập tức biến mất chẳng thấy tăm hơi, tất cả đều im lặng.

      "A, tôi còn tưởng là ai? Còn dám quay về à." Hà Tiểu Ngân vừa thấy kẻ thù liền đỏ hết cả mắt, hung dữ .

      Sắc mặt Lý Quả thay đổi, cúi đầu tiếp tục thu dọn, nhưng trong lòng vô cùng khó chịu.

      Lý Lan vội đứng dậy, mỉm cười : "Hai người về rồi, có việc gì tốt rồi, có việc gì tốt rồi!"

      vẫn đảm nhận chức hòa giải, song trong lòng rất rằng: trong chuyện này, chị họ mình quá oan ức rồi.

      Hoàng nhi lập tức phát có chút thích hợp, nghi ngờ nhìn Lý Quả cúi đầu dọn dẹp đồ đạc, lại nhìn dáng vẻ hung ác của hai xa lạ kia, trong lòng cảm thấy hơi tức giận.
      Last edited by a moderator: 16/10/15
      Friendangel2727, BaoYu, 1393 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 70: Tôi liều mạng với .


      "Cái gì gọi là ' có việc gì tốt rồi'? tại có đấy, sao hỏi ta xem, có phải Tú Tình suýt nữa mất mạng vì ta ?" Hà Tiểu Ngân nhất định đem chuyện này đổ hết lên đầu Lý Quả, chết cũng tha.

      Lý Lan vốn định cãi lại, nhưng lại bị Lý Quả kéo kéo góc áo, ý bảo đừng nên quá khích, dù sao mình vẫn ở đây, nếu trở mặt hay.

      Hành động của Lý Quả đều rơi vào trong mắt Vu Tú Tình và Hà Tiểu Ngân, Hà Tiểu Ngân lại càng thêm hung dữ.

      Cho rằng Lý Quả đuối lý, nên vội buông tay Vu Tú Tình ra, lập tức vọt đến trước mặt Lý Quả, chỉ vào mũi , chửi ầm lên: "Hồ ly tinh, giấu cũng kỹ đó, nhiều năm như vậy cũng chưa thấy được bộ mặt của , giờ lại đâm sau lưng chúng tôi, đúng là đồ đê tiện, vô liêm sỉ!"

      "Tôi có, tôi chẳng làm cái gì cả".

      Lý Quả vốn muốn cố chịu đựng, thế nhưng bọn họ lại chẳng buông tha . tại, ra còn chưa được sao, còn muốn gánh lưng đống tội danh lớn như vậy à? chưa bao giờ biết con người cũng có thể ích kỷ đến mức đó?

      người đàn ông, bạn bè thân thiết liền trở mặt, trắng thành đen. hề làm gì, chẳng hề gì, vậy cũng chẳng được sống yên ổn, làm người thất bại đến vậy à? Đột nhiên, trong lòng dâng lên nỗi đau thương.

      " có mới lạ, cố ý, cố ý hại chết chúng tôi, là hung thủ, tội phạm giết người". Hà Tiểu Ngân càng càng kích động, nước bọt đều bắn hết lên mặt Lý Quả, ánh mắt trợn to như chuông đồng, hệt như muốn cắn nuốt .

      Lý Quả bị dọa cho vấp ngã, vẻ mặt khó tin nhìn , nửa chữ cũng thốt ra được.

      Lý Lan dám tiến lên giúp đỡ, chỉ có thể lo lắng suông trong lòng.

      Lúc này, Hoàng nhi thấy tiểu thư nhà mình bị người ta bắt nạt, lại càng thêm tức giận, vụt cái đứng lên, chạy đến bên cạnh hai người. Nàng dùng sức đẩy ngã Hà Tiểu Ngân hung dữ, kiêu ngạo, sau đó hai tay chống nạnh, che ở trước mặt Lý Quả, nổi giận nhìn Hà Tiểu Ngân.

      " dám bắt nạt tiểu thư nhà tôi, tôi liều mạng với !"

      Hà Tiểu Ngân bất ngờ bị người đẩy ngã, vẫn chưa nhìn là ai, lại nghe được tiếng gầm giận dữ, liền giật bắn cả mình. Sau khi hoàn hồn nhìn lại, mới biết đó là xa lạ, khuôn mặt thanh tú, tức giận nhìn mình chằm chằm.

      " là ai? Là người ta tìm đến để giúp sao? Việc này liên quan đến , màu tránh ra." Hà Tiểu Ngân khinh thường .

      Nếu đổi lại là người đàn ông, chắc dám như thế, nhưng trước mặt chỉ là xinh, hoàn toàn sợ.
      Last edited by a moderator: 30/4/15
      BaoYu, 139, Aliren 1 thành viên khác thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 71: sai rồi, hoàn toàn sai rồi.


      Hoàng nhi vô cùng tức giận, mắng nàng được, nhưng được mắng tiểu thư của nàng, nàng cho phép.

      "Tôi là Hoàng nhi, cho phép mắng tiểu thư nhà tôi". Hoàng nhi đứng thẳng tắp trước mặt Lý Quả, tuy thân hình bé, nhưng khí thế rất hùng hổ, hoàn toàn chẳng sợ Hà Tiểu Ngân.

      "Tiểu thư nhà ? Ha ha, hừ, buồn cười , ta thành tiểu thư nhà người ta từ khi nào vậy? Sống cùng đại gia rồi hả?" Hà Tiểu Ngân càng xem thường Lý Quả trốn sau lưng người khác, dáng vẻ kia càng chọc thêm tức giận.

      Hoàng nhi biết 'sống cùng đại gia' là cái gì, nhưng cũng hiểu được những lời này hay ho gì. Nàng hề có chút thiện cảm với hai người trước mắt này, lạnh lùng nhướn mày, nàng căm giận : " cho cười tiểu thư nhà tôi, ngài ấy là người tốt".

      Ai ngờ, lời của nàng lại càng khiến cho Hà Tiểu Ngân và Vu Tú Tình cười khẩy, vẻ mặt hai người đều là khinh thường.

      " ta là người tốt? Ha ha ha, chỉ sợ là truyện buồn cười nhất . Em à, bị lừa rồi, ta là kẻ đại lừa đảo, đừng bị dáng vẻ đáng thương của ta đánh lừa, cẩn thận có ngày bị đâm sau lưng đó". Rốt cuộc, Vu Tú Tình cũng chẳng chịu yếu thế, cười lạnh .

      Hoàng nhi cuống lên, nàng cảm thấy được phải là như vậy, phải như vậy. Nàng có nhìn lầm người đâu, tiểu thư vô cùng lương thiện, hề kiêu ngạo, đến cả quản gia Lâm cũng đối xử rất tốt với tiểu thư, tiểu thư phải là kẻ lừa đảo mà.

      "Các người dối". Nàng gầm lên, giận đến nỗi siết chặt nắm tay.

      Lý Quả vẫn im lặng, phải tức giận, mà là quá bi ai. Bọn họ gần như là thanh mai trúc mã, vậy mà trở thành thế này, lòng của có bao nhiêu đau xót, bao nhiêu lạnh lẽo, chỉ sợ chỉ mình biết mà thôi. Lời của Hoàng nhi, làm cho vừa buồn vừa cảm động.

      " ta là kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo, đại lừa đảo".

      Hà Tiểu Ngân mắng nhiều thành nghiện, sau khi Vu Tú Tình mắng xong, liền tiếp lời, như muốn phát tiết hết lửa giận cùng ghen tỵ trong lòng.

      " phải, phải, tiểu thư phải!" Hoàng nhi cũng rất mạnh mẽ, chống nạnh cùng đối chọi với hai người, giống như gà mẹ che chở cho con mình.

      Rốt cuộc, Lý Quả nghe nổi nữa, đấu tranh rất lâu, nhẫn quá nhiều. vốn cho rằng mình rời mọi chuyện dần lắng xuống, tuy thể giống như lúc trước, ít nhất cũng chẳng giống tại. Chỉ có điều, quá ngây thơ, toàn tự cho là mình đúng, hoàn toàn khinh thường bọn họ rồi.

      "Đủ rồi!"

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 72: Mạnh mẽ phản kích


      tiếng rống to bất ngờ vang lên khiến cho mọi người ngây ra như phỗng, mọi ánh mắt đều dồn vào Lý Quả, có chút hốt hoảng.

      Lý Quả bình tĩnh liếc bọn họ cái, giống như tiếng rống long trời lở đất vừa rồi phải do phát ra, nó chỉ là ảo giác. Nhưng ánh mắt kia lại vô cùng kiên định, vui buồn.

      "Tôi có nợ các cái gì sao?" Lý Quả lạnh lùng .

      chịu đủ rồi, nghe đủ rồi, nhịn nổi nữa, đau thương cũng được, trái tim băng giá cũng chẳng sao, có lẽ từng hy vọng xa vời, để rồi phải thất vọng tràn trề.

      giờ phát ra, chỉ mình tình nguyện, chỉ mình ngốc nghếch mà thôi.

      Nếu là lúc trước hai người họ chắc chắn phản bác lại câu này, nhưng tại, nhìn thấy Lý Quả lạnh lùng như biến thành người khác, bọn họ lại chẳng dám lên tiếng. Lo lắng bắt đầu nhen nhóm, lòng tin có chút dao động.

      "Tôi sai à? Cái gì hai người cũng để tôi làm, hai người thích ta sai, thế nhưng ta thích hai người sai sao? Tôi ngờ các người vì người đàn ông mà đối xử với tôi như vậy. Lúc trước là ai phải nuôi rắn giúp ta? Kết quả sao? Toàn bộ đều giao cho tôi. Vì muốn lấy lòng đàn ông, kết quả vừa phí sức lại chẳng được gì, người ta cảm động đổ hết lên đầu tôi, có quá bất công ?

      Tôi ở cùng người ta có lỗi với các người? Là tôi xúi giục hai người mò kim cương à? Là tôi cổ vũ hai người thích ta à? Là tôi xúi giục ta thích các người sao? Cái gì cũng là tôi, hai người làm như vậy có thấy quá đáng ? Tìm lại lương tâm của các người , nhớ kỹ, người làm, trời nhìn!"

      lạnh lùng , vẫn nhìn thẳng vào mắt hai người, lần này chẳng còn chút ảo tường nào, trong lòng cũng vướng bận bất cứ trách nhiệm gì, cho nên lời lẽ rất nghiêm khắc.

      Lý Quả vừa dứt lời, mọi người đứng ngoài cửa hóng chuyện khỏi sửng sốt, lúc này mới hiểu ra mình toàn nghe tin vỉa hè, hoàn toàn biết những chuyện xảy ra, hóa ra đây mới là .

      "Hóa ra là như vậy!"

      "Vậy mà còn đổ oan cho người."

      "Nghe bọn họ từng là bạn tốt, ngờ chỉ vì người đàn ông, mà bạn tốt lại thành như thế."

      "Đổ oan cho người tốt."

      "Đổi lại là tôi, tôi cũng giống như ấy vậy."

      Những lời này đều rơi vào trong tai Vu Tú Tình và Hà Tiểu Ngân sót chữ, sắc mặt hai người lúc xanh lúc trắng, có chút bối rối, nhất thời biết nên gì, cứ dùng ánh mắt tức giận cùng căm giận nhìn Lý Quả.

      Chương 73: dễ bắt nạt


      ", lung tung, chúng tôi hề đối xử như thế với ". Dưới áp lực cường đại của quần chúng, Hà Tiểu Ngân dối lòng phủ nhận, song lời của có bao nhiêu sức thuyết phục cũng .

      Lý Quả vẫn lạnh lùng nhìn hai người, trong mắt chỉ có khinh thường, chút đố kỵ, chẳng chút lưu luyến. hèn mọn của , bọn họ quý trọng, cho nên hy vọng xa vời nữa.

      Vu Tú Tình u ám nhìn Lý Quả, biết dưới tình huống này lại được , liền kéo kéo Hà Tiểu Ngân đứng bên cạnh, ý bảo đừng đấu với Lý Quả nữa. Dù sao sau này cũng còn nhiều cơ hội, bọn họ lập ta, từ từ vấy bẩn thanh danh của ta, xem ta còn hung dữ được ?

      Hà Tiểu Ngân bị Vu Tú Tình kéo lại, rốt cuộc có bậc thang để bước xuống, thở phì phò, căm giận nhìn Lý Quả, rồi cùng Vu Tú Tinh về giường của mình, nữa.

      Lý Quả thở phào cái, tuy thấy trong lòng trống rỗng nhưng vẫn kiên định, chỉ có đáng tiếc, chút thương hại.

      "Tiểu thư". Hoàng nhi có thể cảm nhận được mất mát của , vội tiến lên đỡ Lý Quả, lo lắng gọi.

      Lý Lan trợn mắt há mồm nhìn bọn họ, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn. Đột nhiên cảm thấy mọi người thay đổi, còn là bạn bè quen thuộc nữa, mặc kệ là ép buộc hay tự nguyện, tất cả đều thay đổi rồi. Lý Quả luôn bình lặng vậy mà cũng có lúc phát hỏa, song lại cảm thấy Lý Quả nên như thế, chịu thiệt, bị tổn thương.

      Tiểu hắc xà nhàn nhã nằm giường Lý Quả, lúc nghe thấy Vu Tú Tình và Hà Tiểu Ngân đả kích Lý Quả, nó hơi động thân thể, mắt rắn lạnh buốt nhìn chằm chằm vào hai người. Chỉ có nó mới có thể bắt nạt Lý Quả, bọn họ được phép.

      Sau đó, nghe thấy lời kia của Lý Quả, nó liền trợn to hai mắt, lần đầu tiên phát ra cũng có lúc hung dữ như thế.

      "Hoàng nhi, chúng ta thu dọn xong, lập tức ngay".

      tại, muốn ở lại đây thêm phút nào nữa, nhân lúc trời còn chưa tối, chỉ muốn lấy đồ rồi nhanh chóng rời . mãi mãi mất hứng khi nhìn thấy bọn họ.

      Hoàng nhi nhu thuận đáp lại, sau khi Lý Quả sắp xếp xong, liền xách túi lớn.

      "Lan Lan, bọn chị đây". Lý Quả đặt tiểu hắc xà trong tay, tay kia xách túi lớn, giọng với Lý Lan.

      Lý Lan vô cùng nuối tiếc, vẫn phải gật đầu, : "Em dõi theo chị".

      Lý Quả khẽ gật đầu, cũng chẳng thèm liếc Vu Tú Tinh và Hà Tiểu Ngân cái, liền dẫn theo Hoàng nhi rời khỏi ký túc xá, về phía cổng trường.

      Chương 74: Trở về là tốt rồi


      "Tiểu thư, bọn họ xấu mà!" Hoàng nhi xách theo túi lớn túi bé, ở phía sau, nhịn được oán giận, vẻ mặt rất mất hứng.

      Lý Quả chỉ biết cười khổ, nếu ấy biết trước đây bọn họ rất thân thiết, biết nghĩ thế nào, có lẽ là rất khó hiểu.

      "Tiểu thư, sau này phải nhìn thấy bọn họ nữa rồi". Hoàng nhi có thể cảm nhận được trong lòng Lý Quả rất buồn, vô cùng chân thành .

      tại, sao có thể thấy gặp chứ, muốn gặp lại bọn họ, tránh được cứ tránh thôi.

      "Tôi biết rồi". Lý Quả mỉm cười với Hoàng nhi, đồng ý .

      Hoàng nhi nghe xong, vô cùng vui mừng. Nàng hy vọng tiểu thư vui vẻ, càng hi vọng tiểu thư hạnh phúc, bởi tiểu thư là người tốt, mới nhìn thoáng qua nàng thích tiểu thư rồi.

      Từ xa, tài xế nhìn thấy hai người, lập tức xuống xe, vội vàng chạy tới, xách đồ cho hai người. Sau khi đợi hai người lên xe xong, mới khởi động xe trở về.

      Gần nửa tiếng sau, rốt cuộc các cũng trở lại biệt thự, trời cũng vừa sẩm tối. Trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng, vô cùng tĩnh lặng, quản gia Lâm đứng trước cửa biệt thự, tươi cười chào đón Lý Quả.

      "Tiểu thư, ngài trở lại rồi". Vừa thấy Lý Quả bước ra, quản gia Lâm lập tức nghênh đón, cung kính hỏi thăm.

      Lý Quả thấy ông ta, trong lòng chợt ấm áp, cười : "Đúng vậy, quản gia Lâm, chúng tôi về rồi".

      "Chủ nhân đợi tiểu thư cùng dùng bữa, tiểu thư mau vào , đồ cứ để bọn họ sắp xếp". Quản gia Lâm bước sang bên, vươn tay làm tư thế mời, cung kính .

      Mặc Nhật Tỳ về rồi? Lý Quả hơi sửng sốt, sau đó liền mỉm cười, gật gật đầu. Nghe theo lời quản gia Lâm, Lý Quả nhanh chóng bước vào, dù sao đây vẫn là nhà người ta, thể tùy ý được.

      Hoàng nhi và quản gia Lâm lập tức theo sau, cùng bước vào biệt thự, thẳng tới phòng khách.

      "Quả Quả, em về rồi!" Mặc Nhật Tỳ vô cùng dịu dàng , đặt tờ báo xuống, đứng dậy, về phía .

      Lý Quả có chút ngượng ngùng khi nhìn thấy ta, chợt nhớ tới lời Lý Lan , tim dường như đập rộn lên, liếc Mặc Nhật Tỳ cái, lại cúi đầu, khẽ : "Tôi trở về".

      Ánh mắt Mặc Nhật Tỳ lóe lên, liền nắm lấy tay , dắt về phía phòng ăn.

      "Trở về là tốt rồi!"

      Chương 75: Nữ nhân hung dữ


      Đùng! Nghe được câu ấm áp như vậy, Lý Quả chỉ cảm thấy có luồng khí nóng lan khắp cơ thể, làm cho tủi thân muốn òa khóc. Hốc mắt chợt đỏ lên, nếu phải sợ dọa người khác, Lý Quả để nước mắt rơi xuống rồi.

      "Quản gia Lâm đặc biệt chuẩn bị cho em bữa tối phong phú thế này, em nhất định phải ăn nhiều chút, đừng để ông ta thất vọng." Mặc Nhật Tỳ kéo ngồi xuống ghế, chỉ vào bàn mỹ vị, cười .

      Lý Quả nghe xong, vô cùng xúc động, mỉm cười, với quản gia Lâm: "Cảm ơn quản gia Lâm, tôi lại gây thêm phiền toái cho ông rồi". hơi bối rối, biết nên diễn tả như thế nào, tay chân càng thêm luống cuống.

      Quản gia Lâm hơi khom lưng, cung kính : "Tiểu thư, xin đừng khách sáo, đây là chuyện tôi phải làm".

      ra, ông ta hề chuẩn bị những món này, là chủ tử tự mình căn dặn mà? Ngại ngùng liền kéo ông ta ra làm thế thân, chỉ có điều, chủ tử đối với tiểu thư đúng là quá tốt.

      "Được rồi, đừng khách sáo nữa, nơi đây chính là nhà của em, cần kiêng kỵ nhiều thế đâu". Mặc Nhật Tỳ gắp rau cho , dịu dàng .

      Lý Quả khẽ gật đầu, sau đó cúi mặt, lặng lẽ ăn những món mà Mặc Nhật Tỳ gắp cho mình. Có lẽ ngoại trừ cha mẹ ra, cũng chỉ có ta đối tốt với thôi.

      "Sao lại gọi bản phu nhân dùng bữa?" thanh cao vút, giận dữ bất ngờ truyền đến từ phòng khách, tiếp đó là tiếng bước chân tiến về phòng ăn.

      Quản gia Lâm biến sắc, lập tức rời khỏi phòng ăn, về phía phát ra tiếng bước chân. Chỉ lúc sau, ông ta biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

      "Phu nhân, chủ nhân ở bên trong". Có thể nghe được rất giọng gấp gáp của quản gia Lâm, ông ta muốn ngăn Ngu Cơ, khuyên ả ta đừng xông vào.

      Song, Ngu Cơ lại chẳng thèm nghe, tức giận gầm lên: "Đồ tiện nô tài, mau cút ngay, đừng có ngăn bản phu nhân. Bản phu nhân muốn gặp chủ tử, ngươi còn ngăn cản nữa, bản phu nhân đánh chết ngươi". Vì sao để ả ta gặp Vương, nhất định là chủ ý của những người này.

      Quản gia Lâm hơi nhíu mày, ả ta sao cứ phân phải trái như thế chứ? Ả cứ như vậy chỉ càng làm Vương thêm chán ghét thôi, đoán chừng bao lâu nữa phải trả giá.

      "Phu nhân, chính chủ nhân dặn như thế". Ông ta hạ mắt xuống, đúng mực .

      "Ta tin, ta tin". Ngu Cơ đẩy ông ta ra, hốt hoảng kêu to, xong, liền xông vào.
      Last edited by a moderator: 16/10/15
      Friendangel2727, BaoYu, 1394 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 76: Cưng chiều thế sao?

      Tiếng cãi nhau bên ngoài khiến Lý Quả có chút tò mò, cũng chưa gặp qua nhiều người ở đây, nên biết bên ngoài kia là ai? trộm liếc Mặc Nhật Tỳ mặt đổi sắc cái, rồi miên man nghĩ.

      tại, Mặc Nhật Tỳ rất vui, nữ nhân kia càng ngày càng biết chừng mực, nữ nhân đều như vậy ư? Mới cưng chiều chút, nghĩ rằng mình có thể bay lên cành cao làm Phượng Hoàng rồi sao? ấy cũng như thế chăng?

      liền hướng tầm mắt của mình về phía Lý Quả yên lặng ăn cơm.

      Lý Quả đương nhiên cảm nhận được ánh mắt của Mặc Nhật Tỳ, nhất thời cảm thấy toàn thân hơi bối rối, hiểu vì sao ta lại nhìn mình như thế?

      “Chủ nhân, chủ nhân, quản gia Lâm cho thiếp vào.” Cuối cùng, Ngu Cơ cũng xông vào, vừa thấy Mặc Nhật Tỳ, ả ta lập tức nhào đến, ngã vào người , vô cùng tủi thân , dáng vẻ như muốn rơi lệ.

      Quản gia Lâm chật vật theo sau, sắc mặt cực kỳ khó coi, nhưng chỉ dám im lặng cúi đầu, đứng ở bên cạnh.

      Mặc Nhật Tỳ liếc nữ nhân trong lòng mình cái, câu gì.

      “Chủ nhân, Ngu Cơ rất nhớ ngài.” xong, nước mắt Ngu Cơ như những hạt chân trâu bị đứt ầm ầm rơi xuống, dáng vẻ “lê hoa đái vũ” kia làm cho người ta đau lòng thôi.

      Lý Quả tò mò nhìn xinh đẹp đột nhiên xuất này, thầm suy đoán quan hệ giữa hai người. Chỉ là,nghe những lời vừa rồi, có lẽ ấy là người phụ nữ của Mặc Nhật Tỳ.

      biết mà, người vừa giàu có vừa đẹp trai, sao có thể chưa có người cơ chứ? Người khác tin, cũng tin.

      tới đây làm gì? Ta đâu có cho tới.” Hai câu lạnh lùng thốt ra từ miệng , hề có chút độ ấm, cũng chẳng thèm liếc ả ta cái.

      Những lời này vừa thốt ra, trong lòng quản gia Lâm và Ngu Cơ đều cảm thấy lạnh lẽo, bọn họ cảm thấy hình như Vương rất tức giận, cực kỳ vui.

      Ngu Cơ rùng mình cái, vội vàng rời khỏi người , lập tức đứng thẳng người, cúi đầu, kinh sợ : “Ngu Cơ nhìn thấy chủ nhân, nên mới muốn gặp chủ nhân, xin chủ nhân tha tội, Ngu Cơ hề cố ý”.

      “Quản gia Lâm, mau đưa ta ”. Tầm mắt Mặc Nhật Tỳ vẫn chiếu lên người Lý Quả, chỉ là mệnh lệnh lạnh lẽo như vậy, hoàn toàn thương tiếc gì đối với yểu điệu, xinh đẹp này.

      Chương 77: Trời ạ, ăn thịt rắn rồi.

      “Vương, , chủ nhân, Ngu Cơ sai rồi, xin chủ nhân đừng đuổi Ngu Cơ !” Ngu Cơ bất ngờ khóc rống lên, quỳ xuống đất, rất hoảng sợ, bất an, kinh hãi, vội cầu xin.

      Quản gia Lâm lập tức bước đến, kéo ả ta lên, câu cũng chẳng dám , trực tiếp kéo ra khỏi phòng ăn.

      “Mặc Nhật Tỳ, ấy cũng đâu có làm gì, hay để cho ấy vào đây ăn cơm .” Lý Quả chưa từng gặp loại chuyện này, nghĩ rằng bởi vì mình nên nhất thời hơi lo lắng, giọng khuyên.

      Ánh mắt Mặc Nhật Tỳ lóe lên, khuôn mặt chợt thay đổi, khẽ mỉm cười, dịu dàng nhìn dáng vẻ lo lắng của : “ ta cố tình gây , Quả Quả đừng để ý tới ta nữa, đây, ăn cái này , ngon lắm”. Giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, lại gắp thêm đồ ăn cho .

      còn thế nào được nữa? Lý Quả liền im lặng, nhìn dáng vẻ như muốn nghe của Mặc Nhật Tỳ, đành phải tiếp tục ăn cơm.

      Sống dưới mái hiên của người khác thể cúi đầu, hơn nữa, đây là việc nhà của ta, quản cũng được phép quản.

      lúc sau, quản gia Lâm lặng lẽ bước vào, ông ta vẫn cung kính đứng ở chỗ cũ.

      “Sao ăn?” ăn lúc lâu rồi, mới phát Mặc Nhật Tỳ vẫn chưa động đũa, hơi tò mò, ngượng ngùng hỏi.

      Mặc Nhật Tỳ chỉ cười, lại gắp thêm đồ ăn cho Lý Quả, thấy nuốt vào, mới chậm rãi : “Tôi thích, những đồ này tôi đều thích ăn”.

      “Vì sao?” Lý Quả vừa ăn vừa khó hiểu hỏi.

      cảm thấy ăn rất ngon mà, chưa từng nếm qua những món ăn vừa ngon lại vừa tinh xảo đến vậy, khiến tâm tình rất tốt, khẩu vị cũng tăng lên.

      “Bởi vì...” Mặc Nhật Tỳ cố ý ngập ngừng, dưới ánh mắt nghi ngờ của Lý Quả, mới cười thần bí, thong thả : “Bởi vì những món này đều làm từ rắn, da rắn, mật rắn, thịt rắn...”

      “Ọe...” đợi Mặc Nhật Tỳ hết, ăn nhiệt tình, Lý Quả chỉ cảm thấy luồng khí đầy ghê tởm từ dạ dày hướng lên, mặt biến sắc, lập tức phun hết tất cả những gì vừa ăn ra.

      Trời ạ, ăn rắn sao? Nhớ đến bầy rắn vừa nhìn thấy hôm nay, Lý Quả lập tức choáng váng.

      quá biến thái, quá đáng ghét mà! Toàn thân run rẩy, lại nhịn được muốn nôn hết ra.


      Chương 78: Biến thái



      , …” Lý Quả vừa nôn vừa tức giận chỉ vào Mặc Nhật Tỳ, thân mình run rẩy, cảm thấy lạnh lẽo.

      Mặc Nhật Tỳ chỉ cười mỉm, dù sao quyết định, từ hôm nay trở , bước vào đây rồi, đừng hòng nghĩ ra ngoài nữa. Bây giờ, trò chơi của bắt đầu.

      “Chẳng phải em vừa mới ăn ngon sao? Sao giờ lại nôn hết rồi? thích à?” lại gắp thêm những món tinh xảo vào bát của , cười , giống như thấy nôn ra những thứ kinh khủng kia.

      Biến thái! Trong lòng Lý Quả chỉ có mỗi suy nghĩ này, buồn nôn, chỉ cần nghĩ đến mình ăn những con rắn sặc sỡ sắc màu kia, liền muốn phun ra, toàn thân nổi hết da gà.

      cần.” vừa phun vừa muốn tránh xa những món ăn tinh xảo kia.

      Mặc Nhật Tỳ vẫn mỉm cười, nhìn dáng vẻ chật vật của Lý Quả.

      Trong bụng có cái gì đều tuôn ra hết, Lý Quả vẫn tiếp tục nôn cho đến khi phun cả mật xanh mật vàng.

      Quản gia Lâm có chút lo lắng, ông ta hiểu tại sao Vương lại dọa tiểu thư như thế? ràng là những đồ ăn bình thường, Vương cứ là thịt rắn, bản thân mình cũng là rắn, sao có thể ăn thịt đồng loại được?

      Hoàng nhi vô cùng lo lắng, hai mắt sớm ửng hồng. Nếu phải quản gia Lâm ngăn nàng nàng chạy ngay đến để chăm sóc cho tiểu thư rồi. Nhìn tiểu thư khổ sở như vậy, nàng cũng thấy khổ sở theo.

      “Thịt rắn ăn vừa ngon lại rất giàu dinh dưỡng, chẳng phải có rất nhiều người thích ăn sao? Tôi nghĩ em thích ăn, nên đặc biệt dặn dò nhà bếp. À, đúng rồi, con rắn hôm nay dọa em ngất , tôi bắt nó làm thịt rồi, để báo thù giúp em đó”. Mặc Nhật Tỳ giống như ngại phun chưa đủ, liền cười tít mắt, tiếp tục hành hạ Lý Quả.

      , đừng nữa!”

      quá tàn nhẫn, con rắn kia cũng đâu tổn thương , vì sao lại giết nó? Giết cứ giết, lại còn cố tình nấu cho ăn, đúng là rất quá đáng mà!

      Nàng bị giết rồi à? Hoàng nhi chớp chớp mắt, nhưng nàng vẫn sống rất tốt, còn đứng ở đây nữa mà! Vì sao Vương lại lừa gạt tiểu thư, lại trêu chọc khiến tiểu thư khó chịu? Vương có ý gì đây? Hoàng nhi càng nghĩ càng hiểu, song nàng dám lung tung. Nàng vô cùng kinh sợ Vương, cho nên đành xin lỗi tiểu thư vậy.
      Last edited by a moderator: 16/10/15
      Friendangel2727, BaoYu, 1394 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :