Chương 68: Đồ cẩu nô tài này
Đồ cẩu nô tài này, hỏi cái gì cũng biết!
Phổi Ngu Cơ suýt chút nữa bị ông ta chọc cho nổ tung, hai tay nắm chặt, cố nén lửa giận trong lòng. Nếu phải là sợ Vương bất ngờ xuất ở đây, ả ta sớm ra tay rồi, há lại để cho ông ta chống đối như thế sao?
Quản gia Lâm đương nhiên biết mình mạo phạm người phụ nữ trước mặt này, nhưng ả ta cũng dám động vào ông. Bởi vì ông ta là người bên cạnh Vương, nếu ả ta thông minh chút, tuyệt đối dám động tay.
"Được rồi, quản gia Lâm, nếu Vương trở lại phải báo cho bản phu nhân tiếng". Ngu Cơ đè lửa giận trong lòng xuống, lạnh lùng với ông ta, sau đó cao ngạo xoay người rời .
Ả ta vừa , quản gia Lâm liền ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn thoáng qua hướng ả ta rời , câu gì, thẳng vào bên trong biệt thự, rồi biến mất trong đó.
"Tiểu thư, chúng ta đâu ạ?" Lần đầu tiên được ra ngoài, Hoàng Nhi hết nhìn đông lại ngó tây, ngừng tíu tít, giống hệt như đứa trẻ.
Lý Quả cũng giống như nàng, hết nhìn đông lại ngó tây, muốn nhìn xem đây rốt cuộc là chỗ nào? Có xa thành phố ? Và nên về như thế nào?
Bên tai truyền đến tiếng vui vẻ của Hoàng nhi, nhịn được nở nụ cười: "Về trường học của tôi".
Trường học? Đó là nơi nào vậy? Vẻ mặt Hoàng nhi mờ mịt, nuốt nuốt nước bọt muốn hỏi, nhưng lại nhớ đến lời dặn dò của quản gia Lâm lúc gần , nàng liền nuốt trở lại trong bụng.
hỏi, nghe, xem!
"Tiểu thư, còn xa ạ?" Hoàng nhi nghẹn lúc lâu, vẫn nhịn được hỏi tiếp.
" biết, hẳn là lâu nữa đâu". Lý Quả nghĩ ngợi chút mới đáp.
Bởi vì lúc này xe rẽ bảy, tám lần, rời khỏi ngọn núi, cũng chẳng còn thấy biệt thự, mà đường quốc lộ ra rồi.
Hoàng nhi gật gật đầu, lại tiếp tục rơi vào trạng thái hưng phấn, thiếu chút nữa là dán mặt vào cửa kính thủy tinh luôn.
Qua lúc lâu, rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy cánh cổng đại học, xe rất nhanh dừng trước cổng, Lý Quả vội kéo Hoàng nhi xuống.
"Tiểu thư, tôi đợi ở đây ạ". Tài xế đứng bên cạnh xe, cung kính .
Nhiệm vụ của ông ta là đưa tiểu thư , đón tiểu thư về. Nếu tiểu thư quay về ông ta cũng được , nhất định phải chờ tiểu thư về.
"Vâng, tôi biết rồi". Lý Quả vẫy vẫy với ông ta, .
Chương 69: và ta sống chung
"Quả Quả, chị về rồi". Từ xa, Lý Lan nhìn thấy , vội vàng chạy tới, ôm chặt Lý Quả.
Đúng là dọa chết mà, ra ngoài cả ngày, trở về cũng chẳng có tin tức, khiến vô cùng lo lắng.
"Lan Lan, chị về rồi". Lý Quả cười tít mắt, kéo tay Lý Lan, rất vui vẻ khi nhìn thấy .
Lý Lan vội hỏi tình hình của : "Sao rồi? Chị tìm được phòng chưa? Sao lâu vậy? Em nghĩ giữa trưa chị trở về chứ? Chị về làm em rất lo đó".
"Cái đó, chị tìm được phòng rồi, vốn định giữa trưa quay về, nhưng lại có chút việc nên về được". Lý Quả suy nghĩ chút, mới tóm tắt cho Lý Lan.
Trong lòng do dự xem có nên cho ấy biết mình ở cùng với Mặc Nhật Tỳ , lại càng dám , mình nhìn thấy rất, rất nhiều rắn, bị dọa ngất xỉu nên về được.
"Chị trọ ở đâu? Sau này em có thể đến chơi bất cứ lúc nào, tốt quá". Lý Lan cực kỳ vui sướng, lôi kéo , líu ríu ngừng.
Hoàng nhi tò mò nhìn Lý Lan, vẫn ngoan ngoãn theo hai người.
"Chị..." Lý Quả nghẹn họng, nhất thời biết nên trả lời thế nào.
Song, Lý Lan hoàn toàn để ý tới vẻ mặt của Lý Quả, bởi vì chợt phát ra khuôn mặt thanh tú của Hoàng nhi vẫn theo phía sau.
"Woa, chị, ấy là ai vậy?"
" ấy là..."
Lý Quả biết nên giới thiệu Hoàng nhi như thế nào, chẳng lẽ lại Hoàng nhi là người hầu của gia đình Mặc Nhật Tỳ, chuyên chăm sóc cho mình?
"À, em biết rồi, ấy là bạn mới của chị, cùng thuê trọ với chị, đúng ?" Lý Lan tự hỏi tự đáp, đợi Lý Quả trả lời, liền tự suy đoán thân phận của Hoàng nhi.
Lý Quả bị suy đoán của làm cho á khẩu, đành gật gật đầu, coi như ấy cái gì chính là cái đó, mình đỡ mất công giải thích.
"Hoàng nhi, đây là Lý Lan, em họ của tôi, cũng là bạn học nữa". Lý Quả giới thiệu Lý Lan cho Hoàng nhi biết.
Hóa ra là em họ của tiểu thư, vậy nguy rồi, Hoàng nhi vội cung kính : "Tiểu thư Lý, tôi là Hoàng nhi, ngài cứ gọi tôi là Hoàng nhi ".
"Hoàng nhi? cần khách sáo thế đâu, cái gì mà tiểu thư Lý, gọi tôi là Tiểu Lan hoặc Lan Lan là được". Lý Lan bị dáng vẻ nhã nhặn của Hoàng nhi khiến cho có chút bối rối, vội .
Hoàng nhi dám hỏi lại, đành phải giọng đáp ứng.
"Rồi, rồi, Lan Lan, chị về lấy ít đồ. Sau này nếu có tiết chị trở lại, có lớp chị định tìm việc làm". Lý Quả sợ Lý Lan nghi ngờ, liền vội vàng dời chú ý của .
Lý Lan nghe xong, trong lòng hơi buồn. Lý Quả chuyển , chỉ còn đối mặt với hai người Vu Tú Tình và Hà Tiểu Ngân, bình thường quan hệ cũng tốt lắm, Lý Quả rồi, liền cảm thấy có chút đơn, giống như mất chỗ dựa.
"Quả Quả, em nỡ xa chị."
Nếu phải vì hai người kia, sao Quả Quả phải chuyển ? Đúng là cố ý gây , ép chết người ta mà! tại, Lý Lan giận hai người kia.
Nghe Lý Lan , trong lòng Lý Quả vô cùng khó chịu, giờ mọi chuyện thành ra thế này, khiến có chút kịp trở tay. chưa từng nghĩ đến, tình bạn nhiều năm lại yếu ớt như vậy, trong lòng chua xót, ôm lấy Lý Lan, : "Chị cũng nỡ".
Hoàng nhi đứng bên, thấy hai người như thế, lập tức đỏ mắt, nước mắt lưng tròng, dáng vẻ như sắp khóc.
lúc sau, hai người mới cùng về ký túc xá, chỉ có điều, vẫn có rất nhiều người nhận ra Lý Quả, chỉ trỏ, bàn tán ngừng.
Mặt Lý Quả lập tức đỏ bừng, có chút xấu hổ, nhưng lại chẳng thể biện minh gì. Mãi đến khi về ký túc xá vắng người, mới thở phào nhõm.
"Lan Lan, ấy thế nào rồi?" Lý Quả lấy tiểu hắc xà từ trong túi ra, đặt lên giường, sau đó bắt đầu thu dọn quần áo, đồ dùng cá nhân của mình, vừa sắp xếp vừa hỏi.
Lý Lan rót trà cho Hoàng nhi xong, liền ngồi xuống, nhìn Lý Quả thu dọn đồ đạc, thờ ơ : " có việc gì, chắc là xuất viện rồi, chị cần quan tâm đâu, liên quan đến chị mà".
Ngừng chút, Lý Quả thầm thở dài, tất cả mọi chuyện đều như giấc mơ, có lúc thể chấp nhận nổi.
"Dù sao chị cũng có liên quan, bây giờ bọn họ sao nữa, chị cũng yên tâm, ít nhất là an lòng."
"Tiểu thư, để em sắp xếp cho". Hoàng nhi mở to hai mắt, mù mờ đứng nghe. Lúc thấy Lý Quả tự mình động tay, chút nghĩ ngợi vội đến bên cạnh, nhận lấy mấy thứ tay Lý Quả, .
Tiểu thư? Lý Lan mở to hai mắt, cảm thấy cách gọi này kỳ lạ.
"Hoàng nhi, cứ ngồi , biết sắp xếp đồ của tôi thế nào, cũng biết tôi muốn lấy cái gì, cứ ngồi nhìn là được rồi. Lát nữa còn phải xách đồ giúp tôi đó". Lý Quả vội ngăn cản Hoàng nhi, quen sai khiến người khác.
"Tiểu thư, được rồi ạ". Hoàng nhi đành phải bỏ đồ trong tay xuống, đứng sang bên cạnh, nhìn Lý Quả.
Lý Lan hết nhìn Lý Quả, lại nhìn Hoàng nhi, đầy bụng nghi vấn, rốt cuộc cũng nhịn được nữa.
"Chị, vì sao ấy lại gọi chị là tiểu thư?" cố bĩu môi, ý chỉ Hoàng nhi.
Lý Quả biết thể giấu nữa, với sớm muộn gì cũng biết, dù sao vẫn là chị em, thể lừa ấy được.
"Lan Lan à, ra chị hề thuê phòng trọ, chị ở nhờ nhà Mặc Nhật Tỳ, Hoàng nhi là người hầu nhà ta, theo về giúp chị lấy đồ."
Hả! Lý Lan nghe xong, mồm há hốc, vẻ mặt khó tin nhìn Lý Quả, vài giây sau mới tiêu hóa được lời của , vội đứng bật dậy, run run chỉ vào , hét lớn: "Chị, chị ở chung với ta?"
Đùng! Mặt Lý Quả lập tức đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa lo lắng. Chỉ có điều, đó cũng tính là ở chung sao? Chỉ cùng mái nhà thôi mà, song, đúng là có chút mờ ám nhỉ?
"Nhà ta rất lớn, có rất nhiều phòng, chị chỉ ở tạm thôi mà". biết nên giải thích thế nào, có cảm giác như mình càng lau càng đen.
"Sao chị lại nghĩ tới chuyện đến ở nhà ta? Chị sợ biến giả thành à?" Lý Lan kinh ngạc lúc, sau đó khó hiểu hỏi.
cảm thấy chị họ vẫn mấy thiện cảm với Mặc Nhật Tỳ, vậy mà có thể đến ở nhà ta?
Lý Quả nghĩ ngợi chút, đành phải kể hết chuyện gặp được Mặc Nhật Tỳ, cùng những chuyện trải qua gần đây. Nhưng hề nhắc đến chuyện mình nhìn thấy hàng ngàn con rắn, chuyện mình ngất xỉu, và đương nhiên cả chuyện Mặc Nhật Tỳ rất giàu.
"Hóa ra là vậy, xem ra ta đối xử với chị rất tốt, chị, nhớ phải nắm chắc đó". Lý Lan nghe xong, chẳng những phản đối, mà còn cổ vũ Lý Quả phải biết tận dụng, còn kèm thêm vẻ mặt hâm mộ.
Lúc này, Hoàng nhi vẫn đứng yên chỗ, vội chen vào: "Tiểu thư Lý, chủ nhân rất tốt với tiểu thư". Bọn họ đều nhìn ra được, tiểu thư là người rất quan trọng.
Lý Quả nhất thời xấu hổ, biết nên gì cho phải.
"Chị, chị là hạnh phúc". Lý Lan có chút thương cảm .
Người ngốc có ngốc phúc! Lý Quả vừa lương thiện lại thích tranh với người, chính chị ấy biết mình có phúc mà thôi.
"Lan Lan, đừng lung tung, chị với ta có gì cả. Chị chỉ ở tạm thôi, đến khi tìm được việc, chị chuyển ."
Lý Quả có chút dở khóc dở cười, sao lại chẳng cảm nhận được hạnh phúc nhỉ? Tất cả chỉ là trùng hợp thôi mà!
Hoàng nhi thể nghe lọt nữa, lập tức kéo kéo ống tay áo của Lý Quả, vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Tiểu thư, chủ nhân đối với ngài rất tốt mà, vì sao ngài lại muốn chuyển nữa?"
"Cái, cái này, chưa hiểu được đâu, được rồi, ngoan ngoãn ngồi chờ , tôi sắp xong rồi". thấy Hoàng nhi rất khờ khạo, lại sợ bé ra những điều kỳ quái, vội vàng dỗ bé ngồi nghỉ ngơi.
Hoàng nhi bị Lý Quả đẩy đến bên cạnh Lý Lan, bị bắt ngồi xuống, vẻ mặt có chút bất an.
" ấy làm sao thế? Ngồi lúc cũng được à? ấy vội về sao?" Lý Lan nhìn dáng vẻ lo lắng của Hoàng nhi, kỳ quái hỏi.
Đúng là quá quy củ, chẳng lẽ phép tắc của nhà giàu rất nghiêm sao? Người hầu được tự do à?
"Đâu có, ấy là như vậy đấy". Lý Quả hết cách với thái độ kinh sợ của Hoàng nhi, cảm thấy Hoàng nhi rất có tính nô.
Lý Lan thêm gì nữa, cũng bắt tay thu dọn giúp Lý Quả.
Trong lúc ba người bận rộn trong phòng Vu Tú Tình và Hà Tiểu Ngân cũng chậm rãi về ký túc xá. Vừa vào cửa liền thấy được ba người, lập tức biến sắc mặt.
Nghe thấy tiếng bước chân, cả ba cùng quay lại, phát hóa ra là hai người, liền cảm thấy hơi ngượng ngùng. Bầu khí tự nhiên lúc trước lập tức biến mất chẳng thấy tăm hơi, tất cả đều im lặng.
"A, tôi còn tưởng là ai? Còn dám quay về à." Hà Tiểu Ngân vừa thấy kẻ thù liền đỏ hết cả mắt, hung dữ .
Sắc mặt Lý Quả thay đổi, cúi đầu tiếp tục thu dọn, nhưng trong lòng vô cùng khó chịu.
Lý Lan vội đứng dậy, mỉm cười : "Hai người về rồi, có việc gì tốt rồi, có việc gì tốt rồi!"
vẫn đảm nhận chức hòa giải, song trong lòng rất rằng: trong chuyện này, chị họ mình quá oan ức rồi.
Hoàng nhi lập tức phát có chút thích hợp, nghi ngờ nhìn Lý Quả cúi đầu dọn dẹp đồ đạc, lại nhìn dáng vẻ hung ác của hai xa lạ kia, trong lòng cảm thấy hơi tức giận.
Last edited by a moderator: 16/10/15