1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cuộc sống đoàn tụ sum vầy sau khi trọng sinh - Nhược Nhan (c62) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 37: Phủ quận trưởng (thượng)

      phủ quận trưởng bái phỏng mà chỉ đem theo công thức làm lẩu quá khó coi. Thủy U Hàn tinh tế nghĩ lại, cuối cùng quyết định làm ít điểm tâm. Hồi tưởng lại những món ăn vặt, đặc sản ở các nơi. Cuối cùng làm bánh phục linh, mạch nha cao lương, bánh ngọt, bánh nho sữa. Làm xong liền lấy giấy bạc gói lại hết, để vào hộp sơn son. Mặt khác nghĩ đến Vương Yên Nhiên thích ăn cá viên, mà hải sản Thẩm Cửu đưa đến còn có chút mực, liền làm thêm chút mực viên, sau đó cũng để vào cái hộp khác.

      Về phần cách làm nước lẩu, tương chấm, Thủy U Hàn căn bản là thể dùng bút lông viết chữ. Đối với văn tự thời đại này, nàng từng tùy tiện cầm vài quyển sách xem thử, phát đều là chữ phồn thể. Bởi vì kiếp trước có xem qua vài quyển sách của cha mẹ, cũng thích xem sách báo Hồng Kông nên những chữ này cũng làm khó được nàng. Nhưng công phu thư pháp của nàng cao, cho nên giấu vẫn là tốt. Như vậy, Thủy U Hàn nhờ Âu Dương hỗ trợ, nàng , Âu Dương ghi lại. Cuối cùng sửa sang lại đôi chút, chia ra làm bốn bản, Thủy U Hàn lưu trữ bản, phần cho Âu Dương, hai phần khách đưa cho Vương gia cùng Thẩm gia. Trừ công thức nước lẩu hôm trước, còn viết thêm cách làm lẩu cá, lẩu sa tế, lẩu chua cay cùng với những nguyên liệu để thực .

      Vì để cho lễ vật quá đơn giản, Thủy U Hàn tìm thợ đặt riêng làm ba nồi lẩu theo hình nàng vẽ, mặt ngoài còn khắc hoa văn.

      Sáng sớm, nhủ mẫu cùng tiểu Hồng giúp Thủy U Hàn thu thập. Dù sao cũng là đến phủ quận trưởng a, phải chuẩn bị chu đáo chút. Đến lúc này phải nghĩ đến mặt mũi của mình, thứ hai nàng lo lắng hạ nhân trong phủ trong mắt chỉ có người phú quý, chỉ nhận quần áo nhận người.

      Thủy U Hàn thân áo váy tím nhạt bằng gấm, bên ngoài là áo choàng lông hồ của Âu Dương đưa. đầu tóc búi lên, cài trâm hoa, hai bên lỗ tai mang đôi hoa tai ngọc trai. Nhìn vào gương, đơn giản nhưng mất tao nhã. Đây đều là đồ trang sức tốt nhất của nàng, đều là những tinh phẩm nhưng nhiều, hơn nữa, cho dù Thủy U Hàn có muốn làm nhà giàu mới nổi vận nhiều trang sức nàng cũng có nhiều như vậy.

      Thu thập sẵn sàng, Thủy U Hàn liền mang theo tiểu Hồng ngồi xe ngựa đến phủ quận trưởng. Xe ngựa là của Âu Dương gia, Âu Dương còn phái tiểu Đồng bên cạnh theo Thủy U Hàn. vốn định cùng Thủy U Hàn cùng , chỉ là cửa hàng có chút việc, phải đích thân xử lý. Còn là lo liệu xong mọi viếc đến đón Thủy U Hàn trở về.

      Đến phủ quận trưởng, tiểu Đồng cùng thủ vệ trước cửa phủ chào hỏi. Thủ vệ này tựa hồ như nhận ra xe ngựa của Âu Dương gia, hơn nữa cũng biết mặt tiểu Đồng nên để cho xe ngựa theo cửa hông vào phủ. Xe ngựa chạy vòng, dừng trước cái hồ, tiểu Đồng mời Thủy U Hàn xuống xe, tiểu Đào cùng hai bà tử sớm chờ ở nơi đó. Tiểu Đồng tiện vào trong, liền ở tại chỗ chờ. Thủy U Hàn theo tiểu Đào đường , thẳng đến tòa tiểu viện có trúc xanh vờn quanh, chính là khuê phòng của Vương Yên Nhiên.

      Thủy U Hàn cất bước vào sân, Vương Yên Nhiên mang theo tiểu Liên cùng đám bảy tám nha hoàn và nhủ mẫu đón, tiếp vào trong nhà. Thủy U Hàn vừa ngồi xuống, có người bưng lên khăn mặt cùng nước ấm, sau đó là điểm tâm, nước trà. Thủy U Hàn bất động thanh sắc đánh giá mọi nơi, chỉ thấy rèm thêu tinh xảo, trong khí cũng thoang thoảng hương thơm ngòn ngọt. Nha hoàn bà tử trong phòng đều mặc trang phục thống nhất, bộ dáng chỉnh tề. Những người này biết tiến thối, vâng lời. Lại nhìn thấy Vương Yên Nhiên mặc trang phục ở nhà là áo váy tơ lụa, trong lòng còn ôm ấm lô, thần thái tự nhiên. Thủy U Hàn thở dài, đây mới thực là khuê nữ chốn hào môn, sống an nhàn sung sướng, vô ưu vô lự a.

      Thủy U Hàn để tiểu Hồng mang mấy thứ lên, cho Vương Yên Nhiên xem. Còn : “Mấy thứ này đáng cái gì, bất quá lại la tỷ tỷ mất tâm tư đặt mua, là chút tâm ý của tỷ tỷ. Hai hòm điểm tâm này là của tỷ tự làm, tặng muội cùng phu nhân nếm thử. Còn có mực viên được làm từ mực, bên trong còn để thêm chút tương chấm, hẳn là muội thích ăn.”

      Vương Yên Nhiên nghe xong tinh thần tỉnh táo: “Vừa vặn buổi sáng muội còn ăn chưa no, mau lấy ra muội nếm thử.” Thủy U Hàn lại lần nữa giải thích phen.

      “Đây là bánh phục linh, dùng sữa và bột mì thượng đẳng mà là thành, sau đó cho vào khuôn tạo dáng, bên trong có cho vào mứt táo, hạt dẻ, ăn có thể dưỡng nhan kiện khí. Đây là mạch nha cao lương, tỷ dùng đặc sản cao lương của quận Bột Hải chúng ta làm thành, ngọt mà ngấy, lại trơn mềm. Còn có bánh ngọt này, làm đơn giản hơn nhiều, là lấy bột mỳ, cùng sữa và trứng gà chưng lên, vừa thơm lại vừa mềm…”

      “Ân, ăn ngon. Bánh phục linh này rất ngon, mẫu thân muội mỗi sáng đều cho người mang sữa cho muội uống nhưng muội quá thích, nếu làm thành bánh phục linh này ăn ngon hơn. Ân, bánh ngọt cũng rất thơm. Thủy tỷ tỷ, tài nấu nướng của tỷ rất tốt.”

      Thử xong mấy khối điểm tâm, Vương Yên Nhiên tinh thần tốt lên nhiều, đem công thức lẩu cùng với mấy hòm đồ Thủy U Hàn mang đến giao cho bà tử: “Ngươi đem những thứ này đến biệt viện Thẩm gia, gia cho cửu gia. là Thủy phu nhân đưa tới tặng cửu gia. đường cẩn thận chút, đừng giao cho người khác.”

      Vương Yên Nhiên lại phân phó tiểu Liên: “Tiểu Liên, ngươi đem nồi này cùng công thức mang đến đưa cho phu nhân . Còn có, tìm cái hộp khác, đem chút điểm tâm này đưa qua, là Thủy tỷ tỷ đưa tới, thỉnh phu nhân nếm thử. Còn có mực viên này, đưa đến phòng bếp , với các nàng giữa trưa ta ăn.”

      Thủy U Hàn thấy nàng phân công ràng, liền hỏi: “Cửu công tử cũng ở lại nơi này sao?”

      “Đúng vậy. tại nhị biểu ca cũng tới, còn dẫn theo gia quyến chờ đêm Thượng Nguyên xem hoa đăng. Bởi vì nhiều người nên ở trong phủ tiện nên ngụ tại biệt viện của Thẩm gia. Cửu ca cùng nhị biểu ca cùng tới.”

      Thủy U Hàn cười : “Bột Hải có hội hoa đăng hay sao, mà lại lặn lội xa xôi đến đây xem đèn.”

      “Thủy tỷ tỷ, lời này của tỷ là sai lầm rồi. Bột Hải mặc dù phồn hoa, nhưng so ra vẫn kém Tế Thủy thành chút, nhất là hội hoa đăng Thượng Nguyên, những nơi khác so với chúng ta đều kém xa. Hội hoa đăng ở Tế Thủy thành chúng ta chủ yếu tổ chức đường Chữ Thập, lúc này những cửa hàng lớn đều treo hoa đăng lên. Còn có quận lý hằng năm cũng có chuẩn bị hoa đăng, pháo hoa, gọi là là cùng dân ăn mừng. Cha muội cùng nhị ca hai ngày nay đều lo chuẩn bị, mời vài trăm người đến thêu đèn. Nhị ca với muội năm nay chuẩn bị nhiều hoa đăng, có hơn vạn cái. Đến lúc đó chúng ta phải xem.”

      Thủy U Hàn cười: “Muội như thế, tỷ cũng chờ kịp mà muốn xem.”

      “Chính muội năm nào cũng xem đều chán. Đến lúc đó, quảng trường ở thành Bắc đốt lửa, chúng ta đến thành lâu có thể xem ràng nhất. Muội còn nhớ mấy năm trước muội còn , nhị ca, Phác Y ca, còn có Yến nhi tỷ tỷ mang muội đến thành lâu xem đốt lửa. Muội nổi, đều là nhị ca cùng Phác Y ca thay phiên nhau cõng. Năm nay Yến Nhi tỷ cùng nhị biểu ca, chúng ta gọi bọn họ chung cho náo nhiệt.” Vương Yên Nhiên càng càng cao hứng.

      “Yến Nhi tỷ tỷ, là biểu tỷ của muội sao?”

      “Nha, phải. Là vì Phác Y ca mang nàng theo nên muội mới nhận thức nàng. Lại tiếp, lúc ấy buồn cười, nhị ca còn với muội Yến Nhi tỷ tỷ về sau làm nương tử của Phác Y ca. Nhị ca trước giờ liệu như thần, nhưng lần này lại đoán sai. Yến Nhi tỷ tỷ làm nương tử của Phác Y ca, mà lại làm tiểu biểu tẩu của muội.”

      Thủy U Hàn cảm giác mặt mình có điểm cương cứng, hẳn là nguyên nhân cười nhiều quá. “Yến Nhi tỷ tỷ là thân thích của Âu Dương đại ca? Nếu gả cho nhị biểu ca của muội sao muội gọi là biểu tẩu, mà lại kêu tiểu biểu tẩu?”

      Vương Yên Nhiên miệng cắn miếng cao lương mạch nha, để ý tiếp tục :

      “Yến Nhi tỷ tỷ phải là thân thích của Phác Y ca. Hình như phụ thân của Phác Y ca cùng phụ thân của Yến Nhi tỷ tỷ là bạn tốt, hại người bọn họ trước đây thường cùng chỗ làm lang trung. Sau đó phụ thân của Yến Nhi tỷ tỷ qua đời, phụ thân của Phác Y ca liền nhận nhà Yến Nhi tỷ đến Tế Thủy. Rồi Phác Y ca dẫn nàng đến nhà muội chơi.”

      Vương Yên Nhiên miệng ngậm đầy mạch nha, phát cũng ràng. Thủy U Hàn truy vấn: “Vậy muội gọi nàng là tiểu biểu tẩu, là bởi vì nàng còn rất tuổi?”
      “Cái đó phải,” Vương Yên Nhiên cuối cùng đem điểm tâm nuốt xuống bụng, chuyện cũng ràng hơn: “Nhị biểu ca cũng phải cưới mình nàng. Nhị biểu tẩu của muội là tiểu thư Tống gia ở Phúc Châu. Trừ bỏ Yến nhi tỷ tỷ, nhị biểu ca còn có Hoài Ngọc di nương cùng Tập Hương di nương, cùng là hai đại mỹ nhân. Đến ngày hội hoa đăng, Thủ tỷ tỷ có thể gặp được các nàng.”

      Thủy U Hãn còn muốn tiếp tục tìm hiểu, nhưng thấy tiểu Liên từ ngoài cửa tiến vào.
      “Tiểu thư, phu nhân thấy Thủy phu nhân đưa đồ đến, người khen ngợi phen, muốn thỉnh Thủy phu nhân qua chuyện.”

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------

      Quan hệ các nhân vật hơi rắc rối, để mình điểm lại các bạn nhớ hơn: Thẩm Cửu cùng nhị biểu ca mà Vương Yên Nhiên nhắc là người Thẩm gia, họ hàng bên ngoại của Vương Yên Nhiên, tức là người nhà mẹ đẻ của mẹ Vương Yên Nhiên. Thẩm gia này mấy chương trước Âu Dương nhắc qua, chính là gia tộc danh giá ở Bột Hải, chuyên đóng tàu và buôn đồ biển. nhớ chưa? Đừng nhầm lẫn như mình nhé, đọc những chương này mà mình cứ loạn hết lên, đọc đến gần nửa bộ mà vẫn cứ lẫn lộn.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 37: Phủ quận trưởng. (Hạ)

      Thủy U Hàn ban đầu dự định là đến gặp phu nhân quận trưởng, nhưng lại sợ người ta chịu tiếp nàng. tại phu nhân quận trưởng cho mời, nàng đương nhiên là vui mừng.

      “Tốt lắm, ta cùng Thủy tỷ tỷ.” Vương Yên Nhiên .

      Chờ bọn nha hoàn hầu hạ Vương Yên Nhiên mặc áo khoác bên ngoài, Vương Yên Nhiên cùng Thủy U Hàn ra khỏi phòng. Trong viện có bà tử chuẩn bị kiệu chờ sẵn. Hai người ngồi lên kiệu để họ nâng . Thủy U Hàn sợ bị hạ nhân trong phủ chê cười, chỉ đoan chính ngồi trong kiệu, cũng hướng ra phía ngoài nhìn xung quanh. Ước chừng qua khắc đồng hồ, cỗ kiệu dừng lại, có tiểu nha đầu vén rèm giúp Thủy U Hàn xuống kiệu.

      Tiểu Đào đây là Mai viện, phu nhân vào mùa đông đều ở đây nghỉ ngơi. Thủy U Hàn nhìn trong sân quả nhiên là có rất nhiều mai, hoa mai nở rộ, nổi bật tường đỏ ngói xanh, đúng là nơi thanh nhã.

      Được nha hoàn cùng bà tử vây quanh đưa vào phòng hảo hạng, nhìn thấy trong phòng phía gần cửa sổ có kháng, đó có đệm gấm tựa lưng, còn bày biện mấy cái ghế dựa gỗ lim, bàn trà các loại. Vương Yên Nhiên vừa vào phòng liền sà vào trong lòng của mỹ phụ trung niên. Thủy U Hàn xem người này làn da trắng nõn, cùng Vương Yên Nhiên có bảy tám phần giống nhau. Chỉ là có tuổi tác, khóe mắt chó chút nếp nhăn rủ xuống, nhưng qua đó vẫn có thể thấy được phong thái lúc còn trẻ. Thủy U Hàn liền đoán được người này chính là mẹ đẻ của Vương Yên Nhiên, bác của Thẩm Cửu, vợ cả của quận trưởng Thẩm phu nhân.

      Thủy U Hàn đứng dưới giường gạch, quỳ gối hướng Thẩm phu nhân hành lễ. Bên cạnh có người đến nâng, Trầm phu nhân mời Thủy U Hàn ngồi xuống chuyện. Thủy U Hàn đến ghế cạnh mép kháng ngồi xuống, nha hoàn liền đưa lên trà nóng.

      Thẩm phu nhân lấy tay nhàng vỗ lưng Vương Yên Nhiên, : “Con là đại nương rồi, như thế nào mà lại giống trẻ con vậy. Cũng sợ để khách nhân chê cười sao?”

      Vương Yên Nhiên chỉ cười khanh khách, Thủy tỷ tỷ phải người ngoài. Thủy U Hàn thấy Thẩm phu nhân đánh giá mình, liền hơi hơi cong người xuống : “Vốn nên sớm đến bái kiến Thẩm phu nhân, chỉ sợ là phu nhân bận việc, nên chậm chạp dám tới, kính xin phu nhân phiền lòng.”

      Thẩm phu nhân vẫn , tiếp tục đánh giá Thủy U Hàn từ xuống dưới, sau lúc lâu mới : “Ta nghe Nhiên nhi từ nông thôn trở về là quen được vị tỷ tỷ rất là hợp ý, ta liền sớm muốn gặp ngươi, có việc gì đâu mà bận, chỉ sợ người trẻ tuổi các ngươi muốn đến gặp lão thái bà ta thôi.”

      Thủy U Hàn nghe giọng điệu Thẩm phu nhân chuyện, lại nhìn vẻ mặt của nàng, có chút nào tự nhận ý tứ mình là lão thái bà, liền cười : “Phu nhân chê cười. Ta hôm nay thấy được phu nhân, mới là chấn động. Ta chỉ được cái trẻ tuổi, chứ đem so với dáng vẻ, khí độ của người chỉ là bả đậu. Ta nhìn như thế nào cũng thấy phu nhân vừa mới qua ba mươi tuổi. Nếu phải Yên Nhiên nhìn giống người, ta còn tưởng người có thêm con lớn như vậy.”

      Thủy U Hàn vốn định vuốt mông ngựa Thẩm phu nhân cùng Vương Yên Nhiên đứng chung chỗ, người ta đều tưởng hai người là tỷ muội. Nhưng lại nghĩ đến sai biệt văn hóa, chỉ sợ như vậy có vẻ bất kính, liền sửa từ ngữ lại chút.

      Thẩm phu nhân nghe lời này của Thủy U Hàn, gương mặt liền tươi cười, chỉ vào nha hoàn hầu hạ bên dưới : “Các ngươi xem, các ngươi xem, Thủy phu nhân này há mồm ngậm mồm đều khiến người ta vui vẻ mà. Ta làm sao mà trẻ tuổi như các ngươi, Nhiên nhi năm nay mười bốn rồi, nhi tử cũng mười tám, quá hai năm nữa ta liền có cháu bồng.”

      Nhóm nha hoàn bà tử trong phòng đều liên thanh cùng nhau nịnh hót. Thủy U Hàn ngồi bên bồi cười.

      lát sau, Thẩm phu nhân ngừng cười, hỏi Thủy U Hàn: “Nghe Nhiên nhi , ngươi là biểu muội của Phác Y, ta như thế nào có nghe về thân thích này của ?”
      Vấn đề này, Âu Dương sớm nghĩ kỹ phải ứng đối như thế nào, Thủy U Hàn liền chiếu theo lời hai người thương lượng mà : “Bởi vì ở xa, lại ít qua lại nên cũng khôn có nhắc đến. Nay gặp được, đại ca thấy chúng ta là nhi quả mẫu, liền nhận ta tới đây chiếu ứng.”

      “Ân, Âu Dương gia người nào cùng có tâm địa vô cùng tốt. Hằng năm ngày này đều tổ chức phát cháo miễn phí, mấy năm trước còn nuôi trắng hộ gia đình.”

      Thẩm phu nhân tới đây tựa hồ đáy lòng chợt động, thoáng dừng lại chút rồi : “Ngươi còn biết vì sao hai gia đình chúng ta thân như vậy ? Khi đó, ta sinh Nhiên nhi rất khó, mắt thấy xong đến nơi. Ít nhiều là nhờ Từ đại tỷ, chính là nương của Phác Y, cứu mẹ con chúng ta tính mạng. Sau đó lại là Từ đại tỷ chiếu cố ta, ta mới chậm rãi hồi phục lại, Nhiên nhi cũng bảo trụ được. Ta liền để cho Nhiên nhi nhận Từ đại tỷ làm nghĩa mẫu, kết thành chuyện tốt của hai nhà.”

      Vương Yên Nhiên ở bên chen vào : “Muội khi đó còn , bây giờ cơ hồ còn nhớ bộ dáng của nghĩa mẫu nữa.”

      Thẩm phu nhân để ý đến việc Vương Yên Nhiên chen vào, tiếp tục với Thủy U Hàn: “Ngươi nếu là biểu muội của Phác Y, đương nhiên là người ngoài. Nhiên nhi tuổi còn , trong nhà đều sủng ái, hiểu chuyện bên ngoài. Ngươi nếu có chuyện gì khó khăn cứ đến tìm ta .”

      Mấy câu này, Thẩm phu nhân chậm rãi từng chữ ra, đồng thời nhìn Thủy U Hàn, trong ánh mắt lóe lên tia tàn khốc. Thủy U Hàn phải là người trì độn, cũng cảm giác được trong lời của Thẩm phu nhân còn mang ý nghĩa khác, suy nghĩ chút rồi với Thẩm phu nhân: “Ta là tiểu nữ tử, chỉ cầu được đại ca che chở, có thể ở trong Tế Thủy thành sống bình yên qua ngày là hài lòng, cũng cầu nào xa vời. tại phu nhân như vậy, ta lại càng thêm yên lòng. Xin cho Thủy U Hàn tạ ơn phu nhân trước.”

      xong đứng lên, rồi hướng Thẩm phu nhân vén áo thi lễ. Thẩm phu nhân kếu đứng lên, lại gọi hai bà tử đến đỡ Thủy U Hàn ngồi xuống. Thủy U Hàn lại tiếp:

      “Yên Nhiên muội muội cùng ta rất hợp ý. Xinh đẹp như Vương Yên Nhiên, lại là tinh thuần thiện lương, chỉ sợ ai thích. Nghĩ đến nàng là do tay phu nhân dạy dỗ cũng khỏi cảm thấy kính phục phu nhân. Lại , bản thân ta xứng cùng Yên Nhiên muội muội lui tới, ta biết chữ nhiều lắm, cũng hiểu biết nhiều, cũng với Yên Nhiên lui tới bất quá cũng chỉ vui chơi giải trí, đàm luận về quần áo trang sức này nọ. Chỉ sợ phu nhân trong lòng an tâm. Hôm nay ta đến cũng chỉ mang mấy thứ thức ăn này nọ, những thứ khác ta đều có, lo lắng là phu nhân chê cười ta.”

      Vương Yên Nhiên vốn ngồi giường làm nũng với Thẩm phu nhân, nghe xong lời của Thủy U Hàn,có chút hiểu, ngồi ngẩn người ra, tựa hồ suy nghĩ gì đó.

      Thẩm phu nhân nghe xong những lời này, nụ cười mặt càng thêm từ ái: “Ta bất quá chỉ là ngươi có việc cứ đến tìm ta, ngươi lại ra đống lời này, ta hối hận, nên làm cho ngươi đau lòng. Mấy thứ ngươi làm, Tuyên nhi, Nhiên nhi, còn có tiểu Cửu đều khen ngớt miệng. Nay ngươi đưa tới công thức làm lẩu, ta phải nhìn chút mới được, làm phiền ngươi nhọc tâm tư làm chuẩn bị. Mấy món điểm tâm với kẹo này làm cũng rất ngon.”

      “Thẩm phu nhân khen nhầm rồi, bất quá cũng chỉ là những món dân dã, dám cùng so với đầu bếp quý phủ. Còn lẩu kia của ta cũng chỉ là món ăn bình thường, nhưng nếu đến tay đầu bếp trong nhà phu nhân, chắc chắn rất tốt.”

      Thẩm phu nhân cười : “Ngươi cùng cần quá khiêm nhường. Về sau ngươi có rãnh rỗi cứ việc đến chỗ ta, theo cùng ta trò chuyện cũng tốt, chỉ dạy chút trù nghệ cho Yên Nhiên cũng tốt, cứ thường xuyên đến là được.”

      Vương Yên Nhiên nghe xong lời này của Thẩm phu nhân, liền hướng nàng xin phép xem hoa đăng cùng Thủy U Hàn, Thẩm phu nhân đồng ý, : “Năm nay hội đèn lồng khá náo nhiệt, các ngươi đến đó chơi vui vẻ chút.”

      Rồi lại hướng Thủy U Hàn : “Chỗ này của ta cũng làm ít điểm tâm, hồi ngươi nhớ mang ít về nhà nểm thử.”

      Thủy U Hàn từ chối lời cảm tạ.

      Thẩm phu nhân lại cho người bưng khay lên. Thủy U Hàn nhìn xem, đó là bộ vòng tay vàng óng, ước chừng hai lượng, còn có hai cái trâm cài, cũng là mười phần vàng ròng, hình thức rất tao nhã.

      Thẩm phu nhân : “Theo Phác Y bên ngươi, vai vế của ngươi cũng là vãn bối của ta. Lần đầu tiên tới, ta cũng có gì cho ngươi, mấy thứ này cũng là hồi môn của ta ngày trước, vẫn luyến tiếc đem ra, hôm nay liền cho ngươi, đừng ngại ta keo kiệt.”

      Thủy U Hàn từ chối phen, thấy Thẩm phu nhân là tâm tặng, cũng biết thời biết thế , để cho tiểu Hồng nhận lấy. Con buôn trong lòng vẫn tính toán giá trị của mấy thứ này, đủ để chống đỡ tiêu dùng của nhà nàng.

      Thủy U Hàn muốn đứng dậy cáo từ thấy tiểu nha đầu vào bẩm báo, là nhị thiếu gia mang Âu Dương thiếu gia đến đây. Thủy U hàn biết là Âu Dương đến đón mình về. hồi, quả nhiên là Âu Dương cùng nhị thiếu gia cùng nhau tiến vào. Âu Dương thỉnh an Trầm phu nhân, nhàn thoại đôi ba câu. Vương Yên Nhiên lại nhấn mạnh việc hẹn Thủy U Hàn cùng nhau xem hoa đăng rồi mới cho nàng về. Âu Dương liền mang. Âu Dương liền mang theo Thủy U Hàn từ biệt mọi người, ra khỏi Vương phủ ngồi xe về nhà.

    3. Amelia

      Amelia Well-Known Member

      Bài viết:
      484
      Được thích:
      1,158
      Mẹ của Vương Yên Nhiên họ Thẩm nên mình viết là Thẩm phu nhân, còn Trầm là lỗi mình kiểm tra sót, mình sửa lại nên các bạn thông cảm. Còn việc tại sao gọi là Vương phu nhân mà lại gọi là Thẩm phu nhân, ra là do tác giả viết vậy, mình tiện sửa lại nhé.

      Chương 38: Tết nguyên tiêu
      Ngày kế đến chính là mười lăm tháng giêng, cũng chính là tết nguyên tiêu. Thủy U Hàn biết thời đại này tết nguyên tiêu phải ăn bánh trôi. Sau này có người gọi là nguyên bảo. Đời sau còn gọi bánh trôi là bánh nguyên tiêu.

      Bánh nguyên tiêu là cách gọi của người phương Bắc, bánh trôi là cách gọi của người phương Nam. Hơn nữa nguyên tiêu và bánh trôi cách nấu cũng giống nhau. Nguyên tiêu có thể chiên, chưng, nướng. Bánh trôi thích hợp để nấu ăn, hoặc làm canh cũng rất ngon.

      Đầu tiên là nhân bánh. Thủy U Hàn chuẩn bị bốn loại nhân, đậu xanh, hoa quế, sơn tra, thập cẩm. Lấy bột gạo nếp trộn lên làm da bánh, sau đó để nhân vào rồi bao kín lại. Bánh nguyên tiêu Thủy U Hàn muốn đem chiên lên lên, Âu Dương sai hai gã sai vặt đốt lửa, lại để cho Đông nhi ở bên trông chừng, khi bánh nguyên tiêu chín lấy ra.

      Bánh trôi đương nhiên cũng muốn làm ít. Về phần nhân bánh, Thủy U Hàn nhớ đến mình từng ăn qua bánh trôi trứ danh “mặc dương tô”. Nhớ đến nhân bánh trơn mềm, mỹ vị gì sánh kịp, Thủy U Hàn liền quyết định bánh trôi làm nhân này. Âu Dương sai người mua mỡ heo thượng đẳng cũng ít thịt ba rọi, sau đó nhồi xung với mè đen mài thành phấn, lại trộn cho đến khi thịt và bột mè dung hợp lại, cho thêm gia vị, nhân bánh trôi “mặc dương tô” được hoàn thành.

      Sau đó lấy nước gạo nếp để trộn bột làm da bánh. Kế đến mọi thứ cũng đơn giản hơn, làm cũng giống như là bánh trôi nhân đậu, đem nắm bột vo tròn rồi dùng tay đè ép xuống, lại rắc chút bột mè đen lên, sau cùng cho nhân vào rồi bao lại, vo đến khi cái bánh tròn là được.

      Thủy U hàn cùng đám người bận rộn nửa ngày, làm xong mấy rổ lớn bánh nguyên tiêu và bánh trôi. Ngày hôm sau chính là thời điểm tết nguyên tiêu, mọi người đều ăn hai bát. Thủy U Hàn làm nhiều như vậy, đại bộ phận là cấp cho hạ nhân của Âu Dương. Đầu tiên là phân cho người trong nhà từ xuống dưới, sau đó phân cho thủ hạ của Âu Dương, nhóm chưởng quầy, hỏa kế, ngoài ra còn có nhóm người làm ngoài cửa tiệm, đây chính là thói quen trước giờ của Âu Dương gia. Trước kia là Âu Dương đặt cửa hàng làm bánh theo cầu, năm nay lại do Thủy U Hàn ôm đồm. Âu Dương cung cấp nguyên liệu, Thủy U Hàn chế tác, đương nhiên là ngon hơn ngoài cửa hàng nhiều.

      ngày này bàn cơm, mỗi người được chén bánh trôi “mặc dương tô”, còn có thêm bánh nguyên tiêu vàng tươi. Bánh nguyên tiêu da bánh mỏng, cho vào vạc dầu thể tích liền tăng lên gấp đôi. Sau khi chiên xong, da ngoài giòn xốp, nhân bánh ngọt lịm mềm mại. Thủy U Hàn ăn vào cảm thấy rất thích. Đúng vậy, nàng có ham muốn ẩm thực vô cùng đặc biệt, phi thường thích ăn những món chiên có nhiều dầu mỡ. Tuy bình thường lo lắng ảnh hưởng đến làn da, nên cũng hạn chế bớt sở thích này. Nhưng dù sao năm cũng chỉ có ngày lễ, nàng quyết định thể bạc đãi chính mình.

      Âu Dương đối với bánh Nguyên tiêu chiên phản ứng cũng thường thường, nhưng đối với bánh trôi mặc dương tô lại khen dứt miệng. Thủy U Hàn đương nhiên trong lòng cao hứng, tự mình múc nhiều thêm vài cái bánh trôi vào bát Âu Dương, lại cười tủm tỉm nhìn Âu Dương ăn hết.

      Từ lúc Thủy U Hàn đến Âu Dương phủ, đối với người ngoài đều là biểu muội của Âu Dương. Nhưng hạ nhân trong phủ Âu Dương lại chưa từng nghe qua Âu Dương có thân thích này. Tuy rằng Âu Dương nhắc đến, nhưng ban đầu mọi người tránh khỏi đoán già đoán non.

      Nhưng sau quảng thời gian ở chung, thái độ của Âu Dương đối đãi với Thủy U Hàn rất là ràng. Thủy U Hàn tuy rằng ở biệt viện, nhưng mọi người đều đem nàng làm chủ tử mà đối đãi. Mà chủ tớ ba người Thủy U Hàn lại là người dễ ở chung, nhủ mẫu ôn hòa từ thiện, lại có tài mai vá thêu thùa đứng đầu. Tiểu Hồng tuy tuổi còn chút, nhưng việc lớn trong phủ đều nhận làm. Thủy U Hàn, bộ dáng xinh đẹp phải chê, trong mắt bọn họ nàng như tiên nữ từ trong tranh bước ra, còn có chỗ tốt là tỏ vẻ kiêu căng, chỉ quản gia rất nề nếp, lại thường xuyên tự mình nấu nướng, làm ra nhiều món mới lạ mà bọn ngay cả gặp cũng chưa gặp qua. Hơn nữa bọn họ đều cảm thấy vị Thủy phu nhân này đối nhân xử thế cả người đều thoát ra đại khí, tuy rằng lúc nào cũng tươi cười nhưng lại lộ ra chút uy nghi, làm cho người ta dám cũng nhẫn tâm phạm đến nàng.

      Về Đồng thẩm, ngay từ đầu còn có chút thử Thủy U Hàn, bất quá liên tục vài lần liền thôi. Đồng thẩm cũng còn theo Thủy U Hàn dò hỏi thân phận, hơn nữa thái độ của Thủy U Hàn khiến cho bà tức giận được. Ban đầu Đồng thẩm cùng Đồng thúc rất kinh ngạc, biết thiếu gia từ khi nào xuất cửa thân thích này. Nhưng nhìn lại biểu của Thủy U Hàn, trong lòng họ đều mang theo kính phục, cũng đem tâm tư ngờ vực vô căn cứ này quẳng xuống. Bất quá bà có việc sửa được, chính là khi thấy Kỳ nhi liền dính đến, còn thường xuyên nhìn chằm chằm gương mặt của Kỳ nhi nửa ngày, hận thể nhìn thành hoa. Thủy U Hàn tuy rằng khó hiểu, nhưng nhìn ra được bà ta có ác ý, cũng mặc kệ.

      Cả nhà ăn cơm xong trời cũng dần tối, Thủy U Hàn tắm rửa cái, chuẩn bị xem đèn. Nhủ mẫu ôm Kỳ nhi ngồi giường đùa. Kỳ nhi càng ngày càng nẩy nở, hé ra khuôn mặt nhắn trắng hồng, mắt to trong suốt, miệng y y nha nha thổi ra bọt khí cũng biết là gì, cánh tay nhắn khua khua, càng ngày càng có khí lực. có đôi khí bé bắt được cái gì, phải phí sức lực rất lớn mới có thể để bé buông tay.

      Thủy U Hàn tắm rửa xong, trở lại phòng nhìn thấy Kỳ nhi ở trong lòng nhủ mẫu huơ huơ tay, lắc lắc khuôn mặt nhắn nhìn nàng. Thủy U Hàn đến bên giường đem Kỳ nhi ôm vào lòng ngực. Kỳ nhi nghe được mùi của mẫu thân giãy giụa nữa, chỉ vung cánh tay bé , muốn bắt lấy tóc Thủy U Hàn. Thủy U Hàn liền đem ngón tay mình đặt trong tay bé, để bé nắm lấy.

      Nhủ mẫu ở bên làm bộ dáng ghen tuông: “Ai u, tiểu tổ tông của ta. Ta mỗi ngày đều chăm ngươi, mà ngươi lại thân cận với mẫu thân hơn. Nhìn thấy mẫu thân liền quên bà ngoại rồi!” Rồi hướng Thủy U Hàn : “Kỳ nhi tại ngày càng dính lấy con, thức dậy mở mắt liền tìm con. Trước khi ngủ cũng muốn con ở bên cạnh mới được, bằng nhủ mẫu cũng khó mà dỗ được nó.”

      Thủy U Hàn nghe thấy liền có chút chột dạ, cảm thấy mình rất giống với mấy bà mẹ thời đại. Sinh xong đứa liền ném cho cha mẹ, chính mình chỉ lo cho nghiệp, hoặc rãnh rỗi lại chơi. Dốc sức vì nghiệp dễ , đây là vì muốn cấp cho đứa cuộc sống tốt. Nhưng mà ném đứa qua bên, bản thân cùng bằng hữu chơi, đùa giỡn

      “Kỳ bảo bối, con phải thông cảm cho mẫu thân a. Mẫu thân con vẫn còn tuổi thanh xuân, cũng cần giải trí. Hằng năm chỉ có dịp xem hoa đăng, con để mẫu thân nha. Bảo bối ngoan, mẫu thân rồi đem hoa đăng về cho con được .”

      Thủy U Hàn giọng lừa gạt Kỳ bảo bối. Kỳ bảo bối làm sao nghe hiểu được nương gì. Chỉ nghe được thanh ôn nhu, tươi cười sáng lạn của mẫu thân, cũng y y nha nha theo, còn muốn đem ngón tay Thủy U Hàn hướng đến miệng mà ngậm.
      Nhủ mẫu bên cạnh nhìn thấy hai mẹ con thân mật, chỉ cảm thấy toàn thân từ xuống dưới, từ trong ra ngoài thư thái, ấm áp. Bà là người chịu ngồi yên, thời gian rãnh rỗi đều làm khâu vá y phục.

      Thủy U Hàn thấy quần áo tỏng tay nhủ mẫu, đủ mọi màu sắc, tựa hồ là lấy mấy mảnh vải rách chắp vá lại liền hỏi: “Nhủ mẫu, chúng ta tuy giàu có, nhưng cũng đến nổi cho Kỳ nhi măc quần áo chắp vá như vậy, nhủ mẫu đây là…?”

      Nhủ mẫu trừng mắt liếc Thủy U Hàn cái, tiếp tục khâu: “Tiểu thư, con làm mẫu thân rồi, những chuyện này cũng nên biết chút ít. Ta đây là khâu quần áo bách gia, là Đồng thẩm theo láng giềng lấy được. Kỳ nhi sắp đến trăm ngày rồi, mặc quần áo bách gia có thể phù hộ Kỳ nhi của chúng ta kiện kiện khang khang mà lớn lên.”

      Thủy U Hàn ồ tiếng, cúi đầu gặp Kỳ nhi toe toét cái miệng nhắn cười chính mình, trong lòng nháy mắt hóa thành đậu hủ.

      “Kỳ nhi theo nương chịu khổ rồi, ta đây mà mẫu thân hợp cách. Chúng ta khi đó ở Vương gia thôn, vì giấu giếm tin tức, còn với Hải bá Kỳ nhi là nhặt được. Tiểu hài tử sinh ra là chuyện vui mừng mà chúng ta thể vì Kỳ nhi mà tranh thủ. Nhủ mẫu, đến tiệc trăm ngày, chúng ta phải đem tất cả trước kia bù đắp lại.”

      “Ý kiến hay.” Vừa , Âu Dương vừa theo tiểu Hồng tiến vào nhà.

      Thủy U Hàn vội vàng đón tiếp: “Đại ca.”

      Âu Dương ngồi bên kháng, với Thủy U Hàn: “Trước kia là muội có cách nào, cũng là vì Kỳ nhi mà suy nghĩ. Nay tình huống bất đồng, tiệc trăm ngày của Kỳ nhi liền giao cho huynh làm.”

      Thủy U Hàn khách khí: “Làm sao có thể phiền toái đại ca.”

      Âu Dương cười: “Tiểu Hàn, muội cũng nên cùng huynh khách khí như thế. Trừ bọn muội ra, huynh cũng là người thân của Kỳ nhi. Huynh thay nó làm ai làm đây. Muội tuổi còn , rất nhiều quy củ hiểu. Huynh để Đồng thúc, Đồng thẩm bọn họ đến giúp đỡ lo liệu. Những tập tục quy củ họ biết rất nhiều. làm khẳng định thỏa đáng.”

      Thủy U Hàn ngẫm lại thấy rất có đạo lý, hơn nữa chuyện mình phiền toái Âu Dương cũng ít, thêm chuyện này cũng có gì, liền cười đáp ứng.

      Ngồi đùa hồi, thấy gần đến giờ ước hẹn cùng Vương Yên Nhiên, Thủy U Hàn vào buồng trong, lần nửa mặc áo ngoài vào. Chỉ nạm vàng thêu hình thải phượng, hợp với vải mỏng. Tóc kéo xuống, búi tóc, cũng cài trâm, chỉ mang chiếc mũ lông chồn, vành nón che khuất cả lỗ tai.

      Mặc xong xuôi, Thủy U Hàn đến từ biệt nhủ mẫu, bà sớm cho Kỳ nhi ngủ. Đồng thẩm cũng tới, là đến trông Kỳ nhi phụ nhủ mẫu, muốn Thủy U Hàn cứ việc xem hoa đăng, cần lo lắng trong nhà. Mặt khác, Âu Dương còn an bài người trực đêm, so với ngày xưa nhiều gấp đôi, lại dặn dò cẩn thận việc đề phòng hỏa hoạn. Thủy U Hàn liền mang theo tiểu Hồng, Đông nhi, cùng Âu Dương lên xe ngựa, nhắm thẳng hội hoa đăng ở đường Chữ Thập mà .

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 39: Đêm tháng giêng xem đèn.

      Bởi vì đường có rất nhiều người bộ cùng xe ngựa, nên rất chậm. Vốn địa điểm đến phải rất xa, nhưng lại mất thời gian hơn rất nhiều, cuối cùng, ở phía đông đường Chữ Thập, xe ngựa dừng lại tại cổng chào. Thủy U Hàn xuống xe ngựa, cũng thấy Vương Yên Nhiên vừa đến.

      Vương Yên Nhiên vẫn dẫn theo tiểu Đào và tiểu Liên, ngoài ra còn có Tuyên công tử và Thẩm Cửu cùng. Tất cả đều là người quen, cũng có khách sáo nhiều lắm, liền vào ngã tư, dạo hội hoa đăng.

      Người xem hoa đăng rất đông, đường cái chen chúc chật kín, Tuyên công tử cho gia đinh cùng , Thẩm Cửu, Âu Dương thành vòng, Thủy U Hàn cùng Vương Yên Nhiên chính giữa, chậm rãi ngắm cảnh.

      Thẩm Cửu tính tình thích chuyện, nhìn thấy có hoa đăng đẹp liền cho các nàng nghe, cái gì mà đèn kim liên, đèn tú tài, đèn hoa sen, đèn phù dung, đèn thông phán, đèn sư bà, đèn bông tuyết, đèn lạc đà, đèn tức phụ, đèn hòa thượng, đèn sư tử, đèn khỉ trắng, đèn voi, đèn con cá, đèn con cua, đèn da dê… đếm xuể. Ngày đó cũng góp phần giúp quận lý thiết kế cùng cắt dán.

      Mặt khác, có rất nhiều cửa tiệm cũng treo hoa đăng tự chế lên, đó còn dán câu đối này nọ, nếu có người đoán trúng có thể đem đèn mang . Vương Yên Nhiên đối với giải câu đố thập phần ham thích. Bản thân nàng thông minh, lại có đại ca bên cạnh ngẫu nhiên chỉ điểm đôi chút, trong nháy mắt liền thắng được nhiều hoa đăng.

      Thẩm Cửu chỉ vào chiếc đèn Vương Yên Nhiên vừa thắng : “Yên Nhiên, lúc muội thắng được cái đèn này cũng có người đoán ra đáp án, nhưng lại chậm hơn bước. Muội xem vẫn còn nhìn theo kìa.” Vương Yên Nhiên nhìn chung quanh chút, nha tiếng: “Muội cũng phải thích đèn này nọ, chỉ là thích đoán câu đố thôi. Đợi lúc nữa muội đem đèn thắng được tặng cho mọi người.” như vậy nhưng Vương Yên Nhiên cũng có tranh đoán câu đố đèn nữa.

      Thủy U Hàn quan sát, lúc Vương Yên Nhiên đoán câu đố đèn, người bên cạnh đều tránh ra. Nghĩ đến khí thế đoàn người các nàng liền biết là người đơn giản, cũng có thể có người nhận ra đây là người nhà quận trưởng, tự nhiên cùng các nàng tranh đoạt. Lúc này Vương Yên Nhiên đoán nữa, người khác mới vây đến, mắt thấy liền có đèn bị ngoài khác thắng được, cũng có những câu đố quá khó, ai đoán được. Thủy U Hàn nhìn nửa ngày, nhìn ra chút ý tứ, những cửa hàng treo câu đó, đáp án hẳn là những thứ mà cửa hàng đó buôn bán, xem ra những cửa hàng cũng rất mất tâm tư.

      Trừ bỏ việc đoán câu đố đèn, ven đường còn chen chúc bày biện những quán , bán hoa đăng đương nhiên ít, quan trọng là bán thức ăn vặt, cũng có tiệm bán son phấn, lược gỗ, trâm cài, cũng có đồ chơi làm bằng đường cho trẻ em, bán tượng đất hình đứa bé… đến nơi trống trãi, còn có biểu diễn xiếc ảo thuật, có sân khấu kịch, hát tuồng, thổi sáo, kéo đàn.

      Những địa phương này, tiểu hài tử nhiều nhất, Vương Yên Nhiên quả nhiên để hạ nhân đem những đèn lồng thắng được phân cho mấy hài tử kia, những hài tử nhận được đều vui vẻ cười toe toét, bên cạnh còn có người nhận ra là gia quyến của quận trưởng, liền liên thanh tán thưởng.

      Sở thích mua sắm của nữ nhân vì thời đại bất đồng mà biến hóa. Vương Yên Nhiên cơ hồ đường , đường mua. Thủy U Hàn cũng mua hai ngọn hoa đăng, còn mua hoa đăng hình oa nhi, người bán thấy nàng là khách hàng lớn, liền tặng hai cái hộp gỗ để đựng. Đông nhi cùng tiểu Hồng theo phía sau Thủy U Hàn, cầm mấy thứ này. Hai tiểu nương hôm nay có thể ra ngoài xem đèn, so với Thủy U Hàn còn muốn hưng phấn hơn.

      hồi, đến trang sức lâu cùng hiệu thuốc bắc, đều treo đầy hoa đăn, người xem vây quanh vòng lớn. Thủy U Hàn nhận ra đây là hiệu thuốc bắc Tế Sinh đường nhà Âu Dương.

      Tuyên công tử, Thẩm Cửu biết đây là sinh ý nhà Âu Dương, Thẩm Cửu liền khuyến khích Vương Yên Nhiên đoán đố đèn, muốn đem tất cả đèn nhà Âu Dương thắng hết.

      Vương Yên Nhiên bĩu môi: “Muội mới làm theo huynh. Đố đèn nhà Phác Y ca, đáp án nhất định có liên quan đến dược liệu. Muội đây cũng hiểu.”

      Tuy rằng vậy, Vương Yên Nhiên cũng kéo Thủy U Hàn chen lên. Thủy U Hàn thấy hoa đăng đều có dán tờ giấy. Viết “giấy cửa sổ vào mùa đông khắc nghiệt”, lại có “thần cây giữa tháng”, “chọn đúng người”, “lão nhân trăm tuổi tóc như sương”, về phương diện dược liệu Thủy U Hàn cũng biết ít, trong lòng có thể đoán được, tính là quá khó, hẳn là thông khí, cành quế, sử quân tử, chim sáo đá.

      Có câu khó chút, là hoa đăng hai mặt, hoặc bốn mặt đều có dán đố đèn. Chỉ có chiếc là Thủy U Hàn có thể đoán được toàn bộ: “Người nhà nhiều vất vả, nhi tử khôn lớn cũng rời mẫu thân, trăm năm sách cổ mất dùng, ngàm dặm sao thư chữ vô”. Đáp án là tên bốn loại dược liệu: rễ sô đỏ, phụ con, phá cố giấy, bạch chỉ.

      Vương Yên Nhiên vò đầu bứt tai, chỉ đoán ra câu “Hoàng đế tiễn khách”. Thủy U Hàn thấy nàng vui liền lén lút gợi ý câu, Vương Yên Nhiên liền đoán “chọn đúng người” là sử quân tử. Chưởng quầy thấy bọn họ là do lão bản dẫn đến, liền hết sức khách khí đem hoa đăng hái xuống đưa cho Vương Yên Nhiên.

      Vương Yên Nhiên cảm thấy mĩ mãn, cũng ở nơi này trì hoãn, đám người tiếp tục về phía trước. đến sạp bán hoa đăng, hai người dừng bước. Sạp này so với những sạp khác bất đồng, bởi vì hoa đăng ở nơi này lớn, nhưng chất liệu, kiểu dáng, hình thức đều thượng phẩm. Thủy U Hàn liếc mắt cái, nhìn trúng chiếc đèn kéo quân bên ngoài khảm lưu ly, bốn cạnh đều có đính ngọc thạch, bên trong là sa lụa, giống như đúc bức thêu mười hai cầm tinh đồ, đèn được đốt nến đỏ, nhiệt khí tỏa ra, bức tranh bên trong đèn ngừng chuyển động.

      Thủy U Hàn còn muốn xem tiếp, Vương Yên Nhiên lôi kéo nàng đến phố khác, nguyên lai là đến đèn đình. Cái đèn đình này, là những nữ quyến nhà giàu, muốn xem đèn nhưng lại muốn chen chúc trong đám đông, liền tuyển nơi địa tthế tốt, dựng đình lên, dùng để ngắm cảnh và xem du khách.

      Trong đình có nam nữ hai người. Nam khoảng ba mươi, mặc cẩm y lông chồn, mũi thẳng miệng rộng, diện mạo tuấn mỹ, mắt hoa đào , Nữ tử hai lăm hai sáu tuổi, da thịt trắng nõn, trang phục hoa mỹ. Cón có hai đứa tám chín tuổi, ngồi gối hai người. Vây quanh hai người chính là đám nữ tử y phục đẹp đẽ, trang điểm xinh đẹp.

      Hai bên gặp nhau khó tránh khỏi khách sáo phen. Âu Dương tựa hồ cùng nam tử kia khác quen thuộc. Nam tử kia đối với Thủy U Hàn vương tay làm lễ, Vương Yên Nhiên liền kéo Thủy U Hàn qua giới thiệu: “Đây là Nhị biểu ca.” Xong lại giới thiệu nữ tử đoan trang bên cạnh cho Thủy U Hàn: “Thủy tỷ tỷ, đây là nhị biểu tẩu của muội.” Thủy U Hàn vội vàng hành lễ.

      Ba phía sau có người, tuy rằng như nữ tử ngồi có trang phuc hoa mỹ, những cũng cùng người khác bất đồng. Mặc dù trang phục thể so với người khác, nhưng lại có thêm vài phần thần thái đắc ý. người mặt phấn má đào, khóe mắt hơi xếch lên, long lanh thu hút, mị thái lan tràn. nữ tử khác so với mọi người cao hơn chút, dáng người thon gọn, khí chất tầm thường, tựa như hạc lạc trong bầy gà. Còn lại mấy nữ tử trẻ tuổi bên kia, đều chải tóc phụ nhân, đủ các loại phong tư. Thủy U Hàn thấy ánh mắt các nàng nhìn nam tử, liền đoán các nàng hẳn là nha hoàn thông phòng của nam tử kia.

      Tuyên công tử cùng Thẩm Cửu lên phía trước, cùng ít nam nữ chào hỏi. Vương Yên Nhiên thấp giọng với Thủy U Hàn về thân phận hai người. Thủy U Hàn liền hiểu được đây là Thẩm gia nhị thiếu gia cùng nhị thiếu phu nhân.

      Chờ Tuyên công tử hướng bọn họ thi lễ, Vương Yên Nhiên cũng tới chào, bị nhị thiếu phu nhân kéo lại trò chuyện. Thủy U Hàn đứng ở chỗ này, phát mình bị rất nhiều ánh mắt xem xét. Thủy U Hàn cũng sợ bị người khác nhìn, nhưng cảm giác trong đó có đạo ánh mắt, khiến nàng có chút thoái mái.

      Thẩm gia nhị thiếu phu nhân thập phần thông minh, hỏi Vương Yên Nhiên: “Nhiên nhi, vị bằng hữu kia của muội, như thế nào lại giới thiệu cho ta nhận thức.”

      Vương Yên Nhiên đáp: “Chính là Thủy tỷ tỷ, biểu muội của Phác Y ca. Ta hôm qua cùng tẩu tử qua.”

      Thẩm gia nhị thiếu phu nhân liền cười: “Nguyên lai là Thủy muội muội, mau tới đây ngồi. Ta liền hoi đây là ai mà lạ mắt vô cùng. Theo ta biết quý phủ cũng có mỹ nhân như thế.”

      Thủy U Hàn tiến lên thi lễ với Thẩm gia nhị thiếu phu nhân, Thẩm nhị công tử cũng cùng nàng đáp lễ: “Nguyên lai là biểu muội của Âu Dương đâị phu.”

      Lập tức có nha hoàn mang đến đệm thêu, thỉnh Vương Yên Nhiên và Thủy U Hàn ngồi cạnh nhị Thẩm nhị thiếu phu nhân. Thẩm nhị thiếu phu nhân liền nhắc đến chuyện lẩu: “Hôm kia cửu đệ được đồ tốt, liền làm lẩu. Cầm cái nồi lạ mắt đem đến cho phòng bếp, dựa theo công thức làm. Nhị gia ta ăn cũng cực kỳ thích, liền hỏi cửu đệ tìm ở đâu ra. Cửu đệ ra duyên cớ, ta liền muốn gặp ngươi lần. Nay trông thấy, muội muội quả tầm thường.”

      Thẩm nhị thiếu phu nhân cùng Thủy U Hàn khách sáo vài câu, liền lôi kéo Vương Yên Nhiên chuyện. Hai nam hài bên cạnh nàng ban nãy muốn ở trong đình, chạy ra ngoài ngoạn. Thẩm nhị thiếu phu nhân lại phân phó người theo nhìn tiểu thiếu gia.

      Vương Yên Nhiên thừa dịp này liền bên tai Thủy U Hà: “Thủy tỷ tỷ, tỷ thấy chưa. Thấy mỹ nhân trong phòng nhị biểu ca nhiều hay . Tỷ xem ba người kia, vóc người cao nhất là Hoài Ngọc di nương, người có mắt xếch là Tập Hương di nương, người đứng bên cạnh vóc dáng mảnh mai là Yến di nương, trước kia muội gọi nàng là Yến tỷ tỷ.”

      Thủy U Hàn nghe xong, nhịn được liền đưa mắt nhìn. Vừa vặn cùn ánh mắt của Yến di nương giao nhau. Thủy U Hàn mỉm cười, cũng hề nhìn đến oanh oanh yến yến nữa, quay đầu xem hoa đăng cùng du khách đường. Ngồi trong đình xem cũng có chút hứng thú, ít nhất là cùng đám đông chen chúc. Nhưng mà Thủy U Hàn lại cảm nhận được khoái hoạt khi tự thân đường, đấy mới thực là náo nhiệt.

      Dĩ nhiên Thẩm nhị công tử mang theo nhiều mỹ nhân như vậy, sợ ở trong đám đông bị người ta chiếm tiện nghi. Thủy U Hàn trong lòng u ám nghĩ, Thẩm nhị công tử diễm phúc sâu, cần phải chiếu ứng nhiều mỹ nhân như vậy, chỉ sợ cũng lao tâm lao lực, sống như thế chút cũng thoải mái.

      nghĩ nghĩ, Thủy U Hàn ngẩng đầu lên nhìn thấy người tách ra, hướng đến phía bên này đình tới. Thủy U Hàn liếc mắt cái nhận ra là Âu Dương, mà trong tay cầm, chính là hoa đăng mười hai cầm tinh mà nàng rất muốn mua.
      Xa xa biết là nhà ai bắt đầu nổi lửa lên, tình cảnh này giống như:

      “Đông phong đêm phóng hoa ngàn cây, càng thổi Lạc Tinh như mưa.

      Bảo mã điêu xe hương mãn đường, phượng tiếng tiêu động, bình ngọc quang chuyển, đêm cá Long khiêu vũ.

      Bươm bướm nhi tuyết liễu hoàng kim luồng, truyện cười doanh doanh hoa mai .

      Trăm phương ngàn hướng bao lần kiếm, bỗng nhiên quay đầu, người nọ cũng , đèn đuốc rã rời .”

      (《 Thanh Ngọc án - nguyên tịch 》 Tân Khí Tật )


      Chương 40: Đêm tháng giêng khói lửa.

      Âu Dương còn chưa đến đình, bỗng nhiên đường chạy ra nương mặc trang phục đỏ. Nhìn khuôn mặt diễm lệ của nàng, phía sau có tiểu nha đầu ôm bao lớn bao . bé này lướt qua Âu Dương, cấp Thẩm nhị thiếu gia hành lễ, ngọt ngào kêu: “Tỷ phu, muội mua hoa đăng tặng huynh.”

      Thủy U Hàn nghĩ rằng xưng hô như thế hẳn là muội muội của nhị thiếu phu nhân. Nhưng nhìn sắc mặt của nhị thiếu phu nhân giống như thế. Thủy U Hàn thấy rất nàng quệt khóe môi, tỏ vẻ khinh thường.

      Lúc này đường đám người ngang, đem Âu Dương vây ở bên kia nhất thời qua được. Âu Dương nhìn đến chỗ Thủy U Hàn ngồi, giơ hoa đăng trong tay lên cho nàng nhìn thấy. Thủy U Hàn liền hiểu được hoa đăng kia là mua cho nàng. Tiểu Hồng cùng Đông nhi đứng phía sau Thủy U Hàn cũng thấy được. Tiểu Hồng : “Tiểu thư, đây phải là cái hoa đăng mà người nhìn trúng ban nãy sao. Nhất định là Âu Dương thiếu gia thấy người chưa kịp mua, tại đưa đến cho người.”

      “Ân, được. Oanh nhi, ngươi tìm tỷ tỷ ngươi , đừng chạy loạn nữa, khiến tỷ tỷ ngươi lo lắng.” Thẩm nhị thiếu gia cười đáp.

      Nữ hài tử áo đỏ đáp ứng tiếng, liền hướng đám oanh oanh yến yến khi nãy , vừa vặn lướt qua đám người Âu Dương đến gần. quay đầu thấy Âu Dương, ồ lên tiếng: “Hoa đăng này của ngươi đẹp, mua ở đâu vậy, sao ta lại thấy được. So với cái của ta đẹp hơn, tặng cho ta được ?”

      Âu Dương ban đầu có chút kinh ngạc, khi thấy mặt nữ tử liền cười : “Ngươi là Oanh nhi, vài năm gặp cũng trở thành đại nương rồi? Như thế nào nhận ra ta, ta là Âu Dương đại ca.”

      Oanh nhi nghe lời Âu Dương …, liếc mắt đánh giá cái, cười ngọt ngào: “Âu Dương đại ca, ta đương nhiên nhớ . Hoa đăng này là Âu Dương đại ca mua cho ta phải . Ta rất thích a.” xong, cầm lấy đèn trong tay Âu Dương. Đèn đuốc chiếu rọi, có thể thấy được mặt Âu Dương chợt lóe lên tia thất vọng, còn có chút xấu hổ.

      Mắt thấy tay Oanh nhi sắp đụng tới hoa đăng, bóng dáng nhắn ngăn trước mặt nàng cùng Âu Dương.

      “Thiếu gia, người sao đến bây giờ mới đem hoa đăng về, phu nhân chờ cũng muốn nóng nảy. Hoa đăng này nhất định Kỳ thiếu gia rất thích.”

      Âu Dương thấy người chuyện trước mắt là Đông nhi, khóe miệng lộ ra mỉm cười, đem hoa đăng giao vào tay Đông nhi. Đông nhi cười hì hì cầm hoa đăng, liền hướng Thủy U Hàn .

      “Ngươi là nha đầu nhà ai, hoa đăng này là ta coi trọng, ngươi trả lại cho ta.” Oanh nhi thấy hoa đăng xinh đẹp bị nha hoàn lấy , mày liễu khỏi dựng lên.

      Đông nhi vụng trộm liếc mắt nhìn Thủy U Hàn, thấy nàng vẫn như cũ nở nụ cười cùng Vương Yên Nhiên chuyện, tựa hồ cũng lưu ý đến chuyện xảy ra bên này, liền dừng bước lại, đối với Oanh nhi bĩu môi: “Là là nha hoàn của ai cũng cần ngươi xen vào, phải nha hoàn của ngươi là được. Ngươi mở miệng kêu là tiếng nha đầu, cảm thấy mình là tiểu thư, như thế nào lại cùng nha đầu như ta giật đồ.” xong làm cái mặt quỷ, ỷ vào dáng người linh hoạt, vài bước liền chen chúc qua đám đông, trở về phía sau Thủy U Hàn.

      Oanh nhi thấy nàng chạy, liền dậm chân. Quay đầu nhìn Âu Dương còn đứng ở đây liền qua, giữ chặt ống tay áo Âu Dương lay qua lay lại: “Âu Dương đại ca, người kia là tiểu nha đầu nhà huynh phải . Nàng khi dễ muội, Âu Dương đại ca phải thay muội giáo huấn nàng. Âu Dương đại ca, hoa đăng kia là huynh tặng cho muội phải .”

      Âu Dương bị tiểu nương kéo lấy ống tay áo, lại nghe được thanh nũng nịu như thế, khỏi càng thêm xấu hổ, tựa hồ còn đỏ mặt. Cũng may dưới ánh đèn nên thấy được. Thủy U Hàn thấy bên kia có động tĩnh lớn nên cũng chú ý, liền phát được.

      mỹ nhân nhu nhược theo Thẩm nhị thiếu gia đến trước mắt Âu Dương.
      “Âu Dương đại ca, lâu gặp, đại ca vẫn khỏe.” Mỹ nhân nhàng hạ bái. Rồi hướng Oanh nhi khẽ quát: “Oanh nhi, sao muội quy củ như vậy, còn buông Âu Dương đại ca ra.”

      Âu Dương cứng đờ, sau đó tránh chịu lễ của mỹ nhân kia, bên khom người hoàn lễ: “Nguyên lai là Khương thiếu phu nhân, làm phiền người lo lắng.”
      “Âu Dương đại ca sao lại xưng hô như thế với muội, chúng ta biết nhau từ , tình như huynh muội. Kính xin Âu Dương đại ca xưng hô với muội giống như trước.”

      Thẩm nhị thiếu gia lúc này đứng lên, cũng tới : “Âu Dương hiền đệ, ngươi đối với Yến nhi là có ân cứu mạng, Yến nhi luôn đem ngươi trở thành huynh trưởng. Các ngươi xưng huynh muội như trước kia là được.”

      Âu Dương cười có lệ.

      “Tỷ tỷ, tỷ phu, muội rất thích cái hoa đăng kia của Âu Dương đại ca, nhưng bị tiểu nha đầu ki đoạt rồi.” Oanh nhi đến chỗ này, còn hận hận trừng mắt về hướng Thủy U Hàn cái. “Tỷ tỷ, phải là Âu Dương của Tế Sinh đường sao. Tỷ tỷ làm cho đem hoa đăng tặng muội. Muội cả đêm, chỉ coi trọng mỗi cái này, những cái khác muội đều thích.” Đây là nàng cùng tỷ tỷ làm nũng.

      “Muội muội đừng làm rộn, nếu để người khác cầm rồi quên . Chúng ta đừng để cho Âu Dương đại ca khó xử.” Yến di nương cười trấn an Khương Oanh.

      Thủy U Hàn nghe thấy phía sau Thẩm nhị thiếu phu nhân có người lạnh lùng hừ tiếng. Quay đầu nhìn lên thấy những nữ tử đó treo mặt nụ cười. Hoài Ngọc di nương ánh mắt vẫn dõi theo Thẩm nhị thiếu gia, Tập Hương di nương thấy Thủy U Hàn quay đầu, liền cười đáp lại. Thủy U Hàn nháy mắt có cảm giác như bị điện giật, trong lòng nghĩ người này hẳn là thuộc họ lươn điện, thời thời khắc khắc đều có thể phóng điện .

      “Tuyên đệ, kên kia sắp nổi lửa rồi, chúng ta tiện thể liền qua xem.” Thẩm nhị thiếu phu nhân đứng dây, hỏi Tuyên công tử.

      “Biểu tẩu rất đúng, chúng ta tại liền qua.”

      Thẩm nhị thiếu phu nhân được đám nha hoàn bà tử vây quanh, đến bên người Thẩm nhị thiếu gia, thanh ôn nhu: “Tử Tín, chúng ta xem pháo hoa .”

      Thẩm nhị thiếu gia gật đầu, ôm lấy hai nam hài, dẫn đầu hướng ra ngoài .”

      Thẩm nhị thiếu phu nhân ngang qua Âu Dương, gật gật đầu: “Âu Dương đại phu, người cùng chúng ta chứ?”

      bên Tuyên công tử, Thẩm Cửu muốn tới, kéo Âu Dương vượt qua mặt Thẩm nhị công tử.

      Nhị thiếu phu nhân bước chậm lại, lạnh lùng hướng Yến di nương liếc mắt cái:

      “Ngươi tuy chỉ là di nương, cũng nên chú ý ngôn hành của mình chút, cần đánh mất mũi của gia. Gia mỗi tháng đưa bạc cho ngươi thiếu sao? Hay ngươi chưa thấy qua vài vật mới lạ? Trước mặt mọi người cùng nha đầu giành giật đồ, ngươi cảm thấy thẹn nhưng chúng ta thể chịu mất mặt thay ngươi.” xong cũng nhìn Oanh nhi, cất bước ra khỏi đình. Vương Yên Nhiên và Thủy U Hàn đương nhiên cũng cùng .

      Thủy U Hàn được vài bước, nhịn được quay đầu lại. Dưới ánh đèn sáng trưng, gương mặt Yến di nương đầy nước mắt, Khương Oanh gắt gao lôi kéo tay nàng, mà Yến nhi vẻ mặt mang đầy hận khí. Hoài Ngọc ra bất kỳ biểu tình gì, mà Tập Hương mặt mày hớn hở, những nữ tử khác cũng cười trộm.

      bao lâu, đoàn người đến tường thành phía Bắc, được binh sĩ dẫn lên thành. Nơi đó bày xong cái bàn, Tuyên công tử an bài mọi người ngồi xuống. Thủy U Hàn ngồi cùng Vương Yên Nhiên, tách xa chút với vợ chồng Thẩm nhị thiếu gia. Di nương của Thẩm nhị thiếu gia cũng có chỗ ngồi, nhưng chỉ có Hoài Ngọc cùng Tập Hương ngồi, thấy Yến di nương đâu.

      Thẩm nhị thiếu gia lộ vẻ mặt hỏi, có người trả lời: “Yến di nương vừa rồi cảm thấy thân thể được tốt, nên quay về biệt viện nghỉ ngơi trước. Bảo nô tỳ cần kinh động thiếu gia cùng thiếu phu nhân.”

      “Yến nhi tỷ tỷ càng ngày càng được chiều chuộng. Cả nhà cùng ra ngoài chơi, nàng lại mình vụng trộm trở về. Thế nhưng cũng biết đến cho thiếu phu nhân tiếng. Vừa rồi xem đèn, nàng so với chúng ta thích thú cũng kém.” chuyện là Tập Hương.

      Thẩm nhị thiếu phu nhân hừ tiếng. Thẩm nhị thiếu gia nghiêng qua liếc Tập Hương cái, Tập Hương cũng sợ hãi, phóng cái mĩ nhãn trở về, Thẩm nhị thiếu gia toét miệng cười.

      Cách giờ đốt lửa bắn pháo hoa còn chút thời gian, Tuyên công tử muốn giáo trường giám sát, liền dẫn theo vài người rồi rời .

      Thủy U Hàn yên lặng ngắm nhìn dòng người đỗ xô ngã tư đường. Chợt gnhe sau lưng có người chuyện.

      “Thủy phu nhân, nhìn cái gì mà chăm chú vậy, chỉ cho ta nhìn thử xem như thế nào?”
      Thủy U Hàn nhìn lại, nguyên lai là Tập Hương, dẫn theo hai tiểu nha đầu phía sau nàng. Thủy U Hàn mời Tập Hương cùng nhau xem cảnh đèn trong thành. Hai người khách sáo phen, Tập Hương liền hướng Đông nhi đứng bên người Thủy U Hàn : “Đây là nha đầu của Thủy tỷ tỷ sao, nha đầu thông minh người gặp người thích. Thủy tỷ tỷ cũng là người có điều kiện, biết Thủy tỷ tỷ có thể đem tiểu nha đầu này tặng ta?”

      Thủy U Hàn cười: “Di nương khen nhầm rồi. Đông nhi là nha đầu của Âu Dương phủ, hôm nay bên cạnh ta ít người, nên cố ý cho ta mượn. Nàng quả người rất được việc.”

      “Nga, ta còn muốn hỏi xin nàng ta từ Thủy phu nhân, xem ra là được.”

      Thủy U Hàn cười tủm tỉm: “Ta làm chủ được, sợ làm di nương thất vọng rồi.” Sau đó quay đầu với Đông nhi: “Đông nhi, Thẩm nhị thiếu phu nhân coi trọng ngươi, đây là phúc khí của ngươi.”

      Đông nhi chạy nhanh đến hướng Tập Hương hành lễ: “Đa tạ di nương cất nhắc ta, chỉ là phúc của ta quá mỏng. Toàn gia đều ở tại Âu Dương phủ, thể rời .”

      “Ngươi đừng vội, ngươi muốn ta còn có thể bức ngươi sao. Ngươi luôn ở Âu Dương phủ, Yến di nương cũng ở đó nhiều năm, như thế nào mà ngươi nhận ra tỷ muội các nàng?” Tập Hương tiến lên vài bước, hỏi.

      Đông nhi nhìn nhìn Thủy U Hàn, thấy nàng có ý tứ phản đối liền : “Hồi di nương, Yến di nương là người phú quý rồi, ta nào dám nhận thức. Về phần Khương nhị tiểu thư, thời điểm ở quý phủ cũng chỉ mới mười tuổi, tại trưởng thành, ta cũng dám nhận thức. Bất quá, nàng thế nhưng cũng nhớ thiếu gia nhà ta. Lúc ấy thiếu gia đem nàng xem như bảo bối, muốn cái gì là cấp cái đó. Có đôi khi nàng mất hứng, bắt thiếu gia ta cõng nàng hướng hoa viên chạy vòng vòng. Suốt ba năm trời, nàng ở độ tuổi khi đó cũng có nhiều việc nhớ, nhưng nàng thế mà chút cũng nhận ra thiếu gia nhà ta. Càng đáng giận hơn, ràng nhớ, nhưng vì muốn giật hoa đăng của chúng ta, còn gạt thiếu gia nàng nhớ .” Đông nhi càng càng giận.

      Thủy U Hàn ho khan tiếng, chuyển đổi đề tài, khen cách ăn mặc của Tập Hương. Đông nhi cũng phát mình nhiều, liền lui lại mấy bước, đến phía sau bên cạnh tiểu Hồng. Tập Hương thấy chủ tớ các nàng như thế cũng truy vấn, lại cùng Thủy U Hàn hàn huyên đôi ba câu, trở về ngồi phía sau Thẩm nhị thiếu gia.

      hồi sau, quảng trường phía bắc liên tục vang lên vài tiếng pháo mừng, kế tiếp chính là mảnh pháo hoa ngâp trời, đúng là:

      Nhân gian khéo nghệ đoạt thiên công, chế thuốc Nhiên Đăng thanh ban ngày đồng.

      Liễu Nhứ phi tàn phô trắng, hoa đào tan mất mãn giai hồng.

      Sau đêm lại trở mình tiêu tốn gấm, lo thất thần hướng đông gió.

      Pháo hoa bắn chừng nửa canh giờ, mọi người mới từ biệt tự mình về nhà. Ở trong xe ngựa, Thủy U Hàn hỏi Âu Dương: “Đại ca, hoa đăng kia là cái ban đầu muội muốn mua, nhưng sau đó bị kéo . Sau đó, Đông nhi thấy huynh cầm liền nhận định là mua cho muội. Lúc ấy nhiều người như vậy, nàng như thế nào cũng là nha đầu của mình, muội muốn vì người khác mà thương mặt mũi của nàng. Oanh nhi nương chỉ sợ là tức giận, biết có thể ghi hận đại ca . bằng, ngày mai muội để người ta mang hoa đăng đến cho nàng như thế nào?”

      Âu Dương nhìn Thủy U Hàn hỏi: “Sao vậy, tiểu Hàn thích cái hoa đăng kia?”

      “Thích, đúng là cái mà muội thích. Nhưng mà…., muội nghe các nàng từng ở lại nhà đại ca nhiều năm, đại ca đối đãi với các nàng tốt như vậy, muội sợ Oanh nhi ghi hận đại ca, làm đại ca thương tâm.”

      “Muội thích là tốt rồi. Muội nhìn hoa đăng kia rất lâu, huynh liền mua lại định tặng cho muội. Về phần Oanh nhi, nàng căn bản là nhớ được đại ca huynh đây, muốn đến thương tâm, cũng sớm thương tâm rồi.” Âu Dương giọng điệu bình thản, mặt có chút ảm đạm.

      Thủy U Hàn liếc nhìn, cười : “Đại ca, kỳ muội vừa rồi là dối.”
      Âu Dương kinh ngạc nhìn Thủy U Hàn.

      “Đại ca, muội chỉ muốn chứng thực hoa đăng này có phải là huynh mua cho muội . Nếu là huynh mua cho muội, mặc kệ ai muốn giành muội cũng cho. Cho nên, lúc nãy muội ngày mai đem tặng người khác….là lời dối.”

      Âu Dương thấy Thủy U Hàn bày ra vẻ mặt mưu được thực , đắc ý khoa trương tươi cười, cũng bị chọc cười theo.

      “Nếu có người đến giành, huynh cũng đáp ứng. Tiểu Hàn, về sau có gì phải cùng huynh , được ủy khuất chính mình.”

      Về đến nà, Thủy U Hàn đem hai ngọn hoa đăng mua được cho tiểu Hồng cùng Đông nhi, còn mang theo đồ trang điểm trong hộp thưởng cho Đông nhi, : “Ngươi theo ta được mấy ngày, ta cũng có cái gì cho ngươi. Cầm cái này, về sau cùng tiểu Hồng chăm chỉ làm việc, thời điểm nên thông minh phải thông minh chút, ta đối đãi với ngươi giống như tiểu Hồng.”

      Đông nhi thiên ân vạn tạ: “Ta theo phu nhân mặc dù thời gian ngắn, nhưng lại tiến bộ hơn rất nhiều so với trước kia bởi vì học hỏi được nhiều thứ. Sau này có việc gì phu nhân cứ việc sai bảo. Còn về chuyện hai tỷ muội kia, các nàng từ đến lớn ta đều nhìn trong mắt, các nàng rất có lương tâm. Trong phủ chúng ta ai là ghét nàng. Ta lúc nãy mở miệng là do nhất thời tức giận.”

      Lúc này đêm khuya, Thủy U Hàn liền vội vàng rửa mặt, đem đèn kéo quân mười hai cầm tinh treo tại đầu giường, chui vào trong chăn hồi liền chìm vào giấc ngủ.
      Last edited by a moderator: 21/5/15

    5. xuxubungbu

      xuxubungbu Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      57
      có bạn nào đọc truyện này rồi chưa...nam chính là ai vậy
      bornthisway011091Tuyết Liên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :