Yêu em nhé! Lão đại lạnh lùng! - Dương Trúc Linh [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Dương Trúc Linh

      Dương Trúc Linh New Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      20
      Chương 7: ” có việc gì mà ta làm được cả. Việc giết quá đơn giản đối với tôi “

      Tiếng lạnh lẽo ấy vụt qua tai Uyển Nhi làm sởn gai ốc và có cảm giác con ác thú ở đằng sau mình. giữ bình tĩnh và quay lại nở nụ cười làm lộ hàm răng trắng muốt của trong lúc này như thiên thần đây là chiêu Mỹ nhân kế mà học được nếu như Khẩm Thiên vô cảm trước phụ nữ giờ đây Khẩm Thiên bị hớp mất hồn vì nụ cười vừa rồi. Sau nụ cười hạ đường cong môi chút và giọng lạnh lùng:

      - ” Các muốn biết bản đồ đó tôi cất ở đâu sao? “

      Lạc Phong hiểu ý Khẩm Thiên và với Uyển Nhi với giọng nghiêm nghị lạnh lùng:

      - ” dám trước Lão đại. “

      nhanh chóng nhận ra được vấn đề và sợ ánh mắt lạnh lẽo kia đờ người trong vài giây và nhanh lấy lại tinh thần Uyển Nhi cố gắng giữ bình tĩnh hết mức có thể khi ánh mắt kia nhắm thẳng vào lúc này Uyển Nhi còn sợ đôi mắt kia hơn cả gặp thần chết và trả lời:

      - ” ra là vậy sao được rồi tôi nhận lỗi vậy mời lão đại ạ “

      Giọng của bây giờ nghe thấy chịu hãi quá đủ Khẩm Thiên đứng dậy tiến về phía cổng và dừng lại ở phía Uyển Nhi giọng lạnh lùng pha chút mùi thuốc súng:

      - ” muốn chết? nghe lời tôi chết dưới tay tôi. “

      Uyển Nhi nghe vậy liền kéo cổ áo xuống thầm vào tai Khẩm Thiên giọng nhàng lướt qua tai Khẩm Thiên khiến cho căn phòng lạnh lẽo bỗng có tia nắng yếu ớt chiếu vào:

      - ” Lão đại à giết tôi sau khi lấy được tấm bản đồ đó liệu đến nơi đó có còn sống ? “

      Khẩm Thiên nhìn với ánh mắt khing thường và với giọng lạnh lùng:

      - ” có việc gì mà ta làm được cả. Việc giết quá đơn giản đối với tôi. “

      xong để trả lời Khẩm Thiên quay người siết chặt eo và cùng ngồi vào xe. Ngũ Phong nhìn thấy cảnh tượng trước mắt tin nổi bất giác nhíu mày vì người phụ nữ nào được ngồi cùng xe với Khẩm Thiên ngay cả Lạc Phong cánh tay phải của Khẩm Thiên cũng được ngồi chung mà này lại được Khẩm Thiên ôm eo như vậy. Đối với hai hàng vệ sĩ đứng bên cạnh cũng như vậy họ nhìn trằm trằm vào Uyển Nhi và nhanh chóng thu hồi ánh mắt hiếu kì đó và cúi người cung kính. Uyển Nhi có cảm giác mọi ánh mắt dường như luôn liếc đến ánh mắt khó chịu liền nhận ra và đẩn người Khẩm Thiên ra. chưa kịp đẩn ra 1mm nào cánh tay sắt thép của siết lấy eo càng chặt hơn kèm theo là ánh mắt lạnh lẽo có thể làm đóng băng người trước mặt trong giây lát. Bắt gặp ánh mắt ấy Uyển Nhi ngước nhìn Khẩm Thiên đôi mắt long lanh như pha lê chiêu này mất rất nhiều công để học được nhưng dường như nó có tác dụng với Khẩm Thiên. thấy có cách nào lên ngoan ngoãn nghe theo bước vào xe. Hồng Phong ngồi vào trong xe từ lúc nào khi thấy cất giọng nghiêm nghị hỏi:

      - ” Nơi đó là nơi nào? “

      Uyển Nhi muốn làm mất thời gian và cũng suy nghĩ về câu của Khẩm Thiên nên trần trừ suy nghĩ trả lời ngay:

      - ” Sau khu vườn nhà họ Đỗ đến đó tôi vào lấy. “

      chưa xong chiếc xe được 120km về phía trước tin được vào mắt mình thốt nên những câu khen ngợi Hồng Phong quá mức quên mất giả bộ lạnh lùng:

      - ” đúng là giỏi đấy làm sao có thể nhanh thế chứ hôm nào có thời gian dảnh nhớ chỉ bảo cho tôi nhé tôi cảm ơn rất nhiều. “

      vừa vừa nhổm nên dựa vào ghế trước chỗ Hồng Phong lái xe. Câu của tuy có gì giả dối nhưng lộ mất rồi tính cách ngây thơ hơn lúc đầu quá nhiều. Khẩm Thiên nghỉ ngơi ở ghế sau bất giác nhíu chặt mày lại hiểu ý Hông Phong cất giọng lạnh lùng với :

      - ” Ngồi im nhiều chuyện “

      Uyển Nhi cũng nhận ra liền ngồi xuống bên cạnh Khẩm Thiên và biết mình bị lộ lên ngồi xuống và im phăng phắc mặt đờ ra cứ như sắp gặp phải Thần chết bằng.

      ---------------------------

      Trong phòng nghỉ ngơi của Lam gia giọng từ bên ngoài cửa vọng vào:

      - ” Thưa lão đại Khẩm gia đường đến nơi cất giữ bản đồ của viên ngọc ” Phục sinh vô vàn “ “

      Nghe thấy vậy Lam Thần lão đại của Lam gia quyền lực thua kém Khẩm gia cũng tìm kiếm viên ngọc khắp nơi khi thấy Khẩm gia hơn mình bước nên trả lời ngay và mang theo câu trả lời đó là nụ cười mị ghê rợn:

      - ” Nó ở đâu. “

      Thu Sinh nhanh chóng trả lời:

      - ” Thưa lão đại nó ở trong chiếc hòm được cất kĩ ở sau vườn nhà họ Đỗ “

      Lam Thần nở nụ cười man rợ chết chóc và đáp tiếng trả lời:

      - ” Chuẩn bị xe “


      Hết chương 7
      An Nhạc ThuầnThủy Ly thích bài này.

    2. Dương Trúc Linh

      Dương Trúc Linh New Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      20
      Chương 8: Đụng độ

      Hồng Phong cho chiếc xe dừng lại ở cửa nhà họ Đỗ. Khẩm Thiên mắt vẫn nhắm dựa vào ghế sau xe cất giọng lạnh lùng với Uyển Nhi:

      - ’’ Làm việc của ‘‘

      Uyển Nhi hưng phấn nghĩ rằng khi giao tấm bản đồ cho được giải thoát lại bị vụt tắt khi nghe giọng lạnh lùng của . Uyên Nhi trả lời mà nở cửa chạy thoắt vào trong, trong giây lát thấy nữa vì tốc đọ chạy của ai bằng. Còn Khẩm Thiên và Ngũ Phong ngồi trong phòng khách trống, bóng người. sàn nhà vẫn còn vài vệt máu sót lại cách đây ba ngày. Uyển Nhi nhanh chóng tìm thấy tấm bản đồ chạy đến chỗ Khẩm Thiên. Uyển Nhi hào hứng định ’’ khoe công chốn thoát ‘‘ Khẩm Thiên đứng phắt dậy cất giọng lạnh lùng làm như bị dội gáo nước đá vào đầu :

      - ’’ Xong việc về ‘‘

      Uyển Nhi cố kìm nén cảm xúc, nếu xảy ra sai suốt chỉ sợ tiếng sau còn nhìn thấy ánh mặt trời kia nữa và lằng lặng cầm tấm bản đồ chạy theo sau Khẩm Thiên. đến gần cửa biết Lam Thần đến từ khi nào bước vào ở đằng sau là vài tên mặc áo đen tuy làm người khác sợ cho lắm nhưng những tên áo đen đó toàn là cao thủ trong giới vệ sĩ hắc bang nhưng đấu với Ngũ Phong chúng chết chắc chứ chả gì đến Khẩm. Nhưng mục đích của Lam Thần phải đến đây để đấu tranh nên chỉ cần có vài tên như vậy là được với lại sức mạnh của Lam Thần cũng thể xem thường cũng là địch thủ duy nhất thế giới Khẩm Thiên. nhìn Khẩm Thiên và nở nụ cười mị ghê tởm. Uyển Nhi đứng bên cạnh Khẩm Thiên và nhìn chăm chú vào Lam Thần. cao khoảng 1m90, đôi mắt sắc bén giảo hoạt. khuôn lạnh lẽo của luôn suốt nụ cười chết chóc ghê tởm đó làm cho người đối diện thể chống chả dù chỉ bằng lời . Mái tóc chéo quá chân mày nàu đen ánh xanh biển làm cho chở nên huyền bí và quyến rũ trước mọi ánh mắt phụ nữ. Nhưng hứng thú với bất kì nào. Xung quanh người quần quận sát khí dày đặc.

      Lam Thân thấy Khẩm Thiên nghĩ mình đến chậm bước và tiến lại gần Khẩm hơn, Khẩm Thiên dừng lại và đưa mắt về phía Lam Thần. Lam Thần tiến lại gần Khẩm Thiên hơn đôi môi nhếch nên tạo thành đường cong hoàn mỹ và :

      - ’’ Tôi chậm bước hổ danh là Khẩm gia ‘‘

      Uyển Nhi cảm thấy dường như hai con dã thú chúa tể rừng xanh gặp nhau kiểu gì cũng xảy ra chiến tranh lớn nhất lịch sử hắc bang nên dám ở lại mà thẳng ra ngoài mà để ý đến nét mắt của ai. hôm nay ăn phải gan trời hay sao mà lại dám như vậy. Uyển Nhi đến gần chỗ Lam Thần bị chân của Lam Thần ngáng giữa chừng. Uyển Nhi để ý ngã nhào về phía trước Lam Thần túm lấy tay kéo về phía mình và ôm người hơi ngả về đằng sau đôi mắt sắc bén giảo hoạt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trong tay và nở nụ cười mị và :

      - ’’ xinh đẹp này là ai đây? lẽ… ‘‘

      Uyển Nhi đứng dậy đẩn Lam Thần ra trừng mắt định nhanh cánh tay rắn chắc siết chặt eo kéo lại. Khẩm Thiên cất giọng lạnh lùng đôi mắt lạnh lẽo hướng thẳng vào Lam Thần :

      - ’’ Là người của tôi. ‘‘

      Uyển Nhi thể làm gì với cánh tay rắn chắc siết chặt eo mình, Uyển Nhi chỉ biết nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo của Khẩm Thiên. Khẩm Thiên chớp đôi mắt lạnh lẽo tuy gì nhưng Uyển Nhi ngầm hiểu ý Khẩm Thiên. Lam Thần có chút ngạc nhiên vì từ xưa đến nay Khẩm Thiên được mệnh danh là ’’ Mặt lạnh Tu La ‘‘ người lạnh lùng, vô cảm gét phụ nữ nhưng hôm nay bên cạnh người phụ nữ xinh đẹp mê hồn biết chọn người. Lam Thần cười nhếch mép và với giọng châm biếm :

      - ’’ vậy sao ? thể tin được. ‘‘

      Vừa Lam Thần vừa đưa mắt sang Uyển Nhi, Uyển Nhi chút run sợ nhìn thẳng vào ánh mắt kia, tay vòng qua eo rắn chắc của Khẩm Thiên và hất cằm với Lam Thần :

      - ’’ Đúng tôi là người của Khẩm tìn cũng vậy thôi ‘‘

      Uyển Nhi dường như biết vai vế của Lam Thần trong giới hắc bang nên suy nghĩ đến kết cục. Lam Thần hơi ngạc nhiên về câu trả lời hống hách của . Lam Thần nhìn Uyển Nhi với ánh mắt tò mò, thú vị vì chưa người phụ nữ nào dám trả lời vô lễ với như Uyển Nhi. Lam Thần nhìn bé kia hất cằm về phía mình và với giọng cười cợt giả tạo :

      - ’’ Vậy sao, có muốn làm người của… ‘‘

      Chưa hết câu Uyển Nhi chặn họng Lam Thần lại trả lời lưu loát :

      - ’’ Của gì chứ, tôi là người của Khẩm. ‘‘

      Câu của Uyển Nhi khiến cho mọi ánh mắt nhìn về phía khi lời của Lam Thần bị chặn chưa ai dám làm như thế vậy mà … Khẩm Thiên thay đổi sắc mặt nhíu chặt mày siết chặt eo hơn làm hơi đau chút. Lam Thần gần như trở nên phẫn nộ nhưng chả ai biết ngoài Khẩm Thiên vì che dấu phẫn lộ đó cách kín đáo sau nụ cười mị man rợ chết người. Còn Uyển Nhi nghĩ rằng hành động của đáng khen và được Khẩm Thiên thả tự do sớm hơn nhưng nhầm rồi. Khẩm Thiên cất giọng lạnh lùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn thấy đáy hướng thẳng vào Lam Thần :

      - ’’ thôi ‘‘

      xong Khẩm Thiên thèm để ý đến thái độ của Lam Thần mà ôm eo Uyển Nhi thẳng ra xe. Lam Thần cảm thấy Khẩm Thiên coi trọng ra gì đút tay vào túi quần và cất giọng khinh bỉ và ghê rợn :

      - ’’ chả coi tôi ra gì ‘‘

      Câu dường như cản chở được bước của Khẩm Thiên, Khẩm Thiên cứ như vậy ôm Uyển Nhi ngồi vào xe. Lam Thần nở nụ cười mị sát khí lồng lộng có mùi thuốc súng nồng nặc quay người và cất giọng lạnh lùng và nụ cười cũng dập tắt theo :

      - ’’ Về ‘‘


      Hết chương 8
      An Nhạc Thuần thích bài này.

    3. Dương Trúc Linh

      Dương Trúc Linh New Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      20
      Chương 9 : Ngủ chung với gián (1)

      Ở trong xe Uyển Nhi bĩu môi gãi đầu quay ngoắt sang bên Khẩm Thiên ngồi, Uyển Nhi ngồi sát gần Khẩm Thiên ngước đôi mắt tròn to long lanh nước mắt lưng tròng nhìn Khẩm Thiên vì học được rất nhiều chiêu quyến rũ đàn ông từ giọt nước mắt nên nước mắt giả tạo lúc nào cũng có. Uyển Nhi cất giọng ngọt như mật và dịu dàng :

      - ’’ Lão đại à tôi làm xong việc rồi vậy tôi được giải thoát chưa ạ ‘‘

      Khẩm Thiên quay sang phía Uyển Nhi thấy làm hành động quá dễ thương nhưng Khẩm Thiên nhận ra đóng phim nên cách này của chả có tác dụng quyến rũ Khẩm Thiên. Khẩm Thiên gì ngước về phía trước và nhắm mắt nghỉ ngơi, đôi mày nhíu lại. Uyển Nhi thấy biểu như vậy dám hỏi thêm rồi nhảy trổm nên phía ghế Hồng Phong ngồi và hỏi :

      - ’’ Chúng ta đâu vậy ? ‘‘

      Hồng Phong trả lời cách lạnh lùng :

      - ’’ Về nhà lão đại ‘‘

      Uyển Nhi nhíu mày nhìn chằm chằm vào Hồng Phong ánh mắt ngỡ ngàng và đáp lại với vẻ đầy ngạc nhiên :

      - ’’ Về nhà lão đại ? ‘‘

      - ’’ Chả phải tôi xong việc rồi sao ? ‘‘

      Hồng Phong gì thêm mà tập trung vào lái xe. Uyển Nhi quay người lại về phía Khẩm Thiên thấy đôi mày của Khẩm Nhíu chặt lại vẻ tức giận. Uyển Nhi thỏ thẻ cười cười :

      - ’’ À sao về nhà lão đại… cũng tốt thôi. ‘‘

      Nghe được lời của đôi mày của Khẩm Thiên mới lỏng ra đôi chút. Hồng Phong thấy vậy liền với giọng lạnh lùng câu mang theo chút dọa dẫm :

      - ’’ được làm phiền lão đại khi trong thời gian nghỉ ngơi. ‘‘

      Uyển Nhi nghe vậy dám thêm lời nào và ngồi dịch ra chút dám làm phiền. đường Uyển Nhi chán nản vì có việc gì cho làm cũng có ai chuyện cùng nhìn ngang nhing dọc chỉ thấy hai khuôn mặt lãnh lẽo để ý tới mình, Uyển Nhi thiếp lúc nào khong hay. Hồng Phong lái xe gần đến nơi dẽ bất chợp có chiếc xe bị hỏng ở bên phía bên đường. Theo phản xạ như bình thường khi xe đến đây Hồng Phong dảm tốc độ như thường là mấy nên chú ý đến chiếc xe đó nên khiến xe nghiêng hẳn sang bên làm cho Uyển Nhi ngã nhào về phía Khẩm Thiên. Khẩm Thiên tuy nhắm mắt nhưng khong hề ngủ chút nào trong đầu luôn ý nghĩ cảnh giác. Khẩm Thiên nhanh chóng quay người ra đỡ . Đầu Uyển Nhi được Khẩm Thiên đặt bờ vai rắn chắc của . Uyển Nhi có tật rất xấu khi ngủ say kể cả sấm đánh bên tai hay động đất lũ lụt cũng thể làm phiền giấc ngủ của cho nên có va đập như vậy cũng thể làm thức giấc nhưng chỗ ngủ phải thoải mái. Khẩm Thiên cất giọng lạnh lùng mang theo chút sát khí hai mày nhíu chặt hơn hỏi Hồng Phong :

      - ’’ Có chuyện gì ? ‘‘

      Hồng Phong lấy lại thăng bằng và trả lời Khẩm Thiên cách nghiêm túc :

      - ’’ Thưa lão đại vì chú ý phía trước nên tránh kịp. ‘‘

      Bởi lẽ Hồng Phong chăm chú nhìn Uyển Nhi qua kính chiếu hậu vì sợ làm cho Khẩm Thiên nổi giận nên chú ý đến phía trước. Khẩm Thiên thêm hait ay bắt chéo đôi mắt lạnh lẽo nhăm lại. Gác bờ vai rắn chắn của Khẩm Thiên lúc Uyển Nhi cảm thấy mỏi cổ và nhấc đầu khỏi bờ vai của Khẩm Thiên và dựa vào đằng sau.

      ---------------------------------------

      Về đến nơi Lam Thần từ nơi gửi xe vào phòng nghỉ ngơi vẻ mặt khác là mấy, Thu Sinh bước vào phòng và tiến đến gần Lam Thần, ngồi chiếc ghế tựa hai tay bắt chéo đầu ngả về đằng sau mắt nhắm. Thu Sinh cất giọng vời Lam Thần :

      - ’’ Lão đại bây giờ chúng ta phải làm gì ? ‘‘

      Lam Thần trả lời lúc rồi cất giọng lạnh lùng :

      - ’’ Mời Lục gia đến đây ‘‘

      Thu Sinh nghe xong hiểu ý liền sải bước dài ra phía ngoài với tên canh gác. Sau 10 phút Lục Hoan có mặt tại phòng của Lam Thần. Lục Hoan là lão đại của Lục gia thế lực rất thể so với Lam gia tuy vậy nhưng Lục Hoan lại có bọ óc thông minh suốt chúng buôn bán vũ khí nổi tiếng ở Đông Nam Á những tay buôn qua lãnh thổ của phải cống lạp cho nửa số lô vũ khí gọi là lệ phí qua đường. Lục Hoan được như ngày hôm nay cũng là nhờ tay của Lam Thần lâng đỡ dạy bảo.

      Nên khi nghe tin Lam Thần cần gặp mình Lục Hoan tức tốc bay sang ngay. Lục Hoan xuống khỏi xe ô tô vội ngay vào phía phòng Lam Thần nghỉ ngơi. Lục Hoan tiến vào giữa phòng và cất giọng vui mừng nhưng thể thiếu vẻ lạnh lùng bá đạo xung quanh :

      - ’’ Lão Lam có gì dạy bảo mà phải gọi đến Lục ạ ‘‘

      Lam Thần quay lại nhìn thẳng vào Lục Hoan Thu Sinh nhanh chóng kéo ghế và mời Lục Hoan ngồi :

      - ’’ Mời Lão Lục ngồi ‘‘

      Lục Hoan ngồi xuống và hỏi Lam Thần :

      - ’’ Lão Lam chẳng lẽ vị trí viên ngọc được tìm thấy ? Nó ở đâu vậy ? ‘‘


      Hết chương 9
      An Nhạc Thuần thích bài này.

    4. Dương Trúc Linh

      Dương Trúc Linh New Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      20
      Chương 10 : Ngủ chung với gián (2)

      Lam Thần ngồi dựa vào ghế và với giọng lạnh lùng :

      - ’’ ở trong tay Khẩm Gia. ‘‘

      Lục Hoan ngây người trong giây lát và ngồi dựa vào ghế hai tay bắt chéo nở nụ cười mị nhưng ghê tởm như Lam Thần và cất giọng :

      - ’’ Vậy sao ! Lại có trò vui rồi ! ‘‘

      nhổm dậy mở to mắt nhìn chằm chằm vào Lam Thần và tiếp :

      - ’’ Lão Lam à trò này vui đấy có cần tập đoàn như tôi giúp sức ạ ‘‘

      Lam Thần cười nhếch mép và với giọng kinh bỉ ghê tởm :

      - ’’ Lục Gia à ngươi nghĩ ta đủ sức mà cần đến ngươi sao suy nghĩ câu của mình cho cẩn thận cậu nên nhớ cậu có gia tài ngày hôm nay là nhờ có tôi. ‘‘

      Lam Thần đứng phắt dạy quay người về phía sau đút tay vào túi quần và ngửng đầu nhìn ra phía bầu trời xanh trong đột nhiên có vài bóng mây đen nổi dậy lúc nào và với giọng cảnh báo và có chút pha mùi thuốc súng :

      - ’’ Tôi có thể cho cậu nên tận trời cao nhưng cũng có thể cho cậu xuống đáy phủ cậu nên nhớ điều như vậy. ‘‘

      Nghe vậy Lục Hoan trả lời ngay :

      - ’’ Lão Lam à có cần nghiêm túc vậy chỉ là vài lời có chút lễ phép chút thôi mà có cần phải vậy dù sao chúng ta cũng thời cùng nhau ra trận mà ‘‘

      Lam Thần nghe xong nhếch mép và ’’ Hư ‘‘ cái và với giọng lạnh lùng và bội bạc :

      - ’’ Đối với tôi quá khứ dĩ vẵng cái gì cần nhớ nhớ cần bỏ , tại là mãi mãi. Mục đích tôi gọi cậu đến đây chỉ có .‘‘

      Lục Hoan bất ngờ vì câu trả lời của Lam Thần sau đó bỏ câu trả lời đó vào góc ngay lập tức và vào vấn đề chính Lục Hoan trả lời :

      - ’’ Vậy mục đích Lão Lam gọi tôi đến đây có việc gì quan trọng . ‘‘

      Lam Thần quay người lại về phía Lục Hoan và :

      - ’’ Ta nghĩ rằng người là người thông minh khi đến đây phải nghĩ ra nó là gì chứ. ‘‘

      Lục Hoan ngồi xuống và :

      - ’’ Chẳng lẽ có người thứ 3 xen vào việc của Lam Gia và Khẩm Gia sao ? Ai mà lại có gan lớn như vậy ? ‘‘

      Lam Thần nhếch mép như muốn gia hiệu Lục Hoan cần hỏi cũng biết và :

      - ’’ Người đó biết cách đến cất ngọc sao ? Vậy Lão Lam muốn tôi giành lại người đó để có thể đến nơi thuận lợi hơn sao ? Được vậy đó là ai ? ‘‘

      Thu Sinh đứng bên cạnh nghe cuộc chuyện và hơi bất ngờ vì trong lúc ở nhà họ Đỗ có ai khả nghi chẳng lẽ lại là ta

      Lam Thần cầm trong tay quả cầu thủy tinh và ngắm nghía rồi với giọng khen thưởng :

      - ’’ hổ danh thông minh suốt chúng chưa câu gì mà hiểu. Cậu nhận lời giúp ta vậy ta ta tên Đỗ Uyển Nhi 18 tuổi người của nhà họ Đỗ. ‘‘

      Lục Hoan khỏi ngạc nhiên và hỏi lại Lam Thần :

      - ’’ Là phụ nữ sao. ‘‘

      Thu Sinh bây giờ mới sát thực ý nghĩ của mình là đúng Khẩm Thiên người từ xưa đến nay mặt nổi tiếng ’’ Mặt lạnh Tu La ‘‘ thích phụ nữ vậy mà bây giờ lại cùng người phụ nữ nên tránh khỏi suy nghĩ của Lam Thần về là người phải quan trọng trong chuyến với được Khẩm Thiên để lại gần chút và với tính cách của ta tránh khỏi có số người muốn tìm hiểu.

      Lam Thần đưa mắt sang phía Lục Hoan và với giọng chắc như đinh đóng cột :

      - ’’ Đúng vậy nhưng phải có viên ngọc bằng mọi giá. ‘‘

      Lục Hoan quay sang phía ánh mắt giảo hoạt, mị nhìn mình và cất giọng có chút tò mò :

      - ’’ Lão Lam à viên ngọc đó dùng để hồi sinh người tạ thế chẳng lẽ trong Lam Gia lại có người tạ thế mà lại được quan tâm của Lão Lam sao, là chuyện khó tin người đó chắc phải có phúc lớn. ‘‘

      xong Lục Hoan nhếch mép cái và im lặng vẻ mặt im lìm lạnh lùng đáng sợ. Lam Thần đẩn bàn cho người ngả về phía sau đôi chân dài bắt chéo, hai tay khoanh trức ngực và cất giọng lạnh lùng, mị ghê tởm :

      - ’’ Người chết quan trọng, quan trọng là quyền lực ‘‘

      Cách đây lâu khi biết viên ngọc có thể hồi sinh người tạ thế nên các tổng tài lớn và đổ sô tìm và nghe tin mất tích nên ai tìm được là người quyền lực nhất hành tinh.

      Lam Thần xong Thu Sinh hiểu ý và giải thích cho Lục Hoan :

      - ’’ Ngọc ’’ Phục sinh vô vàn ‘‘ những cứu được người tạ thế mà còn khẳng định quyền lực cao thấp của Lam gia hoặc Khẩm Gia. ‘‘

      ------------------------------------

      Chiếc xe dừng lại ở tòa nhà biệt thự đẹp lộng lẫy của Khẩm Gia. Uyển Nhi ngủ say sưa trong xe ô tô đột nhiên cảm thấy hai tay của mình đau nhói như bị thanh thép ghì chặt vào tay mình vậy. Uyển Nhi nheo mày và mở mắt thấy ánh mắt lạnh lẽo sâu thẳm của Khẩm Thiên trước mắt tay nuốt gọn đôi bàn tay trắng hồng nhắn của . Uyển Nhi bất giác mở to đôi mắt tròn xoe ngây thơ, kiên định long lanh như hồ nước của mình nhìn vào Khẩm Thiên. để cho Uyển Nhi hỏi lời Khẩm Thiên cất giọng lạnh lùng vô tâm :

      - ’’ Đến nơi rồi . ‘‘

      Uyển Nhi nhìn Khẩm Thiên và :


      Hết chương 10

    5. Dương Trúc Linh

      Dương Trúc Linh New Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      20
      Chương 11 : Ngủ chung với gián (3)

      - ’’ Đánh thức có cần phải làm đau người khác thế ? ‘‘

      Vừa Uyển Nhi vừa nhìn xuống tay mình Hồng Phong ngồi trước xe nhìn qua kính chiếu hậu và lời cảnh cáo với Uyển Nhi :

      - ’’ Nghe tính ham ngủ của gọi dậy khó hơn nên trời nên lão đại phải dùng biện pháp mạnh với may mà tỉnh lại ……. ‘‘

      Uyển Nhi nghe xong dám gì và cũng biết tính mê ngủ của mình phải gọi dậy bằng cách ’’ lạ ‘‘ với làm thức dậy được. dám cãi lại mà phụng phịu, nước mắt lưng tròng nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo thấu xương trước mặt và :

      - ’’ Thiên à lần sau gọi tôi dậy bằng cách khác được ? ‘‘

      Câu ngọt như mật lướt qua tai của Khẩm Thiên làm cho tảng băng lạnh giá như được tia nắng yếu ớt chiếu vào. Đây là lần đầu tiên Khẩm Thiên có cảm giác này có chút kì lạ và ấm lòng.

      Câu vừa dứt đôi môi bạc quyến rũ của Khẩm Thiên phủ nên đôi môi hồng phấn của Uyển Nhi. Nụ hôn quá bất ngờ làm cho Uyển Nhi đờ người trong giây lát và đẩn người Khẩm Thiên và mở to đôi mắt to tròn long lanh giọt nước mắt theo kế hoạch của tuân ra giọt lệ đó đẹp. Uyển Nhi mấp máy môi rất dễ thương và chút tủi thân giọng này để dành và muốn lập kỉ lục với bất kỳ ai nhưng giờ khác rồi nghĩ là biến thái :

      - ’’ cướp mất nụ hôn đầu…. ‘‘

      để Uyển Nhi hết câu Khẩm Thiên giơ bàn tay thô ráp nên lâu giọt nước mắt giả tạo đó và với giọng lạnh lùng :

      - ’’ Em thích tôi gọi em dậy bằng cách đó sao ? ‘‘

      Uyển Nhi thu lại ánh mắt dễ thương đó và hôn lại vào đôi môi bạc kia và :

      - ’’ Lão đại đúng là đồ tôi nhưng Uyển Nhi này sợ đâu ‘‘

      xong nở nụ cười xinh đẹp quyến rũ lúc này xinh như thiên thần đôi môi sắc phấn hoa đào cong lên tạo thành đường đẹp hoàn mĩ. Nụ cười có thể làm trái tim bất cứ đàn ông não cũng phải nhói tim nhưng nụ cười này có tác dụng với Khẩm Thiên. Khẩm Thiên trả lời với giọng lạnh lẽo và vô cảm có chút tức giận :

      - ’’ Tùy ‘‘

      xong Khẩm Thiên ôm eo Uyển Nhi bước ra khỏi xe, vào đến nơi tên vệ sĩ đứng ngay cửa dẫn vào căn phòng đẹp lộng lẫy, căn phòng được tranh trí theo phong cách cổ điển và đầy uy nghiêm giữa phòng là chiếc giường lướn cách chiếc giường 2m là tấm rèm rộng màu vàng trắng tre ánh nắng bên ngoài chiếu vào qua lớp kính dày 0.5mili. Cách đó xa là chiếc bàn và chiếc ghế bóng loáng chiếc ghế được bọc vàng bên ngoài và có lớp sopa mặt ghế . Mọi đồ đạc trong phòng đều xếp ngay ngắn theo nối kĩ càng. Uyển Nhi ngỡ ngàng tin vào mắt mình và ngãi đầu suy nghĩ người làm ở trong gia tộc Khẩm Thiên lại được ở trong căn phòng đẹp thế này sao lạ .

      Lúc về đến nơi cũng chập choạng tối Uyển Nhi vừa tắm xong tìm trong tủ quần áo ở góc phòng mở ra toàn đồ con trai và mùi hương trong tủ quần áo tỏa ra thoang thoảng, mùi hương nhàng thanh thoát quyến rủ dường như mùi hương này mới được ngửi lần đầu tiên nó hớp lấy trí óc trong chốc lát. suy nghĩ nhiều về mấy bộ quần áo đó mà lấy đại chiếc áo trắng to của đàn ông và khoác lên người. Uyển Nhi sấy tóc có tiếng gõ cửa và giọng lạnh lùng vọng tới :

      - ’’ Tắm xong vào phòng bếp ăn tối nhanh chỉ có 2 phút để xuống. ‘‘

      Uyển Nhi nghe vậy bụng tự nhiên phát tiếng suy nghĩ gì nhiều mà cất máy sấy và sửa sang lại mái tóc đôi môi cong lên và thầm :

      - ’’ Tên này nghĩ mình chậm chạp thế sao mà tận 2 phút chứ rốt lát … hư ‘‘

      Sửa sang mái tóc xong Uyển Nhi chạy như bay về phía cửa phòng và nhạy sập sập vừa chạy vừa hỏi mấy tên vệ sĩ. Bây giờ mới hiểu cho 2 phút để làm gì quả thực nhà Khẩm Gia quá lớn tốc độ nhanh nhẹn của nếu như biết đường khéo vài tiếng đồng hồ cũng chưa tới được phòng bếp. Uyển Nhi vừa chạy vừa chửi thầm :

      - ’’ Đúng là đồ độc ác tới giờ ăn mà cũng yên mấy tên vệ sĩ chỉ đường biết có chỉ đúng vòng vòng từ nãy giờ vẫn chưa tới. ‘‘

      Trong phòng bếp thời gian của cũng hết Khẩm Thiên hề có động tĩnh gì . Lạc Phong hề có ý chờ đợi cất giọng lạnh lùng với hai tên vệ sĩ đứng ngoài :

      - ’’ Đóng cửa. ‘‘

      Theo quy tắc trong Khẩm Gia thời gian là quy tắc quan trọng nhất những phòng chính trị, phòng dành cho vệ sĩ,… đều phải theo quy định dõ dàng nếu muộn đứng ngoài ngoại trừ phòng bếp.

      Nửa tiếng sau Uyển Nhi mới tìm thấy phòng ăn vừa bước đến cửa Khẩm Thiên và Ngũ Phong bước ra. Khẩm Thiên bước ra khỏi của cất giọng lạnh lùng hề suy nghĩ đến ai đó :

      - ’’ Đổ hết ‘‘

      Mấy phụ bếp cúi đầu nhanh chóng dọn hết bàn còn cái gì. Uyển Nhi đứng ngây người và chút mệt mỏi vì từ sáng đến giờ chưa được miếng cơm vào bụng mà lại đối xử với như vậy bất công. Uyển Nhi tức tối làm gì được siết chặt bàn tay và nuốt cơn giận vào trong và giận dữ bước dài về phía Lạc Phong và huých vai vào cánh tay của Lạc Phong và vội về phía trước. Lúc này cả nhóm Ngũ Phong và Khẩm Thiên với biết chỉ mặc người chiếc áo trắng to của Khẩm Thiên. Khẩm Thiên nhìn trằm trằm về phía Uyển Nhi và cất giọng lạnh lùng và có chút tức giận :

      - ’’ Đứng lại ‘‘

      hiểu tại sao Khẩm Thiên lại có cảm giác khó chịu khi ăn mặc như vậy ra ngoài. Uyển Nhi lần này tức giận nên bỏ ngoài tai câu của Khẩm Thiên mà cứ thế . Khẩm Thiên nhíu mày sải bước dài về phía Uyển Nhi và bế bổng lên với thân hình nhắn của đối với khẩm Thiên là quá đỗi dễ dàng. Uyển Nhi hề dãy dũa như bao khác mà trừng mắt nhìn trằm trằm vào khuôn mặt lạnh lẽo của Khẩm Thiên mà cắn chặt môi. Khẩm Thiên vừa vừa cất giọng lạnh lùng với có chút cảnh cáo :

      - ’’ Lần sau ăn mặc như vậy chỉ khi có mình tôi với được mặc. ‘‘


      Hết chương 11

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :