1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Yêu - Thiên Thảo (9C - HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cừu còi xấu tính

      Cừu còi xấu tính Active Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      236
      Chương 8.4
      Sau khi bị Trương Tiểu Mẫn càm ràm vô số lần, Vương Kỷ Hoa rốt cuộc quyết định rời khỏi hòn đảo, trở lại thành phố từng sống. Dĩ nhiên, Đỗ Quân Điển cũng phải đóng gói hành lí cùng . (nghe như vịt con theo mẹ ớ ^^) Dù sao với Đỗ Quân Điển cũng vấn đề gì, công việc của , ở đâu cũng có thể làm được. tại, phỏng đoán nếu nơi Vương Kỷ Hoa là địa ngục, cũng do dự đuổi theo.

      Đương nhiên, nơi phải địa ngục gì cả, mà là nhà trọ của . Nhưng ngay khi mở cửa, Vương Kỷ Hoa hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Căn phòng lộn xộn, quả thực giống như bị bão quét qua, ngăn kéo, ga giường, ngăn tủ… Phàm là nơi có thể tìm kiếm được, toàn bộ đều bị ai đó lục rối tinh rối mù.

      phải chứ…” Vương Kỷ Hoa kinh ngạc há to miệng.

      Đỗ Quân Điển cau mày lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn mọi thứ trong phòng, “Kỷ Kỷ, em đắc tội với ai sao?”

      “Chắc là… .” , tầm mắt ngó ngó , nếu như đắc tội ai biết có tính ? Giống như đọc được suy nghĩ của , mặt khỏi có chút ửng đỏ.

      “Tóm lại, nơi này thể ở được nữa!” Đỗ Quân Điển quay đầu, kết luận.

      “Vì sao?”

      “Quá nguy hiểm, thể bỏ mặc em ở nơi rất có thể có người đột nhập.”

      “Nhưng em ở đâu?”

      “Đến biệt thự của .” ( giàu quá ha *mắt long lanh*) kéo hành lí của , thẳng ra ngoài.

      ở đây cũng có biệt thự?” TMD, phải chứ, biết có tiền, cũng biết nhà có rất nhiều tiền, nhưng là… Chẳng lẽ người có tiền đều thích ở mỗi nơi mua biệt thự chứ?

      “Ừ.” gật đầu, đồng thời lấy di động, bấm số, “Hàng Trác sao? Đúng vậy, là tớ, tớ muốn cậu điều tra ngay lập tức là ai đột nhập nhà trọ của Kỷ Kỷ… Đúng vậy, tớ vừa rời khỏi đó, tớ muốn biết đến tột cùng đối phương có mục đích gì? Còn nữa, lập tức cử hai nhóm vệ sĩ tới đây, ngày đêm thay phiên theo dõi nhà trọ… Tốt, còn lại cậu tự an bài.” Đỗ Quân Điển hồi trong điện thoại, Vương Kỷ Hoa ở bên trợn mắt há mồm.

      Này… Tựa hồ là người chưa hề gặp, “bày mưu tính kế” bốn chữ này, thoáng ra trong đầu . Trời ơi, nghĩ gì vậy? Bất quá, tại, toàn thân tản ra hơi thở đàn ông thành thục, ánh mắt kiên định, cách chuyện lưu loát, khiến người ta có cảm giác an toàn có thể tin cậy. trưởng thành. (chị thừa :v í thừa tuổi trưởng thành rồi í) Trước kia luôn là bảo vệ , nhưng lúc này đây, lại có cảm giác được bảo vệ.

      Đỗ Quân Điển kết thúc cuộc gọi, liền bắt gặp người bên cạnh ngây ngốc ngắm mình. “Sao vậy? Kỷ Kỷ!” hỏi.

      “Em phát … là người đàn ông thành thục.” nghiêng đầu, nhìn sau khi nghe , vẻ mặt nhịn được run rẩy, khỏi phá lên cười.

      “Kỷ Kỷ!” lườm cái, “Đừng có coi như trẻ con, bây giờ , là người trưởng thành rồi!”

      “Tốt, tốt, em biết rồi! Bây giờ em, đem trở thành người để đánh giá!” Mặt đỏ lên, sau đó dưới cái nhìn chăm chú của , càng ngày càng đỏ… Cho đến khi, hai bên tai cũng trở nên đỏ hồng. Đáng tiếc người gây ra họa còn ngại đủ, nhón chân lên, tiến đến bên tai , vuốt lỗ tai đo nhiệt độ.

      “Kỷ Kỷ…” Đỗ Quân Điển thể làm gì la lên.

      “Quân Điển, đáng , làm sao bây giờ? Em muốn hôn .”

      “A?”

      đợi kịp phản ứng, tiến đến, hôn lên đôi môi mềm mại của . nhàng hôn, lại từ từ ngừng sâu hơn. Tư vị tốt! Vương Kỷ Hoa thầm nghĩ, đột nhiên nghĩ đến chuyện, “Đúng rồi, nếu em cùng ở trong biệt thự, chúng ta phải là sống chung sao?”

      “…” Được rồi, nam nữ chưa lập gia đình ở cùng nhà, tạm thời coi như ở chung .
      “Cái gì, cậu cùng CRAZY sống chung?” Trương Tiểu Mẫn tròng mắt lồi ra, lượng đề cao N độ.

      “Xin cậu, cậu có cần dùng biểu khoa trương vậy ?” Vương Kỷ Hoa đầu đầy hắc tuyến.

      “Ai bảo cậu gần đây luôn làm ra những chuyện tưởng.” Ngay sau chuyện tình xuyên , tại là sống chung, “Đúng rồi, cậu có biết tại sao phòng trọ lại bị lật tung lên ?”

      “Suy đoán là có người lẻn vào lấy trộm gì đó, nên mới lật tung lên như vậy, nhưng tớ kiểm tra, phát mất gì.” Cũng vì vậy, làm người ta càng cảm thấy kì quái. Ăn trộm vào phòng, ràng lấy đồ đạc, chỉ là thừa hơi dư sức đem phòng trọ của lật ngược đáy lên trời.

      đúng là chuyện kì quái.” Trương Tiểu Mẫn lẩm bẩm, “Vậy cậu cùng CRAZY sống chung như thế nào?”

      “Ngô… Phải như thế nào đây, tóm lại, rất tự nhiên.”

      “Tự nhiên?” tính từ kì quái.

      “Tớ với cậu, trước kia mỗi khi ngủ tớ đều xuyên , trong thời đó tớ và ấy luôn ở cùng nhau. Cho nên tại giống như quay lại lúc đó, cảm thấy sống chung như vậy, rất tự nhiên .”

      “Chẳng lẽ xa nhau nhiều năm như vậy, có ngăn cách sao?”

      “Đối với tớ mà , chẳng qua là xa nhau mấy tháng, về phần Quân Điển … tựa hồ là có.” Vương Kỷ Hoa ngượng ngùng cười tiếng, phải là căn bản có mới đúng. Mỗi lúc trời tối, nên giống như trước kia ôm ngủ, nếu để cho cha mẹ bảo thủ biết được, phải ra thành nhiều mảnh sao.

      “Cậu xác định cậu ấy?” Trương Tiểu Mẫn nghiêm túc hỏi.

      “Ừ, xác định.” Vương Kỷ Hoa rất bằng lòng gật đầu, “Tớ chưa từng quyết tâm như vậy.”

      “Như vậy, tớ chúc cậu hạnh phúc!” Thân là bạn tốt của , tặng lời chúc phúc từ đáy lòng mình.

      “Cảm ơn cậu!” tin tưởng, nhất định rất hạnh phúc.

    2. Cừu còi xấu tính

      Cừu còi xấu tính Active Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      236
      CHƯƠNG 9.1: KẾT CỤC HẠNH PHÚC

      Liễu Ái thể tưởng tượng được, người đàn ông , lại có thể thay đổi nhanh như vậy. mặt chứa đựng nhu hòa, tung bay, buông lỏng, làm cho hoảng hốt là trở lại người thanh niên mười mấy năm trước, người từng .

      thay đổi, là vì ta sao? Người con tên là Vương Kỷ Hoa? Vừa nghĩ tới đây, sắc mặt Liễu Ái khỏi u. ở bên nhiều năm như vậy, tại sao có thể dễ dàng thay đổi vì người con khác?

      “Liễu tiểu thư, tìm tôi có việc?” Giọng Đỗ Quân Điển lạnh nhạt, làm cho Liễu Ái thân tể cứng đờ.

      “Em tới, chỉ là muốn hỏi câu.” mở miệng .

      “Cứ .” Nah nhìn qua ta, này, là người vô tội bị lôi kéo vào thế giới của và Kỷ Kỷ, nếu như năm đó, vì sợ đơn mà quen ta, như vậy mọi chuyện khác sao?

      ấy sao?” muốn hỏi, chỉ có chuyện này, ràng tự mình nên chết tâm, nhưng nghe được đáp án chính xác, vẫn như cũ cam lòng. Đúng vậy… cam lòng! Năm đó, ràng cũng có thể che chở đầy đủ, ôn nhu với như vậy, trìu mến như vậy, cũng có thể tỉ mỉ chăm sóc !

      “Rất .” Đỗ Quân Điển bình tĩnh .

      Liễu Ái vẻ mặt trở nên kích động, “Vậy còn nỗi hận của ?”

      còn.” Tay xoa lên ngực, “Có lẽ tin, nhưng tôi hiểu , ngay khi Kỷ Kỷ tôi trong nháy mắt đó, tất cả hận, đều biến thành tình với ấy. Tôi hận ấy, là vì ấy chịu ở bên tôi, vì ấy chịu tôi. Nhưng khi tất cả “ chịu” đều biến mất, tôi cũng còn hận nữa.”

      Hóa ra, hận sâu như vậy, đơn giản là vì quá nhiều. Là vì , mới chuyển thành hận, hay bởi vì , làm cho hận ý biến mất. Kì , từ đầu đến cuối đều nghĩ, chỉ muốn mà thôi. Đơn giản như vậy, cuối cùng cũng sang tỏ!

      Liễu Ái kinh ngạc nhìn Đỗ Quân Điển, hai tay oán hận nắm thành quyền, “Vì sao, ngay cả cơ hội cũng cho em, em như vậy, tuyệt ít hơn ta. Em lâu như vậy, nhiều như vậy, tại sao ta rời khỏi lâu như vậy, nhưng chỉ vài ngày ngắn ngủi, có thể khiến lòng dạ với ta?”

      “Bởi vì, người tôi phải .” Khuôn mặt Đỗ Quân Điển, nhàn nhạt tia gợn sóng, giống như trần thuật chuyện có .

      “Phải ?” cam lòng a! Vốn cho rằng, chỉ cần có nghị lực, chỉ cần bền bỉ, có lẽ cuối cùng ngày, bị cảm động, nhưng… Hóa ra phải như thế, hóa ra có những điều thời gian cũng thể thay đổi.

      muốn ôm , muốn cho biết toàn bộ tình cảm của mình, muốn hiểu, tình cảm của với , cũng cố chấp như vậy. Nhưng cuối cùng, sít sao nhào tới, ôm lấy eo , vùi đầu vào ngực .

      Giống nhau rất lâu trước kia, cũng từng ôm như vậy, từng, nghĩ vòng ôm ấm áp này, chỉ thuộc về mình, cảm thấy mình rất may mắn, có thể ở bên vương tử trong lòng .

      “Em ! Em rất ! Vì sao đến lời dối cũng cho em nghe được sao? Em tranh giành với ta, đoạt khỏi ta, em chỉ muốn trong tim góc cho em là được rồi!” Liễu Ái cuồng cuồng hét lên.

      Cho dù , chỉ có chút xíu nào đó có tình cảm với , cũng thấy may mắn và vô cùng hạnh phúc, nhưng đây cũng chỉ là hi vọng xa vời.

      “Xin lỗi.” đưa mắt nhìn người con có vài phần tương tự với người , “Nếu có thể quay ngược thời gian, tôi nhất định bao giờ làm quen…”

      ! Đừng như vậy!” mãnh liệt kéo cổ, chặn lên môi . muốn nghe những lời sau đó, có phải hối hận nên làm quen với , nhưng đó chính là những kỉ niệm quý giá nhất của . Chỉ là, trong nháy mắt đôi môi chạm nhau, cửa - - mở ra.

      thế giới chính là có những việc trùng hợp như vậy, Vương Kỷ Hoa nhìn màn trước mắt, trong khoảng thời gian ngắn, có chút ngu ngơ, có chút biết hình dung tâm tình của mình như thế nào. Hai người dán chặt cùng chỗ, ngay khi thấy , nhanh chóng tách ra. Hoặc là nên , là Đỗ Quân Điển nhanh chóng đẩy Liễu Ái ra. yên lặng nhìn người ngoài cửa, thân thể cứng đờ, nhịp tim ngừng tăng nhanh. Đó là tâm tình e ngại, vô cùng lo lắng.

      ấy nhìn thấy sao? Đến cùng thấy được bao nhiêu? tha thứ cho sao? nghe lời giải thích của sao? Nếu mọi chuyện thể ra ràng, vậy phải làm sao? Có phải hay đơn độc mình? Đến chết chỉ có thể ôm nỗi nhớ về sống qua ngày? Thân thể run rẩy, mắt cũng chớp, yên lặng nhìn .

      Trầm mặc, tràn ngập khí. Cuối cùng, là Vương Kỷ Hoa giơ tay đầu hàng, “Như thế nào? muốn giải thích cho em chuyện gì vừa xảy ra sao?”

      Môi của run rẩy, rốt cuộc di động thân thể, từng bước , rất chậm về phía . Cho đến khi đứng trước mặt Vương Kỷ Hoa, Đỗ Quân Điển mới dừng bước. Tay nhàng nâng lên, muốn chạm vào .

      Mắt luôn nhìn vào , muốn lại lần nữa biến mất trước mặt . Hầu kết chuyển động, có thiên ngôn vạn ngữ muốn với , muốn giải thích cho hiểu, nhưng đến miệng, cuối cùng lại biến thành câu: “Kỷ Kỷ… Đừng rời khỏi …” Sợ hãi rời , sợ hãi bỏ mặc , sợ hãi biến thành nước mắt, toàn bộ đều rơi xuống trước mặt .

      Người đàn ông này, nên dùng bao nhiêu hành động để xoa dịu tổn thương lưu lại cho mỗi lần biến mất đây? Vương Kỷ Hoa thở dài, giơ tay lên, nhàng lau những giọt nước mắt rơi xuống của Đỗ Quân Điển.

      “Em rời , vĩnh viễn , cho nên về sau… được khóc nữa!” Giải thích cái gì, cũng còn quan trọng nữa, chỉ biết là, người đàn ông này rất nhiều.

      Bên kia Liễu Ái ngơ ngác nhìn màn trước mắt, cười khổ hồi. ra là, chỉ hiểu lầm như vậy, cũng có thể làm người đàn ông khóc như đứa trẻ, ra là, ở trong lòng thể chiếm được góc .

      nên , lúc này đây, nên rời ! Cười khổ, Liễu Ái lảo đảo đung đưa thân thể, nhanh chóng rời khỏi gian phòng khiến hít thở thông. Có người, có số việc, cho dù tốn bao nhiêu thời gian, cũng cách nào thay đổi.

      Vương Kỷ Hoa quay đầu, nhìn bóng lưng Liễu Ái dần xa, chỉ có thể ở trong lòng tiếng xin lỗi. Bởi vì, hai người đều người đàn ông. Cùng lâu như vậy, chỉ sợ về mặt tình , hai người đều ai thua kém ai. Nhưng may mắn hơn, là vì Quân Điển . Và Liễu Ái bất hạnh, là vì người Quân Điển phải ấy.
      biu~biu~biu, lyly, pé nhỏ kute4 others thích bài này.

    3. Cừu còi xấu tính

      Cừu còi xấu tính Active Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      236
      Chương 9.2
      “Tìm ra được rồi sao?” Trong thư phòng, Quân Điển hỏi Hàng Trác.

      “Tất cả đều ở đây.” Hàng Trác đem tất cả tài liệu điều tra được kẹp vào hồ sơ đưa cho bạn.

      Đỗ Quân Điển mở ra, nhìn qua vài trang, mày nhăn lại. Hàng Trác ở bên : “Theo tớ biết, hình như Lý Quý đầu tư cổ phiếu thất bại, nợ khoản lớn, đồng thời ở thị trường chợ đen bán ngọc, có người mua nghe Lý Quý sở hữu tình ngọc, và rất hứng thú với nó. Nhưng theo người chúng ta tìm hiểu, trong tay Lý Quý hề có tình ngọc, hơn nữa những ngày vừa rồi, người của ta nhiều lần phát Lý Quý xuất ở gần công ty của Vương Kỷ Hoa và nhà trọ của ấy.”

      cách khác, có khả năng Kỷ Kỷ giữ tình ngọc?”

      “Có thể như vậy.”

      Tình ngọc sao? Đỗ Quân Điển nhìn qua tài liệu miêu tả về tình ngọc, nhớ, trước kia ở cổ tay của Kỷ Kỷ, luôn đeo miếng ngọc màu trắng. Đó là - - tình ngọc?! Đột nhiên, di động Hàng Trác vang lên, nghe máy, nửa phút sau, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

      xảy ra chuyện gì?” Đỗ Quân Điển hỏi.

      “Người của ta thấy Lý Quý, tớ sợ đến tìm Vương Kỷ Hoa!”

      “Cái gì?!” Đỗ Quân Điển mặt biến sắc, vội vàng lấy điện thoại di động gọi cho Vương Kỷ Hoa, “Kỷ Kỷ, em ở đâu?”

      “Hả? Em ở phòng làm việc, thiết kế hàng mai giao cho khách.” Vương Kỷ Hoa .

      “Phòng làm việc còn có ai?”

      có ai a, chỉ có mình em, sao vậy?”

      “Bây giờ vừa tan làm, nên mọi người về hết rồi.”

      “Em khóa toàn bộ cửa lại chờ !” Đỗ Quân Điển vội vàng , “Bây giờ lập tức khóa hết!”

      “Phát sinh chuyện gì?” Ngữ khí của , làm thấy có chút khác thường.

      tìm ra người lần trước lẻn vào phòng trọ của em, có thể gây bất lợi cho em!”

      “Hắc? Là ai?”

      “Lý Quý, chính là người chuyên gia về ngọc kia.”

      Lại là ! Vương Kỷ Hoa ngẩn người. Cúp điện thoại, Vương Kỷ Hoa vừa định làm theo lời dặn dò của Đỗ Quân Điển, bỗng nhiên khẩu súng đặt ngang hông , “Xin chào Vương tiểu thư.” thanh hòa ái dễ gần, giờ phút này nghe lại có vẻ trầm. phải chứ? Nhanh như vậy?!

      Vương Kỷ Hoa hít sâu hơi, quay đầu nhìn lại. Quả nhiên! Là Lý Quý!

      “Giáo sư Lý, tôi và ông thù oán, ông cần phải làm như thế này.” nỗ lực trấn định suy nghĩ của mình .

      “Đưa ngọc đây!” Vẻ mặt của giờ này vô cùng ngoan.

      “Ngọc gì?”

      “Miếng tình ngọc kia, nhanh mang ra đây!” vội vàng .

      thể đợi thêm, chờ thêm nữa, nếu bị đám cho vay nặng lãi kia chém chết. tại, miếng tình ngọc này chính là ngọn cỏ cuối cùng cứu mạng . Chợ đen có người ra giá 3000 vạn Đô-la, mà , khi đó mặc dù mới chỉ giám định qua khối ngọc đó lần, nhưng là chắc chắc 90%, mảnh ngọc đó, tuyệt đối chính là tình ngọc trong truyền thuyết.

      “Ông muốn mua miếng ngọc đó?” Vương Kỷ Hoa có chút kinh ngạc.

      “Đúng!” Lý Quý hung hăng trừng mắt nhìn Vương Kỷ Hoa, “Đều là biết phải trái, ta khuyên mấy lần, bán ngọc cho ta, lại chịu bán. Nếu phải như vậy, ta đến bước đường này!” Bọn cho vay nặng lãi cũng sắp ép đến điên rồi. Vương Kỷ Hoa khó có thể tin, miếng ngọc, có thể biến người ta trở thành như vậy?

      “Ngọc đâu?” thúc giục hỏi.

      “Tôi để ở phòng trọ.” biết , Quân Điển có phái người theo dõi quanh nhà trọ của .

      định gạt tôi? Ta lục soát hết phòng trọ của rồi, căn bản có ngọc! Hơn nữa ngay sau đó cũng trở lại, cũng ở trong căn hộ đó!” Lý Quý kích động cầm súng, làm cho Vương Kỷ Hoa rất lo lắng súng này tùy thời có thể cướp cò.

      ra, chỉ là tôi đặt ở nơi bí mật, ông phát ra.”

      Lý Quý hoài nghi nhìn , cuối cùng hung hăng : “ tốt nhất biết điều chút, giờ tôi và đến phòng trọ, giao ngọc ra cho tôi, dĩ nhiên tôi giết !”

      “Tôi biết rồi.” Vương Kỷ Hoa cười khổ. Chỉ là… rất đáng tiếc, khối ngọc kia vỡ, chỉ sợ cuối cùng, vị giáo sư Lý này vô cùng thất vọng.

    4. Cừu còi xấu tính

      Cừu còi xấu tính Active Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      236
      Chương 9.3
      cùng ra bãi đỗ xe, đường phóng ô tô về phía nhà trọ, Lý Quý từ đầu đến cuối đều lo lắng bất an.

      Trong tay ông ta vũ khí được che giấu kĩ càng, những người gần cũng rất khó phát , người ngoài nhìn vào, chỉ thấy tay đặt eo Vương Kỷ Hoa mà thôi.

      đến cổng chỗ phòng quản lí, nhân viên quản lí vừa thấy Vương Kỷ Hoa, lập tức nhiệt tình chạy đến: “Vương tiểu thư, lâu gặp, phải là lại công tác chứ.”

      Vương Kỷ Hoa khô khốc cười tiếng.

      “Đúng rồi, đây là bạn trai phải ?” Nhân viên quản lí đánh giá Lý Quý đứng bên cạnh Vương Kỷ Hoa, ông ta có vẻ, phải người đàn ông trẻ tuổi lần trước cùng . Người đàn ông trước mắt này, chắc cũng phải gần bốn mươi.

      “Người này phải là!” Vương Kỷ Hoa ngay lập tức phủ nhận.

      Nhân viên quản lí lúng túng hồi. Vương Kỷ Hoa nhìn cánh tay Lý Quý đặt eo , ai, động tác như vậy, khó tránh khỏi bị người khác hiểu lầm.

      “Được rồi, chuyện nữa, mau lên .” Lý Quý trầm giọng, đẩy Vương Kỷ Hoa.

      “Tôi lên lầu trước, lúc khác lại tán gẫu nha.” Vương Kỷ Hoa miễn cưỡng bình tĩnh với nhân viên quản lí.

      “A, được.” Nhân viên quản lí nhìn Vương Kỷ Hoa tới cửa thang máy, đột nhiên như nhớ ra cái gì, mang rất nhiều cây sơn trà chạy tới, “Vương tiểu thư, đây là đặc sản quê tôi, ngon hơn đồ bán bên ngoài nhiều, nếm… nếm…”

      thanh còn lại, nhân viên quản lí nuốt lại vào miệng. Bởi vì vừa rồi, thấy được bàn tay đặt bên hông của Vương Kỷ Hoa, cầm vũ khí, mặc dù có quần áo che, nhưng lộ ra góc. Trong khí tràn ngập hơi thở trầm mặc.

      Nhân viên quản lí run rẩy, đột nhiên phát ra tiếng thét chói tai, bối rối né tránh! Lý Quý theo bản năng giơ khẩu sung lên, muốn bắn về phía nhân viên quản lí. Phanh!

      Tiếng súng vang lên. Vương Kỷ Hoa đẩy người Lý Quý, viên đạn bắn vào vách tường cạnh đó.

      “Súng… súng… Giết người a!” Nhân viên quản lí chạy về phía cửa chính.

      Vương Kỷ Hoa bị Lý Quý hung hăng đá văng ra, khẩu súng đặt ở thái dương .

      Tiếng súng vừa vang lên, đủ để khiến mọi người chú ý, mà giờ này sắc mặt Lý Quý trắng bệch, hoảng loạn. Hiển nhiên, vừa rồi nổ súng, chính cũng dự liệu được. Phía xa, có vài hộ gia đình phát điều khác thường.

      Lý Quý phát run, cầm súng ép Vương Kỷ Hoa vào thang máy, liều mạng bấm nút rời tầng trệt. Mãi đến khi vào trong căn hộ, Lý Quý thở hổn hển, “Nhanh lên, mau đưa ngọc ra!”

      “Được, ông chờ chút, tôi lấy.” lục lọi bốn phía, cố gắng kéo dài thời gian. Chỉ hi vọng, nhân viên quản lí vừa chạy có thể kịp thời báo cảnh sát, hoặc là người của Quân Điển theo dõi ở đây có thể gọi cảnh sát.

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lý Quý vẻ mặt càng ngày càng lo lắng bất an, trong phòng nóng bức, làm cho hai người đều đổ mồ hôi đầy trán. Trong phòng tràn ngập khí khẩn trương, nhanh chóng làm người ta hít thở thông.

      Đột nhiên Lý Quý hét lên: “Tìm được ? Nếu đưa ra, tôi giết !”

      Miếng ngọc kia… vỡ! Căn bản có ở đây, mà để nó trong cái túi , luôn tùy tiện mang theo bên người. Chỉ là bây giờ nếu đưa ngọc cho Lý Quý, chỉ sợ càng kích động. Mà con người khi bị kích thích biết làm ra điều gì, ai cũng đoán được.

      Vương Kỷ Hoa trầm mặc, Lý Quý lại nổi điên, dùng súng đập mạnh vào đầu , “Nhanh lên, nếu đừng trách ông đây khách khí!”

      Đầu đau quá! Tựa hồ có chất lỏng chảy ra. Vương Kỷ Hoa cảm thấy tầm mắt như có sương mù, đầu choáng váng dữ dội. Là chảy máu , thầm nghĩ. Nhưng sắc mặt tái nhợt của , ngược lại làm Lý Quý càng điên cuồng.

      “Nhanh mang ngọc ra! Ta muốn miếng ngọc đó!” giờ phút này, vừa lo lắng kích động, mà như trở thành bệnh nhân tâm thần. Gặp quỷ! sao lại gặp phải chuyện như vậy? Vương Kỷ Hoa ở trong lòng reo hò, nhưng tầm mắt càng ngày càng mờ. sắp chết sao? Nhưng vừa mới hưởng thụ hương vị của tình , chết trong tay kẻ điên này sao? Nếu như chết, Quân Điển phải làm sao? Có phải hay cũng trở thành - - người điên? Quân Điển, Quân Điển!

      chìm trong suy nghĩ, gương mặt tràn đầy nước mắt. muốn chết a! muốn thấy rơi lệ, khóc như đứa trẻ, lại tiếp tục rơi nước mắt!
      biu~biu~biu, Thanh Nhã, Phong Vũ Yên6 others thích bài này.

    5. Cừu còi xấu tính

      Cừu còi xấu tính Active Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      236
      Chương 9.4
      Trong ánh trăng mờ, phảng phất thấy thân ảnh trước mắt lắc lư, Lý Quý như bị khống chế dưới mặt đất, bên tai, có rất nhiều thanh. Sau đó… được ôm vào vòng tay ấm áp.

      “Kỷ Kỷ! Kỷ Kỷ! Chết tiệt, Kỷ Kỷ, em sao chứ, để em xảy ra bất cứ chuyện gì!” Bên tai , vang lên thanh quen thuộc ngừng gọi . Là Quân Điển sao? tới?

      cố gắng mở mắt, rốt cục nhìn người ôm . mặt , có lo lắng, có sợ hãi, có thống khổ, có bi thương… Hết thảy tất cả, đen xen vào nhau, còn có giọt nước ấm nóng rơi mặt , Vương Kỷ Hoa cố gắng giơ tay lên, muốn lau khô giọt nước mắt làm đau lòng. Như là… luôn khiến khóc, luôn khiến chảy nước mắt.

      “Đừng khóc… Quân Điển, đừng khóc.” nhàng .

      “Được, Kỷ Kỷ, khóc, bây giờ đưa em bệnh viện!” Đỗ Quân Điển bế Vương Kỷ Hoa lên.

      “Ngọc, sớm vỡ.” Vương Kỷ Hoa cố gắng mấp máy môi, với Lý Quý.

      kinh ngạc ngẩng đầu, tin được nhìn .

      “Từ mấy ngày trước, tôi làm vỡ miếng tình ngọc, cho nên, ông thể có được nó.”

      “Làm vỡ… là tôi hao tổn bao nhiêu tâm tư, để rồi rơi vào kết cục ngọc… bị vỡ?” Lý Quý lẩm bẩm.

      “Đúng vậy.”

      thể nào! Làm sao có thể? Tại sao có thể như vậy?” Lý Quý đột nhiên điên cuồng hét lên, giãy giụa muốn thoát khỏi những người giữa .

      Cảnh sát nhanh chóng khống chế Lý Quý, làm thể động đậy. Vương Kỷ Hoa liếc qua Lý Quý, dùng sức lực cuối cùng : “Nhưng là… cho dù ngọc vỡ, tôi cũng giao ra.”

      Đó là… kỉ vật của và Quân Điển, hai người từ đó mà quen nhau, gặp nhau đến hiểu nhau. Tất cả, toàn bộ đều là…

      May mắn, Vương Kỷ Hoa chỉ bị thương , cũng bị chấn động não. Chỉ là phải ở viện theo dõi vài ngày khi bác sĩ cho phép ra viện. Nhưng Đỗ Quân Điển vẫn yên lòng, có thể là dính lấy , sợ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

      Đối với lần này, Vương Kỷ Hoa chỉ có thể bất đắc dĩ trợn mắt cái, còn Trương Tiểu Mẫn hâm mộ muốn chết, liều mạng mình cũng muốn tìm người bạn trai nhị thập tứ hiếu* như vậy. (ta cũng biết “nhị thập tứ hiếu” là gì luôn o.o)

      “Quân Điển, em có việc gì.” Trong phòng khách, Vương Kỷ Hoa làn nữa bất đắc dĩ . chỉ là ở trong phòng khách chạy vài bước, cộng thêm mang chồng lớn tạp chí thời trang mà thôi.

      “Em bị váng đầu sao? Có phải là thấy thoải mái ở đâu?” Đỗ Quân Điển vội vàng hỏi.

      coi em như Bồ Tát cung* à? Em , vết thương của em khỏi rồi.” (ai biết Bồ tát cung là gì chỉ mình với >.<)

      “Nhưng mà…”

      “Đúng rồi, phải thiết kế rất nhiều trang phục cho em à? Sao chưa bao giờ cho em xem?” vội vàng sang chuyện khác.

      ngẩn ra, có chút bất an : “ sợ em thích trang phục thiết kế, huống chi, tất cả trang phục đều dựa theo hình ảnh trong trí nhớ để thiết kế, nếu mặc lên, có thể có chút vừa.”

      “Chỉ cần sửa lại chút là vừa mà.” Vương Kỷ Hoa suy nghĩ .

      Ánh mắt Đỗ Quân Điển tỏa ra ánh sang, “Em muốn mặc thử sao?”

      “Dĩ nhiên muốn!” giống như trước kia, duỗi ngón tay, gõ gõ mi tâm của , “ chẳng lẽ biết trang phục của CT rất hiếm sao? Em bình thường chỉ có thể chảy nước miếng nhìn nó thôi. Khó được như tại có người chuẩn bị sẵn cho em, em sao lại muốn mặc thử chứ!”

      “Kỷ Kỷ!” đột nhiên ôm lấy , khuôn mặt ngập tràn ý cười sáng lạn, “ tốt quá, em đồng ý mặc thử trang phục thiết kế, em biết ? luôn tưởng tượng đến ngày này, chờ đợi từ lâu lắm rồi!”

      thích nhìn cười như vậy, làm cảm thấy rất thoải mái, “Quân Điển, đáp ứng em, về sau được khóc nữa.”

      giang hai tay, quay lại ôm . Thân thể chấn động, cúi đầu xuống, vùi vào vai , làm thể nhìn nét mặt .

      “Kỷ Kỷ…” Thanh của truyền ra từ tóc , “Nước mắt của , chỉ vì em mà rơi xuống.”

      “Em biết.”

      “Nhưng mà cũng chỉ có em, mới có thể khiến ngừng rơi lệ.”

      “Em biết.”

      “Em có ?”

      .” mỉm cười, thừa nhận tình cảm với , “Cho nên, đừng khóc nữa, như vậy làm em rất đau lòng.”

      Thân thể của chấn động lần nữa, cảm thấy vai ẩm ướt. lại… giật giật thân thể, nhưng lại ôm chặt , “Kỷ Kỷ, đừng động!” Thanh của truyền đến, “Đừng động, chỉ lát thôi, đừng động…”

      “Được.” nhàng nhắm mắt lại, cảm nhận tiếng tim đập của hai người.

      “Kỷ Kỷ, cũng em, rất rất , nên hứa, rơi lệ nữa.” Tương lai, sống vui vẻ, tin tưởng.

      Nhàn nhạt thở dài tiếng, nhưng lại chứa đựng vô hạn hạnh phúc, “Quân Điển, em muốn nghe đàn.” Vương Kỷ Hoa nhàng , đột nhiên, rất muốn rất muốn nghe tiếng đàn dương cầm của .

      “Chỉ cần là em muốn, đều làm vì em.” đáp lại.

      Người đàn ông ngồi ngay ngắn trước đàn dương cầm màu đen, ngón tay thon dài dưới ánh đèn nhàng giương cao, lại - - hạ xuống! thanh tuyệt vời từ những ngón tay lưu loát phát ra. Đó như là chuyển động chậm rãi trong dòng suối nhân gian.

      Vương Kỷ Hoa mê muội nhìn những ngón tay lên lên xuống xuống phím đàn, chìm đắm trong sắc đó. biết , gần đây luôn dành thời gian để luyện đàn. biết , chỉ cần muốn, làm tất cả. biết , thê giới này, có ai nhiều hơn . Tất cả, đều biết!

      Cho đến khi tiếng đàn kết thúc, nhìn , chậm rãi mở miệng: “Quân Điển, chúng ta kết hôn .”

      muốn… lấy !
      biu~biu~biu, lyly, Phong Vũ Yên7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :