1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thanh mai muốn trèo tường - Lạc Mạc Thiển Thiển Slivia (Full 93c Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      THANH MAI MUỐN TRÈO TƯỜNG
      [​IMG]



      Tác giả: Lạc Mạc Thiển Thiển Slivia


      Thể loại: đại, thanh mai trúc mã, sạch, sắc (có 1 chút), HE


      Độ dài: 93 chương + 1 ngoại truyện


      Convert: lysansan828 (TTV)


      Editor: tiểu an nhi

      Nguồn edit: Sưu Tầm

      Nguồn eBook: cungquanghang.com





      Giới thiệu:

      Khi học trung học, bọn họ như nước với lửa, đối chọi gay gắt.

      Khi làm, cuộc chiến giữa "thái tử" và nhân viên càng ngày càng nghiêm trọng.

      hẹn hò, ngồi bên uống trà xem diễn.

      gặp mặt, ra lệnh cho công ty phải làm thêm giờ.

      đính hôn, đánh vị hôn phu của tới mức phải nhập viện.

      lẳng lặng ném cho chiếc nhẫn: Đeo vào, chúng ta đấu với nhau tới chết!

      lạnh lùng cười: quỳ xuống hát bài "Chinh phục" trước .

      --- ------ -----

      Mỗi lần xuất đều làm khó dễ .

      Cả đời cũng ở đây để làm khó dễ .

      Chỉ vì phía sau lạnh bạc che giấu tình khắc sâu.

      Ngày kết hôn, đặt khẩu súng sau lưng .

      Hoặc là theo tôi, hoặc là cùng nhau chết!​

      Các file đính kèm:

      Last edited: 9/2/16

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 1:

      Edit: tiểu an nhi


      Khi tôi chạy đến được đại sảnh của nhà hàng Thịnh Thế khỏi bị cảnh tượng hoành tráng trước mắt dọa cho sợ hết hồn!

      Được lắm, mấy đóa hoa xinh đẹp ở trong công ty đều đến góp mặt đầy đủ, xem ra mấy vị đại gia tới hôm nay đơn giản chút nào.

      Tôi nhấc chân bước tới, ngồi xuống bên cạnh Đồng Yến, lấy tay che miệng, giọng thăm dò: "Mọi người tới đây hết thế này là để tiếp vị đại gia nào thế?"

      Hôm nay, còn chưa tới thời gian tan làm, lãnh đạo truyền xuống thông báo muốn chúng tôi phải tiếp khách. Việc đầu tiên sau khi hết giờ làm là về nhà thay quần áo, sửa soạn chút, sau đó tất cả tập hợp tại nhà hàng Thịnh Thế. Cảm giác này giống tú bà thanh lâu thúc giục các nương mau chóng chuẩn bị cẩn thận rồi tiếp khách!

      Tôi cứ nghĩ chỉ có mấy người trong phòng làm việc của tôi thôi, ngờ nhìn qua lượt lại thấy cả mấy đóa hoa nổi danh của các phòng khác. Wow, hôm nay phải tiếp “Thái tử gia” đó hả?

      Nghe đồng chí “chuyên tám nhảm” Đồng Yến này hồi, tôi mới biết được ngọn nguồn của việc.

      giờ công ty bị tập đoàn lớn thu mua, đó phái xuống ba vị lãnh đạp tạo thành tổ công tác tạm thời, tới chỗ này để tiến hành bàn bạc, trao đổi việc sáp nhập hai bên, muốn công ty chúng tôi hết sức tạo điểu kiện hỗ trợ.

      Tập đoàn lớn gửi lãnh đạo tới, theo lý thuyết mà cũng là tổ tông của người ta rồi, mà cũng phải là đại gia, chỉ có điều, chắc các đại gia này tuổi cũng còn trẻ nữa.

      Tuy rằng ngừng ra lệnh cấm này nọ, nhưng việc mời khách ăn cơm hề có dấu hiệu ngừng lại, việc này gần như được coi là quy tắc ngầm. Dù sao "Người là sắt, cơm là thép", là người phải ăn cơm, giờ người Trung Quốc ăn cơm có thể coi là loại nghệ thuật. Có chuyện gì, cứ ăn cơm rồi nhất định thành. Lần này có đại gia đến đương nhiên là phải ăn uống linh đình.

      Nhớ ngày trước tôi chăm chỉ rót cà phê, gặm nát quyển sách mới thi được công việc này; cho nên tôi thực muốn sau khi vào đây làm lại phải trở thành tiếp viên nữ, tiếp ăn, tiếp uống, tiếp tán gẫu, lại còn phải cười theo nữa!

      Ai cũng cảm thấy thức ăn ở những bữa tiệc kiểu này nhiều dầu mỡ, nên thường ăn vài miếng rồi uống luôn, mà chưa uống được vài hớp lại phải trò chuyện tán gẫu. . . . . .

      Có câu "Quan lớn đè chết người", vậy người tới hôm nay đâu chỉ là quan, mà phải coi là Khâm sai Đại thần do tập đoàn lớn phái xuống mới đúng. Tôi đôi boots cao màu ô-liu, vui vẻ theo sát phía sau quản lý.

      Cửa kính tự động của nhà hàng mở ra, ba người đàn ông có thân hình cao lớn bước vào. Người đàn ông dẫn đầu có bộ dạng rắn rỏi mạnh mẽ, bước chân thong dong, dưới ánh đèn sáng chói rực rỡ, đôi mắt cười như hoa đào lóe sáng kia có vài phần giống như ánh mắt của “vị công tử được sinh ra trong thời kỳ hỗn loạn đen tối”.

      Tôi kinh ngạc nhìn người đàn ông sải bước về hướng này, trong nháy mắt cơ thể như bị làm phép đóng băng, thể nhúc nhích, toàn thân cứng đờ.

      bao lâu rồi, dường như trôi qua đời vậy, người đàn ông chói mắt trong trí nhớ đó lại chợt liền xuất ngay trước mắt.

      Lục Bách Nghiêu, cho dù biết ta trở lại, nhưng tình huống gặp nhau giống như trong tiểu thuyết này, quả tôi chưa từng nghĩ đến.

      "Tiểu Hạ, tiểu Hạ?"

      Lãnh đạo đứng bên cạnh lấy tay lay lay đẩy đẩy hồi, tôi mới xoay người lại, chớp mắt vài cái. Lãnh đạo cười ha ha vài tiếng, tích cực giới thiệu: "Lục thiếu, đây là Hạ Cận của công ty chúng tôi. Tiểu Hạ, đây là Lục thiếu."

      Lục Bách Nghiêu sóng mắt lưu chuyển, tay phải quàng qua vai tôi ra vẻ thân thuộc: "Chú Tống, tôi và Hạ Cận là bạn trung học với nhau, quan hệ cũng tệ lắm. Chỉ là nhiều năm gặp, ngờ lại có thể gặp nhau trong hoàn cảnh này."

      Quan hệ tệ?

      Nhớ ngày đó, tên này ngày ngày đuổi theo xe đạp của tôi, ở phía sau cười nhạo tôi là "đồ con lừa". Nếu như vậy mà được coi là "quan hệ tệ", tôi rất muốn hỏi câu: cái gì mới được coi là “quan hệ ác liệt”?

      Khi đó ở trong mắt bạn học cả lớp, ràng quan hệ của chúng tôi là "như nước với lửa" đấy nhé!
      ly sắc, kim tuyền, Xing Bairong2 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 2:

      Edit: tiểu an nhi


      " sao? Đúng là khéo quá; quả nhiên là duyên phận, duyên phận mà. . . . . ." Lãnh đạo cùng Lục Bách Nghiêu cứ như thân thiết lâu, vừa vừa hàn huyên chuyện trò. Nữ nhân viên phục vụ dẫn đoàn người lên thẳng tầng cao nhất.

      Mọi người đều biết, tầng cao nhất của Thịnh Thế là khu vực VIP, khách được tiếp đãi ở đây giàu cũng quý, bữa cơm thôi cũng mất “vài con số 0” đằng sau rồi. Lần này lãnh đạo mời ba vị đại gia tới đây ăn cơm, đúng là lỗ vốn!

      "Bạn học cũ, lâu gặp. Tôi mời chén, theo tôi nhớ tửu lượng của cũng tồi đâu." Sau khi ngồi vào vị trí lâu, Lục Bách Nghiêu liền duỗi móng vuốt về phía tôi .

      Tôi nắm đôi đũa trong tay, khẽ giật mình, nhìn tay ta giơ ly rượu giữa trung hồi mới nâng ly của mình lên, cùng ta chạm cốc, uống ngụm hết sạch.

      Lục Bách Nghiêu rót thêm, tôi uống cạn, lại rót, lại uống cạn. . . . . . Lâu lắm mới gặp lại, vậy mà vừa chạm mặt tên này muốn so kè với bà đây, uống cho tới lúc ta gọi ông nội thành bà nội Hạ Cận tôi mang họ Hạ nữa!

      Chẳng biết uống đến ly thứ mấy, người đàn ông ngồi bên cạnh Lục Bách Nghiêu mới đè tay ta xuống: "Lục thiếu, dù gì người ta cũng là phụ nữ, uống nhiều rượu như vậy thích hợp lắm đâu."

      Lục Bách Nghiêu liếc tôi cái, cười như cười : "Bạn học cũ lâu gặp, khó tránh khỏi có chút hưng phấn. có đúng , Hạ Cận?"

      Đúng là người tốt, trực tiếp quăng đề tài về phía tôi.

      Quệt vệt rượu vương lại bên khóe miệng, tôi khẽ mỉm cười: "Đúng vậy, sống phải sống vui vẻ chứ. Nếu Lục thiếu có hứng như vậy, tôi nhất định tiếp đến cùng."

      Nhớ lại trước kia, chỉ chén là tôi gục ngay, nhưng sau khi chính thức làm, theo sau lãnh đạo tham gia ít tiệc tùng, tửu lượng sớm được nâng cao, đàn ông bình thường chưa chắc uống vượt được tôi. Nếu Lục Bách Nghiêu muốn cùng tôi so kè như vậy, tôi đây cũng thể yếu thế được, tiếp tục cầm ly rượu uống tiếp với ta.

      Tuy rằng hôm nay uống rượu tính là nhiều, nhưng chưa kịp ăn cái gì phải uống luôn; Lục Bách Nghiêu cứ rót liên tục ngừng, khiến cho cái bụng rỗng phải chứa đầy rượu, thoải mái.

      Sau khi chạy vào toilet ói ra trận, lúc này mới thấy khá hơn chút. Tôi cẩn thận súc miệng sạch , ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt đỏ hồng của mình phản chiếu tấm gương lớn. So với thời điểm học trung học, bộ dạng tại trưởng thành hơn. cơ bản có gì thay đổi quá lớn, nhưng thời gian trôi , lại có cảm giác số việc còn giống như trước kia nữa.

      Ví dụ như tôi, ví dụ như Lục Bách Nghiêu.

      Tôi đứng trước gương trang điểm lại chút, sau đó ra khỏi toilet, ngờ vừa vặn lại thấy Lục Bách Nghiêu đứng dựa vào tường hút thuốc lá.

      Nửa người Lục Bách Nghiêu giữa làn khói thuốc lượn lờ, trong nhất thời tôi nhìn vẻ mặt của ta trông ra sao. Tôi thích nhìn người khác hút thuốc, nhưng hiểu sao dáng vẻ hút thuốc của Lục Bách Nghiêu lại khiến tôi cảm thấy khá thoải mái.

      Tôi khẽ ngừng bước chân, nhìn ta gật đầu cái gọi là chào hỏi, rồi tiếp tục về phía trước. Nhưng ngờ còn chưa được mấy bước, Lục Bách Nghiêu bất chợt đuổi theo từ phía sau, nắm chặt lấy cổ tay tôi kéo thẳng về phía cầu thang.

      "Lục Bách Nghiêu, làm cái gì thế?"

      Tôi kinh ngạc nhìn ta, muốn thoát khỏi bàn tay khống chế mình. Nhưng sức lực của tên này đúng là trâu bò, chỉ vài bước lôi tôi vào góc khuất bên dưới cầu thang.

      Lục Bách Nghiêu từng bước từng bước ép sát tôi vào trong góc, thân thể tiến lại gần, ta cúi đầu xuống, bắt lấy môi của tôi. Giữa hơi rượu vẫn còn khiến tôi cảm thấy choáng váng, tôi cảm nhận được lưỡi của ta vọt thẳng vào giữa môi và răng mình. Toàn thân của tôi cứng ngắc, cứ ngẩn người đứng tại chỗ, biết nên làm thế nào, trong đầu chỉ ngừng lên ý nghĩ.

      Má ơi!

      Tôi bị Lục Bách Nghiêu cưỡng hôn!

      Sao tôi lại có thể bị tên đàn ông đối đầu nhiều năm cưỡng hôn được cơ chứ!

      Nụ hôn này đột nhiên trở nên thô bạo kịch liệt, lúc sau tôi bị Lục Bách Nghiêu hôn cho quay cuồng. ta dán sát mặt vào tôi, cười nham nhở: "Thế nào? Có thích lễ ra mắt của tôi hay ?"
      Last edited by a moderator: 29/4/15
      Dion, ly sắc, kim tuyền3 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 3:

      Edit: tiểu an nhi


      Hóa ra thằng nhóc Lục này chơi đểu chị đây!

      Tôi nhìn vẻ mặt phách lối kia của Lục Bách Nghiêu, kiễng chân lên, nhằm ngay cổ của ta mà há mồm cắn mạnh.

      Làm điều ác đừng trách chị đây tàn nhẫn nhé!

      "Đáp lễ đấy." Tôi nhìn ta cười vui vẻ, bộ dạng như báo được đại thù.

      Ngược lại, Lục Bách Nghiêu ngờ tôi lại ra chiêu này, ánh mắt kinh ngạc, nhưng sắc mặt lại mờ mịt . Cuối cùng, khoé miệng ta khẽ cong lên, hài hước cười tiếng: "Phần quà đáp lễ này tôi ngại nhận thêm mấy lần đâu."

      chứng minh, so bì trình độ vô lại cùng Lục Bách Nghiêu, tôi vĩnh viễn chỉ có thể đầu hàng nhận thua!

      "Công ty của cũng nhiều mỹ nữ quá nhỉ? , cho lãnh đạo lợi ích gì để ông ta cho được đến đây hôm nay?" ta liếc mắt nhìn tôi, cái điệu bộ cà lơ phất phơ y như lúc học trung học chả thay đổi chút nào.

      "Cũng nhiều lắm đâu, chỉ có hai ngàn thôi. Cứ tưởng rằng gặp được soái ca vừa đẹp trai vừa có tiền, nhưng ngờ lại. . . . . . chậc chậc chậc. . . . . ." Tôi nhìn Lục Bách Nghiêu từ xuống dưới lượt, lại lướt từ dưới lên , che giấu nổi ghét bỏ.

      "Bản thiếu gia có chỗ nào đẹp trai, có chỗ nào có tiền?" Tên Lục Bách Nghiêu vốn luôn tự đại này ngay lập tức xù lông lên phản bác.

      Tuy rằng mới gặp lại chưa được bao lâu, chúng tôi vẫn rất nhanh quay trở về trạng thái đối đầu như hồi trung học.

      Tôi ngó giày của Lục Bách Nghiêu cái: "Chà, tối thiểu cũng phải lót thêm ba miếng độn giày ấy nhỉ, là cao." Lại ngẩng đầu nhìn gương mặt tức giận đến vặn vẹo của ta chút, "Nhân mô cẩu dạng (*), cũng đẹp trai lắm." Liếc qua liếc lại quần áo của ta hồi, "Thuê bộ thế này tốn bao nhiêu tiền?"

      (*) Nhân mô cẩu dạng: Là người có hành vi giống cún.

      "Mẹ kiếp!" Lục Bách Nghiêu nhịn được văng tục. Khó có được khi đáp trả thành công, tâm tình của tôi vô cùng khoan khoái dễ chịu

      "Còn quay về bữa tiệc nữa à?"

      Mắt tôi nhìn dấu vết "ô mai" cổ ta đầy hàm ý, hỏi ngược lại: "Tất nhiên rồi, sao lại quay về đó?"

      Lục Bách Nghiêu trầm nhìn tôi, nhân lúc tôi chú ý, bèn bất ngờ kéo khăn quàng cổ của tôi xuống quàng vào cổ mình, loạt động tác làm liền mạch, che khuất dấu “ô mai” bắt mắt.

      Vì để hợp tông màu với đôi giày hôm nay, tôi chọn khăn quàng cổ màu xanh lá cây. Tuy là màu của nữ, nhưng khi được quàng của Lục Bách Nghiêu lại toát ra vẻ tuấn mỹ khó có thể diễn đạt bằng lời.

      "Khăn của tôi mà, trả lại cho tôi!"

      "Vậy là do người nào gây ra? Hay là muốn quàng chung khăn với tôi?" ta chỉ vào dấu vết cổ mình, sau đó trưng ra vẻ mặt vô lại đùa cợt. Nhìn chẳng ra dáng vị lãnh đạo gì cả, trông giống thằng nhóc choai choai bao giờ lớn đúng hơn.

      "Trả lại cho tôi!"

      " có bản lĩnh tới lấy ." Lục Bách Nghiêu cười khiêu khích, sải bước ra ngoài, tiến về phía gian phòng tổ chức bữa tiệc.

      Tôi cũng chạy sát theo sau, mắt thấy ta càng ngày càng tới gần phòng tiệc mà làm gì được. Cuối cùng. . . . . . cửa phòng được mở ra.

      OMG!

      Khăn quàng cổ của tôi! ! !

      Tôi đứng hình ngay tại chỗ, biết mình nên tiến hay nên lui nữa. Tên khốn Lục Bách Nghiêu này, ngờ lại bước vào!

      "Tiểu Cận, đứng đây làm gì thế? Sao vào trong?" Đồng Yến mới từ toilet trở lại, mở cửa định vào bỗng nhìn thấy tôi.

      Cửa phòng mở rộng, vị trí đứng của tôi giờ, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt của mọi người trong phòng đồng loạt nhìn về phía mình.

      Tôi cắn cắn môi, cuối cùng vẫn quyết định theo Đồng Yến.

      "Aiz, vừa rồi chúng tôi còn thắc mắc tại sao cổ Lục thiếu lại mọc ra được chiếc khăn quàng. Bây giờ xem ra có lẽ tiểu Hạ giải đáp được thắc mắc này giúp chúng tôi rồi." Vừa mới bước vào phòng, lãnh đạo lập tức mở miệng trêu đùa tôi cùng Lục Bách Nghiêu, "Đến đây nào, tiểu Hạ, ngồi ở đây ."

      Còn chưa kịp tới chỗ ngồi của mình, lãnh đạo trực tiếp lôi tôi ấn xuống chỗ trống ở bên cạnh ta.

    5. Amelia

      Amelia Well-Known Member

      Bài viết:
      484
      Được thích:
      1,158
      Chương 4:

      Tôi đỏ mặt, có cảm giác từ cổ trở lên đều nóng phừng phừng, đứng được ngồi xong. Sớm biết lâm vào tình cảnh này xin lãnh đạo cho nghỉ về sớm lâu rồi, muốn phê bình gì cũng được.

      “Sao lại đứng như thế, ngồi xuống .” Tiếng của Lục Bách Nghiêu chợt vang lên, giống như loại đặc xá, nhưng tôi có cảm giác chuyện đơn giản như vậy. Dựa theo thủ đoạn của Lục Bách Nghiêu hiển nhiên ta bỏ qua cho tôi dễ dàng như thế.

      Ánh mắt ái ngại của mọi người cũng đổ dồn về phía tôi, tôi chỉ có thể ngượng ngùng lê từng bước, chậm chạp ngồi xuống bên cạnh Lục Bách Nghiêu. biết tên này lại muốn dùng ám chiêu gì đối phó với mình.

      “Tiểu Hạ, là bạn học cũ của Lục thiếu tối nay để cho chăm sóc Lục thiếu nhé.” Lãnh đạo cười đùa trêu chọc, lại hay biết câu “Chăm sóc” sớm khiến cho người bên cạnh nở nụ cười quỷ dị. Tôi cảm thấy mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, ngờ Lục Bách Nghiêu lại dùng vẻ mặt hết sức chân thành tự nhiên nhìn tôi phun thêm câu. “Hạ Cận, vậy tối nay nhờ chăm sóc.”

      Đúng là tai vạ!

      Tuy rằng cố gắng gượng cười, nhưng nhìn tôi cũng biết, khẳng định trông cái mặt cười của mình còn khó coi hơn khóc. Nhân lúc rót rượu cho Lục Bách Nghiêu, tôi nghiến răng nhìn ta, gằn từng tiếng: “Rốt cuộc muốn làm gì?”

      muốn làm gì cả.” ta cười đến vô lại, nhưng nụ cười này lại khiến tôi nổi cả da gà. lúc lâu sau, mới nghe thấy giọng nhàn nhạt của ta vang lên bên tai, “Ôn lại chuyện cũ thôi.”

      Ôn chuyện cũ ấy hả?

      Ôn lại chuyện chúng tôi là kẻ thù đội trời chung hồi trung học như thế nào sao?

      Sao cái tên này lăn lộn làm ăn ở bên ngoài bao nhiêu năm mà vẫn chưa quên được mối hận cũ giữa hai người thế? Đúng là tiểu nhân! Quá hiểm!

      “Vậy tôi tiếp tới cùng!”

      Đúng lúc chúng tôi gương cung bạt kiếm chuẩn bị chiến đấu mấy hiệp biết mấy người xung quanh tản từ lúc nào. Lãnh đạo trực tiếp vứt lại câu: “Tiểu Hạ, chăm sóc Lục thiếu cho tốt, tôi trước.”

      Liếc nhìn bóng dáng lãnh đạo chạy như bay, lại nhìn phòng ăn còn mống người, tôi nhịn được giọng chửi thề. Chăm sóc cái gì mà chăm sóc, ra lão già này muốn đưa tôi lên gường Lục Bách Nghiêu, muốn tôi ở gường “Chăm sóc” ta đây mà.

      “Chỗ này cũng có nhiều phòng lắm định chọn phòng nào để chăm sóc tôi đây?” Nếu tôi nghe hiểu được ám chỉ của lãnh đạo hiển nhiên Lục Bách Nghiêu cũng nhận ra ngay. ngờ tên này lại chẳng biết xấu hổ mà trực tiếp hỏi tôi như vậy.

      Ngón trỏ tay phải của ta khẽ nâng cằm tôi, bởi vì uống rượu nên gương mặt có hơi ửng hồng, kết hợp với màu xanh lá của chiếc khăn quàng cổ lại toát ra hương vị tà tứ mê hoặc.

      “Nhà xác!” Tôi do dự phun ra hai chữ, nhanh chóng cầm túi xách đứng dậy. Lúc trước nhìn thấy ta uống rượu là khi còn học trung học, lúc ấy ta say khướt ngăn cản tôi ở lối , mạnh mẽ chiếm đoạt nụ hôn đầu của tôi. tại ta lại uống say, tôi muốn mình phải chăm sóc cho ta ở gường đâu. Hôm nay ra cửa đúng là may, tôi phải về nhà nhanh để tránh tai họa mới được.

      “Được rồi, vậy nhà xác.” Lục Bách Nghiêu ghì chặt lấy bả vai tôi, dựa cả người bắt tôi dìu . Tên khốn này sao lại nặng như vậy!

      Tôi cắn sắp nát môi mà vẫn tài nào lôi được cặp móng của Lục Bách Nghiêu đặt vai mình ra: “Buông tay!”

      phải là muốn dẫn tôi nhà xác à? Đương nhiên tôi phải theo rồi.” Lục Bách Nghiêu cười nham nhở, vẻ mặt vô hại.

      Tên khốn này lại muốn dùng mỹ nam kế đây, nghĩ tôi là người có khí tiết như thế chắc?

      Nhưng con bạch tuộc này cứ quyết quấn lấy nhả rồi.
      Last edited by a moderator: 3/5/15
      kim tuyền, ngocanhsusu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :