1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chính phi không bằng thiếp - Thư Ca (86) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHÍNH PHI BẰNG THIẾP



      Tác giả: Thư Ca

      Editor: Hana96

      convert: Ngocquynh520

      Thể loại: Xuyên , sủng



      Giới thiệu nội dung

      Xuyên qua?

      Lại biến thành chính phi của Nam Dương Vương.

      Còn là chính phi thất sủng

      Bên trong phủ Nam Dương Vương, trắc phi cầm quyền tiểu thiếp hoành hành ngang ngược, đám đều muốn bay lên trời rồi! Vị chính phi trong vương phủ cũng chỉ để nhìn cho đẹp mắt.

      Từ trước đến nay, , ngươi phạm ta ta cũng phạm ngươi, nhưng mỹ thiếp của Nam Dương Vương, từng người tới cửa đều bị nàng đùa bỡn trong tay.


      Chuyện này cũng nên trách nàng, cuộc sống quá nhàm chán, luôn có người thích làm vật điều hoà cho nàng, ai bảo nàng từ trước đến giờ đều lấy việc giúp người làm niềm vui!

      Hơn nữa, nàng còn là người biết
      thương hương tiếc ngọc, ai, thịnh tình khó chối, . . . . . . Chỉ có thể miễn cưỡng xem các nàng như
      con kiến , chơi đùa từng người .


      YD! Vương gia ngươi muốn có bao nhiêu tiểu thiếp đều được! Đừng tưởng rằng nãi nãi có chuyện làm ghen tuông! Thực là thống khoái chút, chớ cằn nhằn, cho nàng hưu thư ! Từ nay mỗi người đều tiêu dao.
      Last edited by a moderator: 22/7/16
      phuongthanh0506, pikachu25, Vyvyan7 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1:

      Editor: Hana

      "Phanh" Tiếng ly trà bị ném vỡ vụn vang lên.

      "Vương phi tỷ tỷ, vốn chuyện này cũng phải lỗi của muội, mặc dù tối hôm qua, vương gia ở trong phòng muội, nhưng dù sao muội muội cũng là thê thiếp của vương gia, sao dám tự minhg đánh thức vương gia. Nếu vương gia trách tội phải làm sao bây giờ? Hơn nữa, phải là tỷ tỷ cũng có chuyện gì sao? Chỉ là nhiễm phong hàn, để đại phu xem chút phải là xong sao? Đêm khuya sao phải khiến vương gia chuyến?" nữ tử mặc trang phục màu vàng nhạt, khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ, cử chỉ toát ra vẻ phong tình. Ánh mắt khinh thường nhìn lướt qua nữ tử có dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn ngồi ghế chủ vị, nàng ta với giọng bất mãn.


      Nữ tử được gọi là vương phi nghe vậy, còn cách nào ngồi ở trê ghế chủ vị, nàng đứng thẳng lên ngón tay trắng nõn chỉ vào mặt nữ tử chuyện: "Tống Tuyết, ngươi chẳng qua chỉ là tiểu thiếp thấp kém lại dám dùng giọng điệu này chuyện với bổn vương phi. Có phải ngươi cần cái mạng của ngươi nữa đúng ?"


      "Tỷ tỷ khoan hãy tức giận, Tuyết muội cũng chỉ lo nghĩ cho vương gia thôi, sau khi tiến cung vương gia rất mệt mỏi nên trở về lập tức nghỉ ngơi. Tỷ chỉ bị nhiễm chút phong hàn nên Tuyết muội mới dám làm vương gia thêm mệt nhọc." nữ nhân kiều diễm động lòng người thân mặc hồng y lên tiếng khuyên nhủ.

      Vương phi Mộ Dung Thư lạnh lùng trừng mắt với nữ nhân vừa lên tiếng, thanh càng thêm lạnh lẽo: "Đỗ Khả, đây là chỗ ngươi có thể lên tiếng sao? Các ngươi đều là hồ ly tinh. Chẳng phải các ngươi ngày đêm mong vương gia đêm nào cũng đến chỗ các ngươi sao? Tối qua bổn vương phi lâm bệnh, gọi Hồng Lăng mời vương gia, Tống Tuyết, ngươi lại dám cả gam thông báo. Chỉ với tội này, ta có thể trục xuất ngươi ra khỏi phủ." Từ khi được gả vào Vương phủ, vương gia rất hiếm khi đến phòng nàng, đêm qua nàng nhiễm phong hàn, muốn nhân cơ hội này mời vương gia đến thăm nàng, nhưng kẻ tiện nhân này lại ngang ngược ngăn chặn, cho vương gia nàng biết nàng bị bệnh.


      Bị mắng là hồ ly tinh, vẻ mặt tươi cười của Đỗ Khả bỗng dưng cứng đờ, nàng ta cúi đầu, trong mắt lóe lên tia chán ghét.

      "Vương phi tỷ tỷ thể nhục mạ muội muội như vậy, muội muội thường xuyên phải hầu hạ vương gia, quả rất vất vả . Muội muội cũng giải thích ràng chuyện tối hôm qua, nếu vương phi tỷ tỷ cứ phân trắng đen như vậy, muốn đuổi muội muội ra khỏi phủ, muội muội cũng có gì để . Thế nhưng, đến khi vương gia bãi triều hồi phủ, trông thấy muội lại trách tội tỷ tỷ cũng đừng oán trách muội nhé!" Tống Tuyết chút sợ hãi, đối với lời của Mộ Dung Thư xem như nước chảy mây bay.

      Ở trong vương phủ người nào mà biết, mặc dù nàng là vương phi, nhưng trong tay phân quyền lực cũng có? Lại được vương gia sủng ái! Bản thân tự cho là thông minh, kỳ thực cũng là người ngu xuẩn! Quang trọng hơn là, mọi người trong vương phủ đêu biết , chưởng quản Vương phủ giờ là Thẩm trắc phi. Vương phi Mộ Dung Thư chỉ là cái danh hão!

      "Ngươi! Mộ Dung Thư nghẹn lời. Thân hình run run, ràng tức giận ít, đại nha hoàn Hồng Lăng đứng bên cạnh lập tức tiến lên đỡ lấy Mộ Dung Thư.
      Mộ Dung Thư đẩy Hồng Lăng ra, ánh mắt căm giận nhìn Tống Tuyết, " tại ta muốn mạng ngươi, thử xem vương gia có vì tiểu thiếp thân phận ti tiện như ngươi đến trách cứ bổn vương phi !"

      Dứt lời, nàng lập tức lao về phía Tống Tuyết, khí thế quả nhiên là muốn giết người.

      ngồi yên ổn ghế, Tống Tuyết nhận thấy tình hình ổn, sợ hãi đứng lên định bỏ trốn nhưng chậm bước!

      Ngồi ở bên nhàn nhã xem kịch hay, Đỗ Khả nhìn thấy Mộ Dung Thư nổi điên, mi mắt hơi nhướng lên, trong mắt lên vẻ tươi cười, thầm nghĩ, việc này càng ầm ĩ càng tốt, dễ dàng mũi tên trúng hai đích.

      Việc phát sinh ngoài ý muốn, tay Mộ Dung Thư vừa bóp vào cổ Tống Tuyết chân dẫm vào tách trà khi nãy vì quá tức giận mà đập vỡ tan dưới đất, chân nhói đau, thân hình bất ổn, trong chớp mắt liền ngã sấp xuống, khi ngã xuống đất, đầu nàng va mạnh vào cạnh bàn bên cạnh Tống Tuyết.


      "A!" tiếng thét kinh hãi, đầu rơi máu chảy!

      "Vương phi!"

    3. Amelia

      Amelia Well-Known Member

      Bài viết:
      484
      Được thích:
      1,158
      Chương 2:

      Đầu đau như búa bổ. Khóe miệng Lộ Hiểu co giật nhìn khung cảnh lạ lẫm xung quanh, căn phòng cổ xưa bố trí cực kì xa hoa.. Lộ Hiểu là em tổng giám đốc tập đoàn W ở thành phố T, sau ba năm thầm ổn định cục diện, đứng sau trợ giúp trai củng cố vững vàng địa vị của mình tại tập đoàn W, nàng đường ra nước ngoài nghỉ ngơi vài năm, ngờ giữa đường máy bay gặp cố, lại càng ngờ là vừa tỉnh dậy, phát xuyên qua!

      Nàng tỉnh dậy khoảng nửa canh giờ trước, tay vuốt chỗ đầu bị thương, trong đầu ngừng nhận lấy phần ký ức của chủ nhân thân thể này.Khóe miệng nhịn được run rẩy từng đợt!

      Chủ nhân thân thể này là Mộ Dung Thư, nữ nhi dòng chính thất của Trấn Bắc tướng quân được gả cho Nam Dương Vương Vũ Văn Mặc làm chinh phi hai năm trước. Ngoại trừ đêm động phòng hoa chúc, hai năm này nàng hoàn toàn bị phu quân mình ghẻ lạnh. Trong vương phủ, còn có vị trắc phi tên Thẩm Nhu, được Vũ Văn Mặc sủng ái, vị này là nhị tiểu thư con dòng chính của đương triều Thẩm tể tướng, ngoài ra còn có bốn vị tiểu thiếp, trong trí nhớ Mộ Dung Thư, ngoài nàng ra nữ nhân trong vương phủ đều cùng giuộc là hồ ly tinh!

      Điểm trọng yếu nhất là phần lớn trong trí nhớ này, nữ nhân đều vì tranh giành nam nhân mà bất hòa với nhau! Cuối cùng bỏ mạng vì nam nhân trong hai năm chỉ lên giường cùng nàng lần!

      "Ngu xuẩn!" Lộ Hiểu nhịn được trợn mắt! Nếu chủ nhân thân thể này có chút tài năng, chắc chắn phải tìm cái chết! Trong nhà thế gia, nữ nhân như mây, đủ tâm cơ, thủ đoạn lại còn đòi đấu với người khác. Bạo lực thể giải quyết được mọi vấn đề, nếu vậy trí óc còn có tác dụng gì? Huống hồ, trong Nam Dương phủ, người cầm quyền là trắc phi Thẩm Nhu, Mộ Dung Thư cùng lắm chỉ là chính phi có quyền lực mà thôi!

      Vào thời điểm này, nếu Mộ Dung Thư có chút đầu óc phải nhận định được nếu muốn sống yên ổn, nhất định nên chọc vào ai! Nếu có dã tâm, phải đoạt lại quyền lợi của mình! Nhưng rốt cuộc, việc nàng làm là tranh giành nam nhân! Hơn nữa thủ đoạn cũng cao minh. Lợi dụng bệnh tật cầu xin thương hại của nam nhân. Khó trách mấy người tiểu thiếp để nàng trong mắt!

      Trong đầu lên nhiều nhất là hình ảnh Nam Dương Vương Vũ Văn Mặc, lông mi đen như mực, mâu như điểm nước sơn, mũi cao thẳng tắp, quả mỹ nam tử! khó trách nhiều nữ nhân tranh giành như vậy! Tuy vậy, hình ảnh trong trí nhớ Mộ Dung Thư đều là gương mặt lạnh lùng, chưa từng để ý đến nàng. cưới nàng chỉ vì lúc đó phụ thân nàng là Trấn Bắc tướng quân lập đại công nên nàng được hoàng thượng ban hôn cho . Lộ Hiểu cười lạnh lắc đầu, Mộ Dung Thư là đáng thương!

      Thế nhưng, quốc gia này lại phải là quốc gia từng tồn tại trong lịch sử - Đại Hoa quốc.

      Ngẫm lại nàng vốn thuộc về thời đại này, nhưng tại toàn bộ trí nhớ của nàng đều là những việc xảy ra của chính Mộ Dung Thư, Lộ Hiểu nhíu mày, nhắm mắt lại, bắt buộc bản thân mình chấp nhận thực tế!

      Dù sao lúc này sợ hãi cùng kháng cự cũng ích lợi gì, muốn xuyên về thời tại cũng thể, biết thân thể của mình ở thế kỷ 21 còn nguyên vẹn nữa.

      khi như vậy, nếu đến cứ yên tâm ở lại thôi. Cứ nghĩ mình nghỉ phép tại nơi kỳ lạ! Bất quá… Trọng mắt nàng lên tia sắc lạnh, tốt nhất là đám trắc phi, tiểu thiếp đừng tới trêu chọc nàng, bằng

      muốn nhắm mắt lại nghỉ ngơi chút, nghe tiếng ồn ào bên ngoài:

      “Vương phi cũng hôn mê ngày đêm, đến giờ vẫn chưa tỉnh, chắc xảy ra chuyện gì chứ?” cho cùng Tống phu nhân cũng chỉ là thiếp mà dám để vương phi vào mắt. tại vương phi còn hôn mê bất tỉnh, mà nàng ta cũng thèm tới thăm hay đến nhận tội. Nghe nha đầu làm việc nặng trong viện Nhị phu nhân : “Hôm qua Nhị phu nhân kể xấu vương phi với Thẩm trắc phi, mà lúc ấy cũng có mặt vương gia nữa!”

      “Vân Lạc, về sau nhớ kỹ, được bàn chuyện của chủ tử . Bằng để người khác nghe được, ngươi gặp rắc rối lớn! đến lúc đó, ngay cả ta cũng có cách nào bảo vệ tính mệnh của ngươi.”

      Trong phòng, Lộ Hiểu… Ách… tại là Mộ Dung Thư, mở hai mắt ra, giọng của hai người bên ngoài, mặc dù rất nhưng nàng vẫn nhận ra người khơi chuyện là nha hoàn tam đẳng Vân Lạc, còn người khuyênàng ngăn là đại nha hoàn hầu hạ cạnh nàng tên gọi Hồng Lăng.

      Nghe nội dung cuộc trò chuyện của hai người, nàng biết được, người gián tiếp hại chết Mộ Dung Thư là Nhị phu nhân Tống Tuyết nhưng sau khi việc ngoài ý muốn xảy ra, nàng ta lại mảy may áy náy, có thể nhận thấy nàng này ta lá gan khá lớn, dám trước bước, ác nhân cáo trạng trước.

      Nếu nàng đoán lầm, khổ chủ cùng Thẩm trắc phi rất nhanh đến để đòi công đạo.

      Vuốt ve miệng vết thương, Mộ Dung Thư nhếch miệng, thương tổn đúng .

      Lúc này, cửa nhàng bị đẩy ra, Hồng Lăng mặc trang phục nha hoàn màu xanh biếc bưng chậu gỗ đến. Sau đó nhúng nước, vắt khăn khô đến bên giường. Nhìn thấy Mộ Dung Thư trợn tròn mắt nhìn về phía nàng, Hồng Lăng lập tức cười : “Vương phi, người tỉnh!”

      Mộ Dung Thư gật đầu, nhìn khăn trong tay Hồng Lăng

      “Đưa khăn cho ta.”

      Hồng Lăng lập tức đưa khăn cho Mộ Dung Thư, nàng chậm rãi lau sạch mặt, sau đó nàng phát Hồng Lăng nhìn nàng chằm chằm chớp mắt.

      Nàng khẽ nhướng mày, thanh êm dịu, lại lộ ra tia sắc lạnh hề che dấu hỏi:

      “Ta bị thương ở đầu, phải ở mặt, bị hủy dung phải ?”

      Tâm Hồng Lăng thoáng trùng xuống, vừa rồi tại sao nàng lại thất thần nhìn chằm chằm vương phi như thế! Nghĩ vậy vội vàng cúi đầu:

      “Bẩm vương phi, mặt ngài có bị thương.” biết vì sao, nàng cảm giác, vương phi sau khi tỉnh lại có chút giống lúc trước nhưng giống chỗ nào nàng lại ra được!

      “Em ra ngoài trước, ta muốn nghỉ ngơi chút.” Mộ Dung Thư khẽ. tại tinh thần nàng thoải mái, đầu đau dữ dội như trước, phải nghỉ ngơi, nghỉ ngơi đủ, mới tính đến việc khác.

      Hồng Lăng gật đầu: “Vâng, vương phi.”

      lúc nàng xoay người muốn rời , ngoài cửa vang lên giọng :

      “Tỷ tỷ tỉnh sao?” thanh ôn nhu vang lên.

      Hồng Lăng lập tức trở về nhìn Mộ Dung Thư nằm giường .

      “Vương phi, Thẩm trắc phi đến.”
      Last edited by a moderator: 3/5/15

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3:


      Thẩm trắc phi?! Là Thẩm Nhu - người cai quản mọi việc trong Nam Dương phủ? Nàng ta tới làm cái gì? Mộ Dung Thư nhíu mày, là tới thay Tống Tuyết đòi công bằng? Trong lòng cười lạnh tiếng, những Trắc phi tiểu thiếp này phải hay quên mất thân phận của mình là gì? Từng người đều muốn bay lên trời!

      Nghĩ đến địa vị trước kia của Mộ Dung Thư ở trong Nam Dương phủ, khóe miệng của nàng nhịn được trận co giật.

      YD, muốn ngủ ngon cũng được.

      ra ngoài với nàng ta, bản Vương phi nghỉ ngơi, tiếp khách!” Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Hồng Lăng giọng phân phó. Trời đất bao la, lúc này lại cho nàng nghỉ ngơi! Mới vừa tỉnh lại nửa canh giờ, trong đầu ngừng ra ký ức mới, cho dù nàng năng lực tiếp nhận mạnh mẽ, cũng có nghĩa là nàng có cái tâm tình muốn chơi đùa cùng bọn họ!

      Hồng Lăng gật đầu, vừa tới trước cửa liền nghe vài nha hoàn : “Gặp qua Vương gia.” Lúc này Hồng Lăng có chút hơi khó , nếu người chờ ở bên ngoài chỉ có Thẩm trắc phi cùng Nhị phu nhân còn dễ , nhưng bây giờ ngay cả Vương gia cũng tới! Nàng quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Thư.

      Mộ Dung Thư bực mình phất phất tay: “Cũng từ chối .” Cái gì Vương gia, Trắc phi, tiểu thiếp, bây giờ ở trong mắt của nàng, hoàn toàn bằng giấc ngủ!

      Vương phi vậy mà cũng đem Vương gia từ chối ở ngoài cửa?! Mắt lóe lên, Hồng Lăng lập tức đẩy cửa ra ngoài.

      Phòng bên ngoài. Tống Tuyết cúi đầu đứng ở phía sau Vũ Văn Mặc và Thẩm Nhu, viền mắt hồng hồng, giống như chịu nhiều uất ức lắm, bả vai vẫn run rẩy, tay trắng nõn cầm khăn chậm chậm nước mắt.

      Vũ Văn Mặt vẻ mặt lạnh như băng, thân hình thẳng tắp cường tráng, gác tay đứng ở trước cửa, trong mắt hề gợn sóng, nhìn vào chỉ có thể thấy được ánh sáng băng lãnh.

      Thẩm nhu mặt mang nụ cười ưu nhã ôn nhu, như cũ nhìn qua vẫn có chút hiền lành.

      Ở trong vương phủ, thanh danh của Thẩm Nhu rất tốt, ai cũng đều Thẩm trắc phi là chủ tử có thiện tâm là chủ tử tốt. Mà Vương phi ngược lại, có thể là do chiếm được sủng ái của Vương gia, đối đãi với hạ nhân cũng tốt gì, bọn hạ nhân ở sau lưng đều trong mắt Vương phi chấp nhận người khác, muốn thấy nhiều nữ nhân hầu hạ bên cạnh Vương gia. Nhưng thế có lợi ích gì? Ở trong vương phủ, dù nàng là Vương phi, nhiều lắm cũng chỉ là chủ tử, cũng có ảnh hưởng gì.

      Kỳ thực bên người Vương gia chỉ có bốn người thiếp mà thôi, nhưng trong hoàng thất sợ rằng Vương gia là gần nữ sắc . Bất quá Thẩm trắc phi cùng Vương gia thế nhưng lại tình đầu ý hợp, dựa vào thân phận của Thẩm trắc phi làm Chính phi cũng là xứng đáng, tính tình lại tốt, đương nhiên được Vương gia thích.

      Huống hồ bây giờ là Thẩm trắc phi nắm quyền, nếu như Thẩm trắc phi có thể sinh tiểu hài tử hay tiểu nữ nhi, vậy trong vương phủ còn có chỗ cho Vương phi chuyện sao!

      Hồng Lăng thầm thở dài hơi, lo lắng cho tình cảnh của Vương phi lúc này, nếu như lúc đó nàng có thể giữ Vương phi lại là tốt rồi, bằng cũng nhiễu loạn như bây giờ! Chỉ sợ lần này Nhị phu nhân bỏ qua chuyện này!

      Lặng lẽ nhìn thoáng qua Vương gia, đây là lần đầu tiên trong hai năm qua Vương gia đến chỗ của Vương phi, thế nhưng, lại cùng Thẩm trắc phi và Nhị phu nhân.

      biết được sau khi thấy Vương phi tức giận ra sao!

      Hướng về phía ba chủ tử phúc thân hành lễ, cung kính lễ độ : “Vương phi té bị thương ở đầu, bây giờ đầu còn chưa tỉnh táo hẳn, khộng tiện tiếp khách. Xin Vương gia, Thẩm trắc phi cùng Nhị phu nhân thứ lỗi.”

      Sau khi Vũ Văn Mặc nghe được biểu tình chút biến hóa, chỉ gật gật đầu.

      Thẩm trắc phi ôn nhu cười hỏi lại: “Để cho tỷ tỷ nghỉ ngơi tốt, lúc khác tới thăm tỷ tỷ.”

      Hồng Lăng thở dài hơi, cũng may là hôm nay Thẩm trắc phi cũng tới, thông tình đạt lý*, kiếm chuyện dây dưa, nếu như chỉ là Nhị phu nhân, còn biết phiền phức thế nào đây! Đến lúc đó tránh được lại để cho Vương phi mất lý trí.

      Bên trong phòng, Mộ Dung Thư sau khi nghe xong giọng của Thẩm trắc phi, khóe miệng cong lên, giọng như tên, rất ôn nhu. Bất quá biết được sau ôn nhu này, có hay che giấu cái tâm độc ác!

      Con ngươi lóe lên, nếu có dã tâm, vậy sao lại nắm trong tay quyền lực trong vương phủ? Sau đó lại tùy ý để các tiểu thiếp leo lên đầu Vương phi?

      “Nô tỳ thay Vương phi tạ ơn Thẩm trắc phi.” Hồng lăng cúi người .

      Lúc này, là sợ điều gì gặp điều đó.

      Ở phía sau Vũ Văn Mặc và Thẩm trắc phi, Nhị phu nhân - Tống Tuyết nãy giờ vẫn sắm vai nhân vật bị ức hiếp đáng thương liền gào khóc lên, “Vương gia, Vương phi bị thương đều phải do tiện thiếp làm. Khuya hôm trước tiện thiếp vì nghĩ cho thân thể của Vương gia, mới có đánh thức Vương gia, nhưng Vương phi lại tin, lúc còn muốn đánh tiện thiếp, tiện thiếp căn bản có dũng khí trốn, căn bản có dự liệu Vương phi bởi vì vậy mà té ngã đụng vào đầu! Nếu sớm biết làm Vương phi bị thương, tiện thiếp nhất định chủ động tiến lên quỳ xuống để Vương phi giáo huấn!

      Giọng khàn khàn kiệt lực còn cố khóc la, làm cho mảnh sân vốn vô cùng an tĩnh trong nháy mắt trở nên ồn ào thôi.

      Mà hành động lần này của Tống Tuyết, khiến cho bên hạ nhân đều vì nàng mà bất bình, rất dễ nhận thấy, chuyện này là lỗi của Vương phi! Đáng tiếc, Nhị phu nhân thân phận thấp hèn, so ra kém Vương phi xuất thân là đích nữ của Đại tướng quân!

      Vũ Văn Mặc khẽ nhếch mày, quay đầu lại nhìn thoáng qua Tống Tuyết, giọng băng lãnh như tháng chạp trời đông giá rét vậy: “Câm miệng.”

      Tống Tuyết thân hình run lên, khuôn mặt nhắn xinh đẹp trắng bệch. Vội vàng cuối đầu, chỉ khẽ khóc, dám khàn giọng kêu la nữa.

      Thẩm trắc phi quay đầu lại nhìn Tống Tuyết, giọng ôn nhu : “Muội muội, việc này Vương gia chắc chắn xử lí. Lúc này muội muội cần tự trách mình.” Dứt lời, liền quay đầu lại nhìn thoáng qua Vũ Văn Mặc, lại bất động thanh sắc** nhìn vào trong phòng, trong mắt hình như lên tia kinh ngạc.

      Bây giờ bên ngoài động tĩnh lớn như vậy, Mộ Dung Thư có thể ngồi yên trong phòng, hơn nữa còn tùy ý để Tống Tuyết ở đia bàn của nàng mà ngang ngược, cái này ... Có chút đúng.

      Lập tức nhìn về phía Hồng Lăng hỏi: “Tỷ tỷ có phải hay bị thương rất nặng?”

      Hồng Lăng có chút khó , vừa rồi Vương phi tỉnh lại, bất quá hình như vô cùng mệt mỏi, về phần bị thương có nặng hay , đại phu , Vương phi mất máu hơi nhiều, chỉ cần nghỉ ngơi tốt là có thể bình phục, nàng chần chừ làm thế nào để mở miệng, thể đề cho người khác nắm được khuyết điểm.

      Lúc này, trong phòng truyền đến giọng có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Bản Vương phi còn chưa chết, sáng sớm tới khóc tang?!”

      Giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng mang theo uy nghiêm cùng sắc bén làm cho người khác thể sao lãng.

      Những người ngoài phòng nghe vậy, đều có chút kinh ngạc.

      Tống Tuyết sửng sốt chút, phản ứng của Vương phi cùng tưởng tượng của nàng sao lại giống nhau?

      Thẩm trắc phi mặt đổi, rất nhanh khép hờ đôi mắt chút.

      Còn Vũ Văn Mặc, đối với Mộ Dung Thư đến tột cùng là hạng người gì có tính cách thế nào, hoàn toàn quan tâm, cho nên có phản ứng gì nhiều.


      * : hiểu lý lẽ ( ta cũng biết a~ các cứ hỏi gg-sama nga~ )
      ** : có biểu
      duyenktn1thuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4:


      lâu nghe trả lời, trong phòng Mộ Dung Thư nhíu nhíu mày, bất quá cũng vội, dù sao tuồng vui hôm nay, là do người khác tới làm đạo diễn, mà so với nàng người này chắc sốt ruột hơn nhiều.

      Sau khi lười biếng duỗi người, khởi động thân thể rồi dựa vào giường.

      Khi nàng hoàn thành xong, bên ngoài rốt cuộc cũng có tiếng đáp lại.

      “Vương phi, Vương gia, Thẩm trắc phi cùng Nhị phu nhân tới thăm người.” Hồng Lăng phản ứng nhanh nhẹn, lập tức mở miệng .

      “Ân, để cho bọn họ vào .” Trong phòng truyền ra giọng lạnh lùng của Mộ Dung Thư, hơn nữa còn lộ ra nồng nặc ý lười nhác cẩu thả.

      Bên ngoài Vũ Văn Mặc, Thẩm trắc phi cùng Nhị phu nhân đều nhận định, xem ra Mộ Dung Thư đúng là bị thương rất nặng, chắc là tiếng ồn ào vừa rồi đánh thức nàng ta.

      Sau khi Hồng Lăng đem cửa đẩy ra, đầu tiên tiến vào là Vũ Văn Mặc, tiếp theo là Thẩm trắc phi, cuối cùng là Nhị phu nhân.

      Khi Hồng Lăng ở cửa tiến vào phòng, liền lập tức xoay người phân phó mấy nha hoàn bên cạnh chuẩn bị trà. Nàng theo vào phòng hầu hạ.

      Mộ Dung Thư miễn cưỡng quay đầu lại nhìn vào ba người. Bởi vì ký ức trong đầu, nàng đối với bọn họ cũng có gì xa lạ, bất quá, tầm mắt của nàng dừng người của Vũ Văn Mặc, đối với người này trong trí nhớ của thân thể này chỉ có thể dùng từ “tiêu soái” để hình dung, tại nhìn tận mắt, lại phát người đàn ông này chút tình thú* cũng có! thân lạnh lùng, đứng ở chỗ nào cũng là tòa băng sơn có gì khác biệt. biết Mộ Dung Thư thích nam nhân này ở điểm nào! Còn khiến cho thành như si như cuồng!

      Lại đem tầm mắt dừng ở người của Thẩm trắc phi, quả nhiên khí chất cao nhã, thanh đạm như cúc. Chẳng trách lại được Vương gia thích. Thẩm trắc phi từ sau khi vào phòng vẫn đánh giá nàng, sau khi phát nàng nhìn mình, lập tức gật đầu cười.

      Mộ Dung Thư cũng hướng về phía nàng gật đầu mỉm cười. Cuối cùng tầm mắt dừng người Tống Tuyết, ánh mắt mang theo ý cười, trong nháy mắt liền trở nên băng lãnh.

      Sau khi nhận thấy ánh mắt của Mộ Dung Thư, Tống Tuyết vội vã cúi đầu, trong hốc mắt nước mắt lập tức lăn xuống, quả nhiên là điềm đạm đáng !

      Ba người ngồi xuống, Hồng Lăng liền dâng trà.

      biết Vương gia, Thẩm muội cùng Tống muội đến tìm bản vương phi là có chuyện gì?” Sau khi Mộ Dung Thư thu hồi tầm mắt, cúi đầu, lạnh giọng hỏi.

      Sau khi ngồi xuống Vũ Văn Mặc nâng ly trà lên, thổi thổi chút bọt trà mặt, lúc muốn nhấp ngụm, sau khi nghe được giọng lạnh lùng của Mộ Dung Thư, nhíu nhíu mày.

      Thẩm trắc phi cũng có chút kinh ngạc, dù sao dựa theo tính tình của Mộ Dung Thư chỉ cần là việc , liền tuyệt đối buông tha, đối với những việc Tống Tuyết gây ra hôm qua, nếu như là trước đây, Mộ Dung Thư nhất định lợi dụng lúc Vương gia ở đây, nhất định nghĩ hết biện pháp để loại bỏ Tống Tuyết, nhưng lúc này ...

      Mắt của Tống Tuyết cứ thế hoảng sợ, tin nhìn vê phía của Mộ Dung Thư. Nàng ta như thế nào lại bình tĩnh như vậy? Hôm qua vẫn còn là kẻ tâm thần mà?

      Bình tĩnh như vậy cũng hay, bằng trò vui kế tiếp diễn ra như thế nào?!

      Nghĩ tới đây, Tống Tuyết hai vai run run, thút thít : “Tỷ tỷ, hôm qua muội xô xát với người. Muội biết sai rồi, xin tỷ tỷ đừng trách tội muội. Chỉ cần tỷ tỷ sau này muốn răn dạy đánh chửi muội, muội nhất định trốn, hơn nữa chủ động quỳ bên chân người, tùy ý để người đánh chửi.”

      Mộ Dung Thư nhíu chặt chân mày. MD! Lời này là dễ nghe, đầu tiên thừa nhận sai lầm của mình, sau đó dấu vết đem nàng bôi nhọ, làm cho người khác tưởng nàng phân trái phải, luôn tìm cách khi dễ tiểu nữ nhân đáng thương như thế này! Khóe môi hơi động.

      “Tỷ tỷ, Tuyết muội cũng chỉ là vô ý, dù sao nhìn tỷ tỷ bị thương, nàng ta cũng tự trách mình, hôm qua lập tức tìm muội nhận lỗi. Vậy tỷ tỷ tha thứ cho nàng ta .” Thẩm trắc phi ở bên mỉm cười .

      Vũ Văn Mặc vẫn lên tiếng, chỉ yên lặng uống trà.

      “Nếu là ân hận, vì sao đến nhận lỗi với ta? Lẽ nào ta chết, nên có biện pháp nhận lỗi với ta? Hơn nữa ... Ta cũng muốn biết hôm nay đến là để nhận lỗi với ta, hay là đến để tra hỏi. Nếu như là đến xin lỗi, cũng đừng làm cái bộ dáng đáng thương mặt toàn nước mắt , ta mắng ngươi, còn đánh ngươi sao? Để cho người khác thấy, còn tưởng rằng ta thông tình đạt lý!” Nụ cười mặt của Mộ Dung Thư vẫn ấm áp như cũ, ngay cả câu hỏi lại đều là lời ôn nhu .

      Bất quá, lời này vừa ra, sắc mặt của Tống Tuyết tái nhợt. Tươi cười khóe miệng của Thẩm trắc phi cứng đờ. Vũ Văn Mặc như cũ vẫn có phản ứng gì. Tay cầm ấm trà của Hồng Lăng hơi ngừng lại.

      Dứt lời, Mộ Dung Thư dừng chút, nhìn về phía Tống Tuyết tiếp: “Nếu là đến nhận lỗi, hãy ta nghe ngươi sai ở chỗ nào. Đừng luôn mình sai, hoàn toàn ra cái lý do.”

      Thân hình Tống Tuyết run lên, môi mím chặt, nước mắt trong mắt bởi vì kinh sợ mà lăn xuống. Thế nào tình huống lại khác xa so với tưởng tượng của nàng?

      Đợi hồi, Tống Tuyết vẫn chưa mở miệng, đột nhiên giọng của Mộ Dung Thư lạnh hơn vài phần, “Xem ra ta - Chính phi của Nam Dương Vương, thân phận dĩ nhiên lại thấp kém như vậy, là tiểu thiếp cũng coi bản Vương phi ra gì, coi lời của bản Vương phi! Thế mới , ở trong phủ Nam Dương, tất cả tiểu thiếp thậm chí là hạ nhân đều có thể ngồi đầu bản Vương phi! Mà bản Vương phi chỉ có thể để mặt cho các ngươi xấu, lừa dối, coi rẻ?! Phải ?”

      Tống Tuyết hãi phịch tiếng liền quỳ gối nền đất lạnh lẽo, vô cùng hoảng sợ, đầu tiên nhìn về phía của Vũ Văn Mặc, cuối cùng nhìn về phía của Mộ Dung Thư! Tội danh tôn trọng tôn ti, tội danh tuân thủ lễ tiết này nàng cũng gánh nổi! Huống hồ thực tế, tiểu thiếp vẫn như cũ là thấp kém! Mà vị trí Vương phi, lại vô cùng tôn quý! Nàng thế nào cũng nghĩ tới, hôm nay Vương phi phản ứng nhanh như vậy, hơn nữa lại vô hình, đem các loại tội danh đặt ở người của nàng, trán mồ hôi lạnh ngừng chảy, nàng hoảng loạn lắc đầu phủ nhận, “ phải như thế, tỷ tỷ, phải như thế, muội có đem tỷ tỷ coi ra gì.”

      mặt ưu nhã với nụ cười ôn nhu của Thẩm trắc phi chợt cứng ngắc, thầm nhìn thoáng qua Vũ Văn Mặc, đến nay mọi chuyện trong phủ đều do nàng xử lý, nếu như xuất hành vi coi tôn ti, tuân thủ cương thường, vậy chẳng phải là nàng thất trách! Tâm thầm nắm chặt, chuyện này tuyệt đối phải xử lý cẩn thận.

      Lại nhìn qua Mộ Dung Thư, nàng mặt tươi cười, nhìn qua cũng có khí thế dọa người, nhưng hết lần này tới lần khác lại ra những điều phải khiến nàng phải để tâm đề phòng như vậy! Lẽ nào là ở phía sau có người giúp đỡ? Lại thầm nhìn thoáng qua Hồng Lăng đứng ở bên.

      “Nga? Tỷ tỷ? Muội muội? Theo như bản Vương phi nhớ trong nhà ta có muội muội nào như người phải.” Mộ Dung Thư như cũ cười nhạt hỏi lại.

      Tống Tuyết bị hỏi thiếu chút nữa ngất, nàng đúng tiểu thiếp, dựa theo quy củ mà , nàng chỉ có thể gọi Mộ Dung Thư là Vương phi, căn bản thể gọi là tỷ tỷ! Đây là vô lễ! Nàng sao có thể vào lúc này phạm sai lầm như vậy! tại hết đường chối cãi, vốn chuyện này là nàng có ưu thế, bây giờ cứ thế để cho Mộ Dung Thư chiếm thế thượng phong!

      “Vương phi, là muội sai rồi. Sau này nhất định muội tuân theo quy củ, dám vượt khuôn phép.” Tống Tuyết hướng phía Mộ Dung Thư dập đầu, cung kính , lúc này nàng nào dám chuyện hôm qua ra! Sợ rằng lúc này nhiều, sai càng nhiều.


      * : tình thú có thể hiểu là có cảm xúc giống như mãnh thú, có chút quái lạ so với người khác.



      Chương 5:

      Mộ Dung Thư khóe môi tươi cười sâu thêm, vẫn chưa trả lời, chỉ nhướng mày nhìn về phía Thẩm trắc phi. “ tại mọi việc trong phủ do Thẩm trắc phi chưởng quản, như vậy, chuyện này này lẽ ra phải do Thẩm trắc phi xử lý.” Nếu dám đem nàng kéo xuống nước, như vậy, nàng cũng phải kéo nàng ta xuống chung.

      thầm thở dài hơi.

      “Cái này ...” Thẩm trắc phi nhíu nhíu mày, dù sao đây cũng là việc khó giải quyết. Lúc này , đối với Tống Tuyết cũng sinh ra vài phần bất mãn, thân phận của tiểu thiếp, lại ở trong Vương phủ gây nên sóng gió. Hôm nay việc này rơi vào trong tay của nàng, đúng là dễ giải quyết, nếu như giải quyết tốt, khiến Vương gia ngồi ở bên bất mãn. Nghĩ tới đây, mày lá liễu của Thẩm trắc phi nhíu lại.

      lúc nàng khó xử, Mộ Dung Thư nhìn về phía Tống Tuyết cười : “Việc này chỉ có lần nhất định có lần hai, việc này cứ tính như vậy, bất quá, cụ thể trừng phạt ngươi thế nào, liền để Thẩm muội quyết định .”

      Nghe vậy, Tống Tuyết liền đem ánh mắt hi vọng nhìn về phía của Thẩm trắc phi, nếu để nàng lựa chọn ai là người quyết định, nàng nhất định chọn Thẩm trắc phi, dù sao ở trong phủ, ai cũng biết Thẩm trắc phi nổi tiếng là người dễ mềm lòng mà.

      Mộ Dung Thư thầm nghĩ, nắm quyền trong vương phủ phải là nàng, trong phòng hai nữ nhân này rất được Vũ Văn Mặc sủng ái, mà nàng lại là Chính phi được sủng ái. Dù cho là Chính phi, thân phận này cũng chỉ là hữu danh vô thực. Bất quá, dù là như vậy, nàng cũng tuyệt đối để cho chính mình chịu thiệt! Dù sao, còn nhiều thời gian, cứ từ từ. Thực nếu ổn, quá phiền, cũng lắm đem vị trí Chính phi này trả cho thôi.

      Mộ Dung Thư trong lòng thầm tính toán có phát bất thường của Vũ Văn Mặc từ đầu đến cuối lời. Trong mắt lóe lên tia kinh ngạc, trong vòng hai năm qua, chỉ ở cùng phòng với nàng trong đêm tân hôn, sau đó liền có bước vào phòng của nàng lần nào nữa, mặc dù thỉnh thoảng trong chủ viện có gặp nhau, thế nhưng ấn tượng của nàng với cực kỳ tốt, bên trong hậu viện này, bình thường bởi vì nàng mà huyên náo gà chó yên.

      Lúc này nàng lại khiến cho cảm giác có chút sâu thâm khó lường! Đặc biệt lúc nào cũng lộ ra vài phần lười biếng nhưng làm cho người khác thể nào khinh thường đôi mắt giấu nguy hiểm. Hơn nữa, chuyện tình này giờ đều nằm trong khống chế của nàng, ngay cả trí tuệ của Thẩm Nhu cũng bị nàng kiềm chế. hơi nhíu mày, như cũ cầm ly trà nhấp ngụm , tao nhã như thường.

      “Tống muội lần này là ngươi sai, là ta thường ngày dễ dãi với các ngươi, hôm nay phạm vào chuyện sai lầm này, còn làm hại Vương phi bị thương, thế nào cũng bỏ qua như vậy được. Thế nhưng niệm tình là ngươi phạm lỗi lần đầu, liền phạt ngươi cấm túc ở Bắc Viên tháng để tự sám hối.” Thẩm trắc phi ôn nhu .

      Tống Tuyết thở dài hơi, nhưng lại suy nghĩ chút, tháng thể ra Bắc Viên, như vậy, việc này chẳng phải để cho mấy nữ nhân kia chê cười! Thầm hận, trộm gà được còn mất nắm gạo! Điểm quan trọng là .. Nàng nhìn về phía của Vũ Văn Mặc, tháng này có lẽ được nhìn thấy ...

      “Vương gia, xử phạt như vậy có được ?” Thẩm trắc phi quay đầu nhìn về phía của Vũ Văn Mặc, giọng mềm mại dịu dàng hỏi.

      Vũ Văn Mặc nhàn nhạt gật đầu, Thẩm Nhu làm việc luôn luôn chu toàn, cho nên mới giao hết chuyện tình trong phủ cho nàng chưởng quản.

      Lúc này tảng đá lớn trong lòng Thẩm trắc phi mới buông xuống, chỉ cần có khiến cho hài lòng là tốt rồi. Sau đó nàng nhìn về phía của Mộ Dung Thư cười : “Tỷ tỷ, muội giải quyết như vậy có được ?”

      Mộ Dung Thư gật đầu cười, nụ cười ôn nhu như gió xuân khiến người ta sinh ra ảo giác, dường như người vừa những lời sắc bén kia căn bản cùng nàng giống nhau.

      bên Hồng Lăng thầm thở dài hơi, may là hôm nay Vương phi tính tình ổn trọng, bằng trước mặt Vương gia mà loạn thành cái gì, đến lúc đó mọi việc nhất định hỏng hết, tại xem ra là tốt nhất, ít nhất là Vương phi chiếm thế thượng phong, sau này nhất định Nhị phu nhân dám đem Vương phi coi ra gì nữa.

      “Còn có chuyện gì sao?” Ánh mắt của Mộ Dung Thư lạnh nhạt đảo qua Thẩm trắc phi, Vũ Văn Mặc cùng Tống Tuyết, giọng êm dịu hỏi. Thầm nghĩ : YD! biết nàng bị thương sao? Ngồi thời gian dài như vậy, nên giải quyết giải quyết rồi, còn chờ gì mà ! Dựa vào cái gì mà làm chậm trễ thời gian nàng nghỉ ngơi.

      Hồng Lăng chợt ngẩng đầu nhìn về phía của nàng, lẽ nào Vương phi hiểu? nên gây chuyện suốt ngày để thu hút chú ý của Vương gia?

      Tống Tuyết cắn chặt răng, hôm nay tiền mất tật mang, để Vương phi chiếm thế thượng phong, mà ấn tượng của Vương gia đối với nàng nhất định tốt, chết tiệt.

      Thẩm trắc phi lập tức đứng dậy tới bên giường, đối vơi Mộ Dung Thư dặn dò: “Muội có viên nhân sâm do phương tây tiến cống, rất bổ thân, muội hồi sai người đưa tới cho tỷ tỷ. Tỷ tỷ tĩnh dưỡng tốt, chờ tỷ tỷ thân thể khỏe hẳn, muội mời tỷ tỷ ngắm hoa uống trà.”

      “Vậy cảm ơn muội.” Mộ Dung Thư gật đầu, thẳng tắp nhìn vào mắt của Thẩm trắc phi đánh giá màn trước mắt.
      duyenktn1thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :