1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cố tiên sinh thân mến - Gọi ta A Miêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      @tieunhu beta và làm pic liên hệ ta nhé nàng. Giờ các editor ko được tự tìm beta và pic nữa. Lý do: pm nhé :)
      tieunhu thích bài này.

    2. tieunhu

      tieunhu Well-Known Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      1,555
      @Ishtar ok nàng...dường như mình quá lạc hậu rồi...cái j cũng ko biết...thế nhờ nàng việc ấy nhé.....

    3. yêubăngbăng

      yêubăngbăng Member

      Bài viết:
      45
      Được thích:
      25
      :yoyo44: chưa gặp nhau nữa

    4. tieunhu

      tieunhu Well-Known Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      1,555
      CHƯƠNG 4

      Sáng sớm, mặt trời mọc từ hướng Đông.

      Từ chiếc giường màu trắng truyền đến tiếng chuông điện thoại thanh thúy dễ nghe, người náo đó bởi vì tối hôm qua ăn quá phong phú tiêu hóa được nên khó ngủ, đôi mắt thâm quầng sung lên to, đưa tay sờ di động bên người.

      “ Hello, is that miss Xia.”

      Trong điện thoại truyền đến câu tiếng sứt sẹo, làm cho Hạ Nhiễm nhất thời phản ứng kịp, tưởng mình nghe nhầm, đề di động sát vào yếu ớt hỏi:” Excuse me, who are you.”

      “ Cậu đoán .”

      câu cậu đoán , hoàn toàn làm bại lộ thân phận của người kia, Hạ Nhiễm nửa tỉnh nửa mơ màng cười thiếu chút nữa lạc cả giọng. bên cười ha ha, bên ấp úng trêu ghẹo:” La đại tiểu thư, cậu ngứa da rồi sao?”

      Rosie là bạn của Tiêu Sơn, Tiêu Sơn là bạn của Hạ Nhiễm nhiều năm, dùng câu để tổng kết tình cảm của bọn đó là tri kỷ. Hạ Nhiễm thường hay giỡn, mỗi nữ sinh bên người đều người con trai mà phải là bạn trai, nhân vật may mắn lại là Tiêu Sơn.

      Vì thế khi Hạ Nhiễm và Tiêu Sơn nhiều năm làm tri kỷ, lần làm cho bạn của Tiêu Sơn Rosie nổi ghen. Hạ Nhiễm nhìn Tiêu Sơn chạy qua chạy lại hai bên xin lỗi, đơn giản với cậu ta giới thiệu mình cho Rosie. Thế nhưng lại nghĩ đến hai người lại ăn ý với nhau như vậy, trở thành bạn tốt có gì để giấu nhau.

      “ Ai kêu cậu có xem tin nhăn?”

      “ Có ai sáng sớm tinh mơ mắt còn chưa có mở ra mà xem tin nhắn ?” xong, ngáp dài liên tục.

      phải sáng hôm qua cậu đến nơi sao? ngủ ngày mà còn chưa đủ?”

      Ai ăn uống no say, có thể bình yên vào giấc ngủ. Hạ Nhiễm cần mãnh kiệt nghiêm túc kháng nghị điều này, hướng về bạn tốt oán giận:” Tối hôm qua ăn uống quá no, hại mình cả đêm ngủ được, đến gần sáng mới ngủ.”

      xong còn quên nghĩ về bàn đại tiếc phòng phú tối hôm qua, những miếng bít tết tiêu chuẩn, những chiếc bánh ngọt socola, món mì ý làm nước miếng chảy ròng ròng.

      “Đáng đời.” Rosie nhịn xuống xúc động muốn trợn mắt, kéo cuộc chuyện về vấn đề chính “ Nhanh nhanh dậy hôm nay tổ chức đai tiệc cho cậu đón gió tẩy trần.”

      “ Tốt.”

      Sau hồi sửa soạn, nhìn mình ăn mặc chỉnh tề trong gương, dáng vẻ tự nhiên hào phóng, chỉ có khuyết điểm duy nhất là mặt chút thâm quầng. Chết tiệt mắt thâm quầng , lấy tay xoa xoa mi tâm, lông mày hơi nhếch lên, cả người nhìn qua có loại động lòng người nên lời.

      Sửa soạn xong Hạ Nhiễm mang túi xách ra cửa.

      “ Đợi chút..”

      Cửa thang máy muốn đóng lại, dưới tiếng gọi ầm ỹ của từ từ mở ra , người ở bên trong thân âu phục màu đen, ngũ quan thành , mang theo khí chất nho nhã. vội vàng vào, thối lui đến góc sáng sủa lễ phép hướng cười “ Cảm ơn.”

      Thấy nàng khách khí như vậy, Ninh Viễn cảm thấy có chút ngượng ngùng, khẽ gật đầu :” cần khách khí.”

      “ Khụ.”

      Tiếng cực lực nhẫn buồn bực vang lên, thanh phát ra Hạ Nhiễm lúc này mới phát ra , bên cạnh người đàn ông kia còn có người đàn ông khác , thân hình hai người hết sức đối lập, người phía sau thân hình cao lớn hơn, tuy đứng bên cạnh , nhưng người lại tỏa ra khí chất vương giả gì sánh kịp, khi đánh giá ta người đó quay người lại.

      Bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt quen thuộc kia làm cho ngạc nhiên thôi. Tóc đen dày, dưới lông mi dày là mặt thâm thúy lợi hại, mắt hơi hơi hạ xuống, khóe môi hơi giơ lên.

      Mở niệng muốn kêu tên của ta, bởi vì ngạc nhiên mà chậm chạp kêu ra. Hơn nửa ngày mới than ra tiếng “ Cố…”

      “Cố Tấn Thần, sao lại ở đây?”

      bốn năm, đây là lần đầu tiên đứng ở khoảng cách gần như thế này nhìn . Hôm nay mặc chiếc váy màu lam thân liền có ren ở tay áo, tóc uốn mềm mại buông hờ vai, thành thục mà thanh nhã. Mặt trang điểm tinh xảo, thanh tú mà kiều mỵ. Nhưng so với cảm giác đầu tiên của cao lớn hơn ít, dưới chân đôi giày búp bê, chỉ đến ngực .

      cũng đáp lại câu hỏi:” Tại vì sao thể ở đây?”

      ý của tôi là ở đây gặp được khéo.” Tiếng cười của càng ngày càng thấp.

      là khéo.” gật đầu tỏ vẻ đồng ý, còn cố ý trêu chọc :” phải em sao?”

      nhìn , thành trả lời:” Mới trở về ngày hôm qua.”

      mím môi cười, háo phóng mà tự nhiên thiếu chút sắc bén, hơn vài phần sinh động.

      “ Phải ?”

      “ Ân.” hơi gật đầu, thân hình theo bản năng lui về phía sau hai bước.

      Đối với Hạ Nhiễm, gặp Cố Tấn Thần phần xấu hổ nhiều hơn so với kinh ngạc.

      Người lớn hai nhà, Cố Ngôn Truyền và Hạ Thế Hiên là bằng hữu nhiều năm. Năm đó khi còn trẻ khi vợ Cố Ngôn Truyền có thai cùng với bạn tốt của mình là Hạ Thế Hiên ước định. Nếu sau này Hạ gia sinh con , hai nhà thành thông gia.

      Ước đinh này vẫn được người trong Hạ gia nhắc đến, cho dù sau này Cố gia chuyển đến A thị.

      Cơ hội gặp mặt giữa Hạ gia và Cố gia cũng có giảm khi Cố gia chuyển đến A thị, ngược lại tăng lên rất nhiều. Tất nhiên Hạ Nhiễm cũng gặp Cố Tấn Thần rất nhiều, nhưng bởi vì từ được huấn luyện tư tưởng để trở thành bà chủ của Cố gia, Hạ Nhiễm là người mạnh mẽ nên thể nào có tình cảm với Cố Tấn Thần được, theo năm tháng tuổi càng ngày càng tăng hai người chỉ dừng lại ở mức bằng hữu có khi còn xa lạ hơn.

      Trong thang máy chỉ im lặng trong chốc lát , Hạ Nhiếm nhìn Cố Tấn Thần, lại nhìn Ninh Viễn bên cạnh, hơi có vẻ xấu hổ hỏi:” Hai người chuẩn bị đâu?”

      “ Ăn cơm.”

      “ Phải , khéo, tôi cũng vậy.” Dứt lời, cũng biết tại sao mình lại như vậy, đơn giản là ngậm miệng lại, nhìn chằm chằm giầy của mình.

      Thông qua phản quang của thang máy, Cố Tấn Thần nhìn thấy nhất cử nhất động của , thấy Hạ Nhiễm cố đứng xa mình, khóe mắt liếc nàng. Trước khi ra khỏi thang máy môi mỏng khẽ mở “ Vậy cùng nhau .”

      “…”

      theo phía sau ra khỏi thang máy, vội vàng có lỗi, tôi có hẹn rồi.”

      nghĩ chắc Cố Tấn Thần cùng cái đề tài này nữa, nhấc chân chuẩn bị chạy, lại nghe thấy thanh trầm bổng của .

      “ Tôi ngại.”

      Lời vửa ra khỏi miệng, Hạ Nhiễm suýt chút nữa sập bẫy chính mình.

      “ Ông chủ…”

      Ngay cả Ninh Viễn đứng bên cạnh Cố Tấn Thần, khi nhe được ông chủ trả lời như vậy cũng hơi sửng sốt. muốn nhắc nhở ông chủ giữa trưa có cuộc hẹn quan trọng, lại bị ánh mắt câm miệng của ông chủ làm cho những lời muốn toàn bộ nuốt vào trong bụng.

      ngại nhưng tôi để ý a. Hạ Nhiễm oán thầm, chỉ đành phải uyển chuyển :” Này, chỉ sợ tốt lắm.”

      Cố Tấn Thần cũng lời nào, chỉ nhìn chằm chằm mà thôi. Cái cảm giác đó như là thiếu mấy trăm vạn vậy, nhìn đến cả người Hạ Nhiễm thoải mái, vội vàng bổ sung thêm:” Lần khác , lần khác tôi mời .”

      Ở C thị có nhà hàng Nhật nổi tiếng, mặt tiền cửa hàng lớn nhưng rất ấm áp.

      Khi Hạ Nhiễm đẩy cửa bước vào, người phục vụ kính cẩn đứng ở bên, số bàn liền theo người phục vụ vào.

      Nhà hàng được trang trí theo kiểu Nhật, lầu hai được trang trí thành đại sảnh và phòng bao, mỗi phòng bao lấy màu nâu làm chủ đạo, những dụng cụ ăn cơm đều được thiết kế sáng tạo, lưu giữ được thói quen cuộc sống của người Nhật.

      Phòng ăn mới mẻ độc đá, thiết kế thú vị làm cho người ta đến lần là thể quên được.

      “ Đến đây, mình gọi cơm xong rồi, cậu xem còn gì phải gọi thêm ?” Rosie nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ nghe thấy tiếng động xoay người lại, cười đứng dậy nghênh đón.

      Bởi vì gặp Tố Tấn Thần trì hoãn trong chốc lát, xấu hổ với Rosie:” đến lâu chưa?”

      lâu, mình cũng vừa mới đến.”

      Hai người ngồi xuống, phục vụ liền bắt đầu mang thức ăn lên, sashimi cá hồi, salad cá hồi cùng súp miso, cơm cuốn, sushi, cánh gà Nagoya, mực nướng, cơm nắm kiểu nhật. Thức ăn ngon cơ hồ bầy đầy bàn.

      “ Tiêu Sơn đâu?” Hạ Nhiễm nhìn xung quanh vòng, vừa uống trà hoa vừa hỏi bạn tốt ở đối diện

      đường, lập tức tới đó. Đừng quan tâm đến ấy, hai chúng ta ăn trước .” Nhắc đến Tiêu Sơn là khóe miệng Rosie nhếch lên cao, như là mới vậy.

      Hạ Nhiễm giận liếc cái:” Xem ra cuộc sống gia đình hạnh phúc quá nhỉ.”

      Tiêu Sơn là con trai lớn nhà họ Tiêu, nhiều lần bị Tiêu nhị gia thúc giục lấy vợ sinh con. Nhưng Tiêu là kẻ bất cần đời làm sao có thể ngoan ngoãn vào khuôn khổ, hơn nữa Rosie cũng nghĩ bước vào nhà tù hôn nhân quá sớm. Vậy nên đơn giản là Tiêu Sơn dọn đồ chạy khỏi Tiêu gia, chen chúc trong cái phòng trọ với Rosie, trải qua thế giới hai người.

      “ Còn phải sao.” Ở phía ngoài vang lên tiếng cười ngây ngô, Hạ Nhiễm và Rosie quay đầu lại thấy Tiêu Sơn sải những bước dài đến. Đem âu phục tay đưa cho ban , vẫn quên đánh giá phen, chút keo kiệt khen:” A nha đầu này những năm này, lớn lên xinh đẹp như vậy…”

      Hạ Nhiễm trừng mắt lếc cái:” Lắm chuyện.”

      gắp miếng sushi bỏ vào trong bát Hạ Nhiễm, xong lại gắp cho bạn miến” Lần này về nước là tạm định cơ hau định cư.”

      “ Định cư”

      “ Vậy nghĩ làm ở đâu chưa?”

      “ Tạm thời còn chưa biết.”

      Ba người vừa ăn vừa chuyện, khí rất ấm áp.

      trong lúc hi hi ha ha, ý cười mặt Tiêu Sơn biến mất khi nhìn thất Cố Tấn Thần ở phía bên ngoài phòng bao, hơi hơi thu liễm lại, giống như thấy được cái gì bình thường khóe miệng phút chốc cong lên “ Cố tổng cũng đến rồi.”

      Cố tổng? Người nào là có tổng?

      Theo tầm mắt Tiêu Sơn nhìn ra bên ngoài, Hạ Nhiễm thầm căn môi dưới, là sợ cái gì tìm đến.

      Cố Tấn Thần ở bên ngoài phòng bao nhìn thấy bọn học nên đến.

      Khi vào trong phòng, mắt khéo hờ đảo qua Tiêu Sơn và Rosie, cuối cùng tầm mắt dừng người Hạ Nhiễm ngữ khí thản nhiên :” Người hẹn chính là ?”

      Vốn là đến đây để ăn cơm, nếu phải toilet trùng hợp thấy phát ra này cũng ở nơi này.

      mở to hai mắt chớp chớp, có chút khó hiểu hỏi:” được sao? phải hai người biết nhau sao?”

      ràng là hẹn Tiêu Sơn cũng phải là bạn hăn, tại sao lại bày ra biểu tình đó?

      Hạ Nhiễm nhếch khóe miệng để lộ nụ cười tà ác, tầm mắt nhịn được rơi người Tiêu Sơn.

      Tiêu Sơn và Cố Tấn Thần cùng nhau lớn lên, Hạ Nhiễm quen biết Tiêu Sơn là nhờ Cố Tấn Thần. Năm đó khi hai nhà Cố Hạ tụ họp Tiêu Sơn cớ chạy tới chạy lui sau mông Cố Tấn Thần.

      Cố Tấn Thần trực tiếp làm lơ câu hỏi của Hạ Nhiễm, nhìn bàn đầy món Nhật, nhíu mày:” thích ăn món Nhật?”

      “ Ân.” Hạ Nhiễm biết Cố Tấn Thần có ý gì, cắn đôi đũa trong tay, biết là gật đầu hay lắc đầu. Từ đầu đến cuối chỉ cần gặp Cố Tấn Thần đầu óc dùng chẳng được.

      “ Cố tổng cũng thích? Trước đó biết đến nên tùy tiện kêu vài món. Nếu kêu thêm?” Tiêu Sơn bương đô đũa trong tay, có số người chính là kỳ quái như vậy, thích nhìn người khác có tâm tình tốt. Cố Tấn Thần càng biểu ràng Tiêu Sơn càng thích.

      ấy thích đồ ăn Nhật Bản.” Cố Tấn Thần nhếch miệng, như là thói quen hằng ngày của mình, tự nhiên mà trực tiếp.

      Lời của làm Hạ Nhiễm ăn cẩn thận cắn phải lưỡi của mình. Mở to mắt khó có thể tin nhìn Cố Tấn Thần.

      Tiêu Sơn ở bên chưa có ý định dừng :” Cố tổng biết cũng nhiều.”

      Cố Tấn Thần gật đầu, bộ dáng như hưởng thụ.

      Những lời của họ làm cho Hạ Nhiễm đỏ mặt. Nhìn cái bộ dáng Cố Tấn Thần thế này có vẻ như chưa muốn , dù sao cũng thiếu bữa cơm, bằng mời luôn bây giờ, liền :” muốn cùng ăn ?”

      cần.”

      Tiểu Sơn cố ý thêm vài câu “ Khách khí làm gì, gọi thêm nhiều đồ ăn chút chúng ta cùng nhau ăn.”

      Cố Tấn Thần muốn rời , dừng cước bộ xoay người lại :” Cũng được.”

      xong ngồi xuống bên cạnh Hạ Nhiễm, câu nào cả.

      Hạ Nhiễm ảo não cầm đũa lên, tại sao lại như thế chứ. Món ăn ngon đầy trước mặt, còn mùi vị gì nữa.

      bữa cơm trải qua im lặng.

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      CHƯƠNG 5



      Lúc cơm nước xong xuôi trời cũng tối, cả gian tĩnh lặng, chỉ còn tiếng mưa và cảm giác se lạnh do nó để lại. đường, lác đác đôi ba người che ô qua lại, ô che thấp đến mức thể nhìn ra gương mặt của ai. Cơn mưa này đến bất chợt lại nặng hạt, bốn người họ đều có chuẩn bị trước mà mang theo ô dù.

      Hạ Nhiễm xòe mấy ngón tay nho của mình, giống như đứa trẻ ham chơi mà hứng lấy nước mưa rồi nhướn mày oán thán:

      yên lành sao lại mưa cơ chứ…”

      Rosie cũng theo phụ họa.

      “Đúng thế, vừa mới nãy còn nắng mà.”

      Nhìn mưa to như xối ngoài trời, Tiêu Sơn cũng hết cách. Lúc nãy đỗ xe ở bãi đỗ xe của siêu thị, bây giờ cũng chỉ có thể ai oán mà nhìn nó xa xa.

      Cố Tấn Thần nãy giờ lặng thinh, nhìn Hạ Nhiễm đứng phía trước cái rồi rút di động.

      “Mang ô xuống dưới.”

      Hạ Nhiễm nghe thấy giọng trực tiếp ràng ấy quay đầu lại nhìn , vừa lúc thấy cất điện thoại. liền cứ thế ngắm tay mà xuất thần, cũng biết thư kí của Cố Tần Thần xuống chỗ bọn họ khi nào.

      “Ông chủ.”

      Ninh Viễn đưa chiếc ô vừa mới mượn được của ông chủ nhà hàng cho Cố Tấn Thần, vô tình mà cố ý liếc nhìn Hạ Nhiễm vừa đúng lúc chuyển tầm mắt từ bàn tay của Cố Tấn Thần sang người .

      Đây là lần thứ hai bọn họ gặp nhau, đối với Hạ Nhiễm, Ninh Viễn chỉ để lại ấn tượng là “thư kí riêng của Cố Tấn Thần”. Diện mạo thành , thích chuyện, chỉ có điều hay nhìn mang ý đánh giá.

      lẽ mặt dính thứ gì sao? Hạ Nhiễm nghi hoặc cúi đầu lấy màn hình điện thoại làm gương mà xem xét kĩ, mặt đâu có gì khác thường.

      Cố Tấn Thần nhận chiếc ô duy nhất tay Ninh Viễn, mở ô ra rồi bước vào trong màn mưa, hai chữ “Tới đây”

      Hạ Nhiễm hoài nghi nhìn Cố Tấn Thần, lại quay qua nhìn Tiêu Sơn cùng Rosie, chỉ vào mũi mình biết làm sao mà hỏi: “Tôi sao?”

      Bị Hạ Nhiễm hỏi như vậy, trán của ai đó bắt đầu nổi lên gân xanh, khóe miệng giật giật, “Ừ.”

      “Em, tới đây.”

      “Còn bọn họ sao?”

      “Tự họ xử lí .” xong, Hạ Nhiễm bị Cố Tấn Thần dùng tốc độ vô cùng nhanh, giống như cái chớp mắt mà kéo vào trong ô.

      Tại thời điểm trước khi rời , xoay người lại với Tiêu Sơn:

      “Khách còn kia cậu tiếp .”

      “Quẳng câu như vậy rồi hả?”

      Tiêu Sơn khinh thường hừ lạnh nhìn Cố Tấn Thần che ô cho Hạ Nhiễm lên án: “Trọng sắc khinh bạn”

      Nghe lời lên án của Tiêu Sơn, Hạ Nhiễm ngước mắt nhìn Cố Tấn Thần, thấy mặt khộng chút biểu cảm lại có cảm giác chính mình trở thành bia đỡ đạn. Trong khi còn xuất thần, người bên cạnh cậy mạnh mà kìm trụ người , kéo vào sát người hơn.

      “Tới sát thêm chút, đừng để dính mưa.”

      Tiếng của từ đỉnh đầu truyền xuống, vô cùng phối hợp nép vào , xúc cảm nóng rực xuyên qua áo sơ mi mỏng manh truyền tới làm hoảng hốt. khẽ cử động vai , cùng chầm chậm tới chỗ để xe.

      “Này, hai người kia…”
      Tiêu Sơn nhìn hai người nào đó dần biến mất trong màn mưa, lời đến môi rồi lại bị thư kí của Cố Tấn Thần đứng phía sau ngăn lại.

      “Đừng gọi nữa, chẳng có ý tứ gì cả.” Rosie lôi kéo cánh tay của Tiêu Sơn, nhíu mày chỉ vào hai người phía trước.

      Lời tuy ngắn gọn mà lại mang ý vị sâu xa.

      Tiêu Sơn ép buộc nâng tầm mắt nhìn về hướng chỉ của liền nhìn thấy cảnh tượng người đàn ông mặc Âu phục bị ướt hơn phân nửa cầm ô, trong nháy mắt liền hiểu ra vấn đề, quay đầu : “Em thế mà lại rất tinh ý đấy.”


      Cố Tấn Thần mở cửa xe cho Hạ Nhiễm, đợi ngồi vào ghế phụ cạnh tài xế rồi mới xoay người qua bên kia mở cửa vào trong xe. Phía bên ngoài cửa kính, nước mưa lạnh lẽo nối tiếp nhau rơi xuống nền đường tạo thành từng đợt từng đợt gợn nước rồi phút chốc lại biến tan. Ngồi trong xe thể nghe được tiếng mưa rơi nhưng cảm giác rét lạnh vẫn chút khó khăn truyền đến thân thể.

      Hạ Nhiễm ngồi xe còn chưa hết bần thần thanh du dương của Cố Tấn Thần truyền đến: “ Cài dây an toàn vào.”

      “Ồ.” Phục hồi lại tinh thần, nhìn ra ngoài cửa kính xe chỉ thấy màn mưa trắng xóa thấy đâu là đường.

      Phóng tầm mắt ra xa lại thấy cậu nhóc mặc đồng phục cầm ô che cho bé mặc đồng phục giống cậu. bé kia tay cầm cốc trà sữa nóng, tay kia nắm chặt vạt áo của cậu nhóc, lúc uống ngụm trà sữa, lúc lại đưa mắt nhìn cậu chàng.

      Hai người từ đằng xa tới, nước mưa ngừng rơi xuống cánh tay trái của cậu nhóc kia, thấm ướt áo cậu. Mà cậu lại giống như có gì xảy ra, vì bé bên cạnh che gió che mưa, đường thẳng.

      Dưới chân bọn họ, mỗi bước bước đều nhợt nhạt in lên vũng nước đọng vết bước chân . Tình cảm trong trắng khoa trương mĩ miều như thế mới trân quý biết bao.

      “Tuổi trẻ tốt.” cất tiếng ảm đạm, vừa lúc quay đầu sang liền đón được ánh mắt của Cố Tấn Thần, trong đôi mắt ấy, gương mặt thanh tú của liên thứ ánh sáng nhè làm nhìn đến xuất thần.

      đồng ý cũng chẳng phủ định lời , chỉ im lặng nổ máy xe, tạo thành đường cong xinh đẹp trong mưa rồi nhập vào làn xe cộ đông đúc.

      đưa đến cửa phòng, Hạ Nhiễm lễ phép cảm ơn sau đó liền lấy thẻ phòng ra mở cửa.

      Đúng trước lúc cả người sắp ở trong phòng, Cố Tấn Thần bước dài chân tiếng vào trong cùng Hạ Nhiễm, động tác dứt khoát chút thừa thãi. Hành động này của làm Hạ Nhiễm kinh ngạc thôi, mở to hai mắt, đứng y nguyên tại chỗ thốt ra được chữ nào.

      Đây rốt cục là phòng của ai đây? chăm chú nhìn số phòng ghi cửa, 527. Đâu có sai, vậy người đàn ông vừa chính chính trực trực, chút khách khí ngồi ở phòng khách của phòng đây là có ý gì?

      " còn có việc gì sao?"

      " có việc gì cả."

      Người nào đó ngồi thoải mái sopha đáp lại vô cùng mạch lạc.

      có việc gì? có việc gì vào phòng người ta làm gì? Hạ Nhiễm khó chịu cau mày, tùy tiện đặt túi xách lên bàn, "Đây là phòng của tôi."

      "Bao giờ em rảnh?"

      Lại trực tiếp coi thường lời , Hạ Nhiễm nhìn đối phương, cố gắng hiểu ý tứ trong lời Cố Tấn Thần, lại nghe thấy :

      " phải muốn mời ăn cơm sao?"

      "Vừa rồi chẳng phải ăn?" vẫn hiểu ý là gì, người có tiền phải đều rất câu nệ tiểu tiết sao?

      hỏi lại " Em cảm thấy bữa cơm vừa rồi là em mời hả?"

      Hạ Nhiễm trợn trắng mắt, bản thân phải là muốn lần khác mời cơm , chỉ là vừa mới về nước nên còn có rất nhiều việc cần xử lí, làm gì còn thời gian chứ, đành nhè hỏi ngược lại:

      "Lẽ nào phải?"

      trần mặc nhìn cái, lại trầm mặc đứng dậy, trước khi rời , đột nhiên xoay người từng bước tiến về phía Hạ Nhiễm, mỗi bước đều làm cho tim đập nhanh thêm nửa nhịp.

      bước, hai bước, ba bước...

      Cho đến khi cùng cơ thể tiếp xúc lẫn nhau liền đúng lúc dừng lại. Nhìn chòng chọc ngừng, hai tròng mắt lóe lên tia sáng, gằn từng chữ: " cho là như thế đâu."

      " cho là như thế đâu."

      Cả phòng như còn quanh quẩn lời người đàn ông này.

      có chút kinh ngạc, nhìn : " Ý là..."

      Kéo rộng khoảng cách giữa hai người, hướng cửa mà , cũng quay đầu lại mà như đinh đóng cột :" Thực lời hứa của em."

      "Nhưng mà gần đây tôi rất bận." cự tuyệt đó, biết có thể nghe ra nữa. chân Cố Tấn Thần vừa bước ra khỏi cửa, nghe xong thu về, quay đầu nhìn : "Bận?"

      Hạ Nhiễm thành gật đầu trả lời : " Tôi vừa mới về nước, còn phải tìm việc làm."

      "Ừ."

      Đôi mắt thâm thúy của Cố Tấn Thần tản mát ra ánh sáng tầm thường, nhìn chằm chặp vào Hạ Nhiễm ở trong phòng, ý vị thâm trường : " cũng rất bận rộn."

      "Đợi tới lúc gọi cho em rồi tính."

      Cứ thế ném lại câu rồi tiêu sái xoay người rời .

      Nhìn bóng lưng Cố Tấn Thần rời khỏi, Hạ Nhiễm vẫn luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó, nhưng lại rốt cuộc lạ ở đâu.

      Chờ đến khi tiếng bước chân của người đàn ông này triệt để biến mất trong hành lang, Hạ Nhiễm mới phục hồi tinh thần, nghiến răng nghiến lợi thầm oán :" Sao lại có cảm giác như mình mắc nợ ta vậy?"

      Lấy điện thoại từ trong túi xách, gọi cho Tiêu Sơn hỏi tội. "Cố Tấn Thần tại sao lại xuất ở Mạc Sâm?"

      *****************

      Mưa, trận mưa dài mãi ngớt, có cảm giác như mưa mãi tạnh, làm người ta cảm thấy đôi chút bất lực.

      Bước đường, mỗi bước cũng đều có thể ràng nghe thấy tiếng cười thanh thúy của .

      "Mùa thu nên là thế này, phải là mưa phùn giăng đầy trời như mùa xuân, phải mưa xối xả như trút nước giống mùa hè. Có chút dịu dàng lại có chút đơn." cười lâu, kiễng mũi chân, duỗi thẳng cánh tay như muốn ôm trọn trời xanh, ở trong màn mưa xoay tròn, vẻ đẹp lả lướt như nước, mị ý nhộn nhạo, giống cành mai thanh tao.

      " đúng hay ." thanh thích thú vang vang, giống như ánh mặt trời ấm áp sau cơn mưa, chiếu vào tận tim . Cách màn mưa bụi, gắt gao phía sau, dõi theo , sợ nhất là khi quay đầu lại thấy bóng dáng đâu nữa.

      người con trai xa lạ trong lúc quay lại nhìn liền đuổi theo lấy ô che chở cho khỏi cơn mưa nhàng ôn nhu, dùng ống tay áo sạch chùi nước mưa mặt . Giọng đáp lại êm tai. "Đúng."

      Chỉ là chữ đơn giản cũng làm giương khóe miệng, nở nụ cười khéo léo duyên dáng.

      Thừa dịp người con trai chú ý, lần nữa né ra khỏi tán ô, chạy vào trong làn mưa mùa thu dịu dàng, tùy ý chạy băng băng, cất tiếng cười vô tư lự, sau đó chân thành mà thẳng thắn kéo tay người kia, rằng: "Em rất thích đấy."

      Rất thích .

      vui vẻ , chàng trai kia cũng vui vẻ cười.

      Còn , chỉ có thể ở phía xa mà nhìn họ.

      A! --- ra là mơ, may, chỉ là giấc mơ.

      Bầu trời u bắt đầu sáng dần, ánh nắng sau sáu giờ chiều lười nhác ngưng đọng mặt đất, xuyên qua rèm cửa sổ bằng lụa mỏng vương khắp phòng. Cố Tấn Thần nằm giường lớn màu trắng, mở to mắt thở dốc.

      chút lại chút.

      Mỗi lần dùng sức hít thở phảng phất giống như phải dùng hết cả khí lực toàn thân.

      Áo ướt đẫm dán chặt vào người, khó chịu thôi. Cố Tấn Thành xốc lên tấm chăn mỏng đắp người, đướng dậy vào nhà tắm.

      Sau khi tắm rửa xong, cả phòng liền tràn ngập mùi thơm từ dầu gội thanh thanh đạm đạm. Cả người ngay lập tức thư thái ít. Hội nghị vào giữa trưa bị tạm thời hủy bỏ, chắc hẳn mấy nhân viên bên Vạn Hào phái qua bên này làm việc có ít nhiều khó chịu đây.

      Bản tóm tắt công việc mà Ninh Viễn gửi qua vẫn còn nằm nguyên trong thùng thư điện tử, mở email rồi nhanh chóng xem qua lần. Đơn giản chỉnh sửa lại mấy chỗ, trong lúc ngón tay gõ bàn phím máy tính, trong đầu khỏi lóe lên hình ảnh của người.

      Cố Tấn Thần lập tức bỏ tài liệu chỉnh sửa tốt sang bên, tìm số di động của Ninh Viễn trực tiếp gọi . Đầu dây bên kia vừa nhấc máy, liền phân phó :" Ngày mai cậu cần tới đón tôi, có việc cần cậu làm đây."

      "Mấy công ty đó nhớ phải chiêu mộ tốt."

      "Đúng rồi, chuyện này được cho bất kì người nào biết."

      vừa kết thúc cuộc gọi với Ninh Viễn ngoài cửa sổ, ánh mặt trời hoàn toàn biến mất nơi cuối chân trời.

      Giống như ngửi được mùi hương người con mồi, khóe miệng khẽ nhếch.

      "Cuộc săn..."

      " bắt đầu."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :