Chương 1: Cuộc đời tôi luôn gắn liền với bốn chữ: Đen đủi + Xui xẻo. Trước hết tôi xin tự giới thiệu, tên tôi là Thanh Yên – tên loại cây, mẹ cái tên mang lại cảm giác dễ chịu và tươi mát, bản thân tôi cũng cho là như vậy. Tôi là diễn viên đóng thế phim hành động. Nửa tháng trước, do tai nạn nghề nghiệp nên tôi xuyên thắng tới đây, mà lại xuyên vào cơ thể “hết sức đặc biệt” mới chết chứ, đó chính là cơ thể của thái tử Tương Tư quốc – Tề Hạo. Thành mà tôi biết Tương Tư quốc nằm ở đâu, có bao nhiêu dân, thu nhập bình quân đầu người là bao nhiêu… Tôi chỉ chắc chắn điều rằng quốc gia này có bản đồ thế giới, cũng có vị trí địa lí cụ thể. Nhưng thế cũng chẳng sao vì tôi là người thích đây đó, thích khám phá những điều mới lạ nên được đến đây là điều vô cùng vinh hạnh, vô cùng hạnh phúc. Điều đáng là cái cơ thể tôi xuyên vào cơ, đó là đàn ông, đàn ông thẳng hẳn hoi nhé! Ngày tôi tỉnh dậy và soi mình vào cái gương đồng to tướng tôi sửng sốt biết bao nhiêu, cá là gần nửa người dân trong quốc nghe thấy tiếng hét của tôi ấy chứ. Tôi muốn xông vào trong gương mà túm áo cái tên ở đó mà hỏi rằng: “Ê, rốt cuộc là ai?” Cũng may tôi vẫn còn rất tỉnh táo cho nên chưa làm cái hành động điên rồ đó, nếu dung mạo ngàn vàng này cũng bị tổn thương rồi. Xin nhắc lại lần nữa tôi là đàn ông, cũng may thái tử Tương Tư quốc có vẻ bề ngoài đến nỗi tệ, tôi tự nhủ phen này phải quyến rủ nhiều đàn ông lẫn phụ nữ mới uổng công xuyên đến đây. ____ Tôi có lần tìm cách trở về nhà nhưng vô ích. Chuyện là tôi nghe người ta kể tìm thấy “tôi” ở gần ngự hoa viên. Tôi sai người dẫn ra đúng chỗ ấy, lại chọn con ngựa đẹp nhất mà leo lên rồi chọc để nó hất tôi xuống. Được vài lần tôi chừa bởi chẳng có hiệu quả mà tôi còn được khuyến mãi cơ thề bầm tím và mấy cục u ở đầu. Quái! Vậy tôi làm thế nào mà đến được đây nhỉ? Tôi ngàn lần ngàn vạn lần soi mình vào gương, chỉ mong sao chớp mắt cái lại biến thành Thanh Yên xinh đẹp chứ phải thái tử Tề Hạo của Tương Tư quốc. Nhưng tôi dù có soi nát cả mặt chăng nữa tôi vẫn mang tướng mạo của người khác. Vậy là, tôi nước mắt đầm đìa, ruột đau như cắt mà phải chấp nhận phũ phàng rằng từ nay tôi phải sống cuộc đời của đấng nam nhi đầu đội trời chân đạp đất. Hừ, tôi đây vốn là phận liễu yếu đào tơ cơ mà. Đắng lòng!
Chương 2: Dạo gần đây hoàng cung náo nhiệt hẳn lên. Chả là sắp tới là tết truyền thống của Tương Tư quốc – tết Hoa Thiên. Khắp nơi đèn lồng cờ hoa treo sáng rực, từng tốp người lại tấp nập, tiếng tiếng cười vang vọng khắp hoàng cung. Tâm trạng tôi cũng tốt hẳn lên, tôi tự cho mình là người hăng hái chuẩn bị đón tết nhất cung. Từ việc dọn phòng, treo đèn lồng, trồng hoa… tôi đều giành làm hết cả, nhưng hiểu sao người ta đều nhìn tôi bằng ánh mắt rất chi là kì lạ. Tôi mặc kệ và tiếp tục công việc trang hoàng cho hoàng cung lộng lẫy. Tôi chờ dài cổ cũng đến ngày tết diễn ra. Tôi chọn bộ áo gấm đẹp nhất, tự xoay mình trước gương vài chục vòng. Đẹp trai quá! Tôi đẹp trai quá mất! Tôi ngắm mình trong gương, cười ha hả và tự làm mấy động tác theo kiểu mình là mĩ nam của dân tộc. Lão thái giám tạm cho là thân cận nhìn tôi chớp mắt. Tôi nghĩ là lão bị hớp hồn bởi vẻ đẹp của tôi rồi, tôi lại càng sung sướng hơn, cười như điên dại. (ảo tưởng sức mạnh quá!). Vì là thái tử nên tôi được ngồi chỗ siêu vip, toàn ngồi cạnh mấy quan chức tai to mặt lớn có máu mặt cả. Tôi trịnh trọng ngồi xuống ghế, lấy tay hất vạt áo rất phong cách. Mọi người đều quay lại nhìn tôi, tôi hất mặt lên để tỏ quyền uy của mình. Tôi cầm lấy quả táo trong đĩa hoa quả, cắn ngon lành. “Rộp, rộp” “Rộp, rộp” vài ánh mắt nhìn tôi rất kì dị nên tôi đành bỏ quả táo xuống. Tôi liếc quả táo cắn dở cách thèm thuồng, phí quá, tôi ăn ngon. Nuốt nước bọt vào trong, tôi dời mắt khỏi trái táo và chăm chú theo dõi lễ hội dâng hoa. chung là tết Hoa Thiên rất chán, người dân chỉ mang hoa đến cho hoàng thượng thưởng thức xong thôi ai về nhà nấy. Rồi hết tết~ Tôi hừ cái, mất công tôi ngóng trông cả tuần, lại còn tốn công tốn sức trang trí nhà cửa nữa chứ. Tôi đưa mắt sang vị trí còn để trống bên cạnh, chắc người đó cũng cảm thấy quá nhạt nhẽo nên tới đay mà. Nhưng tôi nhầm, khi tết gần tàn nam tử khoác áo choàng lông xuất , chàng ngạo nghễ đạp lên cánh hoa mà . Tôi suýt đơ khi nhìn thấy chàng. Chàng rất đẹp, sống mũi cao thẳng, khóe môi màu hoa đào tựa cười mà như cười, tựa kiêu ngạo mà lại rất bình dị dễ gần, tựa kinh miệt mà như trân trông hết thảy, tựa vân vân và mây mây. Phong thái của chàng như tiên nhân giáng trần, hoàn hảo đến từng chi tiết. Đúng là cực phẩm mĩ nam, hiếm có khó tìm. Chàng nhàng ngồi vào ghế trống cạnh tôi, tôi cơ hồ ngửi được mùi hương gỗ tự nhiên cơ thể chàng. Thình thịch, thình thịch. Tim tôi đập nhanh quá! Chết rồi! Hình như tôi bị thích chàng mất rồi. Tôi hít vào thở ra mấy lần, lấy dũng khí hỏi: “Công tử, xin hỏi quý danh?” - Chàng nhìn tôi, lời thốt nơi khóe miệng: “Ta là Đằng Phi. Thái tử điện hạ, nghe danh lâu!” Đằng Phi? Vút bay. Tên như người, đẹp quá!. Giọng của chàng cũng rất êm tai, nghe xa xăm như tiếng gió thảy lại gần gũi tựa hơi thở. Thôi xong, tôi chàng từ cái nhìn đầu tiên rồi. Phải làm sao đây? Tôi lúc này ở trong thân xác đàn ông. Chàng liệu có phải là gay ? Chắc là...! – Tôi thầm nghĩ, ánh mắt dời khỏi chàng.
Chương 3 Tôi biết bầu trời đêm ở Tương Tư quốc lại đẹp đến thế. Hay là vì tôi vừa gặp được mối nhân duyên của đồi mình nên mới cảm thấy như vậy? Chẳng biết nữa… Tôi dạo giữa giữa những tán hạnh ướt đẫm hơi sương, tha thẩn ngân nga ca khúc lãng mạn của ca sĩ nào đó. Hát mãi, hát cho đến khi những ngôi sao mệt mỏi ngủ mới thôi. “VÚT” - vật gì đó sượt ngang qua cổ, tôi ngơ ngác sờ tay lên theo phản xạ tự nhiên. “MÁU TƯƠI” – máu của tôi – rỉ ra cổ. Tôi nghệt mặt ra, đứng im như trời trồng. bóng đen lướt nhanh như gió đến chỗ tôi, cầm kiếm kề vào cổ tôi, đúng nơi chảy máu. Giọng lành lạnh: “Thái tử, ngài còn lời cuối gì muốn ?” Tôi trợn to mắt, thể nổi lời nào. khẽ dùng sức, lưõi kiếm từ từ cắt đứt da thịt tôi ra. cảm giác đau thấu xương! Tôi khóc, nước mắt lăn dài má, lạnh như băng, chảy xuống cổ làm cho vết thương càng thêm xót . “Đừng giết ta!!!” – Tôi chỉ gắng thốt ra câu yếu ớt ấy. Ánh mắt có chút xao động. Mắt đẹp nhưng cũng đáng sợ lắm, sâu thẳm và đen kịt như màn đêm vĩnh hằng. Tôi cảm thấy mắt mình càng ngày càng mờ. Sắp chết rồi. Hết rồi, đời tôi đến đây coi như là chấm dứt. Mắt chớp chớp vài cái rồi mở hẳn ra. Đây là đâu? Tôi nhìn xung quanh và nhận ra đây chính là phòng mình. Tôi vẫn còn sống sao? Tôi chạm vào cổ, sờ thấy lớp băng rất dày. Đúng lúc đó lão thái giám dẫn theo tì nữ bê chậu nước vào. Lão mỉm cười mừng rỡ: “Tốt quá! Điện hạ tỉnh rồi, người hôn mê ngày đêm rồi đó.” “Ai đưa ta về đây? Ông ư? Ta nhớ có người định giết ta, ...” Lão thái giám lắc đầu, cắt lời của tôi: “Nô tài thấy người ở ngoài cửa, cổ được băng bó kĩ càng. Vết cứa rất nông, hoàn toàn gây nguy hiểm đến tính mạng. Điện hạ chỉ ngất do quá hoảng sợ thôi! Tên thích khách ấy chạy thoát rồi, bệ hạ cho người tìm .” Tôi thẫn thờ nằm xuống giường, nhắm chặt mắt lại. giết chết mà lại băng bó vết thương cho tôi. rốt cuộc có đồ gì đây? Ở đây nguy hiểm quá, tôi muốn quay về, dù nơi này có Đằng Phi tôi vừa gặp , vừa gặp mang lòng thương mến nhưng tính mạng vẫn là quan trọng hơn cả, tôi chỉ có cái mạng quèn này mà thôi. Tôi chập chờn vào giấc ngủ, đôi mắt cứ lảng vảng trong tâm trí, choáng ngợp hết thảy. trở thành định mệnh của đời tôi... ____ Tôi tĩnh dưỡng gần tháng vết thương lành hẳn nhưng vẫn còn vết sẹo chạy dài nơi cổ. Tôi sờ vào nó, tự nhắc bản thân mình phải đề cao cảnh giác cẩn thận có ngày mất mạng như chơi. Cũng vì việc ám sát này mà hoàng thượng cử thị vệ thân cận - Lãnh Mặc - đến bảo vệ tôi. Phiền phức chết mất. chẳng có gì nổi bật, dáng người bình thường, khuôn mặt có hơi chút kiêu ngạo, chỉ riêng đôi mắt tạm coi được chút. Cũng may rất nhanh nhẹn và ít nên tôi có chút hài lòng. theo tôi 24/24 giờ, tôi đâu đấy. Đôi lúc muốn làm chút việc riêng mà vẫn bị cặp mắt cú vọ của nhìn chằm chằm. Tôi tức quá nên hét lên: “ theo ta làm gì? Ngươi có thể đâu đó cho khuất mắt ta được ?” thản nhiên lắc đầu: “ được, thuộc hạ nhận lệnh của hoàng thượng là phải bảo vệ thái tử cả ngày lẫn đêm. Chẳng lẽ người sợ thích khách ám hại nữa sao? ” Sợ, đương nhiên là tôi sợ chứ, mấy hôm nay cổ tôi tí nữa là ngẹo về sau luôn rồi. Nhưng sợ mất mặt lắm, vậy là tôi giả bộ vỗ ngực hiên ngang. “Bản thái tử đây võ công đầy mình sợ gì mấy tên thích khách cỏn con? Đừng là tên, cho dù có hàng ngàn tên nữa ta cũng cho chúng còn xác để trở về. Ngươi nghĩ xem, ta mà cần ngươi bảo vệ chắc? Buồn cười!” nhếch mép cười khẩy, ra điều tin. Vô lễ, tầm thường! bằng góc Đằng Phi của tôi. Ngày qua ngày, tôi vẫn phải chịu đựng bảo vệ của . Tôi giờ đây coi như người vô hình, kệ thích làm gì làm, thích gì . Nhưng hình như có vấn đề về thần kinh phải, vì thỉnh thoảng mấy câu rất kì lạ kiểu như: “Hãy cẩn thận. Kẻ thù là người mà điện hạ ngờ nhất.” Hay: “Nếu người muốn sống đừng tin vào ai cả, kể cả hoàng thượng. Người nhớ chưa?” rất nhiều, tôi đều xem những lời như gió thoảng mây bay. Sống mà suốt ngày đa nghi mệt mỏi lắm, tôi muốn là con người đơn giản...
Chương 4 Chớp mắt cái là mùa xuân, khí như thay lớp áo mới, dịu dàng và dễ chịu vô cùng. Tôi ngồi trong Thiên các, ngắm những nụ hoa mới nở, môi kìm được mà nở nụ cười thích thú. Hình như tôi quen với cuộc sống nơi đây, cũng quen với thân thể này. Duy chỉ có điều tôi hài lòng là tên hộ vệ Lãnh Mặc đáng ghét xấu xí mà thôi. Tôi vừa nghĩ đến Lãnh Mặc giọng của vang lên: “Điện hạ, bệ hạ cho truyền người!” Nghe , tôi cảm thấy khí tươi đẹp này giảm chỉ còn nửa. Đúng là khi ghét ai đó, dù ta có làm gì cũng rất chướng mắt. Tôi sửa lại xiêm y cho ngay ngắn, đến Thần điện. Hoàng thượng hay phụ hoàng của tôi là người đàn ông trung niên hơi béo, bên cạnh lúc nào cũng có mĩ nhân theo. Tôi hành lễ, : “Bố, à phụ hoàng có việc gì cần sai bảo hoàng nhi?” Hoàng thượng vuốt vuốt chòm râu dài: “Năm nay hạn hán mất mùa, dân chúng rơi vào cảnh lầm than khổ cực. Ta lệnh các quan lớn mở kho phát lương, cứu đói thiên hạ. Gần đây lại có tin báo Lâm thượng thư trộn đất vào gạo làm lòng dân phẫn nộ, con hãy tìm hiểu thực hư rồi báo cáo lại cho ta biết!” “OK. Hoàng nhi tuân chỉ.” Tôi suýt nhảy lên như điên giữa Thần điện, chẳng phải là được ra ngoài chơi rồi sao. Tôi chạy như bay về phòng, lục tung tủ quần áo. Tôi tìm mãi mới được bộ đồ rách bướm, trông khá giống trang phục của ăn mày. Tôi hài lòng nhìn chính mình, dù mặc như thế nào khí chất của tôi vẫn vô cùng xuất chúng mà. Lãnh Mặc nhìn tôi, khẽ ho tiếng: “Điện hạ, hình như hơi quá rồi!” Tôi hừ tiếng, hiểu cái gì chứ. “Ta định trà trộn vào đám người xin gạo, ngươi có thấy ai mặc áo gấm mà xin lương ? Mấy người trong phim đều mặc thế cả.” nghe từ “phim” ngạc nhiên lắm, hỏi lại: “Học trong phim? Thuộc hạ chưa từng nghe qua từ này.” Tất nhiên là chưa nghe qua rồi. “ có gì, thôi. Ta sắp bị chán chết rồi đây này.” Tôi và ra ngoài thành bằng chiếc xe ngựa , đến thẳng địa điểm Lâm thượng thư phát gạo. __ Tôi nấp ở bụi cây , Lãnh Mặc thấy vậy bèn : “Điện hạ cần gì phải mất công như thế, cứ trực tiếp đến kiểm tra gạo của Lâm thượng thư là được rồi.” Tôi vuốt mũi, chỉ tay vào mình: “Thế ta cải trang như thế này làm gì? Ngươi làm ơn im lặng , phiền chết mất, để yên cho ta quan sát!” định gì đó nhưng thôi, tôi nhìn hàng dài xếp hàng chờ nhận gạo, người nào người ấy cũng vô cùng tiều tụy. Tôi thấy có chút thương cảm, nếu chẳng may lần trước tôi xuyên vào cơ thể thái tử mà lại xuyên vào trong những người dân ở đây làm sao nhỉ? dám nghĩ đến. Tôi hòa vào dòng người, tay cầm chiếc bát mẻ. lão bá nhìn thấy tôi nhường cho tôi đứng trước. “Bá bá, cần đâu.” – Tôi lên tiếng. Lão bá xua tay: “Chàng trai trẻ cứ nhận trước , lão đây vội.” Tôi mỉm cười, ai đời có người tốt? Tôi chìa chiếc bát mẻ cho người phát gạo, gã nhìn tôi kinh bỉ, tay xúc cho tôi nửa bát gạo. Tôi quan sát bát gạo, quả nhiên trong gạo lẫn rất nhiều đất. Hừ, tên họ Lâm này từ bi từ bi cho chót, cớ sao phải làm khổ dân lành. Tôi đưa gạo cho Lãnh Mặc, tức giận : “Gửi gấp gạo về thành, tên Lâm thượng thư này quá đáng. Ta khinh.” Lãnh Mặc đờ người ra phản ứng, tôi thấy hơi lạ nên nhìn theo ánh mắt . Người đàn ông vô cùng kiêu ngạo vận trường bào xanh nhạt, kiêu ngạo rẽ đám đông mà . thể nhầm được, Đằng Phi...của tôi.