CHƯƠNG 18: Edit: KateChou Hoa Lục Vu đẩy cửa khoang sảnh, hai người bên trong liền đồng loạt nhìn nàng. Vân Nhược Hành đứng dậy kính cẩn , “Phu nhân trở lại, biết phu nhân nghĩ xong xử trí Bao thị như thế nào chưa?” Nhìn phía sau Hoa Lục Vu, lại trống trơn phẳng lặng, ngoại trừ người hầu thuyền thấy bóng dáng Bao thị. Hoa Lục Vu liền nâng đôi mi thanh tú, dường như có việc gì , “Tiên tử tỷ tỷ, quả xin lỗi ngươi. Ta vừa ở bên ngoài suy nghĩ nát óc, ngờ Bao thị kia quá sợ hãi lại tự mình nhảy sông!” “Nhảy sông?” “Đúng a, nhảy sông!” “ sao?!” “Đương nhiên là .” Vân Nhược Hành kinh ngạc mở to đôi mắt xinh đẹp. Cũng phải nàng ta chưa thấy qua việc đời, biết lòng người hiểm ác. Chỉ là vẻ ngọt ngào đáng lúc trước của Đông Hải Hầu phu nhân còn quanh quẩn trước mắt, thoáng chốc lại hại chết mạng người, vẻ đối lập nét mãnh liệt như chênh lệch của lòng sông và mặt biển bỗng nhiên khiến nàng cảm thấy sởn tóc gáy. Đừng Bao thị chủ động nhảy sông, thủ vệ chiếc thuyền lớn này nghiêm ngặt như thế, chim bay vào nước hất ra, Bao thị tay trói gà chặt sao có thể phá tan tầng tầng thủ vệ tự mình nhảy sông được? Huống hồ Hầu phu nhân cùng nàng ta ở chỗ, thủ vệ càng thêm nghiêm cẩn , Hầu phu nhân cũng vốn là cao thủ hiếm có. Vân Nhược Hành còn ôm tia hi vọng, cẩn thận hỏi, “Vậy dám hỏi phu nhân, Bao thị bây giờ sống hay chết, nếu chết thi thể ở nơi nào?” Hoa Lục Vu lại vô tội nháy mắt mấy cái, buông tay , “Việc này chỉ có trời biết! Nước sông sâu như vậy, sắc trời lại tối thế, tìm cũng tìm thấy, vớt cũng thể lên a. Ta thấy cá trong nước sông này phong phú, cũng có thể xem nàng là thức ăn cho cá rồi.” “...” Hầu phu nhân này bình thường xinh đẹp tuyệt trần đáng như búp bê bằng ngọc, nhưng quả là Hoa tiểu thái tuế hung ác trong lời đồn. Vân Nhược Hành nhìn Hoa Lục Vu tỏ ra có việc gì cười ngọt ngào, hơn nữa nàng làm nên thủ đoạn trả thù ác độc hài cốt còn bỗng nhiên lưng phát lạnh trận. Đảo mắt nhìn xem phản ứng của La Ngọc. La Ngọc cư nhiên hề lộ vẻ xúc động, giống như rơi xuống sông phải mạng người, mà chỉ là khối gỗ vụn. —— phu xướng phụ tùy, tâm địa đều rất lãnh khốc. Đáng tiếc đều nhân vật tuấn nhã như thế. Vân Nhược Hành trong lòng rùng mình, thản nhiên thở dài hơi, “Bao thị lấy mệnh chuộc tội, xem như thiên ý. Nếu như thế, biết ân oán của phu nhân cùng Bao gia ân oán có thể tính xong chưa?” Hoa Lục Vu mỉm cười, , “Đương nhiên xong rồi. Tiên tử tỷ tỷ cứ yên tâm, từ nay về sau ta tiếp tục làm khó xử người nhà Bao gia.” “Nếu như thế, Nhược Hành quấy rầy lâu rồi, tiện lại làm phiền phu thê người. Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, sau này còn gặp lại. Nhược Hành cáo từ!” “Tiên tử thong thả, có rảnh đến chơi a.” Hoa Lục Vu cười híp mắt . Vân Nhược Hành cũng khỏi bước nhanh hơn. Chờ khi ra khỏi khoang sảnh, bầu trời vẫn xanh mênh mông, chưa hề sáng. Đứng ở chỗ mép thuyền vừa nhìn, bên bờ bóng người thưa thớt, nhón chân hy vọng. Cho đến lúc Vân Nhược Hành xuống thuyền, người nhà Bao thị nhìn thấy nàng ta, liền vui mừng tiến lên nghênh đón. “Tiên tử, ngài trở lại, tiểu thư nhà chúng tôi đâu, sao cùng ngài xuống thuyền?” Vân Nhược Hành trong lòng kêu khổ, lại bất động thanh sắc , “Tiểu thư các ngươi có giá trị thông thiên, lại có viên thất khiếu lung linh tâm, các ngươi lo lắng cái gì? Nàng ta khiến cho Hầu phu nhân vui vẻ, đợi đến giữa trưa có thể hồi phủ thôi.” “Nàng ta các ngươi chờ ở bờ này quá mức chói mắt. Làm cho người nhiều chuyện nhìn đến, khó tránh khỏi sinh thêm nhiều tình. Trong rừng trúc cách đây dặm về hướng đông hoang vu người, lệnh cho các ngươi trước đợi ở đó, đến thời điểm nàng ta tự nhiên đến tìm các ngươi.” Tôi tớ đối với Hành Vu tiên tử xinh đẹp như tiên rất tin nghi ngờ, cho rằng tiểu thư nhà mình quả thực thoát đại nạn, đều vui vẻ ra mặt. Sau khi thiên ân vạn tạ liền thúc xe ngựa rời . Vân Nhược Hành cùng đường với bọn họ, chậm rãi trước. Cho đến khi quẹo vào hẻm , nữ tử bạch y yểu điệu dựa tường đứng lặng, nhìn tướng mạo bất quá chỉ mười sáu mười bảy tuổi, như đóa thược dược lần đầu nở rộ hoa phấn mĩ lệ. Nữ tử này hông đeo trường kiếm, ngây thơ xinh đẹp bên trong lại mang vẻ dũng hiên ngang. Vân Nhược Hành cước bộ nhàng tiếng động, lỗ tai nàng ta vừa động, bỗng nhiên mở đôi mắt đẹp. “Sư tỷ, người trở lại!?” Thiếu nữ đeo kiếm giống như con bướm, vẻ mặt tươi cười biên tiên phi tới, lập tức liền kéo cánh tay Vân Nhược Hành, bộ dáng thân mật khăng khít. Vân Nhược Hành thở dài, bất đắc dĩ , “Ta trở lại, nhưng thể bảo vệ Bao thị! Đáng tiếc cho thương nhân kỳ tài như vậy!” “Sao, là Hầu phu nhân giết nàng ta sao?” Vân Nhược Hành gật đầu phải, lại , “Đông Hải Hầu phu nhân này bề ngoài nhân từ lòng dạ ác độc, lúc chuyện cười có thể đoạt mạng người, là nhân vật khó chơi. Đông Hải Hầu cư nhiên cũng dung túng nàng ta! Sương Nhi, ngươi nhớ kỹ, mọi phải cẩn thận, nếu cần thiết nhất định nên đắc tội bọn họ. Hai vợ chồng này thế lực hùng hậu, làm việc cố kỵ gì, lại lòng dạ nham hiểm, chúng ta thể để thái tử có cường địch này.” Nhan Thanh Sương xuất thân danh môn, có phần cho là đúng, mà lại dám trước mặt làm trái ý sư tỷ, vì thế cúi đầu vâng dạ. “Ba người làm trong phủ Bao thị từng nhìn thấy ta và Bao thị cùng lên thuyền, bọn bây giờ chạy tới rừng trúc ngoài thành dặm hướng đông. Mấy người này thể lưu lại! Ta thích hợp ra mặt. Sương Nhi, ngươi đến đó, thay ta giết bọn họ diệt khẩu!” “Sư tỷ, vì sao vậy? Đừng Bao thị là do Hầu phu nhân giết, cho dù nàng ta chết trong tay sư tỷ, mấy tôi tớ nho này có thể gây khó dễ cho chúng ta thế nào?” Vân Nhược Hành thở dài, “Sương nhi, ngươi dù sao thế chưa thông. Ngươi suy nghĩ chút, sư tỷ đáp ứng bảo vệ người, lại có bảo vệ được, chuyện này nếu lan truyền ra ngoài, về sau sư tỷ lại trong thiên hạ lời còn có uy tín sao?” “Kỳ ta cũng để ý chút thanh danh này, bất quá sư môn chúng ta nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn, nếu liên lụy người khác khinh thường sư phụ và chư vị tỷ muội đồng môn, ta còn mặt mũi nào quay về sư môn nữa!” “Sư tỷ, ta hiểu rồi. Xin người yên tâm, Thanh Sương bây giờ liền đến rừng trúc, vì người trừ bỏ hậu hoạn!” xxx Sau khi Vân Nhược Hành về, Hoa Lục Vu lười biếng duỗi eo, liên tục ngáp ba cái, che miệng muốn trở về phòng ngủ. La Ngọc thấy nàng cũng có lời giải thích, bất mãn trong lòng. Hoa Lục Vu chỉ chớp mắt cái nhìn thấy thân ảnh cao lớn của La Ngọc chắn ở trước cửa! Thân pháp cực nhanh, có thể là quỷ mị. Hoa Lục Vu giả bộ hồ đồ , “Chàng vì sao chặn cửa? Mau mau tránh ra, ta buồn ngủ muốn chết, phải trở về ngủ.” La Ngọc vươn bàn tay ngọc bạch, miễn cưỡng , “Chia chiến lợi phẩm.” “Chia, chia cái gì? La Ngọc chàng lung tung cái gì a?” La Ngọc cười lạnh , “Nàng gạt được Vân Nhược Hành, chẳng lẽ nàng có thể gạt được ta sao? Hoa Đường Đậu, nàng nếu là tiếp tục giả bộ hồ đồ, có người trái lại có thể phải rơi xuống sông đó!” “Ai u, ra là việc này a!” Hoa Lục Vu nghe thấy uy hiếp, lập tức bày ra bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, vỗ vỗ cánh tay La Ngọc cười , “Chàng hung hăng như vậy làm gì? ra ta vì tốt cho chàng thôi. Ai chẳng biết gia chủ thương nhân hải trân Bao thị khôn khéo có tài, Đông Hải hàng năm vớt được nhiều trân châu như vậy, mời nàng ta tới hỗ trợ kinh doanh, tuyệt đối kiếm được lời. Ta thay chàng thu nạp được thuộc hạ tốt như vậy, chàng lấy gì cảm tạ ta?” Vừa dứt lời, nàng cư nhiên cũng vươn ra bàn tay trắng như tuyết, bày ra trước mắt La Ngọc muốn quà. La Ngọc nhìn chằm chằm cái tay bé kia, da thịt trắng nõn, mềm mại xương. Vẫn còn nhớ trong nháy mắt vươn tới kia, móng tay nhọn nhọn, nhuộm lớp nước phượng tiên hoa mỏng manh. La Ngọc trong lòng nóng lên, chợt nhớ tới cảm giác cái tay bé này vuốt ve người của . Từng tấc từng tấc di chuyển, giống như con cá hoạt bát. Nghĩ như vậy, người nhất thời cũng giống như dấy lên lửa nóng hừng hực. “Đường Đậu, nàng còn nhớ lời nàng từng chứ?” “Lời ta rất nhiều, ý chàng là câu nào?” Hoa Lục Vu cẩn thận . Trong lòng nàng ôm giấy nợ Bao thị đưa cho nàng, đương nhiên phải cẩn thận. “Nàng , lần này người muốn xử trí thế nào thuộc về nàng, nhưng sơ hở thuộc về ta, tiền tài về ta, còn ta có tâm hồn tham tiền kia mà.” x&%! Thù dai như vậy?! Hoa Lục Vu kêu oan , “Ta đâu có chàng có tâm hồn tham tiền?!” “Dù sao cũng khác nhau lắm. Nàng muốn tự mình giao ra đây, hay là ta soát người?” “La Ngọc, chàng đừng cố tình gây ! Chàng cảm thấy Bao Thiên Thiên trước khi lên thuyền của chúng ta trước tiên giấu trong người vô số kim ngân châu báu sao?” La Ngọc cười , “Ta muốn động thủ!” “Chàng vô lại!!” Hoa Lục Vu thanh chưa dứt, bàn tay của La Ngọc liền từ cao bắt lại đây! Hoa Lục Vu nhất thời lui về phía sau, trong khoảnh khắc hai người liền so qua ba bốn chiêu! Trong phòng tay áo tung bay, hoa cả mắt, chỉ mới chiêu thứ mười chiêu, Hoa Lục Vu bỗng nhiên thua chiêu, bị điểm trúng huyệt đạo! Thời điểm cứng ngắc bất động, liền cảm thấy đôi bàn tay to sờ soạng người. Đôi bàn tay kia thuộc về La Ngọc khớp ngón tay thon dài, ngón tay mang theo vết chai mỏng. Bàn tay khô ráo mà hữu lực. Trong khoảnh khắc liền từ xuống dưới, giống như con rắn dạo nhanh chóng lướt qua. Hoa Lục Vu vừa thẹn vừa giận, lại thể lớn tiếng kêu, chỉ cảm thấy cỗ nhiệt khí dâng lên, khuôn mặt nhắn thoáng chốc nóng muốn đòi mạng. Cổ, ngực, bụng, chân... La Ngọc kiểm tra cẩn thận như thế, tấc tấc, đầu ngón tay lành lạnh, tựa như sâu lông mấp máy đến lúc chạm vào thân thể Hoa Lục Vu lại như đốt lên từng ngọn lửa. Nóng nóng nóng, bỏng bỏng bỏng... Kỳ thực giấy nợ kia được nhét trong ngực nàng, nhưng chẳng biết tại sao lại bị tìm ra. Hoa Lục Vu cúi đầu, nhìn thấy La Ngọc quỳ chân đất, cực kì nghiêm túc kiểm tra bắp chân của nàng. Ống tay áo đen tuyền cùng với váy dài màu đỏ quấn quanh cùng chỗ, thấp thoáng phía dưới lớp vải quần áo, bàn tay to theo da thịt trơn bóng từng tấc hướng lên , hướng lên ... Hoa Lục Vu chịu nổi, kêu lên, “Dừng, dừng tay! Ta nhận thua, ta cho chàng là được!” Tay La Ngọc dừng lại. Liền như vậy ngẩng đầu lên, tầm mắt hai người đối nhau, Hoa Lục Vu chỉ cảm thấy đôi mắt kia đen sâu kín, sâu thấy đáy, giống như có thể đem hồn phách nàng hút khô. La Ngọc rút tay ra đứng dậy, giải huyệt đạo cho nàng. Đầu ngón tay còn lưu lại chút hương. Hoa Lục Vu giống như con gà con đấu thua, xấu hổ đến hận thể tìm khe hở tường, có thể đem đầu cắm vào! Liền từ trong ngực lấy ra tờ giấy mỏng chỉnh tề, bỏ mặc ném tới trong ngực , oán hận , “Hạ lưu! biết xấu hổ! May mà chàng vẫn là Hầu gia đó! May mà chàng trước kia vẫn là hoàng tử đó!” La Ngọc nắm giấy nợ trong tay, đôi mắt kia lộ ra cỗ hàn quang, phát sáng dọa người, tựa hồ có thể đem nàng ăn sống nuốt tươi. Hoa Lục Vu , “Cút!” La Ngọc cút, da mặt La Ngọc cư nhiên thăng hoa đến cảnh giới mới tinh, trái lại chậm rãi hỏi, “ người nàng có phải còn giấy nợ hay ?” “Có cái đầu của chàng đó!” Hoa Lục Vu xấu hổ biến thành tức giận, kẻ sĩ có thể chết thể nhục, chưởng liền đánh qua! Bao thị ở mép thuyền câu cá nghe được động tĩnh lầu làm cho người ta sợ hãi, hoảng sợ. Bích Loa nghiêng tai lắng nghe phen, liền rất khẳng định , “Ngươi cần lo lắng, khẳng định là phu nhân lại đánh Hầu gia.” Bao thị lấy làm kinh hãi, gần như thể tin được lỗ tai của mình, lắp bắp , “Đánh, đánh Hầu gia?” Bích Loa bình tĩnh cực kỳ, “Đúng a. Ngươi mới tới nên biết, chúng ta sớm xem thành quen. Chẳng lẽ ngươi chưa nghe 'Đánh là tình, mắng là ' sao?!” Lại tiếp, “Ngươi yên tâm, Hầu gia dám đánh trả. Di, ngươi câu nửa ngày, như thế nào còn chưa có cá cắn câu chứ?” Bao thị cười khổ , “Có lẽ cá trong sông này đều thông minh, chịu mắc câu thôi.” Bao thị vừa nhìn thùng gỗ bên cạnh, hơn phân nửa thùng là nước trong, cũng chỉ có cá chép đuôi hồng hoạt bát bơi lội, khỏi thở dài, “Phu nhân bảo ta câu 1001 cá chép hồng, cũng biết ngày tháng năm nào mới có thể làm xong. Ai!” Bích Loa cho là đúng, khuyên giải nàng , “Giao dịch là giao dịch, thiếu nợ là thiếu nợ. Phu nhân chúng ta chỉ bảo ngươi câu cá trả nợ, ngươi cần phải thấy là may mắn! Ngươi biết , trước đây phu nhân từng bảo người ta từ trong bùn đất đào ra vạn con giun, còn từng bảo người ta thoa mật ong, dính 1000 con ong mật, người nọ bị chích đến đầu đầy cục u đó. Ngươi muốn đổi với bọn họ sao? Bằng ta giúp ngươi với phu nhân?” Bao thị nhất thời trán đổ mồ hôi, liên tục vẫy tay, “Tạ hảo ý của nương, nương ngàn vạn lần đừng với phu nhân! Ta bỗng nhiên cảm thấy câu cá cũng rất tốt, tu tâm dưỡng tính, tu tâm dưỡng tính...” Bích Loa liền híp mắt cười rộ lên, “Ừ, thấy đủ thường nhạc, thế này mới tốt chứ.”
CHƯƠNG 19: Edit: KateChou Ba ngày sau, tin tức người nhà Bao gia ở rừng trúc bị giết hại truyền khắp cả Thông Châu. Cái chết của thế hệ đại thương nhân còn chưa chờ đợi dân chúng kịp thổn thức liền nghe Bao gia lại gặp đại họa nghiêm trọng. Con trai của Bao Thiên Thiên Bao Sùng Lễ cũng mất tích ly kỳ, nơi Bao gia như rắn mất đầu, loạn hết lên. Có người biết tình hình , lúc trước Bao tiểu công tử từng bị bọn đạo phỉ thân vùng sông nước cướp bóc, những ác nhân kia trước sau vẫn sợ nhận ra bọn họ, liền lần tiên hạ thủ vi cường. Tiểu công tử tám phần còn ở nhân thế . Vụ thảm án này gây ra trận oanh động lớn ở Thông Châu. Người giàu sang bầu bí thương nhau, người bần cùng cũng bởi vậy được chút an ủi: nhìn xem, bình bình đạm đạm mới là chân lý, quá mức phú quý dễ gặp họa a. Cùng lúc đó, nam nhân có quan hệ mật thiết với gia chủ toàn bộ Bao gia —— cũng chính là Diêm Thiết sử đại nhân Thạch Nguyên Tái bị chịu chú ý. Người ta luôn có tâm lý đồng tình kẻ yếu, đứa con của vợ trước chết thê thảm như vậy, mặc dù mọi người ngoài miệng dám nghị luận, nhưng đáy lòng đều cảm thấy Thạch đại nhân nhân phẩm rất có vấn đề, quá mức lạnh bạc, đáng tôn kính. Kết quả tháng sau Thạch đại nhân liền bị báo ứng, mỹ nam tử tuấn nhã khỏe mạnh thế nhưng lại lạ lùng mọc thêm lớp da cóc, người thấy kinh hãi đều rằng là oan hồn của con trai vợ trước đến quấy phá. Trả thù hả hê lòng người. Chỉ đáng thương mới cưới thê tử, thiên kim tiểu thư Độc gia, ngàn dặm xa xôi vốn gả cho thanh niên trẻ đẹp, ngờ chưa tới nửa năm biến thành bộ mặt khó xem. Về phần quan hệ vợ chồng chuyển biến cực kỳ xấu, tới Độc tiểu thư cả ngày lấy nước mắt rửa mặt. Trở lại chuyện chính. Bên chiếc thuyền hoa mỹ, trong khoang sảnh, Bao Thiên Thiên ôm con trai mình khóc lớn trận. Đứa trẻ cũng hai mắt rưng rưng. Mẫu tử khóc nửa ngày, ra chút tình cảm ly biệt liền đồng loạt đến trước mặt Hoa Lục Vu quỳ xuống tạ ơn. Hoa Lục Vu bảo bọn họ miễn lễ, ngồi vào. Khi vừa rồi đứa trẻ mới gặp nàng vẻ mặt kinh ngạc tin, nhưng lại làm cho nàng hơi chút thẹn thùng. Hoa Lục Vu ho khan tiếng hỏi, “Sùng Lễ, chúng ta trong rừng trúc phát xác chết thủ hạ của mẹ ngươi, cũng biết do ai làm. Mấy ngày nay ngươi có gặp nguy hiểm hay ? Vân Nhược Hành có tìm ngươi ? Nàng ta đối đãi ngươi thế nào?” Bao thị nghe vậy, khỏi nắm chặt tay đứa trẻ. Đứa trẻ liếc mắt nhìn mẫu thân, xin nàng an tâm, giọng non nớt chậm rãi , “Ta ở nhà, chỉ thấy mẫu thân, có người đến ám hại ta. Bất quá ngày hôm sau ông ngoại và mấy cậu vào nhà, trước tiên mẫu thân bị người ta hại chết, ta là đứa bé, đối với gia nghiệp nhà cửa to như vậy khẳng định quản được, cứ như vậy đường hoàng tiến vào, lấy danh nghĩa đến giúp đỡ ta. Ban đầu ta nghe tin mẫu thân bị hại, rất thương tâm sợ hãi, nhưng ai quan tâm ta. Bọn họ chỉ lo kiểm kê vật dụng đồ cổ trong nhà, lộn xộn như nhà bị tịch biên.” Bao thị cắn chặt răng, vỗ bàn mắng, “Đám lang sói khinh người này, muốn gia nghiệp của chúng ta đến điên rồi! Lần này rốt cuộc để cho bọn họ chờ được cơ hội, lại tuyết thượng thêm sương, quả thực có chút tình cảm thân thích!” Đứa trẻ vỗ vỗ tay của mẫu thân, giống như ông cụ non an ủi nàng ta, tiếp, “Sau này gọi là Hành Vu tiên tử kia tới. Ta biết mẫu thân trước đây rất tôn kính nàng ta liền khóc hỏi nàng ta mẫu thân ra sao. Hành Vu tiên tử chỉ thở dài lời nào, với ta mẫu thân bị kẻ thù rất lợi hại giết chết, kẻ thù kia còn muốn đến hại ta, bảo ta theo nàng ta.” “Nàng ta tỏ vẻ rất thích ta. Nhưng ta nghĩ rằng nàng ta ràng nhìn thấy ông ngoại cùng nhóm cậu chiếm gia nghiệp trước đây của chúng ta, hơn nữa những người đó đối với nàng ta rất tôn kính, nàng ta lại làm như thấy, thêm câu vì ta. Có thể thấy được nàng ta cùng với ông ngoại và nhóm cậu có cấu kết, ta liền có tâm lý phòng bị nàng ta, chỉ tin mẫu thân chết, muốn ở lại nhà tiếp tục đợi hai ngày. Kết quả tối nay có người mang theo thư mẫu thân đích thân viết và tín vật đến, ta liền vụng trộm theo bọn họ đến đây.” Những lời này ra chứa bao nhiêu tình cảnh hiểm ác đều ở trong đó. Bao thị nguội lạnh mối quan hệ với Hành Vu tiên tử, lại vì con trai cẩn thận nhạy bén mà an ủi. Tức nghĩ tới đứa trẻ còn tuổi như vậy phải trải qua bao nhiêu đau khổ mà bạn cùng lứa tuổi tưởng tượng nổi mới có thể rèn luyện được như thế, lại trận khổ sở áy náy chua xót. Ngay cả Hoa Lục Vu cũng khỏi thở dài tán thưởng, “Tiểu quỷ ngươi, gặp nguy loạn, can đảm cẩn trọng, khôn khéo , xem ra ngày sau nhất định có thể kế thừa tài năng của mẫu thân ngươi.” Lại , “Bao Thiên Thiên, con trai của ngươi thông minh như thế, là chuyện rất may mắn. lại rất hiếu thuận, tăng thêm tặng vật nữa. Ngươi có đứa con trai tốt như vậy quả thực là kiếp trước tu luyện phúc phận, người khác hâm mộ cũng có được. Ông trời đối với ngươi tệ, cho dù có chút lận đận suy sụp, nhưng cần để ý. Ngươi a, còn cầu thêm gì nữa chứ?” Bao thị trong lòng ấm áp, biết nàng mịt mờ an ủi nàng ta. Kỳ nàng ta tự biết diện mạo xấu, bởi vì phi thường giàu có mới có thể gả cho loại hôn phu tuấn nhã như Thạch Nguyên Tái. Bây giờ bị từ, thế nhưng có ít người sung sướng khi người gặp họa bỏ đá xuống giếng, chê cười nàng biết tự lượng sức mình. Hoa Lục Vu mới vừa phen, quả là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, giống như dòng nước ấm, chậm rãi chảy xuôi qua trái tim bị đóng băng. Bao thị hốc mắt nóng lên, lập tức cúi đầu che giấu, chân thành , “Đa tạ phu nhân! Phu nhân cứu mẹ con ta hai mạng, loại đại ân đại đức này, ta trọn đời ghi nhớ trong lòng!” Hoa Lục Vu vội vàng bảo nàng ta đứng lên, đứa trẻ bên cạnh liền nhìn nàng khẽ cười , “Ta vốn tin Hoa Nhị... Phu nhân giết mẫu thân ta. Phu nhân tuy rằng luôn giả vờ hung dữ, ra tâm địa thiện lương nhất, là người tốt mà, bằng lúc trước cũng xen vào việc của người khác, ngàn dặm xa xôi hộ tống ta về nhà.” Hoa Lục Vu nhất thời da mặt nóng rực, ngượng ngùng đứng lên, làm bộ muốn đánh. Đứa trẻ lại chút nào e ngại nàng, náo loạn trong chốc lát, đầu tiên Bao thị trong lòng run sợ, đợi khi biết được giải quyết xong hiểu ý liền nở nụ cười. Phu nhân này mặc dù tùy tiện, có đôi khi giương nanh múa vuốt, bộ dáng giống như rất lợi hại, thực tế lại rất dễ dàng thẹn thùng mà. Cười đùa nửa ngày mới chịu dừng tay. Bao thị mang theo con trai hướng Hoa Lục Vu cáo từ liền đồng loạt ra cửa, tới khoang để mình ở tạm. Đứa trẻ nắm chặt tay mẫu thân, giống như sợ vừa buông lỏng, mẫu thân liền biến mất thấy. Chuyển vào khoang nửa ngày, nhìn thấy phòng sạch sáng ngời, gia cụ bố trí đầy đủ trang nhã rất tươi mát độc đáo liền đặt mông ngồi vào chiếc giường mềm mại, hai cẳng chân lắc lắc, ngây thơ , “Nơi này đẹp. sông gió mát, cũng rất tốt.” Bao thị ngồi ở đầu giường, ôm đứa trẻ, dịu dàng vuốt đầu , “Chúng ta phải Đông Hải, nghe chỗ đó càng hấp dẫn hơn. Có vô số đảo , vô số thuyền , trân châu đầy kho, tôm cua cả thuyền, phong thổ lớn giống như Thông Châu.” “Được a, mẫu thân! Con từng xem sách Đông Hải du ký, vẫn muốn xem thử. Nếu như phong cảnh tươi đẹp, ở cả đời cũng sao.” “Tiểu bảo, con... Con có phải vì an ủi mẫu thân ? Con... Con còn muốn phụ thân sao?” Đứa trẻ trầm mặc chút, bỗng nhiên thở dài hơi, nhìn mẫu thân mỉm cười , “Mẫu thân, chúng ta nên quên ông ấy .” “Kỳ lúc tin tức mẫu thân bị hại truyền đến, trong lòng con tuy tin, nhưng vẫn có chút sợ. Con... bảo người truyền tin đến Diêm Thiết phủ, lại như đá chìm đáy biển. Lúc ông ngoại và các cậu gây khó xử với con, con vừa thương tâm vừa tức giận lại khổ sở, tứ cố vô thân, phụ thân vẫn chưng từng xuất qua. Tin tức mẫu thân bị hại toàn bộ Thông Châu đầu đường cuối ngõ đều biết, như thế nào vẫn biết chứ?” Đứa trẻ mỉm cười, nhưng đôi mắt có chút phiếm hồng. “Ông ấy... mặc kệ sống chết của chúng ta rồi.” Bao thị trong lòng chua xót, cực hận Thạch Nguyên Tái, lúc này lại nên lời. Nửa ngày mới mỉm cười , “Được, nếu như thế, mẫu thân và tiểu bảo cũng hề lạ gì . Từ nay về sau chúng ta và đường ai nấy , liên quan nhau nữa!” “Được.” tình ở Thông Châu chấm dứt, thuyền lớn lập tức cắt dây khởi hành, giương buồm thẳng hướng Đông Hải. Hoa Lục Vu mấy ngày nay rất bình tĩnh, ánh mắt La Ngọc nhìn nàng đều lạnh buốt,ý tứ trong ánh mắt kia phiên dịch lại chính là: hừ hừ hừ, đợi trở lại Đông Hải, xem ta có khóa nàng lại ! Hoa Lục Vu chỉ cảm thấy nguy cơ tứ phía, đây là con đường mất tự do....... được, nàng muốn chạy! Nhưng cả chiếc thuyền canh gác nghiêm mật, vô số ánh mắt chặt chẽ nhìn chằm chằm nàng, ngay cả mép thuyền gió cũng thể thổi trúng (nhất nhất theo La Ngọc +: phu nhân biết bơi, cẩn thận nàng nhảy sông chạy trốn). Ba ba trong chậu, chim trong lồng, cá trong thùng, ám chỉ đến chính là nàng! Ngồi chờ chết là phong cách của Hoa Lục Vu sao? —— chắc chắn phải đâu! Thời khắc càng nguy nan thế này, càng phô bày ra trí tuệ nhạy bén của nàng! Có cơ hội phải bắt được, có cơ hội sáng tạo cơ hội cũng phải bắt cho được! Tiếc rằng La Ngọc cùng nàng đấu trí đấu dũng nhiều năm, hiểu quá tính cách của nàng, giống như con giun trong bụng của nàng. Vài lần phương án chạy trốn khéo léo đến cực điểm đều bị đúng lúc biết , sau đó lạnh lùng nghiêm mặt lột xiêm y nàng đánh mông... chia tay xong rồi còn đùa giỡn lưu manh như vậy có thể sao? Hoa Hoa mỗi ngày bi phẫn đến cực điểm, tâm muốn chết đều có. Nghĩ rằng bị trời ghen tỵ là tài trí bình thường, nàng quả nhiên là lan chất huệ tâm, hồng nhan bạc mệnh, cho nên La Ngọc chính là ông trời phái tới làm khổ nàng~~ —— được, muốn chạy muốn chạy nhất định phải chạy! Bởi người nào đó kiên trì ngừng, cơ hội quý giá rốt cuộc bỗng nhiên tới. Ngày hôm đó, thuyền lớn qua thành Trạch Châu, còn chưa tới ngoại ô, bỗng nhiên có hộ vệ báo lại, “Hầu gia, nữ tử cưỡi ngựa bên bờ, lớn giọng quát hình như truy đuổi thuyền chúng ta.” Lúc đó La Ngọc lại lần nữa biết được ý đồ chạy trốn của Hoa Lục Vu, vừa ở bên trong thất giáo dục nàng trận, đầu ngón tay lưu hương, cảm thấy mỹ mãn. Hoa Lục Vu sắc mặt đỏ bừng, ủy ủy khuất khuất ngồi ghế lót đệm mềm mại, hóa bi phẫn thành sức ăn, vừa quét sạch điểm tâm trái cây bày bàn, trong mắt vừa hàm chứa thủy quang trong suốt, giận trừng , giận trừng , giận trừng ! La Ngọc lại nhạy cảm bắt được tia tò mò trong đôi mắt sóng sánh nước kia. Thôi được, trói người phải dùng cái gậy to cùng trái táo ngọt, vừa rồi nếu phạt nàng, dù sao vẫn làm cho nàng vui. Trái phải nhàn rỗi chuyện gì làm liền mang nàng ra ngoài xem náo nhiệt cũng được. La Ngọc , “Xem trước rồi sau.” Tức đứng lên, với Hoa Lục Vu, “Nàng có muốn cùng hay ?” Hoa Lục Vu kiêu ngạo hừ lạnh tiếng, lại “ tình nguyện” đứng lên, theo phía sau ra ngoài. La Ngọc trong lòng cười thầm. Phản ứng của tiểu tinh ranh này như hợp với dự liệu của liền có thể lấy lòng , làm cho sinh ra loại cảm giác chặt chẽ nắm nàng trong tay. nguyện ý khép lại hai tay, xây dựng lồng tơ vàng chắc chắn, chặt chẽ mà... Hoa Lục Vu nhịn được hỏi, “Bên ngoài là nữ nhân thế nào? Đẹp , hay là xấu? Nàng ta vì sao muốn đuổi theo thuyền chúng ta? Có người đuổi giết nàng ta sao, hay là balabalabala...!!” chuyện xong ra tới khoang sảnh, xuyên qua boong tàu, tới chỗ mép thuyền nhìn ra xa. Chỉ thấy bên bờ sông xa xôi, quả nhiên nữ nhân y phục màu lam phóng ngựa như bay, đuổi theo thuyền bọn họ, càng ngừng giơ tay kêu gọi. Bởi khoảng cách quá xa, thanh tản trong trung, yếu ớt thể nghe thấy. Dân chúng làm việc bên bờ sôi nổi quay đầu nhìn theo, đều cực kỳ kinh ngạc. Nội lực thâm hậu cả mắt lẫn tai đều tinh, ánh mắt La Ngọc như điện, từng ly từng tý của nữ tử đối diện tại tất thảy đều thu hết vào đáy mắt. La Ngọc khỏi nao nao. Hoa Lục Vu cũng thấy ràng, người cưỡi ngựa là mỹ nữ sức yếu người, thoáng cảm thấy thấy quen, lại nhớ được gặp nhau ở đâu. “La Ngọc, chúng ta có biết nàng ta hay ?” “Đương nhiên biết.” La Ngọc thản nhiên , “Nàng ta chính là Xương Nhạc quận chúa.” Hoa Lục Vu chấn động, La Ngọc quyết đoán phất tay, ra lệnh, “Xoay hướng lái cập bờ, nghênh đón Xương Nhạc quận chúa lên thuyền!” thuyền hộ vệ đều là tay lão luyện, động tác cực kỳ nhanh chóng. Trong chốc lát, thuyền lớn quay đầu cập bờ, chỉ lát sau, Xương Nhạc quận chúa liền được nghênh đón lên thuyền. Đám người La Ngọc đứng boong tàu chờ đợi. Hoa Lục Vu tỉ mỉ đánh giá Xương Nhạc quận chúa, chỉ thấy áo nàng nhiễm phong trần, vẻ mặt mệt mỏi, mái tóc rối tung, khoác cánh tay hộ vệ chậm rãi trước, ngay cả chân cũng run rẩy. Đôi mắt vô thần, quầng thâm mắt dày đặc, cũng biết bao lâu được nhắm mắt. Thấy La Ngọc liền đẩy hộ vệ ra lạy, thấp giọng , “Đa tạ Hầu gia tương trợ.” Môi củ ấu khô tróc, thanh dĩ nhiên khàn khàn. La Ngọc , “Quận chúa cần khách khí.” Xương Nhạc liền đứng dậy, lại chuyển về phía Hoa Lục Vu dịu dàng hành lễ, , “Xương Nhạc ra mắt tẩu tẩu.” ra theo sắp xếp bối phận, La Ngọc là họ của Xương Nhạc quận chúa, tiếng tẩu tẩu này cũng xem là gọi sai. Hoa Lục Vu nhìn hai chân nàng run rẩy gần như đứng dậy được, liền vội vàng tiến lên bước đỡ lấy, “Khách khí cái gì, còn mau đứng lên, ta thấy ngươi mệt muốn chết rồi!” Cho đến khi nâng hai cánh tay Xương Nhạc quận chúa chỉ thấy tay này bắp thịt cường tráng, giống vẻ xinh đẹp mềm mại của nữ tử khỏi sửng sốt. Nàng ở , Xương Nhạc quận chúa ở dưới, thân ảnh của nàng vừa lúc có thể che khuất Xương Nhạc quận chúa. Chỉ thấy Xương Nhạc quận chúa ngẩng đầu cực nhanh, hướng nàng nháy mắt sáu bảy lần nhanh, lại dùng lực bóp cánh tay của nàng, lập tức lại cúi đầu. Động tác quen thuộc này, ánh mắt quen thuộc... Hoa Lục Vu thân mình cứng đờ. La Ngọc nhạy bén phát giác khác thường của nàng, lập tức hỏi, “Lục Vu, sao vậy?” “Nàng ta hôn mê rồi, chắc là quá mệt mỏi.” xong, Hoa Lục Vu vừa dùng lực, nâng người lên, xoay người lại cho La Ngọc xem. Xương Nhạc quận chúa quả nhiên đầu cúi xuống, đôi mắt đẹp khép chặt, bộ dáng bất tỉnh nhân . Hoa Lục Vu làm ra vẻ thở dài, “Ai, là người đáng thương. tốt đẹp làm quận chúa cao quý được nuông chiều, lại bị bức thành người người quỷ ra quỷ. Hầu gia, ta thấy nàng ta cần phải được tắm rửa sạch lần, thay đổi xiêm y, mới ngủ được giấc yên lành. Tiểu Hải Loa, chuẩn bị nước ấm, chuẩn bị bộ xiêm y sạch !” La Ngọc ngẩn ra, Hoa Lục Vu nâng người vào bên trong, xem tư thế có vẻ muốn mang đến buồng của mình. La Ngọc liền bước nhanh vài bước, tiến lên ngăn lại , “Cần gì nàng tự mình động tay? Tìm Tuyết Bối và San Hô hầu hạ nàng ta được rồi.” “Như vậy rất thỏa. Hầu gia, chàng ngẫm lại xem, Xương Nhạc quận chúa vì sao lại chật vật như vậy? Vẫn nên để ta tự mình ra tay thôi, đỡ phải khiến nàng tỉnh lại xấu hổ.” Hoa Lục Vu cố gắng làm cho ánh mắt mình biểu đạt thiện lương và chân thành. La Ngọc nghi ngờ nữa, Hoa Lục Vu liền đem Xương Nhạc quận chúa nâng đến buồng của mình. Sau khi vào cửa, liền vất vả đổ mồ hôi. Tiểu Hải Loa sớm chuẩn bị nước xong, trong thùng gỗ hơi nước lượn lờ, bình phong bạch ngọc được mắc quần áo. Hoa Lục Vu đuổi Tiểu Hải Loa ra ngoài, đóng cửa lại, lại đem Xương Nhạc quận chúa dìu đến phía sau tấm bình phong. Nín thở tập trung suy nghĩ, mắt thấy chung quanh người, mới đặt người xuống đất, hung hăng giẫm hai cái. Thấp giọng , “Dậy , đừng giả bộ! Có gì mau, cút ! Nếu như bị La Ngọc biết huynh là giả mạo, huynh mau rửa cổ chờ chết !” Xương Nhạc quận chúa ưm tiếng lại có thể mở mắt. Con ngươi đen vô thần rẽ trái quẹo phải, đánh giá chung quanh vòng. Thái độ cẩn thận mà tỉnh táo. Mắt thấy có ai, mới xoa bụng giọng thở dài, “Tiểu sư muội, chân muội sao lại dùng sức như vậy!” Hoa Lục Vu hừ lạnh tiếng, “ đạp chết huynh xem như hạ thủ lưu tình, bận tâm tình nghĩa đồng môn rồi.” “ , đại sư huynh, huynh lúc này lại chọc trúng bọn nào?”