1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chạy Tình - Ức Cẩm (77C Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. béo xinh

      béo xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      342
      Được thích:
      342
      khổ thân bạn Tống Dao quá lại bị bạn Quý Thừa Xuyên bắt nạt rồi

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 18
      Vì Quý Thừa Xuyên chén ép, vào thứ bảy, Tống Dao thể dậy sớm đến công ty, mang bánh bao đến cho Quý Thừa Xuyên.

      đường, cầm hai chiếc, trong lòng ngừng rủa tất cả đều tại Quý Thừa Xuyên. Tổng giám đốc vô nhân tính, mỗi ngày chỉ đưa bánh bao, mấy ngày nghỉ đưa cũng phải bù lại, quả là nhà tư bản biết… cách bóc lột sức lao động của dân nhất!

      đến công ty với gương mặt khổ não, cần lấy ra thẻ ra vào, chú An bảo vệ tự động mời Tống Dao vào.

      “Thư ký Tống, lại đem bánh bao đến cho Quý tổng đấy sao…” Chú chậm rãi .

      Chú bảo vệ cười rạng rỡ, Tống Dao có cảm giác được quan tâm mà lo sợ, chuyện vài câu muốn lên lầu, bỗng có người phía sau gọi lại.

      “Tống Dao!”

      Tống Dao ngoảnh đầu, nhìn thấy Chư Cát Tuấn đến, vẻ mặt ngạc nhiên chào hỏi: “Chúng ta có duyên, lại gặp rồi, thứ bảy thường xuyên phải tăng ca vào giờ này ư?”

      Tống Dao có khổ thể ra, chỉ đành xấu hổ cười gượng: “Đúng thế, công việc bận bịu còn cách nào, cậu cũng vậy à, đúng rồi, cậu làm ở bộ phận nào thế?”

      Chư Cát Tuần cười ngại ngùng: “Bây giờ, tôi làm ở tổ hạng mục, chính là dự án lớn của công ty.”

      “Hóa là cậu làm trong tổ hạng mục, mai mốt rảnh rỗi tôi đến tìm cậu.” Hiếm khi gặp người quen, Tống Dao khỏi nhiệt tình.

      “Được.” Chư Cát Tuấn phấn khởi, “Đúng rồi, có chuyện tôi vẫn luôn muốn với , ra tôi họ Chư…”

      “Thư ký Tống.” Quý Thừa Xuyên vừa bước vào cửa công ty, liếc mắt nhìn thấy Chư Cát Tuấn trò chuyện vui vẻ với Tống Dao, khách khí cắt ngang cuộc chuyện của họ.

      Hai vừa thấy Quý Thừa Xuyên đều giật mình, Tống Dao ít nhiều cũng quen, nhưng Chư Cát Tuấn sợ đến choáng váng, liên tục chào hỏi: “Quý tổng, chào buổi sáng… Buổi sáng tốt lành, buổi sáng tốt lành!”

      Quý Thừa Xuyên buồn liếc nhìn Cát Tuấn cái, hỏi Tống Dao: “ mang đồ ăn đến chưa?”

      “Báo cáo Quý tổng, nhiệm vụ hoàn thành xuất sắc!” Tống Dao tay cầm túi bánh bao, trả lời.

      “Vậy còn đứng đây làm gì?”

      “Vâng.” Tống Dao như bừng tỉnh trong mơ, vội qua bấm nút thang máy cho Quý Thừa Xuyên.

      Cửa thang máy rất nhanh được mở ra, Quý Thừa Xuyên bước vào, đứng đó nhìn Tống Dao, ra lệnh: “Vào .”

      Tổng giám đốc đại nhân mời mình vào chiếc thang máy chuyên dụng của ngài sao? Tống Dao ngẩn người, yếu ớt : “Quý tổng, tôi cùng tiểu Chu vào thang máy bên kia được rồi.” Lúc chuyện, cửa thang máy sắp đóng lại.

      Bỗng, Quý Thừa Xuyên thò tay ra, đè xuống cái nút mở cửa.

      khí như cứng lại, Quý Thừa Xuyên lời nào, cũng buông tay, cứ thế mà nhìn chằm chằm vào Tống Dao, khiến cảm thấy sợ hãi.

      Rốt cuộc, kiên trì được, mang theo bánh bao, vào thang máy.

      Ngón tay của cuối cùng cũng buông lỏng khỏi cái nút bấm, cửa thang máy chầm chậm đóng cửa.

      “Tiểu Chu này, tôi trước đây, gặp lại sau!” Tống Dao chợt nhớ, vẫy tay với Chư Cát Tuấn đứng bên ngoài.

      Ngoài cửa, Chư Cát Tuấn khiêm tốn đáp lại, cho đến khi cửa thang máy đóng lại hoàn toàn, mới cúi đầu xuống, thở dài, thầm: “Tôi là tôi họ Chư Cát, phải Chu…”

      Bên ngoài thang máy Chư Cát Tuấn cười khổ, bên trong thang máy Tống Dao càng biết làm thế nào, muốn phá vỡ trầm mặc, nhưng Quý Thừa Xuyên từ đầu đến cuối câu cũng , thân hình cao lớn đứng sừng sững, áp lực vô hình đè lên .

      Sau cùng, Tống Dao sắp bị đè đến nghẹn, đành câu như : “Quý tổng, bánh bao hôm nay ăn rất ngon.”

      Đáp lại lời của bầu khí trầm mặc.

      kiên trì tiếp: “Cái này là lúc tôi tàu điện ngầm đến cửa tiệm vào buổi sáng mua, tôi thử qua, vỏ bánh mỏng, nhân nhiều, còn có nước chấm, cũng lấy loại ngài thích, lần sau tôi vẫn đem cho ngài loại này.”

      “Ừm.” Quý Thừa Xuyên cuối cùng cũng ậm ừ, xem như là trả lời .

      Tống Dao lập tức : “Lần tới, biết ngài muốn ăn nhân gì ạ, tôi nghĩ ngài ăn bánh nhân thịt chắc ngán rồi, tiệm bánh bao đó có rất nhiều loại, nào là bánh nhân cải khô, bánh nhân rau nấm, bánh cà ri gà, gần đây còn cho ra mắt loại bánh nhân cá viên mới …”

      “Thư ký Tống.” Quý Thừa Xuyên cắt ngang Tống Dao ngừng.

      “Sao ạ?” Tống Dao lặng im hỏi.

      “Đến rồi.”

      Hử? Bây giờ mới nhận ra thang máy đến tầng cao nhất, Quý Thừa Xuyên chẳng biết lúc nào bấm nút mở cửa, dường như đợi ra ngoài, mặt có vẻ kiên nhẫn như thường ngày.

      lấy lại tinh thần, vội ra khỏi thang máy, ngẫm lại thấy ổn, mình ra khỏi thang máy phải nhờ tổng giám đốc bấm nút giữ sao, chuyện này phải là việc của cấp dưới làm ư, chẳng lẽ khi bước vào thang máy có thứ kịp va vào đầu ngài rồi?

      mãi nghĩ ngợi, Quý Thừa Xuyên cũng ra khỏi thang máy, lướt qua , về phía văn phòng mình.

      Nhìn bóng lưng cao lớn của Quý Thừa Xuyên, cùng với bước chân vững trãi, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì. Tống Dao cảm thấy mình nhàm chán, thè lưỡi, vội theo.

      Thứ bảy, người làm trong công ty cũng nhiều lắm, lúc Quý Thừa Xuyên làm việc, Tống Dao ở bên cạnh hỗ trợ, tranh thủ xem tài liệu mấy hôm trước lấy từ chỗ chị Viện.

      Hạng mục khu vui chơi cũng biết nhiều, rất nhiều tài liệu phải xem nhiều lần, ra xem tài liệu cũng khó lắm, chỉ vì kém cỏi, có kiến thức chuyên ngành, vì vậy khi xem tài liệu bên tra Baidu bên cầm quyển vở ghi chép, tốc độ vô cùng chậm chạp.

      Tuy Tống Dao ngồi bên chờ mệnh lệnh, nhưng Quý Thừa Xuyên cũng quan tâm trong phòng mình nhiều hơn người, thỉnh thoảng bảo sao chép vài tài liệu, đưa tài liệu… hai người yên ổn đến trưa.

      Qua 11 giờ, Quý Thừa Xuyên bỗng ngẩng đầu với Tống Dao: “ sao chép tài liệu này thành ba bản.”

      “Vâng.” Tống Dao buông tài liệu trong tay, đứng lên cầm phần tài liệu ra ngoài.

      “Chờ chút.” Quý Thừa Xuyên gọi lại.

      “Còn việc gì ạ, Quý tổng?” Tống Dao dừng lại, hỏi.

      “Sau khi làm xong, có thể , buổi chiều cần đến nữa.”

      Tống Dao khẽ giật mình, Quý tổng ân xá cho phép được về nhà ư? Vốn còn hy vọng đối với ngày cuối tuần, nghe vậy hào hứng hẳn lên.

      bao lâu sau, Quý Thừa Xuyên lại thêm câu: “Ngày mai tiếp tục.”

      “…” Quên , được nghỉ nửa ngày vẫn còn tốt, Tống Dao nhận lệnh, tâm trạng phấn khởi cầm tài liệu sao chép.

      đường, vui vẻ như cảm thấy việc được nghỉ nửa ngày còn sung sướng hơn cả việc được lĩnh lương. Mình nên ăn mừng thế nào nhỉ? Hay là hẹn Tiểu long nữ ăn món Tứ Xuyên cay nóng, bận rộn cả buổi, bây giờ nhớ đến thèm chảy nước bọt…

      Bước chân nhàng nhanh nhẹn, trong đầu phát họa kế hoạch với ngày nghỉ cuối tuần tốt đẹp, sau Tống Dao sao chép hết phần tài liệu về đến phòng làm việc của Quý Thừa Xuyên, vừa muốn báo cáo, bỗng im lặng.

      Vừa thấy Quý Thừa Xuyên ngồi sau bàn làm việc, tay chống cằm, chẳng biết lúc nào thiếp , tay còn lật tài liệu, chắc là do mệt nhọc quá độ.

      Tống Dao sợ đánh thức , chân tay đặt tài liệu lên bàn, quay người định mang tài liệu của mình ra ngoài. Vừa mấy bước, dừng lại, ngoảnh đầu nhìn gương mặt Quý Thừa Xuyên ngủ say, ánh mắt lộ vẻ đắn đo.

      Tuy tổng giám đốc là người hà khắc, nhưng bỏ mặc để này phải, ngủ thế này rất dễ cảm lạnh.

      Suy nghĩ hồi, rón rén vào, đem tài liệu để bên, với tay lấy áo khoác treo giá của tài xế, nhàng choàng lên người Quý Thừa Xuyên.

      “Mặc thế này cảm lạnh đâu nhỉ…” thấp giọng như thầm với chính mình, ngẩng đầu phát triển Quý Thừa Xuyên chẳng biết từ lúc nào mở mắt ra, đôi mắt đen láy sâu thẳm, lặng yên nhìn từng cử chỉ của .

      “Quý… Quý tổng, ngài tỉnh rồi?” giật mình hoảng sợ, như có điện giật lùi về sau mấy bước.

      chờ Quý Thừa Xuyên lên tiếng, tiếp: “Phần tài liệu này tôi sao chép xong, tôi đây, ngài làm việc tiếp ạ.” xong, chạy như bay ra khỏi văn phòng, thậm chí quên cầm đống tài liệu của mình.

      này, xem ra vẫn còn lương tâm.
      Last edited: 19/12/15

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 19
      Tống Dao chạy ra khỏi phòng làm việc của Quý Thừa Xuyên như làn khói, vì thế tài liệu và nhật ký của đều để lại trong văn phòng tổng giám đốc. Lúc ý thức được điều này về đến nhà.

      Trong chốc lát, Tống Dao khỏi cảm thấy căng thẳng.

      Quyển nhật ký đó theo gần nửa năm trời, ngày thường ngoài ghi chép ít công việc quan trọng cần chú ý, còn dùng nó để ghi nhớ số ký hiệu, viết vài dòng cảm xúc, v…v… Tuy nhiên, có chuyện thể để người khác trông thấy!

      Ngày hôm qua, bởi chọc giận Quý Thừa Xuyên nên thể bị ép tăng ca, vì cam lòng, trong phút nóng giận vung bút viết vào sổ số kết luận sau. “Tam tòng tứ đức khi đối mặt với tổng giám đốc đại nhân”.

      Quý tổng ra ngoài phải theo.

      Quý tổng ra lệnh phải phục tùng.

      Quý tổng phạm lỗi phải xem như thấy.

      Quý tổng muốn ăn bánh bao phải mua.

      Quý tổng muốn lau cửa sổ phải bắt ghế lên chùi.

      Quý tổng cáu gắt phải nhẫn nhịn.

      Luôn luôn phải nhớ Quý tổng là gay.

      Cuối cùng cảm thấy cuối tuần tăng ca quá thiệt thòi, nên viết hàng chữ to: Quý tổng là đồ khốn, vì tiền lương, ngàn vạn lần nên chống đối !

      Cái tay chết tiệt! Nghĩ đến đây, Tống Dao thầm nghĩ muốn cầm dao chặt đôi tay mình.

      Giờ phút này, trong nội tâm Tống Dao dường như phân hóa thành hai tên tiểu nhân tranh luận kịch liệt.

      Tiểu nhân A : “ lo lắng những chuyện vớ vẩn đâu, quyển sổ của vừa cũ vừa rách, có gì hấp dẫn, còn kẹp giữa chồng tài liệu công việc. Quý tổng là người làm chuyện lớn, công việc bận bịu, khi lại quan tâm đến quyển sổ nho của thư ký à?”

      Tiểu nhân B : “Lỡ như Quý tổng rảnh rỗi táy máy sao, lỡ như Quý tổng đầu bị tông vào cửa sao? Tất cả mọi chuyện đều có thể xảy ra, nhanh đến đó mang quyển sổ về !”

      Tiểu nhân A tiếp: “Quý tổng là người thích sạch , đừng đụng, liếc mắt cái nhìn quyển sổ cũng ngại bẩn đấy! Bây giờ đến công ty mang về ngược lại khiến ta nghi ngờ!”



      Tống Dao do dự, đấu tranh tâm lý cả buổi trưa. Rốt cuộc, vẫn đến công ty cầm quyển sổ, ôm tâm lý cầu may, lo lắng sợ sệt vượt qua ngày gian nan.

      Kỳ , những điều Tống Dao lo lắng đều hoàn toàn dư thừa, cần phải quay trở lại văn phòng cầm quyển sổ kia, ngay lúc sợ hãi chạy ra khỏi phòng chưa đầy 5 phút, Quý Thừa Xuyên thò tay, lật quyển sổ kia rồi.

      Tình hình thu chi hằng tháng tỉ mỉ, chi tiết:

      Tiền lương: 3800 đồng

      Số tiền còn lại trong thẻ tín dụng: 1000 đồng

      Tiền thuê nhà: 1450 đồng

      Điện nước: 125. 6 đồng

      Tiền ăn: 920. 5 đồng

      Tiền đãi khách: 300 đồng

      Tiền mừng sinh nhật mẹ: 400 đồng

      Phí lại: 100 đồng

      Cơm trưa ở Ái Tâm: 100 đồng

      Các mục khác: 320. 3 đồng

      Còn lại: -1016. 4 đồng

      Mục tiêu tháng sau: Ăn uống tiết kiệm, thề thiếu nợ.

      Bên cạnh còn vẽ bàn tay tiểu nhân, dáng vẻ đánh chết tôi cũng thiếu nợ vào tháng sau. Lật những trang sau, mỗi tháng đều vẽ như thế, càng lúc càng to hơn. Hàng tháng, đều thề thiếu nợ, nhưng càng ngày càng thiếu nhiều hơn!

      Nghĩ mà xem, tổng giám đốc giá trị ngàn vàng, đưa mắt nhìn vào quyển sổ ghi chi tiêu của nghèo đáng thương, đây là hình ảnh tương phản cỡ nào.

      Mở quyển sổ ra, dường như Quý Thừa Xuyên mở ra cánh cửa bước vào thế giới mới, khiến thể tưởng tượng nổi.

      Hiển nhiên, quyển sổ chỉ ghi chép như thế, ngoài trừ ghi chép chi tiêu, Tống Dao còn ghi những việc vặt nho : Bí quyết sinh tồn, làm thế nào để chung sống chan hòa với đồng nghiệp, thực đơn các món ăn, canh gà, những điều cần biết khi phỏng vấn, các hạng mục được duyệt… Chà, khó tưởng tượng chỉ quyển sổ bé thôi mà bên trong có thể ghi chép nhiều thứ như vậy.

      Quý Thừa Xuyên mỗi khi lật tờ, lại càng hiểu thêm chút đối với Tống Dao. Trong ấn tượng của , hề có sức hút, đa phần trong công việc thư ký này phản ứng chậm chạp, nhưng qua mỗi trang giấy hình ảnh của dần trở nên sinh động hơn.

      Thế giới, cuộc sống của , những tháng ngày trải qua, từng chút từng chút như tái trước mắt Quý Thừa Xuyên, những cảm giác bình thường như cay đắng, cảm động, vui vẻ, mất mát… Quý Thừa Xuyên cao cao tại thượng chưa bao giờ trải qua, chưa bây giờ tìm hiểu.

      cảm thấy mới lạ, cũng rất hiếu kỳ, thậm chí quên mất công việc, từng trang từng trang, những con chữ nắn nót đập vào mắt , xem chăm chú còn hơn xem bất cứ tờ sơ yếu lý lịch nào của nhân viên. thậm chí còn thầm nghĩ, sau này khi công ty thông báo tuyển dụng có nên bảo họ cung cấp cuốn sổ nhật ký ghi chép cuộc sống hằng ngày, để bộ phận nhân có thể tiến hành sàng lọc lựa chọn nhân viên tốt hơn.

      Ôm ý nghĩ tưởng ấy, lúc lật đến trang cuối cùng, bỗng lặng cả người.

      … “Tam tòng tứ đức khi đối mặt với tổng giám đốc đại nhân”.

      “Á!”

      Ban đêm, Tống Dao gặp ác mộng bừng tỉnh, mơ thấy Quý Thừa Xuyên lật quyển sổ của , sau đó dán từng trang nhật ký lên cửa công ty, tất cả đồng nghiệp vây quanh gọi là “đồ bần cùng”. Lát sau, Quý Thừa Xuyên đứng ở bên cười hung ác: “Gay đáng xấu hổ, bần cùng mới hổ thẹn, dám xấu sau lưng tôi, ôm quyển sổ cút cho tôi, ha ha ha ha ha ha…!”

      Tống Dao sợ hãi tỉnh dậy, còn chút buồn ngủ nào, xem đồng hồ, bây giờ là 5 giờ sáng.

      Ngủ được, Tống Dao quyết định rời giường phân tán chú ý, tránh cho tự dọa chính mình.

      Hôm nay cuối tuần căn tin đóng cửa, mà lại phải tăng ca, Tống Dao quyết định tự làm cơm trưa mang đến công ty. Nên biết rằng đây là thành phố, ra ngoài ăn bữa hề rẻ, trước lúc vào công ty, tự biết lo cho mình cơm no áo ấm, tôi luyện tài nấu nướng tồi.

      Trứng rán, cải xào, với miếng sườn rán. Tống Dao mang theo hộp đựng cơm ra cửa, tiếp tục nghiệp đưa bánh bao.

      đường , lại nhớ đến quyển sổ làm cả đêm gặp ác mộng, thể bận tâm. Mang tâm trạng nơm nớp lo sợ đến công ty, vẫn còn sớm, chắc là phòng làm việc của Quý Thừa Xuyên vẫn có ai, chồng tài liệu quên mang về vẫn ở chỗ cũ, dường như chưa hề bị ai chạm qua.

      Tống Dao thở phào, đem bánh bao đặt bàn, nhanh chóng tìm ra quyển sổ nhật ký, ôm chặt vào lòng.

      Mình lại lo nghĩ nhiều rồi, lo lắng sợ hãi suốt cả đêm, mà chẳng có chuyện gì xảy ra, quyển sổ bình yên trở về, cũng chưa có ai xem đâu nhỉ…

      Trong nội tâm lên tên tiểu nhân bộ dạng đắc ý, vì thế chú ý sau lưng có tiếng bước chân tới.

      Nhìn thấy Tống Dao đắm chìm trong niềm vui sướng, Quý Thừa Xuyên thoáng cười nhạt, mở miệng gọi: “Thư ký Tống.”

      “Vâng?!” Tống Dao cả kinh, nhật ký trong tay rơi xuống đất.

      chờ cúi người nhặt, Quý Thừa Xuyên ngồi xổm xuống, trước bước nhặt cuốn nhật ký lên.

      Những việc này xảy ra quá đột ngột, Tống Dao ngây như phỗng, nhìn chằm chằm vào quyển sổ trong tay Quý Thừa Xuyên, trái tim dường như bay lên tận cổ họng.

      Quý Thừa Xuyên nhìn cái, biết mà còn hỏi: “Đây là gì?”

      “Cái này… Cái này là nhật ký của tôi, có gì…” Tống Dao xong, vội thò tay ra lấy.

      Vừa chạm phải, Quý Thừa Xuyên nâng tay tránh, giơ quyển sổ lên cao tận đầu.

      Tống Dao nóng nảy, gấp gáp : “Quý tổng, nhật ký của tôi mà, ngài mau trả cho tôi!”

      “Tôi ràng trông thấy cầm lên từ bàn làm việc của tôi.” Quý Thừa Xuyên nghiêm nghị , có ý định trả lại nhật ký cho .

      đúng, hôm qua tôi để quên ở đây, mặt còn có tên tôi.” Tống Dao vừa nhảy lên vừa với tay lên cao, đành chịu thôi người đàn ông kia cao lớn, thể với tới.

      “Hử? Có tên của à, chỗ này phải , để tôi xem nào.” Vừa xong, định mở ra lật.

      “Đừng!” Tống Dao gấp đến phát khóc, “Tên của tôi viết ở chỗ kín đáo, ngài thấy đâu, để tôi lật cho ngài xem!”

      Quý Thừa Xuyên dừng lại ý định mở ra xem, vô cùng nghiêm túc hỏi: “Thư ký Tống, sao gấp gáp như vậy, có phải bên trong viết những chuyện cơ mật của công ty?”

      có, tôi làm sao có thể ghi chép những chuyện cơ mật của công ty.” Tống Dao lên tiếng giải thích.

      “Nếu ghi, vậy còn gấp gáp thế làm gì, được, để tôi xem rốt cuộc có viết hay .” Quý Thừa Xuyên xong, vờ như muốn mở quyển sổ ra xem.

      chậm mà làm nhanh, Tống Dao bỗng tiến lên, ôm lấy thắt lưng Quý Thừa Xuyên.
      Last edited: 19/12/15
      Mieu1810, miu901, huyenlaw6821 others thích bài này.

    4. Phamthanhhuong

      Phamthanhhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      316
      Vì cái ôm này Boss Quý nể tình mà tha cho bạn Tống Dao mà, năn nỉ đấy. Cảm ơn nhiều. Chúc bạn có kỳ nghỉ lễ Zui Zẻ nhé. Thanks!!!!!!

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 20
      Dưới tình thế cấp bách, Tống Dao ôm lấy Quý Thừa Xuyên, mọi thứ xảy ra nhanh như tốc độ ánh sáng, cánh tay định lật quyển sổ của Quý Thừa Xuyên dừng lại giữa trung. là người đàn ông luôn luôn tự tin có thể kiểm soát mọi thứ, chưa bây giờ gặp phải tình huống trở tay kịp.

      Ngay lúc thất thần, Tống Dao với tay cướp lại cuốn nhật ký, lùi về sau vài bước, nắm chặt quyển sổ trong tay.

      làm gì thế?” Quý Thừa Xuyên rốt cuộc cũng hoàn hồn, thanh cứng nhắc.

      “Tôi… Tôi…” Tống Dao cũng nghẹn lời, cũng biết có phải phát sốt rồi hay mà có thể làm ra hành động kinh thiên động địa đó, bây giờ phải giải thích thế nào cho phải đây?

      Hai người cứ nhìn tôi, tôi nhìn như thế, giằng co, khó xử lúc lâu.

      Lâu đến nỗi dường như nửa ngày trôi qua, Tống Dao mới yếu ớt : “Quý tổng, tôi sai rồi!”

      Lúc này Quý Thừa Xuyên mới bình tĩnh lại, biết lý do vì sao Tống Dao muốn ai phát quyển sổ kia, chỉ là rất hiếu kỳ kế tiếp làm gì.

      “Ừm?” Quý Thừa Xuyên nheo mắt, hỏi: “ xem, mình sai ở đâu nào?”

      “Tôi… Tôi sai ở…” Tống Dao cụp mi, ánh mắt nhấp nháy cả buổi, bỗng ngẩng đầu, vô cùng dứt khoát , “Quý tổng! Là ở chỗ… ra tôi thầm mến ngài!”

      “…” Quý Thừa Xuyên thảng thốt, vẻ mặt giấu nổi vẻ kinh ngạc.

      Tống Dao bất chấp, kiên trì tiếp: “Quý tổng, giấu gì ngài, đây chính là nhật ký của tôi. Tôi chẳng qua chỉ thầm mến ngài, nhưng xin ngài nên hiểu lầm, đó là chuyện trước đây, bây giờ tôi tuyệt đối chút ý đồ nào đối với ngài!” thề son sắt bảo đảm.

      thích tôi?” Quý Thừa Xuyên híp mắt.

      “Ách… Đúng vậy… là từng thích!” Tống Dao thể nhấn mạnh, chẳng biết vì sao, mơ hồ nhận ra có nguy hiểm nào đó.

      Quý Thừa Xuyên bước về phía trước: “Vì vậy, ý của là, trong nhật ký của viết thư tình cho tôi?”

      Thư tình? Tống Dao thiếu chút nữa hỏi thành tiếng, tổng giám đốc suy nghĩ quá nhiều rồi, nhưng việc đến nước này, chỉ đành phóng lao theo lao, lùi về sau bước, lắp bắp giải thích: “ phải thư tình, là… là…”

      “Là gì hử?” Quý Thừa Xuyên vẻ mặt vô cảm từng bước ép sát, rất nhanh bước đến trước mắt .

      Giờ phút này, Tống Dao còn đường lui, phía sau là bàn làm việc của Quý Thừa Xuyên, phần eo chạm vào bàn gỗ lim cứng ngắc, thân thể cứng đờ.

      Quý Thừa Xuyên có ý định bỏ qua cho , nghiêng người, giương mắt nhìn cao nhìn xuống Tống Dao, khoảng cách giữa hai người chỉ vỏn vẹn mấy centimét thôi.

      Trong khoảng cách như thế, Tống Dao có thể nhìn thấy trong tròng mắt đen láy của Quý Thừa Xuyên hình ảnh phản chiếu gương mặt hoảng sợ của chính mình, hơi thở mạnh mẽ nam tính tỏa ra, tự chủ được nín thở, ôm chặt quyển nhật ký vào ngực mình, kìm nén bản thân được quá mức hoảng loạn.

      Vừa rồi, còn ngây thơ cho rằng mình diễn trọn vở kịch mà mong muốn, nào ngờ Quý Thừa Xuyên căn bản hành động như dự liệu, đành phải bày ra vẻ mặt cầu khẩn: “Quý… Quý tổng… ngài… ngài đừng dựa sát vào người tôi như vậy… Tôi…. Tôi quen…”

      “Làm sao quen?” Quý Thừa Xuyên duỗi tay, chống lên bàn làm việc, dùng giọng điệu vô cùng mờ ám , “ phải thích tôi sao, thư ký Tống.”

      Khoảng cách giữa hai người càng gần, Tống Dao chỉ có thể gắng gượng quay người, nhưng đáng tiếc quanh năm rất hiếm khi tập thể dục, eo rất nhanh đau nhức: “Tôi… Tôi đó là chuyện quá khứ… Bây giờ tôi hề có ý nghĩ nào đối với ngài.”

      Tống Dao chỉ đành tiếp tục giải thích, hy vọng Quý Thừa Xuyên bỏ qua cho mình.

      Thế nhưng, Quý Thừa Xuyên hề có ý định bỏ qua cho : “Tại sao thế?” tiếp tục hỏi.

      Tống Dao trợn mắt: “Cái… Cái gì tại sao?”

      “Thư ký Tống à, tôi cảm thấy rất khó hiểu, trong chốc lát thích tôi, trong chốc lát lại thích nữa, vì sao thay đổi nhanh thế?” làm bộ dáng chất vấn.

      Tống Dao sắp biện giải nổi nữa: “Đó là vì… tôi… trèo cao nổi… Quý tổng…”

      “Ý của thư ký Tống là, nếu tôi cho phép trèo cao, có phải tiếp tục thích tôi?”

      Tống Dao cảm thấy tuyệt vọng, nhắm mắt, trong lòng nghĩ đến cái chết, những lời tuột khỏi miệng, cũng biết mình cái gì, : “, ra tôi… Tôi thích người khác!”

      “Ai?” Quý Thừa Xuyên trong nháy mắt bỗng lóe lên ánh nhìn lạnh lẽo.

      “Cái đó… Tôi cũng cần phải với ngài…!”

      “Hử?” cười lạnh, “Thư ký Tống vì người đó, ngay cả tôi cũng vứt bỏ, tôi đương nhiên có quyền được biết là ai?”

      Vứt… Vứt bỏ cái đầu ! Tống Dao sắp điên mất, dứt khoát im lặng, lời nào nữa.

      , thế tôi tự xem thôi.” Quý Thừa Xuyên xong, giả vờ muốn cướp lại cuốn nhật ký trong ngực .

      thể xem!” Tống Dao thét lên, “Quý tổng, ngài đừng quá đáng! Buông tay! Buông tay!” Vì bảo vệ quyển nhật ký, làm đến nước này, giờ nếu để Quý Thừa Xuyên cướp mất, chẳng phải là “kiếm củi ba năm đốt giờ” sao? Tống Dao bất chấp tất cả, ôm chặt nhật ký trong ngực.

      Sáng sớm vào công ty, Khương Nam Hiên chuẩn bị tìm Quý Thừa Xuyên báo cáo công việc, vừa vặn nhìn thấy cảnh này, bữa sáng còn chưa ăn, cả người run sợ.

      Bên trong phòng làm việc lớn như thế, thấy thân hình Quý Thừa Xuyên cao lớn đè lên thân thể Tống Dao, tay còn đặt lên ngực người ta.

      Tống Dao còn khổ sở khẩn cầu: “Quý tổng, ngài thể làm như vậy, mau buông tay, buông tay!”

      Hình ảnh này chói mắt, dám nhìn!

      Khương Nam Hiên lấy tay đỡ trán, cảm thấy có chút nhức đầu, định quay đầu rời , muốn phá hoại chuyện tốt của Quý Thừa Xuyên, nhưng lại cảm thấy hành vi cưỡng đoạt này có phần quá đáng. Dù sao đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Thừa Thiên lại làm ra chuyện đặc biệt mất mặt như vậy, lại còn kiêng nể ngang nhiên ở trong phòng làm việc…

      “Quý tổng, tôi cầu xin ngài, ngài bỏ qua cho tôi !” Giọng điệu nghẹn ngào của Tống Dao truyền vào tai Khương Nam Hiên, rốt cuộc vẫn quyết định ho tiếng lớn.

      “Khụ khụ!”

      Tiếng động quá , ai chú ý đến .

      “Khụ! Khụ! Khụ!” ho đến muốn đau phổi, rốt cuộc cũng có hiệu quả.

      Quý Thừa Xuyên dừng tay, ngồi dậy, quay đầu lạnh lùng nhìn Khương Nam Hiên.

      chậm mà làm nhanh, Tống Dao đẩy ra, ôm nhật ký, nhanh chóng chạy ra núp ở sau lưng Khương Nam Hiên, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm vào Quý Thừa Xuyên.

      Vốn tình hình vô cùng khó xử càng khó xử hơn, Khương Nam Hiên bị kẹp giữa hai người. “Cái này… Nếu hai vị phiền trước đóng cửa rồi tiếp tục?” vô cùng bất đắc dĩ mở miệng, phá vỡ bầu khí căng thẳng.

      Quý Thừa Xuyên lên tiếng, Tống Dao lập tức ý thức được hai người bọn họ bị hiểu lầm, còn đoái hoài đến quyển nhật ký trong tay, vội vàng giải thích: “Trợ lý Khương, hiểu lầm rồi, tôi và Quý tổng như nghĩ đâu!”

      Đứng ra giải thích lại là “người bị hại”, Khương Nam Hiên trong chốc lát cũng cảm thấy mơ hồ: “Tống…”

      “Tôi là Tống Dao, có thể gọi tôi là tiểu Tống.”

      Đến lúc này rồi, vẫn quên tự giới thiệu, Khương Nam Hiên cảm thấy này trêu chọc rất thú vị, vừa muốn , bị Quý Thừa Xuyên cắt ngang.

      “Thư ký Tống, ra ngoài trước .”

      Tổng giám đốc đại nhân rốt cuộc cũng bỏ qua cho , Tống Dao kích động suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Được, tôi đây!” xong, luôn miệng mời Khương Nam Hiên ở lại chơi, ôm nhật ký, chạy nhanh như chạy 100 mét thoát khỏi “ trường gây án”.

      Chạy nhanh đấy! Trong nháy mắt, thấy bóng dáng của Tống Dao, Khương Nam Hiên lặng lẽ cảm thán.
      Last edited: 19/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :