Gia, Khẩu Vị Quá Nặng Nha - Hắc Tâm Bình Quả (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 34: năm đó
      Editor: Natalie Pham

      Chiếc xe đen thể thao lưu loát vẽ lên đường cong dưới ánh trăng, chạy rất nhanh hướng về phía khu biệt thự Thanh Hòa, ánh mắt Mặc Khiêm Nhân lạnh lùng nhìn phía trước, thi thoảng di chuyển chút tay lái, chiếc xe chạy rất nhanh và chính xác chạy qua đường cái có rất nhiều xe cộ qua lại.

      Kim Mạt Lỵ, Kim Bưu Hổ... và ba người bị mất tích hai năm trước... Hơn nữa Mộc Như Lam...

      Tựa hồ, thực có gì đó liên quan, nhưng loại liên quan này hợp lý tính, nếu Mộc Như Lam đúng là kẻ giết ba kẻ kia, tại sao vụ mất tích của Kim Mạt Lỵ dính dáng đến ta chứ, có thể tồn tại của Kim Bưu Hổ mang nhiều ý nghĩa?

      Mặc Khiêm Nhân cau mày, ánh mắt lạnh lùng xinh đẹp phản chiếu mấy chiếc đèn đường phía trước.

      Sở dĩ nghi ngờ mất của Kim Mạt Lỵ liên quan đến Mộc Như Lam, là vì tìm thấy đông cơ của Mộc Như Lam để xuống tay với Kim Mạt Lỵ, nếu Mộc Như Lam thực muốn trả thù ba tên kia bắt cóc kia tư tưởng này rất bình thường, nhưng mà Kim Mạt Lỵ và Mộc Như Lam cùng là nạn nhân bị bắt cóc ba năm trước, xem qua tư liệu được điều tra, trong lúc đó Kim Mạt Lỵ và Mộc Như Lam tồn tại bất kỳ mâu thuẫn nào, hơn nữa bản thân đối với Mộc Như Lam cũng chỉ sót lại nghi ngờ qua cảm giác và quá trình, khiến người ta khó có thể đưa ra kết luận.

      Lúc này vội vã tới tòa biệt thự của Mộc Như Lam như vậy, thứ nhất nhận được tin tức chú ý từ người theo dõi Mộc Như Lam nhân tin tức, biết hắc ốc, thứ hai vì trực giác.

      Trực giác biệt thự kia là nơi ràng, tràn ngập mùi vị phạm tội, mà Mộc Như Lam là người tràn ngập hương vị phạm tội, nếu hai cái này kết hợp cùng chỗ...

      Xe nhanh chóng vòng, trong nháy vào con đường của khu biệt khu vùng ngoại ô này.

      ...

      Vùng đất thanh tịnh và đẹp đẽ nhưng thanh rên rỉ trong yên tĩnh này làm tăng thêm vài phần quái dị.

      Sắt mà ma sát với sắt tạo lên thanh giòn giã hòa trong gió, leng keng leng keng, mỗi lần kêu đều làm tim người khác càng đập nhanh, thân hình Kim Mạt Lỵ run run vì sợ hãi, ánh mắt trừng lớn nhìn Mộc Như Lam tới lui, muốn cầu xin Mộc Như Lam, càng muốn chạy trốn khỏi nơi này, nhưng mà cái gì cũng làm được, chỉ có thể chờ chết, thậm chí cũng biết rốt cuộc mắc tội gì với Mộc Như Lam, mà gặp phải tình cảnh như thế này...

      Mộc Như Lam chuẩn bị 5 cái bình, bên trong đều là thuốc, đây là muốn dùng để đặt nội tạng của Kim Mạt Lỵ, đây là bước cần phải làm khi chế tạo xác ướp.

      Mộc Như Lam rất cẩn thận rất nghiêm túc, giống như vì Pharaoh mà chuẩn bị, lúc sau, buông cái kìm bằng bạc vào bên trong, tiếng rên, cúi đầu xuống tìm thứ gì đó giá, lại nghĩ vật kia giá, lại cất bước chân tới bức tường mà tường được dán rất nhiều ảnh chụp báo chí, tìm kiếm hai cái bức ảnh, đôi mắt xinh đẹp phản chiếu dung nhan non nớt bức chụp, gì ngón tay được đeo găng tay dịu dàng xoa lên má mấy trong bức ảnh.

      "Còn nhớ mấy này ?" Mộc Như Lam đến bên người Kim Mạt Lỵ, đưa hai ảnh chụp tới trước mặt Kim Mạt Lỵ.

      Kim Mạt Lỵ trừng hai mắt ngấn lệ nhìn hai bức ảnh đó, chỉ thấy hai bức ảnh đó là hai trẻ khoảng chừng 12-13 tuổi, mặt mang vẻ ngượng ngùng đáng cười, nhìn qua khuôn mặt vô cùng non nớt.

      Kim Mạt Lỵ theo bản năng nhớ lại, nhưng chả nhớ ra, biết các ấy...

      "Quên rồi." Dường như Mộc Như Lam đoán trước nên lắc đầu, khuôn mặt có chút ưu thương, " đáng thương, dĩ nhiên quên hai ấy rồi , năm năm trước, các ấy và chúng ta cùng bị bắt cóc đó, ở trong căn phòng tối tăm đó, hơn nữa còn chết trước mặt , sao có thể quên chứ? lãnh khốc vô tình mà."

      Mộc Như Lam nhắc tới, Kim Mạt Lỵ mới nhớ tới cái gì đó, đôi mắt càng trợn to hơn, tơ máu che kín nhãn cầu màu trắng, hơn nữa khuôn mặt gầy gò chỉ còn da bọc xương, rất khó coi.

      "Nhớ rồi sao?" Khóe miêng Mộc Như Lam gợi lên nụ cười ôn nhu, " Tiếu Tĩnh, Lý Nhã Lan, là hai mới 13 tuổi, trong vụ án bắt cóc năm năm trước, vì có tiền nên bị giết chết, năm tên bắt cóc, thủ phạm chính bị kết án tử hình, bốn gã còn lại chưa tròn 16 tuổi nên thể tuyên án tử hình cho bọn họ được, nên được phán xử tội đồng lõa, còn bị sao cả, ba gã kia bị vào tù 3 năm... Nhưng có phải vậy ?"

      Ánh mắt Kim Mạt Lỵ tràn đầy sợ hãi, ánh mắt trừng lớn nhìn Mộc Như Lam, chật vật lắc đầu, biết biểu đạt cái gì.

      "5 phạm nhân, người bị kết án tử hình là vô tội nhất, người bị trừng phạt gì là đáng tội nhất, phải sao? Thân ái?" Mộc Như Lam cúi người xuống, nhìn Kim Mạt Lỵ với khoảng cách gần, khóe miệng mang theo nụ cười ôn nhu quỷ quyệt, "Trí nhớ của có vẻ được tốt lắm, chúng ôn lại chuyện lúc đấy có được ? Chuyện phạm tội lúc đấy rất phấn khích đó, giấu giấu diếm diếm tốt lắm, phải sao?"

      Vụ án bắt cóc năm năm trước, người chủ mưu chính là trai của Kim Mạt Lỵ - Kim Bưu Hổ, khi Kim Bưu Hổ được sinh ra Kim gia còn chưa giàu có, cho nên được ông cụ dưới nông thôn nuôi nấng, sau khi Kim gia làm lớn cũng bắt đầu giàu có, có quan hệ tốt với khá nhiều người làm chính trị, nhưng lại muốn đem con trai mình được nuôi dạy dưới nông thôn mười mấy năm lên thành phố ở, từ Kim Bưu Hổ bướng bỉnh, có cha mẹ dạy dỗ, mà Kim gia thường xuyên chuyển số tiền lớn cho ta, nên từ thiếu tiền, ông cụ lại dạy được, tự nhiên thành công tử bột ăn chơi trát tráng sợ trời sợ đất.

      Năm ấy khi Kim Bưu Hổ mười bốn tuổi, biết được cha mẹ mình lại sinh thêm đứa em , vô cùng nuông chiều luôn mang theo bên người, cảm thấy bất mãn, luôn trọng nam khinh nữ, kết quả bọn họ vứt ở nông thôn rồi chỉ gửi tiền về đây, coi như bồi thường ư? Cảm thấy bị phản bội, Kim Bưu Hổ liền kêu gọi mấy em ngày thường chuyên chọc cười và làm mấy chuyện xấu xa lên thành phố, tìm côn đồ biết lái xe hỗ trợ, bày ra kế hoạch bắt cóc, dưới con mắt bọn họ đây chỉ là trò đùa dai vì tức giân cha mẹ ở Kim gia.

      Bọn họ bắt cóc mấy người trong trường học rồi trói đưa lên xe, lúc đó trong học viện Lưu Tư Lan, họ thiếu chút nữa trói Mộc Như Sâm cùng Mộc Như Lâm, nghĩ tới bị Mộc Như Lam bắt gặp, bọn họ cũng nghĩ tới như vậy dám phớt lờ con dao tay bọn cướp, hung hãn tiến lên cướp người, sợ hãi mọi chuyện thành lớn, bắt buộc phải bắt Mộc Như Lam, lại nghĩ tới đứa bé mà bọn họ bắt cóc, chẳng phải là bé đơn giản, mà là nhân vật nổi tiếng, trong chớp mắt bọn họ bị cảnh sát theo dõi.

      tình lớn tới độ ngoài dự kiến, thế nhưng Kim Bưu Hổ muốn thả người và giải thích mọi chuyện, trái lại hưng phấn đùa giỡn thành , ngày thường xem ít AV lại thích chơi game, bao lực trong cơ thể là rất phong phú.

      Kim Mạt Lỵ là em dĩ nhiên thể động vào, còn Mộc Như Lam – lúc bắt cóc này mới biết đây là nhân vật có tiếng, nên thể động vào, còn Tiếu Tĩnh cùng Lý Nhã Lan chả giống như vậy, trong nhà có tiền, hơn nữa dậy , bộ dạng cũng khá tốt, uống mấy ly rượu nổi lên thú tính, cùng ba người nữa đem hai bé ấy ra X .

      Mới nêm thử tình dục nên bốn thanh niên kiềm chế được, video học được mấy trò chơi SM qua đĩa video, cầm lấy bình rượu và côn gỗ đâm vào bên trong cơ thể của hai đó…..
      levuong, JupiterGalileo, Phong Vũ Yên6 others thích bài này.

    2. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 35: Hy vọng muộn màng
      Editor: Natalie Pham

      Hai chết rất thảm, nửa thân dưới vô cùng thê thảm, nhưng Kim Mạt Lỵ trợn tròn mắt xem hết màn như vậy, Mộc Như Lam nhắm mắt lại giả bộ ngủ để kiềm chế tức giận trong lòng để mọi chuyện qua , vì bọn họ giết người mà mấy thiếu niên hiểu chuyện thường hay xúc động rồi giết người diệt khẩu.

      Tuy Mộc Như Lam được sống lại, nhưng lúc này thân thể chỉ là mới 11 tuổi, thực giống với tiểu thuyết, sau khi sống lại tìm thế ngoại cao nhân học võ, chỉ với thân hình bé này, có thể đánh bại bất kỳ đối thủ nào và trở thành vô địch thiên hạ, bàn tay vàng có thể biết được mọi việc diễn ra, được các mỹ nam ủng hộ, tiền và quyền – cả hai đều cuồn cuồn đến.

      chỉ là người bình thường được sống lại thêm lần nữa, chỉ có đôi bàn tay vàng là trong ký ức nhớ được mọi chuyện mà kẻ thù làm gì với , trừ cái đó ra, gì khác, tay chân bị trói nên cái gì cũng làm được.

      Sau khi Kim Bưu Hổ làm chết người xong liền hoảng sợ, vội vàng gọi điện thoại cho ba ta - Kim Bác Hùng, Kim Bác Hùng biết được việc này vô cùng tức giận, đến nỗi muốn đánh chết ta, ông ngờ thủ phạm vụ án bắt cóc lớn này chính là con ông, hơn nữa còn làm ra chuyện như vậy, nhưng Kim Bác Hùng là thương nhân lăn lộn bên ngoài xã hội nhiều năm nên rất nhanh lấy lại bình tĩnh, sau đó nhanh chóng liên lạc với mấy người quen bộ, đầu năm nay, các thương nhân và quan lại cấu kết với nhau rồi bao che cho nhau là chuyện hết sức bình thường.

      Bác sĩ pháp y cấp hai cái tử điệu làm thi kiểm, thế nhưng tồn tại cường X ngược đãi, là bị cái tát đánh vào tường chấm dứt điệu , Kim Mạt Lỵ chứng kiến mọi chuyện nên làm nhân chứng, Kim Bưu Hổ từ đầu tới đuôi chỉ là tòng phạm, mà tên lưu manh 18 tuổi kia chưa hề chạm vào Lý Nhã Lan cùng Tiếu Tĩnh lại bị Kim gia ép làm thủ phạm chính, nên bị phán xử tử hình, Kim Bưu Hổ đổi thành người bị lôi kéo nên phán là vô tội, Kim gia dùng quen biết của mình nên dẽ dàng rửa sạch vết nhơ kia, ai có thể điều tra ra, các thông tin của Kim Bưu Hổ có liên quan đến vụ án mất tích - ta ở bên nước ngoài chứ phải sinh sống ở nông thôn, ba tên khác bị vào tù thời hạn là ba năm.

      Mộc Như Lam mười tuổi, thân hình nhắn tinh tế ngồi trong quan tòa cẩn thân quan sát toàn bộ vụ việc, sắc mặt gợn sóng nhìn thẩm phán xét xử chả có chút công bằng gì cả, bất lực, đây là vụ án có chứng cứ đáng quan tâm nhất mọi thời đại đồng thời cũng chứng minh rằng tiền và quyền có quan hệ chặt chẽ với nhau trong thế giới này, đó cũng là mặt tàn khốc, nếu bây giờ đứng lên ra , bọn họ dùng mọi thủ đoạn ngăn chặn , mà cũng đặt mình vào tình thế nguy hiểm...

      Khi đó Mộc Như Lam biến thái như tại, biến thái kia chỉ tồn tại trong nội tâm chưa bộc phát ra ngoài, sau đó Kim Bưu Hổ trở lại Kim gia rồi bị cấm túc tầm ba tháng, sau khi ra ngoài luôn làm mấy chuyện xằng bậy, Mộc Như Lam sưu tập ít chứng cớ, nặc danh gửi đến cục cảnh sát, nhưng kết quả là buồn cười – tất cả đều biệt tăm biệt tích, thậm chí còn có người bí mất điều tra ai là người gửi mất thứ này.

      Buổi tối hôm đó, Mộc Như Lam ở trong phòng bật cười tiếng, xé tất cả mọi chứng cứ mà chứng cứ này có thể khiến người nào đó vào tù, cầm lấy chìa khóa toàn biệt thự mà bà ngoại để lại cho .

      Nếu như thế giới này muốn cho người đáng chết nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, xin lỗi, chỉ còn các dùng biện pháp khác để làm mình thoải mãn, cho dù trở thành kẻ biến thái liên tục giết người, cũng vấn đề gì.

      Được sống lại lần nữa, thề là phải làm những thứ mà mình thích.

      ...

      Dưới ánh đèn màu đỏ, Kim Mạt Lỵ nhìn vào cặp mắt như ngọc lưu ly màu đen của Mộc Như Lam, nước mắt ngừng chảy xuống, cảm thấy thân thể lạnh như băng.

      Mộc Như Lam từ từ đứng thẳng dậy, cầm lấy thanh sắt cùng chiếc dao , hai ngón tay nhàng xoay tròn, môi vẫn là nụ cười nhu hòa và xinh đẹp như trước, "Có điều tôi vẫn muốn làm , tại sao mới 13 tuổi có thể trơ mắt nhìn hai cùng tuổi với mình bị cưỡng hiếp, thậm chí ở toàn án còn dùng khuôn mặt biến sắc để dối và đưa ra chứng cứ hoàn toàn khác với như vậy? Chẳng lẽ... cũng là kẻ biến thái sao?"

      Kim Mạt Lỵ hoảng sợ cố gắng lắc đầu, ánh mắt gắt gao nhìn Mộc Như Lam mài chiếc dao vào thanh sắt.

      Nhưng Mộc Như Lam làm như chưa hề nhìn thấy ánh mắt cầu xin tha thứ của ta, nụ cười miệng càng sâu, " có biết từ năm năm trước cho đến tận bây giờ, trai giết hại bao nhiêu ? nhìn , những bức ảnh tạp chí được dán tường, đều là ba tên cấu kết với trai để làm việc xấu đó, từ lúc bị ra tù bị tôi làm thành xác ướp, nhưng họ đều có chút ăn năn hối cái nào cả, theo trai làm mấy chuyện xấu xa, thậm chí ba tiếng trước khi bị tôi biến thành xác ướp, bọn họ còn muốn xuống tay với tôi đó, chậc chậc, cầu xin được, có muốn biết quá trình tôi biến bọn họ thành xác ướp ? Tôi treo bọn họ trong tủ quần áo để phơi khô trước, khiến bọn họ đói bụng rồi trở lên xấu xí khó coi như mấy con chuột vậy, vẻ mặt muốn kêu thảm thiết cũng thể nào phát ra được của bọn chúng lúc đó, đúng là thú vị ..."

      thanh mềm mại, giọng điệu ôn như, câu lại đáng sợ như vậy, trộn lẫn vào nhau thành loại vật kinh khủng, khiến Kim Mạt Lỵ sợ hãi đến tuyệt vọng, nhưng lại bất lực.

      "Ừm, phải lấy nội tạng của trước hay óc của đây?" Mộc Như Lam nghiêng đầu nghi hoặc hỏi, thanh sắt tay xuất hiên trước mặt Kim Mạt Lỵ khiến ta sợ tới mức muốn ngất .

      Nhìn vẻ mặt Kim Mạt Lỵ như muốn "Cầu mau giết ta , nhanh giết tôi ", Mộc Như Lam cười ra tiếng, "Tại sao lại thương bản thân mình như vậy chứ? Đúng rồi, lấy cớ vì chuyện Như Lâm để gặp được tôi, có phải trong túi có sẵn vật gì đó ghê tởm đùng ? Ừm? Vì , ngày đó muốn giết tôi đúng ? Cũng bởi vì kiện trước kia của trai , cho nên nghĩ người Kim gia trong thành phố K có thể tay che trời, cho dù giết tôi cũng sao có phải ?"

      Đáng tiếc, Kim Mạt Lỵ nghĩ tới, người hận nhất và muốn giết nhất lại là kẻ biến thái đáng sợ, giết được người, đổi lại mình là người bị giết.

      Kim Mạt Lỵ khóc càng nhiều, biết, cuối cùng cũng biết tại sao mình bị đối xử như vậy, ta là muốn trả thù, cố ý muốn tra tấn , vì Tiếu Tĩnh cùng Lý Nhã Lan, cũng vì chính ta! hối hận, hối hận...

      " thế giới này, tồn tại thuốc hối hận đâu." cái vật tay Mộc Như Lam móc vào mũi ta, vật đó lạnh thấu xương, nhanh chóng xông vào đầu, cảm thấy đầu óc bị nghiền nát, "Mỗi người, đều phải có trách nhiệm với những việc mình làm ra, nếu ngày xuất kẻ biến thái khác biến tôi thành xác ướp, tôi để ý đâu." Mộc Như Lam mỉm cười nhu hòa .

      Biến thái! Từ đầu đến cuối Mộc Như Lam chính là kẻ biến thái! Kim Mạt Lỵ tuyệt vọng nhìn Mộc Như Lam, có cái gì đó từ trong mắt dần dần dập tắt...

      "Buzz Buzz Buzz Buzz..." Tiếng Chuông cửa dồn dập truyền tới tầng hầm, khiến động tác của Mộc Như Lam dừng lại, hy vọng trong mắt Kim Mạt Lỵ gần tắt đột nhiên sáng lên đầy hy vọng, có phải cảnh sát hay ? Có phải cuối cùng cảnh sát cũng phát ra Mộc Như Lam là kẻ biến thái cuồng giết người nên tìm tới cửa?! Có phải cuối cùng ba mẹ tới cứu ? !

      Kim Mạt Lỵ đoán sai, nhưng hoàn toàn sai, người đến phải cảnh sát, lại thường xuyên làm việc với cảnh sát, lợi hại hơn cảnh sát rất nhiều.

      ...

      Mặc Khiêm Nhân ngừng ấn chuông cửa, ánh mắt lạnh lùng trong trẻo nhưng dường như có thể nhìn thấu tầng tầng lớp lớp và các vật che chắn bức tường này, thấy mọi cử động của Mộc Như Lam, áo trắng sơ mi quần tây đen, trang phục đơn giản, trong trẻo nhưng lạnh lùng như ánh trăng.

      Mộc Như Lam chậm rãi mở cửa ra, đứng trước ngưỡng cửa nhìn người đàn ông lạ mặt đứng ngoài cánh cửa sắt, ánh mắt trong suốt như ngọc lưu ly màu đen phản chiếu tia sáng bén nhọn...
      levuong, JupiterGalileo, Phong Vũ Yên8 others thích bài này.

    3. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 36: Vào xem xác ướp
      Editor: Natalie Pham

      Hai đôi mắt đen mượn ánh sáng trăng nhìn nhau từ xa, đôi mắt lạnh lùng sắc bén, đôi mắt ấm áp nhu hòa.

      lúc lâu, Mộc Như Lam mới cất bước tới, nhưng mở cửa sắt ra, có chút nghi hoặc nhìn người đàn ông đối diện, "Mặc tiên sinh? Có việc sao?"

      Ánh mắt Mặc Khiêm Nhân chăm chú nhìn giống như muốn trói trặt vậy, quét qua từ đầu đến cuối lần, sau đó cái mũi hơi giật, "Mộc tiểu thư bị thương sao?"

      Mộc Như Lam tươi cười như trước, "Tại sao lại như vậy?"

      " người có mùi thuốc, chẳng nhẽ là ảo giác của tôi sao? Tôi ngửi thấy mùi Formalin cùng các loại thuốc chống phân hủy khác." Mặc Khiêm Nhân thản nhiên , đôi mắt hẹp dài nhưng thanh tú đạm mạc dừng người Mộc Như Lam, khiến người ta cảm thấy sắc bén này có thể nhìn thấu nơi sâu nhất trong đáy lòng của người khác.

      Mộc Như Lam mỉm cười nhìn thẳng đôi mắt , im lặng hai giây sau đó lên tiếng, "Vâng, gần đây tôi có hứng thú với xác ướp nên muốn tự mình làm thử."

      " sao? Tôi cũng có hứng thứ với cái này, nếu ngại, có thể cho tôi vào xem rồi học thử ít cách chế tạo ra xác ướp có được ?" Mặc Khiêm Nhân nhìn lướt qua ánh đèn của căn biệt thự, hai tay đút vào trong túi quần, vẻ mặt lạnh lùng, khí chất trong trẻo nhưng lành lạnh như ánh trăng.

      Nụ cười miệng Mộc Như Lam càng sâu thêm, "Tốt."

      nghĩ tới Mộc Như Lam đồng ý, đôi mắt Mặc Khiêm Nhân híp lại, nhìn Mộc Như Lam mở cửa sắt ra, làm ra tư thế mời vào.

      Mặc Khiêm Nhân khách khí vào, ánh mắt nhìn qua đống lá khô rụng mặt đất và trong đài suối phun, cành cây khô bên kia có cái xích đu, có con búp bê cũ nát ngồi nở nụ cười kỳ dị nhìn .

      Mộc Như Lam cũng thấy con búp bê kia, tươi cười sạch ấm áp , "Rất đáng đúng ?"

      Rất đáng ? Hình dáng con búp bê kia như thằng hề, khóe miệng nhếch lớn như vậy, đôi môi đỏ như máu, cười như vậy nhìn người, ngồi trong bóng đêm trước ngôi nhà, chỉ khiến người ta cảm thấy kinh sợ quái dị, đáng ở đâu?

      "Sở thích của Mộc tiểu thư đúng là đặc biệt." Mặc Khiêm Nhân thu hồi ánh mắt, dừng người Mộc Như Lam. Dĩ nhiên cứ như thế mời tiến vào, còn thích dạng búp bê như vậy, này...

      "Biển người mênh mông, nếu như người chưa đủ đặc biệt, rất dễ dàng bị lãng quên đó." Mộc Như Lam dẫn Mặc Khiêm Nhân vào trong nhà, đưa đến phòng khách, "Mời ngồi. tôi rót cho chén trà."

      Mặc Khiêm Nhân nhìn Mộc Như Lam vào phòng bếp, cất bước di chuyển xung quanh phòng khách, bên trong và bên ngoài căn biệt thự đều giống nhau, làm người ta có chút thích, họa tiết màu đen chiếc sô pha màu đỏ sẫm quỷ dị, hoa văn màu đỏ kỳ lạ chiếc thảm trải sàn, lò sưởi màu đèn trong tường, đèn thủy tinh có chút tráng lệ đầu, mặt đất rất sạch , hoàn toàn khác với sân bẩn thủi bên ngoài ...

      "Ầm!"

      Bước chân Mặc Khiêm Nhân dừng lại, thấy mình bị đụng vào chiếc bàn thấp kiểu nhật, bên dưới chiếc bàn có cái thảm có hình bầu dục như quả trứng, nếu theo kiến trúc của Châu Âu, đại khái đây là cho mấy con thú cưng có thể sưởi ấm vào mùa đông, nhưng trong phòng này của Mộc Như Lam có thú cưng phải? Hơn nữa cái bàn thấp này đặt ở đây cũng gây cản trở đường .

      Đôi mắt Mặc Khiêm Nhân híp lại, ngồi xổm xuống, vươn tay nhặt lên sợi tóc dài, dài, hơi khô, là màu vàng, chân tóc là màu đen, cách khác, màu vàng là nhuộm ...

      bóng ma bao phủ xuống, có chút dày đặc.

      Thân hình Mặc Khiêm Nhân hiểu sao có chút cứng đờ, quay đầu, nhìn thấy Mộc Như Lam bưng hai chén trà và đứng đằng sau, từ cao nhìn , ánh mắt màu đen lóe lên, tựa hồ mang theo vài phần khó hiểu, " làm gì đó?"

      " có việc gì." Mặc Khiêm Nhân đứng lên, hai tay đút vào túi quần, liền đem sợi tóc kia giấu vào túi quần

      Mộc Như Lam dẫn Mặc Khiêm Nhân đến ghế sô pha rồi ngồi xuống, nhàng thổi mùi hương trà khắp nơi rồi đưa cho , chính mình cầm lên ly rồi nhấp ngụm, cực kỳ thoải mái thở ra cái, đôi mắt cong lên tạo thành hình trăng lưỡi liềm, thoạt nhìn như hồn nhiên, sạch và trong suốt như thiên sứ vậy.

      Mặc Khiêm Nhân đặt tách trà lên bàn, dời tầm mắt để nhìn và bị lừa gạt bởi khuôn mặt kia, muốn muốn gì, di động lại vang lên, Lục Tử Mạnh ở đầu dây bên kia kêu rên như giết heo vậy, khiến Mặc Khiêm Nhân cau mày, nhìn ngồi đối diện thản niên uống trà.

      Đáng chết!

      "Phải sao?" Mộc Như Lam nhìn Mặc Khiêm Nhân đứng lên, mỉm cười hỏi.

      "Có chút việc, nếu ngại lần sao có thể thảo luận với về chuyện chế tạo xác ướp được ?" Ánh mắt Mặc Khiêm Nhân phức tạp nhìn Mộc Như Lam và .

      "Được thôi!” Mộc Như Lam viết số điện thoại lên giấy rồi đưa cho Mặc Khiêm Nhân với bộ dáng rất vui vẻ.

      Thực rất vui, vui vẻ như thế, Mặc Khiêm Nhân – người như vậy, nếu để ta trong bóng tối rồi đối nghịch với , chi bằng đưa ta ra bên ngoài.

      Mộc Như Lam mỉm cười nhìn bóng dáng Mặc Khiêm Nhân biến mất ở chỗ rẽ, điện thoại di động trong túi vang lên, Mộc Như Lam tiếp máy, mỉm cười vài câu với người bên kia rồi cúp máy, sau đó vừa hát vừa cất bước vào nhà, đóng cửa sắt, rồi lại lần nữa đóng cửa lớn của tòa biệt thự, cửa đối diện với xích đu, cánh môi đỏ như máu của con búp bê, vẫn tươi cười quỷ dị...

      Toàn thân của Kim Mạt Lỵ cứng đờ nằm giường đá, cố gắng dựng thẳng lỗ tai để lắng nghe thanh phía , hy vọng cùng tuyệt vọng trong mắt dây dưa, nhưng cái gì cũng nghe thấy, lúc sau, nghe thấy cửa tầng hầm lần nữa được mở ra, tiếng bước chân cùng với tiếng hát nhàn nhã nhàng vang lên, khiến lại lần nữa rơi vào vực thẳm của tuyệt vọng...

      "Đến, lấy óc của ra trước ." Mộc Như Lam mỉm cười như khuôn mặt thiên sứ lên đỉnh đầu vậy, tay cầm thanh sắt dài, đuôi thanh sắt có hình vòng cung, từ từ tiến vào trong mũi ta, ánh mắt Kim Mạt Lỵ hoảng sợ...

      ...

      Bệnh viện.

      Ánh mắt Mặc Khiêm Nhân lạnh lùng nhìn Lục Tử Mạnh ngồi giường với bộ dáng nhàn nhã, hề nhìn ra dấu hiệu bị thương thêm do phát sinh việc đánh nhau trước kia.

      "Lá gan cậu lớn, dám chơi trò đuổi sói tới có phải ?" Vất vả lắm Mặc Khiêm Nhân mới vào căn biệt thự kia, kết quả bị cuộc điện thoại của Lục Tử Mạnh mà bỏ dở chạy đến đấy, vừa đến bệnh viện thấy tình cảnh Lục Tử Mạnh ngồi giường trêu đùa với mấy y tá, tự nhiên sinh ra lọai cảm giác bị gạt.

      Lục Tử Mạnh bị ánh mắt Mặc Khiêm Nhân nhìn có chút chột dạ, sau đó lại nghĩ đến cái gì đó, liền cây ngay sợ chết đứng, "Ai cho câu chạy làm phiền Mộc Như Lam hả? Hơn nữa, tôi mới nhận được cuộc điện thoại của bác trai, muốn dùng mọi biện pháp đưa cậu trở về đó?" Bác trai ý cha của Mặc Khiêm Nhân.

      Mặc Khiêm Nhân lạnh lùng nhìn Lục Tử Mạnh, khiến Lục Tử Mạnh ủ rũ như bong bóng bị đâm thủng vậy, lợi dụng quan tâm của Mặc Khiêm Nhân để lừa gạt ta, như vậy đúng là tốt, hơn nữa cái suy nghĩ đó của Mặc Khiêm Nhân hoang đường, ta rất nỗ lực để điều tra.

      "Thực xin lỗi..." Lục Tử Mạnh đưa tay ra rồi bám vào hai tai mình, bộ dáng rất biết lỗi.

      Mặc Khiêm Nhân cảm kích, trực tiếp xoay người rời .

      Đôi mắt Lục Tử Mạnh trừng lớn, "Này! Cần phải như vậy sao, bằng cậu muốn tôi làm cái gì!"

      " chết ." ra vài chữ, khiến vẻ mặt Lục Tử Mạnh cứng đờ, khóe miệng giật giật.

      Giời ạ, quá độc ác!
      levuong, JupiterGalileo, Phong Vũ Yên9 others thích bài này.

    4. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 37: Trò chơi bắt đầu
      Editor: Natalie Pham

      Ngày hôm sau, ánh nắng mùa thu vào buổi sáng rất rực rỡ, chiếu rọi những chiếc lá khô màu vàng rụng mặt đất, tỏa ra ánh hào quang màu vàng nhàn nhạt.

      Căn biệt thự màu đen dưới ánh mặt trời, dường như được ánh nắng xua chút khói mờ, lộ ra vẻ cổ xưa nhưng cũng rất tráng lệ, mà thực tế, nhà này tuy nhìn có vẻ cũ kỹ nhưng rất đẹp, mỗi nguyên vật liệu được dùng để xây lên tòa biệt này đều những đồ tốt nhất, ngay cả cái đinh hay cái ốc chiếc xích đu kia, đều hết sức tinh xảo và xa hoa, bằng người của Mộc gia Kha gia nhân chịu để Mộc Như Lam ở nơi này.

      Trần Hải chờ ở trước cửa nhà, thấy Mộc Như Lam ra, giống như mọi khi kiểm tra sắc mặt Mộc Như Lam, thấy Mộc Như Lam hoàn toàn như trước đây - khi từ trong nhà ra, vẻ mặt lúc nào cũng hồng hào khỏe mạnh, tâm tình tệ, trong lòng kìm cũng vui vẻ như bông hoa nở rộ vậy.

      "Tiểu thư..."

      "Chị!" giọng ngượng ngùng mang vài phần thanh thoát vang lên trong khí, Bạch Tố Tình ngồi ở ghế sau xe, ngại ngùng tươi cười nhìn Mộc Như Lam ra.

      Giọng của Trần Hải bị chặn ngang, cau mày, cái gì khom người cái về phía Mộc Như Lam rồi xoay người , "Phu nhân hôm nay là ngay đầu tiên Bạch tiểu thư đến trường, sợ quen quy củ của học viện Lưu Tư Lan nên bảo tôi đưa ta đến trường cùng với tiểu thư, để tiểu thư dạy ta ít quy củ."

      Đuôi lông mày của Mộc Như Lam khẽ nhếch lên, sau đó mỉm cười gật đầu, Trần Hải mở cửa xe vì , đợi Mộc Như Lam vào rồi ngồi xuống, sau đó mới quay trở lại chỗ ngồi của người lái xe rồi bắt đầu khởi động xe, từ từ chạy ra khỏi khu biệt thư Thanh Hòa.

      Ánh mắt Bạch Tố Tình vẫn còn nhìn tòa biệt thự màu xám đen kia, trong mắt có chút ghét bỏ, còn tưởng Kha gia lão thái thái (Ý chỉ bà ngoại của Mộc Như Lam) để lại cho Mộc Như Lam tòa nhà xa hoa như thế nào chứ, hóa ra chỉ là căn biệt thự cũ kỹ, hơn nhìn qua có vẻ được tốt cho lắm, thiết, đúng là dạng người gì mà đòi ở nhà đẹp cơ chứ.

      Bạch Tố Tình mặc đồng phục màu trắng của học viện Lưu Tư Lan, thể đồng phục của trường Lưu Tư Lan rất đẹp, bó sát thân hình mảnh khảnh mới phát dục của ta nên làm lộ ra những đường cong uyển chuyển, đồng thời cũng tăng thêm vẻ đẹp lung linh của ta, đáng giống búp bê vậy, đáng tiếc là, chim trĩ cũng chỉ là chim trĩ, mãi mãi thể biến thành phượng hoàng

      "Tình Tình lo lắng sao?" Mộc Như Lam mỉm cười ra tiếng.

      Bạch Tố Tình thấp thỏm gật đầu, "Ừm, biết quy định của trường học là gì, bạn học có dễ gần , em chỉ sợ..."

      " cần lo lắng, các bạn học trong trường dễ gần lắm ."

      "Tại vì chị là hội trưởng hội học sinh nên cảm thấy vậy." Biểu của Bạch Tố Tình tràn đầy vẻ hâm mộ, phối hợp với đôi mắt to ngập nước, khiến người ta đau lòng.

      Mộc Như Lam còn chưa lên tiếng, Trần Hải nhịn được liền ra tiếng , "Vì đại tiểu thư được toàn bộ phiếu bầu của tất cả học sinh trường trung học bậc cao đẳng của học viện Lưu Tư Lan tuyển ra mới làm hội trưởng, bất kỳ học sinh nào cũng sánh nổi."

      "Đều do các bạn học nâng đỡ." Mộc Như Lam mỉm cười khiêm tốn .

      "Chị lợi hại, em phải học theo chị mới được, nhất định phải cố gắng mới được!" Bạch Tố Tình nắm nắm đấm với dáng vể nghiêm túc đáng , nhưng nhưng cái ý phía sau, phải là tuyên ngôn khiêu chiến sao?

      Mộc Như Lam cười, "Chị kỳ vọng đó."

      rất chờ mong, mong chờ người làm theo những tiết mục trước kia và bị đánh cho ướt sũng như chuột vậy, hay là làm ra chút chuyện ngoài dự tính của để xoay chuyển chứ trận đấu ràng nghiêng về bên rồi, làm cho người ta chờ mong, loại trò chơi này rất thú vị , ha ha...

      Tòa biệt thự màu đen dần dần biến mất trong tầm mắt, xe vẫn như cũ chạy đường cái hướng về phía học viện Lưu Tư Lan.

      Lúc Mộc Như Lam cùng Bạch Tố Tình đến, khu đỗ xe của học viện đông nghẹt người, trước cửa trường cũng có ít học sinh túm năm tụm ba vừa vào vừa chuyện với nhau rất vui vẻ.

      Hầu hết tất cả học sinh trong trường đều biết biển số xe của Mộc Như Lam, cho nên vừa thấy xe đến và dừng lại ít người dừng bước chân lại, để chờ Mộc Như Lam ra và chào tiếng, cho nên khi Mộc Như Lam ra, Bạch Tố Tình còn chưa kịp nhoẻn miệng cười, bị ít học sinh ở bên ngoài đụng vào khiến quần áo cùng tóc có chút hỗn độn .

      Trong mắt bọn chúng chỉ có Mộc Như Lam, bất kỳ nào đứng chung với Mộc Như Lam đều có khả năng cùng trang huy, vì dáng người và khuôn mặt rất xinh đẹp, khí chất càng đặc biệt.

      biết Bạch Tố Tình bị ai đẩy, lảo đảo suýt nữa bị ngã xuống đất, đứng bên ngoài đoàn người, nhìn Mộc Như Lam được mọi người vây quanh giống như những ngôi sao vây quang mặt vậy, bàn tay giấu dưới tay áo nắm chặt thành quả đấm, vẻ mặt vẫn điềm đạm đáng , nhưng trong lòng tràn đầy ghen ty và cam lòng, xem ra nếu muốn kéo Mộc Như Lam xuống ngựa và để lại dấu vết gì cả phải tốn ít công sức đây!

      "Được rồi, được rồi." Giọng Mộc Như Lam vang lên, tựa như dòng nước ấm, nháy mắt xóa tất cả ồn ào của mọi người, xuyên qua đám người, đến bên người Bạch Tố Tình và dắt tay ta, mỉm cười : "Đây là em tôi - Bạch Tố Tình, trong nhà em ấy có chuyện nên ở nhà tôi, hôm nay là ngày đầu tiên em ấy nhập học, nếu em ấy cần gì, xin mọi người chăm sóc giúp đỡ em ấy chút, được ?"

      đoạn văn chẳng có chút nào là thích hợp cả, hề tạo ra bất kỳ hiều lầm Bạch Tố Tình là con riêng, hay chả có bất kỳ từ ngữ hay câu từ nào bộc lộ khinh bỉ với Bạch Tố Tình, Mộc Như Lam giới thiệu Bạch Tố Tình là em và xin mọi người giúp đỡ ấy.

      Dưới ánh mắt của nhiều người Bạch Tố Tình ngượng ngùng đỏ mặt, giống như con nai con bị kinh sợ nhưng vẫn giả vờ tỏ ra mạnh mẽ và bình tĩnh, lập tức hấp dẫn ít ánh mắt của mấy nam sinh, khí chất điềm dạm dễ thương này, tuy làm người ta sáng mắt lên nhưng cũng đại đa số nam sinh thích và thương tiếc, đồng thời, cũng khiến ít nữ sinh chán ghét.

      Thời đại này, trong con mắt của mấy tiểu thư nhà giàu, người nào mà có khí chất điềm đạm đáng này, đều là mấy con hồ ly tinh chuyên phá hoại hạnh phúc của người khác

      Dĩ nhiên Bạch Tố Tình biết điểm này, thể vì mấy hạt vừng mất mấy trái dưa hấu được, đôi khi giá trị lợi dụng của mấy còn cao hơn cả mấy người con trai nữa đó, cho nên đến là có chuẩn bị, chỉ là phải chuẩn bị cho mấy người bên ngoài này mà là cho mấy người trong lớp F là tốt rồi.

      Mộc Như Lam đưa Bạch Tố Tình đến lớp 11 ban F, lúc này trong lớp F cũng có vài học sinh, lúc thấy Mộc Như Lam cùng Bạch Tố Tình, nhìn qua thôi cũng biết , đây là người em mà Mộc Như Lam qua, từng đôi mắt đánh giá qua, gì, Bạch Tố Tình cũng có động tĩnh gì, cần lật con bài của mình cho Mộc Như Lam xem đâu.

      "Vậy chị trước đây, buổi trưa gặp nhau ở phòng ăn nhé." Mộc Như Lam vài tiếng vơus Bạch Tố Tình, nhìn mấy học sinh trong lớp F chút.

      Bạch Tố Tình gật đầu, chỉ mong sao Mộc Như Lam mau mau rời , đừng ở chỗ này làm vật cản trở nữa.

      Mộc Như Lam mỉm cười rời như mong muốn, vừa mới rời , vẻ xấu hổ ngượng ngùng mặt Bạch Tố Tình ngay lập tức được cởi bỏ, nhanh chóng lấy bản diễn thuyết từ trong túi ra, trong lòng tràn đầy tự tin, chuẩn bị làm bản diễn thuyết hùng hồn khiến đám công tử bột ăn chơi trác tang này rung động chút, tất cả gia thế bối cảnh của những người này điều tra qua, bọn họ đều là những đứa trẻ được bố mẹ chăm sóc và ở bên cạnh nhiều vì bố mẹ bọn họ rất bận rộn, bên ngoài có vẻ học tập tốt đó nhưng thực ra trong lòng đều mang tâm lý muốn phản nghịch, mong muốn được chú ý, mà là mục tiêu phấn đấu của bọn họ —— Người lãnh đạo bọn họ!
      levuong, JupiterGalileo, Phong Vũ Yên9 others thích bài này.

    5. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 38: Làm bị mất mặt.
      Editor: Natalie Pham

      Khi chuông vào lớp vang lên, mấy học sinh lớp F mới đến, Bạch Tố Tình ngồi ở hàng cuối cùng, rất nhanh ánh mắt nhìn qua mấy nhân vật quan trọng, Đoạn Nghiêu, Lễ Thân, Thái Sử Nương Tử, Lưu Bùi Dương, Lê Mặc...

      Bọn họ đều những tay sai đầy thế lực mà Bạch Tố Tình thèm muốn, nhưng mà, mỗi người bọn họ lại là hậu thuẫn mạnh nhất của Mộc Như Lam, góc tường này dễ đào đâu.

      Lớp F chỉ có mười mấy người, bọn họ đều quen nhau, đột nhiên xuất người lạ là Bạch Tố Tình nên những người vừa vào lớp liền chú ý tới này, luôn luôn tranh cãi ầm ĩ trong lớp nhưng lúc này thể tránh khỏi có chút yên lặng, tựa hồ mỗi người đều có tâm tư riêng, đều thầm đánh giá này, lén lút trao đổi ánh mắt cho nhau.

      Nếu phải Mộc Như Lam tự mình đến đây chuyến, bọn họ chả thừa hơi để ý người có vô hại giống như bề ngoài hay , vì Bạch Tố Tình che dấu dã tâm khá tốt nên ai có thể nhìn ra, lúc nhìn bọn họ, ánh mắt ta giống như nhìn vật sỡ hữu vậy, sở dĩ bọn họ có chú ý tới vì họ chẳng dỗi hơi để ý người chả có tý quan trọng gì cả.

      Thế nhưng nhiều lúc mấy người quá quan trọng lại có khả năng tạo ra ngòi nổ trí mạng, chẳng phải những con đê nghìn dặm đều bị phá hủy bởi những tổ kiến sao, rất có khả năng Bạch Tố Tình là cái tổ kiến kia, đây cũng lý do tại sao mà Mộc Như Lam đích thân tự mình đến đây, mọi người ở đây đều là những người được lớn lên trong môi trường vì lợi ích dùng quyền thế và thủ đoạn mà đoạt lấy, chỉ cần cho bọn họ lý đó chính đáng, cho nên dù bề ngoài của người có tốt đến đâu ngày nào đó cũng bị bọn họ xé toạt ra.

      Thái Sử Nương Tử cau mày, đáy mắt lóe lên chút tàn nhẫn, nhìn về phía Lễ Thân, Lễ Thân nhìn về phía Đoạn Nghiêu ngồi cách chỗ ngồi Bạch Tố Tình ba ghế, Đoạn Nghiêu để hai chân lên bàn, tay cầm quyển toán học, nhận được tín hiệu của Lễ Thân mới miễn cưỡng nâng mắt chút, sau đó quét qua Bạch Tố Tình nhìn mấy học sinh tiến vào lớp học.

      Còn tưởng là con cừu , ngờ lại là con sói xám đầy dã tâm.

      Ánh mắt của loại người này nhìn về phía bọn họ tràn đầy thèm muốn, khiến người ta muốn moi con mắt của ta ra.

      Còn làm Mộc Như Lam vất vả vì ta, xem ra diễn ít trò trong Mộc gia, nếu phải bọn họ đặc biệt chú ý quan sát nàng, chừng cũng bị lừa rồi, đáng chết.

      Chỉ chốc lát sau, thầy giáo vào, dưới mắt kính là đôi mắt , cười híp mặt lại đúng là người tinh khôn, cũng là giáo viên đầu tiên trong trường Lưu Tư Lan học có thể dạy lớp F trong vòng hai nắm, có thể thấy được trong đầu và mắt người này vô cùng lợi hại, thể xem thường được.

      "Hôm nay lóp chúng có học sinh mới, mọi người có chú ý tới ?" Vị thầy giáo này cười tủm tỉm .

      "Dong dài, người sống ngồi sờ sờ đằng kia, chúng ta phải mù mà nhìn thấy,." Thái Sử Nương Tử kiên nhẫn vung tay lên như đuổi ruồi bọ vậy, dường như muốn ông ta nhanh nhanh chuyển chủ đề khác .

      "Sao lại như vậy? Tốt xấu gì cũng nên để bạn học mới này giới thiệu bản thân chút chứ." Vị giáo viên này sớm quen với thái độ ông tý mặt mũi nào rồi, cũng để trong lòng liền cười tủm tỉm , vẫy tay về phía Bạch Tố Tình, "Lên đây lên đây, bạn học sinh mới này giới thiệu bản thân chút ."

      Bạch Tố Tình tự tin mười phần đứng lên, nhàn nhã lễ phép chuẩn bị lên tiếng, "Thầy à, bạn học mới xấu hổ như vậy làm sao có gan mà lên bảng giới thiệu mình chứ."

      Xấu hổ? Nhìn ta căn bản mong muốn lên bảng diễn thuyết càng nhanh càng tốt. Ánh mắt mấy học sinh trong lớp sáng lên và đáy lòng tràn đầy cười nhạo, nhưng mặt có biểu lộ ra, dù sao danh nghĩa ta vẫn là em của Mộc Như Lam, muốn cho ta bài học vẫn phải làm vụng trộm thôi.

      Vẻ mặt Bạch Tố Tình có chút khó coi, nhưng động tác lên bụng giảng hề dừng lại, thầm nghĩ, giống với những thông tin mà tra được, mấy thiếu niên này đều là những người có được dạy dỗ tử tế, nên vẫn còn hoang dã, chờ xem, ngày nào đó thuần phục được bọn này!

      "Tôi tên là Bạch Tố Tình, hôm nay rất vui vì được vào học lớp F của học viện Lưu Tư Lan, tôi vẫn còn nhớ trước khi nhập học có người với tôi là, tất cả học sinh trong lớp F đều là những người ăn chơi hư hỏng, có học vấn và nghề nghiệp..."

      Bản diễn thuyết của Bạch Tố Tình được học sĩ chuyên nghiệp viết ra, ngôn ngữ giản dị, nhưng khi ra, hiểu sao lại khiến người ta sinh ra loại cảm xúc hưng phấn cùng với cảm giác máu trong người muốn sục sôi, làm người ta cảm thấy phải dốc lòng ủng hộ, hơn nữa đặc biệt thích hợp với những người trong lớp F này, Bạch Tố Tình cũng cảm thấy mình cũng có chút nhiệt huyết sôi trào.

      Khi Bạch Tố Tình kết thúc câu cuối cùng, giương mắt, quả nhiên nhìn thấy hai má của mười mấy người phía dưới ửng hồng cùng với đôi mắt sáng quắc hưng phấn nhìn , trong lòng Bạch Tố Tình đắc ý, dùng muốn dùng cách đơn giản này để cho bọn họ biết - Bạch Tố Tình nhìn có vẻ mềm mại, nhưng ra là cây trúc cứng cáp và mạnh mẽ, đáng giá để bọn họ theo bảo vệ .

      " hổ là hội trưởng đại nhân chúng ta!" Lễ Thân vui vẻ .

      "Chính là chính là! Emma, tôi rất kích động!" Thái Sử Nương Tử cũng kích động kém, rất sôi trào, Emma, là rất kích động .

      "Đột nhiên tôi nhớ mùa hè năm ấy, có hay ghi lại..."

      "Tôi có tôi có!"

      Bên trong phòng học tất cả học sinh thầm với nhau, rất vui vẻ.

      Thân hình Bạch Tố Tình cứng đờ đứng bục giảng, bối rối.

      Cuối cùng xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại như vậy? ràng người diễn thuyết là , làm bọn dâng trào khí huyết là , như thế nào...

      Thầy giáo đứng bên đồng ý lắc đầu , "Trò Bạch à, nếu muốn diễn thuyết phải tự mình viết và soạn thảo, vì sao lại copy bản diễn thuyết của bạn học Mộc vậy?"

      "... Cái gì?" vẻ mặt Bạch Tố Tình cứng ngắc khó coi nhìn về phía thầy giáo.

      "Chắc nội dung bản diễn thuyết này được lấy từ internet , cũng đúng, năm đó Lam Lam của chúng ta ngồi ghế hội trưởng hội học sinh diễn thuyết màn như vậy, ít giáo sư cùng với học sinh bên dưới cảm động khóc đó. mạng cũng rầm rộ thời gian dài đó." Khóe miệng Thái Sử Nương Tử tựa như cười mà phải cười .

      " có tài đức gì còn cố tình khoe khoang, đầu năm nay, giả trang cũng dễ đâu."

      "Chính là."

      Đúng là bản diễn thuyết này được Mộc Như Lam dùng vào mùa hè năm trước, khi mới lên chức hội trưởng hội học sinh, đứng ở hội trường dõng dạc diễn thuyết trước mặt tất cả học sinh trường trung học bậc cao đẳng, văn hóa Trung Hoa uyên thâm, gằn từng câu từng chữ khiến lòng người kích động và cảm động, sau đó bị đưa lên internet và trở thành đối tượng mà ít trường học dùng để cổ vũ học sinh noi theo.

      Bạch Tố Tình thuê người viết bản diễn thuyết này nhưng ngờ đối phương lại trực tiếp copy đoạn như vậy từ mạng về và đưa cho , lừa tiền làm gì, nhưng còn làm mất mặt như thế này.

      Bản thảo tay bị bóp nát, khớp xương đều lộ ra, xấu hổ chịu nổi được nữa liền trở về chỗ ngồi, cúi đầu, bên tai đều nghe thấy tiếng cười nhạo của đám người Thái Sử Nương Tử.

      Đáng chết...

      Đáng chết đáng chết đáng chết!

      Cái tên viết bản thảo này đáng chết, Mộc Như Lam cũng đáng chết! Lúc này Mộc Như Lam vĩ đại bào nhiêu, càng làm nổi bật ngu ngốc của , Mộc Như Lam càng vĩ đại, càng muốn hủy diệt!

      Chờ xem, ngày nào đó, đánh Mộc Như Lam khiến ta khó coi như con chó bị đánh và rơi xuống nước vậy, bây giờ ta đứng cao bao nhiêu, làm ra rơi đau bấy nhiêu! Nếu ta là thiên sứ, bẻ gẫy cành của ta!

      "Ừm... vẻ mặt đáng sợ." giọng dễ nghe vang lên bên tai, hù dọa Bạch Tố Tình trầm ngâm suy nghĩ giật mình.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :