Gia, Khẩu Vị Quá Nặng Nha - Hắc Tâm Bình Quả (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 29: Hai người là cặp xứng đôi vừa lứa
      Editor: Natalie Pham
      Rời khỏi lớp F, Trần Hải đứng bên ngoài chờ, xe vừa khởi động Mộc Như Lam nhận được cuộc điện thoại của Lam Nhất Dương, từ giọng của đầu dây bên kia cũng biết tính tình của cậu thiếu niên này rất tệ, cáu giận ra loạt tên các món ăn, sau đó bộp tiếng, cúp điện thoại..

      Mộc Như Lam chớp mắt mấy cái, tựa hồ chưa lấy lại tinh thần, lúc sau hơi nhíu mày, có chút bật cười, "Chú Hải, tới nhà hàng Lâu Lan."

      "Lại đưa cơm có vị thiếu gia kia sao?" Trần Hải tùy ý hỏi câu.

      Lần đầu tiên khi Mộc Như Lam bệnh viện, ông kịp thông báo mọi chuyện cho Kha lão gia biết, lão gia tử rất thương Mộc Như Lam, lại biết rằng cháu bảo bối của ông lại lương thiện, ngay lập tức điều tra về Lam Nhất Dương, phát hóa ra đối phương là đứa của Lam gia, cũng giống Mộc Như Lam, là con trai cả Lam gia, người thừa kế duy nhất, Mộc Như Lam có quan hệ thân thiết với cậu ta cũng là chuyện vô cùng tốt .

      Phải biết rằng, biết có phải dây thần kinh của Kha lão có chút về đề hay , mà đem 1/3 số tài của Kha gia cho cháu ngoại mình, đương nhiên, việc này chưa có người biết, bằng Mộc Như Lam chẳng thể sống những ngày tháng yên bình như thế này.

      Mộc Như Lam gật đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười ấm áp, gió thu từ bên ngoài cửa sổ thổi vào, lay động vài sợi tóc của , con mắt đen xinh đẹp phản chiếu ánh sáng màu vàng nhu hòa, phát sáng, như ngôi sao trong sáng như ngọc lưu ly.

      Đương nhiên Mộc Như Lam chiều theo cầu của Lam Nhất Dương mang nhiều đồ như vậy, xem qua bảng định lượng về dinh dưỡng rồi mới chọn mấy thứ mang qua cho cậu.

      Mộc Như Lam là làm người khác chú ý tới, vừa xuống xe liền hấp dẫn ít ánh mắt, tựa như vật sáng do trời sinh.

      Trong thang máy có ít người, có bênh nhân cũng có người nhà và thư ký, nhìn thấy Mộc Như Lam liền theo bản năng nhường chỗ trống cho , Mộc Như Lam mỉm cười lời cảm ơn, xung quanh người tỏa ra hơi thở nhu hòa như loại sữa phát ra vầng sáng dịu dàng, khiến người ta muốn tới gần nhưng lại dám tùy ý dựa sát.

      Nếu là thiên sứ người bình thường thô lỗ dọa chạy mất thôi.

      Khi đến tầng dành cho khách VIP, trong thang máy chỉ còn người là Mộc Như Lam, mặt tường màu bạc trắng sạch phản chiếu thân hình mảnh khảnh xinh đẹp của thiếu nữ, miệng hàm chứ nụ cười ấm áp dịu dàng.

      "Đinh!" Cửa thang máy mở ra, có thân ảnh xiêu vẹo đến trước mặt và nghiêng ngả ngã về hướng Mộc Như Lam.

      Mộc Như Lam vội vàng đưa tay ra đỡ, nhưng do đối phương hơi nặng, phòng ngừa, chẳng những đỡ được người ta, trái lại mình còn bị đụng phải, trong nháy mắt ngã xuống đất, Mộc Như Lam chú ý tới cái gì đó, nhanh chóng vươn tay...

      "Rầm!" Hai người song song ngã trong thang máy, có điều chân của đối phương vẫn còn bên ngoài nên thang máy chưa đóng lại.

      Tê...

      Mộc Như Lam cau mày, đầu người đàn ông nặng như vậy nhưng khi đè lên cánh tay lại khiến cánh tay phi thường đau, hơn nữa mặt đất trong thang máy còn có mấy hạt cát nên hơi gồ ghề.

      "Á. . . Giời ạ. . ." Quả lúc Lục Tử Mạnh bị té đến nỗi lờ mờ, lúc sau mới đau đến nhơ răng trợn mắt, chậm rãi cố gắng từ mặt đất ngồi dậy, lại cảm thấy rất gian nan, cho đến khi đôi tay ấm áp đỡ lấy , mới phản ứng lại, khó trách cảnh tưởng nghĩ đến chân bị thương bây giờ lại bị té đến nỗi đầu lại bị thương thêm nữa là bi thảm nhưng nó lại xuất như vây, hóa ra có người cứu .

      "Cảm ơn ..." Lục Tử Mạnh đỡ băng đầu, quay đầu nhìn người bên cạnh bị mình làm vạ lây đến, lọt vào tầm mắt chính là khuôn mặt mang nụ cười hời hợt nhưng vô cùng ấm áp, ngạc nhiên, muốn nhưng lại biết gì , này, này, này phải...

      " sao chứ ?" bên Mộc Như Lam đỡ bên lấy nạng giúp .

      Lục Tử Mạnh ngơ ngác tiếp nhân nạng, vô hình có cảm giác thụ sủng nhược kinh, tuy trước kia có nghe đến Mộc Như Lam, thực có hứng thú với vắt sữa chưa sạch này, tất nhiên để ý tới, mấy ngày nay cùng Mặc Khiêm Nhân theo dõi Mộc Như Lam, chỉ cảm thấy như vậy thích hợp với thế giới bọn họ, được bảo vệ rất kỹ, quá hiền lành, như thiên sứ vậy, nhưng lúc này... cảm thấy thiên sứ đến gần mình vậy, trong nháy mắt thấy mình được chữa khỏi vậy.

      Mộc Như Lam cảm thấy người này có khả năng bị thương nghiêm ở đầu, "Phòng bệnh ở đâu? Để tôi đưa trở về."

      " cần." Lục Tử Mạnh vừa định gật đầu, giọng trong trẻo lạnh lùng truyền tới, chỉ thấy Mặc Khiêm Nhân biết từ khi nào đứng cách đó xa, mặc áo sơ mi màu trắng cùng quần tay màu đen, cao cao gầy gầy, sắc mặt tái nhợt, lại có vẻ đơn gian tao nhã, như ánh trăng.

      Mộc Như Lam nhìn Mặc Khiêm Nhân, Mặc Khiêm Nhân nhìn Mộc Như Lam.

      Ánh mắt Lục Tử Mạnh nhìn giữa hai người tới lui, hiểu cảm thấy, tại thế giới rộn ràng này, người đàn ông như dòng nước trong suốt, Mộc Như Lam lại như dòng nước ấm, nếu phải Mặc Khiêm Nhân luôn luôn khẳng định những vấn đề kia có liên quan đến Mộc Như Lam, cảm thấy, hai người là là cặp xứng đôi vừa lứa.

      Giày da giẫm lên mặt đất tạo ra tiếng động, Mặc Khiêm Nhân tới, từ bên người Mộc Như Lam nhận lấy Lục Tử Mạnh, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lãnh đạm liếc qua cánh tay trái của Mộc Như Lam, lóe lên cái gì đó, nhưng lên tiếng, chỉ liếc Mộc Như Lam cái, sau đó đỡ Lục Tử Mạnh rời .

      Khóe miệng Mộc Như Lam vẫn tươi cười như trước, xoay người nhặt những thứ rơi mặt đất lên, tay trái mới dùng sức chút bất thình lình cảm thấy đau đớn, suýt nữa cầm nổi vật tay nên nhanh chóng đổi tay phải.

      Chậc, nghĩ tới, lại làm người tốt.

      ...

      Ngày đó Lục Tử Mạnh gọi điện cho Mặc Khiêm Nhân và khắp nơi để cầu cứu, vì trước cửa quán bar gặp phải tên bị điên rất hung hãn uống rượu say va vào người Lục Tử Mạnh, kết quả tên kia lại cho rằng Lục Tử Mạnh va vào mình, vì thế hai phe ồn ào cuối cùng dẫn đến đánh nhau, và hai nhân vật chính đều vào bệnh viện.

      Lục Tử Mạnh bị đánh nên chân trái bị gẫy và đầu bị chấn động , cảm thấy trong phòng nhàm chán nên chống gậy tản bộ, nhưng ngờ chống gậy lại khó khăn và mất sức đến như vậy, cho nên mới dựa vào cửa thang máy để nghỉ ngơi chút, lúc chú ý đến thang máy, nên lúc cửa mở ra mới bị ngã như vậy, còn làm liên lụy đến Mộc Như Lam.

      "Tiên sư nó, đau chết ông mày rồi." tay Lục Tử Mạnh khoát lên vai Mặc Khiêm Nhân cố sức lải nhải, mất hứng mấy câu thô tục, Mặc Khiêm Nhân phản ứng gì, vì thế nghiêng đầu, nhìn Mặc Khiêm Nhân ngẩn người, "Cậu thôi suy nghĩ mấy thứ đáng sợ đó ?"

      Lục Tử Mạnh vốn tin Mộc Như Lam là kẻ sát nhân, sau khi trải qua chuyện vừa rồi càng tin.

      Mặc Khiêm Nhân thản nhiên liếc mắt nhìn , chuyện, Lục Tử Mạnh vừa ngã xuống vừa vặn mở cửa ra, chưa kịp ra tay, bất quá lại chứng kiến hết mọi chuyện, bao gồm việc Mộc Như Lam hề nghĩ ngợi ra tay đỡ lấy Lục Tử Mạnh, cùng nhau ngã xuống và khi vương tay đỡ lấy đầu Lục Tử Mạnh nện mới khiến cánh tay bị thượng...

      muốn đầu Lục Tử Mạnh lại bị thương nữa sao?

      là kỳ lạ, cái này rất kỳ quái, nếu kẻ sát nhân giết ba người tâm cơ rất cao, thủ đoạn phải rất tốt và tính ngụy trang để che giấu biến thái cuồng giết người phải là cực kỳ tốt, dĩ nhiên phòng bị của cực kỳ cao, người bình thường đột nhiên gặp phải tình huống này, vì phòng bị theo bản năng cùng với phản ứng tự nhiên, lùi xuống bước để tránh khỏi phạm vi nguy hiểm, chứ phải đỡ lấy người, thậm chí còn vì bảo hộ người khác mà khiến mình bị thương như vậy...

      P/S: Hazzzz hôm trước mới biết được bạn nào đó la làng là edit theo sở thích đừng có ăn cắp chất xám nhà b ý. Nghe xong mà thấy buồn cười , chưa bao h đọc truyện của bạn ý, lúc nghe b ý thế mới vào đọc thử mấy chương, thực hiểu giống chỗ nào :th_9:
      * Đây là hình mình chụp từ truyện m edit nhé. Mặc dù m edit chưa giỏi, vẫn trong quá trình học hỏi nhiều, nhưng mình bám rất sát vs bản Raw
      [​IMG]

      *Còn đây là hàng nhà b ý đây ạ. cùng đoạn nhưng b ý edit có vẻ ngắn ngọn hơn :th_21:.
      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 26/4/15
      levuong, Phong Vũ Yên, Chris12 others thích bài này.

    2. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 30: Mọi người đều
      Editor: Natalie Pham

      Mộc Như Lam chẳng biết gì và cũng chẳng quan tâm đến hành vi của mình khiến Mặc Khiêm Nhân nghi hoặc đến rầu rĩ, mang vài túi to đến trước cửa phòng bênh Lam Nhất Dương, gõ cửa cái, vào, sau đó ngạc nhiên.

      Hóa ra trong phòng bênh ngoài trừ Lam Nhất Dương còn có người khác, đó là người phụ nữ trung niên cùng với cậu thiếu niên tầm 16-17 tuổi, sắc mặt Lam Nhất Dương rất xấu, tựa hồ đè nén lửa giận, đáy mắt tràn đầy tàn nhẫn mù mịt, nhìn thấy Mộc Như Lam cũng mở miệng, cậu lo lắng nếu mình mở miệng mấy lời khó nghe, cậu rất tức giận.

      Trong giây lát đó, Mộc Như Lam phân tích bầu khí tràn đầy quái dị này lần, khóe miệng tươi cười nhạt nhẽo sạch , còn chưa tới kịp , liền nghe thấy vị thiếu niên mặc bộ đồng phục học sinh của trường Tử Viên ngạc nhiên lên tiếng .

      "Mộc Như Lam?" Lam Bỉnh Lân kinh ngạc nên thân thể đứng thẳng lên, đôi mắt có chút trừng lớn, tựa hồ có chút khó có thể tin được. Thanh danh của Mộc Như Lam trong học viện quý tộc thực rất vang dội, đến cả hiệu trưởng học viện Tử Viện còn ba lần bốn lượt muốn đục khoét nền tảng*.

      ở đây là dùng mọi thủ đoạn để lật đổ người khác hoặc ngăn cản công việc, nhưng cũng muốn dùng thủ đoạn cướp về.

      "Xin chào." Mộc Như Lam nhìn về phía Lam Bỉnh Lân, sau đó nhìn về phía Lam Nhất Dương, "Tôi lát nữa lại đến..."

      " cần." Lam Nhất Dương đánh gãy lời của , ánh mắt lạnh lùng nhìn qua hai người, "Những người này chỉ là giúp việc thôi."

      "Mày..."

      "Mẹ!" Lam Bỉnh Lân vội vàng đánh gãy lời của Lý Diễm, thấy Mộc Như Lam đặt mấy thứ này nọ lên bàn của Lam Nhất Dương, để ý bọn họ, ghé bên tai Lý Diễm gì đó, khiến Lý Diễm ngạc nhiên trừng mắt lớn, theo đó biết nghĩ tới cái gì, đáy mắt lên ý cười và chút lạnh lùng.

      Mộc Như Lam từ trong mấy túi lấy ra vài thứ, tay trái dùng được, nên có vẻ chậm chạp và vụng về, nhìn gò má trắng nõn sạch của ở trước mặt, khiến tức giận của Lam Nhất Dương cũng vơi chút, nhìn về phía hai người kia còn chưa , sắc mặt trầm xuống, "Còn chưa cút?"

      "Lam Nhất Dương, đây là mẹ đó!" Lam Bỉnh Lân liếc mắt nhìn Mộc Như Lam cái, vui . Đối đãi với bề như vậy quá đáng, đúng là có giáo dục!

      Lam Nhất Dương khinh thường mỉm miệng, nhìn về phía người phụ nữ trở mặt còn nhanh hơn lật sách kia lau nước mắt, " người mẹ tôi mùi thối của hồ ly và cũng sinh được loại con hèn hạ như mày."

      Sắc mặt Lam Bỉnh Lân liền tối lại, cậu nghĩ tới Lam Nhất Dương có thể mấy câu thô bỉ như thế trước mặt Mộc Như Lam, cậu biết tại sao Mộc Như Lam – người hoàn hảo như vậy lại có thể ở cùng chỗ với Lam Nhất Dương, nhưng từ cậu rất thích cướp thứ gì đó từ tay Lam Nhất Dương, mặc kệ người khác chú ý hoặc ca ngợi hay , chính là cậu thể chịu nổi nhìn Lam Nhất Dương nhận được bất kỳ vật tốt đẹp nào cả, cho dù là rác, chỉ cần Lam Nhất Dương để ý, cậu nhất định cướp nó!

      "Quên , Bỉnh Lân." Lý Diễm lắc đầu, khổ sở và hiền lành nhìn Lam Nhất Dương, "Con thừa nhận mẹ cũng chẳng quan trọng, nhưng con thể gây tổn thương đến ba và ông nội con được, vừa mới trở về làm bản thân thành thế này rồi, ông con mà biết lo lắng đó, ba con vốn định giao kế hoạch cho con làm cũng thể giao cho Bỉnh Lân, mấy người tầng cao kia biết còn tưởng con có năng lực, sau đó còn thuyết phục ba con giao công ty cho con quản lý đó, con mười chín tuổi rồi, là người đàn ông rồi, xem như trưởng thành rồi, đừng tùy hứng tính toán với mẹ nữa, coi như mẹ xin con, được ? Tuyệt đối thể dính vào thuốc phiện nữa, vất vả lắm mới từ trại cai nghiện ra..."

      "Cút!" Những ký ức màu đen như con rắn độc giương nanh lao về phía cậu, Lam Nhất Dương kích động phẫn nộ làm Mộc Như Lam giật mình, nên vừa mới lấy mấy thứ từ trong túi ra liền làm đổ xuống đất, vẻ mặt dữ tợn hung ác, ngực phập phồng kịch liệt, cậu gắt gao trừng mắt nhìn khiến Lý Diễm cùng Lam Bỉnh Lân bị hù dọa, giống như giây tiếp theo lao vài giết chết bọn vậy.

      Lý Diễm bị ánh mắt Lam Nhất Dương dọa sợ, trái tim đập thình thịch, ánh mắt nhìn qua đồ vật mặt đất bên cạnh Mộc Như Lam, nghĩ đạt được mục đích, dĩ nhiên muốn tiếp tục ở chỗ này nữa, mạnh mẽ bình tĩnh ưu thương nhìn Lam Nhất Dương cái, lại hữu nghị gật đầu với Mộc Như Lam, thấy Mộc Như Lam mỉm cười gật đầu đáp lại, tâm tình liền tốt lên rồi mang theo Lam Bỉnh Lân ra ngoài.

      Cửa mở ra lại đóng lại, trong phòng bệnh chỉ còn dư lại hai người - Mộc Như Lam cùng Lam Nhất Dương.

      Ánh nắng chiều từ ngoài cửa sổ chênh chếch trượt vào, gió lay động rèm cửa sổ, thổi vào chiếc chuông gió treo cửa sổ, leng keng leng keng, véo vắt dễ nghe.

      Lam Nhất Dương cúi đầu, tóc cậu rũ xuống tạo thành bóng râm che khuất vẻ mặt cậu, khom lưng, có vẻ gầy gò mà bất lực.

      Lam Nhất Dương, mười chín tuổi học lớp 11, ra ba năm bị lưu ban (ở lại lớp), vì hít thuốc viện nên bị đưa vào trai cai nghiện, ở Úc có bất kỳ trường nào nhận cậu vào học cả, cho nên mới bị đuổi về nước, dựa vào thế lực Lam gia ở bên này nên muốn giấu diếm chuyện này cũng là điều có thể.

      Đó là ác mộng mà từ trước tới nay cậu muốn nhắc tới, miệng vết thương vừa mới đóng vẩy, ngờ rằng hôm nay lại lần nữa bị xé ra chảy máu đầm đìa trước mặt Mộc Như Lam, thời thiếu niên còn trẻ bồng bột, lúc tức giận cũng khó bình tĩnh lại, lúc này hoàn toàn chả biết nên đối mặt với Mộc Như Lam như thế nào, vô cùng hối hận giữ lại.

      Đột nhiên cậu hiểu tại sao lại quấn lấy Mộc Như Lam, ngay từ đầu theo bản năng cảm thấy chán ghét Mộc Như Lam, bởi vì quá rực rỡ, này khiến người khác phải ghen tỵ, tinh khiết đến hoàn mỹ, mọi người đều , cậu là người chìm trong bóng tối, chưa từng có ánh nắng mặt trời coi như chưa tính, nhưng khi tia sáng xuất , cảm nhận qua, bao giờ nguyện ý buông tay.

      Người bên cạnh vẫn chưa gì, hô hấp cậu trở lên gian lan cùng đau đớn.

      lúc sau, Mộc Như Lam di chuyển, kéo cửa ra, ra ngoài.

      Lam Nhất Dương giương mắt, chăm chú nhìn cánh cửa bị đóng kia, phút chốc cái gì đó trong mắt chậm dãi dập tắt.

      Người kia như thế nào? Nếu người mắc phải sai lầm từng lưu lại vết nhơ, mãi mãi tẩy sạch được, tựa như mang tội giết người vĩnh viễn là người mang tội giết người, từng ngồi tù vĩnh viễn có khả diệt trừ cái ghi chép kia...

      Bất giác khóe miệng khẽ kéo ra, tự giễu thôi, vào lúc này cánh cửa kia lại mở ra, Mộc Như Lam cầm chổi cùng dụng cụ lau nhà vào, gì, lẳng lặng quét tất cả những đồ ăn bị rơi xuống đất, mái tóc đen mềm như tơ che khuất khuôn mặt , cho dù làm việc như vậy, nhất cử nhất động vẫn như trước cảnh đẹp ý vui.

      "..." Lam Nhất Dương cảm thấy cổ họng khô khốc, nhìn Mộc Như Lam, nên lời.

      "Hả?" Mộc Như Lam ngẩng đầu, khóe miệng vẫn như cũ mang theo nụ cười sạch ấm áp cười, phảng phất chuyện vui vừa nãy chưa từng xảy ra, có nghe thất bấy kỳ chuyện gì xấu cả.

      Lam Nhất Dương thở phào cái, nhưng vẫn thoải mái, trầm mặc nửa ngày, cậu : "Tôi bị người ta hãm hại."

      "Ừm." Mộc Như Lam lên tiếng, quét hết rác rưởi rồi vất vào thùng rác.

      Lam Nhất Dương ngạc nhiên, " tin tôi?"

      "Ừm."

      "Nếu tôi người hãm hại tôi là hai mẹ con kia sao?" Đến bản thân mình Lam Nhất Dương còn chưa biết, trong mắt cậu lên bao nhiêu ánh sáng hi vọng.

      Mộc Như Lam vắt cây lau nhà rồi xoay tròn, sau đó ép xuống, nước từ róc rách rơi vào bên trong thùng, thản nhiên lên tiếng trả lời, "Ừm."

      P/S : Nữa nè mọi người
      *Hàng mình
      [​IMG]
      *của b ý đây ạ
      [​IMG]
      levuong, Phong Vũ Yên, Chris10 others thích bài này.

    3. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 31: Cuối cùng cũng tìm được rồi
      Editor: Natalie Pham

      Mẹ ruột Lam Nhất Dương và cha cậu ly hôn vì liên quan đến con hồ ly tinh tiểu tam kia ngay ngày hôm sau Lý Diễm dẫn Lam Bỉnh Lân hơn Lam Nhất Dương hai tuổi vào ở Lam gia, tự cho mình nhân phận là thiếu phu nhân của Lam gia, Lam lão gia hiểu được đại cuộc, đối với loại phụ nữ phong trần chứa đầy tâm cơ cao thâm như Lý Diễm cực kỳ khinh thường, vì thế lập ra bản di chúc, tất cả tài sản của Lam gia đều để lại cho Lam Nhất Dương, sau đó đưa Lam Nhất Dương tới Úc để tiến hành đào tạo.

      ra đối với bố Lam Nhất Dương - Lam Bạch Phong điều đó vấn đề gì, ông là người rất lười biếng, hận thể chạy nhanh giao công ty lại cho con mình, để mình hưởng thụ, dĩ nhiên Lý Diễm là loại người như thế nên có khả năng để Lam Nhất Dương vượt qua ba cậu thừa kế tài sản Lam gia được, nếu để cậu thừa kế bà tiến vào cửa lớn của Lam gia rồi cố gắng nỗ lực làm tất cả mọi thứ, chẳng phải đều uổng phí sao ? Vì thế bí mật sử dụng ít biện pháp, sau khi liên tiếp thành công mua chuộc được người bạn của Lam Nhất Dương ở Úc, lặng lẽ kê đơn Lam Nhất Dương, làm cho cậu bị nghiện thuốc phiện, chờ đến khi cậu phát hiên ra mọi việc quá trễ, vốn là cậu thiêu niên bồng bột, nên có số chuyện vẫn chưa đạt được trình độ có thể nhìn thấu được, cho nên buông thả chính mình, cuối cùng bị phát ra, bị đưa vào trại cai nghiện.

      Trong trại cai nghiên Lam Nhất Dương xảy phải ít chuyện như cơn ác mộng vậy, đó là những người bị Lý Diễm thu mua và cố ý gây ra, bà ta muốn Lam Nhất Dương chết trong đó, cũng ngờ ông nội của Lam Nhất Dương cường hãn xen vào, thế nên bà ta mới thực được, lúc đấy đó là chứng cứ quan trọng, nhưng rất tiếc Lam Nhất Dương nắm được chứng cớ, chỉ có thể ồn ào lên, nhưng đây cũng là kết quả mà Lý Diễm muốn, cậu càng hư hỏng, lại càng làm nổi bật những điểm tốt của Lam Bỉnh Lân, đến lúc cậu bị mang tiếng xấu, cho dù di chúc của Lam lão thái gia có ở nơi nào, ban giám đốc của Lam thị cũng thừa nhận cậu, đến lúc đó Lam Nhất Dương vẫn bị hạ vị, thứ tốt vẫn vào túi tiền bà.

      Loại chuyện này Lam Nhất Dương muốn kể cho người khác biết, nhưng biết tại sao, cậu lại cho Mộc Như Lam biết, Lý Diễm rất giỏi diễn trò, trừ bỏ ông nội lòng đối xử tốt và tin tưởng cậu ra ai nguyện ý tin tưởng cậu, mùi vị bị người khác bác bỏ tín nhiệm rất là khó chịu .

      Chuyện này như cái gai, vĩnh viễn kẹt trong cổ họng cậu, trừ khi giết hoặc khiến mẹ con nhà kia chết, nếu cả đời này cậu chẳng thể thoải mái được.

      " muốn làm thế nào?" Mộc Như Lam tựa bên cửa sổ rồi hỏi, chiếc chuông gió đỉnh đầu vẫn đong đưa phát ra thanh giòn giã dễ nghe.

      "Sớm hay muộn tôi cũng giết bọn họ!" Lam Nhất Dương hung ác .

      Mộc Như Lam cười khẽ lắc đầu, "Vậy sau này? Đời người dài như vậy, nhất định gặp người lại khiến thoải mái."

      Lam Nhất Dương cau mày, vấn đề này, vấn đề này cậu chưa nghĩ tới.

      Mộc Như Lam cười nhìn cậu, "Biết ? Nếu muốn bị người khác xem thường và gây tổn thương cho mình, tay nhất định phải có vũ khí. Chỉ khi cầm vũ khí sắc bén, mới có thể làm người khác sợ hãi, nghênh tiếp , tránh né ." Như bọn phạm tội ra tay với người tay cầm bất cứ vũ khí nào, mà nếu lúc này tay tấc sắt bên người mang theo con chó, dù cho chẳng phải hung thần ác sát, cũng khiến kẻ phạm tội lùi bước dời mục tiêu.

      Mọi người hèn nhát nên cái thiện mới sợ cái ác, tựa như người bình thường luôn bị coi thường.

      Lam Nhất Dương giật mình, thông minh như cậu, trong bất cứ tình huống nào đều bình tĩnh lúc nào cũng có thể bắt được nhược điểm.

      "Kỳ , mỗi người được sinh ra thế giới này, đều được ông trời ban cho cái vũ khí riêng, nhưng người có thể cầm được nó rất ít." Mộc Như Lam cúi đầu , nghiêng đầu nhìn phong cảnh ở bên ngoài, ánh sáng màu cam nhu hòa bao quanh , thiêng liêng khó mà tin nổi.

      "Là cái gì?" Lam Nhất Dương lắc đầu, để mình như đứa ngốc đối Mộc Như Lam ngẩn người ra.

      Mộc Như Lam quay đầu, cười sâu hơn chút, "Pháp luật."

      Pháp luật này là thứ lãnh khốc vô tình, cũng tuyệt đối công bằng. Nó là như vật thể, mặc kệ như thế nào, vẫn ở chỗ này, người đúng hay sai đều có thể cầm lấy nó nhưng cầm càng tốt càng có thể chi phối phải trái.

      Làm người đứng đầu trong giới luật sư, có thể làm suy sụp xí nghiệp nhà nước lớn, cũng có thể biến kẻ có tội ác đầy trời giết người thành sứ giải chính nghĩa.

      Trong mắt Mộc Như Lam, bên trong thế giới này có rất nhiều nghề nghiệp, có ba loại là lợi hại nhất, luật sư, pháp y, còn có. . . Nhà tâm lý học.

      ...

      Mộc Như Lam chuẩn bị trở về, vừa mở cửa ra, chợt nghe thấy bên trong phòng VIP đối diện truyền ra tiếng mắng chửi dữ dội, ra ít lời thô tục khó nghe, Mộc Như Lam ngạc nhiên, đôi mắt hơi híp lại.

      qua, nhìn biển số cánh cửa kia —— Kim Bưu Hổ.

      Chính là người điên đánh nhau cùng Lục Tử Mạnh.

      Trong nháy mắt, ánh mắt Mộc Như Lam có chút mở to ra, khóe miệng nở ra nụ cười quỷ dị tà ác, mùi vị kinh hoảng của máu, tựa như ác ma mở miệng ra, trong miệng chứa đầy răng nanh cùng máu tươi, nhắn lại câu "Rốt cục cũng tìm được rồi " hương vị làm người ta sợ hãi.

      Nhưng ngay sau đó, dường như nụ cười kia chưa bao giờ xuất qua, đôi mắt trong suốt ấm áp, khóe miệng tươi cười sạch nhu hòa, chậm rãi hướng về phía thang máy tới.

      Phía sau xa xa tại chỗ quẹo của hành lang, Mặc Khiêm Nhân nhìn theo bóng dáng rời , ánh mắt lạnh lùng lại giống như có thể nhìn thấu được tất cả có vài phần lạnh.

      ...

      "Đưa cháu đến biệt thư của bà ." Tâm tình Mộc Như Lam vô cùng tốt, vừa ngồi xe liền dặn dò Trần Hải. Hắc ốc, chính là căn biệt thự mà bà ngoại Mộc Như Lam tặng cho .

      "Phát sinh chuyện gì sao?" bên khởi động máy bên Trần Hải có chút lo lắng hỏi. dĩ nhiên mỗi khi tâm tình Mộc Như Lam tốt, đều ở lại hắc ốc, có chút bướng bỉnh, ai cũng được quấy rầy, bằng tức giận.

      Mộc Như Lam lắc đầu, gì, nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Mộc Như Lam gọi điện cho Kha Uyển Tình đêm nay về, Kha Uyển Tình muốn tự mình xuống bếp nấu bữa tối tràn đầy thương cho Mộc Như Lam, tiếp sức để có thành tích tốt trong kỳ thi sắp tới này, vốn tràn đầy nhiệt huyết bị cú điện thoại dập tắt, biểu tình mặt Kha Uyển Tình thể gọi là đẹp đẽ, "Đứa này, trong khoảng thời gian này sao có thể ngày nào cũng chạy đến căn biệt thư đó chứ, ở trường học mệt mỏi như vậy, tan học còn trở về nhà nghỉ ngơi cho tốt..."

      Bạch Tố Tình ở bên cạnh hỗ trợ bà chuẩn bị đồ ăn, trong nhà thực im lặng, lại đứng kế bên, cho nên cũng nghe được Mộc Như Lam gì, vội vàng khéo léo ra tiếng: "Chị cũng là trong giai đoạn dậy mà." Đứa trong thời kỳ trưởng thành, đều muốn ở nhà nhiều.

      Kha Uyển Tình liếc Bạch Tố Tình cái, trong lòng có chút khó chịu.

      Nếu Chu Phúc cho bà biết mặt ngoài của đứa này có vẻ ngoan ngoãn, dĩ nhiên dám len lút chọn đông kiếm tây với Mộc Như Lam, nếu bình thường bà còn có thể nghĩ đứa bé này đỡ cho Mộc Như Lam, những lời mà Bạch Tố Tình vừa ra, bà suy nghĩ chút liền cảm thấy ta ám chỉ đứa con đáng của bà cũng trong thời kỳ trưởng thành giống với mấy đứa con khác nghe lời thích tụ tập chơi đêm, nhất thời sắc mặt liền khó coi, nhưng chẳng thể trút lên người Bạch Tố Tình, dù sao Bạch Tố Tình vừa mới đến, con bà quá ưu tú nên người khác đố kỵ là chuyện bình thường, vì vậy chỉ cần Bạch Tố Tình làm ra chuyện quá đáng, bà có thể tha thứ dễ dàng, bà đối với mẹ ta - Bạch Tuyết vẫn có phần tình nơi nào đó.

    4. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 32: Quá trình chế tạo ra xác ướp
      Editor: Natalie Pham

      Khu nghỉ phép Thanh Hòa bắt đầu chuẩn bị kế hoạch cho công trình xây dựng của mình, đằng sau khu biệt thự ở vùng ngoại ô này có mảnh đất trống rất rộng, số cây cối bị chặt bỏ, cũng đào ra ít hố, tựa hồ bắt đầu xây móng nhà.

      Trần Hải trước sau như đậu xe ở lối vào, Mộc Như Lam từ xe bước xuống, chú Bao ngồi trong phòng bảo vệ an ninh vừa nhìn thấy Mộc Như Lam liền vui vẻ ra, "Tháng này tiểu thư đến còn nhiều hơn trước đây đó."

      Ngày trước, bình thường phải mấy tháng Mộc Như Lam mới đến lần, vì bảo vệ riêng tư cùng an ninh của tòa biệt thự, nên bên trong phải cách xa đoạn nữa mới tới, còn có rừng trúc cùng cây cối linh tinh gì đó ngăn chặn, cho nên số dân cư sống trong khu vực cũng biết toà biệt thự có vẻ cũ nhưng màu sắc khá đáng này lại có người ở, mà người đó lại là như thiên sứ.

      "Vâng." Mộc Như Lam mỉm cười gật đầu, "Thân thể của chú đỡ chưa?”

      biết tại sao, lần trước khi đến phiên trực của chú Bao chú bị ngất, ngày hôm sau được Mộc Như Lam phát ra bên đường rồi đưa tới bệnh viện, thầy thuốc ông quá mệt mỏi, sau đó mới biết được nguyên lai trong nhà chú Bao có thằng con trai ham ăn biếng làm xong còn chơi cờ bạc, cuối cùng vay mượn nặng lãi của người ta, rồi lấy hết tiền trong nhà bỏ chạy, lưu lại hai lão già bị ép buộc phải trả nợ, Mộc Như Lam nhìn được, trước tiên mượn khoản tiền đưa cho chú Bao để trả bọn vay nặng lãi đồng thời ngăn chặn lãi suất lên cao, loại tiền nợ này rất nguy hiểm, khi nợ rồi cả đời chưa chắc trả hết được, cho nên hai vợ chồng nhà chú Bao vô cùng cảm kích và coi Mộc Như Lam như ân nhân của mình .

      " đỡ hơn rất nhiều, cảm ơn tiểu thư quan tâm." Nghĩ tới chuyện đó, hốc mắt chú Bao thúc có chút đỏ, nhìn Mộc Như Lam mỉm cười gật đầu, thân ảnh màu trắng chậm rãi vào, biết có phải mắt mờ hay như thế nào mà cảm thấy sau lưng Mộc Như Lam mọc ra đôi cánh, vô cùng xinh đẹp.

      Dĩ nhiên Trần Hải cũng biết việc này, Mộc Như Lam mượn ông nhiều tiền như vậy, ông nhìn qua cũng biết cả đời chú Bao cũng trả nổi, cho nên thẳng thẳn để ông trở thành người nhà mình, "Buổi tối thêm hai vòng ."

      "Ôi chao." Chú Bao gật đầu, chú Bao cũng luyện công phu , đừng nhìn bộ dáng thành chất phác này mà khinh thường, nếu có kỹ năng làm sao có giá trị làm bảo vệ vào tầm muộn như vậy.

      ...

      Biệt thự màu xám đen, trong bóng đêm vẫn như trước tỏa ra hơi thở , xung quanh ba mặt nhà đều là cây cối, ngay cả cửa lớn đường đường lớn của tòa biệt thự cũng phải hai mét chiều rộng.

      Lần trước bị con thỏ từ chuồng chó chui vào nên Mộc Như Lam kêu chú Bao chặn lại, thuận tiện kiểm tra xung quanh lại lần nữa, làm thêm ổ khóa cho cửa lớn, Mộc Như Lam hy vọng lại có con thỏ đáng thứ hai xông vào vùng đất phủ này của .

      Kẹt kẹt ——

      Cánh cửa màu đen vừa dày vừa nặng khi mở ra lại phát ra thanh u đến đáng sợ, ánh trăng từ bên trong xuyên qua khe cửa, tiếng bước chân nhàng vang lên, cửa lớn dày nặng càng làm khe cửa bị chặn lại .

      cần bật đèn, có ánh trăng từ bên ngoài xuyên vào cửa sổ vào, có vẻ có chút yên tĩnh.

      Khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt sạch , bước từ từ, như dạo vậy.

      thanh bước lên cầu thang từ từ vang lên.

      đến gần cánh cửa của căn phòng tối kia, đằng sau cánh cửa u đến kỳ dị, mọi thứ đều yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân kia châm rãi tiến lại gần, cánh cửa có màu đỏ, có chút loang lổ, giống như dính đầy máu vậy.

      Môn nhàng bị đẩy ra. . .

      Bộp tiếng, Mộc Như Lam mở đèn, trong phòng trống trải, chỉ có cái tủ quần áo màu đỏ rất to để ngang che toàn bộ bức tường, mặt ngoài nhẵn nhụi, hàn quang lạnh lẽo phản chiếu khiến người ta khiếp sợ.

      À...

      lâu gặp, quả nhiên vẫn mấy cái xác ướp này, máu muốn sôi trào rồi đó, quá trình chế tạo ra xác ướp, luôn làm hưng phấn đến nỗi khao khát cắt vệt mạch máu, rồi nhìn máu sôi trào phun ra tung tóe, đúng là cảnh đẹp.

      Mộc Như Lam cười càng sâu, tới, đưa tay, nhàng kéo cánh tủ ở chính giữa ra.

      mùi chua thối khó ngửi xộc vào mũi.

      Cảnh tượng bên trong, nếu người bình thường nhìn thấy cảm thấy có chút phạm pháp.

      bị quấn như xác ướp và treo trong tủ quần áo, được sợi tơ lụa mềm mại màu trắng quấn quang người với tư thế quái dị, chân tay bị bóp méo đến nỗi biến thành màu xanh đậm nhìn có chút sức sống nào cả, bởi vì được lau bằng Formalin nên những miếng thịt giống như bị thối rữa vì thế bị cắt thành từng vòng, những sợi vải dài đó quấn xung quang người từ hai tay ra tất cả đều là khối màu trắng, gầy gò đến nỗi xương sườn lộ ra từng hàng, mái tóc vàng kia bốc mùi hôi thối...

      Đáng sợ hơn, người như vậy vẫn còn sống.

      ống tiêm rất cắm vào tĩnh mạch cánh tay ta, đường ống trong suốt xuống, đỉnh đầu của tủ quần áo có lọ chứa rất nhiều dung dịch màu, nó được dùng để duy trì cuộc sống rách nát này của ta, thể để ta chết được.

      Mộc Như Lam đứng trước mặt ta, tươi cười như trước, biết từ nơi nào xuất đôi gang tay bằng plastic, thản nhiên đeo vào tay mình, sau đó vươn tay nâng đầu Kim Mạt Lỵ mệt mỏi thể nhúc nhích, lộ ra đôi mắt vằn vện tia máu trừng lớn nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy Mộc Như Lam, vừa hoảng sợ lại có oán hận cùng khẩn cầu, nhưng cổ họng khô khốc nên phát ra bất kỳ thanh nào.

      "Làm sao vậy?" Mộc Như Lam lo lắng cầm chiếc cằm gầy gò của ta rồi nhìn xuống, "Rất thống khổ sao? Rất xin lỗi, tay chân đau sao? có lỗi, vốn muốn biến thành xác ướp, chỉ cần phơi khô là được rồi, thân thể được duy trì rất đẹp đẽ đó, bất quá quên rồi sao? Tôi muốn biến thành xác ướp, cho nên, tay chân biến dạng phải bỏ , đều quan trọng." Mộc Như Lam tươi cười nhu hòa như an ủi ta, nhưng trong mắt đối phương lại lạnh lùng như ác quỷ vậy.

      Kim Mạt Lỵ trừng mắt lớn đến nỗi như muốn lòi con ngươi ra vậy, hoảng sợ nhìn Mộc Như Lam vươn tay, chậm rãi cởi bỏ mấy sợ vải quấn quanh người , nàng bị tra tấn hận thể ngay lập tức tìm cái chết, nhưng lại hoảng sợ nóng lòng muốn quỳ xuống cầu xin tha thứ.

      "Ngô... Ngô..." Kim Mạt Lỵ mất mấy sợi vải chống đỡ nên ngã úp mặt xuống đất, vì tay chân đều bị phế bỏ, thể động đậy cũng có sức để nhúc nhích, cổ họng khô khốc phát ra thanh giãy giụa sắp chết.

      Mọi người rất sợ chết, dù cho giây trước đó muốn chết nhưng khi đối mặt với cái chết, vì sống sót, đôi khi làm rất nhiều chuyện.

      "Đúng rồi, vẫn quên giới thiệu cho biết." Dường như Mộc Như Lam thấy giãy giụa cầu xin của Kim Mạt Lỵ, cười tủm tỉm , cất bước về hai phía cánh cửa tủ quần áo bên cạnh, đem cửa mở ra.

      Kim Mạt Lỵ còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên đầu tóc màu vàng bị kéo lên, tầm mắt bắt buộc phải nâng lên, vừa nhìn thấy thứ gì đó trong tủ đồng tử của ta co rút rất nhanh, chỉ thấy bên trong hai cánh tủ có ba người, dường như cả ba đều trợn tròn mắt với khuôn mặt tái nhợt, hình như họ đều là nhưng thanh niên trẻ tuổi và bị biến thành xác ướp với các tư thế kỳ lạ, trong phút chốc nhìn lại, thấy giống như mấy người mẫu nam ma-na-canh được tranh trí trong các tiện quần áo, tuy nhiên chỉ có người mới thực tươi sáng...

      levuong, JupiterGalileo, Phong Vũ Yên8 others thích bài này.

    5. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 33: Sao lúc trước còn như thế?
      Editor: Natalie Pham

      Mộc Như Lam ngồi xổm bên cạnh Kim Mạt Lỵ, nhìn qua người đàn ông bị biến thành xác ướp kia với vẻ mặt thưởng thức nghệ thuật vậy, "Nhìn xem có phải rất đẹp đúng ? Dường như vĩnh viễn sống vậy, xem có phải linh hồn bọn họ cũng bị giam cầm bên trong xác ướp nên mãi mãi thể đầu thai chuyển thế được đúng ?"

      Kim Mạt Lỵ sợ tới mức muốn làm chút gì đó, ngoại trừ đôi chân có thể di chuyển, căn bản chính là miếng thịt mặc người ta ức hiếp...

      Chờ đến khi Mộc Như Lam thưởng thức xong, buông tóc Kim Mạt Lỵ ra, Kim Mạt Lỵ liền đập đầu xuống nền nhà, cho đến khi hoàn hồn lại hoảng sợ phát ra, mình bị mang ra ngoài phòng...

      Mộc Như Lam đeo đôi găng tay cầm lấy mắt cá chân trái của Kim Mạt Lỵ rồi kéo xuống tầng dưới, khóe miệng vẫn tươi cười như trước, đôi mắt màu đen bí hiểm đến dọa người.

      ...

      Bên trong thư phòng đơn giản sáng sủa sạch , Mặc Khiêm Nhân đeo kính có khung màu vàng, ngồi bên cạnh cửa sổ, chiếc laptop được đặt đùi, trong hòm thư xuất số tư liệu mà vừa có người gửi tới.

      Sau lớp kính mỏng là đôi mắt lạnh lùng đàm bạc nhưng dường như có thể nhìn thấu được tất cả mọi thứ, bên trong phản chiếu hàng chữ màu đen.

      Kim Mạt Lỵ... Kim Bưu Hổ......

      Hai người này... Là em.

      Mặc Khiêm Nhân khẽ cau mày, nhìn thấy nụ cười kia của Mộc Như Lam, lại nhìn thấy Mộc Như Lam đứng trước cửa phòng bệnh và nhìn bảng tên của Kim Bưu Hổ, việc này có lẽ chẳng sao cả, nhưng trực giác của lại nghĩ nó có vấn đề và nhất định liên quan đến Kim Bưu Hổ, thể nghi ngờ như vậy được, vụ án Kim Mạt Lỵ mất tích có phải hay liên quan đến Mộc Như Lam...

      Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt Mặc Khiêm Nhân lướt qua, rồi bất thình lình đứng lên, tháo kính ra, vội vàng ra ngoài.

      Lúc mẹ Lục bưng chén súp hầm cho Lục Tử Mạnh rồi lại bưng thêm bát lại đây, còn chưa mở cửa suýt chút nữa va vào người Mặc Khiêm, "Ôi chao... Khiêm Nhân á, con..."

      Bóng dáng Mặc Khiêm Nhân biến mất ở chỗ rẽ cầu thang, chỉ trong chớp mắt mẹ Lục đứng tại chỗ liền biết Mặc Khiêm Nhân có việc nên mới vội vàng như vậy, than thở , "Đứa này, ăn cơm còn chưa thấy nó tích cực như vậy, phải lại gặp thứ gì đó biến thái đấy chứ..."

      Từ đến lớn, Mặc Khiêm Nhân chỉ cảm thấy hứng thú với những thứ khác hẳn với người bình thường, bọn họ đều biết .

      Mặc Khiêm Nhân chạy đến gara, khách khí lấy chiếc xe thể thao của Lục Tử Mạnh rồi nhanh chóng biến mất trong pham vi của Lục gia.

      ...

      Trăng xuất bầu trời, bất tri bất giác, màu đỏ tươi giống như nhiễm phải máu đầy quỷ dị và bí hiểm.

      Trong căn biệt thự màu xám đen, chỉ mở duy nhất bóng đèn cũ mờ ảo, phía thảm và cầu thang được trang trí rất nhiều họa tiết kỳ lạ, truyền đến thanh kéo đồ vật, uy nghiêm đáng sợ.

      Kéo Kim Mạt Lỵ tới tầng , sau đó chậm rãi về hướng lò sưởi tường, đẩy lò sưởi ra rồi ấn vật hình tròn như quả trứng dưới thảm, sau đó kéo cái thảm đấy ra, lộ ra cái cửa của cái tầng hầm dưới đất, thanh khẽ vang lên, Mộc Như Lam liền vén cửa lên.

      Kim Mạt Lỵ nhìn động tác của Mộc Như Lam, càng sợ hãi, ta muốn làm gì? Vì sao động tác của ta lại thong thả như vậy? Vì sao ta lại làm như kiểu làm việc này hàng trăm lần vậy? ta... ta...

      Kim Mạt Lỵ thể phản kháng, nhìn bóng lưng màu trắng tinh tế kia nhưng lại tràn đầy lạnh lẽo, chỉ có thể tuyệt vọng chảy nước mắt, đáng sợ... đáng sợ... Người thiếu nữ này đáng sợ...

      "À... sao lại khóc vậy?" Mộc Như Lam kéo chân của xuống tầng hầm, bên ôn nhu , " cần lo lắng, tôi làm rất nhàng."

      Ôn nhu? Vào lúc này, bất kỳ kẻ nào cũng hy vọng ta dùng đao giết chết đối phương? Tra tấn theo kiểu chết được sống cũng xong, cuối cùng người con này muốn thế nào?

      Còn muốn làm như thế nào nữa?

      bên Mộc Như Lam mở cửa phòng dưới tầng hầm tối tăm và ngọn đèn có màu đỏ sẫm đến kỳ dị, hành lang u ẩm ướt, khiến người ta nổi hết cả da gà, cười tủm tỉm, làm như thấy con chuột kêu chít chít trong góc tối, mấy thanh này nọ trong gian yên tĩnh này làm người ta có cảm giác kinh sợ và quái dị.

      Chỉ lúc sau, kéo người tới hành lang cuối, gian phòng bỗng dưng xuất trước mắt, bên trong hai bức tường loang lổ nhiều màu và bày rất nhiều dụng cụ, bên còn bày rất nhiều chai lớn chai bé chẳng nhãn mác, ống tiệm, dao kéo, bộ khung xương khô và có rất thứ khác để lộn xộn với nhau, bức tường đối diện cửa ra vào dán rất nhiều thứ, báo chí, tạp chí, ảnh chụp, dày đặc, thoạt nhìn có chút chật chội.

      Trong căn phòng tối này có cái bệ đá hình chữ nhật giống như giường bệnh nhân vậy, thoạt nhìn lạnh như băng cứng rắn và đáng sợ.

      Mộc Như Lam có chút vất vả khi đưa Kim Mạt Lỵ lên nằm cái bệ đá đó, vì tay trái có vấn đề nên vừa hoạt động mạnh cảm giác đau đớn truyền đến, khiến Mộc Như Lam khẽ nhíu mày, là, lúc làm chuyện xấu cũng làm mình bị thương, ngược lại khi làm chuyện tốt luôn luôn làm mình bị thương, hình như ông trời nhắc nhở phải, kiếp này là kẻ biến thái, chỉ có thể làm chuyện biến thái thôi sao?

      lạnh lẽo từ bệ đá truyền vào lưng rồi đến cơ thể nên khiến Kim Mạt Lỵ khẽ run lên, ánh đèn màu đỏ đầu làm nhìn , nhưng sợ hãi lúc này phá vỡ can đảm của rồi, và cảm giác đó rất ràng, hoảng sợ đảo mắt tìm kiếm thân ảnh Mộc Như Lam, nước mặt từ trong mắt ngừng rơi xuống, mọi người đối với vật mà mình nhìn thấy đều thể kiềm chế sợ hãi.

      Đến bây giờ còn biết, vì sao mình lại gặp phải đối đãi kinh khủng như vậy, Mộc Như Lam, người này nên là thiên sứ mới phải? Vì sao ta lại đáng sợ như thế? Trước khi bị Mộc Như Lam bắt cóc, mọi người cưng chiều và đối xử với như trái hồng mềm vậy...

      Lúc này, Mộc Như Lam khoác áo và đeo găng tay plastic trong suốt, tay cầm thanh sắt cùng hộp đạo cụ lại đây, bên trong là các con dao được xếp ngay ngắn, dưới ánh sáng đỏ phản chiếu đến chói mắt, hoảng sợ đến nỗi tâm muốn hỏng mất.

      "A.. Á... Á..." Kim Mạt Lỵ sợ hãi giương miệng phát ra tiếng kêu suy yếu, thanh này chỉ có Mộc Như Lam mới nghe thấy được.

      Mộc Như Lam tươi cười ôn nhu sạch nhìn ta, " sợ sao? Sợ cái gì? Chết chỉ trong nháy mắt mà thôi. Đương nhiên, mình chết đáng sợ bằng quá trình chờ đợi nó đúng phải ?"

      hơi cúi người, dùng bàn tay đeo găng tay nhàng xoa tóc ta, ưu thương nhìn ta, "Khóc cái gì? sợ hãi đến vậy sao? Nếu sợ hãi như vậy..." dừng lại, ánh mắt phản chiếu Kim Mạt Lỵ, trong nháy mắt rút ôn nhu ấm áp cùng với sạch kia, trong mắt chỉ còn lại lạnh lẽo cùng tối tăm có ánh sáng, giống như ma qủy ở bên trong gào thét muốn xông ra, khóe miêng vẫn mang ý cười như cũ, nhưng Kim Mạt Lỵ lại cảm thấy lạnh lẽo, " Sao lúc trước còn như thế?"

      Ánh mắt Kim Mạt Lỵ trừng lớn, nháy mắt có loại hơi thở mang đến cảm giác muốn chết .

      "Ha ha..." cười ra tiếng, vẫn ôn nhu sạch , phảng phất lúc nãy chưa từng xuất , đặt công cụ bên cạnh đầu Kim Mạt Lỵ, quay đầu chuẩn bị thuốc mua rồi bỏ vào cái bình, giọng dịu dàng chậm rãi truyền tới "A... Cái bình này dùng để chứa trái tim ... cái này chứa phổi ..."
      levuong, JupiterGalileo, Phong Vũ Yên8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :