Chương 29: Hai người là cặp xứng đôi vừa lứa
Editor: Natalie Pham
Rời khỏi lớp F, Trần Hải đứng bên ngoài chờ, xe vừa khởi động Mộc Như Lam nhận được cuộc điện thoại của Lam Nhất Dương, từ giọng của đầu dây bên kia cũng biết tính tình của cậu thiếu niên này rất tệ, cáu giận ra loạt tên các món ăn, sau đó bộp tiếng, cúp điện thoại..
Mộc Như Lam chớp mắt mấy cái, tựa hồ chưa lấy lại tinh thần, lúc sau hơi nhíu mày, có chút bật cười, "Chú Hải, tới nhà hàng Lâu Lan."
"Lại đưa cơm có vị thiếu gia kia sao?" Trần Hải tùy ý hỏi câu.
Lần đầu tiên khi Mộc Như Lam bệnh viện, ông kịp thông báo mọi chuyện cho Kha lão gia biết, lão gia tử rất thương Mộc Như Lam, lại biết rằng cháu bảo bối của ông lại lương thiện, ngay lập tức điều tra về Lam Nhất Dương, phát hóa ra đối phương là đứa của Lam gia, cũng giống Mộc Như Lam, là con trai cả Lam gia, người thừa kế duy nhất, Mộc Như Lam có quan hệ thân thiết với cậu ta cũng là chuyện vô cùng tốt .
Phải biết rằng, biết có phải dây thần kinh của Kha lão có chút về đề hay , mà đem 1/3 số tài của Kha gia cho cháu ngoại mình, đương nhiên, việc này chưa có người biết, bằng Mộc Như Lam chẳng thể sống những ngày tháng yên bình như thế này.
Mộc Như Lam gật đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười ấm áp, gió thu từ bên ngoài cửa sổ thổi vào, lay động vài sợi tóc của , con mắt đen xinh đẹp phản chiếu ánh sáng màu vàng nhu hòa, phát sáng, như ngôi sao trong sáng như ngọc lưu ly.
Đương nhiên Mộc Như Lam chiều theo cầu của Lam Nhất Dương mang nhiều đồ như vậy, xem qua bảng định lượng về dinh dưỡng rồi mới chọn mấy thứ mang qua cho cậu.
Mộc Như Lam là làm người khác chú ý tới, vừa xuống xe liền hấp dẫn ít ánh mắt, tựa như vật sáng do trời sinh.
Trong thang máy có ít người, có bênh nhân cũng có người nhà và thư ký, nhìn thấy Mộc Như Lam liền theo bản năng nhường chỗ trống cho , Mộc Như Lam mỉm cười lời cảm ơn, xung quanh người tỏa ra hơi thở nhu hòa như loại sữa phát ra vầng sáng dịu dàng, khiến người ta muốn tới gần nhưng lại dám tùy ý dựa sát.
Nếu là thiên sứ người bình thường thô lỗ dọa chạy mất thôi.
Khi đến tầng dành cho khách VIP, trong thang máy chỉ còn người là Mộc Như Lam, mặt tường màu bạc trắng sạch phản chiếu thân hình mảnh khảnh xinh đẹp của thiếu nữ, miệng hàm chứ nụ cười ấm áp dịu dàng.
"Đinh!" Cửa thang máy mở ra, có thân ảnh xiêu vẹo đến trước mặt và nghiêng ngả ngã về hướng Mộc Như Lam.
Mộc Như Lam vội vàng đưa tay ra đỡ, nhưng do đối phương hơi nặng, phòng ngừa, chẳng những đỡ được người ta, trái lại mình còn bị đụng phải, trong nháy mắt ngã xuống đất, Mộc Như Lam chú ý tới cái gì đó, nhanh chóng vươn tay...
"Rầm!" Hai người song song ngã trong thang máy, có điều chân của đối phương vẫn còn bên ngoài nên thang máy chưa đóng lại.
Tê...
Mộc Như Lam cau mày, đầu người đàn ông nặng như vậy nhưng khi đè lên cánh tay bé lại khiến cánh tay phi thường đau, hơn nữa mặt đất trong thang máy còn có mấy hạt cát nên hơi gồ ghề.
"Á. . . Giời ạ. . ." Quả lúc Lục Tử Mạnh bị té đến nỗi lờ mờ, lúc sau mới đau đến nhơ răng trợn mắt, chậm rãi cố gắng từ mặt đất ngồi dậy, lại cảm thấy rất gian nan, cho đến khi đôi tay ấm áp đỡ lấy , mới phản ứng lại, khó trách cảnh tưởng nghĩ đến chân bị thương bây giờ lại bị té đến nỗi đầu lại bị thương thêm nữa là bi thảm nhưng nó lại xuất như vây, hóa ra có người cứu .
"Cảm ơn ..." Lục Tử Mạnh đỡ băng đầu, quay đầu nhìn người bên cạnh bị mình làm vạ lây đến, lọt vào tầm mắt chính là khuôn mặt mang nụ cười hời hợt nhưng vô cùng ấm áp, ngạc nhiên, muốn nhưng lại biết gì , này, này, này phải...
" sao chứ ?" bên Mộc Như Lam đỡ bên lấy nạng giúp .
Lục Tử Mạnh ngơ ngác tiếp nhân nạng, vô hình có cảm giác thụ sủng nhược kinh, tuy trước kia có nghe đến Mộc Như Lam, thực có hứng thú với vắt sữa chưa sạch này, tất nhiên để ý tới, mấy ngày nay cùng Mặc Khiêm Nhân theo dõi Mộc Như Lam, chỉ cảm thấy như vậy thích hợp với thế giới bọn họ, được bảo vệ rất kỹ, quá hiền lành, như thiên sứ vậy, nhưng lúc này... cảm thấy thiên sứ đến gần mình vậy, trong nháy mắt thấy mình được chữa khỏi vậy.
Mộc Như Lam cảm thấy người này có khả năng bị thương nghiêm ở đầu, "Phòng bệnh ở đâu? Để tôi đưa trở về."
" cần." Lục Tử Mạnh vừa định gật đầu, giọng trong trẻo lạnh lùng truyền tới, chỉ thấy Mặc Khiêm Nhân biết từ khi nào đứng cách đó xa, mặc áo sơ mi màu trắng cùng quần tay màu đen, cao cao gầy gầy, sắc mặt tái nhợt, lại có vẻ đơn gian tao nhã, như ánh trăng.
Mộc Như Lam nhìn Mặc Khiêm Nhân, Mặc Khiêm Nhân nhìn Mộc Như Lam.
Ánh mắt Lục Tử Mạnh nhìn giữa hai người tới lui, hiểu cảm thấy, tại thế giới rộn ràng này, người đàn ông như dòng nước trong suốt, Mộc Như Lam lại như dòng nước ấm, nếu phải Mặc Khiêm Nhân luôn luôn khẳng định những vấn đề kia có liên quan đến Mộc Như Lam, cảm thấy, hai người là là cặp xứng đôi vừa lứa.
Giày da giẫm lên mặt đất tạo ra tiếng động, Mặc Khiêm Nhân tới, từ bên người Mộc Như Lam nhận lấy Lục Tử Mạnh, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lãnh đạm liếc qua cánh tay trái của Mộc Như Lam, lóe lên cái gì đó, nhưng lên tiếng, chỉ liếc Mộc Như Lam cái, sau đó đỡ Lục Tử Mạnh rời .
Khóe miệng Mộc Như Lam vẫn tươi cười như trước, xoay người nhặt những thứ rơi mặt đất lên, tay trái mới dùng sức chút bất thình lình cảm thấy đau đớn, suýt nữa cầm nổi vật tay nên nhanh chóng đổi tay phải.
Chậc, nghĩ tới, lại làm người tốt.
...
Ngày đó Lục Tử Mạnh gọi điện cho Mặc Khiêm Nhân và khắp nơi để cầu cứu, vì trước cửa quán bar gặp phải tên bị điên rất hung hãn uống rượu say va vào người Lục Tử Mạnh, kết quả tên kia lại cho rằng Lục Tử Mạnh va vào mình, vì thế hai phe ồn ào cuối cùng dẫn đến đánh nhau, và hai nhân vật chính đều vào bệnh viện.
Lục Tử Mạnh bị đánh nên chân trái bị gẫy và đầu bị chấn động , cảm thấy trong phòng nhàm chán nên chống gậy tản bộ, nhưng ngờ chống gậy lại khó khăn và mất sức đến như vậy, cho nên mới dựa vào cửa thang máy để nghỉ ngơi chút, lúc chú ý đến thang máy, nên lúc cửa mở ra mới bị ngã như vậy, còn làm liên lụy đến Mộc Như Lam.
"Tiên sư nó, đau chết ông mày rồi." tay Lục Tử Mạnh khoát lên vai Mặc Khiêm Nhân cố sức lải nhải, mất hứng mấy câu thô tục, Mặc Khiêm Nhân phản ứng gì, vì thế nghiêng đầu, nhìn Mặc Khiêm Nhân ngẩn người, "Cậu thôi suy nghĩ mấy thứ đáng sợ đó ?"
Lục Tử Mạnh vốn tin Mộc Như Lam là kẻ sát nhân, sau khi trải qua chuyện vừa rồi càng tin.
Mặc Khiêm Nhân thản nhiên liếc mắt nhìn , chuyện, Lục Tử Mạnh vừa ngã xuống vừa vặn mở cửa ra, chưa kịp ra tay, bất quá lại chứng kiến hết mọi chuyện, bao gồm việc Mộc Như Lam hề nghĩ ngợi ra tay đỡ lấy Lục Tử Mạnh, cùng nhau ngã xuống và khi vương tay đỡ lấy đầu Lục Tử Mạnh nện mới khiến cánh tay bị thượng...
Vì muốn đầu Lục Tử Mạnh lại bị thương nữa sao?
là kỳ lạ, cái này rất kỳ quái, nếu là kẻ sát nhân giết ba người tâm cơ rất cao, thủ đoạn phải rất tốt và tính ngụy trang để che giấu biến thái cuồng giết người phải là cực kỳ tốt, dĩ nhiên phòng bị của cực kỳ cao, người bình thường đột nhiên gặp phải tình huống này, vì phòng bị theo bản năng cùng với phản ứng tự nhiên, lùi xuống bước để tránh khỏi phạm vi nguy hiểm, chứ phải đỡ lấy người, thậm chí còn vì bảo hộ người khác mà khiến mình bị thương như vậy...
P/S: Hazzzz hôm trước mới biết được bạn nào đó la làng là edit theo sở thích đừng có ăn cắp chất xám nhà b ý. Nghe xong mà thấy buồn cười , chưa bao h đọc truyện của bạn ý, lúc nghe b ý thế mới vào đọc thử mấy chương, thực hiểu giống chỗ nào
* Đây là hình mình chụp từ truyện m edit nhé. Mặc dù m edit chưa giỏi, vẫn trong quá trình học hỏi nhiều, nhưng mình bám rất sát vs bản Raw
*Còn đây là hàng nhà b ý đây ạ. cùng đoạn nhưng b ý edit có vẻ ngắn ngọn hơn .
Last edited by a moderator: 26/4/15