1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quý nữ khó cầu - Thiên Sơn Trà Khách (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 46: Giáo viên
      Editor: SunniePham

      Sáng hôm sau, Hàn Nhạn vừa tới đại sảnh thỉnh an Trang Sĩ Dương, liếc mắt thấy Chu thị và Trang Ngữ Sơn đứng chờ ở bên. Trang Ngữ Sơn và Trang Sĩ Dương cười với nhau, dáng vẻ làm nũng làm cho Trang Sĩ Dương cảm thấy thoải mái. Trong trí nhớ của Hàn Nhạn, dường như nàng chưa bao giờ nhìn thấy Trang Sĩ Dương có vẻ mặt ôn hòa như vậy khi đối diện với mình. Ánh mắt của nàng trở nên lạnh lùng, tiến lên hành lễ: "Nữ nhi thỉnh an phụ thân."

      Trang Sĩ Dương nhìn thấy Hàn Nhạn vào, lông mày nhíu lại, có chút bất mãn : "Tại sao lại đến trễ như vậy? Ngữ nhi nữa canh giờ trước tới rồi. Thân là dòng nữ chính, tại sao có thể bại hoại đến vậy."

      Lời của ông rất nghiêm khắc, đợi Hàn Nhạn mở miệng, Chu thị tiếp lời: "Bữa tiệc hôm qua Tứ tiểu thư cũng vì sĩ diện của Trang phủ, thực là rất vất vả. Đến muộn chút cũng có gì là sai, lão gia cần phải làm tiểu thư đau lòng."

      thôi, nhắc tới cung yến. Trang Sĩ Dương lặp tức nhớ tới chuyện Hàn Nhạn ở trước mặt Hoàng Thượng mà hề nhắc tới mình. Làm cho ông càng thêm vui, nhất thời lời càng cay nghiệt: "Hừ, cũng có chuyện gì lớn. Đừng tự cho mình là đúng mới tốt."

      Nhìn thấy Hàn Nhạn bị giáo huấn, Trang Ngữ Sơn vẫn bàng quan, trong mắt còn lên tia đắc ý. Hàn Nhạn theo đúng quy cũ, giọng : "Phụ thân giáo huấn rất đúng. Sao này nữ nhi nhất định thỉnh an trước nữa canh giờ, nhất định thống nhất với Ngữ Sơn tỷ tỷ."

      Cùng Trang Ngữ Sơn thống nhất, mà thời gian thỉnh an lại bất đồng. người là tiểu thư đứng đầu Trang phủ, lại hùa theo thứ nữ. Sắc mặt Chu thị ngày càng thay đổi, cười : "Tứ tiểu thư là người có lòng hiếu thảo. Lão gia tất biết."

      Hàn Nhạn chỉ cười cười trả lời, Chu thị thấy thế, ôn nhu với Trang Sĩ Dương: "Lão gia, thiếp thân muốn thỉnh cầu chuyện."

      Trang Sĩ Dương : "Chuyện gì?"

      Chu thị lườm Hàn Nhạn: "Hôm qua tài thi họa của Tứ tiểu thư vô cùng tốt. Ngữ Sơn thỉnh cầu thiếp, thỉnh cầu Tứ tiểu thư. Muốn Tứ tiểu thư dạy nó về thi họa."

      Bàn tay to của Trang Sĩ Dương vung lên: "Chuyện này có đáng là gì. Hàn Nhạn, con cả ngày có chuyện gì làm vậy dạy tỷ tỷ của mình ."

      Trang Sĩ Dương đưa ra ánh mắt đầy mệnh lệnh, còn ánh mắt của Trang Ngữ Sơn đầy vẻ chờ mong, Hàn Nhạn cười : "Chút tài mọn này, Hàn Nhạn đâu dám bêu xấu. phải là Hàn Nhạn muốn, nhưng mà thực Ngữ Sơn tỷ tỷ vốn dĩ rất xuất sắc, Hàn Nhạn dám sơ ý. Hay là phụ thân mời tài nữ Yến nổi danh nhất Kinh Thành tới dạy cho Ngữ Sơn tỷ tỷ. Năm đó phong thái của Yến ai theo kịp, cầm kỳ thi qua tinh thông. Dĩ nhiên là còn tinh thông hơn Hàn Nhạn, Chu di nương và Ngữ Sơn tỷ tỷ cảm thấy thế nào?"

      Trang Ngữ Sơn muốn thừa nhận mình thua kém Hàn Nhạn, nhưng mà vẫn muốn học được tài vẽ của nàng. Cho nên chỉ miễn cưỡng đồng ý. Nghĩ lại mình cần phải học tập dưới trướng của Hàn Nhạn, với lại vị này còn xuất sắc hơn Hàn Nhạn nhiều, cho nên nàng lập tức trả lời: "Như vậy cũng được..." Nàng còn muốn thêm cái gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Chu thị nên rút về. Chu thị nhìn Hàn Nhạn, tuy là đối với lời của Hàn Nhạn sinh lòng bất mãn, nhưng mà tên tuổi của Yến cũng làm cho bà động tâm thôi. Hàn Nhạn có sai, vị Yến này tài nghệ đúng là rất tuyệt, nếu Trang Ngữ Sơn có thể học tập được ít, tất nhiên có thể hạ bệ được Hàn Nhạn. Ngày sao cũng có thêm lợi thế gả vào hào môn.

      Quả nhiên trong khoảng khắc, Chu thị liền cười : "Để Ngữ Sơn cả ngày làm phiền Tứ tiểu thư, thiếp đây cũng thấy áy náy. bằng mờ vị Yến kia tới . Chỉ là biết có thể cần được ...."

      Trang Sĩ Dương thèm để ý phất tay : "Chuyện này có gì đâu. Đợi lát nữa ta tiện tay bảo hạ nhân đưa thư mời, ngồi chờ tin tốt ."

      Mục đích đạt được, Hàn Nhạn cười : "Phụ thân, Nhạn nhi hôm nay có hẹn với Đặng Thiền tỷ tỷ. Xin cáo lui trước."

      Vốn dĩ Trang Sĩ Dương nhìn thấy Hàn Nhạn đứng ở chỗ này chướng mắt, nghe vậy kiên nhẫn : "Vậy con mau ."

      Hàn Nhạn hành lễ theo quy cũ, rồi cáo lui.

      đường trở về Thanh Thu Uyển, Cấp Lam nhịn được mà hỏi: "Tiểu thư, tại sao người lại đề xuất ý kiến hay cho Tứ phu nhân. Yến tài hoa như vậy mà đến dạy cho tiểu thư, ngược lại lại có lợi cho bên Cũng Đồng Uyển kia. Ngày sao nếu như địa vị của tiểu thư bị hạ thấp làm sao bây giờ?"

      đợi Hàn Nhạn mở miệng, Thu Hồng trầm giọng : "Người kia sao có thể so với tiểu thư của chúng ta?"

      Hàn Nhạn sửng sốt, rồi cười lên, nhìn thấy bốn phía vắng lặng, mới : "Hai em biết Yến là ai ?"

      Cấp Lam ngẩn ngơ, rất nhanh phản ứng kịp, có chúng kinh hỉ nhìn Hàn Nhạn: "Chẳng lẻ..."

      " phải là người dễ đối phó." Hàn Nhạn hời hợt : "Ngày thường Ngữ Sơn tỷ tỷ rất rảnh rỗi, dù sao cùng nên làm chút việc gì đó."

      Cấp Lam nhịn được mà ca ngợi nàng, "Tiểu thư thông minh."

      Hàn Nhạn từ chối cho ý kiến.

      Hiểu biết của nàng đối với vị Yến này, chính là nhờ phúc của Chu thị. Kiếp trước, từ khi Hàn Nhạn biết mình phải gả cho Vệ Như Phong, sợ chính mình có điểm gì đó tốt. Cho nên mới năn nỉ Chu thị mời vị đến dạy bảo. Chu thị cũng vì nàng mà mời tài nữ trong Kinh Thành, người này chính là Yến .

      Vị Yến này tài hoa hơn người phải là giả, đáng tiếc đời này tài hoa và phẩm cấp cùng thứ hạng. Lúc Yến còn trẻ thiếu chút nữa là tiến cung làm tú nữ, nhưng mà cuối cùng lại được bởi vì dung mạo quá bình thường. Bởi vậy nến Yến rất ghét những nữ tử có dung mạo xinh đẹp, với lại Chu thị còn cố ý 'dặn dò'. Cho nên Hàn Nhạn chịu ít hành hạ, Trang Ngữ Sơn xinh đẹp, sợ là vị Yến này cho nàng ta ném ít mùi đau khổ.

      Với lại tính tình của Trang Ngữ Sơn rất cao ngạo, sợ là vị Yến và nàng ta tương lai ít xung đột với nhau. biết Trang Ngữ Sơn có thể vì tài hoa mà tạm thời nhân nhượng vì lợi ích của toàn cuộc hay , hay là bị vũ nhục mà cam lòng yếu thế. Bất quá chuyện này cũng liên quan tới nàng.

      Trở lại Thanh Thu Uyển, "Tiểu thư, chúng ta có tới phủ Đặng Thượng Thư ?" Thu Hồng dò hỏi.

      Hàn Nhạn lắc đầu: " chuẩn bị chiếc xe ngựa gây chú ý. Chúng ta tới võ quán Thuận Xương."

      Tuy là Cấp Lam kinh ngạc nhưng vẫn theo lời của nàng chiếc xe ngựa. Hàn Nhạn thay quần áo bình thường, với thắt lưng màu xanh, bên ngoài chọn áo màu hồng bạc, bên trong mặc chiếc váy trắng. Đầu vẫn búi hai búi tóc như cũ. Nhìn giống như nha hoàn của nhà giàu có.

      Nhìn thấy áo ngoài có chút ngắn, Thu Hồng : "Tiểu thư, khi nào người đến Như Ý Lâu may vài bộ quần áo mới. Mấy bộ này đều ngắn hết rồi..."

      Lúc này Hàn Nhạn mới chú ý, nhưng mà vẫn nỡ. Nhưng bộ quần áo này, đều là mẫu thân lúc còn sống làm cho nàng. Từ sau khi mẫu thân qua đời, nàng ăn cơm sinh hoạt như thường ngày. Ngoại trừ nha hoàn bên người và Trần ma ma, người trong phủ này cũng có ai hỏi đến, nàng khỏi cười khổ: " cần. Ta thấy nó vẫn còn rất tốt."

      Thu Hồng có chút do dự: "Thường ngày tiểu thư thường thưởng bạc cho hạ nhân. Nhiêu đó cũng đủ làm vài bộ rồi..."

      Hàn Nhạn lắc đầu: "Quần áo vẫn còn vừa với ta. Ta mặc mấy bộ này xảy ra chuyện gì, trong phủ này ngày mà đưa hối lộ cho hạ nhân, có thể thành con thiêu thân. Huống chi, ta hề thiếu bạc..." Nàng cười cười: "Thôi, mấy chuyện này nữa. Chúng ta thôi."

      Thu Hồng tìm cho nàng cái khăn che mặt cẩn thận mang lên, Hàn Nhạn từ trong hòm lấy ra xấp ngân phiếu bỏ vào trong tay áo. Thời gian gần đây võ quán Thuận Xương mở gian phòng riêng cho nữ tử. Các vị phụ thân lại nhao nhao, lúc này rất náo nhiệt. Hàn Nhàn cũng có nghe thấy, bây giờ nên thăm dò tin tức rồi. Cuối cùng Dương Kỳ cũng đón nhận lời đề nghị này của nàng.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 47: Sư phụ là sát thủ.
      Editor: SunniePham

      Xe ngựa chạy đường phố Thành Tây, Hàn Nhạn nghe thấy thanh huyên náo của những người buôn bán hàng rong bên ngoài xe ngựa, nhớ tới chút việc mà Cấp Lam nghe được từ nơi dạy học có nữ tử ở võ quán Thuận Xương.

      Nam và nữ là hai phái khác biệt, bởi vì thân phận của nữ nhi khá đặc biệt, cho nên có thể tự chọn sư phụ dạy võ cho mình, như vậy miễn chuyện thân phận nữ nhân bất tiện.

      Khi Dương Kỳ làm chuyện này, mọi người trong Kinh đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo trông ngóng, cuối cùng là nóng lòng muốn thử. Nhất là con nhà võ, từ thích trang sức, chỉ võ trang, muốn mời vị sư phụ về dạy võ nghệ cũng có gì là sai. Có người thứ nhất có người thứ hai, dần dần, nơi dạy võ cho nữ nhi danh tiếng ngày càng lớn, thậm chí so với nơi dạy võ cho nam nhi chỉ có hơn chứ kém.

      Trong lòng Hàn Nhạn thở phào, cho tới bây giờ mọi chuyện nàng lo lắng rốt cục cũng được giải quyết. Ở kiếp trước vào hai năm sao đó, trong Kinh cũng có người mở ra nơi dạy võ cho nữ, nhưng mà người sáng lập phải là Dương Kỳ, mà là nhà mẹ đẻ của Trần Quý Phi - Trần Thị Lang. Ngay lúc đó võ quán của nữ nhi cực ký náo nhiệt, mà Dương Kỳ lại bị bệnh, từ đó võ quán Thuận Xương liền từ từ suy sụp. Mà Trần Thị Lang dựa vào võ quán của nữ nhi làm lung lay số quý nhân trong Kinh, cho nên thế lực của Thất Hoàng Tử càng lớn mạnh hơn.

      Lúc trước nàng đề xuất với Dương Kỳ về chủ ý này là muốn để cho thế lực của Thất Hoàng Tử lớn mạnh. Nếu để Dương Kỳ mở trước, ngày sau danh tiếng e là rất lớn. Chỉ là trước đó nàng vẫn lo Dương Kỳ chịu tiếp nhận ý kiến này, nhưng mà cuộc diện bây giờ có thể làm cho nàng cảm thấy yên tâm.

      Xe ngựa dừng trước võ quán, Thu Hồng và Cấp Lam đỡ Hàn Nhạn xuống xe ngựa. Bởi vì gần đây thường có nữ nhi tới mời sư phụ, người qua đường cũng coi như thấy gì. Mở cửa đón tiếp vẫn là tiểu đồng thanh tú đáng lần trước - Tiểu Lý, cậu liếc mặt cái liền nhận ra Cáp Lam và Thu Hồng. Nghĩ lại hiểu Hàn Nhạn chính là vị thiếu nữ giả nam lần trước, gương mặt của cậu đỏ lên: " nương mời theo ta."

      Trái lại Hàn Nhạn có kiêng dè gì, theo tiểu đồng rẽ bảy tám vòng đường , rốt cuộc cũng tới đại sảnh lần trước gặp Dương Kỳ. Mới vừa bước vào đại sảnh, thấy Dương Kỳ ngồi ở chính giữa chiếc ghế làm bằng cây gỗ Lê thượng đẳng, nhìn thấy nàng ông mặn nhạt : "Ngươi đến rồi à!"

      Hàn Nhạn hành lễ, đứng ở chính giữa : "Lão tiền bối. Võ quán của nữ nhi xem ra cũng tệ."

      Dương Kỳ ngẩng đầu nhìn nàng cái, giọng điệu nghe ra là vui hay bực: "Ngươi tới đòi lợi ích sao?"

      "Vâng." Hàn Nhạn đáp lại ràng, làm cho Dương Kỳ nhịn được mà nhìn nàng chăm chú vài lần, sau lúc lâu mới thở dài : "Trái lại gan của ngươi rất lớn, giống như là đứa trẻ."

      Hàn Nhạn mỉm cười: "Lão tiền bối đùa."

      Dương Kỳ nhìn chằm chằm vào nàng, nhìn thấy trong mắt của nàng vẫn như cũ lộ ra nhạt nhẽo như lụa trắng, ông có chút thất vọng: "Tuổi còn trẻ như vậy mà thâm trầm, cũng biết là học được từ ai. Cũng được, Tiểu Lý con kêu nhóm người dạy võ lại đây."

      Cấp Lam và Thu Hồng liếc nhìn nhau, nhìn thấy tiểu đồng vội vàng rời , chỉ trong chốc lát sau, cậu lại dẫn mười mấy nữ nhân vào.

      "Đây là những vị su phụ có công phu tốt nhất võ quán, ngươi tự chọn ." Dương Kỳ ràng.

      Hàn Nhạn trầm ngâm nhìn, hơn mười nữ nhân này tư thế đều hiên ngang, oai hùng, quyền cước lưu loát. Chỉ nhìn là lập tức thoát ra loại khí thế hào hùng, chính trực, trong lòng nàng cũng tán thưởng vài phần.

      Chỉ có hơn mười người, nhưng mà chọn người đúng là vấn đề khó khăn.

      Hàn Nhạn dừng lại trước vị nữ nhân mặc quần áo màu hồng, nữ tử nàng nhìn rất oai phong lẫm liệt, ánh mắt sáng ngời bằng phẳng. Tiểu Lý vội vàng tiến lên giải thích: "Vị này là sư phụ theo Tướng Quân từ lâu, công phu cực kỳ tốt."

      Hàn Nhạn im lặng, tiếp tục về phía trước, lần này là vị có làn da ngâm đen, dáng người cường tráng. Tiểu Lý : "Hà tiên sinh ở nông thôn làm hộ vệ cho người khác, tài nghệ tốt nên được lão Vương Gia cho làm thị vệ bên người của Vương Phi."

      Vài người kế tiếp đề có tài nghệ thành thạo, kiếm thuật tốt, đao pháp tuyệt vời, hoặc là quyền cước công phu tệ. Dung mạo xấu, đẹp hoặc là nhìn so với nam nhân có khác biệt gì. Mà các nàng thân phận cũng dám làm cho người khác khinh thường. Hàn Nhạn tiếp, trong lòng ngược lại nắm chắc, Dương Kỳ dụng tâm như vậy cũng khó trách võ quán của nữ nhi lại lớn mạnh đến vậy.

      Hàn Nhạn đến người đứng cuối cùng, đột nhiên trong lòng Hàn Nhạn cảm thấy căng thẳng, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, đối diện với nàng là mắt tràn đầy sát khí.

      Đó là người nữ tử toàn thân mặc toàn quần áo màu đen, dung mạo bình thường ném vào trong đám người cũng tìm thấy, dáng người gầy thấp bé, liếc sơ qua cũng có gì đặc biệt. Nhưng mà đều làm Hàn Nhạn sửng sốt phải là mấy cái đó, mà là nhìn nữ nhân bình thường ngày lại có đôi mắt đầy sát khí.

      Đôi mắt kia giống như ao nước đọng lại, nhưng mà tập hợp lại nó dày đặc khí lạnh. Nàng chết qua lần nên đối với ánh mắt này có nhạy cảm hơn. Hàn Nhạn nhìn rất ràng, nữ nhân ở trước mặt này phải là quá bình thường hoặc quá sôi nổi. Mà từ trong đáy lòng sinh ra cảm giác coi thường sinh mạng, đối với cái chết luyện thành thói quen.

      Tiểu Lý nhìn thấy Hàn Nhạn nhìn người này rất lâu, có chút sốt ruột. Vị Sài sư phụ này tính cách cổ quái, dường như kết giao với các vị sư phụ khác. Mỗi lần cậu nhìn thấy đều rất sợ hãi, ấn tượng của Hàn Nhạn đối với Tiểu Lý tệ, cho nên cậu thực muốn bản thân nàng phải nhảy vào trong hố lửa. Cho rằng Hàn Nhạn bị Sài Tĩnh đứng ở trước mặt dọa tới nỗi phải đứng lại, cho nên cậu mới giải vây: " nương muốn suy nghĩ ràng..."

      Lời còn chưa xong nghe thấy Hàn Nhạn nhìn nữ nhân áo đen, khẽ: "Xin hỏi vị sư phụ này. Ngày trước làm nghề gì?"

      Nữ nhân đáp lại lạnh lùng: "Sát thủ." Giọng bình tĩnh, tia gợn sóng.

      Hàn Nhạn suy nghĩ trong chốc lát, cung kính cúi người hành lễ với nàng ta: "Thỉnh sư phụ dạy công phu cho dân nữ."

      Lời vừa ra, mọi người trong sảnh đều cả kinh. Các vị sư phụ còn lại cũng chưa nghĩ tới cuối cùng Hàn Nhạn chọn vị nào, Tiểu Lý và hai nha hoàn bên cạnh cũng thể tin được mà nhìn Hàn Nhạn. Dáng vẻ của nữ nhân áo đen này cũng rất đáng sợ, làm sao mà Hàn Nhạn lại chọn nàng ta?

      Sài Tĩnh nhíu mày, nhìn Hàn Nhạn cung kính trước mặt có chút khó hiểu, mấp mấy môi nhưng chuyện. Mà Dương Kỳ ngồi đó, nghe vậy nhìn Hàn Nhạn đầy xâu xa, bưng trà lên nhấp chút.

      "Ngươi nghĩ kỹ chưa?" Dương Kỳ

      Hàn Nhạn trả lời: "Dân nữ suy nghĩ rất kỹ."

      "Nếu vậy ," Dương Kỳ phất phất tay: "Sài Tĩnh, ngươi làm sư phụ dạy công phu cho vị nương này ."

      Sài Tĩnh ngắn gọn phun ra chữ: "Vâng."

      Sau khi chọn được sư phụ, nhưng người còn lại đều lui ra ngoài. Trong sảnh chỉ còn có ba chủ tớ Hàn Nhạn và Dương Kỳ.

      "Tiểu nha đầu, vì sao người chọn nàng?" Dương Kỳ hỏi.

      Hàn Nhạn cười : "Chỉ cẩm thấy hợp ý mà thôi."

      Xem ra nàng muốn lời trong lòng, Dương Kỳ cũng hỏi lại, chỉ là hỏi: "Khi nào ngươi dẫn đệ đệ của ngươi tới?"

      Đầu tiên là Hàn Nhạn sửng sốt, sau đó lập tức vui vẻ : " nhiều ngày rồi, làm phiền lão tiền bối bận tâm. Hàn Nhạn tính đưa nó ." Từ trong tay áo nàng lấy ra xấp ngân phiếu: "Thỉnh lão tiền bối nhận lấy."

      Dương Kỳ nhận ngân phiếu của nàng, chỉ thở dài : "Thôi . Lão phu mở võ quán cho nữ nhi này cũng có nhiều chỗ tốt, làm sao có thể nhận bạc của ngươi. Chi e là... trước đó người cũng biết lợi hại trong chuyện này."
      tart_trung, Tôm Thỏlovenovel thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 48: Gấp thể chờ

      Editor: SunniePham

      Nội tâm Hàn Nhạn chấn động, suy đoán của Dương Kỳ là ngụ ý chuyện này của võ quán có thiệt hại vì nó có liên quan tới Thất Hoàng Tử. Nhưng mà phải bây giờ, Trần Thị Lang ba năm sao nếu mở võ quán cho nữ tử giống thế này, dĩ nhiên là đạt được hiệu quả đến vậy. Chẳng lẻ ngài ấy bây giờ nhìn ra gì điều gì rồi sao?

      Nhưng mà nàng là khuê nữ, ở trước mặt người ngoài thể bày tỏ chuyện chính của triều đình. Nàng nữa cười nữa : "Lão tiền bối. Đệ đệ của dân nữ..."

      Dương Kỳ gắt gao nhìn chằm chằm nàng lúc lâu: "Ngươi chọn ngày nào đó dẫn tới đây . Nếu như là người thông minh, lão phu đây cũng keo kiệt đến nỗi có mấy quyền cước mà được dạy cho .”

      Hàn Nhạn phát thái độ Dương Kỳ đối với nàng từ từ trở nên tốt hơn, trong lòng cũng cảm thấy vui mừng. Vì thế từ trong túi lấy ra cái gối nệm: "Đây là tiểu nữ sai nha hoàn làm cái gối nịt. Lão tiền bối suốt ngày tập võ khó tránh khỏi việc các ngón tay bị tổn thương. Bây giờ là mùa đông, ông nội của tiểu nữ từng dùng cái này để giảm bớt đau đớn, nếu các ngón tay có vấn đề gì dùng cái này đặt ở đùi cũng có thể chống lạnh. Thỉnh lão tiền bối nhận, cần khách sáo."

      Dương Kỳ ngẩng ra, Cấp Lam mang cái gối đưa lên. Dương Kỳ vừa nhận mới thấy là chiếc gói da thỏ được làm từ vải xa tanh màu xanh xám, đường may tỉ mỉ, có hoa văn và màu sắc tươi đẹp nào khác, chỉ có góc là được sửa thành con Tỳ Hưu (1). Có thể nhìn thấy là chiếc gối này được làm người từ người có lòng. Trong lúc nhất thời ông có chút bối rối.

      Cả đời Dương Kỳ chưa bao giờ lập gia đình, dưới gối cũng có đứa con nào. Giờ giương mắt nhìn lại, thấy vóc dáng Hàn Nhạn bé, dáng vẻ đáng , nét mặt thận trọng và thông tuệ nhưng có chút hợp với tuổi . Trong lòng ông khỏi cảm thán, nếu đứa bé vừa thông minh vừa thanh tú này là con của mình, ông biến nó thành trái tim của mình, là hòn ngọc quý tay, vì điều này mà kiêu ngạo và tự hào.

      "Ngươi rất có tâm." lúc lâu sau, Dương Kỳ mới thở dài .

      Hàn Nhạn đáp lễ lại: "Chỉ là bọn nha hoàn làm, tiểu nữ chỉ cũng dám tham công gì." Dừng lát, nàng lại : " ngày là thầy, suốt đời là thầy. Ngài là sư phụ của đệ đệ tiểu nữ, dĩ nhiên tiểu nữ đối với ngày cũng cung kính."

      Dương Kỳ cười to: "Ta cũng chưa có đồng ý."

      Tiểu Lý đứng ở bên ngẩng người ra, Dương đại nhân nở nụ cười. Nhiều năm rồi, ngoại trừ lúc cao hứng đặc biệt còn lại những lúc khác ngài đề có dáng vẻ cười đùa tùy tiện như vậy. Nhưng mà hôm nay ngài lại thoải mái đến vậy, ánh mắt của cậu khỏi liếc về phía Hàn Nhạn, trong lòng như suy nghĩ gì đó.

      Hàn Nhạn mỉm cười .

      Từ biệt Dương Kỳ, Hàn Nhạn tìm được Sài Tĩnh chờ trong sân dành để huấn luyện. Cho dù lúc này, giữa hai người có quan hệ thầy trò, nhưng mà khi nàng gặp Sài Tĩnh vẫn có chút rét run.

      Sài Tĩnh bình tĩnh nhìn nàng : "Khi nào bắt đầu?"

      Đây là hỏi nàng khi nào có thể bắt đầu dạy võ. Hàn Nhạn suy nghĩ, vẻ mặt nghiêm nghị : "Ngày mai."

      Sài Tĩnh có chút ngạc nhiên, các vị tiểu nương đều muốn học võ công, ngoại trừ những thiên kim nhà Tướng. Bây giờ ở trong Kinh các nữ tử đến võ quán giống như là thủy triều, có rất nhiều tiểu như nhao nhao bắt chước. Có bao nhiều người muốn được học, cần cũng biết. Hàn Nhạn chọn nàng làm sư phụ là ngoài dự liệu, bây giờ nhìn nàng gắp gấp đến vậy rốt cuộc là vì sao?

      Hàn Nhạn lại : "Sư phụ. Nhạn nhi có cầu hơi quá đáng?"

      Sài Tĩnh nghe thấy cách gọi của nàng, vẻ mặt có chút khẽ động: " ."

      "Người trong nhà Nhạn nhi biết chuyện Nhạn nhi tập võ. Sư phụ có thể mỗi ngày thức dậy vào sáng sớm canh năm, dạy võ cho Nhạn nhi ở sau đỉnh núi thành Phía Tây ?"

      Sài Tĩnh quay lại nhìn chằm chằm vào nàng, "Canh năm?"

      Hàn Nhạn cuối đầu: " quấy rầy mộng đẹp của sư phụ. hổ thẹn."

      "Vô ." Sài Tĩnh thu hồi cảm xúc, "Người tập võ có mộng đẹp, chỉ là sợ ngươi chịu khổ thôi."

      Hàn Nhạn thở dài tiếng: "Nếu như chịu khổ có thể giữ được mạng, cả đời khổ có gì mà phải ngại?"

      Lời vừa ra, Sài Tĩnh cảm thấy có chút kinh ngạc, mặt cũng biểu ra cảm xúc. Chỉ là nhìn thấy tiểu nương này gương mặt sáng sủa, mà cảm thấy mình nhìn thấu.

      "Như vậy ngày mai gặp." Im lặng lúc, Sài Tĩnh gật đầu với Hàn Nhạn, sau đó xoay người rời .

      Hàn Nhạn nhìn bóng của nàng lẩm bẩm : "Vị sư phụ này, là... đặc biệt."

      Cấp Lam : "Nhìn rất đáng sợ. Tiểu thư, người muốn để nàng dạy võ sao?"

      Hàn Nhạn lắc đầu: "Có gì đáng sợ, chỉ là người từng trải thôi. Hai em phải nhớ, chuyện này thể để cho bất luận người nào biết, kể cả ma ma cũng được ." Nhất định Trần ma ma đồng ý, nhất là khi nàng lại chọn người sư phụ như vậy.

      Cấp Lam gật đầu liên tục, nhưng mà Thu Hồng nhịn được lại : "Tiểu thư, vì sao lại gấp gáp đến vậy?"

      Hàn Nhạn nhìn về nơi xa : "Thu Hồng, rất nhanh tới giao thừa thôi?"

      Cấp Lam nhanh mồm nhanh miệng : "Còn hai mươi ngày nữa. Tiểu thư có nên mua sắm ít quần áo và trang sức mới ?"

      Hàn Nhạn cười ảm đạm, " cần đến lúc đó tự nhiên phần đại lễ cho ta."

      Cấp Lam có chút khó hiểu, nhưng mà thấy Hàn Nhạn muốn nên đành thôi. Thu Hồng chú ý vẻ mặt của Hàn Nhạn đột nhiên trở nên rất kỳ lạ, như là rời vào trong hồi ức, mà cũng phải là hồi ức tốt đẹp gì. Con ngươi chợt lóe lên vẻ thống khổ, sau đó tràn đầy lạnh lùng. Dường như mọi chuyện thế gian này còn quan trọng nữa. Hận ý như như này giống như là loại ảo giác, chớp mắt lại là thấy rồi.

      Hận?

      Cùng ngày vào Đại Tông năm mười ba, vào đêm tất niên, Trang Hành Nhạn và Trang Ngữ Sơn lên núi bái Phật trở về. Nhân lúc còn sớm bọn họ và Chu thị ngồi xe ngựa dạo hội Hoa Đăng. ngờ lại gặp sơn tặc, Trang Hàn Nhạn bất hạnh bị bắt, Trang Ngữ Sơn may mắn chạy thoát. Chu thị báo quan, quan phủ phong tỏa cả thành truy lùng hai ngày hai đêm cuối cùng Chu thị và thị vệ dẫn Trang Hàn Nhạn về Trang phủ. Sơn tặc lưới bị bắt hết.

      Trong lòng Hàn Nhạn trở nên lạnh lùng, ngày đó nàng vĩnh viễn cũng quên, nàng bơ vơ nơi nương tựa. Sau đó nhìn thấy người thân toàn tâm toàn ý ỷ lại. Đêm người sắp xếp mọi chuyện trở thành ân nhân của mình, đối đãi thiệt tình, cũng nghĩ mình bị ngươi khác đùa bỡn trong lòng bàn tay.

      Nhờ Chu thị dặn dò với quan phủ. Cho nên quan phụ mới tận tâm tận lực làm cho toàn thành dưới đều biết chuyện Trang tứ tiểu thư Trang phủ bị sơn tặc bắt . Từ đó về sau, các quý phụ nhân muốn chọn thê tử cho con trai của mình nghĩ tới Trang tứ tiểu thư. Thanh danh nữ tử bị hủy, còn ai muốn nữa?

      Con ngươi của Hàn Nhạn cụp xuống, người quản lý Kinh Thành này là Doãn Tri Phủ. Bởi vì hết lòng trung thành mà được Trang Sĩ Dương khen ngợi, con đường làm quan được phong lên làm ngũ phẩm, cũng coi như là công đức viên mãn rồi. Nếu phải nàng lệnh cho Cấp Lam lén hỏi thăm, biết hóa ra Doãn Tri Phủ và Chu thị là bà con xa. Chỉ e là mọi người ở trong Kinh này chỉ xem đây là chuyện trùng hợp mà thôi.

      Chu thị đúng là để cho chính mình chịu thua thiệt. mũi tên bắn mấy con điêu rồi hả? Chuyện sơn tặc, phá hủy thanh danh của nàng, ở trước mặt mọi ngươi được dán cho cái danh kế mẫu hiền lành, lấy được tin tưởng của nàng, lại còn tự mình bắt tay với bà con họ hàng của mình.

      Cho nên Hàn Nhạn mới phải vội vả tìm sư phụ. Bởi vì, nàng còn thời gian nữa rồi.

      Chú thích:
      (1) Tì hưu (貔貅): con gấu trắng (bạch hùng), giống thú rất mạnh, cho nên đời xưa các dũng sĩ gọi là tì hưu.
      tart_trungTôm Thỏ thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 49: Châm ngòi ly gián.

      Editor: SunniePham

      Gần tới năm mới, cảnh trượng trong Kinh Thành đều rất náo nhiệt, từng nhà đều treo lòng đèn màu đỏ ở trước cửa, bọn người hầu vội vàng dán các câu đối xuân. Nữ nhân của gia đình phú quý vội vàng may quần áo và làm trang sức mới, các quản gia mua thức ăn, vì bữa cơm giao thừa mà chuẩn bị tỉ mỉ.

      Trang Sĩ Dương bảo Đỗ ma ma tới hỏi Hàn Nhạn có muốn mua gì . Còn đặc biệt cố ý mời Như Ý Lâu tới đo dáng người mà may quần áo cho Hàn Nhạn. Hàn Nhạn thuận miệng hỏi, mới biết được ra là Chu thị đề cặp với Trang Sĩ Dương.

      Hàn Nhạn cười cười: "Chu di nương có tâm. Tỷ muội trong phủ chúng ta nên đối xử bình đẳng, làm phiền ma ma dẫn sư phụ này tới may cho Tam tỷ vài bộ quần áo mới. Phụ thân mà biết cũng khen ngợi Chu di nương biết đạo lý."

      Đỗ ma ma là người sống lâu năm trong Trang phủ, lúc trước là người hai mặt, gió chiều nào theo chiều đó. Năm đó mẫu thân ở trong phủ được sủng ái với lại người dễ bị khi dễ, cho nên bà ta đến lấy lòng Mị di nương, biết gây ra bao nhiêu khó khăn cho mẫu thân. Bây giờ Chu thị vào phủ, Đỗ ma ma thấy Trang Sĩ Dương có ý định nâng đỡ Chu thị làm chánh thê, bây giờ bắt đầu phục tùng Chu thị rồi. À , bây giờ bà ta coi mình là người của Chu thị mà truyền lời.

      Hàn Nhạn xong bưng ly trà lên uống, hề liếc nhìn Đỗ ma ma cái. Đỗ ma ma từ trước tới nay biết Hàn Nhạn ở trong lòng Trang Sĩ Dương hoàn toàn có địa vị gì, vừa yếu đuối vừa dễ bị khi dễ, cho nên cũng tôn trọng nàng. Bây giờ nghe thấy lời phân phó của Hàn Nhạn mà trong lòng cũng thích gì. Lại nhìn thấy thái độ Hàn Nhạn thèm để mình vào trong mắt, trong lòng lại càng tức giận, thuận miệng : "Lão nô chỉ truyền lời, dám tự ý quyết định."

      Hàn Nhạn cũng gì, vẫn dùng trà như cũ, mặt có bất kỳ biểu cảm gì. Lúc đầu Đỗ ma ma còn có chút vênh váo, nhìn thấy thái độ của Hàn Nhạn hiểu lắm, thậm chí trong lòng còn có chút yên. Lén nhìn trộm dáng vẻ của Hàn Nhạn, thấy nàng cúi đầu thưởng thức trà, khuôn mặt dịu dàng, so với vẻ đẹp của Trang Ngữ Sơn hùng hổ dọa người hoàn toàn khác biệt, đó là loại trong sáng thuần túy, giống như là nụ hoa còn mới nở, dĩ nhiên cũng có vài phần diễm lệ. Bây giờ lại thấy lắm, nhưng mà tới cùng nở thành cái gì?

      Hàn Nhạn im lặng lúc lâu, sau đó mới từ từ : "Ma ma cũng đừng như vậy. Trong phủ này, người làm sao mà chỉ có thể là người truyền lời? cho cùng người vẫn là người hầu bên cạnh phụ thân ta, lời rất quan trọng."

      Đỗ ma ma cảm thấy được lời của Hàn Nhạn có chút kỳ lạ, nhưng lại biết vấn đề nằm ở đâu. Nghe thấy ca tụng trong lời của Hàn Nhạn, tự chủ được mà có cảm giác nhõm, ngoài miệng : "Tứ Tiểu Thư đừng vậy. Lão nô là được lão gia để mắt..."

      Hàn Nhạn mỉm cười: "Đúng rồi, trước kia ở trước mặt mẫu thân, phải Đỗ ma ma thường xuyên thay mẫu thân quyết định hay sao? Bây giờ lại cam tâm làm người truyền lời cho Chu di nương, phúc khi của Chu di nương là quá tốt."

      Giống như gáo nước lạnh dội lên đầu, vẻ mặt của Đỗ ma ma biến đổi, đột nhiên bà tỉnh táo lại. Nhìn Hàn Nhạn cười khanh khách dùng trà, vậy mà trong lòng kèm được mà run rẩy: "Tứ Tiểu Thư làm nô tỳ khó xử, nô tỳ..."

      Hàn Nhạn nhè nhàng cười rộ lên, với Cấp Lam và Thu Hồng đứng bên cạnh: "Lá gan của Đỗ ma ma cũng . Ta bà là người truyền lời, mới vừa rồi các em đều nghe thấy, câu đó là chính Đỗ ma ma . Bây giờ ta làm bà khó xử, ai biết còn tưởng rằng tiểu thư ta - con chính thê muốn gây , làm khó dễ người hầu. Nếu phải ta biết Đỗ ma ma là người trung thành, còn tưởng rằng Đỗ ma ma có ý muốn hại ta." xong nàng nhìn thoáng qua Đỗ ma ma, giữa hai hàng lông mày lên cảm xúc ràng.

      Cấp Lam hiểu ý, ngay lập tức tiếp lời: "Còn phải sao. Ai biết còn tưởng rằng Đỗ ma ma là tiểu nhân tính toán, muốn cố ý làm hỏng thanh danh của tiểu thư nhà chúng ta!"

      Đầu Đỗ ma ma đầy mồ hôi, đột nhiên cảm thấy được Tứ Tiểu Thư này trở nên rất khó đối phó, đứng cạnh nàng ta đều có thể cảm nhận được áp bức đè lên. Ngay lúc này, ở cửa đột nhiên truyền tới thanh dịu dàng: " cái gì về làm xấu danh tiếng?"

      Hàn Nhạn giương mắt thấy Chu thị, Trang Ngữ Sơn và nha hoàn bên cạnh từ từ tới. Người sau cùng chính là Trang Sĩ Dương.

      Hàn Nhạn vội vàng đứng dậy, cười nghênh đón: "Phụ thân, Chu di nương, Ngữ Sơn tỷ tỷ."

      Mỗi lần Chu thị nghe được ba chữ 'Chu di nương' từ trong miệng Hàn Nhạn cảm thấy như có hàng vạn còn sâu gặm tỉa trong lòng, khó chịu muốn chết. Nhìn thấy ý cười trong mắt Hàn Nhạn, càng cảm đó thấy tuyệt đối là châm chọc. Nhưng sau đó bà lại còng cười thêm ôn nhu: "Mới vừa rồi nhe các người cái gì thanh danh? Ai muốn phá hoại thanh danh của tứ tiểu thư?"

      Hàn Nhạn còn chư kịp , Cấp Lam đứng bên cạnh : "Chín là nữ nhân gian xảo tính toán này, ỷ mình là nhũ mẫu của lão gia mà lại dám lấy danh nghĩ Tứ phu nhân hãm hãi tiểu thư!"

      "Cấp Lam!" Hàn Nhạn hét lên, sau đó giống như có lỗi nhìn Trang Sĩ Dương cười : "Chỉ là hiểu lầm nho thôi. Đỗ ma ma là người bên cạnh phụ thân, làm sao lại có ý nghĩ muốn hãi hại con? Phụ thân cũng tin, có đúng ?" xong nàng cười cười, chỉ là nụ cười này có chút miễn cưỡng, rơi vào trong mắt người khác là dáng vẻ bị ủy khuất mà dám .

      Trang Sĩ Dương xấu hổ ho hai tiếng: "Ta dĩ nhiên để cho người khác khi dễ con."

      Chu thị có chút bối rối nhìn thoáng qua Trang Sĩ Dương, tuy là ông ấy cũng thích nữ nhi này, nhưng mà ở ngoài mặt cũng thể quá đáng. Đỗ ma ma làm chuyện này thế nào bà cũng bị lien lụy? Nhớ lại bà liếc mắt trừng Đỗ ma ma cái.

      Ở trong phủ Đỗ ma ma quen hoành hành ngang ngược, sau có thể chịu được loại ủy khuất này. Nhất là ủy khuất này còn bị tiểu thư được sủng ái ban cho, lúc này cũng có chút tức giận: "Lão gia. Nô tỳ tâm tư như vậy đối với Tứ Tiểu Thư."

      Hàn Nhạn trừng mắt nhìn: "Đỗ ma ma, ngươi làm sao vậy? Ta và phụ thân ngươi sai, chỉ là hiểu lầm thôi. Bây giờ chẳng lẽ ngươi muốn bản tiểu thư nhận lỗi với ngươi, ngươi mới hài lòng."

      Dòng nữ chính mà phải giải thích với người hầu, còn ra thể thống gì! Trang Sĩ Dương là người chú trọng quy củ, trong lúc nhất thời trầm nhìn thoáng qua Đỗ ma ma. Đỗ ma ma sợ tới mức vội vàng ngậm miệng, trong lòng vừa căm phẫn vì tâm cơ của tứ tiểu thư tốt, vừa nghi ngờ khi nào mà Hàn Nhạn trở nên lợi hại đến vậy rồi. ngờ Hàn Nhạn lại tiếp tục : " ra từ trước tới giờ Đỗ ma mà và Mị di nương cũng rất thân thiết. lâu rồi nhìn thấy Mị di nương, rất nhanh tới đêm giao thừa, phụ thân ngại để cho Mị di nương được ra khỏi viện lại chứ. Nhất định là trong lòng Đỗ ma ma cũng rất cao hứng, có đúng ?"

      Lời vừa ra, ba người ở giữa sân đều cứng đờ.

      Trong lòng Chu thị muốn tìm đường chết cho Hàn Nhạn trăm ngàn lần rồi, bây giờ tha cho Mị thị, bản thân mình lại thêm đối thủ phiền phức. Mà sau khi trải qua chuyện lần trước, Mị thị hận bà tới tận xương tủy, chỉ sợ gây ra nhiều thủ đoạn hơn.

      Đỗ ma ma chột dạ thôi, lời của Hàn Nhạn ý bà và Tam phu nhân là cùng bè, khó trách chuyện Chu thị sinh lòng nghi ngờ. Nếu như Tam phu nhân biết bà lấy lòng Tứ phu nhân, đương nhiên để cho bà sống dễ chịu. Cứ như vậy mất lòng cả hai bên.

      Trang Sĩ Dương nghi ngờ, nữ nhi của mình càng ngày càng nhanh trí và thâm trầm, làm cho ông nổi lên cảnh giác. Lần này cũng ngoại lệ, khi nào Hàn Nhạn và Mị thị có quan hệ như vậy?

      Hàn Nhạn cũng giả vờ làm ra vẻ căm phẫn nhìn Chu thị, dáng vẻ ưa nhau. Trang Sĩ Dương trong lòng cũng cảm thấy có chút trống trải, e là ông còn thích Chu thị, nên muốn tìm Mị thị để cùng nhau đối phó Chu thị.

      Hậu phương của ông thể để cho người độc quyền, Trang Sĩ Dương cũng rất lâu rồi ném trải qua thân thể xinh đẹp của Mị thị. Vì vậy mà vui vẻ thuận nước đẩy thuyền, giả vờ suy nghĩ lát rồi : "Con cũng có lý. Nếu sắp tới năm mới miễn hình phạt giam cầm của nàng ta ."
      tart_trung, Sue úTôm Thỏ thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 50: Giả vờ có thai

      Editor: SunniePham

      Trong lòng Chu thị tức giận muốn chết, nhưng mà lại thể biểu ra bên ngoài. Ngày trước bà và Trang Ngữ Sơn cố sắp xếp cho Trang Sĩ Dương ở trong viện của mình, từ đó Trang Sĩ Dương và cơ thiếp trong phủ cũng có qua lại gì nhiều. trắng ra là bà muốn độc sủng. Bây giờ vào Trang phủ, Vãn di nương như có như , chỉ còn có Mị thị tranh sủng với bà. Nữ nhân người Hồ Cơ đó quyến rũ đê tiện, quan tâm Trang Sĩ Dương nâng đỡ nàng thành chính thê.

      Vốn tưởng rằng chính mình có thể làm đại phu nhân của Trang phủ là có thể tùy ý gây khó dễ cho bà ta. Nhưng mà Trang Sĩ Dương lại chậm chạp chịu nâng đỡ bà làm chính thê. Con người Hồ Cơ đó nếu như được sủng ái địa vị của bà bị hạ thấp, như thế khi mà bà bị thất sủng mọi chuyện bà tính toán được làm chánh thê hoàn toàn thất bại rồi.

      Ánh mắt bà chuyển sang Trang Ngữ Sơn. Chu thị cảm thấy có chút an ủi, cũng may mình còn có lợi thế nữa. Mị thị có con dỗi, mà bà có Ngữ nhi.

      Trang Ngữ Sơn phụ kỳ vọng của Chu thị, kéo tay Trang Sĩ Dương bắt đầu làm nũng: "Phụ thân, cũng sắp đến tết rồi. Ngữ nhi làm cho phụ thân đôi giầy, chờ lát nữa nữ nhi bảo Vân nhi mang đến cho người."

      Trang Sĩ Dương nghe vậy cười to lên, mặt lên vẻ sủng ái: "Tốt. Ngữ nhi quả thực rất hiểu chuyện, uổng công phụ thân thương con nhất."

      Hàn Nhạn thời ơ nhìn, con chính thê con đứng đây. Mà Trang Sĩ Dương có thể ra ba chữ ' thương nhất' với thứ nữ. Đúng là trước mặt các hạ nhân tát vào mặt nàng, nhưng mà Hàn Nhạn chỉ mong Trang Sĩ Dương càng ngạo mạn càng tốt. biết khi Ngự sử mang chuyện này với Hoàng Thượng, Trang Sĩ Dương sủng thiếp diệt thê, Trang Sĩ Dương có biểu tình gì.

      Trang Ngữ Sơn xấu hổ cười, dịu dàng trả lời: "Tài nghệ của Ngữ nhi tốt. Phụ thân đừng chê cười."

      Trang Sĩ Dương cười to: "Làm sao có thể? Ngữ nhi tặng giầy cho phụ thân, phụ thân cũng thể để Ngữ nhi tay mà về. Đến cuối năm, muốn gì cứ việc mua để phòng kế toán trực tiếp chi trả là được rồi."

      Hàn Nhạn dường như muốn cười lạnh, Trang Ngữ Sơn từ chối vài câu, Chu thị cười : "Tứ tiểu thư cũng cùng . Chọn mấy món trang sức."

      Lời này xong, giống như nàng nhờ phúc của Trang Ngữ Sơn mà nàng mới có được trang sức. Hàn Nhạn cũng giận, cười khanh khách : "Đa tạ phụ thân, hay là mời luôn Tam tỷ ? Đều là thứ nữ, thể nặng bên này mà bên kia."

      Nụ cười của Chu thị cứng đờ, đều là thứ nữ. Hàn Nhạn lời này giống như xát muối vào vết thương của bà, cắn chặt răng, cuối đầu : "Lão gia, người thấy thế nào?"

      Trang Sĩ Dương nghe thấy trong lời của Hàn Nhạn có ý châm chọc, khỏi nhìn nàng đầy xâu xa, phất tay áo mà : "Theo ý con ." Giọng điệu có chút bất mãn.

      Trang Ngữ Sơn dĩ nhiên cũng tức giận thôi, ở Trang phủ này nàng là người được sủng ái nhất. Còn Trang Cầm kia lại là gì, dự vào gì mà có thể so sánh với mình. Nhìn thấy dáng vẻ ôn hòa của Hàn Nhạn, trong lòng hận đến muốn xé nát gương mặt tươi tắn của nàng ta.

      Hàn Nhạn vui vẻ : "Thực là quá tốt."

      Gương mặt Chu thị có chút khó coi, đợi lúc bốn người rời khỏi. Hàn Nhạn nhìn ngoài sân, nụ cười mặt từ từ phai nhạt.

      Cấp Lam tức giận : "Lão gia thực là quá bất công. Thiên vị bên Cũng Đồng Uyển, coi họ bây giờ kiêu ngạo thành gì rồi?"

      Hàn Nhạn lắc đầu: "Nếu chi là kiêu ngạo chưa đủ để gây nên sợ hãi. Chuyện ta muốn em làm làm tốt chưa?"

      Cấp Lam vội vàng : "Chuyện tiểu thư phân phó, làm tốt rồi... Chỉ là, Nhị phu nhân làm vậy sao?"

      Hàn Nhạn cười cười: "Bà ta nhất định phải làm như vậy. Bởi vì, bà ta cũng còn thời gian rồi."

      Bên trong vườn của Phù Dung Viên, Mị di nương mặc quần áo toàn màu lam nhạt, bên được thuê thêm những đóa hoa đào màu hồng đào nở rộ, trải dài theo làn váy bên eo. Eo được buộc bởi đai lưng rộng rãi màu đỏ tươi, thắt lại thành cái nơ hình con bướm. Màu sắc tươi đẹp có chí khí, càng có dáng vẻ của mỹ nhân. Lộ ra làn da trắng nõn, ngũ quan xinh đẹp, quyến rũ động lòng người.

      Kiều Mộng Hỉ : "Phu nhân, lão gia miễn hình phạt giam cầm của người rồi. Bắt đầu từ hôm nay người có thể tùy ý lại trong phủ rồi."

      Mị di nương vừa nghe xong, gương mặt liền lộ ra tia vui mừng, vội vàng hỏi: "Lão gia nhớ ta sao?" xong ngước cổ lên nhìn xung quanh: "Có phải lão gia tới Phù Dung Viên rồi ?"

      Kiều Mộng cúi đầu, giọng : "Là Tứ tiểu thư thỉnh cầu lão gia."

      Hàn Nhạn? Động tác của Mị di nương cứng đờ, sắc mặt dần trầm xuống. Lúc này Hàn Nhạn lại cầu tình thay bà, đúng là khiến người khác ngạc nhiên. Theo lý mà bây giờ bà thất sủng, phải là Hàn Nhạn nên tránh sao? Thay người thất sủng cầu tình, trừ khi... Chu thị ở trong phủ càng ngày càng ngang ngược rồi.

      Nghĩ tới đây, bà liền cảm thấy căng thẳng, với nha hoàn bên cạnh: "Con tiện nhân đó vẫn quấn lấy lão gia sao?"

      Kiều Mộng cẩn thận : "Mấy ngày gần đây lão gia... đều ngủ ở Cũng Đồng Uyển."

      Chuyện này trong dự liệu, nhưng mà khi lọt vào tai, bà vẫn cảm thấy khó chịu. 'Bốp' tiếng, ly trà trong tay bị ném vỡ mặt đất. Sắc mặt Mị di nương trắng bệch: "Hồ ly tinh!"

      Kiều Mộng nhìn chủ tử nhà mình, cắn cắn môi, hạ quyết tâm : "Phu nhân. Nếu còn tiếp tục như vậy nữa, có khả năng bên Cũng Đồng Uyển kia có thai..."

      Địa vị của nàng còn đâu! Mị di nương giận dữ : "Ta biết! Nhưng mà bây giờ còn có biện pháp gì?" Lão gia sủng ái con tiện nhân kia, còn mình vì lần trước mà bị lão gia xa lánh. Bây giờ muốn hòa nhau ván, dễ mà làm khó.

      Kiều Mộng bước lên bước: "Phu nhân, việc này cũng có gì khó. Chỉ cần phu nhân mang thai con nối dòng trước, tự nhiên lão gia sủng ái người. Bây giờ lão gia chỉ có vị công tử, nếu như phu nhân có thể vì lão gia sinh thêm vị tiểu công tử, Chu thị đấu lại người."

      " đùa." Mị di nương thở hổn hểnh, "Nếu như ta có thể sinh được sinh từ lâu. Nhiều năm như vậy còn chưa có, đâu mà tìm ra đứa con trai?"

      Kiều mộng nhìn ngoài cửa sổ, xác định có ai, mới hạ giọng : "Nô tỳ nghe trong cung có loại bí dược. Ăn vào lập tức có thể tạo thành mạch tượng có thai. Tình hình bây giờ rất bắt đắc dĩ, nếu như phu nhăn ăn dược này vào, làm bộ có hỉ mạch. Mười tháng sau từ ngoài ôm đứa trẻ trở về được rồi. Nếu như trong lúc đó mà phu nhân có thai thiệt càng tốt chứ sao."

      Mị di nương nghe Kiều Mộng xong cũng lộ ra vẻ vui mừng gì, chỉ hỏi: "Ngươi nghe từ chỗ nào?"

      Thân thể Kiều Mộng run lên, "Là Tiểu Hồng ở phòng giặt đồ lúc bắt chuyện với nô tỳ ra. Tiểu Hồng có tỷ tỷ làm tỳ nữ ở trong cung. Chuyện này thấy ít."

      Thấy Mi di nương trả lời, Kiều Mộng lại khẽ: "Phu nhân xem..."

      "Để ta nghĩ lại." Mị di nương ngắt lời nàng, tuy như vậy nhưng mà vẻ mặt có chút dao động. Dường như đó với ý định này có chút tiếp nhận. Kiều Mộng cũng gì thêm, dọn dẹp đống mảnh sứ vụn.

      Cùng lúc đó, Cấp Lam cầm túi bạc tới tìm nô tỳ ăn mặc áo mà vàng bạc rẻ tiền vẻ mặt đầy kinh sợ, đó chính là Tiểu Hồng. Khi nàng ta nhìn thấy Cấp Lam vội vàng cúi đầu.

      Cấp Lam đem bạc vụn đặt ở tay nàng: "Nhớ kỹ. Chuyện này được để người khác biết, nếu có chuyện gì ai cứu được ngươi đâu."

      Nô tỳ đó nghe vậy thân thể run lên, nhưng vẫn kiên định trả lời: "Tiểu Hồng cái gì cũng biết."

      Cấp Lam hài lòng gật đầu: "Mau cầm lấy bạc xem bệnh cho phụ thân ngươi ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :