1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên Không] Dưỡng Nữ Thành Phi (PN) HOÀN

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Quyển 3: Đấu gian thương - Chương 12
      Edit: Khánh Linh


      Ba người canh ở bên ngoài suốt đêm, sợ tiểu Quận chúa tỉnh lại có người chăm sóc nên khắc cũng dám rời. Chu Phi đứng thẳng lưng, tay đặt lên bội kiếm bên hông, thỉnh thoảng liếc mắt ra bốn phía cái; Chu Dương ngồi đất vẽ nhăng nhít, miệng lầm bà lầm bầm gì đó, nếu cẩn thận lắng tai nghe có thể nghe thấy điểm danh các loại Tiên Phật, Tổ tông... nhờ phù hộ, ra là cầu Thần bái Phật; Tề Hồng dựa vào cột nhà, dụi dụi đôi mắt mà ngáp cái dài cưỡng được.

      Đêm dần qua, sắc trời từ từ sáng lên, những tán lá xanh ngắt đọng rất nhiều giọt sương bắt ánh mặt trời phát ra ánh sáng long lanh.

      khí mới mẻ buổi sáng sớm rất mát, trận gió thổi tới khiến toàn thân sảng khoái nhàng.

      Mạn Duẫn vẫn còn ngủ say, sau khi cơn đau qua chỉ có thể dựa vào giấc ngủ mới khôi phục được thể lực. Toàn thân nàng được bao trong mảnh nóng ấm, tay đụng vào vật gì vừa to lớn vừa ấm áp. Như nhận biết đó là gì, Mạn Duẫn càng ôm chặt lấy, dán chặt toàn bộ thân thể vào.

      Tịch Mân Sầm cùng nằm với Mạn Duẫn giường, ôm lấy thắt lưng Mạn Duẫn để nàng dựa sát hơn vào trong lòng mình.

      hề chợp mắt, ngón tay phẩy tóc trán Mạn Duẫn. Tám năm qua, đây là lần đầu tiên Mạn Duẫn phát bệnh, hơn nữa lại ngay trước mặt . Điều này khiến vô cùng tự trách. Khí hậu tại Nam Trụ ấm áp hơn Phong Yến quốc, Sử Minh Phi lại là Hoàng Đế Nam Trụ quốc nên che chở Mạn Duẫn mọi lúc mọi nơi, ăn uống đồ dùng chưa bao giờ bạc đãi nàng. Được tỉ mỉ che chở như vậy nên bệnh trạng của Mạn Duẫn vẫn núp trong chỗ sâu, ngờ chỉ cần chuyện tối qua mà thúc đẩy cho nó phát tác.

      Nhớ tới thời điểm Mạn Duẫn phát bệnh, vô cùng thống khổ.

      Tịch Mân Sầm muốn lần nữa nhìn thấy tình huống này. Xem ra, cần phải mau chóng xử lý cho xong việc tại Tê thành rồi sớm ra ngoài tìm kiếm phương thuốc cho Mạn Duẫn để trị tận gốc căn bệnh chết tiệt này.

      Ngủ thẳng đến trưa, Mạn Duẫn mới chậm rãi mở mắt. Điều đầu tiên lọt vào mắt nàng chính là đôi mắt đầy lo lắng của Phụ Vương. Mạn Duẫn thử động đây thân mình phát toàn thân đều mềm nhũn còn chút sức lực nào.

      “Phụ Vương, ngươi vẫn ở cạnh ta suốt à?” Trong lúc nàng ngủ, người luôn ôm trọn nàng vào trong vòng tay ấm áp chắc chắn là Phụ Vương rồi. Nếu vẫn ôm nàng như vậy chắc hẳn vẫn chưa ăn cơm.

      Mạn Duẫn nhíu mày, “Phụ Vương, bây giờ là giờ nào? Đói bụng rồi, chúng ta dùng bữa .”

      Tịch Mân Sầm mở miệng, hai mắt nhìn thẳng vào nàng.

      Mạn Duẫn bị nhìn đến đỏ mặt, quơ quơ năm ngón tay trước mặt , hỏi: “Làm sao vậy?”

      “Lần sau đừng mình chạy như thế, ít nhất đừng chạy ban đêm, hiểu ?” Tịch Mân Sầm chỉ vào đầu gối của nàng, gương mặt ít khi thay đổi giờ lộ ra tia lo lắng, “Nếu ngươi lại phát bệnh lần nữa, Phụ Vương biết nên phạt ngươi thế nào.”

      tiếc thể buộc nàng vào người mà mang theo như hình với bóng, đỡ phải nhỡ đâu xảy ra chuyện ngoài ý muốn người đau lòng cũng chỉ là chứ ai.

      Nhưng hiển nhiên là thể nào làm như vậy rồi. Điều duy nhất có thể làm chính là cố hết sức để luôn ở bên cạnh nàng, giảm bớt khả năng phát bệnh của nàng. Nếu đoán sai, sau khi phát bệnh lần này, tỷ lệ phát bệnh lại tăng lên rất nhiều.

      Vừa nghĩ đến khả năng này, sắc mặt Tịch Mân Sầm tối sầm.

      “Có lần giáo huấn này, Duẫn nhi tuyệt đối chạy loạn nữa đâu.” Mạn Duẫn giơ tay lên thề, muốn Phụ Vương an tâm.

      thực tế, vì cách đến tám năm nên căn bệnh này bị Mạn Duẫn quên hoàn toàn từ đời kiếp nào. Tình huống tối qua hoàn toàn nằm ngoài dự tính của nàng.

      Mạn Duẫn rất quý bản thân, đặc biệt thân thể này thua xa thân thể khỏe mạnh hồi kiếp trước nên Mạn Duẫn luôn tránh để mình bị thương hoặc là cố gắng giảm thương tổn đến mức thấp nhất.

      Biết người mình có quả bom hẹn giờ, nàng sao còn dám chạy loạn?

      Nhận được cam đoan của Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm biết nên vui hay nên buồn. Mạn Duẫn cam đoan có lần nào là thực đâu?

      Bụng Mạn Duẫn hợp thời rọt rẹt kêu hai tiếng.

      Mạn Duẫn lúng túng, “Phụ Vương, ta rất đói. Ngươi chắc muốn nữ nhi ngoan ngoãn của ngươi còn chưa phát bệnh lại đói chết trước chứ?”

      Nghe Mạn Duẫn làm nũng, tâm trạng phiền muộn của Tịch Mân Sầm lập tức trở thành hư , xoa xoa trán nàng, “ thôi, muốn ăn gì?”

      Mạn Duẫn liệt kê ra đống món ăn...

      Hai người vừa vừa thảo luận nên chọn món nào.

      Ba người ngoài cửa nhìn bóng dáng hai người xa dần, Chu Dương mở miệng trước: “Tiểu Quận chúa sao rồi à?”

      Tề Hồng cũng rất nghi ngờ. Tính tình tiểu Quận chúa xưa nay rất kiên cường, hôm qua đau đến chết sống lại, hôm nay thế mà khôi phục tinh thần cười cười rồi.

      Tóm lại, tiểu Quận chúa bệnh nữa, đó là chuyện may mắn nhất.

      Chu Phi bước theo sau, “Hai người các ngươi còn ở đó thất thần làm gì? Quên thân phận mình rồi à?”

      Thị vệ cận thân của Vương gia... Vương gia đến chỗ nào, bọn họ phải theo tới chỗ đó.

      Chu Dương thầm nghĩ, may mà nửa đêm về sáng ngủ được chút ít, chứ làm gì còn tinh thần.

      Ngô Lệnh Bằng nơm nớp lo sợ đứng trong đại sảnh, ngay cả ghế dựa cũng dám chạm vào, giống như nơi này phải là nha phủ của mà là quý phủ của Cửu Vương gia vậy. bỗng dưng trở thành người ngoài, còn Cửu Vương gia mới là chủ nhân.

      Tịch Mân Sầm cùng Mạn Duẫn gắp cho nhau, ăn xong bữa trưa như mọi ngày, hoàn toàn làm như thấy mà chẳng liếc mắt lấy cái nhìn Ngô Lệnh Bằng đứng bên cạnh.

      Chuyện tối qua hơn phân nửa lỗi là Ngô Lệnh Bằng gây ra. Tịch Mân Sầm xưa nay rất ghét kẻ hiểm, kẻ nào thiếu , đều muốn đòi lại cho bằng hết. Mặc kệ Ngô Lệnh Bằng kinh hồn táng đảm đến thế nào mà đứng đó, cứ làm như chẳng có việc gì xảy ra, cần làm gì làm cái đó.

      Ngô Lệnh Bằng tuyệt đối dám nghĩ rằng Cửu Vương gia biểu như vậy là cho qua việc này.

      Tâm tư của Cửu Vương gia như kim nơi đáy biển, ai cũng chẳng có khả năng cân nhắc mà đoán được. Trái tim Ngô Lệnh Bằng như đeo đá tảng, cảm giác khổ sở như có người cầm cần đầu cần câu, mà bị lưỡi câu mắc chặt trong miệng, giật ra được. Mà người bắt cá lại hề gấp gáp, cứ đứng bên bờ mà theo dõi dáng vẻ giãy giụa ra của .

      Áp lực kiểu này còn giày vò hơn gấp bội so với trực tiếp định tội .

      Tịch Mân Sầm dùng cơm xong xuôi, cầm lấy khăn tay dịu dàng lau miệng dính dầu mỡ của Mạn Duẫn, chẳng giống với Cửu Vương gia nổi danh vì lãnh huyết vô tình chút nào.

      Chu Phi Chu Dương nhìn như thấy, bởi thành thói quen.

      Riêng Tề Hồng hai mắt tỏa sáng, nhìn chằm chằm vào động tác của hai người. Cửu Vương gia mà tỏ ra ôn nhu đúng là mị lực ghê gớm đến thể chống đỡ nổi. Hèn gì lạnh như băng thế mà nhiều nữ nhân vẫn cứ cắm đầu cắm cổ mê đắm , phải lấy chồng. Lần sau được tự do bay nhảy, Tề Hồng chắc cũng nên dùng loại giọng lạnh như băng này để thử xem có thể ôm lấy hai mỹ nhân hay .

      Tề Hồng hưng phấn bừng bừng, vô cùng nóng lòng muốn thử.

      Chậm rãi lau xong khóe miệng, Tịch Mân Sầm mới ngẩng đầu cau mày nhìn Ngô Lệnh Bằng.

      “Ngô đại nhân, chuyện tối qua ngươi có điều gì giải thích ?” Giọng nghe ra chút hỉ nộ ái ố nào.

      Bụng Ngô Lệnh Bằng lập tức lạnh toát, chuyện phải đến cuối cùng cũng đến, hai chân bộp cái quỳ sụp xuống đất.

      “Xin Vương gia tha thứ, hạ quan... hạ quan cũng lắm sao lại như thế.” Ngô Lệnh Bằng cầm tay áo lau lau nước mắt tuôn ào ào, ngừng khóc kêu: “Việc này nếu truy cứu tất cả đều là lỗi của tiểu nữ. Hạ quan dưỡng dục nàng mười tám năm, ngờ nàng lại... Nàng đọc nhiều năm sách thánh hiền như vậy, thế mà lại học được chút nào rụt rè mà nữ tử nên có, lại làm ra chuyện hạ lưu đến bực này.

      “Theo hạ quan thấy, chắc hẳn tiểu nữ thấy Cửu Vương gia oai hùng hiên ngang nên mới phạm vào chuyện hồ đồ như vậy.”

      Ngô Lệnh Bằng đầy vẻ chính nghĩa lẫm liệt, cắn răng thốt ra: “Cửu Vương gia yên tâm, tuy Y Y là nữ nhi của hạ quan, nhưng hạ quan tuyệt đối thiên vị. Cần phạt như thế nào, Cửu Vương gia cứ ra, hạ quan nhất định làm theo.”

      Mạn Duẫn than trong lòng, Ngô Lệnh Bằng là kẻ có trái tim sắt đá, đến lúc cần ngay cả nữ nhi đều có thể vứt bỏ.

      Bất quá... Chân tướng tưởng Mạn Duẫn biết sao? Hai mắt nàng tận mắt thấy được, Ngô Lệnh Bằng làm thế nào lén mở được cửa phòng Phụ Vương, lén đưa Ngô Y Y vào. Thế mà còn vậy được. Mạn Duẫn nghe xong cảm thán trong lòng.

      Ngô Lệnh Bằng tự biên tự diễn, chẳng qua dưới mắt Mạn Duẫn chỉ là con khi làm trò hề mà thôi.

      “Ông... sao ông lại nhẫn tâm như vậy! Y Y là nữ nhi duy nhất của chúng ta mà ông lại như vậy, lương tâm của ông bị chó ăn rồi sao! Người ta ‘hổ dữ ăn thịt con’, ông làm vậy là đẩy Y Y vào chỗ chết đó.” tiếng khóc của nữ nhân từ xa tới gần, phụ nhân ăn mặc lụa là, hai mắt khóc đến đỏ quạch xông tới giơ nắm đấm đánh bồm bộp vào ngực Ngô Lệnh Bằng.

      Mạn Duẫn ung dung nhìn màn diễn này.

      Ngô Lệnh Bằng đánh trả mà để mặc phụ nhân đánh chửi , nước mắt chảy ào ào, “Phu nhân, bà nghĩ ta muốn cứu con sao? Nhưng Y Y mạo phạm Cửu Vương gia, ta có biện pháp nào đâu.”

      biết vì sao, Mạn Duẫn nhìn thấy được trong mắt Ngô Lệnh Bằng tia tính kế.

      Mạn Duẫn lần đầu tiên gặp vị phu nhân Tri phủ này. Bà ta trông trẻ hơn nhiều so với Ngô Lệnh Bằng, nhiều lắm chỉ khoảng ba mươi tuổi thôi.

      “Đây là phu nhân của ngươi?” Tịch Mân Sầm nhìn Ngô Lệnh Bằng.

      Ngô Lệnh Bằng biết Cửu Vương gia rất sủng ái nữ nhi, tính nếu có thể đả động được tấm lòng cha mẹ nơi Cửu Vương gia, đặc xá tội trạng cho Y Y còn gì tốt hơn. Thấy Cửu Vương gia gọi , tiếng khóc Ngô Lệnh Bằng càng lớn hơn, “Bẩm... bẩm Vương gia, đúng là thê tử của hạ quan.”

      Tịch Mân Sầm đăm chiêu gật đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn sang Ngô thị, : “Ngươi nhìn thấy bổn Vương sao hành lễ.”

      Ngô thị nghe như sét đánh ngang tai, sợ tới mức hai đầu gối như nhũn ra, lập tức quỳ sụp gối bên cạnh Ngô Lệnh Bằng.

      Ngô thị vốn tên là Tô Tương Cầm, sinh ra trong gia đình phú thương nổi tiếng tại Tê thành, gia tài bạc triệu, cũng coi như có thể vênh váo tại Tê thành.

      Cứ tưởng Cửu Vương gia bị tiếng khóc của Ngô thị làm cho động lòng, nhưng nhìn tình huống tại có thể thấy được là hoàn toàn có chuyện này. Lòng Ngô Lạnh Bằng lạnh hơn phân nửa, đừng là Cửu Vương gia trị luôn tội bất kính của Ngô thị luôn nha? Dù sao, gặp Cửu Vương gia mà hành lễ tuân thủ quy củ.

      “Cửu Vương gia, phu nhân nhà ta thương tâm đến lú lẫn quên lễ nghi, nhưng...”... chẳng qua là vô tâm thôi.

      Ngô Lệnh Bằng chưa xong, Tịch Mân Sầm gật đầu cắt lời , “Ngô đại nhân hiểu việc, Tri phủ phu nhân quả quên tuân thủ lễ nghi. Bất quá... bổn Vương rất đại độ, chỉ trừng phạt chút để cảnh cáo thôi.”

      Ngón tay Tịch Mân Sầm gõ mặt bàn theo tiết tấu nhất định, đây là động tác đặc biệt của riêng khi tự hỏi.

      Mạn Duẫn rất hiểu Phụ Vương, yên lặng ngồi bên nhìn xem Phụ Vương xử trí Ngô thị như thế nào.

      “Nơi này là nha phủ, hẳn là chẳng thiếu nhà tù. Hay là phu nhân vào ở trong đó mấy ngày , tự ngẫm xem tóm lại phạm sai lầm gì.” Tịch Mân Sầm bằng giọng đều đều, để ý đến hai người quỳ dưới đất kia trợn mắt há hốc mồm.

      hề quên, lúc đám nha dịch xông vào khách điếm từng muốn bắt Mạn Duẫn quăng vào đại lao ngồi hai ngày.

      Ngô thị trợn tròn mắt như thể tin được, tiếng khóc dần dần ngưng bặt, biết làm sao mà nhìn về phía Ngô Lệnh Bằng.

      Ngô Lệnh Bằng cười méo mó. Cửu Vương gia vậy rồi còn có biện pháp nào khác sao.
      tramanh894, mottolan đỗ thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Quyển 3: Đấu gian thương - Chương 13
      Edit: Khánh Linh

      “Người tới, đưa phu nhân vào đại lao, ở trong lao đóng cửa tự ngẫm .” Ngô Lệnh Bằng nghiêm giọng ra lệnh, dám nhìn thẳng vào mắt Ngô thị. Người ngoài nghĩ rằng trong nhà này là gia chủ cầm quyền, nhưng ra phải như thế. Nhà này là hai bên kềm chế tương hỗ lẫn nhau, ngay cả cưới Tương Cầm cũng phải là vì nàng trẻ trẻ xinh đẹp, mà là vì...

      Ngô thị giận dữ trừng mắt nhìn Ngô Lệnh Bằng, nhưng ít ra nàng cũng còn có đầu óc nên làm ầm ỹ với Ngô Lệnh Bằng ngay tại chỗ, mà từ từ cúi đầu hướng Tịch Mân Sầm: “Thảo dân mất lễ nghi, Cửu Vương gia phạt thảo dân là đúng.” Rồi giọng khóc, vẫn chịu buông tha cho ý định ban đầu: “ biết Cửu Vương gia có thể thông cảm tấm lòng kẻ làm cha mẹ mà tha cho tiểu nữ mạng được ? Thảo dân chỉ có nữ nhi Y Y, mất nàng thảo dân biết nên sống như thế nào.”

      “Ngươi sống thế nào quan hệ gì đến bổn Vương?” Tịch Mân Sầm cho là đúng.

      Mạn Duẫn cảm thấy rất hứng thú. Người nhà này đều thông minh nha, vốn tưởng rằng Ngô Lệnh Bằng chính là trụ cột của Ngô gia, nào ngờ phu nhân của cũng giỏi giang đấy chứ.

      “Ngô phu nhân, lỗi mà lệnh thiên kim phạm nếu truyền ra ngoài chẳng tốt cho thanh danh ai, chuyện này hẳn ngươi rất ràng.” Mạn Duẫn dịch lại gần Tịch Mân Sầm, gác đầu lên vai , dời toàn bộ trọng tâm lên người Phụ Vương mà thoải mái dựa vào.

      Tịch Mân Sầm nhàng sờ mái tóc nàng. là, cứ cố ra vẻ sinh long hoạt hổ chứ ra còn mệt mỏi lắm đây mà. Bất quá, khí sắc trông tốt hơn nhiều, so với khuôn mặt tái nhợt tối qua lúc này trông động lòng người hơn.

      “Thảo dân biết... Nhưng... Y Y là nữ nhi của thảo dân, thảo dân thể trơ mắt nhìn nàng chết được.” Ngô thị lau nước mắt.

      ra bản Quận chúa có ý kiến này có thể bảo toàn tính mạng của lệnh thiên kim, lại khiến nàng bị người ta cười chê.” Tiểu Quận chúa cố ý chớp mắt mấy cái, trong mắt thoáng tia quỷ kế.

      Ngô thị cả kinh, ngờ tiểu Quận chúa lại dễ chuyện như vậy.

      Nhưng người quyết định là Cửu Vương gia chứ phải Quận chúa nha. Ngô thị nhìn về phía Cửu Vương gia xem sắc mặt .

      Tịch Mân Sầm chỉ nhíu mày, rồi bất đắc dĩ giãn ra, “Duẫn nhi muốn làm thế nào cứ làm thế ấy, bổn Vương nhúng tay.”

      Được Phụ Vương dung túng, Mạn Duẫn mỉm cười, “Ngô phu nhân, hay là chúng ta làm vầy . Nghe nam tử cùng lệnh thiên kim hoan hảo đêm qua chính là nha dịch tin cẩn của Ngô đại nhân, thế nào cũng là nhân tài, thập phần xứng đôi với nữ nhi nhà ngươi. Bản Quận chúa chưa làm bà mối bao giờ nên lần này thử chút xem, biết Ngô phu nhân cảm thấy thế nào?”

      Hôn nhân đại của người khác mà tới tay ngài lại là trò chơi giải trí? Trong lòng Ngô thị chát ngắt, nữ nhi chính tay mình dạy dỗ mười tám năm, mọi mặt đều vĩ đại hơn người, nếu xảy ra chuyện này ít nhất cũng có thể gả được cho nam nhân có quyền thế. Vừa nghĩ đến cái tên Dư Lâm tài đức kia, Ngô thị như ngậm phải bồ hòn, mặt nhăn mày nhíu. Nhưng tình thế này phải do nàng lựa chọn, nay bảo toàn được tính mạng của nữ nhi là vạn hạnh trong bất hạnh rồi.

      “Nhờ tiểu Quận chúa làm chủ. Có thể được tiểu Quận chúa tứ hôn là phúc khí của tiểu nữ.” Ngô thị hướng Mạn Duẫn đụng vang đầu.

      Thấy thị vệ đứng hai bên vẫn phản ứng, Tịch Mân Sầm nhíu mày: “Còn mau đưa Ngô phu nhân vào đại lao? Chẳng lẽ muốn bổn Vương tự mình động thủ?”

      phải người của mình lúc cần sử dụng đến luôn làm cho người ta thoải mái, đặc biệt là đám nha dịch này đa số đều nhìn sắc mặt Ngô Lệnh Bằng mà làm việc. Cho dù Tịch Mân Sầm uy danh vang dội khắp Phong Yến nhưng khi đến Tê thành số người có thể điều động cũng nhiều.

      May mà nhóm thị vệ trung thành luôn theo khắp nơi, tuy nhân số nhiều lắm nhưng người người đều võ công cao cường, càng hiểu được phải hành đúng mực. So với đám nha dịch chỉ biết ức hiếp lương dân này đúng là trời vực.

      Ngô thị bị nha dịch áp . Ngô Lệnh Bằng vẫn quỳ đất dám đứng lên.

      Mạn Duẫn đảo mắt hai vòng.

      Ngô Lệnh Bằng này nham hiểm, tuyệt đối thành như vẻ bề ngoài. Còn tại sao Mạn Duẫn ra rồi trị tội Ngô Lệnh Bằng đương nhiên vì có nguyên nhân khác. Thứ nhất, thanh danh của Ngô Lệnh Bằng tại Tê thành khá tốt, bọn họ vừa đến Tê thành đánh dập đầu con rắn đầu đàn ở đây khó tránh khỏi làm cho người khác chú ý. Thứ hai, việc buôn bán muối lậu có tại Tê thành lâu ngày, thể nào có chuyện Tri phủ chút tin tức cũng biết. Điều này chỉ có thể giải thích rằng Ngô Lệnh Bằng biết nhưng giấu giếm để lộ ra bí mật này.

      Mạn Duẫn đứng lên giãn tay giãn chân chút, “Phụ Vương, hôm qua ngươi muốn dạo đúng ? Vậy giờ chúng ta được ? Đúng rồi, ta muốn ở trong cái phòng kia nữa.”

      Tối qua vì mệt rã rời nên nàng có lựa chọn, giờ thanh tỉnh rồi mà bảo nàng tiếp tục ngủ ở giường kia nữa quả thực là muốn mạng nàng.

      Tịch Mân Sầm có tính khiết phích nghiêm trọng, nếu vì lo lắng cho bé con tối hôm qua làm sao có thể chịu được? Phải biết rằng cả đêm qua chưa từng chợp mắt.

      Đến Tê thành vì muốn làm chính , Tịch Mân Sầm chưa từng nghĩ tới việc trốn tránh trách nhiệm. khi sinh ra trong Hoàng tộc, lại từng là Hoàng đế do Tiên Hoàng chỉ định, dốc lòng dốc sức vì Phong Yến quốc hẳn là việc phải làm. Chẳng qua... muốn trói buộc thôi đừng bàn, ví dụ như cái vị trí Hoàng đế bị hạn chế tự do kia.

      “Duẫn nhi cái gì là cái nấy.” Tịch Mân Sầm đứng dậy.

      Mây đỏ nhuộm thắm hai má Mạn Duẫn, Mạn Duẫn liếc mắt tức giận nhìn Tịch Mân Sầm. Phụ Vương thế mà cũng được, cứ như là phụ xướng phu tùy ấy.

      Tề Hồng ho khan hai tiếng, tự hỏi, đám người trong phòng này mù hết đấy à? Sao có ai nắm bắt được gian tình giữa Cửu Vương gia cùng tiểu Quận chúa hết vậy?

      Nhìn ... Ban mày ban mặt mà dám công khai tán tỉnh nhau kìa.

      Cả đám đều bị mỡ heo đông đặc tâm trí rồi à, đối thoại và tương tác qua lại giữa hai người ràng chỉ có tình nhân mới có được đấy! Ai ai ai, Tề Hồng than vãn ba tiếng trong lòng, cái danh ‘Phụ Vương’ này rốt cuộc lừa gạt được bao nhiêu người, khiến họ nhìn tình cảm luyến ái ràng giữa hai người mà cứ liên tưởng thành cha và con .

      Tịch Mân Sầm mang theo mọi người rời nha phủ, dạo đường.

      Ngô Lệnh Bằng xoa xoa hai đầu gối, khi thấy Cửu Vương gia biến mất thấy bóng dáng mới run rẩy từ dưới đất đứng lên.

      Lần này mất cả chì lẫn chài, suýt nữa hộc máu vì uất ức. Nữ nhi chôn vùi trong sạch cách vô ích. Phu nhân lại bị giam giữ trong lao ngục. Mà bản thân ... Từ lúc Cửu Vương gia đến Tê thành, mỗi ngày ít nhất đều phải quỳ hai canh giờ, đầu gối này làm sao chịu được.

      Phố xá phồn hoa, nhóm tiểu thương bày biện quán xá, ngừng thét to kêu gọi chú ý của người qua đường. Hai bên đường phố chỗ nào cũng có tửu lâu khách điếm.

      Chu Dương hồ nghi nhìn chằm chằm Mạn Duẫn, ánh mắt từ lúc rời khỏi nha phủ đều rời khỏi người nàng.

      Đương nhiên Mạn Duẫn nghĩ là Chu Dương thích mình, quay đầu nhìn , “Chu Dương, mắt ngươi bị tật gì hả?”

      Nàng và Chu Dương quan hệ gần gũi thuần túy là vì bản tính của Chu Dương thiện lương, đối xử với người khác cực kỳ chân thành, tựa như đại ca ca nhà bên hễ có chuyện gì có lợi đều nghĩ đến nàng.

      “Tiểu Quận chúa, thuộc hạ hiểu được ngài. Ngô Y Y kia đâu phải là người tốt, sao ngài còn thả nàng con đường sống?” Dám phá hư quan hệ giữa Vương gia và Quận chúa, người như vậy chết cũng đủ. Chuyện xảy ra tối qua dù bọn họ có mặt tại chỗ nhưng cũng có thể đoán được vài phần chân tướng.

      Tề Hồng đưa ngón tay út đào lỗ tai, buồn bực : “Vừa nhìn là biết Ngô Y Y rắp tâm bất lương, muốn trèo lên giường Cửu Vương gia. Tiểu Quận chúa, ngươi trở nên khoan dung đại độ như vậy khi nào thế?”

      Tề Hồng quen biết với Mạn Duẫn mấy tháng nên tính cách có cừu tất báo của nàng cũng hiểu được chút chút.

      Chu Phi lại rất tin tưởng chủ tử làm vậy nhất định là có lý do của mình, nên dù có nghi hoặc nhưng vì cá tính của mình, vẫn có thể kềm chế mở miệng hỏi, chỉ đưa mắt nhìn tiểu Quận chúa.

      Mạn Duẫn liếc mắt nhìn vẻ nghi hoặc của ba người, cười : “Vậy mà cũng hỏi, sao suy nghĩ từ góc độ khác. Tê thành lớn lớn, , nữ nhi của Tri phủ xuất giá người tới tham gia hỉ yến đương nhiên rất nhiều. Đến lúc đó chúng ta có thể rời khỏi tầm mắt của mọi người mà điều tra vụ án chẳng phải dễ dàng hơn nhiều sao? Nếu chúng ta cứ khăng khăng định tội Ngô Lệnh Bằng, giết nữ nhi của , các ngươi nghĩ xem, những kẻ phạm tội trong vụ án kia chẳng phải đề cao cảnh giác tới mức cao nhất sao? Đến lúc đó, chút manh mối chúng ta cũng đừng mong điều tra ra được.”

      Ba người đột nhiên tỉnh ngộ. Nhưng cứ vậy mà buông tha cho Ngô Lệnh Bằng trong lòng họ khó tránh khỏi vẫn còn căm giận.

      Tịch Mân đưa tay nắm vai Mạn Duẫn, tiếp tục về phía trước, “Ngô Lệnh Bằng trốn thoát đâu, chỉ là vấn đề thời gian thôi. Chu Phi, đến hỏi thăm giới buôn muối .”

      Bỗng nhiên nhìn thấy cửa hàng phía trước có bày rất nhiều muối, Tịch Mân Sầm dừng lại bước chân.

      “Lão bản, muối bán thế nào?” Chu Phi chỉ vài bước là tiến vào cửa hàng, hướng vào bên trong hô tiếng.

      Những người còn lại đều đứng hết ở bên ngoài mà vào, chờ mang về tin tức.

      Chu Phi trao đổi với lão bản vài câu, chỉ chốc lát sau quay lại.

      “Vương gia, theo cách của lão bản kia, tiểu thương bán muốn tại Tê thành nhiều lắm.” Chu Phi cân nhắc dùng từ, tinh tế : “Theo ông ta miêu tả, dân cư tại Tê thành rất nhiều, hẳn là phải có rất nhiều người mua muối. Thế nhưng cửa hàng ông ta bình thường tháng chỉ bán tới thùng. Tình huống như vậy rất khác thường.”

      Muối tại Phong Yến quốc đều do quan phủ quản lý, giá bán thống nhất, hơn nữa có chỉ định nơi nào bán muối. Ngoài cửa hàng kia có thấy dấu hiệu thuộc triều đình, chắc chắn lầm.

      Lẽ nào dân chúng nơi này ăn muối? Lý do này đương nhiên bị loại.

      Khả năng duy nhất chính là có kẻ ngầm bán muối lậu, chặn việc buôn bán của những cửa hành chính thức này.

      Muốn điều tra chỗ bán muối lậu có hơi khó khăn. Nhìn trước nhìn sau, quần áo bọn họ mặc toàn bằng vải dệt thượng đẳng, bộ dạng này sao giống dân chúng bình thường ngày ngày đều lo lắng củi gạo dầu muối cho được.

      “Chu Dương, chúng ta đàm phán chút.” Mạn Duẫn híp mắt nhìn , trong mắt ánh lên nét tinh quái.

      Chu Dương có dự cảm xấu, “Tiểu Quận chúa, Tề Hồng cũng là thị vệ Vương phủ, có chuyện gì cũng có thể tìm thương lượng mà.”

      Mạn Duẫn ‘à’ tiếng, lại quay sang nhìn Tề Hồng.

      Da đầu Tề Hồng run lên, tránh về phía sau, “Tiểu Quận chúa, ta vừa tới làm việc cho các ngươi, rất nhiều chuyện còn chưa quen thuộc. Nếu là chuyện quan trọng vẫn nên giao cho Chu Dương làm , kẻo đâu bị ta làm hỏng.”

      Mạn Duẫn cười cười, đến trước mặt hai người, khiến bọn họ chỗ để trốn tránh.

      quan trọng, hề quan trọng. Tề Hồng, ra ngươi làm việc này rất tốt, mặt cũng là cơ hội khảo nghiệm năng lực của ngươi.”

      Tề Hồng xoay người muốn chạy, tiểu Quận chúa cười kiểu này đáng sợ quá... Chắc chắn có chuyện xấu xảy ra cho mà xem.

      Chu Dương túm lấy ống tay áo Tề Hồng, kéo tuột lại. Thấy tiểu Quận chúa cười giảo hoạt như vậy, Chu Dương khỏi nhớ tới tám năm trước mình suýt nữa bị nàng lừa cho mất mạng, lập tức rùng mình.

      May mắn thay... Vừa rồi có thêm tên thị vệ mới, cuối cùng cũng có người thay để chịu tiểu Quận chúa tàn phá.
      dungcubi, tramanh894lan đỗ thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Quyển 3: Đấu gian thương - Chương 14
      Edit: Khánh Linh


      chút do dự, Chu Dương đẩy phắt Tề Hồng đến trước mặt tiểu Quận chúa, kiên quyết bảo trì khoảng cách cùng Tề Hồng.

      Nhìn thấy bên kia đường có tiệm may, Mạn Duẫn ngoắc tay kêu Tề Hồng. Tề Hồng chẳng những tới gần mà ngược lại còn lui hai bước.

      “Tiểu Quận chúa... năng lực của ta ít lắm, có chuyện gì vẫn nên kêu Chu Phi Chu Dương làm .” Mặt Tề Hồng đầy vẻ sợ hãi.

      Mạn Duẫn lắc đầu: “Tề Hồng, Sầm Vương phủ có nuôi kẻ ăn ngồi rồi.”

      Tịch Mân Sầm vuốt ve tóc mai của Mạn Duẫn, đột nhiên quay đầu với Tề Hồng: “Đây là cái gọi là ‘nguyện trung thành’ của ngươi? Chẳng được tích gì! Bổn Vương xưa nay thu nạp kẻ vô dụng.”

      Kẻ vô dụng...?

      Từng từ ép Tề Hồng đến thở nổi. Tuy thanh danh của giang hồ có hơi thối chút, nhưng tốt xấu gì cũng coi như là người có năng lực, chỉ cần thân võ công này đủ để ai gặp cũng gọi tiếng ‘Tề công tử’ đấy.

      Tề Hồng tức giận đến sắp nôn ra máu, “Vậy... Thuộc hạ nghe theo phân phó của tiểu Quận chúa là được chứ gì.”

      Cửu Vương gia cũng mở miệng rồi, nếu lại chối từ đúng là thể nào nổi. Giống tiểu Quận chúa , nếu lựa chọn theo bọn cũng đâu thể mỗi ngày đều nhàn rỗi có chuyện gì làm.

      “Ngươi vào với ta.” Mạn Duẫn ngoắc Tề Hồng, hai người vào tiệm may.

      Ba người còn lại đều tò mò, lắm tiểu Quận chúa muốn làm gì. Hôm nay ra đây phải để điều tra vụ án sao? Sao Tiểu Quận chúa còn có tinh thần mà vào cửa hàng chọn quần áo thế?

      Như đoán được cái gì đó, khóe môi Tịch Mân Sầm thoáng nét cười thản nhiên, nhìn Chu Phi Chu Dương sững sờ tại chỗ.

      “Chúng ta cũng vào nhìn chút.” Tịch Mân Sầm cất bước.

      Chu Phi Chu Dương theo sau.

      Tiệm may này , bên trong bày đủ chủng loại quần áo, hầu hết đều là trang phục cho nữ tử, kiểu dáng nào cũng có. So ra chỉ kém Lăng La tơ lụa tại Hoàng cung chút mà thôi.

      Mạn Duẫn tới lui xem kỹ vòng, rồi chỉ vào bộ váy xám treo tường. Váy dệt bằng vải thường, thậm chí có hơi thô ráp. Mạn Duẫn mặc quen vật liệu thượng đẳng nên vuốt thế này liền cảm thấy đâm tay.

      “Tiểu Quận chúa, cho dù ngươi muốn mua quần áo bộ này cũng quá lớn.” Bộ quần áo này là loại lớn nhất, với dáng người xinh của Mạn Duẫn cơ bản là mặc vừa.

      Mạn Duẫn chớp chớp mắt nhìn Tề Hồng: “Ai bản Quận chúa mua cho chính mình, đây là mua cho ngươi mặc.”

      Tề Hồng hoảng kinh trợn mắt khó tin, lắp bắp : “Tiểu Quận chúa, ngươi đùa à, đúng là hợp với dáng người của ta, nhưng ta là nam nhân mà.” Đập bồm bộp hai cái vào ngực, Tề Hồng chứng minh mình là nam tử bằng xương bằng thịt nha.

      Chu Dương ôm bụng cười to, chỉ vào bộ mặt uất nghẹn của Tề Hồng, cười đến ứa nước mắt. May mà dự liệu trước, chứ bằng ... Người phải mặc cái váy này phỏng chừng là rồi.

      “Mắt của bản Quận chúa vẫn tốt, đương nhiên biết ngươi là nam nhân...” Mạn Duẫn cầm quần áo trong tay, dáng vẻ đầy ngây thơ đáng .

      Tịch Mân Sầm buồn cười nhếch nhếch khóe môi. Tính tình của bé con đúng là chẳng thay đổi gì. Trước kia luôn trêu chọc Chu Dương, giờ có Tề Hồng đến đây lại có thêm đối tượng để nàng bắt nạt.

      “Tiểu Quận chúa, ngài đừng trêu thuộc hạ. Về sau ngươi bảo ta làm gì ta liền làm cái đó, nhưng mặc bộ quần áo này coi như .” Tề Hồng trốn ra phía sau Chu Phi như chuột nhìn thấy mèo.

      “Tề Hồng, phải biết suy nghĩ vì đại cục, ngươi mặc lần có chết đâu?” Mạn Duẫn cố gắng khuyên giải Tề Hồng, mặt tia đùa cợt nào, giống như tất cả những hy sinh này đều là vì để tra án.

      thế nào Tề Hồng cũng chịu, lắc đầu nguây nguẩy: “Tiểu Quận chúa, ta mặc cái này ngài xem sau này ta còn mặt mũi đâu mà gặp người!”

      Tề Hồng gần như là rống toáng lên câu này.

      Nghĩ , dù gì cũng là nam nhân phong lưu phóng khoáng ngọc thụ lâm phong, tán thành thần chứ đâu phải giỡn. Chuyện này mà truyền ra ngoài sau này đám nữ nhân kia chê cười suốt đời cũng xong.

      Mạn Duẫn sâu kín thở dài vẻ rất thất vọng, “ ra ngươi cũng là kẻ lật lọng. Phụ Vương...” Nhìn về phía Tịch Mân Sầm bằng ánh mắt tội nghiệp, trong mắt dường như còn long lanh ánh lệ.

      Dáng vẻ ta rất bất lực này ai nhìn thấy đều cảm thấy đành lòng.

      Tịch Mân Sầm vuốt trán Mạn Duẫn, an ủi: “Ai dám khi dễ ngươi, bổn Vương tuyệt đối bỏ qua cho .”

      Khí lạnh đâm vào lỗ tai Tề Hồng khiến sợ tới mức toàn thân nổi da gà.

      Chu Phi Chu Dương dùng mắt trừng .

      Tề Hồng cảm thấy mình như phạm phải tội nặng ngập trời đáng tha thứ vậy.

      Tề Hồng hận thể ngửa mặt lên trời thở dài. ràng là tiểu Quận chúa bắt nạt , thế sao tiểu Quận chúa lại làm ra vẻ dâu bị uất ức vậy! Cuối cùng Tề Hồng đành chịu thua, thở dài, “Tiểu Quận chúa, thuộc hạ mặc.”

      Mạn Duẫn đưa quần áo cho Tề Hồng, đôi mắt sáng trong suốt có chút nước mắt nào, giống như màn vừa rồi là người ta nhìn lầm vậy.

      Tề Hồng cuối cùng cũng bắt đầu hiểu và thông cảm cho Chu Dương, cúi đầu vào đằng sau tiệm may thử mặc quần áo.

      vừa rời khỏi chỗ này, Chu Dương cười ha ha lớn tiếng.

      “Tiểu Quận chúa, ngươi tuyệt.” Chu Dương giơ ngón tay cái lên, ngồi ghế mà đập bàn bùm bụp vì khoái trá.

      Lão bản đứng bên cạnh tuôn mồ hôi, mắt nhìn lên xuống theo bàn tay đập bàn của Chu Dương, e sợ vị khách quan này đập hỏng bàn của .

      Vẻ vui sướng khi người khác gặp họa như vậy của Chu Dương rước lấy ánh mắt xem thường từ Chu Phi, tay đập trán. Tên này biết câu ‘vui quá hóa buồn’ sao?

      “Chu Dương...” Tịch Mân Sầm : “Ngươi rất vui?”

      Tiếng cười của Chu Dương ngưng bặt, khó hiểu nhìn về phía Vương gia, hỏi: “Vương gia, chẳng lẽ ngài chờ mong nhìn xem dáng vẻ Tề Hồng mặc nữ trang trông thế nào sao?”

      So với chuyện này Tịch Mân Sầm chờ mong nhìn thấy Mạn Duẫn toàn thân trống trơn kiều động tình hơn nhiều.

      Dáng Tề Hồng thon dài, khuôn mặt có nét trung tính chứ mạnh mẽ dương tính như gương mặt của Chu Phi, nếu mặc vào nữ trang chừng cũng có thần có thái lắm.

      Tịch Mân Sầm sờ sờ cằm, cúi đầu nhìn Mạn Duẫn trong lòng , đôi mắt chợt lóe nét giảo hoạt rồi biến mất ngay lập tức.

      “Nếu vui vẻ như vậy, hay là ngươi mặc giống Tề Hồng .” Tịch Mân Sầm như mây, rồi kêu lão bản mang tới bộ quần áo hồng nhạt.

      Chu Dương ngốc rớt, vội vàng lắc đầu, nắm tay áo Chu Phi trốn ở phía sau.

      “Vương gia, ngài thể đối xử với ta như vậy.” Chu Dương kinh hồn táng đảm nhìn quần áo tay lão bản, hoảng sợ co giò định bỏ chạy.

      Mạn Duẫn vừa thấy muốn chạy trốn lập tức giữ chặt ống tay áo của , “Chu Dương, nể mặt ngươi vẫn hầu hạ ta rất tốt, bản Quận chúa để cho ngươi mặc nữ trang đâu.”

      Chu Dương hoài nghi quay đầu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt như tiên nữ của tiểu Quận chúa, lập tức cảm thấy... Tiểu Quận chúa trở nên dễ tính từ khi nào thế?

      sao? gạt ta chứ?” Chu Dương thả lỏng cảnh giác.

      Mạn Duẫn gật đầu như , giọng y như mẹ mìn dụ dỗ nhi đồng, “Chu Dương, bản Quận chúa có lừa ngươi khi nào đâu?”

      Chu Dương rít gào trong lòng... Những lần ngài lừa ta còn ít sao? Tiểu Quận chúa quá đáng , dối cũng đỏ mặt.

      Thấy tiểu Quận Chúa hề cười, Chu Dương hơi có vẻ yên tâm.

      “Nhưng mà...” Mạn Duẫn vừa cất lời, trái tim Chu Dương cũng run bần bật theo. biết ngay mà, làm gì có chuyện đơn giản như vậy!

      “Bộ quần áo này rất thích hợp với ngươi.” Mạn Duẫn cầm lấy bộ trang phục được bày ngăn tủ, đưa đến trước mặt Chu Dương.

      Chu Dương ngó ngó, may quá, là quần áo nam nhân. Nếu mà là quần áo nữ nhân, thà đập đầu vào cột chết tươi còn sướng hơn. đưa tay sờ sờ ngực áo, ừm, trái tim nho của mình quay về chỗ cũ.

      Tịch Mân Sầm cũng đưa mắt nhìn, “Đúng là rất thích hợp.”

      Nghe Vương gia vậy, Chu Dương cũng đưa mắt nhìn kỹ bộ quần áo kia hơn. Thích hợp sao? Bộ quần áo kia thô ráp đến mắt thường còn nhìn ra được, hoàn toàn là loại mà nông dân hay mặc, so với cẩm bào khoác người đây đúng là trời vực.

      Trình độ thưởng thức của Cửu Vương gia và tiểu Quận chúa từ khi nào trở nên giống người thường như vậy.

      “Chu Dương, ngươi vào mặc thử xem.” Đưa quần áo cho Chu Dương, Mạn Duẫn cười mỉm, lúm đồng tiền xoáy sâu nhìn vô cùng động lòng người. Nhưng bất luận nhìn thế nào, nụ cười này đều mang nét đùa giỡn.

      “Thuộc hạ ngay.” Chỉ cần phải quần áo nữ giới mọi chuyện đều dễ dàng. Chu Dương tóm lấy bộ quần áo, vào trong mặc bừa vào người.

      Chu Phi nhìn bóng dáng ngu ngốc kia mà bất đắc dĩ mím mím môi. Vương gia và tiểu Quận chúa ràng kẻ xướng người họa ăn ý vô cùng...

      Tề Hồng thay quần áo là vì để tra án, nhưng Chu Dương thay quần áo như vậy chẳng qua là để đùa cợt thôi. Đệ đệ này của nha, chẳng biết khi nào mới có thể thông minh lên chút đây.

      Rất nhanh, Tề Hồng mặc bộ quần áo xám xuất , nhưng lại che che dấu dấu cho mọi người thấy thấy khuôn mặt của .

      “Tề Hồng...” Mạn Duẫn hô tiếng, Tề Hồng mới xoay người.

      Hai má đỏ bừng, biết là vì xấu hổ hay là vì tức giận.

      “Cho dù muốn ta mặc nữ trang, tiểu Quận chúa cũng nên tuyển bộ xinh đẹp hơn chút chứ. Nhìn , mặc bộ này vào chẳng tôn lên được khí chất của ta chút nào.” Tề Hồng vén sợi tóc bên tai lên hất ra sau lưng.

      Búi tóc vẫn là của nam tử, nhưng quần áo người ... Đúng là chẳng ra cái giống ôn gì cả.

      Ngay cả người nghiêm túc khô khan như Chu Phi cũng nhịn được mà phì cười.

      Tề Hồng giận, bước qua giơ chân đá cước, “Con mẹ nó, ngươi ngon mặc . Ngươi mà mặc bộ quần áo này vào có khi nam nhân toàn Tê thành đều bị ngươi hù cho chạy tóe khói.”

      Chu Phi rất muốn ‘ngươi mặc bộ này cũng có thể dọa chạy nam nhân vậy’, nhưng cuối cùng nhịn xuống. Nhỡ đâu ra miệng lại khiến Tề Hồng chết sống đều phải cởi bộ quần áo này ra đến lúc đó ai mặc đây? Tề Hồng cao bảy thước, so về chiều cao với nữ nhân đúng là voi chuột vậy.

      Mạn Duẫn ho khan hai tiếng, “Đây chính là hiệu quả mong muốn. Nếu ăn mặc hoa lệ đến mua muối, ai muốn bán giá thấp cho chúng ta?”

      Ăn mặc như thế này đơn giản là vì muốn dấu thân phận cho ai biết.

      “Tề Hồng, ngươi lại đây, ta trang điểm cho ngươi.” Mạn Duẫn tìm lão bản mượn cái lược, kêu Tề Hồng ngồi xuống ghế chải đầu tóc cho , cuộn lên đỉnh đầu. lỏng lẻo, chỉ chốc lát là búi tóc đơn giản của phụ nhân hoàn thành.

      Tịch Mân Sầm nhìn ngón tay thon thả của Mạn Duẫn xuyên qua đầu tóc của nam nhân khác, trong lòng có hơi chua chua, nhìn nhìn mớ tóc đen phân tán trước ngực mình. Sau vụ này nhất định phải làm cho Duẫn nhi chải tóc cho lần mới được.

      “Tiểu Quận chúa, sao ngươi lại búi tóc thế này cho ta?” Loại búi tóc này chỉ có nữ tử kết hôn mới có thể búi lên.

      Chẳng lẽ giả trang thành nữ nhân tuổi của liền già ? Tề Hồng rất quý thân xác bản thân à nha, dù sao lúc muốn hái hoa thể thiếu công lao của cái tướng mạo này được.

      “Đương nhiên là có nguyên nhân.” Mạn Duẫn cười đầy thâm ý, quay đầu nhìn Chu Dương vừa đổi quần áo xong ra, : “Lần này tìm hiểu tin tức còn có Chu Dương cùng , các ngươi giả thành đôi vợ chồng.”

      Tề Hồng suýt nữa cắn phải đầu lưỡi, giật mình: “Cái gì!... Giả nữ cũng được, còn bảo ta phải cùng cái tên ngu ngốc này giả làm vợ chồng? Tiểu Quận chúa, đùa hơi bị dữ đó nha.”
      dungcubi, tramanh894, motto4 others thích bài này.

    4. white_lotus20

      white_lotus20 New Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      17
      Thanks bạn nhiều..... Bộ này sắp hoàn chưa bạn?:):)

    5. Neavah Redneval

      Neavah Redneval Well-Known Member

      Bài viết:
      593
      Được thích:
      449
      thanks. lâu rồi đọc lại vẫn thấy truyện hay

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :