Nô Thê Muốn Xoay Người - Miêu Nhãn Hoàng Đậu (c71)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 68: La Chu tỉnh lại
      Edit: CatCora


      La Chu hôn mê suốt ba ngày, cuối cùng cũng mở mắt, trước tầm mắt là mảnh mờ ảo sang sáng, đầu óc hỗn độn, giống như mọi thứ bên trong đều bị đảo lộn hết cả.
      "La Chu a tỷ, ngươi tỉnh!" Bên tai vang lên tiếng hét kích động đầy vui mừng của Cách Tang Trác Mã, tiếp theo đó là tiếng sủa như sấm rền của Ngân Nghê, trong tiếng sủa của nó tràn ngập hân hoan.
      Khuôn mặt mỹ lệ ngăm đen dần dần lên ràng trước mắt, đôi mắt hẹp dài sáng ngời phủ kín tơ máu, con ngươi đen trong suốt chứa sung sướng vô hạn, khóe mắt còn vương chút nước mắt.
      "Cách. . . . . . Cách Tang Trác Mã. . . . . ." Nàng nháy mắt mấy cái, rồi lộ ra nụ cười yếu ướt chứa đựng xin lỗi, " có lỗi, ta cả người đau nhức vô lực, có cách nào cùng ngươi làm việc."
      Cách Tang Trác Mã ngẩn người, òa khóc, "La Chu a tỷ, ngươi bị bệnh, hôn mê ba ngày nay rồi." Nàng vừa khóc vừa tự trách, "Đều là do ta vô dụng, ngất trong thư phòng! Bằng ngươi phải mình ngủ trong tẩm cung của Vương, cũng bị lạnh mà sinh bệnh, hu hu, đều do ta vô dụng!" Nàng lấy tay lau nước mắt, nức nở , "Cũng may thần phật phù hộ, ngươi cuối cùng tỉnh lại, hu hu, là may mắn."
      ra là bị lạnh mà sốt a? La Chu nhớ lại ký ức nóng như bị thiêu trong lò, bừng tỉnh lại được cũng là quá may mắn. Xem ra ông trời còn chưa tàn nhẫn đến mức bỏ rơi nàng, ngay lúc mùa đông cao nguyên cao bốn nghìn thước này, nàng cư nhiên có thể sống sót sau ba ngày hôn mê do sốt cao! Đối với phụ nữ yếu đuối quen sống cao nguyên, đây tuyệt đối có thể là kỳ tích.
      " ngốc, đừng khóc, đây phải lỗi do ngươi. Ta sinh bệnh tất cả đều do cái tên cầm thú Vương kia." Nàng kéo tay Cách Tang Trác Mã an ủi, cười trêu ghẹo, "Ta còn ngươi tìm ta tính sổ đó chứ?"
      "Ta tìm ngươi tính sổ?" Cách Tang Trác Mã ngừng khóc, hoang mang nhìn về phía nàng.
      La Chu nâng tay sờ trán nàng, giải thích: "Đúng vậy, ta ép ngươi đập đầu quá mạnh, kết quả làm ngươi xỉu mất. Trác Mã, ngươi đánh lại ta chứ?" xong, nàng còn làm ra bộ dáng giống như vô cùng sợ hãi.
      " , vĩnh viễn ." Cách Tang Trác Mã dùng sức lắc đầu, bị nàng làm cho vừa khóc vừa cười, "Nếu phải La Chu a tỷ che miệng cho ta hét lên, chừng ta sớm bị ──"
      "Tốt lắm tốt lắm, La Chu a tỷ nằm nhiều, toàn thân đều mệt mỏi, ngươi có thể giúp đỡ ta ngồi dậy được ?" La Chu cười khanh khách đánh gãy lời của nàng.
      "Ân, La Chu a tỷ từ từ nha." Cách Tang Trác Mã luống cuống tay chân lau nước mắt, rồi nhanh chân nhanh tay đỡ vai La Chu giúp nàng ngồi dậy.
      Ngân Nghê bị vắng vẻ, giận sủa tiếng, nhanh chóng nhảy đến nằm sát sau lưng La Chu, trở thành cái đệm dày ấm áp cho nàng dựa vào.
      hỗ trợ mạnh mẽ của Ngân Nghê, Cách Tang Trác Mã thoải mái hơn rất nhiều, rất nhanh liền đỡ La Chu ngồi dựa lên người Ngân Nghê. Sau khi đem chiếc chăn cũ nát phủ kín đến tận vai La Chu, đảm bảo có chút khí lạnh nào tới được người nàng mới dừng tay.
      Khuỷu tay La Chu hạ xuống vừa vặn đặt ngay chiếc đầu lớn của Ngân Nghê, nàng thuận tay xoa xoa đầu nó, thừa dịp nó ngẩng đầu lên, chọc cái lên cái mũi ướt của nó, nhìn cặp mắt tam giác ngược màu xanh lộ lộ ra chút vui vẻ mà cười với nó: "Ngân Nghê, hại ngươi lo lắng nhiều rồi." Ngân Nghê là dã thú khủng bố trở mặt vô tình, nhưng cho dù thế nào nàng cũng thể nào quên được khi ở trong tẩm cung của Cổ Cách Vương, con dã thú ăn thịt người này an ủi, mang lại ấm áp, che chở nàng qua cơn giá lạnh như thế nào.
      Ngân Nghê nhếch miệng, vươn đầu lưỡi thô ráp liếm bàn tay đầu nó. Rồi nó quay đầu gầm lên tiếng với bảy tám con ngao khuyển trong phòng.
      con tuyết ngao lập tức nhảy lên đẹm, nhanh nhẹn dừng lại ở bên trái La Chu, nằm dựa sát vào bên cạnh nàng, giống như cái túi sưởi ổn định nhiệt độ của nàng.
      "Cám ơn." Vẻ mặt La Chu đầy chìu mến, tay đưa qua vuốt ve con tuyết ngao giống như nó chỉ là chú mèo .
      Vì hành động này mà chiếc chăn phủ người nàng tuột xuống, làm cho Cách Tang Trác Mã phát hoảng, lập tức chạy lại bó nàng lại chặt như cũ.
      "La Chu a tỷ, đừng cử động quá mạnh, cản thận lại bị cảm lạnh." Nàng oán hận .
      "Được, ta cử động nữa." La Chu cười mìm nhìn Cách Tang Trác Mã dùng chăn vây khắp người nàng, chỉ cảm thấy đau đớn trong thân thể giảm rất nhiều trong hơi ấm này.
      Ách, đúng rồi, Cách Tang Trác Mã đem chăn phủ lên vai nàng, vậy cái nàng ta đắp là cái gì nha? cho cùng A Lan Ni Mã cùng Khúc Trân Mai Đóa chỉ chi viện được cho cáng nàng mỗi chiếc chăn cũ.
      Nàng sờ lên chiếc chăn, đột nhiên thấy có vấn đề. Nghi hoặc cúi đầu xuống nhìn, đùi nàng chính là tấm vải nhung thô, nhìn. . . . . . Nhìn nó hình như có chút quen mắt? Nàng ngạc nhiên nghi ngờ đưa mắt về phía Cách Tang Trác Mã hỏi: "Này???? Tấm vải nhung này là do Liệt Thích Già Thát Tu mang tới?" Chăn này ràng chính là vật mà người đàn ông mãnh thú Liệt Thích Già Thát Tu kia cầm trong tay dưỡng thương hơn tháng trước mà. Khó có được lúc nàng nhiễm lạnh sinh bệnh, tên mãnh thú kia lại mang chăn cho nàng dưỡng bệnh? có lòng tốt sao?!
      Cách Tang Trác Mã gật đầu, : "Liệt đội trưởng đại nhân đem tới vào buổi tối hau ngày trước. Tổng cộng có hai chiếc chăn bông, cái được kê bên dưới La Chu a tỷ làm đệm giường."
      ". . . . . . ra mãnh thú kia. . . . . .Cũng có điểm tốt. . . . . .Là người đàn ông tốt." La Chu rối rắm lẩm bẩm, lại cũng dám tin vào lỗ tai mình, "Sao lại có thể như vậy? thể a. . . . . ." Đôi mày thanh tú tự giác nhăn lại tạo thành chữ "Xuyên" trán. Hình ảnh Liệt Thích Già Thát Tu trước đây lên trong đầu, nghĩ muốn nát óc cũng thể nào hình dung nổi người đàn ông như mãnh thú toàn thân ngập tràn sát khí khát máu lại trở thành chủ nô lương thiện mang chăn cho nô lệ bị bệnh.
      Cách Tang Trác Mã nghe được tiếng than thở của La Chu, mi tâm cũng dựng lên, vô cùng rối rắm mà nhăn mặt lại. Rốt cuộc, có nên cho La Chu a tỷ là, trong khi nàng hôn mê, cái kẻ mãnh thú mang tên Liệt Thích Già Thát Tu kia khinh bạc thân thể nàng, còn từng cầu xin Vương muốn nàng, muốn mang nàng về nhà chậm rãi tra tấn, may mắn mà bị Vương cùng Ngân Nghê cự tuyệt.
      Suy nghĩ lại, nàng cuối cùng chọn lựa giấu giếm. La Chu a tỷ bệnh chưa lành hẳn, thân thể vô cùng suy yếu, lại vướng thêm chuyện nam nữ này, chỉ e bị dọa sợ, bệnh dưỡng được nguy.
      Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rất . Tính theo thời gian, hẳn là cung nô mang thuốc tới. Nàng vội vàng dùng ống tay áo đem nước mắt còn sót lại mặt lau sạch, dặn dò La Chu: "La Chu a tỷ, ngươi trước cứ ngồi nghỉ ngơi, ta ra ngoài chút." Đỡ chân La Chu qua bên xong, nàng mới đứng dậy xoay người tới phía cửa. Sau khi nhận thuốc cùng thức ăn từ tay cung nô nàng mới quay về, La Chu vẫn còn chìm trong cơn thất thần.
      Nàng đem thuốc đỏ vào trong chiếc bát đặc biệt, rồi nhàng nếm thử, sau khi thấy thuốc bớt nóng, mới cẩn thận đem tới trước mặt La Chu : "La Chu a tỷ, đừng suy nghĩ nhiều. Nào, ngươi mau uống thuốc nha."
      La Chu di chuyển mắt, tầm mắt mơ hồ nhìn vào chất lỏng màu nâu bốc khói, biểu tình cứng đờ khuôn mặt khẽ thay đổi: "Đây là. . . . . . Ta phải uống thuốc sao?" Nàng chần chờ hỏi.
      "Ân, La Chu a tỷ có thể hạ sốt tỉnh lại, hoàn toàn là nhờ vào thuốc này đó." Cách Tang Trác Mã nhận ra chút khác lạ, mạnh mẽ gật đầu thừa nhận.
      "Ta. . . . . . Là dựa vào uống thuốc mà hạ sốt?" phải dựa vào hệ miễn dịch mạnh mẽ của thân thể sao? La Chu nhìn trừng trừng nước thuốc, biểu tình khuôn mặt ngày càng vặn vẹo.
      "Đương nhiên rồi." Cách Tang Trác Mã vẫn xem khác thường của La Chu, thích thú mà , "Thầy thuốc kê đơn này chính là người xem bệnh và chữa thương cho La Chu a tỷ trước đây đó."
      "Chúng ta. . . . . . phải là nô lệ sao?"
      "A? Phải a" Cách Tang Trác Mã bị hỏi có chút hiểu.
      "Nô lệ. . . . . ." Mày La Chu nhăn lại thặt chặt. Trùng hợp lúc đó có cơn gió lạnh thổi tới, mùi thuốc đông y được đưa tới bên mũi nàng, cỗ khó chịu liền nổi lên. . . . . .Thực đắng nha. Thân thể hiểu sao thối lui về phía sau, cách xa chén thuốc thêm chút, mới tiếp tục , "Hẳn là có tư cách được thầy thuốc khám chữa bệnh." Vết thương ở tay được khám chữa là do cầm thú Vương đặc biệt vì Ngân Nghê mà hạ ân điển ban thưởng, có khả năng lịch sử lại được tái diễn ?
      "Hì hì, cái này phải cảm tạ Ngân Nghê phía sau ngươi. Nếu phải nó cầu xin Vương căn bản có khả năng Vương truyền thầy thuốc chữa bệnh cho ngươi, càng chủ động tự mình đút thuốc cho ngươi." ĐÔi mắt dài của Cách Tang Trác Mã sáng như lửa cháy, đầy ý cười cảm kích, "A Tổ đúng nha, ngao khuyển quả nhiên là thần thú bảo vệ."
      "Ngươi. . . . . . Ngươi cái gì? Vương tự mình đem thuốc đút cho ta? !"
      La Chu hét thất thanh câu mấu chốt, độ lớn tuyệt giống như người bệnh vừa mới tỉnh lại sau hôn mê.
      Last edited by a moderator: 30/7/14

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 69: Tỉnh cũng muốn ta đút thuốc
      Edit: CatCora

      Chẳng lẽ thính giác của nàng cháy sạch sau cơn sốt? Cầm thú Vương lại tự mình đút thuốc cho nàng? Việc này quả thực so với chuyện mãnh thú Thích Già Thát Tu tặng chăn cho nàng dưỡng bệnh còn rợn người hơn! Làm cho người ta sợ hãi khủng khiếp!
      "Đúng vậy a." Cách Tang Trác Mã nhớ lại , "Khi đó mỗi đút thuốc vào miệng, La Chu a tỷ đều phun ra, căn bản có cách nào chữa bệnh, ta gấp đến mức phát khóc."
      "Ta phun thuốc?" Nàng tin nhíu mày.
      "Ân." Cách Tang Trác Mã gật đầu như chém đá chặt sắt.
      La Chu im lặng, nhớ tới cảm giác đắng muốn giết người trong lúc bị nướng bởi hơi nóng. Nàng vì sợ đắng chết mà kiên quyết kháng cự mấy lần. Này. . . . . .Có tính là gieo gió gặt bão ? hối hận cuồn cuộn trong lòng nàng, hận tới mức thể lập tức lấy dao mổ bụng.
      "Sau đó Ngân Nghê mời Vương tới, Vương chủ động cầm chén đút thuốc cho La Chu a tỷ. Lúc ấy chỉ ta, mà ngay cả tùy tùng bên người Vương cùng Thích Già Thát Tu đều sợ ngây người." Khuôn mặt Cách Tang Trác Mã tỏa ra chút ánh sáng tự hào, "La Chu a tỷ, tuy rằng Vương thực khủng bố, nhưng thân là ngao nô có thể được người giống như thánh thần tự mình rót thuốc, vinh quang này là vô cùng to lớn."
      Nhìn biểu hưng phấn giống như trúng xổ số của Cách Tang Trác Mã, La Chu chỉ có cảm giác vinh hạnh lớn lao, mà ngược lại cảm thấy lạnh hết sống lưng. cỗ khí lạnh từ bàn chân dâng lên, men theo cột sống leo lên , sau gáy thậm chí cả đỉnh đầu đều cứng lại. Nàng khó có thể tưởng tượng được hình ảnh cầm thú Vương đút dược cho mình.
      "A nha, chuyện sau, thuốc đều lạnh hết rồi." Cách Tang Trác Mã bỗng nhiên thốt lên, vội vàng đưa tay lấy chén thuốc cạnh đó, thân thiết , "La Chu a tỷ, nhanh uống thuốc ."
      Mùi thuốc đắng nồng đậm đột nhiên tiến vào trong mũi, nước thuốc màu nâu bập bềnh thành những gợn sóng xuất trước mắt. Ngũ quan thanh tú của La Chu nhăn thành khối, nhanh chóng ngả đầu về phía sau, tạo thành độ cong kỳ dị lưng Ngân Nghê.
      Nàng sợ trời, sợ đất, sợ bị cha mẹ coi thường vứt bỏ, sợ đánh nhau lập, sợ bị xuyên qua dị thế trở thành ngao nô hầu hạ, sợ ăn đủ no mặc đủ ấm, chỉ có duy nhất là uống thuốc Đông y, từ nàng rất sợ rồi.
      Trước đây nàng sợ uống thuốc Đông y, là bởi vì nước thuốc vừa đắng vừa chát. Lúc còn sau mỗi lần uống thuốc Đông y, mỗi ngụm thuốc đắng nuốt vào đều như quét sạch toàn bộ mọi suy nghĩ giấu trong trái tim nàng, cảm thấy như nước đắng kia chảy vào chỉ là cổ họng cùng dạ dày của nàng, mà còn chảy vào trái tim nàng, chảy vào từng mạch máu, từng tế bào trong cơ thể. chén thuốc vào bụng, cả người trong ngoài đều như ngâm trong nước thuốc, đắng tới mức làm cho nàng muốn khóc.
      Nàng chén ghét cái loại cảm giác đắng chát chịu nổi này, càng chán ghét mình yếu đuối vô dụng. Cho nên, từ khi nàng bắt đầu cuộc sống mình đến giờ, cho dù là sinh bệnh nàng cũng đều sử dụng thuốc tây. Chẳng sợ truyền dịch hơn mười ngày, mặt cũng nhăn lấy cái. Trong lúc hôn mê, bị ép uống thuốc, nàng thể nào kháng nghị, cũng có sức phản kháng. Nhưng tại thanh tỉnh, muốn bắt nàng ngoan ngoãn uống thuốc sao, nàng chỉ có thể tặng cho hai chữ ──đừng hòng!
      "Trác Mã, ta hồi phục rồi, cần uống thuốc." Nàng ngượng ngùng , cẩn thận đưa tay ngăn cách bát thuốc với miệng.
      " được, thầy thuốc , sau khi La Chu a tỷ hạ sốt, còn phải uống thuốc này hai ngày nữa mới hết bệnh." Cách Tang Trác Mã quả quyết bác bỏ. Đối mặt với kháng cự rệt của La Chu, tinh thần hưng phấn mới vừa rồi của nàng liền biến mất. ra mãnh thú Liệt Thích Già Thát Tu kia đúng, La Chu a tỷ trong lúc hôn mê nôn thuốc ra, chính là vì nguyên nhân ghét bỏ thuốc đắng.
      Còn phải uống hai ngày? Dù chỉ nửa ngày nàng cũng muốn! La Chu nghe được mà hết hồn, cẩn thận đẩy bát thuốc cách miệng mình thêm chút, cười lấy lòng Cách Tang Trác Mã,"Trác Mã, ta biết ngươi quan tâm ta, nhưng mà ta rất khỏe. tin, ngươi sờ xem!" Đầy chén thuốc ra, nàng kéo tay Cách Tang Trác Mã tới trán của mình, "Có phải nóng chút nào đúng ?"
      Lòng bàn tay chạm vào chiếc trán trơn bóng chỉ có chút hơi hơi ấm áp, đích xác là có phát sốt. Chỉ là ──
      Cách Tang Trác Mã chần chờ nhìn đôi mắt nịnh nọt sáng ngời, đầy trong mong của La Chu, lại nhìn qua bát thuốc tay, chần chờ lát, khẽ cắn môi, kiên quyết đưa bát thuốc tới mặt La Chu lần nữa.
      "La Chu a tỷ, cho dù sốt, cũng phải nghe lời thầy thuốc uống thuốc mới được!"
      cần đâu? La Chu đưa mắt nhìn vẻ mặt kiên định thể thay đổi của Cách Tang Trác Mã, lại nhìn xuống bát thuốc đưa tới bên miệng, lòng dần chìm vào tuyệt vọng, nét mặt nhăn lại như cái bánh bao lớn.
      Trong phim từng có cảnh rít gào hất tay đánh bay bát thuốc, nàng sống hai mươi năm, còn chưa từng làm chuyện kiêu ngạo như vậy. Hơn nữa hành động này nhất định làm tổn thương người thực quan tâm đến mình, nàng đành lòng; còn cầm lấy bát thuốc, nín thở uống ực ngụm, cái loại cảm giác cả người ngâm trong nước đắng này quá khó chịu, giống như đối xử quá mức tàn nhẫn với chính bản thân mình, nàng cũng thể nào ra tay được. Nhất thời, nàng lâm vào thế khó xử, đấu tranh tinh thần kịch liệt.
      "La Chu a tỷ, uống nhanh , thuốc lạnh, công hiệu yếu ." Bên tai tiếng thúc giục trong trẻo như tiếng chim sơn ca của Cách Tang Trác Mã.
      "Trác mã, ta. . . . . ." La Chu xấu hổ mà liếc Cách Tang Trác Mã cái, rồi cúi đầu, má ửng đỏ, lí nhí ra , "Ta sợ. . . . . .Sợ đắng. . . . . ."
      Cách Tang Trác Mã sửng sốt, khóe môi lập tức nâng lên. Ha ha, La Chu a tỷ đáng nha. Nàng cố ý giả bộ giáo huấn: "La Chu a tỷ, ngươi thể trẻ con như vậy được, vì sợ đắng nên uống thuốc? Nếu ngươi uống, cẩn thận Vương tới đây đút thuốc nga."
      " xấu xa này, đừng có làm ta sợ." La Chu dẩu miệng, có chút làm nũng .
      "Ai là nàng ta hù dọa ngươi."
      Cách Tang Trác Mã chưa trả lời, giọng trầm khàn lạnh lẽo lại mang theo chút tươi cười liền xuất tiếp lời. Tiếp theo đó, người đàn ông dẫn theo hai con báo tuyết thong thả vào trong ngao phòng.
      Thân hình người đàn ông cao ngoài hai thước lộ ra dũng mãnh hơn hẳn người bình thường, thân mặc áo gấm màu vàng thêu hoa văn rồng được tô điểm bởi da chồn đen, thắt lưng khảm hai phiến mã não màu đen, chân đôi giày da màu đen cao tới ống chân. Cổ đeo chuỗi chín hạt châu, san hô, mã não, trước sau hông là thanh trường đao cùng đoản đao, toàn thân đều tỏa ra khí thế vô cùng tôn quý xa hoa.
      Mái tóc nâu dày của người đàn ông xõa sau lưng, hai bên mai được tết thành những bím tóc và dùng những trang sức hình đầu lâu tinh xảo buộc lại, tai trái đeo viên bảo thạch đỏ sẫm như màu máu. Làn da hồng sậm đúng đặc trưng của người cao nguyên, ngũ quan mạnh mẽ, khắc sâu như búa chặt dao khắc. cao ngạo như sư tử, tao nhã như báo tuyết, hiểm tàn khốc như kền kền. Mỗi bước , nguy hiểm, áp bách cùng lạnh lẽo lại tản ra thêm vài phần trong khí.
      Lời xen vào vừa rồi, ràng thuộc về người đàn ông thong thả vào phòng, cũng chính là người làm mẫu rót thuốc cho Cách Tang Trác Mã hai ngày trước, Cổ Cách Vương Mục Xích Tán Bố Trác Đốn.
      "Vương. . . . . . Vương. . . . . ." Cách Tang Trác Mã sợ hãi nhìn chằm chằm kêu lên, sau đó liền nhanh chóng chuẩn bị quỳ xuống, trong lúc bối rối nàng lại quên mất tay mình cầm bát thuốc.
      Vừa thấy bát thuốc sắp rơi xuống, Tán Bố Trác Đốn liền ra tay nhanh như điện, chuẩn xác đỡ được bát thuốc, tiếp đó hứng lại toàn bộ nước thuốc vãi ra trong trung, để sót giọt.
      "Xin. . . . . . Xin Vương thứ tội!" Sắc mặt Cách Tang Trác Mã trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, cả người run rẩy. Thân thể hèn mọn cúi sát đất, trán đập mạnh xuống đất.
      Tán Bố Trác Đốn đối với lời thỉnh tội của Cách Tang Trác Mã quỳ bên cạnh xem như nghe thấy, bước tới ngồi cạnh bên La Chu. Thấy bộ dạng hóa đá của nàng, khóe môi khẽ nhếch lên, thản nhiên , "Heo, tỉnh rồi cũng muốn ta đút thuốc sao?"
      A? A!
      La Chu đầu tiên là mờ mịt, chớp mắt sau vì kinh hãi quá độ mà quên cả chớp mắt, tiếp đó như bừng tỉnh mà rơi lệ.
      Cái miệng của Cách Tang Trác Mã là quá thối rồi, vừa mới nhắc tới cầm thú Vương rót thuốc, cầm thú Vương liền xuất , đúng là muốn người khác sống mà. Tim nàng như ngừng đập, răng cắn mạnh cái, rồi cười nịnh nọt: "Tiện nô sao dám làm phiền Vương đút thuốc?" Để làm , nàng đưa tay muốn đoạt bát thuốc trong tay Tán Bố Trác Đốn.
      Last edited by a moderator: 30/7/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 70: Cầm thú Vương đút thuốc
      Edit: CatCora
      Ai ngờ khi đầu ngón tay vừa chạm vào bát thuốc, tay Tán Bố Trác Đốn liền rút lại, bát thuốc liền rời thoát khỏi đầu ngón tay của nàng. Nàng mím môi lại, giả bộ như biết, chuyển hướng tay, với theo bát thuốc. Mọi việc lại diễn ra y như trước, ngón tay cứ chạm tới bát thuốc, Tán Bố Trác Đốn lại đưa tay chỗ khác, bát thuốc liên tục rời khỏi tay của nàng.

      Này. . . . . .

      La Chu đoán được cầm thú Vương nghĩ gì, khỏi trở nên lo sợ, dám lại đưa tay đoạt bát thuốc. Răng nanh cắn vào môi dưới, hơi cúi đầu, giọng xíu vô cùng cung kính: "Vương, xin. . . . . .Ban thuốc."

      "À? sợ đắng?" Tán Bố Trác Đốn chăm chú nhìn ngao nô bỗng nhiên trở nên khúm núm, nhếch lên mày trái cách gian tà. Mắt ưng nâu sậm lợi hại lãnh khốc, sâu xa khó dò.

      Giọng của cầm thú Vương lạnh lùng mà cứng rắn nhưng vẫn chút ý cười bên trong, nghe qua coi như có chút thân thiết. Nhưng nghe kĩ, lại làm cho con người ta cảm thấy rét lạnh tận xương. Quanh thân tản ra oai nghiêm vương giả xen lẫn tanh máu của dã thú, tạo ra chiếc lưới nguy hiểm khủng bố. khi rơi vào chiếc lưới kia, khi chiếc lưới kia được thu hồi lại, có bất cứ thứ gì có thể còn sống thoát được.

      "Tiện nô có thể được Vương sai thầy thuốc tới khám chữa bệnh là vinh hạnh tận trời, cho dù đắng cũng. . . . . . Cũng có thể uống." La Chu chỉ cảm thấy chiếc lưới to lớn khủng bố kia vây quanh mình chặt, rời từng chút từng chút co lại, toàn thân căng cứng, lại càng thêm dám ngẩng đầu nhìn cầm thú trước mặt.

      Cho ta ! Cho ta ! Cho dù thuốc kia đắng gấp mười lần, trăm lần, ngàn lần so với Hoàng Liên, ta cũng có thể uống hết bằng ngụm! Cầm thú Vương vĩ đại, van cầu ngài mở lòng từ bi, mang hơi thở tôn quý uy nghiêm của ngài rời xa tiểu nhân, cần áp bách thần kinh, gia tăng gánh nặng cho tiểu nhân nha, tiểu nhân sắp chịu nổi nữa rồi!!!

      La Chu bi phẫn gào lên trong lòng. Nhưng mà như mong muốn của nàng, ngón tay thon dài màu đồng cổ dùng sức nâng cằm của nàng lên, bắt nàng nhìn thẳng về phía người ông khủng bố kia.

      "Ta hôm nay tâm tình tồi, ngại. . . . . . đút thuốc cho cho ngao nô lần nữa." Mắt ưng nheo lại che đậy đầy nguy hiểm, khóe miệng lại lộ ra nụ cười lạnh lẽo. Lòng ngón tay thô ráp lại chậm rãi vuốt ve đôi môi đầy da khô của La Chu, động tác có chút mờ ám, có chút tà tứ.

      La Chu kinh hãi nhìn , động cái cũng dám, sắc mặt so với Cách Tang Trác Mã còn trắng hơn. Trái tim co lại như muốn ngừng đập, ngay cả thở cũng vì quá khẩn trương mà ngừng lại.

      Ngón tay màu đồng cổ mãnh mẽ đẩy ra hai cánh môi của nàng, tiến vào bên trong khoang miệng ấm áp đầy mùi đàn hương, chậm rãi di chuyển bên trong, sờ soạng từng nơi . Chiếc lưỡi mềm mại non nớt, vách thịt nhẵn mịn, từng chiếc răng trắng sáng, lưỡi gà nho yếu ớt trong cổ họng. Tán Bố Trác Đốn vô cùng vừa lòng với xúc cảm này, đầu ngón tay lại tiến sâu thêm vào trong, làm cho cổ họng nóng bỏng co rút lại, gắt gao bao vây ngón giữa, làm cho sinh ra loại khoái cảm mất hồn. Cổ họng mềm mịn ngừng tiết ra nước miếng trong suốt, men theo khóe miệng thể khép kín chảy xuống, cũng làm ẩm ướt ngón tay .

      Mắt ưng khép nữa càng ngày càng trầm, vẻ mặt lãnh khốc thay đổi chút nào. chỉ kiềm chế cằm ngao nô, mà còn đẩy ngón trỏ cùng ngón giữa vào càng sâu, xoay tròn bên trong cỏ họng chật hẹp mềm mại.

      Miệng La Chu bị đẩy ra đến cực hạn, cổ họng bị vướng dị vật làm cho nàng co rút họng nhiều lần vì buồn nôn. Vì khó chịu mà khóe mắt tràn ra chút nước mắt, nước miếng bị kích thích mà tuôn ra càng nhiều, nhưng có cách nào nuốt vào, chỉ có thể ngừng tích tụ, cuối cùng tràn ra, chảy xuống làm ướt chiếc cằm duyên dáng, tạo thành dâm mĩ đến câu hồn.

      khó chịu thúc giục nàng chiến thắng bản năng sợ hãi vốn ăn sâu, nàng nhịn được mà đưa tay bắt lấy cổ tay cầm thú Vương, dùng sức kéo nó ra, hòng kéo ngón tay ở sâu trong cổ họng ra ngoài.

      Đối với lực phản kháng bé như kiến của nàng, Tán Bố Trác Đốn khẽ mỉm cười, hai ngón tay khuấy đảo trong cổ họng đột nhiên cao thấp tách ra, cái chặn lại chiếc lưỡi, cái đẩy lên hàm . Trong lúc La Chu còn ú ớ, đầu dài của bát thuốc tiến vào trong miệng nàng, cắm thẳng tới yết hầu, nước thuốc chậm rãi chảy xuống.

      Cơ thể bị co rút mạnh mẽ, nước thuốc đắng chát có chạm vào bề mặt lưỡi của nàng, mà trực tiếp theo cổ họng xuống thẳng dạ dày. cảm thấy đắng lắm. Chát, lại lan từ cổ họng tới từng bộ phận cơ thể. Đôi mắt to sáng đóng chặt lại, nước mắt đọng ở khóe mắt cuối cùng cũng đầy mà tràn ra, thành hai hàng chảy xuôi xuống, chạm tới hai bên tóc mai hỗn độn.

      Đút thuốc bao lâu, nàng khóc bấy lâu.

      Ngay lúc Tán Bố Trác Đốn rút bát thuốc ra, đôi mắt sáng nhàng mở ra. Bên trong vốn tràn ngậm hèn mọn lấy lòng giờ trở thành hư vô tận, con ngươi bị nước mắt làm cho trở nên giống như trong suốt tràn đầy ủy khuất, khuôn mặt nhắn thanh tú nháy mắt giống như trở nên có sức sống .

      nhìn lát, ngón tay thô dài liền rút ra khỏi miệng La Chu, đầu ngón tay còn lưu lại sợi chỉ bạc. Ngón tay vẫn còn dính chỉ bạc trực tiếp đặt lên giữa đôi lông mày, gì mà nhàng ấn ấn.

      " đắng. . . . . . chát. . . . . ."

      Đôi môi khẽ mở, khẽ run run ra những tiếng , giống như là thở dài, lại giống như khóc, lại vừa giống như làm nũng. Mắt to buồn đầy ủy khuất phủ kín tầng u oán, nước mắt tựa như chuỗi hạt lăn xuống, cả người La Chu giống như rơi vào thế giới cách biệt với bên ngoài.

      Cái thế giới mà chỉ có mình nàng co ro trong góc tường hoảng sợ nhìn cha mẹ mình cãi nhau kịch liệt; chỉ có mình nàng ngồi dưới ngọn đèn bên đường bồi hồi, liếm những vết thương đánh nhau với người khác; chỉ có mình nàng ngồi bên cửa sổ nhìn về cuối ngã tư đường, khát vọng nhìn thấy bóng hình cha mẹ. ngày chờ đợi, tháng chờ đợi, năm chờ đợi, nàng chờ đợi chút thương ít ỏi, chờ tới mức bị coi rẻ lạnh nhạt. Cho tới khi lòng giá lạnh, tình phai nhạt, cho đến khi cả cha lẫn mẹ cùng vĩnh viễn biến mất, nàng còn chờ đợi nữa.

      Nàng dùng mười bảy năm chờ đợi cha mẹ ngoái đầu nhìn lại, chờ đợi cha mẹ thương, lại chung quy muốn mà được. Vào thời khắc chôn cất cha mẹ, nàng thề từ nay về sau chỉ sống vì chính bản thân mình, cố gắng sống cho tốt.

      Nàng chán ghét thuốc đông y, vô cùng chán ghét nó, chất lỏng đắng chát ấm áp kia làm cho nàng nghĩ tới hình ảnh chôn cất giấu kín trong đầu. Thân thể đắng! chát! lưỡi là đắng chát, máu cũng là đắng chát, da thịt cũng đắng chát, lục phủ ngũ tạng tất cả đều là đắng chát, đắng chát đến mức thể nào khống chế được nước mắt trào ra.

      Tán Bố Trác Đốn lạnh lùng nhìn ngao nô khóc tiếng động, ngón tay ấn trán nhàng trượt , đem nước mắt chảy xuống bôi khắp khuôn mặt nhắn trắng bệch của nàng.

      "Heo, thuốc thực rất đắng rất chát sao?" Bàn tay to nhàng vuốt ve cổ nàng. Giọng trầm bớt chút lạnh lẽo, lại tăng thêm chút hấp dẫn.

      La Chu di chuyển mắt, nước mắt lại tiếp tục chảy dài, hít hít mũi, mơ hồ ưm tiếng.

      "Trực tiếp đổ vào cổ họng sao có thể nếm được vị đắng?" Tán Bố Trác Đốn hừ , khóe môi nhếch lên cực kì dữ tợn, "Ngao nô lừa gạt Vương chính là trọng tội, phải rút lưỡi chặt tứ chi treo cổ."

      Lời máu lạnh vô tình kéo La Chu ra khỏi thế giới đầy nước mắt cùng thống khổ vô tận.

      Nàng vội vội vàng vàng lau nước mắt, sống chết lắc đầu, liên mồm: "Tiện nô sai rồi, Vương đút thuốc tuyệt đối đắng, tuyệt đối chát. Vương, tiện nô sai rồi, xin người nể tình Ngân Nghê mà tha thứ cho tiện nô , tha cho tiện nô ." Tiếng cầu xin mang theo tiếng khóc hãi hùng.

      Nhớ ở nóc nhà cao nguyên cổ đại có bộ gọi là "Mười sáu pháp điển", bên trong có quy định đối với người hạ đẳng như sau: "Ba loại người lang thang, thợ rèn, đồ tể, mạng bằng cây cỏ." Làm nô lệ, mạng của nàng còn bằng cọng cỏ. Phàm là nông nô, nô lệ cùng người hạ đẳng có hành vi phạm thượng, trừng phạt theo luật pháp vô cùng nghiêm khắc, dã man, nhục hình thi hành gồm có "Khoét mắt, chặt đầu gối, cắt lưỡi, chặt tay chân, quăng xuống vực, giết từ từ", có thể là hoàn toàn phủ định quyền sinh tồn.

      Cầm thú Vương trước mắt nàng từng hành hạ biết bao nhiêu người, hỉ nộ vô thường máu lạnh vô tình in sâu vào trong lòng nàng. tháng qua, nếu phải có Ngân Nghê bảo vệ nàng, nếu phải nàng từng giây từng phút chú ý lời ăn tiếng , hèn mọn tuân theo, chừng sớm trở thành kẻ tàn tật, hoặc sớm là linh hồn nơi chín suối.

      Nhìn xem hôm nay nàng làm gì? Có ý đồ đoạt bát thuốc từ tay cầm thú Vương, cào cấu tay nhằm rút tay ra ngoài, khóc lóc ầm ĩ còn kêu thuốc đắng chát. Này. . . . . . Này phải là muốn chết sao? Càng nhớ lại, La Chu lại càng sợ hãi, thân thể khống chế được mà run rẩy.

      " sai rồi sao?" Tán Bố Trác Đốn nhàng bóp chặt lại năm ngón tay nắm lấy cổ nàng, chữ cuối cùng , ý khó đoán.

      "Sai lầm rồi, sai lầm rồi, Vương, tiện nô sai lầm rồi." La Chu khóc thút thít , hai gò má lúc trắng lúc xanh, ánh mắt nghẹn lại cố để rơi nước mắt trở nên hồng như mắt thỏ.

      Tán Bố Trác Đốn buông cổ nàng ra, đứng thẳng dậy, đôi mắt sắc bén xẹt qua ý cười châm chọc: "Nếu biết sai rồi, liền phạt ngươi uống thuốc bốn ngày. Nếu để rơi giọt, nhất định rút lưỡi chặt tứ chi treo cổ!"

      A? ! La Chu ghé vào người Ngân Nghê, ngơ ngác nhìn nam nhân cao, trong đầu trống rỗng.

      Tin dữ! Đây là tin dữ ngang với rút lưỡi chặt tứ chi treo cổ!

      Sau lúc lâu, cho tới khi bóng dáng của Tán Bố Trác Đốn cùng hai con báo tuyết biến mất, Cách Tang Trác Mã đứng lên dùng sức lay nàng, nàng mới phun ra ngụm khí đục, căm hận : "Mẹ nó, đúng là rất cầm thú mà."

      Cách Tang Trác Mã ngồi dựa vào bên người nàng mê mang đồng ý, rối rắm nhìn ra cửa ngao phòng trống .

      Vương đối với tội đại bất kính của La Chu a tỷ cũng chỉ phạt nàng uống thuốc thêm hai ngày, đối lập với những khổ hình tàn bạo trước đây, quả thực thể tin được. Hơn nữa, uống thêm hai ngày thuốc cũng là trừng phạt sao? Nàng chuyển mắt nhìn La Chu đau khổ sống bằng chết, nàng giật mình. Đối với La Chu a tỷ mà , uống thêm hai ngày thuốc tuyệt đối đáng sợ hơn so với trừng phạt quất roi.

      Vương, quả thực rất khủng khiếp! >"<
      Last edited by a moderator: 30/7/14
      windlove_9693 thích bài này.

    4. ivy

      ivy New Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      9
      bộ này phải là rất hay. Rất đặc sắc, cực kỳ ấn tượng. Có thể coi nó sánh ngang vs Đức phật và nàng của Chương Xuân Di . Những cảnh máu me diễn tả chân quá

    5. white_lotus20

      white_lotus20 New Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      17
      Bộ này edit ưng dã man..... Phục bạn editer kinh khủng.... Các tuyến nhân vật cũng như lịch sử, nền văn hoá của vùng đất Tây Tạng được miêu tẻ quá sắc nét.... Thanks bạn rất nhiều... Hóng chap mới...l;););););)
      ivy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :