1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trúc Mã Hồ Ly Bẫy Vợ - Bảo Bảo Tuyền Nhi (c83)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 38: cần nghỉ ngơi

      Lam Kỳ về đến nhà nhìn thấy mẹ già xem TV dường như có việc gì so với tưởng tượng gấp đến độ như kiến bò chảo nóng của cách xa trời vực, sớm chuẩn bị tốt bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời nháy mắt thay đổi.

      "Mẹ" gọi tiếng, chuẩn bị lên lầu tắm rửa.

      Ánh mắt Vương Mạn chuyển từ TV sang người nhìn cái.

      "Con nhóc chết tiệt kia, về sau ở lại nhà bạn phải gọi điện thoại báo tiếng."

      "Dạ.”

      ra là mẹ già nghĩ ở lại nhà Mễ Đóa, rất tốt, mẹ già nhìn kỹ , đương nhiên phải lập tức tìm thuốc bôi lên người xem có thể làm mất mấy cái dấu hôn kia , làn da của từ liền trắng nõn mềm như nước, hơi đụng chút lên dấu vết cực kỳ ràng, cho nên toàn thân dấu hôn này biết khi nào mới biến mất.

      Lên lầu hai tới phòng của chính mình, vừa định mở cửa, bàn tay to đem cửa giữ chặt.

      nhìn qua chỉ thấy Lý Hạo biết từ nơi nào nhảy ra.

      " Lý Hạo"

      Lam Kỳ phát ra từ trong phòng chị già, kỳ lạ, chẳng lẽ tối hôm qua ta có về nhà mà ở lại trong phòng chị già?

      Nhà của Lam Kỳ là căn biệt thự độc lập kiểu cũ, ở tại thành phố C mà điều kiện cũng rất tốt, đáng tiếc phòng quá ít, lầu hai chỉ có phòng của cùng chị già, khách tới căn bản có chỗ ngủ, trước kia đều là các hai người cùng nhau ngủ, để chừa căn phòng cho khách, nhưng mà cha già con cuối cùng cũng phải lập gia đình, về sau đợi hai đều gả , phòng nhiều hơn cũng vô dụng, ngược lại trống rải, tại nghĩ muốn đổi, vài năm nay giá nhà giống như hỏa tiễn tăng vùng vụt, nghĩ muốn mua cái nhà lứn hơn cũng có nhiều tiền như vậy.

      Cho nên nghĩ thông, Lý Hạo bày đặt như thế nào biệt thự của mình thoải mái ở lại chạy đến nơi này, hình như quan hệ của cùng chị già cũng chưa thân đến mức ngủ cùng phòng, theo hiểu biết của , quan hệ giữa chị già và ta so với mẹ già cha già còn cứng nhắc hơn, cái này thuộc loại tình tinh thần.

      "Như thế nào bây giờ mới trở về?”

      Lý Hạo buông lỏng cà vạt chút, toàn thân mang theo mùi khói thuốc.

      Lam Kỳ khó chịu nhăn mũi, thích đàn ông hấp dẫn mà còn hút thuốc, có hại cho sức khỏe.

      "Tối hôm qua em ngủ ở nhà Mễ Đóa, Lý Hạo tại em rất mệt mỏi, em nghĩ muốn nghỉ ngơi chút."

      Lam Kỳ lập tức phát mình sai, nếu tối hôm qua ngủ ở nhà Mễ Đóa làm sao có thể mệt mỏi? phải lời rất mâu thuẫn hay sao?

      Quả nhiên ánh mắt Lý Hạo thay đổi, nhìn cổ nét mặt bỗng nhiên thay đổi, khẽ vươn tay kéo áo của , dấu hôn cái cỗ trắng nõn đặc biệt chói mắt.

      "Làm gì."

      Lam Kỳ kéo tay ra, bộ dạng này của cực kỳ phản cảm, thích bị người khác đụng vào. (Hừ hừ, ai cho tên khốn nhà ngươi động tay động chân, chỉ có Thiệu mới được quyền đụng nghe chưa! Người đâu, lấy dao cho Kẹo, chặt cái tay thối kia.)

      "Ai làm?"

      Dấu vết kia giống như roi hung ác đánh vào ngực Lý Hạo, cùng người đàn ông khác...... dám nghĩ, cũng cách nào tưởng tượng, từ lúc ban đầu nhận ra liền chăm sóc , che chở , bởi vì hiểu thân phận bản thân dám đối với vượt quá giới hạn bước, nhưng mà nghĩ tới lại cùng đàn ông khác cùng chỗ......Quả thực giống như bị trúng tên.

      Hai mắt Lý Hạo bởi vì phẫn nộ mà đỏ lên.

      Lam Kỳ lùi về sau bước.

      Bộ dáng Lý Hạo như vậy dọa ngườ.....Cho tới bây giờ chưa từng thấy qua như vậy, trước kia cho dù có tức giận cũng là vẻ mặt thâm trầm lên tiếng, giống như bây giờ, dường như biến thành người khác, nếu phải xuất tại nhà mình, tin người này là Lý Hạo, nét mặt của Lý Hạo vĩnh viễn là thâm trầm yên tĩnh, lạnh nhạt.

      "A"

      Thừa dịp lúc Lam Kỳ phân tâm, đột nhiên Lý Hạo nắm lấy tay , lực đạo tay rất mạnh khiến kêu .

      ", người đàn ông kia rốt cuộc là ai?"

      " có bị bệnh ."

      Lam Kỳ cau mày mắng , đồ điên....Làm sao lại xui xẻo như vậy, cái gì cũng có làm......Như thế nào mọi người đều hiểu lầm, mà Lý Hạo là kỳ lạ biến thái nhất, cho dù là rể tương lai của cũng có quyền quản chuyện tình cảm của , làm sao bây giờ, nếu động tĩnh quá lớn ầm ĩ đến mẹ già, mẹ già nhất định đứng về phía , vậy thi nhất định chết.

      "Kỳ Kỳ, em biết bản thân mình làm gì ?” Giọng của Lý Hạo bỗng nhiên lại, nhàng, vẻ mặt cũng trở nên bình tĩnh, nhưng là lực đạo tay cũng có thả lỏng, “Nhất định là tối hôm qua bị đàn ông khác khi dễ có đúng hay , ngoan.... cho biết, nhất định cho người giáo huấn tên đàn ông chết tiệt kia tốt.” Trong đầu ngừng lên hình ảnh hai người quấn quýt cùng chỗ, dấu vết người Kỳ Kỳ đều thể tình cảnh kia có bao nhiêu kịch liệt, bảo bối để ý như thế nào lại bị đàn ông khác....

      Lam Kỳ nhìn vẻ mặt hơi dịu xuống của Lý Hạo, con ngươi mở to.

      " mau Kỳ Kỳ, đừng sợ ngoan. . ."

      Thấy trả lời.....lực đạo tay Lý Hạo lại gia tăng, vẻ dịu dàng mặt lại là loại dịu dàng vặn vẹo.

      Lần này Lam Kỳ hoàn hồn rồi, đột nhiên cúi đầu dùng lực cắn ngụm tay , muốn điên cũng đừng tới tìm , dám làm đau, làm cho đau chết mới là lạ, tại địa bàn nhà cũng dám ra oai.

      Lý Hạo bị đau buông tay, sắc mặt phẫn nộ cũng từ từ chuyển thành khiếp sợ, hai mắt sững sờ nhìn , bên trong nhiều hơn tia mờ ảo xin lỗi.

      Lam Kỳ trừng mắt nhìn , đau chết .

      " xin lỗi Kỳ Kỳ" Lý Hạo thở hổn hển mở miệng.

      "Tối hôm qua nhận vụ án, tuổi kém so với em bị vài tên đàn ông.....cho nên mới kích động như vậy.”

      Mặc dù giải thích, nhưng trong lòng Lam Kỳ vẫn cực kỳ khó chịu, đều nghề nghiệp có thể ảnh hưởng đến con người nhưng cũng đừng dùng người , trước kia phát ra lại bạo lực như vậy.

      "Được rồi, em về phòng trước.”

      Lam Kỳ đẩy cửa vào, nghĩ muốn yên tĩnh chút, là xui xẻo, chỉ buổi tối liền sảy ra liên tiếp nhiều chuyện kinh hãi, mà Lý Hạo cũng trở nên thần kinh như vậy.

      Mẹ già chỉ biết khen ngợi , nếu như để mẹ già nhìn thấy như vậy bị hù chết mới là lạ,..... tội cho chị già, về sau hai người sống chung biết thành cái bộ dáng gì nữa, tính tình chị già rất ương bướng, mạnh mẽ, trước kia vì cá tính của Lý Hạo hai người mới cùng chỗ, nghĩ tới Lý Hạo còn có mặt như vậy.

      Lắc đầu, ngã xuống giường mình, nhưng mà vừa rồi giải thích, mặc cho bất kỳ ai mỗi ngày đối mặt với chuyện dơ bẩn, xấu xa, phức tạp, tính tình cũng thay đổi lớn, Lý Hạo lại là người cuồng công việc, sau này chị già trở lại, để cho chị ấy khuyên nghỉ ngơi thời gian ngắn thư giản.

      Tiếng đóng cửa nặng nề liên tiếp vang lên, Lý Hạo đến vị trí cửa sổ lầu hai, trán rịn ra mồ hôi tinh mịn dựa vào tường, cầm điện thoại.

      "Này, Tiểu Lý, cuối tuần này giúp tôi hẹn bác sĩ Chu."

      "Được."

      "Còn có tôi muốn tìm người lanh lợi điều tra chút chuyện, cậu giúp tôi sắp xếp chút.

      "Được, ông chủ."

      xong Lý Hạo cúp điện thoại, dựa vào tường lấy tay ấn chặt đầu mình, ràng là tốt, sao lại thế này, vừa rồi lại đối với Kỳ Kỳ như vậy, khống chế được bản thân mình.

      Xem ra nên nghỉ ngơi thời gian ngắn, điều chỉnh tốt lại trong biệt thự xinh đẹp của mình.

      Nhiễm Khả buồn bực ngồi ghế sô pha, trong nhà người làm thở mạnh cũng dám.

      "Làm sao vậy con ngoan?”

      Mẹ Nhiễm Khả, Hoàng Yến Linh mới mua sắm từ bên ngoài về, chồng là nhân vật có máu mặt ở thành phố C, đám người nịnh bợ, mua sắm là chuyện bà thích nhất, mỗi ngày cũng tốn đồng tiền của nhà họ Hoa, còn có thể mang về đống đồ, tính tình của bà là ham món lợi , có người hẹn bà liền , hứa hẹn này nọ nhưng có thể hoàn thành hay lại là chuyện khác.

      Nhiễm Khả liếc nhìn Hoàng Yến Linh cái, có chút thích xem, tại hoàn cảnh trong nhà tốt, thân phận cũng khác biệt, thực là do lúc trước hoàn cảnh sinh hoạt sai, thời gian làm việc bên ngoài rất dài, cho nên làn da có phần đen, tay cũng thô ráp, cho dù là toàn thân bà mặc đồ hiệu cũng cùng cấp bậc.

      Có cái này so sánh, Nhiễm Khả liền quyết tâm đời này nhất định phải làm người có tiền, tại tuy cha là người có quyền, nhưng cuộc đời người phụ nữ cuối cùng cũng là phải nhờ vào chồng, đây là nguyên nhân nhìn trúng Thiệu Tử Vũ, nghe cha thu nhập hàng năm của nhà họ Thiệu từ thuế đều là mười mấy triệu, có thể tưởng tượng trong nhà có rất nhiều tiền, chỉ là tại thành phố C nhà họ Thiệu là nhà già có khiêm tốn nhất, cũng là chỗ thích nhất, như vậy đàn ông trong nhà quá huênh hoang.

      "Bảo bối con đóan xem hôm nay mẹ gặp được người nào?"

      "Người nào?"

      Nhiễm Khả chút để ý nhìn quyển tạp chí.

      "Liễu Phương"

      Nhiễm Khả lập tức buông quyển tạp chí xuống, làm việc cùng Bạch Đình nên quan hệ trong nhà họ Thiệu cực kỳ ràng.

      "Mẹ biết bà ấy?" biết Liễu Phương là mẹ của Thiệu Tử Vũ.

      "Mẹ là vợ của viên chức nhà nước, bà ấy là vợ của thương nhân, chúng ta quen biết có cái gì kỳ lạ?"

      " tốt quá" Nhiễm Khả cười, trước đó vẫn cảm thấy việc khó làm, ngờ nhanh như vậy có thể xoay chuyển.

      " cho con biết tin tức tốt, bà ấy tìm đối tượng cho con trai, nghe con trai bà ta tham gia quân ngũ.”

      "Có mẹ?"

      Hoàng Yến Linh còn chưa hết liền bị Nhiễm Khả cắt ngang, là ngoài ý muốn, Thiệu Tử Vũ vậy mà chuyện Lam Kỳ cho Liễu Phương nghe, như thế liền chứng minh có thể xuống tay từ chỗ này, nhớ dường như trước đây Liễu Phương rất nhức đầu vì Lam Kỳ, sau cùng hai nhà cũng còn qua lại, Lam Kỳ nhất định được Liễu Phương đồng ý.

      "Ừ, lúc đó mẹ liền nghĩ tới con.....nhưng mà hình như có nhiều người bắt đầu động tâm.” Lúc đó cũng có vài người khác, đều có con , bà chính là sợ người khác tay trước mới cố ý chạy về tìm con bàn bạc, bà cũng muốn con gả cho gia đình tốt.

      "Mẹ, người là đối tốt với con."

      Nhiễm Khả làm nũng, có quan hệ của mẹ, có thể thuận lợi làm quen Liễu Phương, chiếm được đồng ý cùng giúp đỡ của bà ta mọi việc thuận lợi hơn rất nhiều.
      Last edited by a moderator: 22/4/15
      MizukiB.Cat thích bài này.

    2. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Con mu NK nay bi bệnh hoang tuong nang rui :yoyo62:
      Tên LH kia that nghi, han am mưu gi day ??? :yoyo32:

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 39: Em đồng ý với tôi

      Bởi vì chuyện ngày đó Lam Kỳ liên tiếp vài ngày có cùng Thiệu Tử Vũ liên lạc, lúc làm việc buồn bực vui, trong lúc nghỉ ngơi đặc biệt trở nên phiền chán, còn nhớ ngày đó Thiệu ngốc hứa mang nữ quân nhân kia tham quan, đoán nhất định là chơi đến vui vẻ quên mất .

      “Chết tiệt.” Lam Kỳ nằm gụt bàn trong văn phòng ngẩn người, hình ảnh tối hôm đó lại ra trước mắt, trong phòng tắm Thiệu ngốc nghiêng người dựa vào, từng giọt nước dính da thịt trần trụi của , đôi mắt xếch hẹp dài phủ đầy sương mù nhìn , hấp dẫn, gợi cảm......Dáng người của cực kỳ chuẩn, bắp thịt khi sờ vào vô cùng rắn chắc rứng rắn, chẳng lẽ dáng người của quân nhân đều tốt như vậy, sau đó lại nghĩ đến nụ hôn, đôi môi mỏng xinh đẹp của hề báo trước hạ xuống môi , đột nhiên mặt đỏ ửng lên mùi vị, cảm giác giống như đêm đó đều trở lại.

      Mấy ngày nay dấu vết người nhạt dần rồi biến mất, nhưng mỗi lần nhìn vào gương trong đầu lên hình ảnh cúi đầu hôn .

      Xong rồi. . . Mặt biến sắc, biết động vật đến tuổi nhất định động dục nghĩ tới phái khác, muốn cùng phái khác XX.....Như vậy có phải cũng đến lúc rồi , tại trong đầu đều là YY tư tưởng, nhiều lúc nhớ nhớ lại vậy mà cảm thấy có phần tiếc nuối, vì sao làm tới bước cuối cùng kia..... trúng độc rồi. (Haha...chết cười với chị Lam, còn đến thời kỳ động dục nữa cơ đấy....đau bụng chết mất.)

      Lam Kỳ ở trong phòng làm việc ôm đầu, thấy được bóng người lặng lẽ đến, yên lặng đứng đó làm phiền , chỉ là cười nhìn bộ dáng xoắn xuýt của .

      Buồn bực nửa giờ, Lam Kỳ nghĩ thông suốt, được rồi, thừa nhận háo sắc, trước kia lúc còn học đại học thấy bạn học nữ cùng ký túc xá bàn luận về chuyện đàn ông, khuôn mặt, dáng người, năng lực xxoo..... khinh thường, từ đầu liền cảm thấy bản thân phải là loại người như vậy, tại thừa nhận là loại mặt hàng này.

      ra háo sắc cũng có gì, lâu trước kia cổ nhân phải sao? Sắc chính là bản chất, nếu như cổ nhân cũng nhìn ra được, làm sao lại nhìn ra, sai, liền YY dáng người của Thiệu ngốc, bình thường, chính mình che giấu tốt là được

      An ủi chính mình xong, Lam Kỳ xốc lại tinh thần tốt chuẩn bị làm việc, mấy ngày qua ngày nào là chăm chỉ làm việc cả.

      Hai mắt vừa liếc về phần tài liệu bàn liền nhìn thấy bóng người, chỉ thấy Thiệu ngốc yên lặng đứng giữa văn phòng, ngũ quan vẫn là xinh đẹp như vậy, khóe miệng chứa ý cười, ánh mắt dịu dàng.

      "A"

      Lam Kỳ vốn là ngồi xiêu vẹo, lần này thân thể lập tức nghiêng về bên, mắt thấy sắp té ngã mặt đất, bóng người màu xanh lục rất nhanh lắc mạnh tới ôm lấy thân thể nghiêng ngã của .

      "Như thế nào nhìn thấy tôi lại sợ như vậy?” Thiệu Tử Vũ che giấu ý cười trong mắt hỏi, từ lúc đến tới bây giờ này xoắn xuýt nửa giờ, hẳn là nhớ tới chuyện tối hôm đó, nhìn xem hiệu quả tệ.

      "Làm sao có thể tới chỗ này?”

      Bị ôm, nghe mùi hương quen thuộc dễ ngửi người , Lam Kỳ xoay mặt tránh nhìn đến môi .

      "Mấy ngày rồi cũng gọi điện thoại cho tôi nên đến xem bé con của tôi làm cái gì.” Thiệu Tử Vũ mở miệng.

      Đột nhiên Lam Kỳ cảm thấy mấy câu Thiệu Tử Vũ hôm nay cực kỳ kích thích, nhất là lúc gọi bé con, tim của liền nhảy mạnh lên vài cái, giọng điệu mềm mại làm cho muốn nhũn ra, bay bổng.

      "Gọi điện thoại, tôi bề bộn công việc làm gì có thời gian.” Lam Kỳ liền bịa chuyện nhảm, làm gì còn mặt mũi nào gọi điện thoại cho , ngộ nhỡ hỏi chuyện tối hôm đó làm sao bây giờ, là đàn ông da mặt dày, là phụ nữ da mặt cực kỳ mỏng, ràng là chịu thiệt, mà cũng xấu hổ.

      "Tôi biết ngay là bé con bận, nên tôi đến tìm em.”"

      Thiệu Tử Vũ mở miệng.

      Lam Kỳ cười khổ, còn đến tìm để làm gì, nhưng mà từ từ, nhìn bộ dáng của giống như chuyện đêm đó cũng biết.

      "Thiệu ngốc, đêm đó uống hơi nhiều rượu.” Lam Kỳ cẩn thận nhắc lại.

      "Ừ, tôi biết."

      "Sau đó. . . có chuyện đặc biệt gì khác hay ?"

      "Chuyện đặc biệt."

      Giọng điệu Thiệu Tử Vũ tạm ngừng chút, đột nhiên trong lòng Lam Kỳ thầm cầu nguyện ông trời ngàn vạn lần cần để nhớ .

      "Có"

      "A" Lam Kỳ kêu tiếng, bàn tay vốn ôm Thiệu Tử Vũ chuyển thành xiết cổ, nếu nhớ lại dám ra, liền bóp chết ngay.

      Thiệu Tử Vũ cúi đầu nhìn .

      "Đêm đó tôi say để cho em tự mình về nhà, xin lỗi.” Từ cửa sổ nhìn thấy bộ dáng chật vật của cực kỳ đau lòng, nhưng mà còn cách nào khác.

      Phù.....Lam Kỳ thở phào nhõm, rất tốt, nhớ , vừa mới vui mừng vài giây lại cực kỳ tức giận, đối với làm chuyện như vậy, đều quên hết, để cho người nhớ đến phiền muộn muốn chết.

      Lam Kỳ độc ác nhéo cái ngực Thiệu Tử Vũ.

      "Ưm” Thiệu Tử Vũ lên tiếng.

      Giọng điệu mềm mại nhẫn, Lam Kỳ nghe được cảm thấy thích hợp, giờ mới phát mình vừa nhéo chỗ nào, là quả thù du nho gồ lên trước ngực.

      Oanh, lập tức khuôn mặt đỏ bừng, làm sao lại thay đổi chỗ rồi!

      "Cái đó, xin lỗi."

      xong lại cảm thấy khó chịu, xem hết toàn bộ thân thể , cũng hôn qua, mới nhéo cái, làm gì phải xin lỗi’, có bệnh.

      "Buông ra."

      giãy giụa đứng dậy.

      Thiệu Tử Vũ để người đứng thẳng.

      " , tới tìm tôi làm cái gì, sớm , tôi bề bộn công việc, có chuyện gì quan trọng xin lỗi thể theo hầu."

      Lam Kỳ giả vờ nghiêm túc xem tài liệu.

      Thân thể Thiệu Tử Vũ đến gần sát .

      "Tôi biết bé con bề bộn nhiều việc, nhưng làm việc xem trọng cách thức, tài liệu cầm ngược rồi."

      Lam Kỳ quẫn 囧 chút, vừa rồi bực dọc trong người, liền lấy đại cái gì đó cái bàn lộn xộn đồ đạc, mới có thể dọa người như vậy.

      "Hừ, tài liệu này tôi rất quen thuộc, ngược hay xuôi gì với tôi mà cũng như nhau.”

      Lam Kỳ tới lui, vẫn là đem tài liệu đổi lại.

      "Bé con, dù có bận rộn hơn nữa cũng rút thời gian cùng theo giúp tôi mấy ngày."

      Lam Kỳ nhìn .....Làm gì, bộ dáng nghiêm túc.

      "Làm sao có thể nhớ chứ, ngày đó đồng ý cùng giúp tôi tham quan thành phố C vài ngày, quên rồi?"

      "Ai đồng ý với chứ.” đến chuyện này Lam Kỳ càng bốc lửa, ràng là đồng ý, làm sao lại kéo vào.

      "Em có đồng ý?” Thiệu Tử Vũ nhíu mày chút, sau đó mới khẽ cười.

      "Đêm đó tôi uống say, chẳng lẽ lại nhớ nhầm? Để tôi cẩn thận suy nghĩ lại vì sao lại thế này.” Vì thế để lộ ra vẻ mặt đau khổ nhớ lại.

      "Đừng nghĩ, đừng nghĩ, tôi đồng ý, ha ha ha ha, tôi đồng ý, tôi quên mất."

      Lam Kỳ vừa nghe muốn nhớ lại chuyện tối đêm đó liền lập tức đầu hàng, miễn cho lúc đó nhớ lại chút chuyện muốn nhớ.

      Thấy đồng ý, Thiệu Tử Vũ cười càng thêm mê người.

      "Tôi làm sao mình có thể nhớ lầm, mỗi câu của bé con tôi đều nhớ rất ràng."

      Lam Kỳ ủ rũ cú đầu, nhớ cái đầu , khi nào qua như vậy, nếu vì chuyện đêm đó mới đồng ý.

      Nhìn vẻ mặt ủ rũ của , trong mắt Thiệu Tử Vũ xẹt qua tia hồ ly gian xảo.
      Last edited by a moderator: 23/4/15
      MizukiB.Cat thích bài này.

    4. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      A dug la ho ly !!!

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 40: Tôi cõng em cả đời

      Ánh mặt trời chói mắt bờ cát trắng, Lam Kỳ mặc cái váy dài thục nữ màu xanh da trời, chân trần bờ cát, Thiệu Tử Vũ cầm giày xăng-đan cho , trong lòng vẫn rất khó chịu, rất dễ dàng tới làng du lịch quốc tế như thế này, người nầy vậy mà cho bơi, cái gì mà tổn hại hình tượng của .

      kéo cái mũ to vành màu trắng xuống thấp, tùy ý gió biển thổi tóc của , muốn nhìn người nào đó.

      Bên trong bờ cát là rừng cây, trong rừng có vô số ngôi nhà bằng gỗ, cây làm nhà bên ngoài là màu trắng của bờ cát, bên ngoài bờ cát là nước biển xanh thẳm trong suốt dập dờn dưới ánh mặt trời, dưới mặt nước là mấy con cái nhiều màu sắc nhàn nhã bơi qua bơi lại.....Nơi này là chỗ có cảnh biển đẹp nhất thành phố C, có ô nhiễm, hoàn cảnh yên tĩnh, các thiết bị phục vụ đều rất tốt, quán rượu, chỗ ăn chơi, cái gì cần đều có, nhưng là chi phí cực cao, tuy là người địa phương trưởng thành ở nơi đây nhưng cũng chưa bao giờ tới.

      Đột nhiên trong lòng Lam Kỳ động, nhặt lên cái vỏ ốc biển lớn bờ cát vứt xuống mặt biển, nước văng lên, mặt nước bị khuấy động.....Tâm tình tốt.

      Thiệu Tử Vũ quay mặt nhìn .

      Chỉ thấy Lam Kỳ bĩu môi buồn bực, vành nón rộng màu trắng che khuất cái trán của lộ ra hai gò má xinh đẹp, người là váy dài thục nữ dịu dàng, đầu tóc quăn bay bay mang theo vô hạn phong tình, bé con xinh đẹp, biết vẫn tức giận, chỉ là làm sao có thể để thân thể mê người của bé con bị đàn ông khác nhìn ngắm.

      "Bé con, như vậy chậm, tôi cõng em."

      Thiệu Tử Vũ mở miệng, hẹn Lý Viện cùng Khương Hạo ở trong này gặp mặt, kết quả bọn họ đến trước, cho nên mang theo bé con dạo chơi chút, nhìn xem thời gian hẳn là bọn họ cũng nên đến rồi.

      "Cứ như vậy thể chờ được."

      Lam Kỳ trong lòng rất biết là mùi vị gì, cố ý chậm, nghĩ đến hồi bộ dáng cùng nữ quân nhân kia em em, rất thoải mái, làm sao lại muốn làm bóng đèn chứ.

      " lên."

      Thiệu Tử Vũ khom người ngồi xuống, lâu rồi cõng .

      Lam Kỳ do dự chút liền nằm sấp lên, có người cõng còn mong gì nữa.

      "Bé con trở nên béo rồi."

      Thiệu Tử Vũ cười, lúc trước cõng , thân thể rất , tại ghé vào lưng , dù có quần áo mỏng ngăn cách cũng có thể cảm nhận được mỗi tấc mềm mại người , khóe miệng nhếch lên, nhịn được nhớ tới buổi tối hôm đó, thân thể xinh đẹp mê người như vậy.

      Lam Kỳ ôm cổ Thiệu Tử Vũ, đầu tựa vào lưng , thoải mái, nhiều năm qua được ai cõng, tuy đều là cần đường, nhưng cảm giác so với ngồi xe hay máy bay thoải mái hơn rất nhiều.

      còn nhớ lúc trước Thiệu ngốc cõng lưng từ từ về nhà, cảm giác lắc lư lưng mỗi lần đều làm buồn ngủ, cũng tựa đầu lưng như vậy......Con đường từ nhà đến trường tiểu học dài nhưng cũng trở nên đáng ghét như vậy nữa.

      "Bé con, suy nghĩ cái gì?”"

      Thiệu Tử Vũ mở miệng hỏi, như thế nào lại yên tĩnh như vậy.

      " suy nghĩ lưng của vẫn là thoải mái như vậy."

      "À."

      Thiệu Tử Vũ cười .

      "Bé con, tôi cõng em cả đời thấy thế nào?” nghĩ muốn cõng lưng cả đời.

      " cần." Lam Kỳ lắc đầu.

      "Ngộ nhỡ có ngày già rồi tôi sợ té." Cả đời rất dài, tại mới hai mươi ba tuổi, làm được hứa hẹn cả đời, mà đến ngày đó Thiệu ngốc so với còn già hơn, còn có thể cõng được sao.

      " sợ, té ngã tôi cũng để té ngã em.” Thiệu Tử Vũ nhàng lên tiếng.

      "Ừ, có thành ý như vậy cũng tốt."

      Lam Kỳ tim phổi mở miệng, vươn đầu ngón tay ra chọt tới chọt lui lưng , quá cứng, khó trách cõng phí sức.

      Tuy Lý Viện ở thành phố C có học qua trường quân đội, nhưng về sau tốt nghiệp liền đến thành phố A, lại thêm trường học quân đội lúc đó quản lý rất nghiêm khắc, đối với nhiều chỗ ở thành phố C cũng phải rất hiểu , lần này tới thành phố C bộ đội đưa tin còn có vài ngày, nên nghĩ muốn Thiệu Tử Vũ đưa tham quan phong cảnh, muốn giải sầu, cũng muốn tỏ tình với , tranh thủ lần cơ hội, nhớ là bản thân từ lúc nào bắt đầu đặt ánh mắt người có biện phát dời , dường như là từ lần đầu gặp mặt.

      Tình cảnh đêm đó để cho đau khổ mấy ngày, có cách nào quên .

      Hôm nay liền sớm đứng ở lối vào của làng du lịch, vốn là nghĩ muốn đổi bộ quần áo khác tới, nhưng mà chọn tới chọn lui vẫn chọn kiểu quân trang này, mấy năm nay có thói quen mặc kiểu này, đột nhiên thay đổi, chính đều có chút quen, mà ở cùng chỗ với Thiệu Tử Vũ, cảm giác hai người thân thiết hơn, có nhiều đề tài chuyện hơn.

      Khương Hạo vốn là có nhiện vụ nghĩ tới, nhưng mà nghĩ lại vẫn là tới, thăm dò được số việc.

      Xa xa bọn họ liền nhìn thấy người ra từ trong làng du lịch, muốn người ta chú ý cũng khó, Thiệu Tử Vũ thân quân trang cõng theo Lam Kỳ, bộ dáng hai người ngọt ngào hài hòa dẫn tới ít du khách quan sát.

      Khương Hạo đối với loại hành vi có nguyên tắc của Thiệu Tữ Vũ bày tỏ khinh bỉ, lôi lôi kéo kéo chút hình tượng quân nhân. (Ừ ừ, Hạo cứ khinh bỉ Thiệu nhiều vào, mai mốt biết chừng bản thân còn làm mất luôn hình tượng đàn ông vì ai kia nữa đó chứ.)

      Ánh mắt Lý Viện vốn là chờ mong dần dần tối lại, cho rằng tới mình, nghĩ chỉ hẹn Khương Hạo còn hẹn cả kia, Khương Hạo có thể tiếp nhận, nhưng màn trước mắt này thể nào tiếp nhận được, xoay người muốn rời khỏi, nhưng vẫn do dự bước chân, lại phải là gì của Thiệu Tử Vũ, thể vì hẹn thêm người khác lại phủi tay rời , thứ nhất phải người có tính nhẫn nại như vậy, thứ hai muốn nhìn chút kia có gì hấp dẫn Thiệu Tử Vũ như vậy.

      Xa xa Lam Kỳ cũng nhìn thấy bọn họ, tâm tình mới chuyển biến tốt chút giờ lại tuột xuống.....Trong lòng cực kỳ thoải mái.

      Thuộc tử Vũ đến gần thả Lam Kỳ xuống.

      "Chị dâu."

      Khương Hạo gọi.

      Lam Kỳ liếc cậu ta cái, tại biết nở nụ cười, ngày đó còn bộ nghiêm túc chết tiệt.

      "Đừng gọi bậy, ai là chị dâu của cậu."

      " phải, ngày đó. . ."

      " cho phép lung tung."

      Lam Kỳ xông lên giẫm cho Khương Hạo cái, chỉ sợ cậu ta ra lời dọa người.

      "A"

      Khương Hạo nhíu mày cái, giày cao gót của phụ nữ quả vũ khí lợi hại, gót giày nhọn hoắt giẫm lên chân người đủ đau.

      Thiệu Tử Vũ kéo Lam Kỳ lại, biết này sợ cái gì, chuyện ngày đó Khương Hạo vặn hỏi qua , bất quá cái gì cũng chưa , hiểu lầm liền hiểu lầm, đây là chuyện sớm hay muộn, nhưng mà hiểu Khương Hạo tuy thích đùa, nhưng là có chừng mực, Lý Viện ở đây cậu ta có khả năng ra cái gì đúng mực.

      "Mũi lệch rồi, mang lại cho tốt kẻo phơi nắng."

      Thiệu Tử Vũ giúp kéo lại mũ cho tốt, tính tình này là dễ bị kích thích.

      Lý Viện nhìn Thiệu Tử Vũ, vẻ mặt kinh ngạc, vốn cho rằng với cá tính Thiệu Tử Vũ chọn người có tính cách khôn khéo, đúng là này có khuôn mặt xinh đẹp, n quyến rũ, tính tình lại mười phần kích động, rất hoạt bát, bọn họ ở cùng chỗ thích hợp sao?

      "Bé con, giới thiệu với em chút, đây là bạn học của tôi, Lý Viện."

      "Ừ" Lam Kỳ cười cười với , nhìn ra được, Thiệu ngốc thích ta, nhưng mà ta lại thích .

      Lý Viện cũng cười, lúc này xấu hổ, được tự nhiên, trước kia tại quân đội luôn là người làm công tác tư tưởng cho người khác, tại lại qua được cửa ải này.

      "Đều đứng ở chổ này làm gì, vào thôi."

      Khương Hạo mở miệng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :