1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đích nữ Bình An - Hòa Tiểu Thảo (Trọng Sinh, Cổ Đại HOÀN/eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tuyết Liên

      Tuyết Liên Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      68
      Đọc chương này mà giận sôi người !
      Mà Quý phu nhân cùng Bình An quá giỏi chỉ cần vài câu xử đẹp bọn ác kia rồi :))

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 29

      "Đúng vậy! Nàng dâu lão Ngũ nhanh dẫn thân gia phu nhân xuống nghỉ ngơi , hai tỷ muội ngươi cứ ôn chuyện, đến buổi tối đến phòng khách, trong phủ ta cũng nên thiết yến đón gió tẩy trần cho thân gia phu nhân." Lão thái thái ở bên nhìn ra được thân phận của Quý phu nhân thấp như phỏng đoán của Nhị phu nhân, nhất định là có lai lịch lớn, cớ gì lại đắc tội với người ta, huống chi người ta còn là khách ở xa tới.

      Quý phu nhân cũng vừa tới Phùng gia, rất nhiều tình huống hiểu lắm, nếu xử lý tốt sợ muội muội mình ở nhà chồng có chỗ đặt chân, nhìn lại Dương thị chút, đôi mắt khóc đến sưng đỏ, tinh thần cũng tốt, liền muốn trước hết để nàng ấy trở về viện nghỉ ngơi rồi sau, hết thảy còn phải bàn bạc kỹ hơn.

      Vì vậy, đám người Quý phu nhân và Bình An hành lễ với lão thái thái, đỡ Dương thị trở về trong viện Ngũ Phòng, Phùng Ngũ Gia vẫn theo sau lưng mọi người, sắc mặt rất dễ nhìn.

      Trở lại trong viện, mấy người đến đại sảnh chính phòng ngồi, Quý phu nhân sai nha hoàn ma ma bên cạnh mình lấy nước cho Dương thị rửa mặt, lại đến phòng bếp hầm cháo tổ yến tới hầu hạ Dương thị ăn xong, lúc này Dương thị mới trở lại bình thường, bắt đầu khóc lóc kể lể với Quý phu nhân. Quý phu nhân ở bên nghe uất ức mà Dương thị phải chịu trong những năm này, rất chua xót đau lòng, nhịn được hung ác liếc mắt xem thường nhìn Phùng Ngũ Gia ngồi ở gần cửa. Phùng Ngũ Gia tự biết đuối lý, buồn bực ngồi ở bên dám hé răng.

      Lúc này lại thấy ngoài cửa có nha hoàn tới.

      "Ngũ Gia, Tiểu Trương di nương mời ngài qua đó chuyến."

      "Chuyện gì?" Phùng Ngũ Gia lại giống trước kia, bị Tiểu Trương di nương dùng đầu ngón tay là có thể quyến rũ qua đó, hôm nay lại ngay trước mặt người nhà mẹ đẻ của Dương thị, chút mặt mũi vẫn phải có, sao có thể để di nương chạy đến trong phòng chủ mẫu tới kêu luôn được. "Có chuyện , có việc gì xuống !"

      Tuy Dương thị chuyện với Quý phu nhân, nhưng thấy nha hoàn của Tiểu Trương di nương tới đây gọi Phùng Ngũ Gia, ánh mắt liền ảm đạm, nghe thấy Phùng Ngũ Gia lại khác ngày thường cự tuyệt Tiểu Trương di nương, trong lòng Dương thị tức giận la ầm lên với : "Ngươi ! Làm sao ngươi lại ? Ngươi sớm mặc kệ sống chết của mẹ con chúng ta rồi cơ mà!"

      Phùng Ngũ Gia biết hôm nay Dương thị có người nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, dám cùng nàng so đo nhiều, cúi đầu ngồi ở bên lên tiếng.

      Nha hoàn kia chạy trở về chỗ của Tiểu Trương di nương, nhưng chốc lát sau lại chạy trở lại.

      "Tiểu Trương di nương bị đau ngực, đau chịu nổi rồi."

      "Vậy mời đại phu , tới tìm ta làm cái gì?" Sắc mặt Phùng Ngũ Gia tốt hướng về phía nha hoàn quát lên.

      Thấy nha hoàn kia trở về đáp lời, Quý phu nhân khỏi nhăn mày lại, trong nội viện này di nương cũng quá hiểu quy củ rồi, cũng biết Tam muội ở trong viện này nhẫn nhịn như thế nào đây, lại để cho người ta xem thường như vậy, hoàn toàn đem người chủ mẫu là nàng ấy để ở trong mắt.

      "Tiểu Trương di nương này chính là người năm trước ngươi cho ta ở trong thư đấy à." Quý phu nhân hỏi Dương thị.

      Dương thị gật gật đầu, mặt vô cùng chua xót, tận lực tránh đề tài này, hỏi: "Đại tỷ, sao tỷ tới gửi thư trước cho muội biết tiếng, để muội còn chuẩn bị? Đại tỷ phu và Tĩnh An, nàng dâu Tĩnh An theo à? Bọn họ vẫn khỏe chứ?"

      Nghe Dương thị nhắc tới "đại tỷ phu", Phùng Ngũ Gia ở bên khỏi dựng lỗ tai lên nghe.

      "Vẫn khỏe lắm, lần này đại tỷ phu muội tạm thời được phái đến Xích Giang làm việc, ta cũng chưa kịp thông báo cho muội, nghĩ tới dù sao lập tức gặp mặt mà." Sau đó lại đem chuyện Tú Bình sinh non cho Dương thị, Dương thị nghe được mà lắc đầu đau tiếc.

      Mấy người hàn huyên hồi thấy nha hoàn mới vừa rồi kia vội vã chạy tới: "Ngũ Gia, xong, Tiểu Trương di nương ở bên kia ầm ĩ muốn sống."

      "Cái gì?" Phùng Ngũ Gia ngồi yên, Tiểu Trương di nương gả đến đây bao lâu, người trẻ tuổi dáng dấp lại xinh đẹp, là người mà chiều nhất, bình thường nhìn nổi nhất là nàng ta phải chịu uất ức, giờ nghe người làm nàng nghĩ thoáng, liền đứng lên muốn đến đó, nhưng cuối cùng lý trí vẫn chiếm thượng phong, dùng ánh mắt liếc qua Dương thị, hi vọng được nàng đồng ý.

      Quý phu nhân sớm nhíu mày rất tức giận, quay đầu lại với Dương thị: "Tam muội, đều là người trong hậu viện của muội, chuyện như vậy đại lão gia như Tam muội phu xử lý tốt, hay là ta cùng muội qua đó xem chút ." Nhìn mặt mũi Dương thị lúc này có chút huyết sắc, nghĩ thầm chuyện như vậy dù bà né tránh muốn suy nghĩ nhiều, nhưng sớm muộn gì cũng phải đối mặt, nếu bà ở trong viện của Ngũ Phòng nghỉ ngơi cũng được yên ổn.

      "Bình An, theo phía sau Thập Tứ tỷ của con, đến lúc đó giúp đỡ khuyên giải đấy." Quý phu nhân gọi Thập Tứ Nương , chính là muốn tất cả mọi người trong nội viện này nhận ai mới là chủ mẫu ai mới là tiểu thư.

      Đoàn người tới Tây sương phòng - chỗ ở của Tiểu Trương di nương, Phùng Ngũ Gia theo sát ở phía sau.

      Vừa tới sân nghe được có nha hoàn vào trong nhà thông báo: "Ngũ Gia tới." chữ cũng đến Dương thị và Thập Tứ Nương.

      Trong nhà kia bắt đầu truyền từng tiếng khóc thút thít: "Ta là người bị ghét, còn sống còn có ý nghĩa gì chứ. . . . . ."

      Quý phu nhân và Dương thị mới vừa đẩy cửa vào thấy Tiểu Trương di nương đưa lưng về phía cửa, đứng băng ghế ném lụa trắng lên xà nhà.

      Vốn theo ở phía sau, Phùng Ngũ Gia cũng bất chấp tất cả xông lên phía trước ôm lấy Tiểu Trương di nương xuống: "Tiểu tổ tông của ta ngươi làm cái gì vậy?! Việc này có thể đùa giỡn sao?"

      Tiểu Trương di nương bị Phùng Ngũ Gia ôm vào trong ngực chặn lại tầm mắt, phát phía sau còn có người, chỉ nắm bàn tay bé thành quyền có hơi sức đánh lên người Phùng Ngũ Gia: "Để cho ta chết để cho ta chết , ta sống nổi. . . ."

      Phùng Ngũ Gia lời khuyên giải an ủi nàng ta, Dương thị ở bên nghe được mà trong lòng chua xót dứt, lại chưa từng lời dịu dàng với nàng như vậy, đứng ngốc ở bên cũng biết tiếp lời như thế nào, nhất thời có vẻ hơi lúng túng.

      Quý phu nhân ở bên đúng lúc ho khan tiếng, Phùng Ngũ Gia cùng Tiểu Trương di nương mới phục hồi lại tinh thần, Tiểu Trương di nương giùng giằng giãy ra khỏi ngực của Phùng Ngũ Gia, thấy mấy người Dương thị cũng ở trong phòng, khỏi có chút giật mình.

      "Tỷ. . . . . . Tỷ tỷ cũng tới à?"

      Dương thị bị ép, còn cách nào mới đành mở miệng : "Mới vừa rồi nghe nha hoàn ngươi nghĩ thông, nên tới đây khuyên nhủ."

      Viền mắt của Tiểu Trương di nương liền đỏ lên, quay đầu để ý tới Dương thị, chỉ hướng về phía Phùng Ngũ Gia phát giận: "Ta là sống nổi nữa." Vừa vừa móc khăn tay ra lau nước mắt, dáng vẻ hoa lê đẫm mưa khiến Phùng Ngũ Gia vô cùng đau lòng.

      "Làm sao vậy? Người nào làm ngươi thoải mái sao?"

      Tiểu Trương di nương len lén ngẩng đầu nhìn Quý phu nhân ở bên cạnh Dương thị cái, khóc : "Sáng nay ta vừa rời giường cảm thấy ngực vô cùng ngột ngạt, nghĩ tới có lẽ qua lát là tốt rồi, nhưng qua buổi trưa mà thấy có chuyển biến tốt, ta muốn quấy rầy tỷ tỷ mời đại phu cho ta, liền sai Quyên Nhi đến phòng bếp hầm chút cháo tổ yến để ăn. Quyên Nhi đến phòng bếp thấy Na Nhi hầm cách thủy xong nối tổ yến rồi, nghĩ tới đều là đồ trong viện, nên cầm chén múc thêm chút. ngờ có nha hoàn biết từ đâu chạy tới , tổ yến này phải cho chúng ta ăn, chúng ta xứng ăn. . . . . ." Trương di nương càng càng đau lòng, "Đây đều là đồ trong viện, ta cũng phải có ý muốn ăn chén kia, chẳng qua là Quyên Nhi thấy thân thể ta bị bệnh, nhất thời tình thế cấp bách, nhưng vào miệng người khác lại chúng ta sai, còn bị người khác trách mắng như vậy, Gia, ngươi xem, ta sống còn có ý nghĩa gì chứ?"

      Quý phu nhân ở phía sau nghe liền hiểu , biết Tiểu Trương di nương là chĩa mũi nhọn vào mình rồi, lên tiếng : "Cháo tổ yến này là ta sai người hầm cho chủ mẫu nhà ngươi ăn, nhưng biết là nha hoàn nào lại lên tiếng chống đối di nương, vẫn là mời Quyên Nhi nương ra ngoài đối chất phen ." Quý phu nhân biết từ trước đến giờ nha hoàn trong phủ mình rất thức thời hiểu lễ nghĩa, quyết trêu chọc loại mệng lưỡi gây họa này.

      "Vị này là?" Tiểu Trương di nương cố ý trợn to hai mắt quan sát Quý phu nhân.

      "Vị này là Quý gia phu nhân, là đại tỷ ruột nhà phu nhân ngươi." Phùng Ngũ Gia đứng gần đó, chỉ đành phải giới thiệu cho Tiểu Trương di nương.

      Tiểu Trương di nương hành lễ với Quý phu nhân, bảo nha hoàn gọi Quyên Nhi lên, để nàng ấy tới đây đối chất, bên kia Quý phu nhân cũng gọi nha hoàn ở phòng bếp lúc ấy, hai bên đối chất, tình huống căn bản là bất đồng.

      ra là Quyên Nhi phòng bếp đun nước thấy nha hoàn Quý gia ở đó hầm cháo tổ yến, lại thấy nàng vô cùng lạ mặt, hỏi nàng là hầm cháo cho ai, nha hoàn Quý gia liền đúng . Quyên Nhi trở về bẩm báo cho Tiểu Trương di nương, Tiểu Trương di nương sớm nhận được tiếng gió tỷ tỷ của Dương thị tới, giờ lại biết trong phòng bếp hầm nồi tổ yến lớn, trong lòng liền ghen ghét: luôn tổ yến ở trong phủ thiếu hụt, bình thường muốn ăn ít còn phải tổng khố (chỗ quản lý việc chi tiêu ăn măc trong phủ) xin phép, thân tỷ tỷ của nàng tới liền hầm nồi cơ đấy, vậy cần tiền à. Ngày thường ở trong viện, Tiểu Trương di nương làm việc ngang ngược quen, liền gọi Quyên Nhi bưng nồi tới, hớp cũng muốn để lại cho bên kia. Bên kia nha hoàn Quý gia là được phu nhân chỉ thị dùng tổ yến của mình, đương nhiên là bảo vệ nồi để cho Quyên Nhi bưng , hai người tranh chấp ít, vừa vặn gặp phải Thúy Hồng tới lấy nước nóng cho Dương thị rửa mặt, bình thường nàng ấy theo Bình An cũng nhanh mồm nhanh miệng thành quen, liền khiển trách Quyên Nhi mấy câu, đây là đồ cho đương gia chủ mẫu, đứa nha hoàn cũng tới cướp đoạt, đúng là quá biết nặng phân biệt được tôn ti rồi, lại đẩy nàng ta cái rồi bảo nha hoàn bên cạnh bưng nồi . Quyên nhi trở về cho Tiểu Trương di nương, Tiểu Trương di nương lại nhất quyết tha làm ầm ĩ lên.

      "Tam muội, bình thường muội quản giáo người trong viện thế nào vậy, lại còn có chuyện như vậy xảy ra?" Quý phu nhân thể tin nhìn Dương thị, chỉ thấy mặt của Dương thị lúc đỏ lúc trắng.

      Bình An cũng kéo Thập Tứ Nương qua hỏi "Thập Tứ tỷ tỷ, quy củ nhà tỷ cho phép nha hoàn cướp đoạt đồ của chủ tử sao?"

      Mặt Thập Tứ Nương đỏ lên lắc đầu cái, : "Dĩ nhiên phải, chỉ là bình thường nương hay nhẫn nhịn, khó tránh khỏi có vài người đúng mực." Thập Tứ Nương cũng là lấy hết dũng khí mới dám ra lời này.

      "Vậy cũng được!" Quý phu nhân trừng mắt, quát lên: "Chuyện như vậy là hai, làm hạ nhân phải có bổn phận của hạ nhân, mạo phạm chủ nhân phải lĩnh phạt!"

      Tiểu Trương di nương thầm liếc Quý phu nhân cái, quay đầu nhìn Phùng Ngũ Gia làm nũng: "Gia, cũng do Quyên Nhi đau lòng thân thể ta, ngực ta rất đau mà!"

      "Vậy nhanh chóng mời đại phu tới xem chút , bệnh này sao có thể kéo dài?" Quý phu nhân ở bên lạnh lùng : "Hạ nhân đúng mực, làm di nương cũng thể có chừng mực như vậy!" Khi chuyện chút nào nể tình Tiểu Trương di nương.

      "Tam muội, nha hoàn Quyên Nhi kia nên phạt! Dựa theo quy củ nhà ta chuyện như vậy là phải bị ăn đòn, nếu ngươi có đủ người, để cho ma ma nhà ta tới thi hành !" Đề tài lại vòng vo trở lại, sao bà lại dễ dàng để Tiểu Trương di nương đổi chủ đề được, xoay người kêu hai ma ma thân thể cường tráng bắt Quyên nhi.

      "Ngươi dám?" Nhất thời tình thế cấp bách, Tiểu Trương di nương khỏi bật thốt lên, biết mình lỡ lời, lại chuyển hướng nhìn Phùng Ngũ Gia, "Gia, ngươi câu gì ."

      Thấy Phùng Ngũ Gia muốn mở miệng chuyện, Quý phu nhân khoát tay, ngăn cản : "Tam muội phu, chuyện hậu trạch này ngươi cũng cần quan tâm. Tam muội ta ngày trước làm được tốt, khiến hậu viện bát nháo, để cho ngươi chê cười rồi. Ta phải với nàng vài câu, để nàng tận lực làm tốt bổn phận chủ mẫu viện của mình, chớ có chuyện gì cũng có chủ kiến." xong quay đầu lại với Thập Tứ Nương: "Thập Tứ Nương, con cũng vậy, giúp đỡ gia mẫu con xử lý chuyện nhà, về sau gả cho người ta cũng phải biết vài quy tắc."

      Sau đó để ý tới Phùng Ngũ Gia đứng đó lỗ mũi đôi mắt nhăn thành đoàn, sai ma ma đưa Quyên Nhi đến sân viện, Thập Tứ Nương vội vàng tiến lên chỉ cho các nàng biết nơi để ghế dài và mộc côn (gậy gỗ).
      Last edited by a moderator: 5/10/15
      tart_trung, Snow, miu9014 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 30

      Chuyện nha hoàn trong viện Tiểu Trương di nương của Ngũ Phòng bị phạt trong buổi chiều truyền khắp dưới Phùng phủ, nghe cái mông cũng bị đánh đến nở hoa rồi, nếu phải Tiểu Trương di nương quá đau lòng sốt ruột mà choáng váng ngất , sợ rằng chân của tiểu nha hoàn kia bị phế rồi.

      "Phi!" Tứ phu nhân ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, tay nắm hạt dưa, vừa cắn vừa trợn trắng mắt: " nàng dâu lão Ngũ kia cũng phải là hiền lành, lần này bản tính lộ ra rồi đấy."

      Nhị phu nhân ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh, cầm khăn lụa khẽ che mũi, ghét bỏ nhìn Tứ phu nhân: " mãi mà tướng ăn thể tốt hơn chút, phun hết lên người rồi đấy." xong lấy khăn lụa phủi vòng trước người.

      Tứ phu nhân ngượng ngùng cười cười: "Bình thường ở nhà quen vậy, Nhị tẩu đừng để ý. Lại , nếu Thập Tứ Nương chịu gả, vậy hôn của Bát Lang nhà ta phải làm sao?" Vừa vừa liếc mắt nhìn Nhị phu nhân, thấy sắc mặt của nàng ấy đổi cũng tiếp lời của nàng, Tứ phu nhân khỏi bĩu khóe môi.

      "Nhị tẩu, lúc ấy khi Ngũ Lang cưới vợ, trong nhà đúng là phải xuất ra khoản tiền lớn, khi đó mọi người thay Nhị ca trả nợ cũng vét sạch của cải, nhưng đến cùng vẫn để Ngũ Lang thiệt thòi đón dâu, cũng thể đến Bát Lang ta có gì được."

      Nhị phu nhân như bị gai đâm, mãnh liệt trừng mắt nhìn Tứ phu nhân: "Tứ Nương xuất giá trong nhà cũng giúp ít đâu, vốn muốn sau khi nàng đến Ngô gia có thể giúp đỡ trong nhà mấy câu, nên lúc ấy xuất lực đều có hơn, nhưng khi Nhị gia gặp chuyện may cũng thấy Ngô gia duỗi tay ra giúp đâu."

      Tứ phu nhân thầm bất mãn với Nhị phu nhân: cũng biết là chi thứ hai gặp chuyện may, vậy mà còn muốn cả nhà phải vất cả chịu tội à?! mặt cười nhưng trong lòng cười, : "Khi đó phải điều kiện trong nhà vẫn tốt sao? Ai ngờ Nhị gia lại xảy ra chuyện kia chứ?"

      "Thế nào? giờ có phải oán giận chi thứ hai hay ? Đó cũng là Nhị gia thay người trong nhà thu xếp việc buôn bán, lao tâm lao lực cũng là chuyện có cách nào khác, ai bảo lúc Lão Thái Gia qua đời muốn coi chừng việc buôn bán của Phùng gia chứ, thế nào? Lúc kiếm tiền nhớ nổi chúng ta, tiền bạc thua lỗ mới tới tính sổ với chúng ta à?" Chuyện này chính là cái gai trong lòng Nhị phu nhân, ai cũng thể đụng chạm vào, vừa đụng liền giống như động vào sấm rồi.

      Tứ phu nhân muốn lúc này lại chọc giận Nhị phu nhân, vội vàng làm tiêu hỏa khí của nàng: "Nhị tẩu à, phải là ý này. Trong lòng phải đều hiểu sao? Chẳng thế năm đó Ngũ Lang cưới vợ đứng cùng bên? cho cùng, nhà này cũng chỉ có hai phòng chúng ta đồng lòng thôi, cũng thể trong lúc mấu chốt này mà chúng ta nội đấu được."

      Trong lòng Nhị phu nhân rất xem thường Tứ phu nhân, nhưng nàng cũng đúng, trong cái nhà này, chi thứ hai và Tứ Phòng phải đứng cùng phe mới có thể đạt được nhiều lợi ích hơn. Lúc ấy nếu phải Tứ Phòng ra sức ủng hộ Tam Phòng gả Lục Nương đến Tiền gia, chi thứ hai lại lợi dụng lấy được nhiều tiền như vậy để gỡ vốn, Ngũ Lang nào có sức lực có được mối hôn tốt chứ. giờ Tứ Phòng làm mai cho Bát Lang, cũng phải theo lệ cũ thôi, đem gả nương Phùng gia để đổi lợi ích về, nhưng là. . . . . .

      "Nhưng chuyện của Bát Lang thể so với Ngũ Lang, Tam Phòng kia là thứ xuất, có chuyện gì lão thái thái cũng để ý, từ trước đến giờ Tam Phòng luôn mềm yếu, nhưng Ngũ Phòng này là ruột thịt máu mủ của lão thái thái, dễ dàng tìm cách như vậy à? Hôm nay cũng thấy được, Ngũ Phòng có thân gia phu nhân tới, nàng dâu lão Ngũ lại mực kiên cường, lôi nha hoàn trong phòng di nương của nàng ra đánh gần chết, trước kia nàng dám sao?"

      Tứ phu nhân ‘hừ’ tiếng trong mũi: "Phải ngày thường nàng đều giả bộ, làm chút dáng vẻ cho lão thái thái nhìn thôi, nội tâm chính là người hiểm. Biểu muội Trương di nương trong viện của nàng kia, vừa đến Phùng gia ta sinh cho lão Ngũ hai bảo bối cục cưng, ai còn để ý Thập Tứ Nương của nàng ấy chứ, vốn chuyện hôm nay thành rồi, lão Ngũ cũng đồng ý rồi, ai ngờ nàng dâu lão Ngũ lại làm ầm ĩ lên, còn dẫn nhà mẹ đẻ đến, phải là muốn chút tiền trà nước sao?" Tứ phu nhân càng càng tức, mắt thấy hôn của Bát Lang nhà mình thành, cũng ngồi yên được nữa, đứng lên : " được, phải đến Ngũ Phòng , chuyện này đúng là phải trông cậy vào Thập Tứ Nương, sính lễ ngàn hai kia ta bỏ ra nổi."

      Nhìn Tứ phu nhân ra ngoài phòng, trong lòng Nhị phu nhân khinh bỉ tới cực điểm: vì hơn ngàn hai mà ép người nhà bán khuê nữ ruột thịt, coi như hôn của Bát Lang thành hôn của Thập Tam Nương và Thập Lục Lang cũng khó, ai dám cùng người như vậy làm thông gia chứ? !

      Trong viện Ngũ Phòng, nha hoàn Quyên Nhi bị đánh kéo xuống, Phùng Ngũ Gia ở chỗ của Tiểu Trương di nương, sợ nàng ta vẫn nghĩ quẩn nên ngừng lời hay, mẹ con Dương thị cùng với mẹ con Quý phu nhân ở trong thượng phòng tâm những chuyện ngày thường, lại sai người làm chuẩn bị phòng khách, sợ đoàn người Quý phu nhân đường xa mệt mỏi, để họ ở trong phòng nghỉ ngơi lúc, đợi lão thái thái qua mời .

      Quả nhiên bao lâu, lão thái thái liền phái người tới mời, tiệc rượu chuẩn bị tốt rồi, bảo Ngũ Phòng và khách qua dùng tiệc, Quý phu nhân với Bình An liền đến đại sảnh của Nghênh Tường viện. Lão thái thái gọi Tứ Phòng tới, sợ lại gây nên cục diện cãi nhau ầm ĩ dễ thu xếp, chỉ mời Nhị phu nhân tới ngồi cùng.

      cùng Nhị phu nhân còn có con dâu Ngũ Nhi của nàng và tiểu tôn tử Như Ca tuổi. "Nhà mẹ của con dâu này cũng ở kinh thành, trước kia cũng từng làm quan trong kinh, mấy năm gần đây cả nhà mới dời đến Điền Châu. Nghĩ tới phu gia (chồng) của thân gia phu nhân cũng làm quan ở Kinh Thành, chừng còn quen biết, nên dẫn tới đây chào hỏi thân gia phu nhân."

      Quý phu nhân khẽ mỉm cười, nhìn về phía nàng dâu Ngũ Lang: " sao? Vậy đúng là tha hương ngộ cố tri (nơi đất khách gặp bạn cũ) rồi, nên trò chuyện nhiều hơn." xong lấy từ trong lòng ngực ra đôi khuyên tai ngọc và vòng ngọc tặng cho nàng dâu Ngũ Lang cùng Như Ca.

      Sắc mặt của nàng dâu Ngũ Lang cũng có chút ửng hồng, vội vàng cảm tạ, sau khi ngồi xuống giao Như Ca cho ma ma bên cạnh, liếc mắt nhìn Quý phu nhân mấy cái, cũng biết mở miệng thế nào. Trước khi đến đây Nhị phu nhân giao phó cho nàng, để nàng dò hỏi lai lịch của Quý phu nhân, nếu như người ta xác thực có thân phận hiển quý cùng tạo quan hệ, nếu phải cần cho người ta mặt mũi.

      Quý phu nhân thấy nàng ấy nên đương nhiên cũng muốn bắt chuyện tán gẫu với nàng ấy, xoay người hàn huyên mấy câu cùng lão thái thái. Nhị phu nhân ở bên cạnh nàng dâu Ngũ Lang kéo kéo ống tay áo của nàng ấy, ám chỉ nàng mở miệng.

      "Phu. . . . . . Phu nhân, biết trong Kinh Thành, Quý phủ ở chỗ nào vậy? chừng trước kia chúng ta còn là láng giềng đấy." Nàng dâu Ngũ Lang bị bức có cách nào khác, từ trong kẽ răng nặn ra câu .

      Quý phu nhân cười với nàng: "Nhà ta ở đầu ngõ Thanh Bình, Nam Nha Khẩu của ngõ Nam Đồng, biết trước kia quý phủ ở chỗ nào Kinh Thành?"

      Trong lòng nàng dâu Ngũ Lang thầm cả kinh, biết ngõ Nam Đồng là nơi ở của quan to yếu viên trong kinh thành, trước kia phụ thân mình cũng chỉ là tiểu nha môn làm văn thư ở Kinh Thành, cấp bậc kém xa những người đại quan ở ngõ Nam Đồng kia, mặt khỏi càng đỏ, cúi thấp đầu, giọng cũng hơn: "Trước kia nhà ở Tây Tứ Nhai."

      "Ồ, Tây Tứ Nhai hả, vậy có hơi xa." Quý phu nhân gật đầu, mặt cũng có vẻ coi thường.

      Lão thái thái thấy thức ăn được mang lên bàn đầy đủ, gọi mọi người ngồi vào dùng tiệc, bối phận của nàng dâu Ngũ Lang thấp nên ngồi ở dưới, cách Quý phu nhân khá xa, liền lặng lẽ thở phào nhõm, nào biết Nhị phu nhân đưa mắt ra hiệu cho nàng, để nàng ngồi bên cạnh Bình An bắt chuyện.

      Trong lòng nàng dâu Ngũ Lang ước gì lập tức khai tiệc, nhưng động tác chia thức ăn lại cố tình chậm như con kiến, hồi lâu còn chưa xong món ăn. Nàng thấy sắc mặt của Nhị phu nhân vui, chỉ đành phải quay đầu cười với Bình An: "Muội muội dọc theo đường có tốt ?"

      Bình An hơi sững sờ, tiện đà cười : "Khá tốt, tất cả đều suôn sẻ."

      "Đây là lần đầu tiên muội muội tới Điền Châu à?"

      "Đúng vậy."

      Nàng dâu Ngũ Lang lại có biết gì nữa, kìm nén nửa ngày mới bật ra câu: " đường vẫn thuận lợi chứ?"

      Bình An mới vừa vào miệng được ngụm nước trà, thiếu chút nữa phun cả ra, ổn định lại tinh thần : "Hoàn hảo, rất thuận lợi."

      "Vậy là tốt rồi." Nàng dâu Ngũ Lang tự giễu mà cười cười, " biết chuyện, cũng đừng chê cười."

      Bình An cười cười: "Tính ra chúng ta đều là nhà, tẩu tử đừng khách khí."

      "Đúng vậy đúng vậy." Thấy dáng vẻ Bình An rất ôn hòa, nàng dâu Ngũ Lang thoáng buông lỏng tâm tình, "Mới vừa nghe thân gia phu nhân Quý phủ xây ở ngõ Nam Đồng, vậy lão gia Quý phủ nhất định là trọng thần trong triều rồi."

      "Đều là vì triều đình vì Thánh Thượng làm việc, phân biệt nặng ." Trả lời vô cùng ‘quan phương’ (phong cách nhà quan), "Hơn nữa chuyện của phụ thân luôn hỏi tới nhiều."

      Nàng dâu Ngũ Lang cũng tiện hỏi nhiều nữa, hàn huyên cùng Bình An mấy câu vụn vặt quan trọng, liền nghe lão thái thái hô khai tiệc rồi, trong lòng nhất thời thở phào nhõm.

      Ngồi dùng tiệc đều xem trọng quy củ, từng người phải nhai kỹ nuốt chậm đồ ăn của mình, trừ lão thái thái mấy câu khách sáo ra, liền tiếp tục chuyện nữa. Chờ dùng xong tiệc uống vài ngụm trà nóng, lão thái thái lại hỏi thăm chút nơi dừng chân của Quý phu nhân ở Điền Châu, Dương thị vội vàng hỏi ý kiến của lão thái thái, muốn giữ đoàn người của Quý phu nhân ở lại thêm vài ngày, bọn họ đỡ phải ra ngoài tìm phòng ở, rất phiền toái. Lão thái thái cười đồng ý, bảo Dương thị đưa Quý phu nhân về viện , nghỉ ngơi sớm chút.

      Chân trước Quý phu nhân vừa , lão thái thái liền thu lại nụ cười, giữ Nhị phu nhân ở trong phòng, : "Khi nào Lão Nhị trở về? Mới vừa rồi hỏi qua lão Ngũ, lão Ngũ thương hội bên kia truyền ra tin tức, có vị quan lớn Tuần Sử tới đây, biết có thể là phu quân của Quý phu nhân kia ?"

      Nhị phu nhân khinh miệt cười, cầm khăn lụa lau khóe miệng, : "Lão thái thái người đa tâm rồi, Tuần Sử cũng chia thành ba bảy loại, chỉ là tiểu quan như hạt vừng hộ tống chút quân lương mà cũng phong là Tuần Sử, Xích Giang vốn là trọng địa quân , loại này mới là Tuần Sử lớn . Quý phu nhân này và nữ nhi của nàng nhìn cũng giống nhà hiển quý gì, còn có được khí thế kia."

      Lão thái thái liếc nàng cái: chỉ sợ là phải vậy thôi.

      "Mặc kệ thế nào, mau để cho lão Nhị hỏi thăm chút, lão Ngũ cũng có nghe , Tuần Sử lần này phẩm cấp lớn đấy, ngay cả phần lớn Tri Châu đều vô cùng coi trọng, vị kia là quan tam phẩm, thay mặt Hoàng thượng tuần, rất khó lường đấy."

      Nhị phu nhân bĩu khóe môi, thêm gì nữa.

      Quý phu nhân trở lại trong viện Ngũ Phòng, thấy thời gian còn sớm, liền ở lại trong phòng Dương thị cùng trò chuyện với nàng ấy, Bình An và Thập Tứ Nương ngồi phòng ngoài, bày chút trà quả chuyện. Phùng Ngũ Gia còn ở chỗ Tiểu Trương di nương, mời đại phu đến kê đơn thuốc rồi ở lại chăm sóc nàng ta.

      "Phu nhân, Trương di nương dẫn theo hai vị thiếu gia tới đây, muốn thỉnh an thân gia phu nhân." Bên ngoài truyền đến thanh của ma ma.

      Dương thị nhíu mày, sai nha hoàn ra ngoài đáp lời, trễ thế này, bảo các nàng sáng sớm ngày mai hãy tới thỉnh an.
      Last edited by a moderator: 17/4/15
      tart_trung, Snow, huyendo3 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 31

      Nha hoàn truyền lời chân mới vừa bước ra khỏi cửa phòng, liền nghe thấy tiếng thét kinh hãi của Thập Tứ Nương, còn kèm theo tiếng quát của Bình An: "Làm cái gì vậy? Nhanh buông tay ra!"

      Quý phu nhân và Dương thị có việc gì, đứng dậy ra phòng ngoài nhìn thấy hai nam hài tầm sáu bảy tuổi túm lấy tóc của Thập Tứ Nương ha ha đùa nghịch.

      "Ha ha, ca ca, lần này chắc hơn trước đấy." Nam hài bé hơn nắm chặt búi tóc đầu Thập Tứ Nương kéo xuống khoe khoang với nam hài khác, dây búi tóc bị kéo xuống còn xoắn thêm cả mấy sợi tóc đen bị đứt.

      Thập Tứ Nương tay che da đầu bị đau, tay duỗi về phía nam hài bé hơn, trong đôi mắt có lệ quang, mặt lại là tươi cười nhàn nhạt: "Đệ, đừng nghịch nữa, mau trả búi tóc lại cho tỷ, ở đây còn có khách đấy."

      "Tới bắt tới bắt ." Nam hài nghịch ngợm đung đưa dây búi tóc trước mắt Thập Tứ Nương, Thập Tứ Nương vừa đưa tay tới bắt, như con lươn trốn được sang bên khác, còn hô gọi nam hài lớn tuổi hơn: "Ca ca, tiếp lấy!" tay cầm dây búi tóc ném sang.

      Tóc của Thập Tứ Nương tán loạn hết xuống, hai huynh đệ đổi tới đổi lui, có cách nào đoạt lại được dây búi tóc.

      "Thập Thất, Thập Bát Lang, nhanh trả dây búi tóc lại cho tỷ tỷ, ngươi ở đây huyên náo khác gì con khỉ, mau trở về nghỉ ngơi , sáng mai lại tới chơi." Trong lòng Dương thị bốc hỏa, Thập Thất Thập Bát Lang này cũng quá hư rồi, biết Trương di nương quản giáo kiểu gì vậy, nay trong nhà có khách, ngay cả ngày thường cũng biết lớn mà đùa giỡn Thập Tứ Nương như vậy. Nhưng ngoài miệng lại thể trách mắng hai người bọn cái gì, song lại vẫn là đứa bé.

      "Ai ôi, hai con khỉ con này chạy đến đây nháo tỷ rồi." Trương di nương đứng ngoài cửa, bộ y phục xanh ngọc thêu hoa tinh tế, eo bó chật căng, lên dáng người vô cùng linh lung hấp dẫn, so với Tiểu Trương di nương non nớt linh động như nước, Trương di nương lại có phần quyến rũ xinh đẹp hơn, "Hai con khỉ con này, ai cũng thân chỉ thân với Thập Tứ tỷ của ."

      Đem màn vừa rồi thành việc bọn trẻ chơi đùa ngày thường, chút nào để ý đến vẻ mặt như sắp khóc của Thập Tứ Nương và vài sợi tóc còn lưu lại tay của Thập Bát Lang.

      "Nương, nương, bọn con muốn chơi với Thập Tứ tỷ." Thập Bát Lang lại gần bên người Trương di nương làm nũng, "Để Thập Tứ tỷ chơi đùa với bọn con lúc thôi." còn chưa chơi thỏa thích đâu, cảm thấy trêu đùa Thập Tứ Nương vui hơn nhiều so với mấy món tượng gỗ mà phụ thân mua cho đấy.

      “Hồ nháo!" Trương di nương khiển trách Thập Bát Lang, xoay người cười cười với Dương thị, "Tỷ tỷ, xin lỗi nha! Vốn muốn mang hai đứa bé tới đây làm lễ thỉnh an thân gia phu nhân, nghĩ đến lại làm ồn đến tỷ tỷ và thân gia phu nhân, vậy ta dẫn hai người bọn lui ra."

      Dương thị vừa nhìn Trương di nương thấy phiền, căn bản cũng muốn giữ nàng ta lâu thêm, lòng muốn đuổi nàng sớm chút để mình còn trò chuyện với tỷ tỷ thêm lát, cũng so đo gì nữa, để nàng ta mang theo Thập Thấp Thập Bát Lang lui ra.

      "Tam muội, mới vừa rồi nghe đứa bé kia gọi nàng ta là gì? Gọi nương? nghe lầm chứ?!" Vừa vào nhà Quý phu nhân kéo tay Dương thị, cau mày .

      Dương thị nở nụ cười khổ sở, vẻ mặt ủ rũ, thở dài: "Tùy nàng ta , nhiều năm như vậy rồi, cũng muốn tranh giành cái gì cả? Tránh chọc cho lão gia càng thêm ghét bỏ."

      "Đúng là muốn tranh, nhưng phải nghĩ cho Thập Tứ Nương chứ. Nếu như bị gây khó dễ, ai còn làm chủ cho Thập Tứ Tương đây?"

      Dương thị vừa nghe thân thể khẽ run lên, đúng vậy, hôm nay nếu phải vừa vặn có đại tỷ tới Điền Châu thăm nàng, sợ rằng hai mẹ con các nàng sớm bị ăn đến xương cốt cũng còn rồi.

      Quý phu nhân biết nên cái gì cho phải, nhìn bộ dáng này của Dương thị lại thấy chua xót đau lòng, vỗ vỗ tay của nàng: " hiểu rồi sao, ngày trước trong nhà là người thành nhất, mạnh mẽ như Nhị tỷ cũng được nuông chiều như Tứ muội, có chuyện gì cũng nhẫn nhịn hoặc trốn tránh, nhưng đó rốt cuộc cũng là trong nhà, có mọi người che chở bị thua thiệt. Nhưng nơi này khác, nhẫn nhịn tất nhiên là tốt, nhưng nếu lại bị khi dễ, bị tính toán đến người Thập Tứ Nương thể trốn tránh nữa. Nhường nhịn vài phần cũng là điều nên làm, nhưng bị tính toán khi dễ, vậy thua thiệt chỉ có muội, còn có Thập Tứ Nương đấy. Nhìn xem bộ dáng vừa rồi của Thập Tứ Nương , ràng chính là người khác."

      Dương thị liền nhớ lại dáng vẻ mới vừa rồi Thập Tứ Nương bị Thập Thất Thập Bát Lang khi dễ, còn có lời hời hợt kia của Trương di nương. Bình thường Thập Tứ Nương cũng bị bọn ức hiếp ít, nhưng nàng ấy biết có cho mẫu thân cũng vô dụng, ngược lại tăng thêm phiền não cho nàng, cho nên ngoài mặt chưa bao giờ những chuyện này với Dương thị, Dương thị cũng làm bộ như biết, tự lừa dối mình đó chỉ là tiểu hài tử chơi đùa hơi quá thôi, lớn lên biết trái phải rồi.

      Giờ nghe lời này của Quý phu nhân, tựa như búa tạ đánh vào trong lòng nàng, nàng đột nhiên cảm thấy mình phải là mẫu thân tốt, liên lụy đến Thập Tứ Nương cũng phải chịu rất nhiều khổ vì mình, vô ích khi chính miệng mình vẫn luôn làm tất cả cũng là vì tốt cho Thập Tứ Nương.

      "Đại tỷ." Trong mắt Dương thị lệ quang cùng do dự, ". . . . . . biết nên làm cái gì bây giờ? giống như Nhị tỷ, từ có chủ kiến, dám cùng các nàng ấy tranh đoạt, nhưng lại cam lòng, rất sợ về sau Thập Tứ Nương tìm được nơi tốt, sợ mình liên lụy đến Thập Tứ Nương, đại tỷ, hãy giúp muội với!" xong cơ hồ là quỳ xuống trước Quý phu nhân, vẻ mặt cầu khẩn, nàng nghĩ giờ mình được tốt, cũng chỉ có người tỷ tỷ này là có thể làm chủ cho Thập Tứ Nương thôi.

      "Tam muội, là tỷ tỷ nhất định giúp, nhưng thời gian tỷ ở lại Điền Châu được bao lâu, cuối cùng vẫn phải dựa vào chính mình thôi." Quý phu nhân lời thấm thía sâu xa.

      " bằng. . . . . . bằng đưa Thập Tứ Nương đến kinh thành , tìm nhà chồng tốt cho nàng, nàng có chỗ dựa sợ rằng sống tốt. . . . . ." Dương thị xong liền khóc, nàng luyến tiếc nhất chính là Thập Tứ Nương, nàng nghĩ nếu muốn Phùng Gia giúp đỡ mình vài câu có thể gả Thập Tứ Nương cho nhà tốt nhất ở Điền Châu, cầu đại phú đại quý chỉ cầu bình an. Nhưng giờ nàng cắt đứt ý niệm này rồi, chỉ cần nửa đời sau Thập Tứ Nương có cuộc sống an ổn qua ngày, đừng Kinh Thành, cho dù thể gặp mặt lần nàng cũng đồng ý.

      "Tam muội, việc làm chủ hôm nay, cản gió giúp ở chỗ lão thái thái, lại giúp trừng trị nha hoàn trong viện di nương, trước mắt đó chỉ mánh là khóe thông thường, có thể ngăn cản được hết hay sao?" Quý phu nhân cũng khỏi lộ ra vẻ mặt chua xót, "Đều có nữ nhi, giờ cần tỉnh táo, thể lại như nửa đời trước nữa. Đành phải có trai như Tĩnh An và Bình An, hãy nghĩ cách như vậy , chỉ cần con cái tốt, làm gì cũng can tâm. Kinh Thành kia nhà giàu thủ đoạn nhiều, coi như chưa ăn thịt heo lại vẫn chưa thấy heo chạy qua đường hả? Những kẻ nhen này à, chỉ cần quản lý việc nhà cho yên ổn những người kia sao dám làm càn chứ. Cho dù Bình An về sau gả cho người ta, cũng phải giúp nàng tìm người quan hệ tốt, chọn người đáng tin cậy có thể coi trừng. Sau này còn phụ thuộc nhiều vào đó. Lấy chuyện Tú Bình đẻ non đấy, phải là hoài nghi đến có người động tay chân, nhưng nhất thời tìm được chứng cớ. Còn có chuyện năm trước của Bình An kia, thiếu chút nữa mất mạng, làm mẹ tim cũng đều run rẩy! Chúng ta hồ đồ cũng quan trọng, nhưng đừng hại tính mạng của đứa ."

      Dương thị khỏi che miệng trợn to mắt nhìn Quý phu nhân, Quý phu nhân liền đem chuyện Bình An ở Kính Hòa viên cho nàng, sau khi Dương thị nghe xong mà sợ hãi thôi, hai tay ngừng run rẩy, bắt lấy tay của Quý phu nhân: "Đại tỷ đúng, muội thể tiếp tục như vậy, Bình An cùng Thập Tứ Nương đều là quả tim bảo bối của muội, muội nhất định cũng chịu thua kém, làm tốt cho bọn nhìn!"

      Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Bình An còn làm tổ giường bị trận ồn ào ngoài viện làm tỉnh giấc, gọi Thúy Hồng vào hỏi mới biết là sáng sớm Trương di nương dẫn theo Thập Thất Thập Bát Lang tới đây thỉnh an, bọn thừa dịp chạy tới sân viện chơi con quay, thanh rất ồn ào om sòm, Thập Tứ Nương cũng bị đánh thức.

      "Tiểu thư, để nô tỳ bảo Thập Thất Thập Bát thiếu gia giọng chút."

      "Thôi, thời gian cũng còn sớm. Đêm qua biết có con mèo từ nơi nào tới trong viện kêu suốt, rất phiền nhiễu, đêm cũng ngủ ngon." Bình An đứng dậy tới trước bàn trang điểm cầm gương đồng lên soi, treo mặt là đôi mắt gấu mèo thâm đen.

      Thúy Hồng tới cầm y phục khoác thêm cho Bình An, cười : "Mới vừa rồi gặp Thập Tứ tiểu thư, xem ra bộ dáng cũng là ngủ ngon. Nàng sợ người tối hôm qua bị làm ồn, bảo ngủ thêm lát, con mèo kia là Thập Thất Thập Bát thiếu gia nuôi, mấy ngày nay vào ban đêm đều kêu ầm ĩ nên cho hai thiếu gia kia buộc vào đầu viện."

      Bình An khỏi nhăn mày lại: "Đầu viện gần sương phòng của Thập Tứ tỷ, việc này làm sao được? Ở lại phải dắt , nêu buổi tối lại ngủ ngon giấc."

      Rửa mặt chải đầu xong, Bình An liền đến phòng của Thập Tứ Nương, chuẩn bị cùng nàng ấy đến thượng phòng dùng bữa sáng với Quý phu nhân và Dương thị. Hai người ngồi trong phòng vài câu rồi đứng dậy ra ngoài cửa.

      Vừa mới mở cửa, vật thể màu đen chợt bổ nhào qua, kèm theo tiếng "meo meo", Bình An thân hình thoăn thoắt, nghiêng người cái tránh khỏi. Thập Tứ Nương có vận may tốt như vậy, bị vật màu đen đụng phải, hét lên tiếng lùi về phía sau, cước vấp phải ngưỡng cửa, nặng nề ngã xuống.

      "Ha ha ha!" Vang lên tiếng cười của Thập Thất Thập Bát Lang ở bên cạnh, " ngu đần ngu đần!"

      Bình An phục hồi lại tinh thần mới phát vật nhào tới hai người là con mèo đen, con mèo kia vừa rơi xuống đất liền kẹp chặt cái đuôi nhảy , xem ra giống như tự nó nhào lên mà giống như bị ném tới vậy. Bình An tiến lên đỡ Thập Tứ Nương ngã đất dậy, Thập Tứ Nương bị ngã cũng phải , đập vào ngưỡng cửa, lúc đứng lên khập khễnh.

      " mời đại phu tới xem chút ." Bình An bảo Thúy Hồng mời đại phu đến lại bị Thập Tứ Nương ngăn cản, " cần cần, nghỉ ngơi chút là sao."

      Thập Thất Thập Bát Lang ở bên vui vẻ vỗ tay: "Thập Tứ tỷ ngã thành người què rồi, Thập Tứ tỷ ngã thành người què rồi."

      Bình An bị tức đến dở khóc dở cười, nếu phải bọn chỉ là đứa bé sáu bảy tuổi nàng sớm dạy dỗ bọn rồi.

      "Tới đây!" Bình An chỉ vào ma ma lau quét dọn dẹp ngoài cửa viện, bảo bà ấy tới đây.

      "Trong viện này êm đẹp, làm sao đột nhiên lại có mèo?"

      Ma ma kia bị gọi vào, nghe Bình An hỏi như vậy, liếc mắt nhìn Thập Thất Thập Bát Lang, cúi đầu dám lên tiếng, Bình An liền hiểu mấy phần, hướng về phía Thập Thất Thập Bát Lang hỏi "Mèo này là của các ngươi à?"

      Thập Bát Lang đắc ý nhìn Bình An: "Là của bọn ta thế nào?"

      "Là các ngươi bắt nó ném vào người chúng ta hả?"

      "Đúng vậy." Thập Bát Lang trả lời rất dứt khoát, chút áy náy cùng xin lỗi cũng có.
      Last edited by a moderator: 22/4/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 32

      Bình An đỡ Thập Tứ Nương trở lại phòng ngồi, bảo Thúy Hồng lấy rượu thuốc giúp nàng ấy xoa bóp, vừa xoa vừa hỏi: "Thập Tứ tỷ, bọn họ thường hay khi dễ như vậy à?"

      Thập Tứ Nương trầm mặc lát, cười : "Bọn họ còn , hay nghịch quá trớn, trong nội viện này cũng tìm được chứ đừng chơi cùng bọn họ."

      "Dù có chơi đùa thế nào nữa cũng phải có mức độ, đừng quên tỷ có tiếng cũng có miếng thân là tiểu thư. Xem bọn luôn mồm gọi Thập Tứ tỷ, nhưng căn bản chưa từng coi là tỷ tỷ. Được, coi như bọn họ còn hiểu chuyện, nhóm người lớn kia cũng mặc kệ sao?"

      Thập Tứ Nương vừa nghe liền khẩn trương, kéo cánh tay Bình An lại: "Ngàn vạn lần đừng với nương. với nàng cũng vô dụng, nàng quản được bọn họ. Có lần ta lặng lẽ cho phụ thân biết, phụ thân lại chạy tới trách mắng, nàng quản giáo con cái, ta biết khiêm nhường so đo với bọn đệ đệ."

      Bình An cảm thấy trong lòng vô cùng bực bội, ánh mắt lơ đãng nhìn đến Thập Tứ Nương lôi kéo tay mình, từ trong ống tay áo lộ ra ngoài đoạn cánh tay trắng như tuyết, vốn nên là da thịt trắng nõn lại có thêm vết sẹo nhìn mà ghê người.

      Thập Tứ Nương thấy Bình An phát ra vết sẹo của mình, vội vàng rụt tay về.

      Trong lòng Bình An trầm xuống, kéo cánh tay rụt về trong tay áo của Thập Tứ Nương qua. Vết sẹo chừng bằng móng tay, cũng tính là lớn, nhưng vì xử lý được tốt mà lưu lại màu sắc cùng hình dáng kỳ quái, nhìn qua vô cùng xấu xí, thịt đỏ hồng hẳn là mới vừa lên da non lâu.

      "Làm sao để lại sẹo sâu như vậy? Lúc ấy tìm đại phu xử lý chút sao?" Bình An biết vết sẹo đối với nương chưa lập gia đình có ý nghĩa như thế nào, sẹo để lại cánh tay còn dễ bị phát như vậy, "Tam di biết ?"

      Thập Tứ Nương lắc đầu: "Là đêm ba mươi khi đốt pháo hoa để lại, sợ nương lo lắng, cho nàng biết."

      "Sao lại cẩn thận như vậy, đốt pháo hoa cũng làm mình bị bỏng?" Bình An nhìn thấy vết sẹo này liền đau lòng, trong lòng nàng coi Thập Tứ Nương thành chí thân.

      Nha hoàn Trân Nhi của Thập Tứ Nương ở bên bĩu môi, vành mắt đỏ lên : "Ở đâu ra tự mình bị bỏng, ràng chính là Thập Thất Thập Bát thiếu gia. . . . . ."

      Thập Tứ Nương quay đầu lại lườm nàng ấy cái, ý bảo nàng được .

      “Lại là bọn làm hả?" Bình An kêu Trân Nhi tới đây, hỏi "Bọn còn làm gì tiểu thư nữa? Đừng sợ, có chuyện gì ta làm chủ."

      Trân Nhi luôn bị ủy khuất kìm nén trong lòng sớm nhịn đủ rồi, hôm nay có được cơ hội liền mở miệng liên thanh, đem việc ngày thường Thập Thất Thập Bát Lang khi dễ Thập Tứ Nương như thế nào, Trương di nương ở sau lưng che chở bọn họ như thế nào, Phùng Ngũ Gia dung túng bọn họ như thế nào, Tiểu Trương di nương giật dây bọn họ như thế nào, đều hết toàn bộ cho Bình An nghe.

      Bình An giận quá hóa cười, trong mắt lóe lên tia lãnh, thầm nghĩ: Chẳng lẽ nữ nhi Dương gia đều đáng bị dẫm đạp như thế sao? Ý niệm vừa xẹt qua nàng cũng có chút sửng sốt, biết vì sao nhìn thấy Thập Tứ Nương khiến nàng nhớ tới kiếp trước của mình, mặc dù kiếp trước nàng mềm yếu như Thập Tứ Nương, nhưng lại đồng dạng đều chịu bị xâu xé, chẳng qua Phùng gia cắt chính là thịt, còn Tô gia cắt lại là tim.

      "Thập Tứ tỷ, vào trong phòng nghỉ ngơi , để Trân Nhi mời đại phu đến xem chút, vết thương mới vết thương cũ đều phải chữa khỏi. Ta đến thượng phòng bên kia hồi bẩm tiếng với Tam di."

      Bình An quyết định chủ ý, cũng để ý đến Thập Tứ Nương phản đối, liền qua chỗ Dương thị.

      Mới vừa qua bên kia thấy Thập Thất Thập Bát Lang vây bên cạnh Dương thị, Thập Bát Lang bộ khóc lóc kể lể gì đó với Dương thị, Dương thị nhăn mày lên tiếng an ủi Thập Bát Lang, Trương di nương đứng ở bên cười như cười nhìn màn này, mà Quý phu nhân ngồi bên khác thản nhiên bưng ly trà lên uống.

      Bình An vào liền thỉnh an với Quý phu nhân và Dương thị, Thập Bát Lang giương mắt nhìn rồi duỗi ngón tay ra ngoài, chỉ vào Bình An : "Chính là nàng!"

      Ánh mắt Bình An rét lạnh, ngay sau đó cười : "Chính là cái gì?"

      "Chính là hù dọa tới A Phi của bọn ta, A Phi con mèo mà phụ thân vất vả mang từ nơi rất xa về, trả A Phi lại !" Thập Bát Lang vừa khóc vừa tiến lên làm bộ muốn lôi kéo Bình An, lại bị Bình An nhàng né tránh.

      "Con mèo hiểu quy củ kia hù dọa đến Thập Tứ tỷ bị ngã xuống cửa, ngã rất nghiêm trọng, bảo Trân Nhi mời đại phu rồi, sao vậy? ra là con mèo của các ngươi à?" Bình An cười nhạt tiếng, ánh mắt lạnh lùng bức bách nhìn về phía Thập Bát Lang, khiến Thập Bát Lang thầm chột dạ trong lòng.

      Trương di nương ở bên nghe xong, ra vẻ nôn nóng tiến lên hỏi: "Sao cơ? Thập Tứ tiểu thư bị kinh hãi rồi hả? Có nặng lắm ? Đều là con mèo kia gây họa, xem nó trở lại có đánh giết nó ."

      "Thập Tứ tỷ bị thương rất nghiêm trọng, hơn nữa lại vô cùng đau lòng, sợ mắc phải bệnh căn gì đó, giờ nằm giường đứng lên nổi." Bình An lạnh lùng .

      " bậy." Thập Thấp Lang vẫn đứng ở bên cười lạnh, mở miệng , " ràng nàng ấy rất tốt, ta thấy ngươi dìu nàng vào phòng rồi."

      "Rất tốt hả?" Bình An lạnh lùng cười, "Bị con mèo đen lớn bổ nhào vào mặt, rất tốt à? vết máu mặt do bị mèo cào còn chưa khô đâu. Con mèo kia quá hung dữ, giống như hổ đói nhào lên muốn ăn đấy, lại mèo kia cũng phải là chó, êm đẹp, nếu dạy nó, làm sao nó lại nhào lên cắn?"

      " bậy, bậy!" Thập Bát Lang trợn mắt nhìn chằm chằm Bình An, cắn răng nghiến lợi như muốn nuốt sống Bình An vậy, "Sao A Phi có thể cắn, sao lại cào thương Thập Tứ tỷ được, chỉ ném nó vào trong lòng Thập Tứ tỷ kia mà, sao lại nhào tới mặt nàng ấy chứ!" xong còn làm động tác như ném ra bên ngoài.

      Trương di nương vừa nghe sắc mặt liền thay đổi, vội vàng tới đây hoà giải: "Ôi chao, ra là bọn đùa giỡn nha! đúng là giật mình, mèo kia thành tinh rồi, ra là như thế nha."

      Dương thị vô cùng bất mãn, trừng mắt nhìn Trương di nương cái, trong lòng lại lo lắng thương thế của Thập Tứ Nương, đứng lên chạy tới phòng của Thập Tứ Nương, Trương di nương phẫn nộ dẫn theo Thập Thât Thập Bát Lang theo sau lưng.

      Vốn Thập Tứ Nương ngồi trong nhà còn lo lắng Bình An như thế nào, lại thấy Dương thị mang theo đoàn tới đây, nhất thời quên cả mình bị thương muốn đứng lên nhưng đứng vững té ngã đất. Bình An khẩn trương tiến lên vừa đỡ nàng vừa đưa mắt ra hiệu với nàng.

      "Thập Tứ tỷ, đây là làm sao rồi? Cũng đừng tỏ ra sao, đùi bị bầm tím mảng lớn máu ứ đọng, chừng còn làm tổn thương đến cả xương đấy."

      Dương thị vô cùng đau lòng, tiến đến đỡ Thập Tứ Nương ngồi xuống giường.

      Trương di nương thấy thương thế của Thập Tứ Nương hề nghiêm trọng giống Bình An , khỏi thở phào nhõm: "Nhìn mặt Thập Tứ tiểu thư bị thương nha? Chẳng lẽ là thân gia tiểu thư nhất thời hốt hoảng nhìn lầm."

      Bình An quay đầu nhìn Trương di nương, chỉ : "Đúng là nhầm, Thập Tứ tỷ tỷ bị thương phải là mặt, mà là tay." xong liền kéo tay của Thập Tứ Nương qua nhàng vuốt ống tay áo lên, lộ ra vết sẹo chói mắt.

      Mọi người thấy đều trợn mắt há mồm, Dương thị lại càng thêm kinh hãi thôi: "Chuyện này. . . . . . đây là có chuyện gì xảy ra vậy?" Mắt thấy cái này cũng giống như là bị cào thương.

      Bình An thấy Thập Tứ Nương còn muốn ra , liền bảo Trân Nhi , Trân Nhi liền đem hết đầu đuôi gốc ngọn hết ra ngoài.

      Trương di nương vừa nghe liền xanh cả mặt, lạnh lùng nhìn về phía Trân Nhi: "Lời này thể lung tung, vậy có nghĩa là Thập Thất Thập Bát Lang nhà ta cố ý làm bị thương Thập Tứ Nương à? Vì sao lúc ấy Thập Tứ Nương , chẳng lẽ tự mình làm bị thương nên vu oan đến người Thập Thất Thập Bát Lang sao? Ông trời có mắt, cũng thể để oan uổng như vậy đâu."

      "Trong nội viện này nhiều người, thời điểm đốt pháo đêm ba mươi, ông trời có mắt hay biết, nhưng khẳng định mắt cùng dài đấy, trong viện hỏi câu liền biết có chuyện này hay ." Bình An nhìn Dương thị : "Nếu phải Thập Thất Thập Bát Lang làm nhất định là có người khác, bằng báo quan , để quan phủ tới tra chút, dù sao cũng tra ra vài manh mối, quan phủ tra xét những thứ này tốt hơn chúng ta, tuốt đầu lưỡi gì đó, rút gân tay, luộc chảo dầu, tùy tiện dùng loại là có thể tìm ra rồi."

      Thập Bát Lang ở bên vừa nghe phải báo quan phủ liền sợ, lại nghe phải chịu khổ hình như vậy sớm bị dọa sững rồi, ôm cổ Trương di nương oa tiếng khóc lên: " cần luộc chảo dầu đâu, cũng cần tuốt đầu lưỡi, là ca ca ném pháo trúc vào người Thập Tứ tỷ, cho dù vậy, nhãn lực của ca ca tốt, nhãn lực tốt ném cái chuẩn rồi. . . . . ."

      Trương di nương vừa nghe liền tức giận nắm bả vai của Thập Bát Lang: "Cái gì mà nhãn lực tốt, đầu óc để đâu hả, cái này cũng có thể chơi à? Nhanh nhanh nhận lỗi với Thập Tứ tỷ !"

      Thập Bát Lang vừa khóc vừa xin lỗi với Thập Tứ Nương, chỉ cần bắt đến quan phủ, muốn làm cái gì đều được.

      Thập Tứ Nương biết làm sao nhìn Dương thị, tuy tính tình Dương thị có tốt, nhưng giờ cũng giận đến xong, vết sẹo xấu xí như vậy, lại trì hoãn thời gian chữa trị, cái này bảo Thập Tứ Nương về sau gả thế nào đây. Nhưng nàng có tức giận nhất thời cũng biết nên xử lý ba mẹ con Trương di nương thế nào.

      Trương di nương vội vàng cười làm lành với Dương thị: "Tỷ tỷ, là do quản giáo đúng cách, sau này định để chuyện như vậy xảy ra nữa. Nghĩ bọn cũng là vô tâm, bọn luôn thân thiết với Thập Tứ tiểu thư, chỉ là nhất thời ham chơi. . . . . ."

      "Ham chơi ngược lại quan trọng, mất quy củ mới là chuyện lớn đấy." Quý phu nhân vẫn ở bên lên tiếng đột nhiên chuyện, "Trương di nương người tài vất vả nhiều, giúp đỡ dạy bảo đứa bé cũng có gì đáng trách, nhưng nếu dạy đứa bé thành vô pháp vô thiên phân tôn ti, đó chính là có tâm làm chuyện xấu."

      Sắc mặt Trương di nương trắng bệch, rất muốn phát tác, lại khẽ cắn răng nhịn xuống, cười : "Vâng vâng, là dạy tốt, đáng khiển trách."

      "Nếu dạy được, cũng cần dạy rồi. Từ nay về sau, đứa bé cũng cần theo nữa, tuy là con thứ, nhưng rốt cuộc vẫn là gia đình giàu có, theo di nương có thể học được thứ gì, vẫn là theo đích mẫu (mẹ cả) , nghiêm chỉnh dạy bảo mới là chính đáng." Quý phu nhân vừa xong, Dương thị cùng Trương di nương đều sửng sốt.

      Trương di nương nhịn được cười lạnh : "Thân gia phu nhân, cho dù là làm Hoàng Hậu nương nương ở Kinh Thành cũng tốt, nhưng nơi này lại là Điền Châu, hơn nữa là chuyện nhà của chúng ta, nhọc đến ngài phải tốn nhiều tâm tư chứ? Hôm qua đánh giết nha hoàn của Tiểu Trương di nương đủ vất vả rồi."

      Quý phu nhân cũng cười: "Có điều phải làm cho ràng, dù là chuyện nhà, hay phải là chuyện nhà, nhưng đây chính là chuyện nhà của chủ mẫu —— Ngũ phu nhân Phùng gia."

      "Tỷ tỷ là phu nhân Quý gia, nàng là muốn , Trương di nương, nếu dạy được đứa bé, bắt đầu từ hôm nay, Thập Thất Thập Bát Lang chuyển đến Đông sương phòng ở, mời người chuyên tới dạy bọn họ, cho phép, thể tự mình gặp bọn họ." Rốt cuộc Dương thị cũng chuyện, mặc dù giọng còn chưa đủ mạnh mẽ cứng rắn, nhưng cũng đủ để khiến Trương di nương trợn mắt há hốc mồm, hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần.

      ". . . . . . tìm lão gia. . . . . ." Trương di nương có chút mất hồn, tin lời vừa rồi là của Dương thị ra, dắt Thập Thât Thập Bát Lang ra khỏi phòng.

      "Các ngươi còn thất thần làm gì, đưa Thập Thất Thập Bát thiếu gia đến Đông sương phòng, cho phép ai cũng thể gặp bọn họ." Dương thị phân phó với nha hoàn ma ma ở ngoài phòng, tim đều đập dồn dập, nàng chưa bao giờ lên tiếng ra lệnh như vậy đâu.

      Trương di nương lôi kéo Thập Thất Thập Bát Lang cước bộ liền dừng chút, ngẩng đầu nhìn lướt qua nha hoàn ma ma đứng trong viện, thấy tất cả các nàng đều co lại dám tiến lên nửa bước, đáy lòng đắc ý nở nụ cười.

      Thấy hạ nhân trong viện nghe chỉ thị của mình, Dương thị cũng có chút bất ngờ nào, nhưng đáy lòng lại dâng lên cảm giác bị sỉ nhục. Lần này Quý phu nhân điều động nha hoàn ma ma của mình, bởi vì nàng biết mình có khả năng giúp Dương thị cả đời.

      "Ồ? Chẳng lẽ là Trương di nương phát tiền tiêu vặt hàng tháng cho bọn họ hả?" Bình An ở bên đúng lúc nhắc nhở.

      Trong viện, dù chủ mẫu có bị thất sủng, nhưng tiền chi tiêu mỗi tháng phát ra đều nằm trong tay chủ mẫu, từ trước đến giờ Dương thị luôn hiền hậu, chưa bao giờ quá hà khắc chuyện phát tiền tiêu vặt hàng tháng, mỗi lần đều đúng lúc phát đến tất cả các phòng, chỉ có lần thân thể khó chịu mới phát muộn nửa ngày, còn bị Tiểu Trương di nương châm chọc mấy ngày, ngay cả Phùng Ngũ Gia cũng khiển trách nàng đừng đánh chủ ý đến khoản tiền hàng tháng này. Bây giờ nghĩ lại, Dương thị lại càng rét run trong lòng.

      "Hừ! nghi tới chủ mẫu này chỉ là cái bài trí đấy." Dương thị xong tới trước cửa, hướng về phía người làm trong viện : " muốn xem là người nào sai khiến được đây." xong xoay người với nha hoàn Cẩm Nhi và Trân Nhi của mình: "Ở cửa có vài người đấy, hôm nay những người này đều là điêu nô (nô tài xảo quyệt), cầm tiền nhưng làm việc, đem quần áo đồ nữ trang của bọn họ ném ra khỏi phủ, đuổi bọn họ , ký văn tự bán thân rồi giao cho nha tử (người môi giới buôn bán nô tỳ), đến chỗ mấy già nô kia đếm lại lần nữa, vẫn có ai vả miệng rồi dán tờ bố cáo ra chợ bán người, để xem đám người kia còn ai làm việc."

      Thấy Cẩm Nhi cùng Trân Nhi sa sầm mặt muốn đến bên kia, quả muốn ném y phục, những nha hoàn ma ma kia cũng hoảng hồn, vội quỳ xuống cầu xin tha thứ, " dám, phu nhân tha mạng phu nhân tha mạng!"

      Dương thị liền : "Vậy còn nhiều lời vô ích làm gì, đưa Thập Thất Thập Bát thiếu gia tới Đông sương phòng, cho phép ai cũng thể gặp."

      Những nha hoàn ma ma kia vội vàng về phía phòng của Trương di nương. Chỉ chốc lát sau, từ sương phòng phía sau hoa viên truyền đến trận tiếng khóc rống của hài tử.
      Last edited by a moderator: 23/4/15
      tart_trung, Snow, huyendo2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :