1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hồng Nương - Phu Thê Vạn Năm Bất Hòa - (HOÀN) [Đã có ebook]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      @Icon Bộ này ngưng lâu quá rồi bạn ơi. Bạn có edit tiếp ko? Nếu drop truyện phiền bạn báo lại với mình. Còn nếu bạn vẫn ed tiếp mong bạn theo đúng tiến độ qui định của Cung là 2c/1 tuần nhé.

    2. chi chi

      chi chi Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      124

      Chương 2



      Hỉ Thước sửng sốt, nghi hoặc trả lời: "Hôm nay là mười lăm, trăng tròn, ngày tốt để xuất hành, gả giá... Sao? Phạm đại nhân, hôm nay phải là ngày cực tốt để ngài cưới tân nương sao? Xem ngài thân hỉ bào, ở trong phủ nghênh đón kiệu hoa tân nương tử, chạy tới chỗ này làm cái gì?"




      "Đúng vậy, Gia ở trong phủ nghênh đón kiệu hoa tân nương, chạy tới chỗ này làm gì?" Ngữ khí của , nhưng nàng nghe thấy toàn thân sợ run.




      "Cái này, chẳng lẽ..." Nàng hít ngụm khí lạnh, hiếm khi thấy nàng mở miệng mà câu cũng thốt nên lời.




      "Hửm?" Phạm Lôi Đình đột nhiên hừ tiếng, tựa như chờ nghe ý nàng, lại tựa như chờ xem nàng lấy đá tự đập chân mình.




      "Tân nương tử ‘lại’ đào hôn?" Nàng xanh cả mặt, trước mắt quay cuồng biến thành màu đen.




      "Hay cho chữ ‘lại’." nhìn chằm chằm nàng, cười lạnh.




      "Ngọc Đế của tôi ơi!" Nàng muốn ngất mà, trong lòng vừa động, đột nhiên nhanh tay kéo vạt áo của , trừng lớn mắt, hổn hển quát: "Cho nên ngài lại kết thân thành phải ? Đúng hay ? Thứ chín mươi rồi, ngài chính là đôi thứ chín mươi của ta, ta vất vả lắm mới xong đôi chín mươi ——" Nàng muốn từ đầu số chín mà chạy về đầu số tám đâu.




      Phạm Lôi Đình vạn vạn lần cũng chẳng thể nghĩ đến việc tiểu nữ tử dám ở ngoài đường kéo lấy cổ áo buông, chẳng những là đôi tay trắng nõn mềm mại như bánh bao nắm lấy ngực áo , mà còn hai cái mềm mại trước ngực... Cũng kề sát vào ngực , thoáng chốc, thoáng chốc cổ nhiệt nóng thoang thoảng từ lớp y phục truyền đến.




      còn kịp cảm giác được cái cổ nhiệt khô nóng kia vừa phát ra từ người là cái gì, liền chiêu cầm nả thủ mà ngăn chặn lại thân thể bé của nàng.




      "A a a..." Hỉ Thước bị phản công, đau đến nỗi nước mắt to như hạt đậu cũng chảy ra, kêu thảm thiết liên tục. "Đau đau đau!"




      cả kinh, nhanh như chớp mà thả lỏng lực tay chế trụ nàng, cảm thấy trong lòng xẹt qua tia ảo não.




      Phạm Lôi Đình đời này giết địch tuyệt chùn tay, chỉ là chưa bao giờ đánh nữ nhân.




      Nếu hôm nay phải là vì động thủ với tiểu nha đầu chưa đứng tới đầu vai này, tuy chỉ là nhàng thôi, nhưng mà đối với cái thân thể mềm mại như bánh bao này của nàng, làm sao mà chịu nỗi lực của võ sinh tay chân thô to như ?




      "Cái này——" cứng ngắc xấu hổ mở miệng.




      Vốn định xin lỗi, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng ai oán xoa cánh tay, miệng hãy còn tức giận lẩm nhẩm vài câu, cái gì mà "Đến cùng là có thành thân hay đây?", "Danh dự nhiều năm của lão nương đều hủy ở trong tay ngươi", "Còn để cho người ta sống"... Phạm Lôi Đình cảm thấy tia áy náy sót lại trong lòng chỉ vậy mà thoáng chốc trở thành hư .




      Kết quả là , đường đường là tổng giáo đầu chỉ huy mười vạn lính cấm vệ lại bị ai đó làm cho mặt mũi lần lượt rơi hết xuống đất.




      Mày rậm dựng thẳng, khuôn mặt u ám trầm xuống.




      Hỉ Thước miệng vốn còn lẩm bẩm, khóe mắt liếc qua bắt gặp khuôn mặt đen như đáy nồi bừng bừng nổi cơn thịnh nộ của , trong phút chốc sợ tới mức lời muốn nuốt hết trở lại trong bụng.




      Nguy rồi! Mạng của nàng nguy rồi!




      Trong phủ tổng giáo đầu to như vậy, hai cột lớn ở cửa giăng đèn kết hoa tưng bừng nhộn nhịp, mọi nơi lại im ắng lặng ngắt như tờ, văn võ bá quan vốn đến để chúc mừng nhưng thức thời nhận ra lại sờ sờ cánh mũi, có vẻ rất kinh nghiệm "Biết ngay là vậy mà, thấy nhưng thể trách", quanh đại viện đều cho người xử lý, chỉ để lại mười mấy tên hộ vệ khí phách hiên ngang, thời ngay cả mấy tên hộ vệ ngay cửa cũng dám thở mạnh. "Hôm nay, ngươi phải cho Gia công đạo!"




      Phạm Lôi Đình mặt biểu cảm, ánh mắt lóe sát khí, khoanh tay ngồi trước mặt nàng.




      Hỉ Thước theo bản năng sờ sờ cái gáy rét run, cảm giác lông tơ cũng dựng đứng cả lên.




      Sợ sợ, có lẽ người mất tật mang, nhưng đó là chuyện đương nhiên, làm hồng nương thất thế, về đạo đức nghề nghiệp nàng vẫn có.




      "Này này..." Nàng hít vào hơi, lấy lại vẻ mặt tươi cười ngọt ngào của hồng nương. "Xin hỏi tổng giáo đầu đại nhân, lần này ngài cùng tiểu thư Chu phủ trong kinh thành sớm chắc chắn là thành thân đúng ? Sao đến giờ này, tân nương tử lại gả’? Có thể việc cho tiểu nữ hay , biết đâu là do đôi bên cùng hiểu lầm?"




      Lúc trước Chu gia vừa nghe đến nhà trai là người cầm quyền cao nhất mười vạn ngự lâm cấm vệ quân Phạm tổng giáo đầu, ràng vui đến nỗi suýt nữa ngã ngửa, liền vội vàng gật đầu đáp ứng đem khuê nữ gả vào phủ, tất cả nghi lễ cũng trao đổi nhanh chóng, còn rất là vừa lòng cho nàng hồng bao nặng a, thế nào bây giờ lại như thế này?




      cho , nàng nhất định phải hỏi cho ra nhẽ, Phạm Lôi Đình nhìn nàng nhe răng cười cái lạnh đến thấu xương, nhấn mạnh từng chữ, hỏi: "Ngươi, , xem?"




      Hỉ Thước sợ hãi cả khớp hàm cũng run cầm cập, có chút phục trả lời: "Tổng giáo đầu đùa, tiểu nữ cảm thấy đó là ngài chưa hiểu , sao lại học bọn kẻ dưới, đại nhân như vậy là thừa nước đục thả câu, phải là cố ý làm khó dễ tiểu nữ sao?"




      Hai con ngươi của lóe lên đầy nguy hiểm, làm nàng sợ hết hồn. Mặc kệ thế nào, dứt khoát, trước giải thích lại sau.




      "Này, này, này, nếu đại nhân ở đây là trách tiểu nữ làm tròn chức trách hồng nương, bồi tân nương từ Chu phủ đến đây làm lễ thành thân, đại nhân có thể hiểu lầm tiểu nữ, do Chu phủ là theo quy củ phía nam nhà họ, chuyện bồi tân nương là do mẫu thân hay thẩm thẩm tự mình làm, bảo tiểu nữ đến nhà đấy làm cái gì, đạo đức nghề nghiệp tiểu nữ luôn có, thỉnh đại nhân minh giám."




      "Nghe ra ngươi bị oan."




      "Vốn là vậy." Nàng bĩu môi, giọng oán trách lại thoáng thấy ánh mắt giết người của , vội cuống quýt nuốt trở vào, sau khi nghẹn lúc lâu, chung quy cũng nhịn được mà mở miệng : "Đúng , có sai nhận, nếu là tiểu nữ mạo phạm đến ngài cùng phu nhân, ngài là đại nhân đại lượng cũng cho tiểu nữ cơ hội, tiểu nữ ngoan ngoãn nhận tội và sửa chữa, mau chóng làm cho hôn này viên mãn, sao bây giờ đại nhân lại ngồi đây mà trừng mắt với tiểu nữ?"




      " hay cho cái miệng điêu ngoa." Phạm Lôi Đình buông hai tay, bàn tay thon dài, đốt xương cân xứng vịn vào thành ghế, chậm rãi đứng lên.




      , hai, ba... Trái tim của nàng như muốn bật tung ra ngoài.




      Kỳ quái, người ràng là hỉ bào, cũng biết sao, Hỉ Thước lại có loại ảo giác, giống như trước mắt nàng là nam nhân uy mãnh trong lớp chiến bào bừng bừng sát khí, sắc bén khôi giáp còn mang theo mùi máu tanh.




      Nàng khỏi rùng mình cái, khí thế nháy mắt ủ rũ. "Có... Có việc gì... từ từ thương lượng..."




      "Chu tiểu thư chỉ đến câu ." Con ngươi đen nhánh của khóa chặt nàng.




      "Là sao, liên quan gì đến tiểu nữ?" Nàng cười trừ.




      "Nàng " Phạm Lôi Đình đáy mắt sát khí tuôn trào, thanh lãnh khốc đến cực điểm "Thiếp thân cơ thể yếu đuối, vô phúc hầu hạ đại nhân, mong ngài thứ lỗi."




      "Cái gì?" Nàng nhất thời mờ mịt, hơn nửa ngày mới phản ứng kịp, bất mãn chu chu cái miệng nhắn. " đầu đuôi, Chu tiểu thư tùy tiện câu, sao lại liên quan đến Hỉ Thước ta chứ? Tổng giáo đầu đại nhân ngàn vạn lần chớ oan uổng người tốt."




      Gì chứ? Chẳng lẽ bởi vì hai lần thành hôn thành, cho nên liên quan đến lần thành hôn thứ ba mọi chuyện bèn chụp hết lên đầu nàng sao?




      "Ta sai người điều tra qua." Khóe mắt hơi hơi run rẩy, nghiến răng nghiến lợi : "Nhũ mẫu ở Chu phủ , là sáng nay ngươi đến Chu phủ với nàng ta, Gia ta, ta..."




      Gì đây? Chuyện này là gì đây, mặt cũng cần phải đỏ như vậy chứ?




      Hỉ Thước vẻ mặt hoang mang nhìn , bản thân suốt ngày cứ ăn to lớn. Lời từ miệng ra có cân lượng cũng có chất lượng, trong lúc nhất thời nàng nhớ ra bản thân cái gì, mờ mịt sau lúc lâu, trong đầu đột nhiên lóe sáng ——




      Trong phòng Chu tiểu thư, nàng cười meo meo chải tóc cho tân nương tử, miệng nhắc tới: " chải đến cùng, uyên ương đồng tâm đến bạc đầu; hai chải đến thuận, cả đời như ý hảo hợp, ba chải đến cùng, vợ chồng ân ái ngày ngày vui..." Chải tượng trưng đến mười cái, nàng tri kỷ câu: "Tổng giáo đầu cao lớn uy mãnh hơn người, đêm động phòng hoa chúc tân nương tử khẳng định chịu nổi, chỉ có thể nhịn, nhẫn nại chịu cái đau chết sống lại, tương lai có ba lần đau như thế."




      Ai nha!




      Đối với “chủ ” trước mặt này lại nhớ đến những lời chuyên nghiệp mà hồng nương nàng , khuôn mặt nhắn của nàng đỏ ửng lên, nhưng cẩn thận nghĩ lại mình sai cái gì chứ, vì thế đúng lý hợp tình ưỡn ngực : "Ta chưa lỡ lời nha!"




      "Ngươi!" nhất thời chán nản.




      "Tổng giáo đầu đại nhân là cao lớn uy mãnh, vậy cũng thiên phú dị bẩm, tư chất hơn người." Nàng tuy là xử nữ tấm thân trong sạch, tốt xấu cũng là hồng nương sa cơ, lên những lời này đến cùng cũng có đạo lý ràng. "Tiểu nữ dặn dò tân nương tử hai câu, đấy là chuyện phải làm, đại nhân còn muốn trách ta cũng hơi quá đáng đó."




      Phạm Lôi Đình trừng mắt nhìn nàng, lồng ngực rộng lớn vì tức giận mà phập phồng, là, là... Đời này chưa thấy qua ai miệng lưỡi trơn tru, mặt dày vô sỉ, gan lớn vọng ngôn, ... Như nàng vậy.




      "Ngươi đến cùng có phải là nữ nhi hả?" tức giận đến rít gào.




      Hỉ Thước ngẩn ra, cúi đầu nhìn nhìn bộ ngực sữa đầy đặn, lại thêm thân hình ba đào mãnh liệt, còn dùng tay kiểm tra dưới. "Ta đúng là nữ nha!"




      Đôi tay ‘ bé quyến rũ’ kia còn cứ mãi sờ sờ cho xem.




      Phách tiếng, lý trí cuối cùng trong đầu Phạm Lôi Đình nháy mắt bẻ gãy.




      "Ngươi!" đột nhiên hét lớn tiếng, "Đưa tay ra. . ."




      "Cái gì?" Trong lòng nàng nghi hoặc tràn đầy, nhưng vẫn dám ngoan ngoãn nghe theo lời . "Đại nhân muốn làm cái gì?"




      "Duỗi thẳng." Đôi ngươi đen nhánh đầy nguy hiểm híp lại.




      Hỉ Thước nuốt nuốt nước miếng, tuy rằng chuyện gì, nhưng sao nàng vẫn làm vậy.




      Cái kia... Là muốn đánh bằng roi sao?




      Ngay tại lúc da đầu nàng hoảng sợ run lên, bỗng nhiên, tay là hai quả đào hỉ.




      "Tiện có đôi tay này, Gia cho ngươi sờ đủ!" lạnh lùng cười, "Đến khi nào biết sai hãy ngừng lại."




      "Đại nhân ——" cái miệng của nàng hơi hơi dẫu lên.




      Nhìn thấy vẻ mặt kia tuy tràn đầy tức giận nhưng chỉ biết oan ức mà nhẫn nhịn, biết vì sao, Phạm Lôi Đình nhất thời thấy trong lòng rất thỏa mãn, cơn giận sục sôi nãy giờ cũng vơi hơn phân nửa.




      "Hừ!" đứng dậy phủi phủi y phục, nhìn quanh gian phòng giăng đầy đèn hỉ, chỉ cần động thân hai cái liền kéo xuống ném sang bên, sau đó rất tự nhiên mà lấy cuốn sách án thư, rồi ngồi xuống cái ghế bằng tử đàn đối diện nàng và rất tự nhiên mà xem binh thư.




      Hỉ Thước nhìn bộ dáng này của , đáy lòng xuất tia bất an mạnh mẽ.




      "Cái đó..." Nàng liếm liếm đôi môi khô ráp, vờ trưng ra khuôn mặt tươi cười.




      "Nghĩ ra bản thân sai ở đâu chưa?" Mắt vẫn dính cuốn binh thư, cũng chả buồn nâng lên chút nào.




      "Đương nhiên đương nhiên, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của tiểu nữ, là do cái miệng xấu xa của tiểu nữ, làm hỏng hôn , mạo phạm đến đại nhân." Nàng ăn khép nép nhận lỗi.




      "Thỉnh đại nhân cho tiểu nữ cơ hội lập công chuộc tội được ?"




      "Ngươi căn bản là bản thân mình sai ở đâu, Gia đây lại giận là cái gì." hừ lạnh tiếng, lại giở ra trang khác. "Tiếp tục nghĩ ."




      Đều nhận sai bồi tội còn được sao?




      Hỉ Thước vốn cũng có chút tức giận, cứ nghĩ hôm nay là ngày động phòng hoa chúc đầy vui vẻ, chỉ bởi vì nàng lắm miệng lắm mồm, làm hại tân nương tử chạy trốn, hôn cũng thất bại. Chỉ điểm này cục tức trong nàng cũng dám có.




      "Dạ." Nàng thở dài hơi, lại tiếp tục tung hứng hai quả đào.




      Lại , nếu phải vì hôn , vậy đến cùng giận cái gì nha?




      Bốn phía mảnh im ắng, chỉ nghe thấy thanh lật sách của .




      Hỉ Thước hai tay gần như là nắm được hỉ đào nữa, mồ hôi đầy đầu, khuôn mặt nhắn càng ngày càng đau khổ.




      Bỗng nhiên, tay hai trái hỉ đào thấy đâu, nàng trừng mắt nhìn, cho rằng bản thân hoa mắt .




      "Buông tay ." giọng trầm thấp mang phần bất đắc dĩ vang lên từ đỉnh đầu nàng.




      Nàng vừa mừng vừa sợ ngẩng đầu, mở to mắt nhìn . "Tổng giáo đầu đại nhân?"




      "Là nương nên có tự ái chút, động thủ động cước còn thể thống gì." Phạm Lôi Đình khuôn mặt lướt qua tia kỳ dị được tự nhiên, lập tức mày rậm lại nhướng lên, "Bất quá ngươi nhận việc hôn của Gia, phải phụ trách đến cùng."




      "Nhất định nhất định!" Hỉ Thước như trút được gánh nặng, khuôn mặt nhắn nhìn , cười nịnh nọt sáng lạn vô cùng. "Hôn của đại nhân, tiểu nữ nhất định gánh, lần sau nhất định tìm cho ngài người xinh đẹp, thông minh, người nhìn người thích, ha ha ha."




      trả lời lại nàng chính là tiếng hừ , hiển nhiên là có bao nhiêu tin tưởng.




      thể , phàm nhân là đơn giản giống như suy nghĩ của nàng.




      Hỉ Thước chống cằm buồn rầu đến cực điểm, nhìn cây đào trong viện đến phát ngốc.




      bàn đều là danh sách nhà nam nhà , có cầu thân, tái giá, còn có muốn nạp thiếp hoặc đơn thuần tìm người nấu cơm, ít nhất cũng cả trăm, đều là đông xứng tây xứng, thế nào mà cũng kéo được dây tơ hồng nha.

      Last edited by a moderator: 12/2/16

    3. chi chi

      chi chi Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      124

      Chương 3



      Thời gian đến Thất Tịch chỉ còn lại ba tháng mười bốn ngày.




      Còn có mười đôi... Mà , phải là mười đôi chưa thành giai ngẫu, nàng liền trở lại thành kẻ mồm mép liếng thoắng rôm rả như pháo, nhưng mà cũng thể nào che giấu được nỗi sợ hãi giấu sâu trong lòng.




      Hồn bay phách tán, trong tam giới thể dung thân.




      Cảm giác của ‘cái chết’ là như thế nào?




      Nàng sợ hãi, bởi vì bảy kiếp chuyển thế đầu thai cho đến nay, nàng cũng biết những nỗi thăng trầm khổ sở của nhân gian, mỗi kiếp đều lưu lại trong trí nhớ của nàng, chỉ vì nàng giống như những linh hồn khác phải uống canh Mạnh bà nên nàng nhớ rất , rất .




      Nàng cũng sợ rằng cả đời này nàng thể quay về thiên đình, được thấy Ngọc Đế, Vương Mẫu Nương Nương, Thái Thượng Lão Quân gia gia, còn có công chúa quý của nàng Chức Nữ; ngay cả mặt mũi lạnh lùng của các thiên binh thiên tướng nàng cũng nhớ mồm .




      "Chức Nữ công chúa, tại người cùng Ngưu lang vẫn tốt chứ?"




      Lòng nàng đau xót, mũi nàng đỏ lên.




      Chắc là tốt rồi... Nhất định là vậy... năm nhân gian, thiên đình chỉ ngày, đôi phu thê si tình này ngày nào cũng gặp nhau, sao lại có gì là tốt?




      "Như vậy , như vậy là đủ rồi." Nàng hít hít cái mũi, dùng tay áo lau nước mắt, thào tự . "Chỉ cần Chức Nữ công chúa hạnh phúc tốt rồi, thể quay về thiên đình quay về cũng được... hồn bay phách tán ta cũng chấp nhận."




      Trước kia Chức Nữ công chúa đối xử với nàng tốt như vậy, lễ hội bàn đào cũng cho nàng theo ăn, hay vuốt ve lông cho nàng, đôi khi cũng khóc lóc, hoang mang vô ý nâng nàng lên hỏi: "Tiểu Hỉ Thước, làm sao bây giờ? Ta nên làm thế nào mới tốt?"




      Chức Nữ công chúa là chủ nhân của nàng, là ông trời của nàng, vì Chức Nữ công chúa, dù khổ đến đâu nàng cũng sợ.




      "Được rồi!" Nàng hít sâu hơi, nắm chặt nắm tay. " tại phải là lúc sa sút tinh thần, phải giải quyết phiền toái lớn nhất thôi, chính là bằng mọi cách phải đem cái lão tổng giáo đầu siêu cấp khó giải quyết kia ‘gả’ ra ngoài mới được!"




      Lúc trước là bậy bạ muốn chết, khi đó nàng trăm phương nghìn kế để cho vị tổng giáo đầu có thân phận cao quý này ủy thác toàn quyền về hôn của mình, giờ này mới biết vì sao các vị hồng nương khác đều nhìn nàng với ánh mắt cảm thông.




      Aiz, tóm lại câu, đại lão gia nguyên tắc quá nhiều, nàng vất vả trong vạn người chọn để đạt thành hôn cho , vậy mà nhiều lần đổi lại cho nàng chỉ là chề môi khinh miệt "Đây là người tốt nhất ngươi chọn sao?"




      Sau này nhiều lần trải qua thiên tân vạn khổ, cuối cùng cũng có nhà chịu chuyện hôn , đối tượng là tiểu thư của ‘Phúc Túy gia trang’. Ai biết được là tân nương ngồi kiệu hoa quá khẩn trương, muốn cùng bà mối là nàng chuyện, Hỉ Thước mới hưng trí bừng bừng nhắc tới phu quân tiêu chuẩn mà nàng làm mai, gì mà mỗi năm mỗi tháng mỗi ngày giết định vô số, gì mà máu chảy thành sông, sau đó đột nhiên tân nương tử lại la hét lên: "Quay đầu kiệu, quay đầu, ta phải về nhà, ta gả!"




      Lần đầu thành thân của Tổng giáo đầu cứ như vậy là xong.




      Lần thứ hai Hỉ Thước rút kinh nghiệm xương máu, ghi nhớ bài học máu chảy đầm đìa kia, chẳng dám câu với tân nương trong kiệu hoa, mà chỉ cười mãi thôi, đến khi kiệu hoa đến phủ Tổng giáo đầu, Tổng giáo đầu thân uy mãnh khí thế bước đến, đón tiếp kiệu, hồng nương là nàng rất vui vẻ mà vén màn kiệu, muốn dìu tân nương tử rời kiệu, ai biết được rằng màn kiệu vừa vén lên——




      Tân nương tử chắc say kiệu, biết là ngất bao lâu, khăn che còn tàn dư mà nàng ta nôn ra, rất khó coi.




      Khuôn mặt tươi cười của Hỉ Thước thoáng chốc cứng đờ, cái khó ló cái khôn, khuôn mặt nhắn hân hoan cười lấp: "Tân nương nôn như vậy, ngẫm rằng khi nhập phủ của ngài nhất định lâu sinh tiểu hài tử, chúc mừng lão gia, chúc mừng lão gia!"




      Bốn phía lâm vào mảnh xấu hổ lặng im, tất cả mọi người trừng mắt nhìn nàng.




      Hỉ Thước còn chưa phản ứng kịp, tân nương tử chết tử tế xong, từ từ tỉnh lại, nghe vậy nhất thời gào khóc ầm trời.




      Sau hồi nháo loạn, xấu hổ và giận dữ muốn chết, tiểu thư của thương vương tơ lụa cứ vậy mà quay kiệu ôm hận về nhà.




      Lần đó, nàng kích động sốt ruột từ đầu đến cuối mà giải thích với tên Phạm Lôi Đình lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, nào là ý của lời ấy phải là nguyền rủa thê tử của ngoại tình.




      Phạm Lôi Đình sắc mặt xanh mét, cuối cùng chỉ bỏ lại bốn chữ: tự giải quyết cho tốt.




      Ý chính là lát nữa để Gia xem.




      Kết quả...




      " là thành cũng xong, bại cũng xong." Hỉ Thước càng nghĩ lại càng bi thương. "Mệnh ta khổ mà..."




      Sân luyện tập của cấm vệ ngự lâm quân.




      Thân là cấm vệ quân phòng thủ kinh thành, võ nghệ cao cường và lòng tận trung chính là yếu tố hàng đầu, đầu óc tỉnh táo và thể trạng mạnh mẽ lại càng làm cho họ trở thành những binh lính hàng đầu.




      Đây là mười vạn hảo hán đại nam nhi, thề sống chết bảo vệ đương kim hoàng đế, mà người bọn họ sùng bái sát đất chính là thống lĩnh Phạm Lôi Đình.




      Chỉ cần thống lĩnh câu , lên trời xuống đất, tan xương nát thịt, bọn họ đều chối từ.




      Bất quá hôm nay ở sân luyện tập chỉ có đội hổ quân tinh nhuệ, nhanh nhẹn dũng mãnh nhất, trong mười vạn cấm vệ quân, nhưng tất cả như đối đầu với đại địch, đầu gối như bị bùa chú bật run lên kìm lại được.




      Tất cả ánh mắt sợ hãi của bọn họ đều nhìn về cùng hướng ——




      Trong quân phục của thống lĩnh cấm y vệ, thoạt nhìn Phạm Lôi Đình cao lớn vĩ đại lại thêm phần hung mãnh.




      Thống lĩnh của bọn họ, sắc mặt so với bình thường xanh mét, xanh mét, xanh mét...




      Nghe ngày hôm qua hôn của thống lĩnh lại thất bại, hôm nay bọn họ da căng đến từng lỗ chân lông, nghĩ đến việc chết như thế nào còn chưa biết.




      lâu sau, khí bao trùm ngột ngạt đến nỗi hít thở thông, đột nhiên ——




      " có người chết sao?"




      A?




      Mọi người rùng mình, hẹn mà cùng nhìn phía đầu lĩnh.




      Cả người lộ ra hàn ý kinh hồn là Phạm Lôi đình, hộ vệ trái phải hai bên, cũng là phó thống lĩnh dưới trướng của —— Hàn Binh cùng Thiết Tập, nghe thấy đầu lĩnh vừa mở miệng hỏi, cùng lúc nghe thấy tiếng ho . nhanh chóng đảo mắt đầy sát khí. Hai vị này là nhịn cười sao?




      Hàn Binh cùng Thiết Tập nhận thấy ánh mắt sắc bén như dao của thống lĩnh, vội vàng thu liễm, lưng lập tức thẳng tắp.




      " có người chết" hừ lạnh tiếng, "Liền thu hết cái dáng vẻ cha mẹ qua đời kia cho ta!"




      "! Thống lĩnh." Mọi người đáp lời vang dội, người người đều là can đảm trung thành, biểu nhiệt huyết ngút trời.




      Phạm Lôi Đình mắt sáng như đuốc, đôi tay rắn chắn vòng trước ngực. "Hổ quân nghe lệnh."




      "Hổ quân có!" Chúng tướng sĩ lên tiếng trả lời như sấm.




      "Nhảy ếch năm trăm vòng" nhướnh mày rậm, "Ngay bây giờ."




      Khônggggg...




      Chúng tướng sĩ suýt nữa khóc thét ra tiếng, lại thấy quân lệnh như núi, lời của thống lĩnh so với thánh chỉ còn khủng bố hơn, hai lời lập tức chia làm hàng, trước sau bắt đầu ngồi xổm xuống nhảy ếch, trong lòng quên thầm cầu nguyện —— hi vọng nhảy năm trăm vòng xong, tổng giáo đầu bớt giận?




      Hàn Binh cùng Thiết Tập căng thẳng thần kinh, cũng nhúc nhích đứng ở hai bên Phạm Lôi Đình, sợ hít thở nặng bị chú ý đến.




      "Hoàng thành Đông, Tây, Nam, Bắc bắt đầu từ hôm nay đổi phiên canh gác hai giờ lần, khẩu lệnh cũng đổi." Phạm Lôi Đình thu hồi ánh mắt nhìn toàn quân, " tháng sau Lễ Thân Vương hồi triều diện thánh, trong tháng, bất luận ngày đêm, ta muốn bên trong hoàng thành phải nghiêm ngặt, giọt nước cũng được rỉ ra!"




      "!" Hàn Binh cùng Thiết Tập vang dội đáp.




      gật gật đầu, thân hình cao lớn chìm trong ánh mặt trời nóng cháy, đôi con ngươi đen nhánh cũng thấy đáy.




      Nhưng vào lúc này, Hoàng công công, tâm phúc bên cạnh hoàng thượng từ xa đến, vừa đến cách khoảng năm bước chân, liền cười mỉm chi hành lễ." Thỉnh an Phạm đại nhân."




      "Hoàng công công khách khí."




      "Nô tài phụng khẩu dụ của hoàng thượng, thỉnh đại nhân đến ngự thư phòng." Hoàng công công cười meo meo mở miệng, thấp giọng lên câu "Hoàng thượng đau lòng đại nhân hôm qua lại chịu ủy khuất.’’




      Phạm Lôi Đình mày rậm nhíu lại, "Làm phiền công công nhắc nhở."




      Ngoài việc của nhị vị tiểu thư túy gia trang và phường lụa, biết lần này hoàng thượng lại nghe được cái gì nữa.




      Vào đêm, kinh sư đèn hoa vừa lên, cả phố giăng đầy đèn, tản mát ra ánh sáng vàng nhạt khắp nơi.




      thân hình to lớn cưỡi tuấn mã rời khỏi hoàng cung, tiếng vó ngựa nhanh chậm, vang vang từ những lát đá đường.




      Hàn Binh và Thiết Tập luôn theo bên mình bị Phạm Lôi Đình cho về trước, cũng lười nhìn đến dáng vẻ ngốc nghếch muốn an ủi nhưng lại thôi của hai tên đó, ngại ngùng thẹn thùng giống như các bà thím đường, giống thuộc hạ của Phạm Lôi Đình chút nào.




      biết bọn họ muốn gì, nhưng họ càng muốn lại càng thêm tức giận.




      Bất quá chỉ là hôn , có thể khiến cho gà bay chó sủa được sống yên ổn như vậy, tóm lại câu, thành đủ, bại có thừa tất cả là do cái tiểu hồng nương kia gây ra.




      Ánh mắt lợi hại thoáng nhìn thấy thân ảnh bé bỏng quen thuộc, cưỡi ngựa, sắc mặt sâu xa khó hiểu nhìn chằm chằm tiểu nữ tử ngồi trước cổng phủ tổng giáo đầu.




      Hỉ Thước vừa thấy trở lại, lập tức vẻ mặt vui mừng. "Tổng giáo đầu, ngài về rồi!"




      Chậc! đúng là người người đến.




      Phạm Lôi Đình làm như thấy vòng qua nàng, mí mắt ngay cả nâng cũng nâng chút, mạnh mẽ gọn gàng nhảy xuống ngựa, quay đầu nhìn hai gã hộ vệ cung kính cúi đầu, nhàn nhạt câu: "Mang cho ăn, nhớ cho chút đậu tương."




      ", đầu lĩnh." gã hộ vệ tiếp nhận dây cương.




      "Hôm nay trong phủ có chuyện gì ?" sải bước nhanh vào đại sảnh.




      hộ vệ khác hồi báo: "Bẩm thống lĩnh, trong phủ vô ... Ách, nếu như có, chính là Hỉ nương cầu kiến."




      "Hỉ nương?" Đối với xưng hô xa lạ này, cảm thấy lạ lạ.




      "Chính là tiểu nữ!" Hỉ Thước nằm lọt thỏm giữa ba gã hán tráng cao to, dáng người bé hầu như bị che mất, vất vả lắm mới tìm ra nơi để chui vào, ngọt ngào cười với .




      "Hồng nương hồng nương, còn vờ là Hỉ nương." Ánh mắt của cuối cùng cũng rơi xuống người nàng, "Thay tên đổi họ như vậy có thể thay đổi con người , có thể thành người khác sao?"




      Cám ơn trời đất, cuối cùng cũng chuyện với nàng.




      Hỉ Thước nhàng thở ra, vội vàng nắm chắc lấy cơ hội hiếm có này. "Tiểu nữ hôm nay chính là đến thực lời hứa, trách nhiệm đến cùng, lập công chuộc tội!"




      "Nhanh như vậy sao?" hỏi lớn tiếng, tỏ ý tin.




      " mà! mà!" Nàng sợ nghe hết bỏ , cả gan kéo góc áo lại, gương mặt mềm mại trắng trẻo ấy tràn đầy vẻ khẩn thiết. "Tiểu nữ suy nghĩ triệt để hết ngày đêm, thầm thấy tổng giáo đầu đại nhân đối với tiểu nữ là ân trọng như núi, nếu mà tiểu nữ thể tìm cho ngài được mối lương duyên tốt, như vậy tiểu nữ phụ lòng kì vọng của đại nhân, cũng còn mặt mũi nào đối với danh xưng ‘Hồng nương đệ nhất kinh thành’ nữa?"




      Hồng nương đệ nhất? Tự phong à? Nàng như vậy mà cũng dám .




      Phạm Lôi Đình chằm chằm nhìn thẳng nàng, câu, nhưng cũng phất tay áo bước .




      "Cho nên tiểu nữ vì đại nhân mà làm ra chuyện chưa từng có, sau này là phương án hoàng kim." Nàng hưng phấn hai mắt tỏa sáng, khuôn mặt nhắn phiếm hồng. "Cứ như vầy , tiểu nữ làm tùy tùng theo cạnh ngài, từ lúc ngài thức giấc đến khi ngài ngủ, ghi lại toàn bộ sở thích của ngài từ ăn mặc ngủ nghỉ, chính cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, lúc đó tiểu nữ nhất định chọn được cho ngài hiền thê tương xứng... Sao hả?" Bốn phía mảnh yên tĩnh, bọn hộ vệ ở bên xem náo nhiệt nhịn được rớt cả cằm xuống đất.




      Này này này... Này Hỉ nương như vậy là to gan làm loạn, dám cầu tự đề cử mình hầu hạ bên cạnh thống lĩnh sao? Chẳng lẽ nàng biết trong phủ tổng giáo đầu, cả con ruồi cũng là giống đực sao?




      " xong chưa?" Phạm Lôi Đình nhàn nhạt mở miệng.




      "Ách, tạm xong rồi." Nàng trừng mắt nhìn, kỳ quái, phải là quá cảm động rồi chứ?




      "Đầu ngươi rốt cuộc chứa cái gì hả? Phân trâu sao?" châm chọc hỏi.




      "Đại nhân lời ấy sai rồi, tiểu nữ lại cầm tinh con trâu." Nàng vui bĩu môi. Trung ngưu mới đúng là phân trâu, nàng nếu có cũng chỉ là phân chim thôi...




      Phi phi phi, đầu ai toàn phân trâu chứ?




      "Đầu trống trơn, ngay cả bản thân là nam hay nữ cũng , Gia đúng là nhất thời quỷ nhập nên mới đồng ý cho ngươi toàn quyền xử lý chuyện hôn ." nghiến răng nghiến lợi , tất nhiên là cũng hối hận vì sao trước đây những lời này.




      "Đại, nhân!" Nàng cũng có chút phát điên, hai tay chống nạnh, ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn : "Ngài có thể chê Hỉ Thước ta vóc dáng đủ cao, miệng đủ ngọt, sinh đủ xinh đẹp, chính là thể sỉ nhục ta thông minh!"




      "Ngươi thông minh? Ngươi thông minh chỗ nào?" Phạm Lôi Đình cao thấp đánh giá nàng, ánh mắt giấu được tràn đầy chán ghét. "Miệng ngu ngốc, còn dám nghĩ đến chuyện làm tùy tùng của Gia, Gia hoài nghi ngươi chính là nam giả trang nữ, hết ăn lại uống —— "




      Lời chưa xong, bỗng bay đâu mất.




      "Nếu ngài kiểm tra !" Bởi vì Hỉ Thước nhất thời tức điên rồi, chút nghĩ ngợi bèn nắm lấy tay để lên ngực mình, còn hùng hổ tiến về phía trước, làm cho cảm thấy thứ dưới tay mình rất mềm, rất tròn, "Ta là nam hay nữ hả?"



      Last edited by a moderator: 12/2/16
      Mai Trinh, Hờ Annh, MooniE8 others thích bài này.

    4. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      Xúc động quá, cuối cùng tr cũng đc edit tiếp r :062:, tks nhá:tungtung:

    5. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      hà hà, thế là chị xong đời. có con nhà ai lại muốn chứng minh mình bằng cách này

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :