1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thứ Nữ Xinh Đẹp - Ngã Cật Nguyên Bảo (Chương 48) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 34: Kính trà

      Editor: Ngạo Thế Tuyệt Trần


      Chuyện Cẩn Nương thăng cấp trở thành Lục tài tử, người khác chỉ xem như nàng trở mình, cho nên Cẩn Nương lại càng cẩn thận hơn hết. Quế ma ma sớm dặn dò qua, bất luận đắc sủng hay thất sủng, điều quan trọng nhất chính là giữ vững tâm của mình, chỉ có như thế mới có thể thắng được tất cả. Nghìn vạn lần đừng vì chút đắc ý mà nghênh ngang kiêu ngạo, như vậy chết rất nhanh. Cẩn Nương đối với những lời này luôn luôn khắc sâu trong đầu.

      Vì vậy sáng sớm hôm nay, cũng chính là ngày thứ hai nàng được phân vị tài tử, quan tâm đến người còn khó chịu, liền rời giường sớm. Đào cảm thấy Cẩn Nương được phong tài tử là chuyện vui nên muốn tỉ mỉ trang điểm phen nhưng Cẩn Nương cái gì cũng cần. Muốn khiêm tốn chút nhưng lại lo lắng khiêm tốn quá khiến người ta mình dối trá. Biện pháp tốt nhất chính là thay đổi, vẫn ôn hòa nhã nhặn như cũ.

      Đào muốn vậy nên Cẩn Nương phải nghiêm túc : "Rốt cuộc ta là chủ tử hay là ngươi?"

      Đào ủy khuất đến mắt đều đỏ hết, "Tiểu thư, nô tỳ biết sai rồi."

      " Đào, ta biết tâm tư của ngươi. Thế nhưng ngươi phải biết rằng tiểu thư nhà ngươi hôm nay có chút tâm kế kia. Đừng có đoán mò nữa, nhanh lên chút. "

      Đào lau khô nước mắt vội vàng trang điểm cho Cẩn Nương. Nàng cẩn thận nhìn vào gương chút, y phục dưới tương đối hoà hợp nhưng mà cũng để cho người ta xem . Gật đầu hài lòng, lúc này mới ra ngoài dùng điểm tâm.

      Sau khi dùng qua điểm tâm, Cẩn Nương mang theo Đào và Lập Xuân thỉnh an Vương phi. Về phần Lệ Chi ở lại trong viện, bởi vì buổi tối hôm qua Lệ Chi cũng bận rộn cả đêm.

      Đến Hỉ Nhạc đường, Cẩn Nương liền thấy người lâu gặp, đó là Ôn di nương. Trước đây nàng ấy bị phạt roi rồi lại bị cấm túc, cảm thấy sâu sắc mất mặt nên sau khi đủ kỳ hạn cấm túc mười ngày, tiếp tục cáo bệnh với Vương phi thêm hai ngày nữa. Hôm nay thời gian nghỉ qua, liền như thường lệ vội tới thỉnh an Vương phi. Nhìn thấy Cẩn Nương, ánh mắt Ôn di nương trở nên bất thường.

      Cẩn Nương chỉ làm như nhìn thấy muốn đến thỉnh an La sườn phi và Lưu thứ phi, kết quả Phòng ma ma ra thông báo, "Vương phi dậy, mời các vị đến chính viện".

      Cẩn Nương ngoan ngoãn theo phía sau mọi người vào, nghĩ thầm ngày mai nhất định phải đến sớm chút. Lúc vào trong phòng nàng mới phát hôm nay Ôn di nương lại ở phía sau nàng. Cẩn Nương nhớ lại ngày đầu tiên thỉnh an, nàng theo bước chân của Ôn di nương ở phía sau cùng nhưng hôm nay việc thay đổi.

      Khiến Cẩn Nương kinh ngạc hơn chính là trong chính viện ngoại trừ bốn cái ghế, ở đầu sau có thêm cái ghế nữa,tức là năm cái ghế. Cẩn Nương nắm chặt khăn lụa, lòng bàn tay đều đổ đầy mồ hôi. ràng là chuyện tốt nhưng nàng lại vô cùng khẩn trương. Lo lắng bị người khác nhìn ra cái gì, Cẩn Nương vội vàng buông ra cái khăn tay biến dạng, yên lặng đứng ở bên.

      Chờ bốn người La sườn phi thỉnh an xong, lúc này Cẩn Nương mới tiến lên thỉnh an, sau đó ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh, đối với cái ghế kia làm như thấy.

      Lưu thứ phi cười khanh khách, "Vương phi, người xem, Lục muội muội đúng là cẩn thận."

      La sườn phi hừ lạnh tiếng, liếc mắt nhìn Cẩn Nương đứng ở dưới, thầm nghĩ đúng là dối trá. Liễu nỹ nhân mặt chút thay đổi, nhìn cũng chưa từng nhìn Cẩn Nương cái. Về phần Lý phu nhân, nếu cần thiết, nàng ở trước mặt Vương phi tùy ý mở miệng.

      Tề vương phi cười híp mắt, tâm tình tệ cho lắm, : "Lục tài tử, hôm nay mọi người nên chúc mừng ngươi mới phải".

      " dám, thiếp đảm đương nổi."

      "Yên tâm, ngươi xứng đáng mà".

      xong, Phòng ma ma liền nháy mắt với nha đầu, Thu Nguyệt vội vàng bưng cái khay ra, mặt ly trà. Cẩn Nương thấy thế, nhất thời tim lại đập mạnh. Rốt cục Vương phi cũng bằng lòng để cho nàng kính trà, ý nghĩa của việc này tức là địa vị nàng ở vương phủ được danh chính ngôn thuận.

      Trong lòng Cẩn Nương cao hứng đồng thời lại có chút chua xót, nghĩ đến hơn mười ngày qua vẫn cố gắng thể để lộ ra tâm tình của mình, xác thực là gian nan.

      "Lục tài tử, xin mời". Phòng ma ma nhắc nhở Cẩn Nương xúc động thôi.

      Cẩn Nương phục hồi tinh thần lại, vội vàng tiến lên quỳ gối trước mặt Tề vương phi, tiếp nhận ly trà trong tay nha đầu, cung kính : "Mời Vương phi uống trà!"

      Tề vương phi hàm chứa ý cười nhìn Cẩn Nương cúi đầu dám đối mặt, nhận lấy ly trà : "Sau này hầu hạ vương gia cho tốt, cùng mọi người dưới hoà thuận, cũng được gây chuyện, có hiểu chưa?"

      "Dạ, thiếp hiểu!". Lòng bàn tay Cẩn Nương khẽ run, trả lời

      Tề vương phi cười rồi uống trà, nhân tiện : "Đứng lên , mau ngồi vào ghế , chỗ đó là dành cho muội".

      "Đa tạ Vương phi."

      Cẩn Nương đứng dậy, cảm thấy cả người trở nên nhõm, chậm rãi đến cái ghế cuối cùng nhàng ngồi xuống. Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Cẩn Nương, dường như muốn tìm ra sai sót của nàng. Ánh mắt mọi người đủ loại ý tứ, khinh thường có, cười nhạo có, thèm nhìn đến cũng có, chỉ riêng Ôn di nương là chút nào che giấu đố kị và thèm muốn.

      Ôn di nương rất ghen tị với Cẩn Nương, mới vào vương phủ hơn mười ngày mà được phong lục phẩm tài tử. Nàng cảm thấy ông trời đối với nàng công bằng, nàng vào phủ hơn hai năm trời, vẫn luôn phụng cho Vương phi, thế nhưng từ đầu đến cuối nàng cũng chỉ là di nương, ngay cả cơ hội trèo lên cao cũng có. Trước đây vừa vào phủ, Ngũ vương gia từng sủng hạnh nàng khoảng thời gian. Cho đến khi Liễu mỹ nhân vào phủ nàng liền hoàn toàn thất sủng. rất lâu rồi Vương gia cũng chưa hề đến phòng nàng, nàng chỉ có thể gắt gao bám vào Vương phi, nếu như mất chỗ dựa vững chắc này, nàng ở vương phủ làm sao sống yên ổn cho được.

      Vậy mà Lục Cẩn Nương này vì sao số mệnh lại tốt như vậy? Xuất thân đồng dạng cũng cao, chẳng qua chỉ là nữ nhi của quan ngũ phẩm, lại còn là thứ nữ, dựa vào cái gì nàng ta đạt được phẩm cấp? Muốn tướng mạo, trong vương phủ này, nữ nhân so với Cẩn Nương vượt trội hơn rất nhiều nhưng mà ̣hết lần này tới lần khác nàng ta lại được phân vị. Chẳng lẽ bởi vì mình chỉ là con của muối thương cho nên phải bị người ta khinh bỉ sao?

      Ôn di nương cam lòng nhưng mà ̣để cho nàng làm cái gì ác độc đối phó với Cẩn Nương, nàng lại có lá gan. Chỉ có thể ủy khuất nhìn Vương phi, chỉ mong Vương phi có thể nhớ những năm khổ cực của nàng gần đây, ban cho nàng cấp vị.



      Aliren, linhdiep17, Mizuki4 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 35: Ta phục

      Editor: Ngạo Thế Tuyệt Trần


      Tề vương phi chỉ làm như nhìn thấy dáng vẻ mong đợi của Ôn di nương, cười với mọi người: “Được rồi, Vương phủ chúng ta lâu có người mới, hôm nay có Lục tài tử nên Vương phủ cũng náo nhiệt hơn, ngày thường mọi người tán chuyện cũng nhiều thêm người”.

      La sườn phi quay đầu lạnh lùng nhìn Cẩn Nương, che giấu chút nào xem thường nàng, “Vương phi đúng. Chỉ là thường ngày ta bận rộn, nhị thiếu gia còn như vậy, ta đây làm mẹ cũng thể rời khỏi được”.

      Nhị thiếu gia trong miệng La sườn phi là con trai thứ hai của Ngũ vương gia, Đường Phương Kế. Còn trưởng tử tất nhiên là do Vương phi sinh, Đường Phương Văn, được phong làm thế tử. Ngoài ra Tề vương phi còn sinh hạ nữ nhi và cũng là trưởng nữ của vương phủ, được phong hàm quận chúa. Hiên tại chỉ có trai của Vương phi là có tước vị, còn những hài tử khác chỉ là thiếu gia, tiểu thư mà thôi, đoán chừng phải đến sau khi trưởng thành mới được phong hàm.

      Lưu thứ phi nở nụ cười, “Tầm mắt La tỷ tỷ cao nên xem thường Lục tài tử cứ thẳng, cần gì phải mang nhị thiếu gia ra làm lá chắn?!”.

      La sườn phi cao ngạo nhìn Lưu thứ phi, “Chuyện này liên quan đến ngươi, ngươi còn chưa có tư cách đến chuyện của ta.”

      Sắc mặt của Lưu thứ phi có chút kiềm chế được, La sườn phi như thế nào lại nể mặt nàng, khiến nàng làm trò cười cho mọi người. Trong lòng nàng oán hận nhưng nghĩ đến phẩm cấp của mình thấp hơn nàng ta, trong nháy mắt liền xem như có chuyện gì xảy ra, cười : “La tỷ tỷ phải, tất nhiên ta quản được La tỷ tỷ. Chẳng qua hảo ý của Vương phi bị La tỷ tỷ phá hư như thế , làm cho người khác xem vừa mắt. Cho nên ta mới nhiều lời, nghĩ tới tính tình La tỷ tỷ lại lớn như vậy, chẳng lẽ La tỷ tỷ là chán ghét ta hay sao?”

      La sườn phi tức giận gần chết, ngờ ả Lưu thứ phi này lại giả vờ đáng thương để lấy đồng tình của mọi người, vu oan giá họa cho nàng, cho nên liền chịu thua trực tiếp mắng: “Thối lắm!”

      Cẩn Nương sợ hết hồn, kinh ngạc nhìn La sườn phi, đường đường sườn phi mà lại chuyện thô tục như vậy, hợp giáo dưỡng a! Tề vương phi cũng cau mày thế nhưng cũng định ra mặt, bởi vì vẫn chưa đến thời điểm.

      La sườn phi quan tâm đến ai lại mắng tiếp: “Ngươi là cái thứ gì hả? Cả ngày có chuyện gì, gây chuyện thị phi. Ngươi cho là ngươi chia rẽ quan hệ của ta và Vương phi có thể được cái gì tốt sao? Ta khinh…ngươi xứng sao? Cũng lấy nước tiểu của mình tự soi , với cái đức hạnh của ngươi cũng dám ở trước mặt Vương phi làm càn, ta thấy là ngươi chính mình có bao nhiêu cân lượng. Lưu thị, ta cảnh cáo ngươi, ngươi tốt nhất nên thành chút cho ta. Ngươi còn dám gây xích mích dám như thế, cho dù bị phạt ta cũng phải thu thập ngươi trận.”

      “Ngươi, ngươi… “. Oa tiếng, Lưu thứ phi liền khóc toáng lên, “Vương phi cần phải làm chủ cho muội a! Muội vào vương phủ nhiều năm như vậy, lúc nào cũng dụng tâm hầu hạ vương gia, cung kính với Vương phi, người thể trơ mắt nhìn thiếp bị La sườn phi khi dễ như vậy!”.

      “Được rồi, tất cả im miệng cho ta.” Tề vương phi cũng vô cùng tức giận, tính tình La sườn phi thế nào nàng tất nhiên hiểu , trước đây ở nhà mẹ đẻ có nghe qua. Bởi vì nàng ta theo phụ huynh tại ngoại mấy năm nên được quản giáo nhưng lại học được thân công phu, tính tình cũng rất hống hách. Đến khi trưởng thành mới trở lại kinh thành, lúc này dạy dỗ còn kịp nữa rồi. Tuy rằng vào vương phủ thu liễm ít thế nhưng tính tình ngang ngược như trước vẫn mãi sửa. Hết lần này tới lần khác Lưu thứ phi lại biết sống chết khiêu khích nàng ta. bây giờ bị La sườn phi phản kích cũng là đáng đời.

      “Khóc…khóc…khóc, chỉ biết khóc, ngươi câm miệng cho ta”. La sườn phi nhìn Lưu thứ phi khóc đến hình dạng hoa lê đẫm mưa, trong lòng cực kỳ chán ghét

      Tề vương phi cũng nổi giận, tính tình La sườn phi cho dù có lớn như thế nào cũng phải nhìn sắc mặt của nàng hành . Dù sao nàng cũng xuất thân từ thế gia, đến múa đao lộng thương nàng bằng La sườn phi thế nhưng đến thủ đoạn, tâm kế cho dù La sườn phi có thúc ngựa cũng thua kém nàng rất nhiều.

      “La sườn phi, ngươi câm miệng cho bổn phi.”. Tề vương phi giận dữ, hiển nhiên giọng thập phần nghiêm khắc. Lý phu nhân, Liễu mỹ nhân, Cẩn Nương cùng với Ôn di nương còn có nha đầu, ma ma hầu hạ bên người Tề vương phi hết thảy đều bị dọa đến câm nín. Nhất là Cẩn Nương, nghĩ đến ban đầu là do chuyện của mình mới khơi mào La sườn phi và Lưu thứ phi tranh cãi nên lo lắng đấn cả người rét run, sợ là cuối cùng liên lụy tới mình. Tranh cãi ầm ĩ như vậy thân phận nàng chưa có tư cách nên dám mở miệng, chỉ có thể gắt gao chú ý biến hóa trong phòng.

      Vẻ mặt La sườn phi phục thế nhưng Tề vương phi lên tiếng cũng dám nghe.

      “Lưu thứ phi ngươi còn câm miệng. Khóc sướt mướt như vậy còn ra thể thống gì”. Tề vương phi căm tức nhìn hai người, cho là tính tình nàng tốt liền dám ở trước mặt nàng càn rỡ. “Hai người các ngươi hợp với nhau tất cả mọi người đều biết. Thế nhưng mọi người đều hầu hạ Vương gia, ta trông cậy vào các ngươi ở chung hòa thuận nhưng mà người nào còn dám gây xích mích lung tung bổn phi tha. Nếu như các ngươi quan tâm thể diện của bản thân như vậy cũng đừng trách bổn phi cho các ngươi mặt mũi.

      “Ta phục!”. La sườn phi ngẩng đầu, thể thái độ của nàng. Xuất thân Lưu thứ phi bằng nàng, địa vị nhà mẹ đẻ bằng nàng, thân phận lại càng bằng nàng, có tư cách gì cùng nàng đấu. Ỷ vào đọc mấy cuốn sách cho nên có dũng khí khiêu khích nàng nhiều lần, cho là nàng dễ bị khi dễ. Những ngày qua cùng ả tính toán nhưng hôm nay cần phải cho ả hiểu biết thủ đoạn của mình. Bằng người này biết trời cao đấy rộng là gì.

      “Ngươi phục?”. Tề vương phi giận quá hóa cười nhìn La sườn phi, “Ngươi có tư cách gì phục? Hậu viện của Vệ vương phủ còn chưa tới phiên La sườn phi ngươi làm chủ”.

      “Vương phi, ta biết ngươi muốn hậu viện vương phủ yên lặng, để cho Vương gia phiền lòng. Thế nhưng ta vẫn phải , ta phục. Lưu thị có tư cách gì ở đây, chắc là có người nào đó cho nàng lá gan mới khiến nàng dám cả gan khiêu khích ta. Trước đây ta tính toán cũng là do nhớ kỹ phân phó của Vương phi. Nhưng hôm nay thể nhịn được nữa, Lưu thị này ỷ có tài ăn , quen thói gây chuyện, ly gián. Nếu lần này Vương phi để cho nàng ta chút dạy dỗ, ta thấy tương lai nàng ta leo đến đầu của người mà dương oai.”. La sườn phi nhịn được nữa, cấm túc năm ngày mất hết mặt mũi mà đầu sỏ gây nên lại bị gì. Hôm nay lại dám khiêu khích nàng, cho là nàng dám thu thập nàng ta sao?

      Lưu thứ phi bị La sườn phi nhìn chằm chằm, trong lòng vừa khẩn trương vừa hưng phấn. Ầm ĩ…cứ ầm ĩ lớn chút, để Vương phi và Vương gia hoàn toàn chán ghét mà vứt bỏ La sườn phi mới tốt. Hừ, ỷ vào gia thế tốt lại sinh được nhi tử cho rằng có thể đè đầu nàng khắp nơi sao, hoang tưởng…

      Vẻ mặt Lưu thứ phi ủy khuất, sợ hãi nhìn Tề vương phi, khóc ô ô: “Vương phi, muội muội có ý gì. Muội những lời này cũng có ác ý, chỉ là muốn phân ưu cho tỷ tỷ mà thôi. nghĩ tới làm La tỷ tỷ tức giận như vậy, nếu như La tỷ tỷ cảm thấy phạt thiếp mới chịu cam tâm Vương phi cứ phạt . Thiếp có ý kiến.

      ” Ngươi cho là làm ra làm bộ đáng thương người khác cũng bị ngươi che đậy sao? Sao? Ngươi đem Vương phi khi chúng ta đều là người ngu sao? Sao? Ta phi diễn trò ai biết Vương gia lại ở chỗ này ngươi diễn trò cho ai xem? Ngươi còn dám khóc tiếng ngươi chờ coi “Ánh mắt La sườn phi thập phần hung ác nhìn chằm chằm Lưu thứ phi

      Lưu thứ phi sợ đến choáng váng, người này đúng là điên rồi, nàng xem nơi này là nơi nào? Có bị bệnh ? Nhưng mà Lưu thứ phi dám khóc nữa, nàng nhìn ra La sườn phi là . Nếu như nàng lại khóc, chừng nàng ta dám trước mặt của mọi người cho nàng cái tát lắm mà nàng đánh lại La sườn phi, nữ nhân này khí lực rất lớn còn có thể vũ đao lộng thương, chẳng khác nào man tử.

      Tề vương phi lạnh lùng nhìn hai người, “Ầm ĩ đủ rồi? “

      Vẻ mặt La sườn phi kiêu ngạo còn Lưu thứ phi ủy khuất nhưng cũng gì. Về phần đám người Cẩn Nương mỗi người đều cúi đầu, chẳng dám ngẩng lên nhìn cái. Chuyện hôm nay quá mức chấn động, Cẩn Nương sống tận hai kiếp nhưng lại chưa từng thấy qua trận chiến này. Ở nơi đây chỉ toàn là minh chiêu ám đấu, dũng khí của La sườn phi nàng bội phục, thế nhưng đối với đầu óc của nàng ta Cẩn Nương chỉ có thể bó tay mà thôi. Còn Lưu thứ phi đích thực là nham hiểm, hôm nay cả gan động đến La sườn phi, mưu quỷ kế gì cũng chưa từng dùng, chỉ là đơn giản khiêu khích mấy câu nhưng lại khiến nàng ta hoàn toàn bạo phát.


      Chương 36: Nghiêm phạt

      Editor: Ngạo Thế Tuyệt Trần


      “Hừ, lá gan cũng lớn… chưa từng đem ta đây để vào mắt!”. Tề vương phi hung hăng vỗ bàn, ly trà nhảy dựng lên khiến nước đổ hết xuống bàn. Phòng ma ma vội vàng đến thu dọn sạch nhưng hề phát ra chút thanh nào. Trận chiến ngày hôm nay, đừng là Cẩn Nương mà tất cả mọi người bên cạnh Vương phi cũng chưa từng thấy qua lần nào.

      “La sườn phi, ngươi diễu võ dương oai phải là ỷ vào gia thế hay sao? Thế nào, có muốn cùng bổn phi so gia thế chút hay ?”. Biểu tình Tề vương phi lạnh lùng, khí thế mười phần đem kiêu ngạo của La sườn phi đè ép xuống. Cùng Vương phi so gia thế?! Vậy đúng là chuyện chê cười, ai chẳng biết nhà mẹ đẻ của Tề vương phi là nhất đẳng Quốc công phủ còn gia môn của La sườn phi chỉ là nhị đẳng Bá phủ, làm sao mà so?

      (Theo tước vị có các bậc như sau: Vương, Công, Hầu, Bá, Tử, Nam. Trong đó Vương là cấp bậc cao nhất)

      Rốt cục La sườn phi cũng cúi đầu xuống, “Vương phi đùa, muội muội dám!”.

      “Ta thấy ngươi rất dám đó.” Tề vương phi đối với La sườn phi ý kiến cũng nhiều ngược lại thích lòng ngay dạ thẳng của nàng hơn, bởi vì loại người này rất dễ quản thúc, cần đặt vào mắt, cho nên thấy La sườn phi cúi đầu, cũng liền tính toán cho nàng chút thể diện. Vì vậy nhìn chằm chằm vào Lưu thứ phi: “Ngươi suốt ngày gây thị phi, có phải ỷ vào đọc mấy cuốn sách, có chút kiến thức nên để người khác vào mắt hay ? Có muốn so tài học vấn với bổn phi hả? “

      “Muội…muội dám!”. Dũng khí của Lưu thứ phi bì được với La sườn phi nên mồ hôi đều đổ xuống, sắc mặt cũng trắng bệch.

      “Bổn phi vẫn luôn muốn mọi người ở chung hòa thuận, cho nên ngày thường đối với chuyện của các ngươi đều mắt nhắm mắt mở, nghĩ rằng các ngươi hiểu biết đúng mực, cũng như cho các ngươi chút thể diện. Ai ngờ các ngươi lại xem như bổn phi vô năng, mềm yếu. Ta thấy các ngươi đúng là quá làm càn.” Tề vương phi vỗ bàn, giận đến chỗ phát tiết.

      Tim của Cẩn Nương đều run theo, dùng sức như vậy biết tay có đau ?! Lần này Tề vương phi tức giận thôi, nếu tỏ thái độ hai người kia lá gan càng ngày càng lớn. người kiêu ngạo quá mức còn người ỷ vào chút mồm mép suốt ngày sinh , sợ vương phủ an tĩnh quá.

      dám đâu, Vương phi!”. Tất cả mọi người đều đứng lên tỏ thái độ cung kính.

      Tề vương phi để mọi người ngồi nên cũng ai dám ngồi xuống. Chỉ thấy nàng cười lạnh tiếng, “ dám? La sườn phi, ngươi ỷ vào gia thế liền hoành hành ngang ngược, có chút vừa ý trách mắng người khác, ta thấy chắc ngươi chẳng thuận mắt ai trong phủ này đâu. Lưu thứ phi, ngươi ỷ vào bản thân có vài phần thông minh liền gây chuyện thị phi, chỉ sợ vương phủ quá yên bình nên ngươi cho tất cả mọi người đều là người ngu phải ?. Lý phu nhân, ngươi khuyên Lưu thứ phi thôi , lại còn suốt ngày càn quấy theo nàng, ngươi cũng chẳng phải thứ tốt gì. Liễu mỹ nhân, suốt ngày thèm lên tiếng. Vào vương phủ mấy năm, ta thấy tất cả mọi người ai lọt nổi vào mắt xanh của ngươi, chỉ có ngươi là thanh cao thôi. Lục tài tử….. “

      Cẩn Nương phát run, thế nào lại đến người nàng rồi? Nàng chỉ vừa mới vào phủ thôi mà…!

      “Lục tài tử, mặc dù ngươi mới vào phủ nhưng cũng vì ngươi mà mọi người xung quanh náo loạn mấy lần. Nếu như ngươi đủ thông minh nên nghĩ biện pháp hóa giải, chứ phải giả bộ ngu ngốc, khiêm tốn. Ôn di nương, xuất thân của ngươi vốn cao, người người đều gọi ngươi là nhà giàu mới nổi. Ngươi cũng xét lại bản thân mình, ngược lại cho đó là quang vinh. Cả ngày trang điểm lộng lẫy, ngươi muốn làm gì? Muốn cùng bổn phi so đấu tài lực sao?”.

      Tề vương phi lôi đều tất cả vào cuộc, người cũng buông tha. Tất cả đều cúi đầu, ấm ức có, bi ai cũng có. Lửa giận của Vương phi quá mức lợi hại nhưng Cẩn Nương ủy khuất, nàng mới vào Vương phủ hiển nhiên phải khiêm tốn. nghĩ tới đây cũng là cái cớ bị mắng. Nếu như nàng phách lối chỉ sợ bị chửi càng thảm hại hơn. Tuy rằng hiểu đạo lý ràng thế nhưng trong lòng vẫn còn khó chịu. Trái lại những người khác mỗi người đều tỏ ra biết vâng lời, chỉ sợ trong đầu lại oán trách.

      “Thế nào, các ngươi phục?”

      “Dạ… đâu!”

      “Người nào cũng đều dám, lúc nãy so với ai cũng lớn gan hơn. Ta thấy các ngươi học quy củ chẳng được bao nhiêu. Nội viện vương phủ là do bổn phi định đoạt, ai dám ngỗ nghịch hay muốn khiêu chiến quyền hành của bổn phi, nếu sợ chết cứ việc xuất ra thủ đoạn. Bổn phi theo đến cùng”. Lời này khí phách mười phần hổ là tiểu thư của thế gia vọng tộc. Cẩn Nương thấy mình so ra kém rất nhiều, ai bảo xuất thân của nàng cao, lại là thứ nữ, căn bản có sức lực mà.

      Lúc này Cẩn Nương quỳ xuống theo mọi người. Nàng rất là sợ hãi, bởi vì Tề vương phi hết ra như vậy, có thể thấy được Vương phi nổi giận . Mà đầu sỏ gây nên, La sườn phi và Lưu thứ phi quỳ gối trước tiên nhưng ánh mắt lại trở nên bất thường. Trong lòng La sườn phi là chán ghét hận thể tới hung hăng tát Lưu thứ phi cái. Ả hồ ly xảo trá đó cứ chờ xem, ngày nào đó nàng cho ả biết tốt xấu như thế nào.

      Lưu thứ phi liền xem thường, gia thế tốt có ích lợi gì?! Đầu óc thiếu dùng cũng bị nàng đè xuống thôi, cho La sườn phi té ngã lần nàng mang họ Lưu. Cẩn Nương nhìn hai nữ nhân điên này vẫn còn nháo nên sợ đem mình dính vào. Trái lại nàng hy vọng Vương phi đối đãi với nàng bình thường, bởi vì nàng có bất cứ uy hiếp gì, vô cùng giữ bổn phận.

      tại các ngươi là sợ hãi nhưng đến ngày mai đem giáo huấn của bổn phi xem như gió thoảng qua tai.” Tề vương phi trong đầu suy nghĩ rất nhiều, tuyệt đối thể buông tha mấy người này đơn giản được. Nhưng xử phạt như thế nào lại là việc khó khăn, nhất định phải tính toán kỹ càng. Nếu như những di nương, thiếp thất của nhà bình thường dễ xử lý, trực tiếp cấm túc nửa năm hay năm hoặc ném đến thôn trang nào đó tự sinh tự diệt là tốt rồi. Thế nhưng ở Vương phủ thể làm như vậy được, những nữ nhân này đều có phẩm cấp mà nhà mẹ đẻ cũng phải bình thường, thủ đoạn xử phạt càng thể lơ là. Làm lớn chuyện ra khó tránh khỏi việc bị Ngũ vương gia trách nàng quản gia bất lực.

      Mọi người cúi đầu dám trả lời, nhiều sai nhiều cho nên thẳng thắn chờ phạt là được. Tề vương phi cân nhắc, “Để răn đe và cũng như cảnh tỉnh các ngươi. La sườn phi và Lưu thứ phi, phạt các ngươi sao chép nữ giới trăm lần, chữ viết phải ràng, nếu để cho người khác chép thay phải chép thêm trăm lần nữa. Mặt khác, Phòng ma ma, ngươi nhớ cho kỹ, bổng lộc của hai người này ngừng cung ứng trong ba tháng, được sai sót.”

      “Lão nô nhớ kỹ.” Trong lòng Phòng ma ma vui mừng, đáng lẽ Vương phi nên sớm giáo huấn hai người này, để họ chừa thói khinh người quá đáng.

      La sườn phi và Lưu thứ phi đều vô cùng kinh ngạc, lời đến khóe miệng nhưng kịp thời nuốt xuống. Xem ra lần này phạt rồi, đến bổng lộc hàng tháng cũng tha. Cái gọi là bổng lộc chính là y phục bốn mùa, giấy, bút mực, đồ trang sức, kim chỉ, ngoại trừ thức ăn mỗi ngày mà thôi. Phạt ba tháng có nghĩa là ba tháng này bất luận cái gì cần tiêu xài, hai người đều phải tự lấy bạc của mình ra mua, chiêu này là độc ác. Chẳng qua La sườn phi và Lưu thứ phi đều là người có tiền, ba tháng này cũng hề hấn gì với các nàng.

      P/S: Đọc xong chap này tình ta thấy bà Vương phi này hơi bị “thần thánh” hóa nhưng cái hay của tác giả đó là dù có mạnh mẽ, quyền thế ra sao, nàng ta cũng chỉ là người bình thường mà thôi, còn là phụ nữ. Tất nhiên cũng có ghen tuông, đố kị, dễ thấy nhất trong việc thao túng Ôn di nương, đối với xích mích của La sườn phi và Lưu thứ phi để mặc cho họ lộng hành, còn với Cẩn Nương nàng ta cũng để lộ ra bản chất ích kỉ của mình khi biết Vương gia sủng ái Cẩn Nương, ban cho nàng lễ vật nàng ta cũng ban thưởng theo nhưng lại bớt ba phần (Chương 21). Bởi thế chẳng biết Cẩn Nương tồn tại như thế nào ở cái nơi chỉ toàn là sóng gió, thị phi này…
      Aliren, bornthisway011091, linhdiep175 others thích bài này.

    3. oxy501

      oxy501 Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      122
      bạn vương gia có phải nam 9 ko? sao có bạn ko phải, vậy nam9 là ai vậy???

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 37: Trào phúng

      Editor: Ngạo Thế Tuyệt Trần


      Sau khi phạt La sườn phi và Lưu thứ phi, tất nhiên những người còn lại cũng thoát khỏi, hết thảy đều phải phạt chỉ là xử hơn rất nhiều. Mỗi người đều bị phạt bổng lộc tháng và sao chép nữ giới mười lần.

      Đối với xử phạt lần này tất cả mọi người có ý kiến. Phạt phạt, tháng thôi mà. Những người ngồi ở đây có ai mà có tiền, chủ yếu là sao chép nữ giới lại khiến họ khó chịu. Như Ôn di nương, khó khăn lắm mới có thể nhận thức vài chữ nhưng việc chép sách đối với nàng mà thống khổ. Về phần Cẩn Nương, Liễu mỹ nhân và Lý phu nhân, việc chép phạt đối với các nàng rất đơn giản nhưng cũng có nghĩa là bản thân cam tâm tình nguyện, tuy nhiên bất kể trong lòng nghĩ như thế nào mặt đều phải ra vẻ hài lòng. Náo loạn cả buổi sáng nên tất cả mọi người cũng đều còn tâm trạng gì hết, Tề vương phi phất tay để cho mọi người giải tán, tất cả liền nối đuôi nhau ra về. Cẩn Nương rơi lại ở phía sau, vốn là muốn cùng Liễu mỹ nhân thân cận chút nhưng kết quả Liễu mỹ nhân căn bản cho nàng cơ hội này mà trực tiếp theo La sườn phi trở về nên Cẩn Nương có can đảm qua đó. Ngược lại gặp ngay Ôn di nương đứng đợi, nàng cũng thể làm như thấy được.

      "Lục muội muội, à ... hôm nay nên gọi Lục tài tử mới đúng. Ta còn chưa chúc mừng Lục tài tử nữa, muội trách ta chứ?" Vẻ mặt Ôn di nương tươi cười nhưng trong lòng đố kị khủng khiếp, hy vọng cấp bậc đó là của nàng.

      Có câu đánh người mặt tươi cười, Ôn di nương khách khí như vậy nên dù Cẩn Nương muốn gặp nàng cũng phải cho nàng vài phần mặt mũi, "Ôn tỷ tỷ đùa, ta là người mới cho nên rất nhiều chỗ còn sơ sót, mong là mọi người chỉ bảo hơn nữa".

      "Ai nha... Lục tài tử cứ khiêm tốn như vậy, thảo nào hết lần này tới lần khác La sườn phi lại nhìn thuận mắt. Ngay cả Lưu thứ phi luôn luôn dễ chuyện cũng gây trở ngại. Lục tài tử, trong lòng ta thấy đáng cho muội." Ôn di nương hết sức thành khẩn, vẻ mặt như tin tưởng ta , ta là thành tâm quan tâm đến ngươi.

      Cẩn Nương tươi cười: "Ôn di nương, chúng ta cũng thể ở sau lưng người khác nghị luận lung tung được. Những gì Vương phi dạy dỗ, chẳng lẽ Ôn di nương quên?" Nàng ghét nhất là bị người khác ly gián, xem nàng là kẻ ngộc sao?!.

      Ôn di nương ngượng ngùng, nghĩ tới Cẩn Nương lại hùa theo nàng, "Xem cái miệng ta này, hay ăn lung tung. Lục tài tử phải, Vương phi giáo huấn những gì cho nên chúng ta thể quên được. Ai nha, Lục tài tử chắc biết đâu, Vương phi bao nhiêu lâu rồi mới nổi giận như vậy, chí ít kể từ khi ta vào phủ vẫn là lần đầu tiên thấy. Lục tài tử vào Vương phủ bao lâu mà xảy ra chuyện hai lần, muội lại thoát khỏi liên quan. phải Vương phi nhắm vào muội chứ?".

      Đào nổi giận, cái người này sao có thể những chuyện như vậy. Những lời này nếu như truyền tiểu thư làm sao tồn tại ở Vương phủ được. Cẩn Nương thu hồi dáng vẻ tươi cười, ánh mắt trở nên có chút lạnh, bỗng nhiên đưa tay kéo Ôn di nương, "Ôn tỷ tỷ đúng là có hảo ý. Nếu tỷ tỷ nhiệt tâm như thế ta có mấy lời tuy rằng thích hợp nhưng cũng với tỷ"

      "Muội muội cứ ". Ôn di nương vô cùng kinh ngạc, nàng ta có thể chuyện gì?

      "Ôn tỷ tỷ, mặc dù tỷ vào phủ hai, ba năm. Ở trước mặt Vương phi cũng có chút thể diện, thế nhưng những lời vừa rồi tỷ nên , ngay cả nghĩ cũng được. Ôn tỷ tỷ là hồ đồ, cho dù có bất mãn với sắp xếp của Vương phi ra sao cũng được như thế. Vương phi cực kỳ tôn quý nên người làm bất cứ chuyện gì đều có đạo lý của người. Chúng ta cứ nghe theo an bài của Vương phi là được, nếu có thời gian Ôn tỷ tỷ đọc sách nhiều hơn chút, học thêm đạo lý bên trong, cũng đừng suốt ngày nghĩ ngợi lung tung. Xem như muội chưa từng nghe gì hết, lần sau Ôn tỷ tỷ còn hồ đồ như vậy đừng trách sao muội nhẫn tâm bẩm báo cho Vương phi."

      Khóe miệng Cẩn Nương mỉm cười nhưng trong mắt hề có chút ý cười nào, nhìn chằm chằm Ôn di nương thấy Ôn di nương ngây ngốc mới tiếp, "Ôn tỷ tỷ, muội chuyện hơi lỗ mãng, Ôn tỷ tỷ cũng đừng trách."

      "A?... đâu". Khá khen cho Lục tài tử, tâm tư này so với Lưu thứ phi cũng kém bao nhiêu. Chỉ vài ba câu đem tình dính dáng người mình. Trong lòng Ôn di nương rất là phục, ngờ nàng ta có thể điên đảo thị phi trắng đen như vây.

      " là tốt rồi. Mấy ngày trước Vương phi phạt Ôn tỷ tỷ nên muội cũng muốn Ôn tỷ tỷ vì chuyện này mà xử phạt tỷ nữa". Biểu tình Cẩn Nương rất thành khẩn Nếu như là ngay cả Ôn di nương cũng đối phó được nàng đâm đầu vào khối đậu hũ chết cho rồi. Dù sao với tài nghệ này của Ôn di nương, nàng còn chưa để vào mắt.

      Sắc mặt Ôn di nương nhăn nhó, đời này những người khẩu thị tâm phi làm sao nhiều như vậy, chừng nàng ta còn ước gì mình tìm chết nữa, sao mà có chuyện tốt như vậy, "Lục tài tử đúng là có lòng tốt. Tuy rằng ta ăn vụng về, đầu óc cũng tốt, thế nhưng tốt xấu gì ta cũng biết chuyện. Hôm nay ta cậy già lên mặt khuyên Lục tài tử đừng nên học theo Lưu thứ phi làm chi, chỉ phí thời gian thôi. Được rồi, nếu Lục tài tử ghét bỏ ta dong dài. Vậy ta trước, quấy rầy".

      Ôn di nương phất tay cái, cáo từ rời . Cẩn Nương hiển nhiên giữ lại, thấy Ôn di nương nàng mới : " thôi, mặt trời sắp lên đỉnh đầu rồi, chúng ta cũng nhanh về "

      Trong lòng Đào rất hưng phấn, từ lâu nàng cảm thấy Cẩn Nương nên thu thập Ôn di nương lần, mới có thể làm cho nàng ta biết tốt xấu. Lập Xuân lại có cùng quan điểm như vậy, mặc dù Cẩn Nương là lục phẩm tài tử nhưng dù sao Ôn di nương cũng là người sống lâu năm trong phủ, bản lĩnh thành thạo, Vương phi cũng xem trọng còn Vương gia lại cần hộ thương muối biếu bạc, đắc tội Ôn di nương quá mức, đối với Cẩn Nương mà tính là chuyện tốt.

      "Tài tử, chỗ Ôn di nương, nô tỳ lo lắng... " Biểu tình Lập Xuân do dự, rất sợ Cẩn Nương ghét bỏ nàng lắm miệng.

      Cẩn Nương cười cười "Yên tâm, ta tự có chừng mực".

      Thấy Cẩn Nương như thế Lập Xuân cũng tiện nhiều lời. Đào mắt liếc Lập Xuân, có chút xem thường. cho rằng Cẩn Nương cho phép nàng và Lập Hạ vào phòng ngủ có thể ở trước mặt Cẩn Nương lung tung sao? Nằm mơ .

      Trở lại Trầm Hương viện mặt trời lên cao. Đúng là ba tháng đầu của mùa xuân, quá nóng trái lại cảm thấy ấm áp, rất là thoải mái.

      Chuyện xảy ra ở Hỉ Nhạc đường, với tốc độ nhanh nhất truyền khắp Vương phủ. Người của Trầm Hương viện thấy Cẩn Nương về đến, tất cả đều trầm mặc. Cẩn Nương cười cười, vẻ mặt thèm để ý, "Phải làm cái gì làm ngay , đừng vây quanh ở chỗ. Chuyện trong phủ mọi người minh bạch là được, cũng đừng ra ngoài lung tung. Những nơi khác làm sao ta mặc kệ thế nhưng người trong viện này, nếu như kẻ nào hồ ngôn loạn ngữ ở khắp nơi, ta liền trực tiếp đuổi ra ngoài. Đến lúc đó cũng đừng trách ta niệm tình".

      " biết, tài tử".

      Vẻ mặt mọi người trở nên an phận, đối với những chuyện khác dường như chút cũng thèm để ý. Kỳ thực người người đều hận thể bát quái phen. Chẳng qua là Cẩn Nương phân phó nên mọi người tất nhiên cũng dám làm càn. Hôm nay Cẩn Nương tốt xấu gì cũng là lục phẩm tài tử, muốn đuổi hạ nhân bất quá chỉ cần câu. Vì vậy mấy ngày kế tiếp ngoài mặt Trầm Hương viện yên ả nhưng lúc có ai lại khỏi hăng hái.
      Aliren, linhdiep17, Phương Lăng3 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 38: Làm y phục

      Editor: Ngạo Thế Tuyệt Trần


      Mấy hôm nay thời gian nghỉ ngơi của Cẩn Nương trở nên quy luật, buổi sáng thỉnh an xong, theo lệ cũ đến chổ của Quế ma ma học quy củ chừng canh giờ. Tuy rằng có gì đặc biệt lắm nhưng Cẩn Nương vẫn nguyện ý học thêm chút này nọ để hiểu biết nhiều hơn. Ngày hôm đó xảy ra chuyện như vậy nên Cẩn Nương nhịn được muốn cùng Quế ma ma chút.

      Quế ma ma nghe Cẩn Nương thuật lại xong liền gật đầu, “Tài tử làm như vậy là đúng. Quản thúc hạ nhân trong viện cũng là chuyện quan trọng. Dù sao người trong viện đều là thể diện của mình, nếu như Tài tử quản thúc tốt cũng chứng tỏ được năng lực của Tài tử”.

      “Ma ma phải. Ta cũng nghĩ như vậy, chẳng qua ta lo lắng bọn hạ nhân nghe lời”. Cẩn Nương quả thực có chút lo âu.

      Quế ma ma cười “Lục tài tử có phần xem mình. Tuy bọn hạ nhân đều hầu hạ nhiều năm ở trong phủ, nhìn gian manh nhưng cũng là biết tốt xấu. Trước đây Lục tài tử có phẩm cấp tất nhiên e ngại nhưng bây giờ cũng giống với trước kia, điểm này có gì đáng lo lắng.” Trừ phi có người đầu óc bị teo lại mới có thể dám đối nghịch với Cẩn Nương.

      Cẩn Nương ngẫm nghĩ chút, cảm thấy đúng là đạo lý này. “Quế ma ma rất đúng, là ta hồ đồ”.

      phải Tài tử hồ đồ mà do hai ngày nay rối ren, sợ là tài tử nghĩ đến những tiểu tiết này. Lão nô chỉ là lão bà nhàn rỗi nên phải vì tài tử suy nghĩ nhiều chút cũng là điều tất nhiên”.

      Cẩn Nương nở nụ cười, “Có ma ma giúp đỡ, ta xem như dễ dàng hơn rất nhiều. Sau này còn phải làm phiền ma ma nữa, ma ma cũng đừng chối từ”.

      Quế ma ma vui lòng đáp ứng, hai người trò chuyện với nhau cũng khá lâu. Dùng qua bữa trưa, Cẩn Nương liền cho giải tán bọn nha đầu rồi bắt đầu ngủ lát. Buổi tối hôm qua giằng co cả đêm, đến sáng lại dậy quá sớm nên giấc ngủ trưa đối với nàng mà thể thiếu.

      ______________________________________

      Đến tối, Cẩn Nương lười biếng nằm ở giường, dự định tập trung xem vài trang sách. Sau đó viết chữ, may vá, cuộc sống trôi qua lúc này vô cùng nhàn nhã.

      Đào thấy Cẩn Nương có thời gian liền hỏi: “Tiểu thư, trong phòng chúng ta vải vóc cũng ít, cứ để mãi cũng phải biện pháp. chừng đến khi sang năm màu sắc và hoa văn này đều lỗi thời, đến lúc đó chẳng phải là lãng phí sao”.

      Cẩn Nương cười gật đầu “Ngươi sai. Đào, tài nghệ thêu thùa của ngươi tốt nhất, bằng ngươi chút nên làm sao bây giờ.”

      “Nô tỳ cũng nghĩ qua, Vương gia và Vương phi ban tặng cũng ít vải. Nô tỳ dự tính lấy phần đó dùng làm y phục cho tiểu thư.”

      Cẩn Nương hơi cúi đầu suy nghĩ chút. Những thứ Vương gia và Vương phi ban cho khỏi phải đều là thượng hạng. Bất kể như thế nào nàng cần phải mặc người, bằng bị người khác nàng bất kính, “Ừm, tính toán của ngươi sai. Chỉ là số lượng nhiều như vậy có phần hoang phí, nếu thế đưa qua Lục phủ phần ”.

      “Tiểu thư, như vậy được.” Lệ Chi nghe thế cẩn thận nhắc nhở Cẩn Nương, “Lão phu nhân hay là Đại phu nhân dùng hợp đâu, với màu sắc của vải này người dùng mới là tốt nhất”.

      Cẩn Nương xua tay, “Đừng lo. Tóm lại đều là tâm ý của ta, về phần xử trí như thế nào cứ để Đại nương quyết định”.

      “Tiểu thư có lý. Ngoài ra số vải Lục phủ đưa đến có phải cũng nên lấy ra làm mấy bộ y phục hay ?! Chẳng qua có hai xấp có thể giữ lên đến , hai năm” Trong đầu Đào tính toán có thể làm ra kiểu dáng gì được. Sau đó nàng liền hỏi Cẩn Nương, “Tiểu thư, người còn phân phó gì nữa ?”

      Cẩn Nương cười : “Cứ theo ý ngươi nhưng còn số vải trong của hồi môn các ngươi chọn vài xấp mang qua cho Quế ma ma. Ngoài ra, hai người các ngươi còn có Lập Hạ và Lập Xuân chọn vài xấp để may y phục ”.

      “Đa tạ tiểu thư. Chỉ là như vậy tốt, Vương phủ có quy củ thể tùy tiện mặc y phục mới. Tâm ý của người chúng nô tỳ đều hiểu, cần thiết lãng phí như vậy đâu.” Lệ Chi vội vàng cự tuyệt, y phục hạ nhân của Vương phủ đều có quy định kiểu dáng, màu sắc và hoa văn, tuyệt đối cho phép mặc lộn xộn.

      Cẩn Nương lại thèm để ý, “ sao cả. Chỉ cần ra khỏi Trầm Hương viện sao. Được rồi, cứ y theo lời ta mà làm”.

      Đào trái lại rất hưng phấn, là nữ nhân ai cũng đều thích y phục mới huống chi các nàng vẫn còn là tiểu nương. “Đa tạ tiểu thư, người đối với bọn nô tỳ là tốt. Lập Hạ và Lập Xuân vậy mà cũng được thơm lây”.

      bậy! “Lệ Chi cắt ngang lời Đào “ có Lập Xuân và Lập Hạ ở bên hầu hạ, chúng ta xong đâu, chớ lung tung”

      “Lệ Chi sai. Đào, ngươi phải chú ý chút, cũng đừng gây chuyện nữa”. Cẩn Nương căn dặn Đào, tính tình nha đầu này có chút so đo, cần phải nhắc nhở nàng.

      “Tiểu thư yên tâm , nô tỳ hiểu được tốt xấu mà.”

      Cẩn Nương lại phân phó “Việc này khó tránh khỏi vất vả chút, các ngươi tìm Lập Xuân và Lập Hạ xem, hỏi các nàng có biết may vá , để họ có thể làm giúp tay”.

      Tuy rằng trong lòng Đào vui nhưng mà vẫn theo phân phó của Cẩn Nương làm việc. Lập Xuân và Lập Hạ nghe Cẩn Nương ban cho các nàng y phục mới liền hết sức vui vẻ. Hai người đều có thể may vá được, tay nghề cũng khá ổn.

      Đào có phần tin nên để hai người thử chút, quả nhiên tốt . Tuy rằng còn kém so với nàng, thế nhưng kiến thức cơ bản tuyệt đối có thể sánh ngang. Đào cảm thấy nguy cơ mình bị chiếm ưu thế, may mà Lệ Chi khuyên bảo, cho nàng biết cần phải lo lắng, bất luận như thế nào hai người bọn họ mới là cánh tay đắc lực của tiểu thư. cần thiết so bì với Lập Xuân, Lập Hạ, cho nên nàng mới thấy tốt hơn.


      Chương 39: Hài tử

      Editor: Ngạo Thế Tuyệt Trần


      Trước khi vào viện Lệ Chi phủi sạch bụi bậm người, bởi vì nàng mới ở bên ngoài về. Thời tiết càng ngày càng nóng, ra ngoài chỉ lát mà cả người lại đầy mồ hôi. Lập Hạ thấy Lệ Chi vào, cười “Lệ Chi tỷ tỷ trở lại rồi?! Tài tử mới vừa rồi còn hỏi tỷ đó.”

      “Ta phải thay y phục khác. Ngươi vào tiếng với Tài tử, ta đến sau”.

      “Lệ Chi tỷ tỷ yên tâm , ta cho Tài tử.”

      Lệ Chi thay đổi y phục xong nên liền vào phòng, Cẩn Nương để bút xuống, ra hiệu cho Đào rót chén nước trà cho Lệ Chi, sau đó mới hỏi “Như thế nào? Bên ngoài rất nóng sao.”

      “Dạ, nhiều ngày có mưa nên thời tiết càng nóng, đúng là chịu nổi” Lệ Chi buông ly trà, nghiêm mặt “Tiểu thư, nô tỳ hỏi rồi. Lễ vật của Lục phủ sắp được mang đến”.

      “Vậy là tốt rồi.” Ít ngày trước, Lục phủ phái người truyền tin chuẩn bị phần lễ vật cho Tết đoan ngọ đem đến Vương phủ. Mấy hôm nay Cẩn Nương vẫn thấy, cho nên lúc này mới để Lệ Chi tìm người hỏi thăm chút.

      “Ngươi mệt mỏi cả buổi rồi, còn nhanh nghỉ ngơi.” Cẩn Nương lại cười nhìn Lệ Chi, tựa hồ trời vào hạ nên mấy nha đầu gầy rất nhiều.

      Lệ Chi lắc đầu, “Nô tỳ mệt, nô tỳ hầu hạ tiểu thư vẫn còn được mà”. Dứt lời liền tiến lên hầu hạ bút mực.

      Cẩn Nương cũng khuyên nhiều, Lệ Chi là người có chủ ý. Hơn nữa buổi trưa cũng phải lúc ngủ.

      Lệ Chi vừa nhìn Cẩn Nương viết chữ, vừa cẩn thận quan sát thần sắc của Cẩn Nương. Cuối cùng nhịn được giọng , “Tiểu thư, Vương gia bảy tám ngày rồi có đến đây.”

      Thời gian trước Ngũ vương gia cứ cách bốn năm ngày đến Trầm Hương viện chuyến, thể hoàn toàn sủng ái Cẩn Nương nhưng mà cũng tuyệt đối có lạnh nhạt. Lần này lại đến bảy, tám ngày thấy bóng dáng. Dĩ nhiên là Lệ Chi lo lắng rất nhiều, vô cùng sợ Ngũ vương gia thấy mới mẻ qua nên còn hứng thú với Cẩn Nương nữa.

      Cẩn Nương dừng bút chút, sau đó như có chuyện gì xảy ra viết tiếp, “ chuyện này để làm gì?”

      “Tiểu thư, gia yến tối nay, nếu tiểu thư để tâm trang phục chút. chừng Vương gia…” Hôm nay là Tết Đoan Ngọ nên Vệ vương phủ tổ chức gia yến, tất nhiên Ngũ vương gia cũng tham gia.

      Cẩn Nương lắc đầu, “Nghĩ cũng cần nghĩ, cũng đừng lung tung. Ngày mai Vương gia và Vương phi còn có hai vị Sườn phi, Thứ phi đều phải tiến cung tham gia yến hội trong hoàng thất. chừng Vương gia trực tiếp ở thư phòng nghỉ ngơi.” Ngày mai tiến cung nhất định là hết sức tiêu hao thể lực, Cẩn Nương cảm thấy tối nay Ngũ vương gia chắc gì có tâm tư cùng nữ nhân lăn lộn giường.

      Lệ Chi xấu hổ có chút ngượng ngùng, “Tiểu thư nghĩ chu đáo, là nô tỳ lỗ mãng.”

      sao, ta cũng biết là ngươi lo lắng cho ta. Bất quá về sau những chuyện này ngươi cần quan tâm quá mức, trong khoảng thời gian này Vương gia bảy tám ngày đến mà thôi, quan hệ.” Cẩn Nương cười cười, chừng tương lai mười ngày, nửa tháng đều thấy mặt cũng là chuyện bình thường, cho nên từ giờ trở đem việc này xem là sao có thể qua ngày được.

      Lệ Chi thấy thần sắc Cẩn Nương thay đổi, thầm nghĩ từ sau khi Cẩn Nương vào Vương phủ biết kềm chế tốt. Bất kể trong đầu nghĩ như thế nào thế nhưng nét mặt lộ ra chút, chỉ cần điểm này cũng rất hay rồi. Thảo nào Vương phi thấy Cẩn Nương ánh mắt càng ngày càng hài lòng, chừng Vương phi có ý tứ thu nhận Cẩn Nương. Nghĩ tới đây Lệ Chi liền vui vẻ, mặc dù mất sủng ái của Vương gia thế nhưng có Vương phi dựa vào, cuộc sống sau này cũng khổ sở. Chỉ là đáng tiếc……

      “Nếu tiểu thư có thể nhanh chóng sinh hài tử tốt rồi.” Thanh Lệ Chi như muỗi kêu .

      Cẩn Nương sửng sốt chút liền lắc đầu “Mấy lời này ngươi chớ bậy, cũng đừng hại ta.”

      Vẻ mặt Lệ Chi đều đỏ lên, “Vì sao tiểu thư lại như vậy?.”

      Cẩn Nương để bút xuống cảm thấy cần phải chút cho Lệ Chi hiểu,”Ta mới vào Vương phủ chỉ hai tháng, nếu như lúc này có thai ngươi cảm thấy có hậu quả gì?”.

      Hậu quả gì? Đương nhiên có hài tử địa vị cũng được bảo đảm. Lệ Chi ngây thơ nghĩ.

      Cẩn Nương lắc đầu “Ngươi thử nhìn xem, Vương phủ nhiều người như vậy. Ngoại trừ Vương phi làm gì có ai mới vừa vào phủ liền có thai? Hôm nay ở Vương phủ cũng chỉ có ba người có phi vị sinh được hài tử. Lý phu nhân và Liễu mỹ nhân phẩm cấp cao như thế nhưng vào phủ nhiều năm cũng thấy các nàng có hỉ. Lệ Chi, chuyện ngươi thấy có đơn giản như vậy.” Lúc này nếu như mang thai, Cẩn Nương tin tưởng cần quá ba tháng, hài tử của nàng khẳng định còn. Bất luận thế nào ở nơi này khó lòng phòng bị được, nhìn Trầm Hương viện bền vững như tường thành nhưng đến thời khắc mấu chốt lộ ra sơ hở.

      Hôm nay cái mà Cẩn Nương muốn phải là hài tử mà là chân chính đứng vững chắc, cho nên phải tìm kiếm cường viện. La sườn phi chướng mắt nàng, Lưu thứ phi lại quá mức giảo hoạt, chỉ có Tề vương phi có thể trở thành chỗ dựa tốt nhất. Thế nhưng bản thân Tề vương phi cũng rất kiêu ngạo có phải trợ lực cũng cần hay . Nhưng mà có trợ lực dù sao vẫn tốt hơn, việc nàng cần phải làm là để Tề vương phi nhìn nàng bằng cặp mắt khác, cảm thấy nàng mới là trợ lực thích hợp. Chỉ có như vậy tương lai nếu có hài tử mới có thể bảo vệ được. Nhưng tại Cẩn Nương tuyệt đối thể có hài tử.

      Sắc mặt Lệ Chi tái nhợt, ràng là bị hù dọa, “Tiểu thư, như thế chứ?”

      Cẩn Nương cười khổ, “Lệ Chi, chính là như vậy. Về sau ngươi cũng đừng hài tử cái gì nữa. Chúng ta sống qua ngày là tốt rồi.”

      Cẩn Nương nghĩ đến kiếp trước gả cho Hàn Thịnh thế nhưng tròn bốn năm nàng mới có thai. Khi đó nàng rất vui vẻ, nàng cho là có hài tử rồi hết thảy đều tốt đẹp. Nghĩ tới đây Cẩn Nương trào phúng cười, Hàn Thịnh có trai có , tất cả đều là con của chính thê lưu lại, thứ nữ cũng ít. Hiển nhiên quan tâm hài tử của nàng làm gì.

      Nghĩ đến Hàn Thịnh, Cẩn Nương liền cảm thấy cả người được tự nhiên, trong lòng chợt co rút, loại cảm giác này cũng kỳ lạ. Tóm lại, trải qua nhiều năm như vậy muốn tiêu tan hết đó là chuyện dễ dàng.
      Aliren, Tôm Thỏ, Mizuki4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :