1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Việt Cơ - Lâm Gia Thành (update c150)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhiên Nhiên

      Nhiên Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      538
      Được thích:
      626
      chít chị chưa, còn có cái suy luận " thích nam sắc" "thích nữ sắc" nữa nà, xử lý sao đây, chẳng lẽ bảo mình "bất lực" ???????????????? :yoyo36:
      _haru_ thích bài này.

    2. bornthisway011091

      bornthisway011091 Well-Known Member

      Bài viết:
      323
      Được thích:
      531
      Thế thôi chứ VL mà tỏ ra vô sỉ vs 4 em xử nư ghen ngay
      _haru_ thích bài này.

    3. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      ố ồ
      _haru_ thích bài này.

    4. mimi28

      mimi28 New Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      18
      Haha biết ngay là chạy khỏi zời mà :)))
      Khổ thân chị bị ổng ý lật lên lật xuống như bánh.
      Cảm ơn thớt nhiều :3:yoyo45:
      biết thớt có "ý định" gì vào đợt nghỉ lễ này ? :yoyo53:
      _haru_ thích bài này.

    5. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 71: Vệ Lạc giáo huấn
      Edit: truthblue82
      Beta: _haru_
      Môi Vệ Lạc run bần bật!

      Nàng ngây ngốc quay đầu nhìn bốn xử nữ sắc mặt đỏ ửng thoắt trắng bạch, vô cùng tuyệt vọng cúi thấp đầu, lại ngây ngốc nhìn công tử Kính Lăng, khóe miệng bỗng giật giật.

      Dưới ánh nhìn đăm đăm, u trầm mà lẳng lặng của công tử Kính Lăng, Vệ Lạc trừng to hai mắt, giọng lạc hoảng sợ hỏi: “Ngay ở đây? Hoan lạc ngay tháp này?”

      chờ công tử Kính Lăng trả lời, mắt nàng liếc cái, hừ hừ : “Thiên địa khởi nguồn, vạn vật có thứ tự, nhân luân chi thường(luân lý làm người thông thường) tuy là thiên đạo, nhưng phải theo lễ mà làm, tại tĩnh thất mà thực thi. Tuỳ ý ở những nơi thế này, có khác chi dã thú đâu? Con người sở dĩ khác với dã thú, chính là con người biết xấu hỗ, biết căm hận, biết thị phi. Công tử lòng mang thiên hạ, chứa cả vạn vật, vẫn nên tuân thủ chút lễ nghĩa bậc thánh nhân, nếu bị thế nhân khinh thường!”

      Nàng càng càng lớn, ánh mắt công tử Kính Lăng lại càng ngày càng sâu, mặt cũng càng ngày càng lạnh.

      Vệ Lạc bị bức đến mức này, cũng ném rốt ráo toàn bộ sợ sệt khủng hoảng. Nàng hơi thao thao bất tuyệt xong, nhíu nhíu mày, quay sang quát bốn xử nữ kia: “Các ngươi còn lui xuống?”

      Tiếng quát của nàng vừa dứt, “Bốp - Bốp ---” hai tiếng vỗ tay lanh lảnh vang lên, thấy công tử Kính Lăng hai tay vừa vỗ, vừa về phía Vệ Lạc, môi mỏng hơi cong, mỉm cười dễ mến : “Tốt! Rất tốt! lâu nghe lời của hiền giả rồi!”

      đến hai chữ 'hiền giả' ngữ khí cố ý nâng cao. Vệ Lạc biết trào phúng mình, nhưng vẫn khẽ nâng cằm, bộ việc đáng làm phải làm.

      Công tử Kính Lăng chậm rãi tới trước mặt Vệ Lạc, cách nàng tới thước mới dừng lại. Sau đó, cúi đầu, từ cao nhìn xuống, hơi thở rệt nhìn chằm chằm Vệ Lạc.

      Từ lúc đến gần, hai chân Vệ Lạc liền mềm oặt, nàng cố nén kích động lùi về sau, cố gắng ngẩng đầu lên, mở to mắt đối diện công tử Kính Lăng! Cố gắng làm ra tư thế chính nghĩa lẫm liệt! Thực tế nàng sợ hãi, tâm đập loạn, cặp mắt hạnh mở to, lúc này nào có chút chính khí nào? ràng là đôi mắt thỏ thấp thoáng nỗi khiếp sợ, nhưng lại cưỡng ép trấn định!

      Công tử Kính Lăng chậm rãi tới gần Vệ Lạc, mỗi tấc tới gần, khí nóng phả vào khuôn mặt nhắn của Vệ Lạc kia lại dày thêm chút, hơi thở thốc vào mũi nàng kia lại đậm thêm phần. Dần dần, hai mắt đen láy tỏa sáng, lấp lánh chính khí của Vệ Lạc bắt đầu trở nên hoảng loạn mơ màng. Đương nhiên, nàng nỗ lực che hoảng loạn cùng mơ màng này.

      Công tử Kính Lăng chậm rãi tới gần, tới gần. Mãi đến khi chóp mũi hai người suýt chạm nhau, mới dừng lại. vừa dừng, liền thấy con ngươi của Vệ Lạc co rút, vô tình lại rất giống đôi mắt gà chọi!

      Khóe miệng công tử Kính Lăng bỗng nhiên co giật mấy lần!

      thoáng ngửa ra sau, vẫn để hơi thở hai người quyện lấy, nhưng góc độ này có thể khiến hai mắt Vệ Lạc trở lại bình thường.

      Hai mắt sẫm tối thâm trầm nhìn chằm chằm Vệ Lạc gần trong gang tấc, môi mỏng công tử Kính lăng hé mở, chậm rãi : "Chốn hoan nhạc như dục trì, thậm chí cả thánh nhân cũng mang ra? Tiểu nhi Vệ Lạc rất trịnh trọng!”

      áp quá sát, khi chuyện hơi thở tươi mát đều phả vào mặt Vệ Lạc, làm màng tai nàng ngứa ngứa, ngừng chui vào nơi sâu thẳm cù , khiến mặt nàng nóng lên, đến cả vành tai cũng nóng, khiến nàng bất tri bất giác có chút mê muội.

      căn bản, dựa vào gần như vậy, Vệ Lạc có thể tư duy rất tốt rồi, còn mà tâm tư xoay chuyển vùn vụt, mở miệng phản bác, cái đó xa lắm.

      Khóe mắt công tử Kính Lăng xoay chuyển, liếc đến màng tai nàng đỏ như sắp máu, đầu hơi nghiêng, môi mỏng kề vào tai ngọc của nàng. dựa quá sát, môi hầu như chạm vào lỗ tai nàng, hơi thở phả ra, bên tai Vệ Lạc thấp giọng : “Đầu môi chót lưỡi(1), nghĩ đằng lẻo!"

      (1)nguyên văn là "xảo ngôn lệnh sắc"( 巧言令色)

      Câu từ rét buốt, ngữ điệu lại vô cùng mềm mại, tựa như tỉ tê tâm tình. Bởi lời này mang ngữ khí kích thích, Vệ Lạc ngơ ngác cũng hề sợ hãi. Nàng chỉ cảm giác khí nóng kia ào ạt lọt vào màng nhĩ nàng, khiến cơn tê dại nơi đáy lòng trào lên! chút lại chút, từng đợt sóng nối tiếp, như nước thủy triều, như gió xuân từng cơn ùa vào, kéo dài vô tận.

      Đến lúc này, Vệ Lạc cũng nhịn được nữa, buông xuôi. Nửa người của nàng đổ ra sau, chân trái khuỵu xuống!

      Ngay khi Vệ Lạc thể kiên trì thêm, lui về sau, chuẩn bị ngã bệt xuống đất công tử Kính Lăng duỗi tay trái ra, cánh tay cứng như thép nhàng nâng hông nàng lên.

      Bàn tay lớn của vừa chạm vào eo của Vệ Lạc, bắp thịt Vệ Lạc lập tức cứng đờ, hít vào hơi, hai mắt trừng tròn xoe!

      Vô cùng kinh hãi, giọng Vệ Lạc run rẩy, lắp ba lắp bắp : “Công tử, tiểu, tiểu nhân thích nam sắc!”

      Gương mặt tuấn tú của công tử Kính Lăng phát lạnh, bàn tay ôm eo nàng hơi dùng lực! Nhất thời cơn đau đớn từ bên hông truyền đến.

      Vệ Lạc dường như biết đau đớn chút nào, giọng nàng vẫn run rẩy như cũ, vô cùng đáng thương nhìn công tử Kính Lăng, lắp ba lắp bắp : “Còn, còn có, tiểu nhân mới mười ba, vẫn chưa trưởng thành, thân, thân thể quá , còn chưa hiểu chuyện hoan ái.” Nàng tới đây, tựa hồ lấy hơi chút, thanh lại lớn thêm ba phần, “Công tử muốn xem tiểu nhân hoan ái, phải chờ năm nữa mới được.”

      Nàng tới đây, khuôn mặt lần thứ hai nghiêm túc, quang minh lẫm liệt hề lộ vẻ nghi ngờ, “Tất nhiên, tiểu nhân cho rằng, công tử lúc này lấy chí tại thiên hạ, việc nam nữ hoan ái quá tổn hại sức khỏe này, vẫn là nên hạn chế chút mới tốt! Vả lại, công tử từng , kẻ sĩ là nền tảng đất nước, tiểu nhân tuổi tuy , nhưng cũng khá tài trí, cũng miễn cưỡng được chữ 'sĩ'. Công tử đối đãi kẻ sĩ như vậy, ngay cả việc hoan ái cũng cưỡng bức, sợ người trong thiên hạ chê cười sao?”

      Khuôn mặt tuấn mỹ của công tử Kính Lăng lần thứ hai trầm xuống!

      Hai mắt mơ hồ sâu thẳm của lần nữa biến lạnh!

      Toàn bộ thị tỳ xử nữ đều sớm quỳ mặt đất, cúi đầu, lần này ngay cả hô hấp cũng ngừng, chỉ kém chưa giấu mình xuống sàn nhà.

      Dưới cặp mắt to tròn chớp chớp của Vệ Lạc, công tử Kính Lăng bắt đầu suy tư.

      suy tư!

      Vệ Lạc tranh thủ nhìn động tác này của , biết vì sao, đầu tiên lên trong đầu nàng lại là đắc ý: Thiên hạ này, có thể bắt đường đường công tử như tìm cách lý , phải Vệ Lạc ta còn ai khác!

      Đương nhiên, cái ý nghĩ đúng lúc này chỉ vụt qua mà thôi.

      Công tử Kính Lăng hề chớp mắt nhìn xoáy Vệ Lạc, dưới ánh nhìn chòng chọc lạnh lẽo mà trầm của , Vệ Lạc thực chịu nổi, nàng rũ mắt, đôi môi xinh xắn trắng bệch, bắt đầu run rẩy.

      Rất lâu sau đó.

      Công tử Kính Lăng rốt cuộc chậm rãi buông tay ôm eo nàng ra. kiềm chế tốt ngoài dự đoán, chỉ véo Vệ Lạc cái, sau đó hành hạ nàng nữa. Bởi vì eo mình vừa được thả ra, Vệ Lạc vui mừng hu lên tiếng.

      Đầu hơi ngửa, môi rời khỏi lỗ tai nàng, bước chân cũng lùi về sau chút, để Vệ Lạc có thể thở cái.

      Sau đó, nghiêng đầu, yên lặng nhìn chăm chú Vệ Lạc, giọng trầm thấp khàn khàn vang lên, “Người đến!”

      gọi người!

      Vệ Lạc ngơ ngác ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch nhìn công tử Kính Lăng: gọi người, chẳng lẽ muốn giết ta? Làm thịt? ngờ quá mức rồi! được, nhất định phải giãy chết cái!

      “Dạ!” Đáp lời chính là mười thị tỳ kia! Ống tay áo công tử Kính Lăng phất cái, tao nhã xoay người, từ tốn : “Ném Vệ Lạc vào ao cho thanh tỉnh!”


      ====

      @Nhiên Nhiên : lý do quá ư là chuẩn, sao tác giả dùng nhỉ :v

      @bornthisway011091 : khỏi luôn, nghĩ đằng nẻo nha, lão KL nhận xét chí lý dữ à :">
      @Tôm Thỏ : à há :th_82:

      @mimi28 : ý định gì, tính dụ dỗ gì đây hử :3?

      @lyly : chương trước quên tag , mà lặn đâu rồi :th_4:
      Nhã Tịnh, Andrena, B.Cat5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :