1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hắc ám đế vương thị huyết hậu - Quỹ Tích Đồ Đồ (c92)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 40

      Nữ hài run run, ánh mắt trừng lớn che giấu được chần chờ nhìn về phía Dạ Khê, gắt gao mím môi, ngón tay tứa máu vì cắm sâu vào trong đất, "Ta công cụ biết nghe lời!" Nữ hài cực tình nguyện , sau quật cường nhìn về phía Dạ Khê, "Ta dâng ra tình của ta!"

      Dạ Khê gật gật đầu, nhìn về phía Trác Thụy Long, "Ngươi cầu sai người rồi, cọng cỏ cứu mạng của ngươi đứng phía sau đó!" Dạ Khê tựa tiếu phi tiếu nhìn sắc mặt khó coi Trác Thụy Long, tiếp tục , "Thấy ngươi cũng có vài phần tư sắc, chính là đáng tiếc! Nếu ngươi có thể níu lấy cọng cỏ này, tương lai chắc chắn có cơ hội bay lên đầu cành" Lời của nàng vừa dứt, liền thấy ánh mắt nữ hài hơi hơi lóe sáng, khóe môi lên ý cười lạnh như băng.

      "Phí Khê, ngươi đây là có ý gì!" Trác Thụy Long hướng tới Dạ Khê gào thét, sắc mặt dị thường khó coi, "Bổn hoàng tử còn có hứng thú đối với cái tiện tì chưa dứt sữa! Hừ!"

      Nữ hài hiển nhiên nghe xưng hô của Trác Thụy Long, hai tròng mắt khẽ run, xoay người hướng tới Trác Thụy Long dập đầu, đồng thời cũng ngượng ngùng vì thân dính máu lại trần truồng của mình, "Cầu hoàng tử thu nhận lấy nô tì, nô tì chắc chắn toàn tâm toàn ý báo đáp!"

      Dạ Khê căn bản là quan tâm mấy người này, nàng chỉ nhìn những đứa khác, "Đinh , có người nào thuận mắt ?" Dạ Khê vuốt đỉnh đầu Đinh , giọng hỏi.

      Đinh ngẩng đầu liếm liếm đầu lưỡi, quay đầu liếc Dạ Khê cái, sau từ trong lòng Dạ Khê nhảy ra, trực tiếp tới bên cạnh nam hài. Đinh dùng vuốt mèo của nó vỗ vỗ mặt xích chân nam hài, quay đầu hướng Dạ Khê đề xuất.

      Dạ Khê hí mắt nhìn, nam hài kia suy yếu mà đứng, sợi tóc che diện mạo, nhưng là Dạ Khê vẫn phát , đối phương nhìn nàng, có thể , từ khi Dạ Khê bước vào đấu trường là lúc, tầm mắt đứa này chưa hề rời khỏi người Dạ Khê. Dạ Khê đến bên cạnh nam hài, "Cho ta cái lý do để ra tay!" Dạ Khê trước tiên mở miệng liền .

      Nam hài ngẩng đầu nhìn Dạ Khê, hai mắt dại ra, chỉ là thời điểm nghe được lời của Dạ Khê, hai tròng mắt vô thần lập tức bị ánh sáng thay thế, nam hài mấp máy cánh môi khô nứt vài cái, cúi đầu nhìn tiểu hắc miêu bên chân, sau lần nữa nhìn về phía Dạ Khê, "Sống!" Nam hài thào tự , "Ta muốn sống sót!" Nhìn chằm chằm Dạ Khê, bướng bỉnh .

      "Đứa này, ta muốn !" Dạ Khê nhìn về phía gã sai vặt đứng ở bên.

      "Lựa nửa ngày, cuối cùng lại chọn cái phế vật sao?" Trác Thụy Long châm chọc nhìn Dạ Khê. Thấy Dạ Khê thanh lãnh mà đạm mạc, ngọn lửa vô danh nơi đáy lòng bỗng chốc bùng lên, "Nguyên lai đại tiểu thư Xích Bá phủ, phải là ngốc tử, lại còn có giọng dễ nghe như vậy a!" Trác Thụy Long từng bước tới gần Dạ Khê, "Ngày đó ở hoàng cung, tiếng thét chói tai kia của ngươi, chỉ là ngụy tạo phải ?"Nắm tay của Trác Thụy Long kẽo kẹt kẽo kẹt phát ra tiếng giòn vang.

      Gã sai vặt đem khế ước bán mình đưa cho Dạ Khê, "Đây là khế ước bán mình của tiểu tử này, về sau thuộc sở hữu của tiểu thư!" Mặt khế ước bán mình có tên, chỉ có con số lạnh như băng.

      Dạ Khê tiếp nhận khế ước, hơi lộ ra kinh ngạc, nàng còn chưa có giao bạc phải a? Muốn cấp miễn phí sao? Dạ Khê nhíu mày, nghiền ngẫm nhìn khế ước bán mình trong tay, đầu ngón tay phất qua ban chỉ ngón cái.

      "Ngươi, nàng, này, nàng cần trả bạc sao?" Tân Nghĩa Hữu kinh ngạc hỏi ra tiếng, nhìn cũng thấy được số bạc rất lớn, nhưng phần đều lấy ư? Tân Nghĩa Hữu nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm Dạ Khê, lại liếc khế ước bán mình trong tay nàng, khóe miệng lộ ra dấu hiệu muốn chảy nước miếng (gớm quá !!!).

      Gã sai vặt lại là bộ mặt trầm mặc đứng ở bên, đối với Tân Nghĩa Hữu làm như thấy, có tai cũng như điếc.

      Ánh mắt nam hài nóng rực nhìn chằm chằm khế ước bán mình trong tay Dạ Khê, do dự bất định quan sát nàng, đáy mắt cũng là kích động cùng hưng phấn khó nén.

      "Ngươi muốn thoát ra sao?" Dạ Khê hướng tới nam hài gật gật đầu, sau nhìn về phía nữ hài khác, ánh mắt nữ hài kia tuyệt vọng mà thê lương, đồng tử tràn ngập phẫn uất đối với toàn bộ thế tục, nhìn thần sắc mê mang kia, Dạ Khê lặp lại lần nữa, "Muốn rời nơi này sao?"

      Nữ hài lui cổ, nhún vai, trong ánh mắt bắt đầu lóe sáng nhiều điểm tinh quang, quay đầu nhìn về phía nam hài kích động, rồi lại nhìn Dạ Khê, "Muốn!" Rất kiên định gật đầu.
      "Khoan !" Trác Thụy Long mắt thấy gã sai vặt muốn xoay người rời , lập tức mở miệng, "Người này, bổn hoàng tử muốn !" Trác Thụy Long chỉ vào nữ hài Dạ Khê vừa mới coi trọng, "Tính tiền !" Trác Thụy Long nhìn về phía gã sai vặt.

      Gã sai vặt khó xử nhìn nhìn Dạ Khê, biết nên xử trí thế nào.

      Đinh trở lại trong lòng Dạ Khê, lười biếng duỗi thắt lưng, hướng Trác Thụy Long há miệng thở dốc, khinh thường trợn trừng mắt. Dạ Khê nắm bắt da thịt của Đinh , "Tam hoàng tử thích, vậy cho ngươi, còn tiểu mỹ nhân bên cạnh ngươi là của ta !" Dạ Khê lộ ra ý cười đạt được gian kế, xoay người định với gã sai vặt.

      "Nữ hài này, bổn hoàng tử cũng muốn !" Trác Thụy Long tay nắm lấy nữ hài bị xích, tay lại kéo nữ hài quỳ kia lên.

      "Tốt! Thụy Long, bộ dạng rất tốt!" Tân Nghĩa Hữu kính nể vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
      Bạch y nam tử trừng mắt Tân Nghĩa Hữu ngu ngốc kia, sau nhìn Trác Thụy Long dị thường kích động, thở dài lắc đầu, mày nhíu lại, ánh mắt đánh giá đối với Dạ Khê càng thêm nghiêm cẩn.

      Dạ Khê nhìn nữ hài bên cạnh, hướng gã sai vặt ánh mắt, liền hiểu ý, xoay người đưa khế ước bán mình khác giao cho Dạ Khê, tiếp đó lại đến trước mặt Trác Thụy Long, "Tam hoàng tử, ngài cần giao nộp trăm vạn lượng bạc trắng!" Thanh gã sai vặt chứa lạnh lùng.

      "Dựa vào cái gì!" Tân Nghĩa Hữu phản ứng đầu tiên, "Hai người này đều là của chúng ta !" Tân Nghĩa Hữu ngăn trở đường của gã sai vặt.

      Gã sai vặt cũng e ngại thân phận tôn quý của mấy người này, chỉ lạnh nhạt nhìn lướt qua Tân Nghĩa Hữu, "Y theo quy củ, tam hoàng tử bàn tay chạm đứa , xem như đồng ý..." Gã sai vặt kiêu ngạo siểm nịnh gật gật đầu, "Thỉnh cầu tam hoàng tử giao bạc ra trước khi !" Gã sai vặt thủ lễ, đến cạnh hai gã đại hán, phân loại những đứa chưa bán rồi kéo xuống.

      Dạ Khê nhìn hai hài tử bên cạnh, "Các ngươi tự ra ngoài !" Nhàn nhạt nhìn lướt qua Trác Thụy Long, hiểm cười tiếng, "Chúc mừng tam hoàng tử chuyến này thu hoạch tệ!"

      "Ngươi vì sao muốn phế vật này lại cần ta!" Nữ hài bên cạnh Trác Thụy Long đột nhiên đứng lên, ngăn trở đường của Dạ Khê, ánh mắt hèn mọn đảo qua nữ hài sau lưng Dạ Khê, ràng nàng là đứa tài năng xuất chúng nhất , vì sao chọn nàng! Dựa vào cái gì chọn nàng?

      "Cút!" Chưởng phong của Trác Thụy Long chụp bay nữ hài cản đường kia, "Phí Khê! Ngươi chớ quên, ngươi chỉ là dâm nữ bổn hoàng tử cần mà thôi! nữ nhân trong sạch, giả thanh cao cái gì!"

      Meo ô ——

      Nguyên bản Đinh nghỉ ngơi đột nhiên trừng lớn mắt mèo, vèo tiếng từ trong lòng Dạ Khê nhảy ra, mở ra lợi trảo trực tiếp đánh về khuôn mặt của Trác Thụy Long!

      Trác Thụy Long liên tục lui về phía sau, theo bản năng tự động vận hành công lực chống cự lại, làm Đinh bay sát qua đỉnh đầu . Trán của chảy ra chút mồ hôi lạnh —— chỉ là con mèo, lại có thể công kích mạnh mẽ như vậy! chỉ là mèo con bình thường thôi sao?

      Mà việc phát sinh sân đấu, đều bị thu vào trong đạo ánh mắt, đáy mắt lạnh lùng ra tia ấm áp, ban chỉ màu tím ngón cái tay phải lóe ra ánh sáng thần bí.

      Ban chỉ: nhẫn
      Last edited by a moderator: 17/4/15
      Dion, linhdiep17Chris thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,824
      Chương 41

      Dạ Khê tiếp lấy Đinh , vuốt ve con vật tức giận, rồi lạnh nhạt nhìn Trác Thụy Long, cười giễu cợt, "Tam hoàng tử, ngươi phải ràng tình hình, chúng ta đều là người có nhu cầu mà thôi, ta chẳng qua chỉ phối hợp giúp ngươi! Nữ nhân thể rời xa ngươi, cũng phải ta!" Dạ khê cười lạnh, lười đôi co, tránh thoát ba người Trác Thụy Long, ra cửa. Nam hài, nữ hài liếc nhau, nâng lên thân thể mệt mỏi, cắn chặt răng đuổi theo sau.

      "Ngươi!" Trác Thụy Long nhìn bóng lưng Dạ khê tiêu sái, sắc mặt càng thêm trầm.

      Nữ hài từ dưới đất bò dậy, lần nữa chật vật cản đường Dạ Khê, ánh mắt khinh bỉ đảo qua hai hài tử sau lưng nàng, cố chấp hỏi, "Ngươi vì sao chọn ta? Dựa vào cái gì?" Khẩu khí cây ngay sợ chết đứng.

      Dạ Khê đánh giá nữ hài, con ngươi lạnh lẽo cực độ khiến nữ hài run rẩy, "Ta thích!" Dạ Khê cho đáp án, nàng thích, là bản năng thích, chỉ như vậy mà thôi, " phục sao?" Dạ Khê nữa, ngạo mạn bước qua nữ hài.

      Ba hài tử nhìn nhau, người vẫn tuyệt vọng, mà hai người còn lại tràn đầy hy vọng với phía trước.

      Ra cửa, gã sai vặt sớm chuẩn bị y phục cho hai hài tử mặc vào, ba người cước bộ trở về nơi ở. Lúc Lan Hạ nhìn thấy hài tử bẩn thỉu, khắp người đầy vết thương sau lưng Dạ Khê, vô cùng hoảng sợ, "Tiểu thư, hai hài tử này là..."

      "Cho chúng rửa mặt chải đầu, thay y phục sạch !" Dạ Khê phân phó, xoay người vào phòng ngủ. Qua hơn nửa canh giờ, Lan Hạ mang theo hai người đến.

      "Tiểu thư, nô tỳ mang người đến!" Lan Hạ đứng bên cạnh, hai hài tử phía sau tiến lên phía trước, quỳ gối trước mặt Dạ Khê.

      "Biết tên lúc trước của mình ?" Dạ Khê dò hỏi, đánh giá hai người, đều xinh đẹp khó gặp, nam tuấn tú, cái trán cương nghị, nữ tinh xảo, đôi con ngươi xinh đẹp hàm ý, thấy hai người lắc đầu, Dạ khê cũng hỏi nhiều, "Thân phận các ngươi là gì ta quản được, nhưng kể từ hôm nay, các ngươi chính là người của ta! Nam hài Lục Lâm, nữ hài Lục La, sau này gọi các ngươi như vậy !"

      "Đa tạ tiểu thư ban tên cho!"

      "Đa tạ tiểu thư ban tên!" Lục Lâm cùng Lục La dập đầu tạ ơn.

      "Lan Hạ, mấy ngày tới ngươi chỉ dẫn hai người họ." Dạ Khê thấy người xuất trước cửa, híp mắt cái, quay sang Lan Hạ gật đầu.

      Lan Hạ hiểu ý dẫn Lục Lâm, Lục La rời khỏi. Đột nhiên trước cửa xuất mấy nam tử, hài tử theo bản năng sợ hãi, tiềm thức muốn rời xa nơi này. Lan Hạ cung kính cúi chào, mang theo hai người bước .

      Dạ Khê ngồi ghế, thưởng thức nhẫn đeo tay, ánh mắt lại nhìn chằm chằm ngón cái của nam tử, cùng đeo chiếc nhẫn giống như đúc, thần sắc lạnh lùng.

      Thần nhìn nhẫn Dạ Khê đeo, hai hàng lông mày thắt lại, đáy mắt kinh ngạc, đẩy xe vào phòng, cùng Lộ cung kính đứng phía sau nam tử.

      Nam tử ngồi xe lăn nhìn bàn tay Dạ Khê, nhàn nhạt gật đầu, "Ánh mắt tệ!" Hiển nhiên là khen Dạ Khê chọn hai hài tử kia.

      "Ngươi tới phải chỉ nhảm chứ?" Dạ Khê khẩu khí tốt hỏi, lại nhớ tới tiểu Xích vẫn còn bị nàng giam giữ, thuận tay kéo băng vải bên hông xuống, đem quả cầu đỏ nằm úp mặt thả ra, đặt trong tay mà niết.

      Thần, Lộ liếc nhau, có hơi phản cảm với thái độ này của nàng, nhưng thấy công tử có chút phản ứng, cũng thêm gì nữa. Lộ theo chỉ thị từ công tử, từ trong tay áo lấy vật, để bàn,bên trong chính là cương châm lúc trước Dạ Khê giao cho bọn họ.

      "Vật này chợ Đen bán rất nhiều, nhưng hướng rất ràng, cơ bản đều là cung cấp cho người trong giang hồ, nhưng nay lại có nơi tiêu thụ tương đối lạ lẫm." Lộ nhìn Dạ Khê khuôn mặt bình tĩnh, tiếp, "Thời điểm đầu xuân, có người đặt biệt mua số lượng rất ít, mà người nọ lại đến từ Xích bá tước phủ."

      "Theo điều tra, người mua, chính là tỳ nữ bên người Xích Bá tước phủ Nhị tiểu thư." Lộ cầm cương châm lên, mũi châm vô cùng sắc bén, "Mà độc mũi châm này có chút đặc biệt." Hai ngón tay sờ , phần da thịt đụng chạm lập tức biến thành màu đen, "Loại độc này tên là U Uyên, từ thứ cây tên là Uyên thảo tinh chế, chạm vào tức khắc mất mạng."

      Tức khắc mất mạng? Là loại độc giết người thấy máu sao! Dạ Khê gật đầu, xem ra đối phương muốn giết mình! Dạ Khê hứng thú nhìn Lộ, "Ngươi tại sao chết?"

      Lộ nhún vai, đáp lại, "Uyên thảo quanh năm sinh trưởng nơi hàn, chỉ có ở thâm sơn cùng cốc mới có thể tìm được, nhưng số lượng cực kì ít ỏi, theo lẽ thường, thế gian tuyệt đối có khả năng tồn tại mới đúng!" Lộ mang cương châm để lại mặt bàn, lui sang bên.

      " phải tồn tại sao?" Dạ khê cầm lấy cương châm, trầm tư, xem ra cảm giác của nàng sai, đúng là Phí Hi ra tay, nhưng nương yếu đuối như vậy, tại sao đột nhiên lại có năng lực mạnh như thế?

      "Ngươi nên giải thích cho ta, đây là ý gì?" Dạ Khê giơ ngón cái đeo nhẫn lên.

      Nam tử áo tím động đậy ngón tay, Thần cùng Lộ trao đổi ánh mắt, rồi giọng lui ra ngoài. Cánh cửa vừa đóng lại, Dạ Khê muốn gì đó, nhưng chỉ trong chớp mắt, xe lăn tới trước mặt nàng, chưa kịp phản ứng, bị người ta chặn ngang ôm lấy cái eo! Dạ Khê ngồi đùi nam tử, khoảng cách giữa hai người gần như có.

      Bàn tay nam tử áo tím cố ý vô tình vuốt ve thắt lưng nàng, tay kia cầm lấy ngón cái của nàng, vuốt ve chiếc nhẫn đó, thanh thanh thúy do hai chiếc nhẫn va chạm nhau thỉnh thoảng vang lên.

      Nhìn khuôn mặt nam tử mị mà để lộ chút thần sắc, Dạ Khê trầm mặt, nam nhân này có tật xấu sao, lẽ nào thích tùy tiện ôm nữ nhân?

      "Ôm đủ chưa? Ngươi có ý gì?" Dạ Khê cắn răng trừng mắt nhìn nam tử, hơi thở tản ra người , suýt nữa khiến Dạ Khê mê man, hãm sâu vào.

      Nam tử cúi đầu, vuốt tay nàng, mâu quang ám trầm, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, ngón tay đặt lên cánh môi Dạ Khê, cứ như vậy mà vuốt ve.

      Dạ Khê bị người ta chơi đùa cả người phát run, lắc đầu tránh thoát, "Muốn tìm nữ nhân, đến kỹ viện rất nhiều!" Dạ Khê buồn bực, tuy rằng nàng ghét loại cảm xúc động chạm thanh lương này, thế nhưng, hơi thở từ nam nhân kia cho nàng cảm giác nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm!

      Ngón tay nam tử bất ngờ đưa vào miệng Dạ Khê, quấy rối đầu lưỡi, Dạ khê lắc đầu, biết từ lúc nào cái ót của nàng bị giữ chặt, Dạ Khê muốn cắn, nhưng hàm răng lại chạm phải mặt nhẫn! Hung hăng trừng mắt nhìn nam nhân trước mặt, lại thấy trong mắt tia cười thú vị!

      "Vật !" Nam tử nhàn nhạt , rốt cuộc cũng lấy ngón tay ra, cánh môi bỗng kề sát tai nàng, lạnh lùng, "Rất chờ mong, biểu của ngươi!"

      Sau đó đẩy Dạ khê ra, đặt nàng vững vàng ngồi ghế.
      Dion, Chris, betrang 1 thành viên khác thích bài này.

    3. betrang

      betrang Active Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      147
      hay qua di . 0a0aa0 1 ngay 2c ban 1 c doc hk phe gj het :yoyo23::yoyo2:

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,824
      Chương 42

      Dạ Khê buồn bực ngồi bậc thềm, nhàm chán nhìn Đinh cùng Tiểu Xích chơi đùa cách đó xa. Tiểu Xích biến hóa thành các bộ dáng khác nhau trêu đùa Đinh , tất nhiên Đinh chịu thua, ngừng đem Tiểu Xích chụp lăn mặt đất, hai cái vật ngươi tới ta đùa đến bất diệc nhạc hồ (quên trời quên đất).

      Nam nhân kia đến cùng là có ý gì? Dạ Khê nhíu mày nghĩ, trong đầu lại lên khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, thân áo choàng chồn tía, Dạ Khê ma xui quỷ khiến đưa tay chạm đến cánh môi mình, trong lúc mê mang tựa hồ lại ngửi được cỗ hương thơm kì dị kia! Cái đồ nghiệt! Dạ Khê mắng tiếng, đứng vụt lên, ngón tay vuốt cằm, trong mắt lóe ra quang mang tà tứ —— đây phải là loại quan hệ nam nữ kia! Dạ Bá nàng cũng phải là kẻ biết gì!

      Suy nghĩ cẩn thận xong, cảm xúc của Dạ Khê tốt lên rất nhiều. Nàng đến hoa viên, nhìn Lục Lâm cùng Lục La cầm nhánh cây đánh nhau, chiêu thức hề có kết cấu, động tác lại cứng ngắc, giống như trẻ mới biết .

      Lan Hạ nhìn thấy Dạ Khê, nhàng đến bên cạnh nàng. Qua lát, lúc sức mạnh vừa tăng lên chút, Lục La cùng Lục Lâm mới nhận ra tồn tại của Dạ Khê, hai người liền tự động đình chỉ đánh nhau, vẻ mặt biết làm sao nhìn về phía nàng.

      Dạ Khê chậm rãi tới bên cạnh Lục Lâm cùng Lục La, bình tĩnh cúi đầu, "Muốn trở nên cường đại sao?" Dạ Khê dò hỏi.

      "Muốn!" Lục La cùng Lục Lâm cho Dạ Khê câu trả lời rất kiên định.

      Dạ Khê gật đầu, đột nhiên ra tay đồng thời chấn trụ yết hầu của hai người, để cho đối phương chút cơ hội phản ứng, thậm chí bọn họ đều thấy được Dạ Khê ra tay như thế nào!

      Sắc mặt Lục Lâm cùng Lục La trắng bệch, hô hấp tắc nghẽn, tay bé níu lấy cổ tay Dạ Khê. Nàng liền tăng thêm sức lực, tay hai người dần trở nên vô lực, khuôn mặt trắng bệch bắt đầu xuất màu tím. Lúc này Dạ Khê mới mạnh mẽ vung tay, Lục Lâm cùng Lục La lui về sau mấy bước ngã ngồi mặt đất. Hai người kịch liệt ho khan, vuốt cổ mình, hoảng sợ nhìn Dạ Khê.

      " có trình độ khiến địch nhân chiêu mất mạng, chiêu thức của các ngươi chỉ như đồ bài trí mà thôi!" Dạ Khê cúi đầu trừng mắt với Lục Lâm cùng Lục La, "Ta cũng muốn nuôi dưỡng người rảnh rỗi!"

      Đinh ngồi xổm đầu vai Dạ Khê, hướng tới Lục Lâm le lưỡi, tung ra cái mị nhãn, mà lúc này, Tiểu Xích phốc cái liền dính vào đầu Đinh , biến thành mặt quỷ hướng hai người.

      "Khế ước bán mình của các ngươi, ta lệnh cho Lan Hạ đưa quan phủ, các ngươi tại là người tự do, muốn hay muốn ở tùy các ngươi!" tác phong của Dạ Khê vẫn trước sau như , "Muốn , đáp ứng thay ta làm ba kiện, phải làm triệt để!"

      Lục Lâm cùng Lục La kinh ngạc nhìn Dạ Khê, nhìn đôi tay bản thân mình, tự do? Bọn họ là người tự do ?

      "Chủ tử cứu thuộc hạ, mệnh của Lục Lâm chính là mệnh của người !" Lục Lâm dập đầu, ám chỉ bản thân muốn lưu lại.

      Lục La nhìn thoáng qua Lục Lâm, ngẩng đầu hướng về Dạ Khê, mím môi, hướng tới Dạ Khê dập đầu lạy ba cái, "Tiểu thư cho Lục La sinh mệnh thứ hai, Lục La dù sống hay chết cũng đều là người của tiểu thư!"

      Lan Hạ nở nụ cười, tiểu thư nhà nàng còn có loại sức quyến rũ này a, có thể làm người ta thần phục từ trong tâm khảm! Lúc này, tờ giấy rớt xuống từ cây, Lan Hạ qua nhặt lên đưa cho Dạ Khê.

      "Đến rất đúng lúc!" Dạ Khê ném tờ giấy xuống, "Lan Hạ, mở cửa tiếp khách!" Dạ Khê nhìn về phía Lục Lâm, Lục La, "Vừa vặn, các ngươi cũng có thể trông thấy ngoại nhân nhiều chút" Dạ Khê mang theo hai người về phía phòng khách, "Các ngươi, trở về phòng thành đợi cho ta!" Dạ Khê trừng mắt Đinh cùng Tiểu Xích.

      Lan Hạ mở ra đại môn, thấy được người ngoài cửa thầm nhíu mày, mặn nhạt liếc mắt cái, " ra là Trịnh ma ma, là khách ít đến a!"

      Trịnh ma ma chướng mắt nhìn quần áo của Lan Hạ, sắc mặt rất là khó coi, "Tiểu nô tỳ, biết người đến đến là ai sao?" Trịnh ma ma mắng, "Kêu tiểu thư các ngươi ra nghênh đón! Giá cũng cao quá nhỉ, còn dám để Phí lão phu nhân ở bên ngoài chờ a!"

      Lan Hạ liếc cỗ kiệu phía sau cái, quả là Phí lão phu nhân , bất quá, như thế sao? Lan Hạ nhíu mày, "Tiểu thư , người tới là khách, có điều, sân quá , cửa lại hẹp, chứa được người..." Lan Hạ đứng ngay chính giữa đại môn, mà cái cửa này có đặc điểm là dù có năm người song song bước qua cũng chả có vấn đề gì a!

      " rất hay! Ta thế nhưng lại biết nguyên lai Lan Hạ ngươi còn có năng lực như thế!" Bỗng nhiên, thanh già nua mà leng keng từ bên trong kiệu truyền ra, tỳ nữ vén mành kiệu, con ngươi sắc bén của Phí lão phu nhân quét mạnh qua Lan Hạ.
      Lan Hạ nâng khăn, mặt toát ra tia kinh ngạc, "Đúng là Phí lão phu nhân tự mình đến, thứ cho ánh mắt vụng về của ta!" Lan Hạ nghiêng thân mình, "Mời!"

      Trịnh ma ma nghe thấy xưng hô của Lan Hạ, sắc mặt càng thêm khó coi, mà nét mặt già nua mịt mờ kia của Phí lão phu nhân nhất thời trầm xuống, " thôi!" Phí lão phu nhân phất ống tay áo, ám chỉ người chung quanh cần phải gây chuyện.

      Bọn họ vào trong sân, dọc đường có nhìn thấy gã thủ vệ, cũng có nô tì nào khác, Trịnh ma ma mặt rốt cuộc hiển lộ ra biểu cảm ra là thế, khinh thường liếc bóng lưng Lan Hạ cái —— bên ngoài dát vàng, bên trong thối rữa, chỉ là cái đồ làm bộ làm dáng chống đỡ cho cái thể diện mà thôi!

      Mà ở bên trong kiệu sắc mặt Phí lão phu nhân cũng thoải mái như người kia, lướt qua đại môn, vừa tiến vào chỗ này, bà ta liền ràng có cảm giác bị cỗ áp lực vô hình đè nén.

      "Tiểu thư, Phí lão phu nhân tới chơi!" Lan Hạ qua cửa, nhìn thoáng qua Lục Lâm cùng Lục La giống như thần giữ cửa tự động đứng ở hai bên.

      Phí lão phu nhân được Trịnh ma ma nâng đỡ hạ kiệu, vào phòng khách, đúng lúc nhìn thấy Dạ Khê phẩm trà, hơn nữa có chút ý tứ muốn đứng dậy chào hỏi.
      Phí lão phu nhân sắc bén đảo mắt qua Dạ Khê, "Tốt, tốt, tốt!" liên tục ba chữ tốt, " hổ là con cháu Phí gia ta!" Phí lão phu nhân ngồi xuống ghế tựa bên, "Khê nhi, ngay cả tổ mẫu mà ngươi cũng dám lừa gạt!" Phí lão phu nhân chịu đựng tức giận, đối với Dạ Khê , "Bản rất lớn a !"

      Dạ Khê buông ly trà, nhìn về phía Phí lão phu nhân, mặt lộ vẻ châm chọc, "Ta chẳng qua là thành toàn cho Phí gia, thành toàn nổi khổ tâm của lão nhân gia ngươi mà thôi! Trở thành người của hoàng thất, ngốc tử như ta, chịu nổi phúc phận này a!"

      Ngốc? Lão phu nhân trong lòng cười lạnh, nếu nàng ngốc, người trong thiên hạ này đều bị ngốc!"Gã sai vặt là do ngươi giết!" Lão phu nhân nhìn chằm chằm Dạ Khê, ý đồ từ trong mắt nàng có thể phát giác ra manh mối, đáng tiếc, làm bà ta thất vọng rồi.

      "Ta giết?" Dạ Khê giống như nghe xong chuyện cười cực kỳ khôi hài, "Ta có thể sống đến bây giờ, cũng là do ông trời thương tình a!" Dạ Khê liếc Phí lão phu nhân cái, "Nghe nhị tiểu thư gần đây có giá thị trường rất tốt, xem ra thánh chỉ tứ hôn cũng sắp tới rồi, ta ở nơi này chúc mừng lão phu nhân!" Nụ cười của Dạ Khê lạnh như băng, chính là ý cười này còn chưa đạt tới đáy mắt.

      "Khê nhi, ngươi ——" lão phu nhân vừa muốn cái gì, lại bị Dạ Khê đánh gãy.

      "Lão phu nhân, ngươi phải hiểu tình huống bây giờ, chúng ta, hề quen biết! Bảo bối của ngươi chính là Hi nhi hưởng thụ cẩm y ngọc thực trong Xích Bá tước phủ kia kìa !" Dạ Khê nheo mắt nhìn lão phu nhân.
      Dion, Chris, betrang 1 thành viên khác thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,824
      Chương 43:

      Nghe lời Dạ khê , Phí lão phu nhân có phản ứng, bà đưa mắt đánh giá bốn phía. Từ bên ngoài nhìn ra cái gì, thế nhưng trong này, từng ngọn cây cọng cỏ, thậm chí vật trang trí mỗi góc đều trải qua chọn lựa kĩ càng, vô cùng tinh tế, có thể là thượng phẩm! Nàng có năng lực gì được ở nơi như thế này?

      "Phí Khê!" Phí lão phu nhân giả vờ lôi kéo nữa, gọi thẳng kỳ danh, "Chủ nhân trạch viện này, là nam nhân?" Phí lão phu nhân trực tiếp hỏi, "Ngươi, lại đem mình giao dịch sao?" Nhìn Dạ Khê chút phản ứng, đáy lòng càng thêm chắc chắn, "Con cháu Phí gia, làm sao có thể biết liêm sỉ!" Nặng nề giơ tay vỗ lên tay vịn ghế ngồi.

      "Lão phu nhân, ngươi kiềm chế , người bị thương cũng sao, chỉ là cái ghế dưới tay ngươi, làm từ gỗ Trầm hương thượng đẳng, phá hủy, sợ là Xích bá tước phủ đền nổi!" Dạ Khê có lòng tốt nhắc nhở.

      Phí lão phu nhân vừa nghe, đau đớn tay truyền đến, khóe mắt liếc về ly trà bàn, bộ dạng muốn động tay...

      "Chén trà đặc chế từ Mặc ngọc, tuy giá trị lớn lắm, thế nhưng cũng là do tay công tượng(thợ thủ công) đại sư tinh tế khắc mà thành!" Dạ Khê nâng ly trà lên, chậm rãi hưởng thụ, lại thầm nhìn Phí lão phu nhân phẫn hận, xem thần thái cứng đờ gương mặt già nua của bà ta, khóe môi nhếch lên tia hàn ý.

      "Tiểu thư, thái độ của người như thế, khiến lão phu nhân thương tâm!" Trịnh ma ma nhìn chằm chằm Dạ Khê, bất mãn nàng năng ngạo mạn như vậy!

      "Trịnh ma ma! Chủ tử chưa chuyện, còn chưa đến phiên nô tài ngươi xem mồm vào!" Lan Hạ khách khí, trực tiếp cãi lại, ánh mắt bén nhọn.

      "Ngươi!" Trịnh ma ma hận đến ngứa răng ngứa lợi, tiểu tiện nhân! Ngươi quên ngươi cũng xuất thân từ tiện tỳ hay sao!

      Phí lão phu nhân trợn mắt liếc Trịnh ma ma, ý bảo bà câm miệng, rồi nhìn Dạ Khê, "Phí Khê, ngươi là con cháu Phí gia, ta thể mặc kệ, thể nhìn ngươi nhảy vào hố lửa! nữ tử chưa xuất giá, lại chẳng chút kiêng nể mà ở nhà người xa lạ, to gan! Ngươi xem trọng khuê dự chính mình sao?" Phí lão phu nhân xuất ra khí thế trưởng bối, trách cứ.

      "Khuê dự? Ha ha..." Dạ Khê bỗng phì cười, "Phí lão phu nhân, ngươi đúng là khiến ta mở rộng tầm mắt, lại quan tâm phế vật do chính ngươi vứt bỏ? Hố lửa?" Lãnh mâu lướt qua gương mặt già nua của Phí lão phu nhân, "Lão phu nhân quên sao, hố lửa này rốt cuộc do ai ban tặng cho ta!"

      "Xem ra ngươi nghe ta khuyên dạy!" Phí lão phu nhân thở dài hơi, thất vọng cảm thái, chỉ là đôi con ngươi bén nhọn chưa hề dời khỏi Dạ Khê, "Bất kể thế nào, máu chảy trong thân thể ngươi là của Phí gia, ngươi dù sao cũng là con cháu Phí gia, ngươi biến thành như bây giờ, ta cũng có ít trách nhiệm!"

      "Thu hồi bộ dạng giả nhân giả nghĩa này ngay , làm cho ta buồn nôn!"

      Dạ khê băng lãnh , "Phí lão phu nhân!" Đột nhiên đứng dậy, ngạo nghễ nhìn xuống Phí lão phu nhân, "Phí gia vứt bỏ, ơn này, ta quên, những gì ngươi ban tặng, những vũ nhục ta chịu, ngươi cho ta quên dễ dàng như vậy sao?

      Phí lão phu nhân nhìn Dạ khê cười nhạt, hàn ý tự đáy lòng chậm rãi khuếch trương, thân thể khẽ run, khuôn mặt từng có bao nhiêu hèn yếu trước kia, lúc này lại có lực uy hiếp kinh người! Phí lão phu nhân kinh ngạc nhìn, mờ mịt loại cảm giác có con rắn độc há mồm lao về phía mình!

      Cả người như chìm vào trong hồ băng rét buốt, trừng lớn mắt, nhìn thẳng Dạ Khê, ma xui quỷ khiến hỏi, "Ngươi, rốt cuộc là ai?"

      "Lão phu nhân?" Trịnh ma ma thấy tình hình ổn, đỡ lấy Phí lão phu nhân, sờ đến bàn tay Phí lão phu nhân sớm tràn đầy mồ hôi lạnh, lo lắng nhìn bà ta, "Lão phu nhân, lão phu nhân!"

      Phí lão phu nhân phục hồi tinh thần, rắn độc biến mất, trước mắt vẫn là gương mặt bình tĩnh của Dạ Khê, "Người đâu!" Phí lão phu nhân bỗng nhiên la lớn, "Thỉnh tiểu thư hồi phủ!" Khẩu khí có ngầm có loại kiên định, tựa hồ quyết định gì đó.

      Rất nhanh, mấy gã sai mặt vọt vào. Lục La cùng Lục La thấy thế nhanh nhẹn đứng chắn trước mặt Dạ Khê, đem người bảo hộ sau lưng, sát khí hung ác nhìn gã sai vặt phía trước.

      Dạ khê châm chọc nhìn, hờ hững lướt mắt qua những người này, "Cho hai ngươi luyện tập!" Dạ Khê để lại câu, sau đó vững vàng ngồi xuống, tầm mắt hướng ra ngoài, thờ ơ , "Lưu lại bà ta!"

      Lục Lâm, Lục La liếc nhau, cười lãnh, vừa lúc đó, cửa phòng trong chớp mắt đóng lại.

      "Ngươi muốn làm gì?" Trịnh ma ma hoảng sợ vội vàng hộ Phí lão phu nhân phía sau, hai người lui dần, cho đến khi chạm phải cánh cửa!

      Lục Lam cùng Lục La cùng nhau xông tới, tay công kích, chiêu chiêu tàn nhẫn, gần như đem lời dạy của Dạ Khê phát huy đến mức tận cùng, ra tay trực tiếp vào tử huyệt của đối phương, để đối phương có cơ hội trở tay, lực đạo lớn gấp đôi bình thường.

      Máu tanh, rất nhanh tràn ngập trong khí.

      "Ngươi muốn làm gì! Giết người, giết người!" Trịnh ma ma kinh hô, mà giờ khắc này căn bản ai thèm để ý tới. Sắc mặt Phí lão phu nhân tuy rằng sợ hãi đến tái nhợt, nhưng cũng cực lực khiến cho mình bình tĩnh, hai tròng mắt xuyên qua máu tanh nhìn thẳng vào Dạ Khê.

      Lục Lâm, Lục La hai tay đầy máu tươi tới trước mặt Dạ Khê, cúi đầu, biểu thị hai người hoàn thành nhiệm vụ.

      Dạ Khê mí mắt cũng nâng, lạnh nhạt ném ra câu,"Quá chậm!" Nhìn đến hai bà lão xụi lơ trước cửa phòng kia, nhíu mày cười, "Tiễn khách!" Rồi xoay người rời .

      Lan Hạ vuốt ngực, tránh khỏi thi thể tới trước mặt hai người, "Phí lão phu nhân, Trịnh ma ma, mời trở về! Hay là hai người muốn được bọn họ đưa tiễn?" Chỉ chỉ hai người bàn tay đầy máu Lục Lâm, Lục La.

      Trịnh ma ma hoàn hồn, vội vàng đỡ lấy Phí lão phu nhân, đẩy cửa ra, lảo đảo chạy ra, lên kiệu, khẩn trương sai người rời khỏi nơi quỷ quái này!

      Phí lão phu nhân tê liệt ngồi trong kiệu, dạ dày nhộn nhạo, hơi thở vẫn còn mùi máu tanh gay mũi. Trước mắt là hình dạng những người vừa chết lúc nãy, nhẫn nhịn nhắm hai mắt lại, hai tay siết chặt, đôi môi mím thành đường thẳng.

      Trở lại Xích bá tước phủ, Phí lão phu nhân trực tiếp về phòng mình, rồi lập tức ngã xuống! Ba ngày sinh bệnh, khiến toàn bộ Xích bá tước phủ đều hoang mang.

      "Tổ mẫu, người nhanh khỏe!" Phí Hi ở bên cạnh phụng dưỡng Phí lão phu nhân. Đại phu nhân, Nhị phu nhân cùng Tam phu nhân đứng bên, nghi hoặc.

      "Nương, xảy ra chuyện gì? Lúc ra ngoài người còn rất tốt, sao vừa trở về lại biến thành như vậy?" Nhị phu nhân tiến lên, quan tâm hỏi.

      Phí lão phu nhân vừa nghe đến tiếng của Nhị phu nhân, mở mắt nhìn chòng chọc bà, ánh mắt như sói đói muốn xé nát con mồi.

      Nhị phu nhân hoảng sợ lui ra sau, tay ôm ngực, khóe miệng co giật, "Nương?"

      "Tổ mẫu?" Phí Hi nâng Phí lão phu nhân muốn đứng dậy lên, sau lưng đặt cái đệm.

      Phí lão phu nhân nhìn Phí Hi, đáy mắt có hối hận, giơ tay vuốt gò má nàng. Thế nhưng, trong đầu lại đột nhiên lên thi thể nằm đầy đất, còn có gương mặt lạnh như băng của Dạ Khê, cùng đôi con ngươi đạm mạc đến đáng sợ.
      Dion, Chris, betrang 1 thành viên khác thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :