Chương 47.1 : Phong tình Edit : Mẹ Mìn Tô Khả ngờ, khi mở mắt ra, người đầu tiên nhìn thấy lại là Tô Cẩm Niên. nháy mắt mấy cái, làm như thể tin. còn nhớ ở trong mộng, với : cút. Nhưng là, vì sao ở trong này, cư nhiên lại thấy được ! Tô Khả có chút choáng váng hoa mắt. Chính vào lúc này, thanh Duẫn Nhạc Phong lạnh lạnh truyền tới: "A, Tô Khả, có muốn tình thâm sâu như vậy nha." Lúc này Tô Khả mới nhìn đến Duẫn Nhạc Phong đứng ở bên, miệng mở rộng, dùng điệu bộ ghét bỏ : "Sao cậu lại ở trong này?" Đầu Duẫn Nhạc Phong vạch đen, trong lòng còn nghiến răng nghiến lợi, đây là ngại vướng bận sao? vất vả đưa đến bệnh viện dễ dàng sao? Duẫn Nhạc Phong : " là do tôi đưa đến bệnh viện đấy!" Tô Khả miệng "O", sau đó : "Vậy cám ơn cậu nha." Duẫn Nhạc Phong nháy mắt cảm thấy chính mình mất mặt .lý hội Toàn bộ tầm mắt của Tô Khả đặt người Tô Cẩm Niên, cũng nhìn thấy Duẫn Nhạc Phong được tự nhiên, miệng mở to, cười gọi Tô Cẩm Niên: "Cẩm Niên ~ " Tô Cẩm Niên nhìn Tô Khả nghiêm mặt: "Tô Khả, ta hy vọng đây là lần cuối cùng!" Tô Khả há hốc mồm, nhìn biểu tình của Tô Cẩm Niên, dường như có ý tha thứ cho . Cắn cắn môi: "Cẩm Niên, em rồi, em buông tay! Bài tập em cần phải lấy về, , em cũng cố gắng đuổi tới." Tô Cẩm Niên sửng sốt hạ, nghĩ tới mục tiêu mà ngày hôm qua Tô Khả tìm đến , lông mày nhíu lại, nhưng có lửa giận ngập trời như hôm qua, chỉ : "Tô Khả, như vậy, tôi thích ." Mí mắt Tô Khả rũ xuống, hồi lâu: "Cẩm Niên, tình lần trước thực xin lỗi, nhưng mà em cam đoan về sau ngoan ngoãn, theo ăn đậu hủ , vậy cho em theo ?" "Phốc ——" Từ nãy giờ Duẫn Nhạc Phong đứng bên, nhịn được cười ra tiếng, sau đó với Tô Cẩm Niên: " Cẩm Niên, Tô Khả ăn bao nhiêu đậu hủ của , làm cho tức giận như vậy?" Giữa trán Tô Cẩm Niên tràn đầy vạch đen, mắt lạnh đảo qua Duẫn Nhạc Phong, Duẫn Nhạc Phong như trước là vẻ mặt sáng lạn ý cười, với Tô Cẩm Niên: "Hắc hắc, Cẩm Niên, Tô Khả phải là bạn của sao, ăn chút đậu hủ mà thôi, cần phải tức giận như vậy! Xem ấy ăn khép nép như vậy, tha thứ cho ấy ." xong, trong lòng Duẫn Nhạc Phong ngừng mắng chính mình: Duẫn gia đại thiếu cư nhiên lại làm thuyết khách, là rất dọa người ! Tô Cẩm Niên nhìn Duẫn Nhạc Phong, sau đó : "Cậu rảnh hả?" "Đúng vậy, bằng nhìn thấy cùng Tô Khả trình diễn kịc lúc 8h đâu." "Phốc ——" lại là thanh hài hòa truyền đến. Mọi người nghiêng đầu, thế này mới nhìn thấy Trịnh Dược Đông. Trịnh Dược Đông mặc thân màu trắng, áo choàng bác sĩ cầm trong tay: "Hắc hắc, chỉ là lại đây tiếng với hai cậu, cơn sốt của này giảm rồi." "..." "..." "..." "Đương nhiên, nếu các cậu đến chậm thêm lúc nữa, nghĩ cũng biết chuyện gì xẩy ra. ." Mọi người mặc kệ vị bác sĩ trẻ tuổi. Đây là cái gì lấy cớ? Trịnh Dược Đông sờ sờ cái mũi của mình, cũng biết lý do của mình quá mức gượng ép, dù sao mới vừa rồi, vẫn luôn đứng ở cửa nhìn ba người bọn họ trình diễn kịch máu chó lúc tám giờ. Tô Khả cao hứng, tuy rằng thân thể còn có điểm khó chịu, nhưng nhờ có Tô Cẩm Niên ở đây, liền cảm thấy các loại hạnh phúc. Lúc Trịnh Dược Đông kiểm tra cho Tô Khả, nhìn Tô Khả cười thành cái dạng này, sờ sờ cằm, tình cảm đặc biệt nha! Ra khỏi bệnh viện, Tô Khả vô cùng khách khí khoác ở cánh tay Tô Cẩm Niên. Lúc đầu,Tô Cẩm Niên cũng có giãy ra, vốn Tô Khả suy yếu sẵn, bị đẩy ra liền lui về phía sau hai bước, như sắp ngã xuống, nhưng vì có Duẫn Nhạc Phongđi theo phía sau, cho nên tựa vào trong lòng Duẫn Nhạc Phong, cuối cùng ngã mặt đất. Tô Khả lập tức dùng ánh mắt đáng thương nhìn Tô Cẩm Niên, biểu tình "Em thực bị thương". Tô Cẩm Niên đứng ở tại chỗ, mặt nhăn mày nhó. Tô Khả lập tức cười rộ lên, cọ cọ tay , giống như con khỉ bắt tại cây, kéo cánh tay Tô Cẩm Niên: "Cẩm Niên, chúng ta thôi." Duẫn Nhạc Phong phía sau nhìn hai người bọn họ, thầm mắng chính mình như bù nhìn. Sau đó lại được tự nhiên lên xe ô tô. Nhìn Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên ngồi ghế sau xe mình, nháy mắt Duẫn Nhạc Phong cảm thấy mình giống lái xe taxi.
Chương 47.2 : Phong tình Edit : Mẹ Mìn Xe vừa dừng trước cổng trường giáo, dù sao Duẫn Nhạc Phong cùng Tô Khả cũng học chung học, nhưng mà làm sao khi xe dừng lại, Tô Khả lại cũng theo Tô Cẩm Niên xuống xe, sau đó bộ dáng cứ như hận thể chạy nhanh tránh xa khỏi , lại còn vẫy tay: "Bạn học Duẫn Nhạc Phong, cám ơn cậu nha." Tức giận đến nỗi, Duẫn đại thiếu gia cước đạp mạnh chân ga, "Vù" cái, xe lao . Tô Khả với Tô Cẩm Niên: "Cẩm Niên ~ " Tô Cẩm Niên nhìn Tô Khả, muốn làm cho chạy nhanh trở về, liền nghe được tiếng bác bảo vệ cao vút: "A. Tô Khả, buổi sáng cháu bị bệnh sao? Nhìn cháu thế này cũng đúng thôi! Bác cháu nghe nè, buổi sáng Cẩm Niên lo lắng ôm cháu chạy bệnh viện, tốc độ so với hỏa tiễn còn nhanh hơn! Bác gọi mà nó cũng nghe thấy!" Đầu Tô Cẩm Niên đầy vạch đen, Tô Khả lại cười hết cỡ, đôi mắt đen bóng nhìn Tô Cẩm Niên, ánh mắt trêu tức, sau đó giọng ở lỗ tai Tô Cẩm Niên : "Cẩm Niên, em biết thực chán ghét em, nhưng mà em cũng rất vui vẻ." Tô Cẩm Niên nháy mắt gì. "Về sau em còn có thể theo , đúng đúng ?" Tô Cẩm Niên tiếp tục lời nào. " lời nào là coi như đồng ý." Tô Khả đúng là cười tươi hết cỡ, đôi mắt thành hàng thẳng tắp. "Tô Khả, cho phép được lại —— " Lời còn chưa dứt, Tô Khả liền kiễng mũi chân hôn xuống, sau đó lập tức lui ra phía sau ba bước, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tô Cẩm Niên nhanh tức giận: "Em cách xa ." Sau đó, xoay người chạy nhanh về phía trường học của mình. Trông chả giống người vừa bị bệnh tí nào. Tô Cẩm Niên nhìn theo bóng dáng Tô Khả, lâu . Bác bảo vệ rướn cổ lên, sau đó nhìn Tô Cẩm Niên, "Hắc, Khả Khả đâu?" Tô Cẩm Niên thực gì, sau đó với bác bảo vệ: "Bác à, Tô Khả ..." Nhưng là nhìn khuôn mặt tươi cười của bác bảo vệ hóng chuyện bát quái , Tô Cẩm Niên đành đem lời " phải bạn cháu" nuốt vào bụng. "Khả Khả là tốt, cùng với cháu còn rất xứng." Bác bảo vệ cười hớ hớ . Tô Cẩm Niên , "Bác à, cháu về trước ." "Được! Nhớ về sau kết hôn, nhớ mời bác ăn bánh kẹo cưới nha!" "..." "Bác còn muốn ăn cỗ đầy tháng của con hai cháu nữa!" "..."