1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (189/225c) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 143: Đại Miêu giả bệnh

      Edit: Tịch Ngữ

      “Bạch Thủy Lung! Ngươi đừng có càng rỡ quá mức!”

      Sắc mặt thái hậu rất lạnh, ánh mắt u ám, có thể khiến người khác đông lạnh.

      Thủy Lung vẫn cười nhạt: “Hôm nay, ta liền càn rỡ, ngươi làm gì được ta?”

      “Đêm Vinh Nhi giao cho ta.”

      “Ngươi nằm mơ hả?”

      “Ta lặp lại lần nữa, ngươi có thể , đem Vinh Nhi lưu lại.”

      “Người già rồi, cái lỗ tai cũng chẳng còn linh hoạt nữa nhỉ?”

      Hai người cực nhanh, lẫn nhau ai tạm dừng, khiến người ở chung quanh nghe cuộc đối thoại phải giật mình, thầm nghĩ Bạch Thủy Lung đúng là lớn mật, cư nhiên nể mặt thái hậu.

      Thái hậu nổi giận, dùng mắt đánh giá Thủy Lung, khi nhìn thấy dấu răng ở miệng nàng sắc mặt càng trầm.

      Vinh Nhi của bà, ngay cả bà cũng chỉ có thể nhìn ngắm, dám khinh nhờn, thế mà nó lại cùng con tiện nhân này làm chuyện thân mật. Đáng giận! là đáng giận!

      “Người đâu, bắt bọn họ lại.”

      Bốn gã cung nữ đứng ở xung quanh cộng thêm hai gã cung nữ theo thái hậu đến, lập tức nghe lời thái hậu vọt về phía Thủy Lung bắt người.

      Chớp mắt, Phong Giản lấy sáu cây phi đao giấu trong ống tay áo, chuẩn bị bảo vệ Thủy Lung, ngờ trước mắt lóe lên bóng hồng, sáu thanh bịch bịch vang lên, sáu gã cung nữ đều bị đánh bay ra.

      Thủy Lung nhàng rơi xuống đất, liếc mắt nhìn thái hậu mang vẻ mặt kinh nghi: “Xem ra nanh vuốt chó săn của ngươi vẫn chưa đủ sắc bén.”

      Thái hậu thầm thoái lui chút, kinh ngạc nghi ngờ: “Nội lực của ngươi…”

      “Bị phế rồi chẳng lẽ thể khôi phục à?” Thủy Lung chau mày, dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu xem thái hậu. Nhanh chóng nhớ ra điều gì đó, nhàng cười, với thái hậu: “À, đúng rồi, lần trước ngươi với ta Phượng Nhãn Quả bị đánh mất, khéo bị bọn ta tìm được.”

      Thái hậu là ai, bà ta đương nhiên nghe ra ý châm chọc trong lời của Thủy Lung. Phượng Nhãn Quả ràng trong tay bà ta, vậy mà bị Thủy Lung tìm ra được, hoặc là Thủy Lung láo, hoặc là Phượng Nhãn Quả trong tay bà ta là giả.

      Chỉ dựa vào thực lực tại của Thủy Lung, đủ để thái hậu biết , thực là vế sau. cách khác, ban đầu bà ta bị Vinh Nhi lừa gạt, đem Phượng Nhãn Quả giả đưa bà.

      Thái hậu tức giận đến khó mà che giấu, nhìn Thủy Lung bằng ánh mắt lạnh thấu xương, thỉnh thoảng lại nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực nằm trong lòng nàng, để lộ ra màu sắc u ám bình thường.

      Thủy Lung cười khẽ nhưng đẹp đến hồn xiêu phách lạc.

      Từ đầu tới cuối, nụ cười của nàng chưa từng thay đổi, nhưng ánh mắt của nàng lại giống nụ cười thanh nhã của nàng, lửa nóng dưới lớp băng lạnh giá để lộ ra lực uy hiếp kinh khủng.

      Tại đây, dưới bức bách của đôi mắt, thái hậu càng sinh ra cảm giác hoảng hốt khiếp đảm, trong nháy mắt, tầm mắt của bà né tránh dám nhìn.

      “Ha.” Thủy Lung cười nhạo, đánh thức thái hậu.

      Sắc mặt bà đỏ lên, lúc nhìn Thủy Lung, phát nàng ôm Trưởng Tôn Vinh Cực lướt , tới vài giây liền thấy bóng.

      Phong Giản thấy vậy liền vội vàng đuổi theo, trong lúc vô tình liếc về phía thái hậu. Mẹ của chủ tử hình như có chút cổ quái, thái độ đối với chủ tử và Bạch Thủy Lung rất sâu xa, sau khi trở về phải bắt Tiếu Tuyền tra hỏi mới được.

      “Tiểu thư!”

      Yên Lam đại cung nữ hầu hạ thái hậu vội vàng chạy tới.

      Thái hậu mặt lạnh nhìn bà: “Chuyện gì? Hoang mang rối loạn còn ra thể thống gì?”

      Yên Lam phát tâm trạng thái hậu tốt, trong lòng thầm kêu khổ, run run : “Ám Điện xảy ra chuyện rồi.” (Tịch Ngữ: Chậc, Ám Điện là tên riêng, chương trước Ngữ edit nghĩa đen luôn rồi @@~ xin lỗi nha!!! >”<)

      “Cái gì?”

      Mộc lúc sau.

      Thái hậu đích thân tới Ám Điện đầy thi thể, chờ lúc tới cửa, sắc mặt đầy mây đen.

      Ám Điện là tổ chức mấy chục năm nay của bà, là tổ chức bí mật lớn mạnh nhất của bà, ai ngờ trong đêm liền biến thành bọt biển.

      “Thi thể chưa thối rửa, máu cũng chưa có khô, bọn họ chết chưa vượt qua ba canh giờ.” cung nữ mặt trái xoan kiểm tra thi thể xong, báo cáo lại thái hậu.

      Thái hậu đen mặt gì, cung nữ ngừng chút, tiếp: “Bọn họ đều bị chiêu trí mạng mà chết, binh khí mà hung thủ dùng là kiếm… Có thể, chín phần mười hung thủ là cùng người.”

      người?” Cuối cùng, thái hậu cũng có phản ứng.

      “Đúng vậy.” Cung nữ mặt trái xoan thấp giọng : “Từ miệng vết thương trí mạng cho ta thấy đây là cùng kiếm, cùng chiêu thức, độ lực cũng giống nhau, thể do hai người hoặc nhiều người gây nên.”

      lần nữa, thái hậu gì. Trong lòng bà mơ hồ có đáp án rồi, nhưng dám tin câu trả lời chân thực kia.

      “Tiểu thư, chúng nô tỳ phát cái này.” Yên Lam nhanh chóng tới, trong tay cầm cái khăn trắng.

      Ánh mắt thái hậu lóe lên, nhận lấy khăn tay: “Tìm thấy ở đâu?”

      Yên Lam : " mặt đất, cửa ra vào Ám Điện.”

      Thái hậu run run đem khăn mở ra, nhìn ở mép khăn có thêu hoa văn bằng chỉ bạc, làm cho cái khăn tay bình thường trở nên quý giá.

      Cái khăn này!

      Ngón tay thái hậu bỗng siết chặt, móng tay sắc bén đâm vào da thịt, trong miệng thào: “Sói mắt trắng, quả nhiên là nuôi con sói mắt trắng. Ta đối xử với ngươi tốt như vậy, ngược lại ngươi báo đáp ta ra sao?” Cũng biết bà nghĩ tới cái gì, sắc mặt đen tối mờ mịt, giống như nhìn xuyên từ người này thành người khác, khiến người ta cảm thấy quỷ dị, mơ hồ cảm thấy tâm thần bà bất thường.

      Đương nhiên, thái hậu cảm thấy cái khăn tay nàng quen thuộc, bởi vì đối với Trưởng Tôn Vinh Cực, bà cố chấp để ý. Giống như Trưởng Tôn Vinh Cực thường dùng khăn tay để chà lau, dùng xong liền ném, bà đem khăn tay lượm về, cho nên bà biết rất hoa văn của cái khăn dùng.

      Vừa nghĩ tới chuyện tâm huyết của bà cực khổ mười mấy năm đều bị Trưởng Tôn Vinh Cực hủy hoại, lòng thái hậu liền đau như cắt, ánh mắt dần dần điên cuồng.

      Bỗng nhiên, ánh mắt bà lóe sáng, sắc mặt kinh hoảng hỏi Yên Lam: “Bên Minh Liên Tự như thế nào?”

      Yên Lam : “Thưa tiểu thư, bên phía Minh Liên Tự đèu bình thường, có động tĩnh gì hết.”

      Thái hậu nghe vậy liền khẽ gật đầu. Lát sau, bà quay sang cung nữ mặt trái xoan : “Ngươi xác định những người này đều do cùng người giết?”

      Cung nữ mặt trái xoan trầm mặc giây, gật đầu : “Nồ tỳ xác định.”

      “Tốt…” Thái hậu rũ mắt xuống.

      Vinh Nhi, Vinh Nhi tốt của mẫu hậu, ngờ cánh của ngươi lợi hại như vậy.

      Ngươi làm như vậy là để cảnh cáo mẫu hậu hay là…

      Thái hậu xiết chặt khăn tay, xoay người rời .

      “Đem nơi này đốt .”

      trận lửa, tâm huyết mấy chục năm tiêu sạch.

      Thái hậu tới cách đó xa ngừng bước lại, quay đầu nhìn nơi bị lửa thiêu, mặt chút biểu cảm khiến người ta đoán được bà nghĩ cái gì.

      Yên Lam lặng lẽ phía sau bà, len lén nhìn sắc mặt của thái hậu, trong lòng dâng lên nỗi sợ vô hình. Nhớ lại năm đó, khi tiểu thư làm ra chuyện như vậy, cũng mang vẻ mặt này. Lần này, tiểu thư lại định làm cái gì đây.
      Last edited by a moderator: 20/4/15
      Chris, susu, xuxubungbu3 others thích bài này.

    2. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      @Nữ Lâm t thích bộ này cực cực kỳ luôn, cho nên tuyệt đối đừng có vì ít ng mà ngừng đấy :031:

    3. phituyet

      phituyet New Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      3
      cho ta hỏi bộ này bao nhiêu chương vậy?

    4. Natsuki

      Natsuki Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      20
      Thanks tình . Truyện rất hay ^^
      Chưa ràng lắm khác biệt của VinhC ực trong 2 trạng thái :-?

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 143: tiếp theo
      Edit: Tịch Ngữ

      Trời trong sáng sủa, gió mát , phủ Võ vương vẫn yên tĩnh tường hòa như cũ, nhóm nô tỳ thỉnh thoảng lui tới làm công tác đơn giản.

      con đường lát đá lớn, Mộc Tuyết mặc váy áo vàng nhạt chậm rãi tới, trong tay bưng cái khay.

      lát sau, Mộc Tuyết đến chủ viện, vừa vặn nhìn thấy bóng dáng Thủy Lung bước ra, nhìn nụ cười bất đắc dĩ vẫn còn gương mặt của nàng ấy, nàng khỏi hé môi cười, nghênh đón : “Lung tỷ tỷ, cháo hầm xong rồi.”

      “Ừ, đưa đây cho ta.” Thủy Lung nhận cái khay từ Mộc Tuyết, sau đó xoay người vào phòng.

      Mộc Tuyết cười mà , nghĩ thầm: Bình thường Lung tỷ tỷ lạnh nhạt bình tĩnh, bây giờ lại hồ đồ. Quả nhiên, người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo. Võ vương gia đâu có bệnh nặng, ràng chỉ cần hai ngày liền tốt lên, có Lung tỷ tỷ là nghĩ còn bệnh thôi.

      Nhưng mà, bộ dạng này của Lung tỷ tỷ cũng rất thú vị.

      Mộc Tuyết thầm cảm thấy mình xấu, nhưng nàng nhắc nhở Thủy Lung.

      Nếu hoài nghi bệnh nặng, lòng chăm sóc, chắc chắn tình cảm nhanh nóng lên. Tình cảm của Lung tỷ tỷ và Võ vương gia càng tốt, cuộc sống về sau càng vui vẻ.

      Lúc này, Thủy Lung vào phòng nên biết suy nghĩ của Mộc Tuyết, nếu nàng biết, nàng nhất đinh cho Mộc Tuyết biết, ra nàng sớm phát Trưởng Tôn Vinh Cực giả bệnh.

      Mặc dù nàng có học y thuật bao nhiêu, nhưng nàng vẫn có thể nhìn ra sắc mặt và tinh thần, đoán được tình trạng thân thể của người. Ngày hôm qua, Trưởng Tôn Vinh Cực có thể xuống giường bộ, nàng liền biết sức khỏe của khá hơn rồi. Nhưng, muốn giả bệnh, nàng cũng lười vạch trần mưu mẹo của , bất đắc dĩ chìu theo ý thôi.

      Có lẽ, đây là vì trong lòng mơ hồ có chút áy náy.

      Thủy Lung bưng khay thầm nghĩ.

      Nhớ khi đó, bọn họ ở lầu gác thả đèn Khổng Minh xong, Trưởng Tôn Vinh Cực với nàng câu kia --- A Lung, nàng luôn luôn ở bên cạnh ta chứ?

      Câu trả lời của nàng là --- Ngươi say.

      Đáp án này phải là câu trả lời mong muốn, cũng coi như phải hứa hẹn.

      Bởi vì nàng muốn cho lời hứa hẹn giả tạo.

      Nàng xác định mình thích Trưởng Tôn Vinh Cực, nhưng có thể giống với Trưởng Tôn Vinh Cực thích nàng. Nhưng mà, trong tiềm thức trong lòng nàng vẫn chưa có cảm giác thân thuộc với thế giới này cách triệt để. Lòng nàng vẫn như trước nhớ về đại, giống như khi viết nguyện vọng lên đèn Khổng Minh, nàng nhịn được viết bằng chữ Hán. Cộng thêm chuyện nàng vẫn thầm tìm kiếm tăm tích của cây sung Thương Ngâm theo nàng nhiều năm. Đủ để thấy nàng còn quyến luyến đối với những chuyện khi xưa.

      Thủy Lung cam đoan với Trưởng Tôn Vinh Cực, nếu ngày nào đó, cơ hội trở về đại xuất trước mặt nàng, nàng chỉ có thể trở về mình, thể mang Trưởng Tôn Vinh Cực cùng vượt thời gian được. Nàng có lựa chọn ở lại hay ?

      “Cũng biết nữa.” Thủy Lung thào câu.

      Lúc này, tình cảm nàng dành cho Trưởng Tôn Vinh Cực chưa sâu đậm đến nỗi đánh mất lí trí.

      Tuy rằng hôm trước ở Tường Minh Cung phát Trưởng Tôn Vinh Cực hôn mê, lòng nàng có loại cảm giác phiền chán mà trước đây chưa từng có.

      “A Lung cái gì?” Giọng từ tính chậm rãi vang lên.

      Thủy Lung ngẩng đầu, phát mình vào trong phòng, lọt vào mắt là hình ảnh người đàn ông tuyệt đẹp nằm nghiêng tháp mềm.

      “Ta nghĩ, có phải ngươi giả bệnh hay ?” Thủy Lung trả lời tùy tiện, đặt khay lên bàn, thuần thục đem tấm thảm mỏng đắp lên đùi Trưởng Tôn Vinh Cực mặc đồ phong phanh.

      Trường Tôn Vinh Cực sung sướng híp mắt, lúc nhìn thẳng vào Thủy Lung chuyện, con ngươi đột nhiên co rút, sắc mặt chút thay đổi: “Ừ?”

      Thủy Lung liếc nhìn : “ có gì.” Lúc xoay người bưng chén cháo, khóe mắt liếc qua thấy bộ dạng thở dài của Trưởng Tôn Vinh Cực, trong lòng khỏi buồn cười.

      “Cho ngươi tinh môi đà thủ.” Múc chén cháo đưa cho Trưởng Tôn Vinh Cực. [Tịch Ngữ: câu này bạn hiểu "给你星媒舵手."]

      Trưởng Tôn Vinh Cực có ý định tiếp nhận, ngước mắt nhìn Thủy Lung: “Này.”

      Thủy Lung cũng ngoài ý muốn, ngồi trước mặt , cầm muỗng múc cháo đút cho mĩ nam mắc bệnh trước mắt. Vẫn quên lời cay độc: “Tay của ngươi bị tàn phế à?”

      Trưởng Tôn Vinh Cực vui sướng hưởng thụ săn sóc dịu dàng của nàng, sau khi cổ họng nuốt cháo xuống xong, mới : “Nếu hai tay ta bị phế, A Lung vẫn đối xử với ta như thế này à?”

      Vẻ mặt bình thản, ánh mắt hơi lóe lên. Nếu nhìn kĩ nhìn ra nội tâm có ý nguyện.

      Thủy Lung nghĩ nếu mình đáp phải, người đàn ông thỉnh thoảng đáng tin cậy trước mắt này, chừng phế tay của .

      “Cút!”

      Hiển nhiên, Trưởng Tôn Vinh Cực hài lòng với câu trả lời này của nàng, đôi môi chịu hé ra tiếp nhận đồ ăn nàng bón.

      Người bị bệnh là lớn nhất, mặc dù người trước mặt giả bệnh.

      Thủy Lung nhíu mày, cười híp mắt : “Ta thích phế vật.”

      Ý tứ trái lại chính là, nàng thích người mạnh mẽ?

      Trưởng Tôn Vinh Cực nhớ Thủy Lung từng nhiệt tình thông báo cho biết, đương nhiên tại xem những lời Thủy Lung thành hàm súc khích lệ, mặt xuất ý cười nhàng, liếc mắt nhìn Thủy Lung, rất có ý tứ ‘coi như nàng thức thời, ta liền tha thứ cho nàng,’ lần thứ hai há mồm chờ Thủy Lung đút.
      Last edited by a moderator: 22/4/15
      linhdiep17, Phương Lăng, Chris2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :