Thương bạn Tô Khả quá. Chắc qua trận ốm này là đến lượt Tô Khả trốn còn Tô Cẩm Niên truy k bit đúng k hehe. Thanks @Mẹ Mìn nhé
@Lonna : Chị Tô chưa hết khổ đâu bạn, còn bị đánh cho bầm dập nữa cơ. Nhưng mà có như vậy Tô mới thương chị chứ.
Chương 46 : Phòng bệnh Edit : Mẹ Mìn Xe Porsche tính năng rất tốt, mở máy lên, đạp chân ga, tốc độ tăng lên rất nhanh, phong cảnh hai bên đường lui nhanh về phía sau . Khuôn mặt Tô Khả vẫn ửng hồng như trước, mặt thấm đầy mồ hôi, khuôn mặt nhăn nhó khó chịu. Tô Cẩm Niên đặt Tô Khả nằm ghế sau, đầu gối lên đùi . Duẫn Nhạc Phong nhìn qua gương chiếu hậu, trong lòng có tư vị gì, vì thế chút để ý hỏi: " thể ngờ được Tô Khả khỏe mạnh như vậy cũng bị bệnh." Tô Cẩm Niên đáp lời. Duẫn Nhạc Phong cảm thấy xấu hổ, lại : "Haizz, ấy thô tục muốn chết, Cẩm Niên, vừa ý ấy ở điểm nào?" Đầu Tô Cẩm Niên đầu đầy vạch đen : "Lái xe cho tốt vào." Coi trọng ? Có thể sao? "Em chỉ tò mò thôi, cho em biết chút ." Duẫn Nhạc Phong cười hớ hớ, mắt phượng nheo lại, đáy mắt tràn đầy ý bát quái. Tô Cẩm Niên vẫn như trước lời nào, quay đầu về phía cửa sổ. Duẫn Nhạc Phong nhận lệnh, tăng tốc độ. Dù sao Tô Cẩm Niên muốn chuyện, có muốn bát quái cũng cậy răng được Tô Cẩm Niên lấy được tí tẹo tin tức nào. "Cẩm Niên ~" thanh của Tô Khả vẫn như trước có chút trầm thấp, mồ hôi trán vẫn ngừng chẩy ra. Duẫn Nhạc Phong tất nhiên nghe được, trong lòng nhịn được mắng câu: Tô Khả có tiền đồ, bị bệnh mà miệng vẫn còn gọi tên Cẩm Niên Cẩm Niên, có cần phải tình cảm lưu luyến như vậy ! Nghĩ nghĩ lại, Duẫn Nhạc Phong vẫn lấy ra chiếc khăn tay, đưa ra phía sau: “ Cẩm Niên, lau mồ hôi cho ấy . Xem ấy chẩy nhiều mồ hôi lạnh như vậy, chắc là bị nhiễm lạnh nên bị bệnh rồi." Tô Cẩm Niên nhìn Tô Khả, cầm lấy khăn tay, tùy ý lau mồ hôi cho Tô Khả, sau đó lại quay ra ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh bên đường. Trong lòng Duẫn Nhạc Phong tràn đầy nghi hoặc, nhưng là chỉ có thể chịu đựng, cùng lắm sau này hỏi thăm Tô Khả thôi. ấy so với Tô Cẩm Niên thoải mái hơn nhiều. Xe chạy thẳng vào bệnh viện tổng quân khu. Lúc Tô Cẩm Niên thấy ràng bệnh viện mà Duẫn Nhạc Phong chạy đến, có chút gì nhìn cái. Duẫn Nhạc Phong "Ha ha" cười, "Từ đều đến đây khám bệnh, có biện pháp, chỉ là do thói quen thôi." Tô Cẩm Niên thở dài, ôm lấy Tô Khả, thẳng vào bên trong. Bỗng nhiên, Tô Khả mở mắt ra, mắt to như bị sương mù che khuất, sau đó vươn tay, miệng khẽ mở, nỉ non , chỉ có hai người bên cạnh mới nghe : "Hi, ràng đuổi em cút , xem này, lại đến bên em rồi, tốt." Tô Cẩm Niên muốn ném Tô Khả ngã luôn xuống đất, nhưng nhìn thấy lại nhắm mắt ngoan ngoãn ngủ tiếp, hơi hơi mềm lòng, ôm Tô Khả vào phòng cấp cứu. "Ồ, Cẩm Niên, hôm nay làm sao lại đến đây? Chẳng lẽ cậu bị bệnh sao?" vị bác sĩ trẻ tuổi trong phòng cấp cứu, lúc quay đầu lại nhìn thấy Tô Cẩm Niên, nháy mắt, ánh mắt vị bác sĩ trẻ tuổi sáng lên, miệng liên thanh, bùm bùm lý cách cách, ra tiếp đón Tô Cẩm Niên. Tô Cẩm Niên nhíu mày: "đưa ấy vào khám bệnh." Vị bác sĩ trẻ tuổi lúc nàu mới nhìn thấy người trong lòng Tô Cẩm Niên, nháy mắt tròng mắt đều lồi ra, dùng khẩu khí vô cùng kinh ngạc : "Con ?!" "Là nam hay nữ còn à, còn làm bác sĩ làm gì!" Thanh Duẫn Nhạc Phong khoan thai đến chậm. Vị bác sĩ trẻ tuổi nhìn thấy Duẫn Nhạc Phong, mặt cười: "Ơ, ngọn gió nào đưa hai người cùng nhau đến đây vậy?" "Là em thuận tiện chở bọn họ tới, nhanh khám cho ấy xem, nếu , đầu ấy chừng bị nóng làm cho hỏng mất." Duẫn Nhạc Phong nhìn vẻ mặt đỏ bừng của Tô Khả, với vị bác sĩ trẻ tuổi. Vị bác sĩ trẻ tuổi gật đầu: "Tự nhiên ." xong, dùng ánh mắt ý bảo Tô Cẩm Niên đem Tô Khả ôm đến bên giường bệnh rồi đặt nằm xuống, bắt đầu tiến hành kiểm tra. Bác sĩ khám bệnh cho Tô Khả hồi, sau đó bảo Tô Cẩm Niên đem Tô Khả ôm đến phòng bệnh. Bác sĩ với Tô Cẩm Niên: "May mà đưa tới đúng lúc, qua vài canh giờ nữa, bé này biến thành kẻ ngốc luôn." Duẫn Nhạc Phong hơi hơi giật mình: "Nghiêm trọng như vậy sao?" "Sốt cao hơn 39 độ, có thể nghiêm trọng sao!" bác sĩ liếc cái xem thường. Phòng bên kia, y tá mang thuốc đến, vài động tác quen thuộc, mang mũi tiêm tiêm vào cánh tay Tô Khả. Tô Cẩm Niên đứng ở bên nhìn Tô Khả, sắc mặt bất định. Vị bác sĩ trẻ tuổi nhìn Tô Cẩm Niên từ xuống dưới, ôm vòng hai cánh tay, trước sau như , đứng ở trong phòng bệnh, bộ ra. Duẫn Nhạc Phong liếc cái xem thường, " làm bác sĩ nhàn rỗi vậy sao?" "Ơ, cậu vừa mới là tiện đường thôi, sao vẫn còn ?" Mới vừa khám bệnh cho này, trong mắt Duẫn đại thiếu có phần lo lắng, vị bác sĩ trẻ tuổi nhìn thấy hết. Ở đây có chuyện cẩu huyết, bát quái chút xin lỗi chính mình! Mà bản lĩnh của này là ! Phải biết rằng, em họ theo đuổi Tô Cẩm Niên nhiều năm, nhưng mà sắc mặt thay đổi cũng chưa từng nhìn qua, mà này, hai lần ba lượt, liền đem Tô Cẩm Niên luôn cao ngạo nắm trong tay, nhân tiện bắt luôn Duẫn gia tiểu thiếu gia làm tù binh, rất cường hãn! Duẫn Nhạc Phong mỉm cười: "Em còn muốn đưa bọn họ trở về." "Cẩm Niên chẳng lẽ biết gọi taxi." "Trịnh Dược Đông!" Duẫn Nhạc Phong giận. "Im lặng!" Tô Cẩm Niên đứng lên. Duẫn Nhạc Phong mặt nhăn mày nhíu, sau đó nhìn đến Tô Khả chau mày giường bệnh, buồn bực ngậm miệng lại. Mà Trịnh Dược Đông nhìn thấy hành động như vậy, trong lòng bát quái hừng hực thiêu đốt: "Cẩm Niên, cậu khi nào tìm được như này vậy?" Tô Cẩm Niên , "Quân y viện mời làm bác sĩ để làm cảnh à? Chính là, tôi ngại cho tôi biết, học trò cưng của ấy vì hóng truyện mà bỏ bê công việc." Trịnh Dược Đông ủ rũ, vừa vặn, y tá ở bên ngoài kêu: "bác sĩ Trịnh, có bệnh nhân vừa vào." Vì thế, vẻ mặt Trịnh Dược Đông xám xịt ra ngoài. Phòng bệnh lúc này cũng thêm người bệnh nào khác vào nằm cho nên có vẻ yên tĩnh. Hơn nữa, tiếng huyên náo của Trịnh Dược Đông rời , lại càng thêm im lặng . Tô Khả ngủ, Tô Cẩm Niên đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, mặt chút thay đổi, Duẫn Nhạc Phong hơi ngại, ngồi ở bên, lấy điện thoại ra chơi trò chơi. Phòng bệnh yên tĩnh đến nỗi ngay cả cái kim rơi xuống đất cũng nghe thấy tiếng. Tô Cẩm Niên nhìn ngoài cửa sổ hồi lâu, nghĩ đến đây là lần thứ hai đưa Tô Khả đến bệnh viện. Lần trước, nộp viện phí cho xong liền rời , nhưng lúc này đây... quay đầu lại, nhìn Tô Khả, vẻ mặt bất định. * Thời gian trôi qua lâu, Tô Khả rốt cục cũng mở mắt ra. Đập vào mắt trần nhà màu trắng, làm cho tô có chút hoảng thần, ràng ngồi ghế đá ở dưới lầu ký túc xá của Tô Cẩm Niên, làm sao có thể nhìn thấy trần nhà? (⊙o⊙) ! là muốn chờ Tô Cẩm Niên ! Lúc này Tô Khả mới nhớ tới việc ngồi đợi hết đêm, sau đó nháy mắt giật mình, lập tức ngồi dậy, đại khái bởi vì ngủ lâu, đầu Tô Khả có chút choáng váng. lắc đầu, vò vò đầu, ngẩng đầu, đập vào mắt là thân ảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng đứng bên cửa sổ. "Cẩm Niên ~" Tô Khả bởi vì bị bệnh nên giọng khàn khàn làm giật mình.