1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dưỡng thú thành phi - Cửu Trọng Điện (Truyện VIP LQĐ Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 40: Tự bê đá đập vào chân mình

      Editor: LimCa

      Thời gian vội vã trôi qua hai ngày, cả hoàng cung đều bận về việc chuẩn bị chôn cất cho Thái hậu. Nếu ai rảnh rỗi nhất thể nào khác ngoài con chồn .

      Móng vuốt vươn tới cái đĩa, cầm miếng bánh ngọt nhét vào trong miệng của mình. Tịch Tích Chi nhai chép chép, vụn bánh ngọt bắn tung tóe khắp nơi.

      An Hoằng Hàn vùi đầu nghiêm túc xử lý chính , có thời gian rỗi rãi để ý tới Tịch Tích Chi. Nàng cảm thấy rất buồn chán, xoay người, nhày khỏi bàn, chuẩn bị ra ngoài tìm thú vui. Nó cũng phải An Hoằng Hàn, mỗi ngày cuộc sống đều trôi qua ba điểm đường thẳng cuộc sống mà cảm thấy nhàm chán.

      Nằm ở bậc cửa, Tịch Tích Chi xoay qua xoay lại cái đầu , nghĩ xem hoàng cung có nơi nào chơi được. Mấy lần trước chạy loạn ra ngoài, nàng đều chuyển động đầu , suy tư hoàng cung có cái gì tốt chơi địa phương. Mấy lần trước nó đều chạy loạn ra ngoài đến các nơi khác nhau. Nếu tấm bản đồ hoàng cung lớn thế rất dễ lạc đường.

      Mặc dù nàng có hai cung nữ theo hầu nhưng chẳng may bọn họ ở bên canh khi nàng lạc đường biết làm thế nào? Tục ngữ có câu: Tay làm hàm nhai, thể trông cậy mọi thứ vào giúp đỡ của người khác được.

      Lấy được tấm bản đồ, học thuộc lòng đường lối ở hoàng cung mới là chuyện quan trọng nhất.

      Bất kể sống ở đâu, đầu tiên người ta phải nên quen thuộc hoàn cảnh hay sao?

      Nhanh nhẹn chạy về trước thư án, kêu ‘chít chít’ gọi An Hoằng Hàn.

      An Hoằng Hàn đầu tiên hơi nhíu mày, sau đó ngừng động tác trong tay lại, "Sao nào?"

      Bởi vì hai người cùng loại ngôn ngữ nên Tịch Tích Chi chỉ có thể dựa vào động tác khoa tay múa chân để An Hoằng Hàn hiểu ý của nàng. Móng vuốt vỗ vỗ vào sàn nhà ngọc lại chỉ vào bức tranh treo bức tường.

      An Hoằng Hàn hạ bút lông, hứng thú nhìn nó, "Có ý gì?"

      Tịch Tích Chi lập tức có chút thất vọng, lại diễn tả lại lần nữa. Bởi vì bốn chân tương đối ngắn , động tác liên tục vụng về vô cùng đáng .

      An Hoằng Hàn cố tình kìm nét vẻ buồn cười, " ràng hơn."

      Tịch Tích Chi lại khoa tay múa chân chục lần, nhìn thấy người kia vẫn chống cằm nhìn nó, dù kẻ thông minh cũng phát ra điều bất thường. An Hoằng Hàn đơn giản là trêu chọc nó! sớm hiểu từ lâu.

      Ngồi bệt xuống sàn thở hổn hển.

      Đập tay xuống sàn nhà ý là —— chỉ mặt đất; chỉ tay lên bức tranh ý là —— chỉ bức vẽ. Hai động tác nối liền ý nghĩa là đến bản đồ.

      An Hoằng Hàn ra khỏi thư án, phân phó Lâm Ân : " tìm bản đồ hoàng cung."

      Lâm Ân gật đầu, liền ra ngoài. Ông chung đụng tiếp xúc với con chồn này thời gian càng lâu càng thấy nó có linh tính(1). Tuy cũng có nhiều sủng vật thông minh nhưng cũng thể tự biết đòi hỏi mà rất nhiều chuyện điều do chủ nhân sắp đặt. Nhưng con chồn này lại dám thỉnh cầu hết thứ này đến thứ khác.

      (1)Linh tính: tương đương với trí tuệ của con người, ý chỉ nó biết suy nghĩ, có chính kiến, biết chủ động đòi hỏi thứ cần.

      Khi Lâm Ân lấy ra bản đồ Tịch Tích Chi bị dọa sợ lui về phía sau hai bước. Có cần phải khoa trương thế , tấm bản đồ dài hơn năm thước(2), rộng hơn ba thước, là chuyện gì xảy ra?

      (2)Thước: đơn vị đo lường cổ Trung Hoa, 1 thước = 1/3m

      Bị hành động khiếp đảm của con chồn chọc cười, An Hoằng Hàn nhíu mày : "Bản đồ ngươi muốn đưa tới, ngươi ham học thế mấy ngày này liền ở lại trong ngự thư phòng học thuộc lòng đường lối ở cung cho tốt. Đến lúc đó, trẫm kiểm tra. Nếu như học xong cứ tiếp tục học đến khi trẫm hài lòng mới thôi.”

      Đây có phải câu mà người ta “Tự bê đá đập vào chân mình”! Gương mặt Tịch Tích Chi đau khổ, ánh mắt tha thiết mong ngóng vị vua nào đó.

      Biết thừa con chồn giả bộ đáng thương, giở thủ đoạn để được đồng tình, An Hoằng Hàn mắc mưu, lắc đầu : "Đây là trong những kỹ năng sinh tồn(3) cần phải học."

      (3)Sinh tồn: sinh sống và tồn tại

      câu ngăn chặn Tịch Tích Chi cách nào phản bác lại.

      Sinh tồn, tất cả vì sinh tồn!

      Hai người thái giám đem bản đồ trải sàn bạch ngọc, trong hoàng cung đường lối đan xen phức tạp, liếc mắt ra trước mắt Tịch Tích Chi.

      thể khâm phục người thiết kế ra hoàng cung, mỗi con đường đều thông qua nơi khác nhau, rất nhiều hành lang giao nhau lại tạo thành các lối tắt khác nhau.

      Tịch Tích Chi nhảy lên bàn đồ, vòng quanh vài vòng bỗng nghĩ tới vấn đề là nàng được được chữ viết đánh dấu đó.

      Tịch Tích Chi lúng túng nhìn An Hoằng Hàn, chán nản lăn lộn tại chỗ.

      "Lâm Ân, ngươi đọc chữ viết đó cho con chồn nghe, làm cho nó nhớ tên tất cả cung điện.” An Hoằng Hàn cũng xuất ý nghĩ giống con chồn , chỉ trong phút chốc lại phái ra nhiệm vụ cho Lâm Ân.

      Kết quả là Lâm Ân trở thành lão sư vỡ lòng của con chồn .

      Mặc dù biết rằng thể nào dạy con chồn biết chữ nhưng Lâm Ân dám chống lại ý chỉ của bệ hạ, nhận mệnh quỳ chân đất, đầu tiên chỉ vào cung điện quan trọng nhất ở giữa, "Đây chính là vị trí chúng ta—— Ngự Thư Phòng."

      An Hoằng Hàn đứng bên quan sát, khi con chồn duỗi móng vuốt miêu tả ba chữ kia lại lộ ý cười.

      Tịch Tích Chi lặp lại luyện tập nhiều lần, xác định nhớ nét chữ kia trong đầu mới trịnh trọng gật đầu với Lâm Ân, ý bảo ông ta có thể tiếp tục dạy.

      Lâm Ân kinh ngạc khép miệng được. . . . . .

      An Hoằng Hàn thúc giục: "Còn mau dạy?"

      Lâm Ân run rẩy sợ sệt, lại chỉ phía sau vườn ngược hướng ‘ Ngự Thư Phòng ’, "Nơi này là Ngự Hoa Viên."

      Bởi vì hoàng cung cực lớn, rất nhiều cung điện cho nên tốn canh giờ, Tịch Tích Chi chỉ nhớ kỹ hơn mười cái. Bởi vì cần thuộc lòng chỉ là vị trí cung điện, còn phải nhớ những đường lối phức tạp cho nên tiến độ rất chậm.

      An Hoằng Hàn thấy con chồn nghiêm túc học tập, lại ngồi trở lại thư án, tiếp tục nhấc bút phê duyệt tấu chương.

      Gần đây rất nhiều chuyện phiền toái, đầu tiên là phát lũ lụt ở Phong Châu, tại lại về việc chôn cất Thái hậu cần hoàn thành. Muốn bớt chút thời gian chơi cùng con chồn cũng có.

      Rốt cuộc đợi đến ngày Thái hậu chôn cất, cả triều văn võ bá quan tụ tập trong hoàng cung, sắc mặt mỗi người đều nặng nề, khóc lóc thảm thiết. Rất nhiều đại thần khoác miếng vải trắng người bày tỏ thương tiếc với qua đời của Thái hậu.

      Sauk hi Thái hậu hoăng thệ cần phải chôn cất vào Hoàng Lăng(4) mà văn võ bá quan đều muốn theo.

      (4)Hoàng lăng: nơi chôn cất dành cho người trong hoàng tộc

      Mang theo con chồn Hoàng Lăng hơi bất tiện nên An Hoằng Hàn giao nó cho Tiểu Tuân Tử để thái gián trong Điện Bàn Long chăm sóc cho tốt.

      Tịch Tích Chi cũng vui vẻ ung dung, nghe Hoàng Lăng nằm ở giữa sườn núi cỏ mọc xanh thẳm. Thời tiết nóng bức thế này leo núi phải tự chịu khổ sao? Nghĩ đến khó có dịp An Hoằng Hàn ‘ xa nhà ’ chuyến, nàng vừa hay đến đúng cửa Viện Thái Y.

      Thế giới lớn như vậy nhưng nàng chỉ biết đến hai người là An Hoằng Hàn cùng lão đầu.

      Sau hai ngày chăm chỉ học tập cuối cùng cũng phát huy được chút công dụng.

      An Hoằng Hàn vừa bước chân trước ra khỏi Điện Bàn Long, Tịch Tích Chi liền chạy như bay chân sau chạy , hai cung nữ hoảng hốt luống cuống theo đằng sau.

      Tính mệnh Tiểu Tuân Tử nhờ con chồn cầu xin mới giữ lại được. Huống hồ trước khi , bệ hạ phân phó phải chăm sóc nó tốt, nếu có gì sai sót bọn họ cũng chịu nổi. Tiểu Tuân Tử vội vã nhấc chân đuổi theo.

      Thân thể Tịch Tích Chi vừa , tốc độ cũng chậm. Chạy nhảy lúc lại dừng lại, nhớ lại đường trong đầu rốt cuộc tìm được vị trí Viện Thái Y. Tịch Tích Chi tập viết nhưng ba chữ to mạ vàng biển giống y đúc bản đồ liền chắc chắn sai được.

      Ngông nghênh nhảy qua bậc cửa cao, mùi thuốc vừa hay xông vào mũi.

      Rất nhiều thái giám phơi dược liệu ở trong sân, đột nhiên nhìn thấy quả cầu lông màu trắng chui vào đều cho rằng mèo con hay chó con của vị phi tử nào đó nuôi nhầm chỗ. Nhưng chờ quả cầu trắng kia đến gần mới phát ở giữa cái trán nó có đám lông tơ đỏ rực.

      biết ai kêu tiếng: "Là Vân chồn bệ hạ nuôi!"
      Trâu, ruatapchay90, Andrena6 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 41: Ngươi cũng hiểu trà đạo?

      Editor: LimCa

      Thời gian gần đây, dưới hoàng cung người nào biết bệ hạ đặc biệt sủng ái Vân chồn? Bọn họ sớm muốn diện kiến hình dáng Vân chồn nhưng với thân phận thấp bé như bọn họ khó có may mắn thấy được.

      Nhiều thái giám cũng chạy tới xem náo nhiệt, vây quanh con chồn ba tầng trong ngoài.

      Tịch Tích Chi hoảng sợ trước ‘ nhiệt tình ’ của mọi người, nhảy ra sau lưng cung nữ nấp.

      Hai cung nữ tuy thân phận thấp nhưng cũng là người hầu trong Điện Bàn Long, hắng giọng, "Các ngươi làm xong việc? Muốn lười biếng phải ?”

      Hễ là cung nữ thái giám được hầu hạ bên cạnh bệ hạ đều có thân phận cao hơn bậc, dù cho hai mắt bọn thái giám nhìn nhiều thêm vài lân cũng dám trái lời các nàng liền rối rít giải tán.

      Tịch Tích Chi thò đầu ra, chạy vào trong Viện Thái Y.

      Mùi thuốc nồng nặc khắc nơi, bên trong có hơn mười người đàn ông trung niên ngồi. Tịch Tích Chi nhận ra người trong đó, chính là vị thái y dẫn bọn họ gặp mặt Thái hậu lần cuối.

      "Ồ!? Sao con chồn này lại chạy tới Viện Thái Y?" Chung Duy Đồng dừng việc sao dược liệu, kinh ngạc câu.

      Chít chít. . . . . . Tịch Tích Chi kêu to hai tiếng mang tính chất như chào hỏi. Ánh mắt đảo quanh phòng, cuối cùng dừng lại lão nhân, chút đắn đo chạy về phía đó.

      Mấy vị thái y còn lại cười ha ha: " ra là tìm lão đầu họ Từ."

      Lão đầu chữa trị đối tượng là động vật, có công việc nhiều như những thái y kia, nhàn nhã ngồi ở ghế uống trà, "Cái con chồn nhà ngươi cuối cùng cũng có lương tâm, biết đến thăm lão phi?”

      Tịch Tích Chi phản bác kêu lên hai tiếng, lúc trước nàng định tặng lễ đấy chỉ tiếc gặp phải đống chuyện phiền phức. phải lúc này rảnh rỗi, nàng liền chạy ngay đến đây sao.

      Tiểu Tuân Tử cùng hai người cung nữ đứng lẳng lặng bên, tầm mắt rời khỏi con chồn , e sợ nó biến mất dưới ánh mắt bọn họ.

      "Được rồi, được rồi, xem bộ dạng ngươi kìa, lão phu lại trách ngươi, ngươi lải nhải cái gì?” Lão đầu ôm lấy con chồn , đăt nó ngồi lên ghế bên cạnh.

      Giơ tay lên rót ly trà đưa tới trước mặt con chồn . Vẻ mặt tươi cười như đối đãi với bạn tốt nhiều năm, “Trà hảo hạng Bích Loa Xuân, ngươi nếm thử , lão phu tốn rất nhiều thời gian mới tìm thấy trong hoàng cung.”

      Tịch Tích Chi ngạc nhiên chớp mắt mấy cái, ngờ lão đầu này kiếm lợi lộc còn thuận buồm xuôi gió hơn so với nàng. Sắc mặt chỉ hồng hào có sức sống còn có lá trà tốt để uống.

      Nước trà xanh màu lá mùi thơm ngát ùa ra. Chỉ ngửi mùi, Tịch Tích Chi liền nhịn được lè lưỡi liếm liếm, khẩu vị mát ngọt, thơm ngon sảng khoái hổ là trà hảo hạng nhất.

      "Ngươi cũng hiểu trà đạo, như thế nào? Uống ngon sao?" Lão đầu cười híp mắt, xung quanh đôi mắt có những nếp nhăn chất đống.

      Tịch Tích Chi gật đầu liên tục. Trước kia sư phụ nàng cũng thích thưởng thức trà cho nên nàng cũng có chút hiểu biết về mặt này.

      Động tác giữa hai người làm các thái y khác phải chú ý, Chung Duy Đồng đến, nhìn chằm chằm con chồn , “Nó cũng hiểu biết trà? Quá thần kỳ.”

      "Đúng là con chồn có linh tính. . . . . ."

      "Khó trách bệ hạ chiều chuộng như thế, làm người khác thích."

      . . . . . .

      Lời khen ngời liên tục truyền vào lỗ tai Tịch Tích Chi.

      Con chồn làm như có nghe thấy, hai móng vuốt ôm ly trà uống thêm từng ngụm.

      "Sống ở hoàng cung như thế nào?" Lão đầu ứng phó qua loa với đám thái y kia, đuổi bọn họ , tiếp tục hỏi con chồn .

      Những lời này phải đáng nhé do Tịch Tích Chi hỏi sao? Lão mới vào hoàng cung mấy ngày mà thôi sao lại hỏi ngược lại nàng.

      Chít chít. . . . . . Tạm được.

      Trừ tâm tư người ở đây khó dò ra đời sống vật chất lại tệ.

      "Vậy ngươi thích nơi này sao?" Lão đầu nâng ly trà lên, nhấp ngụm.

      Thích? Chưa nghĩ tới. Tịch Tích Chi trầm ngâm suy nghĩ, nếu như có thể lựa chọn, nàng tình nguyện tu hành ở trong rừng sâu núi thẳm. Giống như lời sư phụ , trần gian cám dỗ quá nhiều dứt, hơi nắm bắt được bước hụt chân để lại nỗi hận nghìn đời.

      Chậm chạp trả lời, Tịch Tích Chi ngẩn người nhìn chằm chằm lá trà trôi nổi bồng bềnh trong chén.

      có tiếp tục truy hỏi, lão đầu ngoắc ngoắc tay với con chồn , "Để lão phu kiểm tra sức khoẻ cho ngươi, xem vết thương cơ thể khép lại đến đâu rồi.”

      Tịch Tích Chi nhảy lên bàn, nhảy đến ngồi trước mặt lão đầu. Những vết thương kia sớm tốt lắm, chút vết sẹo cũng còn lại. Chỉ là Tịch Tích Chi cũng nỡ từ chối lòng tốt của lão đầu.

      "Thương thế khỏi hẳn, ngươi còn mập thêm vòng." Lão đầu ôm con chồn lăn qua lộn lại kiểm tra rồi đưa ra kết luận.

      Ngày ngày ăn xong lại ngủ, tỉnh ngủ liền ăn có thể mập sao? Nhưng khi Tịch Tích Chi soi gương thấy vóc dáng tròn xoe của mình lại hết sức hài lòng.

      Tịch Tích Chi ngẩn ngơ, thơ thẩn đến khi mặt trời lặn phía tây. Cách lúc lại trò chuyện cùng lão đầu mấy câu, nhìn nhau vài cái giống như đôi bạn thân.

      Cung nữ nhàng chọc vào người Tiểu Tuân Tử, giọng : "Mau mau khiến con chồn trở về Điện Bàn Long , nếu chậm nữa bệ hạ trở về tới."

      Khi bệ hạ hồi cung mà nhìn thấy con chồn biết lại biết phát cáu bao nhiêu.

      Tiểu Tuân Tử cân nhắc lúc, gật đầu, về trước mấy bước, "Thái y Từ, sắc trời còn sớm, nô tài muốn đưa Vân chồn trở về Điện Bàn Long."

      Lão đầu vừa cười vừa thuận tay vuốt ve bộ lông con chồn , "Lão phu tiễn(1) xa."

      (1)Tiễn: ý tiễn đưa, đưa ra ngoài

      Tịch Tích Chi trò chuyện rất ăn ý cùng lão đầu, đột nhiên bị Tiểu Tuân Tử quấy rầy, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ than thở. Làm con chồn tự do, mỗi ngày đều bị người ta trông coi.

      Nhảy xuống cái ghế, bốn chân Tịch Tích Chi vững vàng tiếp đất, chạy bước ra khỏi Viện Thái Y.

      Mới ra khỏi liền đụng vào bóng người màu vàng óng. Tịch Tích Chi trợn tròn mắt nhìn An Hoằng Hàn đường mệt mỏi còn đến đây.

      nâng con chồn lên, ôm vào trong ngực, "Tới Viện Thái Y làm gì? Chẳng lẽ ngươi lại bị thương?"

      Đôi mắt u nhìn sang hai người cung nữ cùng Tiểu Tuân Tử.

      Tiểu Tuân Tử run rẩy sợ hãi, vội vàng quỳ xuống, "Hồi bẩm bệ hạ, con chồn có bị thương, nó tới Viện Thái Y là vì muốn tìm Thái y Từ trò chuyện."

      Sắc mặt An Hoằng Hàn càng thêm trầm, bởi vì mới trở về từ bên ngoài cung nên vạt áo còn dính bùn đất. Đoán chừng là sau khi trở lại Điện Bàn Long có thấy Vân chồn lập tức tới tìm ngay.

      sớm biết con chồn sau khi học thuộc lòng bản đồ nhất định chạy lung tung. Nhưng mới ra hoàng cung để chôn cất cho Thái hậu, nó liền chịu nổi buồn tẻ chạy . Nếu như sau này có ở đầy thời gian dài chẳng phải con chồn chạy trốn thấy tăm hơi?

      Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt An Hoằng Hàn càng thêm đáng sợ.

      Thái giám cung nữ cúi đầu thấp, e sợ thành nơi trút giận cho bệ hạ.

      "Trở về Điện Bàn Long." An Hoằng Hàn vuốt ve bộ lông con chồn , xoay người trở về đường cũ.

      Lâm Ân mệt mỏi người đầm đìa mồ hôi, xoa mồ hôi trán, nhanh chóng đuổi theo bước chân của An Hoằng Hàn.

      Ngô Kiếm Phong hiểu vì sao bệ hạ tức giận, vỗ vỗ đầu vai Lâm Ân , hỏi "Bệ hạ thế nào?"

      Lâm Ân liếc cái, người này quả ‘đầu óc ngu si, tứ chi phát triển’.

      "Tâm tư của bệ hạ, nô tài chúng ta sao có thể hiểu?" Nhưng trong lòng biết cảm xúc bệ hạ thay đổi nhất định có liên quan với Vân chồn.

      " ra ông biết." Ngô Kiếm Phong khinh miệt nhìn Lâm Ân, cất bước vòng qua ông về phía trước. Trong lòng mắng , phải chỉ là tên thái giám ỷ là người tâm phúc bên cạnh bệ hạ liền cảm thấy mọi thứ tài trí hơn người.

      Lâm Ân giận đến ngón tay run rẩy, tên Ngô Kiếm Phong này coi ai ra gì rồi. ☆,
      Trâu, ruatapchay90, minhminhle7 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 42: Khế Ước Bán Thân của con chồn

      Editor: LimCa

      An Hoằng Hàn sớm về muộn, lại dưới ánh nắng mặt trời chói chang đưa Thái hậu vào Hoàng Lăng, cả người dinh dính thân mồ hôi. Mới vừa bước vào Điện Bàn Long lập tức phân phó cung nữ chuẩn bị tắm rửa.

      Đương nhiên người duy nhất cùng tắm chung Tịch Tích Chi cũng ở trong đó.

      Sử dụng kiểu bơi chó, Tịch Tích Chi vui vẻ nghịch nước tạo ra từng vòng sóng gợn trong ao trì.

      An Hoằng Hàn dựa vào bờ ao, hai cánh tay duỗi ra đặt thành, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn Tiểu Bất Điểm(1) ở trong ao. Tại sao càng xem càng thích?

      (1)Tiểu Bất Điểm: điểm

      Đột nhiên nhớ tới cái gì, An Hoằng Hàn ngoắc tay gọi: "Ngươi qua đây."

      Con chồn dừng tư thế bơi lội lại, cái đầu ướt nhẹp chuyển sang nhìn An Hoằng Hàn. Nơi này chỉ có hai sinh vật thở là An Hoằng Hàn cùng nó cho nên người gọi nhất định là mình. Nhìn thấy cơ ngực, An Hoằng Hàn để lộ ra ở bên ngoài, Tịch Tích Chi nuốt nước miếng ‘ực’ cái, cái này đánh vào thị giác rất lớn.

      "Nước miếng chảy ra." Khóe miệng An Hoằng Hàn lộ ra ý cười có phần nháo bang.

      Tịch Tích Chi nhanh chóng nâng móng vuốt lau miệng, lúc lâu mới có phản ứng, nửa người nó ngập hết trong nước, cho dù chảy nước miếng, An Hoằng Hàn có thể nhìn thấy được ? Lại bị vị vua phúc hắc đưa vào bẫy, Tịch Tích Chi tức giận kêu ‘hừ hừ’.

      dám thuận theo ý An Hoằng Hàn, bổn chân Tịch Tích Chi đạp nước như làn khói bơi tới trước mặt .

      An Hoằng Hàn kéo lấy chân trước của nàng, lật ngược chân con chồn lên, ngón tay trượt qua trượt lại bụng nàng như tìm kiếm thứ gì đó.

      Bộ lông Tịch Tích Chi ướt sũng, lớp da mềm mại rất dễ thấy cộng thêm ngón tay An Hoằng Hàn ngừng vỗ về chơi đùa nó, thân thể lập tức tê dại. Nàng an phận giãy giụa muốn chạy trốn khỏi bàn tay An Hoằng Hàn.

      An Hoằng Hàn nhìn ra ý đồ của nàng, vỗ mông nàng cái, "Xấu hổ cái gì? Toàn thân ngươi từ xuống dưới đều bị trầm sờ hết rồi."

      Mặc dù đây là lời nhưng vẫn làm Tịch Tích Chi cảm thấy ngượng ngùng. Dù gì kiếp trước nàng cũng là con người hơn nữa còn là người phụ nữ!

      Quan sát lúc lâu, An Hoằng Hàn nắm lấy cái bụng nhô lên của con chồn , lại nhìn lần nữa đặc trưng của nó, bình tĩnh : " ra là con cái."

      Tịch Tích Chi tức giận muốn nôn ra máu, nàng phải cái chẳng lẽ là đực sao? Vào cung mười mấy ngày rồi, hôm nay vị vệ hạ thông minh quyết đoán này mới phát sao? Cảm giác tê liệt hành hạ khiến Tịch Tích Chi giãy giụa kịch liệt.

      Nhe răng trợn mắt kêu hướng An Hoằng Hàn, ngươi mau buông tay ra! Nắm cái ti của nàng làm gì? Sàm sỡ cũng có mức độ! Ngươi ăn hết đậu hũ(1) sau này nàng còn biết gả thế nào?

      (1)Đậu hũ: ý chỉ chiếm tiện nghi, sàm sỡ
      Con chồn càng phản ứng mạnh hơn, hành động xấu xa của An Hoằng Hàn lại càng thay đổi, tiếp tục tìm đếm số ti người nàng. Cho đến đếm tới tám hết, mới dừng tay lại.

      Giống như lấy được giải thoát, Tịch Tích Chi bơi tới bờ áo đối diện như tránh xà, cách xa An Hoằng Hàn mấy mét.

      Như con thỏ bị hoảng sợ, mắt Tịch Tích Chi đỏ lên, trái tim lo sợ An Hoằng Hàn bắt lấy nàng.

      An Hoằng Hàn hứng thú nhìn chằm chằm nó, "Lần trước ngươi bị thương trẫm còn tự tay bôi thuốc cho ngươi. Hơn nữa, trẫm là chủ nhân của ngươi, chẳng lẽ được sờ ngươi?"

      Tịch Tích Chi tiếp tục nhe răng trợn mắt, lần nữa cảm nhận rệt làm sủng vật chưa từng có quyền lợi động vật!

      Tắm xong, lau xong bộ lông. Tịch Tích Chi như cũ quan tâm đến ai, nhảy vào chiếc chăn màu vàng kim bộ ai cũng nghĩ để ý bộ dáng, nhảy vào sau tấm rèm màu vàng ấm áp, hờn dỗi nằm ở chăn.

      An Hoằng Hàn quay đầu xem nó, nó lập tức nhắm mắt lại.

      Trước đây có người có dũng khí làm An Hoằng Hàn bày ra bộ mặt lạnh lùng? Mà làm bất đắc dĩ là cảm thấy tức giận chút nào.

      tới trước thư án, An Hoằng Hàn ngồi xuống, nhấc bút lên, viết ở giấy Tuyên Thành. Vệt mực đen nhanh xuất tại trang giấy, chữ viết của cũng tràn đầy khí phách giống như con người .

      Đợi lâu thấy An Hoằng Hàn lên giường nghỉ ngơi, Tịch Tích Chi lén lút mở mắt ra nhìn thấy An Hoằng Hàn trễ thế này mà vẫn còn ở viết đồ.

      Trời vừa tối, rất rất ít xử lý chính , chẳng lẽ gần đây có chuyện gì khó giải quyết? Tịch Tích Chi nháy mắt, cuối cùng kìm được lòng hiếu kỳ của mình, rón ra rón rén chạy đến trước thư án, mè nheo sang phía bên kia An Hoằng Hàn.

      An Hoằng Hàn sớm phát ra nó, viết xong chữ cuối cùng, mắt nhìn thẳng con chồn : "Đến rất đúng lúc, đây là Khế Ước Bán Thân của ngươi, ký tên đồng ý thôi."

      Vô số dấu chấm than xuất trong đầu Tịch Tích Chi, ba chữ ‘ Khế Ước Bán Thân ’ đè ép làm nó thở nổi.

      An Hoằng Hàn cười nhạt, ôm con chồn lên thư án, "Trẫm cho ngươi ăn, cho ngươi ở, mỗi ngày còn phân phó nhiều cung nữ thái giám phục vụ cuộc sống thường ngày của ngươi, chẳng lẽ ngươi nghĩ bỏ ra cái gì? trời rớt xuống cái bánh nóng, đời cũng có bữa cơm miễn phí."

      ‘Có bỏ ra, mới có đền đáp.’ Câu tự động lên trong đâì ở Tịch Tích Chi, nàng sững sờ ngẩng đầu lên nhìn An Hoằng Hàn. Người đàn ông này chịu ăn chút thiệt thòi nào!

      Tịch Tích Chi càng thêm tức, con ngươi tròn xoe trừng người nào đó.

      An Hoằng Hàn nhúc nhích chút nào, chỉ có ký kết phần Khế Ước Bán Thân này mới có thể buộc con chồn vào bên cạnh mình. Ngộ nhỡ ngày nào đó nó biến mất , trong tay có chứng cứ mang theo, tự nhiên có lý do đầy đủ bắt nó trở lại.

      "Xét thấy ngươi biết viết chữ cho nên trực tiếp đóng dấu chân là được." An Hoằng Hàn lấy ra mực đóng dấu, đặt ở trước mặt con chồn , nhíu mày ý bảo nó nhanh đóng dấu.

      Tịch Tích Chi đau khổ, chậm chạp chìa móng vuốt.

      An Hoằng Hàn lần nữa châm dầu vào lửa, "Nếu như ngươi ký, trẫm có nghĩa vụ nuôi ngươi, từ nay về sau sống chết của ngươi liên quan đến trẫm."

      Uy hiếp! Đây là uy hiếp trắng trợn!

      dựa vào cây to là An Hoằng Hàn, lấy trạng thái trói gà chặt của nàng bây giờ ra ngoài chỉ có con đường chết.

      Vì suy nghĩ đến tính mạng mình, đến tương lai tốt đẹp, Tịch Tích Chi đưa móng vuốt ra, ấn xuống mực đóng dấu, toàn bộ móng vuốt dính đầy màu đỏ thắm.

      Từ từ di chuyển qua đến giấy Tuyên Thành, Tịch Tích Chi chịu nổi tức giận, ‘bụp’ tiếng nặng nề ấn góc dưới đập, dấu bàn chân hồng ràng in lên phía .

      An Hoằng Hàn hài lòng rút ra tờ giấy Tuyên Thành, câu: "Rất tốt, về sau ngươi chính là vật sở hữu của trẫm, nhớ kỹ thân phận của ngươi."

      Tịch Tích Chi tức giận nghiến răng, thân phận phải là sủng vật sao! Có thể có bao nhiêu ghê gớm? Nhiều lắm thêm được hai chữ biến thành ‘sủng vật hoàng gia’!

      An Hoằng Hàn tìm đến cái hộp gỗ, thận trọng đặt Khế Ước Bán Thân vào, sau đó xoay người vào trong điện, đoán chừng là giấu hộp gỗ rồi.

      Tịch Tích Chi chuẩn bị theo nhìn chút, để thừa dịp An Hoằng Hàn chú ý, thiêu hủy giấy Khế Ước Bán Thân.

      An Hoằng Hàn như biết nàng nghĩ gì, bỗng chốc xoay người, "Lâm Ân, trông chừng con chồn."

      Cả người Tịch Tích Chi cứng ngắc xuống, thất vọng ngồi ở thư án. Chờ An Hoằng Hàn trở về lần nữa trong tay có vật gì.

      Đưa tay vuốt cái trán con chồn , đám lông tơ đỏ rực chiếu lấp lánh rất chói mắt.

      Ôm lấy nó, An Hoằng Hàn cầm móng vuốt của nó, "Mực đóng dấu rất khó rửa sạch, Lâm Ân, ngươi bưng chậu nước nóng ."
      Trâu, ruatapchay90, Andrena7 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 43: Hỗn Thế Ma Vương(*) con chồn

      (*) Hỗn Thế Ma Vương: ma vương hại đời

      Hơi nước nóng bốc lên, An Hoằng Hàn vừa ôm con chồn vừa múc nước dội lên móng vuốt con chồn .

      Tịch Tích Chi rất biết phối hợp theo, hay cách khác nàng vẫn chưa lấy lại tinh thần mà còn chịu đả kích bởi Khế Ước(1) Bán Thân nên vô tri vô giác mặc cho An Hoằng Hàn điều khiển.

      (1)Khế Ước: tương tự với bản Hợp đồng, Hiệp định

      Xoa nắn móng vuốt con chồn đến khi bộ lông màu trắng bạc sạch trở lại, An Hoằng Hàn mới dùng khăn nhàng lau khô cho nàng.

      Thấy bộ dạng buồn bực vui của nàng, An Hoằng Hàn cố ý dùng ngón tay trọc cái vào đám lông tơ màu đỏ như lửa trán nàng.

      Thân thể truyền đến cảm giác tê tê lập tức làm Tịch Tích Chi quay trở lại thực. Nhìn sắc mặt người nào đó lại thấy khó chịu, đồng thời nghiến răng ‘ken két’.

      "Để trẫm nuôi ngươi có gì vui? Cẩm y ngọc thực(2), vinh hoa phú quý, có cái nào phải người đời muốn cầu lại được?" An Hoằng Hàn cố gắng giảng giải cho con chồn , bàn tay chầm rãi vuốt ve lông của nó.

      (2)Cẩm y ngọc thực: Hiểu đơn giản là quần áo đẹp, đồ ăn ngon.

      Có lẽ do bản tính động vật, bàn tay vuốt dọc sống lưng làm cơn giận nảy lửa trong lòng Tịch Tích Chi dần dần tiêu tán.

      cũng đúng, để cho nuôi, có gì vui? Người đàn ông này là vua nước, người nắm giữ quyền lực lớn nhất thế gian. Làm sủng vật của ít ra oai phong hơn nhiều so với làm sủng vật của người khác.

      Nhưng vừa nghĩ tới Khế Ước Bán Thân, Tịch Tích Chi lại dấy lên đốm lửa trong lòng. Ở đâu có kiểu chủ nhân kí kết Khế Ước cùng sủng vật?

      Cúi đầu nhìn móng vuốt mũm mĩm của bản thân, nàng vừa kí Khế Ước Bán Thân nghĩa là tự động đánh mất tự do của mình. Ngộ nhỡ ngày nào đó An Hoằng Hàn có ý nghĩ muốn ăn thịt chồn chẳng lẽ nàng liền ngoan ngoan kính dâng thân thể?

      Càng nghĩ càng sợ hãi, Tịch Tích Chi cắn chặt móng vuốt buông.

      "Trẫm chưa muốn nấu thịt ngươi." An Hoằng Hàn dùng sức trọc trán nó, tức giận vì suy nghĩ lung tung của con chồn.

      ăn thiếu món ngon khắp thiên hạ. Chỉ là thịt con chồn có thể dẫn đến khả năng thèm ăn của ?

      Miễn là ăn thịt nàng, lột da nàng mọi chuyện đều dễ trao đổi. Tịch Tích Chi ngẩng đầu lên, hai mắt phát sáng như muốn lần nữa xác nhận nhìn vào An Hoằng Hàn.

      An Hoằng Hàn thể làm gì khác đành nhắc lại lần nữa : "Cho dù trẫm muốn ăn thịt chồn với cơ thể ít thịt này của người, dóc xương lột da cũng chưa đủ nhét kẽ răng."

      Cố ý véo vào cái bụng phồng lên của con chồn , cảm giác mềm mại hơn cả chăn bông.

      Tịch Tích Chi an tâm, móng vuốt đập lên bàn tay vuốt ve chiếm tiện nghi của nàng, thuận thế nằm vào trong ngực An Hoằng Hàn.

      Đêm khuya, bên ngoài tĩnh lặng chút thanh.

      Trong Điện Bàn Long, phía sau tấm rèm màu vàng, người chồn ngủ say.

      Bốn chân lông lá màu trắng bé cùng bấu víu lấy cánh tay của nam tử, miệng thỉnh thoảng chép chép như ngừng nhai thức ăn ngon trong mộng.

      Cuộc sống càng thoải mái nên lá gan con chồn cũng lớn dần lên.

      Tịch Tích Chi thuộc lòng hơn nửa bản đồ, tính hiếu kỳ càng tăng vọt, nàng bắt đầu cuộc hành trình thám hiểm hoàng cung. Mỗi khi An Hoằng Hàn xử lý chính , nàng liền lén lút chạy ra khỏi của Ngự Thư Phòng dạo, mang theo hai người cung nữ mò mẫm ở trong hoàng cung.

      Vì thế tạo ra ít sóng gió.

      Ví dụ đột nhiên nhảy ra hù dọa cung nữ bưng thức ăn đường, dọa nàng ta sợ hãi hét lên rồi làm thức ăn rơi xuống đất.

      Còn nữa chẳng hạn như món ngon ở Ngự Thiện Phòng chuẩn bị cho các phi tần, đột nhiên cánh mà bay nhưng phát ra con vật béo tròn ăn cả người dính dầu mỡ ở cái thớt gỗ.

      Cả hoàng cung, , chính xác mà . . . . . . Cả Ngự Thiện Phòng gà bay chó sủa(3) do con chồn .

      (3)Gà bay chó sủa: ý chỉ gây náo loạn, làm loạn.

      Do Vân chồn là sủng vật bệ hạ đích thân nuôi dưỡng nên ai cũng dám động vào sợi lông của nó. Thái giám đưa thức ăn ở Ngự Thiện Phòng chỉ có thể trơ mắt nhìn nó! Cao lương mỹ vị(4) vừa làm xong, chuẩn bị đưa đến các cung phi tần, chỉ chớp mắt vào bụng Vân chồn. Mà muốn đánh, muốn chửi con chồn ăn trộm này cũng được.

      (4)Cao lương mỹ vị: món ăn ngon

      Mỗi ngày chịu các cung phi tần trách mắng, thái giám đưa thức ăn chỉ biết nước mắt chảy ròng, thầm mắng chửi kẻ trộm trắng trợn nào đó.

      Con chồn bước đều bước, dạo trong hoàng cung, bỗng nhiên ‘hắt xì’ đoán rằng chắc ai nghĩ đến nó. Cung nữ qua nhìn quen nhưng thể trách, vội vàng bước nhanh hơn qua người nó.

      đoạn lại dừng chút, Tịch Tích Chi hễ nhìn thấy thứ gì mới mẻ liền ngừng lại, quan sát đủ mới tiếp tục tiếp.

      Nghe tiếng nước chảy róc rách, thân thể tròn vo của Tịch Tích Chi chạy nhanh về phía đó. Thời tiết nóng bức, bộ lông nàng lại quá dài vừa nghĩ tới dòng nước chảy mát lạnh, cả người nàng lập tức run lên.

      Suy nghĩ chốc lát, tắm nước lạnh là ý kiến hay liền chạy nhanh sang hướng đó.

      Hai người cung nữ đằng sau nhấc váy, nâng cao chân, lảo đảo chạy theo con chồn .

      "Thanh Nguyên Trì. . . . . ." Cung nữ thở hổn hển theo sau.

      (Thanh Nguyên Trì: chỉ cái ao nước sạch)

      cổng hình vòng cung xuất trước mặt các nàng, ba chữ “Thanh Nguyên Trì” được điêu khắc bên cổng vòm, xung quanh mới trồng rất nhiều cây tre, khí trong lành ập đến.

      Hai người cung nữ thấy vậy liền giật mình, nhanh chóng dừng bước, hô to tiếng: "Nơi đây được vào."

      Nhưng lúc này con chồn những dừng lại mà sớm chạy đến phía trước, căn bản nghe thấy tiếng cung nữ gọi ầm ĩ.

      "Con chồn tiến vào, vậy phải làm sao bây giờ?" tên cung nữ xoa mồ hôi trán, lo lắng lại lại tại chỗ.

      cung nữ khác nhíu chặt hai hàng lông mày, "Còn có thể làm sao, vào theo."

      Hai người đồng loạt gật đầu, cho dù hoàng cung có quy định những người có nhiệm vụ cho phép bước vào Thanh Nguyên Trì. Nhưng nếu con chồn gây ra họa gì bọn họ cũng thoát được tội. Nếu nhân lúc này ai phát tìm ra con chồn rồi mang về các nàng có lẽ còn hi vọng sống sót.

      Con chồn có thính giác rất tốt như có sợi dây vô hình dẫn dắt, tốn chút sức nào nàng tìm được ao nước.

      có bất kì tòa nhà nào chung quanh, nơi này dường như đặc biệt kiến tạo vì cái ao nước màu xanh. Bức tường cao ngăn cách với bên ngoài, chỉ cần ngọn gió khẽ thổi, hàng cây trúc dao động xì xào.

      vùng đất tốt. . . . . .

      Từng luồng linh khí hội tụ ở ao nước, người bình thường cảm nhận được nhưng Tịch Tích Chi nàng là người tu tiên, những thứ do thiên nhiên hình thành này gạt được hai mắt nàng.

      Nơi càng nhiều linh khí càng khiến nàng cảm thấy thoải mái, nhịn được hít vào vài lần.

      Nóng lòng nhảy vào ao nước, nước trong ao lạnh lẽo làm nàng giật mình cái.

      Thân thể như lọt vào hầm băng, nàng ngừng phát run, dùng hết sức lực toàn thân mới miễn cưỡng cử động được tứ chi cứng ngắc.

      Rất lạnh, lạnh muốn chết.

      Hàm răng va lập cập vào nhau, ai có thể cho nàng biết, tại sao nước trong ao lại lạnh thế! Còn lạnh hơn so với nước băng mấy lần.

      Đúng lúc con chồn nghĩ ra khỏi đây bóng màu vàng chợt lóe. Nàng chớp mắt mấy cái, nghĩ khéo trong nước này có thứ gì đó? Nước lạnh thế này chẳng nhẽ còn có sinh vật?

      Nhờ mấy ngày nay chăm chỉ tu luyện, Tịch Tích Chi lập tức điều động linh lực toàn thân, giữ vững nhiệt độ cơ thể giảm xuống, nếu chẳng lâu nữa, nàng nhất định đông cứng thành băng.

      Tứ chi hoạt động, Tịch Tích Chi dùng kiểu bơi chó đuổi theo bóng sáng màu vàng vừa xuất .

      Đến gần nhìn mới nhận ra. . . . . . đó là con cá.
      Trâu, ruatapchay90, Andrena7 others thích bài này.

    5. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      C quay qua :)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :