1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xuân ngốc - Phó Du (70C full + đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 7
      Tiệm sửa xe vào buổi chiều hiếm khi hơi thảnh thơi, mấy người đàn ông nằm ở khu nghỉ ngơi phía sau hút thuốc.

      Đàn ông ở chung với nhau chủ đề mãi mãi là phụ nữ. Như lúc này chẳng hạn, mọi người tháng sau tiểu Lý kết hôn rồi, mấy người đàn ông cảm thán, tiểu Lý càng đắc ý, “ xem xe nhà ấy theo tôi làm gì đây?”

      Mặc dù lời tràn ngập oán hận, nhưng ràng có đắc ý trong ấy.

      Trương Nghiêu trước sau vẫn tham gia vào những đề tài này, chẳng phải thích, mà vì có vợ rồi.

      Vợ lại ngốc, phải Từ Tái Xuân thế nào đây.

      biết tại sao, thích người khác bàn luận về Từ Tái Xuân.

      Chính cũng chẳng biết nguyên nhân.

      Tiểu Lý hết sức đắc ý, bị lão Trầm đánh trận no đòn, sau đó biết ai chuyển đề tài sang Trương Nghiêu.

      “Tiểu Lý đắc ý cái gì, chỗ chúng ta người có con đường làm quan rộng mở hẳn là Trương Nghiêu chứ? Nhìn người ta ở độ tuổi này lăn lộn thành con rể hiền của ông chủ lớn chúng ta, aizzz… Trương Nghiêu, cậu thử xem, phải chăng vợ kia… thể nào được đúng ? Nếu cậu cũng chẳng theo đám đàn ông da thô bọn tôi lăn lộn, mới kết hôn nên cái gì đó dính nhau à…”

      Từ Tái Xuân?

      Trương Nghiêu dừng chút, cũng xấu. Trái lại, chính là người đẹp, bất quá Trương Nghiêu hễ gặp bất cứ chuyện gì của Trương gia đều khá nhạy cảm.

      Vừa nghĩ tới chuyện trước đây của Từ Tái Xuân và Trương Kiêu, trong lòng Trương Nghiêu hơi khó chịu.

      Nhưng Trương Nghiêu chẳng lời nào, mấy người kia ồn ào hẳn.

      “Nghe con ông chủ lớn chúng ta béo, đừng trách mày nhắc nhở mày, ở mặt ấy của phụ nữ béo rất mạnh, mày coi chừng bị ép khô khi tuổi còn trẻ đấy…”

      Trương Nghiêu thoáng dừng lại, quen mấy chuyện đùa giỡn này, nhưng hôm nay, hơi phản cảm.

      đợi tìm cớ ra ngoài, lúc này ngoài cửa bỗng nhiên có người gọi .

      “Trương Nghiêu, có người tìm.”

      đám da thô giải tán ngay lập tức, Trương Nghiêu vuốt đầu bước ra, vốn chẳng có bạn bè, lẽ nào là Cố Tây Dương?

      Thấy Trương Nghiêu ra, Từ Tái Xuân vẫy tay với , đồng thời giơ hộp giữ ấm lên, “ ơi, em tới đưa cơm cho nè…”

      Nụ cười sáng lạn chẳng hiểu sao khiến Trương Nghiêu hơi nao núng, thoáng nhìn mấy đồng nghiệp trốn cách đó xa xem náo nhiệt, vội tới kéo Từ Tái Xuân, “Sao em tới đây?”

      “Em đưa cơm cho ạ.”

      ăn rồi.” Trương Nghiêu lạnh nhạt ngắt lời , xuất của Từ Tái Xuân như động vật cần bảo vệ ở sở thú, hấp dẫn ánh mắt mọi người.

      Trương Nghiêu thích, nắm cổ tay Từ Tái Xuân, hơi dùng sức, “Em đừng tới đây…” Suy nghĩ chút, bổ sung thêm câu.

      “Bẩn.”

      Quả thực hoàn cảnh ở đây hơi bẩn, kể cả tay Trương Nghiêu cũng rất bẩn, cổ tay Từ Tái Xuân bị nắm, nhất thời đen mảng.

      Trái lại Từ Tái Xuân chẳng để bụng, Trương Nghiêu buông tay.

      Cuối thu nắng gắt đến dọa người, thoáng bực bội.

      “Em về trước .”

      Từ Tái Xuân có chút lưu luyến rời, kéo góc áo xanh bằng vải thường của Trương Nghiêu, “ ơi, vui sao? Nhưng dì Thái em làm rất ngon…”

      Có lẽ hai người dựa sát nhau khiến đám da thô phía sau nhịn được huýt sáo, Từ Tái Xuân ngốc, chẳng biết xảy ra chuyện gì, nhưng Trương Nghiêu nhịn nổi.

      “Dì đó lừa em thôi, em biết hả? Được rồi được rồi, em trước …”

      , nếm thử …”

      Nhìn khuôn mặt ngốc nghếch của Từ Tái Xuân, Trương Nghiêu càng khó bình tĩnh hơn, “Em về trước .”

      Thấy Từ Tái Xuân bất động, Trương Nghiêu hít sâu hơi, miễn cưỡng bày khuôn mặt tươi cười, “Vậy em về trước , giờ này bận, lát nữa mới ăn…”

      Từ Tái Xuân còn thoáng do dự, Trương Nghiêu đẩy ra, “Được rồi, ngoan nè về trước , bé ngoan phải nghe lời người lớn.”

      Từ Tái Xuân lưu luyến rời khỏi, trước khi còn bảo Trương Nghiêu ăn nhiều.

      Trương Nghiêu chả thèm để ý, nhìn hộp giữ ấm gấu con đáng tay, còn khẩu vị nào.

      Sau khi Từ Tái Xuân rời , mấy đồng nghiệp còn cố tình chạy tới, “Tao xem thử cái gì mà cơm trưa tình nào…”

      Trương Nghiêu kịp ngăn cản, bị người ta cướp mất.

      “Ôi, thơm , Trương Nghiêu mày có lộc ăn ghê… đúng, hẳn là có phúc mới đúng…”

      Trong lòng Trương Nghiêu hơi bực bội, nhưng biểu ra ngoài.

      Mấy đồng nghiệp a ôi kêu loạn trận, “Trương Nghiêu à, mày nhẫn tâm quá, đây là cơm trưa tình mà vợ mày đưa tới đấy…”

      Chưa xong, Trương Nghiêu dập tắt điếu thuốc tới phía trước.

      “Tôi còn có chuyện mấy người ăn trước .”

      Buổi tối khi về nhà, Từ Tái Xuân ngủ. Đợi Trương Nghiêu tắm xong leo lên giường, chẳng biết sao tỉnh rồi, nắm tay Trương Nghiêu ngừng đong đưa, “ ơi, ăn ngon ?”

      Trương Nghiêu vốn chả ăn cơm trưa tình đó, chỉ thế, tối nay còn ở chỗ Cố Tây Dương uống rất nhiều rượu, giờ mệt chết được, đối với Từ Tái Xuân, chỉ miễn cưỡng ứng phó câu.

      “Ngon.”

      sao?” Ánh mắt trong veo của Từ Tái Xuân lấp lánh, “Mai em tiếp tục làm cho .”

      Trương Nghiêu tính từ chối, nhưng Từ Tái Xuân lại lấy quyển vở gấu con trong hộc tủ đầu giường viết viết.

      “Đây là cái gì?” Trương Nghiêu sáp tới, nhưng Từ Tái Xuân trước bước giấu mất, “ biết đâu.”

      Từ Tái Xuân viết hồi sau đó hài lòng ngủ, để lại Trương Nghiêu, ràng cả người mệt lả, nhưng nhắm mắt lại ngủ được.

      Suy ngẫm chút, rút quyển vợ gấu con màu hồng dưới gối Từ Tái Xuân ra.

      Mặc dù Từ Tái Xuân ngốc, nhưng chữ viết ngay ngắn rất ràng. Chỉ là lúc này, trong vở viết vài thực đơn.

      liên tục lật mấy trang, có lẽ hơi hiểu , đây là thực đơn mấy ngày sắp tới của .

      “Ngốc .”

      ngắm bé ngốc ngủ nhịn được chép chép miệng, khóe môi còn mang theo nụ cười, chẳng hiểu sao cười nổi, cuối cùng, để quyển vở lại chỗ cũ, hình như lầm bầm lầu bầu câu.

      “Ngày mai, nếm miếng là được.”

      Từ ngày đó trở , Từ Tái Xuân gần như mặc kệ gió mưa đưa cơm cho Trương Nghiêu.

      Bất quá Trương Nghiêu vẫn chưa ăn, vì mỗi lần Từ Tái Xuân tới đều bị đồng nghiệp ‘nhiệt tình’ cướp sạch. Ăn xong cơm nước do Từ Tái Xuân làm ai cũng ước ao ghen tị Trương Nghiêu, vừa mới bắt đầu Trương Nghiêu còn muốn nếm thử, nhưng càng về sau căn bản chẳng có cơ hội cho .

      Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn. Dáng vẻ Từ Tái Xuân mềm mại, như thỏ trắng vậy, vừa đơn thuần vừa đáng còn nấu ăn giỏi, chưa tới mấy ngày bắt sống đám giống đực.

      Từ Tái Xuân vừa tới, ngay cả tiểu Lý có vợ chưa cưới cũng khẽ vén mái tóc xốc xếch của mình, Trương Nghiêu xác định bản thân bị ảo giác, sau khi Từ Tái Xuân tới tiệm sửa xe, người ở đây hình như càng thích sạch , ngay cả lão Tôn ngày thường bẩn thỉu nhất cũng bắt đầu ba ngày tắm rửa rồi.

      Trương Nghiêu cảm thấy khó chịu, nhất là dáng vẻ ngốc nghếch của Từ Tái Xuân đứng giữa đám đàn ông da thô, có vẻ như hết sức chú ý. cười tim phổi thế kia, căn bản chẳng biết ý nghĩ của đám thô tục này.

      Chả hiểu sao Trương Nghiêu tức giận, lão Trầm đưa lọ thủy tinh cho , giống như vô ý vậy, : “ bé Vượng Vượng này thực khiến người ta thích…”

      Trương Nghiêu , chỉ tăng tốc độ động tác tay.

      Lão Trầm cười cười, “Tôi nhớ hồi còn con bé cũng cực kỳ tròn trịa như thế, rất đáng . Đám chú chúng tôi đều thích ôm con bé, cậu đừng nha, Vượng vượng do chúng tôi nuôi lớn, mẹ con bé là người phụ nữ tốt, đáng tiếc sống lâu, sinh Vượng Vượng chẳng bao lâu mất, khi ấy, lúc lão Từ mang con bé tới đây, chúng tôi đều muốn nuôi bé này mập mạp, để người ta ăn hiếp con bé…”

      “Giờ ấy rất béo.”

      Trương Nghiêu hiểu ý lão Trầm, suy nghĩ hồi lâu mới câu an toàn.

      Lão Trầm liếc nhìn Trương Nghiêu, “Cậu còn trẻ, chưa biết thế giới này nếu có người thực tốt với cậu là điều may mắn cỡ nào, Vượng Vượng là tốt, mặc dù ngốc nghếch chút, nhưng con bé xấu…”

      Trương Nghiêu cũng nhìn trong đám da thô, tất nhiên biết Từ Tái Xuân phải kẻ xấu. ngốc thế, đâu có ý đồ xấu nào.

      căn bản chẳng có đầu óc gì.

      Nhìn đám đàn ông vây quanh Từ Tái Xuân, Trương Nghiêu tăng tốc động tác tay, lão Trầm để vào mắt, chỉ lắc đầu cười cười, “Đám ranh con, cần làm hả!”

      Người chung quanh giải tán, Từ Tái Xuân thoáng biết làm sao.

      May là, thấy Trương Nghiêu.

      ơi…”

      Trương Nghiêu nhìn , là ảo giác của ư? Luôn cảm thấy Từ Tái Xuân lại béo tí.

      “Chẳng phải em đừng tới hả?”

      Từ Tái Xuân cười hì hì, lấy hộp trong túi đưa cho Trương Nghiêu, “ ơi, em còn nướng bánh quy nè, cho ăn đó.”

      Trương Nghiêu nhận, xung quanh mảng tiếng thở than, Trương Nghiêu cũng chẳng biết tính khí từ đâu ra, bộp tiếng đánh tay Từ Tái Xuân, “ rồi, thích ăn đồ ngọt.”

      Từ Tái Xuân thoáng nhìn cái tay bị đánh đỏ ửng, có chút bối rối, “…”

      phải em!” Trương Nghiêu kéo tay Từ Tái Xuân, “Chúng ta ra ngoài .”

      Từ Tái Xuân lảo đảo bị Trương Nghiêu kéo , vất vả lắm mới ổn định cơ thể. Lúc này, lửa giận khắp người Trương Nghiêu cũng kiềm nén nổi nữa.

      “Em là heo hả, bảo đừng đến chỗ này mà, chỗ này toàn là đàn ông, em qua đây tìm…”

      Thấy đôi mắt đen láy của Từ Tái Xuân bắt đầu rưng rưng, Trương Nghiêu dừng chút, nhìn nước mắt của Từ Tái Xuân, luống cuống, “Em về trước . thích đồ em làm đâu, chưa từng ăn, thời gian này toàn bọn họ ăn cả…”

      Lời còn chưa dứt, cảm giác mặt có vật ném tới.

      Là hộp bánh quy kia.

      Trương Nghiêu ngẩng đầu, đối mặt với Từ Thái Xuân rơi lệ.

      hư!”

      Nức nở tiếng, ngốc nhanh chóng chạy .

      Để lại Trương Nghiêu đứng tại chỗ, sửng sốt hồi lâu, mới nhặt hộp bánh quy lên.

      Khi mở ra, bánh quy bên trong đều làm thành hình heo con gấu con thỏ con, còn hơi khét, nhìn ra được đây là lần đầu tiên làm.

      Trương Nghiêu chẳng thích ăn đồ ngọt, nhưng giờ phút này, chắc do lý trí mơ hồ nên cầm miếng bỏ vào miệng.

      Rất ngọt.

      Ngọt đến mức hơi đắng.
      Last edited: 21/11/15

    3. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      Haiz za cố chấp quá :yoyo59::yoyo59::yoyo59:
      LạcLạc thích bài này.

    4. Anh Trần

      Anh Trần Well-Known Member

      Bài viết:
      1,310
      Được thích:
      1,057
      Ngọt đến mức hơi đắng là khét đó , nhưng biết lòng có xót , mình nghĩ nàng Xuân chắc hơi béo đây
      Thanks @LạcLạc
      Chó ĐiênLạcLạc thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 8
      Buổi tối, lúc Trương Nghiêu và Cố Tây Dương uống rượu, có chút yên lòng.

      luôn luôn nghĩ đến Từ Tái Xuân với hai mắt đẫm lệ, rốt cuộc bị sao nhỉ, tức giận cái gì với đứa ngốc chứ.

      Trương Nghiêu ở trong lòng thở dài, ngón tay đâm chọc hộp bánh quy vô tội, “Đều tại mày gây họa…”

      Cố Tây Dương phát người em mình suy nghĩ lung tung, não bắt đầu xoay chuyển.

      “Hehe, bạn thân, hôm nay hình như mày bình thường.”

      Trương Nghiêu buồn bực uống cạn ly, “Mày uống nhiều rồi.”

      “Tao uống nhiều.” Cố Tây Dương cười khà khà, nhất thời cũng chẳng còn hứng thú với người đẹp người, đẩy ra trực tiếp ngồi bên cạnh Trương Nghiêu, “Sao vậy, tâm thần yên…”

      Trương Nghiêu bày tỏ Cố Tây Dương rất nhàm chán.

      Đầu óc Cố Tây Dương chuyển động, tâm thần đàn ông yên, dựa theo kinh nghiệm của , chỉ có hai nguyên nhân.

      Nguyên nhân thứ nhất, có tiền, mỗi lần bị Cố Đông Hải đóng băng tất cả thẻ, đều tâm thần yên.

      Nhưng, gần đây Trương Nghiêu thiếu tiền.

      Vậy nếu phải tiền, chính là phụ nữ.

      Nghĩ đến đây, Cố Tây Dương thấy nét mặt Trương Nghiêu có chút đúng, tràn ngập cảm thông.

      Phải biết rằng, kia của Trương Nghiêu đúng là phiền toái lớn.

      Nghiêng đầu thoáng suy ngẫm, Cố Tây Dương nghiêm túc hỏi: “Bạn thân à, chả lẽ mày vẫn còn trinh…”

      Phụt ——

      Người đẹp xung quanh biết sao nghe được, phụt cái phun ra ngoài.

      Sắc mặt Trương Nghiêu rất khó coi, thoáng nhìn Cố Tây Dương, lúc này có thể cân nhắc chút tờ giấy hôn thú của ?

      Nhưng ý nghĩ của bị Cố Tây Dương trước bước nhìn thấu, “Đừng với tao chuyện kết hôn, mày lại phải ngựa đực có thể ra tay với loại phụ nữ như Từ Tái Xuân…”

      Trương Nghiêu chẳng thích người khác nhắc tới Từ Tái Xuân bằng thái độ miệt thị thế.

      “Mày có ý gì?”

      Cố Tây Dương gật đầu như lẽ đương nhiên, “Mày đừng tao biết, mày thực thích vợ ngốc kia của mày nha, người ta thích chính là Trương Kiêu, lại ngốc cả đời, nếu nhớ ra, si…” Cố Tây Dương khoa trương rùng mình cái, “Ngẫm lại chuyện này đúng ngược tâm đây…”

      “…”

      Trương Nghiêu day gân xanh trán, nghiêm túc suy xét có nên đánh Cố Tây Dương trận no đòn ?

      Dù gì cũng chẳng thích cái miệng đó.

      Thấy sắc mặt Trương Nghiêu khó coi, Cố Tây Dương nhích lại gần, nháy mắt ra hiệu, “Tao nè Thiết Ngưu, mày đừng tức giận. Tao chỉ muốn tốt cho mày thôi, hê hê… Hơn nữa, trong vùng chúng ta người đẹp nhiều mà, mày tìm đại đứa cũng đẹp hơn Từ Tái Xuân nhiều, mày nhìn ta , béo ú, cẩn thận đè chết mày…”

      Trương Nghiêu thể nhịn nữa, sớm biết rằng căn bản nên uống rượu với tên ngốc này.

      Trương Nghiêu chuẩn bị về nhà, nhớ tới dáng vẻ Từ Tái Xuân rưng rưng nước mắt, quả thực chả còn lòng dạ nào.

      Trong nháy mắt đứng dậy, hình như Cố Tây Dương phát điều gì đó khan khác.

      “Á… Thiết Ngưu! Khi nào mày thích ăn bánh quy vậy? Lẽ nào là sản phẩm mới gì đó sao? Tao nếm thử coi…”

      Trương Nghiêu chưa kịp ngăn lại, Cố Tây Dương cướp túi con gấu kia, rút mấy cái ra.

      “Phi phi phi… gì mà lộn xộn thế, còn nướng khét… Khó ăn quá…”

      “Khó ăn mày đừng ăn!”

      Trương Nghiêu tức giận cướp túi con gấu lại, còn ghét bỏ phủi phủi bụi túi, “Tao có việc, trước.”

      Cố Tây Dương nhìn động tác ấy của Trương Nghiêu, hơi bực mình, “Cái đó bộ do tình cũ mày làm à? Lại còn quý thế…”

      Trương Nghiêu gì, Cố Tây Dương hình như sáng tỏ, “Lẽ nào của Từ Tái Xuân? Tao nè bạn thân… Thứ đó khó ăn thấy mồ… Mày mang theo bên người tìm ngược sao? Tao thấy mày bệnh đâu…”

      Trương Nghiêu chẳng muốn ở chung với cái tên Cố Tây Dương này, có chút ý kiến xây dựng nào.

      Vả lại, lúc này cuộc điện thoại cũng hoàn toàn khiến Trương Nghiêu hạ quyết tâm.

      “Cậu hả? Vượng Vượng vào viện rồi, cậu mau chóng đến đây .”

      Trước khi đến bệnh viện, Trương Nghiêu biết rốt cuộc Từ Tái Xuân xảy ra chuyện gì. Dựa theo hiểu biết của về Từ Tái Xuân, chỉ cho rằng chỉ ăn quá nhiều, có lẽ ăn đến hỏng bao tử, nhưng khi ở bệnh viện thấy sưng mặt sưng mũi nằm giường bệnh, bỗng nhiên nên lời.

      Dì Thái ở bên còn lau nước mắt, “Rốt cuộc ai ác độc vậy, lại có thể xuống tay tàn nhẫn với thế…”

      Nghe , Từ Tái Xuân vẫn chưa về nhà, dì Thái hơi lo lắng, bèn gọi cho Từ lão hổ.

      Kết quả hai người ở bên ngoài tìm vòng, đều tìm được người, chuẩn bị gọi cho Trương Nghiêu, bệnh viện gọi tới.

      Nghe đường về nhà Từ Tái Xuân đụng phải mấy tên côn đồ, chẳng biết lời qua tiếng lại thế nào, sau đó Từ Tái Xuân bị đánh trận rồi vào bệnh viện.

      Khi Trương Nghiêu tới, Từ Tái Xuân vừa mới ngủ.

      Sắc mặt Từ lão hổ khó coi, siết chặt quả đấm, vành mắt muốn nứt ra rất đáng sợ, giống như giây tiếp theo nhào tới.

      Ông thực nhào tới, nhưng bị dì Thái cản lại.

      “Tiên sinh, đây là bệnh viện, có chuyện gì từ từ .” Thấy Từ lão hổ lờ , lòng muốn chào hỏi mặt Trương Nghiêu, dì Thái vội : “Vượng Vượng vất vả lắm mới ngủ được, ông muốn đánh thức nó hả?”

      Từ lão hổ hít sâu hơi, hình như ổn định tâm tình.

      Trương Nghiêu muốn xem Từ Tái Xuân chút, lại bị Từ lão hổ ngăn cản.

      “Mày theo tao ra ngoài.”

      Quả nhiên, ở bên ngoài, Từ lão hổ kiêng kỵ gì.

      Trương Nghiêu còn chưa đứng vững, ông giáng đấm.

      Trương Nghiêu né tránh, trước đây từng đánh boxing ngầm hai năm, dù sao Từ lão hổ cũng là nghiệp dư, lại có tuổi, muốn tránh là chuyện dễ dàng.

      Nhưng tránh.

      chỉ lau vết máu nơi khóe miệng, lát mới lên tiếng: “Con muốn xem ấy chút.”

      “Mày bớt giả mù sa mưa , phải tại mày, nó bị người ta đánh thành bộ dạng đó.”

      Từ lão hổ cười lạnh, “Tao biết Trương gia thích mày, tao cũng chả quan tâm mày rốt cuộc là con ruột hay con riêng, tao chỉ hi vọng mày chăm sóc Vượng Vượng đàng hoàng là được, con bé Vượng Vượng ngốc, cũng còn trí nhớ trước kia, nhưng nó tốt với mày lắm… Mày đối xử nó như vậy à? thích nó, được, vậy mày có thể cút!”

      Từ ngày kết hôn với Từ Tái Xuân, Trương Nghiêu nghĩ đến ngày có thể ra .

      từng nghĩ bản thân sảng khoái rời khỏi, thuận tiện giẫm lên đầu Trương gia, cũng nghĩ mình cười to mà , mang theo áng mây nào.

      Duy nhất chỉ ngờ, ngày này tới nhanh thế.

      Trương Nghiêu đứng tại chỗ nhúc nhích, Từ lão hổ nổi giận đùng đùng rời khỏi.

      Vừa , còn vừa mắng: Đồ vong ơn phụ nghĩa, chẳng biết tốt xấu.

      Trương Nghiêu cúi đầu, nhìn cái túi gấu con trong lòng bàn tay chút, con gấu ngu ngốc hình như cười nhạo .

      Mày là kẻ vô ơn, chẳng biết tốt xấu.

      Khi Trương Nghiêu bực bội lại bắt đầu bện châu chấu cỏ.

      Lúc bà ngoại nấu nồi sủi cảo cho Trương Nghiêu bước ra, trước mặt Trương Nghiêu xếp hai hàng châu chấu cỏ.

      Ánh mắt bà ngoại tốt lắm, phải cố gắng nhìn mới thấy thứ trước mặt Trương Nghiêu.

      “Thiết Ngưu à, ăn cơm nào, lớn rồi còn chơi mấy thứ này?”

      Châu chấu cỏ do bà ngoại dạy Trương Nghiêu. Khi ấy, mình bị vứt ở nông thôn, cha nhận, mẹ mặc kệ, trẻ con trong thôn chơi với , lén lút gọi là con hoang.

      Lúc đó, bà ngoại vì an ủi , bèn dạy bện châu chấu cỏ.

      “Thoáng cái nhiều năm như vậy, con lớn rồi.”

      Trương Nghiêu ăn viên sủi cảo tròn trịa, kêu tiếng, lại tiếp.

      Bà ngoại buông châu chấu cỏ xuống, hơi chần chừ thoáng nhìn Trương Nghiêu, “Làm sao thế, Thiết Ngưu? Bên Trương gia ức hiếp con hả?”

      có ạ.”

      Trương Nghiêu cười, ở trong lòng bà ngoại, Trương gia là cái ổ ma quỷ ăn thịt người, nếu có thể, bà chẳng hi vọng cháu mình vào vũng nước đục này, nhưng có Trương gia, dường như chỉ dựa vào bà căn bản thể cho đứa cháu tương lai tốt hơn.

      Thậm chí, bộ dạng này của bà, vẫn muốn chăm sóc Trương Nghiêu.

      “Thiết Ngưu à, bị uất ức với bà ngoại, bà ngoại mang con về…”

      Trương Nghiêu lắc đầu, nhanh chóng ăn hết bát sủi cảo, vừa ăn vừa : “Bà ngoại, con đổi chỗ ở cho bà, được ?”

      Phòng ở tại hơi cũ kỹ, đặc biệt ánh mắt bà bất tiện, nơi này tương đối mà chính là tai họa ngầm.

      Bà ngoại lắc đầu, “Đổi cái gì, bà ngoại ở rất tốt.”

      Trương Nghiêu nhìn bức tường loang lổ, chẳng gì, lát sau mới gật đầu: “Con rửa chén.”

      bệ cửa sổ phòng bếp, biết bà ngoại nhặt mấy chậu sứ cũ nát ở đâu, bên trong bỏ đất, trồng ít tỏi.

      Lần trước tới, bà ngoại vừa trồng tỏi, giờ tất cả tỏi lên mầm xanh cỡ đầu ngón tay.

      Non mềm, xanh mướp, rất đáng .

      Tay Trương Nghiêu chạm vào chồi non ấy, giống như bị điện giật vậy, nhanh chóng rút tay về.

      Trở lại phòng khách, Trương Nghiêu nhắc lại lần nữa.

      kiểm tra phòng lần, đổi mấy phích cắm cũ kỹ , dây điện tường cũng thay mới, nhưng điều kiện ở đây dù sao cũng kém.

      Trước kia Trương gia vẫn còn chèn ép , mỗi ngày hai bà cháu trôi qua cực kỳ túng quẫn.

      Nhưng giờ có thể kiếm tiền, muốn bà ngoại sống khổ nữa.

      Lời còn chưa ra khỏi miệng, thấy bà ngoại cầm cái túi quen thuộc.

      Nhìn kỹ, đó chẳng phải túi bánh quy của Từ Tái Xuân ư?

      “Bà ngoại…”

      Đầu óc Trương Nghiêu tê rần, vắt hết óc suy nghĩ làm sao gạt bà ngoại cực kỳ trông mong cháu dâu, nhưng lý do hợp lý còn chưa nghĩ ra, bà ngoại run rẩy giơ cái túi con gấu tay lên, vẻ mặt vui mừng, “Thiết Ngưu à! Con có đối tượng rồi sao?!”
      Last edited: 22/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :