1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh chi thứ nữ tâm kế - Tô Tiểu Lương (90.2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 13: Nhận con thừa tự

      Ngâm Hoan chỉ thấy thân cẩm phục màu đen khảm ngọc biến mất trước tầm mắt nàng, bốn phía ai.

      hồi lâu mới đứng dậy, Ngâm Hoan vuốt vuốt khuỷu tay bị đụng đau, từ mặt đất nhặt vòng tay bị đụng vỡ lên, cẩn thận dùng thêu khăn bao hết bỏ vào tà áo, lần nữa sửa sang lại tang phục hướng linh đường đến.

      bao lâu, nam hài khoảng tám chin tuổi trở lại nơi Ngâm Hoan ngã xuống, y phục của rất giống với màu y phục mà Ngâm Hoan thoáng thấy, cau chặt lông mày từ trong bụi cỏ nhặt lên phần mảnh vụn vòng ngọc, trong miệng lẩm bẩm, "Người đâu rồi, tại sao nhanh như vậy thấy tăm hơi."..

      .
      "Ta sai các nàng ra ngoài làm việc, nhưng hai ngày này phải trở lại chịu tang, ngươi dặn các nàng ít có loạn." Ngâm Hoan tiếp nhận khăn tay mới từ tay Nhĩ Đông, vừa nhìn thấy kia hoa văn liền có chút đau đầu, mảnh khăn tay bị cướp kia phải làm sao bây giờ.

      Sau khi Cố quốc công phát tang xong, Cố phủ còn đắm chìm trong khí bi thương, cho nên việc Cố Ngâm Phương giễu cợt nàng ngay cả vật quan trọng cũng giữ được, có truyền xa.

      Đầu tháng bảy, người Mộc gia từ Huệ An thành đến.

      Mộc lão phu nhân nhìn mặt nữ nhi mình càng thêm gầy gò, đau lòng ôm nàng, "Hài tử, cùng nương , con còn ở chỗ này Cố gia làm cái gì."

      bên Mộc phu nhân nhìn cũng đau long khuyên, "Đúng vậy Vãn Đình, muội cùng nương trở về thôi."

      Mộc thị từ trong ngực Mộc lão phu nhân ra, lắc đầu, "Nương, con gả cho A Lang làm thê tử, tại sao có thể rời Cố phủ, cho dù là chỉ còn lại mình con, con cũng thể rời chàng mà được."

      "Đứa ngốc a, đứa ngốc của nương, như vậy tương lai ai chăm sóc cho con, trở về Mộc gia còn có ca ca con, còn có ta chiếu cố." Lúc Cố lão phu nhân được nha hoàn đỡ đến liền chứng kiến màn như vậy.

      Ho tiếng, Mộc lão phu nhân lau hạ nước mắt, đứng dậy nghênh đón Cố lão phu nhân, "Lão tỷ tỷ, thân thể ngươi thoải mái, để ta quan thăm ngươi sao ngươi còn tự mình qua đây a."

      "Ta cũng già lắm rồi còn sợ tương lai nghỉ ngơi đủ sao." Mấy ngày này, Cố lão phu nhân vốn bảo dưỡng thân thể rất tốt vậy mà thoáng cái tóc trắng rất nhiều, nàng nhìn Mộc thị, thở dài hơi, "Ta nàng nhiều lần trở về Huệ An , nhưng nàng cũng nghe."

      Cố lão phu nhân cũng phải là người ngoan cố, hôm nay con lớn nhất vừa “”, danh hiệu quốc công này sợ là bị thu trở về rồi, bộ xương già này của nàng còn có đứa con trai khác chống lưng, nhưng con dâu trưởng này, tính tình hiếu thắng vô cùng, khi chuyển ra phân nhà nàng thân quả phụ phải sống như thế nào a.

      "Mẫu thân, con dâu nghĩ rất ràng, gả vào Cố gia vài chục năm, cho dù từ nay về sau lẻ loi mình, con cũng trở về Mộc gia." Nơi này còn có những kỉ niệm của nàng cùng Đại lang, nàng tình nguyện người lưu lại đây, cũng muốn rời .

      Mộc lão phu nhân biết đứa bé này từ cố chấp, quyết định cũng đổi, chỉ có thể cùng Cố lão phu nhân than thở biết cái gì nữa.

      Mộc phu nhân bên đột nhiên mở miệng , "Vãn Đình nếu muốn trở về, bằng nhận đứa làm con thừa tự danh nghĩa , để Vãn Đình nuôi, tương lai cũng tốt chiếu cố nàng."

      Mộc lão phu nhân vừa nghe, cảm thấy cách này cũng được, chỉ là lúc trước Cố quốc công khi còn sống, có vài phòng còn muốn tặng hài tử, vị trí con trưởng lại có thế kế thừa tước vị, tại sao có thể hấp dẫn người nhưng hôm nay chỉ còn lại mình Mộc thị, mấy phòng kia có người nào chấp nhận a.

      Mộc phu nhân thấy vẻ mặt hai vị lão phu nhân, cũng biết các nàng cũng có ý tương tự, vừa cười vừa , "Đều nữ nhi là áo bông tri kỷ của mẫu thân, chọn đứa bé làm còn thừa tự cho Vãn Đình cũng tốt a."

      Cố lão phu nhân vẻ mặt có chút khẽ biến, cho dù là cho con làm con thừa tự, sau này tương lai lập gia đình cũng quá tốt, lão Nhị nhà nàng khẳng định chịu đem con của mình cho nàng làm con thừa tự, nhưng là viện lão Tam có ít thứ nữ...

      "Mộc gia hài tử cũng nhiều, nếu là Vãn Đình nguyện ý a, Mộc gia chúng ta..."

      " bậy, thời điểm cho con làm con thừa tự cũng đến lượt chúng ta!" Mộc phu nhân bị Mộc lão phu nhân cắt đứt, Mộc phu nhân ngượng ngùng cười cười, "Con đây thay tiểu nghĩ cách sao."

      "Cố gia nhiều nhất đúng là nữ nhi, chính là sợ Vãn Đình hài lòng, đứa này a, cũng phải hợp ý Vãn Đình mới được." Cố lão phu nhân cười, trong lòng cũng thấy khó khăn. Dù thế nào cũng là dòng chính nữ Cố quốc công , thân phận cũng thể quá thấp, chỉ là Cố gia phòng giữa, chỉ có phòng thứ hai con trai của mình và phòng thứ ba đó thôi.

      Bên này các nàng chỉ là thuận miệng nhắc tới, mới quá nửa ngày, bên kia Cố phủ dưới đều biết được, Đại phu nhân ý muốn nhận đứa làm con thừa tự để tương lai dưỡng lão.

      Chi thứ hai Đường thị kia vừa được biết tin tức kia, chuyện thứ nhất chính là đem vài con trai hướng trong ngực che dấy sợ bị đại tẩu coi trọng, về phần Phương thị bên Tam phòng, cũng chỉ có đứa con trai duy nhất, nhất định là chịu, mà bầy thứ nữ kia, đối Phương thị mà , thiếu đứa cũng sao cả, để ý lắm.

      Cố gia cao thấp đều suy đoán Đại phu nhân này chọn ai, hoàng thượng lại có thánh chỉ đến cả đời Cố quốc công vì nước chinh chiến bảo vệ biên cương, công lao quá nhiều, vinh quang kia nên được kế thừa cho nên đem Quốc công tước vị ban cho con trai thứ hai Cố gia, Cố Vũ Trị.

      Tiếp theo đó là đạo ý chỉ ban bố của Thái hậu, vợ chồng Cố quốc công con nối dõi, Cố quốc công lại chết trận, đặc biệt phong Quốc công phu nhân Mộc thị làm nhất phẩm phu nhân, cùng với Cố quốc công được phong làm nhân sĩ nước.

      Hai đạo thánh chỉ như hai tảng đá lớn quăng xuống hồ nước là Cố phủ, Cố lão phu nhân rốt cục còn lo Cố gia phân chia, cho dù chỉ là danh xưng Quốc công cho con thứ hai cũng có thể phù hộ Cố gia, còn đối với những người còn lại của Cố gia mà , ai làm Quốc công kỳ ảnh hưởng gì nhiều, cuộc sống vẫn như cũ trôi qua, chỉ là chút đồn đãi về đứa mà Đại phu nhân chọn làm con thừa tự lúc rãnh rỗi thôi.
      Last edited: 19/4/15
      Dion, Phong Vũ Yên, huyendo5 others thích bài này.

    2. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      từ chương 12 đến 13 hình như bỏ mất đoạn nào hay sao ấy, chả hiểu gì cả

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 14: Sóng gió con thừa tự (tiếp)

      Trong Nghênh Xuân viện, Tiền di nương ở giường, nghe Cúc Tú xong, buông chén mật hoa trong tay xuống, "Ngươi nghe tin này là từ đâu?"

      "Hồi bẩm di nương, việc này bắt đầu truyền sau khi hết bảy ngày của Quốc công, cũng biết là chỗ nào truyền ra, bất quá từ sau khi thánh chỉ đến, phòng bếp cũng đều truyền điên rồi, nghe tin tức kia là từ nha hoàn từ phòng của Đại phu nhân."

      Cúc Tú chắc chắc, tin tức này nàng cũng là nghe ngóng từ nhiều phía, bác việc này đối với nàng mà cũng là cơ hội tốt, chỉ cần trong hai đứa củaTiền di nương có cơ hội bị chọn trúng, nàng liền có cơ hội rời Nghênh Xuân viện.

      "Nhất phẩm phu nhân, nhân sĩ nước." Nụ cười khóe miệng Tiền di nương càng thêm lớn, sau đó nhìn thoáng qua Hạ má má, "Lại hỏi thăm chút, xác thực tin tức, tin trong phòng bếp chưa chuẩn đâu."

      "Dạ, di nương." mặt Hạ má má cũng đầy vui vẻ, lôi kéo Cúc Tú ra ngoài, đến góc tường ngoài buồng giọng ra, "Ta thấy tin tức cũng chuẩn, Đại phu nhân cũng thể đứa bé ở Cố phủ được, ngươi còn , lanh lợi chút, biết ."

      Cúc Tú gật gật đầu, thịt đô đô gương mặt mất ít, quan hệ đến tương lai sau này của nàng, cho dù trước giờ có lười nhưng tại phải để tâm.

      Bên này trong Trúc Thanh viện, Ngâm Hoan cần người khác lại, tính toán thời gian, tuy là tại linh đường người trong cuộc tỏ thái độ có việc gì nhưng đây cũng là thời gian xảy ra chuyện nhận con thừa tự của Đại phu nhân.

      Đời trước Mộc thị ủng hộ cũng phản đối chuyện này, hết thảy đều là Cố lão phu nhân cùng Cố quốc công phu nhân đương nhiệm Nghiêm thị tiến hành, cuộc đời mới này của nàng để tránh vết xe cũ nàng buộc phải cố gắng hơn nữa.

      Ngày thứ hai sau khi thỉnh an, Dương thị cùng Phương thị bị gọi qua sân Cố lão phu nhân, vừa vào cửa thấy vài vị phu nhân của phòng lớn chi thứ hai ngồi chờ, sau khi ngồi xuống Cố lão phu nhân cũng đem việc này ràng.

      "Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, ghi nhận những đóng góp của Cố gia ta cho nên Vũ Trị mới được tiếp tục kế thừa vị trí công hầu của Vũ lang.

      Hôm nay Vãn Đình chỉ còn mình, tuy có cáo mệnh lại lẻ loi, ta đây đau lòng nàng liền tự chủ trương, quyết định Cố gia phòng giữa cho nàng đứa làm con thừa tự sau này làm chỗ dựa cho nàng dưỡng già, đứa này là hài tử của nàng và Đại lang, hôm nay ta gọi mọi người tới chính là đem việc này ."

      Cố lão phu nhân vừa xong, mọi người ngồi liền trầm mặc, Dương thị là người đầu tiên lên tiếng, "Đại tẩu rất hay, chuyện cho đứa làm con thừa tự Vũ Trị có nhiều đứa như vậy, cần gì gọi chúng ta đến, đại tẩu làm chủ là được thôi."

      Đường thị gặp Tam lão phu nhân như vậy, vừa cười vừa , "Tam thẩm có sai, nhưng trong phòng chúng con có nhiều đứa ."

      Cố gia chi thứ hai của Nhị lão gia chỉ còn đứa con thôi mà con lập gia đình rồi, còn con trai chỉ còn đứa Vũ Thuyền, Đường thị coi như thể sinh được nữa mà trong phòng đến nửa đứa con con vợ kế cũng có, nàng làm sao chịu đem con trai mình cho người khác đây.

      "Nếu đều là người của Cố gia còn phân chia phòng này phòng kia làm gì." Cố lão phu nhân cũng liếc nhanh Dương thị, sắc mặt khẽ biến,

      "Nếu muốn chuyện phân nhà Cố gia cũng xem như được phân tốt rồi cho nên chuyện cho đứa làm con thừa tự chỉ cần ta với hai đứa con trai tự bàn bạc kỹ lưỡng là tốt rồi."

      đến việc ở riêng Dương thị cùng Đường thị sắc mặt ai cũng thay đổi, nếu phân nhà mỗi tháng tiền được chia làm sao mà chi tiêu cho đủ, mỗi tháng các phòng này tiêu xài đúng là ít, Dương thị giương cao cổ phản bác,

      "Việc ở riêng cũng phải là chuyện mà mình đại tẩu có thể tự định đoạt, đại tẩu chẳng lẽ muốn phá hư quy củ sao."

      "Quy củ? Quy củ là do người định, người nào quản gia quy củ do người đó định, Tam đệ muội nếu ngươi muốn phân ràng như thế, chẳng phải là muốn phục ta?"

      Cố lão phu nhân đối phó Dương thị thành thạo vô cùng, ôn hòa cười mà phản bác lại, xem Dương thị á khẩu trả lời được, nhìn tiếp về hướng Đường thị, "Gọi ngươi tới, phải là muốn hai đứa con trai của ngươi, là người Cố phủ phải dốc sức vì Cố phủ."

      "Dạ, dạ, lão phu nhân rất đúng." Đường thị vội vàng lên tiếng, chỉ cần phải chọn con trai nàng, việc này muốn làm sao làm vậy nàng có ý kiến.

      "Việc cho đứa làm con thừa tự còn phải xem duyên phận nữa, Tam đệ muội ngươi là người có nhiều cháu nhất, nếu là chọn, ngươi có thể cho Vãn Đình đứa làm con thừa tự, ta nhất định bạc đãi nàng."

      Lúc trước Cố lão phu nhân muốn chọn đứa con vợ kế của con trai thứ hai của nàng, bất quá thứ nhất bọn họ lại bắt đầu lớn, thứ hai quá gần, tước vị cho con trai thứ hai, còn từ chọn ra đứa làm con thừa tự, việc này e ổn.

      Dương thị ngẩn ra, chính mình chỉ có đứa cháu trai, phần lớn là cháu , mặc dù trong ngày thường đều hận thể các nàng lập tức biến thành cháu nội, nhưng lúc này biết cần phải dứt bỏ đứa, tâm lý nàng ngay lập tức thể chấp nhận nổi.

      "Ta biết đại tẩu tuyệt đối bạc đãi các nàng, bất quá này còn phải xem ý tứ Vũ Thừa cùng của Lan Tâm." Dương thị biết mình đời này có thắng được đại tẩu, dứt khoát đem việc này trực tiếp ném cho Phương thị.

      "Lan Tâm con thấy thế nào?" Cố lão phu nhân nhìn Phương thị, ngữ điệu nhu hòa, "Việc này đúng là cần thương nghị cùng Vũ Thừa, công trình tại Huệ An kia kỳ hạn gấp rút, trước hết con viết lá thư cho Vũ Thừa, đợi đến tháng sau trở lại rồi hai con bàn bạc thêm."

      "Đại tẩu có thể nhận đứa con thừa tự từ phòng con tất nhiên là chuyện tốt, bất quá con phải hỏi qua tướng công, con viết thư thương lượng với Vũ Thừa."

      Phương thị cười đáp ứng, Tam phòng có nhiều thứ nữ như vậy, La di nương sắp sửa sinh, nàng i tin mẹ chồng là bỏ xuống được, bất quá là muốn chút ít thể diện muốn như ý lão phu nhân.

      Những người ngồi ở đây đều có ngốc, Cố lão phu nhân vừa như vậy, chính là ý muốn chọn đứa thuộc Tam phòng, Tam phòng lại có nhiều thứ nữ, đây là cơ hội a, Đường thị đáy mắt thoáng lên tia hâm mộ, của hồi môn của đại tẩu cũng mỏng, nếu như nàng cũng có thứ nữ, tự nhiên đưa lên cửa cần gì phải che dấu.

      Cố lão phu nhân vốn muốn giấu diếm chuyện này nên rất nhanh dưới Cố phủ biết được tin tức, trong Trúc Thanh viện dường như nổ oanh, là cho đứa con vợ kế làm con thừa tự dòng chính mà lại là dòng chính nữ của nhất phẩm phu nhân, cho dù Đại phu nhân là quả phụ nhưng điều này so với việc làm thứ nữ Tam phòng tốt hơn rất nhiều, tương lai hôn chính là khác nhau trời vực.

      Tính theo độ tuổi cơ hội lớn nhất là mấy tỷ muội tại Trúc Thanh viện này, Cố Ngâm Phương liên tục năn nỉ Tiền di nương cho mình đặt mua vài bộ y phục, mà ngay cả Cố Ngâm Liên trong ngày thường làm người an phận cũng bận rộn cách ăn mặc, Phương thị cơ hồ mỗi ngày cũng có thể gặp các nàng thỉnh an khác xa lúc trước, rốt cục sau khi nhận được hồi của Cố Vũ Thừa nổi giận, đem bọn Cố Ngâm Phương phạt trở về phòng mình tự kiểm điểm ba ngày.

      "Các ngươi xem các ngươi kìa, sao các ngươi lại muốn sớm rời Trúc Thanh viện, sớm rời khỏi phụ thân các ngươi như vậy, hay là người làm mẫu thân ta đây bạc đãi các ngươi, ta còn biết mấy ngày trước đây các ngươi còn lén lút tạo kiểu quần áo mới, ra phía ngoài mua đồ, ta niệm các ngươi tuổi còn có truy cứu, nghĩ tới các ngươi còn làm tầm trọng thêm, là ai dạy tỷ muội các ngươi vu oan nhau!" Phương thị vỗ mạnh cái vào bàn, Cố Ngâm Phương cùng Cố Ngâm Họa trực tiếp bị dọa quỳ xuống.

      Ngâm Hoan cũng bị giật mình, lần đầu tiên nàng chứng kiến Phương thị nổi giận như vậy. Tin tức này vẫn chỉ là truyền trong Tam phòng này nửa ngày rồi bị Phương thị cho đè xuống, những gì truyền ra ngoài là chuyện vụt vặt của các nàng, tâm địa xấu cũng tốt, thêu thùa đúng cũng tốt, tóm lại là việc nào có thể có lỗi nàng đều đem thả tin tức ra ngoài.

      "Các ngươi xem làm vậy các ngươi có bẽ mặt , phụ thân các ngươi còn chưa đáp ứng mà các ngươi cứ nóng nảy như vậy là làm cho phụ thân các ngươi cùng ta lạnh tâm mất."

      Phương thị tức đến đỏ mắt, liếc các nàng vòng, ngoại trừ Cố Ngâm Sương cùng Ngâm Hoan, những hài tử tốn biết bao nhiêu tâm tư cho việc này dù cho tình cảm sâu cũng khiến tâm nàng lạnh mất rồi.

      Ngâm Phỉ tuổi còn , thấy Phương thị nổi giận như vậy, sớm sợ đến mức hốc mắt hồng hồng muốn khóc, nàng đâu biết nhiều như vậy, y phục người nàng là chính di nương nàng may cho nàng, Ngâm Hoan lặng lẽ nắm tay của nàng, chờ Phương thị xong, Cố Ngâm Phương bị phạt tự kiểm điểm qua ba ngày.

      Sau khi thấy bọn Ngâm Hoan rời , Phương thị cầm lấy thư của Cố Vũ Thừa sang viện của Dương thị, trực tiếp ở trong thơ đáp ứng chuyện này, Tam phòng này vốn có chút nhiều thứ nữ nên người làm phụ thân có quá quan tâm, bất quá lần đầu tiên Cố Vũ Thừa nhấn mạnh, nếu là Cố Ngâm Sương được cho làm con thừa tự tự nhiên là tốt nhất, ra ngoài đến mức làm mất thể diện Tam phòng hoặc chọn đứa hơi lớn chút để hiểu chuyện.

      "Những chuyện gần đây của bọn nha đầu đó ta cũng nghe , ngươi quản giáo bọn chúng như thế nào để bọn chúng dám làm bậy trong Trúc Thanh viện vậy."

      Dương thị thấy con trai đáp ứng thống khoái trong thư như vậy, trong nháy mắt có cảm giác người làm mẹ như bà bị phản bội, làm mẹ ruột Cố Vũ Thừa, Dương thị trong lòng thập phần thoải mái tự nhiên hướng về phía Phương thị phát giận.

      "Mẫu thân tuổi này hài tử hiểu chuyện chưa nhiều, là có người phía sau lưng các nàng xúi giục thôi. Nhưng những hành vi đó của các nàng thực làm cho con cùng tướng công đau lòng.

      Bất quá sau khi Đại ca chết, đại tẩu người đúng là khổ sở, chúng ta cơ bản giúp đỡ được cái gì, cùng sống trong Cố phủ, hôm nay lão phu nhân có cầu xin, tướng công tự nhiên cho rằng có thể giúp giúp."

      Dương thị trong tay cầm Phật châu ngẩng đầu nhìn nàng cái, "Ngươi ngược lại dễ nghe chứ phải là ngươi chướng mắt bọn chúng sao."

      "Được rồi, Vũ Thừa chọn đứa nào?" Dù tình nguyện, Dương thị cũng có biện pháp với ý tứ của Cố lão phu nhân, đứa được chọn làm con thừa tự cũng chỉ có thể tốt hơn, chỉ là nàng nuốt trôi khẩu khí kia, trong lòng tự nhiên thoải mái.

      "Kia đứa bé cũng phải do chúng ta định đoạt, cũng phải cùng đại tẩu hữu duyên, bằng để đại tẩu chính mình quyết định là được." Phương thị uyển chuyển bỏ qua ý tưởng của Cố Vũ Thừa, để Tiền di nương đạt được ý nguyện nàng tình nguyện làm.

      "Được rồi, ngươi trở về ." Dương thị vuốt cái trán phất tay để Phương thị rời , Phương thị trực tiếp chỗ Cố lão phu nhân chuyển đạt ý tứ của Cố Vũ Thừa, Cố lão phu nhân lúc này mới sai người mời Mộc thị đến.

      "Đây cũng là ý mà mẹ con cùng ta thương lượng, hôm nay ba phòng cũng đều đáp ứng, Vãn Đình a, con cho mẫu thân, con nghĩ sao."

      Cố lão phu nhân nhìn Mộc thị, người phải quá gầy gò, bọn nha hoàn báo lại, nên ăn cũng đều ăn, nhưng là sắc mặt vẫn là như cũ tốt, người này là đau lòng, thân thể cũng tốt như trước.

      "Vãn Đình biết dụng tâm của mẫu thân, trước con xem bọn họ chút." Mộc thị dừng chút, mở miệng ra, Cố lão phu nhân thở phào nhõm, ít nhất đứa này có trực tiếp cự tuyệt, để nàng nhìn những hài tử kia nhiều chút cũng tốt, chừng gặp được đứa vừa ý nàng.

      Cố lão phu nhân giữ nàng lại chút chuyện nhà, thời điểm ra cũng là lúc trời tối, ban đêm trời tháng mười có gió thổi rất lạnh, Tư Kỳ vội vàng phủ thêm áo khoác cho nàng, "Phu nhân, sắc trời tối, hôm nay đừng nha."

      Mộc thị ngẩng đầu liếc nhanh bầu trời, gật đầu , "Ngày này rất nhanh có tuyết rơi, Tư Kỳ ngươi nhanh kêu ma ma quản đến cho ta."

      Tư Kỳ thấy nàng bắt đầu nghĩ tới chuyện trong nhà, mặt vui mừng, giòn thanh đồng ý, "Dạ, Tư Kỳ đưa phu nhân về trước nha."...

      Lửa than cùng chậu rất nhanh được phân xuống, cùng năm ngoái có chênh lệch mấy ngày, mọi người đều đại phu nhân quản tốt, cho dù vẫn còn thương tâm nhưng vẫn dốc sức quản vì cái nhà này.

      Nhĩ Đông đem chậu than kia bỏ vào nội thất, "Tiểu thư, bên ngoài đều truyền rằng Đại phu nhân chọn trúng nương trong sân chúng ta để làm con thừa tự, sáng nay gặp được nha đầu trong phòng Nhị tiểu thư, hình như là tuyển Nhị tiểu thư."

      "Ngươi cũng là dường như, tin này còn chưa chính thức, chúng ta làm tốt chính mình chuyện là được." Ngâm Hoan cúi đầu thêu lên hà bao, đem mấy vị thuốc an thần thả vào hà bao, ém miệng lại ngửi thử cái, cảm thấy mùi cũng tệ lắm, đặt tại bên chờ bỏ hạt tía tô vào.

      Tiểu thư của mình đúng là chút cũng nóng lòng, chính là Chu di nương cũng tới tìm nàng lần nhưng tiểu thư đều yên lặng cái gì cũng chưa , nàng đều nghe Tiền di nương Hạ di nương hướng phu nhân cùng lão phu nhân tặng đồ vật này nọ, có thể làm con thừa tự cho nhất phẩm phu nhân đều tốt hơn so với làm thứ nữ tại Trúc Thanh viện này.

      "Tiểu thư a!" Nhĩ Đông giậm chân cái, rồi lại biết gì với nàng, Ngâm Hoan kéo sợi chỉ màu vàng kết thành tua cờ cười ,

      "Ta biết ngươi muốn gì, nhưng chuyện này chúng ta có thể thay đổi gì sao, Đại phu nhân cùng Lão phu nhân đều có chủ trương của mình, liền là mẫu thân chúng ta cũng thể tùy ý cái gì, ta cùng di nương , cũng cần cầu xin mẫu thân cái gì, làm cho người khác tưởng rằng ta đây liền vội vã rời Trúc Thanh viện này."

      Kiếp trước nàng đúng là đứng đầu ngọn sóng, y phục là Cố Ngâm Sương cung cấp, chủ ý là Tiền di nương đưa, liền ngay cả di nương mình cũng cầu mẫu thân và phụ thân, bị phụ thân chỉ trích , nàng còn ngốc hồ hồ qua viện Đại phu nhân kia, kết quả là Cố Ngâm Phương bỏ lại chính mình.

      Cuối cùng khi Cố Ngâm Sương được chọn, cái gì là tỷ muội tình nghĩa, nếu muội muội nghĩ muốn cùng Đại phu nhân như vậy, bằng cùng tỷ tỷ qua đó .

      Nàng chịu hết ghét bỏ, bị người chê cười cũng để thành toàn cho người khác...
      Last edited by a moderator: 19/4/15
      Dion, Phong Vũ Yên, huyendo5 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 15: Sóng gió con thừa tự (tiếp)

      Trời mới vừa tờ mờ sáng, tại Trúc Thanh viện, trong phòng Ngâm Hoan lúc này đốt đèn, Nhĩ Đông hầu hạ Ngâm Hoan đứng lên rửa mặt, sau khi thả cái lò sưởi tại trong ngực nàng , "Tiểu thư, trời mau lạnh, sáng sớm như vậy tiểu thư còn chỗ tiểu phật đường đó để làm cái gì, nô tỳ nghĩ Lý bà bà cũng mở cửa đâu."

      "Nào có người phật đường mà còn mang theo lò sưởi." Ngâm Hoan cười đem lò sưởi đặt lại bàn, lấy ra chút thuốc mỡ bôi lên mặt, "Hôm nay là ngày hưu mộc, bên mẫu thân cũng có thể thỉnh an chậm chút, Nhĩ Đông hãy đón ta chậm chút."

      "Trước kia cũng thấy tiểu thư phật đường." Nhĩ Đông thầm, phân phó An Hạ theo Ngâm Hoan, chính mình mang theo Tập Thu qua bên Vương má má kia thương lượng làm cho tiểu thư áo bông mùa đông mới.

      Ngâm Hoan nhìn bóng dáng cao của Nhĩ Đông biến mất tại cửa, thở dài hơi, cái mệnh này của nàng là nhặt được a, cho dù là tin, chuyện luân hồi này, lão thiên gia phải cũng thấy trong mắt sao.

      Đến tiểu phật đường kia Lý bà tử mới vừa vặn tới, đêm hôm qua cùng vài vị bà tử quen biết đánh bài uống chút rượu, đầu còn choáng, sáng sớm ngồi dậy ra cửa liền bị đông lạnh mà tỉnh ngủ hẳn, chứng kiến Ngâm Hoan cùng An Hạ chờ ở cửa, vội vàng nghênh đón.

      "Ai nha nô tỳ Thất tiểu thư, ngày này trời còn chưa có sáng hẳn, tiểu thư dậy là sớm." Ngâm Hoan xem nàng hai tay ngừng xoa xoa cười hàm súc, "Làm phiền Lý bà bà, canh giờ vẫn thay đổi, chính là bây giờ hơi muộn rồi."

      "Nô tỳ thấy hôm nay muốn là tuyết rơi, ai nha nhìn nô tỳ chỉ biết cùng Thất tiểu thư trò chuyện, quên nấu nước mất, có lỗi, có lỗi..." Lý bà tử vỗ đầu cái vội vàng trở về chỗ ở chính mình, sáng nay nàng quên nấu nước ấm đặt trong phật đường, là ngủ đến choáng đầu a.

      Ngâm Hoan nhắc làn váy vào phật đường, ngồi hồi lâu cũng thấy ai tiến vào phật đường này, chút hơi người cũng có, có lẽ là Lý bà tử quên, có lẽ là phật đường đây căn bản có người chú ý tới, phật trong nội đường lại nửa cái chậu than khiến Ngâm Hoan quỳ chút cảm thấy lạnh.

      "Thất tiểu thư, nơi này lạnh, hay là ngài sớm trở về ." Lý bà tử đổi hai cốc nước ấm cho hai tôn tượng phật, hai tay chống ở trong túi ống tay áo lạnh đến run thân, gặp Ngâm Hoan còn quỳ, tại khí giá rét này, lỡ như quỳ ra cái vấn đề gì, nàng phải chịu trách nhiệm a.

      "Lý bà bà, theo lý tiểu phật đường này nên cũng có phần lệ là chậu than tử, như thế nào có nhìn thấy chậu nào hết vậy?" Ngâm Hoan mở mắt ra, ngửa đầu cười híp mắt nhìn Lý bà tử, Lý bà tử đứng ở cửa thân thể run lên cái.

      Bà luôn cảm thấy Thất tiểu thư này ánh mắt khi nhìn người rất kì lạ, ngượng ngùng cười tiếng, "Thất tiểu thư ngài cũng phải biết, tiểu phật đường này hàng năm người nào đến, cũng chỉ có Thất tiểu thư thường đến từ tháng sáu tới giờ thôi."

      "Cho nên Lý bà bà có xin phép ma ma quản , mấy năm nay tiểu phật đường này có được phân lệ nào?" Ngâm Hoan cắt lời của nàng, Cố Ngâm Hoan nàng dù được sủng ái nhưng cũng là Thất tiểu thư Cố phủ. Nếu biết nàng đến phật đường vào ngày hưu mộc mà Lý bà tử còn dám làm vậy phải là khi dễ nàng là gì.

      ", , phải vậy đâu Thất tiểu thư, lão nô nào dám, chỉ là trời lạnh mà trong quá khứ cũng có thấy Thất tiểu thư đến, lão nô mới to gan nghĩ đến mùa đông Thất tiểu thư ngài chắc tới, nên cùng ma ma quản ."

      Lý bà tử sống nhiều năm như vậy tại Cố phủ, tin tức cũng linh thông, hôm nay tiểu thư Tam phòng làm sao dám đắc tội được, vạn nhất ngày nào đó trở mình thành đại hài tử của phu nhân, bộ xương già của nàng làm sao chịu được giày vò.

      "Lạy phật có đạo lý trời nóng mới đến còn trời lạnh ở nhà, Lý bà bà so với Ngâm Hoan lớn tuổi hơn nhiều như vậy, chắc biết hơn chứ."

      Giọng của Ngâm Hoan nhàn nhạt, xong nhắm mắt lại, An Hạ ra hiệu Lý bà tử ra ngoài, vừa mới ra cửa liền chứng kiến Mộc thị mang theo Tư Kỳ đứng phía dưới cầu thang, Lý bà tử trong lòng hô to tốt, vội vàng xuống, "Đại phu nhân, ngài tới khi nào vậy a."

      Cũng biết Mộc thị các nàng tại đây đứng bao lâu, An Hạ quy củ dập đầu, Lý bà tử đứng ở bên cạnh cửa, nơm nớp lo sợ nhìn, trời lạnh như thế này, như thế nào ngay cả đại phu nhân cũng tới vậy.

      Mộc thị lên bậc thang tiến vào trong tiểu phật đường, mới vừa vào liền nhíu lông mày, hìn bốn phía vòng, trong góc cũng phát cái gì, đối với Tư Kỳ sau lưng ra, "Sai người nhanh tay nhanh chân mang chút ít chậu than, trong này rất lạnh."

      Lý bà tử vừa vào cửa nghe được liền rơi mồ hôi lạnh, nàng nào biết đại phu nhân cũng qua đâu, giữ cửa tại đây nhiều năm, này lửa than a tự nhiên là có, chỉ là nàng thấy có người đến, dùng cũng lãng phí, đều đem đặt tại trong nhà mình.

      Tư Kỳ vừa ra cửa, Lý bà tử liền giữ nàng lại, cười mỉa , "Tư Kỳ đừng vội , bên lão nô có, vốn nhìn trời còn chưa lạnh nhiều nên còn chưa kịp lấy ra đây."

      An Hạ giữ tại bên ngoài, trong nội đường phật đường chỉ còn lại có Mộc thị cùng Ngâm Hoan, Ngâm Hoan đứng dậy hướng Mộc thị thỉnh an, "Đại bá mẫu."

      "Tuổi ngươi còn , thường tới đây làm gì." Mộc thị lấy ba nén nhang từ bàn thờ, ngẩng đầu hướng phía tượng phật vái vài cái cắm vào lư hương, quay đầu nhìn lại Ngâm Hoan, vẻ mặt nhìn ra chút tâm tình.

      "Trong phật đường lớn thường xuyên đông đúc, Ngâm Hoan thấy nơi này trống liền thường đến đây bái chút, như vậy lão phu nhân thân thể khỏe mạnh."

      Mộc thị thấy nàng cười thành tâm, vẻ mặt cũng buông lỏng chút, phật đường này lúc trước khi nàng gả vào vẫn còn dùng, mấy năm liền hoang phế, chỉ là cách viện tử nàng khá gần, ngẫu nhiên cũng qua chuyến.

      Hai người liền đứng như vậy, Mộc thị có lên tiếng nữa, Ngâm Hoan cũng chuyện, lẳng lặng nhìn, cho đến khi Tư Kỳ mang theo Lý bà bà trở lại, trong nội đường phật đường rất nhanh bày lên vài chậu than.

      Canh giờ sai biệt lắm, Nhĩ Đông mang theo áo khoác cùng ấm lò đến nơi này, hướng Ngâm Hoan trong ngực nhét cái, bị bàn tay lạnh như băng của nàng làm sợ hết hồn.

      Ngâm Hoan kéo chặt áo khoác rốt cục cảm thấy ấm áp chút, gặp Mộc thị còn đứng ở nơi đó, tự đánh giá chút lên phía trước đem lò sưởi đưa cho nàng, Mộc thị đáy mắt thoáng lên cái kinh ngạc, "Ngâm Hoan phải trở về, lò sưởi này liền cho Đại bá mẫu, chậu than tử ấm chậm, Đại bá mẫu bị cảm lạnh." xong cũng ra khỏi tiểu phật đường.

      Mộc thị kinh ngạc ôm lò sưởi kia, nhiệt độ nóng xua tan ớn lạnh này, nhìn vào đáy mắt trong trẻo của đứa bé kia nàng thể nhẫn tâm hoài nghi đây là tình huống nàng cố ý gây nên.

      "Phu nhân." Tư Kỳ ở bên kêu tiếng, Mộc thị xoay người nhìn ba cái tiểu bóng dáng biến mất rất nhanh tại cửa lớn, "Sau này trong nội đường phật đường đừng có dừng cung cấp chậu than."

      Tư Kỳ gật đầu đồng ý, có chút kinh ngạc, thời điểm nhìn lại hướng cửa kia, Ngâm Hoan các nàng sớm có ở đây, nàng ở cạnh phu nhân hầu hạ nhiều năm như vậy, tâm tư của phu nhân vẫn có thể phỏng đoán vài phần, chuyện công khai chọn đứa làm con thừa tự, nàng vì điều này cũng nhận được ít những đồ vật này nọ do người khác đưa tới chính là có thể vì họ hai câu có ích.

      Có thể phu nhân luôn lạnh nhạt, Lão phu nhân cũng Nhị tiểu thư của Tam phòng kia ngược lại là đứa thông tuệ lanh lợi, phu nhân cũng có đáp ứng, chỉ là chờ chút, hôm nay xem ra, phu nhân là muốn chính mình chọn...

      Ngâm Hoan trở lại Trúc Thanh viện bao lâu, Tư Kỳ liền phái nha hoàn khác đến đem theo lò sưởi cùng bình trà gừng đưa tới, trà gừng giống như vừa nấu xong, nóng hổi còn bay thêm mùi thơm .

      "Tiểu thư uống nhanh chút, vừa rồi trong tiểu phật đường có thể đông lạnh mà bị ốm đấy." Nhĩ Đông vội vàng rót chén cho Ngâm Hoan cầm lấy để làm ấm tay, mặt tiễn nha hoàn kia về, mới đưa đến đường liền gặp được Cố Ngâm Phương từ trong sân Tiền di nương vừa trở về.

      Cố Ngâm Phương nhìn người bên cạnh Nhĩ Đông có chút quen mắt, trở lại phòng hỏi qua nha hoàn chính mình mới biết được, kia nguyên lai là người trong sân Đại phu nhân, đợi ngồi xuống, Cố Ngâm Phương liền qua phòng Cố Ngâm Sương, vừa vào nhà liền lôi kéo Cố Ngâm Sương , "Tỷ tỷ, tỷ biết , vừa rồi muội nhìn thấy Nhĩ Đông tiễn nha hoàn bên cạnh Đại phu nhân ra ngoài."

      "Nha hoàn trong sân Đại phu nhân tới đây làm cái gì" Cố Ngâm Sương sai nha hoàn đưa cho Cố Ngâm Phương ly trà nóng, "Muội có phải nhìn lầm rồi hay ."

      "Làm sao mà nhìn lầm được, lần trước muội cùng tỷ tỷ vào sân Đại phu nhân, muội thấy qua nha hoàn kia, Nhị tỷ, nhất định là tên Ngâm Hoan kia sử thủ đoạn gì rồi." Cố Ngâm Phương tức đến giậm chân, phảng phất như chuyện con thừa tự kia nên là chọn trong hai người tỷ muội các nàng.

      Cố Ngâm Sương nghe thần sắc dần dần nặng hơn, mấy ngày hôm trước nàng mang theo Ngâm Phương qua Tử Kinh viện, là bái phỏng Đại phu nhân chút, khi đó Đại phu nhân mới vừa vặn ngủ trưa xong, cũng chỉ là ngồi lúc, nàng tặng phu nhân hai kiện đồ tự mình thêu nhưng cũng có nha hoàn từ Tử Kinh viện sang bên nàng a.

      "A Tầm, ngươi hỏi thăm chút, Thất tiểu thư mấy ngày nay qua những địa phương nào, gặp qua người nào." Cố Ngâm Sương cuối cùng lên tiếng sai nha hoàn thăm dò, tự đánh giá chút, cuối cùng quyết định chuyến đến viện tử củaTiền di nương.

      Mà trong Lan Tâm viện kia, Phương thị nghe Thanh Nha bẩm báo xong, cũng có chút ngoài ý muốn, đại tẩu vẫn đối với chuyện cho con làm thừa tự có tỏ thái độ, làm sao đột nhiên phái người tới đây chứ, "Ngươi là Thất tiểu thư từ tháng bảy bắt đầu mỗi khi hưu mộc tiểu phật đường."

      "Đúng vậy, Thanh Nha hỏi qua Lý bà tử kia, nàng mỗi khi hưu mộc, Thất tiểu thư đều phá lệ tiểu phật đường sớm, ngồi cầu phúc."

      "Ta vốn cho là nàng mấy lần thôi, nghĩ tới bây giờ vẫn còn ." Phương thị trầm mặc hồi, cuối cùng thở dài hơi, tâm tư Chu di nương cũng có nặng như vậy, Thanh Nha dừng chút tiếp tục , "Tiền di nương viết thư hồi cho lão gia."

      "Xem ra lão gia về sớm chút rồi." Phương thị cười khẽ tiếng, " Trở lại cũng tốt, ta lại muốn nhìn chút, làm chủ việc này như thế nào."

      Tiền di nương muốn làm cái gì Phương thị đoán cũng biết, từ khi thấy có kết quả nơi nàng và chỗ mẫu thân, Tiền di nương có an phận như vậy nhưng việc này há lại các nàng có thể làm chủ, hôm nay lại càng muốn tướng công trở lại làm chủ, Tam phòng này vốn là dựa vào Cố phủ sống quan ngày, chẳng lẽ có thể theo định đoạt của .

      "Mấy ngày này tuyết rơi nhiều, ngươi Lý má má tiếng, để người phía dưới chớ có lười biếng, thường xuyên phải quét đường , viện tử già trẻ ngã người nào cũng cho phép." Phương thị đứng dậy phủ thêm áo khoác ra ngoài, là buổi trưa, vẫn như cũ, gió thầm thổi qua lạnh a...

      Quả tới năm ngày, Cố Vũ Thừa trở lại, sau khi trở lại chuyện thứ nhất chính là chuyến đến viện tử Dương thị, lại trở về viện Lan Tâm viện gặp Phương thị ngồi ở đó rồi, câu đầu tiên khi hai người mới gặp mặt, "Việc này ta viết thư cho ngươi phải rang sao, chẳng lẽ ngươi còn thấy đứa nào tốt hơn Ngâm Sương sao?"

      "Lão gia nghe ai thiếp chọn được người tốt hơn." Phương thị nhàn nhạt phản bác , cúi đầu nhìn xem trong tay sổ sách.

      Cố Vũ Thừa lúng túng khụ tiếng, nhìn nha hoàn ở đây chút, chờ các nàng đều ra ngoài, lúc này mới kéo tay Phương thị qua, "Ta đây vốn là ở nhà, làm sao rang mọi chuyện được."

      Phương thị nhàng đẩy tay Cố Vũ Thừa ra, khoé cuối mang theo cái bị thương nhìn , "Lão gia vừa về liền đến viện tử mẫu thân, vừa gặp liền trách mắng thiếp, lão gia thực chuyện gì sao?"

      "Tự nhiên là phải, chỉ là từ nhiều ngày trước khi nàng gửi thư lại cho ta, đại tẩu gì sao?" Cố Vũ Thừa nhận được thư của Tiền di nương liền vô cùng lo lắng trở lại, nguyên nhân chủ yếu nhất là cân nhắc đến nhà mẹ đẻ Mộc thị, tại Huệ An thành những ngày này xem như thấy thế lực của Mộc gia tại Huệ An thành.

      Nếu con của mình được nhận làm con thừa tự cho đại tẩu, quan trường cũng ít nhiều có thể chịu chút ít ân huệ của Mộc gia mới đúng. (Lão cha cực phẩm a, bản thân có năng lực nên thích dựa vào con hoặc hôn của con )

      "Sau khi Lão phu nhân đề cập qua đại tẩu cái gì cũng chưa , chỉ xem trước chút." Phương thị tức giận trừng mắt liếc cái, "Chàng gấp gáp như vậy có ích lợi gì, người khác còn tưởng rằng chàng vội vã đem nữ nhi đưa qua!"

      Cố Vũ Thừa ngẩn ra, lập tức mặt liền xẹt dáng vẻ nổi giận, "Ngươi làm mẫu thân kiểu gì vậy, tại sao lại mang theo mấy hài tử qua viện của đại tẩu nhiều vòng chút, ta biết ngươi thích Tiền di nương, nhưng này như thế nào Ngâm Sương cũng là con lớn nhất của ta, nhu thuận lại hiểu chuyện, đại tẩu nhất định thích."

      Ngoài phòng Thanh Nha chỉ nghe thấy Phương thị đột nhiên hô tiếng tên đầy đủ của phụ thân, sau đó liền im bặt...

      CHƯƠNG 16: Sóng gió con thừa tự (tiếp)

      Phương thị hô tô tên của Cố Vũ Thừa, tức giận toàn thân phát run, tay run run nhìn Cố Vũ Thừa khó tin, "Lão gia trách thiếp, lão gia còn nghi ngờ thiếp?"

      "Thiếp gả cho lão gia mấy năm, thiếp nhưng từng hướng ngươi oán hận cái gì, lão gia như thế nào biết được thiếp thích Tiền di nương, hôm nay lão gia ngược lại như vậy trách tội thiếp, trách tội thiếp có mang hài tử thường xuyên đến viện của đại tẩu, chuyện trong nhà lão gia biết bao nhiêu, vừa về đến cứ như vậy." Phương thị ủy khuất nhìn , nước mắt rơi xuống.

      Cố Vũ Thừa nhớ được bao lâu nhìn thấy vợ mình khóc, từ sau khi sinh hạ con trai sau cơ hồ cũng trông thấy nàng tức giận, biết mình lời nên , Cố Vũ Thừa đứng lên, xin lỗi ôm lấy Phương thị, "Những năm nay trong nhà cũng là làm phiền nàng lo lắng, ta biết mẫu thân làm khó dễ nàng ít, mới vừa rồi là ta sai, nàng đừng khóc nữa."

      Phương thị dùng sức đẩy vài cái, có đẩy ra, dựa phía sau lưng của khóc nỉ non, Thanh Nha đứng ngoài cửa nghe được phu nhân tiếng khóc cùng lão gia thanh cuối cùng dừng, đối với hai nha hoàn sau lưng phân phó , "Các ngươi bưng ít nước nóng đến."

      Đêm này, Tiền di nương tại Nghênh Xuân viện chờ qua giờ Dậu đều nhìn thấy bóng dáng của Cố Vũ Thừa, phái nha hoàn lần nữa nhìn, chính mình trở về phòng lại đổi qua thân xiêm y mới, nghe thấy phía dưới ống tay áo mùi thơm , soi gương cầm lấy bút bàn trang điểm vẽ nhàng tại hai đầu lông mày, khẽ mím môi chút son, lúc này mới hài lòng đến giường êm, kéo lên váy nhàng ngồi lên, cúi ngã vào đệm kia, tư thế câu nhân vô cùng.

      Cũng chờ lâu lắm nha hoàn kia trở lại, vào cửa nơm nớp lo sợ nhìn Tiền di nương, "Bà tử giữ cửa tại Lan Tâm viện kia , lão gia trong phòng ngủ cùng phu nhân, đèn đều tắt lâu rồi ạ."

      "Rầm" tiếng, Tiền di nương đứng dậy đâm vào bàn chén dĩa đồ ăn, bất chấp ống tay áo bị dính dơ đứng dậy tới cửa, còn có bước qua bậc thềm cửa, lại lại lần nữa quay trở lại, nhìn xem đồ vật này nọ bày đầy đất, thần sắc mặt biến đổi ngừng, trầm giọng phân phó , " xem Nhị tiểu thư ngủ chưa, nếu là còn chưa ngủ, mời nàng đến chuyến."

      Nha hoàn kia sớm sợ hãi, vội vàng ra ngoài, Hạ má má mang theo nha hoàn tiến vào dọn dẹp, Tiền di nương tùy ý mặc áo khoác vào tới hành lang, vừa ngẩng đầu nhìn vào khoảng chính là bầu trời bao la, khẽ nheo con ngươi lại, miệng nhếch lên, ngươi có thể ngăn ta lần, nếu là hậu viện này có đứa nào tốt hơn, ngươi cũng chỉ có thể chọn con của ta thôi...

      Tại Trúc Thanh viện trong lòng Ngâm Hoan run lên bần bật, ngón tay run lên mũi kim lệch hướng đâm vào tay nàng, khinh thường tiếng, Ngâm Hoan đưa ngón tay ngậm vào trong miệng, mùi máu tươi ở trong miệng toả ra, ngược lại Nhĩ Đông gấp rút mang đến chút nước nóng, để Ngâm Hoan đem tay thấm vào trong nước, trong miệng lẩm bẩm, "Tiểu thư, ngày mai lại thêu tốt rồi, ngài xem trời tối rồi, lại bị kim đâm nữa rồi."

      " có việc gì đâu." Ngâm Hoan nhìn giọt máu to như hạt châu, chỉ lau qua cái rồi ngẩng đầu liếc nhanh ngoài cửa sổ, ý thức làm đến khuya rồi.

      Chỗ xa xa truyền đến hồi động tĩnh, Ngâm Hoan thăm dò hướng phía ngoài cửa sổ nhìn thoáng qua, bên góc đối diện cánh cổng vòm miệng hình như có người, trễ thế này bên trong Trúc Thanh viện đều tắt hỏa hết mới đúng, ai lại vội vã ra ngoài như vậy.

      Bất an trong lòng lúc nãy còn chưa dứt, vừa rồi mí mắt còn giật có nguyên nhân, dường như là muốn phát sinh chuyện gì đó.

      Nhĩ Đông thấy nàng xuất thần, bèn làm chủ mang thứ đó thu thập sạch , muốn nàng lên giường nghỉ ngơi sớm chút.

      Sáng sớm hôm sau Lan Tâm viện thỉnh an, thấy Phương thị tinh thần rất tốt cùng quan tâm các nàng trời lạnh phải nhiều chú ý thân thể, còn lưu Cố Ngâm Sương ở lại. Lúc ra khỏi Lan Tâm viện, Cố Ngâm Phương liền ngẩng cao đầu nhìn các nàng, "Xem , ta nên cùng Nhị tỷ đoạt làm gì, mẫu thân cũng lưu các ngươi!" xong khiêu khích liếc nhanh Ngâm Hoan.

      Cố Ngâm Liên cùng sắc mặt của Cố Ngâm Họa đều có chút khẽ biến, hành động này Phương thị xác thực làm người ta đoán rằng rất nhiều.

      Mà trong Lan Tâm viện, Cố Vũ Thừa hiền hòa nhìn xem đại nữ nhi, cùng Phương thị liếc mắt nhìn nhau mở miệng , "Sương nhi, đêm qua phụ thân với mẫu thân con thương lượng phen, chọn ngày đem con vào nuôi dưới danh nghĩa của mẫu thân."

      Cố Ngâm Sương đột nhiên ngẩng đầu nhìn bọn họ, bàn tay bé cầm lấy đầu gối khăn cử động chút nào, Phương thị nhoẻn miệng cười, "Nhìn con kìa, cao hứng đến hư người rồi."

      Cố Ngâm Sương nặn ra cái cười, quỳ xuống cám ơn Phương thị, Phương thị thân thiết giúp đỡ nàng đứng lên, "Con đứa này nhu thuận hiểu chuyện, mẫu thân cũng nhìn trong mắt, sau vài năm cũng đến tuổi nghị hôn cho con, ta và ngươi phụ thân con lượng chút, sớm chút cho con nuôi dưới danh nghĩa mẫu thân để mẫu thân mang nhiều con ra ngoài nhiều chút."

      Cố Ngâm Sương mặt nhuộm cái đỏ ửng, thẹn thùng cúi đầu, Cố Vũ Thừa phá lệ hài lòng phản ứng này của nàng, đối Phương thị , "Hãy tiến hành việc này nhanh a."

      Phương thị gật gật đầu, sai Thanh Nha tìm người đưa Cố Ngâm Sương nữ đường, đến buổi tối, trong Nghênh Xuân viện, mắt Tiền di nương đẫm lệ nhìn Cố Vũ Thừa, tư thái nhu nhược mềm mại, "Lão gia, như thế nào lúc này lại muốn cho Nhị tiểu thư nuôi dưới danh nghĩa phu nhân vậy?"

      "Nàng phải là vẫn muốn làm như vậy sao, như thế nào hôm nay được như vậy nàng lại vui rồi?" Cố Vũ Thừa kéo kéo ra cằm của nàng, tại môi nàng hôn cái, có mùi hoa hồng nhàn nhạt lại có chút ngọt, phối hợp vẻ mặt quyến rũ kia của Tiền di nương, làm cho trong nháy mắt liền ôm nàng giường .

      "Chán ghét ~" Tiền di nương cúi đầu đập hạ lồng ngực của , "Hôm nay Đại phu nhân kia muốn nhân đứa bé làm con thừa tự, thiếp chỉ có hai đứa liền hi vọng hai vị tiểu thư có thể sống tốt, nếu là Nhị tiểu thư được nhận làm con thừa tự, sau này tương lai có thể tìm được môn hôn tốt, cũng có thể giúp lão gia giúp tay a." Tiền di nương mềm giống như dòng sông xuân, ngón tay nhàng vẽ loạn eo của .

      "Sương nhi được nuôi dưới danh nghĩa phu nhân đối với Ngâm Sương mà cũng là tốt, đại tẩu nhất định là chọn đứa nhu thuận lanh lợi, trong nhiều như vậy đứa bé, ta coi trọng nhất cũng là Ngâm Sương." Đây là cơ hội tốt từ trời rơi xuống, đối với Cố Vũ Thừa mà ở trong Cố phủ Cố quốc công ân huệ cũng có mang đến cho bao nhiêu chỗ tốt, phụ thân qua đời sớm, nếu muốn lại tăng quan phát tài, còn phải dựa nữ nhi gả tốt.

      "Lão gia sao hỏi đại phu nhân kia chút, thiếp đây làm di nương, ngoại trừ gấp gáp cũng biết làm cái gì a." Tiền di nương hồi liền lã chã chực khóc, nhàng níu lấy y phục Cố Vũ Thừa, đôi mắt điềm đạm rơi nước mắt cho người ta thương tiếc.

      "Nàng sinh tốt hai đứa bé như vậy, có phòng nào có đứa nổi bật hơn a." Cố Vũ Thừa nỡ nhìn nhất chính là nước mắt nữ nhân, Tiền di nương như chim cần được che chở sớm đem nâng cao địa vị nam nhân, gặp trong phòng có người nào, ôm lấy Tiền di nương, trực tiếp hướng giường đến.

      Trong phòng Tiền di nương ngừng thở gấp liên tục, trong màn xuân quang lay động cùng ngoài phòng trời đông giá rét tạo thành nét đối lập...

      Cố Vũ Thừa ở trong nhà có mấy ngày liền Huệ An thành, ngoại trừ Tiền di nương ngoài, vài di nương còn lại cũng dùng tất cả vốn liếng, để Cố Vũ Thừa nhìn con của mình nhiều hơn chút, chỉ là bên Tử Kinh viện của Đại phu nhân kia liên tục có động tĩnh gì, ngược lại có vẻ Tam phòng nơi này rất náo nhiệt.

      Cố lão phu nhân từ phật đường ra, lão ma ma hầu hạ nàng vài chục năm đỡ nàng đến nội thất ngồi xuống, "Ta nghe bên Trúc Thanh viện kia trong ngũ tiểu thư mấy ngày trước đây ăn trúng cái gì, người đều nổi lên mẩn đỏ , tìm đại phu cũng tìm ra nguyên nhân?"

      Hứa má má cho nàng rót ly trà sâm, "Dạ, là ăn trúng cái gì đó bậy bạ, muốn chăm sóc tốt nếu tương lai dễ dàng lưu sẹo."

      "Tuổi tác còn nếu để lại sẹo sau này lớn phải làm sao a, khí giá rét, có thể ăn đồ gì bậy bạ được." Cố lão phu nhân thở dài, nàng ở tuổi này rồi đối với mấy chuyện này lòng dạ biết , bất quá có chút lớn nên có số việc cho dù trong lòng như gương cũng muốn quản nhiều.

      "Chỉ cần thân thể có gì đáng ngại tốt rồi." Hứa má má thay nàng thuận thuận sau lưng, nương gia a kiêng kỵ nhất, là dung mạo, hai là thân thể, thân thể hư tương lai gả cho người thể sinh con rất khó sống ở nhà chồng.

      "Vãn Đình lại chưa tỏ thái độ gì mà chuyện này lại ầm ĩ như vậy, ta xem vốn nên đề cập chuyện con thừa tự."

      Cố lão phu nhân lo lắng phải là có căn cứ, trong Trúc Thanh viện kể từ lúc Cố Ngâm Họa ăn nhầm đồ bậy bạ, khí liền khẩn trương rất nhiều. Lúc mẩn đỏ nổi lên Cố Ngâm Họa liền thét chói tai đều là Cố Ngâm Phương hại nàng, nhưng là chứng cớ hoàn toàn có, cũng giải quyết được gì, Cố Ngâm Liên đối với Cố Ngâm Phương sợ tới mức tránh kịp, cũng thân cận giống trước kia, Trúc Thanh viện bây giờ yên tĩnh hơn xưa rất nhiều.

      Vốn Cố Ngâm Sương là cực ít qua lại ngày với nàng mà ngày hôm đó ngoài ý muốn mời Ngâm Hoan qua phòng nàng ăn canh, khuê phòng Cố Ngâm Sương Ngâm Hoan kiếp trước tới rất nhiều lần, nhưng cả đời này vẫn là lần thứ hai tiến đến, Tiền di nương quả là thương nàng, trong phòng này bài trí so với phòng các nàng quả thực là khác rất nhiều, có nhà cậu của di nương giàu nhiều đồ tốt.

      Cố Ngâm Sương sai nha hoàn mang súp nóng uống cho ấm người lên, cười nhàng , "Các muội uống trước, ta còn có việc muốn thỉnh giáo Thất muội muội đây."

      Ngâm Hoan bị nàng kéo vào nội thất, Cố Ngâm Sương chỉ vào bức hoạt mới thêu được nửa của mình, "Lần trước tại sinh nhật lão phu nhân nhìn thấy kỹ thuật thêu của muội muội, lần này vừa vặn gặp muội, muội có thể dạy ta kĩ thuật thêu đó ."

      Ngâm Hoan đánh giá phòng của nàng chút, ở bên trong đặt bức tranh thêu khá lơn, lộ giật mình, quay đầu lại bất động thanh sắc cười, "Nhị tỷ quá khen, người nào biết kỹ nghệ thêu Nhị tỷ tại Cố gia đều xem như vô cùng tốt, muội muội làm sao múa rìu qua mắt thợ đây."

      "Muội chớ có khiêm tốn." Cố Ngâm Sương lôi kéo tay của nàng chân thành , đột nhiên thở tiếng, "Muội chờ, ta lấy cái này cho muội."

      Ngâm Hoan nhìn nàng rời , đứng ở trước bức thêu, tầm mắt rơi vào cái hộp gỗ trước bàn trang điểm của Cố Ngâm Sương, hộp gỗ kia so với những hộp bên cạnh nhìn tinh xảo hơn, Ngâm Hoan hai bước đến bàn trang điểm, đưa tay mở hộp kia ra, trong hộp tinh xảo lại có vật.

      Nội tâm Ngâm Hoan dừng lại, lại nhìn chút dấu vết lớn của vật từng đặt trong hộp, rất nhanh trở lại bên cạnh bức thêu, làm bộ nhìn bức tranh.

      Cố Ngâm Sương trở về nhanh chậm, giống như là đặc biệt cho nàng khoảng thời gian dài này, lúc tiến vào trong tay là khối khăn, "Cái này là lúc rỗi rảnh ta thêu, vừa rồi quên đưa cho muội, muội cũng đừng ghét bỏ."

      "Nhị tỷ tặng muội làm sao dám ghét bỏ đây, đa tạ Nhị tỷ." Ngâm Hoan mở ra khăn tay ra nhìn chút rồi thu tại trong ngực, cùng nàng tùy ý vài câu về phương pháp thêu liền ra ngoài.

      sau lưng Cố Ngâm Sương, Ngâm Hoan tận lực nhìn thoáng qua trang sức đầu nàng, đơn giản chỉ cắm hai cây trâm ngọc, hộp kia tuyệt đối thể nào chỉ để đó bài trí , Ngâm Hoan nghĩ rất nhanh uống xong súp, thấy các nàng tán gẫu vui vẻ, lấy cớ muốn sang viện tủ Chu di nương, về trước.

      Ngâm Hoan từ cửa trước Trúc Thanh viện ra ngoài, mang theo Tập Thu rất nhanh từ sau bên cạnh cửa lại trở về Trúc Thanh viện, trở lại phòng của mình thấy An Hạ canh giữ ở cửa, mở miệng hỏi, "Vừa rồi là phải có người tới hay ."

      "Tiểu thư ngài làm sao biết, vừa rồi Cúc Tú mang theo nha hoàn đến là tìm Nhĩ Đông tỷ tỷ, Nhĩ Đông tỷ tỷ có ở đây, Cúc Tú kia trước kia nàng cũng là hầu hạ tiểu thư, chính mình trong phòng đợi hồi liền ."

      " bao lâu rồi." Ngâm Hoan vào nhà, sáng nay Nhĩ Đông phải Chu sang viện tử của Chu di nương tới giờ chưa có về, trong phòng chỉ có mình An Hạ, đánh lạc hướng rất dễ dàng.

      "Vừa mới bao lâu." An Hạ hiểu nhìn Ngâm Hoan, Ngâm Hoan vào nội thất, đầu tiên nhìn về phía bàn trang điểm, tới đem tất cả hộp từng cái từng cái mở ra, có khác thường.

      Chẳng lẽ là nàng ảo giác, Ngâm Hoan mở ngăn kéo dưới bàn trang điểm ra, cũng bầy đặt là chỉnh tề, hề có dấu vết động qua.

      "Tiểu thư, ngài tìm cái gì?" An Hạ xem nàng lật tìm dưới, cho rằng nàng quên cái gì, muốn tới giúp đỡ, Ngâm Hoan ngăn nàng lại, tại dưới đệm chăn nhìn vòng, cuối cùng ánh mắt rơi hai bồn thực vật kệ gần gường.

      Ngâm Hoan nhảy xuống tới giường , nhìn thấy phía dưới kia bồn cái chữ lộc và chữ phúc đều nhau, cũng xếp hợp lý, đưa tay đem bồn hoa ôm xuống.

      Bùn đất bên cạnh bồn hoa kia ràng cho thấy bị động chạm tới...

      Ngoài phòng rất nhanh truyền đến thanh của Cố Ngâm Phương, Ngâm Hoan rửa sạch hai tay, cầm lấy bên khăn vải lau khô tay, sắp có chuyện hay rồi a.

      Cố Ngâm Phương mở cửa liền chứng kiến Tập Thu, giật mình , "Thất muội phải là ngươi sang viện Chu di nương sao?" Ngâm Hoan từ sau tấm bình phong ra, cười , "Tỷ tỷ sao hỏi lời này, phải tỷ biết ta trở về sao, mấy tỷ vội vã tới đây như vậy, có chuyện gì sao!"

      Sau lưng Cố Ngâm Phương đúng là mấy tỷ muội lúc nãy tới phòng Cố Ngâm Sương chơi, Cố Ngâm Sương nhàng kéo muội muội mình chút, "Thất muội muội, chúng ta tới là có chuyện muốn hỏi ngươi."

      "Tỷ tỷ mời ngồi, An Hạ, nấu bình trà gừng đến." Ngâm Hoan lôi kéo các nàng ngồi xuống, "Nhị tỷ có chuyện gì muốn hỏi?"

      "Là như vầy, trong phòng ta thấy cây kim trâm, lúc nãy có nhiều người như vậy chỉ có Thất muội cùng ta vào, Nhị tỷ là muốn hỏi chút, Thất muội, muội có thể từng thấy cây trâm kia ." Cố Ngâm Sương lời uyển chuyển nhưng lại nhắm thẳng vào Ngâm Hoan, hôm nay tìm thấy đồ, phải nàng cầm ai cầm.

      "A? Nhị tỷ có thể nhớ cây trâm có hình dánh ra sao?" Ngâm Hoan bưng trà gừng ấm tay, nghiêm túc hỏi.

      "Trâm có chạm đuôi rỗng, điêu khắc hình hoa sen, tơ vàng quấn đuôi, treo khoả trân châu." Cố Ngâm Sương nghĩ chỉ chốc lát ra.

      Ngâm Hoan lắc lắc đầu, "Muội chưa từng thấy qua."

      "Cố Ngâm Hoan, ngươi trộm đồ còn giả bộ làm chuyện gì sao, mau trả đồ mà ngươi lấy của tỷ tỷ ta !" Cố Ngâm Phương kêu lớn tiếng.

      "Ngâm Phương, cần phải hô to gọi !" Cố Ngâm Sương giận tái mặt quát lớn nàng tiếng, ngược lại thần sắc mềm mại nhìn Ngâm Hoan, "Nếu là Thất muội muội thích, tỷ tỷ tặng cho ngươi là được, chỉ là này nên mà tự lấy, nên a."
      Last edited by a moderator: 19/4/15
      Phong Vũ Yên, huyendo, Nhược Vân6 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 17: Phản kế của Ngâm Hoan

      "Tỷ tỷ cái gì, Ngâm Hoan hiểu, cây trâm của Nhị tỷ thấy, cùng Ngâm Hoan có quan hệ gì?" Ngâm Hoan vô tội nhìn các nàng.

      Bên cửa truyền đến vài tiếng gõ, Thanh Nha tay nâng cái bàn con đến, bên trong đựng ít trâm hoa, thấy các nàng đều ở đây, , "Vừa rồi nô tỳ đến từng phòng của các tiểu thư thấy ai, ra là các tiểu thư đều ở đây, đây là phu nhân sai nô tỳ mang trâm hoa cho các vị tiểu thư chọn, các vị thích cái nào lấy cái đó."

      Cố Ngâm Phương đứng cách đó gần nhất, là người đầu tiên nhìn theo hướng trong cái khay kia, chọn cái thuận mắt, đến Ngâm Hoan là người thứ hai chọn, muốn đứng lên, Cố Ngâm Phương liền cười , "Ngươi có trâm vàng của Nhị tỷ còn muốn trâm hoa này làm gì."

      "Lục tỷ, muội là muội chưa thấy qua trâm vàng nào của Nhị tỷ, tỷ vừa mới đến mà là muội cầm, tỷ có chứng cớ gì ?" Ngâm Hoan để ý tới nàng, từ trong mâm chọn lấy cái cười cám ơn Thanh Nha.

      "Hôm nay có người là trộm mà có chột dạ, lấy trộm đồ của người khác mà còn có, ngươi muốn chứng cớ chứ gì, tốt, ta liền lục soát phòng ngươi, nhìn ngươi có thể giấu cái trâm đó đâu."

      Cố Ngâm Phương đứng lên hướng nội thất Ngâm Hoan đến, Ngâm Hoan đáy mắt thoáng cái trào phúng, này quả nhiên là cần phán đoán cũng biết hướng cất đồ trong nội thất a.

      "Ngâm Phương!" Cố Ngâm Sương khiển trách tiếng, Cố Ngâm Phương bất đắc dĩ ngồi xuống, "Tỷ, tỷ còn muốn che chở nàng."

      "Cùng là tỷ muội với nhau, đừng làm quá lên." Cố Ngâm Sương như dạy dỗ nàng, quay đầu nhìn Ngâm Hoan, đáy mắt là tràn đầy tiếc hận, "Thất muội, nếu là muội thích cây trâm đó, nhất thời giữ tâm thời, tỷ tỷ cũng trách muội, coi như tỷ tặng cho muội cũng được."

      Ôn hòa về tình nghĩa tỷ muội, Cố Ngâm Sương chưa bao giờ muốn thể làm người tốt, tri tâm tỷ tỷ, thiện lương tỷ tỷ, nhưng từng câu từng chữ thực ác liệt hơn cả Cố Ngâm Phương.

      Trước tiên ép nàng vào tội danh ăn cắp , còn nàng bị người ta phát màkhông chịu thừa nhận, tỷ tỷ tha thứ ngươi, vì sao ngươi còn mang trả lại cho tỷ ngươi.

      "Nhị tỷ, có phải tỷ nhớ lầm hay , Ngâm Hoan xác thực chưa từng gặp qua cây trâm này." Ngâm Hoan lã chã chực khóc nhìn các nàng, bộ dáng bị oan uổng thể vô cùng tinh tế.

      "Nhị tiểu thư, thứ cho Thanh Nha lắm miệng, nếu là Thất tiểu thư thực cầm cây trâm của Nhị tiểu thư, cây trâm này rốt cuộc là giấu ở đâu." Thanh Nha nghe các nàng người trách cứ, người lại khuyên bảo, còn lại tất cả người khác đều là xem kịch, mở miệng nhắc nhở.

      "Cây trâm nàng nhất định là giấu , để cho chúng ta tìm xem biết!" Cố Ngâm Phương ước gì Thanh Nha tham dự vào, như vậy mẫu thân đây cũng biết, khi cây trâm bị tìm ra, xem nàng còn giả bộ thế nào!

      "Thất muội, khi đó tỷ chỉ là rời lúc, sau khi muội vào phòng tỷ lại tìm thấy cây trâm vàng ấy, nếu muội thích tỷ tặng muội cây trâm ấy chỉ là muội lại tự ý cầm khiến ta thực biết giải thích thế nào trước mặt mẫu thân đây." Ngữ khí của Cố Ngâm Sương rốt cục hề ôn nhu nữa, có chút tức giận nhìn nàng, tràn đầy thất vọng.

      "Cũng bởi vì Ngâm Hoan trong phòng chờ đợi hồi, tỷ tỷ bị mất đồ liền là lỗi của muội, tỷ tỷ đầu tiên hoài nghi cũng là muội, biết tỷ tỷ là như thế nào kết luận người ăn cắp trâm là muội vậy?" Ngâm Hoan rơi nước mắt, khóc sụt sùi khóc , "Lục tỷ muốn lục soát liền lục soát, nếu mọi người tìm thấy cây trâm ấy tỷ tính làm sao?"

      "Nếu là này cây trâm có ở phòng của muội, đó chính là tỷ tỷ trách lầm muội, tỷ tỷ xin lỗi muội." Cố Ngâm Sương cũng đứng lên theo, Ngâm Hoan trực tiếp nhìn về phía Cố Ngâm Phương, "Tỷ xin lỗi như thế nào?"

      "Hừ, ta cần phải xin lỗi." Cố Ngâm Phương lườm nàng cái, trực tiếp đến hướng nội thất, Ngâm Hoan cũng ngăn trở, chỉ là hàm chứa nước mắt nhìn các nàng, đáy mắt tràn đầy quật cường.

      Thanh Nha mắt lạnh nhìn, gần đây ít chuyện, hôm trước Ngũ tiểu thư còn bị trúng độc, hôm nay lại là chuyện này.

      Nội thất của Ngâm Hoan vôn lớn nên đầy ấp người, có lẽ là do thời gian bị kéo dài, Cố Ngâm Phương cũng chỉ là nhìn xung quan vòng, cũng thấy nàng lật tìm cái gì lại trực tiếp chạy về phía kệ bồn hoa kia.

      Cố Ngâm Phương liền đem cái này chuyển xuống dưới, Cố Ngâm Họa đứng ở phía sau khăn che mặt, giọng bất thiện "Lục muội đúng là có con mắt tốt nha, cần tìm lâu mà biết được chỗ dấu rồi."

      Cố Ngâm Phương dương dương đắc ý liếc nàng cái, vất vả đem bồn hoa mang đến bàn, "Nhị tỷ, cây trâm nàng nhất định là giấu ở chỗ này!" Dứt lời từ trong tay nha hoàn cầm lấy cái xẻng , đào bồn hoa lên.

      Vốn là mang theo vẻ mặt rất tự tin nhưng khi đào càng sâu vẻ mặt lại dần dần buông lỏng xuống, tràn đầy tin, Cố Ngâm Phương trực tiếp đem cái bồn hoa kia trút cả cây xuống đất, Ngâm Hoan kinh hô tiếng, "Lục tỷ, tỷ buông cây gấm của muội ra!"

      Ngâm Hoan bất chấp bùn bẩn, đem cây gấm kia đặt lên bàn, gọi An Hạ lấy cái chậu khác đem trồng lại, đem tất cả bùn đất bàn mà Cố Ngâm Phương đào hết thảy đem bỏ vô chậu lại, đau lòng sờ cái cây gấm bị lộ hết rễ kia, thanh cũng lạnh xuống, "Lục tỷ, tỷ quậy đủ chưa!"

      Cố Ngâm Phương cơ hồ là đào thấy đáy cũng thấy cái trâm vàng nào, quay đầu lại muốn chất vấn, nghe được câu kia của nàng cũng đề cao lượng , "Cố Ngâm Hoan, ngươi rốt cuộc giấu cái trâm vàng đó ở đâu!"

      "Lục tỷ, tỷ dựa vào cái gì trâm vàng này là ta giấu, Nhị tỷ lại có chứng cớ gì trâm là ta cầm, các tỷ như vậy xông tới, hai lời liền trách cứ Ngâm Hoan, Ngâm Hoan là kẻ trộm thôi, thông qua đồng ý của Ngâm Hoan, tùy ý đem cây gấm này làm hỏng, ta lại muốn hỏi chút, các tỷ làm như vậy cuối cùng là có ý gì!" Ngâm Hoan đứng dậy vỗ vỗ làn váy, lau nước mắt nhìn các nàng.

      "Nhất định là ngươi!" Cố Ngâm Phương xoay người quay lại nội thất kiểm tra từ giường chiếu đến bàn trang điểm, thấp giọng lẩm bẩm , " ràng là giấu ở đây, làm sao lại tìm thấy được..."

      "Lục tỷ, sao tỷ biết đồ trong phòng ta, tỷ vừa tiến đến liền chỉ vào chậu này, chẳng lẽ này trâm vàng là Lục tỷ đặt ở đây sao?" Ngâm Hoan thấy nàng đem giường chiếu lật loạn, tức đến nắm chặt hai đấm, "Các ngươi là quá khi dễ người, chuyện này ta nhất định muốn mời mẫu thân làm chủ!"

      Ngâm Hoan xong chạy ra khỏi cửa, rất nhanh biến mất tại hành lang kia.

      Hồi lâu bọn Cố Ngâm Sương mới phục hồi tinh thần, vội vàng đuổi theo, đồ tìm được, việc này nháo lớn đối với các nàng có chỗ nào tốt cả.

      Ngâm Hoan chạy đến cửa viện Lan Tâm còn nhiều khí lực, thở hồng hộc muốn bước qua cửa để vào nhưng hai chân quá còn sức nữa nên cứ thế mà ngã vào trong khiến ma ma ở trong sợ hết hồn, vội nâng nàng dậy, "Thất tiểu thư có chuyện gì mà vội vậy."

      Ngâm Hoan đứng lên lau nước mắt chân thấp chân cao tới nội thất, thấy Phương thị ngồi ở đó chạy tới liền quỳ gối trước mặt nàng, khóc ra, "Cầu xin mẫu thân làm chủ cho Ngâm Hoan!"

      "Đứa này, rốt cuộc là chuyện gì?" Sau lưng ma ma vội vàng đem nàng kéo lên, Ngâm Hoan đứng vững, vẫn còn tiếp tục quỳ, "Cầu xin mẫu thân làm chủ cho Ngâm Hoan."

      " xảy ra chuyện gì?" Phương thị nhìn thấy nàng khóc mà mặt còn lấm budn đất, cho rằng nàng ở bên ngoài bị ai khi dễ, mới được phân nửa, bọn người Cố Ngâm Sương cũng đến.

      Nhưng ai dám cắt ngang nàng mãi cho đến nàng dừng lại, Phương thị nhìn vòng bọn người Ngâm Sương, cất tiếng hỏi "Thất tiểu thư thế là hay giả?"

      Bọn người Cố Ngâm Sương tất cả có lên tiếng, ban đầu còn thấy may mắn khi có nha hoàn của mẫu thân cũng ở đó, bây giờ nha hoàn này lại chứng kiến từ đầu đến cuối, cho dù các nàng nhận cũng thể gạt được mẫu thân .

      Đầu tiên là Cố Ngâm Sương quỳ xuống, "Mẫu thân, Ngâm Sương sai rồi, Ngâm Sương nên có tra ràng liền oan uổng Thất muội, hại Thất muội muội bị ủy khuất, Thất muội muội, gốc cây gấm hỏng rồi ngày mai tỷ tỷ bồi thường muội cây khác được ?"

      Ngâm Hoan chỉ là khóc lắc đầu, Phương thị xem nàng khóc đến sắp đau sốc hông, từ khi đứa này cứu Dật Triết, nàng để cho Thanh Nha chiếu cố nhiều chút, đứa này cũng nhu thuận hiểu chuyện, có thể bất luận là chúc thọ hay là tại, đều cũng là yên lặng chịu đựng.

      "Ngươi tra sao, Ngâm Phương, ngươi tới , tại sao ngươi biết được Ngâm Hoan trộm đồ, lại làm sao biết được cây trâm đó đặt ở trong bồn hoa." Phương thị liếc Cố Ngâm Sương cái, tầm mắt rơi vào người Cố Ngâm Phương.

      "Dạ…..lúc Nhị tỷ mời chúng con đến chơi chỉ có Thất muội vào nội thất của Nhị tỷ, Nhị tỷ còn rời hồi, chờ Thất muội về cây trâm kia thấy tăm hơi." Cố Ngâm Phương nơm nớp lo sợ , chợt nhớ tới cái gì, bật thốt ra, "Sau khi Thất muội rời khỏi liền trực tiếp viện Chu di nương, nhất định là đặt ở nơi đó của Chu di nương, cho nên trong phòng mới có."

      "Hồ nháo!" Phương thị cao giọng quát lớn, "Các ngươi đây tột cùng là muốn hồ nháo tới khi nào , có phải các ngươi đợi tới lúc có người chê cười mới dừng hay !"

      "Tỷ muội với nhau mà lại cố ý hại nhau, Sương nhi, ngươi là làm cho mẫu thân quá thất vọng rồi."

      "Mẫu thân nghi oan Ngâm Sương rồi, Ngâm Sương tuyệt đối cố ý muốn hãm hại Thất muội muội, chỉ là kia cây trâm là quà sinh nhật tám tuổi của di nương tặng, Ngâm Sương chỉ là muốn nhanh tìm thấy mà thôi." Cố Ngâm Sương ngẩng đầu mặt đầy lo lắng, quay đầu lại lôi kéo tay Ngâm Hoan, "Thất muội muội, Nhị tỷ xin lỗi muội mà, Nhị tỷ phải cố ý nghi oan cho muội đâu."

      "Nếu Nhị tỷ cố ý vì sao Lục tỷ liên tục cây trâm kia ở trong bồn hoa." Ngâm Hoan nhàng đẩy tay của nàng ra, đối với Phương thị ra, "Mẫu thân, Lục tỷ nếu đồ có trong viện của di nương, vậy làm phiền mẫu thân sai người sang viện di nương tìm chút, cũng thỉnh mẫu thân sai người sang chỗ Nhị tỷ và Lục tỷ, để chứng minh trong sạch của Ngâm Hoan." Dứt lời Ngâm Hoan hướng phía Phương thị dập đầu.

      "Người đâu, sang viện Chu di nương xem có phải trâm vàng của Nhị tiểu thư được giấu ở đó ." lâu Phương thị mở miệng, cũng phân phó Thanh Nha vào phòng Cố Ngâm Sương cùng Cố Ngâm Phương tra xét.

      Cố Ngâm Sương cắn chặt đôi môi cúi đầu , tìm thấy trong phòng Ngâm Hoan rốt cuộc vật kia nơi nào, ràng sai người cất kỹ, chẳng lẽ là có bên trong có tặc.

      biết qua bao lâu, Thanh Nha mang theo nha hoàn trở lại, từ trong lòng ngực Thanh Nha mang ra tấm khăn đặt ở mặt bàn Phương thị.

      Cố Ngâm Sương nhìn nàng mở khăn kia ra, trâm vàng nằm ở nơi đó, thân thể sụp đổ dường như ngồi mặt đất, mặt lộ vẻ khó có thể tin.

      "Ngâm Sương, đây chính là trâm vàng của ngươi." Phương thị cầm lên vừa nhìn thấy liên khen ngợi câu tinh tế, bên nhà mẹ đẻ Tiền di nương phải dư dả bình thường a.

      "Xin hỏi mẫu thân, trâm này tìm thấy ở đâu, Ngâm Sương tìm lâu vậy mà cũng thấy." Cố Ngâm Sương vô ý thức nuốt nước miếng, chẳng lẽ căn bản có bỏ vào phòng Ngâm Hoan, từ đầu đến cuối nó vẫn nằm trong phòng mình.

      "Đây là tìm thấy dưới chăn đệm của Lục tiểu thư." Phương thị đem cây trâm thả lại trong khăn, "Ngâm Phương, trâm là trong phòng ngươi, như thế nào ngươi lại đổ cho Ngâm Hoan đây?"

      "Mẫu thân, nhất định là Ngâm Phương bướng bỉnh muốn doạ sợ con, chẳng qua lúc con tìm thấy lại sợ con nổi giận, nàng nhất định là sợ hãi mới dám lấy ra. Ngâm Phương, lần này muội đùa hơi quá đáng, còn oan uổng Thất muội muội nữa." Cố Ngâm Sương lập tức tiếp Phương thị lời mà đem chính mình tách ra chuyện này.

      Ngay cả Ngâm Hoan đều cảm thấy kinh ngạc, chính là ruột thịt tỷ muội,nhưng đối mặt với lợi ích phủi tay liền phủi như vậy sao.

      " thể nào, làm sao lại có thể ở chỗ con được, con có lấy mà, mẫu thân, nhất định có người vu oan con, con nhất định cầm đồ của Nhị tỷ, nhất định là Ngâm Hoan sai người bỏ vào, nhất định là thế." Cố Ngâm Phương chắc chắc, gắt gao nhìn chằm chằm cây trâm kia, như thế nào cũng tin đây là từ trong phòng mình lục soát ra.

      "Mẫu thân, Ngâm Phương nàng phải cố ý, nàng chỉ là hồ đồ lúc thôi." Nhìn xem sắc mặt Phương thị ngừng xấu , Cố Ngâm Sương quỳ xuống cầu tình thay Cố Ngâm Phương.

      Tối thiểu Ngâm Phương có chút là đúng, cây trâm này nàng đúng là cố ý sai Nhĩ Đông cùng An Hạ bỏ vào, lấy gậy ông đập lưng ông, Cố Ngâm Phương nàng sai nha hoàn mang cây trâm vào phòng nàng như thế nào nàng liền làm theo như vậy.

      Nhìn dánh vẻ nên lời của Cố Ngâm Phương, nhưng Ngâm Hoan bội phục nhất vẫn là Cố Ngâm Sương, mới tám tuổi nhưng có ác tâm như vậy kiếp trước làm sao nàng đấu lại nàng ta được.

      Lúc này đây, Phương thị có ý định bỏ qua, chuyện này cũng là bỏ qua được, Cố Ngâm Phương đẩy qua Ngâm Hoan rơi xuống nước, hôm nay lại vu oan Ngâm Hoan nữa, rất tự nhiên mọi người có suy nghĩ là Lục tiểu thư lại muốn khi dễ Thất tiểu thư, cho nên mới cố ý cầm vật gì đó Nhị tiểu thư, chỉ là chuyện này hoàn thành, vật này chưa có bỏ vào phòng Ngâm Hoan.

      Lần này Tiền di nương làm sao có mặt mũi mà cầu xin cho nàng, người ngốc thể cứu được, cứ tiếp tục như vậy nữa chỉ làm liên lụy đại nữ nhi. Bên này Cố Ngâm Phương còn chưa dám tin vào trước mắt Tam lão phu nhân Dương thị liền làm chủ, đem hài tử đưa am ni bên ngoài Cố gia, làm cho nàng tĩnh tu hai năm.

      Hôm Cố Ngâm Phương bị đưa , dưới bầu trời nổi lên bão tuyết, đây là trận tuyết đầu của năm, Ngâm Hoan đứng ở dưới mái hiên chịu nổi khí lạnh mới vào phòng, nàng ngửa đầu nhìn bầu trời, kỳ lão thiên gia cũng biết, rốt cuộc ai là người bị oan uổng...

      CHƯƠNG 18: La di nương sinh

      Trận này bão tuyết tựa hồ là muốn che giấu chuyện cuối năm của Cố phủ, tất cả bi hỉ, hết thảy hóa thành trống rỗng, tẩy rửa tất cả, bắt đầu lại lần nữa.

      Ngâm Hoan phủ thêm áo choàng nhung dầy, đem mũ đội lên, người liền mượt mà rất nhiều, vốn là thân hình cũng cao mấy, lớp áo choàng này liền nhìn trầm trầm.

      Ôm lò sưởi trong ngực, thừa dịp tuyết ngừng, Ngâm Hoan qua tiểu phật đường, hôm nay Lý bà tử liền dám chậm trễ, tiểu phật đường vào liền ấm áp, Ngâm Hoan ngồi chồm hỗm hồi liền thỉnh an Phương thị kia, vào tháng mười hai, nữ đường bắt đầu nghỉ học, sau khi thỉnh an trực tiếp trở về Trúc Thanh viện, lúc qua phòng Cố Ngâm Phương, bên trong vắng ngắt, nàng còn đột ngột xuất như vậy nữa.

      Tình cảm tỷ muội vốn dĩ nhạt nhẽo, huống chi là các nàng vốn cũng mấy thân cận, Ngâm Hoan cười, vui vẻ của nàng tới đáy mắt.

      An Hạ cùng Tập Thu cũng còn , thừa dịp tuyết ngừng tại trước phòng chơi trò đắp người tuyết, Vương ma ma mang canh gừng nấu xong lên cho Ngâm Hoan uống chút cho ấm người, ngày trước Vương ma ma trong nhà có chút ít chuyện mới trở về hai tháng, hôm nay trở lại xem nàng cũng tiều tụy rất nhiều.

      "Nhũ nương, đứa nhất của ngươi có khoẻ hơn chút nào chưa?" Ngâm Hoan tay nâng cái ly, mím cái miệng .

      "Đa tạ tiểu thư quan tâm, Hổ Tử thân thể khá hơn nhiều." Vương má má rốt cuộc là quan tâm con nàng hơn, trước khi nàng làm nãi nương cho Ngâm Hoan ở nhà sinh trai . Cho nên khi dứt sữa nàng cũng thân cận mấy với nãi nương, Ngâm Hoan biết nàng là muốn ra ngoài, dù sao trong nhà còn có đứa con trai mới hai tuổi bị bệnh tật người làm mẹ như nàng sao chịu nổi.

      "Vậy là tốt rồi." Ngâm Hoan gật đầu có tiếp tục hết, ngoài phòng An Hạ vất vả đem tuyết chất chồng lên, biết ở đâu tìm được quả dại, gắn lên mặt người tuyết làm mắt, lớn nhìn rất tức cười, Ngâm Hoan nhìn xem liền cười ra tiếng.

      Trong sân vốn yên tĩnh đột nhiên truyền đến tiếng cầu xin tha thứ, Ngâm Hoan xuống giường tới cửa, tại khúc quanh hành lang chứng kiến hai nha hoàn quỳ mặt đất khóc cầu xin người đứng.

      "Tiểu thư, nô tỳ biết sai rồi, lần tới cũng dám nữa tiểu thư, van cầu ngươi cần phải đuổi chúng nô tỳ ." Ngâm Hoan rốt cục thấy ràng kia quỳ hai nha hoàn, là nha hoàn trong phòng Nhị tỷ, chỉ thấy Cố Ngâm Sương có chút bất đắc dĩ nhìn x các nàng, "Ra khỏi Trúc Thanh viện này các ngươi viện tử khác cũng giống như vậy, về sau hầu hạ chủ tử khác đừng có dụng tâm trong công việc nhớ ?"

      "Tiểu thư, van cầu ngươi cần phải đuổi chúng nô tỳ mà, chúng nô tỳ nhất định tận tâm tận lực hầu hạ tiểu thư." Ngâm Hoan xa xa nhìn, chỉ là người cẩn thận ngủ quên canh thuốc, còn người còn lại là có đem cửa tuyết quét sạch , hại Cố Ngâm Sương trượt ngã chút, vì vậy hai người này bị Cố Ngâm Sương trước sau đuổi khỏi phòng.

      Cố Ngâm Sương tự nhiên thể tưởng được đây là phản kế của Ngâm Hoan mà chỉ đoán do có nội gian, có đem đồ đưa ra ngoài, ngược lại giấu ở trong phòng Cố Ngâm Phương, như vậy hai nha hoàn này giữ ở bên người chỉ làm nàng bất an, vì vậy liền tìm cách đuổi các nàng .

      Trúc Thanh viện càng thêm yên lặng, Cố Ngâm Phương bị đưa am ni , Cố Ngâm Họa thân thể hết bệnh sởi nhưng nhất quyết chịu ra ngoài, hai tỷ muội Cố Ngâm Liên lại càng ngoan ngoãn dám lỗ mãng, lần đầu tiên Ngâm Hoan cảm thấy cuộc sống an bình ít.

      Mấy ngày nay bão tuyết ngừng, lúc trời hoàng hôn, bầu trời lại bay lả tả nổi lên gió tuyết, trong Lan Tâm viện, nha hoàn vội vã chạy vào, đối với nha hoàn canh cửa ra, "Phu nhân có đây ạ, La di nương sắp sinh rồi."

      Phương thị phái người mời bà đỡ đến, chính mình mang theo hai nha hoàn viện tử của La di nương, Cố Ngâm Phỉ thân thể mặc dầy đứng ở ngoài cửa, nghe di nương trong phòng la to đau đớn, bàn tay bé níu lấy y phục nhũ nương, khuôn mặt nhắn lộ vẻ lo lắng.

      Bà đỡ tới rất nhanh, so với lúc sinh Cố Ngâm Phỉ thai này lớn hơn rất nhiều, cũng lâu lắm, Dương thị cũng tới, tuy chỉ là di nương sinh con, nhưng là Dương thị đối với lần mang thai này của nàng rất xem trọng, hy vọng có thể thêm cháu trai nữa cho nàng.

      Sắc trời dần dần tối xuống, tiếng La di nương gào càng ngày càng nhiều trong, phòng cách vách Dương thị ngồi ở đó ngừng nhìn về phía cửa, chỉ có Ngâm Phỉ còn đứng ở bên ngoài phòng La di nương chịu rời , tay vịn tại cửa lan thượng, vẻ mặt quật cường.

      Qua hơn phân nửa giờ Tuất, có lẽ là La di nương kêu mệt mỏi, thanh dần dần , đến nửa đêm, rốt cục có nha hoàn tiến đến bẩm báo, La di nương sinh.

      Dương thị vội bước ra tiến về phía bọc tã lót xinh đẹp tay của bà đỡ, bà đỡ ý cười đầy mặt nhìn các nàng, "Chúc mừng lão phu nhân, chúc mừng phu nhân, là vị thiên kim xinh đẹp."

      Dương thị vừa rồi còn muốn vươn tay ra ôm hài tử, sau đó trực tiếp kéo ra tã lót phía dưới nhìn thoáng qua, vẻ mặt mừng rỡ trước kia biến mất, ngược lại xụ mặt xuống.

      Bà đỡ vừa thấy nàng như thế cũng có chút lúng túng, hài nhi trong ngực phảng phất là cảm nhận được Dương thị thích, yên lặng đột nhiên khóc lên.

      Dương thị sắc mặt càng khó coi, hai lời, xoay người rồi rời viện tử của La di nương, Phương thị lúc này mới tiến tới, nhìn hài tử trong ngực bà đỡ khóc rống, hài tử vừa sinh ra có thể khóc rống như vậy, tinh thần rất tốt a, "La di nương khoẻ chứ?"

      "Hồi phu nhân, La di nương bây giờ tỉnh rồi." Bà đỡ thoáng cái đoán được ý tưởng của phu nhân phòng này, Phương thị ra hiệu nha hoàn xuất ra cái bao lì xì cho bà đỡ, "Vất vả cho ngươi, hài tử giao cho nhũ nương , ngày tắm ba ngày còn muốn làm phiền ngươi."

      " phiền toái, phiền toái." Bà đỡ đánh giá chút liền đại khái biết được số bạc, ôm hài tử trở về phòng đưa cho nhũ nương, trong phòng còn đầy dẫy mùi máu tươi, nhũ nương ngăn cản kịp, Cố Ngâm Phỉ thừa dịp cửa mở ra vọt vào, chứng kiến La di nương nằm ở kia, chạy tới nằm ở mép giường của nàng kêu tiếng mềm mại, "Di nương ~ "

      La di nương sinh đứa bé này cũng có quá hao phí thể lực, miễn cưỡng nhìn đại nữ nhi nằm xấp giường, La di nương đột nhiên cảm thấy bực bội, đợi Cố Ngâm Phỉ kêu tiếp theo câu, vung tay lên liền đem nàng gạt ra ngoài.

      Cố Ngâm Phỉ vốn cầm tay nàng lại bị nàng gạt ra, té nằm nghiêng mặt đất, chỉ là kêu lên tiếng đau đớn, Cố Ngâm Phỉ ủy khuất nhìn La di nương, vì cái gì sau khi sinh muội muội, di nương đối với mình vẫn tốt như vậy.

      Nhũ nương vội vàng đến ôm lấy Cố Ngâm Phỉ, Ngâm Phỉ dám hô to, chỉ là vùi ở trong ngực nhũ nương càng ngừng kêu di nương, La di nương bực mình nhìn thoáng qua các nàng, "Còn ở chỗ này làm cái gì, còn mau mang Thâp tiểu thư ra ngoài, nhìn thấy liền phiền."

      Nhũ nương ràng cảm giác được đứa trong ngực mạnh mẽ run lên, thân thể nhắn co lại hai tay gắt gao níu lấy y phục của mình, đau lòng vỗ vỗ lưng của nàng, ôm nàng ra ngoài, mới vừa tới cửa liền thấy được Phương thị đứng ở đó với sắc mặt trầm xuống.

      "La di nương, xem ra ngươi là mang thai lâu liền nhớ quy củ, Thập tiểu thư là chủ tử, cho dù tại nuôi tại người ngươi nhưng cũng là tiểu thư Cố gia chúng ta, mà ngươi bất quá là người thiếp thất tại sao lại dám uy phong mà quát nàng!" Phương thị nhìn sắc mặt La di nương trắng bệch, khóe miệng xẹt cái cười.

      Nàng cho tới bây giờ cũng ngăn cản mấy cái này thiếp thất mang bầu, bất quá là lão Thiên cũng muốn giúp, hi vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn, La di nương kể từ có bầu liền khoa trương ít, hôm nay chẳng qua là đánh về nguyên hình thôi.

      "Ta xem La di nương cũng có lưu tâm mà nuôi Thập Nhất tiểu thư, bằng đứa này liền để ta nuôi thôi." xong Phương thị rồi rời .

      La di nương hồi lâu mới định thần lại, thời điểm muốn cái gì, Phương thị rời , " được, được, phu nhân ngài thể đem hài tử thiếp mang , đây chính là hài tử thiếp cực nhọc vất vả hoài thai mười tháng sinh xuống."

      La di nương muốn vén chăn lên xuống giường, bị bà đỡ cho ngăn cản trở về, "Ta di nương, ngài xuống giường như vậy tương lai đúng là muốn sinh nữa sao?"

      Coi như dù thích nữ nhiw, nàng cũng thể để phu nhân đem hài tử mang , vừa sinh ra cái gì cũng biết khi nuôi tới lớn làm sao còn thân cận với mình, như vậy chẳng phải là sinh sao.

      Từ lúc mới sinh Cố Ngâm Sương, Phương thị cũng chưa từng làm loại chuyện như vậy, duy chỉ có lúc này đây, Phương thị quyết tâm muốn đem đứa này nuôi dưỡi danh nghĩa chính mình, ngoại trừ La di nương, còn lại di nương khác đều là rất hâm mộ, như vậy nuôi dưới danh nghĩa phu nhân, tương lai thân phận chính là muốn cao hơn so với thứ nữ bình thường a.

      La di nương lẩm bẩm phu nhân đây là muốn đoạt con của mình nhưng có hai bà tử áp chế nàng, căn bản nàng thể đáp ứng.

      Sau khi tắm ba ngày xong, Phương thị để cho nhũ nương thu dọn đồ đạc mang theo hài tử trực tiếp trở về Lan Tâm viện, La di nương nàng chỉ là thiếp thất, sinh ra hài tử, chủ mẫu cho ngươi nuôi cũng là ban ân, nàng có tư cách .

      La di nương vốn nên chăm sóc hậu sản cho tốt rốt cuộc lại càng tiều tuỵ hơn, Phương thị sai người nấu súp bổ cho nàng cũng muốn cay nghiệt hơn với nàng, chỉ là tâm tư buồn rầu, thân thể cũng thể tốt lại được, bất quá mới nửa tháng hậu sản, chờ lúc Cố Vũ Thừa trở lại, La di nương liền gầy vòng lớn, cùng với lúc trước da thịt đỏ au bong loáng, hoàn toàn là hai người khác nhau.

      "Mau ôm hài tử cho ta, mau đưa hài tử cho ta, cho ta." La di nương vội vã đưa tay muốn hài tử trong tay nhũ nương, ôm vào trong ngực liền lại cũng chịu buông tay, nhàng ôm lấy, sợ giây sau có người xông tới cướp ...

      Chỉ là Phương thị lần này suông mà thôi, vừa qua tiệc tắm ba ngày, Phương thị liền tuyên bố muốn đem Thập Nhất tiểu thư nuôi dưới danh nghĩa chính mình, nuôi trong sân mình, tương đương trực tiếp tước đoạt quyền lợi năm năm dưỡng dục của La di nương

      La di nương nhào vào trong ngực Cố Vũ Thừa khóc trận, năn nỉ hướng phu nhân chút, đem Thập Nhất tiểu thư ôm trở về cho nàng nuôi, Cố Vũ Thừa thương nàng, lúc này mới bao lâu, cái thủy linh thiếp thất liền bị lăn qua lăn lại đến còn hình dạng ban đầu, dầu gì La di nương là chính bản thân bên ngoài chọn trúng mà mang vào, tình cảm so với những người khác còn sâu chút.

      Chỉ là bên Phương thị kia những lời này lại nên lời, chủ mẫu đem hài tử nuôi dưới danh nghĩa mình là đạo lý hiển nhiên, lúc trước có khuyên như thế nào Phương thị cũng chịu, hôm nay nàng chủ động làm như vậy, Cố Vũ Thừa căn bản tìm ra điểm sai sót, lại hài tử nuôi tại Lan Tâm viện nhất định tốt hơn so với La di nương.

      Cân nhắc phía dưới, Cố Vũ Thừa dự định cái gì cũng , an ủi La di nương phen, mua chút trân bảo đền bù tổn thất nàng, hơn nữa cho nàng biết, dưỡng thân thể cho tốt, còn phải sinh tiếp cho Ngâm Phỉ người đệ đệ, thành công đem chú ý của La di nương dời , lúc này mới thở phào nhõm.

      Mà trong Trúc Thanh viện, Ngâm Hoan nghe lời Chu di nương , hồi lâu chưa có phản ứng kịp cái gì, những lời quen tai này nghĩ tới đời này còn có thể nghe đến nữa.

      "Thất tiểu thư, Tiền di nương cũng còn sai, Chu di nương ta vô dụng, tương lai có giúp ích gì được cho hôn của tiểu thư, nếu là Ngâm Sương tiểu thư được làm con thừa tự của Đại phu nhân, tiểu thư ngài cũng theo , tương lai Đại phu nhân xem lại thời gian tiểu thư làm bạn với Nhị tiểu thư, nhất định bạt đãi đâu."

      Ngâm Hoan tự giễu cười cười, cũng đúng, trọng sinh chỉ có nàng mà thôi, chẳng lẽ nàng còn mong đợi cả di nương cũng khai khiếu thành, kiếp trước chính là di nương nghe Tiền di nương khuyên bảo, khuyên bảo chính mình, theo Nhị tiểu thư sang viện Đại phu nhân cùng học cùng chơi cũng tốt, đều tốt hơn so với ở lại Trúc Thanh viện.

      "Di nương nghe ở đâu là Đại phu nhân nhất định chọn Nhị tỷ làm con thừa tự, lời này cũng thể lung tung, truyền ra ngoài, mẫu thân cũng trách tội của di nương."

      "Đây phải là chuyện mọi người truyền sao." Chu di nương che miệng kinh ngạc, phu nhân để Nhị tiểu thư nuôi đến danh nghĩa nàng, đây phải là muốn nâng cao thân phận Nhị tiểu thư, là bước kế tiếp cho việc nhận con thừa tự sao.

      "Tất cả mọi người truyền hay người đó nào truyền, di nương còn ràng lắm sao, ngày nào việc này do chính Đại phu nhân mới tin, di nương còn chưa phải phải nghe được tin tốt." Ngâm Hoan nhàn nhạt , Chu di nương còn muốn cái gì, thấy vẻ mặt Ngâm Hoan, đôi môi khẽ nhúc nhích lại cuối cùng ra.
      Dion, Phong Vũ Yên, huyendo6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :