1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phu thê triền - Thánh Yêu (22) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      PHU THÊ TRIỀN

      Tác giả: Thánh

      Thể loại: Xuyên

      Tình trạng bản chính: hoàn

      Tình trạng edit: On-going

      Editor : Rika, Ngô Đồng (NCU)

      Nguồn:https://mynhancung.wordpress.com/truyen-dang-edit/truyen-co-dai/xuyen-khong-phu-the-trien-thanh-yeu/

      Giới thiệu:

      Triền miên ngớt, đau đớn biến thành chăm sóc, nàng gập cong người lại, liền bị đôi tay giữ lại: “ ở ngoài cửa sổ quan sát đấy”

      Ngữ khí tà, nàng quay lại, mặt như ngọc, tầm mắt nhìn tới những cánh hoa hồng giường.

      Kiềm lại tiếng thở dốc, giống như dừng lại ở nơi rất xa: “Ta đòi hỏi gì cả, chỉ thầm nghĩ tìm người, kiếp này, cùng ta kề bên gối đầu”

      Nam nhân vung tay lên, nàng vội vàng chống đỡ, ánh mắt trầm xuống, chống lại nhan sắc tuyệt mỹ kia: “Vì sao lại khó như vậy?”

      . . .

      Hàng loạt người dân trong làng bị bị tàn sát, chỉ giữ lại những người có sức chống cự là nữ tử và trẻ em.

      Xác người chất cao như núi, đạp lên mà , ánh mắt tà ác xuyên qua đám người: “Trốn đủ rồi, ra

      Nàng cúi đầu, chỉ nghe giọng tựa như ma quỷ:

      “Các ngươi ai dám che giấu nàng, ta liền lột da”

      . . .

      Ánh nắng rạng rỡ chiếu xuống, hai tay gối sau đầu, nàng nhìn thẳng vào đôi mắt của , quả nhiên, hai người có bất đồng.

      “Nàng biết ? Cả đời này, ta chỉ có thể chạm vào nữ nhân mà thôi”

      Nàng tùy ý cười, vừa muốn giễu cợt đứng đắn, thấy đầu tối lại, người đó xoay người ôm nàng.

      “Để cho ta chạm vào , trở thành người của ta, sau này có ai dám đoạt nàng

      . . .

      đời này, có truyền thuyết xinh đẹp.

      Phu thê triền, triền song sinh, nếu hai người thực là có duyên phận phu thê, bất luận trải qua sóng gió như thế nào, cuối cùng vẫn tìm đến được với nhau.

      Quay đầu lại, nhìn về quá khứ, người còn chờ ta , hay rời ?

      Trong lúc đó, có những thứ họ bỏ quên, tình bỗng dưng bị phản bội, ngàn dạm trường thành, chỉ để lại bóng dáng đơn.

      Đến tột cùng, ai mới là người cùng chung chăn gối kiếp này với ta​

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: Xuyên

      Edit: Rika

      Nguồn:https://mynhancung.wordpress.com



      “Tịch Hề ────”

      Đầu vai bị vỗ , tim đập mạnh và loạn nhịp, trừng mắt nhìn.

      Mạn Dao nghi hoặc khó hiểu tới bên cạnh , theo tầm mắt mà nhìn: “ xem cái gì đó, nhìn bộ dạng cậu cứ như người mất hồn”

      màn hình TV, là hình ảnh phóng đại của mỹ nam tử, người mặc đồ đen, mặt nạ bạc tinh xảo, sóng mũi cao cao, bạc môi gợi cảm, Tịch Hề chỉ cảm thấy trong lòng trầm trọng, sau lớp mặt nạ kia, nhíu mày, càng lúc tiếng bước chân người phía sau càng xa xăm.

      Giống như, nghe được tiếng thở dốc như có như , Mạn dao nắm tay , ý bảo rời : “Hết rồi, người ta muốn đóng cửa rồi, muốn xem TV về nhà xem”

      Giữa trung tâm thương mại, những hình ảnh ồn ào náo nhiệt giống như biến mất, trước mắt chỉ thấy xuất hình ảnh người đàn ông tuấn mỹ đó mà thôi.

      Tịch Hề tiến lên nhìn cho kỹ, bàn tay như tiến lên sờ vào đôi mắt ta, quay đầu lại, mở miệng hỏi: “Mạn Dao, đây là phim gì vậy?”

      “Sao mình biết được, cậu kỳ lạ đó, mình đâu phải bách khoa toàn thư đâu”. Mạn Dao nhìn thấy mọi người dần rời , liền kéo khuỷu tay : “ thôi”

      Tịch Hề bị kéo , mới bỏ hai tay ra, bất chợt đầu tóc người đàn ông ấy bỗng hóa trắng, dưới mặt nạ, giọt nước mắt lạnh băng rơi xuống.

      “Má ơi” Mạn Dao kinh hô, vội kéo Tịch Hề chạy ra vài bước: “Đúng là bọn gian thương, có việc gì lại chiếu phim kinh dị, nhàm chán”

      theo Mạn Dao, Tịch Hề quay đầu lại xem màn hình, người đàn ông đó đột nhiên nhếch môi lên, che lấp ý cười mị hoặc, gương mặt mang theo sức sống, giống như hoa cây thuốc phiện, sa vào là nghiện.

      ra khỏi trung tâm thương mại, Mạn Dao thấy hồn vía lên mây, vội đưa ngón trỏ chỉ vào ót của : “Này, cậu tỉnh lại nào”

      “A, đau” Tịch Hề nhăn mặt la lên: “Đau chết mất. . . .”

      Chân bước lên thềm đá, đưa tay xoa xoa ót: “Cậu thiệt là, làm gì cũng phải tay thôi chớ”

      Đứng trước cửa trung tâm thương mại, xe cộ chạy nườm nượp, Tịch Hề ngẩng đầu nhìn lên trời, đám mây đầu như tụ lại chỗ, tạo thành vòng tròn khá lớn. Từ trong đó, lốc xoáy hình thành sau đó tản ra xung quanh, tựa như khói lửa đầy trời, đem gương mặt hai người ngẩng đầu nhìn nhuộm đỏ rực.

      Ầm ────

      Phía chân trời, tiếng sấm rền vang nổ tung màng nhĩ, tia sét chỉ các Tịch Hề vài bước, Mạn Dao trở tay kịp, muốn vươn tay kéo lại, nhưng lại bắt vào hư .

      “Tịch Hề ───”

      kinh ngạc đứng tại chỗ, người qua đường vội vàng cũng dừng lại tạo thành vòng tròn tò mò nhìn , Mạn Dao mở năm ngón tay ra, thấp thỏm lo âu nhìn quanh, khó có thể tin được, người còn sống sờ sờ như vậy mà trong nháy mắt biến mất thấy đâu?

      “Mau, mau. . . mau đem nước rót ra hết”

      “Lý bà, nàng chịu nuốt xuống”

      “Vậy bấm vào nhân trung , nhanh lên ───”

      Tiếng ồn ào, tại căn phòng lớn lắm, tham lam hít vào, là loại mùi vị ẩm ướt, yết hầu đột nhiên cảm thấy dòng nước nóng chảy xuống, Tịch Hề mở hai mắt ra, dùng sức lắc lắc đầu.



      “Tỉnh, tỉnh rồi ───” Lý bà lau mồ hôi trán, bàn tay cầm cái bát run rẩy ngừng.

      “Ồn ào cái gì?” Bên ngoài, là tiếng thô lỗ của lính canh ngục, ta còn diễu võ dương oai dùng roi da đánh vào cổ tay bà, chén nước bị đánh rơi xuống đất.

      Mọi người tức giận mà dám gì, Tịch Hề chầm chậm nâng mí mắt nặng trịch lên, ánh mắt mơ hồ dần trở nên ràng, trước mặt là ngọn đèn u ám, nàng nhíu nhíu mày, cái miệng mở to nhưng được gì.

      nương, ngươi sao chứ?” Mu bàn tay Lý bà lên vệt roi đỏ ửng trong rất đáng sợ, Tịch Hề nhìn mọi người trong phòng, tim đập loạn xạ, nàng tại ngồi đống rơm rạ, cảm thấy vừa nãy khi nàng nằm mơ, cảnh tượng vừa ra trong đầu rất xa lạ, còn nhìn thấy nam nhân trong cái khung kỳ lạ, nhưng gương mặt ràng cho lắm.

      Tịch Hề đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, bóng dáng đơn bạc tới góc tường: “Lý bà, ta sao”

      “Còn nhớ người trước mắt là tốt rồi” Lý bà vun lại đống rơm rạ, nhìn lên cao: “Ban ngày ngươi bị té xuống vách núi, ta còn nghĩ ngươi trở thành oan hồn rồi cơ chứ”

      Phía sau ót bị băng kín mít, ngay cả nhăn mặt cái cũng rất đau, mặt nàng bẩn thỉu dơ dáy, chỉ có đôi mắt là rạng rỡ : “Yên tâm , ta chết dễ dàng như thế đâu”

      “Tịch Hề, mới vừa rồi thực bị ngươi hù chết” nương đứng ở góc xa tiến lại gần : “Trời lạnh lẽo, cũng biết khi nào có thể ra khỏi cái nơi này”

      “Cũng lâu lắm đâu, nghe sắp tới Thiếu chủ Ngũ Nguyệt Minh đến tuyển người, đến lúc đó, các ngươi còn có cơ hội ra ngoài” Lý bà hai tay run run, sờ soạn góc, thân mình vừa tiến vào, liền thở dài tiếng: “Chẳng qua, lại thêm nhiều người vô tội bị chết oan”

      Tịch Hề đưa mắt nhìn lại, đầu dựa vào bức tường nhà lao, hỏi, nhưng nương lúc đầu im lặng bên cạnh nàng lại mở miệng : “Ngũ Nguyệt Minh, nếu là đến tuyển người, vì sao lại có người chết oan?”

      Lý bà hé ra gương mặt già nua, dưới ngọn đèn leo lắt, những nếp nhăn mặt dường như lên, bà ở trong góc tường, người đáp cái chăn rách, mở miệng : “ nương, các ngươi hiểu đâu, đến lúc đó biết, nếu có thể sống sót, đa phần đều phải dạo vòng quỷ môn quan trở về, khổ”

      Tịch Hề chỉ cảm thấy choáng váng, nghe lời Lý bà sống lưng bỗng lạnh toát.

      “Tịch Hề ────” Tích Linh đem tới cho nàng cái xiêm y bị rách khoát lên đầu vai nàng: “Chúng ta dựa vào nhau mà ngủ, như thế có thể sưởi ấm cho nhau”

      “Được”, nàng ở phía dưới, khuôn mặt đen thui, mở miệng : “Ba người chúng ta nằm cùng nhau, mùa đông năm nay tựa hồ như lạnh hơn năm ngoái”

      Cả địa lao, chỉ có cái cửa sổ gần mái, Tịch Hề ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy bên ngoài mảnh trắng xóa, hẳn là tuyết rơi. Tuyết trắng đông lại trước những thanh cửa sooe, khi ta chảy, những giọt nước rơi xuống, may mắn thay, trong địa đao có đặt cái bồn rửa mặt, nước rơi vào trong đó làm cho mặt đất bị ẩm ướt.

      “Đứng dậy, đứng dậy ───”

      “Rầm, rầm, rầm ────”

      Ba người giật mình tỉnh dậy, Tịch Hề mở mắt, nhìn thấy gã ngục tốt cầm ống la đồng, lần lượt tới cửa từng phòng giam hô lên. Nàng vội vàng đứng dậy, bên ngoài, có người mở cửa ra, mọi người vội vã ra ngoài.

      Bước chân thềm đá của địa lao, cầm váy lên, Tịch Hề theo bản năng đưa tay che mắt, trong đôi mắt, vẫn còn cảm giác đau đớn.

      Đêm qua, quả nhiên là trận tuyết lớn, giờ tuy rằng ngừng, nhưng tuyết trắng đọng lại khắp mọi nơi, bóng dáng đơn bạc đứng giữa gian trống trãi, nhịn được mà lạnh run.

      “Được rồi, đứng lại” Truyền đến là tiếng vút roi cùng tiếng gào của tên cai ngục, tiếng chát nặng nề, người bị đánh chỉ có thể cuộn mình lại, dám la lên tiếng.

      Tịch Hề cùng Mi Nhã và Tích Linh đứng chung chỗ, phía đối diện, người bị đánh là nam nhân, tên trưởng cai ngục cầm roi nhàng nhịp nhịp tau, đôi mắt tam giác sâu hoẳm cửa gã lần lượt nhìn khắp mọi người, cuối cùng, sải bước dài lên đài cao.

      “Ngày mai, Thiếu chủ Bắc Hoang doanh tới, hôm nay, cho các ngươi nghỉ ngơi ngày, để mai hầu hạ Thiếu chủ cho tốt”. Giọng thô cuồng, vì to cho nên gương mặt đỏ bừng, đưa ay chỉ chỉ vào đám người, tên cai ngục thấy thế, từ trong thùng gỗ lấy ra xiêm y mới phân phát cho mọi người.

      Tịch Hề cầm trong tay bánh bao cùng trứng gà, quần áo mọi người đều giống nhau, nàng nhíu máy, nhất thời hiểu rốt cuộc là có chuyện gì.

      “Trầm chỉ huy” tiếng thông báo, chỉ thấy người tới thần sắc kích động, thở hồng hộc đứng dưới đài cao. “Trong vòng ba dặm xung quanh, nước đều bị đông cứng hết rồi”

      “Cái gì?” hét to lên, nhíu mày: “Tới thời khắc mấu chốt, ngươi nước đóng băng là sao, ngày mai Thiếu chủ tới to chuyện” xong, lần thứ hai đưa tay chỉ vào đám người: “Vừa bẩn vừa thối, ngươi như thế làm sao bán được giá tốt cơ chứ?”

      Trong lòng Tịch Hề dâng lên chán ghét, ánh mắt lên phẫn nộ nhàn nhạt rồi nhanh chóng tắt , cụp mắt xuống, sau đó nhìn chằm chằm xuống đất.

      Sau đó xoay người : “Mau chóng đem người phá băng”

      “Đồ con lợn” Trầm chỉ huy tức giận , gầm lên: “Còn đứng đó làm gì, mau cút cho ta”

      Đây là khe núi lớn, trải dài mấy chục dặm, những người này chiếm lấy rồi làm sơn vương, lấy lưới sắt làm ranh giới, bắt nam nữ già trẻ tới đây khai thác than đá. Xung quanh, núi non trung điệp, cây cối cao ngất, trở thành bức tường che chắn thiên nhiên, ngay cả triều đình cũng thúc thủ vô sách.

      Ở đầu nguồn, mọi người bị dẫn ra khỏi địa lao, quần tụ ở chân núi, Trầm chỉ huy chỉnh trang y phục, cước bộ bồi hồi, thần sắc vội vàng.

      Khi qua chính ngọ, tên lính canh gác hối hả từ xa chạy tới: “Đến rồi, đến rồi, người của Ngũ Nguyệt Minh tới ───”

      Tên lính chưa kịp xong, nghe tiếng vó ngựa từ xa truyền tới, Tịch Hề đưa mắt nhìn, chỉ thấy mắt đau đớn, nàng vội nhắm mắt lại.

      Bụi bay tứ tung, chờ khi nàng xoa mắt xong, lúc mở ra, thấy cỗ kiệu to lớn ở trước mặt, gã kiệu phu tuổi già sức yếu, lại có thể nâng cỗ kiệu kia như bay, sức của đôi bàn chân còn mạnh mẽ hơn cả ngựa.

      Xung quanh cỗ kiệu buông rèm xuống, đó lấy chỉ kim tuyến thêu thành hình con rồng với móng vuốt sắc bén.

      đỉnh kiệu, bốn góc khảm ngọc lưu ly xa hoa, khi kiệu phu dừng lại, ngọc trai dưới đuôi cờ va chạm vào nhau.

      bàn tay thần bí xốc rèm lên, Tịch Hề vừa ngẩng đầu, liền thấy bóng dáng cao lớn che tầm mắt của mình.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~

      Lời tác giả: Tịch Hề chính là xuyên . Nhưng trí nhớ đại còn, chỉ còn trí nhớ cổ đại.Cho nên khi tỉnh lại, chỉ nghĩ mình bị hôn mê mà thôi.
      Chris, linhdiep17bornthisway011091 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2: Tuyển người

      Edit: Rika
      Nguồn:https://mynhancung.wordpress.com


      Nam tử mặc thân trường bào đỏ, thân hình cao ngất đứng trước mặt mọi người, khí chất phong trần tuấn lãng, mi mắt đen như mực, tóc mai gọn gàng, khóe miệng hơi nhếch lên ra mấy phần lỗ mảng, mắt chớp mở ra, cùng lúc đó Tịch Hề ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhắn đối mặt với người nọ.

      Gương mặt nhắn của nàng bẩn thỉu, chỉ có cặp mắt xinh đẹp, nam tử chỉ thoáng nhìn qua, chợt thấy đôi mắt như trăng sáng, đôi mắt kia. . . .

      Tịch Hề thể hình dung được, nhìn chằm chằm, đôi mắt nàng là trong sáng.

      Điện Trạch nhắm mắt lại,đầu lông mày vài tia khinh thường: “Trầm chỉ huy, những người này, đầu tóc sao quấn giống như bánh chưng vậy?”

      Bên cạnh, nam tử cúi đầu khom lưng tiến lên, theo ánh mắt của Điện Trạch nhìn lại, Trầm chỉ huy nhìn thấy bộ dạng của Tịch Hề, trừng mắt, hận thể đem thiêu hủy nàng , lúc trước, cố ý để bọn các nàng ở cuối hàng, nhưng ngờ trong lúc đùng đẩy, lại bị đưa lên đầu: “Thiếu chủ, nàng mấy ngày trước bị thương, người cũng có chút giá trị, cho nên thuộc hạ bảo cấp dưới băng bó cho nàng”

      Tịch Hề và Tích Linh nhìn nhau, cả hai đều im lặng, khóe miệng nở nụ cười trào phúng, sau đó rất thức thời cụp mắt xuống.

      “Thiếu chủ, mời ngài!” Trầm chỉ huy cúi người, chỉ thấy bốn gã kiệu phu kia vẫn chưa hạ cỗ kiệu xuống, thầm nghĩ, chắc bên trong còn có người. Ngũ Nguyệt Minh vẫn là doanh trại Bắc Hoang lớn nhất, người ta là chủ, tất nhiên dám chậm trễ, lui về sau vước, tay trái vừa muốn xốc màn kiệu lên, chợt nghe tiếng quát to từ phía sau: “Ngươi dám động vào, ta chặt tay ngươi”

      Bàn tay vươn ra của Trầm chỉ huy chợt dừng lại, ngờ, vị Thiếu chủ này tình tình khó lường, hai tay Tịch Hề đặt phía trước, mi mắt hơi nâng lên. Màn vải che kín bên trong, đột nhiên bị gió thổi bay góc, nàng đưa mắt nhìn, bóng dáng mơ hồ, dường như nhìn thấy đôi giày thêu kim tuyến màu đen.

      “Thiếu chủ, mời, mời”. Trầm chỉ huy vẻ mặt mất tự nhiên, dám đắc tội, chỉ khúm núm, cẩn thẩn từng chút .

      Đường mới khai hoang nên có nhiều gập ghềnh, Điện Trạch phía trước, Trầm chỉ huy phía sau, dọc đường lính canh gác đều tiến lên chào.

      “Thiếu chủ, biết lần này, ngài muốn bao nhiêu người?”

      bên mặt Điện Trạch bị ánh nắng chiếu vào, chắp tay sau người, Cổ quản gia bên cạnh thấy thế, liền to: “Trầm chỉ huy, luật lệ vẫn như cũ, chẳng lẽ ngươi còn biết, chỉ cần là mặt hàng tốt, Ngũ Nguyệt Minh chúng ta tiếc tiền”

      “Vâng, vâng” Trầm chỉ huy ngừng phụ họa, hai tay xoa vào nhau, dè dặt hỏi: “Thiếu chủ, người xem, giờ vụ trong Bắc Hoang doanh khan hiếm, mà năm nay tuyết rơi khá nhiều, về giá cả. . .”

      Nam tử bước , lạnh lùng dừng lại, đứng bên cạnh người Trầm chỉ huy, nhướn mày, lạnh nhạt : “Ngươi ồn, miệng chỉ dùng để ăn cơm thôi”

      Tịch Hề và hai người bên cạnh nhìn nhau, sau đó cười khẽ, ngày thường gã tác oai tác quái, hôm nay, cư nhiên cũng có lúc bị chèn ép.

      Trầm chỉ huy dám mở miệng nữa, chỉ chậm chạp phía sau, dưới chân các nàng là đường gập ghềnh, Tịch Hề đưa mắt nhìn mặt trời cao, tay giơ lên che nắng, trong lòng cay đắng. Nàng cũng là người, lại bị đối phương ra giá như vậy, đừng đến tôn nghiêm, ngay cả giữ được cái mạng cũng là may mắn lắm rồi.

      đám người đến bãi săn rộng lớn, bốn phía giăng bẫy, rào chắn kỹ càng, có người thử chạy trốn, nhưng dù cho có chạy đằng trời, khi bị bắt trở về, liền trực tiếp bị ném xuống chân núi.

      Cỗ kiệu được đặt ở giữa sân, Điện Trạch ngồi xuống ghế.

      Trong đình, có người mang trà nóng lên, Điện Trạch vẫn chưa uống ngụm, tay đưa lên chống cằm, vẻ mặt có chút biếng nhác.

      Mọi người tập trung chỗ, các nàng biết kế tiếp vận mệnh của mình như thế nào, trước khi bị bắt vào đây, các nàng cũng rất quen thuộc ánh mắt này.

      Thuần khiết. . . . .

      chút tạp chất, Tịch Hề hai tay nắm chặt thành quyền, nàng cũng giống như những người ở đây, cả người như đặt lên thớt, có cảm giác bị xâm lược.

      “Thiếu chủ, hôm nay ngài muốn như thế nào ạ?” Trầm chỉ huy hạ giọng, cực kỳ lấy lòng .

      “Cứ theo quy củ mà làm”. Người mở miệng là Cổ quản gia, ngón trỏ của Điện Trạch gõ gõ má, ngầm đồng ý.

      “Được” Trầm chỉ huy rút roi da trong tay ra, bước ra ngoài, nhìn về phía dưới, tự cao tự đại: “Ba người nhóm, tất cả đứng im”

      Hai tay trái phải Tịch Hề bị nắm chặt, Mi Nhã cùng Tích Linh dựa vào, ba người nắm tay trong, run rẩy.

      Lý bà đứng cách các nàng xa, quần áo tả tơi, vài sợi vải bị thổi bay trong gió. Bên cạnh, mấy người đều dựa vào nhau: “Ta cùng với ngươi tổ, . . ..”

      Tịch Hề khó hiểu, Lý bà tuổi già, cần gì phải tranh sống tranh chết làm gì, nàng đứng tại chỗ, nhúc nhích. Kinh nghiệm lên gương mặt già nua, đó chứa bị thương.

      Xung quanh bãi săn, lúc đầu đài cao dùng để quan sát, nay xuất đám cung thủ, bao đựng toàn là những mũi tên dài. Tịch Hề đưa mắt nhìn, trong lòng vang lên tiếng nổ lớn, hướng tới người hai người bên cạnh trao đổi ánh mắt.

      Mi Nhã lộ ra vẻ kinh ngạc, Tích Linh bên cạnh hạ giọng : “Nếu là tới tuyển người, sao lại như thế này?”

      Tịch Hề theo bản năng hướng tới gần hai người, mắt cá chân đột nhiên đá trúng vật, nàng cúi đầu nhìn, chỉ thấy khối than đá cứng rắn.

      Nguy cơ tràn ngập nguy cơ, nàng thừa dịp bị chú ý, nàng rất nhanh ngồi xuống, đem cục than đá giấu vào trong tay áo. Mi Nhã cùng Tích Linh lộ vẻ mặt khó hiểu, chỉ thấy nàng lắc đầu, ý bảo các nàng đừng có lên tiếng. Hai người thấy thế, hết sức ăn ý, chắn trước mặt nàng.

      đài cao, Điện Trạch gõ ngón trỏ, toàn bộ nhất cử nhất động của các nàng đều bị thu vào trong mắt, nhíu mi, đôi mắt tỏa sáng, biểu lộ ra mấy phần nghiền ngẫm.

      Đám người tụ tập lại chỗ ồn ào, bên , hai gã cung tiễn chuẩn bị vào chỗ, Trầm chỉ huy xuống cầu thang gỗ, roi da trong tay vút lên: “Các ngươi bắt đầu trước”

      Tịch Hề nhìn theo cánh tay của , chỉ thấy vẻ mặt Lý bà tái nhợt, hai nữ tử bên cạnh cũng như gặp phải đại địch, thần sắc hoảng sợ.

      Cai ngục đem các đám người bọn họ lên, đứng giữa bãi săn, xung quanh là nhưng tường thành bị tuyết bao phủ trắng xóa. Mỗi bước , đều có thể nghe thấy tiếng.

      Ba bóng dáng đơn bạc đứng trước mặt mọi người, những chuyện sắp phát sinh, các nàng đều ràng.

      Trầm chỉ huy giơ roi da lên, tiếng vút trong gió như tiếng sấm sét, mời vừa ra, làm cho mọi người phía dưới nổ tung: “Cung thủ chuẩn bị, bắn chết người trong đó, chỉ để lại hai người”

      Mi Nhã cùng Tích Linh đưa mắt nhìn nhau, trách được, các nàng được chọn Lý bà, nguyên lai chính là tuổi cao nên còn sống được bao lâu nữa thôi.

      Chương 3: ÁP BỨC
      Edit: Ngô Đồng
      Nguồn:https://mynhancung.wordpress.com


      Ba người dùng sức nắm lấy tay nhau chặt, Tịch Hề khẽ liếc nhìn bóng dáng yếu đuối của Lý bà, Tịch Hề cắn răng, nuốt hơi.

      Lý bà cứu mình mạng, nhưng …

      Mắt nàng rũ xuống, ngay cả bản thân nàng lúc này còn biết sống chết ra sao, chọc giận nam nhân độc ác kia, đừng đến người khác, ngay cả bản thân nàng cũng gánh nổi tội.

      Tịch Hề nhìn xung quanh , đều là hàng rào ngăn cách với bên ngoài, phía là đội cung tiễn sẵn sàng đợi lệnh hành động, hàng ngàn mũi tên trời tùy ý vô tình bắn xuống. Tịch Hề cả kinh, bất ngờ trước hành động của đội cung thủ, nhìn thấy màn bắn đẫm máu, từng mũi tên lần lượt đuổi bắt theo 3 người kia, đuổi cùng giết tận tha. Lý bà chân bước tập tễnh, bà biết tuổi mình cao còn sức chạy nổi, nên chỉ cố gắng nâng gót chân dùng chút hơi sức còn sót lại chống đỡ, hai nữ nhân kia xoải chân chạy về phía trước, sau lưng hàng trăm, hàng vạn mũi tên bắn ra dồn dập như rừng. Đúng lúc mũi tên rơi vào gót chân Lý bà.

      Lý bà bị động nhưng vẫn kiên trì, hai nữ tử kia thở hồng chạy trước, nữ tử mặc áo màu xám nhạt cũng chạy nổi nữa, tạm thời thấy sau lưng còn nguy hiểm liền buông lỏng, dừng lại, đôi tay chống nạnh thở dốc từng ngụm, từng ngụm.

      mũi tên bắn lén xẹt qua, nhanh đến mức Tịch Hề chỉ liếc mắt thấy đuôi tên, bay vút lên cao nhằm bãi săn hướng đến, mũi tên lao vun vút trung rồi rơi xuống. Tích Linh đứng kế bên há hốc mồm, vừa muốn hô lên liền bị Tịch Hề dùng sức túm chặt miệng lại. Tích Linh bị đau chợt thức tỉnh vội vàng ngậm miệng lại. Nàng cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt, sau đó nàng phát toàn thân đều ướt đẫm mồ hôi lạnh, nàng bắt bản thân phải bình tĩnh.

      Tích Linh hàm răng khẽ cắn, nghiêng đầu nhìn qua Tịch Hề, biết biểu tình lúc này của nàng là gì, chỉ thấy hàng lông mi khẽ rung, nhân trung khẽ chíu chặt lại, tựa hồ như xuất mối lo, chỉ có điều biểu lộ ra ngoài. Hàng lông mi rậm, đôi mắt sáng trong hề chớp chỉ mực nhìn chằm chằm về phía trước, gương mặt bình tĩnh, làm người khác dể dàng nắm bắt được nàng nghĩ gì.

      Mũi tên kia xuyên qua ngực của nữ tử, phát trúng tim chừa đường sống.

      Máu đỏ lan ra khắp y phục, Tịch Hề hạ tầm mắt, đây chính là thực tế doanh trại Bắc Hoang lớn nhất, muốn tồn tại ở đây phải mạnh mẽ, được lơ là dù chỉ phút nếu mạng liền ra . Ở chỗ này có đáng tiếc, chỉ có là sống, hai là chết.

      Lý bà nhìn thi thể bên cạnh, mặt còn sót lại chút thần sắc dần vơi , so với bất kì ai cũng phải giữ bình tĩnh, nữ tử còn lại vẫn còn hoang mang, lui ra mấy bước, sắc mặt khỏi lộ ra cảm kích cùng vài phần may mắn.

      “Lão bà kia, mệnh ngờ lại tốt như vậy”. Trầm chỉ huy thầm ra câu, lập tức ra lệnh cho cai ngục mang hai người ra khỏi bãi.

      Dưới đài mọi người đều cuối đầu, chỉ sợ mọi nhất cử nhất động đều có thể rơi đầu, Tịch Hề ngay lập tức cúi gầm mặt xuống che dấu tầm mắt của Trần chỉ huy hướng đến, đối phương chỉ lơ đãng quay qua, căn bản hề đem nàng ở trong tầm mắt : “Các ngươi ra ngoài”

      Sau lưng, ba nữ tử chen chúc nhau tại chỗ, Mi Nhã mặt xám như trò tàn lòng chợt rơi xuống, hướng đến bên Tịch Hề khóe miệng muốn gì đó. Bỗng nơi bả vai bị đụng , nàng nhường đường cho bọn họ, bình tĩnh từ từ bước .

      “Chậm ”. tiếng vụt lên mang theo muôn phần biến nhác từ đài cao rơi xuống, Trần chỉ huy mặt biến sắc, hướng hai người cai ngục lần lượt lướt đôi mắt tam giác qua sau đó cuối xuống, tiến đến bên Điền Trạch kính cẩn: “Thiếu chủ, ngài có gì phân phó”.

      Điện Trạch ngước xuống chống tay vô cằm, bàn tay mở ra, Cổ quản gia thấy thế vội thay cho ly trà mới, Điện Trạch khẽ nhấp ngụm, khóe mắt quét về đám người bên dưới, cũng mở miệng, sắc mặt thâm trầm. Hai mắt phượng hẹp dài rũ xuống nhìn chằm chằm nữ tử phía dưới, Tịch Hề cảm thấy tay áo nặng trĩu, khối than đá kia dường như muốn rớt ra ngoài.

      Điện Trạch chậm rãi cầm ly trà lên tay, lục lạc bên tay truyền đến tiếng kêu, tầm mắt nhất thời mơ hồ, bờ môi mỏng bạc cuối cùng thốt lên tầm mắt rơi người Tịch Hề, nâng tay ngọc chỉ, thanh nhè nhàng trầm thấp : “Tới lượt nàng”.

      Như bị sét đánh, Tích Linh cùng Mi Nhã trợn tròn đôi mắt, phản ứng kịp tình hình xung quanh. Tịch Hề ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhắn cùng chiếc cằm thon ngước lên chống lại nụ cười trong mắt của Điện Trạch, nàng hướng bên trong bãi săn bước .

      Sau lưng hai người cũng đành bất đắc dĩ cùng tiến vào bên trong bãi săn.

      Hàng rào gỗ bị sập mất chổ do trận săn khi nãy, Tịch Hề dừng bước, mắt đảo vòng, cũng quay đầu lại, đợi đến khi 2 người gần đến lúc này mới cất giọng trầm thấp giao phó: “Đợi lúc bắt đầu 2 người tuyệt đối được kinh sợ, muốn sống trước tiên phải bình tĩnh, chúng ta phải trốn được sau đống tuyết gần hàng rào gỗ, cái cần lúc này là thời gian”

      Nhìn toàn bộ phương hướng, cũng chỉ có nơi đó là nơi có thể tạm thời tránh né, hai người đáp tiếng, Tích Linh nắm chặt bàn tay, nhìn về chỗ cao kia, thanh đột nhiên lạnh xuống, “Tịch Hề, Mi nhã, chúng ta điều muốn bảo về tốt bản thân mình, cùng ra ngoài”.

      Tịch Hề đáp trả, nàng nhìn chăm chú nhất cử nhất động người bên , ngay phía trước chỗ ngồi, đội cung tiễn chuẩn bị sẵng sàng, hai cánh tay từ từ vươn ra.

      Nàng lui về sau bước, nheo hai mắt lại trợn to, hai tay đẩy ra, nàng hô to : “Chạy!”

      Ba người đồng thời hướng về 3 phía khác nhau mà chạy, Tịch Hề cố ý cậm bước chân, chỉ thấy đúng dư dự đoán, tên quả nhiên bắn theo hướng mình, nhìn hướng bắn, chỉ là nhằm hướng nàng ra phát tên.

      Nàng phi thân hướng đống tuyết kia, thân thể nhanh nhẹn nhào qua, đụng phải tuyết khắp người đều là tuyết lạnh cóng, nàng thở hổn hển, sau lưng dính sát đống tuyết dám lộn xộn manh động.

      Bãi săn bắn ra cung tên đều vô ích, nhưng chút hốt hoảng, họ nhanh nhẹn lấy ta bao đựng tên riêng, nhanh chóng rút ra mấy mũi tên dài, dáng dấp nhằm hướng họ nấp mà bắn

      “Phanh————-Vút—- ”

      Bông tuyết bắn ra bốn phía, Tịch Hề hạ tầm mắt, dùng tay ngăn tuyết đổ xuống, toàn thân rút vào chổ.

      “Nếu nấp, liền mang xẻng lấy hết lớp tuyết đó ra cho ta” thanh của nam tử trầm thấp, lần nữa từ đài bay đến, Tịch Hề dùng sức bỏ tay áo xuống, hướng phía 2 người kia khoát khoát tay ra hiệu.

      Tuyết tay lạnh thấu xương thông qua đầu ngón tay truyền đến, mười đầu ngón tay bị đông cứng đỏ bừng. Tịch Hề nhìn bên ngoài mãnh liệt tấn công, bất đắc dĩ đành phải ném 1 nắm tuyết ra ngoài.

      Mưa tên từ cao rớt xuống, nàng đứng lên, nhàng từ tốn bước ra khỏi chổ nấp, tung tiển thử sẵn cung, cầm hướng theo bước chân nữ tử, chỉ là có bắn ra.

      Tịch Hề đứng ở trung tâm bãi săn, bốn phương đều có cung thủ, chưa tính tên bắn lén lúc nào cũng có thể xuất , nàng dám hành động thiếu suy nghĩ, sắc mặt hết sức bình tĩnh, nhưng vẫn cầm được toàn thân bắt đầu bổ mồ hôi lạnh.

      Điện Trạch nữa người khẽ nghiêng, bởi cự li rất gần, có thể dễ dàng đem thần sắc của Tịch Hề thu vào tầm mắt, phất bàn tay năm ngón, lúc này tại trung tâm bãi săn chỉ có duy nhất nữ tử với đôi mắt đằng đằng sát khí.

      Nàng lần nữa nhìn lại, lần nữa cùng nhìn thẳng vào mắt, lúc này còn cái cảm giác kinh hãi sợ sệt, mà là căm phẫn, Tịch Hề liếc , Điện Trạch hành động tàn bạo như thế, người như vậy sao xứng để có được ánh mắt tinh khiết từ nàng?

      Tên bay vùn vụt đến, nàng lùi bước, liền đúng rơi vào gót chân trước, đúng là cá lớn nuốt cá bé, nàng lúc này cũng tìm được đường thoát thân.

      Dù kiên nghị thế nào, dù nhịn thế nào cũng có ngày này, Tịch Hề tay phải nắm chặt ống tay áo, tay trái siết chặt thành quyền, đột nhiên quay đầu nhìn về hướng Điện Trạch, cặp mắt kia trong sáng, nhẫn, thay vào đó lúc này là lữa giận hừng hực, lửa trong đôi mắt của nàng, bao chặt lấy hình dáng của Điền Trạch, tùy ý lan tràn, phẫn nộ, hận thể đem đốt cháy.

      Điện Trạch dời tầm mắt xuống ngực nàng phập phồng vì tức giận, năm ngón tay đặt ghế gảy , nhìn ra tiết tấu của nàng, khẩn trương đầy sát khí, rời tầm mắt khỏi nàng, rơi vào tay phải của nàng.

      Bức đến đường cùng, cũng muốn xem chút nàng muốn làm gì?

      Chương 4: Bùng nổ

      Edit : Rika
      Nguồn:https://mynhancung.wordpress.com


      Tịch Hề cầm chặt vật trong tay áo, cái người cao kia như cố ý muốn chơi đùa, tên được bắn ra, nàng ngừng lui ra sau, Mi Nhã cùng Tích Linh đứng phía sau cách đó xa, ba người trong lúc đó, khó có thể tới gần.

      Nàng nghiên người, tránh thoát mũi tên, hướng tới rào chắn gỗ rắn chắc phía sau chạy , nam tử đứng ở cao, phía sau, nàng còn gì lo lắng cả, Tịch Hề hạ tay áo, nắm trong tay vật gì đó, dùng lực ném tới phương hướng của Điện Trạch.

      Nam tử nhếch môi lên, nhưng cũng chỉ thoáng qua, đứng ở cao, có ý định tránh né, sắc mặt Cổ quản gia khẽ biến, thừa dịp Điện Trạch cúi đầu uống trà, vung tay lên, quả cầu tuyết bị đánh vỡ, vài mảnh còn rơi trước mũi Điện Trạch.

      Trong lòng cảm giác có gì ổn, còn chưa ngẩng đầu, Tịch Hề liền lấy cục than đá trong tay áo ra, dùng sức ném vào đỉnh cỗ kiệu

      “Cẩn thận ̶ ̶ ̶ ̶ ̶ ̶ ̶ ̶ ̶”

      Thanh trầm trọng, có tiếng vang, nàng nở nụ cười, xem ra, trong kiệu đúng là có người, còn bị chính mình lật tẩy.

      Cục than đá đen chạm vào, sau đó bắn ngược ra khỏi mành vài, sắc mặt Điện Trạch và Cổ quản gia đại biến, Điện Trạch tay cầm ly trà, Trầm chỉ huy đứng bên cạnh, nhanh chong tới cỗ kiệu.

      Nhìn cục than đá mặt đất, đôi mắt trong sáng của Điện Trạch bỗng nổi lên sát ý, Cổ quản gia trừng mắt liếc Trầm chỉ huy cái, sau đó cũng bước tới bên cạnh cỗ kiệu.

      Trong lúc nhất thời, xung quanh im lặng, Tịch hề đứng giữa sân, nàng ngẩng đầu, hoảng sợ, cũng vui vẻ, thần sắc kiên định đứng tại chỗ.

      “Thiếu chủ, là sở sẩy xẩy của tiểu nhân, cái này. . . .” Trầm chỉ huy sợ tới mức sắc mặt đại biến, cước bộ run rẩy tới bên người Điện Trạch, lại bị đẩy ra: “Cút”

      Tích Linh cùng Mi Nhã đứng phía sau nhìn thấy Điện Trạch tay xốc rèm kiệu lên, nhìn vào trong.

      Tựa hồ như muốn cái gì, chỉ thấy thu tay lại, khuôn mặt hung ác nham hiểm, cơn giận vẫn chưa tiêu tan: “Giết, giết tất cả đám người trước mặt cho ta”

      Tịch Hề vươn tay kéo hai người phía sau: “Thiếu chủ Ngũ Nguyệt Minh tàn độc, cho dù ta xuất ra kích này, chúng ta cũng rất khó để sống sót”

      Hai người nhìn nhau, Tích Linh đưa tay phủi gương mặt bị dính tuyết: “Ta hiểu được, với việc bị coi như đồ chơi rồi bị giết, còn bằng liều chết phen, chúng ta cần phải phản kháng”

      Chính xác, đó là điều quyết định.

      Mi Nhã nhìn dưới đất, tuy trong long sợ hãi, nhưng chính ông trời cũng tuyệt đường sống của các nàng: “Từ ngày bị bắt vào đây, ta cũng tính toán đến chuyện gây rối rồi”

      cao, cung thủ chuẩn bị sẵn sàng, Trầm chỉ huy thở hổn hển, ngón tay ngừng đưa ra chỉ vào ba người: “Giết, giết cho ta. . . .”

      Ánh mắt Tịch Hề chăm chú, nhìn cung tiễn hướng về phía mình, lúc chuẩn bị tư thế, đột ngột nghe giọng nam nhân lần thứ hai truyền đến: “Chậm

      Giống như lời của Điện Trạch, nhưng giọng , là từ trong kiệu truyền tới.

      Giọng trầm thấp, trong đó lộ ra vài phần mị hoặc, giống như hoa cây thuốc phiện nở rộ, lộ ra chút sa đọa, mê hoặc, mê ly. Giọng của nam tử đó, càng nghe càng nhiện, tựa như độc dược, cứ văng vẳng trong tai.

      Tịch Hề tỉnh táo lại, có lẽ, lời tiếp theo của , còn mang theo tra tấn khủng khiếp hơn.

      “”Tình thâm ý trọng”, trong kiệu tràn ra tiếng cười yếu ớt, thanh của nam tử lại vang lên, chậm rãi : “Trạch, thả các nàng”

      “Thả?” Điện Trạch cất cao giọng, lộ vẻ nghi hoặc.

      Tích Linh cùng Mi Nhã nhìn nhau, mặt xuất vui mừng, các nàng đồng tời kéo cổ tay áo và gọi: “Tịch Hề”

      Gương mặt nhắn của nàng vẫn trầm trọng, có chút hi vọng cùng hưng phấn, chưa rời khỏi nơi này, nàng tuyệt đối bao giờ tin lời của bọn họ.

      “Ngũ Nguyệt Minh chúng ta cần nhiều người như thế”. Trong kiệu, nam tử trầm mặc trong giây lát rồi mở miệng tiếp: “Ba người các ngươi, ta chỉ cần hai, trong ba người các ngươi chỉ cần là người có năng lực, ta mang hai người ra ngoài Bắc Hoang doanh. Cho các ngươi thời gian ba ngày, các ngươi. . . có thể dung hết thảy tất cả các thủ đoạn để sống”

      Hai người cầm cổ tay áo Tịch hề bỗng cứng đờ, Tịch Hề gian nan nuốt nước miếng, nàng nhìn xung quanh, ngày thường mọi người ở chung chỗ, nay phải ngươi sống ta chết.

      Ra khỏi Bắc Hoang doanh, có thể tìm được đường sống trong cái chết, khuôn mặt nhắn bị lạnh trở nên đỏ bừng, ý tứ của người kia rất ràng, trong ba người tuyển hai người, đó là các nàng phải tự giết lẫn nhau.

      Điện Trạch nở nụ cười, nam tử trong kiệu tựa hồ cũng lo lắng, về phía trước, hướng tới Trầm chỉ huy : “Được, cứ như vậy”

      Hàng rào gỗ được mở ra, ba người các nàng bị đẩy vào, bên ngoài đám người chen chúc, như hổ rình mồi, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía này.

      Cai ngục đem bọn họ về địa lao, Tịch Hề, Tích Linh, Mi Nhã và Lý bà và số người khác bị đẩy vào, Trầm chỉ huy đem cửa từng nhà tù mở ra, chỉ khóa của chính địa lao lại, phòng ngừa có người tháo chay ra ngoài tập kích người của Ngũ Nguyệt Minh.

      Ba người vẫn như trước ngồi vây quanh chỗ, hai nhà lao bên cạnh, hơn mười nữ tử vây lại đây, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào bọn họ.

      Tịch Hề nâng đôi mắt u lên, trong mắt nàng lộ ra vài phần tàn độc, hướng tới những người đó : “Các ngươi nếu dám tiến đến, ta giết các ngươi”

      Nàng đột nhiên từ trong tay áo lấy ra miếng sắt sắc nhọn, đây là vật mà nàng vô tình tìm được ở chỗ khai thác quặng, nàng lén lút cất giữ, để sử dụng phòng thân.

      nữ tử cầm lấy thanh cửa nhà giam, hai gò má kề sát lại : “ thể trách chúng ta, ai cũng muốn rời khỏi nơi này, trong ba ngày, ta tin các ngươi khắc cũng nhắm mắt”

      Bên cạnh, càng có nhiều người tiến đến, chợt nghe thế có người cao giọng: “Thế nhưng, ai cũng nghĩ mình là người chết. . .”

      “Hừ, cho dù chính ta tranh, nhưng các ngươi cũng có tranh đấu nội bộ. . .”

      Tịch Hề tựa tưng vào vách tường, bên cạnh, Mi Nhã cùng Tích Linh cũng dựa vào, ánh mắt hai người hoảng sợ, nàng quay đầu lại nhìn hai người, giọng mềm : “Mặc kệ người khác như thế nào, ba người chúng ta nhất định phải cùng nhau rời khỏi Bắc Hoang doanh”

      Giọng của nàng kiên định, thân hình mảnh mai của nàng tỏa ra khí thế hơn cả nam nhi, khí lạnh thấu xương, Mi Nhã tự giác nhìn xuống, gật gật đầu.

      “Tranh , đoạt , dù sao bà già này xương cốt cũng còn tốt để mà ra ngoài”. Lý bà an ổn nằm đống rơn rạ, sợi bông vải rách bay bay.

      Có ba ngày, nàng cuối cùng cũng có thể có giấc ngủ bình yên.

      Màn đêm buông xuống, trong địa lao, chỉ có ngọn đèn mờ nhạt, ba người rúc vào cùng nhau, gắt gao dựa vào, dám nhắm mắt. Bên ngoài có người vây quanh, có người cũng nghỉ ngơi, có người lại như hổ rình mồi. . .

      Hai mắt Tịch Hề lên những tơ máu, nàng hướng tới hai người bên cạnh rồi : “Hai người nghỉ trước , để ta canh chừng cho”

      Tịch Linh gục đầu xuống, gối lên vai nàng: “Chúng ta có thể sống sót ra ngoài chứ?”

      “Đương nhiên có thể!” Tịch Hề cũng quay đầu lại, kiên nghị : “Chúng ta những còn sống ra ngoài, mà là sống rất tốt”

      Đầu vai lần nữa nặng xuống, Mi Nhã rốt cục nhịn được nữa, gục đầu xuống ngủ.
      Chris, linhdiep17bornthisway011091 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 5: TẬP KÍCH LÚC NỮA ĐÊM

      Edit: Ngô Đồng
      Nguồn:https://mynhancung.wordpress.com


      Gió đêm thổi ngoài địa lao từng cơn rét buốt, thấm vào da thịt, ba nữ tử bên trong rúc người vào nhau chặt để truyền chút hơi ấm. chỉ đơn giản là lạnh mà còn có uy hiếp giữa cái sống và cái chết, phút thể nơi lỏng.

      Sau nửa đêm, dường như mọi người ngủ, Tịch Hề hai mắt vẫn mở to, toàn thân nàng lúc này vô cùng mệt mỏi, từng cơn buồn ngủ kéo đến, cuối cùng nhịn được hai mắt dần khép lại.

      Địa lao kế bên, có nữ tử nằm bất động mặt đất lạnh băng, đằng sau có vài người, toàn thân dơ bẩn nhưng khuôn mặt vẫn lộ ra nét dữ tợn, dần trườn về phía trước nhàng.

      Bên này, ba nàng cùng tựa vào nhau, hoàn toàn biết nguy hiểm cận kề, nữ nhân cầm đầu phía địa lao bên kia chợt móc ra đoạn dây thừng bên trong tay áo, cách ba người bọn họ mấy bước chân, chợt nhảy lên cùng sợ dây quàng qua cổ Tích Linh.

      Bã vai bị đụng Tịch Hề tỉnh giấc, chợt thấy đám người bên kia từ từ chen chúc nhau mà đến, nơi cổ lại bị cánh tay biết từ đâu hướng đến ghì chặt thể động đậy hay la hét.

      Ngay lập tức ba người bị khắc chế trong tích tắc, càng nhiều người xung quanh địa lao vây quanh để xem trò, đợi chờ ngư ông đắc lợi. Mặt Tích Linh đỏ lên vì ngạt thở, đôi tay muốn giãy giụa lại bị hai nữ tử khác bắt lấy, đè chặt ở đầu gối.

      Tịch Hề nắm chặt hai tay, thân mình lúc này bị đè dưới đất bất, chợt nàng cong người, tay quơ ra túm tóc người siết cổ mình, xoay người dọng đầu gối vô mặt ả, người kia lật đật ôm chặt lấy gương mặt bắt đầu rướm máu, động đậy thân thể lúc này được giải thoát, Tịch Hề phản ứng cực nhanh, lôi miếng sắc trong tay mà nãy giờ nàng nắm chặt đến bật máu nhưng lại coi như có chuyện gì xảy ra.

      Bên cạnh Tích Linh vẫn bị siết cổ, ngày chặt hơn, hai mắt nàng trợn tròn đợi cái chết dần đến, Mi Nhã bị 2 người đè dưới chân, động đậy, cũng rơi vào hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc.

      Tịch Hề nghĩ ngợi vội tiến lên, trong tay cầm miếng sắt do dự đập vào nữ nhân siết cổ Tích Linh, máu ồ ạt từ đầu ả chảy dài thấm đẫm y phục Tích Linh, máu đỏ tươi càng thúc đẩy nàng hơn.

      Thế nhưng ả vẫn chịu buông tha Tích Linh mà trừng mắt nhìn Tịch Hề, tay vẫn hề nơi lỏng, Tịch Hề do dự giáng xuống thêm 1 đòn mạnh ngay giữa đầu, lần này ả hoàn toàn thay đổi, đổ gục xuống hôn mê, khí trong địa lao lúc này nồng nặc mùi máu tanh, máu vương vãi lên Tịch Hề, ướt đẫm y phục nàng.

      Tịch Hề toàn thân như bị rút gân, đổ gục bên cạnh nữ nhân kia, nàng ngồi sững mặt đất, trong tay vẫn còn cầm thanh sắt kia, máu tươi từ y phục chảy xuống tay nàng từng giọt, trong địa lao mọi người đều chứng kiến cảnh này, cả kinh, trợn mắt, há mồm, lật đật buông lỏng Mi Nhã, từng người lùi dần về phía sau.

      Mi Nhã lật người, bò về phía Tịch Hề, Tích Linh lúc này miệng há ra, ngụm từng ngụm khí, nước mắt chảy ướt cả gương mặt.

      “Tịch Hề, Tịch Hề !”

      Mi Nhã kêu lên, cả ba người ôm lấy nhau chặt, vừa thoát khởi tử môn quan, Tích Linh nắm chặt tay nàng, theo bản năng nàng co rút lại, có máu của người khác mà cũng có máu của chính Tịch Hề.

      “Tịch Hề”

      Tích Linh gọi nàng, nàng mơ hồ nhận ra lòng bàn tay mình đầy máu, mới vừa rồi cũng nhận ra, cũng thấy đau đớn. Tích Linh bên cạnh nắm tay nàng dám dùng sức sợ nàng đau. “Chúng ta phải làm sao? Làm sao đây? lẽ phải chết như vậy sao?”

      “Tịch Hề”, Mi nhã bước lên, đôi tay nàng vòng qua đầu Tịch Hề, Tích Linh thấy vậy cũng đến chen vô, “Từ khi chúng ta bị bắt đến Bắc Hoang doanh đến nay, cũng chỉ có 3 người chúng ta nương tựa vào nhau.”

      Cách đó xa, Lý bà nằm tưởng như ngủ say, nhưng lại nắm toàn bộ tình hình, nhìn chằm chằm vào đám người vừa tiến lên nay lại lui dần về sau.

      Bão tuyết mịt mờ, tuyết trắng đổ phủ khắp nơi, qua khung cửa sổ của địa lao, có thể nhận ra bên ngoài là bức tranh tuyết trắng lạnh lẽo kinh người, Tịch Hề nâng khuôn mặt nhắn lên, cắn môi dưới khô khốc, nơi này là Bắc Hoang doanh, nàng nhất định, nhất định phải ra ngoài.

      Sáng sớm hôm sau. Địa lao tự dưng được mở khóa, ánh sáng từ bên ngoài truyền vào nơi ẩm ướt đen tối, ánh sáng chói chiếu rọi xuyên qua thoáng chốc làm nàng chói mắt

      Ba người cẩn thận từng li từng tí bước ra ngoài, kì quái là bên ngoài lại có ai trông chừng, Tịch Hề gập cong người vì lạnh từ từ bước ra giữa sân, Mi Nhã cẩn thận dè chừng phía sau, tay nắm chặt tay Tịch Hề, “Ta tìm thức ăn, đám súc sinh này muốn để chúng ta chết đói hay sao”

      tại, chúng ta chưa thể tách ra khỏi nhau được…”, Tích Linh lo lắng , lại thấy Mi Nhã khoát tay chặn lại, hạ thấp thanh : “Ta tự coi chừng, các nàng hãy xung quanh nắm đường , biết đâu tìm được đường khác thoát khỏi nơi này, giờ ngọ chúng ta tụ họp tại đây”

      Tịch Hề nhìn xung quanh, từ gần đến xa, phía xa kia có bụi cây cao bằng chiều cao của người trưởng thành, chừng có thể tìm ra lối : “Chính ngươi cũng cẩn thận chút”. xong câu đó, nàng trực tiếp hướng phía trước mà , Mi Nhã thấy Tích Linh vẫn đứng yên tại chổ vội đẩy nàng “Ngươi mau , cùng kiếm, phải lo lắng cho ta”

      Nàng lo lắng chút, do dự, nhưng thấy Mi Nhã quay đầu , nàng đành phải đè nén xuống nỗi lo, theo phía sau Tịch Hề.

      Vách đá cao chót vót, toàn bộ là thạch bích, nàng chỉ có thể bám theo dán chặt lưng mà , Tịch Hề hướng về phía trước, Tích Linh thấy thế muốn theo “Nơi này địa thế hiểm trở, vách đá cheo leo, khó bị phát giác, ngươi ở dưới chân núi đợi ta, cần phải theo”

      Tích Linh nhìn vách đá cheo leo, nheo mắt, bước chân nhịn được lui về sau: “Ta ở lại chỗ này đợi ngươi”

      Tịch Hề gật đầu, nàng nắm chặt thạch bích 2 bên, bước chân bình tĩnh hướng phía trước mà từng bước cẩn thận, chừng, mặt trước sơn động chính là đường ra.

      Mây đen đỉnh đầu, bầu trời lại đầy bông tuyết trắng ngừng rơi, khí nặng nề, giống như là phất tay cái hũ mực đổ đàm lan tràn nền tuyết trắng, hoặc cũng giống như là tứ phía đều có giặc, khí ảm đạm đầy cả lòng người, rất khó tản .

      Tịch Hề nín thở trầm ngâm, dưới chân vô ý vài cục đá rớt xuống khe vực, dọc theo mà rơi xuống, thanh trống trải hun hút điểm dừng rơi thẳng xuống đáy vực.

      Đến giữa vách đá toàn thân đổ đầy mồ hôi, nàng nghiêng người nhìn về phía trước, lại phát đó là khoảng đất đá trống, to như vậy nằng giữa hai sườn núi, xung quanh là núi, là đá mà lại có khảng sân trống như vậy, nàng rướn người bước đến nhảy xuống bị đụng, nàng nhăn mặt vì đau.

      tay vươn ra ngăn cản, bỗng liếc nhìn lại, trước mặt nàng chính là cái kiệu gỗ, cái kiệu mà hôm qua nàng dùm than đá chọi vô đỉnh kiệu.

      Màn che kiệu lẳng lặng được đóng kín lại, như có khe hở, tay nàng nắm chặt thành quyền, từng bước, từng bước hướng kiệu tới.

      Đứng ở trước kiệu, mơ hồ đưa tay ra chạm vào màn kiệu rồi rút trở lại, nàng vẫn còn nhớ thanh ràng đầy tà mị trí mạng kia, Tịch Hề khẽ cau mày, cần biết đến bao lâu, nàng quyết định xoay người, nhưng lại bị cái gì đó đẫn dắt lại, nàng quay đầu, tay vén màn kiệu lên.

      Bên trong, rỗng tuếch, bóng người, phủ lên chổ ngồi là cái mền gấm, rộng rãi bốn phía đều được che rèm, xa hoa.

      “Lén lén lút lút, cái kiệu rỗng cũng bỏ qua”, thanh trầm thấp vang lêm gần trong gang tấc, Tịch Hề vội rút tay về, mới vừa xoay người, liền thiếu chút nữa đụng vào lồng ngực rắn chắc của nam nhân, nàng dừng lại, cố tự trấn tĩnh bản thân mình xuống.

      Chris, linhdiep17bornthisway011091 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6: Chờ chết

      Edit: Rika
      Nguồn: https://mynhancung.wordpress.com


      xong, nhìn về phía ngực mình xém bị nàng tập kích, nàng khẽ nghiêng đầu, băng vải còn chưa tháo ra, khuôn mặt bẩn thỉu, nhưng hai mắt vẫn nhìn về chằm chằm.

      Huyền Hạo hai tay khoanh trước ngực, ngũ quan tuấn mỹ tuyệt luân giống như điêu khắc, khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn lại mắt nàng, cằm hơi nhếch, vốn là gương mặt tuyệt mỹ, nhưng trong mắt Tịch Hề, có thêm vài phần tàn nhẫn, có loại người như thế, cần , nhưng khí thế tỏa ra có thể làm mê hoặc người khác, làm cho người ta kiềm được mà sợ hãi.

      Mắt phượng hẹp dài, phát ra tia sáng. . . . .

      Tịch Hề nhìn chằm chằm đôi mắt nam tử đó, hơi hơi nheo lại, nàng lui về sau vài bước, trong đôi mắt của , khắc hẳn với ánh mắt tà ác của Điện Trạch, chỉ tùy ý nhìn, nhưng cũng làm nàng hoảng sợ.

      “Ta tìm nhầm chỗ”. Tịch Hề nhớ tới ước định ba ngày, cụp mắt, muốn tránh khỏi .

      Nhưng để nàng được như ý, phất tay áo, chân dài ngăn càn bước của nàng: “Tìm nhầm chỗ, ngươi tìm cái gì?”

      Tịch Hề bất đắc dĩ, đành phải cúi xuống: “Hôm nay là đặc xá của Bắc Hoang doanh, ta chỉ ra chút, rồi tới giữa sườn núi, mới phát nhầm đường, tìm thấy đường trở về”



      Bạc môi khẽ mở, giọng điệu nhu, cực mị, cực tà, bóng dáng cao lớn, che ánh sáng đầu nàng: “Muốn chạy trốn sao, còn chưa tìm được đường ra à?”

      Tịch Hề nhìn về phía vách đá, địa thế hiểm ác, trong thời tiết lạnh lẽo cũng dọa người: “Ta biết, phải ngài , sinh mệnh của chúng ta nằm trong tay ngài sao, ngài buông, chúng ta làm sao có cơ hội sống sót mà ra ngoài?”

      Nam tử từ chối cho ý kiến, nhìn mặt nàng đầy phẩn nộ, khẽ cười nhếch môi, giọng điệu vô tình: “Đúng vậy”

      Lòng nàng trầm xuống, ra tuyệt vọng: “Ba người chúng ta, thể đồng thời ra khỏi Bắc Hoang doanh sao?”

      Mặt nang mang theo tia hi vọng, nam tử nghiêng đầu, giọng kia, nàng cực kỳ quen thuộc, giống như giọng điệu ngày đó ngồi trong kiệu mà : “ thể”, dừng lại, sau đó thêm: “Ta rồi, ba người, ta chỉ giữ lại người năng lực nhất”

      Nàng gì nữa, người như vậy, cho dù câu xin cũng động lòng, Tịch hề vẫn thấy chắn trước người mình, hai tay đưa lên đẩy chân ra.

      đâu?” nhìn nàng lướt qua mình, hơi trêu chọc .

      Tịch Hề thẳng về phía trước, nhìn xuống, ánh mắt nàng sắc bén, sau đó quay lại : “Chờ chết”. Nàng nắm chặt tay, bên kia là gương mặt tà mị của Huyền Hạo “Buông ta cho ta, ta về ngoan ngoan chờ chết”

      Huyền Hạo đối mắt với nàng, nhìn thấy mắt nàng lộ ra tia sắc bén thông minh, sau đó thả nàng ra.

      Lúc Tịch Hề xuống chân núi, vén rèm lên bước vào trong kiệu.

      Tích Linh đứng chờ, trong lòng khỏi lo lắng, nàng mạo hiểm muốn bước lên, đầu vai đột nhiên bị người đè lại.

      Nàng giật mình quay đầu lại, nhìn thấy người phía sau, nàng vội vỗ vỗ ngực: “Mi Nhã, ngươi làm ta sợ muốn chết”

      “Xuỵt!” Mi Nhã đem ngón tay đặt lên môi làm động tác im lặng, sau đó kéo Tích Linh ra sau tảng đá: “Tịch Hề đâu?”

      tìm đường rồi” Tích Linh quay đầu lại, mở miệng : “ nửa ngày rồi, sao còn chưa trở lại”

      Mi Nhã ngẩng đầu, nhìn vách núi đen thui, nàng tựa vào tảng đá, suy sụp : “Tích Linh, nơi này là Bắc Hoang doanh, trừ bỏ Ngũ Nguyệt Minh, còn ai có thể mang ba chúng ta ra ngoài?”

      Nàng quay đầu, ánh mắt uể oải.

      Mi Nhã hiểu ý nàng, sau đó tiến lên nắm chặt tay nàng: “Tích Linh, ba chúng ta, xem ra ngươi là người nổi trội hơn cả”

      Nàng khó hiểu, ngập ngừng mở miệng: “Mi Nhã?”

      “Tuy rằng Tịch Hề , muốn cả ba chúng ta đều cùng ra khỏi Bắc Hoang doanh, nhưng dễ hơn làm? Mạng của chúng ta bị bọn họ nắm trong tay, cho dù muốn gì chúng ta cũng phải tự giết lẫn nhau.” Mi Nhã đưa tay sờ soạng vào trong áo, lát sau, mang ra vật đặt lên tay Tích Linh: “Cầm lấy cái này

      Trong tay nàng là bình sứ, hơi hơi nắm chặt, yên lòng nên hỏi: “Đây là cái gì?”

      “Bạch ngọc lộ, thường ngày ta tích góp chút ít quặng trong mỏ rồi đổi lấy với cai ngục” Mi Nhã , sau đó tiến đến vào tai nàng: “Bọn họ , ở ngoài, nam nữ đều dung cái này”

      Vẻ mặt Tích Linh lên vui sướng, hai tay nàng thưởng thức bình sứ trong tay, mở miệng hỏi: “Vậy Tịch Hề có ?”

      Mắt Mi Nhã buông xuống, hai tay nắm lại, mặt nàng lên cẩn trọng, hướng tới tai Tích Linh : “Tích Linh, nếu quyền quyết định nằm trong tay ngươi, trong ba người, chỉ chọn , ngươi nghĩ là ai?”

      Nàng suy nghĩ chút, gương mặt trở nên cứng ngắc, Tích Linh nhìn bình sứ trong tay: “Mi Nhã, ngươi lời này là sao?”

      “Hôm nay, rồi ngày mai, nếu ba chúng ta muốn cùng nhau được Ngũ Nguyệt Minh tuyển chọn, khẳng định là dung mạo, Tích Linh, chẳng lẽ ngươi muốn ra khỏi Bắc Hoang doanh sao?”

      “Muốn chứ” Nàng trả lời như chém đinh chặt sắt, vết thương nơi khóe miệng hơi đau: “Nhưng đó là Tịch Hề, phải người khác, chúng ta, ai cũng thể bỏ lại”

      “Đúng” Mi Nhã cao giọng: “Ngươi nghĩ rằng hai chúng ta được sao? Cũng hẳn, ba chúng ta ai cũng đừng nghĩ ra ngoài, ta cũng hại nàng ấy, nhưng đây chính là cơ hội, Tích Linh, ngươi cần nữa”

      Nhất thời nàng biết gì, cugnx thể phản bác, bình sứ trong tay như phản ánh tâm tình của nàng, tình cảnh nguy hiểm ngừng bủa vây. Phía sau, truyền đến tiếng bước chân, Mi Nhã ngẩng đầu nhìn lại, trước bước che Tích Linh lại, sau đó nhàng : “Tịch Hề, trở lại rồi sao?”

      ngày đêm Tịch Hề chưa ngủ, thần sắc có chút mệt mỏi: “Chúng ta trở về

      Lướt qua Mi Nhã, khi nàng xa Tích Linh, hai người vội vàng giấu bình sứ vào trong tay áo. “Như thế nào, Tịch Hề có tìm được cái gì ?”. Hai người mở miệng , rồi đưa mắt nhìn nhau, lúc này mới nhận thấy cả hai người đều run rẩy.

      có, bên kia chính là vách núi đen, có đường

      Tích Linh nhanh chóng cầm lấy cổ tay áo, chờ nàng trước, sau đó mới theo, Mi Nhã nhìn Tích Linh, hai người đều hiểu ý, ai cũng gì, dọc đường , đều im lặng che giấu tâm .

      Trở lại địa lao, lại phát mặt đất ướt sủng mảnh, đám người bẩn thỉu vây giữa nhà giam, biết tranh đoạt cái gì. “Tránh ra, ta trước ̶̶ ̶̶ ̶̶ ̶̶ ̶̶ ̶̶ ̶̶ ̶̶ ̶̶”

      “Các ngươi cút” nữ tử đứng chắn phía trước, hai tay dang ra liều mạng hét lên, lẫn trong đám đông, là tiếng hùng hổ.

      “Còn lộn xộn ta đá đổ, ai dám tranh”

      “Ngươi là ai, cút ngay ̶̶ ̶̶ ̶̶ ̶̶ ̶̶ ̶̶ ̶̶ ̶̶”

      Tịch Hề nhíu mày, thẳng vào nhà lao, Lý bà như mới tỉnh ngủ, nhìn thấy mầy người vào, liền ngồi dậy: “Ngay cả nước uống cũng có, phải tranh đoạt, biết nguwoif Ngũ Nguyệt Minh có nhìn thấy cảnh này hay ?”

      “Lý bà, xảy ra chuyện gì vậy?” Tích Linh tới trước, ngồi xuống hỏi.

      “Vừa nãy cai ngục phát cho mỗi phòng giam chậu nước to, chỉ cần đem mặt rửa sạch, hiểu chưa?” Lý bà chậm chạp , đưa tay sửa sang lại rơm rạ dưới thân : “Cho nên, các nàng đều tranh đoạt nhau để rửa mặt”

      Ba người hy vọng nhìn nhau, Tịch Hề đến góc sau, hai chân nhảy lên, chính là nhìn lên cửa sổ ở gần mái nhà.

      “Hai người rửa mặt ” Tịch Hề dựa đầu vào thanh gỗ nhà tù .

      Mi Nhã đưa mắt nhìn chậu nước nàng mang xuống, trong phút chốc nghẹn lời, bước vài bước tới cạnh Tịch hề: “Tịch Hề, tại phải là thời điểm nhường nhịn nhau, ngươi quên lời chúng ta lúc trước sao, phải cùng nhau ra ngoài”

      Tích Linh xé ra mảnh tay áo, nhúng nước rồi tới bên người nàng: “Mi Nhã đúng đó”. Nàng nâng tay lên, có vài phần chột dạ, khuôn mặt nhắn bị khăn ướt phủ lên, Tịch Hề bị lạnh co lại, nhưng cũng cự tuyệt.

      mất nhiều thời gian, khăn ướt chà lau chút, khuôn mặt trắng nõn nhắn hé ra, mi cong mày , da trắng nõn nà tự nhiên. Hai mắt nàng mơ màng, nhìn xung quanh, chú ý tới động tác của Tích Linh, Mi Nhã ghé mắt nhìn lại, cái miệng nhắn sợ hãi, có chút giật mình: “Tịch Hề, ngươi ̶ ̶”
      bornthisway011091, Chrislinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :