1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gặp được tình yêu đích thực - Chá Bút Lão Tân (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 24: Giằng co
      Edit: TiêuKhang

      "Em đúng là hậu đậu mà, mặt sáng rửa cũng sạch nữa. Ngoan, mau rửa lại ." Ngón tay thon dài khẽ búng lên chóp mũi , hai tai Tô Duyệt chợt đỏ bừng lên, nhưng vẫn rất nghe lời vào nhà vệ sinh.

      Hạ Việt ngồi bên kia tức đến trắng bệch cả mặt, mà Ninh Duệ Thần lại tự nhiên ngồi xuống đối diện với . Ung dung nhấc bình trà lên, tự rót cho mình tách, tâm đắc thưởng thức, mảy may để ý đến ánh mắt phóng hỏa của Hạ Việt.

      "Hôm qua cậu gọi điện cho ông già nhà tôi, cho ông ấy biết chuyện tôi chuẩn bị sa mạc Sahara để thể nghiệm cuộc sống? Cậu làm nhiều chuyện thừa thãi như vậy là muốn ngăn cản tôi đến gặp Tiểu Duyệt Duyệt?"

      "Đúng vậy." Ninh Duệ Thần nhấp ngụm trà, thản nhiên thừa nhận.

      "Hôm qua Tiểu Duyệt Duyệt ngủ ở nhà cậu?"

      "Phải." Giọng điệu vẫn thản nhiên như cũ.

      Khuôn mặt non choẹt của Hạ Việt lập tức trở nên dúm dó, gào lớn lên: "Ninh Duệ Thần, cậu lại dám cướp đoạt người phụ nữ của em, tôi tuyệt giao với cậu."

      "Cậu cảm thấy tôi cần phải cướp sao? Sợ rằng đến cả Tô Đồng Thần cũng còn phải biết ơn tôi cứu em cậu ta từ trong cảnh nước sôi lửa bỏng." Ninh Duệ Thần nhướn mày .

      Mặc dù mấy người các khác nhau nhiều lắm. Nhưng về phá của, ai bằng Hạ Việt, còn về khí phách, chẳng ai có thể sánh bằng Ninh Duệ Thần.

      Hạ Việt trời sinh khuôn mặt từ đến lớn vẫn như đứa trẻ, làn da trắng trẻo lại mềm mại, nhưng tính tình thích phiêu lưu bất định. Hôm nay cậu ta có thể ở đây chuyện với , nhưng ngày mai rừng rậm nào đấy trải nghiệm cuộc sống hoang dã rồi, con người tiêu biểu của trường phái hành động.

      chuyện với cậu ta hoàn toàn thể dùng cách của người bình thường để suy nghĩ. Tô Đông Thần tất nhiên gả em mình cho người chồng có tính cách trẻ con như thế. Nếu hai người họ chung sống với nhau, cậu ta sợ ngày nào đó em mình bị Hạ Việt lừa qua Châu Phi sống với đám người da đen mất.

      "Cậu định rủ rê Tô Duyệt đến sa mạc hay đến Thái Lan ngắm dân đồng tính?" Ninh Duệ Thần thở dài, "Cho dù Tô Duyệt đồng ý, sợ rằng Tô Đông Thần cũng để cho em của mình suốt ngày chạy loạn với cậu đâu."

      "Nước phù sa chảy ruộng người ngoài. Ai bảo trong chúng ta, tôi là người đáng được tín nhiệm nhất làm chi?" Ninh Duệ Thần bất đắc dĩ . "Tôi đây cũng chỉ là tuân lệnh làm việc thôi."

      Hạ Việt bĩu môi, nhìn người đàn ông đối diện, trong lòng thầm thừa nhận quả nhiên con mắt Tô Đông Thần tệ, nhưng bên ngoài vẫn cứng miệng : "Cậu chờ ở đây, tôi lập tức tìm Tô Đông Thần."

      xong, Hạ Việt liền vội vã chạy ra ngoài, hoàn toàn quên mất mục tiêu ban đầu mình đến đây.

      Vừa từ phòng vệ sinh ra, Tô Duyệt chỉ thấy bóng lưng thon dài ưu nhã ngồi đó nhìn về nơi nào đó từ phía ngoài cửa sổ.

      Lòng chợt có chút bối rối, ngay khi còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, người đàn ông này cứ thế xông vào mà hề báo trước gì cả, khiến biết phải đối mặt ra làm sao.

      Lúc này, thậm chí Tô Duyệt còn có ý nghĩ điên rồ, nhân lúc ta chưa để ý đến, mình lén trốn .

      "Sao vẫn còn đứng đó?" Tiếng dịu dàng đột nhiên vang lên, cũng đồng thời chặt đứt ý nghĩ trốn của Tô Duyệt.

      Tô Duyệt chậm rãi bước tới, lảng: "Hạ Việt đâu?"

      "Có việc trước rồi." Ninh Duệ Thần ngắn gọn câu kết thúc luôn vấn đề này. ràng thích Tô Duyệt nhắc tới đàn ông khác trước mặt .

      Tô Duyệt cúi đầu biết nên gì, ánh mắt nhìn lướt qua lại nhìn thấy đôi giày Cavans màu đen mình , rồi đột nhiên nhớ lại mọi chuyện.

      " Ninh, chuyện hôm qua cảm ơn ." Im lặng lát, cuối cùng Tô Duyệt giọng .

      Hôm qua, nếu phải Ninh Duệ Thần đột nhiên xuất đưa rời khỏi nơi đó, sợ rằng buộc bản thân phải kiên cường đối mặt đến cuối cùng.

      Có điều, chỉ mới gặp nhau có mấy ngày ngắn ngủi, những mỗi lần cần nhất đều xuất kịp thời. Mặc dù muốn người đàn ông xa lạ nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình, song thể thừa nhận xuất của làm cho có thể bảo vệ được tự tôn của mình.

      "Ừ." Ninh Duệ Thần thờ ơ đáp.

      Trong lúc Tô Duyệt suy nghĩ, cũng nghĩ tới chuyện khác. Ngón tay thon dài vuốt quanh miệng tách trà, đủ loại suy nghĩ xoay chuyển trong đầu, môi mỏng chỉ muốn bật ra những nỗi lòng bị đè nén bấy lâu, nhưng cuối cùng lời đến môi phải cố ép trở lại.

      xác định được, rốt cuộc hôm qua có nghe thấy lời đề nghĩ của mình hay , hay chỉ vì muốn trốn tránh mà giả bộ ngủ.

      Nhưng, nghĩ tới ánh mắt sáng rực của Hạ Việt, nhớ tới vẻ mặt cam lòng buông tay của Thẩm Gia Dũng, cùng thái độ muốn né tránh của Tô Duyệt mọi đắn đo của liền biến thành nước chảy mây trôi.

      "Có nghĩ tới chuyện kết hôn ?" Ninh Duệ Thần đột nhiên , ánh mắt vẫn chăm chú nhìn tách trà, dáng vẻ vô cùng bình tĩnh, song chỉ mình biết, bàn tay cầm tách trà của khẽ run lên.

      "Hả?" Tô Duyệt ngẩn người, vội lắc đầu, " có."

      Trước kia vẫn luôn nghĩ rằng mình kết hôn với Thẩm Gia Dũng, nhưng lại ngờ đến biến cố ngày hôm nay, tất cả mọi chuyện trong nháy mắt liền hóa thành bọt biển.

      "Em 24 tuổi rồi, cũng nên nghĩ đến chuyện này . Suy nghĩ kỹ tìm ." Ninh Duệ Thần nghiêm túc , rồi đột nhiên đứng dậy, " còn có việc, xin phép trước."

      Nhưng vừa đứng lên, Ninh Duệ Thần lại cẩn thận đụng ngã tách trà trong tay, nước trà vì thế bắn hết lên bộ vest người.

      " Ninh, sao chứ?" Tô Duyệt quan tâm hỏi, trong lòng khỏi lấy làm lạ, người đàn ông vốn luôn rất bình tĩnh trầm ổn như sao đột nhiên lại trở nên bất cẩn như vậy?

      Mà vừa rồi, ta câu kia là có ý gì?

      Hàng lông mày nhíu chặt lập tức giãn ra, vẻ mặt đau đớn cũng chỉ thoáng qua, chớp mắt khôi phục lại dáng vẻ lạnh nhạt ngày thường, Ninh Duệ Thần liếc nhìn Tô Duyệt, lắc đầu thản nhiên : " sao." xong đút hai tay vào túi quần, thong thả rời .

      Có điều vừa đến góc Tô Duyệt thể nhìn thấy được, vẻ mặt người nào đó liền tỏ vẻ đau đớn, vội vã chạy vào phòng vệ sinh, còn chút nào khí phách điềm đạm nữa, tách trà nóng vừa rồi đủ lấy mạng rồi...

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      ôi... độc , mua giày còn bày mưu kế nữa :yoyo30:.... khâm phục mà :yoyo27:

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 25: Mang thai
      Edit: TiêuKhang

      Cùng lúc đó. Sau khi rời khỏi nhà họ Tô, phải khó khăn lắm Triệu Nhã Cầm mới tìm được Tô Thiến Tuyết hẹn gặp nhau ở nhà hàng bò bít-tết Hào Tước.

      "Thiến Tuyết, dạo này con và Gia Dũng thế nào?" Triệu Nhã Cầm sốt sắng hỏi. Bên má bị Tô Viễn Hàng đánh vẫn còn sưng, nhưng được lớp phấn dày che , nếu nhìn kĩ quả thể nhận ra được.

      Mặc dù người nhà họ Tô ngó ngàng tới Thẩm Gia Dũng, nhưng Triệu Nhã Cầm tin Tô Duyệt có thể qua lại với người đàn ông khác nhanh như vậy. Theo bà thấy, người nhà họ Tô chẳng qua vì sĩ diện nên mới như vậy thôi, còn người đàn ông xuất bên cạnh Tô Duyệt tối hôm đó, có lẽ chỉ là người Tô Duyệt cố ý đưa tới để giữ thể diện mà thôi.

      Ngày trước, tuy bà dùng cách bất chính để chiếm lấy Tô Viễn Hàng, nhưng bà chưa từng hối hận. người, muốn chiếm lấy người đó có gì sai chứ? Nếu có sai, cũng chỉ vì người đàn bà Triệu Tuyết Nhu đó dụ dỗ ông ấy, chiếm được người cũng chịu buông tha cho người kia, cuối cùng lại còn bỏ cùng người đàn ông khác.

      Đối với lựa chọn của con mình, trước nay bà đều rất ủng hộ, dựa vào cái gì con được chiếm lấy người đàn ông Tô Duyệt thích? Hạnh phúc, phải đoạt lấy mới có được!

      Cho nên, Triệu Nhã Cầm nghĩ, người nhà họ Tô chỉ tìm cơ hội thích hợp để giúp Tô Duyệt đoạt lại Thẩm Gia Dũng mà thôi.

      Mà bà lại muốn nhân lúc trước khi người nhà họ Tô có hành động gì phải ra tay giành lấy hạnh phúc cho con mình trước.

      Tô Thiến Tuyết thờ ơ ngắm nghía móng tay mình mới làm, dáng vẻ hoàn toàn trái ngược với vẻ lo lắng của Triệu Nhã Cầm. nhàng thổi thổi lên móng tay mình, hờ hững : "Vẫn như vậy thôi."

      "Vậy các con định bao giờ đính hôn?"

      "Đính hôn?" Giọng của Tô Thiến Tuyết đột nhiên tăng cao, mặc dù từng chuyện hai người sắp đính hôn trước mặt Tô Duyệt, nhưng chỉ đơn giản là vì muốn chọc tức Tô Duyệt thôi, trong lòng ra chưa từng nghĩ tới chuyện này.

      Dù sao Thẩm Gia Dũng cũng chỉ là con riêng, thể mang đến cho thứ muốn, ngày trước muốn hẹn hò với Thẩm Gia Dũng cũng chỉ vì muốn để Tô Duyệt biết thế nào là đau khổ thế thôi.

      "Thiến Tuyết, lẽ nào con chưa từng nghĩ đến vấn đề này à? lẽ con..." Chỉ vì muốn trêu tức Tô Duyệt thôi?

      Triệu Nhã Cầm cau mày nhìn Tô Thiến Tuyết, mặc dù bà biết con mình trước nay vẫn ngấm ngầm phân cao thấp với Tô Duyệt, nhưng bà hy vọng Tô Thiến Tuyết mang hạnh phúc cả đời của mình ra đùa giỡn.

      "... phải. Con chỉ cảm thấy, cha đồng ý hôn của chúng con, nếu như giờ con với ấy đính hôn... Con sợ cha giận điên lên mất." Tô Thiến Tuyết chột dạ tìm đại cái cớ.

      "Hừ, cha con đồng ý sao hả? Thẩm Gia Dũng cũng chia tay với Tô Duyệt rồi, người nó chọn bây giờ là con!" Triệu Nhã Cầm có chút kích động, điệu cũng cao hơn nhiều.

      Tô Viễn Hàng thờ ơ với chuyện của con mình, nhưng lại luôn để tâm chuyện của Tô Duyệt, nhưng có nghĩa là bà cứ vậy khoanh tay đứng nhìn, có nghĩa là bà cũng phải trơ mắt đứng nhìn con bà chắp tay đưa người người đàn ông mà nó khó khăn mới có được.

      Huống chi bà tuyệt đối cho Tô Viễn Hàng bất cứ cơ hội nào trợ giúp Tô Duyệt để lấy lòng Triệu Tuyết Nhu cả.

      "Thiến Tuyết, con yên tâm, cho dù trong lòng Thẩm Gia Dũng vẫn còn có Tô Duyệt, nhưng hoàn cảnh của nó cho phép nó làm như vậy. Đợi sau khi các con kết hôn, chỉ cần con dịu dàng với nó thêm chút nữa, nó nhất định lòng dạ với con." Triệu Nhã Cầm kiên nhẫn an ủi, Thẩm Gia Dũng và Tô Viễn Hàng khác nhau, thực tàn khốc cho phép thằng nhóc đó chọn Tô Duyệt.

      "Mẹ, con biết rồi. Chuyện này tùy mẹ sắp xếp." Tô Thiến Tuyết có chút phiền lòng , dám bản thân căn bản Thẩm Gia Dũng. Triệu Nhã Cầm có thể chấp nhận cố đoạt bạn trai Tô Duyệt, nhưng tuyệt đối chấp nhận vì trả thù Tô Duyệt mà lợi dụng tình cảm.

      Triệu Nhã Cầm nghe vậy, trong lòng yên tâm nhiều, tiếp: "Vậy được, con yên tâm, mẹ nhất định cho con gả cách vinh dự ai bằng."

      "Vâng." Tô Thiến Tuyết qua quýt gật đầu, trong lòng lại nghĩ vậy.

      đạt được mục đích là đối phó với Tô Duyệt, cũng suy nghĩ làm sao để thoát khỏi Thẩm Gia Dũng. Mà hôm nay, Triệu Nhã Cầm lại thúc ép chuyện và Thẩm Gia Dũng đính hôn, là chuyện khiến người đời chê cười.

      Tô Thiến Tuyết ỉu xìu cắt miếng bò bít-tết ra, mãi mới cắt được miếng, định cho vào miệng chợt cảm thấy buồn nôn, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh nôn mửa ngừng.

      "Thiến Tuyết, con sao vậy?" Triệu Nhã Cầm vội vàng chạy theo , vỗ vỗ lên lưng , giúp dễ chịu hơn. Tô Thiến Tuyết vừa định mình sao, nhưng còn chưa kịp mở miệng, dạ dày lại chợt sôi trào, nôn mửa còn nhiều hơn lúc trước.

      Nhìn dáng vẻ ngừng nôn mửa của con , trong đầu Triệu Nhã Cầm chợt xuất ý nghĩ, do dự lúc, cuối cùng hỏi: "Thiến Tuyết, có phải con...?"

      " thể nào!" Tô Thiến Tuyết như bị dẫm phải đuôi, vội thét lớn ngắt lời Triệu Nhã Cầm.

      "Mẹ, chuyện này thể lung tung được, có thể chỉ là bụng con khó chịu thôi." Nhận ra vừa rồi mình phản ứng quá kích động, Tô Thiến Tuyết cố gắng khôi phục lại tâm trạng, nhưng giọng kia ràng run rẩy kiềm chế được.

      , bây giờ thể có con được, có con rồi sao rời khỏi Thẩm Gia Dũng được đây!

      Triệu Nhã Cầm đương nhiên biết được suy nghĩ lúc này của Tô Thiến Tuyết, chỉ nghĩ rằng giống với những người trẻ tuổi khác, sợ có con sớm, giọng : "Thiến Tuyết, bây giờ mẹ dẫn con đến bệnh viện xem thế nào. Đến bệnh viện kiểm tra cho ràng hơn."

      "Con !" Tô Thiến Tuyết quả quyết cự tuyệt, nếu như đến bệnh viện, nếu như có thai, nếu như bị Triệu Nhã Cầm biết còn đường sống nữa rồi.

      "Thiến Tuyết, có số chuyện thể tránh được. Đừng lo lắng, cho dù có chuyện gì xảy ra, mẹ cũng ở bên cạnh con." Triệu Nhã Cầm tiếp tục an ủi. Tô Thiến Tuyết tìm được cớ nào nữa, đành theo Triệu Nhã Cầm tới bệnh viện gần đó.

      Tại bệnh viện.

      "Mẹ, mình con vào được rồi." Tô Thiến Tuyết sau khi nhận được số khám với Triệu Nhã Cầm.

      " mình con...Có được ?"

      Tô Thiến Tuyết đỡ Triệu Nhã Cầm ngồi xuống, "Dĩ nhiên là được! Mẹ, nếu như mẹ cứ đòi vào cùng con, con kiểm tra nữa."

      "Được rồi! Vậy con làm gì cũng phải cẩn thận. Nếu như mang thai, nhất định phải báo lại với mẹ." Triệu Nhã Cầm sốt sắng .

      Đối với việc Thẩm Gia Dũng là con riêng, trong lòng Triệu Nhã Cầm cũng có chút vướng mắc, nhưng nếu Tô Thiến Tuyết mang thai, mọi chuyện đều là gì cả.

      Đến lúc đó, cho dù Lâm Tuyết Mai có ngăn cản thế nào cũng chẳng làm gì được nữa.

      Nếu như vậy, tài sản của nhà họ Thẩm...

      "Biết rồi! Mẹ, con vào đây." Tô Thiến Tuyết kiên nhẫn , dự cảm xấu trong lòng khiến vô tình để lộ lo lắng của mình.

      Trong phòng khám phụ khoa, sau khi làm xét nghiệm, kết quả quả giống như dự đoán. có thai.

      "Đứa được hai tuần, mọi kết quả đều bình thường." Trần Vân mặc áo blouse trắng vừa nhìn cuộn phim siêu vừa .

      Đầu óc Tô Thiến Tuyết như bị nổ tung, ngây ngốc ngồi đó, móng tay dán đầy đá thạch đâm sâu vào lòng bàn tay mềm mại nhưng lại hề hay biết.

      Mặc dù vừa rồi đoán trước được kết quả, nhưng khi chính tai nghe được, cảm giác lại hoàn toàn khác biệt.

      " Tô, có nghe tôi ?" Trần Vân dịu dàng , nhìn trang điểm rất đậm, mái tóc cuốn sóng trước mặt, cùng với nét mặt hoảng hốt của , Trần Vân ít nhiều đoán được suy nghĩ trong lòng Tô Thiến Tuyết lúc này. Những người như Tô Thiến Tuyết gặp rất nhiều, nên lúc này cũng còn nhiều cảm xúc.

      Cho nên lúc này mới có thể giấu được vẻ mặt chán ghét, mà bình thản hỏi thăm Tô Thiến Tuyết.

      Nhưng cho dù Trần Vân có lòng tốt tiếp tục làm công tác tư tưởng, cũng ngờ là Tô Thiến Tuyết hoàn toàn lời nào.
      honglak, AnAnChris thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 26: Chạm mặt
      Edit: TiêuKhang

      "Tôi muốn bỏ đứa bé này ngay bây giờ!" Tô Thiến Tuyệt quyết tâm , vẻ mặt kiên quyết như ai có căn ngăn cũng được.

      Trần Vân khỏi khẽ cau mày, vốn cho rằng, cho dù muốn đứa trẻ này, Tô Thiến Tuyết cũng đấu tranh tư tưởng lúc, dù sao đó cũng là máu thịt cốt nhục, là con ruột của ta.

      Phản ứng của người phụ nữ trước mặt này hoàn toàn vượt ra khỏi dự đoán của vị bác sĩ.

      " Tô, mới mang thai được hai tuần, đứa bé này còn quá , nếu thực muốn bỏ nó, nên để thêm thời gian nữa." Với chức trách của bác sĩ, Trần Vân có lòng tốt nhắc nhở. (chỗ này mình kg hỉu lắm nha, theo kinh nghiệm bản thân lẫn từng đc nhìu bsi tư vấn mình thấy nếu mún phá thai hản là phải bỏ từ khi thai còn chưa hình thành mới tốt, chứ sau t/g này lại bảo để time nữa mới tốt vì thai còn O.O)

      " được! Tôi muốn làm ngay." Giọng điệu Tô Thiến Tuyết càng thêm quả quyết, đứa bẻ này chỉ cần còn ở trong bụng phút cũng khiến thể yên tâm được.

      Vừa nghĩ tới dáng vẻ thấp hèn của Thẩm Gia Dũng trước mặt đám người họ Thẩm, cảm thấy vô cùng chán ghét. Người đàn ông của sao có thể nhu nhược như vậy được?

      Nếu phải lúc đầu ta là bạn trai của Tô Duyệt, cho dù Thẩm Gia Dũng quỳ xuống xin làm bạn ta, chút do dự mà từ chối thẳng.

      Ngày hôm nay, đạt được mục đích của mình, sao có thể chỉ vì đứa mà chịu uất ức ở lại bên Thẩm Gia Dũng hủy hoại cuộc đời mình.

      Ánh mắt Tô Thiến Tuyết như muốn giết người, Trần Vân cũng hiểu được người phụ nữ trước mặt này hạ quyết tâm, có khuyên nữa cũng vô dụng, liền : " Tô, phẫu thuật phá thai cũng cần phải hẹn trước, hôm nay sợ rằng thể làm cho được."

      "Vậy nhanh nhất là ngày nào?" Tô Thiến Tuyết dằn được nôn nóng hỏi.

      "Chuyện này tôi cũng chưa biết, hay là cứ đặt lịch hẹn trước, đến lúc đó có người liên lạc với ."

      Tô Thiến Tuyết đắn đo suy nghĩ lát, bây giờ cũng còn cách nào khác, liền gật đầu : "Được rồi. Bây giờ làm cho tôi giấy chứng nhận rằng tôi có thai."

      Trần Vân nhíu mày: "Tôi có đạo đức của bác sĩ, Tô, thứ lỗi tôi làm được."

      Tô Thiến Tuyết cười lạnh tiếng: "Đạo đức? Bao nhiều tiền? Tôi mua!"

      tin bây giờ còn loại người vẫn còn giữ cái gọi là đạo đức, tuân thủ nguyên tắc, chẳng qua chỉ là thứ lợi ích trước mắt đủ sức hấp dẫn bọn họ hay mà thôi.

      Ví dụ như Thẩm Gia Dũng, lúc mới đầu còn luôn miệng luôn luôn ở bên cạnh Tô Duyệt, nhưng bây giờ, chỉ vì lợi ích của bản thân mà chống lại được sức hấp dẫn của , cuối cùng trở thành cha đứa trẻ trong bụng . Ai da, rất buồn cười!

      "Cạch!" Đập mạnh chiếc bút trong tay xuống bàn, cả khuôn mặt Trần Vân đều tối lại, xưa nay, chưa từng có ai láo xược với như vậy.

      " Tô, thiếu tôn trọng người khác. Nếu như muốn giương oai ở đây, sợ rằng cho dù có bản lĩnh lớn tới đâu cũng thể che giấu được chuyện mang thai đâu." Trần Vân lạnh mặt , vẻ mặt ràng muốn cho Tô Thiến Tuyết biết, giỡn, càng chỉ đe dọa.

      Nhìn dáng vẻ của vị bác sĩ phía đối diện, Tô Thiến Tuyết khẽ rùng mình cái, dù sao giờ ta cũng nắm nhược điểm của mình, nếu như cá chết rách lưới, đối với mình tốt chút nào.

      Tô Thiến Tuyết cố tỏ vẻ điềm tĩnh mà đứng dậy, khinh thường hừ lạnh tiếng: "Chính tự buông cơ hội kiếm tiền, tôi đây cũng phải người thừa tiền cho người khác." xong liền đạp lên giày cao gót nhanh chóng ra ngoài.

      Lúc này vẻ chán ghét mới lộ ra trong mắt Trần Vân, người phụ nữ đến tính mạng máu thịt của mình còn coi ra gì đáng để bận lòng, nghĩ tới chỉ càng thêm chán ghét.

      Phía trong phòng làm việc còn có gian phòng để nghỉ ngơi. Trần Vân mệt mỏi đấm đấm vai, rồi đứng dậy, vào gian phòng phía trong.

      Cửa mở ra, bóng người thản nhiên nằm dài ghế sa lon, người đàn ông vắt chéo hai chân nằm ghế, dưới ánh đèn lờ mờ vẫn có thể nhận ra được đây là người đàn ông rất đẹp trai.

      " ta sao thế?" Người đàn ông kia vừa chơi game vừa , trong phòng nghỉ này còn có cửa sổ , có thể nhìn ra được phía ngoài, mà người bên ngoài lại rất ít khi để ý đến chi tiết này.

      "Mang thai, còn muốn cho người khác biết, muốn em làm giả giấy xác nhận. Ôi, con thời này..."

      "Sao sánh được với em. Làm CEO chịu lại tới đây làm bác sĩ." Thẩm Tuấn Ngạn vội tiếp lời với dáng vẻ cợt nhả.

      Trần Vân trợn mắt nhìn người kia: " xem lại mình , ngày nào cũng chạy tới chỗ em, sợ bị đám chó săn chộp được, tung tin đồn chúng ta có gian tình, để ông cụ biết được rồi lại ép cưới em đó."

      "Em cho rằng đám chó săn kia có thể đoán được lại làm tổ trong khoa phụ sản sao?"

      Thẩm Tuấn Ngạn giảo hoạt nhìn Trần Vân nháy mắt mấy cái. Với ở đây chính là thánh địa, vừa có thể tránh đám phóng viên, vừa có thể tránh được ông cụ suốt ngày ra rả bên tai bắt kế thừa gia nghiệp gì gì đó, còn được ngồi điều hòa, ngắm đẹp, gì sướng bằng.

      "Người đẹp, ngày mai đến giúp em được rồi. Tiệc tùng của em thể được." Thẩm Tuấn Ngạn thở dài , giọng tỏ ra vô cũng tiếc nuối.

      "Tốt nhất đừng đến ngày nào nữa, nếu ngày nào đó em nổi hứng, thừa lúc ngủ mà xẻ người ra, xem rốt cuộc loại người kỳ quái như có cấu tạo như thế nào đấy." Trần Vân dọa dẫm Thẩm Tuấn Ngạn.

      Thẩm Tuấn Ngạn cũng để ý, khóe miệng cong lên, dạng cả người ra, dáng vẻ như cá chết tùy em muốn làm gì làm. Trần Vân thèm để ý đến người mặt dày như nữa, thẳng ra khỏi phòng nghỉ.

      ***

      Ngày hôm sau, Tô Duyệt đưa ông cụ Tô đến bệnh viện Quân khu khám định kỳ. Tô Đông Thần thừa dịp được rảnh rỗi tranh thủ đến bữa tiệc em hội hợp.

      "Ông nội, ông ngồi xuống đây, để cháu đăng kí." Tô Duyệt nhàng với ông Tô Lê Đông. Hôm nay là ngày nghỉ, người đến khám bệnh rất đông, ngay cả cửa sổ ưu tiên quân nhân cũng có rất nhiều người xếp hàng.

      "Cái gì? Hôm nay bác sĩ Trần kín lịch hẹn? thể nào! Hôm qua ấy vừa khám cho tôi, hôm nay sao có thể lỡ hẹn được." Ở cửa sổ bên cạnh, giọng nữ lanh lảnh vang lên xuyên thủng vào thẳng vào màng nhĩ người xung quanh. Người kia đeo kính đen lớn che hết nửa khuôn mặt, nhưng Tô Duyệt vẫn nhận ra được người đó.

      Tô Thiến Tuyết!

      ta mặc chiếc áo tay lỡ màu đen cùng chiếc quần cao bồi, vô cùng giản dị, khác hẳn với ngày thường. Lúc này, bởi vì kích động mà giọng của Tô Thiến Tuyết còn cao hơn bình thường mấy lần, ở đó tranh cãi hơn nửa giờ, chỉ có hộ lý cảm thấy phiền lòng, mà cả những người xếp hàng phía sau cũng có chút bất mãn.

      " , bệnh viện quân khu này có rất nhiều bác sĩ giỏi, ví dụ như bác sĩ Hách khoa phụ sản cũng là bác sĩ rất giỏi, cho dù là đỡ đẻ hay phá thai, kĩ thuật cũng đều xếp hàng đầu." bác ở phía sau có lòng tốt nhắc.

      Hôm qua sau khi về nhà, càng nghĩ càng cảm thấy bất an, mặc dù giấu Triệu Nhã Cầm, nhưng càng để lâu càng dễ bị nghi ngờ, cho dù Triệu Nhã Cầm có thể bỏ qua cho hành động của , nhưng xung quanh luôn có rất nhiều ánh mắt chằm chằm nhìn vào, chờ mang ra làm trò cười.

      , được! nhất định phải sớm giải quyết chuyện phiền phức này, cho dù là dùng cách gì nữa!

      Song lúc này, Tô Thiến Tuyết vì mải lo chuyện của mình mà hành vi của khiến nhiều người tức giận, cho dù đeo kính râm cũng che hết được gương gò má nhô cao. Hơn nữa hành động vừa rồi của khỏi khiến người ta nghĩ đến hai chữ 'chanh chua'.

      " à, nếu như vẫn tiếp tục ở đây gây , làm phiền những người khác, chúng tôi đành phải nhờ bảo vệ mời ra ngoài." nữ hộ lý nghiêm mặt , làm ở đây nhiều năm rồi nhưng chưa từng gặp bệnh nhân nào phiền phức thế này.

      "..." Tô Thiến Tuyết tức chịu được, nhưng lại thể ra thân phận của mình, nếu nhỡ có người quen nào nhận ra còn phiền toái hơn nữa.

      " à, phá thai cần phải có người nhà cùng, xin hỏi sao cha đứa bé lại tới?" Ở phía sau , ông chồng vô lễ . ra ta cũng biết tại sao Tô Thiến Tuyết lại tới bệnh viện, chẳng qua là dựa vào việc ta đến gặp bác sĩ Trần mà đoán bừa thôi, chỉ đơn giản là muốn ta mất mặt trước đám đông.

      ngờ, ta chỉ bừa như vậy lại chọt trúng chỗ đau của Tô Thiến Tuyết.

      Biết lời này khiến người khác đau lòng, nhưng những người chung quanh lại cười to, có chút nào thương xót cho Tô Thiến Tuyết cả. ta tôn trọng người khác, sao người khác phải tôn trọng ta?

      Sắc mặt Tô Thiến Tuyết lúc hồng lúc trắng, tiếng cười nhạo của những người xung quanh khiến chợt nhớ tới lúc , khi chơi trốn tìm, núp vào góc tường lại tình cờ nghe được các bạn xấu mình.

      Giờ phút này, Tô Thiến Tuyết chỉ muốn chạy khỏi nơi này, chạy khỏi nơi khiến mất mặt này.

      Song vừa xoay người lại giáp mặt ngay người muốn nhìn thấy nhất.

      Tô Duyệt!

      Bước chân của Tô Thiến Tuyết chợt khựng lại, có thể chịu được giễu cợt của những người khác, vì dù sao đám người đó quen biết gì với , nhưng Tô Duyệt...

      Cho dù Tô Duyệt có lòng tốt muốn giúp , cũng muốn mình bị mất mặt trước mặt Tô Duyệt.

      Bởi vì đối với , chuyện này là nỗi nhục nhã vô cùng lớn!

      Huống chi, nếu như Tô Duyệt biết chuyện này, chỉ cần ta ra, sợ rằng có biện giải thế nào cũng ai tin.

      Dù sao trong mắt người khác, Tô Duyệt vĩnh viễn là đứa biết điều, hiểu chuyện, khiến người ta thương , cho dù Tô Thanh Dương có vào tù nữa cũng có rất nhiều người tình nguyện giúp đỡ ta.

      Thu lại vẻ tự giễu trong mắt, Tô Thiến Tuyết nghênh ngang tới cạnh Tô Duyệt, kéo tới chỗ vắng, híp mắt hỏi: "Sao lại ở đây?"

      Chương 27: Thuyết phục
      Edit: TiêuKhang

      "Tôi đưa ông nội tới khám bệnh." Tô Duyệt thản nhiên . Theo ánh mắt Tô Duyệt, Tô Thiến Tuyết nhìn thấy Tô Lê Đông ngồi mình.

      Hôm nay Tô Duyệt chỉ buộc tóc đơn giản, mặc chiếc váy hoa màu trắng rất bình thường, thế nhưng hiểu sao vẫn khiến cho Tô Thiến Tuyết cảm thấ có chút ghen tỵ.

      Dáng vẻ thanh cao tiểu thư đài cát từ trong xương tủy của Tô Duyệt là điểm mà Tô Thiến Tuyết căm thù nhất.

      Tiếng lanh lảnh chợt vang lên bên tai Tô Duyệt: "Tô Duyệt, tôi cảnh cáo , đừng xen vào chuyện của tôi, nếu người cuối cùng chịu thiệt chính là đấy."

      Tô Duyệt đưa mắt nhìn Tô Thiến Tuyết, bình tĩnh : " xong chưa? Ông nội đợi tôi, tôi trước đây." xong, liền vượt qua Tô Thiến Tuyết, thèm để ý đến Tô Thiến Tuyết ở phía sau gào lên.

      "Tô Duyệt, nếu có thêm người thứ ba biết chuyện hôm nay, tôi để yên đâu!" Thốt ra những lời uy hiếp, nhưng đồng thời Tô Thiến Tuyết cũng để lộ nỗi bất an trong lòng hết ra ngoài.

      Từ đầu tới cuối Tô Duyệt vẫn lạnh nhạt thờ ơ đối với hành động và lời của ta. Cho dù ta có khiêu khích thế nào nữa, đối với Tô Duyệt mà nó cũng như gió thoảng qua tai, tựa như đánh vào vải bông vậy. Tô Duyệt bao giờ trở mặt với ta, cũng chính vì điều này mà trong lòng Tô Thiến Tuyết càng thêm khó chịu.

      Nếu như Tô Duyệt vạch mặt , cãi nhau ầm ĩ trận với , hoặc trã đũa lại , điều đó cho thấy chạm được tới ranh giới cuối cùng của Tô Duyệt, khiến ta phải nổi điên lên. Đằng này cho dù khiêu khích thế nào nữa, Tô Duyệt vẫn điềm tĩnh đối mặt, tình cảnh này khiến trong lòng Tô Thiến Tuyết nảy sinh cảm giác sợ hãi khó hiểu.

      cách nào xác định được liệu Tô Duyệt có biết được chuyện mình mang thai , cũng cách nào đoán trước được Tô Duyệt làm thế nào, ta có chuyện này ra hay .

      Tô Thiến Tuyết đứng ở đó, hai hàng lông mày được tỉa kĩ càng xoắn xuýt lại, cảm giác sợ hãi, lo lắng lúc này lộ hết ra trong mắt Tô Thiến Tuyết.

      , được, mình thể chỉ vì Thẩm Gia Dũng mà hủy hoại cuộc đời mình được!

      ***

      "Này, hai người các cậu muốn trừng mắt hay cấu xé nhau thời gian vẫn còn dài lắ,. Nhưng hôm nay tôi khó khăn lắm mới tập hợp được cả bốn người lại, các cậu nên lãng phí thời gian quý báu thế này chứ?" Thẩm Tuấn Ngạn vừa đứng ra hòa giải, vừa cho miếng cá lư vào miệng.

      "Tô Đông Thần, tôi hận cậu, hận cậu, hận cậu cho tới chết." Hạ Việt đột nhiên đứng bật dậy, dậm chân hét toáng lên.

      Tô Đông Thần khinh thường liếc Hạ Việt cái, chọc thẳng vào điểm yếu của cậu ta, "Cậu cho rằng, tôi giao em bảo bối của tôi cho đứa trẻ non nớt như cậu sao?"

      Hạ Việt vừa nghe xong, đôi mắt đen trắng ràng lập tức trợn trừng mở lớn, "Cậu... Cậu dám tôi trẻ con non nớt! Tô Đông Thần, cậu khinh người quá đáng." xong liền nhào tới.

      Trong lúc hai người kia quần nhau túi bụi, Thẩm Tuấn Ngạn liếc nhìn người đàn ông bên cạnh ngồi vắt chéo hai chân cầm điện thoại chơi game, khỏi thầm khâm phục. Cái tên này, cần nửa câu, mặc kệ nước sông trong đục ra sao, chẳng cần phải làm gì cả, nhưng lại dễ dàng trở thành người được hưởng lợi nhất.

      "Này, phải cậu giúp Hạ Việt trấn giữ cửa ải sao, sao giờ lại bắt cóc luôn con người ta vậy?" Thẩm Tuấn Ngạn giọng trêu chọc. Theo như biết, Tô Duyệt chính là người đầu tiên khiến cậu chủ Ninh chủ động xuất trận.

      Ninh Duệ Thần liếc mắt nhìn Thẩm Tuấn Ngạn, thản nhiên : "Cậu có ý kiến gì sao?"

      Thẩm Tuấn Ngạn vội vàng đầu hàng: " dám, dám."

      Con người đảo quanh vòng, rồi như đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, Thẩm Tuấn Ngạn đặt đũa xuống hứng thú : " cho các cậu biết chuyện, hôm qua Tô Thiến Tuyết tới chỗ Trần Vân, các cậu đoán xem, ta bị bệnh gì?"

      " hứng thú!" Hạ Việt bĩu môi , hai mắt Tô Đông Thần lại sáng rực lên, đối với chuyện xấu của Tô Thiến Tuyết luôn luôn có hứng thú.

      Mà Ninh Duệ Thần lúc này cầm ly đế cao rót đầy Shiraz số 9 năm 1932 ung dung lắc lắc, đôi mắt sâu thẳm lẳng lặng nhìn chất lỏng màu đỏ, ai biết được lúc này trong đầu nghĩ gì.

      " ta mang thai! Ha ha, ông cụ Thẩm nhà tôi có cháu nối dõi rồi!" Thẩm Tuấn Ngạn hưng phấn , mà giọng kia dường như giễu cợt.

      "Cậu sợ bà ‘Thái Hậu’ nhà cậu kiên trì nổi nữa, để cho cậu và Thẩm Gia Dũng cạnh tranh tài sản sao?" Tô Đông Thần cười .

      Thẩm Tuấn Ngạn buông tay ra, "Cậu tưởng tôi để ý đến mấy đồng tiền đấy sao? Cho dù ông cụ đem hết tài sản của nhà họ Thẩm cho Thầm Gia Dũng tôi cũng chẳng có ý kiến."

      "Cũng phải, nội cái mã của cậu thôi, là khoản tài nguyên quý giá rồi." Tô Đông Thần dò xét , "Nhưng vẫn đáng đồng tiền bằng cậu Ninh."

      "Đáng tiếc từ trước đến giờ cậu Ninh có hứng thú với đàn bà... Ơ, đúng, bây giờ có chút hứng thú với em cậu đấy." Thẩm Tuấn Ngạn trêu chọc , cũng thèm để ý đến vẻ mặt dọa người của Hạ Việt.

      Hạ Việt trề môi, bộ mặt not choẹt lại bắt đầu mếu máo khóc lên, song ba người kia lại có chút phản ứng nào. Thậm chí Tô Đông Thần còn gắp miếng thịt om mơ đưa tới trước mặt Ninh Duệ Thần, tận tình khuyên nên ăn thử miếng.

      "Đừng giả vờ khóc nữa, nếu cậu ta muốn giấu cậu, cậu nghĩ rằng cậu có thể biết được sao? cho cùng, cậu ta cũng chỉ là muốn cậu sớm nhìn nhận thực tế, đừng u mê tỉnh ngộ nữa, có cậu ta rồi, cậu tuyệt đối thể thành công được."

      "Huống chi, Tô Duyệt thực hợp với cậu, ấy cũng người tía lia như cậu, người cứng nhắc như thế có lẽ hợp với Ninh Duệ Thần hơn." Vì để lỗ tai mình bị hành hạ nữa, Thẩm Tuấn Ngạn cuối cùng đành chân thành khuyên nhủ Hạ Việt.

      Mặc Dù biết Thẩm Tuấn Ngạn những lời nhảm nhí như vậy là để cho Hạ Việt làm loạn nữa, nhưng Tô Đông Thần vẫn hừ lạnh tiếng, tỏ vẻ hết sức thoải mái với những lời xấu em mình như vậy.

      Với tính cách của Ninh Duệ Thần, cậu ta làm vậy với Hạ Việt là chuyện hết sức bình thường. Nếu như đến lúc thành công đưa tên Tô Duyệt vào hộ khẩu nhà cậu ta rồi mới đưa thiếp mời đến cho Hạ Việt, sợ rằng cậu ta còn khóc lóc làm lớn chuyện hơn.

      Huống chi, bọn họ đều hiểu, Hạ Việt thích Tô Duyệt phải là tình cảm nam nữ, cho nên bọn họ cũng quá lo lắng Hạ Việt vì chuyện này mà bị tổn thương.

      Quả nhiên, Hạ Việt nghe những lời này khóc nữa. Khuôn mặt non nớt vẫn ủ rũ như trước, nhưng trong lòng lại cảm thấy thoái mái hơn. Hạ Việt chính là như vậy, chỉ cần phải chuyện gì lớn, chỉ cần người khác khuyên nhủ vài câu, cậu ta liền như có chuyện gì.

      Nhưng vì sĩ diện, Hạ Việt phải tỏ ra cau có hầm hừ, nhăn mặt , "Hừ, tôi quan tâm. Hành động của cậu ta làm tổn thương trầm trọng trái tim bé của tôi rồi, tôi muốn phí bù đắp tổn thất tinh thần."

      "Bao nhiêu?" Ninh Duệ Thần hào phóng hỏi.

      Hạ Việt nghiêng đầu suy tính lúc, nhưng cảm thấy bao nhiêu cũng phù hợp: "Bây giờ tôi chưa nghĩ ra, đợi khi nào nghĩ kỹ cho cậu biết."

      "Được!" Ninh Duệ Thần chút do dự đáp, mảy may lo lắng công phu sư tử ngoạm của Hạ Việt. Vì theo nghĩ, nếu có thể dùng tiền để giải quyết hết tất cả đàn ông dòm ngó đến Tô Duyệt quá tốt.
      honglakChris thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 28: Bí mật bại lộ
      Edit: TiêuKhang

      Tại nhà chính Tô gia.

      Phòng khách vô cùng yên tĩnh, Tô Duyệt im lặng ngồi bên cạnh Tô Lê Đông, thèm liếc mắt nhìn sang Tô Thiến Tuyết đứng bên cạnh.

      Khi và ông cụ Tô về nhà thấy Tô Viễn Hàng dẫn theo Tô Thiến Tuyết đứng ở cửa chờ hai người.

      "Thiến Tuyết muốn tới nhận lỗi với ông. Cha à, chuyện này nên bỏ qua ." Tô Viễn Hàng , nhìn Tô Thiến Tuyết đứng cúi đầu bên cạnh, trong lòng có chút an ủi. Đứa con này lại chủ động muốn tới hòa giải, quả thực vượt xa tưởng tượng của ông.

      Tô Viễn Hàng bước tới trước mặt Tô Duyệt, trầm giọng : "Tiểu Duyệt, nếu như cháu còn thích Thẩm Gia Dũng, Thiến Tuyết cũng nguyện ý tác thành cho các cháu."

      "Chỉ cần chị họ chê, em thuyết phục Gia Dũng để ấy quay lại với chị." Tô Thiến Tuyết đột nhiên ngạo nghễ , dường như trong mắt , Thẩm Gia Dũng chỉ là món đồ vật mà hôm nay hào phóng đem kiện hàng đó nhượng lại cho Tô Duyệt vậy.

      Hôm nay tới nhà họ Tô là vì sợ Tô Duyệt ra bí mật kia của , thứ nhất là để dò xét, thứ hai chính là thỏa hiệp.

      Nhưng cho dù có đến để thỏa hiệp, Tô Thiến Tuyết vẫn nhân cơ hội này mà diễu võ dương oai trước mặt Tô Duyệt, cái này thành bản tính của ta rồi.

      "Tên Thẩm Gia Dũng đó cứ giữ lại mà dùng , Tiểu Duyệt nhà chúng tôi cần!" Tô Duyệt còn chưa kịp mở miệng gì, ông Tô Lê Đông quả quyết cự tuyệt.

      Người đàn ông của cháu ông từ khi nào lại cần người khác nhượng cho chứ?

      "Cha, con biết cha rất tức giận, nhưng dù sao Tiểu Duyệt cũng thích Thẩm Gia Dũng nhiều năm rồi, cho dù cha cảm thấy nó xứng với Tiểu Duyệt, chuyện này vẫn nên hỏi ý kiến của Tiểu Duyệt xem sao ạ." Tô Viễn Hàng vẫn ra sức vớt vát.

      Tô Lê Đông mím mím môi, cũng hiểu lời Tô Viễn Hàng là đúng, trong chuyện tình cảm có cái gọi là xứng hay xứng, nếu như Tô Duyệt quả vẫn còn tình cảm với Thẩm Gia Dũng ai có thể thay đổi được.

      Dù cho chính bản thân ông cũng cảm thấy hợp.

      "Tiểu Duyệt, cháu thấy thế nào?" Ánh mắt hiền từ nhìn đứa cháu ngồi bên cạnh mình, ông Tô Lê Đông hỏi ý kiến Tô Duyệt.

      Tô Duyệt vẫn im lặng ngồi đó, cúi đầu gọt táo, từ đầu đến cuối câu nào. phải bởi vì thoải hiệp, mà là vì kiên định trong lòng bao giờ thay đổi. Cho dù Tô Viễn Hàng và Tô Thiến Tuyết có nữa cũng liên quan đến .

      định , cửa lớn đột nhiên bị mở ra, Tô Đông Thần đột nhiên xuất trước mặt mọi người.

      "Thằng quỷ, bây giờ mới chịu về, biết nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi!" Tô Lê Đông nhìn Tô Đông Thần quát, lời đầy tức giận nhưng ánh mắt đó tựa hồ như ngầm truyền tin tức.

      Thằng nhóc thúi à, kế hoạch của chúng ta sắp đời rồi!

      Dáng vẻ Tô Đông Thần vẫn như có chuyện gì, cũng ý thức được tình hình trong nhà căng thẳng, cười : "Ông nội, ông đoán xem có ai đến thăm ông này?"

      Ông cụ Tô nhíu nhíu mày, định trách cứ Tô Đông Thần mờ ám cái gì, giọng quen thuộc từ bên ngoài truyền vào.

      "Ông à, gần đây sức khỏe ông thế nào ạ?" Ninh Duệ Thần hai tay đút túi quần rảo bước vào, phong thái người hiên ngang đỉnh đỉnh khiến người ta phải dụi mắt mà nhìn.

      Tô Duyệt nhìn thấy đến gần mình, tim đột nhiên đập mạnh, người đàn ông này sao lại đột nhiên có mặt ở đây?

      Làm như nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Tô Duyệt, Ninh Duệ Thần đến ngồi xuống cạnh Tô Đông Thần hỏi thăm ông cụ Tô.

      "Vốn tốt lắm, nhưng gặp được thằng nhóc nhà cậu nên giờ tốt hơn rồi!" Tô Lê Đông vui vẻ nhìn Ninh Duệ Thần, càng nhìn càng cảm thấy hài lòng.

      Đúng thế, đàn ông như vậy mới xứng đáng làm cháu rể ông, mới xứng đáng với cháu bảo bối của ông chứ.

      "Tiểu Duyệt à, đây là cháy trai của đồng đội ông, tệ chứ?" Tô Lê Đông vỗ vỗ vai Ninh Duệ Thần, vẻ mặt như người làm mối cố hết sức nâng giá cháu rể tương lai của mình.

      "Vâng." Tô Duyệt cúi đầu giọng , vẫn cúi đầu chăm chú nhìn quả táo, tựa như quả táo kia là kho báu gì đó vậy.

      "Nếu gọt xuống nữa cắt vào tay đấy."

      Giọng mang ý cười đột nhiên vang lên, bàn tay với những ngón thon dài xuất trước mặt Tô Duyệt, cầm lấy quả táo và con dao trong tay , ngón tay 'vô ý' xượt qua lòng bàn tay mềm mại của , mà Tô Duyệt vì động tác có chút mờ ám này mà bỗng nhiên đỏ bừng cả mặt.

      "Mời ông ăn táo."

      Ninh Duệ Thần vẫn tỉnh bơ như , làm như hề xảy ra chuyện gì, vỏ quả táo trong tay Ninh Duệ Thần nhanh chóng rơi xuống, bổ quả táo thành từng miếng hình trăng lưỡi liềm rồi đưa tới trước mặt Tô Lê Đông.

      "Tốt, tốt lắm!" Tô Lê Đông cười híp cả mắt cầm lấy miếng táo, ánh mắt lại liếc nhìn sang đứa cháu ngồi bên cạnh, bộ dáng dịu dàng ngoan ngoãn của Tô Duyệt ông thấy nhiều, nhưng lúng túng thế này là lần đầu ông nhìn thấy.

      Tô Thiến Tuyết đứng phía kia ánh mắt vô cùng u ám. đứng ở đây, nhưng cảm thấy vô cùng mất tự nhiên, dường như ở đây có chỗ dành cho . quan tâm Tô Lê Đông dành cho Tô Duyệt ràng như vậy, trong mắt ông dường như chỉ có Tô Duyệt, còn vĩnh viễn bao giờ được ông thương.

      Tô Viễn Hàng lại hoàn toàn ý thức được tình hình lúc này, tốt bụng nhắc nhở: "Tiểu Duyệt, ra Thẩm Gia Dũng cũng tệ, cháu nên suy nghĩ lại."

      "Chuyện này sợ rằng được rồi. Vì Thiến Tuyết mang thai con của nhà họ Thẩm rồi." Tô Viễn Hàng vừa xong, Ninh Duệ Thần liền ra lời đó, mí mắt cũng chẳng màng nâng lên, nhưng lời vừa ra khiến mọi người có mặt đều chấn động.

      "Mang... Mang thai?" Tô Viễn Hàng ngẩn người, đầu ông chợt 'ông' tiếng. Lời Ninh Duệ Thần vừa như búa tạ gõ mạnh vào ngực ông, khiến ông cảm thấy hành động vừa rồi của mình chẳng khác nào thằng hề, vô cùng tức cười.

      "Thiến Tuyết, chuyện này là sao?" Tô Viễn Hàng nén lại lửa giận trong lòng, trầm giọng hỏi.

      Tô Thiến Tuyết sững người đứng đó, tìm đủ mọi cách che giấu bí mật này, cuối cùng lại bị người đàn ông này bâng quơ ra, đến nước này cách nào che giấu được nữa rồi.

      "Bốp!" Tiếng bạt tai chứa đựng tức giận cực lớn đột nhiên vang lên phá vỡ khí yên tĩnh lúc này. Tô Viễn Hàng kiềm chế được cơn giận trừng mắt nhìn con mình như nhìn kẻ thù.

      Chuyện dĩ vãng xa xưa như sờ sờ tái diễn ra trước mặt ông. Triệu Nhã Cầm từng làm như vậy, hôm nay đến lượt Tô Thiến Tuyết cũng lập lại chiêu cũ, lúc này ông chỉ cảm thấy vô cùng tức giận, cũng vô cùng áy náy với người xưa cũ.

      "Đứa này phải phá bỏ!" Tiếng của Tô Viễn Hàng lại vang lên, quả quyết cho thương lượng.
      AnAnChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :