1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Manh hậu xinh đẹp, lãnh hoàng khom lưng - Túy Mộng Điện Hạ (C161) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Manh hậu xinh đẹp, lãnh hoàng khom lưng


      Tác giả: Túy Mộng Điện Hạ

      Editor: hiroic

      Nội dung giới thiệu:


      Nhạc Đồng Đồng cực kỳ nhàm chán! khi xuyên qua, từ sinh viên cao trung cư nhiên thành Thái Hậu! ! !

      【Tình tiết đặc sắc

      Lụa mỏng trong la trướng, nữ tử tuyệt sắc lui về phía sau từng bước. đôi mắt chứa hơi nước đáng thương tội nghiệp tràn đầy phòng bị nhìn nam tử tuấn mỹ trước mắt từng bước tới gần.

      "Ngươi, ngươi muốn làm cái gì! ? Ngươi đừng xằng bậy, Ai gia là mẫu hậu ngươi. . . . . ."

      "Mẫu hậu! ?" Nam tử tuấn mỹ nhíu mày liếc xéo nhìn tiểu nữ tử niên kỷ còn hơn so với mình, cười nhạo "Ngươi cũng thể sinh ra nhi tử lớn như Trẫm ! ?". . . . . .

      【Tình tiết đặc sắc hai 】

      Nhìn mười mấy nữ tử trước mắt quần áo mát mẻ, ngừng liếc mắt đưa tình với mình, khóe miệng mỗ nam khỏi căng lên, liếc xéo nữ tử nào đó ngồi ở bên cạnh vẻ mặt xem kịch vui.

      "Đây là có chuyện gì! ?"

      "Ha ha, ngươi vẫn nhìn ra sao! ? Mẫu hậu đây là quan tâm ngươi nha! Chính là tuyển phi cho Hoàng đế! Coi, khuôn mặt bộ dáng này tốt, đẹp mắt! Cái này cũng tệ, sóng lớn mãnh liệt, xờ thoải mái! Còn có cái kia, mông lớn, dễ sinh con. . . . . ." Nhìn mỗ nữ càng càng hưng phấn, sắc mặt mỗ nam càng phát ra khói mù. Sau cùng, lại nhịn được tay kéo mỗ nữ tử qua, hung hăng hôn lên cái miệng mềm mại cằn nhằn ngừng kia. . . . . . Hừ! Tuyển phi cho ! ? ăn hết nàng trước rồi . . . . . .​
      Last edited by a moderator: 14/1/16

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: Xuyên qua


      Từng đám mây trắng tinh bồng bềnh trong đó, cùng với những chú chim bay lượn bầu trời xanh biếc, màn này, đẹp như trong mơ, quả thực khó có thể dùng bút miêu tả!

      tại, nàng nằm mơ sao! ?

      Nếu phải nằm mơ, bầu trời trong xanh chút khói bụi này quả nhiên phải là thế kỷ hai mươi mốt có thể có! ?

      Nếu phải nằm mơ, tại ràng là mùa đông rét lạnh. Đêm qua nàng còn thấy tuyết rơi bên ngoài! Như thế nào vừa tỉnh lại, lại ấm như ngày xuân! ? ?

      Là nằm mơ ! ?

      Nhạc Đồng Đồng suy nghĩ, lập tức liền nhắm nghiền mắt, hảo hảo cảm thụ được ấm áp trong mộng đẹp này.

      Nhưng mà, ngay lúc này, đạo thanh thanh thúy mang theo kích động lo lắng lại vang lên.

      Cùng với tiếng bước chân vội vàng chạy tới phía nàng.

      "Trời ạ! Người đâu mau tới đây! Thái hậu nương nương ngất xỉu! Mau truyền ngự y!"

      Theo hô to kích động luống cuống kia, Nhạc Đồng Đồng khỏi nhàng nhíu nhíu mày.

      Bất quá cũng để ý tới.

      tại là nàng nằm mơ! Vẫn lại là hảo hảo ngủ !

      Nhưng mà, ngay lúc Nhạc Đồng Đồng tự ru ngủ, chỉ cảm thấy tiếng bước chân vội vàng kia tới bên cạnh nàng.

      để cho nàng nghĩ cái khác, chỉ cảm thấy mình bị người nâng dậy.

      Bên tai là giọng nữ thanh thúy mang theo tiếng khóc lóc, bối rối.

      "Thái hậu nương nương, ngươi làm sao vậy! ? Đừng dọa Thúy Nha! Thái hậu nương nương. . . . . ."

      Theo thanh kích động luống cuống của thiếu nữ kia, Nhạc Đồng Đồng chỉ cảm thấy thân thể mình bị người dùng lực nâng dậy, khí lực nữ tử to lớn, như là muốn bẻ gãy xương cốt toàn thân nàng.

      Cảm giác được nơi này, trong lòng Nhạc Đồng Đồng hờn giận.

      Suy nghĩ tại sao giấc mơ này cảm giác lại chân như thế! ?

      Thực cho người ta ngủ sao! ?

      Nghĩ tới đây, Nhạc Đồng Đồng hề nghĩ ngợi, môi đỏ mở ra, liền mở miệng quát.

      " được lắc, xương cốt ta sắp rơi ra hết rồi!"

      Nhạc Đồng Đồng vừa lời này, bên tai lập tức truyền đến thanh hút khí. Ngay sau đó, Nhạc Đồng Đồng chỉ cảm thấy đôi tay đỡ lấy thân thể mình buông ra, kịp phòng bị cả thân thể lập tức ngã xuống mặt cỏ.

      đúng là còn gì để ! Giấc mơ này, như thế nào cảm giác cái so với cái chân như thế! ?

      Mà còn đặc biệt đau!

      Nghĩ tới đây, trong lòng Nhạc Đồng Đồng nghi hoặc, ngay sau đó, dòng suy nghĩ bất an từ từ nảy lên trong lòng.

      ràng là trời đông giá rét, giờ lại ấm như ngày xuân.

      Còn có cảm giác đau đớn chân người kia. . . . . .

      Này. . . . . . Giống như phải nằm mơ. . . . . .

      Trong lòng bất an, Nhạc Đồng Đồng lập tức mở mắt ra, tròng mắt từ từ chuyển động, quét tới bốn phía.

      Cung điện xanh vàng rực rỡ, tầng lầu cao thấp, đan xen tầng tầng lớp lớp.

      Phía đỉnh điện phủ kín ngói lưu ly, dưới ánh mặt trời lại càng tản ra ánh sáng loá mắt!

      Bậc thang cẩm thạch ngay ngắn chỉnh tề, khí thế vương giả!

      Rường cột chạm trổ, hành lang rộng lớn, cầu nước chảy, núi giả quái thạch. . . . . .

      Còn có bên hồ dương liễu lả lướt. . . . . .

      Cảnh vật cổ kính này, đẹp như thi như họa, cổ kính. . . . . . Rất chân !

      Trời ạ!

      biết tới cùng là địa phương nào! ?

      Là mơ sao! ?


      Chương 2: Xuyên qua thành Thái Hậu


      Trong lòng nghi hoặc, Nhạc Đồng Đồng vẫn thể tin được toàn bộ trước mắt, lập tức giơ tay lên, hạ quyết tâm, hướng tới cánh tay mình hung hăng nhéo cái.

      Từ đau đớn kịch liệt kia, Nhạc Đồng Đồng lập tức hít ngụm khí. Đau đến ngũ quan vo thành nắm.

      "Hí, đúng là đau!"

      Cánh tay Nhạc Đồng Đồng bị đau khỏi nhíu mày thào.

      Nhưng mà, ngay sau đó, đạo thanh dám tin khác phút chốc vang lên ở bên cạnh nàng.

      "Nha! Thái hậu nương nương, ngươi làm sao! ? Như thế nào lại tự làm đau chính mình! ? Có phải rất đau hay , Thúy Nha xoa xoa cho Thái Hậu nương nương. . . . . ."

      Ngay sau đó, Nhạc Đồng Đồng chỉ cảm thấy cánh tay đau xót của mình được đôi tay mềm mại từ từ xoa.

      Cảm giác được điều này, ánh mắt Nhạc Đồng Đồng mới rơi vào người nữ tử bên cạnh.

      Khi thấy y phục mặc người nữ tử, Nhạc Đồng Đồng chỉ cảm thấy trong đầu ‘ầm’ tiếng, cả người chấn kinh như hoá đá.

      Đôi mắt đẹp lại càng trừng lớn, kinh hồn bất định nhìn nữ tử bên cạnh.

      Mười sáu tuổi, đầu dựng thẳng hai hoàn trâm, ngũ quan thanh tú, màu da trắng nõn. . . . . .

      Nhưng mà làm cho Nhạc Đồng Đồng giật mình là y phục người nữ tử!

      Toàn thân cung trang màu hồng. . . . . .

      Trang phục này nhìn rất quen mắt, giống như là y phục cung nữ hoàng cung cổ đại. . . . . .

      Thấy vậy, Nhạc Đồng Đồng sợ tới mức khỏi hút ngụm khí, ngay sau đó, thân thể giống như viên đạn vừa được bắn ra.

      Sau khi nhảy dựng lên, Nhạc Đồng Đồng lại càng trừng to mắt, tay chỉ vào nữ tử vẫn ngồi xổm mặt đất, lắp bắp mở miệng hỏi.

      "Ngươi, ngươi, ngươi. . . . . . Ngươi là ai! ? Như thế nào mặc đồ kỳ quái như thế! ? Còn có nơi này, tới cùng là nơi nào! ? Tại sao ta lại ở chỗ này! ?"

      Nhạc Đồng Đồng mở miệng đem toàn bộ nghi hoặc trong lòng hỏi ra.

      Nhưng mà, trái ngược với Nhạc Đồng Đồng tràn đầy lo lắng dám tin, tiểu cung nữ kia vẫn duy trì tư thế ngồi xổm mặt đất.

      Bất quá, sau khi nghe mấy câu hỏi liên tiếp của Nhạc Đồng Đồng, nguyên bản khuôn mặt nhắn ngu ngơ dần dần đổi thành dám tin.

      Đôi môi mở ra, mang theo thanh cẩn thận từ từ tràn ra.

      "Thái, Thái hậu nương nương, người, người làm sao vậy! ? Nô tỳ, nô tỳ là Thúy Nha, là cung nữ bên người Thái Hậu nương nương. . . . . ."

      "Cái gì Thái Hậu nương nương! ? Người nào! ? Ai là Thái Hậu nương nương! ? ?"

      Nghe được nữ tử , trong lòng Nhạc Đồng Đồng hồi hộp tiếng, cảm giác bất an kia càng phát ra dày đặc.

      Bất quá, nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, mở miệng hỏi.

      "Ngươi, ngươi ai là Thái Hậu. . . . . . Nương nương! ?"

      Đối với lời của Nhạc Đồng Đồng, Thúy Nha bộ nghi hoặc khó hiểu, bất quá sau cùng nàng vẫn mở miệng, cẩn thận .

      "Người, người chính là Thái Hậu nương nương!"

      "Cái gì! ? ? Ta, ta là Thái Hậu nương nương! ?"

      Nghe được lời của Thúy Nha, Nhạc Đồng Đồng chỉ cảm thấy ‘đông’ tiếng, cả người giống như rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục.

      Đôi mắt che kín dám tin cùng rung động, lại càng gắt gao rơi vào mặt Thúy Nha, giống như muốn tìm ra chút chột dạ mặt Thúy Nha, nàng muốn biết, nữ tử này có phải lừa gạt nàng hay !

      Nhưng mà, có!

      mặt Thúy Nha trừ cẩn thận, rung động, dám tin ra có bất luận cái gì chột dạ, điểm cũng như là dối. . . . . .

      Thấy vậy, Nhạc Đồng Đồng ngu ngơ hồi lâu, ngay sau đó, đôi mắt đẹp đảo qua, tiện rơi vào hồ nước cách đó xa.

      Nàng tin! Nàng chẳng qua là ngủ mơ mà thôi, làm sao có thể trở thành Thái Hậu nương nương! ?

      Nàng năm nay mới mười sáu tuổi! Tuổi còn như hoa, nàng còn chưa được học cao đẳng trở thành Thái Hậu nương nương ! ?

      Hơn nữa, Thái Hậu nương nương! là có bao nhiêu già!

      bảy tám chục tuổi cũng đảm đương nổi chữc Thái Hậu!

      Nếu là như thế, nàng bằng chết !

      Trong đầu Nhạc Đồng Đồng vừa nghĩ, người chạy vội tới bên hồ.

      Lập tức ngồi xổm cỏ, Nhạc Đồng Đồng lập tức cúi đầu xem bộ dáng tại của mình.

      Bởi vì nàng sợ hãi.

      Nàng sợ hãi, nếu như mình thực trở thành Thái Hậu nương nương, bộ dáng mình có thể là tóc trắng xoá, nếp nhăn đầy mặt hay .

      Nếu như là như vậy, nên làm cái gì bây giờ! ?

      Tuy diện mạo nàng bình thường, nhưng như thế nào cũng vẫn là ngũ quan cân đối.

      Nếu như tại nàng thực biến thành bà già! ?

      Càng nghĩ, Nhạc Đồng Đồng càng sợ hãi, lo lắng.

      Nàng cứ như vậy, ngồi chồm hổm ngồi ở bên hồ, mãi đến lâu sau, Thúy Nha phục hồi tinh thần lại, chân tướng tới, nhìn Thái Hậu nương nương ngồi ở bên hồ, nghi hoặc.

      biết thế nào, nàng cảm thấy hôm nay Thái Hậu nương nương, quá mức kỳ quái, điểm cũng giống Thái Hậu nương nương trước kia.

      Nghĩ đến Thái Hậu nương nương trước sở tác sở vi, thủ đoạn tàn nhẫn, thân thể Thúy Nha khỏi ớn lạnh cái.

      Mặc dù biết Thái Hậu nương nương tại tới cùng là làm sao, nhưng Thúy Nha cúi đầu, đôi mắt kinh sợ, cẩn thận nhìn thiếu nữ mặc y phục hoa lệ, lại thần tình bất lực trước mắt, mở miệng nhàng hỏi.

      "Thái hậu nương nương, ngươi làm sao vậy! ?"

      "Đừng gọi ta là Thái Hậu nương nương, ngươi mới là Thái Hậu nương nương, cả nhà các ngươi đều là Thái Hậu nương nương!"

      Lo lắng, bất an, sợ hãi trong lòng, sau cùng hết thảy đều hóa thành phát tiết.

      Nhạc Đồng Đồng chỉ là khống chế nổi rống lớn thôi, thể tưởng được, nữ tử đứng ở bên cạnh nàng vừa nghe đến nàng rống to, sợ tới mức ‘bùm’ tiếng quỳ rạp xuống đất, sau đó khuôn mặt nhắn tràn đầy kinh sợ đối với nàng dập đầu.

      Vừa dập đầu, lại vừa bên kích động mở miệng cầu xin tha thứ.

      "Thỉnh Thái Hậu nương nương thứ tội, thỉnh Thái Hậu nương nương thứ tội. . . . . ."

      người sống ở thế giới bình đẳng mười mấy năm, cho nên, khi nhìn thấy thiếu nữ này cư nhiên quỳ xuống đất dập đầu với mình, này làm cho Nhạc Đồng Đồng sợ quá mức.

      Vội vàng nhảy dựng lên, Nhạc Đồng Đồng kinh hồn chưa định mở miệng .

      "Ngươi, ngươi, ngươi cần dập đầu với ta!"

      Nàng nhận nổi!

      Hơn nữa, nhìn tự nhiên !

      Dù sao, tư tưởng bên trong Nhạc Đồng Đồng là người người bình đẳng, đâu nào thấy được có người quỳ bái mình! ?

      Chỉ tiếc, Thúy Nha biết, Thái Hậu nương nương trước mặt sớm thay đổi chủ nhân.

      Vừa rồi thấy Thái Hậu nương nương rống to với nàng, bộ dáng giống như rất tức giận, Thúy Nha đúng là sợ hãi.

      Trong đầu khỏi nhớ tới chuyện xảy ra ngày trước.

      Nha đầuTiểu Thúy trước hầu hạ bên người Thái Hậu nương nương, bởi vì lúc chải đầu cho Thái Hậu nương nương cẩn thận kéo đứt mấy cọng tóc của Thái Hậu nương nương liền bị Thái Hậu nương nương cho người loạn côn đánh chết.

      Còn có Tiểu Bình, bởi vì theo hầu hạ phía sau Thái Hậu nương nương, cũng cẩn thận ngã xuống, lại cẩn thận đẩy Thái Hậu nương nương cái, sau cùng, Thái Hậu nương nương liền cho người chém hai tay của Tiểu Bình, sau đó đuổi nàng xuất cung, nghe , Tiểu Bình về sau bởi vì làm gì được nên chết đói. . . . . .

      Nghĩ đến những thứ này, Thúy Nha lại sợ tới mức toàn thân run rẩy thôi.
      DionChris thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3: Dung mạo tuyệt sắc

      Nghĩ lại mình còn có bà nội tám mươi tuổi, phía dưới còn có mấy đệ đệ muội muội, cha mẹ nhiều bệnh, tất cả chỉ dựa vào bổng lộc hàng tháng của nàng.

      Trước, rất nhiều cung nữ đều biết Thái Hậu nương nương là chủ nhân tâm ngoan thủ lạt, cũng nguyện ý đến Mộng Nguyệt điện hầu hạ Thái Hậu nương nương.

      Nàng bởi vì người trong nhà mới cắn răng tự nguyện đến đây.

      tại, nàng mới hầu hạ Thái Hậu nương nương tới mười ngày, bổng lộc còn chưa lấy! Cũng muốn chết sớm như thế.

      Càng nghĩ, Thúy Nha lại càng sợ hãi.

      Sau cùng khống chế nổi, khóc đến nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

      Nhạc Đồng Đồng nguyên bản tâm tình phiền táo thôi, khi nhìn nữ tử trước mắt ngừng quỳ lạy mình, bây giờ còn khóc thành lệ nhân.

      Này vẫn còn ngừng, thân thể nhắn kia lại càng run rẩy dứt, nàng là ma quỷ ăn thịt người sao! ? ?

      Nhìn niên kỷ Thúy Nha ràng so với mình còn hơn khóc thành lệ nhân, bộ dáng kinh sợ, thân thể tử run rẩy, nếu bị những người khác thấy còn tưởng rằng nàng khi dễ nàng!

      Nghĩ tới đây, Nhạc Đồng Đồng phi thường bất đắc dĩ.

      Hơn nữa nàng có thói quen người khác vừa quỳ lạy mình vừa khóc, Nhạc Đồng Đồng đành phải điều chỉnh thần sắc, nhíu mi bất đắc dĩ với Thúy Nha.

      "Được rồi, ngươi mau dậy , ta cũng trách ngươi, nếu để người khác thấy được, còn tưởng rằng ta là mãnh thú ăn tươi nuốt sống!"

      "Ngạch. . . . . ."

      Nghe được lời này của Nhạc Đồng Đồng, Thúy Nha nguyên bản khóc nước mũi đống lệ, lập tức kinh ngạc ngẩng đầu lên, trong mắt tất cả là dám tin.

      Nàng kinh ngạc, phải lời của Nhạc Đồng Đồng, mà là thái độ giờ phút này của Nhạc Đồng Đồng.

      biết như thế nào, Thúy Nha cảm thấy, Thái Hậu tàn bạo bất nhân trước mắt này giống như biến thành người khác.

      Nếu là trước đây, thái hậu mỹ lệ tâm lại như rắn rết này đâu thể dùng thanh hòa ái chuyện với cung nữ như vậy! ?

      tại, Thái Hậu lại dùng lời nhàng đối với mình, này này này. . . . . . Chẳng lẽ, mặt trời hôm nay mọc từ đằng tây ! ?

      Trái ngược với Thúy Nha bộ dáng tràn đầy rung động, Nhạc Đồng Đồng biết suy nghĩ của nàng.

      Thấy Thúy Nha dừng khóc, nàng mới thở ra.

      Cũng quản biểu tình rung động tại của Thúy Nha là vì cái gì.

      tại, nàng muốn biết nhất là bộ dáng mình tại.

      Tới cùng là xấu là gìa hay là….! ?

      Trong lòng lo sợ, lo lắng trùng trùng, bất quá, càng thêm tò mò.

      Nghĩ lại, đau dài bằng đau ngắn.

      Sớm chút biết diện mạo mình tại cũng cần luôn lo lắng đề phòng.

      Nghĩ tới đây, Nhạc Đồng Đồng hít sâu hơi, chuẩn bị tốt tâm lý mới cắn răng, thò đầu ra mặt hồ.

      Gió êm dịu từ từ, hồ nước trong suốt, dương quang ấm áp, nhu hòa chiếu xuống mặt hồ, khiến cho mặt hồ tựa như trải lớp kim sắc, rất là mỹ lệ.

      Khi Nhạc Đồng Đồng nhìn thấy cái bóng trong nước, chỉ cảm thấy ‘ầm’ tiếng, đôi mắt đẹp lại càng mở lớn, chỉ thiếu từ trong hốc mắt rơi xuống.

      Trong mắt lại càng che kín nồng đậm rung động cùng kinh diễm!

      Trời ạ!

      Nữ tử này, tới cùng là người hay là tiên nữ! ?

      Mặt như trăng đêm trung thu, sắc ví như đóa hoa chớm nở. Hai hàng lông mày cong cong, mũi thon như ngọc, đôi môi như cánh hoa. Bờ vai như được gọt thành, thắt lưng như ước thúc, tay như búp măng, làn da như mỡ đông, tuyết phiêu lãng trong gió, mây vờn bên trăng. . . . . .
      Dion, người qua đườngChris thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4 + 5: Hoàng thượng giá lâm





      Câu dẫn ánh mắt người khác, là đôi mắt đẹp vừa lớn vừa tròn, con ngươi tối đen như đêm, lại giống như sóng nước mênh mông, hết sức động lòng người. Giống như có thể , lại giống như ủy khuất ai oán.

      Đây là đôi mắt đủ để gợi lên thương tiếc của nam nữ khắp thiên hạ. . . . . .

      Nhìn khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, bế nguyệt tu hoa, quyến rũ động lòng người trong nước, Nhạc Đồng Đồng thâm sâu chấn kinh.

      Cũng dám tin, đời lại có nữ tử đẹp đến như vậy!

      Đây là những cái chỉnh hình ở đại hoàn toàn so sánh được. . . . . .

      tại, nữ tử tuyệt sắc khuynh thành này, là nàng. . . . . .

      Nghĩ tới đây, Nhạc Đồng Đồng còn rung động, khóe miệng câu lên, chỉ kém kéo đến sau tai.

      Lập tức, tiếng cười che kín nồng đậm hưng phấn sung sướng từ trong miệng nàng phút chốc tràn ra.

      "Hô hô, đây là ta, này là ta. . . . . . Ta phải lão thái bà, hô hô, ta tại là siêu cấp đại mỹ nữ, hô hô. . . . . ."

      Lòng thích cái đẹp người người đều có!

      Hơn nữa, trước kia bộ dáng Nhạc Đồng Đồng tuy xấu nhưng đặt trong đám người cũng tìm tới.

      tại, vừa xuyên qua, cư nhiên thành đại mỹ nữ tuyệt sắc như vậy, có thể nào kích động hưng phấn! ?

      Càng nghĩ Nhạc Đồng Đồng càng vui vẻ. Nhưng mà, bộ dáng Nhạc Đồng Đồng điên điên khùng khùng rơi vào trong mắt Thúy Nha, đúng là dọa nàng phá hủy.

      Trời ạ!

      Thái hậu nương nương này tới cùng là làm sao vậy! ?

      Giống như người điên vậy, quá kỳ quái.

      Thấy vậy, đôi môi đỏ mọng của Thúy Nha mở ra, cẩn thận mở miệng hỏi.

      " Thái, Thái hậu nương nương, người, người làm sao vậy! ?"

      "Ngạch, ta sao, ta chỉ là vui vẻ, ta vui vẻ. . . . . ."

      Nhìn bộ dáng Thúy Nha cẩn thận, Nhạc Đồng Đồng nguyên bản mừng như điên kích động thôi, cũng nhận thấy mình tại quá mức khoa trương, vì thế liền dừng chút, hung hăng đè áp vui mừng của mình.

      Bằng , người khác còn tưởng rằng nàng là kẻ điên!

      Ngay lúc Nhạc Đồng Đồng cố kìm nén, Thúy Nha nghe được Nhạc Đồng Đồng lời này, chỉ là thần sắc nghi hoặc.

      Thái hậu vui vẻ! ?

      Có chuyện gì đáng để nàng vui vẻ ! ?

      Nhưng mà, đợi Thúy Nha nghĩ nhiều, trận thanh lanh lảnh vang lên từ phía sau bọn họ——

      "Hoàng thượng giá lâm, Thất vương gia giá lâm!"

      Theo thanh lanh lảnh này vang lên, triệt để kéo thần trí Nhạc Đồng Đồng từ trong mừng như điên ra.

      Thân thể hung hăng run lên, toàn thân nổi da gà từ khi thanh lanh lảnh này vang lên, toàn bộ đột nhiên đứng dậy.

      Ngạch, thanh khó nghe!

      Thanh phát ra giống như bị người dùng tay nắm chặt cổ, đủ để cho da đầu run lên, toàn thân nổi da gà đột nhiên đứng dậy.

      Hơn nữa, nghe thanh khó nghe đấy, Nhạc Đồng Đồng dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết thanh này là ai vọng lại.

      Nghĩ đến, đây là thái giám trong truyền thuyết!

      Dù sao, trước kia thời điểm xem TV, những công công này cũng là như vậy.

      Chỉ là chính tai nghe được, Nhạc Đồng Đồng mới phát , thanh công công chuyện trong phim truyền hình cùng thanh thái giám ở tại này có vẻ khác nhau!

      Ngay lúc Nhạc Đồng Đồng suy nghĩ, xuất phát từ tò mò, Nhạc Đồng Đồng khỏi nhìn lại hướng tới nơi thanh phát ra.
      Dion, người qua đườngChris thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 6 + 7: Nhi thần thỉnh an Mẫu hậu




      Trong lòng khỏi nhớ lại.

      Hoàng thượng! ? Thất vương gia! ?

      Căn cứ vào thân phận của mình tại, như thế Hoàng thượng này hẳn là con trai của nàng! ?

      Nhớ lại chính mình chẳng qua chỉ là nữ sinh mới học cao trung, vừa xuyên qua, chỉ thành Thái Hậu, mà còn làm mẹ người, Nhạc Đồng Đồng phi thường gì.

      Bất quá, diều duy nhất đáng được ăn mừng chính là Thái hậu này tuổi còn quá , như thế con trai của nàng, có lẽ chỉ là đứa bé! ?

      Nghĩ đến dung mạo khuynh thành tuyệt sắc, sinh ra nhi tử, khẳng định là phấn điêu ngọc trác, đáng giống như thiên sứ, Nhạc Đồng Đồng lại bắt đầu hưng phấn.

      Dù sao, Nhạc Đồng Đồng là con , từ khát vọng có thể có đệ đệ muội muội đáng , như vậy, khẳng định là chuyện phi thường hạnh phúc!

      Nhưng mà, ngay lúc Nhạc Đồng Đồng vô cùng chờ mong, thời điểm thấy đạo màu vàng sáng cao lớn cầm đầu tới kia lại hung hăng chấn kinh.

      Nam tử cực đẹp!

      Hơn hai mươi, long bào màu vàng sáng bao quấn thân, dáng người thon dài càng phát ra thẳng thắn!

      cái kim quan tinh mỹ, đem đầu tóc đen tuyền như tơ lụa buộc lại phía , còn lại toàn bộ thả xõa phía sau, đổ xuống hai vai, đón gió mà đứng, tao nhã tuấn vũ!

      Khuôn mặt tuấn mỹ vô trù, hình dáng hoàn mỹ, tựa như trải qua tế trác tinh điêu, mày kiếm, sắc bén như đao! Mũi thẳng như tạo hình, môi đỏ như chu sa, cằm lại gợi lên độ cung duyên dáng. . . . . .

      Nam tử cực đẹp, cho dù chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, quả nhiên là phong thần tuấn lãng.

      Toàn thân lại tản mát ra loại khí phách vương giả!

      Nhưng mà, nam tử tuấn mỹ vô trù này lại làm cho người ta có cảm giác phi thường băng lãnh.

      Đuôi mắt hơi hơi nhếch lên, con ngươi dưới ánh mặt trời lộ ra loại màu hổ phách.

      Đôi mắt băng lãnh, đạm mạc, giống như hồ sâu ngàn năm, băng lãnh gợn sóng, giống như toàn bộ thế gian cũng để vào mắt.

      Lãnh mạc làm cho người ta chỉ có thể đứng nhìn từ xa, mà thể khinh nhờn . . . . . .

      Trời ạ!

      Thế gian lại có nam tử đẹp như vậy!

      Cao quý giống như thiên thần, lại mang theo băng lãnh thực cốt trí mạng!

      Nam tử như vậy thế gian hiếm có, giống như thiên sơn lãnh diễm cao quý chính là Thiên Sơn tuyết liên, mỹ lệ cao quý băng lãnh. . . . . .

      Nhìn đại soái ca tuyệt sắc này tới phía mình, Nhạc Đồng Đồng từ trong rung động phục hồi tinh thần lại, như là nghĩ đến cái gì, nhanh chóng chỉnh lý lại dung nhan, lập tức, từ bãi cỏ từ từ đứng lên.

      Sau đó, lại càng bày ra tư thái mà bản thân cảm thấy tao nhã nhất.

      Môi đỏ mọng hơi vạch, hướng tới suất ca lộ ra nụ cười mê người.

      Thời điểm nhìn thấy bộ dáng tuyệt sắc của mình, Nhạc Đồng Đồng biết dạng cười khẳng định khuynh quốc khuynh thành, đủ để cho nam nữ khắp thiên hạ cam tâm tình nguyện quỳ gối dưới váy màu thạch lựu của nàng.

      Đại soái ca băng lãnh trước mắt này cũng ngoại lệ ! ?

      Nghĩ tới đây, tim Nhạc Đồng Đồng đập rộn lên, mặt lại từ từ nhiễm lên vài phần khó xử.

      Đôi mắt đẹp hướng tới suất ca trước mắt lại càng hàm chứa chút hờn dỗi. . . . . .

      Bộ dáng kia hoàn toàn là nữ tử hoài xuân nhìn thấy tình nhân trong mộng nên có bộ dáng khó xử. . . . . .

      Nhưng mà, khi Nhạc Đồng Đồng nghe thấy câu kế tiếp của đại suất ca, cả người giống như từ thiên đường rơi xuống vực sâu vạn trượng vạn kiếp bất phục, bởi vì ——

      "Nhi thần thỉnh an Mẫu hậu."

      Tuấn mỹ nam tử đạm mạc câu, nhất thời, Nhạc Đồng Đồng chỉ cảm thấy trong đầu ‘ầm’ tiếng, giống như ngũ lôi rền vang, cả người triệt để chấn kinh như hoá thạch . . . . . .

      Trời ạ!

      . . . . . . Vừa rồi gọi mình cái gì! ? ? ?

      Mẫu hậu! ? ? ?

      Trời ạ!

      Nhân vật đại soái ca, tuấn mỹ vô trù, đẹp tuyệt nhân gian, thế gian hiếm có, cư nhiên là nhi tử. . . . . . của nàng! ? ? ? ?

      Nhận thức được cái này, Nhạc Đồng Đồng bày tỏ phi thường đau thương.

      Khuôn mặt nhắn nguyên bản khó xử thôi lập tức phủ tầng ảm đạm.

      Nhưng mà, để Nhạc Đồng Đồng tiếp tục đau thương, đột nhiên hướng tới thiếu niên áo lam bên cạnh. Phượng mâu xinh đẹp kia lại càng mang theo ý tứ cảnh cáo.

      Thiếu niên áo lam kia nhìn thấy, mặt tuy có chi sắc bất mãn, bất quá vẫn tiến lên trước bước, hơi khom lưng đối với Nhạc Đồng Đồng, mở miệng .

      "Nhi thần thỉnh an Mẫu hậu."

      "Ngạch. . . . . ."

      Nghe được lời này của thiếu niên áo lam, phát nhi tử mình chỉ cái, đau thương mặt Nhạc Đồng Đồng càng đậm.

      Lại thêm nữa, thời điểm nàng nhìn thấy khuôn mặt như ngọc của thiếu niên áo lam tuấn mỹ kia, bày tỏ phi thường bất đắc dĩ.

      Như thế nào nam tử tuấn mỹ đều thành nhi tử mình, chỉ có thể nhìn, thể đụng vào . . . . . .

      Ngay lúc Nhạc Đồng Đồng cảm thán hết sức, nhưng thể thừa nhận, trong hoàng cung này, người có bộ dáng đẹp mắt thực ít.

      Chỉ thấy thiếu niên áo lam này, xem ra chỉ có mười lăm mười sáu tuổi, ngũ quan có bảy tám phần tương tự hoàng đế trẻ tuổi bên cạnh.

      Mặt như trăng tròn, mi như bút khinh lau xuống. Mũi thẳng tao nhã, đôi môi như củ ấu.

      người cẩm y ngọc đái, tóc đen ngọc, quả nhiên là người phong lưu lỗi lạc, tuấn mỹ tiêu sái!

      Nhưng mà, có chút làm cho Nhạc Đồng Đồng nhìn có chút bất mãn, đó là ánh mắt thiếu niên áo lam này nhìn mình.

      Chán ghét chút nào che dấu, giống như nhìn con chuột chạy qua đường.

      Còn có ngạo kiều giữa trán, khiến cho nhìn qua giống như con Khổng Tước kiêu ngạo . . . . . .

      Thiếu niên này, thích nàng!

      Nhận thức này ràng như thế, người mù cũng có thể nhìn ra!

      Chỉ là, vì cái gì thiếu niên này lại thích mình! ?

      Đối với điểm này, Nhạc Đồng Đồng bày tỏ chút nào cảm kích.

      Bởi vì, nàng tuy xuyên đến ở trong thân thể xinh đẹp này, lại điểm cũng có trí nhớ thân thể trước.

      Cho nên, toàn bộ trước mắt đối với Nhạc Đồng Đồng mà đều là xa lạ.

      Bởi vì biết tại tới cùng là tình hình gì, cho nên Nhạc Đồng Đồng chỉ lời đứng ở nơi đó.

      Có lẽ là nhận thấy Nhạc Đồng Đồng có chỗ thích hợp, Dạ Quân Minh, cũng là đương kim thánh thượng, khỏi mở miệng hỏi.

      "Mẫu hậu, ngươi sao chứ! ? Vừa rồi nghe thái giám , ngươi té xỉu, phải ! ?"

      Nghe được Dạ Quân Minh lời này, Nhạc Đồng Đồng mới hồi phục tinh thần lại.

      Nhớ lại vừa rồi Thúy Nha hô to, ràng kinh động mọi người trong cung.

      Vì thế, Nhạc Đồng Đồng lập tức đưa tay để lên trán, ra vẻ bộ khó chịu, đối với Dạ Quân Minh bọn mở miệng .

      "A, đầu Ai gia tại đau quá, choáng váng. . . . . ."

      Mới đến, còn biết tất cả chân tướng, Thái hậu trước đây tới cùng vì sao mà chết, cho nên, Nhạc Đồng Đồng tính toán án binh bất động, trước giả bộ chút, biết tất cả chân tướng rồi tính!

      Nhạc Đồng Đồng trong lòng suy tính, Dạ Quân Minh vừa nghe thấy lời này của Nhạc Đồng Đồng, vừa thấy bộ dáng Nhạc Đồng Đồng thống khổ, lập tức mở miệng đối với cung nhân bốn phía .

      "Người tới, lập tức đỡ Thái hậu trở về Mộng Nguyệt điện, tuyên ngự y."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :