1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ta là chính thê của chàng - Văn Nhất Nhất (Full 112c Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 100.

      Editor: Linh

      Tiết U Nhiễm gắt gao bắt lấy tay Sở Lăng Húc, trước mắt biến thành màu đen, thân mình phát run. Nếu phụ vương có chuyện gì hay xảy ra, mẫu phi nên làm cái gì bây giờ? Tiết Vương phủ lại nên làm sao bây giờ?

      “U U đừng sợ. Phụ vương có việc gì.” lại bận tâm Tôn ma ma ở đây, Sở Lăng Húc ôm Tiết U Nhiễm, ôn nhu dỗ dành .

      “Sở ngốc tử, ta muốn gặp phụ vương.” Miễn cưỡng giữ vững ý chí, Tiết U Nhiễm thần sắc đau thương, cả người như nhũn ra.

      Sở Lăng Húc gật gật đầu, ôm lấy Tiết U Nhiễm, trước mặt Tôn ma ma bay lên trung, thẳng đến viện Tiết Vương phi.

      Tôn ma ma sắc mặt khẽ biến, lập tức khôi phục bình thường, theo đến.

      Trong viện Tiết vương phi, trong phòng vài vị thái y sắc mặt ngưng trọng, cho phép người khác quấy rầy. Tiết vương phi ngồi ngay ngắn trấn định chủ vị, trong mắt lại khó nén sốt ruột và lo lắng. Trưởng công chúa Tần Thiên Ngọc mang thai chín tháng gắng gượng ngồi bên dưới, dựa vào người Tiết Kỳ Văn, gương mặt thanh lãnh lúc này cũng nhiễm lên sắc mặt lo lắng. Tiết Kỳ Văn vẻ mặt kiên nghị, thắt lưng thẳng tắp, như cây cột đứng đó, chống đỡ ý chí của mọi người trong Tiết vương phủ.

      Khi Tiết U Nhiễm và Sở Lăng Húc vào cửa, nhìn thấy chính là hình ảnh như vậy. Hít sâu hơi, Tiết U Nhiễm lững thững tiến lên, đến gần bên người Tiết vương phi: “Mẫu phi.”

      “Yên tâm, phụ vương con có việc gì.” Tiết vương phi vươn tay kéo Tiết U Nhiễm qua, giọng .

      Cảm nhận được ẩm ướt trong lòng bàn tay Tiết vương phi, Tiết U Nhiễm nắm lại bàn tay rất lạnh kia, liên tục gật đầu.

      “Rốt cuộc sao lại thế này?” Sở Lăng Húc tới bên người Tiết Kỳ Văn, thấp giọng hỏi.

      “Hai chén canh ngọt đêm qua giao cho thái y rồi.” Bởi vì quá muộn, sua khi hạ nhân bưng canh ngọt xuống có lập tức đổ . Về phần cái bát khác Nhị phu nhân đưa tới sau đó tạm thời còn chưa tìm được.

      Sở Lăng Húc nữa, yên lặng đợi thái y tìm ra kết quả.

      khắc sau, thái y bước ra khỏi phòng Tiết Vương gia, chứng thực Tiết vương gia người trúng kịch độc.

      “Kịch độc? Trong Tiết vương phủ lấy đâu ra độc?” Tiết Vương phi trấn định rốt cuộc duy trì được nữa.

      “Khởi bẩm vương phi, trải qua kiểm tra, trong hai chén canh ngọt chén có độc, chén có độc. Mà độc trong chén này sau khi kiểm tra đúng là độc người Vương gia.” trán thái y mồ hôi chảy ròng ròng. Độc này bá đạo, bọn họ trắng tay kế sách.

      “Canh ngọt? Người tới lập tức mang Nhị phu nhân qua đây.” Nghe được hai chữ ‘canh ngọt’, Tiết Kỳ Văn chứng thực được phỏng đoán của mình.

      “Thái y, độc này có biện pháp giải?” Phát giác thái y thích hợp, Tần Thiên Ngọc hỏi.

      Thái y sợ tới mức trực tiếp quỳ gối đất, trong miệng hô to: “Trưởng công chúa tha mạng. Vi thần tài học sơ thiển...”

      “Bản cung muốn nghe thấy mấy cái cớ vô dụng đó. thẳng, vì sao thể giải?” đợi Tần Thiên Ngọc chuyện, Tiết U Nhiễm thập phần tức giận.

      “Độc này vốn ở Lăng quốc, do vị cao thủ dùng độc chế tạo, giả dược rất khó cầu.” Thái y thậm chí dám lấy tay áo lau mồ hôi lạnh, chỉ dập đầu.

      “Lăng quốc?” Con ngươi Tiết U Nhiễm sáng ngời, nhìn về phía Sở Lăng Húc.

      “Theo lời thái y, giải dược cũng phải thể cầu?” Ý bảo U U an tâm chút chớ nóng vội, Sở Lăng Húc hỏi.

      “Đúng. Nghe đệ tử của vị cao thủ kia lén lấy ra chút giải dược tiến cống cho hoàng thất, cũng là giải dược duy nhất có thể tồn tại đến nay. Có điều cũng chỉ là tin vịt, thể tin hoàn toàn.” Thái y có chút chột dạ , có chút nơm nớp lo sợ.

      Tiết Vương phi nghe vậy sửng sốt, tay cầm tay Tiết U Nhiễm vô ý thức dùng sức.

      “Mẫu phi cần khẩn trương, chỉ cần đời này có giải dược, chúng ta liền nhất định có thể lấy được dùng.” Mặc cho Tiết Vương phi gắt gao nắm tay, Tiết U Nhiễm giọng trấn an.

      Sở Lăng Húc vỗ vỗ bả vai Tiết Kỳ Văn, lặng yên rời . tình liên quan đến Hoàng thượng Lăng quốc, phải từ Tam đệ nhà xuất mã.

      “Nhưng là Lăng quốc...” Tiết vương phi có chút chần chờ.

      “Lăng quốc lại như thế nào? Việc còn do người.” Thấy Sở ngốc tử rời , Tiết U Nhiễm vẻ mặt tự tin, kiên định nhìn Tiết vương phi.

      Nhìn thấy hỗ động giữa U Nhiễm và Sở Lăng Húc, Tiết Kỳ Văn thể nguyên do, nhưng vẫn cảm thấy trong đó nhất định có tình, cũng theo khuyên nhủ: “U Nhiễm đúng. Chỉ cần có giải dược, chúng ta liền nhất định lấy được.”

      phải ta làm, phải ta làm...” Mấy người chuyện, Tiết Nhị phu nhân trong miệng thào tự bị dẫn vào.

      Vẻ mặt Tiết Nhị phu nhân đột nhiên trở nên hung ác, chỉ vào Tiết vương phi hô: “Người đáng chết là ngươi, là ngươi...”

      Lời này vừa ra, trong lòng mọi người cũng đoán được ngọn nguồn. Tiết Nhị phu nhân muốn hại chính là Vương phi, cho nên mới có chén có độc chén . Vương gia, xem như nhầm trúng chiêu. Cứ như vậy, bát canh khuya chưa biết tung tích cũng cần tra tiếp, hẳn là có độc.

      “Độc này từ đâu mà có?” Tiết Kỳ Văn vẻ mặt trầm, khí thế khiếp người.

      Cảm giác được Tiểu Vương gia giấu sát khí, trong mắt Tiết Nhị phu nhân che kín hoảng sợ, run run chịu trả lời.

      !” Tiết Kỳ Văn quát lạnh tiếng, rung động nhân tâm.

      Ánh mắt Tiểu Vương gia nhìn bà ta như nhìn người chết, lại nghĩ đến Tiểu Vương gia lên chiến trường từng giết người, Tiết Nhị phu nhân sợ tới mức liều mạng lui về phía sau, sợ ngay sau đó chết tay Tiểu Vương gia.

      ? Vậy mời Nhị phu nhân dời bước đến Hình bộ, thế nào?” Tin tưởng thủ đoạn trong đại lao của Hình bộ tuyệt đối làm Nhị phu nhân suốt đời khó quên, lập tức giao ra.

      cần, ta , ta ...” Khổ hình trong Hình bộ Tiết Nhị phu nhân từng nghe qua, tất nhiên là dám tự mình nếm thử.

      “Chuyện này phải do Nhị phu nhân muốn. Nhị phu nhân yên tâm, công tử nhà Hình bộ Thượng thư là người quen, cẩn thận chiêu đãi Nhị phu nhân.” Tiết Kỳ Văn hòa dịu khẩu khí, cười .

      cần, ta , ta cái gì đều .” Tiết Nhị phu nhân mặt xám như tro tàn, còn suy nghĩ gì nữa. Bà ta cũng biết vì sao lại như thế, đưa cho Vương gia chính là đồ ăn khuya có độc. Lúc đó bà ta lòng muốn Vương phi ăn khuya, quá mức nóng vội mới có thể nhất thời sơ ý. Canh ngọt phía trước đến cuối cùng vẫn ai ăn, bà ta thể vòng lối tắt, đưa đến đồ ăn khuya. Vương phi uống, người trúng độc, bà ta cũng để ý đến hạ nhân bưng canh ngọt , chưa từng nghĩ đến chính là bát canh ngọt đó bại lộ bà ta. Sáng sớm lại truyền đến tin tức Vương gia trúng độc, bà ta lập tức hoảng loạn. Nếu Vương gia gặp chuyện may, bà ta khó thoát khỏi cái chết. Bà ta muốn chết...

      Tiếp theo, dưới ánh mắt phẫn nộ của mọi người, Tiết Nhị phu nhân về xuất xứ của độc dược. Hóa ra tất cả chỉ do trùng hợp. Tiết Nhị phu nhân muốn độc hại Vương phi cũng dám đến hiệu thuốc mua, vì thế đành tìm lang trung hành tẩu khắp nơi giang hồ. Nghĩ những người này hành tung định, nơi nương tựa, tất nhiên thể tìm đến người bà ta. Ai có thể nghĩ tới lang trung thấy tiền sáng mắt, giá cao bán độc dược tuyệt mật này. Tiết Nhị phu nhân biết lợi hại của thuốc này, chỉ nghĩ Vương phi bị làm sao, bà ta dù thể thượng vị cũng có thể hết giận. Cho nên liền ngoan quyết tâm, mất số bạc lớn mua độc dược này về...

      “Ngươi còn nhớ bộ dáng người nọ ?” Tần Thiên Ngọc mở miệng hỏi. Lăng quốc núi cao đường xa, nếu có thể tìm thuốc giải ở gần đây còn gì tốt hơn.

      Tiết Nhị phu nhân mạnh lắc đầu. Bà ta phải mua thuốc, làm sao dám nghiêm túc xem bộ dáng người nọ. Mất khoản tiền rất đau lòng, sau khi lấy được thuốc bà ta liền lập tức rời .

      “Cho dù nhớ được cũng tìm được người.” Tiết U Nhiễm đối với cái này ôm hi vọng. Người nọ ràng muốn nhân cơ hội vơ vét phen, khẳng định sớm bỏ trốn mất dạng.

      “Dù là tìm ra người cũng nhất định có thuốc giải.” Tiết Kỳ Văn ra mấu chốt của vấn đề. Thái y thuốc giải khó tìm, người người kia có thuốc giải hay vẫn còn chưa biết .

      “Mặc kệ thế nào, trước tìm.” Tiết Vương phi kiên trì , chỉ cần có tia hi vọng, thể buông tha.

      Tiết Kỳ Văn gật đầu, xoay người ra cửa. Mẫu phi rất đúng, phải tìm.

      “Mẫu phi, bà ta sao?” Tiết U Nhiễm chỉ vào Tiết Nhị phu nhân ngồi sững đất hỏi.

      Nhìn bụng Tần Thiên Ngọc, Tiết Vương phi khoát tay: “Trước nhốt vào, đợi sau khi phụ vương con tỉnh rồi quyết định.”

      Bọn thị vệ lập tức lôi Nhị phu nhân ra ngoài, nhốt vào phòng củi.

      Bảo Tôn ma ma đỡ Tần Thiên Ngọc về phòng nghỉ ngơi, Tiết U Nhiễm và Tiết Vương phi vào phòng trong.

      Mấy vị thái y lui sang bên, sốt ruột lại bất đắc dĩ thảo luận đối sách. giường Tiết Vương gia sắc mặt xanh đen, còn sức sống, chưa từng thanh tỉnh.

      Cảm giác khi mẫu phi nhìn thấy phụ vương, sức lực cả người giống như bị rút ra vô lực ngã xuống. Tiết U Nhiễm vội vàng tiến lên bước đỡ Tiết vương phi: “Mẫu phi, có việc gì.”

      Bỏ ngoài tai Tiết U Nhiễm yếu ớt khuyên giải an ủi, Tiết Vương phi nhờ Tiết U Nhiễm đỡ tới bên cạnh giường ngồi xuống. Những gì qua lúc này dần dần lên trước mắt, chưa từng quên. Dù lại có nhiều oán hận, vào lúc này dường như đều còn quan trọng nữa.

      Tiết Vương gia vẫn luôn tỉnh lại. Nhóm thái y cả ngày lo lắng đề phòng, thử các loại biện pháp giải độc, đều thu hoạch được gì.

      Mười ngày sau Tiết Kỳ Văn tìm được lang trung giang hồ kia, hỏi kĩ mới biết người nọ cũng chỉ là giang hồ thuật sĩ. Thuốc độc là ngoài ý muốn lấy được, cũng chỉ lấy ra để lừa bạc. ngay cả đây là thuốc gì cũng biết, càng đừng thuốc giải.

      Sở Lăng Húc và Sở Kinh Triết chạy tới Lăng quốc, tạm thời còn chưa có tin tức.

      “Mẫu phi cần lo lắng. Sở gia Tam công tử và Hoàng thượng Lăng quốc có giao tình tệ, thuốc giải rất nhanh được mang tới.” Tiết U Nhiễm an ủi Tiết Vương phi, đồng thời cũng an ủi bản thân. Chỉ là nghe , ai cũng biết Hoàng cung Lăng quốc có có thuốc giải hay . Nhưng cái này, cũng là hi vọng duy nhất vào lúc này.

      “Thái y lại lấy được thuốc giải, phụ vương con sống quá nửa tháng.” Độc này bá đạo nhưng cũng lập tức lấy mạng, cũng là giày vò.

      . phải là Hoàng thượng cũng lệnh thái y lấy thuốc tốt nhất cứu trị phụ vương sao? Phụ vương có việc gì, nhất định .” Tuy rằng lý do này hoàn toàn có sức thuyết phục, Tiết U Nhiễm lại lặp lặp lại.

      Tiết vương phi còn sức biện giải khả năng tính này, chỉ ngày ngày canh giữ bên giường Tiết vương gia. Thái y Tiết vương gia tình thế hung hiểm thể di động, vì thế Tiết Vương gia vẫn nằm trong phòng kế bên viện Tiết Vương phi. Chỉ cách bức tường, vẫn hao hết tất cả tâm lực của Tiết vương phi.
      Last edited by a moderator: 17/4/15
      Phương Lăng, milktruyenky, xixon6 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 101.

      Editor: Linh

      tháng này, trong Tiết Vương phủ mảnh yên lặng, người đến thăm cũng có ít. Tần Thạch Dật và Lạc Thấm Nhi, Mạc Thần Viễn và Trịnh Thiến, Trịnh Khải và Triệu Thụy... Sở gia toàn thể xuất động, từ Sở nãi nãi, cho tới Sở Quân Ức, tới tới lui lui thăm hỏi nhiều lần. Khi Sở Thạch đưa viên thuốc giải độc môn của Hàn Tinh các đến, Tiết U Nhiễm có chút ngoài ý muốn.

      “Chủ tử phải vạn bất đắc dĩ cần dùng viên này. Nếu là tương xung, sợ nguy hiểm đến tính mạng.” Sở Thạch chuyển cáo lại giao đãi của Sở Lăng Húc trước khi .

      Gật gật đầu, Tiết U Nhiễm vươn tay tiếp viên thuốc giả, nắm chặt trong tay. Nếu là tương xung, nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng nếu thử dùng, ngay cả chút cơ hội cũng có.

      Tiết Vương phủ xử trí Tiết Nhị phu nhân. là vì Vương gia chưa sống chết, mọi người rảnh để ý tới. Hai là vì Trưởng công chúa sắp lâm bồn, trong Tiết Vương phủ nên ‘thấy máu’. Theo như lời Lạc Thấm Nhi , phải nhớ tích đức cho đứa chưa chào đời. Vì thế, Tiết Nhị phu nhân tạm thời thoát chết. Có điều, tội sống khó tha. Trong giày vò của chén nước trắng và nửa cái bánh ngô, Tiết Nhị phu nhân rốt cục phát điên. Tình nguyện đói chết, cũng nguyện lại kéo dài hơn tàn. Lúc Tôn ma ma báo lại chuyện này cho Tiết Vương phi, Tiết U Nhiễm còn đau đầu về viên thuốc giải, lập tức kiên nhẫn đáp lại câu: “Chết cũng thể chết ở Tiết Vương phủ, ra bên ngoài.”

      là ra bên ngoài, để ở đâu liền thành vấn đề. Mặc kệ như thế nào, Tiết Nhị phu nhân là người của Tiết Vương phủ là . Để mặc bà ta tiếp tục ở lại Tuyên thành, có ảnh hướng xấu đến mặt mũi của Tiết Vương phủ. Vì thế, Tôn ma ma tự chủ trương quăng Tiết Nhị phu nhân về nhà cũ của Tiết Nhị phu nhân.

      Tiết Nhị phu nhân bị thả ở cửa thôn người xu, chỉ phải nhờ vả hai người ca ca. Tiết Nhị phu nhân thể so với Vu ma ma, Vu ma ma ít nhất còn mang về chút bạc, còn Tiết Nhị phu nhân lại là thuần túy đến ăn miễn phí. Thấy muội muội nghèo túng như vậy, hai người ca ca ở nhà cũ tất nhiên là quan tâm, trực tiếp từ chối người từ ngoài cửa. Tiết Nhị phu nhân đau khổ cầu xin vô dụng, lại có chỗ có thể , chỉ phải canh giữ ở ngoài cửa. Bất đắc dĩ ca ca và đại tẩu đều là người hung ác, ngại bà ta chướng mắt đuổi bà ta ra thôn.

      Tiết Nhị phu nhân dám về Tuyên thành, dám về Tiết Vương phủ, chỉ phải quanh quẩn ở ngoài thôn dám rời . Sau đó, bà ta thấy lão phụ nhân quần áo tả tơi nhìn quen mắt, lưng còng, tránh ở ngoài thôn trông mong ngóng chờ. Vu ma ma? Tiết Nhị phu nhân ngốc ngay tại chỗ. Vì sao Vu ma ma lại ở đây? Hơn nữa còn là .... thê thảm như vậy?

      ràng cũng nghĩ tới Tiết Nhị phu nhân xuất ở đây với bộ dáng như vậy, Vu ma ma cũng có chút sững sờ.

      “Ta còn nghĩ tới ngươi chạy đâu hưởng phúc, nghĩ tới lại biến thành lão bà tử bị người yếm khí bẩn.” Đối với việc Vu ma ma vụng trộm rời , Tiết Nhị phu nhân luôn canh cánh trong lòng. Nếu như Vu ma ma còn ở Tiết Vương phủ, bà ta cũng tứ cố vô thân bí quá hóa liều, cũng rơi vào tình cảnh như bây giờ.

      “Ngươi cũng tốt chỗ nào phải sao? Giỏ trúc múc nước chẳng được gì, tư vị xa cách nhiều năm lại bị đánh trở về nguyên hình như thế nào?” đến hận, Vu ma ma càng oán hận Tiết Nhị phu nhân sâu hơn. Nếu bà ta giúp Tiết Nhị phu nhân ngược lại phản bội Tiết Vương phi, bà ta há lại rơi vào kết cục như thế? Kéo thân già khọm chung quanh bị người khác khinh, nhịn lạnh nhịn đói khẩn cầu người khác bố thí. Ngay cả mừng năm mới cũng thể người trốn đông lấp tây ở ngoài thôn, mong mỏi duy nhất chính là hai nhà sát thiên đao kia cho chút thức ăn.

      “Ta trở về.” muốn nhận thua, Tiết Nhị phu nhân ngẩng đầu tuyên cáo. Chỉ cần Vương gia bình an vô , bà ta thế nào cũng tìm được cơ hội trở về tiếp tục làm Tiết Nhị phu nhân phủ Tiết Vương của bà ta.

      “Trở về? là ngu xuẩn.” Nhìn bộ dáng tóc tai bù xù như bà điên của Tiết Nhị phu nhân, Vu ma ma ngừng châm chọc. Có nữ nhân nào ngu xuẩn đến mức này , chuyện đến nước này mà còn nằm mơ giấc mơ có khả năng trở thành thực.

      “Ngu xuẩn? Ngươi cho rằng ta cứ như vậy xong rồi? Đừng quên, ta còn có nữ nhi. Nữ nhi của ta gả vào phủ Thái tử, còn sinh ra tiểu hoàng tử, thể bỏ qua công lao với hoàng thất.” Tiết Nhị phu nhân cười đắc ý. Tâm Lam lâu chưa truyền tin cho bà ta rồi. Nghĩ hẳn là bởi vì tiểu hoàng tử ghi tạc dưới danh nghĩa Thái tử phi mà lòng có tích tụ, bà ta cũng phủ Thái tử phiền Tâm Lam, chỉ đợi tự Tâm Lam nghĩ thông suốt là được. Nếu Tâm Lam biết tình trạng của bà ta nhất định giúp bà ta. Chỉ cần Thái tử điện hạ ra mặt, lo gì về được Tiết Vương phủ?

      Vu ma ma liếc mắt thương hại nhìn Tiết Nhị phu nhân cái, thở dài, chống cây gậy trong tay, hoạt động bước chân run rẩy về phía xa. Vẫn tự mình hiểu lấy như vậy, kết cục của bà ta tốt đến chỗ nào?

      Thấy Vu ma ma rời , Tiết Nhị phu nhân nghĩ nghĩ, dậm chân cái, theo. Trước khi Vương gia chưa tỉnh lại, bà ta phải sống tốt.

      đêm này, Tiết Nhị phu nhân theo Vu ma ma ngủ trong ngôi miếu đổ nát. Bụng đói thầm kêu, ban đêm trời lạnh hai người gắt gao ôm cỏ trong lòng. Cả người run run, môi tím thâm, Tiết Nhị phu nhân nhịn được liền ôm lấy Vu ma ma sớm gầy như que củi bên cạnh. Trong lòng cực độ sợ hãi, Tiết Nhị phu nhân dám buông tay ôm lấy Vu ma ma.

      Trong lòng tràn đầy kinh hách, trái tim hoàn toàn nhảy loạn có tiết tấu. Tiết Nhị phu nhân khép chặt ánh mắt, gắt gao áp chế dục vọng bật thốt lên kêu sợ hãi. Nhịn thêm chút nữa, nhịn thêm chút nữa trôi qua, tất cả đều trôi qua. Đến sau nửa đêm, gió lạnh lãnh liệt gào thét thổi đến, Tiết Nhị phu nhân chỉ cảm thấy càng ngày càng lạnh, càng ngày càng lạnh. Thân thể Vu ma ma trong tay mình càng ngày càng lạnh, càng ngày càng lạnh...

      Trong mơ màng, Tiết Nhị phu nhân rốt cục ngăn được buồn ngủ, ngủ được yên ổn lắm. Khi ý thức lâm vào hắc ám, Tiết Nhị phu nhân ôm chặt lấy Vu ma ma, sợ Vu ma ma thừa dịp bà ta ngủ vụng trộm chạy mất, quăng bà ta để ý.

      Khi Tiết Nhị phu nhân tỉnh lại, trời sáng choang. Ngăn cách mấy ngày, nắng ấm ngày đông lại lần nữa treo trung, mang theo ánh mặt trời ấm áp rơi lên người, thân mình đông cứng của Tiết Nhị phu nhân dần dần ấm lại. Dùng sức đẩy Vu ma ma trong lòng ra, Tiết Nhị phu nhân ghét bỏ mắng: “Đứng lên, ngủ chết rồi à?”

      Bị Tiết Nhị phu nhân đẩy ra, Vu ma ma có đáp lại, vẫn nhúc nhích nằm mặt đất.

      “Này, giả vờ cái gì? Mau đứng lên.” Thấy Vu ma ma bất động, Tiết Nhị phu nhân lấy chân đá qua.

      Bị Tiết Nhị phu nhân đá, thân mình Vu ma ma chuyển động, ngửa mặt ngã vào trước mặt Tiết Nhị phu nhân. Sắc mặt trắng xanh, hai mắt nhắm nghiền, cứng ngắc nằm ở kia, dường như ...

      Tiết Nhị phu nhân cảm thấy phát lạnh, mạnh mẽ xông đến. Ngón tay run run đặt dưới mũi Vu ma ma, đúng là có hơi thở. Lập tức như bị sét đánh, Tiết Nhị phu nhân đầu óc trống rỗng, nhìn hai tay của chính mình. Vu ma ma khi nào chết? Bà ta ôm người chết qua đêm? Tiết Nhị phu nhân rốt cục chịu nổi, ôm đầu hoảng sợ hô to liền xông ra ngoài.

      Sở Lăng Húc rời khỏi Tuyên thành hai mươi lăm ngày, tất cả thái y khám và chữa bệnh đều còn cách. Tiết U Nhiễm nắm chặt viên thuốc giải trong tay, do dự mãi cuối cùng tìm Tiết Kỳ Văn. Trải qua hồi trầm mặc, Tiết Kỳ Văn tiếp nhận viên thuốc giải.

      Đứng ở trước giường Tiết Vương gia, nhìn Tiết Vương phi ánh mắt nghi hoặc hiểu, Tiết Kỳ Văn nắm tay rồi lại buông, nắm rồi lại buông: “Mẫu phi, chỉ có thể liều lần thôi.”

      Liều sao? Tiết Vương phi khóe miệng nhếch lên ý cười tuyệt vọng. Đúng vậy, chỉ có thể liều, lại liều, lại còn hy vọng nữa. Thái y Vương gia qua khỏi tối nay, cho dù hiền tế có lấy được thuốc giải trở về, cũng thể lấy lại được những ngày mệt mỏi. Tình cảm phu thê nhiều năm như vậy, rốt cuộc vẫn đến cuối cùng...

      Hít sâu hơi, Tiết Kỳ Văn tiến lên phía trước, tách miệng Vương gia ra, cầm viên thuốc giải trong tay đưa tới.

      “Chậm !” Thanh ảnh xẹt qua, Sở Lăng Húc vẻ mặt mệt mỏi bay vút vào nhà kề, cản lại tay Tiết Kỳ Văn.

      “Sở ngốc tử.”

      “Muội phu.”

      “Hiền tế...”

      Mọi người kinh hô ra tiếng, kinh hỉ nhìn Sở Lăng Húc giống như từ trời rơi xuống.

      Sở Lăng Húc sắc mặt kiên nghị vẫn che giấu được hết mệt mỏi, từ trong ngực lấy ra bình men sứ đưa cho Tiết Vương phi: “Mẫu phi, đây là thuốc giải.”

      Cõi lòng đầy kích động tiếp nhận bình , Tiết Vương phi thiếu chút cầm chắc. Tiết U Nhiễm vội vàng tiến lên hỗ trợ nắm giữ, cười : “Mẫu phi, phụ vương có việc gì rồi.”

      Tiết Vương phi gì, cúi đầu trong mắt nổi lên hơi nước. đợi sầu não xong, lại cuống quít ngẩng đầu lên, đổ thuốc giải ra đút vào miệng Tiết Vương gia.

      ăn thuốc giải, Tiết U Nhiễm tới trước mặt Sở Lăng Húc nức nở : “Có mệt ?”

      Sở Lăng Húc lắc đầu, ánh mắt dịu dàng: “ có việc gì.”

      “Muội phu vất vả, lập tức nghỉ ngơi . U Nhiễm, bồi muội phu cùng .” Tiết Kỳ Văn quay đầu lại, dặn dò.

      “Đúng đúng, lập tức nghỉ ngơi . Nơi này có mẫu phi và ca ca của các con nhìn, nên lo lắng.” Tiết Vương phi cũng theo khuyên nhủ.

      Sở Lăng Húc còn muốn cái gì lại bị Tiết U Nhiễm giành trước: “Được, vậy con mang phu quân về Quận chúa các nghỉ ngơi trước.”

      Gật đầu với Tiết Vương phi và Tiết Kỳ Văn, Sở Lăng Húc mặc cho U U lôi kéo rời .

      Trở lại Quận chúa các, Tiết U Nhiễm hai lời, lột áo ngoài của Sở Lăng Húc, trực tiếp đặt Sở Lăng Húc lên giường: “ cho , ngủ.”

      “U U, còn chưa tắm rửa, cũng chưa đổi quần áo.” Qua lại bôn ba giữa Tuyên quốc và Lăng quốc, chặng đường hai tháng ép lại còn chưa tới tháng, cường hãn như Sở Lăng Húc cũng mệt mỏi. Sở Kinh Triết càng là trực tiếp ở lại Lăng quốc, bảo là muốn nghỉ ngơi mấy ngày lại chậm rãi chạy về Tuyên quốc.

      “Ngủ trước, tỉnh rồi tắm.” Đau lòng nhìn Sở Lăng Húc mắt đầy tơ máu, Tiết U Nhiễm kiên trì .

      “Được.” lại tranh cãi nữa, Sở Lăng Húc cũng còn tinh lực tranh cãi. Sờ sờ đầu Tiết U Nhiễm, liền nặng nề ngủ.

      Gạt sợi tóc tán loạn trán Sở Lăng Húc ra, thương vỗ về khuôn mặt tiều tùy vẫn tuấn như trước nhưng gầy ít. Tiết U Nhiễm nhàng in nụ hôn xuống trán Sở Lăng Húc, sau đó là hai mắt nhắm chặt, cái mũi tuấn, cuối cùng dừng ở đôi môi mỏng có chút tái nhợt. Chậm rãi cắn cắn, tinh tế liếm láp, cho đến khi môi Sở Lăng Húc trở về màu đỏ mới rời khỏi.

      Lặng lẽ trèo lên giường, nằm nghiêng ở bên người Sở Lăng Húc, ôm chặt cánh tay Sở Lăng Húc, Tiết U Nhiễm cảm thấy mỹ mãn nở nụ cười.

      giấc này Sở Lăng Húc ngủ cực trầm, cho đến chạng vạng mới tỉnh lại. Cảm giác cánh tay bị người ôm lấy, nghiêng mặt qua liền thấy U U ngủ say ở bên người . Khóe miệng gợi lên ý cười sủng nịch, nhàng rút tay ra, chuyển U U vào trong lòng.

      Dường như bất mãn cánh tay ôm chặt trong tay bị rút , Tiết U Nhiễm nhíu nhíu chân mày, xoay vặn thân mình, ở trong lòng Sở Lăng Húc tìm được tư thế dễ chịu.

      Xem U U vểnh môi ở trong lòng vặn vẹp, Sở Lăng Húc cúi đầu cười ra tiếng. Ôm chặt lấy cánh tay U U, cúi đầu ngậm chặt môi U U. Cảm giác được U U bất mãn giãy dụa, Sở Lăng Húc ánh mắt sâu thẳm dâng lên dục vọng, thầm : “U U, tạm thời tha cho nàng mạng. Nên bồi thường cho vi phu, vi phu đòi lại gấp bội.”

      Trong lúc ngủ mơ Tiết U Nhiễm giống như cảm nhận được nguy hiểm tới gần, khuôn mặt nhắn cọ xát vào ngực Sở Lăng Húc, lập tức kêu lên: “Sở ngốc tử, đánh.”

      Đánh? Sở Lăng Húc nhìn chằm chằm dung nhan lúc ngủ của Tiết U Nhiễm, hừ : “U U, vốn chính là gấp bội, tại cần phải tăng thêm gấp bội rồi.”

      Hoàn toàn biết lơ đãng mớ câu đắc tội Sở Lăng Húc, Tiết U Nhiễm ngủ say, trong mơ có nàng, cũng có ...

      #Tác giả có chuyện muốn : Vu ma ma xem như giải quyết triệt để rồi. Còn Tiết Nhị phu nhân thôi, còn có tiếp theo nữa! U U và Sở ngốc tử, aiz ui, hai người này đều thích hôn trộm hả?
      Last edited: 24/5/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 102.

      Editor: Linh

      Khi Tiết Vương gia tỉnh lại, Tiết Vương phi phân phó Vương ma ma chuẩn bị nhiều thức ăn chút đưa đến sân Trưởng công chúa. Xem khuôn mặt dịu dàng mang ý chút ý cười giọng chuyện, Tiết Vương gia đột nhiên có loại cảm giác phảng phất như cách mấy đời. Cũng chuyện, chỉ yên lặng nhìn Tiết Vương phi.

      Lúc Tiết Vương phi phát giác người nằm giường hơn tháng tỉnh cũng có quá nhiều kinh ngạc. Thái y từng đến xem, dư độc người Vương gia được thanh lọc hết, chỉ đợi tỉnh lại là được. Lập tức đứng lên, tới cạnh cửa phân phó : “ phòng bếp bưng cát cháo tới đây.”

      Hạ nhân lĩnh mệnh , Tiết Vương phi quay đầu với Tiết Vương gia: “Vương gia tỉnh lại, thiếp thân đây. Chỗ Trưởng công chúa phải có người xem mới được.”

      Tiết Vương gia thấy Tiết Vương phi vốn còn mang chút ý cười trong giây lát liền lạnh nhạt, cũng chờ ông mở miệng liền ra cửa. Cảm thấy rầu rĩ, nhưng cũng được gì. Khi tỉnh lại đó, nhìn đến người đầu tiên là nàng, đủ.

      Biết được phụ vương tỉnh, Tiết U Nhiễm vội vàng kéo Sở Lăng Húc đến sân Tiết Vương phi: “Phụ vương...”

      “Khóc cái gì chứ? Phụ vương gừng càng già càng cay, có việc gì.” đến thương Tiết U Nhiễm, Tiết Vương gia dung túng người khác tuyệt đối thể so. Lúc này thấy Tiết U Nhiễm khóc y mít ướt, cười an ủi.

      “Phụ vương, con trịnh trọng cảnh cáo người, về sau còn dám gây ra chuyện bực này, con liền sống mãi ở Sở gia bao giờ trở lại nữa.” Tiết U Nhiễm đỏ mắt cả giận . Hơn tháng lo lắng khi nhìn thấy nụ cười từ ái quen thuộc mặt Tiết Vương gia biến thành điêu ngoa tùy hứng cảnh cáo.

      “Khó mà làm được. Nếu con trở lại, mẫu phi con bao giờ để ý đến phụ vương nữa rồi.” Tiết Vương gia nằm ở giường cùng Tiết U Nhiễm đấu võ mồm.

      “Dù sao mẫu phi vốn cũng quan tâm phụ vương.” Tiết U Nhiễm cam lòng yếu thế tranh luận.

      “U U, được bậy.” Giữ chặt Tiết U Nhiễm, Sở Lăng Húc ấm giọng trách cứ. Chuyện của trưởng bối trưởng bối giải quyết, vãn bối thể xen mồm.

      Tiết U Nhiễm chu miệng, lại chuyện.

      “Phụ vương lần này dọa mẫu phi , nhận lỗi sợ là thể thiếu được.” Tiết Kỳ Văn theo sau tới vừa bước vào cửa vừa .

      “Phụ vương biết.” Bị nữ nhi nhà mình thuyết giáo, Tiết Vương gia có chút ngượng ngùng, nhưng có tức giận.

      “Muốn nhận sai phải lấy ra thành ý.” Tiết Kỳ Văn tiếp tục . Làm con nên bất kính với phụ vương, nhưng là quá mức đau lòng mẫu phi hơn tháng này chịu khổ.

      Tiết Vương gia trả lời, chỉ gật đầu.

      Tiết Vương phi có lại xuất trước mặt Tiết Vương gia, Tiết Vương gia vẫn ở lại nhà kề bên sân Tiết Vương phi. Thái y Vương gia trải qua kiếp nạn này, nguyên khí bị thương tổn lớn, phải tĩnh tâm tu dưỡng năm mới có thể hoàn toàn hồi phục. Tiết Vương phi đuổi người, Tiết Vương gia cũng rời .

      Vẫn là hai người này, vẫn là cách bức tường này, người vốn lo lắng an tâm, người vốn nên ngủ ngon lại hoảng hốt. người mỗi ngày ra ra vào vào bận việc chiếu cố Trưởng công chúa. người khác mỗi ngày nằm giường tĩnh dưỡng, yên lặng nghe động tĩnh của người bên tường kia. Phảng phất như có cùng xuất , lại phảng phất như có sợi dây trong chỗ tối liên hệ hai người.

      Người ta họa phúc kề nhau, ý trời dường như vĩnh viễn khó dò. Sau khi Tiết Vương phủ gặp phải hơn tháng kiếp nạn, vui mừng tới cửa. Tuyên Nguyên tháng hai năm mười hai, Cố Luân Trưởng công chúa Tần Thiên Ngọc thuận lợi sinh hạ đôi tiểu công tử.

      Nhìn hai tiểu nhân nhi sóng vai nằm trong nôi, Tiết Vương phi cười hết sức xán lạn. tôn tử , còn là hai nam tôn, quả thực là việc vui bằng trời. Người tiến cung báo tin vui trở về , long nhan cực kỳ vui mừng, liên tiếp thưởng. Tuy rằng thánh thượng còn chưa hạ chỉ, nhưng cũng là vinh hạnh đặc biệt trân quý. Ngày đó Lạc gia và phủ Thái tử đưa đến hạ lễ long trọng, dặn dò đầy tháng phải làm lớn.

      Tần Thiên Ngọc là đại công thần của Tiết Vương phủ, thân thể tôn quý cũng vì vậy mà trở nên có chút gầy yếu. Tiết Kỳ Văn vừa đau lòng vừa hối hận, trực tiếp đưa hai đứa con trai tới sân Tiết Vương phi để nương tử mình có thể nghỉ ngơi tốt.

      Tần Thiên Ngọc bất mãn bị cường thế trấn áp, khó được phát ra hờn dỗi.

      “Nương tử, mẫu phi chăm sóc tốt hai tiểu tử đó.” Tiết Kỳ Văn tiến lên vẻ mặt buồn cười .

      Tần Thiên Ngọc chuyện, xoay người đưa lưng về phía Tiết Kỳ Văn.

      “Thấy nương tử chịu khổ, vi phu ta rất đau lòng!” Tiết Kỳ Văn ghé vào bên tai Tần Thiên Ngọc, ôn nhu .

      “Đó là con chúng ta.” Tần Thiên Ngọc rầu rĩ mở miệng.

      sai, là đứa của hai chúng ta. Nhưng cũng thể vì hai xú tiểu tử đó mà mệt nương tử đúng ?” Tiết Kỳ Văn tiếp tục lấy lòng .

      “Cái gì xú tiểu tử? Đó là con ta. Ta muốn nhìn bọn .” Đứa mang thai mười tháng sinh ra lại ở bên người ngày bị tiễn bước, Tần Thiên Ngọc nghĩ liền cảm thấy ủy khuất.

      “Đúng đúng, phải xú tiểu tử. Nếu nương tử muốn thấy bọn , để Tôn ma ma ôm trở về xem là được.” Tiết Kỳ Văn ra vẻ nghe thấy lời Tần Thiên Ngọc .

      “Ta muốn tự mình mang đứa .” Thấy Tiết Kỳ Văn giả vờ nghe hiểu ý nàng, Tần Thiên Ngọc trực tiếp .

      “Chờ thân thể nương tử tốt hẳn, khi nào muốn mang đều có thể.” Tiết Kỳ Văn lưu loát đáp.

      “Thân thể của ta có việc gì.” Tần Thiên Ngọc trở mình, trừng Tiết Kỳ Văn.

      Tiết Kỳ Văn chống trán mình lên trán Tần Thiên Ngọc, thâm tình nhìn vào tròng mắt tức giận của Tần Thiên Ngọc: “Nương tử, vi phu còn muốn nữ nhi.”

      “Chàng...” Mặt Tần Thiên Ngọc lập tức đỏ bừng.

      “Nương tử ngoan, ngoan ngoãn dưỡng thân mình. Hai xú tiểu tử đó mẫu phi mỗi ngày đều ôm qua đây cho nương tử xem, nhưng là thể nuôi trong phòng chúng ta.” Thái y thân mình nương tử chiều chuộng, lại ở nơi cực lạnh như hoàng lăn ba năm, trụ cột kém, thể sơ suất.

      “Nhưng là...” Dù sao cũng là thai đầu, Tần Thiên Ngọc người mới làm mẫu thân chính là luyến tiếc.

      “Ít nhất tháng này được. Chờ nương tử ra cữ, lại xem thái y thế nào.” chịu được nương tử mình có chút xíu vui, Tiết Kỳ Văn buông miệng.

      Biết Tiết Kỳ Văn là vì tốt cho nàng, Tần Thiên Ngọc cũng lại kiên trì, khẽ gật đầu.

      Hôm tắm ba ngày, Tiết Vương phủ ngênh đón thánh chỉ tứ phong. Con Trưởng công chúa được thánh tâm, ban thưởng tên Tiết Diệc Khiên và Tiết Diệc Tễ, đặc phong Khiên Vương và Tễ Vương.

      Tần Thiên Ngọc thể ra phòng, thánh chỉ từ Tiết Kỳ Văn tiếp. Nhìn thánh chỉ trong tay, lại nhìn nhìn hai xú tiểu tử trong lòng phụ vương và mẫu phi, Tiết Kỳ Văn thể thừa nhận, nhi tử nhà phong hào tôn quý hơn .

      Tần Thiên Ngọc nghe xong nội dung thánh chỉ cũng nở nụ cười. Phụ hoàng đây là cố ý đúng ? Cố ý gia phong cho tiểu ngoại tôn, lại lướt qua con rể, ràng là làm khó phu quân nhà mình.

      “Nương tử, nàng làm sao có thể cười vi phu? Vi phu bây giờ vẫn là Tiểu Vương gia, hai xú tiểu tử kia thế nhưng đều thành Khiên Vương và Tễ Vương. Phụ hoàng ra bài ấn theo lẽ thường như vậy, cũng sợ khiến nhiều người tức giận.” Vừa sinh ra nổi bật lớn như vậy, khó tránh khỏi bị người đố kị.

      “Quốc pháp Tuyên quốc có quy định nhi tử phong hào thể lớn hơn phụ thân sao? Phụ thân của trạng nguyên các triều đại cũng nhất định lớn hơn trạng nguyên đúng ? Khiên Nhi và Tễ Nhi là ngoại tôn của phụ hoàng, người khác bắt được nhược điểm này.” người hai đứa đều có nửa dòng máu của hoảng thất, người dài mắt lôi chuyện này ra .

      Được rồi! Nương tử nhà sai. Chỉ bằng hai xú tiểu tử này là ngoại tôn của hoàng thượng, liền có người dám sinh . Thôi thôi, dám đảm đương cười trước mặt đều là người quen, tất nhiên là có ác ý. Về việc người quen thấy thế nào, có quan hệ gì với đây?

      Thánh chỉ này quả đưa tới phần đông phản ứng khác nhau.

      Trong phủ Thái tử, Tần Trạch Dật chau mày, lời. Phụ hoàng xưa nay thương Trưởng công chúa, có thánh chỉ này cũng là bên trong dự kiến. Tiết Vương phủ nguyên bản chỉ có Vương gia, tại biến thành hai vương gia, có quá nhiều chuyện.

      Lạc Thấm Nhi uống ngụm trà, thản nhiên cười. Ân điển của Hoàng thường đối biểu muội, cũng là ân điển đối Lạc gia. Cho dù Lạc gia có binh quyền, vẫn có chỗ dựa vững chắc như cũ.

      Quý Như Nhã nghiêm mặt, giận sôi lên. Hoàng thượng cũng khỏi quá mức bất công. Ngoại tôn lại được coi trọng như thế, trưởng tôn và trưởng nữ lại làm như thấy, vô hình trung lại cổ vũ Lạc Thấm Nhi kiêu ngạo.

      Nghe được thánh chỉ này, Sở gia lại có phản ứng hoàn toàn khác.

      Bắt lấy bàn tay bé của Tiểu Quân ức, Tiết U Nhiễm thở dài: “Lần này Tiểu Quân ức nhà ta có thể bị Khiên vương và Tễ vương kéo xuống thấp rồi!”

      “Hả?” Sở Lăng Húc có chút hiểu.

      Tiết U Nhiễm khẽ cười tiếng: “Có Khiên vương và Tễ vương, chuyện nam nhi hòa thân liền tới phiên Tiểu Quân Ức nhà chúng ta rồi.”

      Con ngươi Sở Lăng Húc xẹt qua tia sáng, nghĩ nghĩ cuối cùng mở miệng: “Tiểu Quân Ức thân gia được định xuống rồi.”

      “Cái gì?” Tiết U Nhiễm lập tức quay đầu lại kinh hô.

      “Chuyện này...” Dường như suy nghĩ lời , Sở Lăng Húc dừng lại.

      “Sở ngốc tử, Tiểu Quân Ức con ta muốn cưới ai liền cưới người đó. Nếu chàng dám can đảm tự chủ tương định ra cái gì nhi nữ thân gia, ta để yên cho chàng!” Sở ngốc tử cũng dám lén nàng định hôn cho Tiểu Quân Ức, tuyệt cho phép.

      “Thuốc giải của phụ vương là dùng hôn của Tiểu Quân Ức đổi về.” Sau khi cân nhắc lâu, Sở Lăng Húc dùng cách trực tiếp ràng nhất ra.

      “Cái gì? Đổi? phải Tam đệ và Hoàng thượng Lăng quốc... Chuyện đó... Huynh đệ...” Tiết U Nhiễm kinh hãi, ấp a ấp úng.

      “Ừ, là huynh đệ. Hoàng thượng Lăng quốc , huynh đệ ruột cũng phải tính . Thuốc giả chính là báu vật của Hoàng thất, nếu muốn lấy phải lấy của quý hơn đến đổi.” Nghĩ đến nụ cười hồ ly khi Hoàng thượng Lăng quốc những lời này, Sở Lăng Húc có chút biết gì.

      “Của càng quý hơn chính là Tiểu Quân Ức của chúng ta?” Tiết U Nhiễm nghe vậy thể tin được. Nhi tử nàng khi nào trở thành của quý rồi?

      “Là trong thư Tam đệ gửi cho Hoàng thượng Lăng quốc cực lục khoe ra Tiểu Quân Ức của chúng ta tài mạo song toàn, độc nhất vô nhị, chính là trân bảo tuyệt thế.” Nhắc tới việc này, Sở Lăng Húc biết gì cho phải.

      Tiết U Nhiễm sững sờ nhìn Tiểu Quân Ức mở to hai mắt cười với nàng, đầu óc mảnh hỗn độn. Tài mạo song toàn? Độc nhất vô nhị? Trân bảo tuyệt thế?

      “Mặc kệ như thế nào, dù sao Hoàng thượng Lăng quốc tin là rồi.” Hiểu U U rung động, Sở Lăng Húc .

      Lạc xác định chuyện thực Sở Kinh Triết chính là ngôi sao gây rối, Tiết U Nhiễm mờ mịt nhìn Sở Lăng Húc: “ cách khác, Tiểu Quân Ức bị công chúa Lăng quốc định chắc rồi? Hoàng thượng Lăng quốc có vị công chúa nào ?”

      “Chính là vị Phượng nữ kia?” Nhìn khối ngọc bội cổ Tiểu Quân Ức, Sở Lăng Húc ra đối tượng định hôn.

      Tiết U Nhiễm biết nên gì. Giật khối ngọc bội cổ Tiểu Quân Ức, trong lòng thầm áy náy. Lấy việc hôn của con đổi tính mạng cho ngoại công, là cha mẹ xin lỗi con.”

      biết U U suy nghĩ linh tinh, Sở Lăng Húc lại tuôn ra nội tình động trời: “Vị Phượng nữ kia năm năm sau đến nhà chúng ta ở.”

      “Ở? Sở ngốc tử, rốt cuộc chàng và Hoàng thượng Lăng quốc đạt thành hiệp nghị gì? hết toàn bộ?” Tiết U Nhiễm giận. Đầu tiên là hôn , tiếp theo là ở, còn có chuyện gì nàng biết?”

      “Đây là ý của Hoàng hậu lăng quốc. Phượng nữ năm tuổi đến Sở gia ở năm, sau đó Tiểu Quân Ức bồi Phượng nữ về Lăng quốc ở năm. Dùng phương thức này, thẳng đến mười bat tuổi thành thân, Phượng nữ theo Tiểu Quân Ức về Sở gia ở lâu dài.” Thấy U U nổi giận, Sở Lăng Húc lại giấu giếm.

      “Như vậy khỏi cũng quá ép buộc thôi? Tuyên quốc và Lăng quốc vừa đến vừa ít nhất cũng mất hai tháng. Hai đứa như vậy, qua lại bôn ba vất vả , vạn nhất đường xảy ra chuyện gì..” Bồi dưỡng tình cảm Tiết U Nhiễm phản đối, nhưng chủ ý này cũng phải rất tốt.

      “Hoàng hậu như vậy gọi là cùng chung hoạn nạn.” Sở Lăng Húc chi tiết chuyển cáo.

      “Nếu Tiểu Quân Ức Lăng quốc, lại như thế nào?” Dù sao là Phương nữ qua đây trước, cùng lắm giữ Phượng nữ ở Sở gia.

      “Chuyện này Hoàng hậu cũng lo lắng đến. Nghe Hoàng hậu tự mình dẫn người tấn công Tuyên quốc, thề sống thề chết muốn cướp Tiểu Quân Ức về Lăng quốc.” Nhớ tới tình cảnh vị Hoàng hậu bữu hãn kia vung tay lên nóng lòng muốn thử, Sở Lăng Húc chút nghi ngờ nàng ấy .

      Tiết U Nhiễm lập tức ủ rũ. thể khiến cho hai nước giao chiến, càng thể để Tiểu Quân Ức trở thành nam nhan họa thủ người người phỉ nhổ. đến mức này, cưỡng bức cũng tốt, cưỡng dụ cũng thế, hôn này đồng ý cũng phải đồng ý.

      Sở Lăng Húc đứng lên, tới ôm lấy Tiết U Nhiễm, trấn an : “ cần lo lắng. Phượng nữ kia có thích Tiểu Quân Ức của chúng ta hay cũng nhất định.”

      Tiết U Nhiễm bất đắc dĩ gật đầu. Chỉ mong Phượng nữ và Tiểu Quân Ức nhìn nhau vừa mắt, chỉ mong Hoàng hậu Lăng quốc chỉ là hứng khởi nhất thời, chỉ mong có mối hôn này...

      Ngày Khiên vương và Tễ vương đầy tháng, Đại tổng quản bên người Hoàng thượng đưa hạ lễ tới. Trong lúc nhất thời, vừa hâm mộ vừa ghen tị thay nhau nổi lên.

      Khi Tần Trạch Dật và Lạc Thấm Nhi tới chúc mừng, như trước mang theo Tần Tử Huyền. Sau khi xảy ra chuyện Tiết Nhị phu nhân độc hại Tiết Vương phi thành ngược lại độc hại Tiết Vương gia, Tiết Tâm Lam càng trở thành tồn tại chán ghét trong Tiết Vương phủ. Ngày vui, vẫn là cần rước lấy vui cho thỏa đáng.

      Vây quanh hai tiểu bảo bảo giống nhau như đúc, Tiết U Nhiễm và Lạc Thấm Nhi hâm mộ thôi, Trịnh Thiến đỏ mắt. (Thèm muốn ấy).

      “Tiểu Thiến, thích liền tự mình sinh đứa.” Lạc Thấm Nhi cười xấu xa .

      Trịnh Thiến mặt đỏ lên, thấp giọng : “Loại chuyện này phải muốn tới là tới.”

      “Trịnh tỷ tỷ, việc này hẳn nên tìm Tiểu hầu gia.” Tiết U Nhiễm nháy mắt với Trịnh Thiến.

      được bừa.” Trịnh Thiến hờn dỗi tiếng, sau đó : “Sao thấy Tiểu Quân Ức đâu?”

      #Tác giả có chuyện muốn : hàng năm đều phải qua lại bôn ba, Sở Quân Ức nhất định làm được các chủ Hàn Tinh các. Ôi, chừng trở thành tiểu quần là áo lượt trong lời mọi người, ha ha ha ha.
      Phương Lăng, trạch nữ, xixon5 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 103.

      Editor: Linh

      “Bị Triệu đại ca đoạt .” Bọn họ vừa vào cửa liền bị Triệu Thụy chắn đường, Tiết U Nhiễm liền trực tiếp ném Sở Quân Ức trong lòng cho Triệu Thụy mong chờ nhìn mình. Dù sao có Sở ngốc tử ở bên cạnh nhìn, Tiểu Quân Ức xảy ra chuyện gì.

      “Tiểu Quân Ức được mọi người thích.” Nghe được Tiết U Nhiễm trả lời, Trịnh Thiến có chút cảm khái .

      “Nhiều thích cũng phải chuyện tốt.” Ý cười mặt Tiết U Nhiễm có chút phai nhạt, đầu tiên là Tần Trạch Dật, sau lại là hoàng thất Lăng quốc, đều là phiền toái trong phiền toái.

      “Hử? Được người ta thích tốt sao?” Trịnh Thiến nghe hiểu ý hàm xúc trong lời của Tiết U Nhiễm.

      “Đương nhiên tốt.” Lấy lại tinh thần, Tiết U Nhiễm gật gật đầu. Dù sao vẫn là Phò mã đúng ? chừng vị Phượng nữ kia chướng mắt Tiểu Quân Ức nhà nàng rồi giải trừ hôn ước. Tuy rằng có chút mất mặt, nhưng còn hơn cứ như vậy định ra hôn cho Tiểu Quân Ức đúng ? Nghĩ đến việc này, trong lòng Tiết U Nhiễm nửa vui nửa buồn. Phượng nữ Lăng quốc thân phận cao quý, Tần Trạch Dật chỉ có thể từ bỏ tính toán trong lòng. Nhưng chính bởi vì thân phận Phượng nữ Lăng quốc, nếu Tiểu Quân Ức thích, rất khó cự tuyệt.

      “Thế nào? Tiểu Thiến vẫn còn nghĩ chuyện làm thông gia?” Lạc Thấm Nhi cười .

      “Nào có? Ta chỉ là cảm thấy Tiểu Quân Ức làm người thích.” Trịnh Thiến đỏ mặt, giọng biện bạch.

      “Bây giờ lại có thêm Khiên Vương và Tễ Vương, Tiểu Thiến cần phải nỗ lực mới được.” Lạc Thấm Nhi tiếp tục đùa. Nhi nữ thông gia cũng chỉ là cách , mấy đứa này về sau nhất định chơi với nhau, chuyện tình cảm thể chính xác được.

      “Tiểu Hầu gia nhìn trúng chính là Tiểu Quân Ức.” Nghe được Lạc Thấm Nhi trêu ghẹo, Trịnh Thiến thốt ra câu.

      “Xem ra Tiểu Quân Ức nhà ta đúng là miếng mồi ngon.” Suy nghĩ được kéo về, Tiết U Nhiễm theo cười . Đảo mắt lại nhìn thấy hai tiểu oa nhi trong nôi, Tiết U Nhiễm đột nhiên lóe lên suy nghĩ. Cách Phượng nữ đến Tuyên quốc vẫn còn lăm năm, ba cái nam oa nhi, còn xác định chọn ai đâu?

      “Sao? Tiểu Hầu gia đây là chướng mắt Khiên Vương và Tễ Vương?” Trưởng công chúa khoan thai lên tiếng, sắc mặt thanh lãnh.

      phải phải.” Trịnh Thiến liên tục xua tay, vì Mạc Thần Viễn giải thích : “Tiểu Hầu gia còn chưa gặp qua Khiên Vương và Tễ vương, vậy nên mới...”

      “Gặp qua cũng cho mơ tưởng.” Trưởng công chúa giọng điệu lạnh lùng nghe ra ý vui đùa. Thái y thân thể của nàng còn cần điều dưỡng, nên quá mệt mỏi. Tiết Kỳ Văn chỉ đồng ý mỗi tháng để hai đứa trong phòng nàng mười ngày, nàng cũng muốn lại có người nhớ thương hai đứa .

      Trịnh Thiến khó hiểu nhìn về phía Lạc Thấm Nhi, Lạc Thấm Nhi và Tiết U Nhiễm nhìn nhau cười.

      Bốn người tùy ý tán gẫu, thẳng đến khi Tiết Vương phi ôm hai đứa ra ngoài gặp khách.

      ngày này Tiết Vương phủ dị thường náo nhiệt, có nhiều hơn mấy tướng lĩnh từ chiến trường trở về. đám đại lão gia hào sảng tụ ở chỗ đùa hai tiểu oa nhi, đùa bất diệc nhạc hồ. Cuối cùng vẫn là Lạc tướng quân mặc kệ, đoạt hai đứa đến tay, mỗi tay ôm đứa, cười ha ha.

      Tiết Vương phi thấy cảnh đó ngừng kinh hách, chỉ sợ Lạc tướng quân lỡ tay làm rơi hai đứa . Tiết Vương phi yên lòng dùng sức đẩy Tiết Vương gia cái.

      Tiết Vương gia bị đẩy sờ sờ cái mũi, hiểu ý qua: “Tướng quân uy mãnh.”

      Lạc tướng quân cười cười, khách sáo : “Đâu có đâu có.”

      Tiết Vương gia định tiếp, hai tay Lạc tướng quân đột nhiên bị ẩm, trợn mắt há hốc mồm nhìn hai đứa trong tay: “Đái.”

      Thấy Lạc tướng quân sắc mặt cứng ngắc, mọi người muốn cười cũng dám cười. Tiết Vương gia vội vàng vươn tay ôm Khiên vương giao cho Tiết vương phi, lại ôm lấy Tễ vương giao cho Tiết U Nhiễm ở bên, vẻ mặt nghiêm túc : “Nên đổi tã rồi.”

      Lạc tướng quân lại là người đầu tiên cười ra tiếng: “Tiểu tử tốt, tệ tệ.”

      Lạc tướng quân nở nụ cười, những người khác tất nhiên là nhịn được nữa, cười ra tiếng.

      Hai đứa được bế xuống, Lạc tướng quân được mời rửa tay. Các tân khách còn lại cao hứng chuyện, hưng trí dâng cao. Tiết vương phủ bữa tiệc đầy tháng này có thể là tiếng người ồn ào, chủ và khách đều vui.

      Lúc mọi người tận tình ăn uống, người làm lặng lẽ đến bên người Tiết vương gia: “Vương gia, bên ngoài có bà điên xin cơm la bà ta là Nhị phu nhân, đuổi thế nào cũng .”

      Tiết Vương gia thần sắc ngưng trọng: “ ra ngoài nhìn xem.” Nghe Tôn ma ma đuổi Nhị phu nhân về lão gia, sao lúc này lại ở bên ngoài Tiết vương phủ nổi điên? Trở về đúng lúc, ông cũng muốn xem nữ nhân ác độc này đùa giỡn thủ đoạn gì.

      Bên ngoài Tiết vương phủ, cổ hai con sư tử bằng đá nguy nga hùng tráng có cột hai đóa hoa to màu đỏ. Tiết Nhị phu nhân tóc tai bù xù đứng bên cạnh sư tử đá, túm chặt lấy đóa hoa to màu đỏ buông, trong miệng ngừng hô to: “Ta là Nhị phu nhân phủ Tiết vương, ta là Nhị phu nhân phủ Tiết vương...”

      Thị về gác cửa muốn kéo Tiết Nhị phu nhân ra lại bị tiếng quát to thê lương đó hù sợ. Trong lúc nhất thời cũng thúc thủ vô sách, vô cùng biết phải làm thế nào.

      Người qua đường vây quanh chỉ trỏ, xì xào bàn tán.

      Tiết Vương gia vừa ra ngoài liền nhìn thấy tình huống vừa buồn cười nhưng cũng dọa người đó, lập tức hét lớn tiếng: “Ở đâu ra bà điên ở bên ngoài Tiết vương phủ ta khóc lóc om sòm? Đuổi !”

      Nghe được giọng của Tiết Vương gia, Tiết Nhị phu nhân buông sư tử đá ra, nhào tới: “Vương gia, thiếp thân trở lại.”

      Giọng khàn như vịt, thân mình Tiết vương gia kém chút đứng vững, khóe miệng run rẩy, mặt miễn cưỡng duy trì trấn định. Bộ dáng của Nhị phu nhân là như vậy? Đánh chết ông cũng thừa nhận.

      Thị vệ bên cạnh rút đao ra khỏi vỏ, ngăn ở trước mặt Nhị phu nhân, ngăn ý đồ tiếp tục nhào lên của bà ta.

      “Vương gia..” Tiết Nhị phu nhân thấy khuôn mặt thê lương khóc gọi tiếng, kế ra Tiết vương gia vô tình.

      “Câm miệng!” Tiết vương gia chịu nổi giọng của nữ nhân này, trước khi xoay người rời giao phó cho thị vệ ở bên cạnh: “Cho chút bạc rồi đuổi .” Dù có nhiều thù hận hơn nữa nhưng sau khi nhìn thấy bộ dáng thê thảm của nữ nhân này liền hóa thành thở dài. Cách Tiết vương phủ, nữ nhân này quả là chỉ có thể nổi điên.

      “Vương gia!” Tiết Nhị phu nhân dám tin hai tay bắt lấy lưỡi đao ngăn ở trước mặt, để ý máu tươi chảy ròng ròng, cố bước lên.

      Bị bà điên muốn sống kinh sợ, Tiết Vương gia muốn ở trước Vương phủ làm ra mạng cười, huống chi hôm nay là ngày vui mừng đầy tháng của hai tiểu tôn tử, đành phải dừng bước lại tức giận hô: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

      Giờ khắc này thấy Tiết vương gia vẫn chưa nhận ra mình, cúi đầu phát tình trạng của bản thân, Tiết Nhị phu nhân vội vàng lung túng lấy tóc che khuất mặt, hai bàn tay bẩn xoa xoa mặt phen, lộ ra nụ cười tự cho là đẹp nhất: “Vương gia, thiếp thân trở lại.”

      Màu đỏ đặc dính vào màu đen dơ bẩn, đỏ trong đen, đen phiếm đỏ. Khuôn mặt khiến người ta sợ hãi run rẩy, điệu bộ vặn vẹo, thực làm người ta buồn nôn. Tiết Vương gia bệnh nặng mới khỏi thân thể vẫn còn yếu, trực tiếp che miệng chạy đến dưới cây to nôn khan. Bọn thị vệ bên ngoài Tiết vương phủ liên tục cảm thấy dạ dày cuồn cuộn, toàn bộ nghiêng đầu.

      “Vương gia...” Vẫn biết khuôn mặt của bản thân chẳng những làm Tiết vương gia nhận ra, ngược lại khiến buồn nôn, Tiết Nhị phu nhân mờ mịt quay đầu, hù sợ phần lớn người qua đường.

      “Ném bà ta ra khỏi Tuyên thành.” Tiết Vương gia vừa nôn vừa vẫy tay.

      thị vệ mới tới dưới áp bức của mọi người, bất đắc dĩ lĩnh mệnh tiến lên, lấy dây thừng ra trói chặt bà điên làm người ta buồn nôn, ghét bỏ tránh sang chỗ khác trèo lên ngựa chạy như bay. tới cửa thành, giơ tay lên, phi cả bà điên lẫn dây thường đến ngoài cửa thành. Thị vệ hoàn thành nhiệm vụ thở to hơi, trước khi giục ngựa rời quên với nhóm tiểu binh canh cổng thành: “Tiết vương gia có lệnh, bà điên này được lại vào Tuyên thành.”

      “Tuân mệnh!” Nhóm tiểu binh ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế dâng cao, như hổ rình mồi trừng mắt nhìn bà điên bị ngã xuống đất dậy nổi ở ngoài thành.

      Tiết Nhị phu nhân rất ủy khuất. Ngày đó Vu ma ma chết trong lòng bà ta, bà ta sợ tới mức liên tục ngủ yên. Mỗi lần nhắm mắt lại, lên trước mắt chính là ngôi miếu cũ nát hắc ám trầm, thân mình Vu ma ma lạnh băng bị bà ta gắt gao ôm vào trong ngực. Bà ta tìm hai vị ca ca, nhưng thế nào cũng được bước vào cửa nhà, còn bị loạn gậy đánh trận. Bà ta cũng từng về miếu đổ nát, chờ bà ta là thi thể lạnh như băng nằm dưới đất người để ý tới của Vu ma ma. Bà ta cũng dám lại ở trong miếu đổ nát nữa, chỉ đành phải lo lắng hãi hùng nghỉ đêm dã ngoại. có cái ăn, bà ta phải trộm. Nhưng mỗi lần đều bị chó đuổi theo cắn, còn bị người đuổi đánh. Cuối cùng, mình đầy thương tích rời lão gia.

      Về Tuyên thành là hành động bất đắc dĩ, bà ta cùng đường rồi. đời này, trừ bỏ nữ nhi Tiết Tâm Lam, bà ta cũng tìm thấy đường ra khác. Thôn cách tuyên thành rất xa, có bạc thuê xe ngựa, ngay cả xe bò cũng cho bà ta nhờ, bà ta chỉ có thể bộ trở về. Dưới chân tất cả đều là bọt nước, vừa động liền đau, nhưng bà ta may mắn đói khổ lạnh lẽo bà ta vẫn còn mạng trở về Tuyên thành.

      Tiến vào Tuyên thành, cái đầu tiên bà ta nghĩ đến chính là phủ Thái tử. Nhưng phủ Thái tử bảo vệ cửa quá mức sâm nghiêm, bà ta còn chưa tới gần bị đuổi . Canh giữ ở cửa sau muốn nhờ người truyền hộ lời nhắn lại bị coi thành kẻ trộm đánh. Mấy ngày nay bà ta thường xuyên bị đánh, bà ta biết bảo vệ đầu chết, cho nên bà ta còn sống. Tránh bên cạnh thùng bẩn ở cửa sau phủ Thái tử, bà ta có thể tìm được chút cơm thừa phòng bếp đổ ra. Dính nước ôi thiu quá thể ăn, nhưng cũng có thể no bụng. Ngồi xổm bên cạnh chuồng chó sau tường phủ Thái tử, mỗi ngày đều thấy chó chui ra chui vào. Bà ta cũng muốn chui, lại to quá bị kẹt ở giữa, còn bị chó tức giận cắn cho mấy cái.

      Bà ta vẫn luôn dám tìm hiểu tin tức về Tiết vương phủ, nhưng trong lúc vô tình nghe được Thái tử và Thái tử phi muốn đến Tiết vương phủ chúc mừng. Sau đó bà ta biết Trưởng công chúa sinh hai đứa con trai, bà ta cũng biết Tiết vương gia tỉnh lại. Ôm tia hi vọng cuối cùng, bà ta đến Tiết Vương phủ. Nhưng là bà ta nghĩ tới Vương gia đối xử với bà ta như vậy. Bị ngựa kéo mặt đất, cả người đều rất đau, nhưng thế nào cũng kém tuyệt vọng trong lòng bà ta.

      Xụi lơ ghé vào ngoài cửa thành, nghe mệnh lệnh của thị vệ, Tiết Nhị phu nhân rốt cuộc vô lực giãy dụa. Hai mắt trợn trừng, trống rỗng vô thần si ngốc nhìn cửa thành. Đến tận cùng cuộc đời này, bà ta còn cái gì để suy nghĩ?

      Tác giả có chuyện muốn : ta thừa nhận, ta là cố ý muốn ghê tởm Tiết vương gia! Phun chết ông, hừ hừ.
      Last edited by a moderator: 28/4/15
      milktruyenky, trạch nữ, Fuu7 others thích bài này.

    5. sanone2112

      sanone2112 Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      74
      that ting ko thich doc Phan ac Gia ac bao Cho lam. Nhung thanks nang nhiu nha

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :