Anh yêu, xuyên không rồi! - Tôi Có Một Giấc Mộng DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngocyenphung

      ngocyenphung New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      2
      trải chiếu đắp mền chờ nàng ra chương mới ^^!!! sụp ngay xuống hố vì cái văn án của nàng :xitmau: tưởng tượng tới cái viễn cảnh nhìn lén :hoho::hoho::hoho: sao chịu nổi bi h

    2. huyennguyen2810

      huyennguyen2810 New Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      9
      @Bạch Xà nàng đâu rồi:yoyo23::yoyo23::yoyo23::yoyo23::yoyo23: ngày nào cũng vào hóng nàng, mong nàng sớm có chương mới :yoyo26::yoyo26::yoyo26::yoyo26::yoyo26::yoyo26::yoyo26::yoyo26:

    3. Bạch Xà

      Bạch Xà Well-Known Member

      Bài viết:
      503
      Được thích:
      6,160
      sory các nàng vì dạo này công việc của ta hơi bận nên có chương mới phục vụ các nàng. Qua đợt nghỉ lễ 30/4 ta có chương mới cho các nàng nha.
      Thông cảm cho ta nha!
      :yoyo23::yoyo23::yoyo23:
      linhdiep17, ngocyenphungAlice Huynh thích bài này.

    4. Bạch Xà

      Bạch Xà Well-Known Member

      Bài viết:
      503
      Được thích:
      6,160
      Chương 9
      Edit: Ut_com
      Beta: Bạch Xà

      Ngay tại phía Nam của thành Lê Dương, soi bóng xuống dòng sông Ô Thủy là ngọn núi cao sừng sững. Đỉnhnúi cao trong mây, lưng núi khói mây bồng bềnh quanh quẩn. Cùng với các ngọn núi bên cạnh, so với nó chẳng khác gì mô đất.

      Cũng bởi có kết hợp của ngọn núi cao hùng vĩ này và dòng sông trải dài nơi đây màthành Lê Dương trở thành địa danh nổi tiếng với phong cảnh hữu tình.Chim bay cá nhảy, Rừng rậm núi có rất nhiều loại cây quý , vào sâu hơn nữa thậm chí có thể tìm thấy nhiều dị vật hiếm có. Tôm cá tràn đầy, hai dòng sông hội tụ mang đến biết bao nhiêu là thủy sản. Sản vật phong phú cùng với khí hậu ôn hòa tạo nên đặc sắc nơi đây.

      Có được thuận lợi về điều kiện tự nhiên, ngành ẩm thực tại thành Lê Dương phát triển lớn mạnh. Tùyý dạo vòng, đều có thể thấy rất nhiều tửu lâu, hàng quá đặc sắc. Phong cách giống nhau, nhưng điều có điểm chung. Đó là khách khứa chật kín sảnh đường, buôn bán rất phát đạt.

      Vị trí thành Lê Dương dựa vào núi tên gọi là núi Kỳ Dương, ở giữa núi, phía sau thành, có ngôi chùa cổ trăm năm, tên là Lôi Sơn tự,mà Lôi Sơn tự này cũng là nơi mà nhóm người Diệp Mạt muốn đến.

      Xe ngựa chậm rãi tiến vào phố hoa, hương hoa nồng đậm xông vào mũi. Diệp Mạt vén nửa mành xe lên, tò mò xem phong cảnh bên ngoài.

      Dưới ánh mặt trời rực rỡ, muôn hoa đua nở, từng đóa từng đóa chen lấn nhau khoe sắc, khiến khung cảnh trở nên vô cùng thơ mộng. Băng qua cây cầu đá đá cong cong bắc ngang qua dòng sông Ô thủy, đội ngũ theo hướng trung tâm thành náo nhiệt, mà là chậm rãi tiến lên con đường đá dọc theo bờ sông Ô Thủy.

      đường ít cửa hàng mở cửa, thỉnh thoảng có vài cửa hàng với những mẻ bánh bao nóng hổi mới ra lò thơm ngon mùi thịt. đường, người lại cũng nhiều, chỉ ngẫu nhiên gặp vài phụ nhân cầm chổi ki quét tước ở bậc thang trước cửa hàng.

      Diệp Mạt đến đây hơn tháng,lần này mới xem như lần đầu tiên xuất môn. Nhân thời gian còn sớm, người đường nhiều lắm,Diệp Chân thị cũng giống nàng hơi vén mành thưởng thức chút cảnh trí. Nếu đổi lại đây là khu vực trung tâm náo nhiệt, hay thời gian còn sớm nữ quyến đại gia tộc như Diệp gia được phép làm ra hành động này, bởi như vậy là hợp cấp bậc lễ nghĩa.

      Xe ngựa cứ thế mà chạy ước chừng nửa canh giờ, mới đến cửa thành . Mà tại đây cũng là thời điểm náo nhiệt nhất trong ngày. Sáng sớm thôn dân ở ngoại ô,hoặc khiêng hoặc xách, cái sọt vai có dưa và trái cây mới, có ngũ cốc gạo lương,còn có người vận chuyển chút ít rượu gạo tự làm với hương vị ngọt ngào Diệp gia khi đến cửa thành, liền phái người đến báo với nha dịch kiểm tra phía trước. thủ vệ cổng thànhnhanh chóng mở đường hộ tống đoàn xe qua. Lúc xe ngựa dừng lại,Diệp Mạt nén được lòng hiếu kỳ,vén rèm xe lên, liền thấy bên ngoài có người nông phụ qua,gánh hai cái sọt to,bên trong xanh vàng giống nhau, biết là thứ gì.

      Diệp Mạt rất là tò mò, liền lên tiếng gọi nàng lại,"Thẩm à, thẩm bán cái gì vậy?"

      Người nông phụ kia lần đầu vào thành liền gặp gỡ quý nhân xuất hành,đứng lại yên lặng nhìn,trong lòng tán thưởng thôi. nghĩ tới trong xe ngựa quý giá kia lại ló khuôn mặt tiểu nữ nhi nhắn trắng noãn xinh đẹp, ánh mắt long lanh như sao trời, gương mặt tươi đẹp sáng ngời.

      Người nông phụ nọ đối mặt người lạ,mất bình ổn thường ngày, nhưng cũng biểu ra bên ngoài.Đem sức nặng đặt lên bãi đá, nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Mạt hàm hậu cười , "Là bánh hoa thị tiểu thư muốn thưởng thức cái sao?"

      xong cúi người đến bên trái cái sọt lấy ra cái, hướng Diệp Mạt đến, lại bị hộ vệ theo bên cạnh ngăn lại. Diệp Mạt vội vàng ngăn cản hộ vệ , "Các ngươi đừng làm khó dễ thẩm ấy, để cho thẩm ấy lại đây ."

      Cũng vì nhìn mặt người nông phụ kia có vẻ hiền lành, tuy tay chân vì quanh năm làm việc nhà nông có vẻ thô to, nhưng vẫn thể yếu đuối của người phụ nữ. Nhóm hộ vệ nghĩ, nhiều người như vậy vây quanh, lượng sức nàng ta cũng tạo ra được chuyện gì, lúc này mới nghiêng người cho nàng ta tiến đến.

      Chính nông phụ nọ cũng đến quá gần Diệp Mạt, nha hoàn vẫn theo bên ngoài xe ngựa, tiếp nhận bánh hoa thị từ trong tay nàng ta trình lên cho Diệp Mạt.Diệp Mạt cầm lấy, thấy hơi nặng tay, đưa lên ngửi, cỗ hương thơm ngọt ngào chui vào hơi thở.

      Ngẩng đầu thấy nông phụ kia còn đứng tại chỗ, vẻ mặt hiền lành tươi cười nhìn nàng, trong lòng khỏi ấm áp, cùng nàng ta , "Đây là làm từ quả hồng đúng ?"

      Vị nông phụ vi ngẩng đầu nhìn nàng, da mặt vàng như nến, môi nứt ra, quần áo người cũng là vài bố thô lậu may thành. Tuy là người nông phụ cực kỳ bình thường, nhưng lại đứng ngay ngắn, thẳng tắp, tay trái để bên mu bàn tay phải, hai cánh tay khép sát người. Hai chân dấu ở dưới làn váy , chút cũng nhìn thấy.

      Trong long Diệp Mạt thầm thở dài, nữ tử cổ đại là hiền lành đoan trang đúng mực, cho dù người đứng trước mặt mình phải phu nhân danh môn, mà chỉ là nông phụ nông thôn.

      "Đúng vậy, ta từng nghe tú tài trong thôn qua, có địa phương gọi Hoa thị là quả hồng”. Nông phụ nghe Diệp Mạt hỏi, cũng trả lời chi tiết.
      1620thuy, Nhiên Nhiên, Snow13 others thích bài này.

    5. Bạch Xà

      Bạch Xà Well-Known Member

      Bài viết:
      503
      Được thích:
      6,160
      Chương 9 (tiếp)
      Edit: Ut_com
      Beta: Bạch Xà

      Lúc này, trong xe ngựa, Diệp Chân thị Huệ Ngạc, Thục Lan cũng đều chú ý tới. Hai tay Diệp Chân khép lại, hơi híp mắt nhìn về phía Diệp Mạt hỏi, "Mạt Mạt, cùng ai cái gì vậy?"

      Diệp Mạt vội vàng quay đầu lại, cầm bánh trong tay đưa tới trước mặt Diệp Chân thị, vui vẻ , "Mẫu thân, người có biết loại bánh hoa thị này ăn ngon hay ạ?”

      Diệp Chân thị vươn tay, cầm lấy bánh quả hồng từ tay Diệp Mạt. Thấy tâm trạng nữ nhi vui vẻ, chính mình cũng vui mừng theo, khỏi cong mi ,"Tất nhiên là ăn ngon , trước kia lúc mẫu thân còn ở nhà, trong viện có cây Hoa thị. Mỗi khi thu hoạch, bà ngoại thường bảo hạ nhân hái xuống, tự tay phơi nắng làm thành bánh hoa thị, sau đó chia cho cậu dì cùng ăn”.

      "Trước kia ngoại tổ mẫu vẫn hay làm ạ?" Diệp Mạt nghĩ,mẫu than của mình dù sao cũng mới ba mươi tuổi, bà ngoại nàng nhiều nhất vượt qua năm mươi tuổi.Tuy xã hội cổ đại, người sống đều lâu, nhưng đến năm mươi tuổi vẫn có.

      Quả nhiên, cả người Diệp Chân thị như bừng sức sống,mắt hơi híp lại, còn vẻ mặt vui mừng nhìn Diệp Mạt, có chút kích động hỏi, "Mạt Mạt,mẫu thân chưa bao giờ đề cập với con chuyện trong nhà, sao con biết mà gọi là ngoại tổ mẫu?"

      Ách...Diệp Mạt nghĩ tới,nàng hơn ba tuổi, mà mẫu thâncũng chưa từng đề cập với nàng chuyện ông ngoại bà ngoại, đúng là đau đầu . Cũng may nàng đủ thông minh, giả bộ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lại giả bộ đột nhiên nhớ lại, vỗ đầu mình, tươi cười sáng lạn với Diệp Chân thị , "... Là Trình ca ca , huynh ấy kể chuyện xưa cho Mạt Mạt, Mạt Mạt liền nhớ kỹ, hắc hắc hắc." (= :)

      Tiếng cười khờ khào ngọt ngào đáng khiến cho mọi người trong xe đều che miệng cười,Diệp Mạt bị ảnh hưởng của bầu khí ánh mắt cũng nheo lại theo.Nếu lão công mà biết, nhất định khinh bỉ nàng, sử dụng lợi thế của mình phải là sai, nhưng lại lợi dụng triệt rồi còn bày ra bộ mặt ngây thơ vô số tội

      Diệp Mạt thấy khí vui vẻ,từ chỗ khe hở của tấm mành thấy vị nông phụ kia còn đứng tại chỗ, trong lòng giật giật.Sau đó nàng quay sang mẫu thân mình, mở to đôi mắt ,"Mẫu thân, bánh quả hồng ăn ngon như vậy, hay chúng ta mua ít cho Trình thẩm thẩm, Trình ca ca còn có dì Hai, đại tỷ tỷ, Huệ Ngạc, Thục Lan để mọi người cùng nhau ăn được ?"

      Tâm tình Diệp Chân thị lúc này rất tốt,trong tay bà lại là loại bánhgợi lên nhớ nhà,lại nhớ tới chính mình trước đây,thường quấn quít lấy mẫu thân đòi mẫu thân làm bánh hoa thị ăn. Nay nữ nhi bảo bối lại nũng nịu cầu xin, liền mỉm cười gật đầu, nhìn sangThục Lan ở bên cạnh ,"Đến chỗ người nông phụ kia mua bánh, sau đó gói cẩn thận, mang sang cho phu nhân Hầu gia ở phía trước, còn có Nhị phu nhân, đại tiểu thư ở phía sau. Nếu còndư, liền để cho tỷ muội các ngươi ở bên ngoài cùng nhau thưởng thức.

      Thục Lan lên tiếng trả lời rồi ra ngoài, Diệp Mạt thấy nương nàng gật đầu,nhất thời vui vẻ, lại vội vàng vén mành cùng người nông phụ bên ngoài ,"Thẩm khoan hãy , mẫu thân ta muốn mua bánh quả hồng của thẩm”.

      Người nông phụ kia đầu tiên là giật mình, sau phản ứng lại, vội vàng vui mừng quay sang Diệp Mạt lời cảm tạ, còn hô lên: "Cám ơn phu nhân, cám ơn tiểu thư."

      Diệp Mạt cười hì hì dựa vào bệ cửa, nhìn nàng ta gì thêm. Nông phụ lại nhìn về phía Diệp Mạt lộ ra nụ cười cái cảm kích, rồi dẫn Thục Lan đến thềm đá,chỗ để bánh hoa thị.

      Mà khi người nông phụ vạch miếng trúc che sọt bên phải lên, bên trong đột nhiên xuất cái đầu . Diệp Mạt nhìn chằm chằm cái sọt, trong đầu lộ ra hoảng sợ.

      A tiếng, bên trong cũng xuất cặp mắt sợ hãi. Đó là tiểu nương gầy yếu, xem bộ dáng hẳn là cùng tuổi với Diệp. Nhưng khuôn mặt chỉhơi lớn hơn bàn tay, cằm , ánh mắt hẹp dài sáng ngời, làn da cũng trắng nõn trong suốt.

      Huệ Ngạc nghe thấy nàng hoảng sợ hô lên, vội vàngquay đầu lại. Tiểu nương kia cũng đánh bạo cùng Diệp Mạt nhìn nhau, lúc này bỗng thấy nhiều hơn người đến, cũng bị hoảng sợ, kêu lên tiếng lại ngồi xuống. Hai con mắt đen láy qua khe hở cái sọt tò mò nhìn về phía Diệp Mạt và những người ở bên kia.

      Nửa cái đầu lộ ra bên ngoài đột nhiên lại trốn vào sọt, bộ dạng hoảng hốt của tiểu nương giống như đứa bị thương, nhất thời sợ hãi né tránh lại tò mò, làm cho Diệp Mạt thành thục trở thành ngự tỷ trong nháy mắt.

      Hai tiểu oa nhi lớn cách biệt lắm, lại có thân phận địa vị cực xa cách đối diện nhau, dựa vào cửa sổ xe ngựa phía , vẻ mặt tỏ ra thích thú; thân ở trong cái sọt đựng quả hồng, vẻ mặt vừa khiếp đảm lại vừa hiếu kì.

      Đó là lần đầu hai người gặp mặt,cũng nhờ gánh bánh quả hồng, Diệp Mạt cùng Hoa Diên,hai người đều nghĩ gặp nhau, mãi cho đến rất nhiều năm sau.

      ...

      Thục Lan đem trọng trách giao bánh quả hồng cho nha đầu hạ đẳng bên ngoài phân phối, chính mình rút ra cái hà bao đeo bên hông, lấy ra chút đồng tiền đưa cho người nông phụ kia.

      Chung quanh có những người khác vận chuyển hàng hóa vào thành,thấy nàng ta chỉ trong chốc lát bán hết bánh hoa thị, liền hướng tới Diệp Mạtđang đứng bên này, miệng ngừng ồn ào .

      "Tiểu thư có muốn loại quả vỏ cứng ít nước ? Hương vị rất ngọt ngào, đó."

      "Phu nhân, hay là người nếm thử dưa chuộtcủa chúng tôi

      "Phu nhân, mua rượu ngọt ?"

      "Tiểu thư, mua gạo ?"

      "Rau dưa ? Tuyệt đối tươi mới, còn đọng sương sớm."

      "= = "

      Diệp Mạt thầm khinh bỉ trong lòng, cái gì mà quả vỏ cứng ít nước lại là ngon, lại còn chào mời mua rượu là sao! Còn cái người kia, mời mua rau dưa để cho nàng che nắng à, nhìn thấy ràng là đoàn xe muốn ra khỏi thành ư, bà nội nó!

      Hết chương 9
      1620thuy, Nhiên Nhiên, Snow12 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :