Chương 9 (tiếp)
Edit: Ut_com
Beta: Bạch Xà
Lúc này, trong xe ngựa, Diệp Chân thị Huệ Ngạc, Thục Lan cũng đều chú ý tới. Hai tay Diệp Chân khép lại, hơi híp mắt nhìn về phía Diệp Mạt hỏi, "Mạt Mạt, cùng ai cái gì vậy?"
Diệp Mạt vội vàng quay đầu lại, cầm bánh trong tay đưa tới trước mặt Diệp Chân thị, vui vẻ , "Mẫu thân, người có biết loại bánh hoa thị này ăn ngon hay ạ?”
Diệp Chân thị vươn tay, cầm lấy bánh quả hồng từ tay Diệp Mạt. Thấy tâm trạng nữ nhi vui vẻ, chính mình cũng vui mừng theo, khỏi cong mi ,"Tất nhiên là ăn ngon , trước kia lúc mẫu thân còn ở nhà, trong viện có cây Hoa thị. Mỗi khi thu hoạch, bà ngoại thường bảo hạ nhân hái xuống, tự tay phơi nắng làm thành bánh hoa thị, sau đó chia cho cậu dì cùng ăn”.
"Trước kia ngoại tổ mẫu vẫn hay làm ạ?" Diệp Mạt nghĩ,mẫu than của mình dù sao cũng mới ba mươi tuổi, bà ngoại nàng nhiều nhất vượt qua năm mươi tuổi.Tuy xã hội cổ đại, người sống đều lâu, nhưng đến năm mươi tuổi vẫn có.
Quả nhiên, cả người Diệp Chân thị như bừng sức sống,mắt hơi híp lại, còn vẻ mặt vui mừng nhìn Diệp Mạt, có chút kích động hỏi, "Mạt Mạt,mẫu thân chưa bao giờ đề cập với con chuyện trong nhà, sao con biết mà gọi là ngoại tổ mẫu?"
Ách...Diệp Mạt nghĩ tới,nàng hơn ba tuổi, mà mẫu thâncũng chưa từng đề cập với nàng chuyện ông ngoại bà ngoại, đúng là đau đầu . Cũng may nàng đủ thông minh, giả bộ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lại giả bộ đột nhiên nhớ lại, vỗ đầu mình, tươi cười sáng lạn với Diệp Chân thị , "... Là Trình ca ca , huynh ấy kể chuyện xưa cho Mạt Mạt, Mạt Mạt liền nhớ kỹ, hắc hắc hắc." (=
Tiếng cười khờ khào ngọt ngào đáng khiến cho mọi người trong xe đều che miệng cười,Diệp Mạt bị ảnh hưởng của bầu khí ánh mắt cũng nheo lại theo.Nếu lão công mà biết, nhất định khinh bỉ nàng, sử dụng lợi thế của mình phải là sai, nhưng lại lợi dụng triệt rồi còn bày ra bộ mặt ngây thơ vô số tội …
Diệp Mạt thấy khí vui vẻ,từ chỗ khe hở của tấm mành thấy vị nông phụ kia còn đứng tại chỗ, trong lòng giật giật.Sau đó nàng quay sang mẫu thân mình, mở to đôi mắt ,"Mẫu thân, bánh quả hồng ăn ngon như vậy, hay chúng ta mua ít cho Trình thẩm thẩm, Trình ca ca còn có dì Hai, đại tỷ tỷ, Huệ Ngạc, Thục Lan để mọi người cùng nhau ăn được ?"
Tâm tình Diệp Chân thị lúc này rất tốt,trong tay bà lại là loại bánhgợi lên nhớ nhà,lại nhớ tới chính mình trước đây,thường quấn quít lấy mẫu thân đòi mẫu thân làm bánh hoa thị ăn. Nay nữ nhi bảo bối lại nũng nịu cầu xin, liền mỉm cười gật đầu, nhìn sangThục Lan ở bên cạnh ,"Đến chỗ người nông phụ kia mua bánh, sau đó gói cẩn thận, mang sang cho phu nhân Hầu gia ở phía trước, còn có Nhị phu nhân, đại tiểu thư ở phía sau. Nếu còndư, liền để cho tỷ muội các ngươi ở bên ngoài cùng nhau thưởng thức.
Thục Lan lên tiếng trả lời rồi ra ngoài, Diệp Mạt thấy nương nàng gật đầu,nhất thời vui vẻ, lại vội vàng vén mành cùng người nông phụ bên ngoài ,"Thẩm khoan hãy , mẫu thân ta muốn mua bánh quả hồng của thẩm”.
Người nông phụ kia đầu tiên là giật mình, sau phản ứng lại, vội vàng vui mừng quay sang Diệp Mạt lời cảm tạ, còn hô lên: "Cám ơn phu nhân, cám ơn tiểu thư."
Diệp Mạt cười hì hì dựa vào bệ cửa, nhìn nàng ta gì thêm. Nông phụ lại nhìn về phía Diệp Mạt lộ ra nụ cười cái cảm kích, rồi dẫn Thục Lan đến thềm đá,chỗ để bánh hoa thị.
Mà khi người nông phụ vạch miếng trúc che sọt bên phải lên, bên trong đột nhiên xuất cái đầu . Diệp Mạt nhìn chằm chằm cái sọt, trong đầu lộ ra hoảng sợ.
A tiếng, bên trong cũng xuất cặp mắt sợ hãi. Đó là tiểu nương gầy yếu, xem bộ dáng hẳn là cùng tuổi với Diệp. Nhưng khuôn mặt chỉhơi lớn hơn bàn tay, cằm , ánh mắt hẹp dài sáng ngời, làn da cũng trắng nõn trong suốt.
Huệ Ngạc nghe thấy nàng hoảng sợ hô lên, vội vàngquay đầu lại. Tiểu nương kia cũng đánh bạo cùng Diệp Mạt nhìn nhau, lúc này bỗng thấy nhiều hơn người đến, cũng bị hoảng sợ, kêu lên tiếng lại ngồi xuống. Hai con mắt đen láy qua khe hở cái sọt tò mò nhìn về phía Diệp Mạt và những người ở bên kia.
Nửa cái đầu lộ ra bên ngoài đột nhiên lại trốn vào sọt, bộ dạng hoảng hốt của tiểu nương giống như đứa bị thương, nhất thời sợ hãi né tránh lại tò mò, làm cho Diệp Mạt thành thục trở thành ngự tỷ trong nháy mắt.
Hai tiểu oa nhi lớn cách biệt lắm, lại có thân phận địa vị cực xa cách đối diện nhau, dựa vào cửa sổ xe ngựa phía , vẻ mặt tỏ ra thích thú; thân ở trong cái sọt đựng quả hồng, vẻ mặt vừa khiếp đảm lại vừa hiếu kì.
Đó là lần đầu hai người gặp mặt,cũng nhờ gánh bánh quả hồng, Diệp Mạt cùng Hoa Diên,hai người đều nghĩ gặp nhau, mãi cho đến rất nhiều năm sau.
...
Thục Lan đem trọng trách giao bánh quả hồng cho nha đầu hạ đẳng bên ngoài phân phối, chính mình rút ra cái hà bao đeo bên hông, lấy ra chút đồng tiền đưa cho người nông phụ kia.
Chung quanh có những người khác vận chuyển hàng hóa vào thành,thấy nàng ta chỉ trong chốc lát bán hết bánh hoa thị, liền hướng tới Diệp Mạtđang đứng bên này, miệng ngừng ồn ào .
"Tiểu thư có muốn loại quả vỏ cứng ít nước ? Hương vị rất ngọt ngào, đó."
"Phu nhân, hay là người nếm thử dưa chuộtcủa chúng tôi ”
"Phu nhân, mua rượu ngọt ?"
"Tiểu thư, mua gạo ?"
"Rau dưa ? Tuyệt đối tươi mới, còn đọng sương sớm."
"= = "
Diệp Mạt thầm khinh bỉ trong lòng, cái gì mà quả vỏ cứng ít nước lại là ngon, lại còn chào mời mua rượu là sao! Còn cái người kia, mời mua rau dưa để cho nàng che nắng à, nhìn thấy ràng là đoàn xe muốn ra khỏi thành ư, bà nội nó!
Hết chương 9