1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trọng sinh ngụy loli - Mặc Hoành Thủy (35/172)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Chương 17 : Vòng tay

      Lâm Dục Phong đến bên người Vân Thiên Mộng hỏi: “Mộng nhi viết gì đấy?”

      Vân Thiên Mộng ngẩng đầu nhìn Lâm Dục Phong, “Luyện chữ, mới học”

      Lâm Dục Phong gật đầu, sau lộ ra nụ cười mị hoặc lại mất ngây thơ với : “Mộng nhi, sinh nhật vui vẻ”

      Vân Thiên Mộng cũng cười gật đầu: “Cảm ơn Lâm”

      “Đây là tặng cho em” Lâm Dục Phong xong, đưa cho cái vòng tay tinh xảo.

      vừa nhận lấy, kinh ngạc phát vòng tay dĩ nhiên là vòng tay Swarovski, vòng tay làm bằng bạc xung quanh là thủy tinh màu hồng nhạt khắc hình hoa hồng ở chỗ móc cài có dấu hiệu của Swarovski.

      Lâm Dục Phong thấy đánh giá vòng tay, mở miệng hỏi: “Đây là lúc chú của Mỹ mua về, Mộng nhi thích ?”

      Thích, đương nhiên thích, vòng tay thủy tinh của Swarovski, làm sao có thể thích, ở thập niên tám mươi có thể mua được cái vòng tay của Swarovski là rất khó, cho nên, có thể thấy được giá trị của vòng tay này, nội tâm có chút rối rắm, nhưng là vẫn gật đầu với Lâm Dục Phong: “Thích, cám ơn Lâm”

      Sở Vô Dực nghe thấy vậy, đem tầm mắt dời khỏi sách, buông sách đến bên người Vân Thiên Mộng với : “Mộng nhi, luyện chữ mệt mỏi nghỉ, lúc nữa ăn tối có bánh Tiramisu em thích ăn”

      Vân Thiên Mộng vừa nghe, hai mắt sáng ngời, lực chú ý bị hấp dẫn , nghĩ đến bánh ngọt Tiramisu, khỏi tán thưởng tay nghề của Hà tẩu, bánh ngọt Tiramisu Hà tẩu làm quả thực là mĩ vị nhân gian, từ lúc quấn quít để Hà tẩu làm lần xong, thường xuyên đối với bánh ngọt Hà tẩu làm ngừng nhớ mong, chỉ tiếc Hà tẩu đối với ẩm thực truyền thống Trung Quốc có cố chấp, rất ít làm đồ Tây.

      Sở Vô Dực thấy hai mắt Vân Thiên Mộng tỏa sáng, khẽ mỉm cười với , mơ hồ lộ ra hai cái núm đồng tiền.

      Lâm Dục Phong thấy Vân Thiên Mộng bị hấp dẫn , hơi mất hứng nhíu mày, dù sao tuổi vẫn còn , công phu che dấu cảm xúc còn tốt, ánh mắt nhìn Sở Vô Dực mang theo bất mãn.

      khí tầng vi diệu, dưới nhà hai lão nhân lại chuyện vui vẻ.

      Lâm Tắc ngồi sô pha, nhấp nháp chén trà Đại hồng bào thượng hạng, cười với Sở Phong: “Phong nhi nhà tôi rất quan tâm tới cháu nhà ông, cố ý theo chú nó đến Mỹ sau đó mang quà về tặng cho bé vòng tay, xem ra hai đứa bé này có duyên phận rất sâu nha”

      Sở Phong mỉm cười, ông sao lại biết Lâm lão đầu tử này đánh chủ ý gì, nhưng là ông luôn luôn có thói quen can thiệp đến hôn nhân của con cháu, cho nên cũng chỉ tránh nặng tìm : “Chuyện của bọn trẻ, chúng ta lão xương cốt này xem hiểu, vẫn là tùy bọn họ

      Lâm Tắc nghe vậy cũng gì đến chủ đề này, chính là mở miệng : “Thời gian còn sớm, hôm nay tam nha đầu nhà tôi mới từ Hongkong trở về, muốn dẫn Phong nhi đến nhà bác ba nó ăn cơm, quấy rầy mọi người chức mừng sinh nhật Mộng nhi”

      xong, lên thư phòng tầng.

      Nhưng mà đợi ông đến chỗ chân cầu thang, nhìn thấy ba đứa từ thư phòng ra, Sở Vô Dực bế Vân Thiên Mộng đằng trước, cháu trai của ông theo sau.

      Sở Phong nhìn thấy vài đứa bé xuống dưới, mở miệng cười hỏi Vân Thiên Mộng: “Mộng nhi luyện chữ xong rồi? Sao lại nhanh như vậy xuống?”

      Vân Thiên Mộng nghe vậy tự nhiên là gật đầu, “ luyện xong, tin ông nội của thể hỏi

      Sở Phong bật cười: “Ông còn biết của cháu lúc nào cũng bao che cho cháu sao, nó cũng dung túng cháu lười biếng”

      “Gia gia –“ Vân Thiên Mộng hơi chu môi đỏ mọng, làm nũng với Sở Phong.

      Lúc này Sở Vô Dực cũng tiếp lời : “Gia gia, Mộng nhi luyện chữ sai biệt lắm, muốn xem Hà tẩu làm bánh ngọt”

      “Hóa ra là tham ăn nha, vậy xem ” Sở Phong vung tay cho Sở Vô Dực đưa phòng bếp.

      Lúc bọn họ chuyện, Lâm Tắc đến bên người Lâm Dục Phong, ý bảo bọn họ phải .

      Lâm Dục Phong biết ý tứ gia gia, mở miệng gọi Vân Thiên Mộng, Vân Thiên Mộng nghe được gọi, kéo quần áo Sở Vô Dực ý bảo thả chính mình xuống, đến bên người Lâm Dục Phong hỏi: “ Lâm, có chuyện gì sao?”

      Lâm Dục Phong nhìn Vân Thiên Mộng : “Mộng nhi, phải về”

      “Vâng, Lâm tạm biệt” nghe lời , nghĩ tới vừa dứt lời liền cảm giác được Lâm Dục Phong ôm lấy thân hình của mình, đem hai má của chạm vào mặt , nhàng cọ cọ : “Mộng nhi đáng , lần khác lại đến thăm em” xong, buông Vân Thiên Mộng ta, cùng ông ngoại rời , vừa vừa nghĩ, Vân Thiên Mộng quả nhiên giống như mình nghĩ thơm thơm mềm mềm, ôm vào thoải mái.

      Lâm Dục Phong tiêu sái rồi, lưu lại Vân Thiên Mộng người đứng im gì, vốn có người đối với trẻ con hoặc là cùng trẻ con với nhau làm ra hành động giống như Lâm Dục Phong vừa rồi cũng phải quá kỳ quái, nhưng là Lâm Dục Phong làm vậy với , khó tránh khỏi nhớ tới kiếp trước tuy rằng ôm , nhưng là lại dùng lời lạnh như băng làm tổn thương , có số việc cũng phải muốn quên là có thể quên. Tuy kiếp này Lâm Dục Phong đến bây giờ đối với cũng sai, nhưng là có số việc cũng phải muốn quên là có thể quên.

      *

      Thời điểm bữa tối, Sở gia ba vợ chồng cũng về tới đại trạch Sở gia, hề nghi ngờ là cố ý trở về chúc mừng sinh nhật Vân Thiên Mộng, nhìn thấy cảnh này, là cảm động, kiếp trước chưa từng cảm thụ được ấm áp của gia đình chúc mừng sinh nhật , kiếp này thế nhưng lại may mắn như thế chiếm được tất cả, cho nên sinh nhật năm nay ước nguyện là có thể vĩnh viễn có được gia đình này.

      Vân Thiên Mộng hạnh phúc hưởng thụ tiramisu do Hà tẩu làm, bữa tối ăn xong, ba vợ chồng cũng chuẩn bị về nhà, Vân Thiên Mộng đến bên người Sở Quân Quốc người cha danh nghĩa của mình ôm đùi hỏi ông: “Bác cả phải sao?”

      Sở Quân Quốc giật mình, đoán được lại ôm ông nhưng cũng phản ứng lại : “Đúng vậy, Mộng nhi ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời”

      Vân Thiên Mộng nhìn Sở Quân Quốc ràng mang theo xa lạ đối với bộ dáng có chút ủ rũ, Sở Quân Quốc là cha danh nghĩa của , về tình về lý đều hẳn là phải quan tâm, huống chi cũng là đối bác cả quân nhân dung mạo xinh đẹp, như gió ngồi như chuông này rất hảo cảm, nhưng mà cũng trách Sở Quân Quốc đối với xa lạ, dù sao kỳ bọn họ cũng chưa gặp nhau vài lần xa lạ là bình thường, nhưng mà cũng giận, ngừng cố gắng muốn ông bế.

      Sở Quân Quốc bế lấy , vươn ngón tay mịn màng nhàng chạm vào vết sẹo mặt Sở Quân Quốc hỏi: “Bác cả nơi này còn đau ?”
      Phong Vũ Yên, 139, Mizuki5 others thích bài này.

    2. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Chương 19 : Đẩy ngã

      Lúc Sở Vô Đình mang theo đám người Vân Thiên Mộng đến trong sân liền buồn rầu, biết gia gia cùng mọi người là có chuyện muốn nên mới bảo đưa mấy đứa này ra ngoài chơi, nhưng là hôm nay lạnh như vậy, đâu chơi.

      Nghĩ nghĩ, vẫn quyết định làm cho mọi người chơi trò chơi được truyền thừa văn hóa lịch sử lâu đời: đắp người tuyết.

      Sở Vô Nhã cùng Sở Vô Dực nghe thấy đề nghị này sau đều mặt đổi sắc, cũng phản đối hay đồng ý, chỉ có Liễu Nguyệt nghe xong, chạy đến bên người Sở Vô Dực với : “ ba, chúng ta cùng nhau đắp người tuyết

      Sở Vô Dực thản nhiên nhìn cái, gì, ngược lại với Sở Vô Đình: “Ai tạo nghiệt người đấy chịu”

      Ý tứ chính là, đưa ra đề nghị, phụ trách thu phục Liễu Nguyệt.

      Sở Vô Đình nghe vậy, cười gượng hai tiếng, sau đó với Liễu Nguyệt: “Nguyệt nhi, ba của em biết đắp người tuyết, cho nên ấy cần nhiều người giúp, bằng em cùng đắp với , chúng ta hai người đắp, tuyệt đối tốt hơn ba người bọn họ”

      Liễu Nguyệt tự nhiên thuận theo, lại lên người Vân Thiên Mộng, “Vậy dựa vào cái gì nó được cùng ba đắp người tuyết?”

      Vân Thiên Mộng nghe vậy, bĩu môi quan tâm ta, ngược lại làm nũng với tiểu chính thái bên cạnh: “ chúng ta lên thư phòng luyện chữ , bên ngoài lạnh lắm”

      Sở Vô Dực nghe vậy, còn chưa kịp gì, Liễu Nguyệt ở bên cạnh bỗng nhiên chạy tới đẩy : “Tao ghét mày, mày cách xa ba ra”

      Vân Thiên Mộng bây giờ chỉ là thân thể đứa bé ba tuổi, thân thể tự nhiên là vững, bị Liễu Nguyệt đứa bé bảy tuổi đẩy liền ngã bên trong tuyết, cảm giác cả người run lên.

      Sở Vô Dực đồng tử co rụt lại, lập tức chạy lại đỡ dậy, chút lưu tình đẩy Liễu Nguyệt còn muốn tới gần Vân Thiên Mộng ra.

      Vân Thiên Mộng cảm giác được chính mình được tiểu chính thái cẩn thân ôm vào lòng, bên tai nghe được Sở Vô Dực lo lắng hỏi: “Mộng nhi, thế nào, ngã có đau ?”

      Vân Thiên Mộng đem nửa khuôn mặt chôn vào trong lòng tiểu chính thái, mùa đông quần áo mặc rất dày, trừ bỏ hai tay, chỗ khác cũng có ngã đau lắm, nhưng mà thể đơn giản liền buông tha Liễu Nguyệt, có lần là có lần hai, ta nếu khi dễ mình thành quen kia chẳng phải là hỏng bét!

      Muốn để Sở Vô Dực cho ta cái giáo huấn mới được.

      Vì thế thanh mang theo ủy khuất với Sở Vô Dực: “ , đau quá, vì sao lại đẩy em” Vừa , vừa dùng ánh mắt nhìn Liễu Nguyệt bên kia.

      Liễu Nguyệt bị Sở Vô Dực lưu tình đẩy ngã, nhưng mà ta có mệnh tốt như Vân Thiên Mộng có tiểu chính thái đến an ủi, Sở Vô Đình nhìn thấy bị ngã nhanh chóng chạy đến bên người Sở Vô Dực xem tình huống của , liền ngay cả Sở Vô Nhã cũng tới, nhìn .

      Trái lại Liễu Nguyệt bên kia, bị đẩy ngã sau căn bản là có ai đỡ ta lên, ta đành phải tự đứng lên, vẻ mặt vô cùng ủy khuất, hốc mắt mang theo nước mắt sắp chảy xuống.

      Sở Vô Dực nghe đau lập tức hỏi: “Mộng nhi, đau ở đâu?”

      Vân Thiên Mộng vươn bàn tay, lúc bị đẩy ngã là hai tay đỡ trước, cho nên hòn đá mắt đất ma sát làn da non mềm tự nhiên là có mấy chỗ thâm lại có thể nhìn thấy tơ máu.

      Sở Vô Dực cẩn thận cầm lấy tay của nhìn kỹ, nhìn đến sưng đỏ mang theo tia máu, gương mặt tuấn tú mang theo thần sắc đau lòng, thanh lại ôn nhu hơn dỗ : “Mộng nhi đau, chúng ta bôi thuốc” xong, ôm lấy vào nhà.

      Sở Vô Nhã nhìn nhìn bóng dáng hai người, cũng theo vào bên trong.

      Mà Sở Vô Đình do dự láy, quay đầu nhìn Liễu Nguyệt lúc này khóc, thở dài tiếng, cảm thấy Liễu Nguyệt là rất hiểu chuyện, lúc trước còn bé đối với hoặc là Vô Nhã lễ phép, nhìn mặt mũi bác cả cũng liền nhịn, nhưng là ai ngờ hôm nay thế nhưng lại vô lễ đẩy ngã bảo bối trong lòng em ba, nghĩ bé này lúc trước điêu ngoa tùy hứng, lúc này cũng lười quản, xoay người vào trong nhà.

      Liễu Nguyệt bị bỏ lại bên ngoài, nhìn thấy những người khác để ý đến mình đều vào nhà, hoàn toàn hỏi xem ta ngã có đau hay , rốt cục oa tiếng khóc lên.

      Lúc Sở Vô Dực ôm Vân Thiên Mộng vào nhà, lưu ý thấy khí trong phòng khách quỷ dị, cái Hàn di kia sắc mặt xấu hổ ngồi sofa, những người khác sắc mặt lạnh nhạt, cũng biết là vừa chuyện gì.

      Sở Phong nhìn thấy Sở Vô Dực ôm Vân Thiên Mộng vào hỏi: “Nhanh như vậy vào, ở trong sân chơi nữa sao?”

      Sở Vô Dực lạnh lùng nhìn Hàn di kia cái mới trả lời Sở Phong: “Mộng nhi bị Liễu Nguyệt đẩy ngã bị thương, Hà tẩu đâu? Kêu bà ấy lấy thuốc”

      “Mộng nhi bị thương?” Sở Phong nghe vậy, lập tức phân phó Hà tẩu lấy hòm thuốc đến, từ sofa đứng lên xem tay Vân Thiên Mộng.

      Mọi người khác sô pha nghe vậy, cũng mang theo ánh mắt thân thiết nhìn Vân Thiên Mộng, Sở Quân Quốc đến bên người Vân Thiên Mộng xem chỗ bị thương của .

      Chỉ có Hàn di, nghe được là Vân Thiên Mộng bị thương, trong mắt xẹt qua tia vui sướng khi người gặp họa, nhưng sau đó liền ý thức được Vân Thiên Mộng bị thương là do con bà ta làm cho lập tức cười nổi, Vân Thiên Mộng này dù sao cũng là con danh nghĩa của Sở Quân Quốc, nghĩ như vậy, bà ta chút do dự đứng lên đến cho Liễu Nguyệt tát,: “Ai cho mày đẩy người”

      Bên kia người Sở gia thấy Vân Thiên Mộng sao, cũng đỡ lo lắng, Sở Phong ngồi lại chỗ của mình nhìn mẹ con Hàn di Liễu Nguyệt, Sở Quân Quốc ngồi bên người Sở Vô Dực cùng Vân Thiên Mộng, nhìn Sở Vô Dực bôi thuốc cho Vân Thiên Mộng.

      Lúc này Hàn kéo Liễu Nguyệt đến bên người Sở Quân Quốc, lớn tiếng quát Liễu Nguyệt: “Còn xin lỗi chú”

      Liễu Nguyệt môi run run, nước mắt mặt còn lau khô, trong mắt mang theo quật cường cùng vui, ràng là muốn xin lỗi, nhưng lại sợ mẹ mình.

      Nhưng mà đợi Liễu Nguyệt mở miệng, Sở Quân Quốc trước lãnh đạm mở miệng : “Muốn xin lỗi cũng là xin lỗi Mộng nhi”

      Hàn di sắc mặt cứng đờ, bà ta vừa nghĩ xin lỗi Sở Quân Quốc vãn hồi chút hình tượng trong lòng ông, hoàn toàn quên ai là người bị thương, xem ý tứ Sở Quân Quốc, ràng là ra mặt cho Vân Thiên Mộn, bà ta chỉ đành phải với Liễu Nguyệt: “Còn nhanh xin lỗi Vân Thiên Mộng, mày đẩy ngã người ta, như thế nào ngay cả câu xin lỗi cũng
      Last edited: 16/4/15
      Phong Vũ Yên, 139, Mizuki5 others thích bài này.

    3. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Chương 20 : Tháng chạp

      Liễu Nguyệt nghe vậy, càng ủy khuất, bị ba mình thích nhất đẩy ngã, ai quan tâm hỏi câu, vừa mới vào bị mẹ đánh, dựa vào cái gì Vân Thiên Mộng được tốt như vậy, ba ôm ta dỗ ta bôi thuốc cho ta, mà chính mình là phải ăn khép nép xin lỗi ta.

      cam lòng!

      Nhưng mà ta lại sợ mẹ mình, sợ là ta nghe lời, mẹ lại đánh mình, cho nên vẫn cắn răng quyết định mở miệng xin lỗi, nhưng mà ta quên nỗi nhục nhã ngày hôm nay.

      Liễu Nguyệt mở miệng, giọng : “Vân Thiên Mộng, xin lỗi”

      Vân Thiên Mộng nghe xong Liễu Nguyệt xin lỗi, là cảm thấy ta có nửa phần thành ý, xin lỗi mà nhìn , ngữ khí giống như bọn họ có thù nước hận nhà vậy, Liễu Nguyệt cũng nghĩ lại, nếu phải ta đẩy trước, ta làm sao phải xin lỗi.

      Đối mặt với người như thế, muốn quan tâm, ràng cần để ý, tùy ý Sở Vô Dực cẩn thận bôi thuốc cho , từ cũng .

      nghe thấy câu trả lời của , Liễu Nguyệt càng vui, cắn môi, nhìn sắc mặt mẹ mình ngày càng khó nhìn, vẫn là dám gì.

      Sở Quân Quốc liếc Liễu Nguyệt cái, nhàng thở dài : “Về sau, vẫn là cần đến nhà lớn, nên cho các ngươi bớt .”

      Nghe xong lời này, Hàn di nhất thời biến sắc, liên tục : “Quân Quốc, là em lại làm sai gì sao? Vì sao lại như vậy?”

      Sở Quân Quốc lắc đầu, ánh mắt nhìn Liễu Nguyệt hơi tiếc thương: “Nếu Chấn huynh đệ còn tại…. Nguyệt nhi có lẽ đến mức như bây giờ….” Những lời này cuối cùng cũng hết, chuyển lời, với Hàn di: “Về sau đừng quá hà khắc với đứa , các ngươi

      Hàn di sắc mặt đổi mấy lần muốn gì, nhưng là nhìn đến gương mặt lãnh đạm kiên quyết của Sở Quân Quốc sau, chữ cũng nên lời.

      Lúc này, Sở Vô Dực cẩn thận bôi thuốc xong cho Vân Thiên Mộng, cẩn thận ở miệng vết thương của thổi thổi cho đỡ đau, nhìn hai mẹ con nhà kia rời , lạnh lùng : “Về sau được khi dễ Mộng nhi, nếu lại có lần nữa, việc đơn giản như hôm nay” xong, ôm Vân Thiên Mộng lên gác.

      Mà Hàn di nghe thấy như thế vừa thẹn vừa giận, lôi kéo Liễu Nguyệt phẫn nộ ra Sở trạch, vừa vừa bất bình nghĩ, phải là cái cháu ngoại sao, cho dù họ Sở, tương lai nhất định cũng dính được quang gì của Sở gia, dựa vào cái gì mà càn rỡ như vậy, sớm muộn gì có ngày cho khóc.

      Mà thẳng đến lâu sau, bà ta mới biết được, bà ta năm đó là quá xem thường năng lực của Sở Vô Dực.

      Sở Phong ngồi trong nhà nhìn bóng dáng hai mẹ con rời , cũng là thở dài, việc ông đều nghe Sở Vô Đình , biết Hàn di làm sao có thể dạy con thành tùy hứng như thế, chính mình muốn leo cao mưu toan gả cho Quân Quốc còn chưa tính, con cũng là tùy hứng điêu ngoa, nếu phải xem ở ân tình năm đấy Liễu Chân đối với con mình, người như thế ông muốn để ý tới, Quân Quốc lần này làm cho bọn họ cũng tốt, ông cũng muốn nhìn thấy người như thế rồi làm hỏng tâm tình, Sở gia chặt đứt cung cấp ăn mặc bọn họ, để cho người ngoài cũng được gì.

      *

      Trò cười hôm nguyên đán rất nhanh qua, vết thương tay Vân Thiên Mộng cũng vài ngày khỏi, vẫn là da của trẻ con, nhanh khỏi, chút sẹo cũng có, mẹ con Hàn di bị Sở Quân Quốc mấy câu cho rồi, lúc nghe thế vẫn hơi giật mình, nghĩ tới Sở Quân Quốc thế nhưng ra mặt cho , nhưng mà giật mình xong lại cảm động cùng vui mừng, cảm thấy, dường như chính mình cùng Sở Quân Quốc trong lúc đó có thể có cảm tình thân thiết cha con.

      Đến tháng , đến tết lịch, tết lịch năm nay ở đầu tháng hai cho nên qua nguyên đán vài ngày mọi người vội vàng đặt mua hàng tết, người đến Sở gia tặng quà cũng nhiều hơn, Sở Phong có đôi khi cũng ôm Vân Thiên Mộng giới thiệu cho số người, Vân Thiên Mộng tự nhiên là lộ ra nụ cười loli ngọt ngào chúc cát tường dỗ mọi người vui vẻ, biến thành ít người đều biết Sở Phong có cháu làm người ta , điều này làm cho Sở Phong ở trước mặt đám lão bằng hữu rất có mặt mũi thời gian.

      Tiểu chính thái học sơ trung vốn là ở giữa tháng là được nghỉ, nhưng bởi vì học bù thi giữa kỳ kéo dài tới tuần cuối tháng mới hoàn toàn được nghỉ, thời gian Sở Vô Nhã được nghỉ cùng sai biệt lắm. Chỉ mỗi Sở Vô Đình, vì chuẩn bị trường quân đội, bị bố đưa đến bộ đội thao luyện, kéo dài tới hết tháng mới trở về, ngày trở về, ngừng cảm thán rốt cục theo địa ngục về tới nhân gian.

      Sở Vô Đình cũng trở lại, Sở Phong vung tay kêu Sở Vô Đình mang theo mấy đứa ra ngoài mua đồ năm mới, đồ trong nhà cần bọn họ lo, chỉ cần mua cái gì bọn họ thích là được. Đối với Sở Vô Đình mà , chỉ cần thao trường bộ đội luyện, cái gì cũng có thể nhận, cho nên cũng chọn hôm nay ngày hai sáu tháng mười hai, thừa dịp bách hóa thương mại còn chưa nghỉ mang theo mấy đứa dạo.

      Vân Thiên Mộng chi phí ăn mặc đều thiếu, cảm thấy cho dù là năm mới, quần áo mừng năm mới Sở Phong sớm sai người thuần thủ công chế tác. ra người Sở gia rất nhiều quần áo đều phải mua ở bách hóa hữu nghị, hề thiếu là nước ngoài đưa tới bản vẽ thiết kế, trong nước thuần thủ công chế tác, còn có ít là hàng nhập khẩu, ngay cả bách hóa hữu nghị đều có, nhưng sau Sở gia lại đặt mua cho ít quần áo mới, có thể thấy được quần áo tốt lắm, cảm thấy quần áo bách hóa hữu nghị cũng chỉ bình thường, cảm nhận được được ý nghĩ của này sau, khỏi có chút thổn thức, ngày hạnh phúc nhiều quá, bắt đầu đối với quần áo chọn tam lấy tứ.

      Ba người khác tự nhiên là đối với quần áo nơi này có hứng thú, bọn họ cũng khu trang phục, trực tiếp khu vật dụng. Vân Thiên Mộng mua ít đồ chơi mừng năm mới. Nhớ kiếp trước khi ở nhi viện, mong chờ nhất là lễ mừng năm mới, bởi vì mỗi khi đến lễ mừng năm mới nhi viện đều dọn dẹp lại lần, còn có thể trang trí thêm nhiều trang sức mới, có vẻ đẹp hơn so với bình thường, chỉ có như thế, thời điểm lễ mừng năm mới bọn họ còn có thể có được tiền mừng tuổi, tuy rằng rất ít, nhưng lúc đó ở thời điểm chỗ tiền ít ỏi kia ở trong mắt bọn họ là khoản rất lớn. Đương nhiên, khi mừng năm mới cho bọn họ khó quên nhất chính là cơm tất niên, ở bữa cơm tất niên, bọn họ mới có thể ăn đến đại tiệc.

      Nhưng bây giờ nghĩ lại, loại đại tiệc này ở Sở gia tính là gì, bình thường mỗi ngày đều ăn đến, kiếp trước cùng kiếp này đều là gặp được hoàn toàn đối lập, vô cùng quý trọng cuộc sống tốt đẹp của kiếp này.
      Last edited: 16/4/15
      Phong Vũ Yên, 139, Mizuki3 others thích bài này.

    4. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Chương 21 : Tề Lăng (1)

      ra, hôm nay tuy là mấy đứa trẻ ra ngoài mua đồ, nhưng chân chính mua cũng chỉ có Vân Thiên Mộng, ba người khác sớm qua tuổi chơi mấy đồ này, cũng thích mua sắm gì, cho nên Vân Thiên Mộng chọn đủ sau, mọi người liền thanh toán.

      Hôm nay khó được lần ra ngoài chơi, Vân Thiên Mộng tự nhiên là tranh thủ chút lợi ích cho mình, vì thế năn nỉ tiểu chính thái đưa mua bánh ngọt ăn.

      Chính là, lúc ra bách hóa hữu nghị, nhìn thấy người mà vốn nghĩ là cả đời này cũng có khả năng gặp lại.

      Bên đường, đứa trẻ bảy tuổi bị người khác trách mắng, đứa kia mặc áo bông vải thô màu xanh bình thường, dưới chân đôi giày đen có vài chỗ bị rách, màu tóc vì đủ dinh dưỡng mà có chút khô vàng, nhưng gương mặt thanh tú kia khắc sâu vào trong trí nhớ của

      Đại ca – Tề Lăng, là cái đại ca từ nhi viện làm bạn với , là cái đại ca từ vẫn chiếu cố , cũng là cái đại ca tự tay đẩy đến bên người Lâm Dục Phong.

      Những cảnh kiếp trước dần ra trong đầu, nhớ tới thống khổ tuyệt vọng trước khi chết, tay nhịn được mà run lên.

      Sở Vô Dực cách rất gần, khác thường của Sở Vô Dực tự nhiên là người đầu tiên chú ý đến, lập tức cúi xuống thân thiết hỏi : “Mộng nhi, làm sao vậy? Có chỗ nào thoải mái sao?”

      Cảm thấy được tiểu chính thái nhàng chạm vào trán , thoát ra khỏi những ý nghĩ, nhìn tiểu chính thái sắc mặt lo lắng. nhàng lắc đầu, thi thào : “ , Mộng nhi hơi lạnh”

      Lạnh? Sở Vô Dực khỏi nghi ngờ nhìn , theo lý mà vừa mới ra khỏi bách hóa ấm áp, hẳn là nhanh như vậy lạnh mới đúng, nhưng vẫn bế lên, cởi khuy áo ngoài ra đem ôm vào trong lòng.

      Vân Thiên Mộng nhìn qua bờ vai tiểu chính thái, nhìn đến Tề Lăng giờ phút này bị đứa hơn mười tuổi đẩy ngã, nước mắt từ trong mắt chảy ra, tiếng động khóc, nhưng là cũng dám phản kháng.

      Thấy màn như vậy, bỗng nhiên nhớ lại những chuyện trước đây, mới trước đây lúc mới hiểu được ý nghĩa của việc dạo bách hóa mua đồ, Tề Lăng liền với , nhất định được bách hóa hữu nghị, nơi đó rất đắt, lúc đấy cái hiểu cái gật đầu,lúc nhi viện rất ít ra ngoài, hơn nữa lại dẫn , cho nên lúc mới đến bách hóa hữu nghị.

      Bây giờ thấy cảnh này, cũng hơi hiểu được vì sao lúc Tề Lăng với là bách hóa hữu nghị tốt, vì sao lúc Tề Lăng chưa bao giờ đưa đến bên ngoài cửa sổ thủy tinh bách hóa hữu nghị nhìn đồ vật bên trong, hóa ra ở trong này có đoạn hồi ức vui, nghĩ lại từng lời của , cả đời bị người quyền thế đè ép, từ thủ đoạn về phía trước, nghĩ số chuyện, lại liên hệ với tình cảnh trước mắt, bỗng nhiên cảm thấy Tề Lăng cam lòng, Tề Lăng khát vọng được đến quyền thế, có phải là sau chuyện này mới sinh ra.

      có chút đành lòng, dù sao lúc trước cũng là tình như em, từ có nhiều kỷ niệm cùng nhau như vậy, cũng từng nhiều năm đối tốt với . Nếu có Tề Lăng ở nhi viện chăm sóc, kiếp trước rất có thể bị đói chết ở nhi viện; Nếu có Tề Lăng sau này làm giúp đỡ ít chi phí học của , như vậy kiếp trước cuộc sống học sinh của biết khổ như nào. Tuy rằng cuối cùng vẫn hại vô cùng thê thảm, nhưng việc lúc đó cũng đơn giản là ai đúng ai sai, huống hồ bây giờ cũng coi như là nhân họa đắc phúc, có cơ hội trọng sinh, có thể tự tay thay đổi vận mệnh của mình, kiếp này bọn họ có thể có nhiều lần cùng nhau xuất , cũng có cơ hội gì để lợi dụng như kiếp trước, giữ nhiều thù hận cùng cam lòng như vậy cũng chẳng có ích lợi gì.

      Việc hôm nay, có thể vẫn là giúp chút, hi vọng lần này giúp tránh được kiếp nạn, có thể thay đổi được suy nghĩ sau này của , xem như làm chuyện cuối cùng vì , cảm ơn từng nhiều lần giúp đỡ.

      Sở Vô Dực ôm đến xe, vỗ vỗ bả vai tiểu chính thái : “ , chỗ kia có chuyện gì vậy, chúng ta qua xem có được ?”

      Sở Vô Dực nhìn bên kia tranh chấp, đối với loại việc giúp vui này có hứng thú, cho nên với Vân Thiên Mộng: “Mộng nhi phải lạnh sao? Chúng ta nhanh vào xe

      Vân Thiên Mông lắc đầu, ở mặt tiểu chính thái hôn cái : “ ôm, rất ấm, lạnh, Mộng nhi muốn chỗ đó xem”

      Sở Vô Dự do dự lúc, cuối cùng quyết định ôm Vân Thiên Mộng qua xem.

      Sở Vô Đình thấy hai người qua chỗ khác, nhún vai cũng lôi kéo Sở Vô Nhã đuổi kịp.

      Sở Vô Dực ôm đến bên người Tề Lăng, lúc này bên cạnh có người xem náo nhiệt, cũng có người chỉ trỏ, nhưng là cũng có ít người vì lễ mừng năm mới mà sốt ruột mua đồ, có tâm tư à dừng lại xem náo nhiệt.

      Tiểu chính thái ôm đứng lại sau gật đầu với cậu bé đẩy ngã Tề Lăng thản nhiên : “Điền Hạo”

      Vân Thiên Mộng chớp chớp mắt, nghĩ tới lại là người quen của tiểu chính thái, nhìn Điền Hạo, tầm mười bốn tuổi, lại nhìn nhìn quần áo , đầu đội mũ lưỡi trai Puma, mặc áo khoác Adidas, ở những năm tám mươi xem chừng là con nhà giàu. có gương mặt bình thường, nhưng mà cả người mang theo khí thế kiêu ngạo, xuất thân chắc là đơn giản, còn tuổi này, chắc là bạn học của tiểu chính thái.

      Ánh mắt lúc nhìn thoáng qua người phụ nữ bên cạnh Điền Hạo, đột nhiên nhìn thấy dưới chân Điền Hạo có ít mảnh gốm sứ, cũng hiểu được vì sao lại có cuộc tranh cãi này.

      Điền Hạo nghe thấy Sở Vô Dực quay đầu lại nhìn, có chút giật mình: “Sở Vô Dực? Cậu hôm nay đến mua đồ? Đứa bé cậu ôm trong lòng là ai?”

      “Em của mình, Vân Thiên Mộng” Sở Vô Dực đơn giản giới thiệu chút.

      Vân Thiên Mộng nghe vây, tự nhiên cũng nở nụ cườ loli với Điền Hạo, câu: “ Điền”

      Lúc này Sở Vô Đình cũng tới, thấy người phụ nữ bên cạnh Điền Hạo sau cũng lên tiếng chào câu: “Bác Điền” Lại chào hỏi với Điền Hạo.

      Vị bác Điền kia nghe thấy Sở Vô Đình chào, cũng gật đầu với , lộ ra nụ cười thân thiết: “Hóa ra là Sở Vô Đình, hôm nay cũng tới mua đồ?”

      Sở Vô Đình cười gật đầu: “Đúng vậy, gia gia bảo cháu mang theo em trai cùng em tới chỗ này xem lễ mừng năm mới có gì muốn mua hay , bác đây là có chuyện gì vậy? Còn có đây là ….” xong, chỉ chỉ miếng vỡ .

      Nghe thấy vậy, Vân Thiên Mộng cũng hiểu, Điền gia này phỏng chừng là quen biết Sở gia, Sở Vô Đình hẳn là ở trường hợp xã giao nào đấy nhận thức Điền gia, nhìn nụ cười của bác Điền kia cảm thấy Sở gia quyền thế ở Điền gia, bằng bác Điền kia cười thân thiện như vậy.

      Nhưng mà, hôm nay đúng là cảm ơn Sở Vô Đình câu hỏi, lo chính mình la cái tiểu loli tiện mở miệng hỏi nguyên nhân viêc nghĩ tới Sở Vô Đình liền thay hỏi ra.
      Last edited: 16/4/15
      Phong Vũ Yên, 139, Mizuki4 others thích bài này.

    5. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Chương 22 : Tề Lăng (2)

      Vị Điền bá mẫu kia nghe vậy, hừ lạnh tiếng nhìn Tề Lăng mặt đầy nước mắt : “Hôm nay định đưa Hạo nhi cửa hàng gốm sứ lấy bình hoa lần trước đặt, vốn định về nhà luôn, nhưng là nghĩ đến có vài thứ cần mua, để cho Hạo nhi ôm bình hoa cùng bách hóa, nhưng mà ai ngờ chúng ta đường, lại bị tiểu tử này đụng phải, bình hoa vỡ nát, tuy rằng phải là quá giá trị, nhưng cái bình này là cho năm mới, điềm xấu nha”

      Vân Thiên Mộng nghe những lời này, hiểu được nguyên nhân việc người năm tám mươi vẫn có chút mê tín, xem ra Tề Lăng lần này đụng phải họng súng, trước việc bình hoa vỡ này là ai đúng ai sai, chỉ riêng việc mất may mắn, vị Điền bá mẫu khó chuyện kia đơn giản mà tha cho .

      Sở Vô Đình nghe xong mọi việc, “Là như vậy sao” biết xấu hổ mà thêm gì nữa, dù sao cũng là việc nhà người ta, cái người ngoài cũng tốt mà xen vào.

      Nhưng mà Tề Lăng bên kia nghe vị Điền bá mẫu xong, cam lòng giọng : “ ràng là chạy nhìn đường đâm vào người tôi…”

      Vân Thiên Mộng trong lòng thở dài, lấy ra món đồ vừa mua đưa cho Điền bá mẫu: “A di, cho, may mắn"

      Điền bá mẫu theo bản năng nhận lấy đồ Vân Thiên Mộng đưa, phát cái khóa trường mệnh tinh xảo, nhìn rất đáng , cười tươi xoa đầu Vân Thiên Mộng: “Đây là cháu Sở lão tiên sinh mới nhận nuôi đúng , vừa nhìn đúng là xinh đẹp làm người ta muốn thương”

      Điền gia bọn họ đương nhiên là biết tin Sở gia mới nhận nuôi đứa cháu , chỉ tiếc đủ tư cách tham gia bữa tiệc đấy, cho nên hôm nay mới nhìn, nghĩ vậy, vội vàng nghĩ lấy cái gì làm quà gặp mặt, nhưng sau mới phát người mình đúng là mang theo cái gì đáng giá, đưa ra được, định lấy cớ này đến Sở gia chuyến, đưa cho Vân Thiên Mộng món quà tốt.

      Mặc kệ Điền bá mẫu tâm tư nghĩ gì, Vân Thiên Mộng bên này bắt đầu ôm cổ Sở Vô Dực làm nũng: “ nhìn trai kia hình như rất lạnh, vì sao ấy lại khóc?”

      Sở Vô Dực theo tầm mắt Vân Thiên Mộng nhìn thấy Tề Lăng, Tề Lăng mặc áo vải bông vốn giữ ấm được, bây giờ bị lạnh gương mặt dỏ bừng, hơn nữa mặt có nước mắt, thấy như vậy, Sở Vô Dực biết nên giải thích với như thế nào, chỉ phải : “ cũng biết, nhưng mà, chờ về nhà lạnh”

      Vân Thiên Mộng nghe vậy, vừa định mở miệng , nghe thấy Sở Vô Nhã đứng bên cạnh lên tiềng, Sở Vô Nhã lên tiếng làm cho giật mình, Sở Vô Nhã luôn có vẻ lạnh lùng, bây giờ lên tiếng với Điền bá mẫu giúp cho Tề Lăng chuyện này, làm cho Vân Thiên Mộng khó có thể nghĩ đến.

      Sở Vô Nhã : “Điền bá mẫu, bác cũng mắng , bác giữ ở lại đây cũng giúp được gì, bây giờ là cuối năm, vỡ vỡ , bằng coi như cả năm bình an”

      Điền bá mẫu nghe vậy im lặng, đúng là phải việc lớn gì, bằng nhân cơ hội này nể mặt Sở gia, vì thế cười : “Là Sở Vô Nhã đúng , cũng đúng, coi như cả năm bình an vậy, đối với chuyện này, mày có thể rồi” Hai câu cuối là với Tề Lăng, thanh lạnh lùng hơn.

      Tề Lăng rất cam lòng nhìn hai người Điền gia, định xoay người rời .

      Lúc này Vân Thiên Mộng vỗ cánh tay Sở Vô Dực ý bảo cho mình đứng xuống. Hai chân vừa chạm đất, liền chân ngắn đến bên người Tề Lăng, kéo tay : “ trai , chỗ này, cho dù thế nào, muốn cười cười, đừng khóc, rất khó nhìn” xong, vươn ngón tay non mịn chỉ chỉ vào ánh mắt , nâng lên khuôn mặt tinh xảo, ánh mắt vô cùng chân thành nhìn .

      Đây là lần cuối cùng an ủi , hi vọng có thể thay đổi chút suy nghĩ sau này của , làm cho tương lai cần theo con đường này, bị quyền lực che hai mắt.

      Tề Lăng nhìn bé xinh đẹp ăn mặc tinh xảo trước mặt, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác quen thuộc khó hiểu, biết vì sao, cảm thấy chính mình áy náy cùng bất đắc dĩ đối với bé trước mặt này, chính là còn tuổi hiểu được loại cảm xúc này, chỉ đành làm cho chính mình bỏ qua.

      Nhưng khi nhìn đến đôi mắt đen láy chân thành sau, bỗng nhiên cảm thấy trong đó có được thuần khiết mà vẫn hướng đến, giống như bị ánh mắt đó mê hoặc, gật đầu đồng ý, sau lại hỏi: “Em tên là gì?”

      Vân Thiên Mộng lộ ra nụ cười loli: “Em tên là Vân Thiên Mộng, trai sao?”

      tên là Tề Lăng”

      Vân Thiên Mộng nghe vậy, hít sâu, lộ ra nụ cười thản nhiên của Vân Thiên Mộng kiếp trước, lên tiếng: “Chúc hạnh phúc, trai, tạm biệt”

      Tạm biệt, ân oán của chúng ta trong kiếp trước.

      Tề Lăng nhìn Vân Thiên Mộng xoay người rời , trong đầu nhớ lại lời chúc của Vân Thiên Mộng, còn nhớ lại nụ cười ngọt ngào gương mặt tinh xảo của bé, bỗng nhiên cảm thấy, cười cũng tốt lắm.

      *

      Sở Vô Dực bế lên Vân Thiên Mộng tới chỗ , cảm thấy kỳ lạ vì sao Mộng nhi của lại chạy tới chuyện cùng cậu bé kia, cũng thấy vui khi thấy ánh mắt Mộng nhi nhìn cậu bé kia, làm cho cảm thấy bảo bối của mình cùng người kia có chuyện mà biết, cho nên biểu tình gương mặt so với bình thường càng lạnh lùng hơn.

      Sở Vô Đình chào mẹ con Điền gia sau cũng đưa bọn họ vào ô tô.

      Vân Thiên Mộng ngồi ở ghế sau ô tô tuy rằng hiểu vì sao tiểu chính thái lại áp suất thấp, nhưng mà thức thời lập tức tiến lên hôn mấy cái lên mặt tiểu chính thía, làm nũng dỗ cười.

      Sở Vô Dự chịu được Vân Thiên Mộng làm nũng, đến vài phút sau lại cười ôn nhu với , hơi hơi lộ ra núm đồng tiền. ra việc kia cũng có gì, Mộng nhi còn , những chuyện trước kia cũng nhớ được bao nhiêu, có thể là trước khi đến Sở gia ở chỗ nào đấy gặp qua cậu bé kia hơi có chút ấn tượng, cần so đo với chuyện như vậy.

      qua bách hóa hữu nghi, Sở Vô Dực dẫn mua bánh mà thích ăn, có bánh ngọt ăn, Vân Thiên Mộng cũng quên lôi léo Sở Vô Nhã cùng ăn, thứ tốt là cần chia sẻ với mọi người, có rất ít thích ăn bánh ngọt, cho nên tự nhiên cũng quên Sở Vô Nhã.

      Huống chi vừa rồi trong lời của Sở Vô Nhã đối với vị Điền bá mẫu kia, cảm nhận được Sở Vô Nhã hình như là bên ngoài lạnh nhạt, nhưng nội tâm là dịu dàng lương thiện, có thể là người chị sai, trải quà mấy ngày cố gắng quan hệ chị em của bọn họ cải thiện nhiều hơn, Sở Vô Nhã đối với dịu dàng hơn, còn phải tiếp tục cố gắng hơn mới được.
      Phong Vũ Yên, 139, Mizuki4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :