Chương 28: Hậu thuẫn mạnh nhất của thiên sứ
Editor: Natalie Pham
Đoạn Nghiêu, là nhân vật nổi tiếng được toàn bộ nữ sinh trong học viện Lưu Tư Lan gọi là "Hoa ”, cũng chính là người rất bướng bỉnh và ngu ngốc mà Mộc Như Lam cứu lúc đó.
Sau khi Mộc Như Lam nghĩ kỹ mới sực nhớ, kiếp trước lúc mới mười bốn tuổi, ban F của học viện Lưu Tư Lan gặp chuyện ngoài ý muốn, có học sinh bị chết, ít người bị thương, bỗng nhiên hiểu ra, hóa ra người mà cứu chính Đoạn Nghiêu, đồng thời chính là cậu học sinh bị chết ở kiếp trước.
Chậc, quật cường như vậy, người ta kề dao vào cổ rồi mà vẫn chịu khuất phục lùi xuống bước, bướng bỉnh đến mức có chút ngu xuẩn, chết mới là lạ, nhìn, phải cũng chết sao?
Đứa ngốc.
Mộc Như Lam đứng ngoài hành lang lớp F, hơn ba giờ chiều nên ánh náng mặt trời vào mùa thu cũng hơi chói chang, có rất nhiều nữ sinh sợ bị cháy nắng vì thế phải dùng ô để che nắng, chỉ có Mộc Như Lam là thích đứng dưới ánh nắng mặt trời, dù nắng mùa hè có chói chang như thế nào, vẫn tùy ý đứng dưới ánh nắng, điều này khiến cảm thấy ấm áp, thế giới rất tốt đẹp.
Mọi người chăm chú nhìn đứng ngoài cửa lại cảm thấy còn ấm áp hơn ánh nắng mặt trời, người như Mộc Như Lam còn tồn tại ít nhất bọn họ còn cảm thấy thế giới vẫn còn điều tốt đẹp.
Cho đến khi lớp F làm bài kiểm tra xong, Mộc Như Lam mới vào, đáng nhẽ bọn họ cũng giống như Mộc Như Lam học lớp 12, nhưng lúc lên lớp, toàn bộ học sinh trong lớp đưa lá thư xin ở lại lớp, chuyện tình mà lớp F đưa ra nằm ngoài dự đoán của mọi người trong trường nên gây ra chấn động , chẳng ai biết tại sao họ lại làm như vậy, chỉ có bọn họ biết, vì ủng hộ người mà bọn họ tôn sùng và coi như ánh nắng mặt trời, nếu ngay cả gót chân mà bọn họ chạm được lấy tư cách gì để ủng hộ ?
Cho nên, bọn họ học lại năm, để tương lại có thể tiến xa hơn.
Bàn về ai là kị sĩ bí trung thành của Mộc Như Lam trong học viện Lưu Tư Lan? ai biết, kỳ chính là nhóm người cả nam lẫn nữ này có gia thế hùng hậu nhưng tính tình ngông cuồng bất kham.
Nếu Bạch Tố Tình biết nhất định sụp đổ mất? Kế hoạch của ta chính là thu phục nhóm này để làm nanh vuốt cho mình, thế nhưng tất cả những người này đều bị Mộc Như Lam thu phục mất rồi, ta muốn thoát ly Mộc Như Lam rồi khống chế ban này, nhưng nghĩ rằng đây chính là hậu thuẫn kiên cố này nằm trong tay Mộc Như Lam.
Có điều, bao giờ tha thứ cho ta, thân ái, cả đời này, đến phiên ta trở thành thằng hề diễn trò cho để giải trí rồi, ha ha.
"Hội trưởng!" Mộc Như Lam mới tới cửa, học sinh ngồi ở dãy đầu tiên, vừa thấy Mộc Như Lam, ngạc nhiên hô lên, tuổi Mộc Như Lam hơn những học sinh trong lớp F, nhưng người toát lên vẻ ôn nhu đến uy nhiêm do tích lũy trong thời gian dài, khiến người ta quên tuổi của , coi thành thần tượng.
"Oa! Hội trưởng bận trăm nghìn việc lại có thời gian dỗi đến thăm chúng tiểu nhân sao?" Lễ Thân ngồi cùng Đoạn Nghiêu, năng ngọt xớt và động tác còn nhanh ai kia cười hi hi ha ha.
"Tránh ra chỗ khác !" Thái Sử Nương Tử bao lực đẩy mấy người vây quanh Mộc Như Lam ra chỗ khác, rồi ôm lấy cánh tay Mộc Như Lam, hung ác liềm mấy đó nhưng khi quay sang phía Mộc Như Lam ngay lập tức như con cún con bị ủy khuất vậy, "Lam Lam, tại sao bây giờ cậu mới tới vậy, ràng khi nào đến kỳ thi giữa kỳ đến dậy thêm cho tớ mà..."
"Là chúng tớ." Lễ Thân cam chịu liền chen vào . Lễ Thân, mẹ của cậu là viện trưởng của viện hàn lâm khoa học, cha là chánh tóa án tỉnh G.
"Tiểu nương tử, cậu đừng ôm Lam Lam buông tay như thế! chút! Cậu chút!"
"Cút ! Gọi lại tiểu nương tử thử xem!" Thái Sử Nương Tử họ Thái Sử, tên Nương Tử, cho nên luôn bị trêu chọc, từng là người dẫn đầu nhóm học sinh chuyên gây gổ đánh nhau, dĩ nhiên là con ông cháu cha, cha là cục trưởng cục cảnh sát thành phố K.
Trong lớp F, con nhà giàu ít nhưng con ông cháu cha chiếm đa số, đừng tưởng con ông cháu cha hiểu chuyện như con nhà giàu, ngược lại vì gia thế của gia đình mà tâm lý phản nghịch càng mạnh, hận thể cố tình phạm pháp để khiêu chiến với cha mẹ.
Đây cũng là lý do tại sao Bạch Tố Tình chọn bọn họ, những người này giống Chu Nhã Nhã, những con chó quyền lực thường có giá trị lợi dụng.
Lớp F cãi nhau ầm ĩ, khiến mấy lớp bên cạnh đều thò đầu vào xem, thấy cảnh Mộc Như Lam được vây quanh, cũng cảm thấy kinh ngạc.
Nhóm người này tràn đầy sức sống, líu ra líu ríu chen nhau gọi Mộc Như Lam dứt, đành phải bất đắc dĩ mỉm cười nghe bọn họ , cảm giác ấm áp như bao bọc bọn họ vào bên trong vậy, làm sao cũng lưu luyến muốn rời , mỗi lần nghe bọn họ líu rúi bàn tán Mộc Như Lam đối xử bọn họ tốt như thế nào, bọn họ đều nhịn được ở trong lòng thầm, láo, Mộc Như Lam đối xử với bọn họ là tốt nhất! Bọn này là cái thá gì! Bọn họ cùng Mộc Như Lam là sinh tử chi giao (Bạn bè cùng chung hoạn nạn)!
"Được rồi." giọng dễ nghe tựa như cười mà phải cười nhưng lại mang chút tà khí vang lên, cực kỳ ràng, chỉ có hai chữ, khiến tiếng huyên náo.
Người thiếu niên như hoa có dáng người cao gầy đứng đằng sau đám đông, khoang tay, ngồi bàn học "Nghe hội trưởng đại nhân đến đây là có mục đích."
Mộc Như Lam có chút bất đắc dĩ nhìn Đoạn Nghiêu, "Phải có mục đích tớ mới tới đây sao?"
Lớp trưởng đại nhân đẹp trai như hoa nhún vai, cặp mắt hoa đào tràn đầy ý cười, khóe miệng tựa như cười mà phải cười, "Hội trưởng đại nhân thường có việc mới đến cơ mà."
Người này, biết dựa vào dáng vẻ này mê hoặc bao nhiêu trai rồi .
"Được rồi." Mộc Như Lam nháy mắt mấy cái, nhìn về phía mọi người trong lớp F, "Quả có chuyện nhờ các cậu giúp đỡ."
Vẻ mặt mọi người trở lên nghiêm túc, Mộc Như Lam vội vàng xua tay, "chẳng phải chuyện gì nghiêm trọng đâu" Nghiêm túc như vậy, người biết còn tưởng Mộc Như Lam muốn bọn họ nhảy vào nước sôi lửa bỏng.
"Tớ có người em Ngày mai vào học lớp F, tính tình ấy có chút hướng nội, các cậu giúp tớ chiếu cố ấy nhé, đừng khiến ấy cảm thấy buồn, được ?" Mộc Như Lam thành khẩn thỉnh cầu , bên trong ánh mắt lộ vẻ ưu buồn khiến người ta đành lòng từ chối.
"Tất nhiên thành vấn đề, có điều, phải hội trưởng chỉ có hai người em trai sao? Sao tự dưng lại có thêm em vậy?" Đoạn Nghiêu vuốt chiếc nhẫn đeo ngón tay trái, cặp mắt hoa đào u hẹp chợt lóe lên. câu như vậy, nhất thời khiến tình cảnh càng thêm yên tĩnh, trong lòng mọi người đều biết việc này của nhà giàu, có con riêng hay con rơi cũng phải là chuyện lạ, loại đàn bà biết xấu hổ mang con đòi quyền lợi chẳng ít đâu.
Mộc Như Lam có chút bật cười, "Các cậu nghĩ đâu vậy, Tình Tình là con bạn mẹ tớ, vì có chút chuyện xảy nên ấy đến nhà tớ ở ."
"À..." Thái Sử Nương Tử nhàng thở ra, "Hóa ra là vậy, thiếu chút nữa hù chết tớ, ánh mắt bọn tớ bắn ra bốn phía đó, Lam Lam, tớ thể để bất kỳ ai làm hại cậu và để cho cậu vết nhơ bao giờ xóa được."
Tất cả mọi người đều gật đầu, ánh mắt Đoạn Nghiêu lóe lên.
Đúng vậy, nếu người khi sống chắc chắn phải nhiễm vết nhơ trong lời , chuyện bọn họ làm với hai năm về trước, như vậy là đủ rồi, nếu người khác còn dám, bọn họ tuyệt đối đem những người đó lột da tróc thịt...