1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Việc xấu trong nhà - Phó Du

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Dương Thị Hương

      Dương Thị Hương New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      1
      Ôi, Truyện hay quá. Hóng truyện hoàn rồi đọc luôn thể cho sướng.
      giờ bận ôn thi, tiếc hùi hụi......:yoyo2: :012:
      LạcLạc thích bài này.

    2. hagu chan

      hagu chan New Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      10
      Chương mới ad ơi !!!!! Hay quá
      LạcLạc thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      chiều tối nhé các tình iu <3 tại edit rồi, nhưng h bận tay ko xem lại đc hic hic
      Hàn NgọcSô Cô la Đắng thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Càng ngắm càng thấy iu poster việc xấu trong nhà:yoyo45: :yoyo52: Hôm này lúc nào đăng chương mới thế tềnh iu @LạcLạc để mình hóng cho nóng:yoyo51:
      LạcLạc thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 64
      Sau khi Lục Chung quyết định Mỹ, càng thêm quấn Phan Lôi.

      Phan Lôi vốn muốn hai người tách nhau xa chút có thể giúp ích cho việc xoa dịu quan hệ hai người, nhưng ngờ Lục Chung càng làm nghiêm trọng hơn.

      Phan Lôi buồn bực vô cùng, chẳng biết tại sao, gần đây cứ bực bội trong khoảng thời gian này.

      Ai tới, đều muốn cào .

      Tâm trạng tốt của Lục Chung duy trì được bao lâu.

      Nguyên nhân là Tô Thắng Tường – người giám hộ nhà họ Tô trở về.

      Lần trước Lục Tư , cha ruột Lục Chung chính là Tô Thắng Tường, cũng là ba Tô Giác.

      Đại khái, Lục Chung có địch ý với Tô Giác, cũng do phần nguyên nhân này.

      Trái lại Tô Thắng Tường trực tiếp hơn, sau vài lần gọi điện cho Lục Chung đều cúp máy bèn tới tận cửa tìm người.

      “Con làm A San thành bộ dạng đó, có phải nên ?”

      Lục Chung chẳng có chút cảm tình với Tô Thắng Tường, trông thấy ông ta đều trực tiếp với quản gia: “Tiễn khách.”

      Nhưng, sau khi Tô Thắng Tường , sắc mặt Lục Chung lại trầm.

      Phan Lôi vốn muốn quan tâm.

      vất vả mới trải qua buổi tối yên tĩnh. Lục Chung hiếm khi tới dây dưa với , cảm giác này thực quá tuyệt vời.

      Bất quá dáng vẻ Lục Chung quả thực đáng thương, mình ngồi trong phòng sách suốt buổi chiều cũng nhúc nhích.

      Đứng ở vị trí khác mà nghĩ, Lục Chung thực rất đáng thương.

      Mẹ bị bệnh tâm thần, ba lại là ba người khác, từ bị người cha nuôi Lục Thanh Dương ấy phá hủy đến bây giờ…

      Dường như trở thành tên có tính cách biến thái cũng là lẽ thường ư?

      Lắc đầu, Phan Lôi siết tay, chắc chắn thể bị Lục Chung đồng hóa.

      Càng thể vì tỏ ra yếu thế mà mềm lòng.

      Tối hôm đó, Phan Lôi ngủ sớm, chẳng qua biết vì sao chất lượng giấc ngủ cao, khi tỉnh dậy Lục Chung còn chưa trở về ngủ.

      Suy nghĩ chút, Phan Lôi quyết định tìm Lục Chung.

      Lục Chung với tính cách này, nếu tiếp tục bỏ mặc, hoặc chủ động nữa, về sau người chịu khổ chính là .

      Phan Lôi khoác áo ngủ tìm được Lục Chung ở phòng sách.

      Lục Chung vốn hút thuốc trong khoảng thời gian này. Phan Lôi chả thích mùi thuốc lá, vả lại cuống họng Lục Chung tốt, hút thuốc bị viêm họng.

      Phan Lôi từng quy định cho phép Lục Chung hút thuốc, cho phép hút giường .

      Chẳng ngờ, tên này lại ở sau lưng hút.

      phải hút thuốc sao?” Phan Lôi tức giận chất vấn.

      Thấy Phan Lôi tiến vào, Lục Chung dập tắt điếu thuốc, tới đón, “Mèo ngoan, sao em đến đây?”

      Phan Lôi ho khan hai tiếng, lấy tay quạt làn khói trước mặt, “ chẳng muốn sống hả, lần trước phải được hút thuốc à?”

      Lục Chung nắm tay ra khỏi phòng sách, thuận tiện kéo cửa phòng nồng nặc mùi thuốc lá, “ ngủ được.”

      Phan Lôi rót cho ly nước mật ong, “Vì chuyện … Tô tiên sinh sao?”

      “Ừ.” Lục Chung uống hớp nước, nắm móng vuốt Phan Lôi, “Mèo ngoan, ra ngoài chuyến, đưa em về phòng trước nhé.”

      Phan Lôi bất động, ôm tay, mắt lạnh liếc Lục Chung, “ muốn chạy trốn vấn đề chứ gì?”

      Lục Chung xoay đầu, “Mèo ngoan, đưa em về phòng trước.”

      Lục Chung trốn tránh lần nữa, Phan Lôi hơi tức giận.

      chẳng muốn nhường Lục Chung như trước kia, chống nạnh, nổi giận đùng đùng : “Được, để em quan tâm, vậy đời này em mặc kệ .”

      “Mèo ngoan…”

      Lục Chung ở phía sau ủ rũ đuổi theo, “Mèo ngoan, đợi về… về em nghe.”

      “Hừ… ai quan tâm .”

      Phan Lôi tức giận, bạch bạch bạch chạy về phòng mình.

      Tiện tay, cạch tiếng chốt cửa phòng lại.

      Tính tình thế này, nên tự mình u ám tới chết , thối rữa trong vũng bùn .

      ràng muốn thay đổi, đều là lừa .

      Trái lại, cứ có khí phách dây dưa đến chết cũng đổi.

      Phan Lôi càng nghĩ càng uất ức, tức tới ngủ được, bèn đứng dậy rót cho mình ly sữa uống, mới miễn cưỡng ngủ.

      Lần nữa tỉnh lại, giường có thêm người.

      Cả người Lục Chung lạnh buốt bò vào ổ chăn. Tuy thời tiết nóng chút, nhưng buổi tối vẫn lạnh lẽo mấy phần.

      Phan Lôi run cầm cập bị đông lạnh đến tỉnh, rét thế khiến tính tình càng kém, cào cánh tay Lục Chung ôm eo , “ còn biết đường về hả…”

      Lục Chung cắn cắn tai , giọng trầm thấp, mang theo cảm giác mát mẻ của bóng đêm, “Mèo ngoan, về rồi.”

      Bị đông cứng lúc, Phan Lôi cũng tỉnh táo.

      Ngoan ngoãn tựa vào lòng Lục Chung, im lặng trong chốc lát mới hỏi: “Chuyện bên kia giải quyết ràng rồi?”

      “Ừm.” Lục Chung cọ cọ cổ , dịu dàng triền miên ngớt.

      “Tô tiên sinh gì?”

      Cả người Lục Chung cứng đờ, ngay khi cho rằng , lại chậm rãi lên tiếng.

      “Bảo thả Tô San.”

      “Tô San là… là em ?”

      Phan Lôi chần chừ hỏi.

      Lục Chung hừ tiếng, “ có em .” Dừng chút thêm: “Cũng trai. chỉ có em.”

      Xem ra, tên này được là dỗ ngon dỗ ngọt ngừng.

      Trong lòng Phan Lôi ngọt ngọt, muốn gì thêm, lúc này phía sau truyền đến tiếng hít thở yên ổn của Lục Chung.

      ngủ.

      Phan Lôi chậm rãi xoay người lại.

      Từ lần trước dời đến tầng hầm, luôn luôn đưa lưng về phía Lục Chung ngủ. Lục Chung cũng quen từ phía sau ôm vào lòng, bày tư thế của người bảo vệ che chở giấc ngủ .

      lâu ngắm vẻ mặt say giấc.

      Ngoài cửa sổ, có ánh trắng soi rọi.

      Phan Lôi buồn ngủ nữa, chống nửa người, lẳng lặng nhìn người đàn ông bên cạnh.

      Khi ngủ còn chút sát khí nào, rất yên bình rất dịu dàng, càng giống Hươu ngốc trước kia, nhưng biết còn là người đàn ông đơn thuần mà phải lòng nữa.

      Nhưng bây giờ có thể làm sao.

      Tàn nhẫn cũng là , dịu dàng cũng là .

      Ngắm , trái tim vẫn đập thình thịch.

      Mặc dù vui lòng thừa nhận, cũng muốn thừa nhận, nhưng Phan Lôi biết, bản thân vẫn lắm.

      tin , vẫn .

      thực là người phụ nữ ngốc nhất đời.

      Bất quá, muốn tiếp tục thế này.

      Người , cũng muốn .

      Thậm chí, còn muốn biến thành .

      Ai dục vọng chiếm hữu chỉ mới có chứ.

      Vuốt mặt người đàn ông, Phan Lôi cười cười.

      Trong lòng : Hươu ngốc ngốc nghếch, giờ em bắt đầu mềm lòng rồi làm sao đây?

      Người đàn ông ngủ bỗng dưng mở mắt, vẻ mặt tràn ngập ý cười.

      “Mèo ngoan, có phải em muốn hôn ?”

      “…”

      Cái tên này biết giả bộ ngủ sao? Đây là ý nghĩ duy nhất trong lòng Phan Lôi.

      Vừa định nằm xuống, Lục Chung lại từ phía sau ôm lấy.

      “Mèo ngoan, muốn hôn em.”

      Phan Lôi giống như bị trêu ghẹo vậy, hừ tiếng, nhắm mắt giả chết. Lục Chung nản lòng bò tới, kéo vào lòng.

      “Mèo ngoan, em đừng giả vờ, vừa nãy chắc chắn em muốn .”

      “…” Chó hoang. Chỉ biết thể mềm lòng với nhanh thế.

      “Em đừng mở mắt, có thể tự mình sờ.” Lục Chung xong, tay cũng từ từ trượt xuống, gạt quần lót sờ soạng nơi riêng tư của .

      Cuối cùng Phan Lôi ‘tỉnh táo’, xoay người né bàn tay làm loạn của Lục Chung.

      “Tối nay muộn rồi, đừng làm nữa.”

      còn chưa làm mà…” Lục Chung cười, sáp lại thoải mái hôn Phan Lôi cái, “Mèo ngoan, phải … Sau này chúng ta sống tốt, được ?”

      Phan Lôi hừ hừ hai tiếng, Lục Chung thêm: “Em chờ chứ?”

      Nghe giọng điệu này, Phan Lôi cũng hơi ngạc nhiên.

      “Sao thế? Xảy ra chuyện gì à?”

      Lục Chung lắc đầu, liếm cổ Phan Lôi, “ chỉ sợ, mãi mãi là dáng vẻ này.”

      Dưới ánh trăng, người đàn ông cười khổ nhìn Phan Lôi, “Càng lúc càng khống chế nổi tính tình mình, thành , hơi sợ.”

      Phan Lôi ngồi dậy nửa người, sờ trán người đàn ông, “Tô tiên sinh và gì?”

      Người đàn ông lắc đầu, lại .

      Tô Thắng Tường đúng là với ít.

      Phần lớn về chuyện mẹ . Ông ta rất áy náy với mẹ, phải do ông ta, mẹ cũng cực đoan thế.

      Nhưng ông ta ông ta và mẹ xem như nhau nhưng cùng nhau được, vì dục vọng độc chiếm của mẹ quá mạnh mẽ, trong lòng có bệnh, bà còn có khuynh hướng hại người.

      Ông ta bộ dạng này của Tô Giác đều do Lục Phi Nhã tay tạo thành, đây cũng là lý do ông ta thà tìm người phụ nữ giống bà, cũng muốn quay lại tìm bà.

      Ai thích kẻ điên chứ?

      Lục Chung rất phẫn nộ, hối hận đến cuộc hẹn này.

      Đây chính là cái mà ba gọi là tình cảm.

      Đối với người phụ nữ vừa thương vừa sợ, lại dễ dàng buông tha ấy.

      thấy đáng thay mẹ , thích người đàn ông như vậy, dùng cả đời để trả giá, thực đáng sao?

      Lục Chung động vài cái, lại trầm xuống, vuốt gương mặt ửng hồng vì hoan ái của Phan Lôi.

      “Mèo ngoan, em từ bỏ ư?” Tựa như ba từ bỏ mẹ ?

      Phan Lôi hừ hừ vài tiếng, ở trong ngực co lại thành khối, dáng vẻ cực kỳ đáng .

      “Lục Chung… động… động…”

      Lục Chung liếm mí mắt ướt đẫm mồ hôi của , hết sức thân thiết dịu dàng, “Mèo ngoan, phải mẹ , em cũng cần biến thành… ba nhé?”

      Phan Lôi mơ mơ màng màng hiểu được ít gì đó, hoặc lúc này khó chịu quá.

      thầm nghĩ Lục Chung nhanh chút, ra sức chút, do đó mặc kệ, nắm tay Lục Chung, khẽ cắn.

      “Được, em vậy.”

      Câu ấy vẫn đổi.

      Trước khi chưa rời , em luôn luôn .

      Có lẽ em tiếp tục mờ mịt, chúng ta lại cãi nhau, nhưng cuối cùng em buông tay .

      Sau khi xong, Phan Lôi ghé vào lòng Lục Chung thở dốc.

      liếm lồng ngực đẫm mồ hôi của chồng, nhớ tới chuyện lúc trước, hơi oán hận, cũng hơi uất ức.

      “Sau này cho phép dùng nước sát trùng nữa.” Tuy Chuột đồng đây chỉ là nước bình thường bỏ thêm hương thôi, nhưng Phan Lôi vẫn chịu nổi.

      “…Ừ.”

      “Cũng cho phép giam cầm em.”

      “… Em chạy chứ?”

      “Khốn kiếp… em mới… mới chạy…”

      “Ừm… Vậy sau này em nhốt lại là xong.”



      “Lần trước làm em đau lắm…”

      “… Vậy liếm cho em, liếm liền hết đau.”

      “… Đáng ghét! Em ! Em đau mất mấy ngày đấy… Sau này cho làm bậy thế nữa.”

      “Được… Vậy cũng cho em gặp Tô Giác.”

      “!!!! Tô Giác là trai em!”

      “Em trai!”

      “Em sao?”

      “Em có. Em chỉ có mình thôi.”

      “… chính là chó đổi được thói quen ăn phân mà!”

      “Gâu…”



      Đêm khuya vắng người, năm tháng còn dài.

      Phan Lôi đấu tranh với có kết quả, cuối cùng nhắm mắt nghĩ, thế, có tính là hòa nhau ta.

      Hết thảy còn ngược, dễ dàng hòa nhau vậy à?

      Nghĩ vậy, có chút cam lòng.

      Bất quá, tự với mình, đó là vì hi vọng thế.

      muốn lãng phí thời gian quý báu để cãi nhau.

      Nhất là, .

      cũng vậy.

      Phải biết rằng, hai người thương lẫn nhau là chuyện hạnh phúc nhất đời.

      -----

      Tác giả: Luôn cảm thấy hòa nhau thế này… rất cam lòng…
      Last edited: 26/9/15
      Uyên Sama, gemikat, Tiểu Ly 111135 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :