1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh: Thê tử định mệnh của tướng công khờ khạo (c72) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 40: Ta muốn thưởng

      Thương Đông Thần đợi hồi lâu mới ngẩng đầu, đôi con ngươi của có chút tối tăm nhìn chằm chằm Hàn Mạch Như, khi thấy nàng nhìn tranh mình vẽ đến ngẩn người, liền nhận định nhất định Như nhi muội muội thích tranh của nên mới có phản ứng như vậy, trong lòng lập tức bắt đầu tính toán.

      giọng kéo tay Hàn Mạch Như kêu to , "Như Nhi muội muội. . . . . , Như Nhi muội muội. . . . ."

      Hàn Mạch Như rời mắt khỏi bức tranh ngẩng đầu lên nhìn , nhìn thấy đỏ mặt gọi nàng giống như cái tiểu nàng dâu, bị bộ dáng đáng này của làm cho dở khóc dở cười, nàng lấy mu bàn tay che miệng khẽ hỏi, "Như thế nào?"

      Thương Đông Thần lát ngẩng đầu dùng ánh mắt u oán nhìn Hàn Mạch Như, nhìn chút lại cúi đầu, cứ như vậy vừa ngẩng đầu lại cúi đầu cứ như vậy phải đến năm sáu lần, Hàn Mạch Như sợ nếu cứ lặp lại động tác như vậy nữa biết cổ có bị gãy hay nữa, nhanh tay giữ đầu lại, nhìn vào đôi mắt ngây thơ của hỏi "Thần nhi ca ca, ngươi đến cùng là như thế nào, sao ngươi với Như nhi muội muội, Như nhi muội muội biết ngươi muốn cái gì a."

      Ánh mắt u oán của Thương Đông Thần luôn luôn nhìn chằm chằm vào Hàn Mạch Như, lòng bị tổn thương , "Như nhi muội muội quên sao, ngươi đáp ứng với Thần nhi, chỉ cần Thần nhi đưa bức họa cho Như nhi muội muội, Như nhi muội muội đưa cái thân ái thưởng cho Thần nhi mà, tại đều có thân ái thưởng cho Thần nhi, Như nhi muội muội chuyện có đáng tin gì hết." Lời của như là có đạo lý khiển trách Hàn Mạch Như.

      "Ách..." Hàn Mạch Như bị lời của làm cho biết trả lời thế nào, lại lần nữa nàng nghĩ đến hai vị lão nhân Thương gia hỏi: ai con bọn họ là cái ngốc tử, cái này phải là có trí nhớ siêu tốt sao, cư nhiên lại nhớ chuyện này lâu như vậy, hơn nữa lại dùng biện pháp này đến để đòi thưởng.

      Thương Đông Thần mở to tròng mắt, quay tròn loạn chuyển nhìn hướng Hàn Mạch Như, thấy luôn nhìn mình như vậy, Hàn Mạch Như cảm thấy ngượng ngùng, trong lòng thầm nghĩ, dù sao bản thân cũng hôn qua nam nhân ngốc này rồi, hôn lại lần có là gì.

      Nàng nhìn lộ ra bộ dáng đáng thương, hé miệng cười , "Tốt lắm, ngươi cúi thấp xuống chút." so với nàng rất cao, lần trước kiễng chân hôn , mũi chân của nàng đều cảm thấy đau.

      Vừa nghe có thân ái thưởng cho, khuôn mặt buộc chặt như sinh khí của Thương Đông Thần lập tức lộ ra vẻ tươi cười lớn, nghe lời Hàn Mạch Như nhún đầu gối xuống, như vậy vừa vặn độ cao của còn ngang bằng Hàn Mạch Như.

      "Bẹp." tiếng hôn môi vang dội vang lên.

      Hàn Mạch Như đỏ mặt đứng ở bên người nàng lui bước, nhìn thấy nam nhân này ngây ngô cười, là đối với có cách nào khác, trong giọng có sủng ái lại có bất đắc dĩ hướng hỏi, "Có thể thôi."

      "Có thể , ha ha." Trong lòng Thương Đông Thần tại là tấu nhạc khai hoa, vừa rồi gương mặt có cái gì mềm yếu chạm vào, thoải mái a, nghĩ rất muốn nữa a, nhưng là Như Nhi muội muội có qua, đây là thưởng cho, mình chỉ vẽ bức họa đưa cho Như nhi muội muội, nên được thưởng cho có cái thân ái, được, vì có thể được nhiều, Thương Đông Thần quyết định lần sau bản thân nhất định phải họa mấy bức mới được, như vậy mới được thưởng cho nhiều cái thân ái.

      Bởi vì vừa rồi hôn môi, nên trong người Hàn Mạch Như cảm thấy nóng, cũng may là sổ sách xem được nửa nên cần vội.

      Nàng giương mắt nhìn đến tiểu tử còn vuốt má ngây ngô cười, lắc đầu cười cười, cầm lấy tay , nàng : "Thần nhi ca ca, ngươi có nghĩ là ra ngoài ? Như nhi mang ngươi dạo được ?"

      Lúc ở kiếp trước, Hàn Mạch Như đặc biệt thích cùng nam nhân mình thương dạo phố, chỉ tiếc là nguyện vọng này của nàng đều có thực được, ở kiếp trước lúc nàng còn chưa có gả cho Ngô Hạo Thiên, người ta cũng chỉ có lần đến gặp nàng lúc đến cầu hôn, thời gian khác cũng có đến Hàn gia, sau này thành thân rồi càng là cùng nhau.


      Chương 41: Bị người theo dõi
      Hàn Mạch Như vừa ra cầu này, đầu Thương Đông Thần tựa như cái trống bỏi lắc lắc qua trái rồi lại qua phải, trong miệng còn luôn luôn hô, " cần, cần, Thần nhi ra, ra."

      Biến hóa thình lình này của làm cho nàng phát hoảng, nàng nhanh tay giữ lấy đầu của , muốn cho tiếp tục lắc qua trái qua phải, làm cho hai mắt của đối diện với mắt mình, nàng ôn nhu vuốt đầu của hỏi, "Thần nhi ca ca, ngươi đến cùng là làm sao, ngươi có chuyện gì cùng Như nhi được ? Như nhi giúp ngươi ."

      Đầu Thương Đông Thần bị nàng dùng sức giữ lại, thể lại lắc qua lại, Thương Đông Thần tỉnh táo lại bắt lấy tay nàng mặt mang theo thống khổ hướng nàng cầu , "Như nhi muội muội, chúng ta cần ra bên ngoài được , người bên ngoài đều là người xấu, bọn họ muốn mắng Thần nhi, còn có thể đánh Thần nhi, bọn họ Thần nhi là cái đồ ngốc, bọn họ còn lừa Thần nhi vẽ tranh cho bọn họ, bọn họ đều là người xấu."

      Thương Đông Thần gắt gao cầm lấy tay nàng, đem những chuyện từng trải qua đều ra cho nàng nghe.

      Hàn Mạch Như nghe ra mỗi việc, tâm nàng co rút đau đớn chút, nam nhân ngốc này tại thời điểm trước kia nếm trải bao nhiêu đau khổ, cho nên khi vừa nghe đến ra ngoài mới có bộ dáng sợ hãi như vậy.

      Nàng đau lòng vuốt gương mặt trấn an , "Thần nhi ca ca ngoan, bọn họ thương hại ngươi được nữa, ngươi quên, ngươi còn có Như nhi muội muội ở bên a, Như nhi bảo vệ ngươi."

      Có lẽ là lời có Hàn Mạch Như có tác dụng trấn an, cho nên Thương Đông Thần vừa rồi còn hoảng loạn có nguy cơ muốn chạy trốn yên tĩnh lại, nhưng tay vẫn nắm chặt tay Hàn Mạch Như buông.

      Thấy có bộ dáng sợ hãi như vậy, Hàn Mạch Như quyết định vẫn là quên , chờ về sau có sợ hãi như vậy, bản thân lại dẫn ra ngoài dạo vậy.

      "Nếu Thần nhi ca ca nghĩ muốn ra ngoài, chúng ta liền ra nữa, chúng ta ở trong này đọc sách được ?" Hàn Mạch Như ôn nhu đối với .

      Lần trước qua, chính là lúc nàng đọc sách, Thương Đông Thần cầm lấy quyển Hàn Mạch Như vừa xem qua, trong miệng liền bắt đầu đọc Tam Tự Kinh, nhưng lại là lanh lảnh đọc thuộc lòng, nàng nghe được đem Tam Tự Kinh đọc ra hết, thực tại liền phát hoảng, sau khi nàng hỏi mãi, mới biết được nhân gia tuy rằng trí lực đủ, nhưng cũng giống như với đứa mười tuổi, tuy rằng trí lực là ngừng lại, nhưng chẳng phải nhược trí, chính là so với người cùng tuổi có điểm kém mà thôi.

      Thương Đông Thần ngẩng đầu, đôi mắt rất có tinh thần nhìn Hàn Mạch Như, đột nhiên : "Như Nhi muội muội rất muốn ra bên ngoài, Thần nhi miễn cưỡng có thể cùng Như nhi muội muội . Thần nhi là nam tử hán, phụ thân , nam tử hán phải nhường nhịn nàng dâu của mình, còn phải bảo vệ nàng, muốn làm cho nàng vui vẻ, Như nhi muội muội là nàng dâu của Thần nhi, Thần nhi muốn Như Nhi muội muội cao hứng."

      Hàn Mạch Như nghe được những lời liên tiếp này của , trong lòng ấm áp , nam nhân ngốc này, tuy rằng là người ngây ngốc, nhưng cũng là nam nhân ngốc thương nàng dâu.

      Nghĩ như vậy xong nàng lại nghĩ đến vấn đề, nam nhân ngốc này như thế nào lại khẳng định nàng muốn ra bên ngoài, lúc nàng suy nghĩ vấn đề này Thương Đông Thần lôi kéo nàng hướng bên ngoài ra, vấn đề này nàng liền để xuống.

      Lần này xuất môn, Hàn Mạch Như dẫn theo Lục nhi, còn Thương Đông Thần dẫn theo gã sai vặt luôn theo bên mình Tiểu Vân, năm nay mười ba tuổi, vẫn là cái tiểu nam hài.

      Khi bốn người bọn họ theo cửa Hàn phủ ra, lập tức bị người Ngô Hạo Thiên phái đến canh giữ ở Hàn phủ theo.

      Trong ngõ cách Hàn phủ khoảng mười thước, có hai người trốn trốn tránh tránh, bọn họ lén lút nhìn đám người Hàn Mạch Như tới.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 42: dạo phố

      Trong đó người nhìn bóng lưng của bọn họ, thầm cắn răng cái, nhổ bãi nước bọt mặt đất, mở miệng , "Mẹ, rốt cuộc bọn họ cũng ra, mấy ngày nay lão tử chờ ở chỗ này đều bị muỗi cắn đến no, ngươi theo bọn họ, ta cho đại thiếu gia."

      ra hai người này là do Ngô Hạo Thiên phái đến, lúc trước nghe được tin Hàn Mạch Như phải gả cho đại thiếu gia ngốc của Thương gia, tâm liền luôn luôn như có cỗ khí, muốn tìm người phát tiết mà được, vì thế buổi tối hôm sau, rốt cuộc nhịn được, ngày thứ hai liền phái hai người này túc trực ở cửa Hàn phủ, chỉ cần bọn Hàn Mạch Như xuất , nhất định phải cho ngay lập tức, muốn đòi lại những khuất nhục mà phải chịu.

      Hàn Mạch Như nắm tay Thương Đông Thần đường, người qua lại đường đều quay đầu lại nhìn hai người bọn họ.

      tại triều đại phong kiến này với quan niệm nam nữ thụ thụ bất thân, cảnh hai người họ nắm tay nhau là đồi phong bại tục.

      Hàn Mạch Như dù sao cũng là sống qua đời người, ánh mắt của những người này nàng cơ bản là coi như thấy, mà Thương Đông Thần cũng để ý xem bọn họ nhìn như thế nào, cảm thấy rất hứng thú, lôi kéo tay Hàn Mạch Như chạy qua chạy lại, nhìn ngó lung tung.

      Vì mọi khi cha mẹ Thương Đông Thần đều cho xuất phủ chơi, nên mọi thứ ở đường đối với lạ lẫm, vừa khéo hôm nay lại là ngày họp chợ ba lần tháng, chợ hàng hóa bày càng nhiều, ánh mắt Thương Đông Thần đều như đủ nhìn.

      "Như Nhi muội muội, ngươi xem con thỏ này đáng quá, miệng nó còn động đậy nữa!" được hồi lâu, Thương Đông Thần lôi kéo tay Hàn Mạch Như dừng lại trước gian hàng , sạp hàng này bán ít con thú bắt được ở núi, mặt đất bầy mấy lồng chim trĩ, còn có tấm da hươu, nhưng làm cho người ta chú ý là trong quán có cái lồng bên trong nhốt đôi thỏ màu đen, trắng.

      "Vị thiếu gia này, nếu ngài thích liền mua chúng về , đôi thỏ này là do lúc ta săn thú ở núi bắt được, con thỏ này rất dễ nuôi, chỉ cần cho nó ăn cỏ là được rồi." chuyện là nam nhân to lớn, thô kệch, thân thể cường tráng, làn da ngăm đen, làm cho người ta vừa nhìn thấy biết đó là người chuyên săn thú ở núi.

      Hàn Mạch Như nhìn hai con thỏ bị nhốt ở trong lồng, cũng thấy chúng nó rất đáng , đặc biệt là cái miệng nhắn kia, cũng biết ăn cái gì, luôn luôn động đậy.

      Nàng nhìn đến mặt Thương Đông Thần, thấy hai mắt đều dán vào đôi thỏ trong lồng, lắc đầu bất đắc dĩ cười cười, quay đầu hướng người bán hàng hỏi, "Đại thúc, ngươi bán hai con thỏ này như thế nào?"

      Chủ hàng nghe nàng hỏi như vậy, con mắt khéo léo liếc nhìn người bọn họ vài vòng, thấy người bọn họ mặc quần áo may bằng chất liệu thượng đẳng, lập tức liền nghĩ đến bọn họ chắc chắn là thiếu gia, tiểu thư nhà có tiền rồi, định bán giá bình thường, chợt nghĩ đến hôm nay mình chưa bán được thứ gì, tiền mua gạo còn chưa có, trong nhà đều còn cái gì ăn, vì thế chủ hàng quyết định vất bỏ lương tâm bán với giá cao, chủ hàng mặt hơi xấu hổ, giơ bàn tay , " cái trăm văn, hai cái hai trăm văn."

      Hàn Mạch Như cũng biết giá cả động vật mua bán như thế nào, nếu như là các thứ khác hay vàng bạc châu báu nàng tinh thông giá cả, nhưng về giá cả của con thỏ bán như thế nào nàng biết.

      Nàng hé miệng cúi đầu nghĩ, cái trăm văn đối với gia đình có tiền như nhà bọn họ cũng tính là quý giá gì.
      Chris, Andrena, xuxubungbu2 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 43: Thuật đọc tâm

      Hàn Mạch Như tính toán nữa, hai con thỏ này hai trăm văn cũng đáng là bao, nàng đảo mắt nhìn về phía Thương Đông Thần, xem ra thích hai con thỏ này, thấy mặt đều là tươi cười nàng nghĩ thêm chút bạc nữa cũng đáng.

      Rời ánh mắt khỏi người Thương Đông Thần, Hàn Mạch Như quyết định, hào khí , "Đại thúc, trăm văn con cũng được, hai con chúng ta đều mua, nhưng ngươi có thể tặng luôn cái lồng cho bọn ta được ."

      Thợ săn đại thúc nghe những lời khẳng định này của nàng xong, trong lòng như nở hoa, nghĩ hôm nay kiếm được, trong nhà có gạo rơi xuống, nhanh nhẹn đáp ứng: "Được chứ, được chứ, cái lồng này tặng luôn cho mọi người”.

      "Chờ chút”. Ngay tại lúc Hàn Mạch Như và thợ săn đại thúc bên trao tiền bên trao thỏ, Thương Đông Thần luôn ngồi cạnh xem thỏ chợt lên tiếng, đứng lên đẩy tay cầm hai trăm văn tiền của Hàn Mạch Như xuống.

      Đầu tiên Thương Đông Thần trừng mắt nhìn thợ săn đại thúc bán thỏ, thái độ đề phòng giống như thợ săn đại thúc là kẻ cướp vậy, cẩn trọng kéo Hàn Mạch Như sang bên, giọng bên tai nàng: "Như Nhi muội muội, muội nên bị lừa, vừa rồi ta nghe vị đại thúc này , bán hai con thỏ này cho chúng ta lời được rất nhiều tiền, giá hai con thỏ này căn bản là có nhiều như vậy, là muốn kiếm tiền mua gạo, trong nhà hôm nay còn gạo."

      Hàn Mạch Như nghe được câu đó, ánh mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Thương Đông Thần, mang theo nghi ngờ nhìn vài lần người , sao nàng nghe thấy vị đại thúc này những lời đó lúc nào nhỉ, vừa rồi ràng mình cùng vị đại thúc này luôn chuyện với nhau, căn bản là vào câu nào, vậy kết quả là từ đâu biết được, đột nhiên, ánh mắt Hàn Mạch Như mang theo xa cách nhìn chằm chằm.

      Thương Đông Thần bị Hàn Mạch Như nhìn có chút hoảng sợ, cổ rụt lại, sợ hãi hỏi: "Như Nhi muội muội, sao muội lại nhìn ta như vậy, làm ta rất sợ hãi”.

      Vừa rồi ánh mắt của Như nhi muội muội giống với ánh mắt của những người khi dễ , làm cho cảm thấy rất sợ.

      Hàn Mạch Như bị những lời này của làm cho phục hồi lại, nhìn bộ dạng đáng thương của , Hàn Mạch Như muốn cho mình vài cái tát, muốn tự hỏi mình bị làm sao thế này, tại sao lại làm cho sợ hãi như vậy.

      Hàn Mạch Như vội vàng nở nụ cười ôn nhu, với , "Thần Nhi ca ca, vừa rồi làm sao huynh lại biết những lời này? Có thể với Như nhi muội muội được ”.

      Thương Đông Thần nhìn thấy ánh mắt nàng còn khủng bố nữa, lại khôi phục thân cận thường ngày với Hàn Mạch Như, đôi con ngươi đơn thuần của nhìn chằm chằm Hàn Mạch Như, nghiêng nghiêng đầu nghĩ, lát sau mới mở miệng , "A, Như nhi muội muội nghe thấy sao, vừa rồi là đại thúc kia nha, Thần nhi đều nghe được."

      Ngay lúc đó, có vị nam nhân vội vàng qua người bọn họ, vừa vừa đụng trúng vô số người qua đường khác, như có việc gì rất gấp gáp, để ý đến tiếng mắng chửi của người qua đường hay những người phía trước vội vàng tránh .

      Hàn Mạch Như liếc mắt về phía sau nhìn chuyện xảy ra, sau đó quay đầu lại nghe thấy Thương Đông Thần : "Đại thúc vừa qua hôm nay nhất định phải đến sòng bạc, hôm nay nhất định thắng, còn những người mắng cứ đợi đấy, thắng bạc xong về tính sổ với bọn họ”.

      Nghe thấy thế da đầu Hàn Mạch Như bắt đầu run lên, nhìn chằm chằm Thương Đông Thần mắt chớp, ý tưởng có khả năng xẹt qua trong đầu, chẳng lẽ nam nhân ngốc trước mắt chỉ có tài vẽ tranh mà còn có thể đọc được ý nghĩ của người khác.
      Chris, Andrena, honglak4 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 44: Mạch Như thử

      Tin tức khiếp sợ này làm cho Hàn Mạch Như thiếu chút nữa muốn thử nam nhân ngốc này ngay đường cái, nhưng khi nàng nhìn đến những người qua lại đường, nàng biết đây phải nơi thích hợp để đến chuyện này.

      "Thần nhi ca ca, huynh rất lợi hại." Hàn Mạch Như kìm lòng được thốt ra những lời này, nam nhân này biết còn bao nhiêu khả năng làm cho mình ngạc nhiên nữa đây. Hàn Mạch Như ánh mắt si mê nhìn .

      Ở cách bọn họ xa thợ săn đại thúc chờ hồi lâu cũng thấy bọn họ quay lại mua thỏ, trong lòng khiếp sợ có phải là thiếu gia tiểu thư kia biết mình bán con thỏ này giá quá cao, đáy lòng bắt đầu sinh ra ra bất an, thấy vẫn nên sớm bán hai con thỏ này mới an tâm, vì thế nhìn bọn Hàn Mạch Như gọi to, "Vị tiểu thư này, ngươi còn muốn mua hai con thỏ nữa , để ta còn bán cho những người khác." Kỳ thực ý tứ khác trong câu của vị thợ săn đại thúc này là nghĩ muốn dọa bọn họ chút, hi vọng bọn họ bị mình dọa, vội vã qua mua thỏ.

      Hàn Mạch Như nắm tay Thương Đông Thần qua, đứng ở trước mặt thợ săn, xem ra vị thợ săn đại thúc này khá thành , Hàn Mạch Như trong lòng có tính toán chút, quyết định thử thăm dò xem những lời nam nhân ngốc kia có phải hay , nếu là xem ra là có thể đọc suy nghĩ người khác.

      "Này vị đại thúc, ngươi bán hai con thỏ này cho ta có phải đắt quá ?" Hỏi xong những lời này, đôi mắt linh động của nàng luôn vụng trộm quan sát phản ứng của vị đại thúc, quả nhiên mặt chợt lóe tia kinh hoảng nhưng để cho Hàn Mạch Như biết.

      Thợ săn đại thúc lập tức phản bác, " thể nào, vị tiểu thư này, ta bán giá này đều là thấp nhất ở chợ đấy, làm sao là bán đắt cho ngươi được." cúi đầu, dám nhìn thẳng Hàn Mạch Như sợ nàng phát ra chột dạ trong ánh mắt.

      Cái dạng này của càng làm cho Hàn Mạch Như khẳng định là tự mình nâng giá lên, đối với lời Thương Đông Thần vừa càng thêm tin vài phần.

      Nàng trấn an Thương Đông Thần muốn mở miệng chuyện, sau đó tiếp tục chuyện cùng vị đại thúc này, "Phải , đại thúc khẳng định như vậy, chúng ta liền tìm người bất kỳ ở đây hỏi xem sao, để xem đại thúc ngươi giá đó có phải là giá bình thường ở chợ hay , ngươi thấy ta đề nghị như vậy có được ?"

      Thợ săn đại thúc vừa nghe, trong lòng liền phát hoảng, nuốt nước miếng liên tục, vài giọt mồ hôi lạnh còn chảy ra chán, trong thời tiết ôn hòa này muốn mồ hôi toát ra được cũng là khó.

      "Ta bán nữa, các ngươi , ta bán ." Thợ săn đại thúc lập tức đổi giọng, vội đem cái lồng có chứa hai con thỏ đặt tại bên người, cúi đầu chuyện nữa.

      Hàn Mạch Như hé miệng cười, xem ra nam nhân ngốc kia là rồi, vị đại thúc này đúng là nâng giá lên.

      Chứng thực được vị đại thúc này lừa mình, Hàn Mạch Như những tức giận, mà còn đứng ở trước mặt vị đại thúc : "Đại thúc ngươi yên tâm, hai con thỏ này của ngươi ta mua, cũng mua với giá ngươi vừa , nhưng ngươi phải cho ta biết có phải là ngươi nâng giá bán thỏ lên là bởi vì trong nhà ngươi còn cái gì để ăn, ngươi muốn bán đắt để đủ tiền mua gạo đúng ?"

      Thợ săn đại thúc vừa nghe những lời nàng xong kinh ngạc nhìn nàng, trong mắt toàn là vẻ thán phục, có chút lắp bắp , "Vị này. . . Tiểu thư. . . . Ngươi. . . Thế nào. . . Lại biết ?"


      Chương 45: Tìm đến quán trà

      Hàn Mạch Như cười mà , chính là tiếp tục hỏi : "Ngươi chỉ cần trả lời đúng hoặc sai thôi?"

      Thợ săn đại thúc gật mạnh đầu, cũng sợ dùng sức nhiều có thể làm đầu bị hư hay , thở gấp lớn tiếng trả lời: "Đúng vậy, tiểu thư, thực xin lỗi, ta cũng có cách nào, nếu hôm nay phải là người nhà chúng ta phải dựa vào tiền bán đôi thỏ này để mua gạo, ta nhất định bán đúng giá cho ngươi. Thực xin lỗi." xong, thợ săn đại thúc xấu hổ cúi đầu.

      Hàn Mạch Như sau khi nghe xong, đảo mắt nhìn về phía Thương Đông Thần nắm tay nàng, híp mắt nhìn nàng cười ngây ngô.

      Giờ phút này, Hàn Mạch Như gắt gao nắm tay , có thể đọc được suy nghĩ của người khác, trong lòng Hàn Mạch Như lúc này chỉ có khiếp sợ mà lo lắng nhiều hơn, nếu ngày kia khả năng này của bị người có tâm đen tối biết được, hậu quả là khó lường được.

      Hàn Mạch Như quyết định sau khi về nhà nàng phải giáo dục nam nhân này cẩn thận mới được, phải bảo tuyệt đối được cho ai biết mình có thể biết được suy nghĩ của người khác, tai vách mạch rừng.

      "Được rồi, ta trách ngươi, chúng ta mua hai con thỏ này”. Hàn Mạch Như với thợ săn đại thúc xong quay sang Lục nhi, : "Lục nhi, chúng ta mua hai con thỏ này, ngươi lấy hai trăm văn trả cho vị đại thúc này ."

      Lục nhi nhìn hai con thỏ trong lồng, gật đầu với Hàn Mạch Như, lấy hai trăm văn trong túi tiền đưa cho thợ săn đại thúc.

      Sau khi trả tiền xong, Lục nhi vội cầm cái lồng đựng hai con thỏ đuổi theo bọn Hàn Mạch Như vừa rời .

      Bên kia, gã sai vặt chạy từ Hàn phủ về tìm Ngô Hạo Thiên để báo tin, lại được hạ nhân cho hay Ngô Hạo Thiên ra ngoài xem xét cửa hàng, lại chạy ra ngoài đến các cửa hàng của Ngô gia mới tìm thấy Ngô Hạo Thiên.

      Khi nghe được tin tức này, Ngô Hạo Thiên hiểm cười: cơ hội báo thù của đến rồi, lập tức bỏ mọi việc làm lại, theo gã sai vặt liền ra ngoài.

      Hai người theo ký hiệu gã sai vặt kia để lại, tìm nửa ngày đường, rốt cuộc trời phụ lòng người, bọn họ cũng tìm được tung tích của Hàn Mạch Như.

      "Người đâu? Bọn họ ở nơi nào?" Ngô Hạo Thiên tìm được gã sai vặt ngồi xổm bên ngoài tửu lâu, vừa tới tay liền chụp mạnh lên đầu gã sai vặt.

      Gã sai vặt theo sau bọn người Hàn Mạch Như, vuốt vuốt đỉnh đầu bị chụp đau, nhìn lên thấy chủ tử của mình, cũng dám kêu đau, lập tức đứng dậy cúi người hành lễ: "Thiếu gia, các người rốt cuộc cũng đến, bọn người Hàn gia tiểu thư ở trong tửu lâu uống trà, tiểu nhân có bạc dám vào, chỉ có thể đứng ở chỗ này, nhưng thiếu gia người yên tâm, tiểu nhân luôn luôn đứng ở đây chưa rời đâu nửa bước, thấy bọn họ ra, bọn họ nhất định còn ở trong tửu lâu này."

      "Hàn Mạch Như, ta muốn nhìn xem ngươi lui hôn với thiếu gia ta đây, làm ta mất hết mặt mũi, tại ta muốn nhìn phu quân ngươi tìm xem tốt như thế nào." Ngô Hạo Thiên cắn răng, ánh mắt lạnh như băng nắm chặt nắm tay .

      Thu lại tức giận, vẻ mặt trở lại như bình thường, Ngô Hạo Thiên nghênh ngang vào tửu lâu..

      "A, phải là Ngô đại thiếu gia sao? Ngô đại thiếu gia có muốn lên phòng riêng ngồi ạ?" Ngô Hạo Thiên vừa tiến đến, chưởng quỹ liền vui vẻ tiến lên đón tiếp khách quen.


      Chương 46: Phiền toái tìm tới

      Trước tiên, Ngô Hạo Thiên cũng trả lời, vừa tiến vào ánh mắt của đảo qua toàn bộ tửu lâu, cho đến khi ánh mắt của nhìn thấy người mình muốn tìm, lúc này mới cam nguyện quay sang nhìn chưởng quầy.

      Đầu tiên kéo chưởng quầy đến chỗ tương đối kín đáo, giọng hỏi bên tai chưởng quầy, "Chưởng quầy, ta muốn hỏi thăm ngươi việc, ngươi hãy thành trả lời là được rồi." biết từ khi nào, trong tay xuất thỏi vàng .

      Chưởng quầy vừa nhìn thấy, hai mắt sáng lên, tay nhanh nhẹn thoáng cái, thỏi vàng kia còn trong tay Ngô Hạo Thiên nữa, như là sợ thỏi vàng kia là giả, còn cho lên miệng cắn cắn mấy cái, cho đến khi xác nhận được đúng là mới cho thỏi vàng vào trong người.

      Chưởng quầy cười nịnh nọt hỏi Ngô Hạo Thiên, " biết Ngô đại thiếu gia muốn biết chuyện gì? Nếu lão hủ biết chắc chắn cho thiếu gia biết."

      "Tốt lắm, đừng dông dài, ta hỏi chuyện đơn giản thôi, Hàn gia tiểu thư có phải ở gian phòng của tửu lâu, bọn họ ở phòng nào?" Ngô Hạo Thiên kiên nhẫn trực tiếp đem vấn đề hỏi thẳng chưởng quầy, lúc này chỉ muốn biết Hàn Mạch Như còn ở trong tửu lâu hay , cơ hội này bỏ qua được.

      "Hóa ra là chuyện này, thiếu gia hỏi đúng người rồi, Hàn tiểu thư vẫn còn ở trong tửu lâu của ta, ngay tại phòng chữ thiên nhất hào ở lầu hai. . . . ."
      Câu tiếp theo của còn chưa có xong, Ngô Hạo Thiên bên cạnh vội xoay người, hướng lên lầu hai tới.

      nhanh đến phòng chữ thiên nhất hào, Ngô Hạo Thiên có gõ cửa mà trực tiếp dùng chân đá văng hai cánh cửa ra.

      Khoảnh khắc cửa phòng vừa bị văng ra, đập ngay vào mắt Ngô Hạo Thiên là hình ảnh Hàn Mạch Như gắp khối hoa cúc cao bỏ vào miệng Thương Đông Thần, hình ảnh chói mắt như vậy càng khiến cho Ngô Hạo Thiên thêm tức giận, trực tiếp mắng: "Đúng là nữ nhân biết xấu hổ."

      Cửa phòng đột nhiên bị đá văng, làm cho bọn Hàn Mạch Như ngồi trong phòng liền phát hoảng, Tiểu Ngũ cùng Lục Nhi đứng chắn trước Hàn Mạch Như và Thương Đông Thần, để tránh cho nam nhân này nhất thời nổi điên gây tổn hại đến chủ tử của bọn họ.

      Hàn Mạch Như từ trong kinh hoảng lấy lại bình tĩnh, nhìn thấy xuất ở cửa phòng lại là nam nhân mà cả đời này nàng cũng muốn gặp lại – Ngô Hạo Thiên, mặt trở nên lạnh lùng, ánh mắt khinh thường nhìn liếc mắt cái, tay động tác cũng ngừng, lấy khăn tay lau chút bánh còn dính ở khóe miệng cho Thương Đông Thần ngồi bên cạnh nàng.

      Ngô Hạo Thiên đứng ở ngưỡng cửa trừng lớn mắt với Hàn Mạch Như, người mà vừa thấy xuất liền liếc cũng liếc nhìn lấy cái, lát sau, rốt cuộc nhịn được mở miệng trước, quát: "Hàn Mạch Như, ngươi đem Ngô Hạo Thiên ta vất bỏ, ta muốn nhìn thấy ngươi tìm được nam nhân như thế nào để thành thân." mặt đắc ý vào.

      Khi còn cách bọn Hàn Mạch Như vài bước, Ngô Hạo Thiên bị Tiểu Ngũ cùng Lục Nhi cản đường.

      tại Ngô Hạo Thiên mất lý trí, toàn thân tràn đầy sức mạnh, hơn nữa hồi còn bé có học qua võ, Tiều Ngũ và Lục Nhi căn bản đủ sức để cản lại, hai tay đẩy cái hai người Tiểu Ngũ và Lục Nhi liền ngã lăn ra đất.
      Andrena, Chris, honglak3 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 47: Ngốc tử bị đánh
      Chính mắt Hàn Mạch Như nhìn thấy nha hoàn của mình bị đẩy ngã, giống như người bị Ngô Hạo Thiên đẩy ngã là chính mình, nàng từ ghế đứng bật dậy, nổi giận đùng đùng, nàng đến trước mặt Ngô Hạo Thiên khuôn mặt hung ác trừng , trong đầu Hàn Mạch Như chợt lên khuôn mặt lạnh như băng của nam nhân này ở kiếp trước, hận ý càng nhiều, dùng ánh mắt sắc như dao liếc .

      Nàng cười lạnh mở miệng hỏi: "Ngô công tử, ngươi có phải là nhầm phòng hay , giữa chúng ta căn bản là quen biết, tại ngươi lại đột nhiên xông vào phòng chúng ta ngồi uống trà, người bên ngoài hẳn chê cười ta đường đường là tiểu thư Hàn gia."

      Vừa rồi Ngô Hạo Thiên nhìn thấy này tự nhiên dùng ánh mắt độc nhìn mình, từ ở đại trạch viện nên ánh mắt loại gì mà lại chưa từng gặp qua, nhưng vẫn bị ánh mắt của Hàn Mạch Như làm cho toát mồ hôi lạnh.

      May mắn ý chí của Ngô Hạo Thiên rất tốt, bị dọa sửng sốt quá lâu liền lấy lại bình tĩnh, cũng đến nỗi làm ra hành động gì xấu mặt.

      ho tiếng, trấn định lại tâm vừa bị làm cho kinh hãi, sắc mặt có chút được tự nhiên, : "Hàn tiểu thư, chúng ta quen, ta thấy ngươi là cố ý quên trước đây ngươi để ý đến liêm sỉ lễ nghĩa cứ bám dính lấy ta, khi đó sao ngươi như vậy, thế là tốt đâu?" Khóe miệng của xả ra chút cười nhạo.

      "Ngươi... . . . .", những lời này của làm cho Hàn Mạch Như tức giận đỏ bừng mặt, trong mũi dùng sức hít vào, trong mắt chớp qua tàn khốc.

      Nhìn cười nhạo như vậy, Hàn Mạch Như hối hận những việc kiếp trước mình làm, khi đó hình như mắt mình bị mù rồi mới thấy nam nhân này nhanh nhẹn là chính nhân quân tử, hừ, buồn cười.

      Thấy nàng bị mình làm cho câu cũng nên lời, Ngô Hạo Thiên trong lòng hưng phấn, đáy lòng thề , Hàn Mạch Như, những sỉ nhục ngươi gây ra cho Ngô Hạo Thiên ta, ta nhất định bắt ngươi phải chịu lại gấp trăm lần, ta có ngày dễ chịu, ngươi cũng đừng mong có ngày được nghỉ ngơi.

      lần sống lại này, Hàn Mạch Như mới có thể biết được Ngô Hạo Thiên chỉ là nam nhân máu lạnh còn là nam nhân nhen, trước kia bản thân mình làm sao lại phát được chút nào chứ.

      Nàng nắm chặt chiếc đũa trong tay, trong lòng nghẹn cỗ tức giận, mặt tái nhợt, trong mắt chỉ là lửa giận còn cất giấu bi thương sâu.

      Thương Đông Thần lập tức liền cảm giác được trong lòng nàng truyền đến lửa giận cùng thương tâm, ngây ngốc hiểu tại sao Như Nhi muội muội lại có bộ dáng này, nhưng là cảm giác được Như Nhi muội muội như vậy thương tâm cùng sinh khí, tâm cũng có chút đau, rất khó chịu.

      Đột nhiên, ánh mắt của nhìn qua Ngô Hạo Thiên đắc ý cười, cầm lấy hai chiếc đũa bàn ném về phía nam nhân trêu chọc làm cho Như Nhi muội muội tức giận, Thương Đông Thần lớn tiếng hướng quát, " cho ngươi khi dễ Như Nhi muội muội."

      Thình lình có hai chiếc đũa bay về hướng mình, Ngô Hạo Thiên nhất thời phòng bị kịp hai chiếc đũ cắm vào búi tóc của , nhìn chiếc đũa cắm vào đầu Ngô Hạo Thiên làm cho bộ dáng của lúc này buồn cười, khiến cho vài người trong phòng nhịn được cười ra tiếng.

      Thương Đông Thần nhìn thấy Hàn Mạch Như nở nụ cười, cũng cười rộ theo, cười rất lớn tiếng.

      Ngô Hạo Thiên xanh mặt lấy hai chiếc đũa cắm tóc xuống, nắm ở trong tay, dùng sức trong nháy mắt bẻ gẫy hai chiếc đũa .


      Chương 48: đau tý nào
      "Cười, tại ta cho các ngươi cười đủ." Rống xong những lời này, Ngô Hạo Thiên bước bước dài đứng chen vào giữa Thương Đông Thần và Hàn Mach Như, đợi cho mọi người trong phòng kịp phản ứng, phách tiếng, mặt Thương Đông Thần lập tức lên năm dấu ngón tay màu đỏ tươi.

      Từ đến lớn Thương Đông Thần đều được người nhà che trở mà lớn lên, bao giờ bị ai tát đến mặt đâu, ngay cả tiểu hài tử ở bên ngoài bắt nạt cũng chỉ là lấy hòn đá ném mà thôi, bị tạt tai giống như thế này, đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải.

      Sau khi bị Ngô Hạo Thiên tát cái xong, còn ngây ngốc sờ sờ mặt mình, chính là thấy mặt nóng bừng rất đau nha.

      Trong tình huống này vẫn là Hàn Mạch Như phản ứng nhanh nhất, nàng đến bên cạnh Thương Đông Thần, thấy được khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của nổi lên năm dấu ngón tay đỏ đỏ, đau lòng cực kỳ, chính nàng còn dám động vào đầu ngón tay của nam nhân ngốc này, thế mà tên Ngô Hạo Thiên đáng giận kia, dám ở trước mặt mình đánh nam nhân ngốc này, chuyện này càng làm cho Hàn Mạch Như kích động, mắt nàng đỏ lên, tay dùng sức đẩy Ngô Hạo Thiên đứng bên cạnh sang bên, trừng mắt liếc cái, ánh mắt như là ngàn mũi dao cắm vào người , lập tức nghĩ đến thương thế của nam nhân ngốc kia, bất chấp phát hỏa với Ngô Hạo Thiên, nàng vội vàng quay sang hỏi han Thương Đông Thần, "Thần Nhi ca ca, có việc gì , có việc gì ."

      Nghe Hàn Mạch Như Thương Đông Thần vừa bị người đánh khiếp sợ dần dần bình tĩnh lại, ánh mắt mơ hồ của quay sang nhìn nàng, khuôn mặt tuấn tú lập tức lộ ra đáng thương oa oa khóc to: "Như Nhi muội muội, đau quá, Thần Nhi đau quá, Thần Nhi đau quá."

      Ánh mắt của nàng theo phương hướng chỉ, nhìn đến má trái vừa bị đánh của có chút sưng lên, so với bên phải gương mặt kia giống nhau, bên bình thường bên sưng to lên, trong lòng Hàn Mạch Như lúc này chỉ có từng đợt co rút đau đớn mà còn bừng bừng lửa giận.

      Nhưng tại nàng còn có tinh lực đối phó Ngô Hạo Thiên, nam nhân ngốc này khóc, nàng muốn trước hết dỗ hết khóc , liền ôn nhu dỗ dành, "Đừng khóc, Thần Nhi ca ca đừng khóc nữa? Huynh vừa khóc, Như Nhi muội muội cũng muốn khóc theo."

      xong câu đó, Hàn Mạch Như hốc mắt lập tức ướt át, thấy bởi vì bảo vệ mình mà trở thành bộ dạng này, trong lòng nàng đau quá, đau sắp thể hô hấp, nam nhân ngốc này bởi vì đòi lại công đạo cho mình mà bị như vậy, thế này làm sao nàng đau lòng cho được.

      Thương Đông Thần vừa nghe nàng cũng muốn khóc, miệng lập tức mím lại, để bật ra tiếng khóc, nước mắt trong khóe mắt còn muốn tuôn rơi, nhìn bộ dạng muốn khóc lại thể khóc của càng làm cho Hàn Mạch Như đau lòng, đồng thời cũng ở trong lòng thề, từ nay về sau Hàn Mạch Như nàng để bất cứ kẻ nào khinh thường, bắt nạt nữa.

      "Như Nhi muội muội ngươi đừng khóc, Thần Nhi nín khóc, Thần Nhi đau, , muội sờ xem, chút cũng đau." Thương Đông Thần sợ bản thân vừa khóc, Như nhi muội muội cũng khóc, vội vàng nở nụ cười tươi tắn, thậm chí còn sợ Hàn Mạch Như tin lời của mình, liền cầm lấy tay của nàng đưa lên má bị đánh của mình sờ sờ, cười lấy lòng.

      Nhưng vừa rồi nhìn thấy cười được tự nhiên, nàng biết ngốc nam nhân này vì để nàng yên tâm mà để ý đến mặt đau rát cố gắng cười với nàng.

      Nàng đau lòng dè dặt cẩn trọng vuốt mặt rồi , "Ừ, Như Nhi biết Thần Nhi ca ca là tuyệt nhất, Thần ca ca huynh yên tâm, Như Nhi muội muội nhất định bỏ qua cho người đánh huynh , ta báo thù cho huynh." Lúc đến câu này, ánh mắt nàng nhìn qua Ngô Hạo Thiên bị Tiểu Ngũ và Lục Nhi vây đánh, trong mắt chợt lóe qua tia tàn nhẫn.
      Alice Huynh, Chris, Andrena3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :