1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cuộc sống đoàn tụ sum vầy sau khi trọng sinh - Nhược Nhan (c62) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 28: ra là thế.

      Quan huyện vỗ mộc bản, nhìn Thái bà tử cùng Vương Lan Nhi quát lên: “Nhân chứng, vật chứng đều có, hai người các ngươi vì sao vu hãm Thủy thị, còn khai ra .”

      Thái bà tử cùng Vương Lan Nhi đều ngẩng đầu nhìn Vương Đông.

      Thiếu niên ngồi kiên nhẫn nữa, đưa mắt nhìn hình ký phía công đường. Quan huyện hiểu ý, cũng bất chấp bản thân từng thu ân tình của Vương Đông: “Xem ra động thủ các ngươi chịu ra , người đâu, đem kẹp lên.”

      Nha dịch đem đến cái kẹp, các nha dịch khác đem Vương Lan Nhi và Thái bà tử kéo ra. Thái bà tử toàn thân phát run, ngã xuống đất, bọn nha dịch vừa động gia hình, nàng liền thét thảm lên, hô to: “Đại nhân, ta khai, ta đều khai, thỉnh đại nhân khai ân cho lão nô.”

      Quan huyện lệnh nha dịch buông Thái bà tử ra, Thái bà tử phen nước mắt nước mũi, đem tất cả ra. Nàng nàng cùng Thái thị Hầu phủ ở kinh thành, sau đó có quý nhân kêu Thái thị , cho nàng tơ lụa, trang sức, nhờ nàng sau khi trở về mang vài thứ cho Thủy thị, chính là cuộn vải sa tanh, còn có hai bao tổ yến. Thái thị thấy tổ yến thượng phẩm, liền muốn nuốt riêng. Nàng cùng Thái bà tử thương lượng, dùng tổ yến thối rữa trong khố phòng đổi lấy. Như vậy cho dù sau này Thủy thị cùng Hầu phủ đối chất nàng cùng có thể giả bộ hồ đồ cho qua. Sau khi Thái thị từ Vương gia thôn trở về, bắt đầu ăn tổ yến mà quý nhân đưa, kết quả ăn ba ngày, lại trở thành cái bộ dáng kia. Thái thị phác giác tổ yến có độc, ý thức được quý nhân kia muốn hại Thủy thị, kết quả nàng làm kẻ chết thay. Hận cũng được gì, chỉ biết hận người đưa tổ yến, hận cả Thủy U Hàn. Nếu như có Thủy U Hàn, cũng xảy ra chuyện như vậy. Bởi vậy nàng mới thiết kế vu hãm muốn đẩy Thủy U Hàn vào ngục.

      Nghe Thái bà tử thế, tất cả mọi người đều minh bạch. Thiếu niên công tử đối với khẩu cung của bà ta cũng thực cảm thấy hứng thú, với gã sai vặt mấy câu. Gã sai vặt kia đến trước mặt quan huyện, hồi, quan huyện liên tục gật đầu.
      Quan huyện liền hỏi Thái bà tử: “Ngươi có biết quý nhân đưa tổ yến là ai ? Thái thị vì sao trực tiếp tìm người kia, ngược lại muốn hãm hại Thủy thị?”

      Thái bà tử lắc đầu: “Đại nhân, quý nhân kia phái nha hoàn thỉnh phu nhân của ta, phu nhân ta lại để cho ai theo, cho nên lão nô biết người đó là ai. Chỉ thấy phu nhân ta mân mê đồ trang sức họ đưa, đó là quý nhân. Về phần hãm hại Thủy thị mà tìm quý nhân tính sổ, là phu nhân ta vốn bất mãn Thủy thị tặng nho cho lão gia nhà ta. Sau đó lại thấy tướng mạo Thủy thị xinh đẹp động lòng người, cho nên càng ghen ghét. Huống hồ Thủy thị ở Hầu phủ bị thất thế, ở nơi này có chỗ nương tựa, muốn bài bố thế nào mà chẳng được. Ý của phu nhân ta là trước mắt trừ bỏ Thủy thị xả giận, cũng là lấy lòng vị quý nhân kia. Quý nhân kia thân phận cao quý, hơn nữa thủ đoạn tàn nhẫn, muốn báo thù phải bàn bạc kỹ hơn mới được.”

      Quan huyện lại hỏi Vương Lan Nhi, Vương Lan Nhi cũng thú nhận là Thái thị sai sử nàng, chính mình dám cải lệnh, mới làm nhân chứng giả. Quan huyện lại hỏi Vương Đông, Vương Đông thấy mất thế, liền là bị người nhà lừa gạt. Thái bà tử cùng Vương Lan Nhi cũng Vương Đông biết gì hết, tất cả là do Thái thị chủ mưu.

      Lấy xong khẩu cung, hai bên nhân chứng đều thống nhất. Cuối cùng quan huyện tuyên án: Thủy thị bị vu hãm vô tội, điều tra được chân tướng nên có thể về nhà. Thái bà tử, Vương Lan Nhi làm giả khẩu cung, mỗi người phạt bốn mươi trượng. Vương Đông vì bị người nhà lừa gạt mà vu cáo, nhưng bản thân là gia chủ nên phải phạt nặng, phán tội lưu đày, cũng có thể dùng tiền phạt thay thế. Vương Đông tình nguyện giao tiền phạt. Cuối cùng bị phán hai mươi trượng, tiền phạt ngàn lượng.

      Tuyên án xong, nha dịch đem ba người lên hành hình. hồi sau chợt nghe thanh thảm thiết bên ngoài kêu liên tục. Nhưng chỉ có thanh của Thái bà tử, còn hai người kia đều ngậm chặt miệng hé răng. Thủy U Hàn cân nhắc, cha con hai người này có thể nhân vật ngoan cường.

      Hành hình xong, ba người lại bị tha đến công đường, quan huyện cảnh cáo phen, liền hạ đường. Dân chúng vây xem cũng phen thổn thức, sau đó đều trở về nhà, Vương Đông ba người được người nhà tiếp , đề cập tới.

      Vừa hạ đường, tiểu Hổng chạy như bay đến bên người Thủy U Hàn. Hai chủ tớ tất nhiên là có điều muốn . Hải bá cùng con dâu Xuân Sinh cũng muốn cùng Thủy U Hàn trò chuyện.

      Quan huyện từ bàn xuống, thi lễ với thiế niên công tử kia, nịnh nọt : “Tiểu…..công tử, ít nhiều nhờ người ở đây, bằng hạ quan đúng là giải ra án tử này.”

      Thiếu niên kia từ ghế đứng lên: “Ngươi tạm thời đừng nhớ thương đến việc như thế nào cướp bạc của dân chúng, nghĩ nhiều đến chính , đầu óc mới ràng hơn chút. Ngươi đừng khi ta biết ngươi nhận chỗ tốt từ nguyên cáo, ban đầu muốn vu hãm vị Thủy phu nhân này.”

      Quan huyện nghe xong lời này, chân mềm nhũn, liền quỳ gối xuống: “Công tử, xin người minh giám. Hạ quan hôm qua bị Vương Đông mê hoặc, bị quỷ sai khiến. Hạ quan tuyệt đối dám ăn hối lộ làm trái pháp luật, tạo ra án oan.” bên liên tục kêu oan, bên dập đầu như băm tỏi.

      Thiếu niên bĩu môi: “Ngươi nghĩ như thế nào, chính ngươi ràng nhất. Nể tình ngươi lớn tuổi, lần này ta cho qua.”

      Quan huyện thấy thiếu niên vậy, lại dập đầu: “Đa tạ công tử khoan dung, hạ quan về sau cẩn trọng, dám làm việc bất cẩn.”

      “Ngươi đứng lên . Nếu ngươi có thể xử lý tốt mọi việc, cấp đương nhiên có thưởng. Ta thấy nha môn này cũng cũ nát rồi, tiền phạt vừa rồi, dùng để tu sửa . Ngươi viết biên lai nộp lên là được rồi.”

      Quan huyện cảm động đến rơi nước mắt: “Vẫn là công tử người khoan hồng độ lượng, khai ân cho hạ quan, hạ quan chết muôn lần cũng đủ để hồi báo.”

      Thiếu niên cười : “Ngươi cần cảm tạ, đây đều là ý của quận trưởng đại nhân.” xong để ý đến quan huyện nữa, mà đến bên người Âu Dương: “Phác Y ca, chuyện nơi này chấm dứt rồi, chúng ta thôi.”

      Âu Dương cùng quan huyện cáo từ, cùng thiếu niên đến bên người Thủy U Hàn: “Tiểu Hàn, muội cũng theo huynh trở về .”

      Thủy U Hàn đương nhiên gật đầu đáp ứng. Chỉ thấy thiếu niên kia đối với nàng nhoẻn miệng cười. Mỹ nam a mỹ nam, đây là mỹ nam trong truyền thuyết sao? Thủy U Hàn muốn thành hoa si rồi.

      Ngay sau đó Thủy U Hàn liền háo sắc đứng dậy. Nguyên nhân là do tiểu công tử này tới vài bước, phát bắt được tay Thủy U Hàn, mặt đối mặt, dán sát vào để đánh giá Thủy U Hàn lát: “Thủy tỷ tỷ quả nhiên là đại mỹ nhân, ngay cả ta đều bị mê hoặc. Trách được Phác Y ca nghe xong tin tức ngươi bị hãm hại, liền cưỡi ngựa suốt đêm trở về.”

      Thủy U Hàn nhìn đôi tay phấn nộn của bắt lấy tay mình, lại mang vẻ mặt hoa hoa công tử khinh bạc dân nữ, nhịn được cười: “Tiểu….ân…công tử khách khí, nếu muốn mỹ nhân, tiểu….công tử hãy tìm cái gương mà soi khuôn mặt của mình, đó mới thực là khuynh quốc khuynh thành mỹ nhân. Tỷ tỷ ta tự biết xấu hổ!”

      Vị công tử này nghe được lời của Thủy U Hàn, nhất thời đỏ mặt. Tiểu Hồng bên muốn chịu được, lại muốn đẩy công tử kia ra: “Vị công tử này, người là bạn tốt của Âu Dương đại phu. Người giúp tiểu thư ta, chúng ta rất cảm kích. Nhưng xin công tử tôn kính tiểu thư chúng ta chút.”

      Gã sai vặt phía sau tiểu công tử, thấy có người muốn kéo chủ tử của họ liền chạy tới ngăn tiểu Hồng, Thủy U Hàn xì tiếng bật cười: “Tiểu Hồng, có chuyện gì, tiểu…..công tử này cùng ta giỡn.”

      Tiểu Hồng thấy Thủy U Hàn nháy mắt với mình, mặc ỳ hiểu tại sao nhưng cũng dừng tay lại.

      Âu Dương bên bất đắc dĩ lắc đầu: “Tốt lắm, nên ở chỗ này náo loạn nữa. Nơi này tiện, chúng ta vẫn nên trở về mới chuyện.”

      Mọi người đáp ứng tiếng. Tiểu công tử kia dẫn theo hai gã sai vặt ngồi chiếc xe ngựa. Thủy U Hàn, tiểu Hồng, con dâu Xuân Sinh ngồi xe ngựa của Hải bá, Âu Dương cưỡi ngựa dẫn theo hai gã sai vặt, đoàn người trở về Âu Dương phủ.
      Ngồi trong xe ngựa, tiểu Hồng nhịn được hỏi Thủy U Hàn vì sao tha thứ cho thiếu niên kia khinh bạc nàng, con dâu Xuân Sinh bên cười trộm, nàng lúc ấy ở bên cạng Thủy U Hàn, cái gì cũng đều thấy rành mạch. Thủy U Hàn cười mà .

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 29: Tặng bạc.

      được lúc đến nhà của Âu Dương. Sớm có hạ nhân đứng đón tiểu công tử kia nghỉ ngơi, Hải bá cùng con dâu Xuân Sinh ở tiền sảnh dùng trà. Thủy U Hàn đương nhiên là muốn xem Kỳ nhi cùng nhủ mẫu.

      Nhủ mẫu các nàng ở ngay bên cạnh thư phòng của Âu Dương. Thủy U Hàn vừa vào cửa liền nhìn thấy nhủ mẫu ôm Kỳ nhi trong ngực đùa. Thấy Thủy U Hàn đến đây, đôi mắt đứa liền dính vào người nàng, miệng nga nga kêu, cánh tay cẳng chân đá đạp lung tung.

      Nhủ mẫu rưng rưng cười: “Đứa nhận thức được mẹ nó nè. Tiểu thư, tối hôm qua có người, Kỳ nhi khóc thiên hôn địa ám. Thằng bé bình thường cũng bao giờ khóc rống. Nhủ mẫu sống tới bây giờ cũng chưa thấy đứa mới sinh nào thông tuệ đến như vậy.”

      Thủy U Hàn từ trong tay nhủ mẫu đỡ lấy Kỳ nhi, gắt gao ôm vào trong ngực. Hung hăng hôn lên khuôn mặt nhắn phấn nộn.

      “Bảo bối, mẫu thân về rồi. Là mẫu thân tốt, từ nay về sau để bảo bối mình nữa.”

      Thủy U Hàn bên nhàng vỗ lưng Kỳ nhi, bên thầm . Chỉ chốc lát, Kỳ nhi liền đánh cái ngáp, chậm rãi nhắm mắt ngủ.

      Tuy rằng luyến tiếc, những vẫn có nhiều chuyện cần xử lý. Thủy U Hàn đành phải giao Kỳ nhi cho nhủ mẫu, dặn nàng chiếu khán, còn mình mang theo tiểu Hồng đến tiền sảnh.

      Hải bá cùng con dâu Xuân Sinh thấy Thủy U Hàn liền từ chỗ ngồi đứng lên, Thủy U Hàn đến trước mặt hai người quỳ gối hành lễ: “Hai vị nhận dập đầu của ta. Chuyện lần này ít nhiều nhờ các ngươi bênh vực lẽ phải, ta vô cùng cảm kích.”

      Hải bá cùng con dâu Xuân Sinh làm sao có thể chịu lễ, đều vội tránh ra.

      “Phu nhân cần phải như vậy, đây vốn là bổn phận của ta.” Hải bá .

      “Đúng vậy, ta bất quá là ra vài câu . Sao có thể nhận lời cảm tạ này của phu nhân, phu nhân dạy cách trồng rau vụ đông cho nhà ta, ta còn chưa tạ ơn phu nhân kia!”

      Ba người khách sáo phen nới ngồi xuống.

      Hải bá liền mở miệng : “Phu nhân, nay án tử ràng. Phu nhân nên theo ta trở về nhà . Ta hôm nay trở về thấy nhủ mẫu các nàng liền chết khiếp. Còn tưởng rằng a Đông động tay động chân gì ở đây, liền chạy đến nhà , kết quả tìm được. Ta ở bên ngoài gấp đến độ choáng váng, cũng may gặp quản nhà Âu Dương đại phu, thế nên mới biết bọn họ đến nơi này.”

      khiến Hải bá lo lắng. Lúc ấy tình huống khẩn cấp, ta đương nhiên biết mình hạ độc Thái thị, nhưng người nha môn bắt tới nhất định có tình, nên trước hết muốn cho nhủ mẫu các nàng tránh .”

      “Phu nhân lo lắng rất đúng. Nhưng bây giờ tình kết thúc rồi, phu nhân ba người còn ở lại chỗ này quấy rầy Âu Dương đại phu.”

      “Đúng vậy a. Bất quá Hải bá, ta tạm thời vẫn thể trở về Vương gia thôn. Ngươi cũng biết Kỳ nhi còn , vốn nên ở thời tiết này mà xuất môn. tại ở lại đây mới ổn thỏa. Hơn nữa trước mặt còn có chuyện quan trọng ta muốn cùng các người thương lượng.”

      “Là chuyện gì?” Hải bá cùng con dâu Xuân Sinh hỏi.

      Thủy U Hàn nhìn con dâu Xuân Sinh: “Nương tử Xuân Sinh, ngươi lần này trước công đường đem việc Thái thị ngấm ngầm làm việc xấu ra, cũng là đắc tội với Vương Đông, chỉ sợ ghi hận ngươi. Về sau có thể tìm ngươi gây phiền toái. Người có dự tính gì ?”

      Con dâu Xuân Sinh do dự: “Thái thị là người như thế nào, hàng xóm láng giềng ai biết. Chỉ có Đông thúc đem bà ấy là bảo bối. Ta ở công đường , làm cho lương tâm của mình bị cắn rứt. về sau muốn đến cửa nhà ta gây phiền toái, có nhiều hương thân như vậy, còn có Hải bá ở đây, cũng thể tùy ý định đoạt.”

      Thủy U Hàn nhìn ra nàng cũng lo lắng. Nghĩ nghĩ, vẫn là : “Ngươi nếu nghĩ như vậy ta đây thẳng. Ngươi nên hiểu Thái thị vô duyên vô cớ vu hãm ta, vốn phải là chuyện khó nhìn thấy, Vương Đông chỉ cần hỏi kỹ hạ nhân liền phát ra sơ hở. Nhưng vẫn theo Thái thị, lại mua chuộc quan huyện muốn xử tử ta. Lời của ngươi ở công đường, chỉ sợ vào lỗ tai Vương Đông chính là chửi bới nương tử nhà , còn hại bị thua phiên tòa, hơn nữa còn bị đánh, phạt tiền, ngươi nghĩ xem có tha cho ngươi. Nếu trực tiếp làm khó ngươi, hương thân cùng Hải bá còn có thể bên hỗ trợ, có thể thực được. Nhưng nếu dùng ám chiêu, lúc đó ngươi có đối phó được .”

      Hải bá bên thở dài: “A Đông trước kia phải là người như thế, đều là do cưới Thái thị, a Đông dần dần thay đổi, aiii!”

      đúng là như vậy. Bất quá, Thủy phu nhân, ta hối hận vì ra . tại mọi người đều biết con người của Vương Đông, muốn hại nhà ta cũng còn dễ dàng như vậy.”

      “Tục ngữ , chỉ có ngàn ngày làm tặc, có ngàn ngày phòng cướp. Vương Đông tại đây kinh doanh nhiều năm, ta thấy có chút phách lối. Nhà ngươi bây giờ lại thuê ruộng của Vương gia, lại càng phải chịu quản thúc của . Theo ta thấy ngươi nên rời xa nơi này. Cách địa giới, muốn gây phiền phức cho các ngươi cũng dễ dàng thực . Mặc dù chuyển có chút khổ cực, nhưng ta giúp các ngươi chút ngân lượng, tự mình mua đất, cả nhà các ngươi trôi qua tốt hơn tại.”

      xong, kêu tiều Hồng lấy hai phong bạc lớn mang ra, phong giao cho con dâu Xuân Sinh, phong khác giao cho Hải bá.

      “Hải bá, chuyện lần này cũng nhờ ngươi chuẩn bị dưới, cũng tốn ít bạc. mình ngươi kiếm tiền cũng dễ dàng gì, còn phải để dành dưỡng lão. Chút bạc này ngươi nhất định phải nhận lấy.”

      Rồi hướng con dâu Xuân Sinh : “Nương tử Xuân Sinh, số tiền này nhiều lắm, cũng chỉ đủ mua hơn vài chục mẫu đất. Đây là tâm ý của ta, ngươi chê ít cứ thu vào.”

      Hai người tự nhiên chịu thu. Thủy U Hàn cùng tiểu Hồng khuyên rồi lại khuyên, cuối cùng Thủy U Hàn : “Việc này là do ta dựng nên, có những người trượng nghĩa như các ngươi đứng ra làm chứng, tại chắc liên lụy đến nhà già trẻ của ta. Tiền này ta đưa cho ngươi là tiền bảo vệ tính mạng.”

      Rồi lại hướng Hải bá : “Hải bá nếu thu, chính là chê ta đưa ít.”

      phen khuyên nhủ, hai người mới thu tiền, nhìn sắc trời còn sớm, con dâu Xuân Sinh còn muốn về nhà thương lượng chuyện chuyển nhà, hai người liền cùng nhau cáo từ rồi rời .

      Thủy U Hàn thở dài hơi. Tiểu Hồng ở bên cạnh : “Tiểu thư, phía trong đun xong nước lá bưởi. Người hay là nên tắm rửa chút, xả xui xẻo. Tắm xong lại thay bộ đồ mới, hôm nay trở về Vương gia thôn, ta có cầm y phục của người trở về.”

      Thủy U Hàn thầm gật đầu. theo mình và nhủ mẫu thời gian, tiểu Hồng làm việc có tiến có thoái hơn trước ít.

      Tắm xong, thay bộ đồ mới nhủ mẫu làm, Thủy U Hàn nhờ tiểu Hồng giúp mình búi tóc.
      Tiểu Hồng bên chải tóc cho Thủy U Hàn, bên hỏi: “Tiểu thư, người tính khi nào quay về Vương gia thôn?”

      Thủy U Hàn thở dài: “Vương gia thôn, chỉ sợ chúng ta quay về đó nữa.”
      Tiểu Hồng khó hiểu: “Tiểu thư, tại sao trở về? Nơi đó là do Hải bá trông nom, liên quan gì đến Vương Đông. Hơn nữa chúng ta ở lại đó cũng rất tốt, các hương thân đều quen thuộc, ta cũng luyến tiếc rời . Tiểu thư, nếu rời Vương gia thôn, người tính đâu?”

      Thủy U Hàn trong lòng có dự tính, bất quá còn chưa ra: “Ta cũng luyến tiếc, nhưng có biện pháp khác. Lời ta cùng con dâu Xuân Sinh chắc em cũng nghe , chúng ta cũng giống như vậy. Vương Đông kia giống như kẻ điên, nếu chúng ta trở lại, trở thành cái bia ngắm. Hơn nữa ở tại Vương gia thôn phải là kế lâu dài. Chúng ta tuy rằng cùng Hải bá sống chung rất tốt, nhưng em chớ quên chúng ta có thân phận địa vị gì. Phải sớm tính chuyện rời mới tốt, tại đúng là cơ hội.”

      Thủy U Hàn nhìn vào gương, xem mình sửa soạn chỉnh tề, còn có hạ nhân của Âu Dương phủ là Âu Dương cùng tiểu công tử kia thỉnh Thủy U Hàn qua chuyện. Thủy U Hàn lên tiếng, sau đó mang theo tiểu Hồng cùng hạ nhân hướng đến tiểu viện tiểu công tử kia ở.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 30: Tiểu công tử xinh đẹp.

      Thủy U Hàn theo hạ nhân Âu Dương phủ, thẳng đường xuyên qua vườn hoa , lại qua đường hẻm, vòng quanh cái hồ liền đến tiểu viện. Sớm có nha hoàn chờ ở cửa, gặp Thủy U Hàn đến đây, liền cong người thi lễ, mời Thủy U Hàn vào sảnh.

      Thủy U Hàn thấy cách ăn mặc của nha hoàn này cùng hạ nhân của Âu Dương phủ bất đồng, so với tiểu thư nhà có tiền ở trấn này còn có thể diện hơn vài phần. Liền dùng mắt cẩn thận đánh giá, phát giác người này có chút quen mặt. Tiểu nha hoàn kia phát Thủy U Hàn nhìn nàng, liền nghịch ngợm trừng mắt nhìn lại. Thủy U Hàn bừng tĩnh ngộ, đây phải là gã sai vặt đứng phía sau tiểu công tử công đường sao. Bởi vậy nàng càng thêm xác định ba chủ tớ kia là nữ phẫn nam trang.

      vào trong phòng, Âu Dương cùng nử tử trẻ tuổi mặc hoa phục chuyện, nhìn thấy Thủy U Hàn đến đây, liền dừng câu chuyện lại. Thủy U Hàn chạy nhanh đến vài bước, thi lễ với nữ tử kia.

      “Đa tạ tiểu thư ở huyện nha tương trợ, xin nhận dập đầu của Thủy U Hàn.”

      “Thủy tỷ tỷ mau đứng dậy, đừng đa lễ, tiểu Đào mau đỡ Thủy tỷ tỷ lại đây ngồi.”
      Thủy U Hàn nhận lời, đến ngồi xuống.

      Âu Dương lúc thấy Thủy U Hàn vào liền đứng lên, giới thiệu nữ tử mặc hoa phục với Thủy U Hàn: “Tiểu Hàn, đây là Yên Nhiên, ái nữ của quận trưởng quận Bột Hải cùng Thẩm phu nhân.”

      Thủy U Hàn liền xưng hô: “Vương tiểu thư!”

      Vương Yên Nhiên xua tay: “Thủy tỷ tỷ cần khách sáo như thế. Phác Y ca ngươi nhận huynh ấy làm đại ca, vậy ngươi cùng cũng giống Phác Y ca gọi ta là Yên Nhiên là tốt rồi.”

      Thủy U Hàn nhìn Âu Dương, thấy mỉm cười, nhớ tới lần trước Thẩm cửu qua có tiểu gả trong Thẩm gia khó sanh, liền đoán ra Vương Yên Nhiên hẳn là bé được mẹ của Âu Dương đỡ đẻ.

      “Vậy ta đây khách khí. Yên Nhiên tiểu thư, chuyện lần này ít nhiều là nhờ người ta mới có thể thoát được tai ương. biết như thế nào mới có thể báo đáp được ân đức!”

      “Thủy tỷ tỷ đừng vậy, ta bất quá là may mắn gặp dịp, tiện tay giúp mà thôi. Ngươi vốn là bị oan uổng, ta chẳng qua là giúp cha trị tên tham quan, đáng khiến Thủy tỷ tỷ cảm tạ. Muốn tạ, nên tạ Phác Y ca, huynh ấy nghe xong tin tức liền suốt đêm cưỡi ngựa trở về gấp, sau đó cũng chịu chờ ta cùng mà quay lại đây trước.” xong giận dỗi liếc Âu Dương cái.

      “Chuyện này đối với Yên Nhiên tính là cái gì. Nhưng đối với dân chúng tóc húi cua như ta, là thiên đại chuyện.”

      Vương Yên Nhiên lộ ra sắc mặt đồng tình: “Thủy tỷ tỷ, ta đáng ra nên hỏi, nhưng mà, Thủy tỷ tỷ là vợ cả của Sở tướng quân, tại sao lại lâm vào tình cảnh như thế này?”

      Tại huyện nha thẩm vấn, thân phận của Thủy U Hàn mọi người đều biết, như vậy giấu giếm làm gì.

      “Yên Nhiên tiểu thư, người ở Bột Hải, biết là đối với chuyện ở kinh thành hiểu biết bao nhiêu. Hào môn chuyện rất phức tạp, thực tế cũng rất đơn giản. Sở tướng quân có người trong lòng, thành thân với ta bất quá là do hôn ước từ . Người trong lòng của Sở tướng quân là nữ nhi của trọng thần trong triều. Kết quả chính là ta lưu lạc đến đây, chờ ngày nhận từ thư của họ. Đương nhiên cũng phải xem họ có đồng ý buông tha ta hay .”

      Vương Yên Nhiên nghe Thủy U Hàn , vẻ thương cảm mặt càng thêm sâu: “Phụ tử Sở gia chiến công hiển hách, rất được hoàng thượng coi trọng, ai biết. Bất quá phụ thân ta là quan văn, có lui tới cùng bọn họ. biết người nào trong nhà bọn họ lại có lòng dạ ác độc đến như vậy, chỉ muốn đuổi tỷ, mà còn muốn hủy dung mạo của tỷ. Thủy tỷ tỷ sau này có dự tính gì ?”

      Thủy U Hàn nhìn Vương Yên Nhiên, lại nhìn Âu Dương.

      “Ta trước hết muốn mau chóng lấy được từ thư, từ nay về sau còn liên quan đến bọn họ. Như vậy bọn họ cũng đánh chủ ý đến ta nữa. Sau đó tìm đến nơi có người nhận ra ta, sống mai danh tích cả đời này.”

      “Tiểu Hàn, muội muốn rời ?” Âu Dương vội vàng hỏi.

      “Nhất định phải rời . Chỉ là chưa nghĩ đến dọn đến nơi nào.”

      “Thủy tỷ tỷ, tại sao ngươi trở về nhà cha mẹ? Hoặc là đến sống cùng thân thích?” Vương Yên Nhiên khó hiểu.

      Thủy U Hàn cúi thấp đầu, giọng : “Yên Nhiên, ngươi là hòn ngọc quý tay cha mẹ, chỉ sợ hiểu được tình cảnh của ta. Mẹ đẻ của ta qua đời. Kế mẫu cũng có nữ nhi thân sinh, ta từ kém cỏi, thể làm vui lòng phụ thân cùng mẫu thân. Nơi đó ta thể trở về. Hơn nữa ta cũng có thân thích nào, thể ở cùng họ.”

      “Như thế nào nữa ngươi cũng là nữ nhi của bọn họ, ngươi bây giờ có chỗ để , bọn họ cũng thu lưu ngươi.” Vương Yên Nhiên hơi nhíu mày.

      “Tiểu thư, người quên chuyện của tiểu Đào sao? Tiểu đào chẳng phải lúc đó mẹ ruột mất, cha cưới mẹ kế. Trong nhà ăn mặc đều cấp cho kế mẫu cùng đứa , sau đó lại nuôi tiểu Đào chỉ tốn cơm, muốn đem tiểu Đào bán đến địa phương kia. Tiểu Đào muốn liền trốn khỏi nhà , vừa vặn gặp được tiểu thư. Là tiểu thư hảo tâm đem tiểu Đào mua về, bằng chỉ sợ đến nay xương cốt tiểu Đào cũng còn. Thủy phu nhân chỉ sợ là cùng tiểu Đào giống nhau.”

      Tiểu Đào nhớ đến chuyện cũ, mắt cũng đỏ lên.

      “Ai nha, là ta sơ sót. Nhưng mà Thủy tỷ tỷ là nữ tử, mặc dù có hai hạ nhân, nhưng khắp nơi đều quen thuộc, muốn mưu sinh như thế nào đây!”

      “Đó cũng còn cách nào khác. Ba người chúng ta có tay có chân, lại tiết kiệm chút cũng có thể sống qua ngày. Ta muốn cùng Sở gia có bất kỳ quan hệ nào.”

      “Tiểu Hàn, muội nghĩ như vậy huynh có thể hiểu được. Nhưng muội có nghi tới hay , ba người muội có người quen biết, nếu gặp chuyện giống lần này thế nào, nếu có người muốn cố ý gây phiền toái, muội phải làm gì bây giờ? Như vậy huynh cũng lo lắng.” Âu Dương .

      bằng như thế này, Thủy tỷ tỷ ngươi đến Tế Thủy thành . Có ta chiếu khán ngươi. Nhà của Phác Y ca cũng ở Tế Thủy thành, như vậy chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt.” Vương Yên Nhiên kéo tay Thủy U Hàn, thân thiết .

      “Ta nghĩ như vậy cũng tốt lắm. Tế Thủy thành cách nơi này đến hai ba ngày lộ trình. Vương Đông chỉ có thể ở địa phương bé này động chút tay chân.Tế Thủy thành là thủ phủ của quận Bột Hải, có rất nhiều đại gia tộc. Mặc dù hầu phủ trong kinh thành có ra tay cũng dám tùy tiện ra oai ở nơi này. Nơi đó cũng có người nhận ra muội, còn có huynh cùng Yên Nhiên chiếu cố, muội chịu thiệt.” Âu Dương cảm thấy cách này rất khả thi.

      Theo như lời bọn họ , Thủy U Hàn làm sao nghĩ tới. Nếu muốn hoàn toàn dứt bỏ quá khứ, lấy thân phận mới mà sống phải đến nơi có người nhận thức nàng. Các nàng ba nữ nhân, chung quanh quen biết ai, muốn sinh tồn cũng khó. Mặc dù người tốt vẫn nhiều hơn người xấu, nhưng nàng thể xem như có. Vạn nhất gặp phải người xấu, các nàng quyền thế, cuộc sống lại càng thêm gian nan. Còn điều trọng yếu đó là các nàng là người trưởng thành có thể chịu khổ, nhưng Kỳ nhi vẫn còn . Các nàng có thể sống cực khổ, nhưng mà hài tử làm sao có thể chịu được. Huống hồ nàng lại còn muốn cho Kỳ nhi hoàn cảng sinh tồn tốt nhất. Mặt khác nàng cũng có chút luyến tiếc….

      Thủy U Hàn ngẩng đầu nhìn Âu Dương cùng Vương Yên Nhiên cái, lại cúi đầu.

      “Nhưng mà, ta muốn làm cho người khác biết ta cùng Hầu phủ, đương nhiên còn có Thủy phủ có liên quan với nhau. Nhắc tới họ, ta liền cảm thấy khó thở, giống như có cái gì mắc ngay cổ họng.”

      “Như vậy dễ thôi, chúng ta có người biết.” Âu Dương nhận lời, xoay mặt nhìn Vương Yên Nhiên.

      Vương Yên Nhiên nghĩ nghĩ, cũng gật đầu : “Đây cũng phải là chuyện khó khăn gì. Ta cũng cùng với bất kỳ người nào .” Thấy Thủy U Hàn và Âu Dương cứ nhìn nàng, nàng lại : “Ta ngay cả với cha mẹ cũng , được ? Thủy tỷ tỷ, thời điểm phân phó quan huyện trình báo vụ án này, ta cũng dấu thân phận của tỷ. Như vậy chút sơ hở cũng có.” Vương Yên Nhiên vẻ mặt nhảy nhót, nhếch khóe miệng nghĩ nghĩ, rồi hướng tiểu Đào: “Tiểu Đào, chuyện này em cũng được ra đấy.”

      Tiểu Đào đáp ứng: “ biết, tiểu thư, đối với Liên tỷ tỷ ta cũng .”

      “Tiểu Liên tỷ tỷ cũng có xuất tại huyện nha, là người cùng ta đứng phía sau tiểu thư.” Câu này chính là giải thích cho Thủy U Hàn.

      “Như thế, tạ ơn Âu Dương đại ca cùng Yên Nhiên tiểu thư.”

      “Yên tâm , ta trước giờ lời đáng giá ngàn vàng. Bất quá thủy tỷ tỷ, ta có chút thắc mắt, ngươi vừa rồi thấy ta ở huyện nha chút cũng kinh hãi. Chẳng lẽ ngươi sớm phát ra ta là nữ phẫn nam trang? nhanh lên ngươi như thế nào lại phát ? cho ta biết chỗ nào giống nam nhân, về sau ta liền sửa lại.”

      xong chính , Vương Yên Nhiên liền hỏi Thủy U Hàn.

      Thủy U Hàn cười.

      Khi xem tiểu thuyết cổ đại, thường nhắc tới những nữ tử phẫn nam trang, người chung quanh đều bị lừa. Thủy U Hàn có chút bán tín bán nghi. Nam nhân cũng nữ nhân cốt cách, tướng mạo đồng dạng. Hơn nữa còn có vấn đề khí chất, bầu khí cùng văn hóa xã hội cổ đại hun đúc người phụ nữ trở nên vô cùng yếu đuối, nào có ai dám mặc nam trang ra khỏi nhà, cho nên trường hợp này vô cùng hiếm thấy.

      Còn chủ tớ bà người Vương Yên Nhiên, tuy rằng còn trẻ, nhưng luận tướng mạo, Vương Yên Nhiên chính là kiều diễm tuyệt luân, tiểu Đào nhắn đáng , còn tiểu Liên thanh tú tinh tế. Ba nương phát dục tồi, còn bàn tay của các nàng, nhìn như thế nào cũng có khả năng giống nam nhân. Hơn nữa nếu nhìn gần, còn có thể gặp dấu tích xỏ lỗ tai.

      “Yên Nhiên tiểu thư thường xuyên phẫn nam trang, cho rằng tới bây giờ bị người khác nhận ra sao?” Thủy U Hàn hỏi.

      “Tiểu thư thường xuyên phẫn nam trang ra ngoài, vi phục xuất tuần, điều tra nghe ngóng dân tình, cướp của nhà giàu chia cho người nghèo, hành hiệp trượng nghĩa. Chưa từng bị người ta nhận ra. À , hình như có hai lần bị người xấu nhận ra, kết quả bị nhị thiếu gia phát , đem người xấu cưỡng chế bắt .” Tiểu Đào bên giơ ngón tay đếm, bên .

      Vương Yên Nhiên nghe xong dở khóc dở cười, dùng ngón tay trạc trạc lên trán tiểu Đào mấy cái. Tiểu Đào né tránh, xoa trán: “Tiểu thư, ta có sai a.”

      “Ban đầu các ngươi phẫn nam trang rất giống. Nhưng đối với ngươi ta lại tin đời nà lại có nam tử xinh đẹp như vậy. Sau đó, ngươi lại cầm tay ta, ta thấy bàn tay của ngươi còn hơn ta, làn da lại trơn mềm. Ngươi lúc ấy cách ta gần, ta lại thấy được lỗ tai của ngươi. Như thế nào còn nhận ra ngươi là nữ tử.” Kỳ Thủy U Hàn muốn , ta vừa nhìn thấy ngươi liền xác định ngươi thể nào là nam tử. Chỉ sợ như vậy rất kích Vương Yên Nhiên, mới dùng lời lẽ uyển chuyển như thế.
      “Nguyên lai là như vậy. Xem ra lần sau giả nam tử, ta phải đem tay giấu . Ai nha, cũng thể để người khác tớ gần. Tiểu Đào, khi về chúng ta phải ngẫm lại biện pháp.”

      “Ta nào có biện pháp gì, vẫn là về hỏi Nhị thiếu gia .”

      “Đúng, vẫn là trở về tìm nhị ca nghĩ biện pháp.”

      Chủ tớ hai người thảo luận sôi nổi, Thủy U Hàn cùng Âu Dương nghe được cười trộm thôi. Nhìn sắc trời còn sớm, hai người liền đứng dậy cáo từ.

      “Tiểu Hàn, chuyện Yên Nhiên đáp ứng, huynh thúc giục nàng làm tốt. Muội muốn dọn đến Tế Thủy thành cũng phải chuyện ngày ngày hai. Chỗ này của huynh thực an toàn, muội trước mắt ở lại, chờ qua năm mới lại chuyển thế nào?”

      “Ân, nghe theo đại ca an bài. Đại ca, muội còn chuyện muốn nhờ huynh hỗ trợ.”
      Hai người dừng bước dưới ánh trăng ngoài cửa.

      “Đại ca, huynh có thể tìm người giúp muội viết phong từ thư?”
      Last edited by a moderator: 12/4/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 31: Từ thư.

      “Đại ca, huynh có thể tìm người giúp muôi viết phong từ thư?”

      Âu Dương nghe xong lời này của Thủy U Hàn sững sờ.

      “Tiểu Hàn, muội muốn từ thư gì? Muội…., chúng ta thư phòng chuyện.”
      Thủy U Hàn gật đầu.

      Hai người tới thư phòng ngồi xuống, Âu Dương hỏi: “Tiểu Hàn, muội chẳng lẽ muốn giả mạo phong từ thư….”

      “Đương nhiên phải, đại ca. Sở phủ bây giờ còn chưa đưa từ thư cho muội, nhưng muội rất chờ mong. Chuyện tổ yến lần này chỉ sợ là có liên quan. Muội nghĩ nên sớm chút lấy được từ thư, để cho số người trong Sở phủ có thể yên tâm, muội cũng có thể cùng bọn họ sớm chút phân giới hạn, sống những ngày yên ổn.”

      “Tiểu Hàn, ý của muội là muốn thúc giục Sở gia nhanh chóng đưa từ thư cho muội?” Âu Dương hỏi.

      phải, nhưng cũng tương tự như vậy. Thay vì thúc giục đưa từ thư cho muội, vì cái gì muội lại thể đưa cho tờ từ thư. muốn muội, chẳng lẽ muội lại cần sao? Đại ca, huynh có từng nghe qua tiền lệ nữ tử hưu phu chưa?”

      Âu Dương chăm chú nhìn Thủy U Hàn, tựa như ngày đầu tiên nhìn thấy nàng.

      “Đại Chu từ khi thành lập cho đến nay có tiền lệ nữ tử hưu phu. Chỉ là tỷ tỷ của đương kim Thánh thượng, trưởng công chúa cùng phò mã hợp, là phò mã làm việc ổn, cuối cùng cùng cách* là xong việc (*là hình thức nữ tử đề nghị ly thân với chồng). Thời Hán cũng có, nhưng là nữ tử sau khi hưu phu cuộc sống cũng khá khẩm gì. Còn có chuyện của Khương Tử Nha, Tiểu Hàn chắc muội cũng nghe qua.”

      Hai chuyện này Thủy U Hàn đều biết.

      Chu Mua Thần thời Hán qua tuổi bốn mươi, trong nhà bần cùng mà lo chuyện kế sinh nhai, chỉ lòng đọc sách. Thê tử cùng đốn củi kiếm tiền, nhưng nàng bên làm lụng vất vả, bên còn đọc văn diễn cảm, nữ tử phi thường cảm thấy thẹn nên chủ động đưa ra đề nghị ly hôn. Sau khi ly hôn, nữ tử còn thường xuyên cứu tế Chu Mua Thần. Chỉ là, sau khi Chu Mua Thần phú quý rồi, ngược lại còn nhục nhã nàng ta, nữ tử cuối cùng tự sát. Bất quá chuyện này về sau bị hậu nhân bóp méo thành bộ dáng gì, chỉ biết bảo vệ thể diện nam nhân, nghĩ đến khổ cực của nữ nhân.

      Còn có vợ trước của Khương Tử nha, sau khi Khương Tử Nha lưu danh bị người khác đem ra bêu xấu. Kỳ hai nữ nhân này chỉ đưa ra đề nghị ly hôn trước thôi, các nam nhận bị quét hết mặt mũi, đem nước bẩn hắt hết lên người họ.

      Dù sao đây cũng là xã hội nam quyền. Chính là trưởng công chúa, cho dù phò mã phạm sai lầm cũng chỉ có thể ly thân.

      Thủy U Hàn cúi đầu, chậm rãi suy nghĩ. phong từ thư hưu Sở Hi, như vậy nàng rất thống khoái. Nhưng nàng yếu thế hơn so với người ta, thứ hai nàng dù sao cũng là người đại xuyên đến đây, đối với Sở Hi , nhưng cũng chưa tới mức thâm cừu đại hận. Cái nàng muốn chỉ là cùng Sở gia và Sở Hi phủi sạch quan hệ.

      Dĩ hòa vi quý, lấy nhu thắng cương, điều này phải ghi nhớ. Thủy U Hàn nhắc nhở chính mình.

      “Đại ca, như vậy ta liền viết phong cùng cách thư cấp Sở gia . Muội đây cũng vì bất đắc dĩ, còn biết những người kia còn muốn sử dụng chiêu số gì để hại muội. Hơn nữa, bây giờ muội còn có Kỳ nhi, phải càng thêm cẩn thận. Phong cùng cách thư này muội muội muốn mơ tưởng tới vị trí Sở gia đại thiếu phu nhân nữa, từ nay về sau cùng với Sở gia còn liên quan, uy hiếp đến lợi ích của bất kỳ người nào ở Sở gia.”

      “Cũng tốt, muội muốn viết thế nào, có cần huynh thay muội chấp bút?”

      “Vậy tốt quá. Đại ca, văn chương của muội tốt, chỉ có thể đem ý của mình ra , thỉnh huynh giúp muội nhớ kỹ, sau đó trau chuốt lại, như thế nào?”

      Thủy U Hàn nhớ tới lúc trong nhà giam Âu Dương nhắc qua, con là cử nhân, khỏi tò mò.

      “Đại ca, huynh làm lang trung, tại sao còn muốn thi khoa cử? Nếu trúng cử, tại sao còn tiến thêm bước?”

      Âu Dương mài mực, nghe xong lời của Thủy U Hàn, tay tựa hồ run lên, nước trong nghiên mực bắn tung tóe ra ngoài. Âu Dương xoay người đưa lưng về phía Thủy U Hàn, cầm tờ giấy chà lau. Sau lúc lâu mới : “Chẳng qua nhất thời hứng lên nên muốn thi. Huynh cũng có tính toán muốn làm quan, bởi vậy sau khi trúng cử cũng tiếp tục đọc sách nữa.”

      “Nha.” Thủy U Hàn lòng nghĩ cùng cách thư nên viết như thế nào, cũng có chú ý biểu khác thường của Âu Dương.

      hồi sau, Âu Dương chuẩn bị tốt giấy mực, ngồi xuống bàn chờ Thủy U Hàn mở miệng.

      Thủy U Hàn ngưng thần chút, chậm rãi mở miệng.

      “Ta Thủy U Hàn cùng Viễn đại tướng quân Sở Hi thuở được cha mẹ song phương định ra hôn ước, sau khi thành niên hai người thành hôn. Từ khi thành thân đến nay tuy rằng thôi qua hòa thuận, nhưng trong lòng Sở Hi luôn đủ ý. Nguyên lai Sở Hi tự mình đính ước với nữ nhi của trọng thần trong triều. Sở Hi cưới Thủy U Hàn vẻn vẹn ba tháng liền cưới ý trung nhân của mình, mặc dù là bình thê, như lễ nghi quy cách so với vợ cả lại cao hơn rất nhiều. Ta mỗi khi gặp hai người cùng chỗ, tựa như đôi bích nhân, ta đối với việc “chỉ nguyện làm uyên ương, nguyện làm tiên” cảm khái thôi. Ta tại rời xa kinh thành dưỡng bệnh, người trong Sở phủ còn cố ý ân cần đưa tổ yến đến thăm hỏi. Ta đối với tấm lòng này cảm kích đến rơi lệ, cảm thán thâm tình hậu ý của cố nhân. Ta tuy rằng thân là nữ tử, có tài đức gì, nhưng hiểu được tri ân đồ báo. Bản thân cũng hi vọng gì, chỉ mong giúp người thành toàn. Ta Thủy U Hàn nguyện cùng Sở Hi cùng cách, từ nay về sau cùng Sở gia có quan hệ gì. Ta từ nay về sau sống cuộc sống cư, hy vọng những cố nhân đều có thể quên ta, từ nay về sau đừng nhắc đến ta nữa. Ta đây nguyện mong ước để Sở Hi cùng nữ tử thương có thể sớm tối bên nhau, bách niên giai lão. Hi vọng bọn họ có tể tạo thành đoạn giai thoại.”

      “Muội trước giờ có đọc qua sách, đây cũng chỉ là những lời bạch thoại. Đại ca, huynh giúp muội trau chuốt lại. Ân, kỳ thực cũng cần viết gì nhiều, chỉ cần đem việc muội nguyện ý rời , thành toàn cho chuyện tốt của bọn họ là được rồi.”

      “Yên tâm , huynh tất nhiên viết hay, khiến cho người ta nhìn thấy liền thốt lên tiểu Hàn là nữ tử thiện lương, rộng rãi.”

      Thủy U Hàn thấy vẻ mặt Âu Dương trêu chọc nàng, liền : “Đại ca, huynh đừng muội tốt như thế nào. Nếu muội thực tốt như vậy, cũng nhắc đến chuyện tổ yến, cũng Sở Hi đối đãi với bình thê kia còn tốt hơn vợ cả là muội.”

      “Nha đầu ngốc, đây mới là chỗ đáng quý của muội. Nếu muội chỉ muốn thành toàn chuyện tốt của bọn họ, đề cập bọn họ đối đãi như thế nào với muội, người ta ngược lại xem muội là người biết phân biệt thị phi tốt xấu, xem muội. Nhưng nếu muội ra họ đối đãi tốt với muội như thế nào, lý do muội cùng cách mới trở nên chính đáng.”

      “Đại ca nghĩ như vậy?” Thủy U Hàn hỏi Âu Dương.

      “Đương nhiên, huynh khi nào lại gạt muội.”

      “Đại ca, thế gian này có thể có mấy người làm được như đại ca, đối với mọi người đều hết lòng mà đối xử, lại càng đến chuyện đại ca vì cứu tánh mạng của người ta mà tiếc bài trừ lề thói cũ, tập tính xưa, trừ bỏ trí tuệ, việc này cũng cần có dũng khí rất lớn.”

      Âu Dương cười to: “Hai chúng ta đây là thổi phồng nhau sao?”

      “Là ai thổi phồng ai?” thanh thanh thúy vang lên bên tai. Nguyên lai là Vương Yên Nhiên từ ngoài cửa vào.

      “Yên Nhiên, sao mang theo ai, mình lại chạy tới nơi này.” Âu Dương đối với hành động của Vương Yên Nhiên thấy nhưng thể trách, chỉ như thế.

      “Đây là nhà của Phác Y ca, có cái gì đại . Nơi này phải muội biết, mới trước đây chơi trốn tìm, muội trốn vào đây, huynh vẫn là bắt được muội. A, đây là cái gì?”

      xong lấy trang giấy bàn chộp đến tay: “Cùng cách thư?”

      “Thủy U Hàn…..Sở Hi….Trong lòng……Ân……thành toàn….bách niên giai lão.” Vương Yên Nhiên đọc nhanh như gió, xem lượt cùng cách thư, liền nhào về trước bắt lấy tay Thủy U Hàn.

      “Thủy tỷ tỷ, đây là sao? Thủy tỷ tỷ tự nguyện cùng cách, muốn thành toàn hai người kia? Thủy tỷ tỷ, ngươi cũng biết ngày họ chưa đưa từ thư cho ngươi, ngươi liền ngày vẫn là Sở gia đại thiếu phu nhân, vẫn luôn có hi vọng trở về. Thủy tỷ tỷ, ngươi cam tâm tình nguyện thành toàn cho Sở tướng quân?”

      “Ân. Ta nghe bọn họ từ nhận thức nhau, tình cảm rất tốt. Ta cũng trông thấy hai bọn họ ở cùng nhau, hẵn là rất nhau. Nếu ta chiếm vị trí vợ cả, chỉ sợ trong lòng bọn họ thoải mái. Thay vì thế, ta tự nguyện rút lui, hai người bọn họ có thể toàn tâm toàn ý đối đãi với đối phương.”

      “Thủy tỷ tỷ quả nhiên là người vô cùng tốt. Vốn Phác Y ca ngươi rất tốt, ta nghĩ người Phác Y ca nhìn nhận, tự nhiên là tốt. tại chính mình cũng cảm nhận được ngươi tốt.”

      Thủy U Hàn nghe được đống chữ “tốt” ra, cũng là những lời xuất phát từ chân tâm. Khuôn mặt nhắn bởi vì kích động, càng phát ra vẻ đỏ bừng đáng .”

      “Thủy tỷ tỷ, khi ngươi rộng lượng như vậy, ta đây cho ngươi nghe kiện.” Vương Yên Nhiên hướng tới gần Thủy U Hàn, hạ giọng .

      , ta nghe.” Thủy U Hàn cố gắng kìm nén, đem đôi tay vừa vươn ra định xoa nắn khuôn mặt Vương Yên Nhiên rụt lại.

      “Là như vầy, Thủy tỷ tỷ. Ngươi có biết Sở tướng quân năm đó đánh bại người Hồ, dẫn binh sĩ quay về kinh. Dân chúng kinh thành đều đỗ ra đường hoan nghênh. Ta khi đó theo phụ thân vào kinh thành mừng thọ thái hậu, vừa vặn ngang qua nơi đó. Sở tướng quân kia uy phong lẫm lẫm, giống như thiên thần vậy. Gương mặt như được ông trời ưu ái. Những người ta nhìn thấy qua, trừ bỏ nhị ca, chính là nam tử đẹp nhất. Lúc đấy mọi người là Lan Lăng Vương trời kia, biết mê đảo bao nhiêu thiếu nữ hài tử.” xong lại chống cằm, tựa hồ như hồi tưởng lại tình cảnh lúc ấy.

      Thủy U Hàn tự nhủ, Sở Hi này phải là tình nhân trong mộng của Vương Yên Nhiên ? Có thể thấy được, từ xưa đến nay ít người cái đẹp.

      “Thủy tỷ tỷ, ngươi bỏ được sao? Người đẹp như vậy, gia thế tốt như vậy, đời này chỉ sợ là có mấy người.”

      “Có gì mà luyến tiếc, phải của ta, cho dù là đoạt được đến tay cũng có ý nghĩa gì. Thay vì ba người vui vẻ, còn bằng ta buông tay, thành toàn cho bọn họ. Chỉ hy vọng bọn họ cũng giống như vậy có thể cảm nhận được thiện ý của ta, như vậy ta cũng uổng công.”

      Thấy ánh mắt Vương Yên Nhiên nhìn mình tràn đầy tán thưởng, còn có chút khó hiểu. Thủy U Hàn biết tại sao lại những lời như vậy ra khỏi miệng.

      Kỳ , mặc kệ Thủy U Hàn trước kia đối với Sở Hi như thế nào, nàng tại đối với chút cảm giác đều có. Tuy rằng vẻ bề ngoài của người nọ cực kỳ hợp khẩu vị của nàng, nhưng nàng đối với đơn thuần chỉ là thưởng thức, tựa như xem bức họa.

      Nàng muốn giúp bọn họ thành toàn, cũng hoàn toàn là giả dối.

      Tình vốn là loại tình cảm cực kỳ khó có được, Nếu Sở Hi và Triệu Hân Nhã nhau, hơn nữa họ lại tìm đến nàng gây phiền toái, nàng quả có thể rộng lượng đem chuyện cũ quên , mặc dù chúc phúc, nhưng cũng nguyền rủa bọn họ.

      Thủy U Hàn tự giễu, ta đây phải là thánh mẫu. Nhưng có biện pháp, nàng là người thích những chuyện tốt đẹp, nếu có khả năng, nàng nghĩ là đem phá hư những việc tốt đẹp, nhất là tình cảm.

      Âu Dương nhìn Vương Yên Nhiên quấn quýt bên người Thủy U Hàn, cùng Thủy U Hàn xì xào bàn tán, cảm thấy buồn cười. Cũng để ý tới nàng nữa, chỉ cúi đầu múa bút thành văn. lát sau liền đem cùng cách thư viết xong, lấy tới cho Thủy U Hàn xem qua.

      Thủy U hàn xem, thấy mấy tầng ý tứ của mình đều được biểu đạt vô cùng ràng, hành văn ngắn gọn, mộc mạc, cũng tăng thêm chút hoa lệ tân trang nào, cảm giác vô cùng vừa lòng. Sau đó Âu Dương đem cùng cách thư bỏ vào bao thư, bìa thư có viết “Viễn đại tướng quân Sở Hi tự tay.” Lại dùng sáp đem phong thư dán kín lại, liền với Thủy U Hàn: “Tiểu Hàn, phong thư này huynh ủy thác cho người của tiêu cục đưa kinh thành. Bảo bọn họ phải tự tay giao cho Sở Hi tướng quân. Muội xem như vậy có được ?”

      Thủy U Hàn đối với an bài như vậy rất là vừa lòng: “Ca tính chu đáo, hết thảy đều cám ơn đại ca.”

      Âu Dương lại dặn Thủy U Hàn cùng Vương Yên Nhiên vài câu, liền choàng áo khoác, tự mình tiêu cục ủy thác người truyền tin. Thủy U Hàn nhìn theo bóng Âu Dương ra cửa, cảm thấy rốt cuộc có thể buông xuống đoạn tâm này, về sau cần mập mờ về thân phận của chính mình nữa. Cũng cần giấu Kỳ nhi, sợ người khác biết được thân phận của , sợ có người hại mẹ con nàng.

      Nàng về sau có thể quay lại làm chính mình, mang theo nhi tử, an an nhạc nhạc mà sống.
      Last edited by a moderator: 14/4/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 32: Giao thừa.

      Chớp mắt sắp tới giao thừa, quận trưởng phái người đến thúc giục Vương Yên Nhiên về nhà. Vương Yên Nhiên ở lại đây chơi đến cao hứng, huống hồ lại vừa mới biết Thủy U Hàn, cho nên rất luyến tiếc khi rời . Nhưng mà có đạo lý nào mà nương chưa xuất giá lại ở nhà người khác ăn mừng năm mới. Sáng ngày thứ hai, sau khi ăn qua điểm tâm, Vương Yên Nhiên rời khỏi Âu Dương phủ, đám thị vệ, bà tử, nha hoàn vây quanh đưa lên xe ngựa, trở về Tế Thủy thành.

      Khi bước lên đường, Vương Yên Nhiên còn lôi kéo tay Thủy U Hàn chịu buông, tha thiết dặn dò Thủy U Hàn, muốn nàng nhanh chóng dọn đến Tế Thủy Thành.

      “Thủy tỷ tỷ, Tế Thủy thành được xưng là Tuyền thành, có rất nhiều địa phương để chơi nha. Tỷ đến nhanh chút, muội mang tỷ nhiều nơi chơi.”

      “Thủy tỷ tỷ, giày này của tỷ thoải mái, còn rất ấm áp. Muội lúc trước thấy Phác Y ca mang cái này, còn thắc mắc là từ nơi nào đến. Nguyên lai là Thủy tỷ tỷ làm. Muội trở về cũng muốn làm thêm mấy đôi.”

      “Thủy tỷ tỷ, dép lê của tỷ, muội cũng cầm đôi. Thủy tỷ tỷ đừng lo lắng, chân hai chúng ta bằng nhau, đôi giày kia muội mang cũng rất vừa vặn.”

      Thủy U Hàn vừa bất đắc dĩ, lại vừa buồn cười.

      Giày mà Vương Yên Nhiên là lày Thủy U Hàn làm ra từ da dê. Thân giày cùng đế giày đều được phủ lông dê, vừa mềm vừa ấm. Vương Yên Nhiên gặp Âu Dương cùng nhà Thủy U Hàn đều giày này, so với giày vải bông cùng giày da hươu hoàn toàn bất đồng, liền cảm thấy tò mò. Vừa vặn, trước đó vài ngày Thủy U Hàn lại may cho mình đôi, liền đem đến cho Vương Yên Nhiên xem. Kết quả là Vương Yên Nhiên thử chút, thế nhưng lại vừa chân, sau đó cũng chịu thay ra. Thủy U Hàn thấy nàng thích, liền thống khoái mà tặng cho nàng.

      Đến khi trời tối, Thủy U Hàn rửa mặt chải đầu xong xuôi, chuẩn bị ngủ, tiểu nương lại tới đây tìm nàng. Liếc mắt nhìn thấy Thủy U Hàn đôi dép lê bằng da lông, cặp dép kia nhủ mẫu còn làm thêm cục bông xù, nàng nhìn liền thích. Cảm thấy nó rất đáng , mang cũng ấm áp. Thủy U Hàn cảm thấy đôi này mình rồi, chờ qua tháng giêng, liền làm đôi khác cho nàng. nghĩ tới tiểu nương này lại lần nữa cầm giày chạy mất. Thủy U Hàn thực bất đắc dĩ, cũng phải luyến tiếc, mà cảm thấy mình dùng rồi, nếu đem cho người khác ngại ngùng.

      Nhưng đối với tiểu nương này nàng lại có biện pháp. Bất quá chỉ mới đêm ở chung, Thủy U Hàn thực thích Vương Yên Nhiên. Đứa này tâm địa rất tốt, cũng hiểu được nhìn sắc mặt của người khác. Mặc dù tính tình giống tiểu hài tử, lại có chút tùy hứng. Bất quá tính cách này ở người nàng, chẳng những khiến người ta chán ghét, ngược lại làm cho người ta cảm giác tiểu hài tử này rất chân , bởi vậy càng thêm thích nàng.

      Vương Yên Nhiên qua năm mới liền mười bốn tuổi, ở thời đại này hẳn là được xem như đại nương. Thủy U Hàn biết có nhiều hài tử ở tuổi này liền xuất giá làm con dâu nhà người ta. Nhưng Vương Yên Nhiên vẫn còn mang bộ dáng của hài tử vô ưu vô lo. Nguyên nhân hẳn là do trong nhà được bảo hộ quá tốt. Là tiểu công chúa được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay, còn biết được khó khăn chốn hồng trần. Là tiểu công chúa đáng ai mà thích, Thủy U Hàn cũng nguyện ý thân cận nàng.

      Lưu luyến tiễn biệt Vương Yên Nhiên, Thủy U Hàn trở lại nơi các nàng ở tạm.

      Thủy U Hàn lúc trong phòng giam còn lo lắng Kỳ nhi đến nơi này có thể ăn ngon, ngủ ngon hay . Hỏi nhủ mẫu mới biết được, lúc các nàng đến nơi này, người tiếp đãi chính là quản của Âu Dương, họ Sử, chính là người quản giúp Thủy U Hàn bán rau. Lúc ấy, Sử quản giúp nhủ mẫu tìm đầu bò sữa. Ngày hôm qua, thời điểm tiểu Hồng Vương gia thôn tìm vật chứng, cũng dắt con dê sữa ở đó theo lên trấn. Kỳ nhi chút cũng kén chọn, sữa bò hay sữa dê đều vui vẻ uống. Vì vậy, bò hay dê này đều giữ lại.

      Bởi vì muốn ở lại nhà Âu Dương ăn lễ mừng năm mới, Thủy U Hàn để Âu Dương phái xe ngựa, cho tiểu Hồng Vương gia thôn đem đồ các nàng chuẩn bị cho năm mới kéo xe trở về. Tuy rằng án tử kết thúc, nhưng đồ chuẩn bị mừng năm mới của các nàng sớm chuẩn bị trước đó, vô cùng sung túc.

      Sân viện tại của Thủy U Hàn có phòng bếp , Thủy U Hàn liền tự mình làm cơm. Vừa đem chuyện này cùng Âu Dương, Âu Dương liền cho người đến dọn dẹp lại, để Thủy U Hàn dùng.

      Sau khi hàng tết được kéo về, Thủy U Hàn đem ít lạp xưởng, thịt khô, cá khô, rau cải khô mang ra, còn để thêm chút nấm tươi cùng mầm đậu phụ, để tiểu Hồng mang đến phòng bếp. là tâm ý của chủ tớ các nàng, cấp cho mọi người thêm chút đồ ăn mừng năm mới.

      Nhủ mẫu cùng tiểu Hồng ngồi giường cắt chữ Phúc để dán song cửa sổ. Thủy U Hàn nhìn thấy nhủ mẫu lia kéo, nơi này cắt chút, nơi kia cắt chút, hồi liền cắt ra hình cá chép vượt vũ long môn, ngũ cốc được mùa, gà vàng gáy sáng, long phượng trình tường…đủ loại, hơn nữa còn có thể cắt thành hình người, cắt thành hai oa nhi bụ bẫm, ôm thỏi vàng trong lòng. Thủy U Hàn nhìn trái nhìn phải, lại cảm giác oa nhi béo này là chiếu theo bộ dáng tiểu Kỳ nhà nàng mà cắt ra.

      Thủy U Hàn cắt giấy, ngồi bên cạnh dán hồ. Sau đó đem những hình được cắt xong áp lên cửa sổ dán, hơn nữa còn đem chữ “Phúc” dán khắp nơi, hi vọng năm mới “Phúc” đến. Nửa ngày công phu, trong viện đều được dán đỏ rực, khí hoan hỉ ngày tết.

      Âu Dương cuối năm nên làm việc gì, đến từng viện để treo bùa đào. Đây là phong tục từ đời Tống lưu truyền xuống. tại mọi người cũng ít dùng cái này, đại đa số người ta đều đem văn thơ viết lên giấy đỏ, gọi là “Thiếp xuân”. Thủy U Hàn nhìn Âu Dương lần lượt viết từng tờ thiếp, tiểu thư đồng chờ bên, xong cái nào liền đem ra bên ngoài, cho người mang dán các nơi.

      Đảo mắt đến đêm ba mươi, Thủy U Hàn sớm chuẩn bị.

      Nhủ mẫu ở lại trong phòng chiếu khán Kỳ nhi, Âu Dương phái hạ nhân lại đây, giúp đỡ hai người Thủy U Hàn và tiểu Hồng nhóm lửa.

      Đầu tiên cần phải làm là thịt viên. Lấy cái nồi sắt lớn, đỗ hơn phân nửa dầu cải vào, đun cho nóng lên. Các loại thịt viên được chuẩn bị đầy đủ. chậu thịt viên cà rốt, chậu thịt viên lăn bột chiên. Thủy U Hàn còn làm chút đồ ăn vặt. Cái này làm rất đơn giản, trắng ra chính là mì sợi chiên giòn. Trước tiên sùng sữa, trứng gà và bột mì nhào đều đặn, sau đó cán thành từng tấm mỏng, cắt ra từng sợi , cho xuống vạc dầu chiên đến khi chín để cho ráo dầu, trộn vào chút kẹo mạch nha loãng khuấy đều, lại để thêm nho khô, quả cây hạch đào được cán , sau đó đặt vào khuôn để tạo hình dạng. Cuối cùng chờ nó khô lại, cắt ra thành miếng vừa ăn, dùng giấy bọc lại để làm đồ ăn vặt. Thủy U Hàn lại làm thêm bánh quai chèo mềm và bánh quai chèo cứng, còn đem khoai lang cắt ra thành lát, trộn với bột mì và trứng gà, làm khoai lang chiên bột.

      Mọi thứ làm xong, liền bắt đầu chuẩn bị bàn tiệc đoàn viên. Năm nay ngoài ba người các nàng còn có thêm Âu Dương, tổng cộng bốn miệng ăn. Đương nhiên còn có Kỳ nhi, tại chỉ có thể uống sữa: “Ai nha, cơm tất niên lần này có phần của con rồi, Kỳ bảo bối phải lớn nhanh chút nha.” Thủy U Hàn tranh thủ lúc rãnh rỗi lại thực vô lương đem Kỳ nhi ra đùa bỡn.

      Tuy rằng người nhiều lắm, nhưng cơm tất niên thể tiết kiệm. Đầu tiên là gà, vặt lông sạch , rửa sạch sau đó rạch bụng, cho vào đảng sâm, đương quy, cẩu kỷ, xong cho vào nồi chậm rãi đun. Cá quế mua từ trấn , cắt gừng và hành làm thêm món cá hấp. Còn vịt, chọn con mập gầy làm vịt quay. Sau liền chọn mấy quả bí hình dáng xinh đẹp, múc bỏ ruột, bỏ vào gạo nếp được ngâm sẵn, sau đó đem chưng lên, khi chín là món gạo nếp chưng bí đỏ ngon tuyệt. Mặt khác còn chuẩn bị thịt đông pha, thịt nướng, hải sâm, gà xé phay trộn ớt, dưa chua, rau trộn với thịt, cải trắng xào, thịt om các loại…, hơn nữa còn các loại thịt viên được chuẩn bị trước, lại cắt thêm đĩa lạp xưởng, tổng cộng có mười tám đạo món ăn.

      Bữa cơm đoàn viên được bày tại gian ngoài Noãn các, nơi Thủy U Hàn ở. bàn, trước mặt mỗi người còn đặt thêm ly rượu, là rượu gạo do Thủy U Hàn tự tay yêm chế. Âu Dương nhìn bàn đầy thức ăn, cười : “Từ lúc biết tiểu Hàn, huynh liền có nhiều lộc ăn.”

      Bốn người bỏ qua khách sáo, đều ngồi xuống, Thủy U Hàn giơ ly rượu lên.

      “Đại ca, nhủ mẫu, tiểu Hồng, đây là lần đầu tiên chúng ta ở cùng chỗ mừng năm mới, ăn bữa cơm đoàn viên. Lời cảm tạ ta cũng nhiều, chỉ câu: có thể cùng các người quen biết, lại có các người ngồi bên cạnh bồi ta, chính là chuyện may mắn nhất đời này. Ta thỉnh mọi người uống ly rượu này, chúc chúng ta hằng năm đều được như hôm nay, hàng tháng đều được như đêm nay.” Thủy U Hàn xong, liền hơi uống cạn ly rượu.

      Âu Dương, nhủ mẫu cùng tiểu Hồng cũng theo đó uống cạn ly rượu, tiểu Hồng lại giúp mọi người rót thêm rượu, bốn người vừa ăn vừa uống, vừa trò chuyện, cả phòng ngập tràn khí hòa thuận vui vẻ.

      Ăn xong bữa cơm đoàn viên, Âu Dương thăm hỏi hạ nhân trong phủ. Thủy U Hàn lại phân phó tiểu Hồng đem thức ăn qua cho đám người Sử quản , thư đồng của Âu Dương.

      Buổi tối, Âu Dương bồi bên cạnh đám người Thủy U Hàn, cùng nhau đón giao thừa. Tiểu Hồng sớm đến phòng bếp chuẩn bị tốt các thứ nào là bột, nhân, thớt, cán gỗ…Ngay tại giường sưởi gian ngoài Noãn các, trãi mành lên , mọi người bên đón giao thừa, bên gói bánh trẻo.

      Âu Dương cười cười nhìn Thủy U Hàn bận rộn, sau đó cũng tiến đến giúp đỡ. Thủy U Hàn còn nghĩ, chẳng lẽ Âu Dương là chân nhân bất lộ tướng, ra huynh ấy là cao thủ trù nghệ? Nhưng chờ đến lúc Âu Dương bận rộn nửa ngày trời mới gói được cái bánh, Thủy U Hàn mới hiểu vị này trăm phần trăm là người mới.Thủy U Hàn trong lòng rất phúc hậu mà nghĩ rằng Âu Dương giúp họ tay, chỉ sợ thuần túy là do tâm tính tiểu hài tử trong người trỗi dậy, muốn chơi đùa mới mẻ. Nội tâm của nam nhân đều vĩnh viễn giữ lại phần của tiểu hài tử. Tiểu hài tử vốn mê bùn, nếu có bánh trẻo để nghịch đương nhiên là tốt hơn.

      Thủy U Hàn lôi Âu Dương , để cho rửa tay rồi ngồi bên cạnh ăn dưa và trái cây, nhìn các nàng làm việc là tốt rồi. Âu Dương thấy Thủy U Hàn vừa gói ra cái bánh trẻo tròn tròn mập mạp, rồi thêm cái hình thỏi vàng trắng như tuyết, lại nhìn đến cái của chính mình làm, dễ nhìn, chỉ có thể đâu vào đâu. Đành phải rửa sạch tay.

      “Tiểu Hàn, muội tìm ít việc cho huynh làm . Gặp các muội bận rộn như vậy, vui vẻ, đây mới là bộ dạng nhà mừng năm mới, chỉ có mình huynh nhàn rỗi, rất là mất mặt.”

      chuyện, chợt nghe Kỳ nhi ở buồng trong khóc lên. Thủy U Hàn nhãn châu chuyển động: “Đại ca, nếu huynh giúp muội chiếu khán Kỳ nhi .”

      “Cũng tốt.” Âu Dương liền đáp ứng, chút do dự đều có.

      Hai người đem Kỳ nhi ra, cởi bỏ tả của bé, nguyên lai là tiểu tử này làm bẩn tả. Cái này, Thủy U Hàn nghĩ để Âu Dương giúp đỡ tốt lắm. nghĩ tới Âu Dương chút cũng để ý, giành đổi tả cho Kỳ nhi, sau đó đem tiểu tử bao lại tốt, liền ôm vào trong ngực chơi đùa. Thủy U Hàn thấy Âu Dương làm rất thuần thục, Kỳ nhi nằm trong lòng cũng rất nhu thuận, nhếch cái miệng nhắn, khóe miệng còn chảy nước miếng, nhìn chằm chằm cái trống bỏi trong tay Âu Dương. Thủy U Hàn cũng yên lòng, để cho Âu Dương ôm Kỳ nhi lên kháng ngồi.

      Cứ như vậy, ba người gói bánh trẻo, người ôm hài tử, lắng nghe tiếng pháo nổ từ phía xa xa vọng lại.

      “Tiểu Hàn, huynh cho bọn họ đốt pháo trong nhà, sợ làm kinh sợ Kỳ nhi.”

      “Đại ca, huynh luôn thay muội sắp xếp mọi chuyện chu đáo.”

      Đến nửa đêm, Kỳ nhi ngủ say như chú heo con, nhủ mẫu đem bé trở về buồng trong. Bên này, tiểu Hồng bày đồ ăn kháng, bốn miệng ăn ngồi chờ bên ngoài gõ báo canh giờ, nghe được trận tiếng pháo vang dội, bốn người an vị, cùng nhau ăn bánh trẻo. Đầu tiên là nhủ mẫu, ngụm bánh trẻo đầu tiên liền cắn ra đồng tiền, sau đó, tiểu Hồng, Thủy U Hàn, Âu Dương cũng ăn trúng cái có tiền. Nhủ mẫu cười đây là đại cát đại lợi. Mấy người ngồi ăn bánh trẻo xong liền về phòng nghỉ ngơi. Ngày kế chính là mồng tết, mọi nhà đều dậy sớm trở về nhà bái tổ tông, bái cha mẹ, bái họ hàng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :