[Trọng sinh] Hậu cung xoay người ký - Dạ Chi Dạ (Update c40) - Tuyển editor

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Moonlight

      Moonlight Well-Known Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      663
      Hehe, chị ra tay... lần lượt từng bạn có chuyện vui...các nàng chờ đọc nha...moazzzzz....:059::059:

    2. Moonlight

      Moonlight Well-Known Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      663
      Chương 26: Sinh giữa đường

      Vài phi tần ngồi ở tiểu đình xa xa tất nhiên nhìn thấy màn thân mật này, người người kinh ngạc ra lời, Quan Tiệp dư vừa sợ vừa hận, mới vừa rồi tuy rằng thấy biểu tình mặt Hoàng Thượng cùng Hinh tần, nhưng nhất cử nhất động của hai người đều lọt vào mắt của nàng, Hoàng Thượng vô cùng thân thiết vuốt tay nàng ta, sau lại còn đặt tay nàng ta trong lòng bàn tay mình, hai người ngồi cùng chỗ, đầu mày cuối mắt, cười vui vẻ. Đây tính là cái gì?! Quan Tiệp dư tức giận nhíu đôi mi thanh tú. Hinh tần va chạm thánh giá, Hoàng Thượng lại có trách tội? Hay là Hoàng Thượng đối với Hinh tần thực có tâm?

      Trong mắt Quan Tiệp dư chợt lóe lên tia tàn nhẫn. Từ lần tuyển tú ba năm trước nàng, Hiền phi cùng Kỳ quý phi cùng vào cung, nhiều năm như vậy qua , cho dù nhìn thấu được tâm tư Hoàng Thượng nàng cũng thấy vài phần. Hoàng Thượng có thể cưng chiều phi tần, có thể ban cho nàng ta vinh sủng vô hạn, nhưng muốn Hoàng Thượng có chỉ chút xíu cái gọi là đó là si tâm vọng tưởng! Hoa hoàng hậu là ví dụ ràng, Hoa Lê Nguyệt cùng Đại Yến Đế đồng giường cộng chẩm năm năm, là tình sâu nghĩa nặng cũng coi như tương kính như tân. Tuy sau đó nàng ta cùng cả gia tộc phạm tội cấu kết với địch nên bị chém đầu, Đại Yến Đế có lòng tha cho tội chết, chỉ đem nàng đày vào lãnh cung, nhưng rồi Hoàng Thượng cũng chẳng quan tâm, khiến cho Hoa Lê Nguyệt treo cổ tự vẫn ở lãnh cung. Nữ nhân trong hậu cung ai biết chuyện Hoa hoàng hậu chết đơn giản như vẻ bề ngoài của nó, nhưng thái độ của Hoàng Thượng ra sao? Chỉ là sai người lấy quốc lễ hậu táng nàng, đối với nguyên nhân nàng chết hề truy cứu gì thêm. Nam nhân này chính là người có tâm!

      Quan Tiệp dư lại liếc mắt nhìn hai người ở phía xa cái, trong mắt đầy vẻ nghiền ngẫm, khóe miệng đột nhiên kéo lên, nam nhân lạnh lùng như vậy sao lại có thể thay đổi bất thường. Hinh tần, ngươi chẳng qua cũng giống như tiện nhân Uyển quý tần kia, chính là nhất thời được Hoàng Thượng để vào trong mắt, nhìn tiện nhân kia , mới hơn năm ngắn ngủn mất long sủng, ngươi có năng lực giữ được long sủng bao lâu? Thu hồi ánh mắt của mình, Quan Tiệp dư nhìn đám phi tần bên trong lộ vẻ kinh ngạc, cười : "Bọn muội muội cần hâm mộ người bên ngoài, Hoàng Thượng ban mưa móc đều để các nơi cùng dính, đến lúc đó bọn muội muội cũng giống như Kỳ quý phi cùng Hiền phi phong quang vô hạn."

      "Tỷ tỷ chớ bừa, bọn muội muội dám cùng Kỳ quý phi và Hiền phi so sánh?" người trong đó nghe được lời này của Quan Tiệp dư mặt lộ vẻ hoảng sợ, lập tức trả lời. Các nàng là những phi tần hề có hậu thuẫn sau lưng, ngàn vạn lần thể tồn loại ý niệm đứng cùng chỗ với Kỳ quý phi và Hiền phi trong đầu, nếu bị rơi vào tai của người khác, các nàng về sau làm sao còn có thể ngây ngốc mà sống trong hậu cung.

      Mắt Quan Tiệp dư tối sầm lại, lập tức che miệng cười : "Tỷ tỷ chẳng qua nhất thời vui đùa, vài vị muội muội chớ để trong lòng."

      "Tỷ tỷ cần như vậy, chúng ta có nghe thấy cái gì cả." Mọi việc trong cung mọi người sớm nhìn ràng, Quan Tiệp dư cũng là phi tần có phẩm cấp, mấy người dám ở trước mặt nàng làm gì phật ý nàng, nàng có lời nào đại bất kính cũng chỉ dám để ở trong lòng.

      Quan Tiệp dư nhìn đám phi tần cười, ý cười nơi khóe miệng lại mang theo vài phần đắc ý, cũng chỉ nàng mới dám nghĩ dám làm, nhìn đám người trước mắt này có tiền đồ, chỉ có thể cả đời ngây ngốc trong cung cuối cùng cũng chỉ có chết mà thôi!

      Diệp Linh Sương vụng trộm nhìn sang bên tiểu đình phía xa xa, nghĩ đến Quan Tiệp dư giờ phút này nhất định là bộ dáng đằng đằng khí sát, khóe miệng khỏi kéo lên, nở nụ cười vui tươi hớn hở.

      "Ái phi cười cái gì?" Đại Yến Đế thấy mặt mày tiểu nữ nhân cười đến vui, tâm tình của mình hiểu sao cũng thấy rất tốt, theo ánh mắt vụng trộm của nàng nhìn theo, Đại Yến Đế cũng thấy được trong đình có mấy oanh oanh yến yến, liền thầm nghĩ: khó trách tiểu nữ nhân lại vui vẻ như vậy, nguyên lai là ở đây đắc ý. Vì thế liền thu lại ý cười, thản nhiên hỏi câu.

      Diệp Linh Sương thấy Đại Yến Đế nhìn thẳng nàng, chờ nàng trả lời, vì thế vội vàng thu lại vài phần cười trộm đắc ý, cúi đầu, tiếng như muỗi kêu, "Bẩm Hoàng Thượng, bởi vì Hoàng Thượng ở bên cạnh thiếp, cho nên thiếp cao hứng."

      Đại Yến Đế híp đôi mắt, "Chứ phải ái phi đắc ý vì nghĩ đánh vào tay trẫm mấy cái?"

      Diệp Linh Sương vội vàng quy củ vươn tay trái, thần sắc nghiêm túc nhìn , "Thiếp nếu dối, Hoàng Thượng cứ đánh." Thấy gì, con mắt lại càng híp lại thành đường, lại vội vàng đế thêm, "Tất nhiên, vẫn là có nguyên nhân khác. Nhưng thiếp quả là vì Hoàng Thượng ở bên cạnh thiếp cho nên thiếp vui vẻ." Cố ý tăng thêm ngữ khí, sợ dường như tin.

      "Vậy sao? Ái phi nghe chút." Đại Yến Đế khẽ gật đầu, xem như tạm thời chấp nhận cách vừa rồi của nàng, thấy nàng ngơ ngác nhìn mình, lại thêm câu giải thích, "Ái phi mới còn có nguyên nhân khác, cho trẫm nghe chút."

      "Đều là chuyện nữ nhi thường tình thôi, Hoàng Thượng nghe chỉ thêm phiền?" Diệp Linh Sương rũ mắt xuống, vụng trộm liếc mắt nhìn cái .

      "Như thế nào, trẫm thể nghe?" Đại Yến Đế đối với tiểu nữ nhân so đo này thực bất mãn.

      "Thiếp đó là, Hoàng Thượng nên hơi tí liền trưng ra bản mặt lạnh này." Diệp Linh Sương ủy khuất liếc cái, "Hoàng Thượng chỉ nghe để giải buồn là chính, nghe xong liền quên nhé."

      Đại Yến Đế theo thói quen nhíu mày, "Nha đầu này từ khi nào nàng cũng học cách chuyện vòng vèo như vậy, thẳng , trẫm trách nàng huyên thuyên."

      Diệp Linh Sương mắt đen sáng ngời, vui mừng : "Hoàng Thượng minh, biết suy nghĩ trong lòng thiếp."

      Đại Yến Đế đảo mắt liếc nàng cái, hừ tiếng, "Tiểu nha đầu giỏi nịnh nọt."

      Diệp Linh Sương cười đến sáng lạn, đôi con ngươi xinh đẹp híp thành hình trăng khuyết, : "Như thế, thiếp liền nghĩ gì đấy. Là như vậy..." Diệp Linh Sương đem chuyện mới vừa rồi ở Lê Lạc viên gặp Quan Tiệp dư tỉ mỉ , sau đó ánh mắt trợn tròn, có chút tức giận : "Hoàng Thượng, người Quan Tiệp dư có hay cũng giống thiếp đều là chờ Hoàng Thượng tới? Nhưng nàng nên đằng nghĩ nẻo, còn xem thường thiếp, tại Hoàng Thượng phải ở ngay bên người thiếp sao, thiếp liền nghĩ, Quan Tiệp dư tại có lẽ ở bên đình kia nhìn trông Hoàng Thượng, ha ha... Thiếp rất đắc ý... Ha ha..." Diệp Linh Sương che lấp bật cười. Trong vườn yên tĩnh lại thêm vài phần sinh khí.

      "Nàng đó... Trẫm biết nên nàng như thế nào..." Đại Yến Đế khẽ lắc đầu, nhìn như bất đắc dĩ, khóe miệng lại chậm rãi lên chút cười, càng lúc càng lớn.

      Lý Phúc Thăng cúi đầu đứng xa xa, giờ phút này dám nhìn trộm mặt rồng cười vui vẻ, chỉ là tai nghe tiếng cười của Hinh tần, cũng nhận thấy Hoàng Thượng có khoan khoái dễ chịu.

      "Hoàng Thượng!" Đột nhiên, giọng nữ tử tràn đầy bi thương phá vỡ thích ý cùng ấm áp khó có được này. Lý Phúc Thăng ngẩng đầu nhìn, thấy Uyển quý tần sắc mặt tái nhợt biết từ khi nào tới gần chỗ Hoàng Thượng ngồi, nhìn Đại Yến Đế hô to tiếng.

      Thấy Đại Yến Đế nhíu mày nhìn lại, con ngươi mới vừa rồi còn mỉm cười trong nháy mắt lạnh như băng, Uyển quý tần trong lòng giống như bị đao cắt. Mới vừa rồi nàng nhìn thấy màn như hư ảnh kia, Hoàng Thượng như vậy nàng chưa từng thấy qua, trong dĩ vãng Hoàng Thượng nhiều nhất chỉ cười yếu ớt, nhu tình gọi tiếng ái phi, nhưng màn ấm áp lúc nãy khiến con mắt nàng đui mù, Hoàng Thượng đối với Hinh tần cười thoải mái như vậy, nàng chưa bao giờ gặp qua, chưa bao giờ!

      "Uyển quý tần, giờ phút này Hoàng Thượng nghỉ ngơi, Uyển quý tần nếu như có chuyện quan trọng bằng trễ chút nữa lại đến." Lý Phúc Thăng thấy Hoàng Thượng hờn giận, lập tức ngăn nữ tử ồn ào này ở bên ngoài.

      "Cẩu nô tài lớn mật, Hoàng Thượng còn có lên tiếng ngươi nhiều miệng cái gì!" Giờ phút này trong lòng Uyển quý tần tức tối, lo tìm được chỗ phát tác, lại gặp được người tự mình tìm tới cửa, liền đem tức giận lúc trước cùng chua xót mới vừa rồi rống lên. Lý Phúc Thăng cúi đầu , mọi người đều biết là nô tài bên người Hoàng Thượng, cũng hiểu biết tâm tư Hoàng Thượng nhất, người người hận thể nịnh bợ , Uyển quý tần trước kia nịnh bợ vô số lần, nhưng nay lại đối với rống to như vậy. Lý Phúc Thăng cũng ngăn nữa, y đối với Đại Yến Đế có nhiều năm hiểu biết, giờ phút này Uyển quý tần căn bản chiếm được lợi ích, chính nàng muốn bị tội, cũng xen vào!

      "Để cho nàng tiến vào." Mặt Đại Yến Đế trầm xuống lạnh lùng .

      Uyển quý tần nghe lời này, hai mắt đầm đìa nước, nhanh chóng quỳ gối trước mặt Đại Yến Đế, nàng ta có bệnh lại thêm nước mắt ủy khuất ai nhìn cũng thấy thương cảm, nhưng Đại Yến Đế vẫn thờ ơ, lạnh lùng nhìn nàng, "Ái phi có chuyện gì mà tại cần gặp trẫm?"

      "Thiếp khẩn cầu Hoàng Thượng thay thiếp làm chủ!" Đầu Uyển quý tần va mặt đất, cầu Hoàng Thượng có thể thương hại vài phần, tại thân thể nàng càng ngày càng suy sụp, Hoàng Thượng cũng đến điện của nàng, nếu tại thể bắt lấy cơ hội này, nàng sợ là càng thêm thê thảm.

      Mày Đại Yến Đế cau chặt, Diệp Linh Sương muốn đưa tay vuốt đôi mày kia, lại ngại tình huống này nên có đưa tay ra, chỉ lẳng lặng ngồi yên lời nào. Đại Yến Đế vốn nhìn Uyển quý tần bỗng nhìn sang nàng, khó chịu được thu hồi, tức giận mặt cũng bớt .


      "Có chuyện gì để Kỳ quý phi cùng Hiền phi xử lý , thân mình ái phi nay khỏe, vẫn là nên lại nhiều mới phải." Lời của Đại Yến Đế nghe giống như quan tâm, nhưng lại làm cho Uyển quý tần yên tâm, vẫn mang bộ dạng mỹ nhân bệnh tật yếu ớt rưng rưng khóc, mang theo vạn phần ủy khuất cùng hối hận : "Cầu Hoàng Thượng làm chủ cho thiếp. Thiếp nay thân mình suy nhược, thể hầu hạ Hoàng Thượng là do bị người khác làm hại!"

      Đại Yến Đế hai mắt đột nhiên lạnh như băng, nghiêm mặt nhìn nàng, thản nhiên : " tỉ mỉ xem."

      "Bẩm Hoàng Thượng, Ngô thái y cho thiếp dùng dược lung tung, khiến bệnh của thiếp lâu ngày chưa lành. Mà phía sau Ngô thái y người đó là... Kỳ quý phi!" Thấy hai mắt Đại Yến Đế chỉ trầm xuống mà có làm gì khác, Uyển quý tần vội : "Lời thiếp , cầu Hoàng Thượng điều tra , Ôn tướng là ân nhân của Ngô thái y, Ngô thái y chuyện gì cũng đều nghe , Kỳ quý phi muốn hại thiếp Hoàng Thượng!"

      "Ái phi, ngươi về Trường Nhạc cung trước ." Đại Yến Đế nhìn Diệp Linh Sương ngồi bên , vẻ mặt lạnh như băng.

      "Thiếp xin trước." Diệp Linh Sương cúi mình hành lễ, vội vàng , có số việc Hoàng Thượng muốn để cho người khác biết, nàng tất nhiên cần tránh xa. Uyển quý tần quả có đầu óc, cũng ngẫm lại thế lực phía sau Kỳ quý phi rốt cuộc khổng lồ bao nhiêu, nàng nghĩ cứ như vậy than thở khóc lóc tố khổ, Hoàng Thượng liền có thể nghe lời của nàng trị tội Kỳ quý phi? Quả thực là người ngốc mê! Diệp Linh Sương quay đầu nhìn hai người quỳ đứng, chậm rãi nở nụ cười, Uyển quý tần ngươi từ nay về sau chỉ sợ là bị phế, Kỳ quý phi, ngươi cũng nên nắm chặt cây đại thụ Ôn tộc của người , cần chờ đến ngày nào đó Hoàng Thượng nhất thời mất hứng đoạt quyền lợi trong tay Ôn tướng, ngươi cái gì cũng còn nữa rồi.

      Kỳ , nàng từng vô số lần muốn đứng ở trước mặt Đại Yến Đế chất vấn , lúc trước vì sao có thể như thế nhẫn tâm mặc kệ nàng bị hại, bọn họ năm năm tình nghĩa đều là giả? Chính là sau này nàng mới phát , vô dụng, chút cũng đừng mong, người chết, oán giận làm chi? Hoa hoàng hậu còn nữa, Hoa gia cũng sớm còn, việc nàng phải làm đó là tận mắt thấy các nàng thống khổ giãy dụa, có lẽ còn có cả !
      nguyệt vi, AnhXuan, Aliren11 others thích bài này.

    3. Moonlight

      Moonlight Well-Known Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      663
      Haizzz, chị cũng có tình cảm với ...mỗi tội nại nà vua...chẹp chẹp!!!!:020::020:
      oxy501 thích bài này.

    4. Moonlight

      Moonlight Well-Known Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      663
      Chương 27: Đày vào lãnh cung

      Thấy bóng áo xanh xa, Đại Yến Đế mới thu hồi ánh mắt, cúi đầu xuống nhìn Uyển quý tần quỳ dưới đất. Nữ tử nhu thuận của ngày xưa còn, trong mắt lúc này là phẫn hận thể che dấu, hai má phấn nộn trong dĩ vãng cũng trở nên tái nhợt.

      "Đứng lên ." Đại Yến Đế thản nhiên .

      "Thiếp dám, cầu Hoàng Thượng làm chủ cho thiếp!" Khuôn mặt nhắn của Uyển quý tần như hoa lê dưới mưa, rất đáng thương, chỉ là nam tử trước mắt tia thương hại. Ở phương diện này, dường như khá keo kiệt. Trong hậu cung nữ nhân dùng nước mắt chia làm hai loại, loại làm cho người ta thương, loại làm cho người ta ghét bỏ, ràng, Uyển quý tần lúc này phải ở loại thứ nhất.

      "Lý Phúc Thăng, ngươi lập tức đến dược phòng điều tra, xem dược vật xuất nhập trong khoảng thời gian đó có gì bất thường , truyền lệnh trẫm để Trương Tử Nghi tới Thượng Y Cục đưa Ngô thái y đến đây." Đại Yến Đế lạnh lùng .

      "Nô tài lập tức ngay." Lý Phúc Thăng cúi đầu lên tiếng, bước nhanh xa.

      Uyển quý tần vừa nghe lời này, sắc mặt lại trắng thêm vài phần, dược kia là nàng bí mật hỏi Ngô thái y, nếu để Hoàng Thượng biết việc này, chính nàng căn bản cũng có gì tốt đẹp, nếu Hoàng Thượng biết được nàng hối lộ thái y, đến lúc đó cũng là tội lớn. Đúng là, thái y ở Thượng Y Cục khi ghi đơn thuốc đều được giữ lại, sau đó đưa tới dược phòng bốc thuốc, nàng làm sao có bằng chứng chứng minh Ngô thái y dùng dược lung tung? Nghĩ như vậy, Uyển quý tần mồ hôi lạnh chảy đầy thân, y phục mỏng manh lưng nhanh chóng sũng nước, nàng nên nhất thời xúc động liền quấy nhiễu thánh giá, tại nghĩ mọi hướng chính nàng cũng có tội, nay phóng lao phải theo lao. Tay Uyển quý tần đặt mặt đất bởi vì gồng lên mà trắng bệch, khẽ run rẩy, trong mắt bên cạnh tức giận ngập trời còn có cam lòng, đều là do tiện nhân Kỳ quý phi kia! Nếu phải nàng nghĩ nàng chết, nàng như thế nào lại bước đến bước này?!

      Trong khi Uyển quý tần quỳ mặt đất do dự thôi, Lý Phúc Thăng đưa dược sư quản lý dược phòng đến, Lưu dược sư là ông lão ngoài năm mươi tuổi, trong lòng ôm mấy quyển sổ ghi lại dược vật xuất nhập, thấy Đại Yến Đế chờ, vội vàng hành lễ thỉnh an, sau đó dâng sổ lên, cúi đầu, thái độ cung kính : "Hoàng Thượng, dược vật xuất nhập tháng nay đều được ghi lại trong sổ, mời Hoàng Thượng xem."

      " cần, Lưu dược sư nhìn xem trong khoảng thời gian này có ghi chép gì về việc bốc thuốc cho phi tần ở hậu cung , có phát cái gì ổn ?" Đại Yến Đế đưa tay ngăn lại động tác của .

      Lưu dược sư giật mình nhưng ngay lập tức liền hiểu ý tứ của Hoàng Thượng, dám , nghĩ chút rồi trả lời: "Bẩm Hoàng Thượng, xin cho thần xem lại chút."

      "Được..." Đại Yến Đế thản nhiên đáp lời, mặt lộ có chút kiên nhẫn.

      Lưu dược sư vội vàng đem sổ sách cẩn thận nhìn mấy lần, xác định có gì khác thường mới trả lời: "Bẩm Hoàng Thượng, trong này ghi có dược dùng trị bệnh thương hàn, còn có ghi là trị bệnh cho Cúc phi nương nương, cùng với ít thuốc bổ cho các cung điện khác, có dược gì nguy hại thân mình."

      " có việc gì, Lưu dược sư trước xuống ." Sắc mặt của Đại Yến Đế giờ khắc này tối xuống vài phần, sắc lạnh nhìn nữ tử trước mặt.

      trán gầy còm của Lưu dược sư chảy đầy mồ hôi lạnh, vội vàng hành lễ lui ra, may mắn là có việc gì, bằng , mạng già của hôm nay mất ở chỗ này.

      Sắc mặt Uyển quý tần giờ phút này trở nên trắng bệch, chuyện cho tới bây giờ nếu đợi lát nữa mới tới kiện kia đó là phạm vào tội khi quân, nghĩ như vậy, tâm trạng Uyển quý tần cực kì rối loạn, dập đầu liên tục mặt đất, thanh cực kỳ vang dội khiến Đại Yến Đế kinh ngạc, hờn giận : "Uyển quý tần làm sao vậy?"

      "Hoàng Thượng, là thiếp nhất thời bị ma quỷ ám, nghe Ngô thái y có bí dược thụ thai liền cầu cho mấy viên, nhưng sau thiếp mới phát dược kia căn bản phải là bí dược gì, là do Ngô thái y hại thiếp, nghe lệnh của Kỳ quý phi hại thiếp! Hoàng Thượng nhất định phải làm chủ cho thiếp, cầu Hoàng Thượng làm chủ cho thiếp ——" Uyển quý tần khóc rất thê thảm, trán bởi vì đập xuống đất chảy ra tơ máu.

      Nghe xong lời này, Đại Yến Đế hai mắt trầm xuống, "Ngươi to gan! Dám lén dùng dược, chẳng nhẽ biết đây là tội lớn?"

      "Hoàng Thượng thứ tội, thiếp chính là nhất thời hồ đồ, thế nhưng thiếp cũng nhận được giáo huấn, Hoàng Thượng muốn trị tội thiếp, thiếp có lời nào để , nhưng là Hoàng Thượng vận lần thể bỏ qua cho người hại thiếp!" Uyển quý tần thê thiết , hận ý trong mắt nàng ta Đại Yến Đế có thể thấy ràng, trong lòng dâng lên thêm vài phần chán ghét.

      "Uyển quý tần cần nhiều lời, chờ Ngô thái y đến đây trẫm định đoạt." Đại Yến Đế thản nhiên , chuyển ánh nhìn chỗ khác, giống như muốn nhìn nàng nhiều thêm chút nào.

      Xa xa, thị vệ Trương Tử Nghi đem Ngô thái y mang đến, thần sắc Ngô thái y có gì quá mức khác thường, ngẩng đầu quét mắt nhìn qua Uyển quý tần cái, trong mắt bắn ra đạo tinh quang.

      "Hoàng Thượng, thuộc hạ đem Ngô thái y đến." Trương Tử Nghi bẩm báo, thấy Đại Yến Đế gật đầu, mới đứng sang bên, đứng bên cạnh Lý Phúc Thăng, chỉ còn Ngô thái y đứng ở chính giữa.

      "Thần bái kiến Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế." Ngô thái y đoan chính hành lễ, hề có tật giật mình hay sợ hãi. Uyển quý tần thấy dáng bộ của Ngô thái y đường đường chính chính, hận thể tiến lên tát vào mặt của .

      "Ngô thái y, trẫm cho ngươi trước, ngươi có điều gì muốn ." Đại Yến Đế cũng vội đặt câu hỏi, ngược lại câu như vậy.

      Ngô thái y vừa nghe lời này, lập tức nhấc áo choàng quỳ mặt đất, cúi đầu , "Hoàng Thượng, thần có tội, lần trước khi xem bệnh cho Uyển quý tần, Uyển quý tần có hối lộ thần số tiền lớn, hy vọng có thể ở nơi của thần mua ít bí dược thụ thai. Thần vốn là đáp ứng, nhưng Uyển quý tần lại ép buộc thần, thần sợ hãi liền đem bí dược tổ truyền đưa cho Uyển quý tần, số tiền lớn kia cũng chưa có cầm tới. Thần làm sai, cầu Hoàng Thượng trị tội!" Lời này ra kèm theo vạn phần hối hận, làm cho Uyển quý tần choáng váng.

      "Hoàng Thượng, Ngô thái y năng bậy bạ! chỉ có thu của thiếp trang sức quý giá, còn tặng dược giả làm hại thiếp!" Uyển quý tần hoàn toàn quên mất lễ giáo, chỉ tức giận , bộ dạng độc ác như muốn ăn tươi nuốt sống .

      "Hoàng Thượng, thần dám dối lừa dưới, những lời này là , là thần vạn lần nên bị lời của Uyển quý tần mê hoặc, làm sai đến bực này, cầu Hoàng Thượng trị tội!" Lời này được ra leng keng hữu lực, kích động đầy cảm xúc.

      "Hoàng Thượng chớ nghe bậy, thiếp trong điện vẫn còn mấy viên thuốc, trang sức quý trọng cũng có, Hoàng Thượng điều tra liền biết!" Nghĩ như vậy, ánh mắt Uyển quý tần có chút thần thái, đây là bằng chứng vững như núi, đến lúc đó xem Ngô thái y như thế nào dối."Hộp trang sức ở ngay bàn trang điểm, bình dược cũng đặt ở bên trong đó, Hoàng Thượng phái người điều tra liền biết." Uyển quý tần vội .

      Đại Yến Đế quay sang nhìn Lý Phúc Thăng, Lý Phúc Thăng lập tức hiểu ý, "Nô tài phái người tìm."

      "Trương thị vệ, ngươi Thượng Y Cục đem Tiết thái y gọi tới, trẫm muốn nhìn xem độc dược theo như lời trong miệng Uyển quý tần là hay giả!" Đại Yến Đế ánh mắt bén nhọn, làm cho người bên ngoài cảm thấy kinh sợ.

      Lý Phúc Thăng cùng Trương Tử Nghi phân nhau lĩnh mệnh, cũng may Cam Tuyền cung cách Lê Lạc viên lắm xa, Lý Phúc Thăng chỉ chốc lát sau liền ôm hộp trang sức đến, mà Trương thị vệ cũng là người nhanh nhẹn, chỉ chốc lát sau liền dẫn Tiết thái y người có y thuật cao thâm nhất Thượng Y Cục đến.

      Lý Phúc Thăng trước mặt mọi người mở hộp trang sức kia ra, quả nhiên thấy bình sứ Thanh Hoa nằm bên cạnh vàng bạc phỉ thúy, Lý Phúc Thăng đổ bên trong ra mấy viên thuốc màu đen đưa tới tay Tiết thái y.

      Tiết thái y giật mình cái nhưng nhanh chóng hiểu được chuyện gì xảy ra, liền đem viên thuốc màu đen bóp nát đưa tới mũi ngửi hồi lâu, quay sang Đại Yến Đế : "Bẩm Hoàng Thượng, thành phần của thuốc này phần lớn là bổ thận, là dược trị phong hàn, có gì ổn."

      "Ái khanh khẳng định?" Đại Yến Đế thanh lên xuống, làm cho người ta vừa nghe biết giờ phút này cực độ vui.

      "Thần làm nghề y hơn hai mươi năm dám kết luận xằng bậy, dược này có gì ổn, ngược lại đối cơ thể nữ tử bị phong hàn có ích rất lớn." Tiết thái y gằn từng chữ, trong lời vạn phần khẳng định.

      Uyển quý tần khó có thể tin nhìn chằm chằm mấy viên thuốc màu đen trong tay Tiết thái y, sắc mặt trắng bệch, tự lẩm bẩm : " có khả năng... có khả năng..."

      "Tiết thái y, Uyển quý tần thân mình có bệnh , ngươi nhìn xem, có hay là dùng nhầm dược gì." Lời Đại Yến Đế phảng phất ra hơi lạnh.

      Tiết thái y vội vàng qua, thấy Uyển quý tần sắc mặt trắng bệch, trong lòng thầm thở dài, chuẩn bị từ trong lòng lấy ra cái khăn lụa bao quanh cổ tay Uyển quý tần, lại nghe thấy Đại Yến Đế lãnh đạm lên tiếng, " cần, trực tiếp bắt mạch." Tiết thái y vội vàng nâng lên cổ tay vô lực của Uyển quý tần cúi đầu bắt mạch, tỉ mỉ hồi lâu, lắc đầu tiếc hận : "Bẩm Hoàng Thượng, Uyển quý tần là dùng thuốc bổ quá nhiều, ngược lại tổn thương tử cung, về sau sợ là khó có thể thụ thai ..."

      Câu kế tiếp, Uyển quý tần nghe vào lấy từ, ngã vật mặt đất, hồn xiêu phách tán, mất rồi, cái gì cũng mất rồi, đối với nữ tử mà thể mang thai làm sao được cho là nữ nhân chân chính? Theo bản năng ngước nhìn Đại Yến Đế, lúc này nàng chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt lạnh lùng cùng đôi môi mỏng mím chặt như băng đầy vô tình. Bất chợt Uyển quý tần như sực nhớ tới cái gì, vội vàng đoạt hộp trang sức tay của Lý Phúc Thăng, ba tiếng, nàng đem toàn bộ trang sức trong hộp đổ mặt đất, giữa đống trang sức tinh xảo chói mắt, đôi tay trắng bệch của Uyển quý tần lần mò tìm kiếm. Sau đó, tay nhặt lên cây trâm lưu ly khảm hoa lê vô cùng tinh xảo cùng cây trâm Phi Yến gắn ngọc trai, bàn tay cầm cây trâm ngừng run rẩy, "Làm sao có thể ở chỗ này, làm sao có thể... hai chiếc trâm này ràng đưa Ngô thái y!"

      Đại Yến Đế híp mắt nhìn về phía cây trâm Phi Yến gắn ngọc trai, ánh mắt trầm xuống, quát khẽ : "Lý Phúc Thăng, trẫm nhớ nhầm cây trâm Phi Yến gắn ngọc trai kia là trâm trẫm ban thưởng?"

      Lý Phúc Thăng lên phía trước, từ trong tay Uyển quý tần đoạt lấy cây trâm tỉ mỉ tế đánh giá phen, "Bẩm Hoàng Thượng, đúng là trâm trước kia Hoàng Thượng ban cho."

      Đột nhiên, Đại Yến Đế cười lạnh tiếng, "Ái phi, hai vật xa xỉ này phải là vật hối lộ mà ái phi từng nhắc đến chứ? Ái phi suy nghĩ tốt, dám cầm vật trẫm ban mang hối lộ người khác, xem ra thường ngày trẫm quá cưng chiều ngươi."

      "Hoàng Thượng, phải như thế, người nghe thiếp , tình thực phải như thế!" Uyển quý tần liên tục , "... Nhất định là tiểu tiện nhân Phỉ Ngọc kia bị Kỳ quý phi thu mua, còn cả Ngô thái y nữa bọn họ cùng nhau hãm hại ta, đúng, nhất định là như vậy! Hoàng Thượng xin người minh xét..."

      "Lý Phúc Thăng! Trẫm thấy thần trí của Uyển quý tần có chút thất thường, nhanh chóng đưa nàng trở về Cam Tuyền cung!" Đại Yến Đế lạnh lùng quát.

      "Nô tài tuân mệnh!" Lý Phúc Thăng đem Uyển quý tần mất hồn ngồi xụi lơ mặt đất như người điên túm lên, quay sang đưa mắt nhìn vài tiểu thái giám đứng loạt bên cạnh, vài tiểu thái giám lập tức hiểu ý liền kéo Uyển quý tần ra khỏi Lê Lạc viên.

      "Hoàng Thượng ——, thiếp bị oan uổng ——" Uyển quý tần quay đầu nhìn về phía gào thét, Đại Yến Đế chỉ làm như thấy. Đột nhiên, nàng cười như điên như dại, "Hoàng Thượng, lúc trước người đối với thiếp tốt, người đều quên sao?! Thiếp vì người làm nhiều chuyện như vậy! Hoàng Thượng —"

      Đại Yến Đế vốn chút để ý đột nhiên sầm mặt, trong mắt sinh ra ngàn vạn lưỡi dao lạnh như băng."Lý Phúc Thăng, trẫm thấy Uyển quý tần cần phải trở lại Cam Tuyền cung nữa, trực tiếp đưa nàng Lãnh Nguyệt điện ." Đại Yến Đế thanh trầm thấp , phất ống tay áo, bỏ .

      Lý Phúc Thăng vội vàng theo, đột nhiên ánh mắt chạm vào đống trang sức mặt đất, vội vàng nhặt lên cho vào trong hộp, tay vô tình chạm vào cây trâm lưu ly khảm hoa lê vô cùng tinh xảo, dừng chút, cây trâm này... rất quen mắt...

      Hoa lê được khảm rất tinh xảo, rất đẹp...hoa lê...Hoa Lê Nguyệt...
      Last edited: 16/4/15
      nguyệt vi, Bongyeu5109, AnhXuan5 others thích bài này.

    5. Moonlight

      Moonlight Well-Known Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      663
      Chương mới nóng hổi:059::th_83:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :