1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chọc Lửa Thiêu Thân - Minh Lam Phong (Quân Hôn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 38: Ghi chép số liệu
      Editor: BeCuacon

      Mặc dù là đường mòn mát rượi của trường quân đội, nhưng khác với ở trường học của Tô Khả, ở đây đều là trồng cây bách xanh ngắt, đáng mừng là mấy cay này đều xanh ngắt ngay thẳng, giống như tấm bình phong thiên nhiên. Có thể phòng ngừa Tô Khả bị tô Tô Cẩm Niên phát .

      Cho dù như thế, Tô khả vẫn cẩn thận, sợ bị Tô Cẩm Niên phát .

      lặng lẽ , đầu của Tô Cẩm Niên trong tầm mắt của Tô Khả, từ gò má từ từ biến thành cái ót, Tô Khả nhếch miệng, mục tiêu càng ngày càng đến gần.

      ngừng khẩn trương, trái tim “bùm bùm” nhảy ngừng, lòng bàn tay cũng toát mồ hôi, dù sao loại chuyện như vậy, vẫn là lần đầu tiên làm.

      nhàng thở hơi dài, sau đó hai tay cầm Lang Nha bổng nắm chặt, điều chỉnh tốt vị trí của mình, để tìm vị trí đánh bất ngờ. khẩn trương nhịn được đưa tay vào túi quần của mình, trong túi còn có ít thuốc mê y khoa, có thể dùng đến nó liền gắng dùng nó.

      Khinh thường thở mấy hoi, Tô Khả nơm nớp lo sợ bắt đầu đến gần hướng của Tô Cẩm Niên. Chân đạp nền đất bùn, còn là phát ra tiếng “xịt xịt”.

      Tô Khả vừa định vươn tay cầm Lang Nha bổng đánh lên bả vai Tô Cẩm Niên, Tô Cẩm Nien như là phát cái gì đó, trong nháy mắt quay đầu lại.

      Tô Khả còn kịp dừng lại, lúc cây gậy gần tới Tô Cẩm Niên, mắt Tô Cẩm Niên mở to, tay đưa qua chặn tay Tô Khả lại, sau đó vươn tay bóp cái , Tô Khả bị đau, cây gậy rớt xuống đât, phát ra tiếng “Lộc cộc”.

      Có lẽ liên quan đến việc Tô Khả dùng lực mạnh, vì quán tính, Tô Khả có khuynh hướng ngã đất, nhưng mà do về hướng Tô Cẩm Niên, cho nên chuyện đương nhiên là Tô Cẩm Niên trở thành tấm đệm thịt cho Tô Khả.

      “Phịch ——”

      Hai người cùng té lăn đất.

      Chóp mũi Tô Khả chạm chóp mũi Tô Cẩm Niên, đôi mắt đen như mực giật mình Tô Cẩm Niên như vậy.

      Tô Khả khốn khổ gào thét tiếng: xong rồi.

      Đáy mắt Tô Cẩm Niên mù mịt tức giận.

      Tô Khả hoặc là làm, làm làm cho xong, tay mò tới ống tiêm thuốc mê kia, móc ra trực tiếp đâm vào đùi Tô Cẩm Niên. Phòng thí nghiệm y dùng thuốc mê, so bệnh viện dược tính hơn, nhưng là dược hiệu phát tác là rất nhanh, mặc dù tiêm vào ở cơ thể người xuất gì đáng ngại, nhưng mà Tô Khả vẫn đau lòng Tô Cẩm Niên, thế nào vật kia cũng là thuốc, cũng có ba phần độc.

      Ai, nhưng vì ít lợi ích của , cho nên Hoa Sen Trắng, tôi chỉ có xin lỗi .

      Trong nháy mắt Tô Cẩm Niên cảm giác bắp đùi mình tê rần, nhìn chằm chằm Tô Khả, nghiến răng nghiến lợi, “Tô, Khả! tiêm cho tôi cái gì!”

      “Ai da, dù sao cũng phải ma túy á.” Tô Khả bò dậy khỏi người Tô Cẩm Niên.

      Tô Cẩm Niên muốn đứng dậy, nhưng cảm giác bắp đùi mình hơi tê dại, có chút khó nhúc nhích, “Thuốc, tê, khẩn, cấp?”

      Tô Khả cười “Ha ha”.

      Tô Cẩm Niên có loại kích động muốn giết Tô Khả, đưa tay lên bấu vào cổ của Tô Khả, “ biết làm gì ?”

      Tô Khả nhìn Tô Cẩm Niên như vậy, hình như lần đầu tiên nhìn như vậy, tức giận như vậy, trong lòng của thoáng qua chút hối hận, nhưng là, làm cũng làm, còn có thể làm sao nữa?

      Tô Khả : “ Cẩm Niên, xin lỗi.”

      biết bây giờ Tô Cẩm Niên có hơi sức, quả nhiên, tay của dần dần hạ xuống, mắt vẫn nhìn chằm chằm Tô Khả, cuối cùng chậm rãi nhắm mắt lại ngủ mê man.

      Cuối cùng lúc Tô Khả nhìn Tô Cẩm Niên ngủ mê man vì thuốc mê, chột dạ dứt, nhìn quanh bốn phía, trong lúc nhất thời biết đem đâu, nếu như là ở trường của mình, kho hàng , nhưng mà nơi này, biết nên đem Tô Cẩm Niên “kéo” tới chỗ nào, sau đó ghi số liệu.

      Chỉ là nhìn bên này khắp nơi là cây, xanh um tươi tốt, cũng coi rất hiếm người qua lại, ngược lại là lá canh rất tốt.

      >< ra cũng bình thường, thư viện của trường quân đội, người tới vốn là nhiều, huống chi hôm nay là hai ngày nghỉ, sinh viên huấn luyện tuần lễ nên sớm bên ngoài dạo chơi mấy vòng rồi, cho nên dĩ nhiên người con đường này ít hơn.

      Cho dù như thế, Tô Khả vẫn đem Tô Cẩm Niên cõng lên, tính toán rồi về hướng rừng cây sau thư viện.

      nặng nha, nhìn thân thể Tô Cẩm Niên thon gầy, nhưng mà bền chắc cực kì, Tô Khả chưa được vài bước mệt đến thở hồng hộc, nhưng vì nghiệp to lớn của , Tô Khả làm bất cứ giá nào, cắn chặt răng cố gắng tiến về trước.

      vất vả đem Tô Cẩm Niên chuyển đến thư viện, Tô Khả phát phía sau thư viện có phòng học , Tô Khả nghĩ “Xe tới trước núi tất có đường, thuyền tới cầu tự nhiên thẳng”!

      Mô phật, cả Ngọc Hoàng đại đế cũng giúp , nếu số liệu lớn của Hoa Sen Trắng cũng thể nghiên cứu tới tay, cũng xin lỗi thiên thời địa lợi nhân hòa rồi.

      Vào phòng học này, chuyện đầu tiên Tô Khả đem cửa khóa trái, chuyện thứ hai là xem có máy quay phim hay , hết cách rồi, cũng muốn để cho thân thể Hoa Sen trắng nhà bị những người khác thấy.

      Sau khi kiểm tra xong mọi thứ, Tô Khả tỏ vẻ cực kỳ hài lòng. Nhanh chóng đem Tô Cẩm Niên di chuyển đến bàn, bắt đầu “Hoành đồ đại kế” của .

      Nhìn hai mắt nhắm ngủ say của Tô Cẩm Niênn, mặt trắng nõn nhàn nhạt chút phấn, da thịt trơn bóng giống như ngọc đẹp cao cấp, lông mi dài, dưới ánh mặt như hai mảnh cắt tỉa. Nét mặt khi ngủ đẹp nhu hòa, trán ít lông măng tinh tế, ánh mặt trời chiếu nghiêng, giống như mạ tầng ánh sáng vàng óng ánh.

      Quá đẹp.

      Tô Khả có chút ngây ngô mà, nhịn được lại gần nhìn kỹ hơn.

      Bộ dạng Tô Cẩm Niên ngủ, giống như là từ trong bức tranh ‘Thần Tiên công tử’. Hoi thở màng danh lợi, khiến lòng người cũng an bình ít.

      Tô Khả cúi người, len lén hôn cái. Sau khi hôn xong, tâm tình cuồng loạn dứt, giống như là mất khống chế, muốn nhảy ra khỏi ngực. cũng phải là chưa hôn Tô Cẩm Niên, nhưng mà bây giờ có loại rung động này, rung động vô cùng mãnh liệt, được rồi, càng ngày càng biết , là lún sâu vào rồi.

      Tô Cẩm Niên ơi Tô Cẩm Niên, quả nhiên ma quỷ của tôi, bởi vì , tôi từ sắc nữ thăng cấp thành sắc ma. Chỉ là, tôi hối hận!

      Vì vậy, Tô Khả dùng hai tay, bắt đầu cởi quần áo của Tô Cẩm Niên. Trong lòng lẩm nhẩm: “Bạn học Tô Cẩm Niên, chỉ là tôi cần phải có số liệu mà thôi. chỉ là cần số liệu mà thôi.”

      Lúc cởi quần áo, tay Tô Khả vẫn run rẩy, ánh mắt nhìn quyển tập trắng trắng, Tô Khả lại trấn định tự với mình: là bạn của ấy, nhìn cái kia của chẳng lẽ nghiên cứu người khác sao? Lặp lại trăm lần, Tô Khả hành động cũng ung dung hơn.

      chỉ mặc cái áo sơ mi cái quần thoải mái thôi, cho nên tới mười phút, thân thể thuần khiết của Tô Cẩm Niên đạp vào mắt Tô Khả.

      Này là ngực trắng nõn, dưới ánh mặt trời, láng bóng ấm áp như viên ngọc trắng, làm cho Tô Khả chảy nước miếng mãnh liệt, nhưng là chảy nước miếng cũng được, ngủ, ăn được.

      Thở dài, có chuyện quan trọng, quan trọng hơn.

      Ánh mắt của Tô Khả nhịn được nhìn đến chỗ kia, sau đó xấu hổ che mặt.

      là nóng! Mặt của cần phải được bơm máu.

      Hoa Sen Trắng của , quả nhiên là chiến đấu cơ trong chiến đấu cơ! Về sau người nào ở trước mặt , con trai đẹp trai lớn lên đều là gậy Kim Châm , liền chặt chết họ!

      Cắn răng, lấy công cụ, bắt đầu đo lường.

      Nhiệt độ của trong bàn tay , chỉ loại nhiệt độ, làm cho khó khăn mãi. Quả nhiên, tiếp xúc trực tiếp so với tiếp xúc cách lớp vai, cảm giác của tay quả khác nhau trời vực!

      “Ừm —”

      Tô Khả vừa len lén liếc nhìn “chiến đấu cơ” của Hoa Sen Trắng nhà , vừa tính ghi chép số liệu vào quyển sổ của mình, đột nhiên tiếng thở của Tô Cẩm Niên truyền vào tai của .
      Last edited by a moderator: 14/4/15
      Mizuki, inbeibe, Trâu2 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 39: Cẩm Niên tỉnh lại

      Tiếng rên rất , nhưng là đủ để dọa Tô Khả sợ cúc hoa căng thẳng, bút trong tay cũng rơi xuống đất, phát ra tiếng “Lạch cạch”.

      Tô Khả quay đầu, nhìn chân mày Tô Cẩm Niên nhíu chặt, Tô Khả nín thở im hơi lặng tiếng, lại gần? Nhanh như vậy tỉnh rồi hả? Phải biết rằng, mặc dù loại thuốc mê này là phòng thí nghiệm y dùng hiệu quả nhanh, nhưng mà có thể làm chuột trắng ngủ mê man ba giờ .

      Nhưng mà tại tiền tiền hậu hậu bận rộn cũng mới nửa giờ mà? liền tỉnh rồi? Tô Khả có cảm giác muốn khóc.

      lúc sau, chân mày nhíu chặt của Tô Cẩm Niên chậm rãi mở mắt ra. Đầu tiên thấy là trần nhà màu trắng, sau đó nghiêng đầu, chính là thấy vẻ mặt sợ hãi của Tô Khả.

      “Tô, Khả!” Trong nháy mắt, ánh mắt của tràn đầy tức giận, cứ hai chữ như vậy, giống như đem muốn đem Tô Khả xé nát.

      “Cẩm Niên, tỉnh hả, ha ha…” cười nhưng Tô Khả nội lưu đầy mặt.

      Tô Cẩm Niên muốn ngồi dậy, chỉ là thân thể vẫn còn chút tê tê, vẫn còn rất khó có thể nhúc nhích thân thể. Nhưng suy cho cùng là người lính đặc công, tê dại chút tính là gì, cho nên khẽ cắn răng, lấy bàn tay chống xuống cái bàn, từ từ ngồi dậy. Khi ngồi dậy, cúi đầu đảo mắt qua, mình lại có thể . . . . .

      bất động tại chỗ, trong nháy mắt mặt của đột nhiên đỏ lên, ngay sau đó vành tai trắng trẻo cũng đều mang vầng sáng màu đỏ, dưới ánh mặt trời màu vàng, hết sức mê người.

      Trán của nổi lên gân xanh “Thình thịch” nhảy, hai tay nắm chặt thành quyền, tiếp theo khí cũng ngưng trệ.

      Trong lòng Tô Khả kêu rên tiếng, sợ hãi gọi, “Cẩm Niên…”

      “Cút!”

      Tô Cẩm Niên ngẩng đầu lên, lạnh lùng liếc nhìn Tô Khả, “Vĩnh viễn nên xuất ở trước mặt tôi, nếu tôi khiến sống bằng chết!”

      Nếu như , mấy lần trước thấy lời của Tô Cẩm Niên rất khủng bố, trước mắt Tô Cẩm Niên như thế này, từ đáy lòng bắt sinh ra sợ hãi, cũng biết chuyện tình của mình, có chút hoang đường, nhưng mà người ngông cuồng uổng tuổi trẻ nha.

      cũng biết, xin lỗi với nhất định vô dụng, nhưng từ nay về sau, nếu như nghe lời mà cách xa , như vậy đời này cần nghĩ được ở cùng với rồi.

      Tô Khả nhìn Tô Cẩm Niên, hình như vẫn có ngồi dậy, cũng biết, thuốc mê còn sót lại trong cơ thể , còn chút tác dụng.

      Tô Khả vừa tiến lên vừa nhắm mắt cắn răng cái, hướng về phía Tô Cẩm Niên , “Tôi chỉ làm bản ghi chép mà thôi. . . . . .”

      Tô Khả thấy được Tô Cẩm Niên có lên tiếng, lại , “Bài tập của tôi chính là nghiên cứu tiểu **, tôi nghiên cứu , chẳng lẽ nghiên cứu người con trai khác sao! là bạn trai tôi mà!”

      Tô Cẩm Niên ngẩng đầu lên, môi khạc ra chữ: “Cút!”

      Tô Khả nghĩ, thế nào cũng đều như vậy rồi, có tệ hơn nữa cũng thể tệ hơn bây giờ, hơn nữa, Tô Cẩm Niên cũng là muốn làm quân nhân, khả năng làm ra chuyện vi pháp pháp luật, tính mạng của khẳng định vẫn còn an toàn, vì vậy lá gan lại lớn ra, cười với Tô Cẩm Niên, “Tôi muốn!”

      Hai tay Tô Cẩm Niên nắm chặt, Tô Khả thầm nghĩ rốt cuộc có biện pháp gì có thể làm cho quan hệ của hai người hơi phục hồi chút. Dù sao tình huống trước mắt này, quan hệ của bọn họ bị đóng băng.

      Tay Tô Khả sờ trúng vật cứng, đó là điện thoại di động của , ánh mắt Tô Khả sáng lên, phá hỏng rồi xây dựng lại!

      Vì vậy, Tô Khả trực tiếp nhào vào người Tô Cẩm Niên, trong nháy mắt thân thể Tô Cẩm Niên vốn có hơi sức lại bị Tô Khả đụng ngã, nằm ở bàn. Nhìn cặp mắt Tô Cẩm Niên tràn đầy tức giận, Tô Khả hơi bị chột dạ, nhưng là Tô Khả đếm xỉa đến, sau đó lấy tay kéo, đem áo khoác mình cởi.

      “TÔ KHẢ!” Ánh mắt Tô Cẩm Niên nếu như có thể phun ra lửa, vậy nhất định có thể đem Tô Khả thiêu đốt thành tro, sót lại gì.

      Áo khoác Tô Khả rơi ra phía sau, lộ ra áo sơ mi màu trắng nhạt, bởi vì áo sơ mi rất chỉnh tề, lại thêm khi cởi áo khoác Tô Khả ưỡn ra, cho nên có thể mơ hồ thấy được áo lót màu trắng tinh.

      Tô Khả nhìn mắt trợn to của Tô Cẩm Niên, cúi người, với Tô Cẩm Niên, “Cẩm Niên, đừng khẩn trương nha, lấy tình huống trước mắt này, giữa chúng ta nếu như muốn XXOO,có vẻ như có chút khó khăn, nhưng mà nếu như muốn, khẳng định tôi vô cùng phối hợp.”

      Lồng ngực Tô Cẩm Niên phập phồng cực nhanh.

      Tô Khả nhìn lồng ngực trắng nõn trơn bóng của Tô Cẩm Niên, tay xẹt qua trước ngực , bên này siết chặt bên kia vui đùa chút, hiển thị ý trêu đùa, “Cẩm Niên, vóc người của tốt, làn da so với con còn trơn mịn hơn, làm thế nào, nhìn , tôi liền bao giờ muốn nhìn đàn ông khác rồi. . . Ai, muốn tôi rời , nếu tôi cưỡng bức đó? Ít nhất thể để cho tôi tự hối hận đúng ?”

      “Tô Khả, phải hối hận!”

      “Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu! Có thể đem Hoa Sen Trắng – cái người này ăn vào trong bụng, chết cũng tiếc. có đúng hay ?” xong, Tô Khả chậm rãi lấy điện thoại di động ra, mở chức năng chụp hình của điện thoại di động, lại đem cổ áo sơ mi của mình cúi xuống thấp, làm cho hình ảnh nhìn giống như là có mặc quần áo, tay câu qua cổ Tô Cẩm Niên, lấy đầu mình tựa vào cổ Tô Cẩm Niên, nhìn vô cùng mập mờ. (Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu: chết dưới tay người đẹp có thành quỷ cũng phải phong lưu)

      Cuối cùng Tô Cẩm Niên cũng hiểu dụng ý vừa rồi của Tô Khả, “ dám chụp!”

      “Sao lại dám!” Tô Khả : “ chỉ có chụp hai chúng ta, tôi còn phải chụp toàn bộ quang cảnh của ! dám uy hiếp tôi cách xa chút, tôi liền đem nó đăng mạng!”

      “Tôi khiến hối hận!” vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén.

      “Chết còn sợ, còn sợ uy hiếp sao!” Tô Khả là “lợn chết sợ phỏng nước sôi” rồi, “tách tách” chụp ảnh, xong xuôi đứng dậy cười, lấy tay đem quần áo sửa sang xong, tính chụp toàn thân che đậy của Tô Cẩm Niên lại.

      Tô Cẩm Niên trợn mắt nhìn, tay đem hết toàn lực che bộ phận quan trọng của mình, giơ tay lên cũng có chút tốn công, tê tê, khó chịu muốn chết.

      Tô Khả thổi thổi huýt gió, “Tôi mới vừa là sờ soạng để đo, che nữa cũng có tác dụng!” Vừa , vừa chụp ít.

      Sắc mặt Tô Cẩm Niên trầm, trong lòng thề, nếu như khiến Tô Khả chịu đau khổ, vậy phải là Tô Cẩm Niên!

      “Thùng thùng ——”

      Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên đều cứng đờ toàn thân.

      kỳ quái, sao lại khóa trái?” Ngoài cửa truyền đến thanh của người đàn ông trung niên, sau đó lại truyền tới thanh “Xột xột xoạt xoạt”.

      Chẳng lẽ là dùng chìa khóa mở cửa?

      Đầu óc Tô Khả lóe qua ý này, hoảng hốt hồi, sau đó trực tiếp đem quần áo Tô Cẩm Niên tới. Người đàn ông của chỉ có thể để nhìn, những thứ khác, ai cũng đừng nghĩ được nhìn.

      Mắt lạnh của Tô Cẩm Niên liếc nhìn Tô Khả, Tô Khả tránh được ánh mắt của .

      Tô Khả lấy quần lót trước, trực tiếp mặc vào hai chân của , nhìn tay còn che của Tô Cẩm Niên cái, Tô Khả gấp gáp , “Chớ che, tôi sớm nhìn thấy, sờ hết rồi!” Bây giờ mặc quần quan trọng hơn!

      “Tô, Khả!”

      “Chớ kêu tên tôi, lỗ tai bị chai rồi !” Tô Khả vội vàng , “Nhanh lấy tay ra, tôi mặc giúp !”
      Last edited by a moderator: 14/4/15
      Mizuki, inbeibe, Trâu2 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 40: Bị phát rồi
      Editor: Becuacon

      Tô Cẩm Niên xoay đầu nhắm mắt lại.

      Lúc Tô Khả mặc cho Tô Cẩm Niên, hai tay run run, tay của thỉnh thoảng đụng phải chỗ kia của Tô Cẩm Niên. Mặt đỏ tới mang tai, Tô Cẩm Niên còn hơn như vậy.

      cái quần lót tốn sức của ‘chín trâu hai hổ’ khó khăn lắm mới có thể mặc vào. Thở ra, lấy thêm quần áo thay Tô Cẩm Niên mặc vào, chút thời gian trôi qua, trong phòng yên tĩnh tới nỗi thanh hạt bụi rơi xuống đất cũng có thể nghe ràng.

      Ngoài cửa lại truyền tới am thanh của chú trung niên kia, "Mẹ nó, cái chìa khóa vẫn còn ở chỗ ông Vương, thôi, ngày mai rồi hãy giải quyết." Tô Khả vỗ vỗ bộ ngực , là vô cùng nguy hiểm nha.

      Cuối cùng toàn bộ áo quần của Tô Cẩm Niên cũng mặc vào, chỉ là có chút ngay ngắn chỉnh tề mà thôi, tảng đá lớn đầu Tô Khả, lúc này mới thoáng rơi xuống đất.

      Tô Khả nghi hoặc, lặng lẽ tới cửa, ghé vào cửa nghe lén, bên ngoài có động tĩnh, Tô Khả cẩn thận mở cửa, quả giống y hệt ăn trộm, Tô Khả thầm khinh bỉ mình.

      Nhưng sau khi khóa cửa bị dời chút, hướng về phía trong, lại kéo nhúc nhích? Trong nháy mắt, đôi mắt Tô Khả trợn tròn, tiếp tục kéo, ngoại trừ phát ra tiếng "Chi chi nha nha", những cái khác gì cũng có.

      Lúc này Tô Khả mới hậu tri hậu giác phản ứng kịp, hình như cửa bị khóa, đây là cái tình huống gì?

      Tô Khả buồn bực xoay người với Tô Cẩm Niên: "Cẩm Niên, chúng ta bị khóa trái."

      Tô Cẩm Niên nghe câu này, muốn đứng dậy, kết quả bởi vì hai chân còn vô lực, lại ngã ngồi ở bàn, Tô Cẩm Niên tiếp tục mắt lạnh nhìn Tô Khả, Tô Khả "Ha ha" cười mỉa, cực kỳ giống tiểu nhân.

      Nhìn bộn dáng kia của Tô Cẩm Niên, Tô Khả lại lần nữa lên trước, vịn Tô Cẩm Niên, "Ha ha, thuốc mê hiệu quả nhanh đối với dường như có tác dụng lớn, ha ha. . .”

      tay Tô Cẩm Niên bóp cổ của Tô Khả, "Tô Khả, tôi muốn giết ."

      Tô Khả : "Đừng nha, Cẩm Niên, thế nào tôi cũng là bạn , coi như hai ta ở chỗ này thẳng thắn gặp nhau , đều là bình thường, cần lộ ra vẻ mặt đàng hoàng bị cưỡng bức đâu."

      Nhìn mặt Tô Cẩm Niên xanh mét, Tô Khả chỉ có thể cười xấu hổ, "Tôi đều là tuân thủ luật pháp là thanh niên tốt nha, ha ha. . . . . ."

      " còn biết tuân theo luật pháp?" thanh Tô Cẩm Niên rét buốt lành ngắt bay vào tai Tô Khả, làm cho Tô Khả cứng đờ. Sau này làm bác sĩ, dĩ nhiên Tô Khả biết, chưa được người trong cuộc ký tên, thuốc mê hay cái gì dùng linh tinh là phạm pháp, nhưng. . .

      "Tôi sai rồi. . . Cẩm Niên. . ."

      Tô Cẩm Niên để ý tới Tô Khả nữa.

      Tô Khả : " Tôi sai rồi. Tôi là do sắc đẹp nên mới có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, ta chính là tội ác tày trời là phạm nhân tội lỗi quá lớn. . . Nhưng mà nếu như tôi nhìn , nghiên cứu , tôi chỉ có thể nghiên cứu đàn ông khác à. . . Nhưng là nghiên cứu đàn ông khác, tôi chính là ‘hồng hạnh vượt tường’, xin lỗi nha. . . Cẩm Niên, phải biết rằng, thân thể cùng tâm hồn của tôi, vì mà tồn tại, cho nên Cẩm Niên, tôi quỳ gối van xin tha thứ . . ." (hồng hạnh vượt tường: ngoại tình)

      Gân xanh trán Tô Cẩm Niên ngừng nổi ra, ngực tích tụ hỏa khí càng ngày càng nhiều, bộc phát, nhất định phải cho tức chết.

      Chưa từng có nào, làm ra chuyện đen tối như thế, hơn nữa còn lẽ thẳng khí hùng, đem lý do ràng mạch lạc!

      "Cẩm Niên, tôi là đều là lòng nha. . . . . . Dù sao cái kia của rất đẹp, tôi…”

      " im miệng!" Mắt Tô Cẩm Niên lạnh lùng nhìn lại.

      Trong nháy mắt Tô Khả ngậm miệng, thêm gì nữa.

      Tô Cẩm Niên nghĩ, nếu như hơi sức mình khôi phục, vậy chuyện đầu tiên làm chính là đánh cái biết điều này bất tỉnh rồi đưa càng xa càng tốt!

      Tô Khả nhìn thần sắc Tô Cẩm Niên còn rất khó coi, lại dè dặt mà Tô Cẩm Niên : “Cơ thể vẫn có sức sao? Nếu nằm lại ?"

      Tô Cẩm Niên muốn tuôn ra câu tục đầu tiên từ khi sinh ra: nằm em ngươi! Nhưng mà nhờ giáo dục tốt đẹp nên để nhìn cũng nhìn Tô Khả cái

      Tô Khả buồn bực lại cửa, mở cửa ra, quả nhiên bị khóa, mô phậtt, đây phải là mới hai giờ chiều sao, sớm như vậy khóa cửa, cái đầu ông chú đó nhất định giả bộ biết đấy chứ!

      "Cẩm Niên, tối hôm nay nhất định chúng ta bị khóa đêm rồi."

      Tô Cẩm Niên lời nào, thân thể của mình từ từ bắt đầu linh hoạt, tại giơ tay lên, còn tê tê như lúc nãy.

      Tô Khả nghe Tô Cẩm Niên trả lời, trong lúc nhất thời cũng lâm vào trầm mặc. Ai, may là da mặt dày như vậy, trong bầu khí ngột ngạt cũng chỉ có thể lựa chọn ngậm miệng.

      Trời chiều dần dần buông xuống, ánh chiều tà vàng óng ánh cũng từ từ biến mất, Tô Cẩm Niên cảm giác cơ thể mình từ từ khôi phục sức lực, chậm rãi đứng dậy, thân hình tuấn tú trước mắt chiếu xuống, đem bóng dáng kéo dài dài.

      Tô Khả nhìn sắc mặt như thường tới của Tô Cẩm Niên, trong lòngchẳng những thấp thỏm có giảm bớt ngược lại tăng lên, "Cẩm Niên. . . . . ."

      Mắt Tô Cẩm Niên cũng nhìn Tô Khả, trực tiếp lướt qua .

      Tô Khả cảm thấy khó chịu muốn chết, nhưng mà hối hận, nếu lựa chọn lần nữa, cũng làm như vậy, chỉ là nhìn để ý tới , lòng của đau đớn vô cùng.

      Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ, đổi lại là Tô Cẩm Niên, cũng thích mình như vậy.

      Tô Khả theo phía sau , "Cẩm Niên. . . . . ."

      Tô Cẩm Niên chợt hướng cánh cửa kia đá cước, "Phanh ——"

      Trong nháy mắt cánh cửa này bị phá hết, bụi bậm bay lơ lửng trong khí, kèm theo tượng này là kêu ‘đinh đa’ lớn khiến trái tim của Tô Khả vừa kéo vừa kéo. (chắc chị sợ rớt tim)

      Tô Khả biết, tại Hoa Sen Trắng rất tức giận, nhưng vẫn nhát gan như cáy theo sát ở phía sau .

      Còn chưa được mấy bước, Tô Cẩm Niên đứng lại, xoay người nhìn chằm chằm Tô Khả.

      Lần này mắt Tô Khả mở to, cho nên có đụng vào ngực Tô Cẩm Niên nữa.

      "Di động." Hai chữ lạnh lẽo.

      Tô Khả nghĩ đến tròn đó có hình khỏa thân của , liều mạng lắc đầu.

      Tô Cẩm Niên tiến lên, lấy tay bóp cổ Tô Khả, trong nháy mắt Tô Khả khó chịu thở nổi. Mới vừa nãy Tô Cẩm Niên cũng bóp cổ , nhưng là khi đó còn hơi sức, cho nên cũng có cảm giác gì, nhưng mà Tô Cẩm Niên bây giờ giống, tại cả người tức giận cũng tính phát tiết người , cho nên chút cũng lưu lại tình cảm và thể diện.

      "Điện thoại di động!"

      "Tôi đưa!" Tô Khả biết, nếu như ngay cả cái bảo đảm này cũng có, như vậy sau này cùng , chính là mỗi người ngả rồi.

      Tô Cẩm Niên ép Tô Khả từng bước lui về phía sau, tựa vào tường, sau đó tay hướng tới túi áo của Tô Khả, Tô Khả nhanh tay lẹ mắt, móc điện thoại di động trong túi ra nhét vào nội y của mình..

      Mặt Tô Cẩm Niên tối hẳn, " cho rằng tôi dám sao?"

      Tô Khả cắn răng, "Vậy lấy , ngược lại tôi còn có thể hưởng thụ chút."

      Tô Cẩm Niên có đụng phải nào biết xấu hổ, vô sỉ như vậy, tức giận dâng trào, trực tiếp đem áo khoác Tô Khả kéo xuống. Mấy tấm hình này đối với chính là quả bom hẹn giờ, cho nên hôm nay phải xóa.

      "Các người làm gì?" thanh của chú trung niên lúc nãy lần nữa xông tới.

      Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên quay đầu nhìn, chỉ thấy miệng chú này mở to như trứng ngỗng rồi. "O"!

      Tô Cẩm Niên vui quét mắt nhìn ông ấy cái.

      Chú ấy ngượng ngùng cười tiếng, gương mặt già của ông ấy đỏ bừng, "Hắc, chuyện này vẫn là mướn phòng tương đối tốt hơn, nơi này tuy ít người chút. . . Nhưng… Ai nha! Cửa của tôi!" Chú này còn chưa dứt lời, tầm mắt nhìn tới cánh cửa đổ nát, vội vàng chạy tới.
      Last edited by a moderator: 14/4/15
      Mizuki, inbeibe, Trâu 1 thành viên khác thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 41: Tô Khả làm việc.

      Editor: Búnn

      Ông chú trung niên kia rất nhanh khóc được rồi, sau đó vẫn tiếp tục gào khóc bi thương."Ôi trời ơi, cửa của tôi! Hai người chính là đồ ranh con đáng chém nghìn lần, có cần phải chiến đấu kịch liệt như vậy ? Nếu có tiền thuê phòng tại sao lên núi dạo vòng, tại sao lại chọn nơi tôi quản lý cơ chứ! Trời ơi, cửa của tôi ơi, trong thời gian tôi chỉ nháy mắt cái, bị các người phá hoại! May mà tôi quay lại xem chút, nếu mà quay lại đến ngay cả hung thủ là ai tôi cũng biết! Ôi, cửa của tôi ơi!"

      Tô Khả và Tô Cẩm Niên khó được cùng nhau đen mặt lần.

      Ông chú trung niên kia ngẩng đầu lên."Hai người các các cậu, học tập tốt còn chưa tính, còn đòi học người lớn cái gì mà đánh dã chiến, đánh dã chiến còn chưa tính, lại còn... quá là thể tưởng tượng nổi rồi! Hai người các các cậu...cả hai người...mau theo tôi đến phòng bảo vệ! Tôi muốn báo cáo, để cho lãnh đạo Hiệu hung hăng phê bình hai người! Ôi trời ơi, trường quân đội mà có thể đào tạo học sinh như vậy, quá là..."

      Ông chú trung niên kia bị ánh mắt của Tô Cẩm Niên doạ cho sợ rồi, ngay lập lức gì nữa.

      Nhưng mà Tô Cẩm Niên chỉ nhìn liếc ông chú trung niên kia cái thôi, sau đó gọi cú điện thoại cho Triệu Lâm, để ta đến thư viện phía sau phòng học chuyến rồi lập tức kéo Tô Khả .

      Tất nhiên là ông chú trung niên kia chịu buông tha, giữ chặt Tô Cẩm Niên lại, giống như đồng ý cho , nhưng lại bị ánh mắt lạnh lẽo của Tô Cẩm Niên lướt qua, ông ta chỉ có thể ngượng ngùng thu tay lại, ông ta đợi đến lúc Tô Cẩm Niên kéo Tô Khả qua chỗ rẽ mới ân hận vỗ ngực liên tục, nhưng mà hình như ông ta có nghe thấy cậu ta có gọi bạn tới chỗ này xử lý, vậy tạm thời tin tưởng cậu ta .

      Cổ tay Tô Khả bị Tô Cẩm Niên kéo đến đau, điện thoại đặt bên trong áo lót tiếp xúc với thịt khiến cảm thấy hơi đau. Tô Khả lảo đảo, cuối cùng cũng đến rừng cây có vẻ hẻo lánh, lúc này Tô Cẩm Niên mới dừng lại.

      Tô Khả dùng ánh mắt đáng thương tội nghiệp nhìn Tô Cẩm Niên, thanh nũng nịu."Cẩm Niên ~~"

      Tô Cẩm Niên trực tiếp túm lấy vạt áo của ."Tô Khả, tôi lại lần nữa, giao di động ra đây cho tôi."

      " hết hy vọng !" Tô Khả nhìn thẳng Tô Cẩm Niên.

      Tô Cẩm Niên lời nào, bước lên, trong lúc đó hai tay bám chặt hai bên eo của Tô Khả, sai đó lộn đầu xuống, Tô Khả bị Tô Cẩm Niên treo ngược trung rồi.

      "A..." Tô Khả bị Tô Cẩm Niên doạ sợ, lúc này mới phát ra hoàn cảnh của mình, bởi vì bị treo ngược cho nên máu hướng xuống não cho nên đầu Tô Khả có chút mờ mịt. " làm gì thế, Cẩm Niên, mau thả tôi xuống!"

      May mà Tô Cẩm Niên nhấc lên , sau đó đưa lên đưa xuống.

      "Cạch..."

      Điện thoại di động từ trong áo lót của Tô Khả rơi xuống thảm cỏ.

      Lúc này Tô Khả mới biết, mục đích của Tô Cẩm Niên là gì, nhìn chiếc điện thoại màu trắng thân của mình, trong lòng đau thương lúc.

      Tô Cẩm Niên nheo mắt lại, ném Tô Khả qua bên.

      Vốn là Tô Khả bị ném đến choáng váng đầu óc, khoảnh khắc lấy lại tinh thần kia, điện thoại ở trong tay Tô Cẩm Niên rồi, vô cùng thông thạo mở màn hình.

      Tô Khả đứng lên, bổ nhào về phía , kiễng chân vươn tay ra bắt điện thoại. "Trả điện thoại lại cho tôi!"

      Bỗng nhiên Tô Cẩm Niên hét to tiếng với Tô Khả. "Đứng nghiêm cho tôi!"

      Tô Khả bị doạ sợ đến dám động đậy, trơ mắt nhìn Tô Cẩm Niên giày vò điện thoại của mình.

      Tô Cẩm Niên mở màn hình ra, màn hình bảo về chính là hình ảnh nghiêng người tựa vào cây ngô đồng, cũng biết có phải bị Tô Khả xử lý qua hay mà màu sắc tổng thể của bức ảnh lại vô cùng ấm áp.

      Tô Cẩm Niên nhìn Tô Khả.

      Tô Khả đỏ mặt, nhớ hình bảo vệ của điện thoại là do lần trước lúc chờ được tiện tay chụp lại, sợ lúc xoá những ảnh kia cũng xoá luôn cả những tấm ảnh này.

      Cho nên chỉ có thể đau khổ với Tô Cẩm Niên." chỉ có thể xoá những bức mặc gì thôi, những cái khác tôi cho phép!"

      Tô Cẩm Niên để ý đến Tô Khả, trực tiếp tìm đến những tấm ảnh vừa mới chụp.

      Nhìn thấy ảnh cả người mặc gì của mình, tức giận trong lòng trong nháy mắt bùng nổ, mở từng tấm ra, chút lưu tình nào xoá . Sau đó nhìn mấy tấm ảnh khác bị chụp lại, cũng chút lưu tình nào xoá từng cái, sau khi xác định trong máy còn cái ảnh nào của mình nữa, Tô Cẩm Niên mới ném điện thoại vào trong tay Tô Khả."Về sau cần xuất trước mặt tôi nữa."

      Tô Khả nhận được điện thoại, việc đầu tiên là lập tức xem ảnh chụp, mở màn hình ra thấy hình nền màu xanh, cũng biết, tất cả ảnh chụp về đều bị xoá sách rồi.

      Trong lúc này Tô Khả hơi sửng sốt.

      chạy lên từ phía sau ôm lấy lưng , bị chút lưu tình nào tách hai tay ra, xoay người đẩy ra, . "Tô Khả, nên ép tôi."

      Tô Khả nhìn Tô Cẩm Niên.

      "Sức nhẫn nại của mỗi người đều có giới hạn." xong chút do dự nào ra khỏi rừng câu này.

      Tô Khả bước nửa bước rồi dừng lại, chỉ có thể nhìn bóng lưng dần dần biến mất khỏi tầm mắt của .

      Gió buổi chiều hơi lớn, cho cùng cũng là mua thu rồi, hai tay Tô Khả ôm lấy cánh tay của mình, nhìn bầu trời đen kịt, bước những bước nặng nề rời khỏi trường học của Tô Cẩm Niên.

      Còn chưa bước ra khỏi trường học mới nhớ ra, bài tập của mình còn ở phòng học ở phía sau thư viện trường học của Tô Cẩm Niên, mặt lại trắng bệch rồi.

      ***

      Tô Cẩm Niên trở lại ký túc xá của mình, cả khuôn mặt vẫn xanh mét.

      Mấy bạn cùng phòng đưa mắt nhìn nhau.

      Tôn Dương Dương nhìn Tiền Vũ."Cậu xem lão đại bị làm sao thế? Vừa mới gọi Triệu Lâm xuống, sao bây giờ lại trở về mình?"

      Tiền Vũ lén lút thầm vào tai Tôn Dương Dương. " biết, vẻ mặt giống hệt như vừa bị người khác cưỡng gian vậy, có phải ấy bị Tô Khả xúc phạm ?"

      "Làm sao có thể, với năng lực của lão đạo, người bé như Tô Khả kia dù có đói khát nữa cũng bị lão đại làm cho hài lòng." Tôn Dương Dương làm dáng vẻ của người từng trải với Tiền Vũ.

      Lúc này, Lý Quân lén lút đứng sau lưng hai người họ, giọng câu. "Lão đại muốn phá sách rồi."

      "Rầm..."

      "Rầm."

      Hai quyển sách, quyển rơi trúng cái đầu.

      "Ô ô ô..."

      "Ô ô ô..."

      "Lão đại..." Hai người ôm đầu ngẩng đầu lên, nhìn hàn khí tản ra trong mắt Tô Cẩm Niên lại dám gì. Nhưng lại yên lặng rơi lệ trong lòng: Lão đại làm sao thế? Gần đây lại khó hầu hạ như vậy?

      "Ít tám chuyện thôi, luyện tập nhiều vào, chỗ sưng biến mất." Lý Quân đứng trước mặt hai người, những lời vô cùng sâu sắc, sau đó lén lút trở về vị trí của mình.

      Tiền Vũ và Tôn Dương Dương thầm mắng Lý Quân vui sướng khi người gặp hoạ, sau đó mỗi người trở về chỗ ngồi của mình, yên lặng châm chọc.

      "Lão đại, lão đại..." Giọng của Triệu Lâm xuyên qua cánh cửa truyền vào ký túc xá.

      Mở cửa ra, chỉ thấy Triệu Lâm cầm vài thứ trong tay.

      "Có chuyện gì." Tâm trạng của Tô Cẩm Niên tốt đến cực điểm rồi.

      "Haha, có chuyện lớn gì, haha..." Triệu Lâm cười đến vô cùng bỉ ôi."Chỉ là cảm thấy hôm nay đặc biệt mạnh mẽ thôi." Sau đó, Triệu Lâm dùng vẻ mặt ái muội nhìn Tô Cẩm Niên."Ông chú ở thư viện kia hết tình hình chiến đấu của hai người với tôi..."

      "Rầm..." quyển sách rơi trúng đầu Triệu Lâm.

      Triệu Lâm hơi choáng váng, sau khi lấy lại tinh thần, lại làm vẻ mặt."Tôi hiểu mà, tôi ra ngoài." Sau đó đưa đồ vật giống như dâng thứ gì đó vô cùng quý hiếm cho Tô Cẩm Niên."Đây là bài tập của vợ ."

      Tô Cẩm Niên lạnh lùng nhìn Triệu Lâm.

      Triệu Lâm chẳng biết chuyện gì xảy ra nhìn vẻ mặt xem kịch vui của mấy thằng bạn cùng phòng, vẻ mặt của mấy người bọn khi nhìn Triệu Lâm chính là. "Bọn tôi cũng lắm."
      Last edited by a moderator: 15/4/15
      Mizuki, dunggg, inbeibe2 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 42: Học được cách thay đổi

      Hai tay của Triệu Lâm vẫn trong trạng thái lơ lửng , nửa ngày, cũng thấy Tô Cẩm Niên vươn tay cầm lấy sách bài tập của Tô Khả . Triệu Lâm chỉ có thể ngượng ngùng rồi câu, "Tô Khả . . . . . ."

      Trong khoảng thời gian ngắn khí ở phòng ngủ có chút kì lạ.

      Tim gan Triệu Lâm đập thình thịch vọt lên, nhìn mặt Tô Cẩm Niên như Bao công, trong lòng thầm nghĩ, hình như có làm sai gì chứ? Sao lão đại tức giận như vậy?

      Đầu dưa của bắt đầu nhớ lại. Lúc ban đầu, và mấy người khác bát quái với nhóm em , chuyện phiếm, tán gẫu vớ vẩn, kế tiếp hồi tiếng chuông, lão đại gọi điện thoại đến, ý là để cho đến chỗ thư viện phía sau phòng học xử lý công việc, lập tức đứng dậy rất vui vẻ chạy tới.

      thư viện, lão đại có ở đây, ngược lại thấy được chú quản lý u mê dẫn đường. Nếu chuyện vốn là cửa bị Cẩm Niên phá, sau đó xử lý giúp. Ở bên trong, chú ấy và bùm bụp bát quái mới phát sinh phía dưới, nhân tiện lại đưa cho bài tập của Tô Khả ở phòng học.

      Tiếp tục nữa chính là kích động quay về, cho ấy biết bài tập của Tô Khả ở trong tay của , mặc dù trong lòng vô cùng dâng trào muốn chia sẻ với mọi người chuyện lão đại điên cuồng hôm nay, nhưng dường như vẫn thể ra khỏi miệng, cho nên cũng đắc tội ấy.

      Hắc, sao lão đại trở nên muốn gặp đây?

      Vẻ mặt Triệu Lâm chắc chắn, tiếp theo nhìn lại Tô Cẩm Niên cái, chẳng lẽ nảy sinh bực bội với Tô Khả? Cũng thể, cũng điên cuồng ngày, tình cảm nhất định là ngọt ngào suôn sẻ.

      Ánh mắt Triệu Lâm sáng lên trong nháy mắt.

      Lúc này cảm thấy lão đại thâm trầm là chưa thỏa mãn dục vọng hả?

      Nhưng nhớ chú trung niên kia , cẩn thận bắt gặp bọn họ dã chiến chút, mà bây giờ lão đại lại ở ký ký túc xá. . . . . . Ha ha ha ha. . . . . . Người đàn ông phát tiết ra ngoài, chắc chắn là nóng tính tốt. Ừ, biết, hiểu, thế nào lão đại cũng là tuổi huyết khí sôi trào ổn định, vừa mới nếm vị thịt liền bị buộc trở về gặm chay, dĩ nhiên là tâm tình tốt.

      Triệu Lâm tìm được đáp án hài lòng, gật đầu cái, nhìn Tô Cẩm Niên, đối với ấy vừa mới lạnh nhạt với , chút cũng để ý, tiếp tục cười, "Cẩm Niên, bài tập của Tô Khả ~"

      Tô Cẩm Niên đứng dậy, nhớ tới lời của Tô Khả: "Tôi chỉ có thể tìm tòi học hỏi , thể nghiên cứu người đàn ông khác", mặt đen lại nhận lấy quyển bài tập này, sau đó xoay người rời khỏi ký ký túc xá.

      "Dì cả của lão đại tới nên có chút lừa bịp." Tiễn Vũ nhìn Tô Cẩm Niên rời , thào mà ra.

      Tô Cẩm Niên tới ngoài ký túc xá, mặt là hàn băng ngàn năm, toàn thân tỏa ra hơi thở là người lạ chớ vào, thời điểm người có chút quen qua bên người , cũng bị hơi thở của dọa đến mức dám chào hỏi, mà vội vàng qua.

      Tô Cẩm Niên liếc mắt nhìn bài tập của Tô Khả, nội dung phía khiến giận đến mức gân xanh trán nhảy "thình thịch". trực tiếp vò bài tập của thành cục, nếu như ở trong tiểu thuyết võ hiệp, Tô Cẩm Niên là tuyệt đại cao thủ, lúc ấy khẳng định tờ giấy kia hóa thành khói bụi, biến mất bên trong bụi trần. ╮(╯_╰)╭

      *

      Tô Khả cúi đầu thấp xuống, dọc đường kiểm điểm lại mình, lúc này mới chầm chập trở về trường học của mình. còn hơi sức, chút cũng giống thiếu nữ tràn đầy sức sống, ràng bầu trời xanh thẳm ở trong mắt đều là mờ mịt.

      Trở về ký túc xá, Tô Khả cào cào tóc đầu mình, để lộ ra đủ loại ưu thương. Mấy người bạn cùng phòng nhìn thấy dáng vẻ của Tô Khả, nhịn được hỏi: "Tô Khả, cậu làm sao?"

      Lẽ ra hẹn hò trở về, Tô Khả đều vui vẻ nhảy lên cao ba thước, tinh thần sức mạnh vô cùng tốt. Sao hôm nay giống như cà nhiễm sương?

      Tô Khả ngẩng đầu, mắt nhìn đám bạn cùng phòng, "Đàn ông thích phụ nữ như thế nào?"

      Trần Tĩnh Tĩnh : "Chà mẹ nó, còn tưởng rằng chuyện gì quan trọng đấy. phải cậu có đại huấn luyện viên Tô Tô Cẩm Niên, hỏi việc này có ý nghĩa gì?"

      Vương Mộng Mộng nghi ngờ , "Chẳng lẽ khủng hoảng tình cảm?"

      Hai người khác miệng "O" ở nơi nào, Kiều Nhạc , " thể nào, đại huấn luyện viên Tô xem ra giống như người chân trong chân ngoài."

      Vương Mộng Mộng gật đầu, "Đúng, nếu Tô Cẩm Niên chân trong chân ngoài, sớm ‘ thê thiếp thành đoàn ’ rồi."

      "Mẹ nó, ví dụ gì!" Trần Tĩnh Tĩnh xem thường nhìn mắt Vương Mộng Mộng, lại : " Nếu như Tô Cẩm Niên là hoa có chủ, cũng tới lượt Tô Khả đuổi tới tay rồi, cũng thể được gọi là ngọn núi lớn cao thể chạm rồi."

      Đầu Tô Khả đầy vạch đen, tại sao bạn cùng phòng của , có người nào trả lời trọng điểm. May mà Tô Khả cởi giầy, đến giường.

      Mấy bạn cùng phòng nhìn Tô Khả phờ phạc rã rượi như vậy, ngơ ngác nhìn nhau.

      Vương Mộng Mộng : " Tô Khả, với bọn mình chút thôi, chẳng lẽ đại huấn luyện viên Tô có người ở bên ngoài rồi hả ?"

      Tô Khả buồn bực ngồi dậy, "Các cậu , rốt cuộc đàn ông thích phụ nữ như thế nào?"

      Trong lòng đám người Vương Mộng Mộng cảm thấy lừa bịp trong nháy mắt. Chỉ là nhìn vẻ mặt Tô Khả nghiêm túc, họ cũng nghiêm túc.

      Trần Tĩnh Tĩnh : " Bình thường, đàn ông đều thích con đẹp."

      Tô Khả gật đầu, sờ sờ cằm, "Mình rất xinh đẹp, bạn học của mình đều nếu như mình đứng đắn chút, làm hoa khôi của trường cũng có vấn đề."

      "Cậu là chuyện cười thôi." Kiều Nhạc lầm bầm, sau đó cẩn thận nhìn Tô Khả, quả , ấy lời nào, chính là tiểu mỹ nhân lay động sóng nước Giang Nam, nhưng vừa chuyện, chỉ có thể cảm thấy hai chữ: lừa bịp!

      Trần Tĩnh Tĩnh im lặng hồi, sau đó , "Trừ xinh đẹp bên ngoài, nội hàm (bên trong) rất quan trọng."

      Tô Khả gật đầu, tiếp tục sờ sờ cằm, "Mình là B, nội hàm (bên trong) tệ."

      "Mẹ nó!" Kiều Nhạc giận, "Tô Khả, đứng đắn chút! Cậu còn cợt nhã bỉ ổi như vậy nữa, cẩn thận Tô Cẩm Niên nhà cậu cần cậu!"

      Kiều Nhạc vừa xong, toàn bộ phòng ngủ đều lâm vào trầm mặc.

      Vương Mộng Mộng và Trần Tĩnh Tĩnh nhìn Kiều Nhạc, mắt lóe ra: thể nào. . . . . .

      Vì vậy trong nháy mắt ba người thở phì phò bò đến giường Tô Khả.

      "Ai, giường sập." Tô Khả nhìn bạn cùng phòng như ong vỡ tổ tới chen lấn giường , xong gì.

      Bốn người xếp chân dựa vào vách tường làm xong.

      Trần Tĩnh Tĩnh , "Tô Khả, là như vậy phải ?"

      Tô Khả lại đau thương trong nháy mắt rồi, nhìn lên trần nhà theo góc 45 độ, "Ai, cậu rốt cuộc đàn ông thích phụ nữ như thế nào?"

      Trần Tĩnh Tĩnh: "—_—|||. . . . . ."

      Vương Mộng Mộng: "—_—|||. . . . . ."

      Kiều Nhạc: "—_—|||. . . . . ."

      hồi lâu, Vương Mộng Mộng với Tô Khả: " Tô Khả, cậu cũng đừng đau lòng, Tô Cẩm Niên thấy cậu chướng mắt là ta có mắt có phúc khí, cậu nhất định có thể tìm được người đàn ông tốt hơn so với ta."

      Tô Khả oán giận quay đầu, "Vậy cậu , ai tốt hơn ấy?"

      Vương Mộng Mộng: ". . . . . ."

      Kiều Nhạc , "Các cậu chia tay à? Tại sao vậy? phải quan hệ rất tốt sao?"

      Tô Khả chu mỏ, "Ai u, đừng hỏi mình nhứng chuyện phiền lòng này, trọng điểm với mình á! Rốt cuộc đàn ông thích phụ nữ như thế nào?"

      Trần Tĩnh Tĩnh : "Bây giờ cậu như vậy, đàn ông đều thích cậu."

      Tô Khả yên lặng trong nháy mắt.

      Trần Tĩnh Tĩnh tiếp tục , "Tô Khả, đàn ông thích dịu dàng chút, trong xương lộ ra vẻ chim nép vào người, thích làm nũng thích uốn éo, dĩ nhiên thể thiếu chủ kiến của mình. Cậu xem vì sao nữ chính Tiểu Ngôn này được nam chính thích hả, cũng là bởi vì. . . . . . xì xầm xì xầm. . . . . ." Trần Tĩnh Tĩnh vừa , vừa móc ra quyển tiểu thuyết ngôn tình chỉ bảo cho Tô Khả, " điểm cuối cùng ——"

      xong lời cuối cùng, Trần Tĩnh Tĩnh dừng chút, dốc sức nâng hứng thú của Tô Khả lên, treo lòng của Tô Khả cao, "Bất kể đàn ông thế nào, đều thích bình thường."

      Vẻ mặt Tô Khả đen xì, "Mình bình thường chỗ nào?"

      "Dĩ nhiên người cậu là bình thường, nhưng cử chỉ của cậu bình thường. Làm người
      phụ nữ, quan trọng nhất là rụt dè, cậu viết hai chữ rụt dè này sao?"

      Tô Khả yên lặng hồi lâu, "Được rồi, mình hiểu rồi, ai, phải là muốn trở thành thục nữ rụt dè lại có nội hàm (bên trong) sao? Lừa bịp! Từ hôm nay trở , vì kế hoạch lớn hạ gục Hoa Sen Trắng lâu dài của mình, dù phải đặc biệt giả bộ mình cũng phải giả bộ tới cùng!"

      "Đúng, muốn trở thành danh môn khuê tú, nhưng, cho tục!"

      "Mẹ nó! lần cuối cùng, về sau nữa!" Tô Khả gật đầu, vẻ mặt kiên nghị.

      ------ lời ngoài mặt ------

      ╮(╯_╰)╭ Hôn nhân luôn có chút vội vã. . . . Tô Khả bây giờ, vẫn là 18 tuổi yếu ớt, mang theo chút ích kỷ, chỉ lo cho mình, ấy từ từ thay đổi. . . . . .

      ps: cám ơn 【 bé hoa cúc 】 kim cương and hoa tươi, cám ơn 【quân cờ bay lượn 11】 hoa tươi ~

      ps nữa nữa: Các vị thân mến, đông chí vui vẻ!
      Last edited by a moderator: 18/4/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :