1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Khuynh Nhiên Tự Hỉ - Giả Oán Chúc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Phương Lăng

      Phương Lăng Well-Known Member

      Bài viết:
      339
      Được thích:
      458
      Nàng ơi, quăng nốt chương cuối mờ pls pls pls :031::031:
      meiluo thích bài này.

    2. hirari

      hirari Well-Known Member

      Bài viết:
      486
      Được thích:
      665
      Cai con PND gi do dung la bi benh ma,HK dau roi be cung cua bi bat nat kia...Cho xin lun chuong cuoi di nang oi ~.~
      meiluo thích bài này.

    3. yuxi

      yuxi New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      6
      :yoyo54: Nàng ui nàng đâu rùiiiiiii
      meiluo thích bài này.

    4. meiluo

      meiluo Well-Known Member

      Bài viết:
      189
      Được thích:
      2,424

      Chương 54

      Phong Nghênh Diễm cười khẩy khinh thường nhìn Phó Tự Hỉ.


      "Số tiền kiếm được từ cửa hàng này trong năm cũng bằng tiền tiêu vặt tháng của tôi, chỉ bằng loại vô dụng như ư? Tôi chắc chắn căn cửa tiệm này là do Hạ Khuynh bỏ tiền ra."


      Phó Tự Hỉ muốn cùng ta đôi co nữa, cũng chẳng muốn chuyện có liên quan đến Hạ Khuynh với ta, chỉ kiên nhẫn :


      "Mời ra ngoài! Nơi này chào đón ."


      Phong Nghênh Diễm tỏ ý khinh bỉ cười cợt.


      "Sao tự nhìn xem bản thân như thế nào? Có cần tôi nhắc lại quá khứ ‘tốt đẹp’ khi phát bệnh ?"


      Nhắc đến căn bệnh năm đó khiến Phó Tự Hỉ khỏi nao núng hoảng sợ.


      "Đứa con của sớm muộn gì cũng điên điên khùng khùng giống như , có khi nó còn bị đuổi ra khỏi trường học chừng..."


      Phó Tự Hỉ vội vàng lắc đầu.


      "! !"


      chưa từng nghĩ đến vấn đề đứa bé của hai người sau này ngốc giống như mình. Hạ Khuynh thông minh như vậy, cục cưng nhất định sáng dạ giống hệt ba ba của nó. Bị Phong Nghênh Diễm đả kích như vậy, trong lòng Phó Tự Hỉ khỏi trở nên nhộn nhạo xúc động...


      cực kì căm ghét người đàn bà này.


      " ra ngoài!"


      Phong Nghênh Diễm tiến lên chạm vào mặt Phó Tự Hỉ, cảm giác khi sờ vào mềm mịn khó tả, ta phát làn da của Phó Tự Hỉ rất đẹp, vừa trắng hồng vừa mịn màng như nặn ra nước, bản tính ganh ghét vặn vẹo trổi dậy khiến ta rất muốn cào nát gương mặt kia.


      Phó Tự Hỉ bực tức hất tay Phong Nghênh Diễm.


      "Đừng động vào tôi!"


      Lúc trong này ầm ĩ nghe bên ngoài truyền đến thanh.


      " chủ, có khách hàng đến nhờ chúng ta tư vấn vài loại hoa trưng trong nhà kín."


      --


      Sau khi Phó Tự Nhạc trở về trường học, vì lo lắng cho Phó Tự Hỉ nên Hạ Khuynh phái người vệ sĩ túc trực ngoài cửa tiệm


      Hôm nay trông tháy Phong Nghênh Diễm vào cửa tiệm, trực giác mách bảo khiến ta cảm thấy có gì đó ổn. Phong Nghênh Diễm xe đắt tiền và nhìn vào thái độ hống hách của ta khi bước chân vào tiệm chẳng hề giống khách đến mua hàng.


      Thế là chàng vệ sĩ vội vàng thông báo với Hạ Khuynh, sau đó giả trang thành khách muốn mua hoa bước vào cửa hàng.


      Phong Nghênh Diễm nghe được có khách đến ngưng động tác, đột nhiên thay đổi thái độ thân thiết.


      "Em , cứ ra ngoài đón tiếp khách hàng , chốc nữa chúng ta lại trò chuyện."


      Phó Tự Hỉ tức giận trừng mắt.


      "Tôi muốn chuyện với , mời ra ngoài!"


      "Con bé này đúng là chẳng hiểu đạo đãi khách gì cả!"


      Phong Nghênh Diễm giả vờ tỏ vẻ ủy khuất.


      "Tôi rất có thành ý muốn kết bạn với , thế mà lại bị đuổi ra ngoài."


      Phó Tự Hỉ nhất thời thích ứng được thái độ trở mặt như lật sách của ta, vừa tức vừa run sợ.


      Phong Nghênh Diễm lại tiếp tục diễn trò.


      "Em , chị đây lòng muốn trò chuyện với em, thế mà em lại tỏ ra có chút thành ý nào cả, em làm chị buồn !"


      "Tôi ... trò chuyện cái gì chứ..." Phó Tự Hỉ vội vàng , sau đó liếc nhìn về phía người đàn ông bên ngoài tỏ ý muốn giải thích.


      Người đàn ông kia tỏ ra cực kì bình tĩnh.


      "Bà chủ, tôi cần nhờ đến tư vấn đây."


      "Vâng, tôi đến đây." Phó Tự Hỉ xoay người muốn bước ra ngoài, lại nghe ả bên trong cố ý vọng ra rồi bị ta giữ chặt cổ tay, khóe miệng còn mỉm cười hiền dịu.


      "Em , bệnh của em dạo này còn bị tái phát ?"


      Phó Tự Hỉ cảm thấy từ trước đến giờ chưa có chuyện gì khiến tức giận đến như vậy, rất ghét người đàn bà này.


      muốn hất bàn tay Phong Nghênh Diễm ra nhưng ta lại dùng bộ móng tay dài sắc nhọn bấu chặt vào da thịt , những vết xước dài đỏ ửng lên cổ tay trắng muốt.


      Người đàn ông kia thấy như vậy sắc mặt trầm xuống, muốn qua ngăn cản, đột nhiên từ phía sau có cái bóng xoẹt nhanh hơn cả ta hướng về phía hai người phụ nữ —— Đập mạnh vào cổ tay Phong Nghênh Diễm đến mức ta A—— tiếng lớn rồi buông tay Phó Tự Hỉ ra.


      Người đàn ông kia quay đầu nhìn thấy ông chủ của mình đến liền cung kính lùi sang bên.


      ta nhìn thấy ánh mắt giận dữ lạnh lẽo của Hạ Khuynh.


      "Phong Nghênh Diễm, cũng gan , dám đến đây mình, chốc nữa nếu như tôi lỡ tay đánh chết lúc đó ai đến thu dọn trường giùm bây giờ?"


      Phong Nghênh Diễm hoảng hốt, ta hề nghĩ Hạ Khuynh lại xuất vào lúc này.


      ta sớm thăm dò, hôm nay cuộc họp quan trọng vì vậy thể có mặt vào lúc này được.


      Sao ta lại trở lại vào lúc này chứ... ?


      Phó Tự Hỉ mếu máo vội vàng chạy về phía Hạ Khuynh.


      theo phản xạ dang hai tay ôm vào lòng như ở chốn người.


      Vừa nhìn thấy , Phó Tự Hỉ liền cảm thấy bao nhiêu tức giận lẫn ủy khuất phẫn nộ nén nhịn từ nãy giờ nhịn được mà ùa ra, nước mắt lưng tròng.


      Hạ Khuynh chợt nhìn thấy năm dấu xước đỏ ửng cổ tay vợ, ánh mắt hung hăng như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn về phía Phong Nghênh Diễm


      Phong Nghênh Diễm xoa cổ tay, miễn cưỡng tỏ ra bộ dạng bình tĩnh.


      "Hạ Khuynh, có còn là đàn ông ? Sao lại ra tay với phụ nữ cơ chứ!"


      Hạ Khuynh quay sang chậm rãi từng chữ với người đàn ông bên cạnh.


      "Đập nát xe ta."


      Phong Nghênh Diễm cơ hồ muốn nhảy dựng lên, kích động quát lớn: " dám!"


      Hạ Khuynh lạnh lùng nhìn ta khiêu khích.


      Sau đó nghe người đàn ông kia 'dạ' tiếng rồi ra ngoài.


      Phong Nghênh Diễm bắt đầu sợ hãi, ánh mắt Hạ Khuynh lúc này nhìn cứ như muốn giết chết ta ngay tại đây.


      Nhưng khi cúi đầu nhìn người con trong lòng vẻ mặt rất bình thản ôn nhu. Thời điểm khi ở cùng với Khổng Minh Dao, ta cũng chưa bao giờ nhìn ả với ánh mắt dịu dàng ôn nhu đến như vậy.


      Hạ Khuynh xoa xoa lưng Phó Tự Hỉ.


      "Sao rồi? Có đau lắm ? ta dám đánh em phải ?"


      "Hạ Khuynh, ta là người xấu." ủy khuất ngẩng đầu nhìn , cố nén nước mắt chực chờ trào ra.


      " ta ta có em bé với rồi, nên muốn có cục cưng với em nữa."


      " ta bị điên thế mà em cũng tin à. Hạ Khuynh chỉ cần cục cưng của Phó Tự Hỉ thôi."


      "Em biết mà." Phó Tự Hỉ gật đầu hai tay càng ôm chặt lấy .


      " ta còn em có bệnh, sau này cục cưng cũng bị bệnh giống em. Em có bệnh, ta tin..."


      Vừa xong, nước mắt liền thi nhau rơi xuống ngừng.


      Hạ Khuynh xót xa thôi, vừa dỗ dành vừa dịu dàng lau nước mắt cho vợ.


      "Ngoan nào, em đừng khóc. ta mới có bệnh, bé cưng của vừa ngoan ngoãn vừa thông minh..."


      Phó Tự Hỉ liếc nhìn Phong Nghênh Diễm, sau đó trốn vào trong lòng Hạ Khuynh, cầm ống tay áo của lau lau chùi chùi nước mắt.


      Phong Nghênh Diễm thể tin được Phó Tự Hỉ còn dám tố cáo ta.


      Cái gì mà con thỏ trắng ngây thơ? Xem ra nàng giả vờ đúng hơn!


      Hạ Khuynh dỗ dành Phó Tự Hỉ rồi ôm vào phòng nghỉ ngơi, sau đó túm Phong Nghênh Diễm vứt ra ngoài cửa, ta té va đập vào cửa xe.


      Người trợ lý nhìn thấy vậy rất thức thời mà tự động mở cửa xe, ra ngoài.


      Hạ Khuynh chút lưu tình lại túm cổ Phong Nghênh Diễm quăng mạnh vào trong xe.


      Phong Nghênh Diễm bị ngã nhào, cảm thấy chật vật chịu nổi, còn chưa đợi phục hồi tinh thần bị ăn ngay cái tát khiến ta đau điến đầu óc choáng váng.


      ta phun ra búng máu, che hai má sưng đỏ, run rẩy mếu máo.


      "... dám ra tay đánh phụ nữ... có còn là đàn ông ..."


      Lúc này sắc mặt của Hạ Khuynh trầm đến cực điểm.

      Last edited by a moderator: 23/11/15
      tart_trung, Yên Hoa, Minami~30 others thích bài này.

    5. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957

      "Tôi còn muốn bẻ gãy hết tay chân đánh cho tàn phế, làm gì được tôi?"


      "... mà dám làm bậy... ba của tôi nhất định bỏ qua cho !"


      bóp chặt cằm ta, vết máu khóe miệng lõm bõm rơi xuống chiếc nhẫn cưới đeo tay .


      "Ba ? Ba làm sao? nghĩ ông nội tôi sau khi biết chuyện này bỏ qua cho à?"


      Phong Nghênh Diễm lại bị hung hăng ném về phía cánh cửa.


      Giờ phút này đây ta sợ hãi đến cực điểm, ngờ Hạ Khuynh lại dám ra tay mạnh như vậy!


      "... ... Phong gia nhất định bỏ qua cho ..."


      Hạ Khuynh ngoáy tai vờ như nghe thấy, lại dùng lực nắm chặt bẻ quặp cổ tay ta.


      "Chính là bộ móng thối tha này của làm ấy bị thương?"


      Sắc mặt ta trở nên trắng bệch, ngừng cầu xin tha thứ.


      Hạ Khuynh chợt dừng lại.


      người đàn ông mà lại ức hiếp phụ nữ quả rất phúc hậu cho lắm. Nhưng trong định nghĩa của , 'phụ nữ' bao gồm cả loại đàn bà hiểm độc, lòng dạ rắn rết như con ả trước mắt này.


      Cổ tay Phong Nghênh Diễm bị bẻ kêu rắc rắc đau đến mức chết sống lại.


      Hạ Khuynh khinh thường nhưng vẫn buông ta ra, bước xuống xe bảo người trợ lý mang Phong Nghênh Diễm đưa đến chỗ Khổng Minh Dao.


      Khổng Minh Dao cùng Phong Nghênh Diễm vừa là kẻ thù lại là bạn bè, cho nên ta biết cách giải quyết cho Phong Nghênh Diễm.


      ra ban đầu Hạ Khuynh muốn buông tha cho Phong Nghênh Diễm dễ dàng như vậy.


      Từ đây đến chỗ của Khổng Minh Dao ít nhất cũng mất giờ lái xe, còn muốn ta phải chịu đau đớn thêm chút nữa.


      Đồng thời đây cũng là lời cảnh cáo đối với Khổng Minh Dao đừng dại dột mà tìm Phó Tự Hỉ gây .


      Hạ Khuynh trở lại cửa hàng hoa, nhìn thấy bé nhân viên vẫn còn đứng ngây ngốc ở đó, trong lòng nghĩ vẫn cần phải cân nhắc thêm số chuyện.


      vào phòng nghỉ trông thấy Phó Tự Hỉ nhìn chăm chú vào tờ giấy.


      nghe được tiếng bước chân của ngẩng đầu lên, ánh mắt mờ mịt mà bất lực.


      "Hạ Khuynh... cục cưng của em sau này... có phải cũng ngốc giống như em?"


      cười phì ngồi xuống bên cạnh .


      "Thế mà sao ban nãy có người cứ khăng khăng bảo bản thân hề ngốc hử."


      vội lắc đầu, sau đó chỉ vào dòng chữ chẩn đoán bệnh trạng ghi tờ giấy.


      "... Bác sĩ , bệnh này... bị di truyền." Tuy ngốc nhưng biết rất di truyền là cái gì.


      Đột nhiên ôm chặt òa khóc nức nở.


      "Hạ Khuynh, em biết em ngốc. Nhưng em muốn cục cưng cũng bị ngốc giống như vậy, em rất muốn dạy bé đọc sách rồi ngày ngày dắt bé đến trường, em còn muốn dạy dỗ bé tốt..."


      Hạ Khuynh ôn nhu cầm tay lại nhìn xuống mảnh giấy kia, nhíu mày.


      "Tờ giấy này là của người đàn bà đó đưa cho em?"


      "Ừ."


      im lặng gì cả.


      vẫn có chút gì đó nghi ngờ về hành vi hôm nay của Phong Nghênh Diễm.


      Chợt lại nhớ đến câu ngày đó của ông Hạ. biết Phó Tự Hỉ rất sợ đến bệnh viện, ban đầu vốn định để dần thích ứng với cuộc sống trước mắt, rồi thời gian sau mới cân nhắc mang kiểm tra.


      Nhưng trải qua việc ngày hôm nay khiến thay đổi suy nghĩ.


      "Bé cưng, ngày mai dẫn em đến bệnh viện."


      Phó Tự Hỉ sửng sốt. "Vì sao chúng ta phải bệnh viện..."


      "Vì căn bệnh của em qua bao nhiêu năm nay biết chuyển biến như thế nào, nên chúng ta cần đến bệnh viện kiểm tra lại lần nữa. Nhưng em yên tâm, cục cưng của chúng ta nhất định rất thông minh và khỏe mạnh bởi vì mẹ của nó rất thông minh kia mà!"


      Phó Tự Hỉ nghe vậy càng ôm chặt cổ sau đó giọng thỏ thẻ.


      "Chỉ có và Tự Nhạc mới rằng em thông minh thôi."


      "Bởi vì em vốn rất thông minh."


      "Hạ Khuynh, em còn nhớ rất , trước đây bác sĩ từng bệnh của em chữa trị hết rồi."


      tỏ vẻ khinh thường vỗ cái đầu của .


      "Vậy chúng ta càng cần kiểm tra lần nữa để càng tin tưởng chứ em."


      "Được, vậy em kiểm tra lại lần nữa."


      phì cười.


      "Được, thế ngày mai chúng ta lên đường."


      ...


      Ngày hôm sau, Phó Tự Hỉ đứng trước cửa bệnh viện liền chần chờ, túm chặt tay Hạ Khuynh.


      "Trước đây khi bị bệnh em phải thường xuyên đến bệnh viện, thích chút nào!"


      xoa xoa tay vợ dỗ dành:


      "Vậy chúng ta phải vào kiểm tra nhanh nhanh rồi sau đó còn về nhà ăn mừng chứ."


      Phó Tự Hỉ nhàng gật đầu.


      "Vâng, em muốn ở đây nữa, em muốn cùng ăn mừng."


      Bệnh viện tư nhân này là sản nghiệp của gia đình Hề Thế Hàm, trước đó ta thông báo với viện trưởng để sắp xếp mọi việc, vì vậy viện trưởng dám chậm trễ, tiếp đón rất chu đáo và mau chóng làm thủ tục đưa hai vợ chồng đến phòng làm kiểm tra tổng quát.


      Hạ Khuynh biết Phó Tự Hỉ cực kì khẩn trương, vừa vừa liên tục trấn an, cổ vũ .


      Thời điểm nhận được kết quả kiểm tra, Phó Tự Hỉ cũng dám đối mặt với nó, chỉ sợ phải nghe được kết quả tốt, ôm Hạ Khuynh lẩm bẩm:


      "Hạ Khuynh, em đâu, hộ em nhé..."


      Hạ Khuynh dịu dàng thơm vào trán sau đó trấn an.


      "Được rồi, vậy lát trở lại ngay, em ngoan ngoãn ngồi ở đây chờ nhé!"


      Phó Tự Hỉ gật gật đầu, ngoan ngoãn ngồi im ghế, hai tay nắm chặt góc áo đưa mắt dõi theo hướng bước vào văn phòng.


      "Hạ tiên sinh, thông qua kiểm tra tổng quát cho thấy Hạ phu nhân có bất kì vấn đề nghiêm trọng nào. ấy là người hoàn toàn khỏe mạnh."


      Vị bác sĩ vừa xong liền cầm hồ sơ bệnh án đưa cho Hạ Khuynh.


      "Hạ phu nhân tư duy đối đáp tương đối bình thường. Nhưng ở phương diện tri thức năng lực học tập có chút kém, nhưng đây phải bệnh, chỉ có thể là do di chứng sau vụ tai nạn. Mặt khác, về phương diện sức khỏe của ấy thực rất tốt."


      Điều khiến ông ta ngạc nhiên nhất chính là ấy trưởng thành trong hoàn cảnh và môi trường sống như thế nào mà vẫn giữ được tâm hồn thuần khiết và lạc quan như vậy.


      Hạ Khuynh sau khi biết được kết quả cảm ơn vị bác sĩ rồi ra ngoài. Bên ngoài Phó Tự Hỉ vừa nhìn thấy vội nhảy xuống ghế, hai ngón tay lúng túng quắp chặt vào nhau.


      Lúc này ý cười mặt ngày càng nồng đậm.


      Phó Tự Hỉ sửng sốt thôi, chạy đến nhào vào lòng , vẻ mặt cực kì chờ mong:


      "Hạ Khuynh, kết quả như thế nào?"


      tay ôm eo , tay lấy ra tờ kết quả xét nghiệm đưa đến trước mặt .


      "Hạ phu nhân tự mình xem ."


      Phó Tự Hỉ cực kì căng thẳng nhận lấy tờ giấy từ tay cẩn thận đọc kĩ, sau đó nhoẻn miệng cười.


      "Hạ tiên sinh, Hạ phu nhân thực rất khỏe mạnh!"


      "Bé cưng ngốc, với em là cần lo lắng rồi mà."


      cầm tay ra cửa.


      "Xem xem, em khẩn trương đến mức lòng bàn tay toàn mồ hôi đây này."


      Trong lòng lúc này đây như trút bỏ được gánh nặng, vui mừng ập đến ồ ạt kì lạ.


      hề có bệnh! Vì vậy, cục cưng của cũng có bệnh!


      Lúc ngồi xe, Phó Tự Hỉ lại lôi tờ kết quả xét nghiệm ra đọc lại lần nữa.


      Hạ Khuynh rút tờ giấy trong tay vợ , cười .


      "Về nhà rồi chậm rãi mà xem, bây giờ chúng ta phải ăn mừng chứ!"


      "Đúng vậy, ăn mừng thôi! Em muốn ăn bánh bao, em còn muốn ăn thịt nữa!"


      "Bé cưng mũm mĩm, ăn thịt nhiều như vậy về sau biến thành bà mập cho xem."


      Phó Tự Hỉ cười híp mắt.


      "Em phải bà mập, em chỉ mũm mĩm thôi."


      "Dù thế nào cũng vẫn là béo."


      "Hạ Khuynh thích béo mà!"


      hừ lạnh: "Đúng rồi, hiểu bị gì mà lại con bé vừa béo vừa ngốc."


      Phó Tự Hỉ mặt mày vui như nở hoa.


      "Hạ Khuynh, về sau chúng ta sinh hai cục cưng nhé? đứa là tiểu Khuynh Khuynh, đứa còn lại là tiểu Hỉ Hỉ!"


      Hạ Khuynh đánh tay lái, cười dịu dàng nhìn sang vợ bé của mình.


      "Được."


      .............................


      ( Hoàn Chính Văn )




      Meiluo: Phù~~ cuối cùng cũng hoàn, nhưng rất tiếc phải thông báo với các bạn rằng hôn lễ của hai nhân vật chính chúng ta nằm trong phần phiên ngoại, và phần phiên ngoại viết về ai đây? đoán thử xem nào??


      Chu Phi Lương x Phó Tự Nhạc.


      Ây da~ mình là mình rất thích nv PTN nhưng muốn bạn ấy dính đến lũ bạn 'cầm thú' của HK chút nào TT_TT, nhưng tác giả quyết định vậy rồi biết sao bây giờ? couple mới lại ra đời!

      Cám ơn các bạn theo dõi bộ truyện trong suốt thời gian qua ^^!
      Last edited: 23/11/15
      tart_trung, Yên Hoa, Minami~36 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :